Đô Thị  Lời Hẹn Năm Ấy

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczO7n3Fry_HnbyWqTIBdD5h47FyU2qgsoCnNBbBYJWwJdheAUokGTCuAwvRm8oxE6n2oBFqxCO3-CA07IoGz7k5xdPM8-GnEsscDk6Vb36wSHBqM0YAjJ8tTbiomUP0qbaT9Yl7kUvnjPG9jeACNMjGx=w215-h322-s-no-gm

Lời Hẹn Năm Ấy
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi tỏ tình với hot boy của trường, anh ấy đáp:
“Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.”

Tôi lại nghe thành:
“Hẹn gặp ở đỉnh cao.”

Tưởng bị từ chối khéo, tôi lao vào học hành ngày đêm, quyết tâm chứng minh bản thân.

Cuối cùng, vào ngày anh ấy giành giải quán quân trong một cuộc thi lớn, tôi cũng nhận được giải thưởng của mình.

Lúc được cử đi phỏng vấn anh, tôi cố tình hỏi:
“Hồi cấp ba, anh từng hứa hẹn gì với ai chưa?”

Hot boy nghiến răng nghiến lợi:
“Từng bị lừa đứng chờ ở tháp Đỉnh Phong cả đêm.”​
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 1


Tôi tỏ tình với hot boy của trường, anh ấy đáp:<b><b>“Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.”</b>

Tôi lại nghe thành:<b><b>“Hẹn gặp ở đỉnh cao.”</b>

Tưởng bị từ chối khéo, tôi lao vào học hành ngày đêm, quyết tâm chứng minh bản thân.

Cuối cùng, vào ngày anh ấy giành giải quán quân trong một cuộc thi lớn, tôi cũng nhận được giải thưởng của mình.

Lúc được cử đi phỏng vấn anh, tôi cố tình hỏi:<b><b>“Hồi cấp ba, anh từng hứa hẹn gì với ai chưa?”</b>

Hot boy nghiến răng nghiến lợi:<b><b>“Từng bị lừa đứng chờ ở tháp Đỉnh Phong cả đêm.”</b>

1.
Trước ngày thi đại học vài hôm.

Có một nhóm em gái lớp dưới đến lớp tỏ tình với Lục Trầm.

Tôi đang thu dọn sách vở, không hiểu sao cũng lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng thích anh.”

Đám đông đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.

Nhận ra có gì đó sai sai, tôi ngẩng đầu lên.

Cả đám, bao gồm cả Lục Trầm, đều nhìn tôi đầy bất ngờ.

Trong lúc ngại ngùng, tôi liếc thấy cuốn truyện tranh trong tay cô em gái và cây bút trong tay anh ấy.

Lúc này tôi mới nhận ra họ không nói về kiểu “thích” như tôi tưởng.

Quả nhiên, cô em gái ngọt ngào hỏi: “Chị cũng thích truyện tranh mà anh Lục Trầm vẽ à?”

Tôi nhìn đôi tay trống không của mình, bắt đầu bịa: “Ừ, đúng rồi! Chị siêu thích luôn, cái… khụ…”

Không nghĩ ra gì thêm, tôi đành giả vờ ho khan.

Tôi từng vẽ anh ấy, nhưng chưa bao giờ xem tranh anh ấy vẽ!

Có lần tình cờ nhặt được sổ phác thảo của anh, nhưng chưa kịp mở ra thì anh ấy đã lấy lại.

2.
Những cô em gái tưởng rằng mình vừa có thêm một đồng minh, vui mừng ra mặt.

Liên tục hỏi: “Chị đã xem tới trang nào rồi? Nhân vật nào là chị thích nhất?”

Tôi há miệng nhưng mãi không nói được câu nào cho ra hồn.

Bất cẩn bắt gặp ánh mắt của Lục Trầm.

Anh ấy khoanh tay, dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn tôi cười.

Đôi mắt ấy, dịu dàng đến mức nhìn chó mèo cũng sâu sắc, như thể đã đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi nhưng lại lười vạch trần.

Anh ấy chỉ đang chờ xem tôi chống chế tới mức nào.

Cuối cùng, một cô em gái dũng cảm hỏi: “Chị không phải thích anh Lục Trầm, vừa tỏ tình đúng không?”

Mấy cô khác chợt nhận ra, che miệng hét lên: “Aaa, tự nhiên em muốn đẩy thuyền quá!”

Mặt tôi đỏ bừng.

Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu, giờ nhút nhát bấy nhiêu.

Tôi giả vờ nghiêm túc: “Haha… đúng vậy, chị thích anh Lục Trầm, nhưng chỉ là kiểu bạn bè thôi nhé. Không được yêu sớm đâu!”

Những cô em gái đều là cáo già, nhìn nhau một cái rồi che miệng chạy biến.

Chỉ còn lại tôi và anh ấy.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 2


Không, là anh ấy nhìn tôi cười với ánh mắt khó hiểu.

Còn tôi, đang cúi gằm mặt nhìn mũi chân, muốn độn thổ ngay tại chỗ.

3.
“Nhậm Hi…” Anh ấy nhìn tôi thật lâu, đột nhiên thu lại nụ cười. “Lần trước cậu cũng nói câu đó đúng không?”

“Hả?” Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác.

Tôi cứ tưởng lần đó anh ấy ngủ rồi…

Hôm ấy, trong lớp chỉ có tôi và anh ấy không đi học thể dục.

Tôi vốn định hỏi bài.

Nhưng vừa đến, đã thấy anh ấy nhắm mắt, gục trên bàn…

Chắc do hôm đó ánh nắng quá đẹp, ánh sáng lấp lánh rọi lên gương mặt anh, đường nét hoàn hảo ấy chìm trong sắc vàng mê hoặc.

Tim tôi đập loạn nhịp, bất giác buột miệng nói: “Tôi thích anh.”

Chuyện đã qua lâu như vậy, tôi cứ nghĩ không ai hay biết.

Không ngờ… anh ấy nghe thấy.

4.
Hai lần bị bắt quả tang, tôi không dám chối nữa.

Lấy hết can đảm, tôi định mở miệng thừa nhận.

Đúng lúc đó, bạn thân của anh là Trần Trác xuất hiện ở cửa lớp.

“Đi thôi Lục Trầm, đã hẹn sân bóng rồi, còn chần chừ gì nữa? Trời sắp mưa lớn rồi.”

Tôi như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội cầm lấy cặp định chuồn đi.

Lại bị anh ấy gọi giật lại: “Chạy cái gì? Chưa nói xong đâu.”

Trần Trác đảo mắt qua lại giữa hai chúng tôi, cười gian xảo.

“Hai người… đang làm gì mờ ám đấy à?”

Lục Trầm liếc anh ta một cái, Trần Trác lập tức biết điều, nói “Xuống dưới chờ” rồi biến mất.

Tôi đành đứng đó, số phận phó mặc cho anh ấy xử lý.

Ai ngờ anh chỉ dịu dàng nói: “Đưa cặp đây cho tôi.”

“Hả?” Tôi ngớ người.

Tôi cứ tưởng nếu không bị mắng thì cũng sẽ bị từ chối khéo như những người khác.

Nhưng anh lại rất tự nhiên cầm lấy cặp của tôi.

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh chỉ mỉm cười hỏi: “Tối nay rảnh chứ?”

Tuần sau thi đại học, thầy cô cho chúng tôi nghỉ ba ngày, ngoài việc nghỉ ngơi thì tôi chẳng có kế hoạch gì khác.

“Rảnh.”

“Vậy thì tốt.” Anh vừa đi vừa nói.

Mưa càng lúc càng lớn, tôi đi theo anh ra ngoài.

Khi qua đoạn hành lang có mái che dẫn ra cổng trường, thấy có thầy cô ở đó, tôi cố ý giữ khoảng cách với anh.

Kết quả là câu anh nói bị tiếng mưa rơi át mất.

Tôi chỉ nghe loáng thoáng: “Chăm chỉ học hành… không… yêu đương… chúng ta gặp nhau ở đỉnh cao… tôi sẽ gửi chiến lược cho cậu.”

Đến khi ra đến cổng trường, cuối cùng tôi cũng nghe rõ một câu: “Dự báo thời tiết nói hai tiếng nữa mưa sẽ tạnh.”

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để quan tâm trời hai tiếng nữa có tạnh không, chỉ nghĩ mãi về câu “gặp nhau ở đỉnh cao” mà anh nói.

Là đang từ chối khéo, hay chờ thi xong rồi mới quyết định?

Chắc thấy tôi thẫn thờ, anh dừng bước.

“Sao thế?”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 3


“Không, không có gì, tôi nhắn tin cho mẹ thôi.”

“Câu tôi nói lúc nãy, cậu nghe rõ không?”

“Nghe rồi, anh nói gặp ở đỉnh cao.”

Anh gật đầu, chỉ vào chiếc xe mà Trần Trác gọi sẵn ở phía xa, lịch sự bảo tôi lên xe để họ đưa về nhà.

Tôi xua tay: “Không cần, mẹ tôi đang kẹt xe, lát nữa sẽ đến.”

“Được, vậy liên lạc sau.” Nói xong, anh trả lại cặp cho tôi rồi lên xe.

5.
Về nhà, tôi cứ ủ rũ không vui.

Cô em họ, tự nhận là “chuyên gia tình yêu hạng nhất,” ngửi mùi thấy chuyện liền xuất hiện.

“Có cần em tư vấn không?”

Tôi kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

Em họ chống cằm, phân tích cho tôi: “Anh ấy không hoàn toàn từ chối chị, mà đang đưa ra ám hiệu. Nếu hai người cùng đỗ vào một trường đại học, thì mới có thể tiến xa. Nếu không, khả năng rất thấp.”

Nghe ra cũng hợp lý.

Tôi và anh ấy vốn không chênh lệch điểm số quá nhiều, việc cùng đỗ một trường đại học cũng không phải không thể.

Có thể anh ấy thực sự đang ám chỉ điều đó.

Vậy là, tôi quyết định tận dụng ba ngày còn lại, cố gắng hết sức.

Vội vã ăn qua loa vài miếng cơm, tôi lập tức lao vào học.

Dương Kỳ rủ tôi đi cầu nguyện, tôi cũng không thèm để ý.

Sợ cô ấy làm phiền, tôi còn để điện thoại ở chế độ im lặng.

Cắm đầu học được hai tiếng, tôi thấy Lục Trầm nhắn tin đến.

Lục Trầm: [Bắt đầu hành động chưa? Có cần tôi gửi hướng dẫn không?]

Anh ấy chắc chắn có ý với tôi, còn đích thân giám sát tôi học bài.

“Chiến lược” mà anh nói, chắc là mấy kế hoạch học tập ban ngày anh nhắc đến, cái đó tôi có rồi.

Nhậm Hi: [Không cần.]

Để chứng minh mình đang hành động, tôi chụp lại thành quả giải đề trong mấy tiếng vừa qua và đăng lên story chỉ mình anh ấy xem.

[Vốn dĩ có hẹn với bạn, nhưng để được ở bên người mình thích, tôi đã hủy hết mọi buổi hẹn. Chỉ còn biết cắm đầu học, hy vọng có thể thi đỗ vào cùng trường với anh ấy.]

Tôi nghĩ gợi ý thế này đã quá rõ ràng rồi, giờ chỉ cần chờ phản hồi từ anh.

Vài giây sau, anh bình luận dưới story: [Làm tốt lắm.]

Tôi vui như mở cờ trong bụng, vội vàng vào khung chat nhắn tin cho anh.

Kết quả, tôi bị xóa kết bạn…

???

Tôi nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ, lâm vào trầm tư.

Tôi gọi cô em họ đến.

Cô ấy nhìn một cái, thở dài: “Thất sách rồi, người ta đang từ chối khéo.”

“Từ chối mà còn hỏi mình có hành động chưa làm gì?”

“Thì người ta định cho chị chiến lược học tập. Kết quả cậu lại đăng story tỏ tình, ai mà không sợ hãi chứ.”

“Hiểu rồi. Ban ngày anh ấy từ chối chị, nghĩ mình đã hiểu. Tối đến mới yên tâm hỏi chuyện học hành. Ai ngờ chị lại lộn xộn tỏ tình, anh ấy sợ chị đeo bám, nên xóa luôn cho chắc?”

“Đúng rồi, chính xác là như thế.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 4


“…”

Trước đây nghe người ta bảo anh ấy từ chối người khác chưa bao giờ dùng lời nặng nề, toàn khuyên nhủ dịu dàng, tôi còn không tin.

Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.

Nếu sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ nói với anh ấy—từ chối người khác thì phải dứt khoát hơn, đỡ làm người ta hiểu lầm.

Tôi bực tức xả một hồi rồi cũng thôi.

Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi tiếp tục học.

Cô em họ không hiểu: “Bị từ chối rồi, còn cố gắng làm gì nữa?”

“Học cho bản thân chứ sao, mục tiêu của đời người đâu phải chỉ có tình yêu.”

Dù bị từ chối, tôi cũng phải nỗ lực để đạt được kết quả tốt.

Chờ đến ngày tôi có thể đứng ở cùng độ cao với anh ấy, tôi sẽ đường hoàng nói với anh—tôi đã đạt được đỉnh cao, nhưng không phải vì anh.

Ngầu biết bao!

6.
Vài ngày sau, kỳ thi cũng đến.

Tôi làm bài khá ổn, còn Lục Trầm có vẻ không thuận lợi lắm.

Ra khỏi phòng thi, tôi gặp anh ấy bên ngoài, nghe tiếng anh ho và thấy anh đeo khẩu trang.

Anh không có ý chào hỏi, tôi cũng chẳng buồn chủ động.

Tôi chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Trần Trác.

Trần Trác thở phào: “Cậu đúng là mạng lớn, cảm mạo liền ba ngày mà còn thi xong, không thì toi rồi. Sao lại bệnh đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này?”

Không rõ vô tình hay cố ý, Lục Trầm lườm tôi một cái đầy oán hận: “Bị gió độc thổi trúng.”

Gì kỳ vậy.

Nhưng tôi lại hơi muốn cười!

7.
Dương Kỳ bảo muốn theo đuổi em họ tôi.

Tối đó, cô lôi tôi đi xem Nhậm Việt thi đấu ở sân bóng.

Ở đó, chúng tôi gặp Trần Trác và đám bạn của anh ấy.

Cả nhóm chụp hình chung, Trần Trác và Dương Kỳ còn đăng cả lên story.

Tôi vô thức nhìn về phía sau Trần Trác, thở phào khi không thấy Lục Trầm.

Không rõ vì sao, nhưng tôi thực sự không muốn gặp anh ấy.

Nhưng đúng là mừng hụt quá sớm.

Khi Dương Kỳ và Trần Trác còn chưa nói xong chuyện trời Nam biển Bắc, thì Lục Trầm xuất hiện.

Tôi vừa ngẩng lên thì ánh mắt vô duyên thế nào lại chạm ngay phải anh ấy.

Khác với sự ngượng ngùng của tôi, ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi và Nhậm Việt lại như có sát khí?!

Không đúng… tôi không hiểu nổi.

Tôi thích anh ấy, nhưng chưa từng đeo bám hay ép buộc gì anh. Sao anh ấy lại có vẻ mặt khó chịu với tôi như vậy?!

Tôi nuốt lại lời định chào hỏi, quay sang lo cho Nhậm Việt, đưa anh ấy cái bảo vệ đầu gối.

“Lão Lục?” Trần Trác nhìn thấy anh ấy, cũng có vẻ ngạc nhiên: “Cảm mạo khỏi rồi à?”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 5


Lục Trầm vừa lướt điện thoại vừa ngồi xuống hàng ghế khán giả: “Đúng lúc ở gần đây thôi.”

Trần Trác ngừng một chút, liếc tôi: “Thật không? Tưởng thấy story của tôi mới chạy qua.”

Giọng điệu đầy ẩn ý.

Bị Lục Trầm lườm cho một cái sắc lẹm.

Đúng là hung dữ!

8.
Trong nửa hiệp đầu, đội của Nhậm Việt vẫn đang dẫn trước.

Lục Trầm gọi tạm dừng, tự mình vào sân thay người.

Trần Trác có chút lo lắng: “Cậu còn đang cảm mà…”

“Không sao đâu.” Anh ấy thay đồ ngay tại chỗ.

Tôi nhìn thấy cơ bụng của anh ấy!!!

Tám múi sắc nét, đường cơ rõ ràng, hoàn hảo không chút mỡ thừa.

Không ngờ khi cởi áo, thân hình anh ấy lại đẹp đến thế.

Tôi nhìn đến ngây người.

Bình thường Dương Kỳ mê trai nhất, nhưng hôm nay như mù mắt, không hề để ý gì, chỉ lo làm tiểu thư thục nữ trước mặt Nhậm Việt.

Để lại tôi một mình bị Trần Trác bắt quả tang.

Nhìn Trần Trác cố nhịn cười mà mặt tôi nóng bừng.

Ánh mắt Lục Trầm theo hướng nhìn của Trần Trác quay sang, còn cố ý kéo áo chậm hơn như muốn trêu chọc.

Mặt tôi đỏ lên.

Đến khi anh ấy cười đắc ý, tôi mới nhận ra anh ấy làm vậy là cố ý.

Rõ ràng biết tôi thích anh, vừa từ chối vừa câu dẫn.

Chắc chắn có bệnh.

Tôi ghét bản thân mình không kiềm chế được, bị người ta từ chối rồi mà còn mê trai không dứt, cứ nhìn rồi lại nhìn.

Để cứu vãn chút tự trọng, tôi quay sang giúp Nhậm Việt lau mồ hôi.

Tôi cố ý nói: “Dùng khăn lau đi, không thì mấy đứa con gái chúng tôi dễ đỏ mặt lắm.”

Thật ra cái bụng trắng trắng của Nhậm Việt chẳng có gì đáng xem.

Nhậm Việt hiểu tính tôi, chỉ sững người vài giây rồi hình như đoán ra được gì đó, cúi đầu xuống cười hì hì.

9.
Sau khi Lục Trầm vào sân, Nhậm Việt bị hành đến ngốc luôn.

Mỗi lần đối đầu với Lục Trầm, cậu ấy thậm chí còn không chạm được vào bóng.

Lục Trầm thì như có sức mạnh vô hạn, động tác lại còn đẹp trai ngút trời.

Mỗi lần ném bóng xong còn tiện tay vén áo lên lau mồ hôi.

Khiến người ta…

“Cậu ch** n**c miếng kìa,” Dương Kỳ nói.

“Không đời nào, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng nhân phẩm không tốt.” Tôi chết cũng không chịu thừa nhận mình đang mê trai, miệng lưỡi còn cứng hơn đám con trai trên sân.

“Rốt cuộc hai người có thù oán gì mà khiến Nhậm Việt nhà tôi bị hành ra thế này?” Dương Kỳ bực tức.

Tôi đành bịa: “Anh ấy thích tôi, nhưng tôi không muốn yêu đương, tôi muốn tập trung học hành.”

“Chị ơi, tỉnh lại đi.” Cô ấy rõ ràng không tin.

Cuối cùng đội của Nhậm Việt thua thảm hại.

Kết thúc trận đấu, Nhậm Việt ngồi bệt xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi: “Trường chị có loại người gì vậy? Lão Hi, tôi cảnh cáo chị, đừng để ngày nào đó tôi phải gọi anh ta là anh rể.”

“Ha ha, yên tâm đi nhóc, người ta không thích chị đâu.”

“Vậy là anh ta có thù với nhà họ Nhậm chúng ta?”

Thù hay không thì tôi không biết.

Nhưng anh ấy có cơ bụng.

Ngay gần chỗ tôi, lại bắt đầu vén áo lên nữa rồi.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 6


Chết tiệt thật!

10.
Khi giải tán, Trần Trác đề nghị cả nhóm đi ăn chung.

Dương Kỳ nói có việc nên đi trước.

Tôi cứ nghĩ Lục Trầm sẽ về nhà dưỡng bệnh, ai dè anh ấy cũng đi.

“Biết uống rượu không?” Vừa ngồi xuống, chưa kịp giới thiệu gì, Lục Trầm đã hỏi Nhậm Việt.

Cảm giác như anh ấy chẳng thèm quan tâm tên họ của Nhậm Việt, chỉ muốn đấu rượu, còn không cho Trần Trác tham gia.

Chẳng lẽ biết Nhậm Việt là em họ tôi, nên muốn ức h**p?

Không hiểu nổi.

Nhậm Việt hơi khựng lại, rồi giả vờ: “Không giỏi lắm.”

Thật ra thằng nhóc này ở nhà hay uống chút rượu trắng với ông nội, tửu lượng không tệ.

Giờ tôi mới biết lý do cậu ta nhất quyết kéo tôi đi, thì ra là tìm cơ hội trả đũa Lục Trầm.

Mà Lục Trầm cũng mắc bẫy, lập tức gọi người mang rượu lên.

Tôi có chút lo lắng, sợ cơ thể anh ấy không chịu nổi, nhưng lại không tiện nói thẳng.

Chỉ đành khuyên Nhậm Việt: “Heo, đừng uống nữa.”

“Piggy” là biệt danh của Nhậm Việt, cả nhà tôi đều gọi cậu ấy như thế.

Rõ ràng Nhậm Việt không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này: “Chỉ một ly thôi mà.”

Tôi chặn ly rượu của cậu ấy lại: “Không được.”

Sợ cậu ta không nghe, tôi ghé sát tai nhắc: “Người ta đang ốm, em còn thừa nước đục thả câu.”

Nhậm Việt không phục, lườm tôi: “Lúc nãy anh ta ở sân bóng hành em, sao chị không nói anh ta đang ốm?”

“Thì chị cũng đâu quản được anh ấy, nhưng nhà mình làm người tốt thôi.”

“Chị tự làm đi.”

“…” Nói mãi không nghe.

Lục Trầm lại không biết điều, hỏi: “Cậu cưng con heo nhà mình vậy à?”

Thấy anh ta tỏ vẻ kiêu ngạo, tôi cũng không khách sáo: “Đúng thế đấy.”

Sau đó, bọn họ uống không chỉ một ly.

Có lẽ Nhậm Việt nói đúng, Lục Trầm đúng là có thù với nhà họ Nhậm.

Anh ấy cứ như muốn uống chết Nhậm Việt vậy.

Tôi và Trần Trác đều không cản nổi.

Nhìn Nhậm Việt to cao, Trần Trác lo lắng hỏi: “Con heo nhà cậu, cậu kéo nổi không đấy?”

“Kéo được, cậu giúp tôi dìu nó vào xe, tôi bắt taxi về hầm xe, rồi trực tiếp đưa lên thang máy.”

“Đúng là heo nhà cậu, hai người ở chung à?”

“Ừ.” Tôi vừa chơi game vừa trả lời qua loa.

Ở đối diện nhau, nhưng hai nhà chẳng bao giờ đóng cửa, cũng coi như ở chung.

Trần Trác gãi đầu, tự lẩm bẩm: “Hôm nọ thấy cậu với lão Lục có chút mờ ám, còn tưởng…”

Thấy chưa, không chỉ tôi, ai cũng dễ hiểu lầm.

Lúc tôi và Nhậm Việt rời đi, Lục Trầm đã bắt đầu nói nhảm: “Nhậm Việt, tôi ghen tị với cậu.”

Chắc tôi bị ù tai, cứ nghe thành “nhậm chức”.

Nhưng không hiểu anh ấy ghen tị gì với Nhậm Việt nữa.

11.
Từ hôm đó, mỗi lần ra sân bóng, tôi đều không gặp lại Lục Trầm.

Cũng rất ít thấy Trần Trác.

Chỉ nghe nói sau hôm say đó, Lục Trầm lại bị cảm một thời gian dài.

Hơn chục ngày sau, trong nhóm bạn, tôi biết tin mình và Lục Trầm cùng đỗ một trường đại học.

Mấy đứa thích làm bà mai lại nhảy vào ghép đôi.

“Có duyên thế rồi thì yêu đi.”

“Không chừng hai người đã bí mật yêu nhau, cùng chọn trường ấy chứ.”

“Hồi trước hay thấy hai người ánh mắt liếc qua liếc lại.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 7


Bọn họ càng nói càng thái quá.

Lục Trầm không nhịn được, lên tiếng đính chính: [Không dám trèo cao.]

Cười xỉu, định chơi chiêu mỉa mai đúng không?

Tôi khác đấy, tôi thẳng thắn: [Không dám với tới.]

Mùi thuốc súng nồng nặc, bọn họ biết điều không nói thêm gì nữa.

Dương Kỳ và Nhậm Việt cũng đỗ vào cùng thành phố, Dương Kỳ cười muốn rách miệng.

Ngày nào cũng tìm cớ sang nhà tôi, nhưng không dám tỏ tình.

Tôi bảo để tôi nhắc khéo Nhậm Việt, cô ấy cũng không chịu.

Kết quả là, tôi phải làm “bóng đèn” cả mùa hè, còn hai người họ thì đến tay cũng chẳng dám nắm!

Quá chán!

12.
Sau khi nhập học, rất lâu tôi không gặp lại Lục Trầm.

Chúng tôi học khác khoa, khoảng cách khá xa.

Ban đầu, giữa hai chúng tôi không có mấy liên quan.

Tôi bận rộn tham gia các câu lạc bộ, sau đó còn gia nhập một studio truyền thông quảng cáo do chị khóa trên sáng lập.

Mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất, chẳng còn thời gian nghĩ đến anh ấy.

Cho đến một cuộc phỏng vấn trong trường lại kéo hai chúng tôi vào một chỗ, còn khiến tên tôi lên hot search.

Có một blogger biết tôi và Lục Trầm – cậu hot boy học giỏi – từng là bạn học cấp ba.

Họ đến phỏng vấn tôi về những điều liên quan đến anh ấy.

Tôi liền tâng bốc Lục Trầm lên tận mây xanh.

Blogger hỏi: “Thế còn khuyết điểm thì sao?”

Tôi đánh giá: “Tự mãn.”

Sau khi tôi và Lục Trầm nhập học, cả hai đều có chút nổi tiếng, nên video của blogger này thu hút khá nhiều lượt xem.

Có người bình luận bên dưới: [Để công bằng, nên phỏng vấn luôn cả Lục Trầm chứ nhỉ?]

Hai ngày sau, blogger thật sự tìm đến Lục Trầm hỏi anh ấy về tôi.

Kết quả là tên keo kiệt đó, chẳng khen tôi lấy một câu.

Chỉ nói một câu đầy ẩn ý: “Đào hoa.”

Video lập tức leo lên bảng hot trong trường.

Bọn con trai khoa Máy tính còn đồn tôi cắm sừng nam thần của họ.

Không chịu nổi, tôi phải lên tiếng: [Anh ta không thèm để ý đến tôi, làm gì có cơ hội để tôi cắm sừng.]

Lục Trầm cũng phản bác lại: [Mèo mù vớ cá rán.]

[Xí.]

[Hừ.]

Cả hai chúng tôi cứ thế đấu qua đấu lại.

Video này hot mấy ngày liền mới yên.

Sau đó, chị khóa trên nhận một dự án quảng cáo từ khoa Máy tính và dẫn chúng tôi đi bàn công việc.

Thật không ngờ, tôi lại gặp Lục Trầm ở đó.

Thấy tôi định bước đến đối chất, chị khóa trên khuyên tôi nên vì đại cục mà nhẫn nhịn.

Lục Trầm thì điềm nhiên, chỉ liếc tôi một cái rồi tiếp tục trò chuyện với người khác.

Tôi đành đi theo chị, để chị thay mặt nhóm thảo luận.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 8


Trong bữa ăn, chị và Lục Trầm trò chuyện rất sôi nổi.

Không muốn khen, nhưng phải thừa nhận tên này đúng là đẹp trai xuất sắc.

Chỉ cần ngồi yên một chỗ đã khiến cả không gian xung quanh anh ấy như bị hút hết sắc thu.

Cái phong thái nghiêm túc và tập trung của anh ấy, phải nói sao nhỉ?

Đại khái là kiểu ngọc thụ lâm phong, phong lưu tài tử, nhã nhặn thanh lịch, đường hoàng phong thái, văn chất vũ lược, tụ hội tất cả trong một người!

Xì xì xì! Tỉnh lại ngay!

13.
Chị khóa trên đúng là người có năng lực, rất nhanh đã chốt được dự án.

Phần việc của tôi là viết nội dung quảng bá.

Công việc không nhiều, nhưng lại lắm chuyện phiền phức.

Không biết có phải chị muốn tôi và Lục Trầm hòa giải hay không, mà giao thêm việc liên hệ trực tiếp với anh ấy cho tôi.

Thế là tôi phải đảm nhận thêm vai trò ghi nhận thông tin.

Tôi và Lục Trầm lại kết bạn WeChat.

Ngoài giờ học, ngày nào tôi cũng phải làm “dịch vụ chăm sóc khách hàng” cho anh ta, không kể ngày đêm.

Anh ấy là kiểu người cực kỳ kén chọn, hay bắt lỗi tôi vì những chi tiết có thể bỏ qua.

Tôi nghi ngờ anh ấy cố tình.

Cuối cùng, trong một lần anh ấy yêu cầu chỉnh lại màu sắc trang chủ, chúng tôi đã cãi nhau.

Khi đó đã là 11 giờ rưỡi tối.

Hôm đó tôi và chị khóa trên vừa đi khảo sát một dự án khác về, lại không kịp giờ đóng cửa ký túc xá.

Cả ngày bị khách hàng mắng mỏ, chị còn cãi nhau với bạn trai.

Còn tôi thì ốm.

Chị ấy mệt rã rời nhưng vẫn đưa tôi đi truyền dịch.

Đúng lúc đó, Lục Trầm nhắn tin WeChat, yêu cầu tôi phải chỉnh lại màu ngay lập tức.

Tôi giận đến bốc khói, gọi thẳng một cuộc thoại: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Chúng tôi không cần nghỉ ngơi sao? Nhận làm việc cho anh không có nghĩa là bán cả mạng cho anh đâu.”

Đầu dây bên kia bị tôi mắng đến ngơ luôn.

Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Làm ơn bình tĩnh chút.”

“Ai mà không cần nghỉ ngơi? Cô nghĩ tôi rảnh rỗi nên mới tìm cô vào giờ này sao?”

“Nhóm của chúng tôi mấy ngày nay không ngủ, chỉ hy vọng trong lúc quan trọng này, cô có thể nghĩ cách phối hợp.”

“Nếu không được, cô có thể từ chối. Có cần thiết phải nổi giận như vậy không?”

“Cô luôn có ý kiến với tôi, luôn như vậy, đúng không, Nhậm Hi?”

Câu này làm tôi bật cười: “Ai có ý kiến với ai, trong lòng rõ nhất.”

Chị khóa trên thấy tôi đang kích động, vội đến khuyên nhủ: “Được rồi, đừng giận nữa, kim tiêm sắp trào máu ngược rồi.”

Chị ấy còn cầm lấy điện thoại, thay tôi xin lỗi Lục Trầm: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ tìm cách bảo người điều chỉnh lại màu. Tiểu Hi hôm nay không khỏe, nói chuyện hơi nặng lời, cậu đừng để bụng.”

Giọng Lục Trầm dịu lại: “Cô ấy bị sao thế?”

“Hôm nay quá mệt, dạ dày tái phát, còn sốt nữa.”

“Các cô đang ở đâu?”

Chị báo địa chỉ cho anh.

Tôi không ngờ anh lại đến, còn mang theo đồ ăn khuya.

Dáng người cao lớn của anh đứng trước mặt tôi, anh nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô đang bệnh.”

Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách anh.

Nhưng tôi vẫn cố chấp, không hoàn toàn chấp nhận lời xin lỗi: “Không bệnh thì có thể sai khiến tùy tiện sao?”

“Là lỗi của tôi.” Anh bất ngờ không phản bác.

Khiến tôi nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Ăn xong bữa khuya, truyền xong dịch, anh còn đặt phòng cho tôi và chị khóa trên.

Chúng tôi không mang theo chứng minh thư, vốn định qua đêm tạm ở cái “ổ chim” – tức studio của chị ấy.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 9


14.
Để làm dịu bầu không khí làm việc, hai bên quyết định tổ chức một buổi tụ họp sau đó hai ngày.

Anh khóa trên của Lục Trầm khen anh hết lời: “Nhậm Hi, thay mặt Lục Trầm, tôi xin lỗi cô vì chuyện lần trước. Tính cách cậu ấy luôn theo đuổi sự hoàn hảo và hiệu suất cao, nên đôi khi có phần hơi cứng nhắc. Mong cô thông cảm.”

Tôi nhấp một ngụm trà: “Biết mà, dù sao đây cũng là người từng gần như thức trắng đêm trong lớp chỉ để vẽ hoàn chỉnh bảng báo cáo của lớp.”

Anh khóa trên cười ý vị, nhấp trà đáp lại: “Hai người xem ra khá thân thiết nhỉ?”

Lục Trầm cười nửa miệng: “Tất nhiên, có may mắn học chung ba năm.”

Anh khóa trên ngẩn người một lúc, rồi vỗ trán tỉnh ra: “Bảo sao cậu đột nhiên chịu gia nhập đội của tôi. Là vì Nhậm Hi đúng không? Hai người có câu chuyện gì đó.”

“Ha ha.” Không đợi Lục Trầm phủ nhận, tôi đã bật cười trước. “Anh hiểu lầm to rồi, anh khóa trên.”

“Tôi với bạn học Lục Trầm giống như chim và cá, núi sông chẳng chung đường.”

“Bạn học Lục Trầm là người đứng trên đỉnh cao, tôi chỉ biết ngước nhìn mà thôi.”

“Đúng không, bạn học Lục Trầm?” Tôi nghiêng mắt nhìn anh.

Đỉnh tai của anh hơi đỏ, tôi nghi ngờ anh uống phải rượu giả.

Quả nhiên, anh liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Hừ, đỉnh cao?”

Không hiểu anh ta bực gì, cuối cùng còn nghiến răng nói: “Tôi không văn vẻ như dân ban xã hội các cô, nhưng vẫn giữ quan điểm: không với tới.”

“Cả khi leo l*n đ*nh cao cũng không với tới.”

Xì…

“Coi như giữ khoảng cách, tôn trọng nhau.”

Mọi người xung quanh: ?!?!

15.
Sau buổi tụ họp đó, mối quan hệ giữa tôi và Lục Trầm lại trở nên hòa nhã hơn.

Để đáp ứng nhu cầu công việc của họ, tôi dành cả hai ngày cuối tuần ngồi ở studio của họ.

Tôi và Lục Trầm cũng ngầm hiểu ý, buông bỏ những hiềm khích không tên trước đây.

Tôi đề xuất những ý tưởng sáng tạo thu hút hơn, anh đều lắng nghe kỹ rồi so sánh.

Khi gặp vấn đề khó hiểu, anh cũng chủ động hỏi ý kiến tôi.

Tất nhiên, chúng tôi vẫn có những bất đồng về ý tưởng thiết kế.

Mỗi lần như thế, lại dùng lời độc miệng để đả kích nhau.

Nhưng cảm giác đã không còn giống như trước nữa.

Ví dụ như hôm nay, Dương Kỳ và Nhậm Việt – hai cái bình kín như bưng – cuối cùng cũng công khai mối quan hệ.

Hai người họ gửi lì xì cảm ơn tôi, còn mời tôi dự tiệc cưới.

Họ còn dặn khi uống rượu phải quay video gửi cho họ xem.

Thế là, tôi mang hơi men đến studio của Lục Trầm và nhóm.

Mọi người ngửi thấy mùi rượu liền quan tâm hỏi han.

Đặc biệt là Lục Trầm, không biết vì sao, trông anh ấy như vừa trúng số.

Tâm trạng rất tốt, vừa kể chuyện cười vừa mua đồ linh tinh cho tôi.

Tối còn mời tôi đi ăn.

Trên đường về trường, trời bắt đầu mưa.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 10


Anh đi siêu thị mua ô: “Chỉ còn một cái, chen chút một chút nhé.”

Tôi nhìn siêu thị rộng lớn mà không tìm được lý do nghi ngờ anh.

Chiếc ô rất nhỏ, hai chúng tôi phải đứng sát nhau.

Anh sợ tôi lạnh, còn cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi.

Mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt từ áo anh, cùng với những lần va chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, khiến tôi cảm thấy tim mình loạn nhịp.

Mỗi lần tôi cố ý đứng xa ra một chút, anh lại vòng tay kéo sát vai tôi lại: “Gần chút, đừng để mưa ướt.”

Rõ ràng là cố tình quyến rũ, không trật đi đâu được.

16.
Về đến ký túc xá, tôi trằn trọc không ngủ được.

Có vẻ anh ấy thích tôi một chút?

Chẳng lẽ trong quá trình ở gần nhau lâu dài, anh ấy nhận ra sức hút của tôi?

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định thích anh ấy thêm lần nữa.

Dù sao thì, có một anh chàng vừa đẹp trai, vừa tài năng, lại có tám múi cơ bụng, ai mà không muốn chứ?

Nếu đã yêu ai cũng là yêu, thì hãy chọn người đẹp trai, lại còn biết rõ tính nết nhau.

Nhưng hôm sau, tôi lại thấy một cô em gái khác khoác áo của anh ấy.

Ha! Suýt nữa thì tự chuốc nhục.

Tôi tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được rung động vì anh ấy nữa.

Hóa ra tôi đúng.

Chẳng lâu sau, chúng tôi lại tranh cãi nảy lửa chỉ vì kích cỡ font chữ.

Anh nói: “Tôi là bên A, cô phải tôn trọng tôi.”

Tôi bật cười lạnh: “Bên A mà không có mắt thẩm mỹ.”

Cả nhóm anh, từ anh khóa trên đến anh khóa dưới, đều để tôi tự do sáng tạo, chỉ có mình anh là cứng đầu.

Thêm vào đó, mấy ngày này tôi nhìn anh thế nào cũng thấy khó chịu, nên càng không muốn chiều ý anh.

Anh bất lực chịu thua: “Được, cô kiêu ngạo, cô giỏi.”

Cười chết mất, trước đây chẳng phải chính anh là người dùng câu “đỉnh cao gặp nhau” để từ chối tôi sao?

Chẳng phải anh tự tin rằng tôi sẽ không bao giờ đứng được ở vị trí ngang với anh sao?

Rốt cuộc ai mới là người tự cao?

Thấy tôi sắp sửa “xả” hết mọi bực tức, chị khóa trên của tôi và anh khóa trên của anh vội kéo chúng tôi ra.

Quan hệ vốn đang tạm hòa hoãn lại một lần nữa tan vỡ.

May là tôi sắp phải đi quay phim tài liệu, tạm thời rút khỏi dự án của họ.

Không lâu sau, nghe chị khóa trên kể, Lục Trầm cũng rút khỏi dự án.

Chị khóa trên cười trộm: “Thích một người là thứ dù có bịt miệng, cũng sẽ lộ ra qua ánh mắt. Hai đứa chắc chắn có chuyện gì đó. Không muốn nói thì thôi.”

Có thể có chuyện gì chứ? Cái tình cảm thầm mến nhỏ nhoi của tôi chẳng đáng nhắc tới.

17.
Chủ đề tôi đang quay là: Cuộc sống của những con người ở tầng đáy xã hội.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 11


Để chân thực, tôi đã theo sát cuộc sống của những chú lao động tại công trường, những bà mẹ đơn thân vừa bế con vừa chạy giao đồ ăn.

Cũng từng chứng kiến cảnh người thân gào khóc xé lòng bên ngoài phòng cấp cứu…

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ đối mặt với quá nhiều khổ đau của nhân gian như vậy, suýt nữa thì trầm cảm.

Chị khóa trên luôn động viên tôi, còn dẫn tôi đi uống rượu giải khuây.

Sau đó, tôi nghỉ ngơi suốt hai cuối tuần.

Rồi bất ngờ gặp Lục Trầm trong thư viện.

Tôi rất bận, vốn không định chào hỏi anh ấy.

Nhưng nghĩ lại cũng không muốn mình thất lễ.

Trong lúc nói chuyện phiếm, tôi biết anh đang chuẩn bị tham gia cuộc thi lập trình quốc tế.

Tôi giơ ngón cái lên: “Chơi lớn nhỉ?”

Thật ra anh đã tham gia rất nhiều cuộc thi danh giá, lần này không phải lần đầu.

Anh hừ lạnh: “Chúng ta như nhau cả thôi.”

Ra khỏi thư viện, trời lại lất phất mưa.

Ô ở thư viện cũng đã hết.

Lục Trầm cởi áo khoác gió của mình, giơ lên che đầu: “Đi không?”

“Đi.”

Hai đứa chung một chiếc áo khoác, anh đưa tôi về đến chân tòa ký túc xá.

Tôi bất ngờ tò mò: “Ê, Lục Trầm, rốt cuộc anh là kiểu người gì vậy?”

Lúc thì ấm áp, lúc thì lạnh nhạt với người khác.

Anh liếc tôi, giọng nhàn nhạt: “Kiểu người mà em khó có được.”

Xì, ai mà thèm.

18.
Về sau, tác phẩm của tôi đoạt giải.

Còn anh cũng giành quán quân trong cuộc thi lần đó.

Vì đã nhiều lần giành giải thưởng, nhà trường quyết định làm một cuộc phỏng vấn đặc biệt về anh.

Thế là, tôi cùng đội quay phim đến phỏng vấn sau lễ trao thưởng.

Chúng tôi trò chuyện về hành trình của anh, cùng một số kiến thức chuyên môn.

Đến phần hỏi đáp tự do, tôi chợt nhớ đến câu “đỉnh cao gặp nhau.”

Tôi cười, trêu chọc anh: “Bạn học Lục Trầm, anh có nhớ mấy ngày trước kỳ thi đại học từng hẹn ai điều gì không?”

Tôi nghĩ anh sẽ nhớ ra lời mình từng nói, rồi nhân cơ hội đó làm hòa với tôi.

Chúng tôi sẽ hóa giải mọi khúc mắc ngay khoảnh khắc này.

Kết quả, anh lại nhìn tôi chằm chằm với gương mặt đầy vẻ u ám.
Nghiến răng nói: “Làm gì có hẹn hò nào, tôi bị một kẻ lừa, đứng chờ cả đêm ở tháp Đỉnh Phong.”

Tôi nén cười, hơi có chút hả hê: “Vậy à? Bảo sao anh bị cảm. À! Thật ra tôi cũng định lên tháp Đỉnh Phong đó.”

Mặt anh ngày càng đen, ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi: “Vậy, sao lại không đến?”

Hừ, anh còn dám hỏi? Đừng trách tôi nhân cơ hội này mà mỉa mai anh!

“Thật ra hôm đó Dương Kỳ rủ tôi đi. Không khéo sao, tôi cũng bị người khác lừa. Người ta bảo tôi ‘đỉnh cao gặp nhau’, thế là tôi cắm đầu học. Kết quả, người ta xóa tôi luôn.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 12


Tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, muốn thấy chút xấu hổ nào đó trên gương mặt anh.

Kết quả, anh nhíu mày, mặt càng đen hơn: “Dương Kỳ? Vậy từ đầu em đâu có định đi cùng tôi, chỉ qua loa cho có thôi đúng không?”

Hả? Tôi hơi hoang mang: “Lúc nào tôi qua loa với anh?”

“Hừ~ còn cứng miệng? Hôm đó hẹn tám giờ tối ở tháp Đỉnh Phong, rồi đăng story thả bồ câu không phải em?”

Anh còn tự cười chế giễu: “Cũng chỉ có kẻ ngốc như tôi mới tin em, đứng cả đêm trong mưa bão ở tháp Đỉnh Phong.”

Tôi đờ người, hình như mọi chuyện hơi sai sai.

“Chẳng phải anh nói ‘đỉnh cao gặp nhau’ sao?”

“Ai bảo với em là tôi nói ‘đỉnh cao gặp nhau’?”

Nói xong, anh đột ngột ngẩng đầu lên, như vừa nhận ra gì đó: “Cái story hôm đó em nói là tôi hả?”

“Ha, đúng rồi, chỉ mình anh xem.”

Mặt anh đổi màu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Vậy tôi hẹn em ở tháp Đỉnh Phong, em nghe nhầm thành ‘đỉnh cao gặp nhau’?”

Tôi yếu ớt gật đầu.

“Thế cái người em gọi là ‘heo’ kia là ai? Em cố tình gọi đến để chọc tức tôi à?”

“Hả? Không phải, đó là em họ tôi.”

“Cái gì? Em họ em?”

“Ừ, em họ tôi. Anh còn gọi nó là Nhậm Nhị ca cơ mà.”

Trông anh như sắp vỡ vụn, mặt đầy tuyệt vọng: “Tôi gọi cậu ấy là ‘Hiện Nhậm ca’ mà.”

“Hiện Nhậm ca?” Thì ra tai tôi không nghe nhầm!!!

Anh vừa buồn cười vừa bực bội, tự vỗ lên trán mình một cái, rõ ràng đang rất hối hận.

Các anh chị trong đội quay phim chắc không nhịn được nữa, cười phá lên.

Lúc này tôi mới nhớ ra vẫn đang quay hình.

“Cắt đoạn này đi.” Tôi cầu xin.

9.
Anh quay phim cười bảo: “Cắt gì mà cắt? Để mọi người chứng kiến tình yêu trắc trở của hai người chứ. Giờ tạm ngừng quay, nhường không gian cho tình yêu chưa đến muộn.”

Trước khi đi, anh ấy còn đùa: “Hai người làm thế nào mà đỗ vào trường chúng ta vậy?”

Tôi không biết, tôi không biết!!!

Tôi và Lục Trầm nhìn nhau rất lâu rồi cả hai cùng phá lên cười.

Anh đột nhiên dịu dàng, định nắm tay tôi nhưng lại ngập ngừng không dám.

Anh hỏi: “Nhậm Hi, tôi có thể theo đuổi em không?”

Tôi nhớ đến cô em gái từng mặc áo khoác của anh.

Anh giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy có bạn trai rồi. Hôm đó cô ấy đau bụng nên tôi chỉ cho mượn tạm. Tôi là ‘ông vua ế’ chứ chẳng nghĩ gì đâu.”

Anh ngừng một chút, lại có vẻ vui mừng: “Thế nên, lúc đó em ghen phải không? Vì vậy mới suốt ngày kiếm cớ gây sự với tôi?”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 13


Được rồi, tôi thừa nhận là có chút ghen.

Nhưng tôi không nói, chỉ lướt ánh mắt về phía bụng của anh.

Anh lập tức hiểu ra: “Muốn sờ cơ bụng à?”

“Sờ đi, nhưng phải để tôi theo đuổi em.”

Tôi giả vờ ho khan: “Nhanh quá rồi, em không phải kiểu người như vậy.”

Thấy tôi chối, anh thẳng thừng cầm tay tôi đặt lên bụng mình, qua lớp áo.

Tôi còn đang bối rối thì anh lại thêm dầu vào lửa: “Kiểm tra hàng đi.”

Câu nói hợp lý đến kỳ lạ, tôi làm ngay điều mà một người chính trực nên làm.

Tôi đưa tay luồn vào trong áo anh. Trời đất, không trách tôi nhớ mãi nhiều năm, cảm giác đúng là đỉnh.

“Sờ cơ bụng rồi, giờ phải để tôi theo đuổi em.”

“Được.”

Thế là anh thật sự bắt đầu theo đuổi tôi, lo cho tôi từ ba bữa ăn đến việc tặng đủ thứ quà.

Cách theo đuổi cũng chẳng khác người bình thường là mấy.

Anh khóa trên đã cắt đoạn video lần trước, đăng lên tài khoản của câu lạc bộ tin tức.

Chúng tôi lại nổi như cồn.

Bên dưới video, có một đống bình luận:

“Tôi biết ngay hai người này có gì đó mà!”

“Cười chết mất, hai học bá này mà cũng thế này đây.”

“Tình yêu giữa đại sư Như Không và Tiểu Lục ca đây mà.”

Họ còn cố ý nhại lại câu “Tiểu Nhậm ca” mà gọi Lục Trầm là “Tiểu Lục ca.”

Về sau, Lục Trầm thường đến lớp học cùng tôi.

Một đám người cười nhạo anh:

“Chà! Tiểu Lục ca lại đến kìa.”

“Lần sau tôi cũng sẽ hẹn bạn gái ‘đỉnh cao gặp nhau,’ rồi cùng cô ấy đi thi lấy giải.”

“Cậu không nên đến đây đâu Tiểu Lục ca, mau đi dỗ cậu em vợ đi.”

“…”

Bị trêu quá nhiều, anh chỉ biết đưa tay xoa trán, cười khổ.

Thật ra anh sợ nhất là Nhậm Việt nổi khùng lên tìm đến.

20.
Sau khi sờ được 99+ lần cơ bụng.

Lục Trầm lại cố tình trêu tôi: “Trời vào thu rồi, có muốn dưỡng môi không?”

Trời ạ! Tôi lại nghe nhầm, cứ tưởng anh bảo: “Trời vào thu rồi, có muốn vào động phòng không?!”

Nhưng nhìn đôi môi đỏ mọng của anh, tôi nghĩ dưỡng môi cũng là ý kiến không tệ.

Thế là dưới tán cây, hai người hôn nhau đến quên cả trời đất.

Sau khi hôn thêm 99+ lần nữa, anh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Anh nói: “Cơ bụng gì đó có lẽ không giữ được trái tim em, nhưng chăm chỉ kiếm tiền thì chắc chắn được.”

Tôi còn tưởng anh nói đùa.

Kết quả, khi kiểm tra, tôi mới phát hiện sự thật làm tôi choáng.

Cùng tuổi với tôi, mà tiền anh kiếm được nhiều đến đáng sợ.

“Nhà anh có mỏ à?”

Tôi biết điều kiện gia đình anh tốt, nhưng không ngờ lại giàu đến vậy.

“Muốn kế thừa không?”

“Muốn.”

Anh lại cúi xuống hôn tôi, “Vậy chụp một tấm ảnh, đăng lên story nhé.”

Chúng tôi chính thức công khai, tất nhiên là chặn Nhậm Việt và Dương Kỳ.

Chủ yếu là vì Nhậm Việt, tôi hơi sợ cậu ấy.

Vả lại, dạo này cũng bận, không có thời gian đối phó với họ.

Nhưng tôi biết Lục Trầm đang âm thầm luyện tửu lượng.

Anh giấu rất kỹ, ban đầu tôi còn không hay biết.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 14


Cho đến một lần anh uống say mèm, bạn cùng phòng phải đưa anh về căn hộ anh thuê, rồi gọi tôi qua chăm sóc.

Người vốn đang ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy thấy tôi, lại tỏ ra vô cùng vui mừng.

Anh dụi cằm vào cổ tôi, cười nói: “Em đến đây làm gì?”

Tôi đang bận chỉnh bài, liếc anh một cái: “Bạn cùng phòng anh gọi em ới.”

Anh bắt đầu giải thích lý do mình uống rượu.

Tôi bận làm việc, chỉ trả lời anh một cách hời hợt.

“Có phải em không còn thấy anh hấp dẫn nữa không?” Có lẽ vì tôi không để ý nhiều, anh bỗng than thở với vẻ ấm ức.

Anh cởi áo ngủ, lại định khoe cơ bụng.

Nhưng vừa cởi xong, anh phát hiện quần áo trên người đã bị ai đó thay mất. “Ai thay đồ cho anh?”

“Em đấy.” Tôi liếc anh một cái.

Mặt anh hơi đỏ nhưng lại giấu nụ cười: “Em có thấy gì không?”

Tôi chớp mắt, làm vẻ vô tội, lắc đầu.

Anh cười sâu hơn, nói một câu chẳng hiểu ra sao: “Hơi nóng, anh đi tắm đây.”

Lúc ra ngoài, anh chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm, để lộ đường nét s*x* của cơ bụng và phần th*n d***.

Anh cứ đi qua đi lại trước mặt tôi, như sợ tôi không nhìn thấy.

Thậm chí còn nói: “Hôm nay nước khác lắm, em có muốn tắm không?”

Trời đất.

Tôi ngốc thật, còn tin lời anh.

Kết quả, có người đầm đìa mồ hôi, có người nước mắt giàn giụa.

21.
Tết năm đó.

Lục Trầm hẹn Nhậm Việt ra ngoài để xin lỗi.

Ngày gặp mặt, sự oán hận của Nhậm Việt còn nặng hơn cả một oan hồn.

“Tôi đã bảo mà, không thể vô duyên vô cớ bị hành hạ thế này!”

Lục Trầm chỉ biết cười xòa, xin lỗi liên tục: “Tất cả là lỗi của anh, em muốn xử thế nào cũng được, tiểu cậu em vợ à.”

Cuối cùng, anh giúp Nhậm Việt thắng hai trận bóng, sau đó bị ép uống đến mức nôn hết ra.

Lúc này, Nhậm Việt mới miễn cưỡng gọi anh một tiếng “Lục ca.”

“Muốn tôi gọi anh là anh rể, còn phải uống thêm một két nữa!”

Lục Trầm lắc lắc đầu, cố giữ tỉnh táo: “Uống thì uống, anh nhất định phải làm anh rể em.”

Tôi đành phải can ngăn: “Đủ rồi heo.”

Lục Trầm đang gục trên vai tôi bỗng ngẩng đầu lên: “Vợ, em cũng gọi anh là heo được không?”

Nhậm Việt cười đến phát điên, rồi lại tức điên, mắng thẳng vào mặt anh: “Cướp chị tôi thì thôi đi, còn định cướp luôn tên tôi?”

Tôi cảm thấy xúc động, nhưng tôi và Nhậm Việt thực sự có tình cảm rất tốt.

Từ bé đến lớn, mỗi lần làm sai chuyện gì bị đánh, đều là cậu ấy nhận đòn thay tôi.

Bởi vậy, tôi thích cậu ấy là chuyện đương nhiên.

Về sau, trong đám cưới của tôi và Lục Trầm, người khóc to nhất cũng là Nhậm Việt.

Cậu ấy kéo theo một đám anh chị em họ hàng, chặn đường Lục Trầm đến đón dâu: “Thấy nhiều người thế này chưa? Tự biết mình có chịu đòn nổi không nhé.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 15: Hết


Lục Trầm đưa ra một đống giấy cam kết đã chuẩn bị sẵn, còn chìa ra chiếc ví chỉ còn mấy chục đồng của mình.

Hai người họ rơi vào một cuộc đối đầu không lời, thi xem ai quan tâm tôi hơn.

Tôi biết, tất cả những điều này đều xuất phát từ tình yêu dành cho tôi.

Tôi thật sự rất may mắn!

Lục Trầm ôm tôi, trước mặt Nhậm Việt lại một lần nữa cam đoan rằng sẽ dùng cả đời để chứng minh: “Chúng tôi sẽ cùng vượt qua mọi ngọn núi, biển cả, và nắm tay nhau trên từng đỉnh cao!”

Phiên ngoại của Lục Trầm
Nhậm Hi lại tỏ tình với tôi.

Lần này còn trước mặt bao nhiêu cô em học dưới, chắc lần này cô ấy nghiêm túc chứ nhỉ?

Nhớ lần trước cô ấy tỏ tình xong, có người hỏi cô ấy thích kiểu con trai thế nào.

Cô ấy mô tả một loạt đặc điểm, không có lấy một điểm nào giống tôi.

Sau đó cũng chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa.

Khi đó, tôi thật sự nghĩ rằng cô ấy không thích tôi.

Ai mà ngờ cô ấy lại tỏ tình lần nữa? Vẫn thích tôi sao?

Nhổ toẹt! Lần đó bị cho leo cây.

Hẹn tám giờ ở tháp Đỉnh Phong gặp nhau.

Tôi còn định tạo bất ngờ, bao trọn cáp treo để lên trước chuẩn bị.

Kết quả là gì? Người ta vì thích một cậu con trai mà lao vào học hành chăm chỉ.

Cô ấy có biết cảm giác vừa trang trí xong hiện trường, chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ là như thế nào không?

Chỉ có thể nói, đáng đời tôi.

Hôm đó tôi còn định ra sân bóng chơi vài động tác đẹp mắt để cô ấy chú ý, thay đổi suy nghĩ.

Kết quả, cô ấy lại âu yếm gọi người khác là “heo.”

Tôi thu dọn sách vở, chẳng hiểu sao cũng buột miệng lẩm bẩm: “Tôi cũng thích em.”

“Cùng học chung một trường đại học” vốn dĩ đã nằm trong dự tính.

Sau này, tôi chứng kiến những nỗ lực và thành tựu của cô ấy.

Cũng đã từng thấy cô ấy khóc, nhưng cô ấy lại đi tìm chị khóa trên, chứ không tìm tôi.

Nhậm Hi, đừng sợ.

Sẽ luôn có một người đồng hành cùng em bước tiếp.

Tôi sẽ đợi em.

Cuối cùng, khi biết sự thật, tôi chẳng muốn nói gì nữa.

Chỉ có thể nói, tôi đúng là “con heo” chính hiệu.

Chết tiệt thật!
 
Back
Top Bottom