Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Hẹn Năm Ấy

Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 10


Anh đi siêu thị mua ô: “Chỉ còn một cái, chen chút một chút nhé.”

Tôi nhìn siêu thị rộng lớn mà không tìm được lý do nghi ngờ anh.

Chiếc ô rất nhỏ, hai chúng tôi phải đứng sát nhau.

Anh sợ tôi lạnh, còn cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi.

Mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt từ áo anh, cùng với những lần va chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, khiến tôi cảm thấy tim mình loạn nhịp.

Mỗi lần tôi cố ý đứng xa ra một chút, anh lại vòng tay kéo sát vai tôi lại: “Gần chút, đừng để mưa ướt.”

Rõ ràng là cố tình quyến rũ, không trật đi đâu được.

16.
Về đến ký túc xá, tôi trằn trọc không ngủ được.

Có vẻ anh ấy thích tôi một chút?

Chẳng lẽ trong quá trình ở gần nhau lâu dài, anh ấy nhận ra sức hút của tôi?

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định thích anh ấy thêm lần nữa.

Dù sao thì, có một anh chàng vừa đẹp trai, vừa tài năng, lại có tám múi cơ bụng, ai mà không muốn chứ?

Nếu đã yêu ai cũng là yêu, thì hãy chọn người đẹp trai, lại còn biết rõ tính nết nhau.

Nhưng hôm sau, tôi lại thấy một cô em gái khác khoác áo của anh ấy.

Ha! Suýt nữa thì tự chuốc nhục.

Tôi tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được rung động vì anh ấy nữa.

Hóa ra tôi đúng.

Chẳng lâu sau, chúng tôi lại tranh cãi nảy lửa chỉ vì kích cỡ font chữ.

Anh nói: “Tôi là bên A, cô phải tôn trọng tôi.”

Tôi bật cười lạnh: “Bên A mà không có mắt thẩm mỹ.”

Cả nhóm anh, từ anh khóa trên đến anh khóa dưới, đều để tôi tự do sáng tạo, chỉ có mình anh là cứng đầu.

Thêm vào đó, mấy ngày này tôi nhìn anh thế nào cũng thấy khó chịu, nên càng không muốn chiều ý anh.

Anh bất lực chịu thua: “Được, cô kiêu ngạo, cô giỏi.”

Cười chết mất, trước đây chẳng phải chính anh là người dùng câu “đỉnh cao gặp nhau” để từ chối tôi sao?

Chẳng phải anh tự tin rằng tôi sẽ không bao giờ đứng được ở vị trí ngang với anh sao?

Rốt cuộc ai mới là người tự cao?

Thấy tôi sắp sửa “xả” hết mọi bực tức, chị khóa trên của tôi và anh khóa trên của anh vội kéo chúng tôi ra.

Quan hệ vốn đang tạm hòa hoãn lại một lần nữa tan vỡ.

May là tôi sắp phải đi quay phim tài liệu, tạm thời rút khỏi dự án của họ.

Không lâu sau, nghe chị khóa trên kể, Lục Trầm cũng rút khỏi dự án.

Chị khóa trên cười trộm: “Thích một người là thứ dù có bịt miệng, cũng sẽ lộ ra qua ánh mắt. Hai đứa chắc chắn có chuyện gì đó. Không muốn nói thì thôi.”

Có thể có chuyện gì chứ? Cái tình cảm thầm mến nhỏ nhoi của tôi chẳng đáng nhắc tới.

17.
Chủ đề tôi đang quay là: Cuộc sống của những con người ở tầng đáy xã hội.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 11


Để chân thực, tôi đã theo sát cuộc sống của những chú lao động tại công trường, những bà mẹ đơn thân vừa bế con vừa chạy giao đồ ăn.

Cũng từng chứng kiến cảnh người thân gào khóc xé lòng bên ngoài phòng cấp cứu…

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ đối mặt với quá nhiều khổ đau của nhân gian như vậy, suýt nữa thì trầm cảm.

Chị khóa trên luôn động viên tôi, còn dẫn tôi đi uống rượu giải khuây.

Sau đó, tôi nghỉ ngơi suốt hai cuối tuần.

Rồi bất ngờ gặp Lục Trầm trong thư viện.

Tôi rất bận, vốn không định chào hỏi anh ấy.

Nhưng nghĩ lại cũng không muốn mình thất lễ.

Trong lúc nói chuyện phiếm, tôi biết anh đang chuẩn bị tham gia cuộc thi lập trình quốc tế.

Tôi giơ ngón cái lên: “Chơi lớn nhỉ?”

Thật ra anh đã tham gia rất nhiều cuộc thi danh giá, lần này không phải lần đầu.

Anh hừ lạnh: “Chúng ta như nhau cả thôi.”

Ra khỏi thư viện, trời lại lất phất mưa.

Ô ở thư viện cũng đã hết.

Lục Trầm cởi áo khoác gió của mình, giơ lên che đầu: “Đi không?”

“Đi.”

Hai đứa chung một chiếc áo khoác, anh đưa tôi về đến chân tòa ký túc xá.

Tôi bất ngờ tò mò: “Ê, Lục Trầm, rốt cuộc anh là kiểu người gì vậy?”

Lúc thì ấm áp, lúc thì lạnh nhạt với người khác.

Anh liếc tôi, giọng nhàn nhạt: “Kiểu người mà em khó có được.”

Xì, ai mà thèm.

18.
Về sau, tác phẩm của tôi đoạt giải.

Còn anh cũng giành quán quân trong cuộc thi lần đó.

Vì đã nhiều lần giành giải thưởng, nhà trường quyết định làm một cuộc phỏng vấn đặc biệt về anh.

Thế là, tôi cùng đội quay phim đến phỏng vấn sau lễ trao thưởng.

Chúng tôi trò chuyện về hành trình của anh, cùng một số kiến thức chuyên môn.

Đến phần hỏi đáp tự do, tôi chợt nhớ đến câu “đỉnh cao gặp nhau.”

Tôi cười, trêu chọc anh: “Bạn học Lục Trầm, anh có nhớ mấy ngày trước kỳ thi đại học từng hẹn ai điều gì không?”

Tôi nghĩ anh sẽ nhớ ra lời mình từng nói, rồi nhân cơ hội đó làm hòa với tôi.

Chúng tôi sẽ hóa giải mọi khúc mắc ngay khoảnh khắc này.

Kết quả, anh lại nhìn tôi chằm chằm với gương mặt đầy vẻ u ám.
Nghiến răng nói: “Làm gì có hẹn hò nào, tôi bị một kẻ lừa, đứng chờ cả đêm ở tháp Đỉnh Phong.”

Tôi nén cười, hơi có chút hả hê: “Vậy à? Bảo sao anh bị cảm. À! Thật ra tôi cũng định lên tháp Đỉnh Phong đó.”

Mặt anh ngày càng đen, ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi: “Vậy, sao lại không đến?”

Hừ, anh còn dám hỏi? Đừng trách tôi nhân cơ hội này mà mỉa mai anh!

“Thật ra hôm đó Dương Kỳ rủ tôi đi. Không khéo sao, tôi cũng bị người khác lừa. Người ta bảo tôi ‘đỉnh cao gặp nhau’, thế là tôi cắm đầu học. Kết quả, người ta xóa tôi luôn.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 12


Tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, muốn thấy chút xấu hổ nào đó trên gương mặt anh.

Kết quả, anh nhíu mày, mặt càng đen hơn: “Dương Kỳ? Vậy từ đầu em đâu có định đi cùng tôi, chỉ qua loa cho có thôi đúng không?”

Hả? Tôi hơi hoang mang: “Lúc nào tôi qua loa với anh?”

“Hừ~ còn cứng miệng? Hôm đó hẹn tám giờ tối ở tháp Đỉnh Phong, rồi đăng story thả bồ câu không phải em?”

Anh còn tự cười chế giễu: “Cũng chỉ có kẻ ngốc như tôi mới tin em, đứng cả đêm trong mưa bão ở tháp Đỉnh Phong.”

Tôi đờ người, hình như mọi chuyện hơi sai sai.

“Chẳng phải anh nói ‘đỉnh cao gặp nhau’ sao?”

“Ai bảo với em là tôi nói ‘đỉnh cao gặp nhau’?”

Nói xong, anh đột ngột ngẩng đầu lên, như vừa nhận ra gì đó: “Cái story hôm đó em nói là tôi hả?”

“Ha, đúng rồi, chỉ mình anh xem.”

Mặt anh đổi màu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Vậy tôi hẹn em ở tháp Đỉnh Phong, em nghe nhầm thành ‘đỉnh cao gặp nhau’?”

Tôi yếu ớt gật đầu.

“Thế cái người em gọi là ‘heo’ kia là ai? Em cố tình gọi đến để chọc tức tôi à?”

“Hả? Không phải, đó là em họ tôi.”

“Cái gì? Em họ em?”

“Ừ, em họ tôi. Anh còn gọi nó là Nhậm Nhị ca cơ mà.”

Trông anh như sắp vỡ vụn, mặt đầy tuyệt vọng: “Tôi gọi cậu ấy là ‘Hiện Nhậm ca’ mà.”

“Hiện Nhậm ca?” Thì ra tai tôi không nghe nhầm!!!

Anh vừa buồn cười vừa bực bội, tự vỗ lên trán mình một cái, rõ ràng đang rất hối hận.

Các anh chị trong đội quay phim chắc không nhịn được nữa, cười phá lên.

Lúc này tôi mới nhớ ra vẫn đang quay hình.

“Cắt đoạn này đi.” Tôi cầu xin.

9.
Anh quay phim cười bảo: “Cắt gì mà cắt? Để mọi người chứng kiến tình yêu trắc trở của hai người chứ. Giờ tạm ngừng quay, nhường không gian cho tình yêu chưa đến muộn.”

Trước khi đi, anh ấy còn đùa: “Hai người làm thế nào mà đỗ vào trường chúng ta vậy?”

Tôi không biết, tôi không biết!!!

Tôi và Lục Trầm nhìn nhau rất lâu rồi cả hai cùng phá lên cười.

Anh đột nhiên dịu dàng, định nắm tay tôi nhưng lại ngập ngừng không dám.

Anh hỏi: “Nhậm Hi, tôi có thể theo đuổi em không?”

Tôi nhớ đến cô em gái từng mặc áo khoác của anh.

Anh giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy có bạn trai rồi. Hôm đó cô ấy đau bụng nên tôi chỉ cho mượn tạm. Tôi là ‘ông vua ế’ chứ chẳng nghĩ gì đâu.”

Anh ngừng một chút, lại có vẻ vui mừng: “Thế nên, lúc đó em ghen phải không? Vì vậy mới suốt ngày kiếm cớ gây sự với tôi?”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 13


Được rồi, tôi thừa nhận là có chút ghen.

Nhưng tôi không nói, chỉ lướt ánh mắt về phía bụng của anh.

Anh lập tức hiểu ra: “Muốn sờ cơ bụng à?”

“Sờ đi, nhưng phải để tôi theo đuổi em.”

Tôi giả vờ ho khan: “Nhanh quá rồi, em không phải kiểu người như vậy.”

Thấy tôi chối, anh thẳng thừng cầm tay tôi đặt lên bụng mình, qua lớp áo.

Tôi còn đang bối rối thì anh lại thêm dầu vào lửa: “Kiểm tra hàng đi.”

Câu nói hợp lý đến kỳ lạ, tôi làm ngay điều mà một người chính trực nên làm.

Tôi đưa tay luồn vào trong áo anh. Trời đất, không trách tôi nhớ mãi nhiều năm, cảm giác đúng là đỉnh.

“Sờ cơ bụng rồi, giờ phải để tôi theo đuổi em.”

“Được.”

Thế là anh thật sự bắt đầu theo đuổi tôi, lo cho tôi từ ba bữa ăn đến việc tặng đủ thứ quà.

Cách theo đuổi cũng chẳng khác người bình thường là mấy.

Anh khóa trên đã cắt đoạn video lần trước, đăng lên tài khoản của câu lạc bộ tin tức.

Chúng tôi lại nổi như cồn.

Bên dưới video, có một đống bình luận:

“Tôi biết ngay hai người này có gì đó mà!”

“Cười chết mất, hai học bá này mà cũng thế này đây.”

“Tình yêu giữa đại sư Như Không và Tiểu Lục ca đây mà.”

Họ còn cố ý nhại lại câu “Tiểu Nhậm ca” mà gọi Lục Trầm là “Tiểu Lục ca.”

Về sau, Lục Trầm thường đến lớp học cùng tôi.

Một đám người cười nhạo anh:

“Chà! Tiểu Lục ca lại đến kìa.”

“Lần sau tôi cũng sẽ hẹn bạn gái ‘đỉnh cao gặp nhau,’ rồi cùng cô ấy đi thi lấy giải.”

“Cậu không nên đến đây đâu Tiểu Lục ca, mau đi dỗ cậu em vợ đi.”

“…”

Bị trêu quá nhiều, anh chỉ biết đưa tay xoa trán, cười khổ.

Thật ra anh sợ nhất là Nhậm Việt nổi khùng lên tìm đến.

20.
Sau khi sờ được 99+ lần cơ bụng.

Lục Trầm lại cố tình trêu tôi: “Trời vào thu rồi, có muốn dưỡng môi không?”

Trời ạ! Tôi lại nghe nhầm, cứ tưởng anh bảo: “Trời vào thu rồi, có muốn vào động phòng không?!”

Nhưng nhìn đôi môi đỏ mọng của anh, tôi nghĩ dưỡng môi cũng là ý kiến không tệ.

Thế là dưới tán cây, hai người hôn nhau đến quên cả trời đất.

Sau khi hôn thêm 99+ lần nữa, anh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Anh nói: “Cơ bụng gì đó có lẽ không giữ được trái tim em, nhưng chăm chỉ kiếm tiền thì chắc chắn được.”

Tôi còn tưởng anh nói đùa.

Kết quả, khi kiểm tra, tôi mới phát hiện sự thật làm tôi choáng.

Cùng tuổi với tôi, mà tiền anh kiếm được nhiều đến đáng sợ.

“Nhà anh có mỏ à?”

Tôi biết điều kiện gia đình anh tốt, nhưng không ngờ lại giàu đến vậy.

“Muốn kế thừa không?”

“Muốn.”

Anh lại cúi xuống hôn tôi, “Vậy chụp một tấm ảnh, đăng lên story nhé.”

Chúng tôi chính thức công khai, tất nhiên là chặn Nhậm Việt và Dương Kỳ.

Chủ yếu là vì Nhậm Việt, tôi hơi sợ cậu ấy.

Vả lại, dạo này cũng bận, không có thời gian đối phó với họ.

Nhưng tôi biết Lục Trầm đang âm thầm luyện tửu lượng.

Anh giấu rất kỹ, ban đầu tôi còn không hay biết.
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 14


Cho đến một lần anh uống say mèm, bạn cùng phòng phải đưa anh về căn hộ anh thuê, rồi gọi tôi qua chăm sóc.

Người vốn đang ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy thấy tôi, lại tỏ ra vô cùng vui mừng.

Anh dụi cằm vào cổ tôi, cười nói: “Em đến đây làm gì?”

Tôi đang bận chỉnh bài, liếc anh một cái: “Bạn cùng phòng anh gọi em ới.”

Anh bắt đầu giải thích lý do mình uống rượu.

Tôi bận làm việc, chỉ trả lời anh một cách hời hợt.

“Có phải em không còn thấy anh hấp dẫn nữa không?” Có lẽ vì tôi không để ý nhiều, anh bỗng than thở với vẻ ấm ức.

Anh cởi áo ngủ, lại định khoe cơ bụng.

Nhưng vừa cởi xong, anh phát hiện quần áo trên người đã bị ai đó thay mất. “Ai thay đồ cho anh?”

“Em đấy.” Tôi liếc anh một cái.

Mặt anh hơi đỏ nhưng lại giấu nụ cười: “Em có thấy gì không?”

Tôi chớp mắt, làm vẻ vô tội, lắc đầu.

Anh cười sâu hơn, nói một câu chẳng hiểu ra sao: “Hơi nóng, anh đi tắm đây.”

Lúc ra ngoài, anh chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm, để lộ đường nét s*x* của cơ bụng và phần th*n d***.

Anh cứ đi qua đi lại trước mặt tôi, như sợ tôi không nhìn thấy.

Thậm chí còn nói: “Hôm nay nước khác lắm, em có muốn tắm không?”

Trời đất.

Tôi ngốc thật, còn tin lời anh.

Kết quả, có người đầm đìa mồ hôi, có người nước mắt giàn giụa.

21.
Tết năm đó.

Lục Trầm hẹn Nhậm Việt ra ngoài để xin lỗi.

Ngày gặp mặt, sự oán hận của Nhậm Việt còn nặng hơn cả một oan hồn.

“Tôi đã bảo mà, không thể vô duyên vô cớ bị hành hạ thế này!”

Lục Trầm chỉ biết cười xòa, xin lỗi liên tục: “Tất cả là lỗi của anh, em muốn xử thế nào cũng được, tiểu cậu em vợ à.”

Cuối cùng, anh giúp Nhậm Việt thắng hai trận bóng, sau đó bị ép uống đến mức nôn hết ra.

Lúc này, Nhậm Việt mới miễn cưỡng gọi anh một tiếng “Lục ca.”

“Muốn tôi gọi anh là anh rể, còn phải uống thêm một két nữa!”

Lục Trầm lắc lắc đầu, cố giữ tỉnh táo: “Uống thì uống, anh nhất định phải làm anh rể em.”

Tôi đành phải can ngăn: “Đủ rồi heo.”

Lục Trầm đang gục trên vai tôi bỗng ngẩng đầu lên: “Vợ, em cũng gọi anh là heo được không?”

Nhậm Việt cười đến phát điên, rồi lại tức điên, mắng thẳng vào mặt anh: “Cướp chị tôi thì thôi đi, còn định cướp luôn tên tôi?”

Tôi cảm thấy xúc động, nhưng tôi và Nhậm Việt thực sự có tình cảm rất tốt.

Từ bé đến lớn, mỗi lần làm sai chuyện gì bị đánh, đều là cậu ấy nhận đòn thay tôi.

Bởi vậy, tôi thích cậu ấy là chuyện đương nhiên.

Về sau, trong đám cưới của tôi và Lục Trầm, người khóc to nhất cũng là Nhậm Việt.

Cậu ấy kéo theo một đám anh chị em họ hàng, chặn đường Lục Trầm đến đón dâu: “Thấy nhiều người thế này chưa? Tự biết mình có chịu đòn nổi không nhé.”
 
Lời Hẹn Năm Ấy
Chương 15: Hết


Lục Trầm đưa ra một đống giấy cam kết đã chuẩn bị sẵn, còn chìa ra chiếc ví chỉ còn mấy chục đồng của mình.

Hai người họ rơi vào một cuộc đối đầu không lời, thi xem ai quan tâm tôi hơn.

Tôi biết, tất cả những điều này đều xuất phát từ tình yêu dành cho tôi.

Tôi thật sự rất may mắn!

Lục Trầm ôm tôi, trước mặt Nhậm Việt lại một lần nữa cam đoan rằng sẽ dùng cả đời để chứng minh: “Chúng tôi sẽ cùng vượt qua mọi ngọn núi, biển cả, và nắm tay nhau trên từng đỉnh cao!”

Phiên ngoại của Lục Trầm
Nhậm Hi lại tỏ tình với tôi.

Lần này còn trước mặt bao nhiêu cô em học dưới, chắc lần này cô ấy nghiêm túc chứ nhỉ?

Nhớ lần trước cô ấy tỏ tình xong, có người hỏi cô ấy thích kiểu con trai thế nào.

Cô ấy mô tả một loạt đặc điểm, không có lấy một điểm nào giống tôi.

Sau đó cũng chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa.

Khi đó, tôi thật sự nghĩ rằng cô ấy không thích tôi.

Ai mà ngờ cô ấy lại tỏ tình lần nữa? Vẫn thích tôi sao?

Nhổ toẹt! Lần đó bị cho leo cây.

Hẹn tám giờ ở tháp Đỉnh Phong gặp nhau.

Tôi còn định tạo bất ngờ, bao trọn cáp treo để lên trước chuẩn bị.

Kết quả là gì? Người ta vì thích một cậu con trai mà lao vào học hành chăm chỉ.

Cô ấy có biết cảm giác vừa trang trí xong hiện trường, chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ là như thế nào không?

Chỉ có thể nói, đáng đời tôi.

Hôm đó tôi còn định ra sân bóng chơi vài động tác đẹp mắt để cô ấy chú ý, thay đổi suy nghĩ.

Kết quả, cô ấy lại âu yếm gọi người khác là “heo.”

Tôi thu dọn sách vở, chẳng hiểu sao cũng buột miệng lẩm bẩm: “Tôi cũng thích em.”

“Cùng học chung một trường đại học” vốn dĩ đã nằm trong dự tính.

Sau này, tôi chứng kiến những nỗ lực và thành tựu của cô ấy.

Cũng đã từng thấy cô ấy khóc, nhưng cô ấy lại đi tìm chị khóa trên, chứ không tìm tôi.

Nhậm Hi, đừng sợ.

Sẽ luôn có một người đồng hành cùng em bước tiếp.

Tôi sẽ đợi em.

Cuối cùng, khi biết sự thật, tôi chẳng muốn nói gì nữa.

Chỉ có thể nói, tôi đúng là “con heo” chính hiệu.

Chết tiệt thật!
 
Back
Top Bottom