Văn án
Tôi đang livestream giám định đồ cổ thì vô tình kết nối với ảnh hậu mất tích.
Cô ta bị nhốt trong hang sâu, khóc lóc cầu xin tôi cứu mạng.
Thông qua những cổ vật trong hang, tôi nhận ra đây là một lăng mộ cổ.
Dựa vào chiêm tinh học tôi tìm được vị trí của lăng mộ, mà mối nguy thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
-ˋˏ✄┈┈┈┈┈┈┈
Tôi tên Mộ Dung Nguyệt, là sinh viên chuyên ngành khảo cổ của Bắc Đại, cũng là một streamer nổi tiếng trên mạng.
Lúc rảnh rỗi tôi thường lên mạng livestream giám định đồ cổ để kiếm thêm sinh hoạt phí.Đêm nay tôi vẫn như thường lệ livestream, màn hình kết nối bỗng lập loè, rồi trên đó xuất hiện một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
Tóc tai rối bời mặt mũi lấm lem bùn đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình, rồi bỗng dưng kích động đáp lời."
Mộ Dung Nguyệt!
Cô là Mộ Dung Nguyệt có đúng không?"
"Mộ Dung Nguyệt cứu tôi, vật phía sau bức tường lại muốn đây, cô mau cứu tôi--"Khuôn mặt cô ta hoảng loạn, nói năng lộn xộn khiến tôi với người xem trước màn hình giật nảy mình."
Người bạn này, xin cô hãy bình tĩnh một chút, cô có thứ gì muốn tìm tôi giám định sao?"
Khu bình luận: 【Chị gái này sao vậy?
Hình như đang ở dưới tầng hầm, ánh sáng mờ ảo quá đi.】【Đúng vậy đó, điên điên khùng khùng, chắc không phải bệnh nhân t.âm thần chứ.】【Đừng nói vậy chứ, cô ta trông giống ảnh hậu Chu Kỳ đấy.】【?
Lầu trên ăn nói cái quái gì vậy, Chu tỷ đẹp hơn cô ta gấp trăm lần, ông chắc chắn là hắc tử rồi!】Khu bình luận tóe lửa, cô gái điên nhìn chằm chằm những dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình, bỗng giật mình phản ứng, mạnh mẽ gật đầu trước màn hình.
"Đúng!
Tôi là Chu Kỳ, Mộ Dung Nguyệt cô nhanh tìm cách cứu tôi với!"
Lời vừa dứt, ai nấy cũng đều ngây ngẩn cả người.Chu Kỳ là ảnh hậu không nhất cũng nhì trong làng giải trí, chưa đến ba mươi tuổi nhưng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, là tiểu hoa đán hàng đầu ở hiện tại.
Ngay cả những người không hóng hớt đến giới giải trí như tôi cũng biết tối hôm qua Chu Kỳ vừa tham dự họp báo phim mới, còn lên vài cái hot search, thế làm sao có thể chật vật xuất hiện trong phòng livestream của tôi?Người xem nháy mắt trở nên kích động, còn mấy người mới đến đều mắng tôi cọ nhiệt Chu Kỳ để lăng xê.【Lăng xê không có điểm dừng luôn!
Tìm người trông hơi giống Chu Kỳ rồi nghĩ ra cái mánh bịp này!】【Quá đáng thật!
Tôi đã liên hệ phòng làm việc của Chu Kỳ rồi, chủ phòng chờ bị khóa tài khoản đi!】【Mấy người đừng nói bậy, chủ phòng không phải loại người này, cô ấy thật sự rất có bản lĩnh, không thèm loại lăng xê này đâu.】【Ha ha Chu Kỳ mất tích mà phòng làm việc không phát thông báo cũng chả gọi cảnh sát, ngược lại lại lên đến tìm chủ phòng rồi logic đâu?】Mọi người sôi nổi @ tài khoản chính thức của Chu Kỳ vào, rất nhanh phòng làm việc của Chu Kỳ đã nhập cuộc, nhưng lời nói lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt. 【Chu Kỳ thấy tôi không?
Chị là quản lý Lisa đây, chị ở đâu!!!】Thấy cái tên quen thuộc Chu Kỳ òa khóc.
"Em không biết, em thật sự không biết-- Chị Lisa ơi, em thật sự rất sợ!"
Những người ngồi xem trước màn hình nháy mắt im bặt trợn mắt há mồm, lại nhìn phòng làm việc của Chu Kỳ gửi tiếp một chuỗi bình luận dài. 【Em bình tĩnh đã, sau tiệc mừng tối hôm qua em trở về khách sạn, kế tiếp xảy ra chuyện gì, em nhớ kỹ lại xem!】"Tiệc mừng sao?"
Chu Kỳ lẩm bẩm tự hỏi, đôi mắt vô hồn bây giờ mới dần có tiêu cự.
"Chị không cho em ăn gì cả nên em lén đến chợ đêm mua xiên nướng, sau đó-- một chiếc xe tải nhỏ, Lisa, em, em bị bắt cóc!"
Ảnh hậu bị bắt cóc?Đám đông kinh ngạc không nói nên lời, tôi cũng bất ngờ đến trừng to mắt.
"Bị bắt cóc thì cô phải báo cảnh sát chứ, liên lạc với tôi cũng có giúp ích gì đâu?"【Đúng đó!
Cảnh sát có thể thông qua định vị để tìm được vị trí của cô!】【Chính xác!
Chu tỷ, chị bị nhốt trong mật thất sao?】Phòng làm việc của Chu Kỳ: 【Chị cho rằng em giận lẫy nên tắt máy, là chị sơ suất.
Chị lập tức báo cảnh sát, Chu Kỳ em nhất định phải bình tĩnh, nói cho mọi người biết rốt cuộc em ở đâu?】"Báo cảnh sát?"
Chu Kỳ sửng sốt một lúc, hai mắt lại dần mất đi tiêu cự, sau đó lắc đầu.
"Em đã báo cảnh sát rồi!"
"Dường như em đã báo cảnh sát nhưng vô dụng thôi.
Mộ Dung Nguyệt, tôi nghe Chu Thịnh nói cô là một đại sư rất lợi hại, cô giúp tôi đi, cô bói xem tôi đang ở nơi nào, tôi thật sự rất sợ hãi."
Chu Kỳ che mặt khóc thút thít, trạng thái tinh thần của cô ấy dường như không ổn định, nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ. 【Hẳn là cô ấy bị người ta chuốc thuốc mê làm cho choáng váng, nên mới xuất hiện tình trạng như vậy, mất thăng bằng, ký ức bị rối loạn.】【Tôi là bác sĩ, Chu Kỳ cô thử tìm gần đó xem có nước không, cô dùng nước rửa mặt một chút sẽ đỡ hơn phần nào.】"Nước?
Tôi muốn uống nước--"Chu Kỳ cầm điện thoại, xoay người đi tìm nước uống, màn hình cũng rung lên theo.Lúc đó tôi mới nhận ra cô ấy cũng không phải ở dưới tầng hầm, xung quanh đều là đất đá lồi lõm gồ ghề không đồng nhất, hình như cô ấy đang ở trong một cái hang sâu. 【Chu tỷ, đây là hầm do công nhân đào sao?
Bọn bắt cóc nhốt chị vào cái hầm đó sao?】【Đúng đó Chu tỷ, chị rốt cuộc đang ở đâu?
Nếu điện thoại có thể phát livestream thì khẳng định có thể dùng định vị, sao chị lại nói báo cảnh sát cũng vô dụng, chị mau gọi cảnh sát đi!】Dưới chân Chu Kỳ có một vũng nước đọng, cô ấy cũng không chê dơ mà lấy tay vốc một ngụm nước hất lên mặt, sau đó dựa vào vách đá đứng thở dốc.
"Tôi nhớ rồi, vừa tôi tôi đã báo cảnh sát.
Cảnh sát nói điện thoại của tôi được cài chống định vị theo dõi, số máy lại là của nước ngoài, muốn xác định vị trí của tôi thì ít nhất cũng phải đến ngày mai."
"Tôi không đợi được đến ngày mai, nơi này có cái gì đó, tôi--"Chu Kỳ vừa dứt lời, trong micro đột nhiên truyền đến một tiếng dị thú gầm rú, thanh âm trầm thấp khàn khàn, làm cho người ta sởn gai ốc.Trong chốc lát người xem trước màn hình da đầu tê dại. 【 Đậu!
Đó là tiếng gì vậy?】【Là hổ sao?
Cũng không giống, hay là sư tử, linh cẩu?】【Lầu trên cho rằng đây là thảo nguyên Châu Phi sao, đâu ra sư tử, linh cẩu!】【Chắc có lẽ là bọn bắt cóc nuôi chó ở trên kia để trông coi Chu tỷ đó.】Chu Kỳ bịt kín miệng lại, cả người lùi về sau áp sát vào vách đá, nước mắt không kiềm được lăn dài.
Qua một hồi lâu âm thanh kia dần biến mất, Chu Kỳ khóc lóc lắc đầu."
Thanh âm đó không phải truyền từ trên mặt đất, nó ở trong vách."
"Tôi biết nó ở trong tường, nó ngày càng đến gần tôi hơn!"【 Chu tỷ đừng căng thẳng cũng đừng sợ hãi, có lẽ đó là loại thú gì do bọn bắt cóc nuôi thôi.
Nếu bọn chúng bắt cóc chị thì chắc chắn sẽ không để dã thú làm tổn thương chị đâu.】【Đúng đó Chu tỷ, chị đừng sợ, chị bình tĩnh lại, ngày mai cảnh sát đến rồi.】Khu hình bình luận mồm năm miệng người thay nhau an ủi Chu Kỳ, nhưng cô ấy lại tràn đầy tuyệt vọng.
"Không phải bọn bắt cóc!"
"Bọn chúng cắm trại ở nơi hoang dã, tôi thừa dịp chạy trốn, chạy hồi lâu thì té xỉu, khi tỉnh lại thì ở chỗ này, không phải do bọn bắt cóc."
Chu Kỳ nói năng lộn xộn nhưng người xem rất nhanh đã hiểu được. 【Ý là chị trốn thoát từ trong ty bọn bắt cóc, sau đó rớt hố?】【Đây là điện thoại của bọn bắt cóc sao, cô cướp được hả?】【Sao lại có hang sâu như vậy?
Đây là nơi ẩn nấp của bọn thú hoang à?】【Chu tỷ, chị có thể tự mình leo lên được không?】Chu Kỳ che mắt cá chân rồi lắc đầu, hướng camera lên trên đỉnh đầu cho chúng tôi xem.Một cái hang sâu đường kính ước chừng sáu mươi bảy mươi centimet, lối vào hang dài hẹp cách ít nhất ba bốn mét, bốn vách đá không có điểm tựa nên không thể trèo lên được.【Cho nên bọn bắt cóc ở bên ngoài có khả năng sẽ tìm được Chu tỷ, bọn dã thú trong hang cũng có thể đào xuyên qua vách đá tổn thương Chu tỷ?
Trời đậu, này thật đáng sợ quá đi!】【Đợi không được cảnh sát thôi thì hét lên gọi bọn bắt cóc đi, lớn tiếng kêu cứu để bọn bắt cóc kéo cô lên, không tốt hơn so với bị dã thú không tên không tuổi ăn thịt sao?】【Chơi đá riết khùng hả!
Thật vất vả mới thoát được mà lại muốn chui vào tay bọn chúng lần nữa?】【Đúng đó!
Hơn nữa làm sao ông biết lớn tiếng kêu cứu sẽ không chọc giận dã thú bên cạnh?
Vừa rồi Chu tỷ còn chẳng dám nói chuyện đó ông không thấy sao, nghĩ ra cái trò gì thế này, thật ngu ngốc!】Khu bình luận lại cãi nhau mịt mờ khói lửa.
Chu Kỳ sợ hãi nắm chặt cổ áo sơ mi, mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt đầy trông mong nhìn tôi.
"Bọn chúng-- Tôi không muốn lại bị chúng bắt lại nữa."
"Mộ Dung Nguyệt, hiện tại chỉ có cô có thể giúp tôi-- Cô bói toán xem tôi đang ở nơi nào, tôi xin cô, chờ tôi thoát ra, tôi nhất định sẽ dùng một số tiền lớn hậu tạ cô."
Người hâm mộ Chu Kỳ cũng nối gót cầu xin tôi. 【Mộ Dung Nguyệt, vừa rồi tôi không nên nói cô lăng xê, thật xin lỗi.
Tôi là fan Chu tỷ mười năm rồi, tôi xin cô cứu cô ấy đi mà!】【Mộ Dung Nguyệt, cô cứu Chu tỷ đi, về sau tôi không không bao giờ nghi ngờ cô nữa.】【Tôi cũng đồng cảm với Chu tỷ nhưng mấy người thật sự tin rằng chủ phòng sẽ tìm được cái hang đó sao?
Cảnh sát còn nói ngày mai mới xác định được vị trí, suy nghĩ của mấy người quái thật đấy!】【Đây là hy vọng cuối cùng của Chu tỷ, ai cần mày ở đây nhiều chuyện, cút dùm cái!】Khu bình luận tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp, tôi cười khổ lắc đầu.
"Chu Kỳ này, tôi chỉ là một blogger giám định nên sẽ chẳng biết bói toán.
Cho dù tôi là đại sư đoán mệnh, cũng không có khả năng nào tìm được vị trí cụ thể của cô, nhiều nhất thì chỉ tìm được phương hướng nhất định mà thôi."【Đấy thấy chưa, tôi đã nói Mộ Dung Nguyệt không có cách, mấy người vậy mà còn mắng tôi.】【Đúng đó!
Mấy bạn fan đừng quá kích động, những thời điểm như này chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát thôi.】Chu Kỳ đầy tuyệt vọng dựa vào vách đá.
"Tôi không đợi được đến ngày mai, tôi không thể ở lại đây một đêm được, tôi sẽ ch.ết ở đây--"Như thể đáp lại lời cô ấy, tiếng thú gầm khàn khàn lại vang lên, hiển nhiên đã gần hơn so với trước.
Người xem bối rối. 【 Âm thanh này đáng sợ quá, tôi sợ muốn tè ra quần!】【Đúng rồi đó, đây là ba bốn mét dưới lòng đất, bên cạnh rốt cuộc là loại thú gì chứ?
】【Chẳng lẽ là tê tê?
Hay là con thú nào chỉ ở dưới đó, chúng ta có thể dựa vào đặc thù của nó để phán đoán ra vị trí của Chu tỷ? 】Thú dưới lòng đất sao?Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, xong lại nhìn kỹ lại cảnh phía sau lưng Chu Kỳ, càng nhìn sắc mặt càng kém.
Những bức tường đất lồi lõm gồ ghề đó, tất cả đều là dấu vết của xẻng công binh.
Đây là động do người đào trộm!"
Chu Kỳ cô nghe tôi nói, trước cô tìm xem gần bên có đồng xu, mảnh sứ vỡ linh tinh hay gì không, nếu cô tìm được thì nói với tôi, có lẽ tôi sẽ có biện pháp có thể cứu cô!"
"Thật sao?"
Mắt Chu Kỳ sáng ngời, lập tức ngồi bật dậy, lần mò trên mặt đất rồi trên vách đá một hồi. 【Chủ phòng đang nói gì vậy, nơi hang sâu như này sao có đồng xu được chứ?】【Đúng vậy, tôi cũng không hiểu cô ấy định làm gì?
Ơ-- đậu-- Chu tỷ, bên trái, trên vách đá bên trái của chị có một vệt nhỏ khác với màu đất đá bên cạnh, chị đào ra thử xem!】Chu Kỳ tìm đến theo lời người xem nói, dùng sức kéo ra, quả nhiên đã bẻ gãy được phân nửa đồng xu.
"Thật sự có đồng tiền!
Mộ Dung Nguyệt, đây là cái gì?"【Tôi hiểu rồi, Chu tỷ chắc là bị rơi vào hang đào trộm!】【Đúng đó, nãy giờ tôi đã thấy là lạ rồi, nơi dã ngoại thì sao có hang động hẹp như vậy, mọi người xem trên vách đá đều là dấu xẻng đào bới, đây là do trộm mộ đào!】【Mọi người ngốc quá đi!
Dựa vào mộ vật bồi táng có thể phán đoán được niên đại của ngôi mộ cùng chủ nhân của nó, sau đó là có thể tìm được vị trí huyệt mộ rồi!】【Có từng xem Ma Thổi Đèn chưa?
Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan.
Cổ mộ đều căn cứ vào phong thủy mà chọn huyệt mộ.
Nên đại sư có bản lĩnh bây giờ cũng có thể thông qua phong thủy tìm được lăng mộ!】【 Này là thật chứ không phải tiểu thuyết à?
Trâu bò vãi, Chu tỷ được cứu rồi!】Nhìn những bình luận vun vút lướt qua, khóe miệng Chu Kỳ cong lên nhưng ngay sau đó lại sượng cứng trên mặt. 【Nói vậy Chu tỷ đang ở dưới đáy mộ?
Hình như càng đáng sợ hơn rồi.】【Đúng vậy đó, sau trong mộ lại có tiếng động vật kêu?
Chắc không phải quỷ cổ mộ chứ?】Tôi vội ho nhẹ một tiếng.
"Khụ khụ, đừng nói nhảm, vẫn có vài loại động vật trốn trong bãi tha ma, linh miêu rất thích ở trong cổ mộ, không phải ma quỷ gỉ đâu."
Tuy nhiên linh miêu chỉ sống chủ yếu ở trung và hạ lưu sông Trường Giang, xét theo độ ngấm nước của vách đá trong hang đào trộm này thì dường như không phải, tiếng gầm đó rất có thể là của thú trấn mộ trong truyền thuyết.
Thu trấn mộ cực kỳ hung hiểm, nếu đêm nay không tìm được Chu Kỳ thì tám chín mười phần cô ấy sẽ chẳng thấy được ánh mặt trời ngày mai.
"Này Chu Kỳ, cô lấy đồng tiền xu đó lau khô rồi đưa cho tôi xem thử."
Chu Kỳ lấy đồng tiền xu chà xát vào gấu áo, sau đó để ở trước màn hình.
Ánh sáng trong đáy hang tâm tối nhưng cũng nhờ ánh sáng của màn hình nên tôi vẫn có thể thấy rõ bốn chữ to trên đó.
Trong lòng tôi chợt thấy lạnh buốt.Đó là mấy chữ "Quốc bảo Đại Nguyên".
"Quốc bảo Đại Nguyên" là do Nguyên Vũ Tôn Hải Sơn đúc vào thời nhà Nguyên, bị mọi người nghi là đồng tiền mẫu để khai lò, hay có thể là dùng để chúc mừng một lễ kỷ niệm gì đó, số lượng vô cùng khan hiếm.
Thời nhà Nguyên lưu hành tiền giấy, tiền tệ vốn dĩ đã ít, chứ nói chi đến đồng tiền xu bản giới hạn này.
Hiện tại trên thị trường đồ cổ, mỗi cái "Quốc bảo Đại Nguyên" này có giá từ một trăm vạn trở lên.Sắc mặt tôi trở nên rất xấu.
"Đây có thể là lăng mộ của một quý tộc thời nhà Nguyên."
Chu Kỳ phấn kích chà xát đồng tiền đó.
"Thật tốt quá Mộ Dung Nguyệt, có phải cô sẽ sớm tìm thấy tôi không?"
Tôi cụp mắt không dám nhìn cô ấy.
"Thật xin lỗi Chu Kỳ, lăng mộ thời nhà Nguyên gần như không thể tìm thấy."【Ý gì đây?
Không phải vừa rồi còn có người nói phân kim định huyệt sao?
Sao giờ lại tìm không thấy rồi?】【Ừm đó.
Chủ phòng không có bản lĩnh thì đừng có nổ!
Cho người ta hy vọng rồi làm người ta tuyệt vọng, không thấy quá đáng sao? 】【Lầu trên đừng mắng bậy chứ, nếu mấy người làm được thì mấy người làm đi!
Chủ phòng, xin cô thử lại lần nữa đi.】Khóe môi Chu Kỳ run rẩy, chăm chú nhìn màn hình.
"Cớ sao lại không thể tìm thấy?
Mộ Dung Nguyệt, chỉ cần cô cứu được tôi, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Tôi lắc đầu thở dài."
Đây không phải vấn đề tiền nong."
"Nhiều năm như vậy, không biết đã bao nhiêu quốc gia với đoàn đội tìm kiếm lăng mộ của hoàng thất thời nhà Nguyên, không kể đến hoàng thất mà ngay cả quý tộc cũng chưa thấy đâu.
Đây đều bởi vì dân Mông Cổ có một tập tục chôn cất rất đặc biệt."
"Người Mông Cổ sau khi ch.ết thậm chí còn không dùng quan tài mà đem khúc gỗ thô to đẻo thành hai mảnh, đục chỗ ở giữa đủ cho một người nằm, sau lại đặt thi thể vào, ghép hai mảnh gỗ lại rồi quấn ba vòng vàng để cố định lại.
Cuối cùng đào một cái hố sâu, mang khúc gỗ đặt vào rồi để thêm vài đồ vật bồi táng."
"Kế tiếp họ sẽ lấp hố, dùng ngàn con ngựa san bằng, rồi dựng trại gần đấy trong khoảng một năm, chờ đến khi khu đất đó mọc đầy cỏ hoang, giống hệt như những vùng xung quanh thì lúc đó binh sĩ mới coi như xong việc."
Chu Kỳ nhịn không được nói thêm vào."
Những người canh mộ cũng biết vị trí mà, thế nào lại tìm không thấy chứ?"
Tôi bất đắc dĩ cười cười."
Uầy nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, lấy Thành Cát Tư Hãn làm ví dụ, sau khi binh lính canh mộ trở về sẽ bị một đội kỵ binh gi.ết ch.ết.
Còn đội kỵ binh sau khi hoàn thành nhiệm vụ chặn gi.ết trên đường trở sẽ bị một đội kỵ binh khác gi.ết chết, rồi đội kỵ binh đó lại tiếp tục bị một đội kỵ binh khác chặn gi.ết."
"Trải qua ba lần như vậy, cho dù là ai cũng đều không thể biết ông ta được chôn cất ở nơi nào."
"Nhưng kể từ sau Nguyên Võ Tông, quý tộc các triều đại khác ngày càng chịu nhiều ảnh hưởng văn hóa đến từ dân tộc Hán hơn.
Tang lễ với linh cữu cũng không đơn giản như trước nữa, mồ mả cũng sẽ được dựng.
Chỉ là vẫn giữ tục lệ chôn cất quý tộc trên thảo nguyên, bọn họ không tin vào phong thuỷ nên cũng không cho phép bất cứ quan chức người Hán nào đến dự tang lễ."
"Thảo nguyên mấy trăm dặm trải dài mênh mông ngút ngàn giống nhau như đúc, nên muốn tìm long huyệt thì phong thuỷ hòa khí đều cũng chẳng làm được trò trống gì cả""Rất ít ngôi mộ thời nhà Nguyên được tìm thấy, đây cũng là lý do khiến những di tích văn hóa thời đấy đặc biệt có giá trị.
Như sứ Thanh Hoa của nhà Nguyên chẳng hạn, trên toàn thế giới chỉ còn khoảng ba trăm chiếc, mà chiếc nào chiếc nấy giá đều từ cả trăm triệu trở lên.
Sau khi nghe tôi nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc. 【Này-- Trên thảo nguyên đúng là không có phong thủy, vậy phải làm sao bây giờ!
Chẳng lẽ mặc kệ Chu tỷ sao?】【Tôi nghĩ chắc không phải lăng mộ quý tộc đâu ha?
Có thể là quan chức nhà Hán sưu tầm tiền xu?
Chị tìm xung quanh thêm một chút đi Chu tỷ, xem còn đồ vật nào khác có thể đoán được danh tính chủ nhân ngôi mộ này không!】【Ừm ừm, có thể cũng không nhất thiết là từ thời nhà Nguyên, mà được người nào đó ở triều đại nhà Minh, Thanh sưu tầm.
Chu tỷ tìm lại đi, chúng ta không thể từ bỏ hy vọng!】Người xem nỗ lực an ủi Chu Kỳ, nhưng Chu Kỳ chỉ lắc đầu, sắc mặt xám xịt chán chường ngồi tại chỗ.
"Là thời nhà Nguyên, tôi đang ở trên thảo nguyên."
"Bọn họ dựng lều trại, tôi còn nghĩ đó vùng hoang vu hẻo lánh.
Nhưng giờ ngẫm lại thì đúng là thảo nguyên mênh mông vô bờ, tôi còn nhớ rõ khi chạy trốn những cây thuỷ sinh đó cọ vào bắp chân tôi, chắc trên người tôi vẫn còn vướng cây thuỷ sinh."
Chu Kỳ vừa nói vừa sờ soạng trên người mình, bỗng chạm vào chỗ nào đó rồi hét lên một tiếng thảm thiết.
Cô ấy vén ống quần lên thì thấy trên cẳng chân có một miệng vết thương dài, máu tươi rơm rớm chảy xuống lẫn cùng với bùn đất.
Người xem đều tái mặt. 【Chúa ơi, vết thương này sâu quá!】【Chắc Chu tỷ vẫn còn choáng thuốc mê nên chưa kịp phản ứng.
Chị nhanh chóng xé một mảnh vải buộc vào miệng vết thương để cầm máu đi.】【Loại vết thương này có thể sẽ dẫn đến uốn ván, nếu buổi tối sốt cao thì sẽ rất phiền toái!】Bây giờ tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, Chu Kỳ vừa khóc vừa xé rách ống quần của mình.
"Mộ Dung Nguyệt, chẳng lẽ không có cách nào luôn hay sao?
Cô giúp tôi với--"Họa vô đơn chí, ngay tại lúc này điện thoại bỗng vang lên một tiếng "tích" cảnh báo pin yếu, sắc mặt Chu Kỳ lập tức tràn đầy hoảng loạn.
"Ở trong hang này cả đêm, tôi sẽ ch.ết, Mộ Dung Nguyệt, tôi sẽ ch.ết mất--"Người hâm mộ trong khu bình luận đã bắt đầu khóc lóc. 【Sao giờ đây?
Chu tỷ bị thương rồi, mọi người cùng phụ nghĩ cách đi, trong đêm nay phải cứu được chị ấy ra!】【Chắc chắn rồi.
Chờ trời sẫm tối, ở chỗ này chắc đưa bàn tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay luôn, lại không có di động, bên cạnh còn có mộ cổ với cả dã thú!
Tôi mới nghĩ thôi cũng thấy đau tim rồi!】【Đừng nói nữa, chứng sợ bị giam cầm của tôi đã tái phát rồi. 】【Mọi người đừng thêm dầu vào lửa nữa được không, nói tiếng người dùm cái?! 】Bình luận bay loạn hết cả, mọi người đều đồng cảm với Chu Kỳ nhưng lại không có biện pháp.
Tôi cũng tiếc nuối thở dài, bỗng lúc này bên ngoài truyền đến giọng điệu không kiên nhẫn của ông nội.
"Này nhãi con, con cứ ngồi trước máy tính là kệ hết sự đời, còn phải để lão già bị thương này hầu hạ con, tiếng gõ cửa lớn như vậy mà con không nghe thấy sao?"
Ông nội đi ra mở cửa rào thì thấy Kiều Mặc Vũ cùng với Giang Hạo Ngôn xách theo một túi trái cây đứng ở cửa.Kiều Mặc Vũ hít mũi, ánh mắt sáng bừng.
"Thơm quá đi, là sườn cừu om sao?"
Ông nội cười rộ lên.
"Nửa tiếng nữa là xong rồi, con với Tiểu Nguyệt đến phòng khách trò chuyện đi.
Tiểu Nguyệt, Kiều môn chủ tới-- Bần thần cái gì, đi pha trà lẹ lên."
Nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của tôi, Kiều Mặc Vũ chọc chọc cánh tay tôi.
"Sao thế?
Không nỡ mời tôi ăn?
Đừng keo kiệt như vậy chứ, để lát nữa tôi kêu Giang Hạo Ngôn khao lại cô."
"Không phải đâu."
Tôi cười khổ kể lại tình huống của Chu Kỳ, mới vừa nói vài câu thì Kiều Mặc Vũ đã trừng mắt không đồng ý nói:"Ai nói thảo nguyên không có phong thủy chứ?"
"Cái gọi phong thuỷ là trên trời thành tượng, dưới đất thành hình, sông núi hình thành nhờ thiên tượng, trên dưới tương ứng.
Ông nội cô chẳng phải cũng xem được huyệt đạo sao, không dạy cô chuyện này à?"
Ông nội cười lấy lòng."
Ha ha xem tượng thì chỉ có địa sư mới làm được, đâu phải ai cũng am hiểu."
"Xem tượng?
Nhưng hoàng thất nhà Nguyên cũng không tin vào chuyện này, nên xem tượng cũng vô dụng thôi."
Kiều Mặc Vũ hừ lạnh một tiếng.
"Ai nói bọn họ không tin?
Hừ, nếu không phải do người Mông Cổ thì cô cho rằng địa sư chúng tôi lụi tàn đến vậy sao, tất cả đều bị bọn họ gi.ết sạch đấy!"
"Sao cơ?"
Tôi sợ hãi trừng to mắt, ngẫm đi nghĩ lại thấy cũng rất hợp lý, Thành Cát Tư Hãn vì che đậy dấu vết lăng mộ của mình mà gi.ết ch.ết ba đội kỵ quân, nếu thật sư có địa sư phụ trách tìm huyệt chắc chắn cũng không thoát khỏi cái ch.ết."
Huyệt lạc tham cự võ phụ thượng tất phát, tại phá lộc văn liêm thượng tất hung bại, chắc cô không rằng bọn họ sẽ tuỳ tiện đào một cái hố rồi chôn chất chứ?
Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô cũng ngây thơ quá rồi đó."
Kiều Mặc Vũ vỗ nhẹ bả vai tôi rồi đi vào phòng khách, tôi nhanh như chớp kéo lấy cánh tay cô ấy chạy như bay đến thư phòng.
Tôi ấn Kiều Mặc Vũ ngồi lên ghế, Chu Kỳ nhìn chúng tôi định nói chuyện, nhưng ngay lúc này tiếng thú gầm trầm khàn lại đột ngột vang lên, Chu Kỳ đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại thì bị dọa hét lên một tiếng chói tai.
Hét xong, Chu Kỳ mới nhận hậu tri hậu giác che miệng lại nhưng không còn kịp nữa rồi.
Vách đá chấn động, cái thứ bên kia bức tường dường như bị chọc giận, đang ra sức đập vào bên vách.
Chu Kỳ hoảng loạn xoay camera lại, hướng ống kính về phía vách đá, lúc này tôi mới phát hiện dưới vách đất đá có mấy viên sỏi vụn nằm rải rác.
Sao hang đào trộm lại có sỏi vụn chứ?Chẳng lẽ những kẻ trộm mộ đã cho nổ tung mộ thất sau đó dùng lấp lại bằng sỏi vụn.
"Chà, âm thanh này giống thú trấn mộ đấy--"Kiều Mặc Vũ hứng thú ngập tràn nhìn màn hình, thanh âm kia cũng dần xa hơn, Chu Kỳ nhìn lại phía màn hình, khuôn mặt khẩn trương nhìn chúng tôi.
"Thú trấn mộ là cái gì?"
"Ừm đó là một loại đồ vàng mã dùng để bảo vệ hồn phách người ch.ết, giống như mộ linh vậy.
Thứ này rất tà ác, thích ăn--""Khụ khụ khụ!"
Tôi vội dùng ánh mắt ám chỉ cho Kiều Mặc Vũ, Chu Kỳ đã rất sợ hãi rồi, thời điểm này mà giải thích cho cô ấy thú trấn mộ là gì khác nào đổ thêm dầu vào lửa."
Chu Kỳ, cô thử lau sạch đất trên vách tường đá đối diện xem bên dưới có lỗ thủng nào bị sỏi đá chặn không?"
Tôi nói với Chu Kỳ rằng Kiều Mặc Vũ có thể giúp được cô ấy, Chu Kỳ như được tiếp thêm sức mạnh, cầm điện thoại bò qua đó, dùng tay áo chà xát vệt bùn đất trên vách đá.Bùn đất bị lau sạch, ánh sáng từ camera điện thoại chiếu lên trên, hiện rõ một cái lỗ bị lắp lại bằng sỏi vụn.
"Kỹ thuật phá nổ còn rất xịn sò."
Kiều Mặc Vũ khen ngợi một tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn Chu Kỳ."
Vừa rồi Tiểu Nguyệt Nguyệt đã kể lại tình huống của cô cho tôi nghe rồi, đúng là chỉ dựa vào một đồng tiền xu thì không thể nào phán đoán ra vị trí chuẩn xác."
"Trước tiên cô dọn đống sỏi vụn này đi, sau đó chui vào bên trong mộ thất, đi qua đi lại tìm món đồ cổ nào đó hoặc chụp lại bức bích họa cho chúng tôi xem.
Tiểu Nguyệt Nguyệt có thể biết được thông tin chung chung về ngôi mộ, còn tôi có thể giúp tìm ra phương hướng."
Chu Kỳ choáng váng cả người.
Cô ấy không dám tin vươn tay ra chỉ vào bản thân mình, sau lại chỉ vào cửa hang bị lấp bằng sỏi vụn kia."
Dọn-- Dọn-- Dọn sao?"
"Nhưng thú trấn mộ ở ngay phía trong!"
Khu bình luận: 【Đúng đó!
Đây là cái chủ ý điên rồ gì đây!
Cái cửa hang này một khi được mở ra thì chẳng phải con dã thú kia sẽ trực tiếp ăn luôn Chu tỷ sao?】【Ở trong hang đào trộm đã rất đáng sợ rồi, giờ muốn vào mộ cổ, có trời mới biết trong còn có thứ gì đáng sợ hơn hay không, nếu là tôi thì tôi thà rằng ch.ết ở đây cho xong.】【Đúng đó!
Đáng sợ vãi luôn!】【Kiều đại sư mới tới thật sự không đáng tin cậy chút nào hết!】Kiều Mặc Vũ cười mỉa một cái."
Sợ cái gì?
Thú trấn mộ vẫn luôn tuần tra mộ thất.
Cô thử tự tính toán xem có phải mỗi lần cách khoảng hai mươi phút nó mới xuất hiện hay không?"
"Cửa hang này có mấy khối đá lớn, trước tiên cô tiến vào mộ thất, chụp vài cái ảnh rồi đi ra ngoài lấp kín cửa hang lại, chắc chắn vẫn kịp thời gian."
Chu Kỳ lắc đầu như trống bỏi.
"Tôi không đi, sẽ không đi đâu, lỡ gặp phải thú trấn mộ kia thì làm sao giờ?"
"Ồ vậy thì tuỳ ý cô, thú trấn mộ sợ ánh sáng mặt trời, cô thật sự cho rằng những viên đá vụn này đang vây nhốt nó hay sao?
Chờ đến giờ Hợi dương khí tan hết, nó sẽ tự mình xuất hiện."
"Nhân tiện nói với cô một câu, cô biết thú trấn mộ thích ăn cái gì không?"
"-- Đầu lưỡi con người, ăn tới tận gốc, ăn tới óc mới thôi."
"Kệ đi Mộ Dung Nguyệt, đi ăn sườn cừu om thôi."
Kiểu Nguyệt Vũ đứng lên định rời đi, Chu Kỳ liền "oà" khóc.
"Tôi đi-- Tôi đi--"Cô ấy đặt điện thoại ở bên cạnh, vừa khóc vừa run rẩy di chuyển những tảng đá.Sau khi chuyển mấy hòn đá to rồi lại đem đá vụn dọn sạch bớt thì trong vòng chưa đầy hai phút, một cái cửa hang chừng bốn mươi centimet hiện ra ngay trước mắt.Nhìn cái cửa hang hẹp sâu đó, Chu Kỳ hít sâu một hơi, cầm điện thoại chuẩn bị chui qua bỗng bóng có một bóng xám chợt lóe lên rồi biến mất.Khu bình luận nổ tung.【Mẹ ơi!
Tôi thấy cái gì đó vụt qua!】【Tôi cũng thấy!
Chu tỷ đừng vào, đừng đi vào!】【Tôi muốn tè ra quần luôn rồi, loại hang động dưới lòng đất này mới nghĩ tới thôi tôi đã thấy khó thở rồi.】【Chu tỷ nhanh lấp cái lỗ đó lại đi, tuyệt đối đừng đi vào!
Chu tỷ nhanh lấp cái lỗ đó lại đi, tuyệt đối đừng đi vào!】Đáng tiếc Chu Kỳ không nhìn thấy gì cả.Điện thoại cầm trong tay nên góc nhìn của người xem thấp hơn Chu Kỳ rất nhiều, cô ấy đưa tay vỗ nhẹ ngực vài cái, sau đó ngồi xổm xuống, nằm rạp trên mặt đất, dùng khuỷu tay di chuyển, dứt khoát chui vào trong hang.Khu bình luận toàn lời mắng tôi với Kiều Mặc Vũ sao không nói lời nào nhắc nhở Chu Kỳ.【Có phải cô cố ý muốn nhìn Chu tỷ ch.ết bên trong đó hay không?】Kiều Mặc Vũ trừng mắt, gõ như bay trên bàn phím.【Ngốc hả!
Dù cậu ch.ết thì Chu tỷ của cậu cũng sẽ không ch.ết!】【Nói cái gì mà nói, nói để gọi thú trấn mộ đi qua sao?
Đầu óc quăng mất rồi à?】Đúng vậy, thú trấn mộ tương đối mẫn cảm với âm thanh, những người xem khác sôi nổi phản ứng, lao vào mắng mỏ mấy người vừa rồi.Khu bình luận nhanh chóng spam đầy màn hình, Chu Kỳ đã bò vào trong, giờ mới mở đèn pin điện thoại lên.Thạch thất tối đen như mực, Chu Kỳ cũng không dám đi xa, chỉ cầm điện thoại soi một khu vực nhỏ phía trước, sau đó run rẩy gõ chữ.【Được rồi, tôi có thể ra ngoài không?】【Nhìn quanh xem, sau đó chiếu phía trước mặt chút. 】Chu Kỳ bước thêm vài bước, dùng điện thoại soi đường, ánh sáng xua tan một mảng bóng tối, bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt.
Thân thể người đó cuộn tròn nằm trên mặt đất, quay lưng về phía camera, trên áo khoác có thêu một con đại bàng.【Mẹ ơi!
Con ch.ết mất!】【Năm nay coi biết bao nhiêu phim kinh dị còn không đáng sợ bằng cái này!
Hù ch.ết tôi rồi!】【Cmn tim tôi muốn ngừng đập luôn, a a a tôi sắp ch.ết rồi!】Chu Kỳ rưng rưng nước mắt, dùng tay che kín miệng mình lại, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng.Kiều Mặc Vũ bình tĩnh gõ chữ an ủi cô ấy.【Không sao đâu, nhìn quần áo của gã chắc gã là một tên trộm mộ chôn thây ở đây thôi.】【Có thú trấn mộ ở đây, trộm mộ sẽ không thi biến, một cái xác ch.ết thì không có gì đáng sợ lắm đâu.】【Hình như sau lưng gã đè một tờ giấy, cô rút ra nhìn thử xem.】【Không biết có phải do tôi hoa mắt không nữa mà sao tôi cảm thấy thân thể này đang phập phồng xuống lên như đang hô hấp vậy.】【Phải đó, nhìn vào lưng gã ta mà tôi cũng có cảm giác này nữa.】【Mấy người đừng hù dọa người khác nữa được không, Kiều đại sư đã nói trộm mộ sẽ không thi biến rồi nên đừng dọa Chu tỷ nữa!】Ừm chính nó!
Mấy người lo Chu tỷ chưa đủ sợ hãi hả, yên cmn tâm gì chứ?"
Camera lia xuống mặt đất, thứ thi thể này đè lên không phải là tờ giấy mà là một quyển sách bị rách, phía dưới cùng lộ ra hai chữ-- "Áo Nghĩa".Chu Kỳ run rẩy vươn tay ra đẩy thi thể kia qua một bên.Nhưng vừa đẩy một cái, không biết tại cớ gì mà cô ấy lại hét lên một tiếng thảm thiết.Chu Kỳ thét chói tay, vừa bò vừa chạy về phía cửa hang, tiếng gầm trầm khàn của thú trấn mộ từ xa vọng đến, Chu Kỳ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, dùng hết sức bình sinh chui qua cái cửa hang chật hẹp đó.Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi theo.Vừa chui qua được, cô ấy lập tức ngồi xổm xuống dọn những tảng đá đó qua, rồi ngồi phịch xuống mặt đất, vừa thở dốc hồng hộc vừa rơi lệ đầy mặt.【Tên con quỷ đó là gì đây, chữ cũng không nhìn rõ, này chẳng phải đi vào công cóc sao?】【Mày nói lời châm chọc gì đó, đổi lại là mày thì liệu trong tình huống này mày có sợ không?
Chu tỷ đi vào là đã dũng cảm lắm rồi, hiểu chưa hả!】【Đúng đó, đứng dậy nói chuyện không đau lưng đâu, đồ anh hùng bàn phím ghê tởm!】Chu Kỳ vẫn khóc mãi."
Cái xác ch.ết kia- Xác ch.ết kia-còn ấm!"
"Nó có nhiệt độ cơ thể người!"【Đậu xanh!
Đáng sợ vãi!
Chẳng lẽ đó là người sống?】【Tuyệt đối không có khả năng, hiện giờ cô mất nhiều máu như vậy lại ở trong hang lâu như vậy nên khiến nhiệt độ cơ thể thấp hơn.
Hiệu quả giữ ấm trong mộ thất cao hơn so với bên ngoài đều là giả dối.】【Chuẩn!
Chắc anh là vị bác sĩ kia đúng không?
Anh nói rất có lý.】Khi Chu Kỳ dần bình tĩnh lại thì đã có người đăng lên một tấm ảnh chụp màn hình.Vừa rồi tôi đã chụp lại mấy cái chữ rời rạc đó, Nguyên Áo Nghĩa, cô có thể nhận ra ba chữ này không chủ phòng?"
"Nguyên Áo Nghĩa?"
Tôi còn đang xoa cằm suy nghĩ, Kiều Mặc Vũ đã hưng phấn đập bàn."
Dịch Nguyên Áo Nghĩa!
Là ông ta!"
Tôi chợt bừng tỉnh."
Là ông ta, là Hữu Tỉnh Thượng Thư thời Nguyên Võ Tông, Bảo Bát!"
Bảo Bát là một nhân vật đặc biệt ở thời nhà Nguyên, ông là người sắc mục nhưng lại tinh thông việc nghiên cứu, đã từng viết những cuốn 《 Dịch Nguyên Áo Nghĩa》, 《Chu Dịch Thượng Chiêm》.
Trong đó《Dịch Nguyên Áo Nghĩa》 là tác phẩm tâm đắc nhất cuộc đời của ông ta.Vừa rồi bên dưới góc phải của bản giấy kia còn có một con dấu đỏ hơi mờ, người thường cất giữ thư tịch sẽ không trực tiếp đóng dấu ấn riêng lên bìa, thế nên cuốn sách này tám chín mười phần là đồ vật bồi táng của ông ta.
Kiều Mặc Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Cô định nói nếu là những người khác thì lăng mộ chưa chắc sẽ tìm được nhưng đây là Bảo Bát, thế thì nắm chắc rồi!"
"Triều nguyên thờ phụng truyền bá Phật giáo Tây Tạng, giới quý tộc thường xuyên qua lại với cao tăng, còn Đạo giáo thì bị chèn ép.
Nhưng bởi vì Bảo Bát thích tìm tòi học hỏi, nên lúc ấy ông ta với địa sư Quách Nguyên Định đã trở thành bạn tốt."
"Chỉ tiếc Bảo Bát là người bảo thủ, không lâu sao ông ta cảm thấy năng lực của mình cao hơn Quách Nguyên Định, thế rồi hai người bất hòa.
Ông ta rất nhanh đã tìm được huyệt mộ cho gia tộc của mình, huyệt mộ kia bề ngoài thiên mã cao củng, ba đời phát phúc nhưng thực tế thì Phá Quân tinh ở xa, là nơi đại hung cho con cháu."
"Sau khi ông ta hạ táng cha mình, chưa bao lâu sau Nguyên Võ Tông qua đời, Bảo Bát cũng bị hạ chỉ tru sát."
"Triều Nguyên quý tộc nhiều như vậy, huyệt đại cát cũng bao la, nên sẽ khó tìm, còn tinh tượng giống của ông ta lại là là độc nhất vô nhị."
"Tìm được huyệt của cha Bảo Bát, thì ông ta cũng ở gần đó."
Nghe Kiều Mặc Vũ nói xong, Chu Kỳ kích động đến mức khóe môi cũng run rẩy."
Kiều đại sư, ý cô là sao, các người có thể tìm được tôi đúng không?
Tôi được cứu rồi sao?"【Hu hu hu, Kiều Mặc Vũ, Mộ Dung Nguyệt, hai người xứng được hưởng Thái Miếu!】【Cứu được Chu tỷ ra, chủ phòng chính là yyds của tôi!】Trên hình lấp loáng một đống trái tim với hoa tươi, tất cả những người hâm mộ đều bắt đầu điên cuồng donate quà tặng, đem chúng tôi tâng bốc lên tận trời.
Kiều Mặc Vũ điềm tĩnh gật đầu.
"Huyệt mộ của Bảo Bát là tài liệu giảng dạy phản diện của địa sư, vị trí kia tôi có biết sơ sơ, nó nằm ở trên vùng thảo nguyên Bá Thượng phía Tây Bắc của thủ đô, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô gọi cảnh sát đi, đến lúc đó chúng ta dẫn người cùng đi qua."
Lúc tôi với Kiều Mặc Vũ từ thư phòng bước ra.
Kiều Mặc Vũ hít hít mũi."
Thơm quá đi-- Ăn xong cơm chiều xuất phát là vừa!"
"Ăn gì mà ăn, thảo nguyên Bá Thượng cách đây cũng phải một tiếng rưỡi đi xe, giờ lại là giờ cao điểm kẹt xe buổi chiều!
Bây giờ mau thu dọn đồ đạc rồi đi nhanh thôi."
"Sao, sườn cừu om của tôi, tôi-- sườn cừu om--.
"Tôi kéo Kiều Mặc Vũ chạy ra ngoài cửa, lúc trên đường cũng tiện thể gọi báo cảnh sát địa phương luôn.
Nhưng khiến tôi kinh ngạc lại là cảnh sát không định đi cùng chúng tôi."
Xin lỗi cô Mộ Dung, chúng tôi đã nhận được tin từ người cung cấp thông tin, hiện tại chúng tôi chắc chắn rằng Chu Kỳ đang ở khu Đại Hưng phía nam thành phố."
"Trước mắt chúng tôi cần tập trung lực lượng đi cứu hộ Chu Kỳ nên tạm thời không có dư nhân lực để đi cùng với mọi người."
Sau khi cúp điện thoại, tôi nghĩ trăm lần cũng không ra."
Khu Đại Hưng với thảo nguyên Bá Thượng một nam một bắc, thế sao Chu Kỳ lại ở bên đó?"
"Chẳng lẽ chúng ta tìm lầm chỗ?"
"Không sai đâu, khu Đại Hưng lấy đâu ra lăng mộ triều Nguyên?
Tin tức của bọn họ chắc có nhầm lẫn đấy."
Đúng vậy, những đồng tiền cổ nhà Nguyên, tàn dư của bản Dịch Nguyên Áo Nghĩa, còn cả Chu Kỳ nói mình đang ở thảo nguyên, mà khu Đại Hưng lại không có lấy một cái thảo nguyên nào!
Nhất định là cảnh sát nhầm rồi.Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại nghĩ đến bọn bắt cóc đó, lòng tôi bồn chồn."
Thế không có cảnh sát, lỡ chúng ta gặp phải bọn bắt cóc đó thì làm sao giờ?"
Kiều Mặc Vũ xua tay."
Chỉ là mấy tên trộm cỏn con, không khó đối phó, hơn nữa bên đó có một đống cổ mộ, nếu đánh không lại thì cùng lắm thả vài con cương thi ra, sợ gì chứ?"
Sáu giờ tối ở thủ đô, đường xá tắc nghẽn trầm trọng, chờ chúng tôi đến được trong phạm vi thảo nguyên Bá Thượng thì trời cũng đã sụp tối.
"Giờ mới tám giờ, cách giờ Hợi còn một tiếng, chắc hẳn còn kịp."
Kiều Mặc Vũ nhìn điện thoại một cái, sau đó cầm la bàn, một bên ngẩng đầu xem tin tương, một bên dò la bàn tìm vị trí.May mắn là thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời không mây, tầm nhìn sao cũng sáng tỏ.
Mấy người chúng tôi đeo trang bị, chiếu đèn pin cứ đi đi tầm khoảng nửa giờ.Cuối cùng Kiều Mặc Vũ đi đến một chỗ sườn núi hơi dốc có cỏ mọc, bấm ngón tay tính toán."
Là ở đây!"
Tôi lấy điện thoại ra, lần nữa kết nối với phòng livestream.Vừa mới mở lên thì đã thấy Chu Kỳ kích động dí sát vào màn hình.
"Mộ Dung Nguyệt, mấy cô ở đâu rồi."
Tôi xoay camera về phía cánh đồng.
"Đừng lo lắng, chúng tôi đã tìm ra vị trí.
Giờ chỉ cần cô hét lên một tiếng thì chúng tôi có thể tìm thấy cô."【Trời ơi!
Tôi kích động vãi, thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi.】【Chuẩn cmnr, cuối cùng Chu tỷ cũng được cứu!】【Dựa vào giám định bảo vật với chiêm tinh học để giải cứu Chu tỷ, cô là thần của tôi rồi chủ phòng ơi!】Khu bình luận lại bắt đầu tặng lễ vật, Chu Kỳ há miệng thở dốc, đang định nói chuyện thì bỗng giây tiếp theo cô ấy trừng lớn đôi mắt, sắc mặt trắng bệch, nhìn cực kỳ quỷ dị."
Cô sao vậy Chu Kỳ?"
Chu Kỳ không nói chuyện, tóc ướt dầm dề dán vào trên mặt, môi run rẩy, thần sắc hoảng loạn nhìn màn hình.Hồi lâu sau cô ấy mới hít sâu một hơi, lúc lên tiếng giọng lại khàn đến cùng cực.
"Thời tiết bên các cô thật đẹp, sao cũng thật sáng--"Tôi nghi ngờ nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu."
Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Chu Kỳ nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng màn hình, môi mím thành một đường thẳng."
Nhưng ở chỗ tôi trời lại mưa."
Hang đào trộm không phải lối đi ngầm thẳng tắp mà là có độ dốc nhẹ, Chu Kỳ xoay camera về phía cửa hang, trời mưa như trút, nước rơi xuống từ cửa động sau đó theo sườn dốc chảy xuống như một dòng suối.【Đậu má!
Sao lại vậy?
Chủ phòng tìm nhầm chỗ? 】【Tôi ở khu Đại Hưng, mười phút trước ở đây trời mưa, mà còn mưa rất lớn!】【Mẹ ơi, vậy Chu tỷ cũng ở khu Đại Hưng?
Thực tế không phải thảo nguyên Bá Thượng gì hết, chóa má, đại sư cm gì, còn gạt tôi donate nhiều như vậy!】【Mộ Dung Nguyệt là kẻ lừa đảo!
Trả tiền lại đây!】Người xem quá mức kích động, còn tôi thì mơ mơ màng màng.
Sao Chu Kỳ lại ở khu Đại Hưng chứ?Giây tiếp theo, Chu Kỳ bên kia màn hình bỗng thét một tiếng chói tai.Tôi nhìn màn hình, chỉ thấy vách tường đá đối diện rung chuyển dữ dội cùng vài tiếng "Ầm!
Ầm!"
Sau đó vách tường đá trước mặt Chu Kỳ bị đập vỡ thành một cái lỗ cao gần nửa người, rồi một người đàn ông đội khăn trùm đầu từ trong đó chui ra.
Gã cướp lấy "Quốc bảo Đại Nguyên" từ trong tay Chu Kỳ, sau đó quay trở lại trong hang mà không nói lời nào.
Hình thêu đại bàng phía sau áo lướt qua.Là thi thể vừa rồi trong mộ cổ?Người xem trong khu bình luận đều ch.ết lặng.【Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây? 】【CPU của tôi chập mạch luôn rồi mà tôi vẫn méo hiểu.】【Gã chẳng phải kẻ trộm mộ sao, như thế nào lại sống lại rồi?】【Tôi cũng không rõ nhưng tôi biết một chuyện chắc chắn đúng, Mộ Dung Nguyệt chính là kẻ lừa đảo!】Giây tiếp theo điện thoại của tôi bị người ta cướp lấy, ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Mặc Vũ đứng bên cạnh đã giơ hai tay.
Một đám người bao vây xung quanh, cầm súng trên tay, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào bọn chúng tôi.
Điện thoại bị ném sang một bên vỡ nát, người đàn ông trung niên dẫn đầu đeo khẩu trang, mỉm cười với Kiều Mặc Vũ.
"Kiều đại sư đúng không hổ danh môn chủ Phong Môn, huyệt mộ triều Nguyên, nói tìm liền tìm được, đúng là trâu bò!"
Kiều Mặc Vũ chợt hiểu ra."
Hết thảy đều là âm mưu của ông?
Chỉ để khiến tôi đi tìm huyệt mộ này?"
Người đàn ông trung niên cười rộ lên, giơ ngón tay cái lên trước mặt Kiều Mặc Vũ.
"Kẻ hèn này tên lão Kim, đúng là cùng người thông minh nói chuyện lúc nào cũng thoải mái, ngài tính xem, giờ này chúng ta đi xuống dưới có thích hợp không?"
Lão Kim là một tay buôn lậu khét tiếng.
Hai tháng trước, ông ta ở chợ đen mua được nửa quyển 《 Dịch Nguyên Áo Nghĩa 》 , thanh niên trẻ tuổi bán sách nói sách này là do ông nội anh ta trộm từ dưới mộ lên.
"Chắc cô biết Nguyên Thanh Hoa đúng không?
Trong mộ cũng có tới mấy trăm cái, tuỳ tiện đào ra một cái, giá trị ít nhất cũng hai trăm triệu."
"Đáng tiếc cơ quan trong lăng mộ rất nhiều, hơn nữa còn có dã thú ăn thịt người.
Đội ngũ ấy vừa vào lăng mộ chưa bao lâu, năm người đã ch.ết bốn."
"Người trốn thoát được cũng trở thành kẻ điên, khi tỉnh táo thỉnh thoảng cũng sẽ lẩm bẩm vài câu, nhưng sống ch.ết cũng không nói ra vị trí của ngôi mộ."
Mấy trăm bộ gốm sứ Thanh Hoa, chẳng phải là mấy chục tỷ sao?Lão Kim động tâm điên cuồng, ông ta hỏi thăm một vòng mới biết người có bản lĩnh có thể tìm được huyệt mộ này chỉ có địa sư Kiều Mặc Vũ.
Vốn ông ta định trực tiếp bắt cóc Kiều Mặc Vũ rồi uy hiếp cô tìm mộ, nhưng địa sư có bản lĩnh rất lớn, ông ta sợ Kiều Mặc Vũ sẽ tuỳ tiện kéo ông ta vào một ngôi mộ rồi gi.ết chết ông ta.
Vậy nên ông ta đã suy tính rất kỹ, cuối cùng mới nghĩ ra một cái kế sách như thế này.
Đầu tiên tìm người bắt cóc Chu Kỳ đến thảo nguyên, sau đó cố tình thả cô ấy đi, lúc cô ấy chạy trốn thì thì đánh cô ấy bất tỉnh, xong lại đem cô ấy ném xuống cái hố mà bọn họ đã sớm đào sẵn.Khiến Chu Kỳ nghĩ nhầm thành mình rơi vào hang đào trộm rồi tìm người cầu cứu.Thanh âm của thú trấn mộ cũng là do ông ta đặc biệt chế tác ra, thử đi thử lại mấy trăm lần mới cảm thấy chân thật.
Thú trấn mộ đập vào vách tường thật ra chính là thanh niên trẻ tuổi ở thạch thất cách bên gây ra.Chờ đến khi tôi với Kiều Mặc Vũ xuất phát đi tìm huyệt mộ, ông ta lại nhờ người tuồng ra tin tức, hấp dẫn lực chú ý của cảnh sát.
Chẳng bao lâu nữa Chu Kỳ sẽ được cảnh sát giải cứu, còn tôi với Kiều Mặc Vũ sẽ trở thành kẻ lừa đảo, người khác chỉ nghĩ rằng chúng tôi là kẻ nói dối bị vạch trần nên chạy trốn, sẽ chẳng quan tâm đến sống ch.ết của chúng tôi.
Nghe ông ta giải thích xong, cả ba chúng tôi đều đồng loạt trầm mặc.
Kiều Mặc Vũ cảm thán."
Với chỉ số IQ này của ông sao không đi học đại học mà đi buôn lậu làm gì?"
Lão Kim cười rộ lên."
Có rất nhiều nghiên cứu sinh cùng tiến sĩ từ những trường danh giá giúp tôi làm giả và xử lý tư liệu đồ cổ.
Bọn họ đều làm việc cho tôi."
"Kiều đại sư, cô yên tâm, tôi không cần mạng của các người, dẫn chúng tôi xuống mộ rồi lại đưa chúng tôi bình an đi ra, tôi sẽ lập tức thả các người đi."
Vị trí mà Kiều Mặc Vũ tìm được rất chính xác, trong lúc chúng tôi nói chuyện thì người của lão Kim đã tìm được cái hang đào trộm kia rồi."
Kiều đại sư, cô đi trước?"
Kiều Mặc Vũ nắm lấy dây thừng, sắc mặt lạnh lùng đi xuống mộ, tôi theo cô ấy đi xuống thứ hai.Kiều Mặc Vũ mắng chửi."
Tôi đến từng tuổi này còn chưa ăn được quả lừa lớn như vậy, sườn cừu om chưa được ăn mà còn phải làm không công cho người khác!"
Tôi cũng thấy rất khó chịu, nhưng bọn bắt cóc có thể dựng nên trò này thì chúng tôi trở thành nạn nhân cũng chẳng có gì sai.Sợi dây thừng buông thõng khoảng bốn mét thì không còn nữa, tôi cúi đầu nhìn thì thấy đã đến dưới lăng mộ rồi, mộ hình mái vòm, bốn bức tường xung quanh treo đầy bích họa.Tôi nhảy xuống đất, cầm đèn pin chiếu một vòng, lúc này mới phát hiện trên mặt đất có mấy bộ hài cốt.
Mặc quần áo dân sự kiểu cũ, giống như những kẻ trộm mộ mà lão Kim nhắc tới.Chỉ là tứ chi của bốn bộ hài cốt này đều bị huỷ hoại, không thiếu tay cũng thiếu chân, không biết là do loại động vật nào tập kích.Lão Kim đi theo xuống, thấy xác ch.ết nằm ngổn ngang trên đất, ông ta cẩn thận từ từ nhích lại gần."
Kiều đại sư, đây là bị thú trấn mộ cắn theo lời các cô sao?"
"Tôi từng tra qua tư liệu, thú trấn mộ chẳng phải thứ tốt sao?
Dùng để trấn tà, thế sao lại ăn thịt ng.ười?Kiều Mặc Vũ trừng mắt."
Thú trấn mộ trấn yêu ma quỷ quái, bảo vệ linh hồn người ch.ết không bị quấy phá, nên đối với người ch.ết nó đương nhiên là thứ tốt.
Bọn trộm mộ các người xuống đây làm phiền sự thanh tịnh của người ch.ết, nó không ăn thịt các ng.ười thì ăn thịt ai?
Tất nhiên nó sẽ ăn luôn đầu lưỡi của các người tránh cho các người quấy rầy vong hồn."
Lão Kim cười "ha ha"."
Kiều đại sư hiểu biết thật rộng, đợi lát nữa thú trận mộ tới phải giao cho cô đối phó rồi."
Lăng mộ này được xây dựng khác những lăng mộ khác, mộ này hình tròn có tám hướng, mỗi hướng một lối đi dẫn đến những ngôi mộ khác nhau."
Bảo Bát rất thích Chu Dịch, lăng mộ này cũng được xây dựng dựa trên Bát Quái trận."
"Kiều Mặc Vũ ngẩng đầu lên nhìn một vòng rồi bỗng cười rộ lên."
Khéo thật, chúng ta vừa đủ tám người, vậy mỗi người chọn một hướng đi."
Lão Kim rõ ràng không đồng ý."
Kiều đại sư đừng đùa giỡn, cô chỉ một đường rồi chúng ta cùng nhau đi."
Kiều Mặc Vũ lắc đầu."
Dù đi cùng nhau cuối cùng cũng sẽ tách ra, tám người mỗi người một số mệnh, sau cùng sẽ chỉ có một người có thể sống sót rời đi nơi này."
Lão Kim vẫn kiên trì muốn đi cùng nhau, Kiều Mặc Vũ bất lực chỉ có thể đồng ý.Cô ấy bấm đốt ngón tay xong lại chọn một đường."
Đây là cửa sinh, đi từ đây đi."
Kiều Mặc Vũ bảo tôi đi trước, tôi vừa mới bước được vài bước bỗng cảm thấy dưới chân trống rỗng, chỗ vốn là gạch đá không biết từ khi nào lại biến thành một cái hố đen.Tôi hét lên một tiếng rồi rơi xuống hố, bên tay vẫn văng vẳng giọng của Kiều Mặc Vũ nói chuyện với lão Kim."
Nhìn thấy chưa?
Tôi đã bảo chúng ta nhất định sẽ tách ra mà."
Tôi có cảm giác như mình đang lăn theo một cái sườn dốc, cú rơi khiến tôi đầu óc choáng váng.
Vất vả lắm mới khựng lại, tôi lồm cồm bò dậy nhặt cây đèn pin bên cạnh, muốn đứng thẳng nhưng không thể, lúc này tôi mới phát hiện ra thạch thất này chỉ cao tầm một mét.Tôi ngay lập tức cảm thấy không thể thở nổi.Thật ra lá gan tôi không bé nhưng trong không gian chật hẹp khép kín như vậy, vẫn cảm thấy đè nén khó chịu, thà rằng chạy đến nơi thoáng đãng đánh nhau với thú trấn mộ một trận còn hơn.Tôi cột đèn pin lên trán, rồi bò sát dưới đất.Bò được một lúc, tôi cũng đã nhìn sơ qua được mộ thất, bên trong góc tường để mấy cái ấm sành, ngoài ra cũng chẳng có thứ gì khác nữa.Kiều Mặc Vũ nói đây là cửa sinh, cô ấy cố ý để tôi rớt xuống đây là muốn bảo vệ an toàn cho tôi sao?Tôi thấy yên tâm hơn không ít, nên dứt khoát ngồi xổm xuống bên góc tường nhìn mấy cái ấm sành đó.Vừa mới chạm vào tôi liền cảm thấy không ổn, ấm sành này dính chặt trên mặt đất không thể nhấc lên được.Khi ấm sành vừa nhúc nhích, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra tiếng "Ầm ầm ầm".Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sợ tới mức hồn muốn lìa khỏi xác.Tường đá trên đầu tôi đang dần rơi xuống hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm, sau một lúc tôi không thể ngồi xổm được nữa mà chỉ có thể khom khom trên mặt đất.Tôi đã từng tưởng tượng đến hàng trăm ngàn kiểu ch.ết của mình trong đầu nhưng lại không nghĩ đến thế này, tôi ở trong một lăng mộ cổ bị tường đá đè thành bánh mì kẹp thịt.Tim đập như muốn bay ra khỏi lòng ngực, tầm nhìn nhòe đi, tôi liều mạng dùng tay di chuyển mấy cái ấm sành nhưng dẫu di chuyển thế nào thì cũng vẫn vô ích.Tường đá trên đỉnh đầu càng ngày càng hạ thấp, tôi thở chẳng nổi mà tai cũng ù đi.Ngay lúc tôi tuyệt vọng thì vách đá phía trước bỗng tách ra hai phía, một cái hang nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người chui qua xuất hiện.Bây giờ tường đá trên đỉnh đầu đã hạ xuống khoảng bốn mươi centimet, tôi chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, dùng khủy tay di chuyển về phía trước một cách khó khăn.Dù phía sau cái hang kia là cái gì thì vẫn còn tốt hơn ở lại đây bị ép thành bánh mì kẹp thịt.Tường đá vẫn còn đang từ từ hạ xuống, thậm chí tôi còn có cảm giác nó đã chạm vào tóc mình.
Tôi dùng hết sức bình sinh, mặc kệ khủy tay trầy xước đến phát đau.Ông nội hay nói thể chất của tôi kém, lúc này mà đi tập huấn quân sự bò qua rào thép gai thì tôi sẽ đứng thứ nhất cho mà xem.Bản năng sinh tồn mạnh mẽ đã kích thích tôi bò về phía trước, đợi đến lúc tôi vừa chui tọt vào cái hang nhỏ hẹp kia thì "Ẩm" một tiếng, tường đá sau lưng vừa lúc chạm vào mặt đất.Tôi nằm dài trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi từ trên trán nhiễu dài xuống mặt.Đang thở dốc thì bỗng thấy không thích hợp lắm, mặt đất bên dưới không cứng như trong tưởng tượng của tôi.Tôi đưa tay xuống mò mẫm, vải quần áo thô ráp, chuỗi vòng cổ bằng ngọc bóng loáng đều trân, hướng lên trên một chút thì sờ được cái lỗ tai."
Ực--"Tôi nuốt nước bọt, chống cánh tay rồi hơi ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nhìn xuống.Vừa nhìn thấy, trái tim tôi như muốn ngừng đập.
Có một cái xác nam giới nằm bên dưới tôi, đôi mắt nhắm nghiền, da thịt đã hư thối đến thấy xương trắng, thậm chí xương còn phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Đã mấy trăm năm trôi qua mà vẫn không biến thành xương khô.
Còn tôi cứ mặt đối mặt như vậy, ghé sát vào cái xác đó.
Tôi hoảng sợ lập tức muốn bò dậy, nhưng mà lúc duỗi tay ra mới phát hiện bốn phía xung quanh đều là vách đá.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra, tôi bị nhốt trong một cái quan tài bằng đá.Lá gan của tôi muốn nứt toạc ra, tình huống này thì thà lúc nãy bị tường đá kia đè dẹp lép còn hơn!Tôi sợ tới mức bật khóc, nước mắt sinh lý cứ rơi không kìm được.
"Hu hu hu--"Cùng lúc đó từ bên ngoài truyền đến âm thanh chuyện trò ồn ào.
"Nghe thấy không?
Hình như có người đang khóc!"
"Mẹ kiếp, xác ướp nữ sao?
Làm sao đây ông chủ?"
Giọng nói hoảng loạn của lão Kim truyền đến.
"Mợ nó, Kiều Mặc Vũ còn nói thạch thất này khá an toàn, tôi biết cô ta muốn hại ch.ết tôi lắm mà!"
"Cậu đi trước đi, tôi quay lại tìm Kiều Mặc Vũ!"
"A, ông chủ, sao tôi có thể dẫn đường, tôi không được đâu!
Ông chủ, ông đừng chạy chứ!"
Tôi lập tức lo lắng, nếu bọn họ đi hết thì ai cứu tôi ra ngoài đây.
"Hu hu-- Lão Kim--- Cứu tôi ra ngoài đi-- Lão Kim--- Hu hu-""Ông chủ, nữ quỷ kia biết tên của ông-- Ông chủ chờ tôi với!"
Người bên ngoài sợ tới mức hồn muốn lìa khỏi xác co giò bỏ chạy.
Bên ngoài lại yên ắng, một lúc sau lại có tiếng bước chân vang lên.
"Cmn mệt ch.ết tôi, cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ, chờ đến khi tìm được Mộ Dung Nguyệt là chúng ta có thể ra ngoài rồi."
"Kiều Mặc Vũ --"Giang Hạo Ngôn há to mồm thở dốc, tựa lưng vào quan tài đá.
"Con thú trấn mộ đó cũng khó đối phó quá, rốt cuộc cái thứ biến dị đó được tạo ra thế nào vậy?"
"Dùng máu thịt với xương cốt của mười tám loại mãnh thú đổ vào mô hình bằng đá, rồi dùng tà thuật luyện thành.
Nó giống với mộ linh, không thể đánh ch.ết, chúng ta phải dùng bọn lão Kim hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó chạy nhanh ra ngoài."
"Tôi còn một câu hỏi nữa."
Giọng nói đầy tủi thân của Giang Hạo Ngôn truyền đến.
"Cửa sinh có phải an toàn nhất không?
Sao cậu lại để Mộ Dung Nguyệt đi qua cửa sinh trước?
Cậu không lo lắng cho tôi sao?"
"Cửa sinh có nghĩa là vẫn còn có thể lưu lại một đường sống nhưng cũng không có nghĩa là an toàn.
Mộ Dung Nguyệt đúng lúc ở cạnh tôi, này chẳng phải tiện tay luôn hay sao?"
"Nói mới nhớ, cửa Hưu vừa rồi tôi để cậu đi vào an toàn hơn nhiều."
Gì cơ?
Mạng của cẩu độc thân bộ không phải mạng à!Tôi nổi điên đập mạnh vào quan tài đá."
Kiều Mặc Vũ, cứu tôi ra ngoài!"
"Hửm, tiếng gì vậy?"
Kiều Mặc Vũ vểnh lỗ tai lên nghe một hồi, bước tới đẩy nắp quan tài đá ra.
Nắp quan tài vừa mở, tôi đã ngồi bật dậy, há miệng thở dốc từng ngụm.
Vừa thở hổn hển vừa khóc.
"Tôi nghe hết rồi, sao cô lại để tôi đi cửa sinh chứ?"
Kiều Mặc Vũ đưa tay ra kéo tôi, dáng vẻ đúng tình hợp lý."
Đầu óc cô xịn thế, còn học Bắc Đại nữa, gặp Giang Hạo Ngôn chắc sẽ không giữ nổi tia hy vọng sống sót đó đâu."
Giang Hạo Ngôn: "??"
Ừm cái này hợp lý hơn, tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Tôi nắm lấy cánh Kiều Mặc Vũ, muốn thoát ra khỏi quan tài đá, nhưng chân trái dường như bị kẹt không động đậy được.
Tôi cúi đầu mới phát hiện cái xác cụ nam đó đã mở mắt từ lúc nào, dùng bàn tay giữ chặt chân của tôi."
Kiều Mặc Vũ, xác ch.ết vùng dậy rồi!"
Kiều Mặc Vũ nhanh tay lẹ mắt, từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu, nhét ngay vào trong miệng cương thi.Sau đó dùng lực cánh tay ném cương thi ra khỏi quan tài.
Cương thi vừa rời khỏi quan tài thì "Ần ầm ầm--" cửa hang vừa rồi lại xuất hiện.
"Mộ Dung Nguyệt, nhanh bò qua đi!"
"Sao cơ, vừa rồi tôi mới từ đó ra, nơi đó--""Đó là lối duy nhất có thể thoát khỏi mộ thất này, mau vào đi, Giang Hạo Ngôn sẽ đuổi theo sau!"
Tôi cũng không đánh lại cương thi nên chỉ đành nghe theo Kiều Mặc Vũ, bò qua cái cửa hang mà lúc nãy mới chui vào, sau khi vào mới phát hiện, tường đá bên trong thạch thất đã di chuyển lên trên, trở về hình dáng cao nửa người vừa rồi.Kiều Mặc Vũ đánh nhau với cương thi một hồi thì nhảy theo vào quan tài rồi đóng nắp quan tài lại.
Nhưng cô ấy vừa mới từ trong hang bò ra thì trên đỉnh đầu đã phát ra tiếng "Ầm ầm ầm", tường đá bên trên lại bắt đầu hạ xuống.Nhưng khác với lần trước là cái chỗ sườn dốc tôi lăn xuống vẫn còn ở đó chứ không biến mất.Chúng tôi chạy như bay, vừa lếch vừa bò từ sườn núi ra ngoài, rồi quay trở ra mộ thất hình mái vòm.Trước khi xuống, lão Kim có để lại hai khứa đồng bọn ở trên đó, Kiều Mặc Vũ bám vào dây thừng trèo lên trước, trói hai người đó lại, sau đó mới đến đón chúng tôi ở cửa hang."
Được rồi, đi lên đi!"
"Bảo Bát gian trá thật, ngoài mặt chừa cho người khác một đường sống nhưng thực chất lại là chốn tử địa.
Tựa như cửa sinh duy nhất kia, nếu không phải Mộ Dung Nguyệt từ đó đi ra thì có ai ngờ đến cửa hang lại nằm ở trong quan tài đâu?"
"Đúng ra nơi có thú trấn mộ sẽ không có thi biến, nhưng ông ta lại bày ra trong mộ thất kia trận pháp dưỡng thi, không cho thú trấn mộ đi vào, nếu muốn chạy thoát trước tiên phải đánh bại cụ lục cương kia, chậc-"Ba người chúng tôi nằm trên cỏ, vừa cảm khái vừa ngắm nhìn sao trời.Kiều Mặc Vũ thở phào một hơi."
Có câu nói như thế nào nhỉ, của thượng đế là của thượng đế, của Caesar là của Caesar.
Đồ của người ch.ết là của người ch.ết, người sống nào có thể lấy đi được."
Nói xong rồi quay đầu nhìn hai gã trộm mộ còn lại."
Có nghe thấy không?"
Chúng tôi rời thảo nguyên rồi đưa hai gã trộm mộ kia đến đồn cảnh sát.Lần này tốn một đống sức nhưng làm chuyện tốt không được ghi nhận mà còn lại bị cư dân mạng mắng là kẻ lừa đảo.Kiều Mặc Vũ tự an ủi mình."
Việc chúng chúng ta làm không bởi vì danh tiếng mà là vì nhân quả."
"Tuy rằng như vậy nhưng tôi vẫn buồn lắm.
Mộ Dung Nguyệt, tôi muốn đến nhà cô ăn sườn cừu om, thế mới an ủi được tâm hồn bị tổn thương này."
Trước khi rời thảo nguyên, sợ có người ngã xuống nên Kiều Mặc Vũ còn cố ý tìm một cục đá lớn lấp cửa hang lại.Trên đá có đất nên không bao lâu sau cỏ dại đã mọc lên um tùm, hoàn toàn giống hệt với khung cảnh xung quanh.Gió thổi khiến cỏ lay động, thảo nguyên yên bình không tiếng động.Một tháng sau."
Cộp!"
Tảng đá vỡ vụn, một bàn tay trắng bệch từ dưới đất vươn lên,