Siêu Nhiên List truyện cổ tích ver Đam mỹ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
64779232-256-k71281.jpg

List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Tác giả: VioletRose96
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại:
Đoản văn , Cổ tích đam mỹ chuyển ver.

Ratting 18+, H văn =w=
Cảnh báo: trẻ em dưới 18 tuổi cần được sự đồng ý của phụ huynh trước khi đọc =3=
Để đảm bảo nhân sinh quan, tâm hồn trong sáng của bạn không bị hủy hoại, vui lòng suy nghĩ kỹ trước khi xem.

Cre: Ruby Moon Tags: siêunhiên​
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Trí khôn của ta đây


Nguồn: Danmei và Yaoi Sự thật ít người biết đằng sau câu chuyện "Trí khôn của ta đây". _____ Fact 1: Người nông dân khi thấy hổ tiến đến gần đã ra điều đề phòng lắm.

Lúc thấy hổ lại gần trâu, anh ta toan cầm dao chém cho hổ một nhát.

Nhưng rồi thấy con hổ này không có vẻ dữ dằn như người ta đồn thổi, lại thêm bộ lông vàng óng mượt hiếm có nên anh ta không nỡ giết hại.

Lúc hổ nói chuyện với trâu, anh ta không hiểu hai con vật đó nói gì bởi chúng dùng ngôn ngữ của loài vật.

Đến khi hổ lại gần hỏi anh ta về "trí khôn", anh ta mới biết con hổ này là giống kỳ lạ._____Fact 2:Khi nói mình sợ hổ ở lại sẽ ăn mất trâu, anh ta có ý muốn dụ hổ về nhà để bắt nhốt chứ không mảy may muốn trói, đốt hổ.

Anh thấy hổ đẹp là thế, lại biết dùng ngôn ngữ của loài người, thật làm anh ta thích thú lắm.

Vì thế, anh ta nghĩ ra ý tưởng chiếm giữ hổ làm của riêng._____Fact 3:Hổ vì tò mò muốn biết "trí khôn" là gì nên đã theo anh nông dân về nhà.

Anh nông dân vừa đi vừa nghĩ cách để bắt hổ mà không bị hổ làm hại.Anh ta bảo hổ đứng gần cái hàng rào ngoài sân, chờ anh ta vào nhà lấy "trí khôn" cho hổ xem.

Nhưng lại giả như sực nhớ ra còn bao nhiêu gà, vịt, chó, lợn ngoài sân, nhỡ đâu hổ ăn chúng trong lúc anh không để ý thì sao.

Thấy anh nông dân ba lần bảy lượt không tin mình, hổ liền tiến lại góc vườn, chỉ vào cuộn thừng to tướng._ Nếu anh không tin tôi, cứ dùng dây này mà trói lấy bốn chân tôi.

Thế thì tôi không làm gì được mấy con vật nhà anh nữa.Anh nông dân thấy hổ đã trúng kế, mừng lắm bèn trói chặt chân hổ lại, rồi cười lớn._ Trí khôn của ta đây!!!

Ngươi không còn đường chạy nữa rồi!_____Fact 4:Hổ bị bắt, anh nông dân có được của quý trong đời nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.

Tối hôm ấy, anh ta cẩn thận dùng những khúc cây lớn làm giá đỡ để kéo hổ vào trong nhà.

Bên bếp lửa, bộ lông hổ vàng óng lên, đẹp đến nỗi anh nông dân mê đắm nhìn ngắm mãi.

Còn hổ cứ chăm chăm nhìn vào nồi thức ăn đang tỏa khói trên bếp.

Anh nông dân hiểu ý, lấy thịt đút cho hổ ăn.

Điều kỳ lạ là hổ không có ý cắn vào tay anh mà lại rất ngoan ngoãn để anh cho ăn._____Fact 5:Đêm đó, khi anh nông dân đã ngủ say, một ánh sáng lóe lên bên bếp lửa đã tàn.

Con hổ với bộ lông dày mượt biến đi đâu mất.

Thay vào đó là một chàng trai khuôn mặt tuấn tú, mái tóc vàng óng bông bềnh, làn da trắng mịn, thân hình cao ráo, khỏe khoắn, duy chỉ có đôi tai cùng một chút lông trên cổ tay và cổ chân là giống loài hổ.Thì ra đây là con hổ thành tinh.

Nó tu luyện trong núi đã lâu, có công bảo vệ rừng khỏi lâm tặc nên được thần rừng thương tình cho thành hình người vào ban đêm.

Dây trói đã lỏng ra nhiều vì thân hình hổ giờ thu nhỏ lại như người.

Nó rũ dây thừng đứng dậy.

Nhìn anh nông dân đang ngủ, nó lẩm bẩm:_ Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã thề với thần núi sẽ không làm hại con người._____Fact 6:*xoảng*Hổ vừa quay ra mở cửa, một thau nước từ trên cao đã ụp xuống.

Cánh cửa đóng sập lại.

Anh nông dân nghe tiếng động liền bật dậy, cầm dao chĩa về phía hổ.

Người hổ ướt sũng.

Anh nông dân hét lớn._ Mi là ai?

Hổ chẳng thèm nói một lời, chỉ rũ rũ mái tóc rồi đứng lên.

Anh nông dân một tay cầm chắc con dao, một tay với lấy bó đuốc trên tường... soi vào mặt hổ.Anh giật mình nhận ra đó là hổ hóa thành, lại càng thêm hứng thú.

Hổ thấy anh nông dân không những không hoảng sợ mà còn phấn khởi khác thường, cảm thấy có chút lo lắng.

Sức mạnh của hổ dưới dáng vóc con người đã giảm sút nhiều bởi thân thể con người nhỏ bé lại chưa tu luyện được bao lâu.

Hổ hơi lùi lại, chạm phải vách tường._ Ta thật không ngờ, trên đời thực có nhân thú sao?!

- Anh nông dân thốt lên._ Hừm!

- Hổ chỉ đáp lại bằng cái hất cằm đầy khiêu khích._ Ta bắt được ngươi quả là may mắn!

- Dừng lại nhìn hổ hồi lâu - Ngươi... thật đẹp lắm!Hổ nghe thấy lời anh khen vậy, mặt hơi đỏ lên.

Nghĩ lại anh cũng không làm hại hổ, không có ý giết hổ, chỉ là muốn sở hữu hổ cho riêng mình._____Fact 7:Hổ chợt nhận ra mình đang trong thế bất lợi, liền quay ra cửa định chạy trốn.

Anh nông dân vội nắm lấy tay hổ, còn tay kia cầm bó đuốc đưa sát vào người nó._ Ngươi mà chạy, ta sẽ đốt ngươi đấy!Hổ nhìn ngọn lửa bừng bừng trước mặt.

Tay lại dằng mãi không cách nào thoát khỏi bàn tay anh nông dân thô ráp, mạnh mẽ.

Hổ xìu xuống, đấu dịu._ Được rồi.

Từ từ đã nào... ngươi bắt trói ta nhưng ta cũng không có làm hại ngươi.

Ngươi thả ta ra mới là đúng lẽ..._ Thả một người đẹp như ngươi đi.

Không phải là ta không còn trí khôn nữa sao?!Vừa nói anh nông dân vừa với lấy cái dây, nhẹ nhàng buộc tay hổ lại._ Ta sẽ không làm ngươi đau, nếu ngươi không chạy.Hổ "hừ" một tiếng.

Anh nông dân khẽ mỉm cười._____Fact 8:Anh nông dân ngày thì cho hổ ăn, tối thì nằm bên cạnh hổ ngủ, đối với hổ ân cần, dịu dàng hết sức.

Hổ thấy anh ta có thiện ý, lại yêu chiều mình hết mức thì cũng ưng trong lòng.

Nhưng tiếng gọi của rừng già khiến khao khát được tự do luôn cháy bỏng trong hổ.

Năm lần bảy lượt, hổ tìm cách chạy trốn nhưng không thành.Một đêm, lúc mùa màng đã thu hoạch hết, anh nông dân mởrượu ăn mừng vụ lúa bội thu.

Khi anh đã ngà ngà say, hổ toan bỏ trốn nhưng lại bị anh phát hiện.

Anh nông dân tức giận quá bèn dùng thừng trói chặt hổ vào cột nhà._ Ta đối xử với ngươi tốt như vậy.

Sao ngươi cứ chạy trốn khỏi ta?!!!_ Ta là chúa tể sơn lâm!

Dù ngươi có đối xử tốt với ta thế nào, ta cũng cần tự do!Trong men say, anh thấy hổ càng đẹp hơn mọi ngày.

Bàn tay anh nhẹ vuốt lên ngực hổ khiến hổ đỏ mặt._ Ngươi... làm trò gì vậy?

Bỏ tay ngươi ra...Mặc kệ lời hổ kêu than, anh nông dân vốn đã yêu hổ từ lâu nay không kìm nổi chính mình nữa.

Trong lòng hổ rạo rực, tim đập liên hồi.

Cơ thể hổ cũng nóng dần lên.

Anh nông dân mỉm cười gian xảo.

Rồi không ngừng hôn lên cằm, lên cổ, lên ngực hổ._ Ngươi cũng thích ta... phải không nào?_ Ta... không có_ Miệng ngươi không thành thật chút nào...

Nói rồi anh ta hôn lên môi hổ, ngọt ngào và ấm nóng.

Hổ luôn miệng nói "không" nhưng cơ thể thì lại hoàn toàn đồng ý với anh._____Fact 9:Anh nông dân cùng hổ ân ái xong, vì say quá nên lăn ra đất ngủ, quên không tắt cái bếp giữa nhà.

Còn hổ vẫn bị trói vào cột.

Gần sáng, gió thu thổi qua cửa sổ, man mát dễ chịu.

Cơn gió cuốn theo tàn lửa bay ra, bén vào dây thừng trói hổ.

Hổ đã trở lại với vóc dáng chúa sơn lâm, lại càng bị dây thừng siết chặt vào da thịt.

Lửa bắt vào thừng làm bộ lông hổ cháy xém theo.

Hổ kêu lên đâu đớn.Anh nông dân nghe tiếng kêu giật mình tỉnh giấc, lập tức dập lửa rồi cởi trói cho hổ.

Hổ nằm ra sàn nhà, trên người đầy những vết hằn dây trói.

Bộ lông óng mượt bị vằn lên những vệt đen dài khắp cả thân người.

Anh nông dân thấy thế xót ruột lắm._ Ta xin lỗi...

Tại ta làm ngươi đau... chỉ là... ta yêu ngươi quá mất rồi!Lần đầu tiên hổ thấy anh rơi nước mắt.

Liếm lên má anh, hổ âu yếm._Ta cũng vậy... nhưng ta không ở đây mãi được... rừng xanh mới là nhà của ta...Anh nông dân nghe vậy lòng hứng khởi hẳn lên._ Được!

Vậy ta sẽ đi cùng ngươi. _ Ngươi không sợ sao?!_ Ta không sợ rừng già!

Chỉ cần là với ngươi, ta chẳng sợ gì cả!Thế là hổ và anh nông dân cùng nhau trở về rừng, sống hạnh phúc mãi mãi.

Đến ngày nay, người ta vẫn thấy trên bộ lông của hổ có những vằn đen.

Đó chính là minh chứng tình yêu của hai người còn lưu lại muôn đời sau..._____Fact 10:Và còn một điều nữa...

Khi hổ và anh nông dân bỏ đi, trâu quá vui mừng khi không còn phải nai lưng đi cày hầu hạ con người.

Nó cười lăn ra đất, không may va phải tảng đá, hàm trên rụng không còn cái răng nào cả._____Tin hay không tùy bạn -------------------------------------------------------------------Cre : Ruby Moon
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Sự tích trầu cau


Nguồn: Danmei và Yaoi Sự thật ít người biết đằng sau truyện "Sự tích trầu cau". _____ Fact 1: Sau mẹo phân biệt hai anh em Tân và Lang, cô gái con đạo sĩ họ Lưu trong lòng đã cảm thấy ưng người em hơn người anh.

Người em trầm lặng ít nói nhưng rất tốt bụng và hay giúp đỡ cô khiến cô ngày càng yêu mến.

Biết cô gái thương thầm người em vậy, ngày nào cũng kề sát bên người em mà hỏi han trò chuyện, Tân cảm thấy như mình bị cướp mất một báu vật.

Chàng không thể ở bên Lang nhiều như trước, cũng không thể thoải mái khi có cô gái cứ xen vào giữa hai anh em.

Nhưng chàng cũng không thể bảo em từ chối cô gái bởi đạo sĩ đã có ơn sâu với họ.

Không còn cách nào khác, Tân quyết định tán tỉnh cô gái.Ban đầu, cô gái còn né tránh Tân nhưng sau, vì thấy Tân vui tính lại có ý làm thân với mình, cô dần dà cởi mở hơn rồi cũng thuận lòng mà theo về làm vợ Tân._____Fact 2:Từ ngày lấy vợ về, Tân vẫn thương Lang, thậm chí còn yêu Lang hơn trước.

Tân bao giờ cũng chiều chuộng và che chở cho Lang.

Thế nhưng Lang thì hoàn toàn ngược lại.

Chàng luôn cố tránh mặt anh mình.

Từ ngày Tân lấy vợ, Lang càng ít nói hơn.

Lang cũng hiểu Tân làm vậy chỉ để trả ơn gia đình đạo sĩ... nhưng sống chung nhà, ngày ngày nhìn cảnh chị dâu quan tâm từng miếng ăn manh áo cho chồng, lòng chàng thực đau buồn lắm.

Đó đã từng là việc của chàng hồi chỉ có hai anh em sống cùng nhau._____Fact 3:Lang nhiều lần xin ra ở riêng, nhưng dù là chỗ gần hay xa, Tân cũng chẳng bao giờ đồng ý.

Một lần khi ra đồng làm việc, Lang lại ngỏ ý muốn dọn đi.

Tân nghe vậy vừa tức giận vừa đau khổ._ Sao em năm lần bảy lượt cứ muốn dọn đi?!

Anh đã làm gì khiến em giận chăng?!

Hay em đã chán ghét anh rồi?_ Không anh ơi!

Đời nào em lại chán ghét anh được! _ Vậy sao em lại nghĩ tới chuyện rời xa anh?!_ Em... anh sống cùng chị dâu vậy.

Em ở lại thật chẳng khác nào kỳ đà cản mũi..._ Không phải vậy!

Em thừa biết anh chẳng thể yêu ai khác ngoài em...

- Tân nắm chặt lấy vai Lang, nhìn sâu vào mắt chàng._ Nhưng ở lại cùng anh... tim em đau lắm!

- Lang quay mặt đi, tránh ánh mắt như xuyên thấu tâm can của Tân_ Phải sống như vậy, anh cũng đau lòng lắm!

- Tân ôm lấy, ngả đầu vào lưng Lang - Ở gần em nhưng không thể âu yếm em, ôm em, hôn em..._ Anh..._ Mỗi đêm, người nằm cạnh anh... anh đã ước đó là em mà không phải cô ấy!

Lang nghe vậy liền quay người lại ôm lấy Tân.

Tân gì chặt Lang vào lòng, cơ thể chàng hơi run lên, hơi thở nóng dần._Anh đã rất cố gắng... sống thế này... anh biết em cũng đau khổ nhiều lắm... nhưng Trời sinh ta ra đã có đôi có cặp...

Xin em đừng rời xa anh!!!Lang dịu dàng đặt một nụ hôn lên tóc Tân.

Tân đưa ngón tay vuốt lên mái tóc Lang, nhẹ nhàng hôn lên má, lên môi rồi lên cổ.

Vị mặn của những giọt mồ hôi hòa quyện với vị ngọt của đôi môi.

Tân ngất ngây đắm chìm trong đam mê khoái lạc.

Giữa chốn đồng không mông quạnh, chàng đẩy Lang nằm xuống.

Hai tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Lang mà thốt lên._ Anh thực nhớ cảm giác này... nhớ cơ thể này lắm!!!

Ở nơi đây hiếm người qua lại... em cho phép anh chứ...?!Lang nhìn vào đôi mắt hừng hực lửa cháy của Tân.

Trong đôi mắt ấy giờ lấp đầy hình ảnh của Lang.

Chàng cảm thấy vui sướng khôn cùng vì anh trai vẫn yêu thương chàng nhiều như trước.

Chàng khẽ gật đầu, vòng tay lên kéo Tân cúi xuống gần.

Rồi đặt lên môi Tân một nụ hôn nồng ấm.Rồi Tân như không kiềm nén nổi ham muốn nữa, vồ lấy thân hình Lang mà nhai ngấu nghiến.

Con chim được phá cũi sổ lồng tung cánh tự do suốt cả chiều hôm ấy.

Mãi đến khi trời tối hẳn, hai anh em mới chịu về nhà._____Fact 4:Tân và Lang trong niềm hoan lạc không biết rằng từ xa, cô gái họ Lưu đã nhìn thấy hai người âu yếm nhau.

Hôm ấy, cô gái lên chợ huyện mua được ký đậu đỏ rất ngon, hạt đều mà to.

Cô nấu chè xong nghĩ rằng hai anh em ở ngoài ruộng làm việc chắc sẽ mệt và khát lắm.

Cô liền bưng nồi chè đặt vào giỏ mang ra cho chồng và em, lòng khấp khởi mừng thầm: "Chắc hai anh em sẽ bất ngờ lắm!"

Nhưng người nhận được bất ngờ lớn lại chính là cô.

Cô gái vừa bước lên chỗ mô đất cao gần ruộng đã nhìn thấy ngay cảnh Lang hôn lên tóc Tân, rồi như quyến rũ Tân sa vào cuộc vui ngay giữa đồng ruộng vắng người.

Cô gái giật mình, buông rơi giỏ.

Nước mắt chực tuôn ra nơi khóe mắt.

Lòng cô từ đau buồn đến oán giận...

Cô hận Lang cướp chồng mình._____Fact 5:Cô gái chạy một mạch về nhà.

Cô không khóc.

Cô cũng không tìm cách ám hại Lang vì cô biết chồng mình rất yêu thương em.

Vì thế, cách duy nhất để cô giữ được chồng mình là phải trở nên quyến rũ hơn, gần gũi Tân hơn.Cậu chuyện kể rằng cô gái đã ôm nhầm Lang vì tưởng Lang là Tân.

Điều ấy quả có thực.

Tuy nhiên, cô không chỉ ôm mà còn hôn Lang nữa.

Khi hai anh em trở về nhà đã là lúc trời tối hẳn, không còn nhìn rõ được mặt người.

Cô gái tưởng rằng Tân sẽ vào nhà trước như mọi ngày bởi Lang bao giờ cũng nhường anh tắm rửa trước.

Thế nhưng hôm nay, vì Lang đã phải vất vả ngoài ruộng suốt buổi chiều nên Tân nhường Lang tắm gội trước.

Sự nhầm lẫn xảy ra như được sắp đặt bởi số phận.

Cô gái một lòng muốn lấy lại tình yêu của chồng nên hôn ghì lấy đôi môi kia.

Lang thì quá bất ngờ nên chẳng kịp nói câu nào.

Đúng lúc đó, người anh bước từ nhà tắm ra, giận dữ quát ầm lên._ Cô làm cái gì vậy?!!!

Sao lại hôn em trai tôi?!

Người anh lao tới, đẩy em ra, nắm chặt lấy vai vợ. _ Cô làm trò gì vậy hả?!!!Rồi Tân ném cho Lang cái nhìn đầy giận dữ.

Tân giận em vì đã để cô ta hôn vậy mà không có phản ứng gì.

Cả Lang, cả cô gái đều phải giải thích hết lời thì Tân mới chịu nguôi giận.

Từ đó, cứ khi nào Lang ở gần cô gái là Tân lại kéo cô ra chỗ khác.

Tân lo sợ, Tân ghen.

Nhưng không phải ghen với Lang mà là ghen với vợ mình.

Cô gái vốn đã từng yêu Lang, nay biết đâu "tình cũ không rủ cũng tới" mà hai người lại ở chung một nhà, Tân thực không an tâm vậy.

Lang thấy anh như xua đuổi mình, tưởng rằng anh đã yêu vợ hơn, đến nỗi lo mình cướp mất vợ.Càng nghĩ Lang càng buồn rầu đến nỗi chán ăn mất ngủ, tinh thần suy nhược, cơ thể héo hon.

Mấy ngày sau, Lang quẫn trí bỏ đi từ sáng sớm tinh mơ, chàng cứ đi mãi về nơi vô định... _____Fact 6:Người anh tìm mãi không thấy em, trong lòng lo lắng không nguôi.

Còn cô gái họ Lưu lại mừng trong bụng vì tình địch của mình đã bỏ đi.

Nào ngờ, Tân cứ đi tìm em, đi mãi đi mãi tới hai ngày sau vẫn chưa thấy về.

Người vợ lo cho chồng quá, lại nghi đây là mưu kế của hai anh em để bỏ rơi cô nên cô cũng lên đường tìm Tân.Tất cả ba người họ đều lần lượt dừng lại bên bờ sông.

Lang hóa đá.

Tân hóa cây.

Cô gái họ Lưu hóa thành dây leo.

Lang hóa đá màu bạc trắng bởi chàng đã sức cùng lực kiệt, từng chút sức sống dần dần bị nỗi đau trong lòng hút cạn, đến khi bị con sông cuồn cuộn chặn bước đi thì chàng chẳng thể làm gì được nữa, chỉ còn có thể ngồi đó mà khóc, khóc mãi rồi nước mắt cũng cạn, trơ lại là trái tim giá lạnh, thân cũng lạnh theo.Tân tìm em suốt mấy ngày trời, đến khi tìm được thì đó chỉ còn là cái xác đá cô đơn.

Tân ôm lấy em mà khóc, mà gào, mà thét.

Tiếng hét át cả tiếng nước sông ào ào chảy, át cả tiếng sấm giật mưa rào.

Tân không muốn em chịu lạnh, chịu cô đơn dưới trời mưa tầm tã nên chàng cứ đứng ôm lấy hòn đá không buông.

Rồi Tân cũng hóa thành cây cao tít, tỏa lán rộng che lấy em.Người vợ khi đến nơi, thấy hình hài Lang giờ là hòn đá trắng, lại thấy cây lạ đứng bên như che chở, cô hiểu ngay đó là chồng mình.

Cô tiến lại gần nhìn người em, vì quá đỗi oán hận mà thổ huyết lên tảng đá ấy.

Cô đau đớn quỳ gục bên cây mà khóc lóc thở than.

Rồi cô ôm lấy cây, cầu xin được hóa thành dây leo bám vào cây suốt đời, dù cây chẳng dành chút tình yêu nào cho cô.Tục sau truyền lại lễ cưới bao giờ cũng phải có lá trầu, quả cau và vôi để cầu chúc cho tình nghĩa vợ chồng, anh em trong nhà luôn thắm thiết đượm nồng.Trầu và cau nhai cùng với nhau tạo ra thứ nước màu trăng trắng, mùi thơm nồng nhưng vị hơi cay cay.

Đây tưởng như là minh chứng cho sự kết hợp hoàn hảo của đôi tân lang tân nương nhưng thực ra, nó cũng giống cuộc hôn nhân của Tân và cô gái họ Lưu vậy, hữu danh vô thực.

Bên ngoài tưởng rằng hạnh phúc ấm êm, bên trong thực lại đầy nỗi chua cay.Đến khi người ta nhổ thứ nước ấy vào đá vôi thì tạo thành một màu đỏ tuyệt đẹp.

Đó là màu của tình yêu, của hạnh phúc đoàn tụ giữa Tân và Lang.

Thứ tình yêu không bao giờ phai nhạt.

Nó còn đại diện cho tình anh em sắt son mãi mãi không gì chia cách được.Màu đỏ ấy còn được giải thích là màu máu của cô gái họ Lưu khi nhìn cảnh hai anh em Tân Lang đoàn tụ thì đau đớn mà thổ huyết..._____ Tin hay không tùy bạn
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Thạch Sanh


Nguồn: Danmei và Yaoi Sự thật ít người biết đằng sau truyện "Thạch Sanh".

Thể loại : Đam mỹ ver , 1x1 , ngụy huynh đệ , ngược luyến tàn tâm , " có H " , HE =))))))))))))))))))))~ ____ Fact 1:Lý Thông ngay từ lần đầu gặp gỡ đã cảm thấy rất ưng khuôn mặt khôi ngô và thân hình vạm vỡ của Thạch Sanh.

Thấy Thạch Sanh giường đơn chiếc bóng nơi thôn dã vắng vẻ, Lý Thông muốn chuyển đến sống cùng nhưng nghĩ mẹ già còn ở nhà không ai chăm sóc, lại không biết ý Thạch Sanh có tình cảm với mình hay không.

Lý Thông đắn đo mãi, cứ định mở miệng thú nhận tình cảm của mình thì chàng lại nghĩ tới cảnh Thạch Sanh từ chối rồi đá mình ra ngoài cũng nên.

Cuối cùng, Lý Thông nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, đó là nhận Thạch Sanh làm anh em kết nghĩa và đưa chàng về nhà chung sống.

Như thế thì Lý Thông vừa có thể chăm sóc mẹ già, lại vừa có thể ở bên, từ từ tiếp cận Thạch Sanh. _____Fact 2:Thạch Sanh sống gần gốc đa, ngày ngày đều chăm chỉ lên rừng đốn củi đến chập tối mới về.

Nhưng cách đây ba năm, Thạch Sanh đã thay đổi thói quen đó của mình.

Chàng vẫn đi đốn củi từ sáng tinh mơ nhưng cứ đến đúng trưa thì chàng lại về, nấp sau vách nhà để chờ đợi một người chở rượu tới nghỉ ở gốc đa gần đó.

Đó, không ai khác, chính là Lý Thông.

Thạch Sanh tương tư Lý Thông từ dạo ấy, nhưng chàng lại ngần ngại không dám ra gặp.

Ngày Thạch Sanh và Lý Thông nhìn thấy nhau, mặt đối mặt, là ngày Lý Thông ghé lại gốc đa sớm hơn mọi khi vì rượu hôm ấy bán hết nhanh hơn, vừa đúng lúc Thạch Sanh từ rừng về.

Hai người gặp nhau, từ bất ngờ đến ngại ngùng, bối rối.Khi thấy Lý Thông đề nghị kết nghĩa anh em, sống cùng một nhà, Thạch Sanh lập tức đồng ý vì chàng vốn đã muốn ở bên Lý Thông từ lâu.

Dẫu rằng đối với Lý Thông chàng chỉ là người em kết nghĩa thì chàng cũng chấp nhận._____Fact 3:Khi nhận được trát của quan trên đòi ngươi hiến tế, Lý Thông đã giấu tờ trát lên nóc tủ để không ai trong gia đình biết chuyện này.

Tối ấy, chàng lấy một mẻ rượu ngon đã cất lâu năm để mời Thạch Sanh.

Chàng nói rằng chàng muốn uống mừng vì chàng nhận được người em kết nghĩa tốt như vậy.

Thạch Sanh không nói gì, chỉ mỉm cười nâng ly rượu uống cạn.Lý Thông cũng mỉm cười, nhìn ly rượu một lát rồi mới uống.

Vừa uống hết thì chàng đã gục ngay xuống bàn.

Bà mẹ vừa bưng khay thịt ra, nhìn thấy cảnh ấy, bèn lay mạnh người gọi con dậy.

Thạch Sanh nắm lấy tay bà, đặt lên bàn một phong thư và một tờ trát, rồi kể hết sự tình cho bà nghe.

Chiều hôm ấy, khi đi đốn củi về, Thạch Sanh đã tình cờ nhìn thấy Lý Thông viết một lá thư rồi đặt lên nóc tủ cùng một tờ trát đỏ có in hình con hổ.

Thạch Sanh chờ lúc anh ra sau vườn cất rượu mới, đã lén mở phong thư cùng tờ trát ra đọc.

Trong thư đại để có ý căn dặn Thạch Sanh chăm sóc, phụng dưỡng mẹ cho chu đáo, tiền dành dụm được giấu ở chum rượu cũ sau vườn, khi cần lo cho mẹ hay sau này Thạch Sanh có cưới vợ thì lấy để dùng...

Bà mẹ nghe xong, người lảo đảo ngã xuống sàn nhà.

Rồi bà khóc, cầu xin Thạch Sanh nghĩ cách cứu Lý Thông, dù bà phải trả bằng mạng của mình thì bà cũng cam lòng.

Thạch Sanh từ lúc đọc xong lá thư ấy, trong lòng đã có ý thế thân cho Lý Thông.

Chàng đỡ mẹ dậy, quỳ lạy mẹ ba lạy rồi quay sang nhìn Lý Thông, miệng lẩm bẩm: "Em xin lỗi...

Không thể nói được lời từ biệt với anh...".

Nói rồi chàng vác theo chiếc rìu là vật bất ly thân, đi khuất vào bóng tối._____Fact 4:Trăn tinh là loài ranh ma, lại có phép thuật cao cường nên Thạch Sanh, sau cuộc chiến với nó, đã bị thương không nhẹ.

Chàng đành ở lại sau miếu dưỡng sức và ngủ qua đêm tại đó.Giữa đêm, thuốc mê hết tác dụng, Lý Thông mơ màng tỉnh dậy, thấy mẹ ngồi bên.

Chàng sực nhớ ra mình còn phải tới miếu để nộp mạng, liền ngồi bật dậy, nhưng đầu óc lại choáng váng đến không thể ngồi vững được.

Nhìn sang giường đối diện không thấy Thạch Sanh đâu, Lý Thông gặng hỏi mẹ.

Mẹ chàng nước mắt giàn giụa kể lại sự việc tối đó.

Lý Thông nghe xong, vừa bất ngờ vừa đau đớn.

Chàng toan đi tìm em nhưng mẹ chàng ngăn lại._ Mẹ xin con!

Con đi đến đấy nhỡ có mệnh hệ gì... sau này mẹ chết đi làm sao mà nhìn mặt cha con và ông bà dưới cửu tuyền nữa!

Em con đã đi thay cho con, âu cũng là nó tự nguyện!

Con mà đi rồi mẹ còn biết trông nhờ vào ai?!Lý Thông nhìn mẹ đau khổ mà ứa nước mắt.

Bên tình.

Bên hiếu.

Chàng thật không còn cách nào khác.

Chàng thở dài, nhìn mẹ, mỉm cười cay đắng._ Con sẽ không đi đâu cả...

Mẹ đừng lo!

- Rồi chàng tự nói với mình - Có lẽ số Trời đã định... duyên phận giữa chúng ta chỉ đến đây thôi..._____Fact 5:Sáng hôm sau, Thạch Sanh theo thói quen dậy từ rất sớm, lập tức trở về nhà tìm anh và mẹ.

Chàng vừa đi thì quân lính đến cửa miếu và nhìn thấy một đống đổ nát, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Họ phát hiện ra xác Trăn tinh đầu một nơi, mình một nẻo.

Tra sổ thấy đêm qua mẹ con Lý Thông phải hiến tế người, họ bèn tức tốc phi ngựa mang đầu Trăn tinh tới nhà Lý Thông, hỏi thực hư sự tình người giết được con yêu quái này.Lý Thông thấy quan binh đến nhà, lại xách theo đầu Trăn tinh thì lấy làm lạ lắm.

Chàng khấp khởi mừng thầm, mong rằng Thạch Sanh còn sống.

Tiến lại gần cái đầu con yêu quái, Lý Thông nhìn thấy một mảnh vải chìa ra.

Chàng cố sức rút mạnh thì thấy đó chính làmột phần tà áo của Thạch Sanh dính đầy máu.

Hy vọng vỡ tan thành nước mắt, Lý Thông cầm mảnh vải, tay run run.

Mẹ chàng thấy vậy, ngồi xuống bên con an ủi._ Người đã mất rồi... con có khóc cũng không thể làm gì khác được...

Thạch Sanh mất đi còn để lại cái phúc cho nhà mình, cho con cơ hội được hưởng cuộc sống tốt hơn, sung túc hơn.

Âu cũng là ý Trời cả!

Thôi thì con hãy nhận lấy chức quan này, mà làm rạng danh dòng tộc... lại không phụ lòng em con dưới suối vàng...Mẹ Lý Thông nói rồi đỡ con đứng dậy, cùng quân lính lập tức khởi hành về Triều đình lãnh thưởng.

Thạch Sanh khi trở về nhà thì không còn thấy anh và mẹ đâu cả.

Chàng bị thương, lại đi bộ nên chẳng thể sánh kịp với đám quan binh cưỡi ngựa kia.

Nhìn cảnh vườn không nhà trống, Thạch Sanh chạnh lòng, lại không biết anh và mẹ đã đi đâu nên chàng chỉ còn cách quay về căn nhà bên gốc đa, ngày ngày lên rừng đốn củi... và không ngừng nhớ tới Lý Thông.Lý Thông từ ngày làm quan bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn không ngừng tưởng nhớ Thạch Sanh.

Đêm nào chàng cũng nhốt mình trong phòng mà uống rượu, tay nắm chặt lấy mảnh áo dính máu khô, miệng nhắc đi nhắc lại mấy câu: "...

Nếu ta đủ can đảm thú nhận tình cảm của mình...

đệ có thể ghét ta, không gặp ta nữa... nhưng như thế thì đệ sẽ không phải thế mạng cho ta..."_____Fact 6:Truyện kể về việc Lý Thông tổ chức đám hội là hoàn toàn đúng.

Tuy nhiên, đám hội chính là một phần của cuộc thi kén phò mã mà nhà vua ra lệnh cho Lý Thông lo liệu.

Vì thế, Lý Thông tổ chức hội không phải vì muốn thăm dò tin tức mà là vì phải thực thi nhiệm vụ của vua giao phó.

Cũng chính trong lễ hội này, công chúa do mải chơi nên mới bị Đại Bàng tinh dễ dàng bắt được.Khi đuổi theo Đại Bàng tinh đang bắt cóc công chúa, Lý Thông chợt nhận ra đây chính là con đường dẫn qua nhà Thạch Sanh.

Chàng bỗng chốc ghìm cương ngựa lại làm đám quan binh đi phía sau cũng dừng lại theo.

Vì thế mới để mất dấu con Đại Bàng ấy.Lý Thông chần chừ cứ quanh quẩn một chỗ, chàng nghĩ tới cảnh xưa còn đó nhưng người nay đâu còn thì lòng quặn thắt.

Một anh lính hầu cận Lý Thông đã lâu, thấy chàng như đang có chuyện gì phiền lòng lắm, bèn đến gần bên, thì thầm._ Chủ tướng... người có chuyện gì phiền lòng thì xin hãy gác lại!

Chuyện công chúa cần đặt lên hàng đầu...

Lý Thông nghe lời ấy, trong lòng như tỉnh khỏi cơn mê.

Chàng vỗ vai anh lính rồi mỉm cười, thúc ngựa đi tiếp.

Anh lính đứng ngẩn ra một lát, mặt có chút ửng hồng._____Fact 7:Lý Thông cưỡi ngựa chạy tới nhà Thạch Sanh bèn dừng lại, ra hiệu cho quân lính đứng cách xa chỗ đó một quãng.

Lý Thông ngước nhìn cây đa, rồi nở một nụ cười hoài niệm.

Chàng bước vào nhà, thấy bàn ghế giường tủ, thứ nào cũng y như xưa... nhưng lại không có chút bụi nào.

Vừa lúc ấy, Thạch Sanh trong buồng bước ra.

Hai người trân trân nhìn nhau, thực mà tưởng như mơ. _ Đệ...

đệ..._ Huynh..._ Ta...

đang mơ sao?!_ Huynh!

- Thạch Sanh chạy tới, tay bắt mặt mừng – Huynh đã ở đâu vậy?!_ Ta...

đệ thực còn sống sao...?

Đệ không phải là ảo mộng của ta chứ?! – Lý Thông nắm chặt lấy tay Thạch Sanh._ Đệ đương nhiên là thực!

Đệ thực sự rất nhớ huynh và mẹ!!!Lý Thông ôm ghì lấy Thạch Sanh, miệng không ngừng lặp lại._ Ta cũng rất nhớ đệ!

Rất rất nhớ đệ!

Thời gian qua... ta thực sự không thể quên đệ được!Thạch Sanh nắm lấy vai Lý Thông, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ._ Huynh...

Đệ thực lòng...

Đệ đã suy nghĩ rất nhiều...

Đệ phải thú nhận...

Đệ... _ Ta yêu đệ ! – Lý Thông không kìm lòng nổi mà thốt lên câu ấy.

Sau bao ngày xa cách, chàng sợ rằng nếu mình không nắm lấy cơ hội này, mọi thứ sẽ lại tan biến.Thạch Sanh ngỡ ngàng nhìn Lý Thông.

Lý Thông, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt, cả thân hình bỗng run lên.

Thạch Sanh đứng trước khuôn mặt ấy trong lòng càng rạo rực hơn.

Chàng nhấc bổng Lý Thông lên rồi đặt lên giường.

Lý Thông ngơ ngác.

Thạch Sanh nở một nụ cười tà đạo, ghé vào tai Lý Thông thì thầm._ Đệ cũng yêu huynh!Nói rồi Thạch Sanh liếm ngay lên vành tai đỏ lựng.

Lý Thông khẽ giật mình. _ A~_ Đệ muốn thấy biểu cảm này của huynh... nhiều hơn nữa...Thạch Sanh ngấu nghiến gặm nhấm đôi môi Lý Thông, mạnh đến mức khiến cho đôi môi ấy bật máu.

Bàn tay chàng không ngừng chạm vào thân thể, cởi bỏ dần lớp xiêm y cồng kềnh của tướng quân để lộ ra làn da trắng mịn.

Thạch Sanh từng chút từng chút di chuyển đôi môi minh trên cơ thể ấy.

Má, cằm, cổ, vai, ngực...

đi đến đâu là chàng để lại những dấu hôn đến đó, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.Lý Thông tay ghì chặt lấy vai Thạch Sanh, tận hưởng khoái cảm từ đôi môi nồng nàn lửa tình đang bám lấy cơ thể mình.

Chàng không còn nghĩ được gì nữa, chuyện gia đình, chuyện quốc gia đại sự, chuyện công chúa... mọi thứ đều biến đâu mất.

Trong tâm trí chàng giờ chỉ còn lại hình ảnh Thạch Sanh với những xúc cảm nồng cháy. _ A~ Chỗ đó...

Ưm~_ Chỗ này?!

Huynh thích được đụng vào đây...?!

- Thạch Sanh cười gian xảo, hai ngón tay siết mạnh lấy đầu nhũ hoa như đang sưng tấy._ A~~~ Không phải~ Đừng mà...

- Lý Thông giật nảy người, cảm giác đau đớn nhanh chóng trở thành hoan lạc.Thạch Sanh nhẹ lướt ngón tay tới côn thịt của Lý Thông, vuốt ve âu yếm rồi di chuyển lên xuống nhanh dần, ngón trỏ lại chạm tới đỉnh mà sờ soạng qua lại.

Chàng dùng lưỡi mân mê đầu nhũ hoa vừa bị siết ấy, liếm một vòng rồi lại mút mạnh, càng làm nó sưng đỏ hơn trước. _ A~ Đừng...

đừng... nếu đệ tiếp tục... huynh... huynh sẽ ra mất!!!

A!!!– Lý Thông bị kích thích lên đến đỉnh điểm, toàn thân ưỡn lên phía trước, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Thạch Sanh.

Một dòng nước trắng đục phun ra từ đầu côn thịt, bắn lên ngực Lý Thông.

Khung cảnh càng trở nên diễm lệ hơn bao giờ hết.

Thạch Sanh nhìn chằm chằm vào cơ thể đang nằm dưới mình khiến Lý Thông ngại ngùng hơn nữa.

Bất giác côn thịt lại dựng đứng lên.Ngón tay giữa Thạch Sanh đi từ đỉnh côn thịt vẫn còn cương lên ngực rồi dừng lại ở bờ môi Lý Thông còn vương chút máu, mang theo thứ nước trăng trắng đặc sệt kia.

Lý Thông đón nhận ngón tay ấy, nồng nhiệt liếm mút khiến nó ướt sũng.

Thạch Sanh vội vã trút bỏ xiêm ý, nắm lấy một bên cổ chân Lý Thông mà nâng lên.

Chàng đưa tay xuống giữa hai đùi Lý Thông, sờ thấy cúc huyệt thì nhẹ đút ngón tay giữa vào.

Lý Thông run rẩy nắm lấy cổ tay chàng._ Ư~ Chỗ đó...

đừng... rút ra đi~ _ Nào~ Bình tĩnh nào~ Đệ sẽ không làm huynh đau đâu...

- Thạch Sanh vừa nói vừa di chuyển ngón tay ra vào cái huyệt nhỏ ấy.

Cúc huyệt chưa khai hút chặt lấy ngón tay Thạch Sanh._ A~ không được mà...

A~_ Huynh thả lỏng một chút...

- Thạch Sanh hôn lên môi Lý Thông.

Bờ môi dính chặt, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau._ Ưm...Thạch Sanh cảm thấy ngón tay đã bắt đầu di chuyển dễ dàng hơn.

Cúc huyệt đang dần giãn nở.

Chàng đút thêm một ngón tay nữa vào, bàn tay kia không quên sờ soạng côn thịt của Lý Thông._ Ư~ - Lý Thông khẽ kêu lên một tiếng._ Không cảm thấy lạ nữa... phải không?

Lý Thông dần cảm nhận được khoái lạc truyền từ cúc huyệt đến khắp nơi trên cơ thế.

Chàng thả lỏng mình hơn.

Thạch Sanh mỉm cười cảm nhận được cúc huyệt kia đang chào đón, mời gọi mình bèn dang rộng chân Lý Thông ra, đặt côn thịt của mình vào mép cái huyệt nhỏ đang co giật liên hồi mà cọ qua cọ lại._ Ưm~_ Đệ vào nhé..._ A...

- Lý Thông nhắm chặt mắt, gật đầu mấy cái.Thạch Sanh đẩy mạnh côn thịt về phía trước.

Cúc huyệt được đại khai vừa đau đớn nhưng vừa sung sướng vô cùng._ A!!!

- Lý Thông kêu lên đau đớn.

Nhưng nỗi đau lại đi đôi với niềm hoan lạc._ Huynh đau à?!

Đệ...

đệ rút ra nhớ... _ Không...

- Lý Thông dùng hai chân quắp chặt lấy Thạch Sanh - Huynh không sao...

Ư~ Huynh... huynh muốn tiếp tục...Thạch Sanh được lời như cởi tấm lòng liền thúc mạnh một cái nữa.

Côn thịt đã nằm gọn trong cúc huyệt ẩm ướt và ấm nóng._ Ư~~~ - Thạch Sanh không kìm được rên lên – Chỗ đó của huynh... tuyệt quá...Rồi chàng không ngừng di chuyển côn thịt ra vào.

Cúc huyệt càng ngày càng thít chặt lấy côn thịt, như muốn ăn tươi nuốt sống mọi tinh túy của nó vậy.

Tiếng rên xen lẫn những tiếng thở gấp.

Hơi thở càng lúc càng nóng, tình càng lúc càng đượm, cuộc vui càng lúc càng nồng nàn._ A... a...

ư...

Huynh... huynh sắp ra mất..._ Ư...

Đệ... a...

đệ cũng thế...Lý Thông với lên quàng tay ôm chặt lấy cổ Thạch Sanh.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi di chuyển mỗi lúc một nhanh.

Đến khi nghe một tiếng "A!!!" phát ra từ Lý Thông thì thứ nước trắng ấy bắn ra lần nữa từ côn thịt của chàng.

Cùng lúc dòng nước trắng từ côn thịt Thạch Sanh tràn vào cúc huyệt ấm nóng.

Hai cơ thể cùng căng ra, rồi ngã gục lên nhau, ôm lấy nhau thở hổn hển._ Đệ... yêu huynh!

- Thạch Sanh lăn xuống nằm bên cạnh Lý Thông, hôn nhẹ lên má._ Ừ...

- Lý Thông mỉm cười, gối đầu lên tay Thạch Sanh - Huynh cũng vậy..._ Vậy sao huynh không nói với đệ?!_ Huynh... huynh sợ nói ra rồi đệ sẽ ghét huynh...

Cho đến khi đệ đi thế mạng cho huynh... huynh mới biết mình đã quá ngu ngốc!_ Đệ cũng sợ rằng huynh sẽ không chấp nhận đệ...

Xem ra cả hai chúng ta đều ngốc!Lý Thông ngước lên nhìn Thạch Sanh, cả hai cùng cười lớn, rồi ôm chặt lấy nhau._____Fact 8:Chuyện xảy ra sau đó về việc công chúa được cứu và được đưa ra khỏi hang trước thì ai cũng biết.

Nhưng sự thật về người lấp hang nhốt Thạch Sanh lại thì không phải ai cũng biết.

Khi công chúa lên đến nơi, Lý Thông vốn không có ý đưa nàng về hoàng cung trước mà quyết ở lại chờ Thạch Sanh.

Thế nhưng, anh lính hầu cận của Lý Thông lại nói với chàng rằng nhà vua thúc giục chàng đích thân bảo vệ công chúa tức tốc trở về, không thể chần chừ một phút nào nữa.

Anh ta cố thuyết phục Lý Thông đưa công chúa hồi cung còn mình sẽ ở lại chờ Thạch Sanh.

Lý Thông tin cẩn anh lính này đã lâu nên không nghi ngờ gì, giao lại mọi việc cho anh ta rồi cùng công chúa trở lại hoàng cung.Anh lính ở lại, khi Lý Thông vừa đi khuất, mặt liền biến sắc, nở nụ cười gian xảo.

Anh ta lấy đá chặn cửa hang kín lại để Thạch Sanh không thể lên mặt đất được nữa.

Nghiến răng, anh ta lẩm bẩm._ Tướng quân là của ta!

Ngươi tưởng rằng một chút ái ân với tướng quân trong căn lều rách nát đó mà có thể cướp người khỏi ta ư?!

Hahaha!

Tiếc thay cho ngươi!

Một kẻ ngu ngốc!!!Anh ta nhếch mép cười khẩy, leo lên ngựa rồi trở về hoàng cung báo tin dữ cho tướng quân cùng công chúa.

Công chúa nghe tin, khóc hết nước mắt rồi hóa câm.

Tướng quân nghe tin, chỉ lẳng lặng uống rượu một mình.

Chàng suốt ngày chìm đắm trong men say và tự oán bản thân: "Lại một lần nữa...

Hội ngộ rồi chia ly...

Chỉ trách huynh không tốt!

Lần này đệ thực đã không thể trở về bên huynh được nữa..."_____Fact 9:Trong khi đó, Thạch Sanh dưới hang sâu đang trong cuộc địa chiến với Đại Bàng tinh vô cùng gay go, ác liệt.

Sau một hồi vật lộn, Thạch Sanh cuối cùng cũng giành chiến thắng.

Đại Bàng tinh vừa ngã xuống, linh hồn đã thoát ra, biến thành đám khói trắng, lách qua khe đá mà bay đi.

Còn trơ lại trên sàn hang lạnh lẽo là một chàng trai thân hình nhỏ nhắn, da hơi xanh xanh như màu nước biển.

Thạch Sanh tưởng đó là Đại Bàng tinh chưa chết hẳn, định cầm rìu chặt đứt đầu nó thì có tiếng nói ở ngay gần đó cầu xin chàng dừng lại.

Thạch Sanh tìm đến chỗ có tiếng nói phát ra, thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang bị nhốt.

Thạch Sanh liền phá ngục cứu thoát chàng ta.

Thì ra đó là Thái tử con vua Thủy Tề bị Đại Bàng tinh bắt nhốt đa lâu.

Thái tử vừa được thả ra, chạy ngay tới ôm chàng trai đang nằm trên sàn đá, tay sờ vào huyệt trên cổ thì vẫn mạch vẫn đập. thái tử quay sang nói với Thạch Sanh._ Hắn là bạn của ta, xin ngươi đừng giết hắn!_ Thái tử... sao người lại kết giao với yêu tinh hại người như hắn?!Thái tử trìu mến nhìn chàng trai nằm trên tay mình._ Hắn vốn là một con cá thần tiên hiểu biết nhiều về pháp thuật.

Hơn một năm trước, Đại Bàng tinh đến vùng này sách nhiễu, cha ta giao cho ta và hắn đi trừng trị nó.

Ta đã bắn vào trái tim của nó nhưng nào ngờ nó kịp thoát hồn khỏi xác, lại lợi dụng lúc hắn sơ sẩy mà nhập hồn vào.

Hắn tinh thông cách dùng pháp thuật nhưng bản thân lại yêu đuối nên không đủ sức chống lại hồn của Đại Bàng tinh trong người.

Hắn bị chế ngự rồi thành cái vỏ bọc mới cho nó.

Ta không nỡ làm hại hắn nên cuối cùng cũng bị Đại Bàng tinh đánh bại rồi bắt nhốt ở chốn này.Thạch Sanh nghe xong cảm động vô cùng, bèn cõng chàng trai kia lên giúp Thái tử, cùng thoát khỏi hang đá.

Sau, Thạch Sanh được mời ở lại thủy cung dạo chơi và được vua Thủy Tề tặng rất nhiều vật báu nhưng chàng đều từ chối, chỉ nhận một cây đàn để giải khuây.

Chàng thấy Thái tử và chàng trai kia đoàn tụ hạnh phúc thì lại nghĩ đến Lý Thông, lòng cảm thấy buồn rầu lắm.

Chàng vẫn không hiểu tại sao Lý Thông lại lấp hang đá bỏ chàng ở lại.

Vì thế, chàng quyết tìm Lý Thông hỏi rõ sự tình._____Fact 10:Chuyện kể đến đoạn chàng bị hồn hai con yêu tinh vu oan rồi bị bắt vào ngục thực không sai.

Lý Thông biết tin Thạch Sanh bị bắt, tưởng là mình vẫn còn trong cơn say mà mơ mộng, hay có ai giống với tên chàng nên lập tức chạy tới ngục thất xem.

Lý Thông nhận ra đó là Thạch Sanh còn sống thì mừng lắm, ôm chầm lấy chàng rồi hỏi han đủ thứ.

Thạch Sanh ngược lại chỉ im lặng, chàng giận Lý Thông lấp hang đá bỏ mặc mình nên chẳng nói một lời.

Lý Thông từ hỏi han, đến nài nỉ, van xin Thạch Sanh đừng im lặng nhưng đều vô dụng.

Đúng lúc ấy, vua cho truyền Lý Thông vào cung nên chàng đành để Thạch Sanh lại trong ngục tối.Nhà vua vốn đã buồn bực về chuyện công chúa bị câm, lại nghe Thạch Sanh cả gan ăn cắp quốc khố nên sự tức giận càng dâng cao.

Lý Thông đã hết lời can ngăn, xoa dịu vua để bảo vệ cho Thạch Sanh nhưng đều vô dụng.

Lý Thông kể rằng Thạch Sanh chính là người cứu công chúa nhưng vua cũng không tin bèn cho gọi đám lính theo hầu Lý Thông hôm đó tới.

Tất cả binh sĩ hôm đó đều phủ nhân công trạng của Thạch Sanh vì anh lính thân cận của Lý Thông đã sắp xếp mọi chuyện, quyết dồn Thạch Sanh vào chỗ chết.

Lệnh xử tử ban ra như sét đánh ngang tai Lý Thông.

Lần thứ ba, chàng không cách nào bảo vệ được Thạch Sanh.Thạch Sanh nghe tin mình phải chết.

Trong lòng càng thêm sầu muộn vì ngỡ rằng Lý Thông đã không còn yêu mình nữa mới để mình chết oan uổng như vậy.

Chàng đem đàn ra gảy những mong tiếng đàn tới được tai Lý Thông mà kể hết nỗi lòng chàng cho người trong mộng.

Nhưng không ngờ tiếng đàn ấy lại cứu được chàng, lại minh oan được cho chàng vì nó vang tới cả tai công chúa._____Fact 11:Công chúa trở lại bình thường, kể cho nhà vua nghe rõ sự tình.

Nhà vua bèn thả Thạch Sanh ra.

Lý Thông đến lúc này mới được nghe Thạch Sanh nói ra lý do chàng giận mình.

Truy đi xét lại một hồi, bộ mặt thật của anh lính hầu cận Lý Thông cuối cùng cũng lộ ra.

Nhưng anh ta trước khi bị khép vào tội chết đã dùng miệng lưỡi của mình để ép Lý Thông đến ngõ cụt._ Bẩm hoàng thượng, thần chỉ là tên lính thân phận thấp hèn, sao có thể một mình mà cả gan làm chuyện tày trời lấp hang chặn đường thoát của anh hùng được!

Chuyện này tất cả là do Lý Thông đã sắp đặt và uy hiếp thần!

- Anh ta chỉ thẳng vào Lý Thông - Thần đáng tội chết... mạng thần cũng chỉ như con kiến chẳng đáng để lưu tâm... nhưng còn một chủ tướng như Lý Thông, âm mưu gian xảo... nếu giữ lại bên cạnh hoàng thượng... thật là điều đáng lo ngại!!!Thạch Sanh nghe những lời ấy thì bàng hoàng nhìn Lý Thông, lòng chàng không tin lời tên lính đó, nhưng làm sao để đấu lại được cái miệng hắn, thực chàng cũng không biết.

Lý Thông cũng chẳng biết phải biện minh cho mình thế nào, chỉ còn đứng trơ như khúc gỗ.

Hoàng thượng nghe luận điệu của tên lính hầu thấy có lý, lại tin tưởng hắn sắp chết rồi cũng chẳng vu oan giáng họa cho ai làm gì.

Vậy nên hoàng thượng bừng bừng nổi giận, sai người tống giam cả hai chờ ngày xử tử.Trong ngục, Lý Thông ngồi lặng nhìn người mà mình đã từng rất tin tưởng hồi lâu, mãi mới cất được tiếng nói._ Ta có gây thù chuốc oán gì với ngươi sao?

Ngươi hại đệ đệ ta không thành, giờ hại ta...

Ta đối với ngươi đâu có bạc!_ Là người đã phụ tôi trước!

Chớ trách tôi phụ người!_ Ta phụ ngươi?!_ Phải!

Người cùng hắn... kẻ mà người gọi là em đó...

đã ân ái với nhau trong căn nhà rách đó... không phải sao?_ Ta..._ Chính mắt tôi đã thấy, chính tai tôi đã nghe!

Tôi trước giờ đi theo người, hầu hạ người, người cũng hiểu tâm ý tôi... vậy mà người lại cùng hắn..._ Ta không có yêu ngươi!!!

Từ trước tới giờ ta chưa hề thay lòng đổi dạ với đệ đệ ta!

Ta đối với ngươi chỉ như một chủ tướng đối với hầu cận, không hơn!

Là ngươi tự huyễn hoặc bản thân mình!_ Hahaha!!!

Ta tự huyễn hoặc!

Người có nói vậy cũng chẳng thay đổi được gì đâu!

Dù sao người cũng thuộc về ta!

Người sẽ chết cùng ta!!!Lý Thông nghe tên lính nói vậy thì ngồi sụp xuống._ Phải!

Dù sao ta cũng sẽ chết... ta có nói với ngươi cũng chẳng để làm gì!

Cũng là do ta với Thạch Sanh hữu duyên vô phận!

Âu cũng số Trời!!!_____Fact 12:Thạch Sanh trong cung dự tiệc với vua nhưng đứng ngồi không yên, không biết nghĩ cách nào để cứu được Lý Thông.

Đến khi vua đề nghị gả công chúa cho, Thạch Sanh mới lợi dụng thời cơ mà làm một cuộc trao đổi.

Chàng than rằng chỉ có mỗi mẹ và anh kết nghĩa là người thân cận nhất, giờ nếu anh phải chết, mẹ sẽ rất đau buồn.

Chàng chẳng thể nào vui vẻ mà cưới công chúa, cũng sẽ mang tiếng nhơ bất hiếu bất nghĩa ngàn đời sau.

Vậy chi bằng hoàng thượng ân xá cho anh chàng được sống, hình phạt từ tử hình chuyển thành cách chức, như thế chàng vừa giữ trọn đạo còn làm, làm em, lại vừa kết duyên được với công chúa.

Bằng không chàng quyết dùng cái chết để chối từ hôn sự.

Nhà vua vốn thương con gái, lại thấy công chúa ưng Thạch Sanh quá, không còn cách nào khác, đành tha cho Lý Thông tội chết, nhưng cấm mẹ con Lý Thông không được trở lại kinh thành nữa.

Phải chia tay nhau, Lý Thông và Thạch Sanh đều buồn rầu đau đớn, nước mắt như mưa.

Lý Thông thấy Thạch Sanh tin tưởng mình, vì mình mà chấp nhận cưới công chúa, lại càng thêm yêu sâu đậm.

Thạch Sanh thấy Lý Thông đã bị mình giận dỗi vô cớ lại càng không muốn rời xa để có thể bù đắp những đau khổ trước đây.

Sau, Thạch Sanh nghĩ ra kế loan tin cho các vua chúa hoàng tử đã từng đến xin cưới công chúa nhưng không thành rằng phò mã bây giờ chỉ là tên nông dân bất tài vô dụng.

Các hoàng tử nghe vậy thì giận dữ lắm vì quyền cao chức trọng như họ mà phải thua một tên dân đen nghèo hèn thì quả là sự sỉ nhục lớn.

Chiến tranh nổ ra.

Thạch Sanh cố tình để nhà vua năm lần bảy lượt cầu xin mình giúp đỡ rồi mới ra mặt, đưa điều kiện trao đổi sự thanh bình cho đất nước với việc Thạch Sanh được về quê cùng anh và mẹ, không còn phải kết hôn cùng công chúa nữa.

Công chúa ban đầu nghe vậy không chấp nhận, lại giận dữ bỏ ăn bỏ uống.

Sau thấy cha vì cảnh binh đao lửa trận mà lo lắng ngày đêm, nàng đành thuận theo ý Thạch Sanh hủy hôn ước._ Chàng có thể cho ta một lý do không?

Ta thực không hiểu nổi lòng chàng..._ Xin công chúa thứ lỗi!

Thần thật đã có người trong mộng từ lâu... không thể kết duyên cùng công chúa..._ Người đó... phải chăng là Lý Thông?

Vì hắn nên chàng đồng ý thành hôn, cũng vì hắn mà chàng nghĩ ra kế này ép ta và cha vào thế bí?_ ..._ Tình yêu của chàng... thật khó có ai có thể sánh kịp!

Ta thực ghen tỵ với Lý Thông vì có được trái tim chàng!

Chàng đi đi!

Giúp cha ta kết thúc chiến sự này... rồi hãy cùng Lý Thông đi thật xa... ta mong hai người hạnh phúc! – Công chúa mỉm cười, thành tâm chúc phúc cho Thạch Sanh và Lý Thông.

Nàng hiểu rằng họ đã trải qua nhiều thử thách để đến được với nhau, nàng không muốn chia cắt họ thêm nữa.Dẹp xong trận chiến, Thạch Sanh cùng Lý Thông và mẹ đi tới một miền đất rất xa, nơi ấy chưa từng ai đặt chân đến.

Mái ấm của họ được dựng ở chính giữa con đường thông từ một ngọn núi phong cảnh yên bình thanh tĩnh đến một bãi biến rì rào sóng vỗ hiền hòa.

Thạch Sanh đặt tên cho ngọn núi ấy là Cà Đam, còn Lý Thông thì gọi bãi biển ấy là Mỹ Khê.

Sau tục gọi là Đam – Mỹ._____Fact 13:Trong truyện còn kể về việc Lý Thông bị sét đánh biến thành bọ hung suốt ngày chui rúc vào nơi bẩn thỉu hôi hám.

Thực ra đó chính là tên lính khi ra pháp trường chuẩn bị xử tử hình thì bị Trời đánh vì đã gây nhiều tội ác, trong đó tội ác lớn nhất là chia cắt mối duyên tình của Thạch Sanh với Lý Thông._____Tin hay không tùy bạn -------------------------------------------------------------------------
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Chú bé chăn cừu và chó sói


Fact 1: Cậu bé trong truyện hiện lên là một người nói dối để tìm niềm vui cho bản thân nhưng đó chỉ là cái mà những người dân làng nhìn thấy rồi kể lại.

Họ thực sự không biết rằng cậu bé hai lần phải hét lên "Sói!

Có sói đuổi bắt cừu!" là vì cậu đã nhìn thấy ánh mắt của con sói đang nấp nơi lùm cây.

Con sói không nhìn vào đàn cừu và dường như cũng không có ý định tấn công đàn cừu của cậu.

Nó nhìn vào cậu bé, ánh nhìn sắc như dao, nhìn trong cơn thèm khát, nhìn trong sự ham muốn khôn cùng cậu bé với làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn và cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh.Cậu bé thấy con sói cứ đứng nấp ở đó mà nhìn mình chăm chăm, trong lòng đầy sợ hãi.

Dù đã cố nén nhịn, cố chờ đợi xem con sói ấy đến tấn công đàn cừu thì cậu mới hét lên báo với mọi người đuổi bắt nó nhưng... càng chờ đợi thì nỗi sợ hãi của cậu càng dâng cao hơn, còn con sói thì đôi mắt càng trở nên thèm khát đến đáng sợ.

Cuối cùng, tiếng hét của cậu bật ra trong vô thức.

Dân làng nghe thấy tiếng cậu liền chạy tới nhưng cậu ngó về phía lùm cây đã thấy con sói lẩn đi đâu mất.

Đáp lại sự giận dữ trên khuôn mặt mọi người, cậu chỉ còn biết cười trừ vì dù có giải thích cũng không có bằng cớ làm họ tin được.

Nụ cười ấy trên gương mặt tươi tắn của cậu lại trở thành một nụ cười giỡn cợt trong mắt mọi người.Cậu chắc mẩm rằng con sói đã chạy rồi và sẽ sợ không dám quay lại...

Nào ngờ cậu bé lại nhìn thấy nó lần thứ hai, rồi lại một lần nữa, cậu hét lên và trở thành kẻ lừa dối dân làng làm trò cười cho bản thân._____Fact 2:Lần thứ ba, mọi thứ vẫn diễn ra như thế.

Cậu bé vẫn ngồi trên mỏm đá, thi thoảng liếc mắt nhìn về phía lùm cây.

Con sói vẫn núp ở đó, mắt đăm chiêu nhìn về phía cậu.

Nhưng lần này con sói không chỉ đứng yên một chỗ nữa, nó từ từ tiến dần tới chỗ mỏm đá, lén lút và nhẹ nhàng.

Cậu bé thấy con sói di chuyển gần mình hơn, cảm nhận được sự cháy bỏng trong mắt nó như đang thiêu đốt cơ thể.

Tưởng như con sói sắp ăn thịt mình tới nơi, cậu cố hết sức mà hét lên nhưng lần này không có ai tới bảo vệ cậu nữa.Đối với dân làng, tiếng hét đầy sợ hãi của cậu giờ chỉ là một lời nói dối._____Fact 3:Con sói thấy cậu hét lên thì quay lưng chạy trốn vì sợ dân làng kéo đến.

Nhưng nó không nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, không nhìn thấy những cuốc, thuổng, gậy gộc từ phía xa như hai lần trước.

Nó đắc chí, nó biết đây là cơ hội để nó vồ được cậu.Cậu bé không thấy dân làng đến, cảm thấy vô cùng lo lắng, cả thân người run lên, tay cầm cây gậy chăn cừu quơ qua quơ lại trước mặt con sói.

Sói liếm mép nhếch miệng cười một cái, rồi bất giác nhảy chồm lên, ngoạm cây gậy của cậu vứt sang một bên, hai tay ghì chặt lấy hai vai cậu đẩy ngã xuống bãi cỏ xanh rờn._ Á Á!!!

Cứu tôi với!

Có sói! – Cậu lấy hết sức bình sinh mà gào lên, giãy đạp.Trong tiếng gió thổi rì rào qua những tán cây, trong ánh nắng vàng mơn man trên những ngọn cỏ xanh mượt, con sói gian xảo kia chẳng biết thế nào lại biến thành một chàng trai cao lớn, khuôn mặt anh tú với... không mảnh vải che thân._ Suỵt~ Ngoan nào~ – Hắn, hai tay vẫn giữ lấy vai cậu, miệng mỉm cười ôn nhu.Cậu ngỡ mình đang mơ.

Không phải vì trước mặt cậu, một con sói đã biến thành người, mà vì cậu không thể tin trên đời này lại có người đẹp như hắn.

Từ mái tóc đen huyền đến đôi mắt xanh trong, từ sống mũi cao đến bờ môi quyến rũ... tất cả mọi đường nét của hắn đều thật hoàn hảo, ngay cả cái đuôi mà nếu ai nhìn thấy chắc sẽ hét lên vì kinh hãi, đối với cậu, lại như một điều kỳ diệu của tạo hóa dành cho hắn.

Trước vẻ đẹp ấy, cậu tự nhiên bị cuốn hút đến nỗi không chống cự, cũng không còn gào hét nữa.

Trái tim cậu bỗng đập rộn.

Cậu sợ... hay... cậu đang rung động trước hắn... _ Đúng rồi~ Phải như vậy mới ngoan chứ – Hắn đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc cậu._ Anh... anh muốn gì...đừng...

đừng ăn thịt tôi...

- Thấy hắn dịu dàng với mình, cậu cố trấn tĩnh bản thân._ Ai da~ sao mà không "ăn" em được chứ...

Ta đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi mà – Hắn mỉm cười gian xảo.Nghe đến chứ "ăn", cậu bật khóc.

Ai mà lại không khóc khi nghĩ rằng mình sắp bị ăn thịt bởi một con sói... thành tinh trong khi mình vẫn còn trẻ, còn yêu cuộc sống này đến vậy. _ Xin anh...

đừng ăn tôi...

Thịt tôi không ngon đâu...

Nó mềm nhũn và chẳng có vị gì cả..._ Sao lại không có vị gì chứ?! – Hắn cọ cọ mũi vào cổ cậu ngửi ngửi rồi liếm dọc cổ khiến cậu rùng mình – Ta cảm thấy em rất "ngon", rất hợp khẩu vị của ta~_ Ư~ anh...

đừng mà... anh làm gì cũng được... nhưng đừng giết tôi...

- Cậu nức nở - Nếu anh đói... tôi... tôi xin tặng anh mấy con cừu của tôi...

Hắn nhếch mép cười khó hiểu rồi cúi xuống hôn đôi môi nhỏ nhắn đang run rẩy, tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo trên cơ thể cậu._ Ai nói ta sẽ giết em?

Bao ngày rình rập cậu để có được giây phút này~ Lẽ nào ta lại nỡ lòng làm hại đến cậu...

Đôi môi nóng bỏng của hắn lướt lên khắp cơ thể cậu, từng chút từng chút một, hắn gặm nhắm cơ thể nhỏ bé trắng nõn ấy. _ Ư~ a~ anh... làm gì... a~ đừng mà... chúng ta...

đều là con trai... a..._ Con trai... ?

Thì sao? – Hắn dừng lại giây lát, ngẩng lên nhìn cậu._ Sao có thể làm... thế này...? – Mặt cậu đỏ ửng, dường như những nụ hôn của hắn làm cơ thể cậu rạo rực.Ngẫm nghĩ một chút, chừng 1...

2 giây, hắn cất tiếng hỏi:_ Em... thấy ta thế nào? – Hắn nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn.Cậu bối rối trước ánh mắt kia, ấp úng đáp:_ Ưm... thì... anh rất đẹp... và... và... anh nói... sẽ không giết tôi..._ Vậy... em có muốn ta ngừng lại... ngừng tạo ra cái cảm giác rạo rực đang đốt cháy cơ thể em...? – Hắn đưa ngón tay vuốt dọc cơ thể cậu.

Mỗi ngón tay chạm tới điểm nào, cậu lại cảm thấy một luồng điện nhỏ kích thích toàn thân.Dòng điện ấy thật ghê gớm.

Nó khiến cậu cảm thấy hắn thật tốt... một con sói tốt bụng...

Nó khiến cậu cảm thấy cơ thể mình như một con thiêu thân yêu ngọn lửa vô cùng, đến mức sẽ cố lao vào ngọn lửa dẫu biết rằng mình sẽ chết.

Nó khiến cậu lắc đầu, khiến cậu chấp nhận hắn, tin tưởng hắn.Hắn cười lớn. _ Vậy em còn cần gì lo lắng cho dù chúng ta có là con trai?

Con người các em chẳng phải có câu nói: "Hãy để tình yêu dẫn lối" hay sao?Bàn tay hắn chỉ chịu ở yên trong giây lát.

Không cầm lòng nổi nữa, hắn hôn ghì lấy môi cậu, đặt tay lên ngực cậu đang thổn thức mà xoa nắn.

Những ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi nhũ hoa nhỏ bé khiến nó cứng lên, đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng nõn.

Cậu không chống cự lại hắn.

Cậu đang nghe theo lời hắn.

Cậu đang cảm nhận từng va chạm nhỏ của hai cơ thể đầy đam mê._ Ư... a... chỗ đó...

ưm~ đừng mà... nó nhạy cảm lắm... a..._ Càng nhạy cảm... em càng trở nên đẹp...

- Hắn luồn tay xuống hạ thân của cậu nhẹ nhàng kích thích._ A... a...

Tay anh... chỗ đó...

ư...

- Cậu nắm lấy tay hắn, mặt hiện rõ vẻ sợ sệt._ Ta sẽ không làm đau em~ Ta sẽ nhẹ nhàng...

- Hắn vuốt má cậu, mỉm cười ôn nhu.Bàn tay hắn khẽ nắm vào côn thịt cậu đang cương lên, vuốt ve âu yếm.

Từng ngón tay đưa trên đầu côn thịt rồi lại lướt lên xuống, chậm rãi, bám sát lấy làn da nóng bỏng, ngón trỏ lại chạm tới đỉnh mà sờ soạng qua lại._ A... a...

Em...

ư... có thứ gì đó... a... nó muốn... thoát ra..._ Vậy... cứ để nó ra...

Hắn di chuyển bàn tay mỗi lúc một nhanh, cọ sát lấy côn thịt đang run run.

Những ngón tay uyển chuyển ôm trọn lấy côn thịt.

Hắn hôn lên ngực cậu rồi mút lấy nhũ hoa, cắn nhẹ._ Aaaaa...~~~ – Cậu bị kích thích lên đến đỉnh điểm, toàn thân ưỡn lên phía trước, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn.

Một dòng nước trắng đục phun ra từ đầu côn thịt, bắn lên ngực cậu.Hắn đưa tay quệt lấy chất dịch ấy rồi đưa lên miệng liếm, miệng cười gian xảo.

Cậu thở hổn hển, cơ thể mất hết sức lực mà xìu xuống._ Em vẫn có thể... tiếp tục chứ?

Thứ nước ấy đã thoát ra rồi nhưng cơ thể cậu vẫn còn thấy khó chịu.

Cảm giác nồng nàn rạo rực kia vẫn chưa chịu buông tha. _ Nữa... em muốn nữa...Hắn cười xảo quyệt, hôn nhẹ lên má cậu.

Ngón tay lần theo sống lưng tìm tới tiểu huyệt ẩm ướt.

Một ngón từ từ mân mê bên ngoài rồi đưa vào huyệt nhỏ._ A...

ư... anh...

đau... _ Thả lỏng... một chút sẽ quen...

- Hắn di chuyển ngón tay nhẹ nhàng ra vào tiểu huyệt.

Ngón tay đi vào một lúc một sâu.

Cúc huyệt chưa được khai mở hút lấy ngón tay hắn ngấu nghiến._ Ư...

ưm...

- Cậu bám lấy cánh tay hắn, rên khẽ.Tiểu huyệt như đã nới lỏng ra được một chút.

Hắn đưa thêm một ngón nữa vào, cọ sát bên trong.

Huyệt nhỏ ôm chặt lấy từng ngón tay.

Hắn đặt lên môi cậu nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay kia không quên sờ nắn côn thịt đã lại cương cứng từ lúc nào của cậu._ A...

ư..._ Không đau nữa rồi phải không?_ Ưm~Hắn cảm thấy cúc huyệt bé nhỏ bên dưới kia đang khao khát thứ gì đó lớn hơn ngón tay hắn.

Nó đang mời gọi hắn, hấp dẫn hắn khám phá sâu hơn nữa.

Hắn nhấc hai chân cậu đặt lên trên đùi mình, dí sát côn thịt của mình vào tiểu huyệt đang co giật liên hồi.

Côn thịt cọ cọ bên ngoài huyệt như đang thăm dò tình hình._ Ta vào được chứ? – Hắn hôn lên lòng bàn tay cậu rồi mút lấy ngón tay bé nhỏ.Cậu cảm thấy sự ham muốn dâng trào như ngọn sóng không gì ngăn cản nổi.

Côn thịt kia lại cứ trêu chọc tiểu huyệt của cậu khiến cậu trở nên gấp rút hơn:_ Mau... a... mau vào đi...Hắn đẩy mạnh côn thịt về phía trước.

Không biết vô tình hay hữu ý.

Không biết do cúc huyệt của cậu quá bé nhỏ so với côn thịt kia hay do hắn muốn chọc tức cậu... mà côn thịt trượt ra ngoài.

Mặt cậu đỏ lựng, giọng thúc giục:_ A~ Mau lên mà...

đừng đùa nghịch nữa...Hắn mỉm cười đắc ý, đưa côn thịt sát vào tiểu huyệt rồi đẩy mạnh tới.

Cúc huyệt lần đầu được khai mở nuốt trọn lấy côn thịt nóng hổi._ A~!!! – Cậu kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Nhưng ngay sau nỗi đau ấy là niềm hoan lạc ngây ngất._ Em đau sao?!...

Ta... ta rút ra nhớ...

- Hắn nhìn cậu kêu lên đau đớn vậy mà lòng xót xa, toan đẩy côn thịt ra._ Ư...

đừng... em... em không sao...

- Cậu lắc đầu, nắm chặt lấy tay hắn.Hắn ôm lấy cơ thể cậu, nhấc bổng lên ghì sát vào người mình.

Chiếc đuôi sói mềm mại đưa ra phía trước, phát huy tác dụng của nó, cuốn lấy côn thịt của cậu mà di chuyển lên xuống theo nhịp ra vào của hắn.

Côn thịt hắn được cúc huyệt ôm trọn, bao bọc mà mút chặt bên trong.

Bàn tay xoa nắn nhũ hoa rồi vuốt ve khắp cơ thể.

Những tiếng rên xen lẫn tiếng tiếng thở hổn hển.

Những giọt mồ hôi rơi xuống cỏ trong như những giọt sương ban mai.

Những nụ hôn cháy bỏng được trao gửi qua lại.

Cuộc vui mỗi lúc một nồng nàn say đắm..._ Aaa~~~ - Cậu rên lớn.

Tay bám chặt vào lưng hắn.

Ngực cậu chạm vào ngực hắn.

Cậu chợt nhận ra... trái tim hắn cũng đập rộn ràng, cũng giống như trái tim cậu vậy.Dòng dịch trắng tuôn trào từ côn thịt của cậu, dính đầy lên bộ lông đuôi tuyệt đẹp của hắn.

Cùng lúc đó, côn thịt của hắn cũng tiết ra thứ dịch trắng tràn vào cúc huyệt, lấp đầy nó, đầy đến nỗi chất dịch ấy trào ra ngoài, theo côn thịt mà chảy xuống._ Ưm~ Em... thật tuyệt lắm...

- Hắn cười mãn nguyện, hôn lên trán cậu vã mồ hôi.Cậu không đáp lại.

Với cậu bây giờ, chỉ việc thở thôi cũng đã hao tổn sinh lực lắm rồi.

Cậu chỉ đáp trả hắn bằng một nụ hôn nhẹ lên má.Hắn nằm xuống rồi đặt cậu nằm gối lên tay mình. _ Em... có còn sợ anh không?Cậu lắc đầu.

Ngay từ lúc nhìn thấy hắn biến thành người, cậu đã không còn sợ hắn nữa.

"Cái mà người ta gọi là "tình yêu sét đánh" có lẽ là thật...?!"

Cậu thầm nghĩ rồi cười khúc khích._ Có gì đáng cười hả?!

Có biết anh phải can đảm lắm mới dám đến bên em không?!!! – Hắn gắt nhẹ vì nghĩ rằng cậu thấy hắn đáng cười.

Lòng tự trọng của một con sói thật quá nhạy cảm._ Không... là em thấy anh... rất thú vị~ Em tự hỏi... phải chăng cái này gọi là "yêu"?!_ Chứ gì nữa~ Anh yêu em...

Ngày ngày đều đứng trên đỉnh núi phía sau mà ngắm nhìn em đến chiều muộn...

Ngày ngày đều nghe tiếng sáo em thổi mà lòng thấy xuyến xao... _ Vậy sao giờ anh mới gặp em?_ Anh là sói...

Anh sợ em nhìn thấy anh sẽ sợ hãi mà gọi người đuổi đánh anh...

Đáng sợ hơn... là anh sẽ không được nhìn thấy em nữa~_ Còn hôm nay... anh không sợ? – Cậu tựa lên ngực hắn dụi dụi._ Sợ chứ!

Nhưng... anh không chịu nổi nữa~ Thật sự đã yêu em đến mất lý trí mà liều mình đến vậy~~~ – Hắn hôn lên mái tóc cậu.

Hương đồng nội thoảng qua..._____Fact 4:Cậu và hắn cứ nằm bên nhau mà trò chuyện đến quên thời gian.

Hoàng hôn kéo xuống nhanh hơn khi người ta say đắm trong tình yêu.

Đúng như câu chuyện kể lại, dân làng không thấy cậu bé cùng đàn cừu trở về thì nháo nhác đi tìm.

Tuy nhiên, lúc họ đến nơi thì không có con sói nào nữa.

Một lúc trước đó, hắn đã nghe thấy tiếng chân người từ xa chạy tới liền ngồi bật dậy.

Cậu cũng chợt nhận ra hoàng hôn đã xuống từ lúc nào.

Hai người từ biệt nhau, trao nhau nụ hôn hẹn gặp lại rồi hắn hóa thành sói, chạy về ngọn đồi phía xa, lẩn khuất sau những lùm cây rậm rạp.Dân làng đến thì thấy cậu bé vẫn lành lặn, chỉ có đàn cừu là tan tác.

Những con đực đã chạy tản mát đâu hết.

Những con cái, con thì máu chảy be bét nằm một chỗ, con thì lăn qua lăn lại,...

Dân làng thương cậu bé nên bảo cậu không được nói dối nữa và họ sẽ giúp cậu tìm đàn cừu.

Bản thân không nói dối nhưng cậu cũng không cãi lại.

Cậu mặc kệ lời người ta nói về mình.

Cậu không muốn sói bị dân làng truy đuổi.Từ đó, ngày ngày cậu bé đều chăm chỉ chăn cừu trên đồng cỏ bao la.

Ngày ngày, cậu đều được trò chuyện cùng sói.

Vài ngày lại ân ân ái ái trong hương thơm của hoa cỏ, trong tiếng rì rào của cây rừng...

Nếu có ai ngỏ ý muốn cho cậu một việc gì khác, cậu tuyệt nhiên đều từ chối cả._____Fact 5:Sự thật tại sao đàn cừu không bị sói làm hại mà cũng trở nên tan tác đến chính cậu bé cũng không biết.

Chuyện này chỉ tới khi đàn cừu trở về chuồng, chúng mới truyền tai nhau, cuối cùng truyền đến loài chim biết nói mà kể lại rằng:Bữa ấy, khi sói vồ lấy cậu bé, bọn cừu đều kinh hãi mà lo sợ cho cậu.

Nhưng sau thấy sói hóa thành một chàng trai tuấn kiệt, lại hết mực yêu thương cậu thì bọn chúng an tâm lắm.

Chứng kiến cảnh ân ái mặn nồng của đôi trẻ, những con cừu đực không khỏi cảm thấy rạo rực trong lòng.

Cuối cùng, chúng thú nhận tình cảm với nhau, đón nhận nhau, con nào con nấy đều tìm thấy đôi thấy cặp cho mình.

Rồi chúng tản ra tìm những chỗ kín để tâm sự với nhau.Những con cừu cái nhìn cảnh âu yếm của cậu và hắn thì không khỏi phấn khởi trong lòng.

Con thì chảy máu mũi ròng ròng vì cảnh tượng nóng bỏng mắt.

Con thì lăn lộn ra đất, giựt sạch một đám cỏ non vì cảm động trước tình yêu thầm kín mà sói ấp ủ bấy lâu.

Những con cừu ấy đã ghi nhớ lại rõ nhất từng chi tiết của khung cảnh ngoạn mục mà mình được chứng kiến rồi kể lại cho loài chim biết nói.

Chúng giao trọng trách cho loài chim ấy truyền đến tai những cô gái có tâm hồn giống như chúng, đó chính là "hủ nữ" ngày nay.__________________________Tin hay không tùy bạn
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Bộ quần áo mới của hoàng đế


Nguồn: Danmei và Yaoi Sự thật ít người biết đằng sau truyện "Bộ quần áo mới của hoàng đế". _____ Fact 1: Mọi người đều biết đến hoàng đế trong truyện là kẻ thích quần áo mới đến mức không quan tâm tới binh sĩ, triều chính.

Tuy nhiên, điều đó chưa thực sự chính xác.

Vị hoàng đế trẻ mỗi ngày đều thay một bộ quần áo mới khi thiết triều, không phải là vì ngài thích quần áo đến điên cuồng, mà vì, cũng giống như những người đang yêu, muốn chưng diện trước mặt người mình yêu thương vậy.

Mà người hoàng đế yêu thương lại không phải những cung tần mỹ nữ chốn hậu cung.

Đó, không ai khác, là người đứng đầu quan triều thần – Thừa tướng!_____Fact 2:Hoàng cung là nơi canh chừng nghiêm ngặt vì sự an nguy của hoàng đế.

Câu hỏi đặt ra là: hai người thợ may "lạ mặt" làm sao có thể muốn là gặp hoàng đế một cách dễ dàng như câu chuyện đã kể?

Vì thế, chắc hẳn phải có một nguyên nhân đặc biệt giúp cho họ vượt qua những bức tường và đội quân của nhà vua.Đầu mối của chuyện này chính là do thừa tướng đã làm hậu thuẫn vững chắc cho họ.

Sự xuất hiện của hai "nhà may vá tài ba" chính là sự sắp đặt có chủ ý của thừa tướng. _____Fact 3:Thừa tướng sắp đặt hai người ấy đến bên hoàng đế vì lý gì?

Vì muốn nịnh nọt hoàng đế mà tiến cử nhân tài may cho người bộ quần áo hoàn hảo nhất?

Hay vì muốn ám sát nhà vua mà dành ngôi báu?Tất cả đều không phải.

Lý do của hành động này chính là thừa tướng đã thầm yêu hoàng đế từ lâu.

Mỗi ngày hoàng đế đều thay một bộ đồ rất đẹp nhưng cái đẹp ấy không làm thỏa mãn hết lòng ham muốn của thừa tướng.

Khao khát đến liều lĩnh, thừa tướng bày cho hai người thợ may kia nói dối nhà vua để có thể được một lần trong đời... chiêm ngưỡng thân thể tuyệt mỹ của vị vua trẻ tuổi.

Phải!

Tình yêu luôn luôn là sự liều lĩnh!

Sự liều lĩnh đáng trân trọng..._____Fact 4:Nói nhà vua là kẻ ngu ngốc đến tin tưởng hai tên kia nói lời xằng bậy thì thực là oan cho người lắm.

Nhà vua đặt niềm tin yêu vào thừa tướng nên đương nhiên, với những người thừa tướng tin tưởng mà tiến cử, nhà vua cũng chẳng có ý nghi ngờ.Hơn nữa, nhà vua cũng là một người yêu nước.

Vì yêu nước nên mới muốn biết những kẻ nịnh nọt, ngu ngốc, phản trắc trong số quan lại của mình để trừ hại cho đất nước.

Đó là một quyết định sáng suốt chứ đâu phải như người đời vẫn đồn đại._____Fact 5:Khi đến xem thứ vải mà thợ may đang gắng sức hoàn thiện, hoàng đế không nhìn thấy gì nhưng không dám thú nhận điều đó.

Câu chuyện kể đến đây là đúng nhưng lý do của việc này là vì nhà vua đang đứng cạnh các quan, trong đó có cả thừa tướng.

Trước mặt người mình yêu thầm, lại là người một mực khẳng định "bức vải thật đẹp", có ai lại muốn thừa nhận mình là kẻ ngu dốt?!

Vả chăng, nếu hoàng đế phủ nhận sự tồn tại của mảnh vải thì thừa tướng sẽ lâm vào tình thế của kẻ nịnh thần lừa lọc, tội ấy có thể đến mức phải mất mạng.

Đắn đo một hồi, cuối cùng, hoàng đế đành nói dối._____Fact 6😛hép lịch sự là phép tối thiểu ở các nước phương Tây, dù là thời xưa hay thời nay cũng vậy.

Vậy thì một vị hoàng đế có thể mất hết liêm sỉ mà cởi sạch trơn quần áo để thay trước mặt quan lại?

Chuyện đó đương nhiên không thể có mà chỉ là do người đời sau thêu dệt nên.

Quá trình thay quần áo của hoàng đế chỉ có ba người được chứng kiến, hai người chính là hai thợ may đại tài, còn người thứ ba, không phải cung nữ hay thái giám mà là thừa tướng.

Hoàng đế muốn thừa tướng là người đầu tiên được chiêm ngưỡng bộ quần áo mới của mình.Hoàng đế cởi bỏ từng lớp áo "cũ" trên người.

Vừa cởi, mặt người vừa đỏ dần lên.

Đến khi trên người chỉ còn độc một cái quần trong, người ngại ngùng tới mức không dám ngẩng mặt lên nhìn gương nữa.

Phản chiếu trong chiếc gương ấy, đôi mắt thừa tướng đang sáng lên đầy vẻ hạnh phúc.Hai người thợ may mặc quần áo giả cho hoàng đế như thật, rồi theo đúng kế hoạch của thừa tướng, giao lại chiếc đai lưng giả mà đi ra ngoài.

Thừa tướng tiến đến bên hoàng thượng, nhận thấy biểu cảm hết sức đáng yêu mà lần đầu tiên lộ diện trên gương mặt người, trong lòng càng hứng khởi, thân dưới càng muốn "nổi loạn"._ Hoàng thượng... thần mạn phép...Thừa tướng vòng tay qua eo hoàng đế, từ đằng sau ra đằng trước rồi giả như đang thắt nút lại.

Hơi thở của thừa tường nóng hổi lan trên cổ hoàng đế.

Từng nhịp thở dường như đang cố nén giữ sự bình tĩnh.

Khuôn mặt hoàng đế bừng đỏ, giọng nói run run:_ Ngươi... xem xem... có đẹp không?

Thừa tướng cố kìm nén mà gật đầu đáp lại, nhìn chăm chăm vào thân hình hoàng đế đang lộ liễu phản chiếu trong tấm gương trước mặt.

Thân hình trắng trẻo ấy quyến rũ đến mức thừa tướng, theo phản xạ, nuốt nước bọt kêu "ực" một tiếng.

Ánh mắt thừa tướng như thiêu đốt cơ thể hoàng đế, mỗi lúc một rạo rực, mỗi lúc một cháy bỏng.

Nhà vua cảm thấy một nguồn sinh lực dồi dào chảy xuống hạ thân không ngừng.

Mỗi lúc vật nhỏ dưới chiếc quần đơn độc kia lại lớn thêm một chút.

Hoàng đế ngỡ rằng thân thể đã được bao bọc bởi bộ quần áo mới nên cũng không có ý dùng tay mà che lấy chỗ ấy.Thừa tướng nhìn thật kỹ như để ghi nhớ từng chi tiết trên thân thể hoàng đế.

Bất giác, mắt ngài chạm đến hạ thân hoàng đế với cái vật đang cương lên kia.

Thừa tướng giật mình.

Ngài không ngờ, thực không bao giờ ngờ đến, nhà vua lại có phản ứng như vậy.

Rồi ngài mỉm cười, mạnh bạo đặt tay lên "đai áo tưởng tượng", âu yếm thủ thỉ:_ Hoàng thượng... bộ quần áo này... hình như mặc chưa đúng~_ A!

Vậy... vậy ngươi... sửa lại cho ta đi...Thừa tướng cởi nút thắt trên đai áo kia, buông tay cho đai rơi xuống đất.

Rồi ngài vòng tay qua cổ hoàng đế, giả kéo vạt áo ra mà thả nó xuống sàn nhà.

Hoàng đế đưa tay lên che miệng, húng hắng ho vài cái để giấu đi bộ dạng ngại ngùng của mình.

Thừa tướng đặt tay lên vai hoàng đế, xoa nhẹ:_ Hoàng thượng~ da của người... thật sự rất mềm~_ Ưm... thừa tướng... ngươi... _ Người cũng thật trắng...

- Thừa tướng đưa tay vuốt dọc theo cánh tay hoàng đế, miệng ghé vào sát cổ người mà hôn nhẹ._ A~ đừng... ta...

đừng làm thế~_ Hoàng thượng~ người không phải cũng "muốn" lắm sao?! – Thừa tướng cười tà, đặt bàn tay xoa lên hông hoàng đế vuốt ve – Người nhìn trong gương đi... chỗ này của người... không phải đang rất muốn được "giải thoát" sao?_ Không... không phải... ngươi... mau dừng...Thừa tướng ngậm vào cổ hoàng đế, mút mạnh để lại dấu hôn đậm như dấu son.

Hoàng đế rùng mình, bất giác rên khẽ lên một tiếng._ A~~~_ Hoàng thượng... người thật sự muốn thần dừng lại?! – Thừa tướng mơn trớn lớp vải mỏng đang giữ lấy côn thịt của hoàng để, cảm nhận sự khao khát mãnh liệt chảy trong cơ thể._ Ưm~ a~ không...

đừng dừng lại...

- Hoàng đế không chịu nổi sự kích thích bèn nắm lấy tay thừa tướng áp sát vào thân thể, cả người ngả vào vòng tay thừa tướng._ Mong muốn của người... là mệnh lệnh của thần~ Thừa tướng ôm lấy, đặt một nụ hôn lên gò má hoàng đế.

Bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ mảnh vải cuối cùng vương trên thân thể kiều diễm kia.

Những ngón tay nắm lấy côn thịt đang cương cứng, cọ sát từ trên xuống dưới. _ A~~ ư~_ Người thật nhạy cảm a~ Thừa tướng đỡ nhà vua nằm xuống tấm thảm nhung.

Bàn tay mơn trớn khắp da thịt, vuốt ve từ cổ xuống ngực.

Hai bờ môi quấn quýt lấy nhau.

Thừa tướng hôn lên má, lên cằm, lên cổ rồi xuống ngực.

Ngài hôn lên nhũ hoa hồng hồng, rồi ngậm mút mạnh, khiến nhũ hoa bé nhỏ sưng lên.

Từng ngón tay không ngừng ôm lấy côn thịt của hoàng đế mà di chuyển nhanh dần.Hoàng đế, một tay bám lên vai thừa tướng, một tay hờ che miệng lại để ngăn những tiếng rên khoái lạc.

Thừa tướng gỡ tay hoàng đế ra, mỉm cười ôn nhu:_ Hoàng thượng~ Thần muốn nghe... _ Ư~ a~ không đủ... thừa tướng... ta muốn nữa... a~ - Hoàng đế đưa tay cởi bỏ thắt lưng thừa tướng, luồn tay qua lớp áo mà ôm chặt lấy thừa tướng._ A~ Được rồi...

Người thật dâm đãng~Thừa tướng vòng một tay qua eo, ôm lấy hoàng đế mà nhấc lên.

Bàn tay kia lần xuống hạ thân tìm huyệt nhỏ.

Những ngón tay trượt dọc sống lưng khiến hoàng đế rùng mình run rẩy.

Một ngón tay cố gắng lách vào trong cúc huyệt bé nhỏ._ A~~~ đau... thừa tướng..._ Xin người thả lỏng một chút... thần sẽ nhẹ nhàng...

- Thừa tướng hôn lên môi hoàng đế, ngón tay từ từ trượt sâu vào trong tiểu huyệt._ Ưm~ ư~ cảm giác... a... kỳ lạ quá...

Thừa tướng cắn nhẹ nhũ hoa hoàng đế.

Cúc huyệt dần dần quen với sự cọ sát, không còn ép chặt lấy ngón tay thừa tướng nữa.

Thừa tướng đút thêm một ngón tay vào, từ từ nới lỏng tiểu huyệt đang co rút._ Hoàng thượng... thần có thể...

được không?_ Ưm...

- Hoàng đế khẽ gật đầu.Thừa tướng đặt côn thịt gần tiểu huyệt hoàng đế, trong lòng không thể tin mình có được diễm phúc này.

Niềm vui sướng trào đến như cơn sóng đẩy thân mình thừa tướng về phía trước.

Côn thịt khai mở tiểu huyệt nhỏ bé mà xâm nhập vào cơ thể hoàng đế.

Hoàng đế đau đớn rên lên một tiếng khiến thừa tướng vội vàng lo lắng, toan rút nó ra._ A...

đừng... ta... không sao – Theo sau tiếng kêu đau đớn ấy là niềm khoái cảm dâng trào khắp cơ thể hoàng đế.

Cảm giác đau đớn dần bị thay thế bởi niềm hoan lạc.Những ngón tay hai người đan chặt lấy nhau.

Những giọt mồ hôi hòa quyện với hơi thở gấp gáp, ấm nóng.

Những cái đẩy nhịp nhàng với những tiếng rên nồng nàn ân ái.

Trong gương phản chiếu hai thân thể hòa vào nhau như một, đầy ấm áp, đầy yêu thương.

Thừa tướng nhấc một chân hoàng đế lên vai, nhịp đẩy mỗi lúc một mạnh, côn thịt tiến vào càng thêm sâu.

Ngón tay ngài không quên âu yếm nắm lấy mà xoa nắn côn thịt hoàng đế.

Cúc huyệt bé nhỏ càng lúc càng siết chặt lấy côn thịt ấm nóng._ Hoàng thượng~ người... tuyệt quá... thần... a... thần không chịu nổi nữa~_ A~ ta cũng...

đến giới hạn rồi... a~ cùng ta...Thừa tướng ôm ghì lấy thân hình của hoàng đế, côn thịt đẩy sâu vào trong.

Hoàng đế cũng ưỡn người lên mà rên lớn.

Dòng nước trắng đục tuôn trào trên hai thân thể đang áp sát lấy nhau.Thừa tướng đặt hoàng đế gối lên tay rồi kéo vạt áo của mình lên che thân thể người. _ Ta... yêu ngươi~ - Hoàng đế quay sang nhìn thừa tướng, mỉm cười hạnh phúc.Đáp lại lời thú nhận ngọt ngào ấy, thừa tướng đặt một nụ hôn lên trán hoàng đế rồi âu yếm ôm người vào lòng.

Trong gương, hoàng đế nở nụ cười tươi, rúc vào lòng thừa tướng..._____Fact 7:Câu chuyện kể đoạn kết hoàng đế mặc "bộ quần áo mới" mà đi rước thần để đến nỗi một đứa trẻ con nói "Hoàng đế cởi truồng kìa!" chỉ đúng một nửa.Quả thật hoàng đế cũng mặc một bộ quần áo mới nhưng đó không phải là bộ quần áo mà hai tên thợ may tạo ra.

Trước lúc đi rước thần, khi nằm bên thừa tướng, hoàng đế đã hỏi:_ Bộ quần áo đó, ta mặc đi lễ thần ngươi thấy đẹp lắm phải không?_ Hoàng thượng... thần thấy người~ không mặc gì mới là đẹp nhất~ - Thừa tướng được thể trêu chọc._ Ngươi... vậy ta không mặc gì đi rước thần cho ngươi xem!

Chỉ sợ có kẻ sẽ tức mà chết!!! – Hoàng đế phồng má giận dỗi._ A~ thần xin lỗi!

Xin hoàng thượng thứ tội~ Thần thích bộ đồ của hai tên thợ may đó... nhưng thần chỉ muốn người mặc cho thần xem thôi~ - Thừa tướng nói khéo để thuyết phục hoàng đế, một công đôi chuyện.Hoàng đế nghe vậy thì đỏ mặt, lòng vui sướng vì lời nói của thừa tướng._ Thần đã mang theo một bộ đồ rất hợp với dịp rước thần~ Người chiều ý thần được không, thưa hoàng thượng? _ Được~ ta tin mắt thẩm mỹ của ngươi~Và thế là hoàng đế mặc bộ quần áo mới đi rước thần.

Hơn nữa, câu chuyện viết rằng hoàng đế "cởi truồng" rõ ràng là bất hợp lý.

Quần áo của các nhà vua xưa kia bao giờ cũng có một bộ đồ lót bên trong.

Dù có cởi tất cả, nhưng cũng như nam nhân ngày nay, không thể nào cởi cả quần trong được.

Tình tiết trong truyện được xây dựng rõ ràng chỉ để răn dạy trẻ em nhiều bài học theo chủ ý tác giả chứ chưa phải sự thật._____Fact 8:Sự thật của câu chuyện này, cho đến cùng chỉ có ba người biết.

Đôi tình nhân thợ may biết được đến một nửa câu chuyện mà đem kể lại cho con cháu, cũng là khoe rằng mình đã giúp tác hợp thêm một mối lương duyên trên đời.

Còn một nửa câu chuyện kia, người kể chính là chiếc gương trong phòng thay đồ của hoàng đế.

Chiếc gương để lâu năm dần hấp thụ linh khí đất trời mà trở thành gương thần.

Tình cờ trong một lần đứng trước gương trong tiệm đồ cổ, cô gái truyền nhân của hai tên thợ may kia đã nghịch ngợm mà hỏi gương rằng:"Gương kia ngự ở trên tường,Truyện xưa hoàng đế cởi truồng thật không?"

Vận may đến với cô khi chiếc gương đã hiển linh mà kể lại toàn bộ sự việc diễn ra trong phòng hôm ấy.

Rồi cô lại kể cho những người khác nữa, cứ thế mà lan truyền đến ngày nay._________Tin hay không tùy bạn
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Ông lão đánh cá và con cá vàng


Nguồn: Sự thật ít người biết đằng sau truyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng".

Warn : Có xôi thịt ~ _____

Fact 1♥ :

Hai chữ "ông lão" xuất hiện ngay từ nhan đề truyện đã gợi ra hình ảnh một người già nua, da mặt nhăn nheo và mái tóc lốm đốm hoa râm hoặc đã bạc trắng.Thế nhưng thực ra "ông lão đánh cá" trong truyện mới chỉ hơn 30 tuổi.

Ông mang dáng vóc cao lớn với làn da nâu rám nắng của một người dân chài làng biển.

Mái tóc ông đen và không quá dài nhưng đủ để những ngọn gió có thể luồn qua mà hất tung từng lọn tóc lên.

Đôi mắt ông sáng và trong như màu biển cả.

Nụ cười ông rạng rỡ như ánh nắng trải dài trên bờ cát lấp lánh những hạt vàng._____

Fact 2 :

Ông lão đánh cá hôm ấy quả thực là mấy lần buông lưới mà chỉ bắt được toàn những cuống rạ và rong biển.

Tuy nhiên, chuyện đó xảy ra không phải do ông lão xui xẻo.Ngày ngày, ông lão ra biển đánh cá và những lúc ở ngoài biển khơi, ông trút hết tất cả sầu muộn của mình với nắng, với gió và với sóng.

Vợ ông và ông kết hôn không phải vì tình yêu mà vì cha mẹ bà ấy là ân nhân của gia đình ông, họ muốn ông lấy con gái họ để đền đáp ơn xưa nghĩa cũ.

Ông thuận theo cha mẹ và mong rằng tình yêu có thể được xây đắp theo thời gian.

Nhưng chao ôi!

Bà vợ ông quả là một kẻ tham lam và độc ác.

Bà không hề yêu thương ông và bắt ông làm mọi việc.

Bà luôn coi ông là kẻ đang phải trả món nợ ơn nghĩa nên luôn khinh thường ông.

Chính vì thế mà sống với nhau hơn 10 năm nhưng hai người chưa có nổi một mụn con, và ông cũng chẳng thể nào cảm nhận được thứ gọi là "yêu".Thốt ra những lời tâm sự ấy, ông không bao giờ biết rằng, dưới đáy biển sâu kia có một người luôn lắng nghe và dõi theo ông.

Người đó chính là Hoàng tử của biển cả.

Chàng ngày ngày ngắm nhìn ông.

Ban đầu, chàng thấy ông cũng chỉ bình thường như bao dân chài khác, có lẽ chỉ thêm chút thương hại cho tình cảnh của ông.

Nhưng rồi dần dần, chàng thấy thinh thích cái giọng trầm ấm, chàng thấy nhớ thấy thương đôi mắt, nụ cười của ông.

Và chẳng biết từ khi nào, chàng cảm thấy mình đã yêu một trái tim chưa từng biết yêu.Hoàng tử nhìn thấy ông nhưng chỉ là từ dưới đáy biển.

Chàng khao khát được chạm vào ông.

Chàng ghen tỵ với những chú cá nhỏ mà thường khi ông bắt được, sẽ bế chúng lên mà thả về với biển.

Thế là ngày hôm đó, chàng lấy hết can đảm mà quyết sẽ lọt vào lưới, dưới hình hài của một chú cá vàng.

Nhưng không phải cứ nghĩ là sẽ làm được ngay.

Chàng Hoàng tử cũng đã do dự mãi, hồi hộp mãi làm mất đi hai cơ hội quý báu.

Chỉ đến lần thứ 3, khi ông lão buông lưới với vẻ mặt chán nản thất vọng như để báo hiệu: "Mẻ này mà không bắt được gì thì ta sẽ đi về!", thì chàng mới có đủ động lực mà bơi thật nhanh vào lưới._____

Fact 3 :

Hoàng tử thương cho cuộc sống khổ cực của ông lão nên mới nảy ra ý "đền ơn".

Thấy ông không chịu nhận ơn báo đáp, Hoàng tử, phần thì rầu rĩ, phần lại càng yêu ông hơn bởi tấm lòng nhân hậu và không tham quyền quý.

Rõ ràng khi thả cá về biển, ông lão đã nói ông không cần ân huệ, nghĩa là ông từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Hoàng tử.

Thế nhưng, vì ý nguyện của bà lão mà ông đã quay lại cầu xin Hoàng tử, làm trái lại suy nghĩ và lời nói của bản thân.

Việc này làm Hoàng tử giận lắm, ghen lắm với bà lão kia.Vì thế, mỗi lần ông lão đến cầu xin, Hoàng tử không chỉ đơn thuần đáp ứng yêu cầu của ông mà luôn đưa ra 1 điều kiện để trao đổi.

Chỉ có làm thế thì chàng mới thỏa lòng ghen tuông và khao khát của mình._____

Fact 4 :

Ý nguyện thứ nhất.

Một chiếc máng lợn mới._ Cá vàng...

Tôi muốn xin một thứ... _ Ông lão~ Không phải ông đã nói sẽ không cần báo đáp sao?!_ Nhưng vợ tôi rầy la tôi dữ quá~ Xin cá cho bà ấy một chiếc máng lợn mới...Cá vàng nhảy lên bờ cát, thoắt một cái đã trở về hình hài Hoàng tử.

Ông lão nhìn thấy chàng bèn giật lùi lại.

Trên người chàng chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng màu vàng, dài tới đầu gối như những chiếc vây và đuôi cá lấp lánh trong nắng._ Được~ Nhưng ông đã nói sẽ không đòi hỏi gì~ Bây giờ nếu muốn cho bà ấy được như ý, ông hãy đổi cho tôi... một nụ hôn.Ông lão sửng sốt._ Hoàng tử...

Chúng ta đều là nam nhân..._ Đó là điều kiện của tôi~ Nếu ông không muốn tôi cũng không gượng ép...Đắn đo một hồi, cuối cùng ông cũng gật đầu, dù gì gia đình bà lão cũng có ơn với nhà ông.

Ông lão hít một hơi sâu, giữ cho đôi môi không run rẩy.

Nào ông đã biết hôn ai bao giờ!

Trừ có nụ hôn chúc ngủ ngon mà mẹ ông khi trước vẫn đặt lên trán ông vào mỗi đêm.

Ông hồi hộp lắm, nhắm tịt mắt lại mà hôn lên trán Hoàng tử một cái.Hoàng tử khẽ cau mày, kéo ông lại, bờ môi mềm mại kề sát với nhau._ Thế này mới là hôn~Ông lão cảm thấy mặt mình nóng ran.

Cảm giác kỳ lạ này ông chưa từng nếm thử.

Đôi môi Hoàng tử mềm mềm, lại âm ấm.

Nó làm ông thấy vui vui, thích thích.

Ra đây là hôn!

Thật kỳ diệu!_ Ông hãy trở về nhà, sẽ thấy cái máng lợn mới! – Hoàng tử cố nén niềm vui sướng trong lòng, quay mặt về phía biển mà nói với ông lão.

Biển bắt đầu nổi gió, những cơn gió đượm tình.Ông trở về.

Cái cảm giác lâng lâng của nụ hôn kia vẫn không ngừng đeo đuổi tâm trí..._____

Fact 5 :

Ý nguyện thứ hai.

Một ngôi nhà nhỏ.Ông lão bị bà lão ép đi ra biển một lần nữa.

Nhưng lần này ông thấy không quá miễn cưỡng như lần trước.

Ông nghĩ Hoàng tử chắc sẽ lại đổi bằng 1 nụ hôn.

Với ông, nó cũng không có gì quá tệ mà còn cho ông cảm giác vui sướng kỳ lạ. _ Bây giờ muốn bà ấy được như ý, ông hãy đổi cho tôi... một nụ hôn khác~ Ông lão vui mừng vì mình đã đoán trúng.

Nhìn lên đôi môi Hoàng tử hồng hồng, ông vẫn cảm thấy ngại ngùng.

Đôi môi ông run run khẽ chạm vào môi chàng được khoảng 5 giây thì ông toan lùi lại.

Hoàng tử nhanh nhẹn đưa tay giữ lấy đầu ông, hôn ghì lấy môi ông.

Một nụ hôn thật sâu, hai chiếc lưỡi quấn quýt.

Thỏa mãn cơn khát rồi, Hoàng tử nhẹ buông ông ra._ Hoàng tử... người... nụ hôn này... không như lần trước?!

- Ông run run, hai má đỏ lên.

Nụ hôn này còn tuyệt hơn lần trước.

Nó làm tim ông đập rộn lên, hơi thở ông gấp gáp._ Ta đã nói là nụ hôn "khác" không phải sao?! – Hoàng tử nở nụ cười gian xảo rồi chỉ tay về phía nhà ông lão – Ông hãy về~ Vợ ông đã được như ý nguyện!_____

Fact 6 :

Ý nguyện thứ ba.

Trở thành một Phu nhân quý tộc.Lần này ông lão đã hiểu mỗi ước muốn được trao đổi bằng điều kiện khác nhau.

Ông đâm ra chần chừ vì lo ngại về điều kiện lần này.

Tuy nhiên, những lời mắng nhiếc chửi rủa của bà lão tràn vào tai sao mà khó chịu đến thế, khó chịu hơn thường ngày rất rất nhiều.

Điề đó khiến ông muốn nghe những thanh âm trong trẻo phát ra từ đôi môi ngọt ngào của Hoàng tử.

Dù điều kiện là gì, ông nghĩ, nó cũng tốt hơn là ngồi đây nghe bà lão chửi bới._ Thưa Hoàng tử, bà lão nhà tôi muốn trở thành Phu nhân quý tộc~ Vậy điều kiện lần này của người...? – Ông lão mạnh dạn hỏi trước._ Điều kiện lần này...

Hừm~ Một bà lão nghèo vô học... muốn đổi đời thành một Phu nhân quý phái...

Vậy ngươi có dám...

- Hoàng tử dừng lại đắn đo._ Thưa Hoàng tử, có gì xin người cứ nói..._ Ông dám đổi thân mình để bà lão được sung sướng hay không?! – Hoàng tử nhìn sâu vào mắt ông._ Thân... thân mình...?! – Ông lão sửng sốt – Nhưng... thân tôi...

Hoàng tử muốn làm gì?!Hoàng tử cười, đặt tay lên vai ông lão._ Ta không làm gì thái quá cả~ Chỉ là muốn nhìn ngươi "tự xử" thôi~ Ta sẽ không làm gì ngươi...Ông lão bất giác tránh khỏi tay Hoàng tử.

Không phải vì ông sợ chàng mà vì ông ngại quá, ông nhớ lại nụ hôn vừa mới cách đây một lúc thôi.

Ông thấy tâm trí mình quay cuồng, vừa lúc tay Hoàng tử chạm vào khiến ông giật mình...

Ông đang nghĩ tới những chuyện mà trước ngày cưới người ta đã dạy ông... sau nụ hôn nồng cháy là...

Ôi ôi những chuyện đó nào ông đã thử bao giờ!

Vì vợ ông vẫn luôn ghẻ lạnh ông.

Giờ đây ông lại nghĩ đến "chuyện xấu xa" ấy khi đứng trước mặt 1 Hoàng tử cao quý, lại còn nghĩ người cùng ông làm chuyện đó... là chàng.

Ông thật thấy xấu hổ cho bản thân, côn thịt đã cương lên từ lúc nào._ Sao?!

Ông không thể đồng ý được, phải không? – Hoàng tử nhìn ông, mỉm cười.

Chàng chắc mẩm rằng ông lão chẳng dám làm thế trước mặt chàng đâu, dù chàng muốn nhìn thấy thân thể ông trong khung cảnh ấy lắm.Ông lão suy nghĩ mãi.

Nào thì cái ơn của gia đình bà lão, nào thì những tiếng chửi mắng sẽ chói tai hơn nếu ông không làm vừa ý bà...

Và cả nhục dục đang chảy tràn trong cơ thể ông.

Cuối cùng, ông gật đầu dứt khoát làm Hoàng tử bất ngờ._ Thật?!

Ông thật sự...

đồng ý?Ông lão lại gật đầu.

Hoàng tử nhếch mép cười, cay đắng.

Chàng ghen với bà lão nhưng đồng thời vui sướng vì ông lão sẽ phô bày mọi thứ trước mắt mình.

Cảm xúc trái ngược ấy cứ đấu đá nhau trong tâm trí chàng.Ông lão từ từ cởi bỏ quần áo trên người, để lộ ra làn da ngăm rám nắng.

Ông tiến đến bên 1 tảng đá lớn phủ rêu rồi ngồi lên đó.

Ông không dám ngẩng mặt lên, sợ mắt mình chạm vào ánh mắt Hoàng tử sẽ khiến côn thịt của ông càng lớn lên nữa.

Hoàng tử lần đầu nhìn thấy toàn bộ thân thể cường tráng của ông lão, bất giác nước bọt tiết ra.

Chàng vội nuốt xuống thật lặng lẽ để ông lão không nhìn thấy.

Ánh mắt chàng di chuyển đến từng điểm nhỏ trên cơ thể ông lão.

Từ bờ vai săn chắc đến những vết sẹo nhỏ trên ngực, trên bụng do những cuộc vật lộn trên biển...

Tất cả trong mắt Hoàng tử đều thật đẹp, thật hoàn hảo.

Mặt biển bắt đầu động.

Gió thổi mạnh hơn.Ông nhẹ đặt chân lên phiến đá nhỏ hơn.

Hai đùi vẫn khép lại.

Bàn tay run run xoa nắn hạ thân rồi nắm lấy côn thịt, từ từ di chuyển lên xuống.

Ông nhắm mắt, tưởng tượng Hoàng tử đang nằm dưới thân mình, khẽ dang chân câu dẫn ông.

Côn thịt càng tràn trề sinh lực.

Những ngón tay di chuyển nhịp nhàng theo tiếng thở.

Ngón trỏ không ngừng xoa nắn qua lại nhanh dần.Hoàng tử bị ông khung cảnh diễm tình quyến rũ bèn tiến lại nhìn gần hơn.

Ông lão chợt mở mắt ngẩng lên, gặp ngay ánh mắt Hoàng tử chăm chăm nhìn mình. _ A~ Hoàng tử... người...Hoàng tử im lặng, chàng đứng im ngắm nhìn ông lão.

Nếu tiến tới nữa, chàng e sẽ không kìm lòng nổi.

Ông lão khẽ rên lên.

Cảm nhận ánh mắt Hoàng tử đang bám lấy da thịt làm ông nhanh chóng đạt đến cực điểm.

Hai đùi ông tự động mở ra, một dòng nước trắng đục bắn ra ngoài, về phía Hoàng tử.

Chàng đưa tay lên che mặt, thứ dịch đó dính đầy lên tay chàng. _ Hoàng tử... a... tôi xin lỗi...

- Ông lão thở hổn hển, vội đứng dậy định cầm áo lau đi chất dịch trắng kia._ Không sao! – Hoàng tử cười, hờ nắm bàn tay lại – Ngươi về đi~ Sẽ thấy bà Nhất phẩm phu nhân ở đó.Ông lão mặc đồ rồi lê bước về nhà.

Những bước chân nặng nề không phải vì mất phần nào khí lực mà là vì trong tâm can, ông không muốn rời xa Hoàng tử chút nào._____

Fact 7 : Ý nguyện thứ tư.

Trở thành Nữ hoàng.Thực tế không phải thời gian 1, 2 tuần sau bà lão mới đòi làm Nữ hoàng.

Ông lão trở về nhà, vì thương nhớ Hoàng tử nên mỗi phút mỗi giây như bị kéo dài ra mãi.

Ngồi ở nhà mới được 2 tiếng mà ông ngỡ đã là 2 tuần.

Lúc bà lão mắng nhiếc bắt ông đi gặp Hoàng tử, ông lão lại chần chừ.

Hoàng tử đã nhìn thấy ông "tự xử" như thế, ông còn mặt mũi nào mà gặp lại chàng.

Nhưng nỗi nhớ nhung tràn ngập trong lòng lại lôi kéo ông hướng về phía chàng.

Đằng trước là bờ biển thơ mộng với Hoàng tử tuấn tú đang vẫy gọi.

Đằng sau là những lời chửi rủa đánh đuổi.

Tất yếu ông sẽ tiến về phía trước theo tiếng gọi trái tim._ Ông lão~ Lần này bà lão muốn gì vậy? – Hoàng tử nhìn thấy ông, trong lòng mừng vui khôn xiết._ Bà ấy... bà ấy muốn trở thành Nữ hoàng, thưa Hoàng tử...

- Ông lão cúi gằm mặt.Hoàng tử tiến đến bên ông, đưa tay nâng nhẹ cằm ông._ Vậy ông có dám trao đổi thân mình... một lần nữa?!_ Tôi...

Hoàng tử... người lại muốn nhìn tôi "tự...? – Ông lão đỏ mặt, ngẩng lên nhìn Hoàng tử._ Không! – Hoàng tử mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt ông – Ta muốn được gần gũi với ngươi~ Nhìn ngươi làm vậy... với ta thực chưa đủ...Ông lão lảo đảo.

Tim đập rộn ràng.

Đôi môi run run.

"Hình như cảm giác này gọi là yêu?!"

Hoàng tử muốn được gần gũi với ông, muốn được chạm vào ông.

Ông còn có thể cảm thấy gì vui sướng hơn thế.

Lòng ông nao nao.

Cơ thể không kiểm soát được cứ tự động mà dựa vào vai Hoàng tử.

Cổ ông nghẹn lại không nói được tiếng đồng ý.

Ông chỉ gật đầu.Hoàng tử nắm lấy bàn tay ông đặt lên ngực mình.

Trái tim chàng cũng đang loạn nhịp.

Chàng đặt những nụ hôn lên má, lên môi ông lão.

Đôi môi chàng lướt dần xuống cổ, xuống vai để lại dấu hôn nhỏ trên làn da nâu của ông.

Tay chàng ôm ấp thân hình ông, cởi bỏ bộ đồ vướng víu cản trở sự tiếp xúc da thịt.

Mặt biển xao động dữ dội.Ông lão đáp lại chàng bằng những nụ hôn nồng ấm.

Bàn tay ông thô ráp ôm lấy thân hình Hoàng tử âu yếm.

Hoàng tử cúi xuống hôn lên ngực ông, liếm quanh đôi nhũ hoa nhỏ bé.

Hai hạt đào được chăm sóc kỹ càng trong hơi ấm của bờ môi và sự mềm mại, hơi ram ráp của chiếc lưỡi uyển chuyển._ A~ Hoàng tử... nhột... nhột a~Hoàng tử khẽ mỉm cười, đưa ngón tay xoa nắn bờ ngực săn chắc._ Thế này không nhột nữa chứ~?_ Ưm~ a...

Chàng đưa lưỡi liếm dọc thân mình ông, từ ngực xuống hạ thân.

Ngón tay chàng trượt theo cơ thịt săn chắc xuống tới côn thịt.

Bàn tay ôm lấy côn thịt vuốt ve._ Ai da~ Vừa mới "tự xử" không lâu mà sao "thứ này" đã lại tràn trề sinh lực vậy a~?_ A~ Tại... vì đó là Hoàng tử... nên tôi không kìm chế được...Hoàng tử hôn lên má ông, thì thầm._ Ta thực vui lắm khi nghe ông nói vậy~Chàng đưa ngón tay lên miệng ông.

Ông liếm rồi mút lấy những ngón tay của chàng.

Rồi những ngón tay ấy lần tìm tới tiểu huyệt giữa hai chân ông.

Chàng nhẹ nhàng đưa ngón giữa vào trong.

Ông giật mình, hai chân khép lại. _ Bình tĩnh~ Thả lỏng một chút... sẽ không sao đâu a~ - Hoàng tử thì thầm trấn an ông.Ngón tay chàng nhẹ nhàng di chuyển ra vào trong tiểu huyệt.

Cúc huyệt dần nới lỏng.

Chàng lại đưa thêm ngón trỏ vào, từ từ nới rộng hơn, sâu hơn._ A~ Hoàng tử...

đừng nữa~ _ Chuẩn bị kỹ càng một chút~ Ta không muốn ngươi đau a~_ Ư~ Tôi muốn... thứ đó của người... a~ ngón tay... không đủ...

- Ông nắm cổ tay chàng, giọng run run.Trước vẻ mặt đượm tình ấy của ông, Hoàng tử không kiềm chế nổi nữa.

Chàng nắm chặt lấy tay ông lão, đè ông lên phiến đá lớn.

Chàng đặt côn thịt sát vào tiểu huyệt rồi đẩy mạnh tới.Cúc huyệt ôm chặt lấy côn thịt.

Côn thịt đưa vào trong càng sâu, những thanh âm phát ra càng gợi cảm.

Nhịp đẩy mỗi lúc một nhanh.

Hơi thở mỗi lúc một gấp.

Tiếng rên khe khẽ dần vang lên lớn hơn.

Hai thân thể quấn lấy nhau.

Những giọt mồ hôi quyện lại.

Đôi môi tự tìm đến nhau trong khoái lạc._ A...

ư...

Hoàng tử~ tôi sắp... a~_ Ta cũng vậy...

Cùng ta...

- Hoàng tử ghì chặt lấy bàn tay thô ráp của ông.Sấm chớp vang rền.

Trời mưa rào rào.

Tiếng "A!!!!!!" vang vọng trong không gian.

Hoàng tử đẩy mạnh côn thịt vào sâu trong tiểu huyệt.

Cùng lúc, hai dòng nước trắng đục thoát ra, trần trề khắp thân thể, nhiễu ra, dính đầy trên da thịt.

Ông lão toan thốt ra với Hoàng tử rằng "Tôi yêu người" thì đã thấy chàng quay đi hướng khác, nói._ Ông lão...

Giờ ông hãy về nhà~ Nữ hoàng đang chờ ông ở đó! – Hoàng tử cũng muốn nói ra tình cảm của mình nhưng chàng lại nghĩ ông đồng ý chuyện này không phải vì yêu mà chỉ vì bà lão kia._____

Fact 8 :Ý nguyện thứ năm.

Trở thành Bà chúa biển khơi.Lần này là lần duy nhất Hoàng tử phải đắn đo suy nghĩ hồi lâu trước khi quyết định. _ Bây giờ nếu muốn bà lão được như ý... cả đời này bà ta sẽ được làm Bà chúa sống ở biển khơi~ Vậy thì điều kiện trao đổi của ta... là cả đời ông sẽ ở bên ta trong lòng những con sóng.Ông lão nhìn Hoàng tử.

Nếu ông đồng ý, Hoàng tử sẽ phải trở thành nô lệ cho bà lão độc ác kia, sẽ bị mụ sai bảo hết điều này đến điều khác.

Vậy mà đổi lại, Hoàng tử chỉ cần ông ở bên người cả đời thôi ư?

Bất công quá!

Hoàng tử vì ông, một kẻ hèn mọn, mà phải hi sinh sự tự do của mình... ¬_ Thưa Hoàng tử, thứ lỗi cho tôi... không thể đồng ý điều kiện này...

- Ông quay nhìn hướng khác, tránh để Hoàng tử nhận ra vẻ mặt bi thương của mình.Hoàng tử nghe thấy câu nói này thì đau xót vô cùng.

Ông lão quả thực không hề yêu thương gì chàng nên mới không chịu ở bên chàng.

Nỗi đau ấy của chàng lại trút sang bà lão tội nghiệp.

Chàng tưởng rằng ông lão vì bà lão nên mới không chịu ở bên mình.

Chàng giận, lập tức hóa thành cá vàng mà nhảy xuống nước._____

Fact 9 : Ý nguyện cuối cùng.

Câu chuyện kể đến đoạn bà lão đã trở về với cái máng lợn cũ nát là báo ứng cho lòng tham vô đáy của bà ta.

Thực chất đó là do Hoàng tử giận mà đòi lại những thứ chàng đã cho.

Tuy nhiên, đoạn sau của câu chuyện với ý nghĩa nhân văn cao cả thì không được nhắc đến.Ông lão trở về thấy bà lão sống cảnh nghèo mạt, mặt mày rầu rĩ hơn trước thì trong lòng rất buồn.

Ông buồn vì không được ở bên Hoàng tử, lại thêm buồn vì không báo đáp được ơn nghĩa cho bà lão.

Cuối cùng, ông lại ra biển một lần nữa, dù có lẽ Hoàng tử đang giận sẽ chẳng chịu gặp mặt ông.Ông cứ đi đi lại lại trên bãi cát.

Những dấu chân hằn in mỗi lúc mỗi sâu.

Những giọt mưa không ngừng hắt lên khuôn mặt khắc khổ.

Hoàng tử vẫn ngắm nhìn ông từ xa.

Chàng cầm lòng không được, lo ông dầm mưa bị bệnh nên lại nhảy lên bờ._ Ông lão~ Ông còn muốn gì nữa?!_ Hoàng tử... tôi nguyện theo người suốt đời tôi...

Tôi chỉ cần bà lão được sống ấm no, không cần gì hơn thế!Hoàng tử cau mày giận dữ._ Bà ta đối xử với ông tệ như vậy... vì cớ gì mà ông vẫn yêu thương bà ta đến thế??!_ Không phải... tôi..._ Không phải?

Vậy sao ông còn cầu xin tôi điều này?

Sao ông...

ân ân ái ái với tôi chỉ để thỏa ước nguyện cho bà ta?!Ông nhìn thẳng vào mắt Hoàng tử, nắm lấy vai chàng._ Tôi là vì người!!!

Vì bà ấy, vì ơn nghĩa của cha mẹ bà ấy với gia đình tôi...

Nhưng trên hết là vì... tôi yêu người!

Tôi đã không kịp nói điều đó cho người biết...

Tôi yêu người, Hoàng tử của tôi ơi! _ Thật...

Là thật sao?! – Hoàng tử như vẫn không tin vào tai mình._ Là thật!

Tôi YÊU người! – Ông nhấn mạnh, ánh mắt cương quyết.Hoàng tử mỉm cười đầy hạnh phúc, khẽ tựa đầu vào đầu ông mà nói._ Ta cũng vậy!

Ta cứ ngỡ tình cảm này chỉ là tình đơn phương...Kết thúc câu chuyện thực sự là cái kết viên mãn.

Bà lão thì có được căn nhà mới, tự dệt vải đem bán, cuộc sống không thể gọi là khá giả nhưng cũng đủ cho bà sống thoải mái.

Còn Hoàng tử và ông lão, từ đó về sau, cùng sống cuộc đời yên bình hạnh phúc dưới lòng biển sâu.Mỗi khi biển động, sóng dậy dữ dội, mưa rào không ngớt, đó là khi Hoàng tử và ông lão ân ân ái ái bên nhau.

Vì thế, người đời sau còn gọi cảnh hai người ân ái với nhau là cảnh "mây mưa".

Còn toàn bộ câu chuyện này được ai kể lại?

Bạn biết không, chính những vỏ ốc mà người ta khi đi biển thường đem áp vào tai đã kể lại cho tôi nghe đấy! _____

Tin hay không tùy bạn -------------------------------------------------
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Cô bé lọ lem


Nguồn: Danmei và Yaoi Sự thật ít người biết đằng sau truyện "Cô bé lọ lem" (*) Bản trong tập "Truyện cổ Grimm" Warn : có xôi thịt _____Fact 1♥ :Cuộc sống của Lọ Lem bị mẹ kế chèn ép hết sức khổ cực nhưng nàng không chống lại, cũng không hé nửa lời với cha.

Nguyên nhân là mẹ đẻ đã để lại cho nàng di nguyện là mong muốn hai cha con nàng được hạnh phúc.

Lọ Lem thấy cha có người vợ thứ hai nhan sắc cũng mặn mà thì nghĩ rằng ông đang hạnh phúc lắm.

Vì thế, nàng không quan tâm tới hạnh phúc của mình và một lòng cam chịu mọi buồn tủi. _____Fact 2 :Lọ Lem vốn đã không muốn chống lại mẹ kế vì muốn gia đình yên ấm.

Vậy tại sao khi có lễ hội mở ra, nàng lại mong được đi đến vậy và không ngần ngại nhờ sự giúp đỡ của các loài chim ngay trước mặt mẹ kế?Lý do không phải vì nàng ham giàu sang quyền quý, muốn được lọt vào mắt xanh của hoàng tử hay vì nàng muốn được đi chơi như bao người con gái khác.

Thực ra, Lọ Lem muốn tới lễ hội để giúp tạo cơ hội cho cha mình được gặp lại hoàng tử._____Fact 3 ♥:Mọi chuyện bắt đầu từ một ba tháng trước, khi cha nàng đi phiên chợ về, ngồi bên mộ mẹ nàng mà đau lòng tâm sự, những điều ấy tình cờ nàng lại nghe thấy.Cha nàng nói rằng cưới mẹ kế thật là một sai lầm của ông.

Ông không ngờ bà ta và hai đứa con lại ham tiền bạc, quyền quý đến thế, lại còn đày đọa Lọ Lem khổ sở.

Ông rất đau lòng muốn bênh vực Lọ Lem nhưng nàng lại im lặng không hề than phiền chút nào cả nên ông không thể có cớ dạy dỗ vợ kế được.

Đến lúc này, Lọ Lem mới hiểu rằng thực ra cha mình đã không hạnh phúc từ lâu.

Vợ mất, vợ kế thì là kẻ không ra gì khiến ông không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.

Nhưng bất ngờ thay, trong phiên chợ hôm nay, ông hình như đã tìm lại được cảm giác tưởng chừng đã mất.Khi ông va phải cành dẻ làm mũ ông bay ra, một chàng thanh niên đã vô tình nhặt được và trao nó lại cho ông.

Nụ cười của chàng trai ấy trong ánh nắng toát lên vẻ đẹp của một thiên thần khiến ông ngây người trong giây lát.

Rồi ông nhận lấy cái mũ từ tay chàng, hai bàn tay khẽ chạm vào nhau.

Cảm giác này, đối với một người đàn ông gần bốn chục tuổi đầu sao mà kỳ lạ đến thế.

Hình như ông cảm thấy có chút ngại ngùng, có chút hồi hộp và... rung động.

Trái tim của ông như hồi lại sức sống với nhịp đập của những ngày đang yêu.

Nhưng tình yêu này thật khác lạ.

Nó đến bất ngờ và nhanh chóng choán chiếm tâm trí ông như một cơn sét vậy.Chàng trai khi chạm vào tay ông thì vội rụt lại, mặt hình như cũng đỏ lên đôi chút.

Biểu cảm ấy càng khiến ông cảm thấy thích thú và mê đắm.

Hai người nói chuyện với nhau trên quãng đường trở về rất vui vẻ.

Thế nhưng, nghiệt ngã thay khi ông đứng lại chào tạm biệt chàng trai thì nhận ra con ngựa của chàng có đeo dấu ấn vàng trên đai.

Nói cách khác, chàng chính là hoàng tử.

Chàng ngồi trên ngựa, quay lại mỉm cười với ông._ Tạm biệt!

Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau!Còn ông chỉ biết mỉm cười chua xót vẫy chào chàng như lời từ biệt cuối cùng vì hoàng tử chắc chẳng thể nào gặp lại ông được nữa.Nghe những lời ấy thì Lọ Lem khóc nức nở.

Vì hạnh phúc của cha, nàng quyết đến lễ hội để thuyết phục hoàng tử về gặp cha mình bằng được._____Fact 4 :Hoàng tử không hề muốn tổ chức lễ hội kén vợ mà ý định này là của nhà vua.

Vì thế nên trong suốt bữa tiệc, cho tới khi Lọ Lem xuất hiện, chàng không nhảy với ai cả, cũng chẳng thèm cười nói với ai.

Trong lòng chàng bây giờ, hình bóng của cha Lọ Lem đã hằn sâu vào tâm trí.

Đâu có dáng hình nào khiến chàng say mê như bóng dáng cha Lọ Lem.

Không có nụ cười nào khiến chàng cảm thấy ấm áp đến thế.

Cũng chẳng có giọng nói nào khiến trái tim chàng rạo rực đến vậy.Lọ Lem xuất hiện với đôi mắt biết cười, nụ cười hiền hòa giống như cha nàng đã khiến hoàng tử vô cùng bất ngờ và như vô thức, chàng tiến đến gần nàng vì nàng quá giống người mà chàng đang mong nhớ. _____Fact 5 :_ Thưa hoàng tử, người có thấy em có chút gì quen thuộc với người? – Lọ Lem dò hỏi._ Quả thực... em rất giống một người ta đang thương nhớ..._ Ồ!

Thương nhớ?

Vậy là hoàng tử không gặp người đó nữa sao? _ Phải... – Hoàng tử thở dài – Ta chỉ mới gặp người đó 1 lần... từ ba tháng trước..._ Đó có phải là... một người đàn ông? – Lọ Lem mừng thầm trong lòng._ Sao... sao em biết? – Hoàng tử ngạc nhiên chợt dừng bước._ Thú thật với người... em là con gái người đó! _ Con gái...?!

Vậy là... người đó có vợ rồi sao?! _ Hoàng tử đừng bận tâm...

Mẹ em đã mất và mẹ kế chỉ mang lại đau khổ cho cha em...

Cha em đã thấy rất vui khi gặp được người và...

ông cũng rất nhớ người! _ Thật sao?! – Hoàng tử reo lên sung sướng vì cha Lọ Lem vẫn nhớ tới mình – Vậy ta... có thể đi gặp cha em được không?

Nhưng... cha ta khó mà cho ta ra khỏi cung điện được..._ Hoàng tử đừng lo!

Em sẽ giúp người...Thế là hai đêm liền, Lọ Lem giả chạy trốn để hoàng tử đường đường chính chính đuổi theo mình về tận nhà.

Nhà vua thấy Lọ Lem xinh xắn, ăn mặc lại sang trọng nên nghĩ đó là con nhà xứng đôi vừa lứa, cũng không ngăn cản việc hoàng tử đuổi theo nàng về tới tận nhà._____Fact 6 :Nhờ kế hoạch của nàng mà hoàng tử hội ngộ cùng cha Lọ Lem ở phía sau vườn nhà.

Khi hoàng tử đến, cha Lọ Lem đang ngồi dưới gốc dẻ, lòng u sầu nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày trước.

Hoàng tử tiếng đến từ phía sau, chạm nhẹ vào vai cha Lọ Lem, cất tiếng gọi:_ Chú!Cha Lọ Lem nghe giọng chàng thì ngỡ ngàng quay lại._ Ơ...

Hoàng... hoàng tử...

Tôi... a... thần có phải...

đang nằm mơ?!_ Ra chú đã biết cháu là hoàng tử...

Nhưng đừng gọi cháu như thế – Hoàng tử ngồi xuống bên cạnh cha Lọ Lem, tay vặt một ngọn cỏ dại vân vê – Đây... chính cháu cũng không biết nó là mơ hay là thực...Cha Lọ Lem thở dài, lắc đầu toan đứng dậy._ Có lẽ tôi điên mất rồi... là mơ... chỉ là mơ thôi!

Sao hoàng tử có thể đến đây được chứ...Hoàng tử nắm lấy tay cha Lọ Lem mà giữ lại._ Chú đừng đi!

Khó khăn lắm cháu mới gặp được chú...

Dù là mơ hay thực... cháu cũng rất vui~Hai bàn tay nắm lấy nhau.

Bàn tay mềm mại của một hoàng tử áp sát với bàn tay hơi thô ráp của một người lái buôn.

Cảm giác này là thật.

Cuộc tái ngộ này là thật.

Cha Lọ Lem cảm nhận được cái thật ấy mà lòng vui mừng khôn xiết._ Hoàng tử... thực sự là người...

Đây không phải là mơ!Hoàng tử mỉm cười âu yếm, mắt rưng rưng._ Phải!

Là cháu!

Nhưng xin chú đừng gọi cháu như thế..._ Nhưng hoàng tử... làm sao tôi có thể gọi người..._ Cứ gọi như ngày đầu chúng ta gặp mặt~ vậy được không? – Hoàng tử đưa tay đật lên má cha Lọ Lem – Thật sự, cháu nhớ chú...

Nhớ rất nhiều~_ Hoàng...

A~ Cháu nhớ chú sao?

Thật vậy sao?! – Cha Lọ Lem nắm lấy bàn tay hoàng tử, hôn lên lòng bàn tay chàng.

Đôi môi ông run lên vì hạnh phúc – Chú cũng nhớ cháu!

Chú cứ ngỡ chỉ có mình là có cảm giác này...Hoàng tử đặt bàn tay của cha Lọ Lem lên ngực mình, khuôn mặt đỏ bừng lên._ Không phải chỉ mình chú có cảm giác ấy...

Chú có thấy không?

Trái tim cháu giờ đã loạn nhịp rồi~Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, rồi ngại ngùng, rồi đặt lên môi nhau những nụ hôn nồng cháy.

Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau với những âm thanh gợi cảm.

Hơi thở trở nên nồng nàn hơn, trái tim càng rạo rực hơn.Cha Lọ Lem đưa tay ôm lấy hoàng tử sát vào người mình.

Từng chiếc cúc áo bung ra để lộ thân hình săn chắc và làn da mềm mại. _ A~ đừng... chú~ ở đây... không được... _ Không sao~ Nơi này chỉ có mình chúng ta thôi...

- Cha Lọ Lem hôn xuống cằm, xuống cổ, cắn nhẹ lấy tai hoàng tử thì thầm._ Ư... nhưng mà... a...

- Hoàng tử đặt tay lên ngực cha Lọ Lem.

Nhịp đập trái tim ông cũng đang rộn ràng như chàng vậy._ Đừng lo~ chú sẽ nhẹ nhàng...

- Cha Lọ Lem âu yếm ngậm lấy nhũ hoa hoàng tử rồi đưa lưỡi liếm quanh, mút nhẹ._ A... a~ - Hoàng tử bất giác buông ra những tiếng rên khẽ.Những ngón tay của cha Lọ Lem trượt dần từ ngực xuống hạ thân, luồn cởi chiếc quần âu vướng víu của hoàng tử.

Bàn tay ông nhẹ nhàng nắm lấy côn thịt đang cương cứng rồi vuốt ve, ôm trọn lấy mà di chuyển lên xuống, còn ngón trỏ không ngừng cọ sát trên đỉnh._ Ưm~ Đừng... a~ cháu... không ổn rồi~Bàn tay di chuyển mỗi lúc một nhanh.

Ngay khi hoàng tử vừa cất tiếng rên lớn thì cha Lọ Lem hôn ghì lấy môi chàng.

Một dòng nước trắng đục bắn ra, dính đầy trên tay ông.

Ông đưa ngón cái lên miệng, liếm nhẹ một cái trước sự ngỡ ngàng của hoàng tử._ A!

Chú...

đừng liếm nó _ Sao lại không liếm chứ?!_ Nó... vị của nó...!_ Không sao~ - Cha Lọ Lem ghé sát vào tai hoàng tử - Chú thấy nó rất ngọt~ Là vị ngọt tình yêu~ Mặt hoàng tử đỏ ửng vì ngại ngùng.

Côn thịt phía dưới cũng nhanh chóng lấy lại sinh lực.

Cha Lọ Lem hôn lên má hoàng tử, ngón giữa lần tìm tiểu huyệt dưới hạ thân rồi từ từ đưa vào.

Tiểu huyệt ôm chặt lấy từng ngón tay của ông.

Ông di chuyển từng ngón tay ra vào nhẹ nhàng để nới rộng tiểu huyệt còn đang khép chặt._ A~ ư~ a~_ Ưm~ Đau sao?!_ A~ Không...

- Hoàng tử khẽ lắc đầu - Chỉ là... cảm giác kỳ lạ... a~ ưm~_ Chú vào... cũng không sao chứ? – Cha Lọ Lem không kìm lòng nổi trước biểu cảm đáng yêu của hoàng tử bèn rút ngón tay ra, đặt côn thịt bên mép tiểu huyệt đang co rút.Hoàng tử khẽ gật đầu.

Cha Lọ Lem đẩy người về phía trước, đưa côn thịt vào trong từng chút một.

Tiểu huyệt như muốn nuốt lấy côn thịt trong mình, mỗi lúc một ép chặt hơn.

Côn thịt cọ sát lấy tiểu huyệt, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Những tiếng rên hòa với nhịp đẩy của hai người.

Bỗng cha Lọ Lem nhấc hoàng tử lên, áp sát lưng chàng vào thân cây dẻ.

Ông giữ một chân chàng bên hông còn để một chân chạm nhẹ xuống đất.

Ông đẩy mạnh côn thịt vào sâu bên trong tiểu huyệt.

Hai thân thể áp sát lấy nhau với những giọt mồ hôi lăn dài trên ngực. _ A~ Cháu... cháu sắp...

ưm~ tới...

- Hoàng tử gục vào vai cha Lọ Lem, bàn tay nắm chặt cánh tay ông._ Một chút~ ư... cùng với chú...Rồi một tiếng rên khoái lạc vang lên.

Cả hai cùng hôn ghì lấy nhau, dòng nước trắng đục lại tuôn trào.

Hoàng tử khẽ đụng vào trán cha Lọ Lem, thở hổn hển.

Hai người mỉm cười với nhau, tâm tình với nhau trong tiếng gió rì rào trên cành dẻ._____Fact 7 :Hai đêm liền mọi chuyện cứ diễn ra như thế.

Đến đêm thứ ba, nhà vua thấy hoàng tử phải chạy theo tìm kiếm Lọ Lem nhưng đều không thấy thì nghĩ ra cách đổ nhựa thông lên thang để có được giày Lọ Lem.Chuyện thử giày khiến cho hai cô em của Lọ Lem người thì cụt ngón chân, người thì mất gót chân là đúng sự thật.

Tuy nhiên, đến phiên thử giày của Lọ Lem thì có phần chưa chính xác.Hôm đó, Lọ Lem bị bắt ra thử giầy thì cảm thấy lo lắng vô cùng vì sứ giả chắc chắn sẽ bắt nàng lấy hoàng tử.

Nhưng người hoàng tử yêu và người yêu hoàng tử lại là cha nàng chứ không phải nàng.

Cuối cùng, nàng túng kế bèn giật lấy chiếc giầy khi nó chuẩn bị được xỏ vào chân nàng mà chạy ra mộ mẹ, nơi có cây dẻ và đôi chim câu luôn giúp đỡ cho nàng.

Hoàng tử vội nắm tay cha nàng chạy theo sau.

Hai người nhìn nhau, lòng đầy đau đớn vì nghĩ rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Nhờ chiếc giầy ấy mà hoàng tử tìm được cha nàng nhưng giờ cũng vì chiếc giầy ấy mà có lẽ hai người sẽ lâm vào tình thế vô cùng khó xử.Tới khi mọi người cùng chạy đến chỗ Lọ Lem, nàng bèn cầm giầy lên và hỏi sứ giả._ Nhà vua sẽ cho hoàng tử cưới bất kỳ ai, chỉ cần họ đi vừa chiếc giầy này, phải không thưa sứ giả?_ Đúng!

Bất kỳ ai!

Đó là lệnh của nhà vua! – Sứ giả dõng dạc tuyên bố.Sứ giả vừa dứt lời, Lọ Lem liền đến bên trao chiếc giầy cho hoàng tử rồi quay sang đỡ cha mình ngồi xuống.

Hoàng tử thở một hơi sâu rồi quỳ xuống, đặt chiếc giầy vào chân cha Lọ Lem.

Kỳ lạ thay, chiếc giầy vừa như in, không sai thiếu một tấc nào.

Sứ giả đưa hoàng tử và cha Lọ Lem về cung.

Chiếu chỉ đã ban ra, không thể rút lại hay thay đổi.

Nhà vua, cuối cùng, cũng chấp nhận đám cưới của cha Lọ Lem và hoàng tử, để họ sống bên nhau mãi mãi._____Fact 8 :Chiếc giầy của Lọ Lem không phải tự dưng mà vừa khít với chân của cha nàng.

Đó là nhờ sự giúp đỡ của đôi chim câu và cây dẻ.

Chúng cảm động trước mối tình của hoàng tử và cha Lọ Lem dưới gốc cây dẻ.

Chúng trân trọng tình cảm của họ và muốn họ có được hạnh phúc vẹn toàn như chúng.

Vì thế, chúng đã thả xuống một chiếc giầy khác vừa với chân cha nàng để nàng tráo với chiếc giầy kia.

Từ đó, chim câu đã trở thành biểu tượng của tình yêu, của một tấm lòng chân thành cảm động trước tình yêu thuần khiết.

Nếu thấy một đôi chim câu sải cánh bay giữa trời, đó có thể là hình ảnh báo hiệu cho tin vui rằng: Chúng lại vừa giúp được một đôi "phu phu" nữa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.______________________Tin hay không tùy bạn Cre: Ruby Moon
 
List Truyện Cổ Tích Ver Đam Mỹ
Sơn Tinh Thủy Tinh


bonus: Phần này rất ngắn =))Đời vua Hùng thứ 18, Ngài có một cô con gái vô cùng xinh đẹp tên là Mị Nương.

Thấm thoát nàng đã đến tuổi lấy chồng, hôm nay lập tức có hai chàng trai đến cầu hôn nàng.Sơn Tinh - soái ca bước ra từ trong núi rừng, vạm vỡ 6 múi, tính tình thật thà, dũng cảm, đáng yêu nhu mì như loài khỉ vượn, hồn nhiên như cây cỏ hoa lá.Thủy Tinh, vua của biển cả, cũng vạm vỡ 6 múi không hề kém cạnh, tính cách có phần hổ báo cáo chồn, hung hãn nhưng lại hay mơ mộng.Vua Hùng thấy hai chàng trai cương mãnh vô địch, từ đâu chạy tới, mỗi người một vẻ, không ai chịu thua ai, vui như mở cờ trong bụng, ngài cũng lụ khụ bước ra hỏi :- Hai người đến cầu hôn con gái ta?- Không, vì Sơn Tinh đến đây nên ta cũng tức mình đuổi theo hắn đến đây luôn, để lôi hắn về!- Thủy tinh, chẳng phải ngươi mới là kẻ có ý cầu hôn công chúa sao?- Tầm bậy!

Ta nói thế chỉ để làm ngươi ghen thôi!

Ai bảo ngươi cứ ca cẩm rằng cô ta đẹp, cô ta xinh, chả phải làm ta ăn phải bình giấm rất to sao?- Ta... ta... ta xin lỗi, ta cố tình nói thế chỉ để khiến ngươi chú ý đến ta!

Đến tình cảm của ta!- Tên người rừng ngốc xít này, ai biểu không ngươi không chịu nói ra toẹt cho rồi?

Ta yêu ngươi !

Lão tử yêu ngươi chết đi được!- Thủy tinh, ta cũng yêu ngươi!

Mãi mãi yêu ngươi!- Vua Hùng, xin lỗi ngài vì đã mạo muội làm phiền!

Cáo từ!Thủy ca ca bế Sơn ca ca trên tay rồi vụt chạy mất.

Để lại vua Hùng và Mị Nương trố mắt nhìn trầm mặc.Tối hôm đó, đêm động phòng...- Ngươi đúng là thô bạo a!

Bắn gì mà bắn như lũ thế này???- Ta xin lỗi, ta không kiềm chế được...- Thủy Thủy, ngươi đấy, nước của ngươi tràn xuống đồng bằng, sẽ gây lũ lụt!- Nước của ta rất giàu dinh dưỡng, ngươi an tâm!Hằng năm, loài người vẫn phải chịu cảnh thiên tai, lũ lụt, mưa gió, tàn phá đất đai, nhà cửa.

Nước lũ mỗi lần tràn về đều mang theo tinh túy của Thủy ca ca, ngấm sâu vào đất đai, làm đất trở nên mềm dẻo, màu mỡ nuôi sống con người và các sinh vật...--------------------

_Poseidon_
 
Back
Top Bottom