Ở vùng Dives xa xôi, cách biên giới hàng trăm ngàn ki-lô-mét, gia đình Bá tước giàu có vùng Dives có thể nói là rất nổi tiếng.
Không phải kiểu nổi tiếng vì tốt đẹp, mà đa số vì tai tiếng gia đình này quá nhiều.
Gia đình Bá tước vốn không phải dân gốc trong vùng, mà là người từ nơi khác đến định cư, chỉ trong vòng vài năm đã phất lên và nhận tước vị Bá tước, có trăm ngàn mẫu ruộng đất trải dài bạt ngàn suốt vùng Dives giàu có.
Lão Bá tước già là một kẻ hợm hĩnh, khinh người, cậy vào quyền thế mà thu thuế dân chúng rất nhiều, khiến tiếng ai oán, kêu khóc trải dài suốt ở vùng Dives.
Vợ của lão lại là kẻ sống vô cùng xa hoa, vàng bạc trang sức ở bất cứ tiệm nào vừa ý, bà ta sẽ cướp về không thèm trả tiền, chẳng mấy chốc thợ kim hoàn và tiệm trang sức ở khu vực Dives đều cuốn gói chạy sạch, chỉ sợ bà ta tới trấn lột, cướp bóc hết gia tài.
Con trai hai người thì lại càng là kẻ khiến dân chúng trong vùng căm hận, con gái nhà lành khắp cả vùng, chỉ cần có chút nhan sắc thì không dám ra đường ban đêm, ban ngày thì chỉ khi che kín từ đầu tới chân mới dám ra đường, chỉ sợ nếu bị gã nhìn trúng sẽ bị bắt về làm vợ lẽ, không sống nổi nữa.Mặc cho dân chúng lầm than như vậy, địa vị của gia đình Bá tước vẫn không bị lay chuyển, bởi vì họ có một đội thân binh hộ vệ hùng mạnh, dân chúng bình thường không thể đấu lại được, chỉ biết ấm ức, cam chịu cầu mong được bình yên.Trong lâu đài của lão Bá tước, tiền sảnh lâu đài được dát vàng ròng đầy phòng, đến mức nhìn qua chỉ thấy một màu vàng chói loá, thế nhưng trang trí không theo một quy luật gì, khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy một vẻ tục tĩu, thô thiển.Cả gia đình lão Bá tước đang dùng bữa trưa, vợ lão Bá tước thấy con trai chán nản, quan tâm hỏi thăm: "Con trai, con có chuyện gì không vừa ý sao?
Sao lại chán nản tới mức không muốn ăn thế này?"
Gã con trai chán ngán trả lời: "Dạo này ra đường chẳng gặp được đứa nào xinh xắn, đứa con gái hôm trước con đưa về đã nhảy giếng tự tử rồi, chưa chơi được ba ngày đã không chịu nổi.
Chán chết!"
Vợ lão Bá tước cười xoà, quay sang chồng bảo: "Hay anh ra lệnh nhà nào có con gái đưa hết tới lâu đài cho con mình chọn đi, cũng đã đến tuổi lấy vợ có con rồi."
Gã con trai nghe vậy mắt sáng lên, hào hứng nhìn cha mình.
Lão Bá tước gật gù ra vẻ đồng tình, sau đó sai người đi dán thông cáo ngay lập tức.Sau đó gia đình ba người vui vẻ thưởng thức bữa trưa toàn sơn hào hải vị.
Chỉ là khung cảnh ấm áp này, không kéo dài được bao lâu nữa.
Bên ngoài lâu đài, một người mặc áo choàng đen đứng đối diện với cổng vào lâu đài.
Nhìn ngắm tòa lâu đài xa hoa, tráng lệ trước mắt, ánh mắt người đó lạnh lẽo nhìn qua cánh cửa, như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường bao rồi găm chặt vào gia đình ba kẻ độc ác đang ở trong đó.Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc giáp, đeo kiếm bên hông tới bên cạnh người đó, nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn về phía toà lâu đài.- Tôi đã đi hỏi thăm xung quanh rồi, gia đình này quả thực có một người con trai, nhưng không phải tên "Vũ Trường Khanh".Người mặc áo choàng khẽ cất tiếng, là một giọng nữ trầm có phần lạnh lùng: "Có hỏi thăm được cậu bé đó đã đi đâu không?"
Người phụ nữ mặc giáp hơi chần chừ, dường như đang nghĩ cách diễn đạt sao cho đúng nhất, cuối cùng thở dài nói ngắn gọn trong một câu: "Nghe nói rằng tám năm trước, cậu nhóc đó đã bị bán tới biên giới rồi."
Nghe thấy lời này, người mặc áo choàng xoay phắt sang, dường như không thể tin được điều mình vừa nghe.
Nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của người bên cạnh, cô không kiềm chế được cơn tức giận, cả người run rẩy hướng ánh mắt về phía toà lâu đài kia.- Chết tiệt, lũ chó phản bội này dám làm vậy với thằng bé?
Đáng chết!Người phụ nữ mặc áo giáp bên cạnh thấy cô mất bình tĩnh, vỗ vai nhắc nhở: "Linh Lan, bình tĩnh, đừng manh động, lực lượng của chúng ta sắp tới rồi."
Linh Lan nghe vậy, đôi mắt giấu sau lớp áo choàng càng găm chặt vào toà lâu đài kia, như chỉ hận không thể lột ra róc xương những kẻ trong đó.
Sau đó cô hít một hơi thật sâu quay đi: "Đi thôi, Minh Nguyệt, kế hoạch không có gì thay đổi."
Đêm hôm đó.Ngay sau khi thông cáo phát ra, không ít cô gái đã bị bắt về lâu đài ngay chiều hôm đó, số lượng phải tới gần ba mươi người.
Các cô gái tuổi mười tám đôi mươi vốn đang sống trong vòng tay cha mẹ, khi bị bắt còn tận mắt thấy người thân vì bảo vệ mình mà bị đánh đập dã man, tâm trạng của ai cũng khủng hoảng trầm trọng, chỉ dám lén khóc thút thít sợ hãi.Tên trông coi đi qua cửa phòng giam các cô, đập mạnh vào từng chiếc cửa sắt, quát lớn: "Khóc khóc khóc!
Nửa đêm rồi còn không để ai ngủ à?
Có tin tao đánh chết chúng mày không?"
Nghe thấy tiếng quát mắng, các cô gái cũng không dám phát ra tiếng nữa, chỉ sợ bất cẩn thì đến mạng cũng không còn để về nhà.
Ngay lúc đó, lão Bá tước già cũng không rảnh rỗi, nhân lúc ban đêm vợ ngủ, lão lén ra khỏi phòng chạy tới căn phòng bí mật của mình, nơi này được lão đặc biệt chuẩn bị để thoả mãn thú tính bản thân, vì sợ vợ ghen tuông nên không dám công khai, chỉ dám đợi con trai bắt người về thì tiện dùng một chút, hôm nay lại thừa cơ thông báo bắt vợ cho con trai, lão cũng dặn trước để một người riêng cho mình.Rất lâu rồi mới được nếm mùi vị "hàng mới", lão Bá tước vô cùng háo hức bước vào căn phòng.
Trên giường là một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi, cô đang sợ hãi khóc lóc, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngay khi lão Bá tước bước vào, cô giật mình trốn vào góc, để lộ ra đôi chân đã bị xích vào giường.Lão Bá tước nhìn rõ khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp của cô gái mà máu nóng xông thẳng lên đầu, xoa xoa đôi tay thô ráp, nở nụ cười dâm đãng: "Mĩ nhân à, đợi ta lâu chưa, ta tới với em đây."
Rồi nhào về phía cô gái.Cô gái hét lên hoảng sợ, cầm gối trên giường ném về phía lão, phản kháng rất kịch liệt.
Tay cô bị lão Bá tước giữ chặt, cô vừa khóc vừa vung chân đá lão.
Miệng vừa cầu xin vừa chửi mắng mong lão buông mình ra, thả mình về nhà.
Nhưng sức lực cô không đủ, sau khi đạp trúng điểm yếu của lão thì lão Bá tước tức giận tát cô mấy cái, vừa tát vừa chửi:- Con đĩ này, mày dám đá tao?
Tao tát mày chết!
Mày giỏi thì kêu nữa xem, để tao xem có ai dám tới cứu mày không?Vừa nói vừa túm tóc cô gái tát thêm mấy cái nữa, khuôn mặt cô gái lúc này sưng phù, đã đau tới nỗi không kêu được nữa.
Cô chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ rằng đêm nay mình thực sự sẽ chết ở đây mất.Lão Bá tước thấy cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn, không nhịn được bắt đầu xé nát quần áo của cô rồi sờ mó khắp nơi, miệng phun ra những lời tục tĩu.- Con đĩ này ngon thật, lâu lắm rồi mới gặp đứa ngon thế này.
Ngay lúc đó, cánh cửa nặng trịch của căn phòng kín bị đá văng ra, một bóng người xuất hiện ngay cửa phòng, cầm kiếm hiên ngang bước vào.- Tìm nhà ngươi vất vả thật đó, lão Năm!Lão Năm - cũng chính là lão Bá tước vốn còn chưa kịp hoàn hồn sau khi thấy cái cửa lão kì công nhờ thiết kế bị đá văng, lại nghe thấy danh xưng quen thuộc, khuôn mặt vặn vẹo không biết là đang bất ngờ hay sợ hãi.
Nhìn người cầm kiếm đang ngày càng bước tới gần mình hơn, lão không thể tin vào mắt mình.- Cô... cô Linh Lan.Linh Lan nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh: "Vẫn còn nhớ ta sao?"
Lão Năm không thể tin nổi, thốt lên: "Không thể nào, không phải, không phải cô đã chết rồi sao?"
Năm đó Linh Lan ôm theo "Vũ Trường Khanh" mới mấy tháng tuổi chạy trốn từ Kinh Đô tới vùng Dives xa xôi, vì để tránh lộ tung tích đã tìm kiếm một gia đình thay mình giả vờ nhận tước vị Bá tước, đóng vai một gia đình quý tộc bình thường, chăm sóc "Vũ Trường Khanh" khôn lớn.
Nhưng vì muốn tìm cách chữa trị cho "Vũ Trường Khanh", mười tám năm trước cô đã rời nhà đi tới vùng cực bắc xa xôi tìm phương thuốc chữa bệnh, vô tình gặp tai nạn mất trí nhớ, mãi tới mấy tháng trước mới nhớ lại, quay về tìm "Vũ Trường Khanh" nhưng lại không thấy cậu đâu.
Cô không bao giờ ngờ được, sự mất tích của mình lại bị kể xấu lợi dụng, không chỉ chiếm đoạt tài sản vốn thuộc về "Vũ Trường Khanh", còn hành hạ đứa trẻ không thương tiếc.Linh Lan mỉa mai, ánh mắt vẫn lạnh như băng, chĩa mũi kiếm thẳng về hướng lão Năm: "Làm sao?
Ta không chết, ngươi bất ngờ lắm sao?"
Lão Năm dường như giờ mới sực tỉnh khỏi cơn mê, dùng hết sức lực gào thét gọi người: "Người đâu?
Người đâu hết rồi!
Giết!
Giết con ả này ngay cho ta!"
Vừa gào vừa vung vẩy tay chân loạn xạ, như muốn dùng sức lực của mình tránh thoát cái chết đang cận kề.Linh Lan không chút do dự, vung kiếm chém đứt cánh tay đang vung vẩy kia, lão Năm tru tréo như lợn bị chọc tiết.
Vừa chém xong cô đã đứng dịch ra một góc, nở nụ cười hỏi: "Nhà ngươi đang gọi mấy kẻ này sao?"
Cánh cửa sau lưng lộ ra, xác hộ vệ la lệt trải dài trong hành lang, máu chảy dài, thấm đẫm tấm thảm đắt tiền được làm công phu trên sàn.Nhìn thấy tình cảnh đó, biết rõ không ai cứu mình được nữa, lão Năm sợ hãi ôm cánh tay đã đứt lìa của mình, quỳ thụp xuống đất cầu xin: "Cô Linh Lan, làm ơn tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi!
Làm ơn tha cho tôi, tôi sẽ đi ngay, sẽ rời khỏi toà lâu đài này ngay lập tức."
Nghe thấy lời cầu xin như vậy, sắc mặt của Linh Lan chợt lạnh như băng, không còn ý cười nữa.
Cô không nhiều lời, không nói không rằng chém đứt cánh tay còn lại của lão, sau đó túm đầu lão lôi đi ra ngoài.Trước khi đi, Linh Lan cũng không quên chém đứt dây xích chân cô gái trên giường, lời ít ý nhiều nói: "Rời khỏi đây đi."
Sau đó quay lưng kéo lão Bá tước đi thẳng.