Tâm Linh Linh Cảm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395923426-256-k624022.jpg

Linh Cảm
Tác giả: baonhicutii
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Năm sáu tuổi, Nguyễn Linh Hương bị lạc trên núi trong một chuyến đi cùng cha mẹ và hai người anh.

Cô bé tưởng mình đã bị cả thế giới lãng quên - cho đến khi được một ông lão người Mường sống ẩn dật trong rừng sâu cưu mang.

Mười một năm sống giữa núi rừng, không điện thoại, không đường cái, chỉ có tiếng gió thổi qua vách đá và những câu chuyện truyền miệng về người chết chưa siêu thoát, Linh Hương lớn lên lặng lẽ, trầm ổn, và... khác biệt.

Đến năm mười bảy tuổi, một người đàn ông tìm đến, nói cô là con gái đã mất tích nhiều năm.

Hương trở về gia đình, nhưng nơi đó không hề dang tay chào đón cô.

Mẹ lạnh nhạt.

Bố dửng dưng.

Và căn nhà giờ đã có thêm một người con gái khác - ngoan ngoãn, giỏi giang, biết vâng lời.

Không ai biết, trước khi rời núi, ông lão đã đưa cho Hương một sợi dây chuyền khắc cánh sen - vật trấn giữ "phần Hương mang theo mà người khác không thấy".

Hương đỗ đại học H chuyên ngành kinh tế - một bước đi do bố mẹ sắp đặt.

Cô sống âm thầm trong ký túc xá, chẳng thân với ai.

Nhưng số phận lại trêu ngươi: sau một sự cố trong buổi tiệc sinh viên, cô mang thai với Vũ - một nam sinh nổi tiếng giàu có
Tưởng rằng đã chạm đáy, nhưng chỉ khi con trai ra đời, Hương mới thực sự bắt đầu sống trong bóng tối.

Cô nghe thấy tiếng thì thầm lạ vào ban đêm.

Cô thấy bóng người đứng lặng trước cửa mỗi khi trời sẩm tối.

Và rồi những cái chết kỳ lạ, những giấc mơ báo trước tai ương, những bí mật bị chôn vùi mười một năm trước... lần lượt hiện lên, buộc Hương phải bước vào hành trình phá giả Tags: linhdịtinhcamtâmlinh​
 
Linh Cảm
Chương 1 : GIẤC MỘNG KỲ DỊ


Ánh nắng lặng lẽ rơi xuống mái ngói phủ rêu phong.

Căn nhà cổ nằm ở ngoại ô Hà Nội, mang dáng dấp kiến trúc nhà gỗ ba gian năm gian xưa, cột kèo gỗ lim, chạm trổ long ly quy phượng.

Ngoài hiên, dãy hành lang dài bằng đá ong rêu phủ, cột trụ tròn to bằng vòng tay người lớn dựng thẳng tắp.

Trông như một khoảnh không gian bị lãng quên giữa lòng thành thị.Phía trong gian buồng lớn, ánh đèn vàng dịu hắt xuống từ chiếc đèn ngủ kiểu hiện đại.

Trên chiếc giường gỗ mun phủ chăn hồng, một người con gái trẻ nằm mê mệt.

Khuôn mặt cô nhăn nhó, trán rịn mồ hôi, môi khẽ mấp máy điều gì đó như gọi tên một người...Bỗng dưng — cô bật dậy!Ánh mắt thất thần quét quanh.

Cái nôi bên cạnh trống không."

Khôi ơi!...

Con ơi!..." – Giọng cô run run, vang vọng giữa hành lang tối mịt.

Chân trần dẫm lên nền gạch tàu lạnh ngắt, cô chạy như người mất hồn, gọi tên đứa bé.Rồi một bóng người sừng sững hiện ra cuối hành lang khiến cô giật bắn, hét toáng:"Ai?!"

Bà ta nghiêng đầu, giọng đanh lại: "Gọi gì mà như ai trộm con cô vậy hả?"

Đó là bà Lê Thị Hoa – mẹ chồng cô, người đàn bà đã ngoài sáu mươi, dáng người đẫy đà, da dẻ trắng hồng, khoác lên chiếc váy tím nhung thêu hoa.

Tuy tuổi cao nhưng thần thái sắc lạnh, bước đi như bà hoàng."

Mẹ... mẹ ơi...

Khôi đâu ạ?"

"Đây, đây, tôi bế nó ra ngoài cho nó đỡ bức bối, thấy cô ngủ như chết chẳng hay gì, có cần phải làm ầm lên vậy không?" – Bà đưa đứa bé ra, đặt nhẹ vào tay Hương.Cô gái ấy là Nguyễn Linh Hương, vừa mới sinh con trai đầu lòng được đúng một tháng.

Suốt kỳ ở cữ này, cô chẳng được yên ổn.

Ác mộng triền miên.

Tinh thần hoảng loạn.

Lúc nào cũng như có ai đó đứng sau vai, thở nhẹ lên gáy.Bế đứa bé, Hương rúc mặt vào mái đầu thơm mùi sữa.

Đứa nhỏ tên Khôi, gương mặt phúng phính, đôi mắt lim dim vẫn còn mơ màng.

Dù là con ruột, nhưng đôi lúc, nhìn nó, Hương lại thấy một cảm giác lạ lùng, như đã gặp nó từ kiếp nào...Cô đi dọc hành lang, bóng tối đổ dài như phủ lớp mực tàu.

Mỗi tiếng bước chân vang lên như vọng lại từ lòng giếng sâu.

Hương vốn không sinh ra trong ngôi nhà này. khi đó mới sáu tuổi – bị lạc trên núi trong một chuyến du lịch cùng gia đình.

Đó là dãy núi Pù Luông, vùng rừng rậm nơi giáp ranh giữa Thanh Hóa và Hòa Bình.

Không ai tìm thấy cô.

Không ai quay lại.

Và từ đó, cô được gọi là "con bé mất tích trên núi".Một ông lão tên Tứ – sống ẩn dật giữa bản người Mường – tìm thấy cô trong trạng thái sốt cao, mê man bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, cô không nhớ gì.

Không tên.

Không tuổi.

Không nhà.Ông Tứ cưu mang cô.

Dạy cô ngôn ngữ, dạy cách sống, cách viết chữ bằng tấm bảng gỗ, phấn trắng và sách cũ mượn từ trường xã.

Lớn hơn một chút, ông mua cho cô xe đạp để đi học dưới thị trấn.Rồi một ngày, một chiếc xe đen bóng đỗ trước cổng trường.

Người ta nói là đoàn từ thiện đến tài trợ xây lại trường mới.

Trong đám người ăn mặc sang trọng, có một người đàn ông béo tròn, sơ mi trắng, cà vạt đỏ bước tới hỏi Hương:— "Cháu tên gì?

Nhà ở đâu?

Có cha mẹ không?"

Hương thành thật kể lại tất cả – về ông Tứ, ngôi nhà trên núi, trường nội trú, và cuộc sống đơn độc.Ông ta nhìn cô rất lâu.

Sau đó... chụp một bức ảnh.Nghe giọng ông, Hương có chút e dè nhưng cũng kể ra.

Rồi ông rút máy chụp ảnh cô – "để xác nhận", ông nói.

Cô chẳng mảy may nghi ngờ.Vài tuần sau, một gia đình đến trường.

Họ mang theo giấy tờ, hình ảnh, nước mắt và những cái ôm.

Họ tự nhận là người thân: Nguyễn Ngọc Hùng, cha ruột, Đinh Vân Mai, mẹ ruột, và hai người anh – Nguyễn Ngọc Tuấn và Nguyễn Ngọc Tú Cô sững người.Ban đầu Hương không chịu về.

Trái tim cô đã thuộc về ông Tứ.

Nhưng ông lão lại dặn, "Đi đi con, về với gia đình thật của con.

Ở đây không phải nơi con dừng chân mãi mãi..."

Thế là Hương trở lại.Nhưng từ đó, thế giới quanh cô trở nên lạ lẫm.Một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến Hương choàng tỉnh khỏi dòng ký ức.

Cô giật mình siết chặt đứa con trong lòng.

Thằng bé khóc ré lên."

Ê, nhẹ thôi, đau con." – Người đàn ông trẻ ôm lấy đứa bé, vỗ nhẹ.

Anh có gương mặt sáng không phải vẻ đẹp quá sắc sảo hay nổi bật, mà là một thứ khí chất tĩnh lặng, dịu nhẹ như gió đầu thu.

Làn da trắng hơn người, sống mũi cao và thẳng tắp như được khắc tạc bởi bàn tay của kẻ cầu toàn, đôi mắt đen trầm, trong đó ánh lên chút lặng lẽ.

Đó là Vũ – chồng cô.

"Lại bị mẹ mắng à?

Đừng nghĩ nhiều.

Vào phòng thôi."

Anh nhẹ nhàng dắt cô về phòng.

Hương im lặng.

Trong lòng rối như tơ vò.

Cô chỉ thì thầm:"Hay... chúng ta về nhà đi.

Em không muốn ở đây nữa."

"Em mệt thôi.

Còn nhớ mình đã thống nhất rồi mà – ở đây vài tháng, mẹ giúp chăm con, em nghỉ ngơi."

Hương cúi đầu.

Mắt rưng rưng.

Giọng nhỏ như muỗi:"Em không ổn...

Em muốn về..."

Vũ đặt con vào nôi.

Cậu bé cười khúc khích khi được bố trêu đùa.

Vũ xoa đầu Hương, nhưng cô lảng tránh.Anh chỉ thở dài:"Không phải mình đã thống nhất rồi sao?

Ở đây mẹ tiện chăm em với bé.

Nửa năm thôi mà." – Anh cúi xuống xoa tóc vợ.

Nhưng cô khẽ nghiêng đầu né đi.Vũ thở dài, đặt đứa bé vào nôi.

Nó cười khúc khích khi cha cúi xuống hôn lên trán.

Cảnh gia đình tưởng chừng yên ấm, nhưng Hương cảm thấy lòng mình như có đá đè.Cô quay lưng, leo lên giường, nhắm mắt lại.Ngoài trời, tiếng gió rít qua những khe ngói, thổi vào gian nhà một luồng lạnh buốt như xuyên qua hồn người.Và trong giấc ngủ ngắn tiếp theo, cô lại thấy...Máu...Một người con gái bị giết — khuôn mặt biến dạng, đôi mắt mở trừng như oán hận cả thế gian.Đêm không chỉ dài, mà còn rất lạnh...
 
Linh Cảm
Chương 2 : Giấc Mơ Lặp Lại


Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại.Trong làn sương dày đặc của một sân vườn âm u, cô thấy có kẻ đàn ông đang kéo lê một người phụ nữ với khuôn mặt nát bét, máu thịt lẫn lộn, tóc tai rối bời quét theo mặt đất.

Người đàn ông đó dừng lại dưới gốc cây cổ thụ, nơi rễ cây như những chiếc móng vuốt ngoằn ngoèo đâm sâu vào lòng đất.

Hắn đào một cái hố sâu, đen ngòm, như thể nuốt cả ánh sáng.

Rồi không báo trước, người phụ nữ tưởng đã chết ấy... mở trừng hai mắt!Đôi mắt trắng dã, vô hồn nhưng đầy oán hận, nhìn chằm chằm về phía Hương.Cô hét lên.Tiếng hét của Hương khiến Vũ bật dậy trong đêm.

Anh quay sang ôm lấy vợ mình, cả người cô run rẩy như chiếc lá trong gió.

Tiếng con khóc thét lên từ chiếc nôi cạnh giường, từng tiếng vang lên như xé toạc không gian im lặng của ngôi nhà cổ.Hương vội bế con lên, ôm chặt, dỗ dành trong nước mắt.

Vũ lại gần, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng con, tay còn lại vòng qua vai vợ.

Mãi sau, khi con trai họ – bé Khôi – đã nín khóc, vợ chồng mới dần chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.Vũ thở dài.

Không phải lần đầu.

Hầu như đêm nào cũng vậy – Hương lại gặp ác mộng, tỉnh dậy hét lớn, khiến đứa bé cũng hoảng loạn mà gào khóc.

Vũ biết Hương có thể đang rơi vào trầm cảm sau sinh.

Lúc cô mang thai đã có dấu hiệu: thường hay hoảng hốt, thì thầm hỏi anh "có ai gọi em?", hay "ngoài ban công có ai không?", có lúc còn bật khóc giữa đêm vì cho rằng cơ thể mình đang bị biến đổi kỳ lạ.Cả hai mới chỉ vừa tròn hai mươi, còn quá trẻ để gồng gánh trách nhiệm quá lớn.

Nhưng chuyện đã rồi...Sáng sớm, trong cái tĩnh lặng lạ lùng của ngôi nhà xây theo kiến trúc Việt cổ với sân gạch, mái ngói âm dương phủ rêu phong, Vũ lặng lẽ bước ra ngoài.

Anh đi ngang qua bộ trường kỷ gỗ lim đặt nơi gian giữa, đến bàn trà, nơi bố anh – ông Hưng – đã ngồi từ bao giờ."

Chào bố ạ," Vũ lễ phép, kéo ghế ngồi xuống.Ông Hưng chỉ nhấc mắt nhìn con trai, châm một ấm trà nóng, rót ra hai chén."

Dậy sớm thế?"

"Dạ... thức sớm vận động cho khoẻ mà bố," Vũ cười nhạt, uống một ngụm trà nóng.Ông Hưng khẽ nhếch môi: "Ừ, vận động tốt thật.

Nhưng đêm qua vợ anh lại hét toáng lên, đánh thức cả nhà.

Sáng thì chẳng thấy mặt mũi đâu, cứ lù lù trong phòng."

Giọng ông mang theo vẻ bất mãn rõ rệt.Trong mắt ông Hưng, Linh Hương là đứa con dâu "vừa đủ": không xinh, không giỏi, không lanh lợi, không toả sáng.

Cái kiểu học hành tàm tạm, tính khí vụng về, lại để có thai trước cưới khiến ông và vợ đã không có thiện cảm từ đầu.

Chỉ có điều, cô đã sinh cho ông một đứa cháu đích tôn — thằng bé Khôi – kháu khỉnh, là máu mủ ruột rà, nên ông cũng phải nhịn vài phần.Vũ chỉ thở dài, không muốn tranh luận: "Cô ấy yếu, lại mới sinh, chưa hồi phục.

Có thể là trầm cảm sau sinh thật.

Hôm nay con tính đưa Hương đi khám luôn."

"Trầm cảm thì cũng phải biết giữ thể diện cho nhà chồng.

Cứ như hồn ma bóng quế, chẳng ra thể thống gì," ông Hưng buông giọng chán chường.Trong phòng ngủ, Hương vừa tỉnh giấc.

Đêm qua là lần thứ năm cô mơ thấy cảnh ấy.

Mỗi lần đều giống nhau như đúc, như một đoạn ký ức bị tua đi tua lại.

Có gì đó rất sai... rất bất thường.Cô bước đến bên bàn, lấy túi sữa mẹ đông lạnh đã mua từ bệnh viện, hâm lại đúng nhiệt độ, rồi lay nhẹ bé Khôi dậy cho ăn.

Khi con bú ngoan ngoãn, Hương ngồi đó, lặng người.Từ nhỏ, cô không tin mấy chuyện tâm linh.

Nhưng...

ông nội cô, hay ông Tứ – người Mường, từng là thầy mo nổi tiếng cả vùng, biết xem âm khí, bắt ma, cúng giải.

Bỗng nhiên, một tia sáng vụt qua đầu: có lẽ đã đến lúc phải hỏi ông về những giấc mơ này.Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Vũ bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai vợ, cằm tựa vào đầu cô."

Hương ơi, chuẩn bị đi nhé.

Tí anh đưa em vào thành phố khám."

"Khám gì vậy?"

"Khám sức khỏe tổng quát, tâm lý một chút.

Anh gọi bạn anh rồi, không phải chờ."

Hương nhìn anh: "Anh thấy em phiền đúng không?"

"Đừng nghĩ linh tinh.

Anh thấy em mệt, khám cho yên tâm.

Tiện thể đưa con sang ông bà ngoại chơi luôn."

Cô ngẩng đầu nhìn chồng.

Anh vẫn vậy – điềm tĩnh, lý trí, thực tế.

Nhưng sao lòng cô lại chùng xuống?Người đàn ông này, dễ dàng vượt qua mọi thứ...

Còn cô, dường như đang chìm dần vào một thế giới mà không ai nhìn thấy.Hương quay mặt đi, trong lòng chợt trào dâng ký ức về đêm định mệnh – nơi mọi chuyện bắt đầu.

Nếu hôm ấy... không xảy ra chuyện đó...
 
Back
Top Bottom