Siêu Nhiên Linh cảm Dẫn lối

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395815369-256-k44022.jpg

Linh Cảm Dẫn Lối
Tác giả: Phongwie9tvy
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu ( cốt truyện và các nhân vật)
"Cảm giác kì lạ linh cảm dẫn đường "
Những ký ức không thuộc về cậu, những lần chạm mắt , lướt qua .

Minh một cậu thanh niên, gần đây cậu mơ thấy rất nhiều những giấc mơ rất lạ, nó mang lại một từng cảm súc Minh chưa bao giờ hiểu được .

Nên cậu quyết tìm hiểu xem nhưng nào thông diệp đó là gì... ?bất ngờ gặp nhiều chuyện quái gở - và gặp 1 cậu hàng xóm trầm lặng với đôi mắt chứa nhiều bí mật.

Giữa những cuộc gặp gỡ tình cờ và cả hai phải đối mặt với quá khứ, giữa dòng người chỉ có Minh là không hiểu được.?

" bản thân mình là ai , người trong mơ là~ gì ?

"
-ẩn số trong thông diệp đó là gì... ?!

Hành trình khám phá bí ẩn , kèm những tình huống oái oăm hài hước ,chữa lành. những thông điệp giấc mơ dẫn đường Minh phải đi theo .?!

Cam kết He nhé 💋
Giới thiệu nhân vật ( 3 cặp ) để vị trí hơi loạn
N ( yêu khác giới ) B và T ai cũng hiểu bot và top .

Trần phan minh (2001) B
Đặng văn phong (1999) T
Ngọc vân mai (2000) N
Lê thanh hoàng (1998) T
Nguyễn nhật an (2003) B
Trần gia bảo (2017) 🙂
Nguyễn thành dương (1996) N
Phạm ngọc duy(2002) N Tags: bíẩnkyaolýtrai×traitâm​
 
Linh Cảm Dẫn Lối
linh cảm không tên


"Cạch", cậu bước xuống và đứng trước cửa hàng tiện lợi.

Đây là lần đầu anh đi làm ở đây, vì chị chủ nhờ nên anh nhận lời.

Thấy chị chỉ có một mình mà anh cũng đang cần tiền, nên vào làm luôn.Vừa bước vào, chị chủ đã dúi cho anh cả đống việc.

Nhưng vốn trai tráng, anh xoay xở cũng khá ổn.

Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh mơ hồ lướt ngang sau gáy khiến anh hơi khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn ra cửa.Nhưng công việc dồn dập khiến anh nhanh chóng quên đi cảm giác đấy.

" đêm dần buông xuống " khi anh đang dọn đồ để đi về thì cảm giác đó lại lặp lại kèm theo không khí chỗ anh thấp đi

luồng không khí thay đổi rõ rệt. nhưng chỉ có anh cảm nhận dc , anh nhìn quanh thì chẳng ai có biểu hiện j lạ cả , anh vội bỏ đồ vào nhanh hơn thì bác lao công lại hỏi .

" cháu có sao không, sao mặt xanh vậy có cần cô giúp gì không.

" Mặt cô lao công lúc đó có khi còn tái hơn cả anh

anh vội 'lắc đầu' rồi ôm túi về khi đi về phía cửa cảm giác tần không khí giãn ra rồi ra khỏi cửa nó lại biến mất như từ nảy đến giờ chẳng có gì xảy ra không khí bên ngoài trong lành. cảm giác ấy làm anh sợ , liền chạy nhanh ra trạm xe buýt. khi đã ngồi đc trên ghế anh thả lỏng nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh.

"Ánh đèn đường len lỏi, tiếng cười nói xôn xao ."

khiến anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào , một bóng người bước vào con hẻm tối , cảm giác như tim anh hẫng một nhịp rồi bóng lưng ấy khuất bóng khi anh nhìn lại thì người đó đã đi mất.
 
Linh Cảm Dẫn Lối
bước đầu cảm giác


Đêm đó anh Minh suy nghĩ rất nhiều.

Về người đàn ông bước vào con hẻm kia

anh không hiểu vì sao bản thân lại không thấy sợ người này, dù người này có cảm giác kia .

Ngược lại, càng nhìn anh ta, cậu lại càng có cảm giác quen thuộc đến lạ.

Mấy ngày gần đây, cảm giác ấy cứ xuất hiện mỗi khi cậu gặp một ai đó .

Không phải ai cũng vậy chỉ 1 nhóm người , cậu không hiểu sao cảm giác đó không phải thân quen thường thấy, mà giống như...

đã từng gắn bó rất lâu nào đó xa xăm mà cậu không thể nhớ ra cảm giác đó cậu không làm sao tả được .Những người đó như bị một cái gì đó kết nối lại, Lạ lùng .những người ầy, có người lại nhìn cậu như chỉ muốn nhìn thoáng qua rồi rời đi, hời hợt, có người thì lại có ánh mắt nhìn cậu bằng cả một cảm xúc sâu đậm rồi tiếc nuối rời mắt .

Nhưng chỉ có cậu kia lại mang cho cậu cảm giác hẫng 1 nhịp .

Dù cảm giác ấy có trên người cậu ta , không chỉ có cảm giác thân quen , mà là rất nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn cả thế

như họ đang chờ đợi ở cậu thứ gì đó vậy .Cậu liền thở dài ,suy nghĩ , rồi lấy điện thoại ra xin nghỉ 1 buổi với lý do bệnh , hên làm sao mai cũng có người muốn đổi ca, nên việc này khá là thuận lợi.Sáng sớm Minh đã đi ra ngoài từ sớm, wie "ko bt là anh Minh đi đâu nhờ " 🙂)

-Anh minh bước vào cánh cửa mở ra mình bước vào 1 Vũ trụ mới 😱 à ko chỉ là mấy tấm rèm thôi 🙂) một tiếng nói cất lên B\in- "Muốn coi j"Minh " tôi không biết sao dạo gần đây

Tôi gặp đc nhìu người rất kì lạ và hôm qua tôi gặp được người lạ nhất luôn không nói gì chỉ thoái qua thôi nhưng lạ lắm kìa.

"Wie- "ảnh nói 1 mạch.

"B\in"khoan đc rồi, tôi hỏi rồi.

"

Minh " hỏi , cái gì "

Người thầy này cách anh minh rất xa, Minh nghe tiếng que ma xát vang lên, tuy chỉ có một hai lần.

" Nhưng đầu anh tiếng ma sát lại lặp đi lặp lại tiếng vọng càng ngày càng to" rồi tai anh ù đi 'bóng tối bao chùm' .

Anh nghe ông thầy nói rằng .

"nhớ chỉ nhìn thôi rồi về lại đấy không là lạc là không về được đâu đấy" .Khi anh mở mắt ra thì một khuôn mặt điển trai xát lại hỏi Khôi" Anh có sao ko."

Anh muốn trả lời nhưng anh không cử động đc, cơ thể ko nghe anh điều khiển ,bổng giọng nói cất lên .

Rồi anh bỏng xuất ra thành 1 linh hồn, anh chưa định hình được thì lại một giọng nói khác cất lên.(Sẽ có hai minh nha minh mình kể là Minh còn minh thế giới khác là ming nha 🙂).) Ming : 'mỉm cười' " anh xin lỗi, anh ngủ quên.

"Khôi"đi thôi anh oi trễ h rồi.

"Ming" ừ nhờ, chờ anh tí nhá"-Anh minh nhìn tay mình mờ mờ, cơ thể rất nhẹ có thể bay lên dc ln anh cười 'phớ lớ'Minh"hú hú, mình bay lên dc luôn này.

"Wie: 🙂) chưa bt chít hay chưa mà cười nhìu thế nhờ

Đang cười thì anh nghe tiếng gấp gáp nóiMing"Anh xong rồi mình đi thôi "

Khôi "còn 30p nữa là tập hợp á "Ming "mình đi tới đó là vừa đúng giờ luôn đi thôi.

"Khôi" dạ"-Hai người lên trạm xe gần nhất, minh thấy vậy liền đi theo, vì anh đang ở dạng linh hồn nên chẳng ai thấy anh cả,

Anh cứ thích ngồi đâu, thì ngồi bay đi đâu cg chẳng ai thấy anh cả .

Đến nơi anh đi theo hai người kia anh thấy người hoạt bác kia, rất giống giống ai đó lúc anh đang suy nghĩ,

thì cảm giác quen thuộc lại đến anh cảm nhận dc cảm giác này từ phía trc.Thì bổng chàng trai kế bên,

quanh sang chỗ tối anh đang đứng khiến anh nín cả thở như chàng trai kia như thấy dc anh vậy.

Rồi anh nghe tiếng họ nói chuyện Ming " em sao vậy, nhìn gì thế "Khôi" dạ không có gì " -Anh minh thở phào, bổng tiếng ù tai từ xa rồi vang bên tai anh, tiếng xì xào rì rào từ nhiều phía, một giọng nói vang lên .B\in " Trần Phan MINH"
 
Linh Cảm Dẫn Lối
giấc mơ và thông điệp ký gửi


Âm thanh ma sát lại vang lên.

Khi anh mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi dựa vào tường, tiếng nói làm anh bừng tỉnh.B\in: "Rút 5 que đi, que nào cậu thấy lạ nhất ấy."

Anh không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời rút theo, đưa lại cho người sau rèm.B\in: "Chậc chậc...

Giờ chưa phải thời điểm biết nó đâu.

Cậu cứ về đi, vào ngày 12/7 đến đây một lần nữa.

Tôi cũng không chắc sẽ giúp được 100% đâu đấy.

Nhớ cẩn thận từ nay tới đó."

Lúc anh Minh rời đi, người sau rèm lại ló mặt ra nhìn theo bóng cậu, rồi lại "chậc chậc" vài tiếng.B\in: "Số cậu chàng này khổ thật."

Minh vừa nghe chị chủ gọi điện hối về thay ca làm, anh cũng nhanh chóng quay lại quán.

Nhưng vừa về đến nơi thì chóng mặt, mắt mờ, chân đứng không vững.

Anh như đang lạc vào một thế giới khác.

Cơ thể đau nhói như bị xe cán qua, một vòng người vây quanh chỉ chỏ, nhưng chẳng ai giúp.Anh thấy mình như đang nằm trong vòng tay ai đó.

Lúc này, giọng nói oang oang vang lên:"Minh!

Minh!

Mày đừng có chết nha!

Tao không biết giải thích với cha mẹ mày sao đâu, Minh ơi là Minh!"

Anh nhức đầu, chống tay đỡ đầu, thều thào:

Minh: "Chị trù em chết à...

Em sống dai hơn chị đó."

Chị chủ ngừng khóc, nhìn Minh chằm chằm:

"Mày làm sao vậy Minh?

Tao đâu có ép mày đến mức này.

Mày vừa nghe điện thoại tao mà ngất luôn.

Hên là ngất gần quán, có người gọi lại cho tao, không thì tao cũng không biết làm sao nữa."

Minh: "Vậy... ai đưa em tới đây?"

Chị chủ: "Tao cũng không biết.

Nhìn như có một chàng trai đưa mày vào xong rồi đi luôn, tao còn chưa kịp hỏi gì.

Giờ thì mày chờ tao chút, tao nhắn tin cho chồng rồi về ngủ đi.

Ngất nữa là tao không bưng nổi thằng 1m70 vô bệnh viện đâu đó!"

Minh chỉ gật gật rồi ngồi xem chị chủ nói chuyện với chồng, thở dài.Cuối cùng, Minh cũng chờ được hai vợ chồng nhắn tin xong, gặp nhau, rồi "đuổi" người bệnh về.

Về tới nhà, anh vội lăn lên giường, nhắm mắt ngủ.

Lúc này, anh chìm vào hư không.

Minh thấy rất nhiều cảnh tượng nhưng chẳng nhớ nổi đó là gì.

Ánh đèn đường chập chờn...

Rồi anh cảm nhận có người đang đứng trước đầu giường.

Nhưng lúc này, anh chẳng thể cử động được, và cảm giác ấy nhanh chóng biến mất.
 
Linh Cảm Dẫn Lối
chương 4 : top 9 xuất hiện


Tiếng chim hót làm anh tỉnh giấc.

Thằng bạn cùng phòng làm trái giờ, giờ nó đã về.

Nó tưởng làm anh tỉnh thức nên rối rít xin lỗi.

Vì thường ngày anh cũng ít khi ngủ được ngon giấc, anh và nó cùng ngồi lại nói chuyện.

Anh kể về chuyện gần đây mình gặp, tuyệt nhiên anh không nhắc về chuyện ông thầy đó, vì anh cũng chưa chắc chắn rằng ông thầy sẽ giúp được mình cả.Duy: Hèn chi dạo này thấy mày hay mệt với thiếu máu nha.

Lâu lâu mặt mày không còn một miếng máu nào, mày làm tao sợ đó Minh ơi.

Minh: Cũng không có gì đâu, tao sống dai lắm.

Lâu lâu đề kháng yếu thôi.

Duy: Thật không?

Giờ tao cũng không biết nên giúp mày thế nào nữa.Cả hai người cùng ngồi lại, nói đủ thứ chuyện trên đời.

Rồi Duy nói với Minh một chuyện làm cậu nhớ mãi😀uy: Sao mày không về quê, nơi mày sống hồi nhỏ xem, nơi đó có ai giúp được gì không?Sau buổi nói chuyện đó, anh cũng suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng nói đi thì dễ, làm sao mà đi nhanh được.

Vì anh còn đứa em ở cùng, nó mới có 8 tuổi.

Giờ mà đi thì phải chuyển trường, làm giấy tờ đủ thứ, anh cũng mệt.

Anh thở dài nhìn cuốn lịch: 10/7, chiều nay chắc nhóc con ấy sẽ về.

Thằng Duy nảy đòi đón nhóc con ấy về, nên anh liền lấy xe đi mua đồ ăn, về nấu cơm chờ hai anh em nó về.⌚ Anh còn đang nấu cơm trong bếp thì từ đầu dãy đã nghe tiếng hai anh em nó la làng, ồn xồn đến cửa.

Nhóc Bảo lao vào anh như tên lửa, khóc lóc, chỉ tay về thằng Duy méc:Bảo: Anh ơi, chú Duy ăn hiếp em!Mặt thằng Duy như cái mâm, chỉ lại vào nhóc Bảo😀uy: Tao trẻ, đẹp trai như này, đón nó biết bao cô quay đầu phải ngắm.

Tao kêu tao bằng anh thì được, mà nó kêu mày là anh, còn kêu tao là chú!

Trong khi tao còn nhỏ hơn mày một tuổi, mày coi mà xử lý.Minh chỉ biết cười vào mặt nó.

Nhìn hai chú cháu mếu máo, đánh nhau mà bất lực, anh chỉ biết gõ đầu hai đứa, kêu cả hai vào nhà rửa tay ăn cơm.Trong lúc cả hai chú cháu còn đang nạnh nhau rửa tay, Minh thấy trên xem có vài lon bia liền hỏi:Minh: Thằng Duy, đâu, bia này là gì nữa đây?

Duy gãi đầu:

Duy: Uống vài lon tâm sự thôi mà.

Tao cũng có chuyện muốn nói với mày vài chuyện.Minh thở dài, dọn cơm ra bàn.

Duy khui bia, rót cho Minh, rồi nhìn sang nhóc Bảo😀uy: Nhóc có uống sữa không?

Nhóc Bảo bĩu môi, gật đầu.Duy đứng dậy lấy cho nhóc ly sữa, rồi ngồi vào bàn tám chuyện với Minh.Duy: Dạo này em xui quá anh ơi.

Minh: Mà xui cái gì?

Duy: Gia đình em dạo này không ổn.Minh: Tao thấy gia đình mày có bao giờ ổn đâu.

Có chuyện gì nói nhanh.

Tao nói thật mày nhá, tao với mày chơi với nhau cũng qua một thập kỷ rồi đấy.

Tao đi lúc trong bụng mày… nói!Duy rưng rưng nước mắt:

Duy: Em kể, anh đừng có chửi em nha…Minh: Mà là chuyện gì mới được chứ?Duy nhào lại ôm eo Minh, khóc quá trời quá đất:

Duy: Anh ơi, ny em nó đá em nữa rồi… hụ hụ…

Nó nói em không phải gu nó, còn là sinh viên, nó không chịu… híc híc…Minh kéo Duy ra, vừa kéo vừa chửi:

Minh: Cái thằng ngu này!

Tao nói hoài mà mày không nghe.

Mày là thằng lỗ tai cậy, xin lời khuyên mà tao khuyên thì đéo nghe.

Mày cút tao ra!

Tao không có thằng bạn nào như mày, cút ra, thằng chó!Khung cảnh thật hỗn loạn.

Chỉ có nhóc Bảo là ngồi ngay ngắn, uống ly sữa và thưởng thức khung cảnh thường ngày thấy.Minh kẹp cổ Duy, vừa rì xuống vừa chửi bới.

Còn Duy thì vừa bao biện, vừa cố thoát tay Minh ra.

Khung cảnh càng thêm hỗn loạn.Nhóc Bảo đã uống hết ly sữa từ đời nào, nhưng trận chiến vẫn chưa có hồi kết.

Nhóc cất cặp, thay đồ đi chơi.

Vừa mở cửa, nhóc thấy hàng xóm mới.

Hai cặp mắt va nhau, nhóc quay đi chỗ khác rồi xuống công viên chơi.Nhóc cứ thẫn thờ ngồi xích đu thì anh hàng xóm hồi nãy đi đến, hỏi:

Phong: Anh tên là Phong.

Sao em lại chơi một mình vậy?Nhóc Bảo nhìn anh hàng xóm từ đầu tới cuối rồi mới đáp:

Bảo: Dạ, em tên Bảo.

Tại hôm nay anh em đang đánh nhau nên em xuống đây chơi một mình.
 
Linh Cảm Dẫn Lối
chương 5 .


Phong phì cười:> “Anh là hàng xóm cạnh phòng anh em mới chuyển đến nãy.

Anh định đến chào hỏi, nhưng thấy phòng ồn ào sợ phiền, cái thấy em nên xuống đây chào hỏi em trước vậy .”

Nhóc Bảo nhìn chằm chằm Phong vài giây mới đáp:> “Dạ.”

Phong hơi do dự vài giây rồi hỏi:> “Người ở chung với anh em và em… là ny anh em hả?

Anh xin lỗi nếu nói sai.”

Phong vừa nói vừa xua tay.

Chưa dứt câu thì nhóc Bảo chen vào:> “Dạ không.

Chỉ là ông chú già ở chung vì là bạn thân của anh em thôi.”

Nghe được câu này, Phong thở phào, giọng càng niềm nở:> “Vậy anh em có ny chưa?”

Nhóc Bảo nghe xong hơi chưa hiểu, hỏi lại:> “Anh em ạ?”

Thấy cái gật đầu của Phong, nhóc Bảo nghi hoặc:> “Anh hỏi chi vậy ạ?”

Phong hơi bối rối, gãi đầu bảo:> “Dạ… chưa.”

Nhóc tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhảy xuống khỏi xích đu, bỏ lại câu:> “Mặt trời lặn rồi, em xin phép về nhà nha.”

Phong nhìn theo bóng lưng ấy, mỉm cười, thì thầm:> “sắp gặp nhau nữa rồi, Minh à.”

Lúc này, nhóc Bảo lon ton chạy lên thang bộ, tháo dép.

Đâu ra lại có một chiếc tông lào đập thẳng vào đầu, làm nhóc muốn xiểng niểng.

Nhóc thấy anh mình chạy ra hỏi:> “Trời ơi, em tui!

Thằng Duy đâu?

Mày chơi cái gì trong nhà nữa vậy, thằng quỷ!

Trời ơi, ở với thằng này tui như có hai đứa em luôn vậy trời.”

Duy rón rén đi ra.

Anh Minh lại thở dài, cóc đầu Duy một cái:> “Ai làm người đó tự giác bế Bảo lên nhanh!”

Nhóc Duy lon ton lại bế nhóc Bảo lên, thì thầm chỉ có hai đứa nghe:> “Sao mày không né, cứ vào lúc tao phi dép chứ!

Tao mới ăn đánh xong, h tại mày lại bị ăn chửi.”

Nhóc Bảo cau mày, cố gắng nói lớn:> “Do chú Duy chứ đâu phải Bảo đâu, anh Minh ơi!

Bảo đau đầu quá à, chắc cái dép đập sưng đầu rồi.”

Duy nghe vậy tái mặt.

Minh nói:> “Mày lại nữa hả Duy!

Ăn hiếp nó hoài đi.”

Hai anh em ôm nhau cái, rồi thằng Duy đem chai dầu ra xức cho em nó.

Nhóc Duy nhìn nhóc Bảo bằng ánh mắt tóe lửa, nhỏ giọng:> “Có chiếc dép mà sưng đầu mày!

Hồi tao đánh cho vù mỏ giờ!”

Rồi nó cũng lê lết đi tìm dầu.

---(Chuyển tối)Mí mắt Minh nặng dần.

Âm thanh hít thở đều đều rồi chẳng nghe gì nữa.

Bỗng có người khều anh.

Khi anh mở mắt, khung cảnh rất lạ — chẳng còn là phòng ngủ của Minh nữa, mà là ngoài trời.

Anh nhìn lại thì ra đó là trường học.Một đám người chạy lại khoác tay cậu, mặt ai cũng mờ câm, anh chẳng thấy rõ, chỉ nghe giọng nói:> “Mày với ny sao rồi?

Tao mới thấy ny mày đang chờ ở cổng đó.”

Giọng khác vang lên:> “Mày cứ đi đi, tao giữ chân anh hai mày cho, khỏi lo ông phá.”

Anh khó hiểu:> “Mình làm gì có người yêu!”

Anh lên giọng hỏi:> “Tui đâu có người yêu gì…”

Chưa kịp nói thì họ tan biến.

Anh hơi hoảng, cố níu họ lại nhưng còn mình anh.

Cảnh lại đổi: lần này anh đang nằm trong đống máu.

Cảm giác đau ập đến, cơn nhức âm ỉ như gặm nhấm từng thớ thịt.

Lưng anh ướt đẫm nước, cảm giác ấm nóng.

Anh nhăn mặt — đau quá, không cử động được.Giờ anh mới để ý: mình đang nằm trong vòng tay ai đó. (Tách… tách…) Cậu ấy đang khóc, hình như còn nói gì nữa, nhưng anh chỉ cảm thấy đau quá… rồi anh ngất đi.
 
Linh Cảm Dẫn Lối
chương 6.


Mặt trời đã ló dạng, nhóc Bảo cũng bị Duy đánh thức.

Lúc này, Bảo còn đang say ke, cứ gật gù chưa tỉnh thì Duy ngồi xổm xuống, nói nhỏ với nhóc Bảo😀uy: “Bảo, ê… mày nhìn kìa, Minh nó bị gì kìa.”

Nhóc Bảo vừa nghe tên anh mình liền ngồi bật dậy, hỏi:Bảo: “Anh em bị gì?”

Cả hai đồng thanh quay mắt sang Minh.

Mặt anh tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, trông như người bệnh nặng.

Cả hai rón rén lại, áp tay vào người Minh.

Nhưng vừa chạm vào, cả hai đều rụt tay ngay:Bảo: “Chú Duy, giờ sao chú?”

Duy: “Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai!”

Cả hai luống cuống, vừa lau người Minh vừa đi mua thuốc, nhưng lại không biết ai sẽ ở lại trông Minh.Lần này, Duy lên tiếng trước, giọng kiên định😀uy: “H, tao chở mày đi học.

Để tao xin nghỉ một hôm, mày đi học cho tao.”

Nói rồi, Duy lôi nhóc Bảo – còn đang ngẩn người – cho thay đồ, rồi chở tới trường luôn.Lúc này, chỉ còn Minh và Duy ở nhà.

Cậu vừa lướt điện thoại, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Minh.

Bỗng tiếng đập cửa vang lên.

Cậu bước ra mở cửa thì thấy một anh chàng lạ hoắc đứng đó, chào hỏi😛hong : “Chào cậu, tui là hàng xóm nhà bên.

Hôm qua không chào hỏi được, hôm nay thấy cậu ở nhà nên qua chào.”

Thấy vậy, Duy cũng niềm nở chào hỏi và mời vào uống nước.Trong lúc này, Minh – người bệnh – vẫn miên man từ tối qua đến giờ.

Cậu vẫn chìm trong giấc mơ đó.

Từ cơn đau trước đó, cậu lại mở mắt ra, cứ ngỡ chỉ là mơ, ngủ dậy sẽ tỉnh.

Nhưng cậu chỉ thấy mình ở trong một căn phòng đen.Từng tấm ảnh chiếu lại từng khoảnh khắc, nhưng tất cả đều mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng.

Cậu bứt rứt: Tại sao cho thấy mà lại mờ như vậy?Cậu tiếp tục bước, căn phòng càng dài như vô tận.

Những khung cảnh chiếu lại ngày một nhiều.

Cậu quyết định đứng lại, giơ tay chạm vào một khung cảnh.Trước mắt cậu là căn phòng trọ giản dị, có rất nhiều người trong đó.

Tuyệt nhiên, giấc mơ vẫn không cho cậu thấy mặt họ.

Họ đang nấu ăn cùng nhau, tiếng cười nói vang lên, trông rất hạnh phúc.Nhưng rồi căn phòng ấm áp ấy dần nhuốm màu u buồn.

Tiếng khóc xé lòng vang lên.

Một tấm di ảnh được đặt lên bàn thờ từ lúc nào.Anh bật khóc, không hiểu sao mình lại khóc, nhưng trong lòng cơn đau âm ỉ.

Cơn đau ấy lớn dần, anh ôm mặt bật khóc nức nở.
 
Back
Top Bottom