- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Lingorm] Trùng Sinh Giữa Duyên Tiền Kiếp
50
50
Lingling Kwong ngồi trò chuyện với thôn trưởng một lúc, vẫn như thường lệ hỏi thăm tình hình gần đây của thôn.
Thôn trưởng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của cô, thở dài nói: "Con sống ở Kwong gia có tốt không?"
Mỗi lần trở về quê, Lingling Kwong đều không muốn rời đi.
Tuy sống ở thành phố lớn bên cạnh người cha giàu có, nhưng thôn trưởng đại khái cũng hiểu, cuộc sống của Lingling Kwong không hẳn là hạnh phúc.Lingling Kwong cúi đầu hơi hơi mỉm cười, lúc này mới trả lời: "Trước kia cuộc sống của con không mấy suôn sẻ, nhưng từ khi kết hôn và gặp được N'Orm, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.
Em ấy thật sự rất tuyệt vời, luôn đối xử với con rất tốt.
Thôn trưởng, bác không cần phải lo lắng cho con nữa."
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt khi nhắc đến vợ không giấu được hạnh phúc cùng ngọt ngào, thôn trưởng cũng vui vẻ, cười nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Trước kia chúng ta vẫn luôn thấy Land là người không tệ, còn từng nghĩ đến chuyện tác hợp hai đứa.
Khi nghe bà Kunch nói con đã kết hôn, bác còn thấy tiếc nuối, lo con không gặp được người thật lòng.
Giờ nếu tình cảm hai đứa tốt đẹp, cô ấy lại quan tâm yêu thương con, vậy thì bác yên tâm rồi."
Lingling Kwong nghĩ đến phu nhân nhà cô đã ngủ say rồi, nếu lại nghe người khác nhắc đến Land, khẳng định chua chế.t.
Vì thế cô cười đối thôn trưởng nói: "Con cùng Land thật sự không có gì, con chỉ xem anh ấy là anh trai.
Con biết mọi người quan tâm con, nhưng chuyện này thật sự không nên nhắc lại nữa.
Vừa rồi vì bà Kunch vô tình đề cập, khiến vợ con biết chuyện, hai đứa mới giận dỗi một trận.
Con phải dỗ mãi mới yên."
Thôn trưởng ha ha nở nụ cười, liên thanh nói: "Đúng đúng không nên nói, không nên nói.
Giận dỗi là bình thường, chứng minh cô ấy để ý con, bác bảo đảm không nói, hy vọng thằng bé Land kia có thể buông bỏ, sớm một chút tìm được người vợ tốt."
Lingling Kwong có chút bất đắc dĩ, thần sắc cũng có chút phức tạp, kỳ thật Land là nam nhân tốt nhất mà cô từng gặp.
Tính cách ôn hòa, lễ độ, nói chuyện với anh ấy cũng rất thoải mái.Kiếp trước, cô thậm chí từng nghĩ rằng, so với việc kết hôn với những đối tác làm ăn do Ananda Kwong giới thiệu, cô thà chọn anh còn hơn.Chính là đời này gặp Orm Kornnaphat, cảm giác rung động mà nàng mang đến cho cô, khác xa cái gọi là thoải mái hòa hợp yêu thích, thậm chí còn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.Nghĩ vậy Lingling Kwong nở nụ cười, nhưng chỉ có thể trong lòng ngẫm lại, nếu để phu nhân nhà cô biết được, chỉ sợ thật muốn giấm hỏng rồi, còn không biết phải dỗ thế nào cho tốt.Lingling Kwong vừa nghĩ ngợi vừa trở về nhà, nhưng ngay khi đến trước cửa, cô đã thấy Land đang cúi đầu đứng đó.
Khi trông thấy cô, biểu cảm trong mắt đặc biệt phức tạp, liền ở đó đứng nhìn cô thật lâu cũng không nói lời nào.Lingling Kwong hơi sửng sốt, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: "Land, có chuyện gì sao?"
Land biểu tình buồn khổ, trong mắt thần sắc còn có chút đau đớn, nhưng gượng cười nói: "Anh đến xem em, còn thiếu thứ gì không?"
Lingling Kwong lắc đầu: "Cảm ơn anh, không thiếu.
Lần này em mang theo không ít đồ, cơ bản đều đầy đủ hết.
N'Orm thể trạng yếu, lại sợ lạnh.
Cảm ơn anh đã mang lò sưởi tới, giúp giải quyết một vấn đề không nhỏ.Land nghe được cô trong miệng gọi N'Orm, còn có lời nói toát ra sự quan tâm đối với người kia, càng nhịn không được, xúc động nói: "Các em... làm sao mà gặp được?
Em mới rời đi một năm liền kết hôn, anh muốn biết, em là tự nguyện sao?
Ba em... có ép buộc em không?
Em thật sự thích cô ấy sao?"
Anh hỏi vội vã, như thể chỉ cần tìm được một lý do, là có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng.
Anh đã thích Lingling Kwong từ rất lâu, từ thuở nhỏ đã đem lòng thương mến cô em gái này, vẻ ngoài ngoan ngoãn, trầm lặng, nhưng bên trong lại vô cùng thông minh.
Bao năm qua, anh luôn che chở Lingling, không để ai bắt nạt hay tổn thương cô.Mãi đến khi cô bị đưa về Bangkok, anh mới phải chia xa với cô.
Về sau, khi gặp lại ở đại học, Lingling Kwong đã hoàn toàn thay đổi, trở nên cuốn hút đến lạ thường.
Chính khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra rõ ràng rằng mình đã thích cô từ lâu.Nhưng Lingling Kwong là con gái của Chủ tịch Tập đoàn LLK, anh tự ti nên không dám thổ lộ tình cảm.
Về sau, anh dần biết rằng cuộc sống của cô cũng không mấy êm đềm.
Khi anh trở về quê nhận chức, Lingling đã có thể tự lập, và hằng năm đều trở về thăm quê.
Anh nghĩ, có lẽ mình lại có thêm một cơ hội.Anh đã lấy hết can đảm để thổ lộ, nhưng lại bị Lingling Kwong từ chối.
Anh hiểu tình cảnh của cô rất khó khăn, nên không muốn gây áp lực, chỉ âm thầm chờ đợi đến ngày cô sẵn sàng đón nhận tình cảm của mình.
Thế nhưng anh không ngờ, Lingling lại lặng lẽ kết hôn, không một lời báo trước, khiến anh hoàn toàn mất đi cơ hội cuối cùng.Anh hy vọng được nghe một câu trả lời mà lòng vẫn âm thầm chờ mong, nhưng Lingling Kwong lại tàn nhẫn đến mức dập tắt toàn bộ hy vọng trong anh.Ánh mắt cô dịu dàng, như thể đang hồi tưởng điều gì đó.
Giọng nói kiên định mà ôn hòa: "Ừ, ban đầu cũng không phải do em tự nguyện.
Nhưng bây giờ, đó lại là điều em biết ơn ba nhất.
Trước đây em chưa từng thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Em thật sự rất thích N'Orm, và cũng rất may mắn vì nàng đã bước vào cuộc đời em."
Niềm hạnh phúc nơi cô không cách nào che giấu được.
Mỗi khi nhắc đến Orm Kornnaphat, dường như toàn thân cô liền toát ra một thứ ánh sáng lấp lánh, khiến người ta không khỏi rung động.
Sự nhận ra ấy khiến Land càng thêm đau lòng.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi mới hít một hơi, chậm rãi nói:: "Anh thật lòng vui mừng thay em.
Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ chúc phúc cho em."
"Cảm ơn anh.
Em cũng hy vọng anh sớm gặp được người thật sự thuộc về mình.
N'Orm chắc sắp tỉnh rồi, em vào trước."
Sự bình tĩnh của Lingling Kwong mang theo chút tàn nhẫn.
Dù cô thật lòng biết ơn Land, nhưng giữa hai người họ vốn dĩ không thể có khả năng.
Cô đã có Orm Kornnaphat, cho dù trong lòng có đôi chút áy náy, cô cũng không muốn tiếp xúc với Land thêm nữa.
Làm vậy, đối với cả ba người, đều không phải chuyện tốt.Land cũng hiểu rõ thái độ của Lingling Kwong.
Dù trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng anh không phải kẻ cố chấp.
Cô đã kết hôn, vợ cô lại đang ở ngay đây, nếu anh còn tỏ ra quá thân thiết, chỉ càng khiến cô thêm khó xử.
Vì thế, anh gật đầu, nỗ lực giữ dáng vẻ tiêu sái: "Em cứ vào đi, anh cũng có việc đi về trước."
Lingling Kwong gật đầu nhìn anh ta rời đi, khẽ thở dài, đang chuẩn bị xoay người vào nhà, phía sau liền vang lên một giọng nói: "Thở dài cái gì, là cảm thấy có chút tiếc nuối sao?"
Lingling Kwong quay đầu, liền nhìn thấy Orm Kornnaphat ăn mặc áo ngủ đứng ở phía sau cô, gương mặt mang theo ý cười, trêu chọc nói.Lingling Kwong hơi sững người sau đó nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay nàng, quả nhiên lạnh buốt."
Em đứng đây bao lâu rồi?
Ra ngoài mà không biết mặc thêm áo ấm, nếu bị cảm làm sao bây giờ?"
Vừa nói, cô vừa kéo Orm Kornnaphat vào phòng, lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người nàng, bọc kín lại.Orm Kornnaphat mỉm cười để mặc nàng lăng xăng, chỉ nhẹ giọng nói: "Em tỉnh dậy không thấy chị đâu, nên muốn đi tìm.
Kết quả vừa hay nghe được chị nói chuyện với người kia...
Ừm, em nghĩ với thân phận của mình thì xuất hiện lúc đó hơi ngại, nên không dám làm phiền."
Lingling Kwong trừng mắt liếc nàng một cái: "Thân phận gì mà xấu hổ chứ?
Nói nghe hay, thật ra là đứng đó nghe lén!
Biết rõ sức khỏe không tốt mà còn không chịu mặc áo ấm, em đây là muốn bị đánh đòn."
Đại khái là bực nàng không biết tự chăm sóc bản thân, Lingling Kwong chẳng hề giữ lại chút dịu dàng nào, khiến Orm Kornnaphat ngẩn người vì bất ngờ.Nàng ủy khuất, mím môi nói: "Chị thật hung dữ."
Lingling Kwong ngước mắt liếc nàng, sờ sờ chân nàng, đều không mang vớ cũng lạnh băng một mảnh, oán hận cho nàng xoa vài cái, lại đem vớ mang vào, không mặn không nhạt nói: "Nếu chị cảm thấy tiếc nuối, em vui vẻ sao?
Hay thấy chị quá hung dữ."
Orm Kornnaphat lại một lần khắc sâu phu nhân nhà nàng lòng dạ hẹp hòi, quả thực có thù tất báo, liền như vậy trong chốc lát, cả vốn lẫn lời đều đòi trở về."
Em sai rồi, cái gì tiếc nuối, một chút đều không đáng tiếc.
Vợ em là tốt nhất, một chút đều không hung dữ, em yêu vợ đến chế.t."
Vừa rồi một phen lời nói nghe được khiến Orm Kornnaphat trong lòng nở hoa, chút vị chua kia đã sớm bị ngọt ngào hòa tan, cho nên mới có thể nhẹ nhàng trêu chọc Lingling Kwong.Nàng tuy rằng đang nhận sai, nhưng đôi mắt sáng ngời ý cười, khóe môi không giấu nổi vẻ đắc ý, làm Lingling Kwong vừa tức giận vừa buồn cười."
Nghe được chị nói, hài lòng sao?
Không ghen nữa?"
Orm Kornnaphat gật gật đầu: "Vừa lòng, bất quá vẫn chua.
Em cũng muốn cùng chị lớn lên, bảo vệ chị, muốn chị gọi em tỷ tỷ."
Lingling Kwong xì nở nụ cười, gõ đầu nàng: "Em đang suy nghĩ gì vậy?
Chị lớn hơn em hai tuổi, muốn gọi cũng là em gọi chị tỷ tỷ."
Orm Kornnaphat nghiêng đầu nhìn cô không nói lời nào, Lingling Kwong liếc xéo nàng một cái: "Như thế nào không nói?"
Orm Kornnaphat nhấp môi cười khẽ, sau đó thân thể ngã về phía trước, dựa vào trên người Lingling Kwong đang mang vớ cho nàng.
Nàng đặt cằm lên ngực Lingling Kwong, ngước mắt nhìn đối phương, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tỷ tỷ?"
Lingling Kwong hô hấp ngừng lại, sau đó Orm Kornnaphat nhìn đến cổ họng cô động đậy, như là nuốt hạ nước miếng.Trong lòng nàng, ý cười càng thêm rõ nét, trên mặt còn mang theo nụ cười nũng nịu khi tiếp tục gọi: "Lingling tỷ tỷ?"
Lồng ngực Lingling Kwong phập phồng rõ rệt, cổ cũng ửng đỏ.
Rõ ràng cô không chịu nổi khi Orm Kornnaphat gọi mình là "tỷ tỷ" cảm giác ấy như có ai chạm nhẹ lên trái tim cô, khiến cô hoàn toàn rối loạn, thật sự quá mức chịu đựng.Cô nhẫn nại, Orm Kornnaphat ngửa đầu không nặng không nhẹ cắn lên cái cằm trắng nõn của cô, Lingling Kwong hoàn toàn giữ không được nữa.Cô rất thích Orm Kornnaphat cắn nhẹ vào cằm mình, đối phương lúc này tựa như con mèo nhỏ làm nũng và muốn được cô sủng nịch, cho nên cố tình cắn nhẹ để kích thích, xem cô có quan tâm đến nàng hay không.
Nhìn Orm Kornnaphat đáng yêu như thế, Lingling Kwong không nhịn được nữa, cúi đầu nâng cằm nàng lên, hung hăng hôn tới.Lúc đầu lưỡi Lingling Kwong vừa mới tiến vào, Orm Kornnaphat lập tức đón lấy, đem cô giam cầm trong ấm áp nóng bỏng.Trong lúc đôi môi ngọt ngào cuốn lấy mê say, Lingling Kwong nghiêng người, thuận thế mang theo Orm Kornnaphat áp xuống giường.Tiếng cọ xát sột soạt hòa lẫn với hơi thở gấp gáp, quẩn quanh trong căn phòng tĩnh lặng."
Chị nói rồi, nếu em loạn làm nũng, chị ăn sạch em đấy."
Giọng cô khàn khàn, rõ ràng đã phải kiềm nén suốt một thời gian dài.Giữa tiếng thở dốc, một giọng nói khác sung sướng mà ẩn nhẫn: "Em cũng nói rồi, cầu mà không được."
Orm Kornnaphat ngoan ngoãn nằm ở dưới thân, dáng vẻ quyến rũ nhìn sâu vào mắt Lingling Kwong.
Nàng chủ động hôn lên bờ môi đối phương, rồi nhẹ nhàng mở góc hàm, đầu lưỡi câu lấy l.ưỡi Lingling Kwong, thân mật mà cuốn lấy, khiến Lingling Kwong mê mẩn.Sau đó Orm Kornnaphat ngưng lại một chút, hơi thở nóng bỏng và ánh mắt ướ.t á.t, nàng quyến rũ nhìn Lingling Kwong."
Đến đây, P'Lingling."
Nàng nói, đôi tay câu lấy cổ đối phương.Lần này có chút mãnh liệt để Lingling Kwong không thoát ra được, trong đầu thầm nghĩ, yêu tinh này kỹ thuật hôn từ lúc nào tiến bộ thần tốc.Orm Kornnaphat lại tinh nghịch mà cắn nhẹ lên môi cô, sau đó buông ra và liế.m nhẹ, cắn môi một cách đầy mị hoặc, Lingling Kwong bị nàng trêu chọc đến sắp phát điên, trong lòng chỉ hận không thể mau một chút ăn sạch sẽ nữ nhân này.Nghĩ như vậy, cô chủ động áp thân thể xuống, thật sâu chiếm lấy, cùng Orm Kornnaphat triền miên.
Một bàn tay luồn qua sau đầu Orm Kornnaphat, có chút nâng đối phương lên, để cả hai càng thêm gần gũi.
Một cái tay khác cở.i á.o ngủ của nàng ấy, không chút cách trở mà đặt lên trái tim Orm Kornnaphat, có chút thăm dò vuốt ve nhào nặn, tỉ mỉ cảm nhận nhịp đập ở bên trong."
Nếu em thấy không khỏe, thì nói với chị nhé."
Lingling Kwong ôn nhu nói, liền nhẹ nhàng hôn dọc theo vàn.h ta.i của nàng.Orm Kornnaphat khẽ vâng một tiếng, vàn.h ta.i của nàng rất mẩn cảm, bị Lingling Kwong một phen câu lấy trêu đùa, kích thích đến nàng có chút chịu không nổi, nhịp tim không chịu khống chế mà có chút gia tốc.Theo sau Lingling Kwong bắt đầu chậm rãi di chuyển đôi môi, cô nhẹ nhàng đặt môi mình vào những nơi nhạ.y cả.m của Orm Kornnaphat và bắt đầu hôn.
Cô hôn dọ.c theo đườn.g con.g của nữ nhân dướ.i thâ.n, từng chút m.út lấ.y hươn.g vị m.ê ngườ.i từ c.ơ th.ể nàng.Lúc Lingling Kwong trằn trọc hôn lê.n bụn.g nhỏ của nàng, Orm Kornnaphat nhịn không được n.ỉ no.n rê.n nhẹ, nàng ngưỡ.ng đầ.u th.ở dố.c, nhịp tim đập đến quá mức lợi hại, Lingling Kwong ở bên dưới đều có thể nghe thấy được."
Em vẫn ổn chứ?"
Lingling Kwong động tác dừng lại, cô có chút đẩy người lên, ánh mắt lo lắng nhìn Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat ánh mắt sâu kín nhìn cô, "Không ổn chút nào.
Chị tiếp tục, em liền ổn."
Nói xong, bàn tay câu lấy ngón tay Lingling Kwong vuố.t v.e, dướ.i thâ.n lại như có như không mà c.ọ nhẹ lên đ.ùi cô.Quầ.n á.o trên người cả hai lúc này đã được c.ởi bỏ, làn da mề.m mạ.i khẽ chạ.m và.o nha.u, thân nhiệt và hơi ẩm truyền qua từng điểm tiếp xúc khiến phòng tuyến cuối cùng của Lingling Kwong hoàn toàn sụp đổ, tan rã trong khoảnh khắc.Trong mắt cô ngọ.n lử.a d.ục vọ.ng khó có thể kìm nén, nhưng trong lòng lại càng nhiều hơn thương tiếc cùng đau xót, bàn tay mơn trớn nơi mề.m mạ.i trước ngự.c Orm Kornnaphat, n.ỉ no.n nói:"Em xoay người lại đi."
Vừa nghe cô nói xong, đối phương ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích:"Lần đầu chị liền muốn t.ư th.ế này?"
Lingling Kwong: "...."
Phu nhân nhà cô đầu óc đều là cái gì kỳ kỳ quái quái?
Cô là loại nữ nhân lần đầu tiên liền phóng túng như vậy sao?"
Chị...chị chỉ là muốn hôn em."
Lingling Kwong lắp bắp.
"Em nghĩ cái gì vậy."
Orm Kornnaphat nhướng mày, nàng rất có hứng thú nói: "Nhìn không ra vợ em hư như vậy nha."
Lingling Kwong: "...."
Cô chỉ hận không thể tìm khe đất chui vào, liền một câu đã bị Orm Kornnaphat hiểu lầm thành như vậy, cái gì... t.ư th.ế kia, nếu cô muốn, vừa rồi liền đã mưa tó gió lớn tiế.n và.o.Nghĩ nghĩ, cô có chút ủy khuất, Orm Kornnaphat chính là cố ý!
Cô có chút không cam lòng mà bị hỗn đãn này đùa giỡn, liền phủ người xuống, ánh mắt nguy hiểm:"Chị còn chưa có làm chuyện hư hỏng đâu."
Vừa nói, ngón tay cô từ bờ e.o đối phương mộ.t đườn.g trượ.t xuốn.g, theo đó tới lui vuố.t v.e bê.b đ.ùi Orm Kornnaphat, nhưng qua một hồi lâu vẫn chưa tiế.n và.o, chỉ là như có như không đánh vòng ở bên ngoài.Orm Kornnaphat cắn môi ẩn nhẫn, tùy ý người kia như gần như xa trêu chọc, lại qua một trận, Lingling Kwong chỉ là hô.n nàn.g, nàng ánh mắt nhìn quét đánh giá Lingling Kwong, liền nâng bàn tay Lingling Kwong lên nhìn nhìn, ánh mắt đảo qua ngó.n ta.y của đối phương, nghiền ngẫm đánh giá.Ừm...
Ngón tay thon dài, xinh đẹp, móng tay được chăm chút cẩn thận, mượt mà và sáng bóng, toát lên vẻ dịu dàng thanh thoát."
Thoạt nhìn có vẻ linh hoạt, không giống như không biết."
Cuối cùng, nàng đưa ra kết luận.Cái này làm cho Lingling Kwong ngượng ngùng phải chế.t, vội vàng đem tay rút về, nhéo nhéo cái mũi Orm Kornnaphat, hừ một tiếng: "Đồ hư hỏng!."
Bị nàng dỗi như thế, Orm Kornnaphat khẽ bật cười, lúc này mới ngoan ngoãn xoay người lại.Bởi vì muốn xoa dịu dỗ dành nàng, Lingling Kwong hôn nàng từ phía sau, n.ụ hô.n điểm nhẹ từ sa.u gá.y, một đường đắn đo dọc theo bờ v.ai của nàng."
N'Orm, điều em nghĩ, chị cũng đang nghĩ tới.
Điều em muốn, chị cũng muốn hơn bao giờ hết."
Lingling Kwong vỗ về trên lưng nàng, nhẹ giọng nói.Orm Kornnaphat ở bên dưới cả người thả lỏng, vừa rồi khẩn trương khiến nhịp tim đập nhanh cũng theo đó dần hòa hoãn."
Vợ ơi."
Lingling Kwong từ phía sa.u ô.m nàng, hô.n hô.n lên vành tai nàng, thì thầm, "Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, đợi thân thể em khỏe hơn một chút, từ từ rồi sẽ đến."
Lingling Kwong hôn một hồi lâu, Orm Kornnaphat mới xoay người lại, cùng Lingling Kwong đối diện.
Nàng có thể từ trong ánh mắt đối phương mà cảm nhận rõ ràng, Lingling Kwong cũng khó có thể kìm chế bản thân, vừa rồi chỉ sợ là đã kìm nén đến cực hạn.Nàng vòng tay ôm chặt Lingling Kwong, lời nói vững vàng:c"Lingling Kwong, em yêu chị."
Lingling Kwong trong lòng chua xót, trong mắt cô đã phủ đầy sương mù, cô cố chịu đựng cảm xúc mãnh liệt, cả người trượt xuống một lần nữa mượn n.ụ hôn che lấp lòng mình.Thẳng đến buổi chiều 5 giờ rưỡi Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat mới từ trong phòng đi ra.
Gương mặt Orm Kornnaphat ửng hồng, giữa chân mày ánh lên vẻ rạng rỡ, Lingling Kwong nắm tay nàng, khẽ mím môi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đầy cưng chiều.Orm Kornnaphat liếc cô một cái, sau đó để sát vào nhìn con đường phía trước, trong miệng lẩm bẩm: "Lingling chị nói xem, đến mức này rồi mà chị vẫn chưa ngủ với em, chị thật đúng là không có bản lĩnh gì hết."
Lingling Kwong khẽ nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt thoáng biến đổi, sau đó khóe môi giật giật, trầm giọng nói: "Nhưng đó cũng là ngủ, trên người của em, chị đều đã hôn hết."
Orm Kornnaphat nhăn cái mũi hừ một tiếng: "Không có làm chính là không có làm, kém một bước đều không tính."
Lingling Kwong cũng không biết các nàng vì cái gì có thể thảo luận chuyện mình vừa lăn giường nghiêm túc như vậy, nhưng xung quanh không có ai, hai người dán đến gần, cô vẫn hạ giọng nói: "Vậy nên em phải chăm sóc cơ thể cho tốt.
Vừa rồi mới có một lần mà tim em đã đập loạn cả lên, chị cũng không dám quá phận."
Orm Kornnaphat trên mặt trào ra một cổ đỏ ửng, lại có chút nghẹn khuất: "Em là lần đầu tiên, trước kia cũng không kinh nghiệm, cho nên vô cùng khẩn trương.
Lại nói, em lại không phải đầu gỗ, chúng ta đều như vậy tim đập nhanh một chút loạn một chút rõ ràng là bình thường."
Lingling Kwong rất muốn cười, cũng không phải cô cố ý trêu Orm Kornnaphat, vừa rồi Orm Kornnaphat đích xác có chút khẩn trương, tim đập lợi hại, cô cũng không dám lớn mật làm càn.Hơn nữa lần đầu tiên giống như sẽ đau, cô nghĩ có thể làm nàng thoải mái thì tốt rồi, có làm hay không một bước kia cũng không có gì, nào biết đâu Orm Kornnaphat bắt lấy cái này nói chính mình không có bản lĩnh, rõ ràng vừa rồi nàng ấy rất hưởng thụ a."
Chị chính là muốn làm gối đầu công chúa."
Chém đinh chặt sắt hạ kết luận, Orm Kornnaphat quyết định không cần câu dẫn Lingling Kwong ăn mình nữa, trước ăn chị ấy lại nói.Lingling Kwong vừa thẹn thùng vừa cảm thấy vợ mình đáng yêu, trên mặt ý cười không giấu được.Cơm tối ăn ở nhà bà Kunch, hai người các nàng nháo một trận liền đến muộn, thời điểm đến mọi người đã ở trong bếp lu bù chuẩn bị cơm tối.
Sợ Trần Tư Lương không thích ứng, Lingling Kwong để anh ấy cùng người trẻ tuổi trong thôn đánh bài, cô cùng Orm Kornnaphat đi vào phòng bếp xem một chút.Nhìn bên trong bận rộn, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat có chút áy náy nói: "Ngủ hơi muộn một chút nên bọn cháu đến trễ, có gì cần tụi cháu giúp gì không?
Có đồ gì cần rửa hay cần chuẩn bị không?"
Bà Kunch cùng con dâu của bà vội ngăn cản hai người: "Không cần không cần, các cháu mới trở về như thế nào có thể cho các cháu động thủ đâu.
Land tay nghề hảo, nấu ăn rất nhanh, hai đứa này hỗ trợ bà là đủ rồi.
Đừng để khói dầu làm bẩn quần áo, mau ra ngoài đi, trò truyện với thôn trưởng bọn họ, cũng mang Orm đi chào hỏi một chút."
Buổi tối có khá đông người đến ăn cơm, trong đại sảnh cũng đã chật kín.
Lingling Kwong dẫn Orm Kornnaphat đi chào hỏi từng người, ân cần giới thiệu.
Mọi người ai cũng khen Orm Kornnaphat xinh đẹp, lại không quên tán thưởng tính cách tốt bụng của Lingling Kwong.
Có người còn tò mò hỏi thăm cuộc sống của hai nàng ở Bangkok sống thế nào.Bọn họ đều cùng Lingling Kwong không có quan hệ huyết thống, nhưng người trong thôn đều nhìn Lingling Kwong lớn lên, lại cảm kích những gì cô đã làm cho thôn, đối với cô thập phần quan tâm.Sự ấm áp và tốt bụng này không phải là thổi phồng nịnh bợ trong giới thương nhân Bangkok, dùng từ mộc mạc, nói chuyện trực tiếp, lại rất chân thành.
Mặc dù Orm Kornnaphat nghe không hiểu lắm, nhưng nàng rất vui cho Lingling Kwong.Bữa cơm kéo dài đến tận 9 giờ tối mới kết thúc.
Trần Tư Lương bị nhóm đàn ông kéo uống không ít rượu đến say khướt, đã được đưa trở về nghỉ ngơi.Trên đường trở về Lingling Kwong nắm tay Orm Kornnaphat chậm rãi đi tới, đột nhiên cô quay đầu nhẹ giọng nói: "Vợ ơi, cảm ơn em."
Orm Kornnaphat sửng sốt: "Như thế nào đột nhiên nói cảm ơn?"
Lingling Kwong nhìn nàng, giúp nàng sửa sang lại khăn choàng cổ, mở miệng nói: "Cảm ơn em... vì đã chấp nhận mọi thứ cùng chị."
Người trong thôn chất phác, nhưng cách sống cùng thói quen quá khác so với Orm Kornnaphat.
Nàng cơ hồ được sinh ra ngậm thìa vàng,cuộc sống thường ngày luôn tỉ mỉ, chỉn chu, chưa bao giờ ăn chung bàn với hơn chục người trong những dịp như vậy.Trong bữa cơm tối nay, Orm Kornnaphat ngồi ăn cùng một nhóm người xa lạ, lại nghe không quen ngôn ngữ địa phương, tò mò hỏi đông hỏi tây, Lingling Kwong có chút lo sợ Orm Kornnaphat không thích ứng.Chính là từ đầu tới cuối Orm Kornnaphat vẫn giữ được sự lễ phép khéo léo, không hề lộ ra vẻ khó xử.
Dù ngồi giữa một không khí có phần lạc lõng, nàng vẫn hòa nhã, khiến mọi thứ trở nên tự nhiên và hài hòa.Orm Kornnaphat nở nụ cười: "Em đã làm cái gì đâu.
Mọi người thật sự rất tốt với em, em cũng đâu có chịu thiệt thòi gì... có gì đâu mà phải cảm ơn."
Bất quá nàng sờ sờ bụng, có chút làm nũng oán giận: "Mọi người quá nhiệt tình, cứ gắp cho em liên tục.
Em ăn đến no căng, mà chị ăn chậm quá, em lại ngại không dám để thừa."
Người trong thôn hiếu khách, cách thẳng thắn nhất để biểu hiện nhiệt tình chính là gắp đồ ăn, bọn họ cảm thấy ngon đều muốn cho Orm Kornnaphat ăn nhiều một chút, cái gì xương sườn chân gà, đều xếp đầy trước mặt nàng.Nàng ngượng ngùng không tiện từ chối, cuối cùng đều là Lingling Kwong tranh thủ lúc mọi người không để ý mà lén giúp nàng ăn bớt một chút.Nghĩ vậy Lingling Kwong liền buồn cười, gật đầu nhận sai: "Là chị ăn chậm, để lát nữa chị dẫn em đi dạo một chút nhé.
Lần sau ăn ở nhà, chị sẽ nấu cho em, không để em phải ăn quá nhiều như vậy."
Orm Kornnaphat nghĩ đến điều gì, "Anh trai Land của chị giống như không có tới?"
Lingling Kwong nghẹn lời, thầm nghĩ mình đúng là đã đánh giá thấp khả năng ghen tuông của tiểu công chúa nhà mình.