Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Lingorm] Tình Yêu Sai Trái

[Lingorm] Tình Yêu Sai Trái
30


Lúc Lingling đến nơi, cả nhà đã đến đông đủ trong phòng bệnh.Chị mở cửa tiến vào.Ông cụ đang ngủ, cơ thể yếu ớt khiến Lingling xót xa.Vợ chồng Mark Kornnaphat ngồi ở sofa, Bee Kornnaphat ngồi bên cạnh giường, Mẹ Korn và Orm cũng ngồi gần đó.Mọi người thấy chị, cũng không lên tiếng, lúc này Lingling mới hỏi, "Bố bị sao vậy ạ?"

Mẹ Korn nắm tay Orm, mắt đỏ hồng, "Bố ăn cơm xong kêu mệt nên mọi người đưa lên phòng, rồi lịm đi, bác sĩ bảo tim bố đang suy nhược."

Não Lingling như bị ai đánh vào một cái, đầu ù đi.Orm nhìn chị như vậy, đau lòng, mím chặt môi để không khóc.Bee Kornnaphat là người con gái duy nhất của ông cụ, đương nhiên tình cảm của con gái dành cho bố bao giờ cũng rất lớn.Bà nhẹ nhàng lau nước mắt, ngồi dậy nhường chỗ.Lingling nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông cụ, dần dần, khoé mắt cũng đỏ ngầu.Phòng bệnh yên tĩnh.Không biết qua bao lâu, ông cụ mới chậm rãi mở mắt, con ngươi đảo một vòng, nhìn đến người trước mặt, mới chậm rãi thốt lên, "Lingling."

Mọi người thấy ông cụ tỉnh dậy liền đứng dậy, vui mừng, "Bố, bố tỉnh rồi ạ?"

Mark Kornnaphat là người ra khỏi phòng đi gọi y tá.Hơi thở ông cụ vẫn còn yếu ớt, nhỏ giọng trả lời, "Bố vẫn khoẻ, mấy đứa ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với đứa út một lát."

Lingling chờ tiếng đóng cửa vang lên, mới nói, "Bố, bố sao rồi?"

Ông cụ chớp mắt, "Đồ ngốc, vẫn còn gọi là bố."

Lingling mỉm cười, cố gắng để giọng thật tự nhiên, "Chẳng phải bố vẫn gọi con là đứa út đấy thôi."

Ông lão cũng cười, "Đừng chọc ta nữa, ta đã chẳng còn đủ sức để chịu nổi mấy trò này của mày nữa rồi."

"Bố mới tám mươi tuổi, không phải vẫn còn trẻ lắm sao?"

Ông cụ nhìn chị, không đáp lại.Hồi lâu sau, Lingling mới chậm rãi nói, "Bố, là con bất hiếu, con đã làm mọi người thất vọng, con xin lỗi."

Ông cụ dùng sức lực yếu ớt nắm lấy tay chị, "Năm ta hai mươi tuổi, cũng vì ngang bướng, muốn ở bên cạnh mẹ con thêm một chút nên đã đến tập hợp ở quân doanh muộn, kết quả khi mọi người tới nơi, một nửa pháo đài đã sập rồi, hậu quả sau đó không thể lường trước được, nhưng ta vẫn gánh chịu được, cho đến hôm nay, cũng chưa từng hối hận."

Nói một hơi dài khiến ông cụ thấm mệt, ngừng một chút, tiếp tục, "Ta chưa bao giờ hối hận, không có nghĩa là ta không nhận sai.

Trên đời ai cũng mắc sai lầm, sai lầm này của con, thực ra sau khi suy nghĩ lại, cũng không phải là không thể chấp nhận."

Lingling nhìn bố, tay siết chặt, "Bố à..."

Ông cụ nói tiếp, "Năm đó bố con không phải là ch.ết trên chiến trường, mà là trong lúc hỗ trợ cảnh sát phá một ổ ma túy, ta chỉ sợ chúng tìm đến con trả thù, nên cố gắng giấu giếm, đem con ra nước ngoài với thân phận con của ta, ít nhiều cũng được bảo vệ, chỉ là không ngờ sẽ thành ra thế này."

Thật ra kí ức của Lingling về cha ruột rất mơ hồ.

Trước năm sáu tuổi, chị chỉ gặp người được vài lần, đến năm bốn tuổi thì mẹ chị bệnh nặng rồi mất, sống với ông bà ngoại vài năm rồi được Korn gia đưa sang nước ngoài học tập, chẳng về nước được mấy lần.Ông cụ nói rất nhiều, cuối cùng ho một tràng, Lingling vội vàng vuốt ngực ông, nói, "Bố đi nghỉ đi, đừng nói nữa, sẽ không tốt đâu."

Ông cụ ngoan cố, vẫn nói thêm vài câu nữa, "Orm là đứa trẻ ngoan, không cần biết chị dụ dỗ nó bằng cách nào, nhưng đã đến nước này, thì chị phải chịu trách nhiệm với nó, ta thương hai đứa chúng mày nhưng ta cũng cần bảo vệ Korn gia, bảo vệ đứa trẻ sắp ra đời.

Ta biết con hiểu ta đang nói gì"Nhắc đến Orm, tim chị lại trở nên ấm áp, "Vâng, con biết rồi, bố nghỉ một chút đi."

Lingling ra ngoài, khép cửa phòng lại, sau đó mọi người đều đi vào, chỉ có Orm cố ý chần chừ mãi, cuối cùng hành lang phòng VIP chỉ còn lại hai người họ.

Lingling mỉm cười, đến gần nắm lấy tay cô, "Sao vậy?"

Orm hỏi chị, "Ông nội nói gì với chị vậy?"

Lingling cúi đầu ôm cô vào lòng, bờ vai gầy đủ sức che chở cả cuộc đời hai mẹ con cô, "Ông nói chị phải chịu trách nhiệm với em."

Chị không nói dối, chỉ là không nói tất cả, chị không muốn cô sẽ lại hằng đêm suy nghĩ, muộn phiền, lại lo lắng.Orm gần như nhảy cẫng lên, vui mừng bám lấy cổ chị, "Thật sao?

Chị nói thật chứ?"

Lingling ôm eo cô, "Chị đã bao giờ lừa em chưa?"

Đúng là có hơi lưu manh một chút, nhưng đúng là chị chưa bao giờ nói dối cô.Trong hàng lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng Orm ríu rít như chú cún nhỏ.Mẹ Korn mở cửa, nhìn ngang dọc bên ngoài, không thấy con gái đâu.Thở dài một tiếng.Lúc này, trong công viên bệnh viện.

Lingling ngồi trên ghế đá, Orm ngồi trên đùi chị.Buổi tối ở nơi này hầu như không ai lui tới.

Không gian rộng rãi tối tăm chỉ có mình bọn họ.Và có thêm bé con trong bụng nữa.Lingling vuốt ve bụng cô, nhận ra nơi này lại lớn thêm một chút nữa, vội rời khỏi môi cô, vén áo lên, nhìn xuống, bật cười, "Lớn nhanh như vậy?"

Orm ánh mắt mơ màng, đôi môi sưng đỏ, gục đầu bên vai chị, "Bốn tháng rồi, phải lớn chứ."

Lingling nhìn cô, trong mắt như chứa cả dải ngân hà, vũ trụ đó trong mắt chị, chỉ chứa mình cô."

Cảm ơn em."

Orm ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chị,"Tại sao?"

Lingling hôn lên môi cô,"Vì đã lựa chọn tin tưởng chị..."

Những lời còn lại của chị dần chìm trong nụ hôn sâu giữa hai đôi môi.Hình như đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, chưa thân mật với nhau.Nụ hôn này như sự bộc phát của chị sau bao nhiêu ngày nhớ nhung xa cách.Orm ngồi trên đùi chị, mông nhỏ được chị ôm lấy, cố định trên đùi mình, tay còn lại của chị từ bụng bắt đầu không đứng đắn mà dời lên, chạm vào bộ ng.ực, khẽ khàng v.uốt v.e.Orm vô thức r.ên lên một tiếng, đầu l.ưỡi chị như bị k.ích th.ích, t.iến v.ào c.àng s.âu, như muốn ch.ui luôn vào cổ họng của cô.D.ục v.ọng của chị đã thức tỉnh, vì cô đang mặc chân váy nên nơi đó của hai người chỉ cách một lớp vải mỏng mà c.ọ vào nhau.Lingling biết như vậy là không nên, nhưng bàn tay vẫn không nhịn được mà ôm cô chậm rãi chuyển động, tăng ma sát.Orm xấu hổ, hai tay đặt trên vai chị, thì thầm, "Thực ra bốn tháng có thể làm rồi."

Lingling phớt lờ lời cô nói, Orm cứ tưởng chị không nghe thấy, cũng không thèm nhắc lại, chuyên tâm thở dốc.Dần dần, quần l.ót cô cũng th.ấm ư.ớt, bờ mông liên tục c.ọ vào đ.ùi chị.Orm cảm thấy việc họ đang làm hơi buồn cười, cũng không vạch trần chị.Một lát sau, bàn tay trên eo cô dời xuống, vén váy mình lên.Orm hốt hoảng, nương theo ánh trăng nhìn vào khuôn mặt chị, chị đang cúi đầu nhìn gi.ữa ch.ân h.ai người, tay chị x.oa x.oa h.ạt đ.ậu nhỏ, động tác gấp gáp, hơi thở hỗn loạn.Thật ra cô hơi lo sẽ có người nhìn thấy.Còn chưa kịp lên tiếng thì mông đã bị chị nhấc lên, qu.ần l.ót được k.éo x.uống ngang đùi, h.ạ xuống, một tiếng n.ước d.âm m.ĩ vang lên.Lingling thở dài một hơi, hôn lấy môi cô, "Xin lỗi bảo bối giúp chị nhé, vì đã để nó nhìn thấy cảnh này."

Orm mỉm cười, cắn m.ôi d.ưới của chị, ngón tay khảm sâu vào vai chị, thân dưới bị ng.ón t.ay chị bắt đầu chậm rãi t.iến v.ào, "Đồ ngốc."

Lingling không trả lời, kìm nén tiếng r.ên sắp bật ra từ cổ họng, bàn tay còn lại bao lấy eo cô, tay bên d.ưới r.a v.ào, không chút quy luật nào.Ch.ất l.ỏng gi.ữa đ.ùi cô ngày c.àng t.iết r.a nhiều, t.iếng n.ước nh.óp nh.ép nho nhỏ vang lên trong không gian rộng lớn không một bóng người, khiến
Orm càng xấu hổ, t.iểu h.uyệt cô r.út ch.ặt ch.ẽ khiến Lingling không nhịn được r.a v.ào c.àng nhanh.Chị ng.ậm lấy ng.ực cô qua lớp áo phông mỏng, áo ng.ực đã sớm bị chị kéo lên.Đầu ng.ực c.ứng r.ắn đ.ội lên, bị đầu l.ưỡi chị trêu ch.ọc, th.ân th.ể trốn lòng run rẩy, "Nơi này to hơn rồi."

Orm thở dốc, giọng nói đứt quãng, "Em mang thai mà, nơi đó sắp có sữa rồi."

Lingling cắn cắn ng.ực cô, "Vậy là sắp có người giành ăn với chị rồi sao?"

Orm nhéo nhéo tai chị, thì thầm, "Là của P'Ling, chỉ có chị thôi."

Lingling run rẩy, thúc thêm một cái, ph.un toàn bộ b.ên tr.ong.Orm được chị nhấc lên ngồi sang bên cạnh, chị sửa soạn xong cho mình, quay sang giúp cô.Orm nhấc chân để chị mặc lại quần bảo hộ và quần l.ót, đột nhiên muốn cười.Lingling hỏi cô, "Sao vậy?"

"Rốt cuộc là vì sao lại có thai được nhỉ?"

Cô nghịch ngợm chớp mắt.Lingling giả vờ nghĩ ngợi, "Chắc là Riri nghịch ngợm chui vào rồi, sau này sinh ra sẽ có thưởng."

Orm đập vai chị, cười rộ lên.

Đã lâu rồi họ mới ở bên nhau thoải mái như vậy.Lúc hai người đi vào, mọi người đã về hết.Mẹ Korn là con dâu cả, vẫn đang ngồi trong phòng, tích cực quấy rối ba Korn đang đọc sách.

Hai vợ chồng yên lặng cãi nhau, sợ đánh thức ông cụ.Mẹ Korn thấy Orm trở vè cùng Lingling, đập cô một cái, "Mẹ tưởng mày đã về rồi."

Orm đau đến xuýt xoa,"Tụi con đi dạo một lát, đã lâu con chưa ra ngoài."

Mẹ Korn nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, nhìn Lingling, "Lingling đưa nó về nhé, tối nay chị bận ở lại chăm bố rồi."
 
[Lingorm] Tình Yêu Sai Trái
31


Tối đó, Lingling đưa Orm về nhà.Xe dừng trước cổng, Orm lưu luyến hôn chị một lát, có ý định bảo chị ở lại một hôm.Lingling véo má cô, "Vào ngủ đi, chị phải về, đây đâu còn là nhà chị nữa."

Orm cắn ngón tay chị, "Chị là người dễ thoả mãn như vậy sao?"

"Lingling chọc chọc má cô, mặc kệ Orm né tránh, "

Sau này sinh con rồi, chị sẽ dạy em cách thoả mãn chị."

Orm vốn định trêu chị, cuối cùng bị chị chọc lại đến đỏ mặt, mở cửa xe vào nhà.Bee Kornnaphat đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thấy cảnh này, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.Cuối cùng thở dài một tiếng.Biết thế từ đầu đã chẳng mắng miếc làm gì.
....Sau hơn một tuần nằm viện, ông cụ Korn cũng được về nhà.Tối nay mẹ Korn gọi điện cho Lingling, gọi chị về nhà ăn cơm một bữa.Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên chị đồng ý.Lúc chị trở về, mọi người đã ngồi vào bàn ăn, mọi thứ thịnh soạn.Lingling nhìn Orm, ánh mắt hai người chạm vào nhau, chị ho khẽ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.Mọi người bắt đầu rôm rả dùng bữa, mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, tính Lingling không bao giờ câu nệ đối với người chị thân thiết, nên rất nhanh đã hoà vào câu chuyện của mọi người.Chiếc bụng nhỏ của Orm ngày nào giờ đã đội lên khỏi lớp áo rồi, người ngoài nhìn qua một cái là biết ngay cô mang bầu.Vì lo lắng cho cô nên công việc dọn dẹp sau bữa tối đều một tay Yoko làm.Con bé đã biết quan hệ của Lingling và Orm nên cũng ngại, không dám tỏ thái độ nhiều.Lingling ăn xong liền lên phòng chơi cờ cùng ông nội, hai người đã lâu không chơi cùng nhau rồi.Khoảng chín giờ hơn, đến giờ ông cụ đi ngủ, chị mới ra về.Đứng ở cầu thang tầng hai, do dự một chút rồi đi thẳng lên tầng ba, đến căn phòng cuối hành lang, gõ cửa, không ai trả lời, chị mở cửa, nhìn qua một lượt.Trống không.Mày cau lại, giờ này chưa ngủ còn đi đâu?Orm dạo này rất hay ngẩn người, phần lớn thời gian rảnh rỗi ở nhà cô đều dành ra để ngẩn người, nghĩ thật nhiều cuối cùng chẳng nhớ nổi mình đã nghĩ gì.Giống như bây giờ, quyển sách dày cộp đặt trên đùi còn đang đọc dở, còn người thì tâm trí đã bay ra ngoài cửa sổ rồi.Đột nhiên một đôi chân dài từ sau ghế sofa nhảy lên, kẹp chặt lấy hai chân cô.Lingling để cô ngồi giữa đùi mình, há miệng cắn vào má cô một cái.Orm kêu đau, xuýt xoa.Lingling khẽ liếm vết răng mình vừa lưu lại, thở vào tai cô, "Sao còn chưa ngủ?"

Orm ảo não, "Ban ngày em đã ngủ nhiều lắm rồi, em cũng đâu phải heo, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, không có việc gì làm lại lăn ra ngủ, chán
lắm."

Hiếm khi được nghe cô than thở, Lingling chăm chú lắng nghe, ý cười trong đôi mắt ngày càng đậm, vòng tay chị càng siết chặt hơn, "Vậy thì ngày mai chị dẫn em đi chơi nhé?"

Orm phản ứng ngay lập tức, quay đầu nhìn để xác nhận chị không nói dối, "Thật chứ?"

Nhưng lại rất nhanh đã buồn rầu, cụp mắt, "Chắc không được đâu, em không thể ra ngoài."

Lingling nhướng mày, "Tại sao?"

"Nếu xui xẻo gặp phải phóng viên, họ chụp lại ảnh con gái thị trưởng Korn vác bụng bầu ra ngoài, khi đó chẳng phải lớn chuyện hay sao?"

Lingling vuốt bụng cô, tròn xoe, hơi cứng, "Đây là con của Lingling, có gì phải sợ."

Orm giận dỗi, xoay người đi, "Chị đừng như thế nữa."

Lingling hôn vụn lên vai cô, "Ngoan chút đi, mai chúng ta đi ngoại thành, có chuyện gì xảy ra chị sẽ giải quyết hết, giờ ngủ sớm, mai chị đến đón, được không?"

Orm hơi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý.Một lát sau, Orm đẩy mặt Lingling ra khỏi ngực mình, phồng má nói, "Khuya rồi, sao chị còn chưa về?"

"Ừm, về liền đây."

Đôi môi Lingling vẫn ngậm chặt nụ hoa hồng nhạt nơi ngực Orm, dùng lưỡi trêu đùa khiến nó thẳng đứng.Orm ôm lấy đầu Lingling, muốn đẩy ra lại không nỡ, chỉ biết rên rỉ, "Thôi mà, đang ở nhà."

"Chậc" một tiếng, chị nhả ra.

Con thỏ nhỏ trước ngực cô đã ư.ớt đ.ẫm, run rẩy trong không khí.Lingling kéo lại áo cho cô, đứng dậy, kéo tay cô ra khỏi phòng, "Về phòng đi ngủ, không được thức khuya nữa."

Orm ngoan ngoãn nghe lời, sau khi hôn tạm biệt chị liền lên giường đi ngủ.
....Sớm.Orm thay xong đồ, cố ý mặc một chiếc áo rộng và chân váy xếp li để che bụng.Xuống phòng khách đã thấy chị ngồi đấy, chân gác lên bàn, xem tivi cùng Yoko, trò chuyện rôm rả.Thấy cô xuống, chị liền ngồi dậy, tiến lại gần kéo tay cô, nói với mẹ Korn đang ngồi gần đó, "Em đi nhé."

Mẹ Korn lườm chị một cái, "Nhớ cẩn thận đấy."

Orm chào mẹ rồi theo chị ra ngoài.Mùa hè, thời tiết thất thường, ngày hôm qua trời nắng, hôm nay lại chuyển thành có mây, không nóng cũng không mát.Điều hoà trên xe mát rượi Orm nhắm mắt hưởng thụ.Lingling vừa lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, khoé môi cong lên, bàn tay to lật qua lật lại tay cô, có vẻ thích thú với trò này.Không biết Orm đang nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng hỏi chị, "Tại sao Chalida kia lại nói chị là người ấm áp được nhỉ?

Chị đã làm gì vậy?"

Chuyện đã tám trăm năm rồi mà vẫn nhớ.Lingling có chút không đỡ nổi với sự thất thường sau khi mang thai của cô, "Chị không ấm áp sao?"

Orm ngáp một cái, "Chị là một cục băng Nam Cực."

Lingling bật cười, tiếng cười này vào tai Orm lại trở thành đánh trống lảng.Cô gặng hỏi, "Rốt cục thì chị đã làm gì?"

Lingling xoa xoa trán, "Chị đâu thể nhớ nữa, tóm lại là chẳng có gì đáng để nhớ, chị không ấn tượng với cô ta."

Orm "hừ" nhẹ một tiếng, "Chúng ta đi đâu đây?"

Lingling nhìn định vị trên xe, "Phố cổ ở ngoại thành, chắc vài tiếng nữa là đến rồi."

Orm than một tiếng, kéo chăn ở ghế sau lên, đắp lên đùi, nói với chị, "Em ngủ một lát, đến nơi nhớ thức em dậy nhé."

Lingling véo má cô, "Em bảo ngủ nhiều quá nên chị mới dẫn em đi chơi, sao lại đòi ngủ tiếp rồi?"

Orm chột dạ, liếm liếm môi, "Tối em ngủ muộn, còn phải dậy sớm nữa."

8 giờ cũng không sớm lắm đâu.Lingling không vạch trần cô, chuyên tâm lái xe.Người bên cạnh đã ngủ mất, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn để chị nắm chặt.Bốn năm rồi, dính lấy nhau mãi cũng không thấy chán.Ở ngoại thành Bangkok có một thị trấn cổ nhỏ, kinh tế phát triển nhờ du lịch.Không khí trong lành, sạch sẽ, có một con sông chảy qua, ở bến vài người phụ nữ đang đem đồ ra giặt.Lingling dựng xe ở ngoài, quay người sang vỗ vỗ má Orm, "N'Orm?"

Orm mở mắt, nhìn chị, định ngẩn người thì lại bị chị vỗ má thức dậy.Tháo dây an toàn giúp cô, hai người xuống xe.Trời không nắng, ở đây mát mẻ hơn trong thành phố, thậm chí trên trời còn có vài đám mây đen, Orm chỉ chỉ cho chị, "Liệu trời có mưa không chị?"

Lingling hôn lên má cô, "Không biết nữa, đi thôi."

Hai người đến nhà trọ Lingling đã đặt trước.

Vì không phải mùa du lịch nên phòng trống rất nhiều.Nhà trọ cũng theo hơi hướng cổ xưa, đồ vật hơi cũ nhưng sạch sẽ, Orm không phải người kén chọn, thoải mái ôm bụng nằm trên giường.Chợt nhận ra điều gì đó, ngồi bật dậy, hỏi chị, "Chị nói đi có một ngày, đặt phòng làm gì nhỉ?"

Lingling ung dung kiểm tra nhà vệ sinh, "Mai về."

"Vậy đồ đâu để thay đây?"

Cô không đem theo gì cả.Lingling đến bên giường, chống hai tay nhìn cô, "Giữ sức một chút đi, chị thấy em nói nhiều quá, đồ lát nữa chúng ta đi mua."

Đúng là Orm cảm thấy sau khi mang thai, tâm trạng cô hết sức thất thường.

Hay khóc, hay cáu giận, hay ngủ, hay nói, hay ngẩn người.Hai người vừa kiểm tra phòng xông liền đi ăn trưa.

Thị trấn cổ khắp nơi đều là quán ăn nằm san sát nhau.Orm kéo chị đến một quán ven đường cuối con phố, hào hứng, "Ăn ở đây này."

Lingling kéo ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh một lát, đảm bảo vệ sinh rồi mới cho cô gọi món.Orm ham ăn hơn trước rất nhiều, mặt cô đã tròn hơn một chút, cả người cũng đã mập hơn, bù lại cho quãng thời gian sút cân ở Mỹ.Lingling ăn xong, đợi cô, đem điện thoại ra xem một chút, Orm không hài lòng, cau mày, "Chị đừng hở tí ra là xem điện thoại chứ."

Lingling đóng tin nhắn của Nene vừa gửi đến, cất vào túi quần, chống tay lên bàn, "Được chưa nào?"

Hai người ngồi ở góc phố khoảng hơn một tiếng, không khí mát mẻ khiến Orm không muốn trở về phòng trọ, Lingling đành chiều theo cô.Lúc hai người xách theo hai túi đồ ra khỏi cửa hàng quần áo, trời mưa như trút nước.Mưa mùa hè nặng hạt, rơi trắng xoá cả nền gạch trên phố.Không khí càng dễ chịu.Orm đưa tay hứng mấy giọt nước theo mái hiên chảy xuống.Lingling tựa vào tường, nhìn thấy cô ngồi xổm nghịch nước như vậy liền cau mày, kéo người ngồi dậy, "Cảm đấy."

Orm bĩu môi, chùi bàn tay ướt đẫm lên áo sơ mi màu đen của chị.Lingling lập tức đen mặt, ôm lấy gáy cô đè xuống, hôn một cái.Orm cười rộ lên, át cả tiếng mưa trong mắt chị.Ba mươi phút sau.Hai người tựa vào bức tường xám phía sau, Orm rầu rĩ tựa lên vai chị,"Làm thế nào đây, mưa mãi."

Lingling nhìn trời không có dấu hiệu ngừng mưa, nhìn xung quanh một lát, không có cửa hàng nào hết.Do dự một lát, vẫn là quay người vào trong cửa hàng quần áo, hỏi mượn một chiếc ô.Người bán hàng là một chú trung niên, niềm nở đưa chiếc ô cho chị, nhìn ra bóng dáng nhỏ bé bên ngoài,"Em cô sao?"

Lingling nhìn ra ngoài, mỉm cười,"Không, là vợ."
 
[Lingorm] Tình Yêu Sai Trái
32


Đèn đường sáng.Hai bên đường nhà cửa san sát nhau, nhưng đường lại vắng tanh.Orm cầm ô, gục đầu lên vai chị, thở phì phò.

Lingling xốc cô lên, ngón tay gãi gãi đùi cô, "Chị cõng, em thở cái gì?"

Orm đung đưa bàn chân, "Em mệt."

"Ăn nhiều nên mệt hả?"

Lại trêu cô, cắn vào tai chị một cái.

Lingling rụt vai lại, cười lớn.Mưa lớn hắt qua ô,vài giọt rơi trên vai chị.Orm chỉnh lại chiếc comple được chị khoác lên vai mình, hướng chiếc ô về phía trước một chút.Lingling vững chãi bước đi.

Người phía sau đột nhiên im lặng, chị hỏi, "Sao vậy?

Ngủ rồi?"

Orm không trả lời, khẽ cựa quậy.

Lingling lại xốc cô lên, "N'Orm?

Nói chuyện."

Tiếng sụt sịt lại vang lên bên tai.N'Orm của chị, đứa nhỏ nhà chị, lại khóc.Chị dở khóc dở cười, bước chân hơi chậm lại một tí, "Sao lại khóc nữa rồi?"

Orm cọ cọ lên cổ chị, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Chị tốt với em quá."

Rốt cục trong cái đầu kia suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy.Lingling mỉm cười, cào cào ngón tay vào đùi cô "Không tốt với em thì với ai?"

Orm yên lặng, không trả lời.Tiếng thở phì phò dần yên lặng, rồi đều đều phả bên tai chị.Ngủ rồi.Ông chủ nhà trọ nhìn hai người đội mưa trở về, vội vàng chạy ra ngoài đỡ lấy chiếc ô xiêu vẹo trên tay Orm.Lingling nhỏ giọng cảm ơn rồi lên lầu.Đặt Orm xuống giường, cô vùi đầu vào gối, chép chép miệng.Cúi đầu hôn lên môi kia một cái, xoay người vào nhà tắm thay đồ, đã ướt hết rồi.Tiếng chuông điện thoại kêu dồn dập, là điện thoại Mẹ Korn."

Alo?"

"Lingling?

Orm đâu?"

Giọng Mẹ Korn sang sảng."

Em ấy ngủ rồi."

Mẹ Korn hình như hơi sốt ruột, "Bao giờ về?"

"Hôm nay mưa quá, mai em chở cô ấy về cũng được."

Mẹ Korn dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.Lingling ngồi bên mép giường, tóc vẫn còn ướt, nhỏ từng giọt xuống khuôn mặt xinh đẹp.Chị nhìn Orm ngủ ngon lành trên giường, lấy điện thoại của mình bấm một dãy số, gọi cho Nene.Bên kia bắt máy rất nhanh, "Alo, chủ tịch?"

"Nene, lịch trình ngày mai đã có chưa?"

"Chưa đâu, ngày mai sẽ gửi cho chị, có chuyện gì sao?"

"Cô liên hệ xem có tạp chí nào muốn phỏng vấn không, sắp xếp cho tôi một buổi nhé."

Nene ngạc nhiên, "Sao đột nhiên vậy?

Bình thường có thấy chị nhận phỏng vấn bao giờ đâu?"

Lingling nhíu mày, "Sao dạo này cô hỏi nhiều vậy?"

Nene cười trừ, đáp, "Thôi nhé, nếu không còn gì thì tôi cúp đây."

Lingling cúp máy, vứt điện thoại liên giường, nhìn Orm một lát, khoé môi lại không nhịn được mà cong lên.Có thai một cái càng trở nên đáng yêu.Lột khăn tắm, vén chăn lên giường, ôm gọn cô vào ngực.Orm mơ màng bị chị đánh thức, cau mày dãy dụa, "Sao vậy?"

Lingling hôn lên mắt cô, "Ngủ đi, không có gì."

Orm dùng đầu gối thúc vào người chị, "Mặc đồ đi chứ."

Nói xong liền đi ngủ tiếp, mặc kệ Lingling mắt lớn mắt nhỏ nóng hừng hực.Cuối cùng đi tắm một lần nữa, lúc ra trên người đã mặc thêm đồ ngủ, trèo lên giường.Orm nhận ra không chỉ có cô thích vuốt bụng mà còn có người phụ nữ đang ngủ bên cạnh cô nữa.Chị vẫn đang ngủ, lồng ngực áp lên lưng cô, cánh tay vòng qua eo cô ôm trọn lấy bụng nhỏ.Orm bất lực xoay đầu nhìn chị, không biết đang mơ gì, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.Rướn người cắn lên môi chị một cái, Lingling nhíu mày, vừa mở mắt đã rơi vào vầng trăng khuyết trong mắt cô, hôn cô một cái, "Sớm vậy?"

Orm áp tay lên mu bàn tay trước bụng cô của chị, cười, "Chị ôm bụng em cả đêm đấy."

Lingling nắm lấy tay cô, lật người đè lên người cô, bắt đầu một nụ hôn sâu, "Có sao?

Chị đang ôm bảo bối."

Một lớn một nhỏ, cả thế giới của chị.Nụ hôn của chị vẫn sâu và ôn nhu dịu dàng như thế, mấy năm chưa bao giờ thấy đổi.Đầu lưỡi móc lấy lưỡi cô, kéo vào miệng mình, ra sức mút lấy.Bàn tay cũng tiến vào áo cô, bóp lấy bầu ngực sữa.Đến khi lưỡi Orm bị chị mút đến khô rát, mới dãy dụa, "Còn chưa đánh răng nữa, chị bẩn thế?"

Lingling liếm môi, "Em tối qua chưa tắm, chị cũng ôm ngủ cả đêm còn gì?"

Orm quyết định không thèm nói chuyện với chị nữa, ngồi dậy, đến gần cửa sổ, kéo rèm cửa lên.Thị trấn cổ sau cơn mưa càng yên bình.Bầu trời trong vắt không một gợn mây, khắp nơi trong không khí đều mát mẻ.Lingling ngó qua, thấy trời đã tạnh, xuống giường, "Tiểu cô nương, đánh răng rửa mặt xong để chị chở em về."

Orm vào nhà vệ sinh.

Đứng trước gương lớn, vén áo lên.Bụng lớn khiến eo cô gần như biến mất, nếu không có mông cong, ngực tròn và tay chân vẫn mảnh khảnh thì người ta sẽ tưởng cô là con lợn mất.Hai người xuống trả phòng, ông chủ đưa chiếc ô nhỏ tối qua trả lại cho chị.Lingling nhận lấy, nhét vào tay Orm.Hai người ra khỏi khách sạn, đi bộ thêm một đoạn nữa, đến cửa hàng quần áo hôm qua, trả lại rồi lên xe trở về.
.....Lâu đài Korn gia.Lingling mở cửa, đỡ Orm từ trên xe xuống.Vừa vào nhà, đã gặp ngay một nhân vật đã lâu không gặp.Fah đang ngồi ở phòng khách, bên cạnh là lỉnh kỉnh mấy túi quà.Chắc là mượn cớ thăm ông nội.Orm bĩu môi.

Dù hai người bây giờ đã được mọi người ngầm chấp nhận nhưng cũng không nên khoe khoang trước mặt người ngoài.Mẹ Korn khó xử, mất tự nhiên tiếp chuyện cùng cô ta.Thấy hai người một lớn một bé đi vào nhà liền trừng mắt, ra hiệu nói Orm tránh mặt.Orm còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt của cô ta đã lia tới hai người,"Lingling, Orm, đã lâu không..."

Nụ cười cô ta nhanh chóng cứng đờ khi ánh mắt nhìn xuống bụng Orm.Orm theo bản năng che bụng.

Lingling đứng sau cô gật đầu với cô ta một cái, ôm lấy vai cô lên lầu.Mãi đến khi hai người kia khuất sau hành lang, Fah mới hoàn hồn, hỏi Mẹ Korn,"Dì, Orm có...bầu sao?"

Mẹ Korn cảm thấy chết chắc rồi, việc này sẽ không giấu thêm được nữa.Bà cười gượng, "Ngại quá, để cháu chê cười rồi.

Con bé đang mang bầu."

Fah gượng cười, cố che đi vẻ thất thố trên mặt, "Haha, trong nhà còn thêm thành viên mới là chuyện vui.

Nhưng...

đứa bé là..."

Cô ra nghĩ đến hành động của Lingling vừa nãy, rùng mình, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vừa xảy ra trong đầu.Mẹ Korn khôn khéo trả lời lệch trọng tâm câu hỏi.Đến gần trưa, Fah tỏ ý muốn về.

Mẹ Korn cũng không giữ cô ta lại ăn cơm như thường ngày.Lúc cô ta đứng dậy ra về, vừa vặn đối mặt với
Lingling đang đi từ cầu thang xuống.Lingling không buồn liếc mắt, nói với Mẹ Korn, "Công ty có chút việc, em về xử lí trước."

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Fah vội vàng đuổi theo."

Lingling."

Lingling hơi khó chịu với cách xưng hô này, nhíu mày, dừng chân,"Có chuyện gì sao?

Fah tiểu thư?"

Fah khẽ vén tóc, cố gắng tìm đề tài nói chuyện lâu hơn một chút,"Chuyện của Orm, tôi có thể biết được không?"

Lingling nhếch mép, "Ngại quá, đây là chuyện gia đình, không tiện nói cho người ngoài."

Hai chữ "người ngoài" được chị nhấn mạnh, trái tim cô ra tổn thương triệt để.

Khoé mắt hồng lên.Lingling làm gì có nhiều kiên nhẫn như thế, không chờ cô ta nói tiếp đã gật đầu chào một cái, mặt lạnh tanh lên xe lái đi.
....Tập đoàn AXA.Nene đưa tài liệu vào phòng, mỉm cười,"Tôi đã liên hệ rồi, nhưng không thể phỏng vấn ngay hôm nay được, khoảng cuối tuần họ sẽ liên hệ với chúng ta, cuộc phỏng vấn sẽ được phát hành ở số báo của tuần sau."

Lingling xoay xoay bút, gật gù, "Cảm ơn cô."

Nene nhìn chị, thoáng do dự, cuối cùng lấy dũng khí quyết định nói, "Lingling, chúng ta đã là bạn lâu năm rồi đúng không?"

Lingling giật mình, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, "Sao vậy?"

"Chị có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"

Lingling nhếch môi, "Xem đã, hỏi đi."

"Chị... vẫn tiếp tục với Korn tiểu thư?"

Lingling nhìn cô, bật cười, "Tôi nghĩ với trình độ của cô đáng lẽ phải nhận ra lâu rồi chứ."

"Hai người đúng là to gan."

Lingling cũng không có ý định giấu diếm, "Tôi với em ấy không có quan hệ huyết thống."

"Với lại, mục đích của cuộc phỏng vấn sắp tới là muốn thông báo tôi không còn là thành viên của Korn gia nữa rồi."

Lingling cầm bút gõ lên đầu cô ấy, "Được chưa, được rồi thì ra ngoài làm việc tiếp đi."

Lingling đang từng bước một tiến vào Korn gia thêm một lần nữa.Tối nay chị lại về nhà ăn cơm.Ngoài việc hai người có thể công khai hành động yêu thương trước mặt người khác thì mọi chuyện vẫn giống như trước kia, chị vẫn là em út được
mọi người yêu thương nhất.Ví dụ như chị có thể vén tóc cô, để không vướng cô ăn cơm.Ví dụ như lúc cả nhà ngồi bên sofa, chị và cô đã có thể ngồi cạnh nhau, cúi đầu thì thầm trò chuyện.
 
[Lingorm] Tình Yêu Sai Trái
33


Nhiều lúc Orm cứ nghĩ mình đang trong cơn mơ vậy.Mọi người chấp nhận dễ dàng hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.Kể cả Bee Kornnaphat cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, thỉnh thoảng đi dạo còn mua thêm đồ dưỡng thai về cho cô.
....Cuối tuần.Lingling chở Nene đến studio của tạp chí doanh nhân để làm phỏng vấn.Trước khi bắt đầu, bên phỏng vấn đã gửi cho chị một tờ kịch bản bao gồm các câu hỏi cần trả lời, nếu có gì bất tiện thì chị sẽ đề xuất chỉnh sửa.Lingling xem qua một cái, không chút do dự yêu cầu thêm vài câu hỏi.Những câu hỏi đầu tiên vẫn là những câu hỏi hết sức quen thuộc mà Lingling đã trả lời đến thuộc lòng trước mặt báo chí.Vị MC nhìn đến câu hỏi mới được bổ sung, mỉm cười đưa mic, "Bỏ qua công việc một chút, có một vài câu hỏi riêng tư mà chúng tôi cũng như tất cả mọi người đều muốn biết, xin hỏi Korn tiểu thư, Korn gia chưa bao giờ một lần chính thức công khai các thành viên trong gia đình, hôm nay chị có thể xác nhận một chút được không?"

Lingling cười cười, "Haha, thực ra chuyện này tôi không được phép đâu, tôi chỉ muốn thông qua lần phỏng vấn này, trực tiếp bày tỏ sự biết ơn của Korn gia khi đã coi tôi như ruột thịt mà đối đãi suốt mấy chục năm trời, cảm ơn mọi người vì đã luôn bao dung cho mọi lỗi lầm của tôi."

Vị MC ngạc nhiên, hỏi, "Nói vậy là, chị không phải là con ruột của Korn lão gia sao?"

Lingling mỉm cười, "Tôi luôn coi ông ấy như cha ruột của mình."

MC không ngờ lần này sẽ moi ra được một tin tức chấn động như vậy, trong lòng kinh hỉ, hỏi thêm vài câu rồi kết thúc.Korn gia vẫn luôn tự sống trong thế giới của họ, mặc kệ người ta nói như thế nào, đều không quan tâm, cũng chưa một lần lên tiếng.Lingling trước năm 29 tuổi đều ở nước ngoài, không ai biết đến sự hiện diện của chị.Mãi đến khi về nước, xuất hiện trước báo chí với tư cách người sáng lập nhãn hàng xa xỉ phẩm PRADA, người ta vẫn luôn ngầm hiểu chị là một mảnh của Korn gia khét tiếng.Không ngờ sự thật lại như vậy.Một tuần sau, khi số báo đặc biệt của tạp chí được phát hành, ngay lập tức đã dấy lên một làn sóng dư luận.Hoá ra Korn gia vẫn còn nhiều bí mật chưa cho ai biết.Orm nằm trên giường, ung dung lắc đùi, lật từng trang tạp chí, cảm thán, "Chị đẹp thật đấy."

Lingling nằm tựa bên cạnh cô, liếc người trong tờ báo một cái, nhếch mép, "Đương nhiên."

Orm bĩu môi, đạp vào chân chị một cái, ra hiệu.Lingling hiểu ý, với tay lên giỏ trái cây trên tủ giường, lấy một quả mận tím bỏ vào miệng cô, véo chóp mũi cô một cái, "Quỷ lười."

"Chị không đi làm sao?"

"Nghỉ một hôm."

"Ba hôm nay ngày nào chị cũng nói câu đấy, không sợ công ty phá sản à?"

Lingling đọc tài liệu trong điện thoại, trao đổi tin nhắn với Nene một chút, véo má cô, "Có phá sản thì vẫn đủ tiền nuôi hai mẹ con em béo mập cả đời."

Orm bĩu môi, cười đắc ý.Dạo gần đây Lingling về nhà càng thường xuyên hơn, Orm suốt ngày bị chị trêu chọc đến mức da dẻ hồng hào, cả người đều mập lên.Mang thai đến tháng thứ sáu, Orm bắt đầu đi lại ít hơn, cả ngày chỉ muốn ngồi yên một chỗ mà ăn không ngừng.Cả nhà ai cũng ngán ngẩm, thậm chí Mẹ Korn lúc mang thai cũng không lười bằng cô.Chuyện con gái thị trưởng Korn mang thai đã được báo chí tung lên, nhưng hầu hết đều bị xoá ngay lập tức, cho nên mọi người ai ai cũng mơ hồ.Fah nhìn vậy nhưng cũng khá kín miệng, hình như chỉ mới nói cho bố mẹ cô ta biết.Mà mẹ cô ta lại là bạn của Mẹ Korn nên cũng không tiện soi mói nhiều.Mọi người trong nhà đã nghĩ đến chuyện sau khi sinh con sẽ tổ chức cho hai người một đám cưới.Không cần phô trương, chỉ cần chị em thân thiết đến tham dự là đủ.Becky từ Khon Kaen xách một xe ô tô thức ăn và linh tinh các thứ đem chất hết vào phòng Orm, cả đêm cùng nhau tâm sự.Khi nghe Orm kể về chuyện của mình và Lingling, cô nàng có chút choáng trước sự to gan của bạn mình, kinh ngạc không thôi.Hôm nay Orm bị Lingling lôi từ trong chăn dậy, cưỡng ép nhét vào ô tô, đi đến trung tâm thương mại.Trong khu vực quần áo dành cho trẻ sơ sinh.Orm mệt mỏi tựa vào một dãy đồ, trên tay cầm con vịt nhỏ bằng nắm đấm, bóp bóp, "Còn chưa biết con trai hay con gái, chị mua đồ sớm vậy làm gì chứ?"

Lingling lật qua lật lại chiếc áo nhỏ bằng bàn tay chị, mỉm cười, "Cứ mua trước đã."

Nói rồi nhét chiếc áo kia vào giỏ đồ.Orm kinh ngạc, "Sao chị lại mua đồ con gái?

Lỡ là con trai thì sao?"

Lingling đắc ý, "Con sẽ hiểu thôi mà, chị đã đặt tên cho nó đẹp như vậy, mặc đồ xấu một chút cũng không sao."

Orm nhếch môi khinh thường, hai người ầm ĩ một trận, cuối buổi lái xe về nhà, trong cốp đã chứa không ít đồ.
.....Orm mang thai tháng thứ 9.Ngày dự sinh là vào tuần sau, nhưng tuần này cô đã phải nhập viện chờ sinh rồi.Bằng dự án túi xách mới, PRADA cũng đã thành công lọt vào TOP 5 hãng hàng xa xỉ phẩm do tạp chí AWAKE bình chọn.Lingling bận đến tối mắt tối mũi.Cả ngày đi làm, tối đến lại vào bệnh viện ở cùng cô cả đêm.Orm cảm thấy mình càng ngày càng xuề xoà.Tóc tai phải nhờ đến Lingling tự tay tết lại cho cô.Nếu không phải cô đang mang thai thì Mẹ Korn đã sớm cho cô một trận rồi.Hôm nay, Orm đang thong thả bóc nho, Mẹ Korn và ba Korn ngồi ở sofa gần đó thủ thỉ chuyện gì cô cũng không muốn biết, đã sớm quen rồi.Cơn đau bụng bắt đầu xuất hiện, đầu tiên chỉ là đau âm ỉ, rất nhanh đã trở nên dữ dội.Orm nhăn nhó ôm bụng, gọi mẹ, "Mẹ, bố, con...hình như sắp sinh rồi."

Mẹ Korn vội vàng đứng bật dậy, đến gần cô, cuống lên, "Con ngồi yên, bố sẽ đi gọi bác sĩ."

Lúc Lingling chạy đến, Orm vừa bước từ phòng vệ sinh ra, mẹ Korn phải đỡ cô từng bước một.Nhìn da mặt vốn hồng hào của cô giờ trở nên tím tái vì đau, chị xót xa đến gần.Orm đau đẻ cũng rất ngoan, không kêu gào, chỉ cắn răng nửa nằm nửa ngồi bên mép giường r.ên r.ỉ.Đến khi thấy Lingling, nước mắt mới trào ra, mếu máo dựa vào ngực chị than thở, "P'Ling, em đau lắm..."

Lingling không biết làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy cô an ủi.Khoảng chừng mười lăm phút sau, bác sĩ và vài người y tá mới tới, đặt Orm lên giường, đẩy đến phòng sinh.Mọi người đều lo lắng đến sốt cả ruột.Lingling ôm đầu tựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.Cứ như vậy khoảng vài tiếng đồng hồ, cửa phòng mở ra, có một người y tá gấp gáp chạy ra ngoài, bị ba Korn níu lại, "Có chuyện gì?

Con gái tôi sao rồi?"

Lingling trong mắt toàn tơ máu, nhìn cô ta.Y tá vội đáp, "Tử cung mở không đủ lớn, phải tiến hành mổ đẻ."

Mẹ Korn sững sờ, "Không thể nào."

Mổ đẻ rất đau, con gái bà, sợ sẽ không chịu được.Lingling ngơ ngác nhìn phản ứng của Mẹ Korn, cộng thêm những gì đã tìm hiểu trước đó về chuyện sinh đẻ.Trong lòng thắt lại.
.....Bốn tiếng sau.Cửa phòng mở ra, y tá bế đứa bé còn đỏ hỏn đang ngủ ngon lành trong bọc ra ngoài, "Chúc mừng mọi người, mẹ tròn con vuông, là một bé gái."

Mọi người ngay lập tức xúm lại, Mẹ Korn hỏi y tá, "Con gái tôi đâu?"

"Yên tâm, cô ấy đang hôn mê, lát nữa sẽ được chuyển ra ngoài, lúc đó mọi người có thể đến thăm."

Lingling nghe vậy, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hẳn, chậm rãi đứng dậy, đến gần đứa bé.Nhìn cốt nhục ngoan ngoãn như vậy, khoé mắt cũng đỏ lên.Mẹ Korn đặt đứa bé vào tay chị, "Này, con của cô đấy."

Tay chị run run đỡ lấy, theo bản năng đung đưa một chút, khoé miệng con gái khẽ cong lên, hình như đang mơ.Không khác Orm một tí nào.Chị khẽ cười.Là con gái của họ.
....Orm tỉnh dậy vì cơn đau, thuốc mê đã hết tác dụng.Bụng dưới như bị ai cầm dao rạch ngang một cái, đau đến rơi nước mắt.Cô muốn mở miệng kêu đau nhưng mở ra lại là khẩu hình vô thanh.Lingling nắm lấy tay cô, cảm nhận được bàn tay trong lòng khẽ giật, chị ngẩng đầu.Vừa tỉnh dậy đã khóc rồi, phải đau đến mức nào đây.Chị khẽ nói, "N'Orm?

Tỉnh rồi?"

Orm nhìn chị, mắt ầng ậng nước.Mọi người vẫn đầy đủ ngồi trong phòng, thấy cô tỉnh dậy liền xúm lại xem tình hình.Mãi một lúc sau, Orm mới thích ứng với cơn đau, yếu ớt mở miệng, "Con đâu?"

Lingling đứng dậy, Mẹ Korn ôm đứa bé đặt vào lòng cô.Orm áp má mình vào gương mặt nhỏ như nắm đấm bố nó của con gái, nước mắt lại rớt, bịn rịn, "Riri của mẹ."

Riri đang ngủ khẽ cựa quậy, cười một cái, vô thức rúc sâu vào lòng mẹ hơn.Nhìn cảnh này, ai cũng rơm rớm nước mắt.Bee Kornnaphat tựa vào vai chồng, lau nước mắt.Sau một ngày, Orm đã hoàn toàn tỉnh táo, đã có thể ngồi dậy, cơn đau cũng dịu đi.Suốt thời gian này, Lingling và Mẹ Korn là hai người luôn ở bên cạnh cô túc trực không rời.Orm ôm bé con trong lòng, nâng niu một lát, trêu chọc khiến con bé cười không ngớt, nhìn Lingling, "Giống em."

Lingling vén vén tóc cô, dịu dàng, "Mắt giống chị."

Orm nhìn lại, đúng là đôi mắt giống chị như đúc, bĩu môi, "

Sau này sinh con trai để nó không giống chị."

Lingling nhìn cô,"Không sinh nữa."

Orm tròn mắtnhìn chị, "Vì sao chứ?"

Lingling ôm lấy con gái, đặt vào lòng Mẹ Korn, không nhìn cô, nói, "Tóm lại là không cho em sinh nữa."
 
[Lingorm] Tình Yêu Sai Trái
34. END.


Orm nằm viện một tháng, đợi vết mổ lành hẳn mới trở về nhà.Trong thời gian này, Lingling tích cực sắm vai mami gương mẫu.Riri Kornnaphat đã được đưa về nhà lâu rồi, nhưng vẫn thường xuyên được bế vào thăm mẹ.Tiệc đầy tháng của Riri là một bữa ăn gia đình ấm cúng.Con bé lớn hơn một chút xíu càng giống Orm như đúc, ngay cả nụ cười cũng không khác gì, đôi mắt láo liên nhìn mọi người, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.Orm ngồi cạnh chị, gắp thức ăn cho vào miệng, cúi người trêu chọc con gái một chút.Thật khả ái.
...Buổi tối, Orm đặt con gái vào nôi, nhẹ nhàng vỗ về ru con ngủ.Lingling tựa lưng vào tủ, nhìn thế giới của mình, dịu dàng mỉm cười.Orm sau khi sinh ngoài việc mập hơn thì không khác gì mấy.

Chỉ là vì trước đó cô vốn rất gầy, nên bây giờ cũng chỉ được xem là có thêm chút thịt mà thôi, "Em này."

Orm đáp một tiếng, mắt không rời khỏi con.Lingling rút tay ra ngoài, "Đi tắm thôi."

Orm lườm chị một cái, "Chị tự đi mà tắm."

Lingling ngồi khom người, từ phía sau ôm lấy cô,
"Chị đã tắm một mình gần mười tháng rồi."

Orm thử dãy dụa lần cuối.Vô ích.Đành đứng dậy, theo chị vào phòng tắm.Phòng tắm rộng lớn, bồn tắm cũng đã đầy tràn nước.Vì là mùa đông nên nước nóng bốc hơi nghi ngút.

Lingling vừa vào đã vội muốn c.ởi áo ngủ của cô ra.Bộ ng.ực sau khi sinh căng mọng, lớn hơn mấy vòng, vừa cởi áo ng.ực đã bật vào tay chị.Lingling thở dốc, khom người hôn cô, bàn tay bóp nhẹ, dòng sữa chảy qua kẽ ngón tay chị.Orm vươn l.ưỡi đáp lại, tay chân mềm mại như rắn quấn lấy cổ và thắt lưng chị.Lingling tạm thời buông tha cho ng.ực cô, thành thục c.ởi sạch đồ cả hai người.Vừa hôn vừa quấn quít, Orm được chị ôm tới vòi hoa sen, tay gạt chốt mở, nước ấm từ trên dội xuống.Cả người càng khô nóng.Orm dùng một chân kẹp lấy thắt lưng chị, để một bàn tay chị thuận lợi từ sau đùa nghịch nơi ẩ.m ư.ớt.N.ụ hôn hai người c.àng ngày c.àng s.âu, c.ành m.ãnh l.iệt, cơ hồ có thể nhìn thấy l.ưỡi hai người đang quấn lấy nhau ngoài không khí.Orm r.ên r.ỉ, cơ thể sau khi sinh trở nên mẫn cảm với mọi hành động k.ích th.ích của chị.Cơ bắp trên người Lingling căng chặt, ng.ón t.ay ch.ọc v.ào c.àng s.âu, tới lui ngang dọc, tiếng n.ước r.óc r.ách vang lên không ngừng, cà.ng ngày cà.ng to.Orm đỏ mặt, t.ách khỏi m.ôi chị, vùi mặt vào vai chị, tóc mai ư.ớt đẫ.m d.ính vào sườn mặt thanh tú.Lingling mỉm cười, bắt đầu h.ôn từ vai cô xuống b.ầu ng.ực, day m.út, vị ngọt của sữa ch.ảy v.ào miệng chị, chị như bị nghiện, càng lấn tới.Orm có chút đau, đẩ.y c.hị ra.Orm cảm thấy thật khó chịu, c.ọ c.ọ vào người chị.Lingling cười đắc ý, cất giọng khàn khàn, "M.uốn nữa không?

Xin chị đi."

Orm cắn môi nhìn chị, mắt đỏ bừng, thân d.ưới vẫn c.ọ c.ọ.Lingling cũng c.ọ c.ọ, nhưng chần chừ mãi không chịu vàonữa, lưu manh cắn vào môi cô, "Nói em m.uốn nữa, xin chị."

Orm bị chị k.ích th.ích đến mức bật khóc, ôm lấy cổ chị, vùi mặt sau gáy chị, nức nở, "Xin chị...cho em nữa đi mà..."

Lingling không do dự thêm một giây phút nào nữa, vỗ mạnh vào mô.ng cô,kéo 1 ch.ân cô g.ác l.ên b.ồn t.ắm, h.ai tay đ.âm th.ẳng vào, ch.ôn s.âu v.ào b.ên tr.ong.Cảm giác này đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ, sự căng ch.ặt b.ên tr.ong cô thiếu chút nữa c.ắn đứt ng.ón t.ay chị.N.ước từ c.ở th.ể cô ch.ảy dọc x.uống nơi đó, ư.ớt đ.ầm đ.ìa, bọt n.ước theo sự va ch.ạm m.ãnh l.iệt của hai ng.ón tay mà sủi lên, bị n.ước cuốn trôi.Orm cắn chặt môi, c.ơ th.ể l.ên x.uống k.ịch l.iệt, Lingling ô.m lấy m.ông cô, làm l.iên t.ục gần mấy chục phút, thấm mệt mới đem cô á.p l.ên t.ường, vắt một chân lên khuỷu tay, tiếp t.ục t.ừ ph.ía s.au t.iến v.ào, "Bảo bối...k.êu lên, chị m.uốn nghe..."

Hơi th.ở chị h.ừng h.ực phả bên tai, Orm bị kĩ thuật của chị làm đến phát khóc, nức nở, r.ên l.ên th.ành tiếng.Phòng tắm là không gian kín, vì vậy, mọi tiếng đ.ộng nhỏ đều được phóng to lên, nói gì đến tiếng r.ên r.ỉ của hai người.Không biết qua bao lâu.Orm hét lên một tiếng, môi liền bị chị ngậm lấy, nuốt vào, "Suỵt, nhỏ một chút thôi, bé cưng vẫn đang ngủ."

Orm mệt mỏi g.ục đ.ầu trên thành bồn rửa, th.ở không ra hơi, th.ân d.ưới vẫn đang run rẩy k.ịch l.iệt.

Lingling ôm cô vào bồn tắm.Ôm mỹ nhân trong lòng, thở dài một hơi th.oả m.ãn.
....Thông tin Korn gia yêu đương của con gái rượu thị trưởng thành phố Sukrit Kornnaphat và "người con nuôi" Lingling vừa bị rò rỉ, đã được Korn gia và
Lingling thẳng tay xoá hết.

Chị không quan tâm lắm nhưng không có nghĩa là Orm và mọi người trong nhà cũng thế.Dù chuyện của hai người đều được cả nhà chấp nhận nhưng vì thanh danh của Korn gia, trên mọi giấy tờ Riri Kornnaphat đều được biết đến là con của Mark Kornnaphat & Kimberley.Lingling & Orm đều hiểu, để có thể ở bên nhau đã là không dễ dàng, không thể vì ích kỷ cá nhân mà không nghĩ đến gia đình, chấp nhận sự an bài của cụ Korn.

-------Trời bắt đầu lập đông, Lingling cao hứng giao mọi việc lại cho Nene, cùng Orm quay lại Paris, đi dạo quanh con phố thân thuộc, đột nhiên một bông hoa tuyết chao đảo nghiêng mình, đậu lên tóc Orm.Dần dần là hai bông, ba bông, cơn mưa tuyết bất ngờ đổ xuống, sưởi ấm trái tim cả hai người.Vì sao, cũng chỉ có họ mới biết.Orm kinh ngạc thốt lên, "Tuyết năm nay rơi thật sớm."

Lingling cúi đầu hôn cô,"Không sớm, chị đã quen em được 5 mùa tuyết rơi rồi."
....

Đâu đó trên Instagram, một bức ảnh mới được đăng lên.Trong hình là một nhà ba người, người phụ nữ thanh thuần mà quyến rũ, tựa vào người phụ nữ ôn nhu trầm ổn, hai bàn tay đan chặt, cả thế giới
trong mắt họ dường như chỉ có nhau, đứa bé bên cạnh tựa đầu vào vai người phụ nữ xinh đẹp, nụ cười như từ khuôn của người phụ nữ quyến rũ đúc ra.Chủ nhân tài khoản chỉ đăng một dòng trạng thái duy nhất.

END.
 
Back
Top Bottom