Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Lingorm] Madam Tuyên Chiến

[Lingorm] Madam Tuyên Chiến
100


Lingling lái xe đến sân đánh trận, lúc lái xe cũng không suy nghĩ gì, nhưng khóe miệng thì vẫn luôn treo một nụ cười.Có những việc, cả hai đều không nói với đối phương, nhưng dường như trong lòng Lingling đã nhận thấy.

Thực tế thì chỉ cần là Orm, chuyện gì cũng tốt.

Cho dù là em ấy mang đến cho mình điều gì, sự tồn tại của em ấy, với bản thân mình mà nói, đã là một món quà và sự bất ngờ lớn nhất rồi.Cho nên trong suốt quá trình lái xe, Lingling vẫn rất im lặng, nét mặt thư giãn, giống như nửa giờ trước cũng không hề bị cơn đau hành hạ, chỉ có sắc mặt trông vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt hoàn mỹ của cô, nét mặt trang nghiêm lại lạnh lùng bình tĩnh, vẫn luôn giữ vững tư thế kiêu ngạo.Đậu xe vào bãi giữ xe chuyên dụng ở sân đánh trận, Lingling xuống xe sau đó liếc nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ, đúng lý thì sân đánh trận đã sớm đóng cửa, nhưng vào lúc này, cửa lại nửa mở, với một cảm giác bí ẩn, nhưng đang thu hút, lại như đang chào đón.Ánh mắt Lingling lóe sáng, nghĩ tới cảnh tượng lần đầu cô đến nơi này, khóe miệng hơi gợi lên, bỏ tay vào trong túi áo gió, từ từ đi vào.Sân đánh trận trong đêm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, có vẻ rất im ắng, nhưng dường như lại xuất hiện một cảm giác không giống như thường ngày.

Bụi cỏ bị gió đêm thổi qua phát ra những tiếng xào xạc.

Ánh mắt Lingling trở nên tập trung, định thần nhìn về một phía nào đó.Khung cảnh tối đen như mực, nhưng nhờ vào khả năng quan sát trong đêm của Lingling, có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó ở sau đống lốp xe chồng lên nhau, trông không lớn, ánh sáng lóe lên mờ nhạt, giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm trong những ngày hè.Lingling khẽ nhíu mày, sau khi cảm giác được bầu không khí xung quanh không có gì nguy hiểm, mới từ từ đi qua đó.Quả nhiên, giấu bên dưới cỏ, một khẩu súng lục lờ mờ hiện ra, Lingling vừa nhìn đã nhận ra đây là một khẩu súng đồ chơi, bên cạnh còn có một tờ giấy hình vuông nhỏ, được viết bằng bút dạ quang.

Lingling cúi người xuống nhặt lên, khóe miệng cong lên mỉm cười nghiền ngẫm.Trên tờ giấy nhỏ viết: Mục tiêu là 5 quả bong bóng, trong vòng 5 giây bắn trúng hết sẽ có thưởng.Chữ viết rồng bay phượng múa, thật dễ phân biệt.Đây là... người nào đó đang chơi trò chơi với cô, hay là thi bắn súng?

Lingling rũ mắt xuống khẽ mỉm cười, nụ cười đầy cưng chiều chỉ thuộc về người nào đó.Nhiệm vụ quá đơn giản, nhưng mà, mục tiêu ở đâu?

Lingling nhìn quanh bốn phía.Giống như biết được suy nghĩ trong lòng cô, bỗng nhiên từ mọi ngóc ngách bay ra những quả bong bóng đủ mọi màu sắc, bay về những hướng khác nhau.Lingling tự nhiên bình tĩnh giơ khẩu súng lên, nhắm mục tiêu, bắn xuyên qua từng quả, động tác xinh đẹp, rõ ràng dứt khoát, thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn thành nhiệm vụ một cách rất thoải mái.Dĩ nhiên thoải mái, nhiệm vụ ngây thơ đơn giản đến như vậy, không, phải nói là trò chơi thì thỏa đáng hơn.

Đừng nói là cảnh sát được huấn luyện bắ.n sú.ng chuyên nghiệp, dù chỉ là người bình thường hay chơi bắn súng, muốn đạt tiêu chuẩn cũng quá dễ dàng.

Cho nên nói, điểm quan trọng không phải bong bóng, mà là thứ bên trong bong bóng?Sau khi quả bóng cuối cùng bị bắn trúng, thì có một tờ giấy rớt xuống, Lingling bước đến, nhặt tờ giấy lên, vẫn là nét chữ quen thuộc, trên giấy chỉ có duy nhất một chữ cái: M.Chữ viết Hoa, lại hơi ánh lên chút tím của sắc xanh, mang theo hương vị bí ẩn hấp dẫn.

Ít nhất tối nay cũng phải như thế.

Lingling cầm tấm thẻ, nhíu mày, M?

Là có ý gì?

Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ có liên quan đến chữ cái này, nhưng lại không cảm thấy phù hợp với bầu không khí hiện tại.Được rồi, cô cảm thấy hơi có chút thất bại mà thừa nhận: Suy nghĩ của ai kia, có đôi khi thật sự rất khó hiểu.Lúc này, ở trong bụi cỏ lại phát ra một âm thanh nhỏ, giống như tiếng động cơ, Lingling khom người tìm kiếm nơi phát ra tiếng, lại cảm giác được có thứ đụng vào chân mình, sau đó thì ngừng lại.

Lingling nghiêng đầu sang tò mò nhìn, là một chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa, trên xe cũng chèn một tờ giấy, vẫn giống như cái lúc nãy, cùng một nét chữ, vẫn chỉ có duy nhất một chữ, chẳng qua lần nào là viết một chữ: a.Cô vẫn không hiểu là gì.Hai ngón tay Lingling kẹp tờ giấy, đi đến trước cẩn thận quan sát một lúc mới chịu từ bỏ, không có chút dấu vết gì để cô theo dõi.

Xem ra lần này ai đó thật sự chuẩn bị rất kỹ càng, Lingling gật đầu như đã suy nghĩ được gì.Chiếc xe điều khiển từ xa mô phỏng xe đua địa hình bật đèn pha xe, cố gắng thu hút sự chú ý của Thanh tra cao cấp MBA đang quan sát tờ giấy một cách thích thú, chạy lên một đoạn ngắn, sau đó lại xoay một vòng, đưa đuôi xe về phía Lingling, còn ủn ủn mông, giống như đang bảo cô đi theo nó.Lingling mỉm cười, không biết là đang cười xe hay là cười người đang điều khiển xe, trong lòng cũng trở nên bắt đầu chờ mong, tiếp theo Orm sẽ mang đến cho cô những gì nữa đây.Sân đánh trận này, ngoài cái lần nghe đến chuyện của Sam Phon cô đi thẳng đến thì sau đó cô cũng không có đến nơi này nữa, cho nên cô cũng không quá quen thuộc nơi này.

Xe điều khiển vẫn giữ tốc độ thích hợp chạy về phía trước, không nhanh không chậm, cô ở phía sau bước theo cũng rất thoải mái, cho đến khi đến một căn nhà bị bỏ hoang.Lúc đi còn khoảng mấy chục mét, xe điều khiển ngừng lại, Lingling cũng dừng bước, lúc này hai bên đường bỗng nhiên hiện lên hai hàng đèn nê ông nhỏ đủ mọi màu sắc, tạo ra một con đường tô điểm ánh sáng rực rỡ lãng mạn từ vị trí của Lingling kéo đến cánh cửa căn nhà.Lingling mỉm cười, cất hai tờ giấy dạ quang vào trong người, từng bước một đi vào.Mới vừa bước vào cả căn nhà tối om, Lingling không nhìn thấy được gì, lại nhạy cảm nghe thấy tiếng gió thổi qua quần áo đung đưa , sau đó lại có một hơi thở xa lạ đến trước mặt, khi hơi thở đó sắp chạm đến cô, cô liền lách người đi, tránh né, đồng thời duỗi tay phải ra, lắng nghe âm thanh trong đêm để nhận dạng, chế trụ bả vai của người tới một cách chuẩn xác.Cầm nã thủ chụp lấy xương bả vai của người tới, chỉ cần cô dùng thêm sức, thì xương cánh tay của người này sẽ bị trật ngay.

Người tới sợ tới mức kêu to: "Anh rễ!"

"Phuwin?"

Lingling buông tay, ngạc nhiên nhìn "người đánh lén", "Em ở đây làm gì?"

Phuwin làm hành động như đang xoa nắn bả vai mình, nhỏ giọng than thở nói: "Quả nhiên em chỉ biết chuyện này không phải dễ làm, cũng còn may, suýt chút nữa là vai của em bị tháo ra luôn rồi...", sau đó lại ngước mặt lên nhìn "anh rễ" thân ái của cậu nghịch ngợm hành lễ, "Báo cáo Madam, em chỉ là một người chuyển phát nhanh."

Cậu nói xong thì lấy từ trong túi ra một tờ giấy hình vuông có viết chữ "r", trịnh trọng đưa cho Lingling, "Đây, xin ký nhận."

Lại thêm một chữ?Lingling giơ ba tờ giấy lên, mặt không đổi sắc, chỉ hơi nhíu mày, hiện lên một chút ngạc nhiên lẫn tò mò, và cũng không thể nào không mỉm cười."

Em có thể nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là sao, với lại, chị em đâu?"

Phuwin làm động tác tay không thể nói được, "Mong anh rể hiện tại đừng nôn nóng, tới đúng lúc người mà anh rể nhung nhớ tự nhiên sẽ xuất hiện.

Bây giờ...", Phuwin quay người đi, chạm lên tường, bấm công tắc.

"Mời anh rể lên lầu thưởng thức một chút."

Lầu một trong khoảnh khắc mở ra sáng ngời, Lingling chớp mắt, khi mắt đã quen được với ánh sáng mới bị những thứ xuất hiện trước mắt mang đến xúc động.Trên bốn bức tường được dán đầy hình, tất cả đều là ảnh chụp của cô.

Hơn nữa còn mang theo dấu ấn trưởng thành của cô, từ nhỏ đến lớn, không thiếu một tấm nào, còn có rất nhiều hình mà ngay cả cô cũng không có ấn tượng, Lingling không khỏi hoài nghi có phải tất cả hình ảnh trong album ở nhà đều bị lấy đến dán ở đây hay không...Cho tới sau đó, biến thành hình chụp chung của hai người.Có những hình chịp khi cả hai nghỉ lễ đi du lịch, cũng có hình hai người kề mặt thân thiết với nhau, thậm chí còn có hình ai đó nhân lúc cô ngủ say mà chụp...

Mà tấm hình cô thích nhất lại được phóng lớn, để ở một vị trí rất nổi bật.Trên hình, Orm ôm eo cô từ phía sau, mặt của hai người tựa gần vào nhau, tóc dài quấn quanh, cô mím môi mỉm cười, Orm thì cười đến mắt và chân mày như muốn bay lên, tràn đầy tình cảm.

Một tấm ảnh được chụp khéo léo nay phóng lớn và gắn vào trong khung ảnh một cách rất khác biệt, đẹp đẽ đến như vậy.Lingling đến gần, ngước mắt lên nhìn, vuốt ve cạnh khung hình, ánh mắt nhạy bén, lại lấy ra một tờ giấy dạ quang ở chỗ lõm bên dưới khung hình, tờ giấy lần này với cái Phuwin vừa mới đưa cho cô giống nhau như đúc, chữ cái cũng y như vậy.-Lingling quay lại đưa mắt nhìn quanh, Phuwin mặt không biến sắc đút tay vào túi đứng quan sát kịch vui sau khi nhận được cái nhìn của cô thì rút đi sự trêu chọc trong ánh mắt, tay dang rộng, ý nói "anh rễ" đi theo cậu đi, vừa dẫn cô đi vừa khẽ nói: "Mấy tấm hình được không?

Mỗi một tấm đều là do chị hai em tự tay dán lên, chị ấy vì chuyện này đã bỏ rất nhiều tâm tư...

Có một số hình cũ bị hư, chị ấy cũng đặc biệt đi khôi phục lại, cố gắng làm cho mỗi một bức ảnh đều giữ được phong thái xinh đẹp nhất của chủ nhân tấm hình..."

-Lingling mặc cho Phuwin nói huyên thuyên dông dài, cô không nói một lời, khóe môi chỉ hơi gợi lên một độ cong nhẹ, nét cười trong đôi mắt càng sâu hơn.-Sau khi lên tới lầu hai, Phuwin xong chuyện rút đi, trốn vào một góc, mà Lingling lại một lần nữa mở to hai mắt, trong đôi mắt chứa đựng một sự ngạc nhiên như có chút không thể tin nỗi.-So với sự đơn giản và phóng khoáng ở lầu một, lầu hai lại có vẻ hết sức lãng mạn và hoa lệ.

Sau khi được bố trí một cách tỉ mỉ, dáng vẻ ban đầu của nó đã không còn nữa, hiện ra một quyển sách bịn rịn quyến luyến.-Ánh sáng được vô tình điều chỉnh trở nên tối đi mập mờ, những quả bong bóng đủ mọi màu sắc và hình dáng từ nhỏ tới lớn rải rác khắp mọi nơi, trên mặt đất phủ kín những bông hoa đỏ rực với lá vàng, từ trần nhà rũ xuống một tấm màn ảo mộng, thậm chí ở trong một góc còn để hai cái máy thổi bong bóng, vẫn đang tiếp tục thổi bong bóng, tiếng nhạc nhẹ trữ tình như bùa chú nhảy múa trong không khí, tất cả mọi thứ tươi đẹp và thanh lịch, lại cũng đặc biệt bộc lộ đủ sự lãng mạn mộng ảo.-Khóe miệng Lingling không ngừng nhoẻn lên, rất muốn bắt lấy người kia để mắng một tí, xem cô giống như nữ sinh hay sao?

Nhưng cho dù như thế nào, cảm xúc dâng cao cũng không tự lừa được chính mình.-Được rồi, cô gái nào mà thấy những thứ này sẽ không cảm động và phấn khích?-Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ.-Giữa sân còn đứng một số người, tất cả đều là những gương mặt cô quen, đứng thành mấy hàng, nhìn cô với nụ cười chúc phúc.-Hàng đầu tiên là các đồng nghiệp MBA của cô, một vài anh chàng xấu hổ, trên gương mặt nở nụ cười xấu xa lại có đầy ý tốt, bốn người ở hai bên trái phải giơ hai trái tim đỏ lớn, bên trái là ảnh chân dung vẽ hoạt họa của cảnh sát Korn, với mái tóc đen và đôi mắt đen láy xinh đẹp, bên phải là cô, mặt không cảm xúc hơi bĩu môi (...), bị bắt đứng giữa là đội trưởng New Wongsakorn, New Wongsakorn cười rạng rỡ đưa cho cô một tờ giấy, trên giấy ghi: y.-Lingling nhận tờ giấy, quay qua nhìn các đồng nghiệp thân thiết với mình trong mấy năm qua, khẽ nói: "Cám ơn.".

New Wongsakorn và những người đối diện cùng nhất trí không sợ ch.ết mà hét lớn với Madam của bọn họ: "Hạnh phúc của Madam chính là nguyện vọng lớn nhất của chúng tôi!"

Lingling bật cười một tiếng, khiến cho đám cấp dưới lần đầu nhìn thấy Sếp của mình cười mà ngẩn ngơ, sửng sốt, mắt hoàn toàn trợn tròn.-Đây là vị Madam lạnh lùng nhất cao quý nhất của bọn họ sao!-Hàng đầu tiên tự giác tách ra hai bên để cho cô đi tới.

Hàng thứ hai là Ferny, Tor, Fay, May, Bonnie, Emi mỉm cười đang chờ cô, ngoài bọn họ, thì ở hai bên góc còn có Tre Porapat và Off Jumpol đang ngơ ngác tự cảm thấy rất ngạc nhiên với chuyện hai người họ ở đây.-Trên tay mỗi người đều cầm một cành hoa, lắc lắc, làm ra động tác pose trái tim với người yêu của mình, hai vị đàn ông không có người yêu cũng nhìn nhau một cách buồn bực và đáng thương cũng kéo lấy tay nhau hợp thành một trái tim lớn, Fay làm mặt quỷ, bước ra chào, nhét một tờ giấy vào tay Sếp của cô ấy, nháy mắt với Lingling.-Chữ cái trên tờ giấy này là M được viết in hoa.-Hốc mắt Lingling nóng lên, cô nghĩ mình đã có thể đoán được chữ cái trên tờ giấy cuối cùng sẽ là gì rồi.-Lingling tiếp tục đi ra sau, hàng thứ ba là ba mẹ hai nhà.

Ba Korn làm mặt hòa ái dễ gần nháy mắt với cô, đứng ở phía ngoài là Cris Horwang và Navin Kwong đã ly hôn, nét mặt thoáng khách sáo, nhưng vẫn luôn mỉm cười.

Thường Vân đứng ở giữa lại ôm con gái, mỉm cười đưa tờ giấy cuối cùng cho cô, đôi mắt Lingling tràn ngập hơi nước, tay ôm bà thật chặt.

Thường Vân vỗ vai con gái, thầm thì: "Đi thôi, Orm đang chờ con."

-Lingling thả tay, cúi đầu, một chữ 'e' thường trên tờ giấy hoàn toàn hâm nóng trái tim cô.-Marry Me?-Marry me.-Lingling khẽ cười, ngước mắt lên, lòng đầy chờ mong nhìn về phía trước.-Cả đám anh em Tổ Trọng án vây quanh nhân vật chính từ từ đi ra, Orm Kornnaphat mặc áo khoác màu nâu nhạt, vóc dáng cao gầy, đang cầm một bó bách hợp hồng*, duyên dáng với một nụ cười nở trên gương mặt, đôi mắt như ngọc bích tràn đầy thâm tình, Orm Kornnaphat từ từ đến chỗ Lingling.-*Hay còn gọi là Lily hồng, Roselily.-Lingling như ngừng thở, đứng yên tại chỗ, cứ như vậy lặng lẽ nhìn bóng dáng đi về phía mình.-Bóng dáng ấy mỉm cười, vẫn mãi là khát vọng sâu thẳm nhất của cô.-Orm Kornnaphat đi đến trước mặt cô, ở trước mặt mọi người, quỳ một gối xuống, ngước mặt lên, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ, hỏi cô với chất giọng dịu dàng và chân thành nhất: "Lấy em đi, có được không?"

-Tất cả mọi thứ ở đây đều do Orm Kornnaphat tự mình chuẩn bị, cô ấy cố gắng làm mọi thứ một cách hoàn hảo, thực tế thì từ hôn lễ của Ferny và Tor vào mấy tháng trước thì Orm Kornnaphat đã nảy ra suy nghĩ này ở trong đầu.

Nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho cô ấy trở tay không kịp, khó khăn lắm mới có thể vượt qua được, càng làm cho cô ấy thêm quý trọng người trong lòng này.

Bây giờ có thể nhìn thấy nét mặt rung động của Lingling, Orm Kornnaphat cảm thấy tất cả những vất vả trong nửa tháng qua chẳng đáng là gì.

Giờ phút này, trái tim cô như đang đập thình thịch trong lồng ngực, nín thở chờ đợi câu trả lời của ai đó.-Dù ch.ết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.-Nhưng người có thể cùng Orm Kornnaphat làm chuyện này, chỉ có một người.-Đây là vào lần đầu tiên khi Orm Kornnaphat nhìn thấy Lingling, cũng đã quyết định cả rồi.-Well, Orm Kornnaphat không phủ nhận, lúc đầu thường xuyên bị Lingling làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại không thể không tán thưởng, rung động, trầm luân...-Lingling chăm chú nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, tay phải vuốt ve gương mặt Orm Kornnaphat, khóe mắt hơi ướt át.-Làm sao cô lại không đồng ý đây?

Cô làm sao có thể không đồng ý đây?-Lingling khẽ cười, môi hơi hé mở, đang muốn nói ra câu trả lời, lại có cảm giác choáng váng ập đến, hai đầu gối mềm nhũn, ngã xuống.-Orm Kornnaphat ôm chầm lấy cô.-"Lingling!!!"
 
[Lingorm] Madam Tuyên Chiến
101


Đầu đau muốn vỡ ra, nỗi đau như khoan vào trong xương tủy này lại một lần nữa hoàn toàn quấn quanh Lingling, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể giống như có kim đâm vào lại giống như có côn trùng bò lúc nhúc, muốn cử động cũng không thể động đậy được, chỉ đành phó mặc cơn đau hành hạ mình từ từ giảm dần đi...

Trong cơn hoảng loạn, bên tai lại vang lên một giọng nói âm u quỷ dị: "Madam Kwong, cảm thấy loại thuốc này thế nào?

À, bây giờ cô còn chưa cảm nhận được gì đâu, nhưng tương lai cô sẽ nhanh chóng được trải nghiệm nó thôi, nếu như cô còn có tương lai..."

Lingling từ trong trạng thái nửa hôn mê tỉnh lại, rơi vào trong mắt cô là đôi mắt đỏ bừng của Orm.Cô ráng nở một nụ cười gượng yếu ớt: "Hi."

Cô lại cố gắng vươn tay muốn sờ hai má của Orm, Orm tránh đi, cánh tay cô từ từ buông xuống."

Chị có biết lúc nãy bác sĩ nói gì không?"

Orm Kornnaphat mặt không đổi sắc nhìn cô."

Nói gì?"

Miệng cô nhoẻn lên một nụ cười nhạt, nhẹ giọng hỏi."

Lúc chị hôn mê bác sĩ đã kiểm tra cho chị, nói trong cơ thể chị có chứa chất độc, dược tính rất lạ, không phải m.a t.uý, lại có hiệu quả mạnh và gây ra đau đớn hơn cả m.a t.uý, hơn nữa thời kì đầu cũng không thể nào nghiệm ra, bởi vì nó có thời kì ủ bệnh, sẽ sinh ra những phản ứng theo tình trạng thể chất của chị.

Bác sĩ cũng không có cách nào kiểm tra ra được thành phần chất độc của loại thuốc này, chị có biết sẽ có kết quả gì không?"

Orm Kornnaphat đứng bên cạnh giường bệnh, từ trên nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng."

Kết quả gì?"

Giọng điệu của Lingling cũng vẫn rất thoải mái, giống như hai người đang nói chuyện thời tiết."

Nó cuối cùng sẽ xâm nhập vào não chị, phá hỏng hệ thần kinh trung ương của chị, chị có khả năng sẽ bị ch.ết não, trở thành người thực vật; cũng có thể, chị sẽ trở thành người thiểu năng."

Orm Kornnaphat gằn từng tiếng, nói với chất giọng lạnh tanh."

Khủng khiếp vậy à?"

Lingling tỏ vẻ ngây thơ nhìn Orm Kornnaphat, khẽ nói: "Vậy có biện pháp chữa hết hay không?"

"Có, chị đi Mỹ phẫu thuật não, nhưng xác xuất thành công của ca mổ chỉ có 30%.

Cho dù chị mổ thành công, cũng rất có thể sẽ để lại di chứng tương tự như nghiện m.a t.uý, sau đó chị còn phải đi cai nghiện."

Lingling khẽ lắc đầu: "Xác xuất thành công của ca mổ chỉ có 30%?

Sớm biết vậy..."

"Sớm biết vậy thì sao?

Là Nặc tiêm cho chị đúng không?!"

Orm Kornnaphat đột nhiên khom lưng xuống, nắm lấy cổ tay Lingling, lực tay rất mạnh, cho đến khi tới gần, Orm Kornnaphat cũng không thể nào tiếp tục giả vờ lạnh lùng cùng dửng dưng được nữa, trong đôi mắt, chứa đầy áp lực cùng với đau lòng, cười thê lương hỏi cô: "Tại sao chị không nói cho em biết?

Tại sao chị lại muốn gạt em?

Lần này là lần thứ ba rồi chị có biết hay không!..."

Lúc ở nơi cầu hôn nhìn thấy Lingling té xỉu, Orm Kornnaphat lo lắng muốn ch.ết; sau khi đến bệnh viện thì cả đêm Orm Kornnaphat ở bên cạnh Lingling cũng không dám rời nửa bước, cho đến khi có kết quả kiểm tra, Orm Kornnaphat nghe thấy những lời bác sĩ nói, thì cô ấy thật sự muốn phát điên.Orm Kornnaphat không thể tin được, cũng không có cách nào tin.

Rõ ràng nhìn thấy một người khỏe mạnh như vậy, lập tức sẽ trở thành vợ của mình, tại sao lại đột ngột trở nên...

Sau đó Orm Kornnaphat cảm thấy hối hận và tự trách bản thân mình, nếu như cô ấy có thể sớm phát hiện ra thì tốt rồi, nếu như cô ấy trong khoảng thời gian này quan tâm cô hơn nữa thì tốt rồi...Nhưng, nội tâm cô còn dâng lên một nỗi hận cùng oán trách, hơi lạnh thấu xương bao phủ lấy Orm Kornnaphat.Chị ấy lại một lần nữa lừa dối mình.Lingling cố gắng ngồi dậy, vội vàng giải thích: "Chị không phải cố ý, chị chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Orm Kornnaphat gằn giọng hỏi cô.Lingling im lặng, ngực nhói đau.Cô nên nói sao đây?

Cô không muốn làm cô ấy lo lắng, cho nên vẫn lựa chọn một mình lặng lẽ chịu đựng?"

Ngay từ đầu, cơ thể cô sinh ra triệu chứng rất giống với nghiện m.a t.uý, cô cũng nghi ngờ có phải bản thân đã bị nghiện mà cô không biết hay không, phải, cô cũng hoảng sợ, cũng không dám nói với ai, cũng không có mặt mũi nào để nói.

Cô thậm chí còn không dám đến bệnh viện để kiểm tra.Làm Thanh tra cao cấp Đội Điều tra m.a t.uý, lại bị nghiện, cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc, đây cũng là một chuyện đầy mỉa mai mà không một ai có thể chấp nhận được?!

Một khi nói ra, tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của cô còn đâu?

Thế giới mà cô xây dựng trong nhiều năm qua cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn trong nháy mắt, cho nên cô không thể để cho bất kì ai biết, ngay cả Orm cũng không được.Cô cho là mình chịu đựng qua một khoảng thời gian thì tốt rồi, cô cũng cố gắng che giấu không để Orm phát giác, nhưng nửa tháng qua, số lần tái phát càng lúc càng thường xuyên, cơn đau cũng càng ngày càng tồi tệ hơn.Giống như có thứ gì đó bao vây lấy cô, khiến cho cô lần đầu sinh ra dục vọng muốn chạm vào thứ mà bản thân ghét nhất...

Nhưng cô hiểu rất rõ, những thứ đó chỉ cần dính vào một lần, thì sẽ rất khó để cai nghiện...Cô không dám, cô cũng không thể làm được.Cô chỉ có thể chọn lựa cách mà bản thân quen thuộc nhất, lừa dối không nói, một mình giải quyết.

Đây là lần thứ mấy?

Bản thân cô cũng không nhớ rõ...

Cô cho rằng mình có thể tự giải quyết, nhưng kết quả thế nào?

Cô kiêu ngạo lại cũng tự phụ một cách vô lý, chỉ biết hết lần này tới lần khác làm tổn thương Orm, ngoài ra, cũng không còn biết phải làm gì.Cô sai rồi sao?Chỉ là, cô đã quen như thế rồi.Nếu cô biết, chính mình một lần nữa làm mà không để ý đến hậu quả sẽ nhận được kết quả thế này, cô còn có thể làm như vậy không?Không, cô sẽ không.Ngày đó ở trong phòng bệnh, cô nghe thấy Orm nói, sự quyết liệt và nỗi đau như thoát ra trong giọng nói của cô ấy."

Lingling, chị là người nhẫn tâm nhất trong tất cả những người tàn nhẫn mà em đã được gặp, sao chị có thể nhẫn tâm lừa gạt em hết lần này tới lần khác như vậy?

Gạt em một lần lại một lần?

Rốt cuộc chị xem em là gì, là một con búp bê để chị có thể tùy tiện vứt bỏ hay sao?

Chỉ có thể cùng chị vui vẻ, không thể cũng chị chia sẻ hoạn nạn ư?"

"Chị biết không, em đã không thể nào tin tưởng chị thêm nữa.

Em cho chị nhiều niềm tin như vậy, nhưng em không biết, lần tới nếu gặp tình huống nguy hiểm, chị có thể nào lại lựa chọn để em lại một mình hay không?

Rốt cuộc chị có nghĩ tới cảm nhận của em hay không..."

"Chị đi Mỹ phẫu thuật đi, em sẽ ở đây chờ chị.

Nếu chị không thể trở về, vậy em cũng sẽ quên chị, quên hết tất cả, xem như bản thân cũng chưa từng gặp chị."

Ngày đó nắng rất đẹp, rọi lên người Orm lại gợi lên một thái độ xa lạ, nói ra những lời đầy tuyệt vọng.Cô đã hiểu, đã biết nỗi sợ thật sự là gì, hoàn toàn cảm thấy hoảng sợ.Đó là một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ trong đáy lòng, còn đau đớn hơn khi bị tra tấn, hoàn toàn đóng băng tứ chi và thần kinh của cô.Cô sai rồi.Một lúc lâu sau, cô nghe thấy bản thân mình trả lời, chỉ có một từ."

Ừ."

Ngày hôm sau Lingling bay đến Mỹ cùng với Thường Vân, Orm Kornnaphat một mình đứng giữa sân bay trống trải, nước mắt chảy đầy mặt.Một tháng sau.Orm Kornnaphat vẫn vô cùng nghiêm túc và chín chắn trước sau như một, lúc làm việc vẫn luôn nghiêm mặt, rất đứng đắn, chẳng có gì khác biệt với trước kia, nhưng chỉ có những người thân thiết với cô ấy mới có thể nhận ra: đôi mắt đen của cô đã mất đi thần thái của ngày xưa, bên trong lắng đọng chỉ có mỏi mệt và bất lực.Sau khi tan ca, Orm Kornnaphat theo thói quen lái xe đến bờ biển, ngồi trên bờ cát, dịu dàng ngắm biển, thỉnh thoảng sẽ ngước đầu nhìn lên.Orm Kornnaphat đến đây mỗi ngày, từng ngày cũng đều như đang chờ đợi.Orm Kornnaphat không dám hỏi thăm bất cứ tin tức liên quan gì, sợ bản thân sẽ hoàn toàn suy sụp.

Ít nhất thì bây giờ trong cô vẫn còn một chút hi vọng.Chị ấy thật đáng ghét, bảo thủ lại tự phụ, thích thể hiện, hoàn toàn không quan tâm đến mình, ích kỷ lại nhẫn tâm, nhẫn tâm với mình, càng nhẫn tâm đối với tình yêu của mình.Orm Kornnaphat hơi rũ mắt xuống, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười mỉa mai.Sao mình lại đi yêu một cô gái như vậy đây?Nhưng còn cách nào đây?

Yêu cũng đã yêu rồi, trái tim lẫn linh hồn mình từ lâu đã bị chị ấy kiểm soát, buồn hay vui cũng không do mình quyết định, ngay cả bây giờ, Orm Kornnaphat cũng chỉ có thể lựa chọn chờ đợi một cách yếu đuối thế này.Từ sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Orm Kornnaphat cho rằng là tiếng của du khách đến biển chơi, nhắm mắt lại không quan tâm.

Nhưng âm thanh ấy ngừng lại ở sau lưng cô ấy, dường như có người dừng bước, ngay ở phía sau, cũng không phát ra thêm tiếng động nào khác.Orm Kornnaphat đứng lên, xoay người lại nhìn.Người ở sau mặc áo sơ mi trắng sáng, cơ thể gầy gò, gương mặt nhìn thoáng qua lại đầy rạng rỡ, gió biển thổi bay mái tóc dài mềm mượt của cô, ánh sáng hoàng hôn rắc lên gương mặt cô, phác thảo nên một gương mặt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng.

Khóe miệng cô nhoẻn lên mỉm cười, lặng lẽ nhìn Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat bất động, dường như đã quên mất phải di chuyển thế nào, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn cô đầy quyến luyến, giống như muốn dùng ánh mắt từng chút từng chút phác họa ngoại hình cô, phác họa gương mặt mà cô ấy ngày đêm nhung nhớ.Cô gái ấy mỉm cười, dịu dàng giang rộng vòng tay với Orm Kornnaphat.

"Lại đây."

Orm Kornnaphat bước đến, dịu dàng ôm lấy Lingling, từ từ siết chặt vòng tay.

"Là chị sao, thật là chị sao?

Chị trở về rồi?"

Orm Kornnaphat hôn lên má cô, hỏi một cách gấp gáp."

Ừ, chị đã về rồi."

Lingling ôm eo Orm Kornnaphat, cười khẽ trả lời."

Chị nhớ chị còn nợ ai đó một câu trả lời, bây giờ trở về trả lời không biết có còn kịp hay không?"

Lingling thành kính mà khắc một nụ hôn lên trán Orm Kornnaphat."

Chị đồng ý."

Hoàn.
 
[Lingorm] Madam Tuyên Chiến
102. Ngoại truyện. END.


Tiệc cưới được tổ chức ở một bãi biển riêng tư tại Phuket.

Orm Kornnaphat không chọn khách sạn 5 sao, không chọn lễ đường sang chảnh, càng không chọn đại tiệc ngàn người, dù nàng có thể làm điều đó chỉ bằng một cú nhấc máy gọi đồng đội.

Nhưng nàng nói, "Em chỉ muốn cưới chị, không cần cưới cả thế giới."

Và Lingling đồng ý, không một chút chần chừ.Gió biển hôm đó nhẹ tênh, nắng dịu dàng, tựa như trời đất cũng mỉm cười chúc phúc.

Vài người bạn thân thiết và người thân của hai người có mặt, không đông, nhưng ai cũng mang ánh mắt rưng rưng.

Không ai tin nổi chuyện tình trải qua biết bao đau đớn, cuối cùng lại có thể kết thúc trong một buổi hoàng hôn rực rỡ như thế này.Ba Korn là người đầu tiên đến sớm, mặc sơ mi trắng và đeo kính râm, cứ đứng khoanh tay nhìn Orm rồi thở dài: "Con tôi... mặc váy cưới thật rồi.

Không ngờ nó lấy được người mà nó yêu thật sự."

Mẹ của Lingling thì lặng lẽ đứng sau, cầm khăn giấy lau nước mắt từ lúc mới bắt đầu buổi lễ.

Ai hỏi gì cũng chỉ cười, lắc đầu bảo: "Tôi chỉ mừng vì con gái tôi không cô đơn nữa."

Emi và Bonnie, làm phụ dâu– vừa đi vừa tung hoa, rồi cười khúc khích chạy vòng vòng làm mọi người vừa cảm động vừa phải kiềm chế không...

đuổi bắt.

Còn nhóm bạn thân gồm Ferny, Tor, James, Plan, Phuwin, Fay và May thì đứng thành một hàng phía dưới, có người quay phim, có người livestream, có người khóc, có người chỉ... vỗ tay như thể đang cổ vũ ban nhạc rock.Orm mặc váy cưới trắng ngà, dáng ôm nhẹ phần eo, phần đuôi xoè nhẹ bay theo gió biển.

Trên tóc nàng là một vòng hoa lan hồ điệp tím – là màu mà Lingling thích nhất.

Mái tóc búi thấp làm lộ rõ sống mũi cao và đôi mắt sâu, đẹp đến mức mấy nữ khách mời phải thốt lên: "Đúng là cô dâu đẹp nhất hệ mặt trời."

Lingling thì ngược lại.

Cô không váy cưới cầu kỳ, chỉ một chiếc đầm lụa trắng đơn giản dài đến mắt cá chân, cổ chữ V kín đáo.

Tóc xõa tự nhiên, không trang điểm đậm, chỉ có chút son cam nhạt và nụ cười như có nắng.

Nhưng chính cái đơn giản ấy khiến người ta nhìn không rời mắt – như thể ánh hoàng hôn hôm đó cũng vì cô mà dừng lại một nhịp.Lúc MC mời hai người bước lên lễ đài, Orm cứ đứng ngẩn ra.

Nàng không nghĩ Lingling lại đẹp đến mức ấy.

Như lần đầu nàng nhìn thấy cô – lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng có ánh sáng trong mắt khiến trái tim người ta tự khắc muốn đi theo."

Ngây người gì đó?"

Lingling khẽ cười, nghiêng người hỏi nhỏ.Orm quay sang, thì thầm: "Ngây vì vợ em đẹp quá, không kịp phòng bị."

Cả hai cùng bật cười.

Trong tiếng sóng biển, họ trao nhau lời thề."

Lingling Kwong, từ ngày hôm nay em sẽ bảo vệ chị bằng cả cuộc đời còn lại.

Cho dù trời có sập, em vẫn sẽ là người chống trời cho chị."

"Orm Kornnaphat, chị đồng ý.

Từ nay về sau, chị sẽ không bao giờ rời đi, cũng không giấu em điều gì nữa.

Cho dù có phải chết đi sống lại, chị cũng chỉ muốn ở bên em."

Họ trao nhau nhẫn cưới.Không phải nhẫn kim cương to như trái nhãn, mà là một đôi nhẫn bạc khắc tên nhau phía trong.

Lingling bảo, chỉ cần mỗi ngày còn đeo nó, là mỗi ngày vẫn còn bên nhau.Tiếng vỗ tay vang lên.

Có người reo, có người khóc.

Nhưng tất cả đều cười.Orm kéo Lingling lại gần, môi nhẹ chạm vào trán cô.

"Từ giờ về sau, chị không còn là Thanh tra Kwong, không còn là người cứng đầu, hay bỏ chạy nữa.

Chị là vợ em."

"Ừ."

Lingling đỏ mặt, lúng túng gật đầu."

Vợ em đó nha."

Orm trịnh trọng nhắc lại, rồi bất ngờ ôm lấy cô siết chặt, đưa môi hôn ngấu nghiến Lingling giữa tiếng hú hét của bạn bè.

"Tối nay không ai được làm phiền chúng tôi.

Ai nhắn tin em cũng không trả lời.

Em phải dạy vợ em làm người!"

"Ơ...

Orm?!

Lingling thở phì phò vẫn chưa kịp nắm bắt được mọi chuyện.

Vừa định nói gì phản đối nhưng chưa đã bị Orm chặn ngang."

Muộn rồi, vợ yêu à."

Orm cười gian, hôn lên má Lingling một cái thật kêu.

Gió biển không đủ lớn để át tiếng trái tim đập thình thịch của cả hai người.Chỉ có ánh nắng là đứng đó làm chứng, cho một tình yêu không cần lời giải thích, chỉ cần một cái "ừ" là đủ đi hết đời....Sau đám cưới, Orm và Lingling không đi honeymoon đến châu Âu, không du thuyền 5 sao Maldives, càng không đăng ảnh check-in sang chảnh.

Cả hai lặng lẽ quay về Bangkok, trở về căn hộ nhỏ nơi họ từng sửa lại cùng nhau – nơi bếp nhỏ có chỗ để hai người đứng nấu ăn cùng một lúc, nơi ban công có đủ nắng để phơi chăn, và phòng ngủ chỉ vừa khít một chiếc giường queen-size nhưng luôn đầy ắp tiếng cười.Không cần quá nhiều tiền, chỉ cần vừa đủ để sống và yêu.Đêm đầu tiên sau cưới, Lingling đặt vali xuống, quay lại nhìn Orm – người đang loay hoay tháo giày cao gót, tóc rối bời sau một ngày dài."

Có mệt không?" – cô hỏi.Orm ngẩng lên, cười nhẹ, mắt vẫn long lanh ánh đèn.

"Không mệt bằng việc cố nhịn....đêm tân hôn sắp tới."

Lingling bật cười.

Cô bước lại gần, vòng tay qua cổ Orm, thì thầm sát tai: "Bây giờ không có ai, nhà mình chỉ còn hai đứa.

Muốn làm gì thì làm."

Câu đó như tín hiệu kích hoạt, khiến Orm lập tức ôm chặt lấy Lingling, kéo cô vào lòng như thể sợ cô lại biến mất.

Họ hôn nhau – không vội vàng, không dữ dội, mà dịu dàng như một lời xác nhận: "Mình thật sự đã có nhau rồi."

Quần áo rơi dần xuống nền gỗ.

Những nụ hôn dọc theo xương quai xanh, bàn tay chạm vào làn da quen thuộc, cả hai lần đầu tiên yêu nhau trong tư cách là "vợ chồng hợp pháp", không còn gì giấu giếm, không còn sợ hãi.Orm không vội.

Nàng dịu dàng từng chút, từng nụ hôn, từng cái vuốt ve, như thể đang học thuộc từng đường nét của người mà nàng yêu đến tận xương tủy.

Còn Lingling – người luôn mạnh mẽ ngoài đời, lại khẽ run lên dưới từng cái chạm của Orm, để lộ một khía cạnh dịu dàng mà chỉ Orm mới có thể nhìn thấy."

Chị biết không," Orm thì thầm, ngón tay lướt qua gò má ửng hồng của cô, "Em từng tưởng mình sẽ không có ngày này."

"Chị cũng vậy..." – Lingling đáp, mắt hoe đỏ.

"Nhưng may là cuối cùng em vẫn chưa bỏ cuộc."

Đêm đó, họ yêu nhau đến khi cả hai mệt nhoài.

Orm nằm nghiêng, vòng tay ôm Lingling từ phía sau, cằm tựa lên vai vợ mình.

Lingling thở nhẹ, giọng lười biếng: "Đừng nói là em định làm nữa đấy?"

"Không.

Em chỉ muốn nằm thế này.

Cả đời."

"Cả đời dài lắm, Orm."

"Vậy thì bắt đầu từng sáng.

Chị cho em xin... thêm một sáng mai nữa thôi.

Rồi thêm một sáng nữa.

Rồi một nữa.

Rồi hết đời."

Lingling im lặng, khẽ siết tay nàng.

Ngoài ban công, gió đêm đưa tiếng xe xa xa ngoài phố, không ngăn được hai trái tim đang yên bình nằm cạnh nhau.Orm thì thầm lần nữa, như một câu thần chú:"Chị là nhà của em.

Và từ nay, sáng mai dậy, em chỉ muốn thấy chị đầu tiên."

END.
 
Back
Top Bottom