- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Lingorm] Chuyện Tình Bác Sĩ Và Cảnh Sát
20
20
Đi về phòng của mình,Orm lẳng lặng ngồi trên giường, không ngừng suy tư việc này nên xử lý như thế nào, trong lúc này cũng nhận được tin nhắn của Joss hỏi nàng đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa, hắn chỉ cho nàng hai ngày, hai ngày nàng phải cho hắn câu trả lời chắc chắn, nếu không hắn trực tiếp báo cảnh sát bắt người.Ngổn ngang trăm mối Orm ném điện thoại sang một bên, Orm toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay sâu sắc cắm vào bên trong da thịt của nàng mà nàng vẫn không cảm thấy đau.
Hiện tại quyền quyết định hoàn toàn phục thuộc vào nàng, giờ khắc này nàng cảm giác mình sắp nghẹt thở, hô hấp trở nên khó khăn.Tối hôm đó, Orm dựa vào đầu giường ngồi một đêm không ngủ, đặt trước mặt nàng chính là một sự lựa chọn khó khăn, nàng rơi vào tình thế lưỡng nan.
Ba Kornnaphat tuy rằng an ủi nàng không cần nghĩ quá nhiều, thế nhưng phận làm con gái sao có thể nhẫn tâm nhìn cha của mình ngồi tù, mẫu thân mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng Orm rời giường, một đêm ngồi đến nỗi đôi chân muốn mất cảm giác, lúc xuống giường lảo đảo ngã ngồi trên đất.
Nàng gian nan đứng lên mặc áo khoác mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hai người già trong nhà vì chuyện này buồn phiền cũng không ngủ được, vừa nghe đến động tĩnh cũng bước ra ngoài.Orm nhìn cha mẹ vầng trán trắng xóa, như là hạ quyết tâm thật lớn quay về nói với bọn họ: "Ba mẹ, con đã hiểu rõ, con đi tìm Joss bàn luận một chút"Mẹ Kornnaphat kích động tiến lên ôm Orm: "Con gái, con nghĩ kỹ rồi sao, oan ức cho con, là mẹ có lỗi với con"Ba Kornnaphat thì lại áy náy: "Orm, đều là ta sai, con không cần phải như vậy, ta ngồi tù sau này ra làm lại một hảo hán, chúng ta làm lại từ đầu."
"Cha không cần phải nói, con đã quyết định."
"Thế nhưng đó chính là mang hạnh phúc của con chôn cùng, con không thích Joss, ta sợ con ủy khuất chính mình"Orm khóc: "Cha mẹ, đây là quyết định của con, con không hối hận!
Công cha mẹ dưỡng dục con nhiều năm nay, đây là lúc con báo đáp công ơn hai người.
Lại nói dù gì con cũng được gả vào nhà giàu, Joss Sangngern trước kia cũng theo đuổi con chứng tỏ hắn thật thích con, vì lẽ đó con gả đi cũng sẽ không bị khổ, hai người hẳn nên mừng cho con, không phải sao ?"
Nói là nói như vậy, thế nhưng người một nhà làm sao không hiểu, chỉ có cay đắng vô tận.Sau khi an ủi hai người già xong Orm gọi cho Joss Sangngern hẹn hắn ra ngoài.
Joss Sangngern nhanh chạy đến nơi hẹn: "Orm, nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi sao?
Tôi nghĩ em hẳn là sẽ mang đến tin tốt""Joss Sangngern, tôi hỏi anh có phải tôi đồng ý gả cho anh thì anh mới chịu buông tha cho cha tôi phải không ?"
"Em thử nghĩ đi ?"
"Tốt lắm, tôi biết rồi, nhưng tôi có một điều kiện."
Joss Sangngern cười to lên: "Haha, cho dù 100 cái điều kiện tôi cũng đồng ý, chỉ cần em chịu gả cho tôi là được, em cứ việc nói!"
"Chúng ta chỉ có thể trên danh nghĩa phu thê, không còn cái gì khác, anh có thể làm được không ?"
"Orm, yêu cầu này có chút quá đáng rồi đó, nam nhân bình thường chắc có lẽ sẽ không đồng ý, thế nhưng tôi có thể đáp ứng em.
Nói thật với em, kỳ thực người muốn em gả cho tôi nhất chính là cha tôi, em cũng biết tôi cùng bao nhiêu minh tinh người mẫu gây nên tai tiếng, cha tôi vẫn không yên lòng đem công ty giao cho tôi, hắn nói chỉ khi tôi lập gia đình, còn phải cưới một hiền thê lương phụ thì ông ấy mới hài lòng""Em là người mà ông ấy chọn, cho nên, chúng ta chỉ cần diễn tràng hí kịch là được, chờ khi tôi chính thức tiếp nhận công ty thì tôi cùng em ký tên ly hôn, em có thể trở về được Kwong cảnh quan của em, cha em cũng không cần ngồi tù, một mũi tên trúng ba đích, em thấy được không ?"
Joss Sangngern ý cười nhìn người con gái gương mặt thất sắc nói.Orm suy tư, vốn đang sợ Joss Sangngern không đồng ý, không nghĩ nguyên nhân hắn nhất định phải cưới nàng là như vậy, nghĩ đến điều này nàng cũng yên lặng thỏa thuận với hắn.Dọc theo đường đi Joss Sangngern nghĩ làm sao cùng Lingling nói chuyện này, nàng thời khắc này đã quyết định hi sinh tình yêu, tuy rằng không muốn nhưng giữa tình thân và tình yêu trước mặt, Orm chỉ có thể ích kỷ lựa chọn tình thân.Thấy thời gian còn sớm, nghĩ vào lúc này Lingling hẳn đã về nhà, sau khi ở ngoài cửa điều chỉnh tâm trạng, Orm mặt không hề cảm xúc mở cửa đi vào.
Lingling lúc này đang ở phòng ngủ thay quần áo, nghe có động tĩnh nghiêng người nhìn ra thấy là Orm, lập tức xông tới ôm nàng vào lòng.Nhưng thấy người trong lòng sắc mặt khác thường, viền mắt còn có chút ửng đỏ, thật giống như trước đây thấy nàng lạnh lùng.
Từ khi hai người sống cùng nhau đã lâu không thấy loại vẻ mặt này của Orm, nhất thời hoang mang cảm thấy có điểm không đúng."
Bảo bối, làm sao, xảy ra chuyện gì?
Em không nên làm chị sợ ?
Cha mẹ không có chuyện gì chứ?"
Lingling lo lắng hỏi.Orm chậm rãi tránh thoát cái ôm ấp nghiêm túc nhìn cô: "Chuyện ba mẹ của tôi cùng cô không có quan hệ gì, hiện đang không có, sau này cũng không có.
Còn có Kwong cảnh quan, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta có thể kết thúc ở đây"Lingling không thể tin nhìn nàng: "Em nói cái gì?
Có ý gì?"
"Cô nghe không hiểu sao, ý của tôi là cô có thể chuyển đi nơi khác, tôi và cô chỉ là vui đùa, hiện tại tôi chơi đủ rồi, cô có thể biến đi, tôi sợ vị hôn phu của tôi sẽ hiểu lầm""Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, Orm, em không nên làm chị sợ, em biết em đang nói cái gì không ?
Cái gì vui đùa một chút, cái gì vị hôn phu?".
Lingling kích động nhìn nàng.Orm nhẫn nhịn đau đớn trong lòng nhìn Lingling: "Tôi nói không phải chuyện cười, tôi cùng cô chỉ là do thám cái mới cái lạ, không nghĩ cô dễ dàng mắc câu như vậy.
Trước cô, tôi có một người bạn trai, quan hệ cũng bình thường, tôi cứ nghĩ mình không yêu hắn."
Lingling lúc này đang cầm cái quần trong tay yên lặng nắm chặt, sắc mặt bắt đầu càng ngày càng khó coi, Orm biết nàng đã phẫn nộ rồi.
Dừng một chút tiếp tục nói: "Đi cùng với cô cũng là do nhất thời hứng khởi, thường xuyên nghe người khác nói tình yêu đồng giới càng chân thành hơn, tôi lại muốn trải nghiệm xem chuyện nữ nhân với nữ nhân vượt qua giới tính cảm tình đến tột cùng là thế nào, vừa vặn gặp phải cô.
Kết quả cùng cô sống chung phát hiện cũng không có cảm giác đặc biệt gì, mới mẻ cũng không còn tồn tại nữa.
Tôi phát hiện tôi yêu nhất vẫn là bạn trai tôi, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn."
Lingling đưa tay cầm lấy vai Orm: "Orm Kornnaphat, qua một đêm em nói với chị những lời này em không cảm thấy lý do của em rất gượng ép sao?
Giữa chúng ta tất cả mọi thứ lẽ nào em câu nói đầu tiên toàn bộ phủ định ?
Em nhìn vào mắt chị nói cho chị biết tất cả những thứ này không phải sự thật, em có phải là có điều gì khổ tâm hay không ?
Hay là cha mẹ em phản đối chúng ta?
Em nói ra chúng ta đồng thời giải quyết được chứ, em không thể tàn nhẫn như vậy!"
"Cô không tin thì thôi, được, tôi gọi điện thoại cho vị hôn phu của tôi, cô có thể hỏi hắn".
Orm cũng không có nhìn vào mắt Lingling mà lấy điện thoại di động gọi cho Joss Sangngern."
Joss, em có một người bạn cảnh sát không tin em muốn kết hôn, anh cùng với cô ấy giải thích đi, em sợ cô ấy có hiểu lầm gì đó."
Orm cố ý đem hai chữ cảnh sát nói lớn tiếng, rõ ràng đang ám chỉ cho Joss Sangngern biết.Joss Sangngern cũng hiểu dụng ý của nàng, Orm đem điện thoại đưa cho Lingling, sau khi nghe người đàn ông bên kia nói mấy câu, Lingling sắc mặt tái nhợt.Orm ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn đôi mắt của cô nở nụ cười: "Kwong cảnh quan, hiện tại rõ ràng chưa?
Xin cô đừng nghĩ tôi đùa.
Ở trong mắt tôi đây chính là một trò chơi, hiện tại trò chơi kết thúc, gây cho cô thương tổn tôi cũng thấy áy náy, nếu như có thể tôi nói vị hôn phu của tôi bồi thường một chút tiền bạc, cô thấy thế nào ?"
Lingling đột nhiên cười to lên quay về hướng Orm: "Haha, bồi thường? trò chơi ?
Nguyên lai tôi từ đầu đến đuôi chỉ là vậy thí nghiệm!
Em còn mang lần đầu tiên của em cho tôi thí nghiệm, chúng ta coi như hòa nhau, tôi càng không cần các ngươi bồi thường, như vậy sẽ chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn!
Rất tốt, vậy tôi cũng không cần thiết mặt dày ở lại đây.
Tôi sẽ lập tức rời khỏi nhà em, biến mất khỏi thế giới của em, em hài lòng chưa ? bác sĩ Kornnaphat"Cười xong mới phát hiện mình khuôn mặt mình đầy nước mắt, Lingling quay đầu không cho người kia thấy sự yếu đuối của mình, giờ khắc này mình ở trong mắt nàng là cỡ nào buồn cười.
Yên lặng đi vào phòng thu thập đồ đạc của mình, từng cái từng cái cho vào vali, tự nói với mình phải kiên cường, nhưng nước mắt nhưng biết từ đâu không ngừng rơi xuống sàn nhà.Lúc này ở phòng khách Orm sao có thể dễ chịu, đau lòng khó có thể hô hấp, nàng cắn môi nỗ lực khắc chế tâm tình của mình giả vờ trấn định ngồi trên ghế salông, thế nhưng tay của nàng vẫn đang run lên từng hồi.
Nàng không biết quyết định này là đúng hay sai, nếu đợi đến ngày rõ ràng chân tướng Lingling cũng sẽ không tha thứ cho nàng, dù vậy chuyện làm cũng đã làm rồi, nói gì thêm nữa bây giờ.Thời gian từng giây từng phút dày vò trôi qua, chỉ chốc lát sau Lingling nhấc theo vali đi ra Orm đứng lên, bốn mắt nhìn nhau nhưng không có gì để nói.
Lingling bình phục tâm tình chút ít, dùng thanh âm khàn khàn cười khổ nói: "Tôi có mang đến đây đồ đạc hơi nhiều, nghĩ rằng sẽ mãi mãi ở cùng em, hiện tại muốn lấy đi cũng mang theo không hết, đồ còn lại nếu em thấy không vừa mắt thì có thể ném đi"Orm nhìn Lingling nhưng không dám nói chuyện, sợ vừa lên tiếng sẽ thành dã tràng xe cát, chỉ ừ một tiếng trả lời, sau đó trầm mặc.Lingling nhìn nàng một cái, gương mặt như trước hờ hững nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Em đến cả một câu cũng không nói với tôi sao ?
Cũng được, ngược lại từ đây hãy xem nhau như xa lạ.
Tôi cũng không làm gì để chuốc thêm nhục nhã cho mình.Lingling tự mình kéo rương hành lý đi tới cửa, vừa với tay nắm cửa cô dừng lại một chút, trong lòng hy vọng thời khắc này người phía sau nói với cô rằng tất cả chỉ là một trò đùa mà thôi, sau đó ôm mình không cho mình đi.Thế nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn khốc, cô đây chính là hy vọng xa vời.
Trong phòng ngoại trừ tiếng hai người yên tĩnh hít thở không còn âm thanh nào khác.
Hình ảnh liền như vậy bị ngắt quãng, sóng nước mơ hồ chuyển động, tay nắm cửa xoay rồi dừng lại như chợt nhớ thứ gì.Lingling xoay người cởi đồng hồ đeo tay nhìn chằm chằm Orm rồi mang đồng hồ ném xuống đất: "Được rồi, bây giờ tôi không nợ em, không ai nợ ai.
Chúc em hạnh phúc, tạm biệt"Lingling đi ra khỏi ngôi nhà mình đã sống nửa năm nay, giờ khắc này lại làm cho cô thở không thông muốn mau chóng rời đi.
Xe của cô mấy ngày nay đang bảo dưỡng, chỉ có thể đi bên lề đường đón xe.
Bầu trời bỗng dưng đổ mưa, tình cảnh giờ phút này cô cho rằng chỉ xuất hiện trên kịch truyền hình lại xảy ra trên người mình, cũng thật trùng hợp, giờ khắc này có vẻ thê lương làm sao.Mắt đỏ thăm thẳm nhìn khu nhà lần nữa miễn cưỡng nở nụ cười, phù hoa thịnh thế, tất cả chỉ còn biệt ly.Lingling như thế lẳng lặng đứng bên lề đường, trên mặt đã không rõ đó là nước mưa hay nước mắt.
Chỉ cảm thấy trong lòng đau quá đau quá, thở ra cũng là một loại dằn vặt.
Lingling che ngực chậm rãi ngồi xổm xuống, người đi bên đường không khỏi liếc mắt còn tưởng rằng cô sinh bệnh muốn giúp đỡ.
Lingling lắc tay ra hiệu với họ rằng mình không sao, lẳng lặng một mình ngồi ở đó.Trên lầu Orm xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy tất cả những thứ này, nàng đau lòng tột đỉnh, lúc nãy giả vờ trấn định nhưng khi người kia đóng cửa lại một khắc đó nước mắt triệt để tuôn trào, sự kiềm nén trong khoảnh khắc bắn ra, Orm tay phải đỡ bệ cửa, tay trái đặt trên cửa sổ nhìn xuống bóng người trong mưa như tìm kiếm nguồn an ủi, nhưng chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Trong miệng không ngừng lặp lại câu: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Lingling ngồi rất lâu, cô trước sau không thể tin các nàng lại có kết cục như vậy, người kia đối với cô yêu thương, đối với cô hoan ái, lẽ nào đều là giả sao?
Lingling khi đó nói vĩnh viễn sẽ không rời Orm, trừ phi nàng không cần mình nữa, hiện tại câu nói đó ứng nghiệm rồi, bây giờ suy nghĩ một chút thật cỡ nào buồn cười!Lingling chậm rãi đứng lên, quay đầu lại liếc nhìn khung cửa sổ quen thuộc trên tầng cao.
Orm thấy cô xoay người lập tức lùi về sau, nếu như bị Lingling nhìn thấy vậy thì mọi chuyện trở nên công cốc.Trước đây mỗi khi Lingling về muộn Orm sẽ đứng trước cửa sổ chờ mình, thật như đùa.
Nguyên lai khi Orm nói cô cũng bán tín bán nghi, thế nhưng thông qua vị hôn phu kia nói vài câu Lingling cảm thấy mình hết hi vọng.Thôi, sự thực phơi bày trước mắt, trái tim của cô từ nay đã chết rồi.
Lingling gọi một chiếc taxi về nhà.
Vừa về đến nhà bốn phía đều toả ra một mùi mốc meo, đem vali để một bên, bỏ vài thứ vướng bận trên người đi vào nhà vệ sinh trực tiếp mở vòi hoa sen.
Nước lạnh lẽo chảy dài trên người nhưng Lingling không hề cảm nhận được, lúc này mọi thức không có gì lạnh bằng trái tim của mình.Dội nước lạnh tắm rửa thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ cảnh cục, cô gọi lại cho Won Gi nhờ hắn giúp xin nghỉ phép vài ngày.
Nhìn quanh bốn phía Lingling không muốn nhúc nhích, cô thấy ngực nhói đau, thở không nổi.
Sau đó bắt đầu không ngừng quét dọn căn phòng, vứt hết thức ăn mốc meo trong tủ lạnh.
Làm xong hết thảy Lingling ngơ ngác ngồi trên ghế trong đầu vẫn thoáng hiện hình ảnh Orm lạnh lùng tuyệt tình, hai tay ôm đầu đau đớnNhớ lại lúc dọn dẹp nhà cửa trong tủ lạnh còn có ba lon bia, cũng mặc kệ còn hạn sử dụng hay không lôi chúng ra phòng khách ngồi uống hi vọng mượn rượu tiêu sầu quên những chuyện không vui, mặc dù biết là tạm thời, thế nhưng dù cho chỉ là lãng quên mấy tiếng cũng còn tốt.Tửu lượng từ xưa đến nay không tốt, Lingling ba lon đã say mỏi mệt, mơ mơ màng màng ngã vào ghế mang theo nước mắt chìm vào giấc ngủ.Bên kia Orm nhìn Lingling rời đi, nàng biết mình đã mất đi tình yêu, vì cha mẹ mà nàng phải từ bỏ Lingling.
Orm nhặt đồng hồ hôm sinh nhật tặng cho cô nay bị cô ném đi, yên lặng nhìn nó rơi lệ.
Lòng người vỡ vụn, chính là nàng đã tổn thương trái tim LinglingĐang lúc này Joss Sangngern điện thoại đến, hắn hưng phấn nói với Orm buổi tối có chuyện cùng nàng thương lượng, nói muốn đến bệnh viện đón nàng, Orm cũng đành đồng ý.Một ngày này Orm ở bệnh viện phờ phạc không có tinh thần.
Thời điểm kiểm tra cho bệnh nhân cũng đang ngẩn người, hộ sĩ gọi nàng nhiều lần mới hoàn hồn.
Thật vất vả đến giờ tan tầm, Joss Sangngern gọi đến nói đã ở cửa chính bệnh viện chờ nàng.
Orm thở dài, đổi thật quần áo bất đắc dĩ đi ra ngoài.Chỉ thấy Joss Sangngern tay nâng bó hoa hồng nở nụ cười đứng cạnh con Porsche thể thao chờ nàng.
Thấy nàng đến lập tức ân cần trao hoa, còn thân sĩ giúp Orm mở cửa xe, nói là diễn trò phải diễn nguyên bộ.Lookmhee Punyapat vừa lúc tan tầm lại bất ngờ nhìn thấy cảnh này, hơi kinh ngạc, gọi điện thoại cho Sonya Saranphat: "Sonya, gần đây Lingling cùng bác sĩ Kornnaphat không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tại sao nói như thế ?"
"Tôi mới vừa nhìn thấy bác sĩ Kornnaphat được một gã nhà giàu chở đi, còn tặng hoa hồng dáng vẻ rất ám muội, em quan tâm bạn bè của em xem sao" Sonya vừa nghe cũng chợt nhớ từ khi nàng cùng Lookmhee Punyapat phát triển tốt hơn đã lâu không có quan tâm LinglingSau khi cúp điện thoại Sonya gọi cho Lingling thế nhưng gọi vài lần vẫn không có người tiếp máy, nghĩ đến chuyện Lookmhee vừa thấy nàng mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, không khỏi nghĩ thầm lẽ nào thật sự xảy ra chuyện rồi, lần này càng thêm lo lắng.Sonya liên tục gọi cho Lingling nhưng vẫn như cũ không người bắt máy, nàng sợ cậu ấy gặp chuyện xấu lập tức nhớ tới gọi điện thoại cho Fluke, Fluke nói với nàng là Lingling sáng sớm hôm nay đã nói với hắn xin nghỉ.Sonya nhất thời nao nao trong dạ, ấn tượng Lingling xưa nay không có nghỉ phép, coi như sinh bệnh vẫn kiên trì làm, là người cuồng công tác.
Trừ phi là Orm sinh bệnh hoặc là chuyện quan trọng nào đó, thế nhưng căn cứ lời Lookmhee vừa nói Orm chính là không có đi cùng LinglingCàng ngày càng cảm thấy không đúng, nàng liền gọi cho Orm.
Orm lúc này đang ngồi ăn cơm với vị hôn phu nhưng tâm tình bất định, nhìn thấy là Sonya gọi cũng biết nàng ấy gọi đến với dụng ý gì, vốn không muốn tiếp, nhưng Sonya kiên trì không ngừng gọi đến, không có cách nào khác hơn Orm đành nghe máy.
"Bác sĩ Kornnaphat tôi Sonya đây, Lingling có đi cùng cô không ?"
Sonya lo lắng hỏi.
"Không có!"
Orm nhàn nhạt trả lời."
Tôi gọi vài lần không thấy Lingling nghe máy, tôi không tìm được cậu ấy, bên trong cục nói hôm nay Lingling xin nghỉ, hai người xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe đến đó Orm đứng lên một bên nhẹ giọng đối với đầu bên kia Sonya đang sốt ruột nói rằng: "Thật không tiện, tôi cùng với cô ấy đã chia tay, chuyện của cô ấy tôi không rõ lắm, chắc ở nhà, cô có thể đến nhà tìm Lingling"Nghe được hai chữ chia tay Sonya liền chấn kinh: "Cô nói cái gì? hai người chia tay, chuyện khi nào ?"
"Ngay hôm nay""Đang yên đang lành làm sao có khả năng?
Cô không phải nói đùa chứ?
Lẽ nào Lookmhee nhìn thấy là sự thật, cô cùng gã nhà giàu kia ?"
"Tôi không nói đùa, cô nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, có nghi vấn gì cứ đi hỏi Lingling, tạm biệt".
Sonya nghe nàng như thế liền phát hỏa, trực tiếp mắng một câu chửi thề trong điện thoại.Cúp điện thoại, Sonya lập tức liền lái xe đến nhà Lingling, sờ soạng dưới thảm không thấy chìa khoá dự phòng, nàng chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng nhấn chuông cửa, gõ cửa, còn gọi Lingling liên tục, nhưng vẫn không có ai đi ra, lẽ nào không có ở nhà ?Trong phòng Lingling mơ màng ngủ một buổi trưa, tuy rằng say, vậy mà trong mộng ngờ ngợ như thấy được người kia nhíu mày ôn nhu cười với mình, cuối cùng chỉ còn gương mặt lạnh lùng trắng bạch.
Khóe mắt vừa khô trong giấc mộng lại một lần nữa chảy dài trên má.Đang ngủ mơ hồ nghe được có tiếng gõ cửa dường như có người gọi mình, cô mở mắt ra chỉ thấy mình từ trên ghế sa lông lăn xuống nền đất, lảo đảo đứng lên chạy đến cạnh cửa từ mắt mèo nhìn ra xác nhận người đến mới đưa tay mở cửa.Sonya nhìn thấy Lingling tiều tụy sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, ăn mặc lộn xộn, tóc loạn không ra hình dạng gì.
Đi vào một bên trong lại nồng nặc mùi rượu."
Kwong cảnh quan, ban ngày cậu uống rượu làm say, bẩn thỉu xấu xa, mình điện cho người họ Kornnaphat kia cô ấy nói là chia tay với cậu, chuyện này đáng cười hay không ?
Còn nói việc không liên quan tới mình, mình tức muốn ói máu"Lingling buồn bã ngã lên ghế: "Chính là như thế, cô ấy quăng mình đi""Làm sao có khả năng?
Mình nhìn vào còn thấy Orm rất yêu cậu, chia tay là chia tay sao ?"
Sonya nghi vấn, không lý do, bình thường hai người dính như keo sơn không thể tách rời, Orm Kornnaphat nhìn Lingling ánh mắt rõ ràng là yêu, làm sao đột nhiên như thế, Sonya nhất thời có chút không chấp nhận được."
Haha, yêu?
Cậu cảm thấy cô ấy yêu mình sao?
Cô ấy từ đầu đến cuối chính là xem mình là vật thí nghiệm, một vật thí nghiệm đáng thương, chơi đủ rồi cô ấy lại trở về trong vòng tay bạn trai""Thật không nghĩ cô ấy là người như vậy, thực sự là nhìn lầm cô ấy, chẳng trách ngày hôm nay Lookmhee nói nhìn thấy cô ấy lên xe một tên nhà giàu, còn tặng hoa hồng gì gì đó, thật là có bản lĩnh"Lingling cười khổ: "A, cô ấy quả nhiên không có gạt mình, uổng công mình lúc đó còn lưu lại một tia kỳ vọng rằng cô ấy có nỗi khổ tâm trong lòng.
Mình con mẹ nó chính là một người ngu ngốc, cậu nói xem mình làm người hồ đồ như thế, ngã ở trong tay cô ấy.
Quay đầu lại mình chẳng là gì, cô ấy cùng mình chẳng qua chỉ là thích thú cái mới!
Bây giờ cô ấy về với vị hôn phu, mình liền bị quăng ra xa.
Sonya cậu nói có phải là mình rất ngu?
Cậu nói mình có phải là đáng đời?"
Sonya nhìn Lingling dáng dấp thế kia khiến nàng đau lòng, ôm cô an ủi: "Lingling, cậu không nên nói mình như vậy.
Loại nữ nhân này căn bản không đáng cho cậu vì cô ấy, cậu còn có mình, còn có người nhà, chúng ta vĩnh viễn đứng bên cạnh cậu, vĩnh viễn sẽ bồi tiếp cậu"Nghe được Sonya an ủi Lingling vốn đã ngừng nước mắt lại từ từ chảy xuôi, đầu chậm rãi gối lên vai nàng: "Sonya, cậu biết không?
Trái tim mình thật đau, cô ấy nói với mình lời chia tay, một khắc đó mình cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Cô ấy tại sao đối với mình như vậy?
Ở Ko Mak ôn nhu là chỉ là giả, tỉ mỉ chuẩn bị cho mình sinh nhật cũng là giả, nói yêu mình cũng là giả, mình cảm giác mình thật đáng thương"