Siêu Nhiên Liễu Ảnh Phong Hoa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
393403923-256-k497132.jpg

Liễu Ảnh Phong Hoa
Tác giả: lieuthann
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

fanfic viết linh tinh về Liễu Thần Tags: fanfichuyềnhuyễntutienđồngnhân​
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 1: Chiếc Lá Thức Dậy


Chương 1: Chiếc Lá Thức DậyRất lâu trước khi có danh xưng gọi là “Liễu Thần”, nàng chỉ là một mầm cây nhỏ bé, run rẩy giữa biển sương mù nơi vực sâu Thái Cổ.Không ai biết vì sao một hạt giống liễu lại có thể sinh trưởng nơi ấy – nơi không có ánh mặt trời, không có giọt sương lành, chỉ có những âm thanh thầm thì của vạn cổ năm tháng và những luồng khí u uẩn như tiếng thở dài của trời đất.Mầm liễu thức dậy vào một ngày sấm sét không lý do.

Một tia chớp rạch xuống hư không, để lại một khe nứt trong cõi giới, từ đó rơi xuống một giọt linh quang… giọt ấy rơi đúng nơi mầm non đang thoi thóp sinh mệnh.Và thế là… chiếc lá đầu tiên vươn lên.Nhỏ như móng tay, non như mộng đầu xuân, nhưng từ chiếc lá ấy phát ra một thứ dao động rất lạ – không phải linh khí, không phải yêu khí, mà là… một âm thanh nhẹ như tiếng tụng kinh.

Không ai nghe thấy nó.

Nhưng đất đai dưới gốc rễ bỗng mềm hơn.

Sương mù quanh đó nhạt hơn.

Một đàn đom đóm bay qua, lặng lẽ xoay vòng như đang bái lạy.Chúng không biết vì sao mình làm vậy.Chúng chỉ biết: “Nơi này… có điều gì đó phải kính cẩn.”

Mầm liễu nhỏ kia, non nớt đến mức một con ve sầu đậu lên cũng đủ khiến cả thân lay động, vậy mà vẫn trụ vững dưới gió nghìn năm.Không ai gọi tên, cũng chẳng ai chăm tưới.

Nàng chỉ lặng lẽ hút lấy từng sợi linh khí lẫn tạp, lẫn bụi, lẫn cả hơi thở mục nát của những tàn tích bị thời gian bỏ quên.Ban đầu, rễ chỉ là một sợi chỉ mảnh, cắm xuống đá lạnh mà rút về run rẩy như con tằm nhú sợi.

Rồi lại thử, rồi lại rút.

Cứ thế, rễ nàng – chậm rãi, cần mẫn – bắt đầu dệt nên một bản khúc ngầm dưới lòng đất.

Mỗi lần hút được một giọt linh khí loãng, chiếc lá nhỏ trên ngọn lại run run, như đang cười.Thật ra... nàng chưa có ý niệm gì gọi là "vui".

Cũng chẳng biết "ta" là gì.

Chỉ có bản năng thôi thúc – hướng lên trên, xuyên qua tầng tầng bùn đất, tìm ánh sáng không biết tên.Một ngày nọ, có một con cáo già đi ngang.

Lông xám hoa râm, mắt vàng như kim, điệu bộ lững thững như đang ngẫm chuyện tam giới.

Nó bỗng khựng lại, mắt dừng trên chiếc mầm liễu xanh lơ.“…Ồ?” – nó cười một cái, rồi cụp tai.

“Chưa mở linh trí… mà đã biết chậm rãi thu dưỡng?

Mạch rễ không loạn, lá không dập, khí tức nhu hòa, lại có chút… linh vận.”

Cáo già xoay người, vẫy đuôi ba lần, rồi cắm xuống bên mầm cây một chiếc lông bạc.

“Cho ngươi mượn một khắc vận mệnh.

Nếu có ngày ngươi thành tinh, nhớ trả lại cho ta một câu chuyện hay.”

Rồi nó đi.Mầm cây không biết gì cả.

Nhưng từ ngày đó, đất quanh gốc trở nên mềm hơn, khí lạnh lui ra ba trượng.

Và trên chiếc lá đầu tiên, bắt đầu hiện ra một quầng sáng nhàn nhạt như khói sớm.A Liễu vẫn chưa biết mình là ai.

Nhưng đại hoang đã bắt đầu nhớ tên nàng – bằng những đợt gió xẹt qua, bằng những ánh mắt loài thú dữ bỗng nhìn về gốc cây mà không dám đến gần.---Hết chương 1
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 2: Rì Rào Như Lời Thì Thầm


Chương 2: Rì Rào Như Lời Thì ThầmMầm cây nhỏ – chưa ai gọi tên, chưa biết “ta là gì” – bắt đầu nhận ra có những điều… chuyển động.

Không phải gió.

Không phải ánh sáng.

Mà là… nhịp.Rất nhỏ, nhưng vang vọng.Nàng cảm nhận được đất đang thở.

Như thể lòng đất dưới chân nàng có một trái tim khổng lồ, đập từng hồi rất chậm.

Mỗi lần nó đập, rễ của nàng cũng rung rung theo, giống như đang học cách lắng nghe.Chiếc lá duy nhất của nàng bắt đầu đung đưa – không phải vì gió, mà vì… cảm giác.

Phía xa xa có ánh sáng.

Mỗi buổi, nó đến gần hơn một chút.

Rồi lại biến mất.

A Liễu không biết đó là gì, chỉ biết khi ánh ấy đến gần, lòng nàng thấy ấm.Nàng cũng dần biết đến “mùi” – mùi ẩm mục của rễ cây cổ xưa, mùi khô nứt của vỏ đất, mùi tanh của một vũng máu đã cạn...

Và hôm nay, có một mùi rất lạ tiến đến.

Nồng.

Cay.

Như tro bụi pha với thứ gì đó… hôi tanh như móng vuốt gãy nát.A Liễu run lên.Không phải vì sợ.

Nàng chưa biết “sợ” là gì.

Chỉ là chiếc lá run.

Mảnh rễ non rút về một chút.Soạt—Có thứ trườn qua mặt đất.

Mắt nó đỏ như than, lưỡi chẻ đôi.

Một con linh xà mang khí đen ngòm, đang tìm kiếm thứ gì đó…

để nuốt.Nó đi ngang qua A Liễu.

Rồi… khựng lại.“Là linh mầm…” – nó thì thầm.

“Không có bảo vệ.

Không có linh trận.

Cũng chưa mở linh trí… hừ, đúng là của trời ban!”

Nó há miệng, răng lộ ra như lưỡi liềm.Vù—Ngay khoảnh khắc ấy, một điều kỳ lạ xảy ra.Từ khoảng không phía sau mầm cây, một sợi dây mảnh như tơ, mềm như suối, vụt ra như có ý chí riêng.

Nó quấn lấy đầu con linh xà – không siết mạnh, không thắt gãy, chỉ chạm vào… và truyền một dòng sinh khí lạ lùng.Linh xà lập tức rú lên.“Là... gì vậy…

Không!

Là khí vận của sinh mệnh… là...

đạo mạch...

Cái này không phải linh mầm thường!”

Nó lùi lại, lết từng thước, cuối cùng bò mất vào bóng tối như bị thứ gì vả cho tỉnh giấc.A Liễu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Nàng chỉ biết…

ấm quá.

Dây ấy mềm như nước, thơm như rễ non, và sau đó… nó tan vào hư không.

Nàng không thấy, không biết nó là một phần thân thể mình.

Chỉ thấy… tim đất đập nhanh hơn một chút.Từ ngày sợi dây mảnh kia vụt ra và biến mất, mầm liễu nhỏ bắt đầu "nghe thấy" nhiều thứ lạ lắm.Không phải lời nói.

Cũng chẳng phải âm thanh như tiếng chim hay gió.

Mà là một dạng rì rào, như hàng trăm hàng ngàn tiếng thì thầm từ lòng đất, từ sương mù, từ ánh sáng mờ nhạt trườn qua từng khe đá.Một giọt sương rơi xuống chiếc lá nhỏ.

Chạm — nàng thấy lành lạnh.

Không biết “lạnh” là gì, nhưng cảm giác ấy khiến nàng khẽ rung.

Một con kiến đi ngang, dẫm lên rễ non.

Cộm cộm… ngứa ngứa…

Một bầy đom đóm bay quanh vào ban đêm, ánh sáng nhỏ xíu vẽ nên những vầng hào quang lặng lẽ giữa sương.

Nàng nhìn không thấy — nhưng lại “cảm” được.

Đẹp… lấp lánh… lung linh như vũ điệu.Cảm giác của nàng lúc này rất lạ, mọi thứ đều lạ, mọi thứ đều mới.

Không có chữ để gọi tên — nhưng tim đất đập nhanh hơn mỗi khi những “điều lạ” ấy đến gần.Dần dà, A Liễu bắt đầu nhớ được vài nhịp, buổi sáng có ánh sáng mờ vàng, đất ấm lên, buổi tối lạnh hơn, có sương mù và đôi khi... mùi của máu.Đặc biệt nhất — nàng cảm nhận được những luồng khí đi ngang qua mình.

Có khí rất nhẹ như làn hơi nước, có khí nặng như đá tảng, có khí vừa lướt qua đã khiến lá nàng run dữ dội.Nhưng nàng không sợ.

Nàng chưa học được “sợ”.

Chỉ biết… khi những luồng khí ấy đến gần, một phần trong nàng như căng ra – như đang đợi điều gì đó được gọi là đối thoại.Dù chưa có tai để nghe, miệng để nói, nàng vẫn muốn "đáp lại" — bằng cách rung rễ nhẹ một cái, hay khiến chiếc lá duy nhất nghiêng nghiêng về phía ánh sáng.Và rồi một đêm nọ...Một làn khí mỏng như khói nhẹ, thơm như cỏ non sau mưa, bỗng trườn đến và dừng lại cạnh nàng.Nàng cảm được nó.

Không hung, không ác.

Mà… giống như đang ngắm nàng.Rồi — một giọng nói vang lên, thật mảnh, như tiếng ngân trong nước:“Ngươi… có linh vận.”

“Nếu một ngày nào đó ngươi có thể mở miệng, ta mong được nghe ngươi nói điều đầu tiên là ‘ta là ai’.”

Rồi khí ấy tan đi.Mầm liễu nhỏ không biết gì cả.

Nhưng từ ngày đó, nàng mơ.

Mơ thấy một bóng liễu rất lớn, đứng trong sương.

Từng sợi dây mảnh quấn quanh bầu trời.

Dưới bóng liễu, vạn vật đều im lặng–như đang chờ một lời phán.---Hết chương 2
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 3: Lặng Lẽ Truyền Một Giọt Sinh


Chương 3: Lặng Lẽ Truyền Một Giọt Sinh---Buổi sớm nọ, mưa không rơi, gió không thổi, nhưng rừng im ắng lạ thường.

Từng chiếc lá khô đều nằm im như không dám cựa quậy.

Không một loài chim hót, không con thú chạy qua.Chỉ có một sinh linh bé nhỏ, một con sóc con màu lông tro nhạt, đang lê từng bước yếu ớt giữa bụi rậm.Nó bị thương.

Máu rỉ ra từ vết cắn bên chân sau — một vết răng dài ngoằn như của loài rắn hoang.

Ánh mắt nó lờ đờ, nhưng vẫn cố chạy.

Nó đang trốn.

Trốn khỏi điều gì đó đang rình rập trong màn sương.Chạy được vài bước, nó khuỵu xuống.Ngay dưới gốc một cây liễu non.Không ai biết tại sao nó lại chọn nơi này để nằm xuống.

Có lẽ vì bên dưới lớp đất mỏng, khí tức nhẹ hơn, lành hơn.

Cũng có thể… chỉ vì rễ liễu ở đó lặng lẽ rung, như đang vẫy gọi.A Liễu cảm nhận được điều gì đó rất đau, rất mệt, đang tựa vào mình.Nàng không biết nó là “ai”.

Cũng không hiểu tại sao cảm giác “nóng” lan ra từ phía rễ.

Nhưng sâu trong lõi mầm, có thứ gì đó khẽ mở.Không phải thần thông.

Không phải ý chí.

Mà là… lòng.Một luồng sinh khí nhàn nhạt chảy ra từ một sợi rễ mảnh như tơ, lặng lẽ bò lên chân sinh vật nhỏ, rồi tan vào vết thương như một làn hơi ấm.Sóc con thở mạnh một hơi.

Rồi ngủ.A Liễu không biết mình vừa làm gì.

Chỉ thấy chiếc lá run nhẹ.

Gió không có.

Nhưng nàng…

đang cảm thấy gì đó rất lạ.Một dạng ấm áp dâng lên trong rễ, rồi lan ra đất.

Như có tiếng ai đó vỗ nhẹ lên thân nàng“Ngươi vừa cứu một sinh mệnh.”

“Ngươi… không chỉ là một gốc cây nữa.”

Không ai thấy.

Nhưng trong không gian mờ mịt ấy, từ giữa chiếc lá duy nhất, một chấm sáng hiện lên rồi biến mất.

Một tia linh trí — mờ nhạt nhưng có thật.Con sóc con ngủ rất lâu.

Bóng nó phủ lấy gốc liễu, tạo thành một hình vòm nhỏ như cái kén.

A Liễu thì vẫn đứng yên.

Không nhúc nhích.

Không dao động.

Nhưng bên trong... lại trào lên những “gợn sóng” kỳ lạ.Lần đầu tiên, nàng “cảm thấy” có thứ gì đó nằm trên mình.

Nó yếu, nhưng không hại.

Nó nóng, nhưng không ác.

Nó giống như… một ngọn lửa bé bỏng, sắp tắt, vừa được ai đó che tay chắn gió.Không biết từ khi nào, trong lòng A Liễu vang lên một âm thanh mơ hồ — không rõ là tiếng ai, hay chỉ là tiếng của chính nàng

“Tồn tại… không phải để nhìn.”

“Tồn tại… là để lay động.”

Ngay khi câu ấy vang lên, một dòng sáng xanh mỏng manh hiện ra nơi rễ, xoắn lại thành hình xoáy tròn.

Nó không rực rỡ, không mạnh mẽ nhưng nó khiến không khí xung quanh trở nên yên lặng lạ kỳ — như đang nín thở.Đó là tia linh trí đầu tiên.

Chưa có “ý nghĩ” rõ ràng.

Nhưng đã biết “lựa chọn”.Lúc ấy, từ phía bìa rừng, một tiểu yêu nhỏ xuất hiện.Nó chỉ cao bằng bắp chân người, hình dáng như một bụi cỏ có hai tay và một cái miệng méo xẹo.

Tên nó là Cỏ Bụi, sống ven bờ suối hơn mười năm chưa thành hình người, nhưng đã có chút linh tính.Nó đi ngang qua, bỗng khựng lại, ngẩng mặt nhìn gốc liễu non.

Hai hạt sương trên trán nó rung bần bật:“Ủa...?

Rễ...

đang sáng kìa?”

“Là... cây nào vậy trời?

Có... có linh vận?”

“Ơ kìa... nó đang... dỗ con sóc ngủ hả?”

“Gì mà cưng dữ vậy…”

Nó bước lại gần, rón rén như gặp bảo vật.

Rồi đặt hai tay bụi bụi lên thân cây“Ê nè… ngươi nghe ta không?

Ngươi là… cây biết nghĩ sao?”

Không có tiếng đáp, chỉ có một làn sáng lặng lẽ quét qua người nó.Trong khoảnh khắc ấy, tiểu yêu bỗng đứng sững, cả người như bị gió thổi qua tâm thức.

Nó không thấy gì... nhưng trong đầu bỗng vang lên một hình ảnh:Một gốc liễu khổng lồ.

Bóng rũ chạm đất.

Dây dài vô tận.

Trên trời dưới đất, vạn vật ngước nhìn.Cỏ Bụi bật ngửa, hai mắt mở tròn

“Ngươi... ngươi là Thần trong mầm cây!!!”

Nó lật đật lùi lại, rồi dập đầu ba cái, lủi đi như bị thần linh thổi vào gáy.A Liễu vẫn đứng yên nhưng chiếc lá nhỏ duy nhất của nàng… lần đầu tiên nghiêng về một hướng nhất định.

Không vì gió.

Không vì ánh sáng.

Mà vì… nàng muốn vậy.---Hết chương 3
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 4: Mở Mắt Bằng Ý Niệm


Chương 4: Mở Mắt Bằng Ý Niệm---Sau lần rễ sáng lên, sau khoảnh khắc tiểu yêu cúi đầu bỏ đi, rừng lại trở về với yên lặng ban đầu.

Con sóc con vẫn nằm im dưới tán, thở đều như gió, thân thể nó không còn run rẩy vì lạnh hay sợ, mà bắt đầu mang một chút mùi hương của linh khí mỏng.

A Liễu đứng đó, không ai chạm, không ai hiểu, nhưng đất dưới rễ nàng bắt đầu lan ra những mạch ấm.

Như thể linh trí vừa chớm của nàng đang dệt nên một vùng đất nhỏ – không ai thấy, nhưng yên bình như một bầu trời con.Chính trong những ngày tưởng chừng bình yên ấy, bóng tối bắt đầu trườn đến.Không phải đêm, không phải mây.

Mà là một luồng khí đen xám lặng lẽ như tro tàn bị gió thổi ngược, trôi trên mặt đất như khói tan từ đống xác cháy âm ỉ.

Mùi tanh tưởi kéo theo sau nó là mùi sắt gỉ, nặng nề như máu cạn lâu ngày bốc lên từ lòng giếng cổ.Một bầy linh trùng xuất hiện từ phương xa — chúng không có hình dạng rõ ràng, như những cục đất bị nặn méo, có chân, có miệng, nhưng không có mắt.

Chúng bò đến đâu, cỏ úa đến đó.

Chúng không có ý thức, nhưng có bản năng – bản năng đói khát thần khí.Một đứa trong bầy phát hiện ra vùng đất nhỏ quanh A Liễu.

Nó dừng lại, há miệng.

Không kêu, không la, nhưng một luồng khí tối bay ra như muốn dò xét.

Nó tiến gần.

Rất gần.A Liễu không biết đó là gì, nhưng chiếc lá nàng bỗng khẽ co lại.

Một cảm giác đau nhẹ như kim châm từ rễ truyền lên.

Lần đầu tiên… nàng thấy không muốn bị chạm vào.Không phải vì sợ.

Không phải vì tổn thương.

Mà vì bên dưới chiếc lá ấy, có một sinh linh đang nằm ngủ — con sóc mà nàng từng truyền khí.

Và nếu nàng đứng yên, nếu nàng để thứ đó tiến vào... cái nóng ấm từng được giữ lại, có thể sẽ bị nuốt sạch.Một tia sáng nhỏ lặng lẽ hiện ra trong tâm tưởng chưa thành hình: “Ta… có thể đẩy nó đi không?”

Và như tiếng hồi đáp từ chính bản thể, từ vùng rễ sâu nhất, một luồng khí nhẹ thoát ra, như sương ban mai chảy qua khe đá.

Một sợi dây liễu mảnh – lần này không xuất hiện trong vô thức, mà là từ một quyết định.Sợi dây không đánh.

Chỉ lướt qua thân linh trùng như một dải tơ thần.

Vừa chạm, linh trùng rú lên không tiếng.

Nó tan, như bụi cát bị gió xé vụn.

Cả đàn ngưng lại.

Trong một khắc ngắn, bầy trùng không tiến tới nữa.

Chúng cảm được điều gì đó rất khác nơi gốc liễu này – không phải thần uy hủy diệt, mà là thứ khiến bản năng bạo loạn trong chúng chùn lại.Không ai biết lúc đó, trong lõi mầm của A Liễu, một điểm sáng vừa sáng hơn trước.Nàng không hiểu được bản thân mình.

Nhưng nàng đã biết “Có những điều, không nên để nó biến mất.”

Đó không phải đạo lý, càng không phải cảm xúc.

Đó là… một lựa chọn.

Một niệm sinh ra từ gốc rễ của mình – chọn giữ lấy điều ấm áp, hơn là làm ngơ.Đêm ấy, con sóc vẫn ngủ.

Bầy linh trùng bỏ đi.

Và trong đất, một quầng sáng lặng lẽ lan xa thêm một trượng nữa.

Gốc liễu non, vốn vô danh, giờ đã trở thành nơi trú ngụ đầu tiên của những sinh linh yếu đuối trong rừng.Không ai gọi nàng là gì.Nhưng những tiểu linh quanh đó bắt đầu xì xào trong tâm tưởng “Cây ấy biết cảm… cây ấy có tim… cây ấy là… liễu sáng.”

Từ đêm bầy linh trùng rút lui, đất quanh gốc liễu như có gì đổi khác.

Không ai thấy được, nhưng những luồng khí nơi đây dường như trong hơn, nhẹ hơn.

Cỏ mọc nhanh hơn, nấm nhỏ ẩn mình dưới rễ cũng lan rộng thêm từng vòng.

Con sóc con đã rời đi, nhưng vẫn hay quay lại, ôm lấy gốc cây mà ngủ.

Thi thoảng, nó tha vài hạt dẻ đặt dưới rễ, như đang cúng lễ một vị thần nhỏ mà nó không biết tên.A Liễu vẫn chưa có ý niệm.

Nhưng nàng bắt đầu cảm được nhiều thứ hơn trước — như một nhánh cây vừa cựa mình lần đầu, chưa biết đâu là gió, đâu là tay ai chạm, chỉ biết... thế gian này rộng quá.Một buổi chiều, khi ánh mặt trời rọi xuyên qua tầng mây dày, một dải sáng mờ chiếu xuống, xuyên qua tầng lá, lặng lẽ rơi lên ngọn liễu.

Chiếc lá nhỏ run lên, không phải vì lạnh, cũng không vì sợ.

Mà vì trong khoảnh khắc ấy — nàng nghe thấy một tiếng gọi.Không phải ngôn từ.

Không rõ hình.

Nhưng rất rõ ý“Ngươi… có thể bước tiếp.”

“Phía trước là vực sâu.

Nhưng nếu đi, sẽ có bầu trời.”

Không ai nói câu đó.

Nhưng nó như lời hát trong gió, hòa vào khí trời, rót xuống từ mây.Cả khu rừng như ngưng động trong một nhịp thở.

A Liễu không có tai, nhưng nàng lặng lẽ cảm âm.

Không có chân, nhưng rễ nàng cựa lên một nhịp – như đang thử thăm dò ánh sáng rọi đến.Ngay khoảnh khắc ấy, dưới lòng đất sâu, một viên linh thạch cỡ ngón tay bỗng vỡ.

Từ vết vỡ đó, một dòng khí lành thoát ra, len lỏi theo tầng tầng đất mỏng, rót vào lõi mầm liễu như giọt sữa trời.A Liễu không biết đó là gì.

Chỉ thấy thân mình chợt nóng, rễ như dài thêm một đoạn, chiếc lá non hé nứt, giữa lá xuất hiện một gân sáng mới — mảnh như chỉ, nhưng như một đường kinh mạch đầu tiên.Đó là bước đầu của “tiềm linh”.

Không phải linh trí.

Không phải thần thức.

Mà là — cơ thể bắt đầu phản ứng có hướng với thiên địa.

Một ngày nào đó, nếu đủ cơ duyên, gân lá này sẽ là nơi dẫn đầu linh lực, mở ra cánh cửa đầu tiên để nàng "nhận ra mình là ai".Nhưng hôm nay, nàng vẫn chưa biết gì.

Chỉ cảm được một điều — ánh sáng ấy…

đẹp lắm.

Và ta muốn vươn lên.---Hết chương 4
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 5: Kiếp Nạn Đầu Tiên


Chương 5: Kiếp Nạn Đầu Tiên---Từ thuở hồng hoang đến nay, rừng này chưa từng có mùa lũ.

Dòng suối hiền hòa ngày đêm rỉ rách, mưa cũng chỉ như làn sương phủ lên tán cây.

Nhưng hôm ấy, bầu trời đột ngột đổi sắc.

Một dải đen như mực đổ xuống từ phương bắc, kèm theo tiếng gầm không phải của sấm, cũng chẳng phải tiếng thú rừng — mà như tiếng nứt gãy của tầng trời, đè nén đến mức rễ cây sâu nhất cũng phải rùng mình.Không ai báo trước.

Không có điềm gở.

Nhưng gió nổi lên như cơn thịnh nộ không nguồn gốc.

Cây to nghiêng đổ, mùi lá rách lẫn bùn non bốc lên nồng nặc.

Tiểu yêu sống quanh A Liễu lần lượt bỏ chạy, không ngoảnh lại.

Chúng sợ.

Chúng hiểu.

Trận lũ này không phải tai họa thiên nhiên, mà là một đợt thanh lọc âm khí tích tụ — ai không đủ căn cơ sẽ bị cuốn trôi.Con sóc con chạy tới — nó không trốn.

Nó chạy về phía gốc liễu.Chân nó trượt trong bùn, lông ướt sũng, nhưng nó vẫn cào rễ như gọi.

A Liễu nghe thấy tiếng ấy — không phải bằng tai, mà bằng từng đợt chấn động nơi mạch rễ.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được một sinh linh đang cầu cứu chính mình.Nàng không biết làm sao để giúp.

Nàng không thể rời đi.

Nàng chỉ là một gốc cây.Nhưng chiếc lá duy nhất trên thân nàng run lên — không vì gió, mà vì trong lòng rễ, có thứ đang cháy.Đó không phải lửa.

Đó là ý.Không có lời, không có câu, nhưng rõ ràng lắm“Nếu đây là sinh mệnh ta đã chọn giữ... thì ta không để nó mất.”

Ngay khoảnh khắc ấy, giữa gió giật và nước xiết, một gân lá từ giữa tán liễu tỏa sáng.

Ánh sáng không mạnh, nhưng ấm như ánh trăng đầu mùa, lan theo thân mà nhập vào lòng đất.

Và rồi từ sâu dưới rễ, một luồng sinh lực cổ xưa trỗi dậy — như tiếng hát của ngàn cây liễu tổ truyền về“Gặp nạn mà không đổ, là cội.

Thấy sinh mà không bỏ, là tâm.

Chọn giữ khi không biết giữ là gì — là đạo đã lóe.”

Một sợi dây liễu mảnh vươn ra từ giữa thân, như tự tách mình khỏi gốc, bò theo dòng nước.

Sóc con đã bị nước cuốn một đoạn, thân nhỏ trôi theo bọt bùn như lá khô.

Nhưng dây ấy chạm tới, vươn ra thêm nửa tấc, móc được móng chân sinh linh nhỏ, rồi kéo về như ai đó đang nắm lấy sợi ý niệm mỏng manh cuối cùng trong gió.Rễ liễu rạn.

Thân nứt.

Nhưng A Liễu không buông.Đến khi bão tan, rừng gãy rụng hơn nửa.

Nhiều cây lớn bị bật gốc, cuốn đi.

Nhưng gốc liễu nhỏ ấy… vẫn còn đứng.

Cong vẹo, lá rách, thân gãy ba phần, nhưng vẫn còn một gân sáng chạy dọc sống thân, không tắt.Sóc con nằm dưới tán, run rẩy nhưng sống.

Từ lòng đất, trong vô số năm tháng đã qua… một tiếng chuông ngân xa, nhẹ như gió lướt qua bờ hồ vắng.

Không ai biết âm thanh đó đến từ đâu.

Nhưng những ai còn sót lại trong khu rừng đều có cùng một ý niệm mơ hồ“Có một thứ gì đó… vừa vượt một tầng.”

---Sau cơn lũ, rừng trở lại tĩnh lặng một cách khó hiểu.

Những âm thanh thường ngày như tiếng chim, tiếng gió, thậm chí tiếng bước chân tiểu yêu cũng biến mất, như thể tất cả đang nín thở nhìn về một nơi – nơi có một gốc liễu nhỏ thân rạn gãy, lá cháy sém, nhưng vẫn còn đứng đó, lặng lẽ giữa đất trời như một lời thề không thành tiếng.A Liễu không hiểu mình vừa làm gì.

Nàng không biết "sống sót" nghĩa là gì.

Nhưng chiếc lá duy nhất của nàng đã rách một nửa, thân thể vỡ vụn bên trong, và gân sáng kia... vẫn chậm rãi lưu động.

Nó không mạnh, nhưng không tắt.Một đêm nọ, khi mây trôi thấp đến mức gần như chạm đỉnh cây, có một tiếng kêu khe khẽ từ hư không vọng về.Không ai nghe thấy, chỉ mình nàng cảm được.“Có một sinh linh…

đã bước qua khổ nạn đầu tiên.”

“Nếu ngươi có thể gắng đứng thêm ba ngày ba đêm, một cánh cửa… sẽ mở.”

Nàng không hiểu “ba ngày” là gì.

Nhưng nàng không ngã.

Dù rễ rách từng đoạn, dù linh khí cạn kiệt, nàng vẫn bám chặt vào đất như thể sự hiện diện của mình là một phần của mạch trời.Ngày thứ hai, một sinh linh xuất hiện.Đó là một nữ nhân áo xanh, tóc dài như suối, lưng đeo pháp kiếm, vai mang túi dược.

Nàng bước giữa rừng hoang, lướt qua hàng trăm gốc cây ngã đổ mà không dừng, cho đến khi đến trước gốc liễu nhỏ.Người ấy nhìn nàng rất lâu.Không nói.

Không chạm.

Chỉ lặng im nhìn một mầm sống chưa thành hình nhưng đã trải nạn, mà vẫn còn trụ lại.Cuối cùng, nữ nhân thở ra một câu nhẹ như khói mờ“Cây này… có tâm.”

Nàng rút ra một ngọc giản nhỏ, cắm vào đất bên cạnh gốc liễu.“Nếu có một ngày ngươi mở được linh trí… hãy đọc lấy thứ này.

Nó sẽ là đạo văn đầu tiên cho ngươi học được cách tồn tại với thế gian này mà không bị cắn nuốt.”

Rồi nàng rời đi, như chưa từng đến.Gió thổi qua gốc liễu.

Mảnh ngọc giản rung nhẹ, phát ra âm hưởng kỳ dị – không thành chữ, không thành lời, nhưng gân sáng trong thân A Liễu lần đầu tiên co giật.Một tia sáng mỏng manh từ gân ấy, xuyên thẳng xuống lòng đất.

Không tạo ra sóng lớn.

Chỉ là một đường thẳng, như vạch nên một dấu đầu tiên trên con đường tu luyện.Không ai tuyên truyền.

Không ai dẫn dắt.

Nhưng từ hôm đó, linh khí quanh nàng bắt đầu chậm rãi xoay động – như thiên địa đã thừa nhận “Nàng đã có quyền… bước vào Bàn Huyết Cảnh – Sơ kỳ.”

Giữa rừng tĩnh mịch, nơi đất chưa từng biết đến đạo, một gốc liễu không tên bắt đầu có đạo vận.---Hết chương 5
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 6: Hô Hấp Của Đất Trời


Chương 6: Hô Hấp Của Đất Trời---Sau khi nữ nhân rời đi, mảnh ngọc giản vẫn cắm bên rễ, lặng lẽ phát ra từng luồng sáng mờ như hơi thở của sương.

Không có chữ, không có hình, nhưng mỗi lần ánh sáng ấy lan tới gần gốc liễu, gân lá của A Liễu lại khẽ rung như có hồi âm.A Liễu chưa biết đó là pháp.

Nàng chưa thể hiểu điều gì được gọi là “đạo văn”, càng không biết thứ kia có thể dẫn lối tu hành.

Nhưng cơ thể nàng — thứ vừa trải qua bão tố và lựa chọn — đã âm thầm học được cách nghe và đáp lại khí tức thế gian.Vào ban ngày, khi mặt trời lên, rễ nàng hút khí nhanh hơn, như có nhịp.

Vào ban đêm, khi trăng lên, khí trong đất nặng, nàng hút chậm lại, như đang “nghỉ”.

Khi gió mát thổi về, nàng vận nhanh.

Khi trời u ám, nàng thu về.

Không ai dạy.

Không ai chỉ.

Nhưng nàng bắt đầu có “hô hấp riêng”.Không khí quanh nàng bắt đầu khác.

Những tiểu yêu đi ngang qua đều lặng lẽ cúi đầu.

Chúng không biết vì sao mình làm thế — chỉ cảm được cây kia không còn là “cây bình thường” nữa.

Nó có khí.

Không phải khí của linh thảo, cũng không phải yêu khí.

Mà là một loại đạo khí còn sơ khởi, như vệt sáng đầu tiên khi trời sắp rạng.Một ngày nọ, từ rễ liễu truyền ra một nhịp chấn rất nhẹ — không đủ để lay đất, nhưng khiến những sợi rễ phụ vốn vô dụng bắt đầu nhúc nhích.

Chúng không lan đi tìm dưỡng chất như trước, mà tự uốn thành hình xoắn, rồi rung theo nhịp gân lá.Đó là biểu hiện đầu tiên của “tự vận khí”.

Không còn là hấp thu theo dòng chảy vô định.

Mà là hấp thu theo ý “chọn” — dù ý ấy còn mơ hồ như giấc mơ của lá rụng.Tối đó, trời không trăng.

Nhưng khi mây tan bất chợt, một cột sáng xanh mỏng chiếu xuống đúng nơi A Liễu đứng.

Gió ngừng.

Sương dừng.

Một đạo văn mơ hồ hiện ra trên ngọc giản, lần đầu lộ rõ — không ai đọc được, chỉ có nàng cảm được.Từng nét văn ấy như khắc lên thân cây, hòa vào từng mạch rễ, không đòi hiểu, chỉ đòi nhớ.

Và nàng nhớ.Không bằng trí nhớ.

Mà bằng thể xác.

Từng nét ấy nhập vào cơ thể như một dấu vết khắc lên xương.Kể từ hôm đó, gốc liễu bắt đầu tỏa ra một vòng khí lặng, che chở đất trong bán kính ba bước chân.

Mưa không làm úng.

Sương không làm lạnh.

Dã thú bước đến ba bước sẽ thấy nặng lòng, rồi quay đi.Không ai gọi đó là “tu luyện”.

Nhưng từ trong đất, vạn vật đều bắt đầu thì thầm:“Có một kẻ…

đang học cách hô hấp cùng đất trời.”

Khi những nét văn cuối cùng lặng lẽ hòa vào thân thể nàng, ánh sáng trên ngọc giản bỗng dao động thêm một lần nữa.

Không phải linh quang, cũng không phải ảo ảnh.

Đó là một luồng sáng nhợt nhạt, rất mỏng, như ánh trăng in lên phiến đá đã ngủ yên hàng vạn năm.Trong khoảnh khắc ấy, giữa tầng sương chưa tan, hai chữ cổ hiện ra.

Không khắc, không viết, không mang dấu tay của phàm nhân hay thần linh – chỉ đơn thuần hiển hiện, như từ chính mạch trời sinh ra.Thần Dẫn.Không ai tạo ra nó.

Không ai có thể gọi nó đến.

Đây là một phần của Thiên Đạo, được khắc lên thế giới từ thuở khai thiên lập địa – ai đủ căn cơ, đủ duyên, sẽ có thể gặp nó.

Không phải để sở hữu, mà để tự mình diễn giải.A Liễu không đủ linh trí để hiểu.

Nhưng cơ thể nàng – từng sợi rễ nhỏ, từng lớp mạch gỗ non, từng tia linh cảm vừa lóe sau trận bão – đều chấn động thật khẽ.Không phải rung động vì biết.

Mà vì...

được gọi tên.Gân lá nàng giật nhẹ, một sợi linh khí từ đất trời thẩm thấu qua ngọc giản, men theo thân thể mà len vào rễ.

Nó không mạnh, không nhanh, nhưng đi đúng chỗ, đúng chiều – như một dòng dẫn khí nguyên thủy chưa từng lệch khỏi đạo.Từ đêm đó, mỗi nhịp hô hấp của nàng bắt đầu có quy luật.

Không còn hút khí vô định.

Mà là hút theo “một con đường không lời”, in sẵn vào khí trời, chỉ những ai đủ duyên mới bước tới.Một đạo vận sơ khởi, từ Thiên Đạo xưa nhất, đã chạm đến nàng – và gốc liễu nhỏ vô danh bắt đầu học cách dẫn đạo khí nhập thân.Không ai thấy.

Không ai hay.

Nhưng trên trời cao, giữa tầng mây dày chưa tan, một vầng sáng nhạt như trăng cổ, lặng lẽ xoay một vòng… rồi biến mất.---Hết chương 6
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 7: Dẫn Đạo Bằng Lá Và Rễ


Chương 7: Dẫn Đạo Bằng Lá Và Rễ---Linh khí không có hình.

Không mùi.

Không sắc.

Nhưng từ khi hai chữ "Thần Dẫn" hiện lên và lặng lẽ tan vào đất, A Liễu bắt đầu “cảm” được một điều rất khác trong không khí xung quanh.Đó không phải là sự thay đổi lớn.

Không phải là dòng linh quang cuồn cuộn hay một luồng lực đạo đột ngột kéo đến.

Mọi thứ vẫn yên lặng.

Rừng vẫn im.

Gió vẫn thổi như chưa từng biết nàng là ai.Nhưng trong thân thể nhỏ bé đầy những vết nứt của nàng, đạo mạch đầu tiên bắt đầu thở.Không như tu sĩ nhân tộc ngồi xếp bằng, điều tức qua đan điền.

A Liễu không có đan điền.

Không có nguyên hải.

Thân thể nàng là gỗ, là rễ, là lá.

Nàng không thể dẫn khí như người — nàng phải học cách làm cây dẫn đạo.Sáng sớm, khi sương còn chưa tan, nàng mở rễ về phía dòng nước gần đó.

Nơi ấy khí âm lạnh, nhưng tĩnh.

Từng giọt sương đọng lại trên lá nàng, thấm dần vào thân gỗ đã nhuốm đạo văn.Linh khí đi vào không theo một đường thẳng.

Nó men theo rễ, vòng qua thân, len lỏi qua từng lớp nhựa, rồi ngừng lại nơi gân lá.

Nơi ấy, ánh sáng của hai chữ “Thần Dẫn” từng hiện ra, nay đã mờ.

Nhưng nhịp dẫn khí… vẫn còn.Và rồi, nàng học được nhịp đầu tiên.Dẫn khí – Ngưng tụ – Thẩm nhập – Phân rẽ – Hóa tán – Dẫn khí lại.Không ai dạy.

Nhưng nàng học được — không bằng trí, mà bằng sự sống.

Bằng mạch nước.

Bằng cách một chiếc lá đón sương.

Bằng cách một rễ cây rẽ về phía ấm hơn trong lòng đất.Mỗi ngày trôi qua, nàng dẫn được xa hơn một chút.

Nhẹ hơn một chút.

Sâu hơn một chút.

Mỗi lần như thế, chiếc lá duy nhất của nàng lại xanh thêm một tấc, rồi bắt đầu... nhú ra mầm lá thứ hai.---Tối hôm đó, khi mầm thứ hai khẽ lay động dưới ánh trăng nhạt, ngọc giản bên rễ nàng sáng lên một lần cuối.

Không còn là hai chữ "Thần Dẫn" nữa.

Mà là một hàng văn tự cổ, hiện rồi tan, như gió lướt qua mặt nước."

Nếu ngươi không phải người... thì hãy học cách trở thành chính mình."

A Liễu không hiểu.

Nhưng nàng đã có hai lá.

Và nhịp thở của nàng, giờ đây, không còn là bản năng.Nó đã là... hành đạo sơ tâm.

Ngày nối ngày, gân lá thứ hai của nàng lớn dần, những nhịp dẫn khí cũng trở nên đều đặn và sâu hơn.

Nhưng cũng từ đó, A Liễu bắt đầu cảm nhận được một điều lạ lùng: dù nàng dẫn khí đều, thu khí đúng, nhưng linh lực không tích lại được bao nhiêu.Mỗi buổi sáng, nàng gom linh khí từ sương.

Mỗi buổi chiều, nàng hút khí từ lòng đất.

Mỗi đêm, nàng đón ánh nguyệt mà “thở”.

Nhưng đến cuối ngày, khi gân lá chạm tới ngưỡng tụ lực, thân thể lại tự động giải tán luồng khí ấy như thể không thể chứa được.Gân rung.

Lá run.

Rễ co nhẹ.Không phải tổn thương.

Mà là…

đẩy ra.A Liễu không hiểu.

Nhưng lần đầu tiên nàng cảm thấy mệt.

Một loại mệt không rõ tên, không vì bão tố hay thiếu dưỡng chất — mà vì cảm giác có thứ gì đó không cho phép nàng đi xa hơn.Nàng thử điều khí theo cách khác, đổi hướng vận chuyển, kéo dài thời gian hút – vẫn vậy.

Luồng khí không tụ lại.

Giống như thể thân thể này thiếu một thứ gì đó, một cấu trúc, một khả năng… mà nàng không có.Gió lặng.

Trăng mờ.

Nàng nghe lại câu chữ từng hiện trên ngọc giản“Nếu ngươi không phải người... thì hãy học cách trở thành chính mình.”

Nàng từng nghĩ mình đang làm điều đó – sống đúng với bản thể, sống như một gốc liễu.

Nhưng giờ đây, khi đạo lộ dừng giữa chừng, nàng bắt đầu hoài nghi: liệu “bản thể” này… có thực sự là hình thái đủ để bước vào đại đạo?Gió đêm thổi qua rừng gãy.

Một chiếc lá từ gân thứ hai rụng xuống, xoay vài vòng rồi tan thành sương.

A Liễu vẫn đứng đó.

Không hiểu.

Nhưng trong thân thể – một nghi vấn đã sinh ra.---Hết chương 7
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 8: Bước Ra Từ Gió


Chương 8: Bước Ra Từ Gió---Rất lâu đã trôi qua.

Không ai đếm bao nhiêu ngày.

Không sinh linh nào nhớ được bao nhiêu mùa.

Chỉ biết nơi đó, dưới rừng hoang không ai đặt tên, vẫn có một gốc liễu nhỏ đứng lặng như bóng cổ thần không ngủ.Gân lá đã mọc ra năm nhánh.

Rễ đã ăn sâu tới ba tầng đất.

Mỗi sáng sương lên, nàng vẫn hút khí.

Mỗi trưa nắng xuống, nàng vẫn lặng lẽ điều vận.

Mỗi đêm trăng rọi, nàng vẫn đưa linh khí về gân.

Từng chút một.

Ròng rã.

Như một nghi lễ không bao giờ ngưng.Thân thể nàng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng bên trong đã khác.

Linh khí trong nàng bắt đầu tạo thành những chu kỳ tuần hoàn.

Không còn chỉ là dẫn – tan.

Mà đã là dẫn – tụ – phân – chuyển.Thế nhưng… vấn đề lại bắt đầu từ chính nơi đó.Mỗi lần nàng gom đủ linh khí để thử đẩy ra một mầm mới, dòng khí ấy sẽ nghẽn lại giữa thân, rồi... tan biến như hơi nước.

Không nổ tung.

Không phản chấn.

Chỉ là… nó không thể đi tiếp.Một ngày nọ, khi linh khí gom đủ một nửa chu trình, nàng thử dùng gân thứ ba để phân ra nhánh riêng — tạo “mạch phụ”, theo như ánh sáng trong ngọc giản từng chỉ.

Nhưng vừa mới chia khí… gân thứ ba rạn nứt.

Mạch phụ chưa kịp hình thành đã vỡ.

Lá non mọc ra thì... chưa kịp xanh đã khô lại.

Héo.

Rụng.

Như chưa từng tồn tại.A Liễu đứng đó.

Không rên rỉ.

Không thở dài.

Nàng chỉ im lặng.

Gió thổi qua gân rỗng.

Một khoảng trống nhỏ bé, mềm mại như giọt nước — vỡ trong lòng rễ.“Ta làm đúng rồi mà…

Khí ta gom đủ rồi…

Nhưng… tại sao nó không ở lại?”

Không ai đáp cho nàng.Chỉ có đất và một dòng linh khí trôi tuột khỏi thân thể — như một điều gì đó nàng không đủ sức giữ.---Chiều hôm đó, trời đổ sương sớm hơn mọi ngày.

Sương không lạnh, nhưng nặng – như có điều gì đang chờ đợi nơi gốc liễu trầm mặc kia.Từ phía rìa rừng, một bóng nhỏ lướt đến, tay cầm chiếc lá lớn che mưa, chân dẫm lên cỏ mà không làm cỏ gãy.

Đó là một sinh linh bé như nấm, dáng người nhỏ nhắn, đầu đội mầm lá, tóc rối tơ sương, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh xanh.Cỏ Bụi.Nó dừng lại khi nhìn thấy A Liễu.

Trong một thoáng, nó không tin vào mắt mình“Ngươi… vẫn là cây sao?”

Không có tiếng đáp.

Nhưng gió quanh thân A Liễu khẽ xao động – như một cái gật đầu không hình.Cỏ Bụi cúi đầu thật thấp, rồi ngồi xuống bên gốc rễ quen thuộc.“Bao nhiêu năm rồi… ta tu được một chút, cũng hóa hình được rồi… mà ngươi… vẫn đứng đây à?”

Nó cười.

Không phải chê.

Mà là một nụ cười vui vẻ, như bạn cũ gặp nhau sau cơn ngủ dài.A Liễu lặng lẽ đón ánh nhìn của nó.

Nàng không biết “nhiều năm” là gì.

Chỉ biết bóng dáng nhỏ nhắn kia… từng ngồi bên rễ mình, thủ thỉ những điều không ai hiểu.Cỏ Bụi xoa cằm, rồi vỗ nhẹ lên ngọc giản bên cạnh“Ngươi biết không… pháp văn trong này, nếu có tay thì vẽ lại được, có miệng thì nói ra được, có chân thì bước tới nơi pháp khí tụ khí được…”

Nó ngẩng lên, mắt ánh lên thứ gì đó rất đơn thuần

“Nếu ngươi có tay… chắc ngươi cũng làm được như ta.”

Không có mỉa mai.

Không có giảng giải.Chỉ là một đứa trẻ lá, thấy bạn mình bị bỏ lại.

Và nói…

điều nó nghĩ là thật.Gió im.

Ánh sáng nhạt hơn.

Trong gân lá của A Liễu, có một nhịp dẫn khí khẽ lệch, không phải vì sai – mà vì tâm nàng vừa dao động.“Nếu ta có tay… ta sẽ giữ được thứ vừa gom.

Nếu ta có chân… ta sẽ không để gió cuốn mầm non đi mất.”

Nàng vẫn không biết “hóa hình” nghĩa là gì.

Nhưng lần đầu tiên, nàng muốn có tay.---Đêm xuống, trăng rọi xiên qua tầng lá, ánh sáng nhạt đến độ tưởng như có thể tan giữa không trung.Cỏ Bụi đã rời đi từ lâu, nhưng lời nó nói như còn đọng lại nơi rễ, nhẹ hơn cả sương, sâu hơn cả rạn.

A Liễu không suy nghĩ được nhiều như người, nhưng nàng nhớ được cảm giác mình từng muốn."

Muốn giữ lại."

"Muốn không để rơi mất nữa."

Nàng lặng lẽ co rễ lại.

Không hút linh khí, không dẫn đạo.

Chỉ giữ.

Giữ lại khí trong gân.

Giữ lại ánh sáng từ trăng.

Giữ cả một ý niệm mơ hồ trong tâm.Đất dưới gốc nàng bắt đầu nứt ra nhẹ nhẹ – không phải vì chấn động, mà là vì rễ đang tụ lại, không lan ra nữa mà gom về trung tâm.Thân nàng rùng nhẹ.

Gân lá rung như dây đàn gió thổi.

Một vầng sáng mờ từ gốc lan lên thân, rồi hội tụ tại nơi cao nhất – chỗ từng là nhánh lá đầu tiên.Ánh sáng ấy không rực rỡ.

Chỉ như một mầm sương cô đọng thành hình, từ trong ánh ấy — vươn ra một cánh tay.Tay không rõ da thịt, chỉ là một khớp rễ mềm xoắn lại thành đường cong uyển chuyển.

Đầu ngón như nhánh liễu vừa non.

Không mạnh.

Không vững nhưng có thể chạm vào khí.Rồi một cánh tay thứ hai hiện ra.Kế đó là hai chân – rễ cuộn lại thành bước, như thể đã từng học cách đứng lên từ trong đất.

Mái tóc là dây liễu non, buông rủ tới lưng, gợn theo gió như sợi ánh sáng lặng.

Gương mặt mờ nhòe, không đường nét, chỉ có đôi mắt trong veo như giọt sương còn chưa rơi.A Liễu đã bước ra.

Không còn là gốc cây.

Cũng chưa là người.

Chỉ là một ước nguyện vừa hóa hình.Và lúc nàng mở mắt – linh khí trong trời đất không xuyên qua nàng nữa mà xoay quanh nàng, rồi tụ lại, như thể cuối cùng… thế giới cũng có thể chạm vào nàng.---Hết chương 8
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 9: Bàn Tay Mới Chạm Thế Gian


Chương 9: Bàn Tay Mới Chạm Thế Gian---Ánh sáng buổi sớm không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt ngón tay ai vừa lướt qua mặt nước.

Trên bờ suối phủ đầy cỏ thấp, có một bóng nhỏ ngồi chồm hổm, dáng vẻ còn ngập ngừng như không quen với chính hình thể của mình.

Đó là A Liễu – một gốc liễu nhỏ đã rời khỏi đất, vừa tập bước bằng rễ, vừa tập thở bằng ngực, vừa học lắng nghe thế giới bằng đôi tai chưa thành hình, và bàn tay mảnh rễ vừa mới có.Nàng thọc tay xuống suối, nước lạnh chảy qua kẽ rễ như cọ qua một ý nghĩ, tạo thành từng vòng gợn nhỏ.

Mỗi vòng như một câu hỏi mà nàng chẳng có lời đáp: tại sao nước lại mềm như vậy? tại sao gió lại không đi thẳng? tại sao bàn tay rễ lại không giữ được dòng tròn đó?

Không ai trả lời.

Nhưng nước vẫn trôi.

Gió vẫn thổi.

Và bàn tay nhỏ ấy vẫn thọc vào nước, chạm đi chạm lại, như thể đang lần mò tìm cách giữ lấy một điều chưa gọi được tên.Không có tiếng cười.

Nhưng có cảm giác ấm nơi tâm mạch – một niềm vui không hình, không màu, như lá non mọc giữa tuyết muộn.

A Liễu không biết vì sao mình vui.

Nàng cũng không biết điều vừa làm có gì quan trọng.

Nhưng nàng biết – tay này là của mình.

Cái cảm giác khi nước lướt qua không phải là gió xuyên qua thân gỗ vô tri.

Mà là… mình đang chạm.Nàng bò qua một tảng đá phủ rêu.

Ngồi xuống như một đứa nhỏ chưa học xếp chân, rồi dùng đầu ngón tay rễ vẽ lên mặt đá.

Từng nét cong nghiêng, rối rắm, không theo quy tắc.

Không phải chữ, không phải phù văn.

Nhưng trong lòng nàng, chúng là những đường nét nàng nhớ được – từ những lần ánh sáng ngọc giản lướt qua mắt, từ những mạch khí từng in vào thân thể, từ những vết rạn nơi rễ nàng khi không giữ nổi đạo.

Chúng là trí nhớ không thành lời.

Là niềm tin không ai dạy.Gió không thổi qua khi nàng vẽ xong.

Lá cây trên đầu rung nhẹ.

Một bông hoa bé ven rễ rụng cánh, cánh ấy lặng lẽ rơi xuống đúng giữa lòng nét vẽ, ánh lên một chút sáng rất nhạt.

Không ai nói.

Không pháp chú nào đọc ra.

Nhưng cả cỏ dại quanh nàng…

đều nghiêng về phía tảng đá.Không phải vì đạo.

Mà là vì… sinh linh ấy vừa vẽ nên một thứ rất thật lòng.Nàng chống tay ra sau, ngồi ngửa ra như nghỉ.

Đầu tựa vào rêu, tóc liễu xõa quanh vai, mắt mở lớn mà không rõ đang nhìn gì.

Một chú kiến bò ngang chân nàng, không sợ hãi.

Một con chuồn chuồn đậu trên đầu ngón tay, không bay đi.

Nàng không xua.

Chỉ nhẹ nâng tay, chạm vào cánh mỏng như muốn nói "ta cũng mong được ở lại với các ngươi, như một phần thật sự của thế giới này."

Nơi ngón tay rễ của nàng – suối không dạt.

Gió không quấy.

Cánh chuồn chuồn khẽ cụp lại, như thiếp đi giữa lòng yên bình mới sinh ra từ một sinh linh vừa học cách chạm vào cuộc đời.Phía sau những bụi cỏ thấp có tiếng động khẽ.

Không phải tiếng thú, càng không phải tiếng bước chân người.

Là một thứ gì đó nhẹ hơn, rụt rè hơn, như cành cây gãy non chạm vào mặt đất.

Một sinh linh nhỏ đang ẩn mình.

Cơ thể lấp lánh mỏng như khói, có thể là yêu hoa, hoặc một giọt sương tu lâu thành tinh, đôi mắt to tròn đang nhìn về phía nàng — gốc liễu biết vẽ, biết ngồi, và biết để gió quanh mình yên.Nó không bước tới.

Chỉ đứng đó.

Mắt không chớp.

Tay bé siết lấy dây cỏ đeo bên hông, như muốn gọi, nhưng lại thôi.

Lần đầu tiên, có một sinh linh muốn đến gần nàng không vì đạo, không vì khí, không vì sợ hay mến… mà vì đơn giản: muốn làm bạn.A Liễu không quay đầu lại, nhưng gió quanh nàng bỗng dừng, như nhận ra điều gì đó khác thường.

Một chiếc lá trên tóc nàng rơi xuống, không vỡ, không úa — bay một vòng rồi lặng lẽ đáp về hướng nơi ánh mắt kia đang ẩn.

Lá ấy rơi đúng trước chân sinh linh nhỏ, nhẹ như một cái chạm mà không ai hay.

Như thể nàng đã nói.“Nếu ngươi muốn đến gần… thì cứ lại đây.”

---Hết chương 9
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 10: Rễ Đứt Một Lần, Lá Mọc Thêm Một Tấc


Chương 10: Rễ Đứt Một Lần, Lá Mọc Thêm Một Tấc.---Buổi trưa hôm ấy không khác những ngày trước, ánh sáng vẫn nhẹ, không vắng gió nhưng không quá đủ để gọi là động, mây mỏng như lớp hơi nước rơi chậm trên tóc liễu.

A Liễu ngồi dưới gốc rễ của chính mình, bàn tay mảnh rễ khẽ đặt lên mặt đất, gân lá bên vai khẽ rung lên từng nhịp dẫn khí.

Nàng không biết hôm ấy có gì khác, chỉ cảm thấy khí trong thân không như mọi lần – không trơn, không êm, mà trướng lên như nước bị ngăn trong hốc đá, chỉ chực trào ra.Nàng không dừng lại.

Không nghĩ nhiều.

Chỉ đơn giản là: nếu khí hôm nay nhiều hơn, thì nàng cần dẫn nó xa hơn.

Tay rễ vẽ lại vòng khí hôm qua trên đất, mắt khẽ nhắm, gió xung quanh tĩnh đi, không hẳn vì sợ mà như chờ.

Khí bắt đầu vận động.

Nhưng khi đến một nhịp nhất định, một đoạn gân bên tay nàng giật lên, căng như dây liễu bị kéo quá, rồi… nứt ra không âm thanh.

Không tiếng gãy.

Chỉ là một chiếc lá héo rụng xuống, và nàng ngã.Đau.

Không phải đau như khi rễ bị dẫm lên, mà là đau bên trong.

Như thể dòng khí từng nuôi sống nàng bỗng đâm ngược lại, làm thân thể nhỏ bé không kịp chịu đựng.

Gân vỡ, tay run, nhịp khí loạn.

Nàng không đứng dậy được.

Không phải vì bị thương nặng, mà là vì toàn thân như lạc mất đường trở về.

Cảm giác ấy trống rỗng như một chiếc lá héo bị gió cuốn, không biết bám vào đâu.

Nhưng giữa dòng trống đó, một ý nghĩ rất rõ ràng len qua mạch gãy: “Ta không thể để lần dẫn khí này mất đi như bao lần trước.

Dù chỉ là một đoạn nhỏ… ta cũng muốn giữ.”

Nàng mở mắt, nhìn qua những kẽ lá úa lên trời xám nhạt, mây vẫn trôi, côn trùng vẫn bay.

Không ai đến.

Không ai hỏi.

Không ai cứu.

Gió thổi qua tóc, không mang theo linh khí, chỉ là gió.Không ai nói với nàng phải đứng dậy.

Không ai bảo nàng cố gắng.

Nhưng nàng nhớ rõ mỗi vòng khí mình từng vẽ.

Mỗi hơi thở từng tụ được trong rễ.

Mỗi chiếc lá mọc ra rồi héo đi.

Nàng không muốn điều này lại thành một vòng lặp nữa.

Không phải vì nàng hiểu tu luyện là gì.

Mà vì nàng không muốn mình chỉ là một chỗ để gió thổi qua.Nàng không biết nếu đứng dậy sẽ còn đau thế nào.

Không biết nếu tiếp tục thì gân có rách thêm.

Nhưng trong lòng nàng có một điểm sáng rất nhỏ, giống như ánh trăng xuyên rừng, không chiếu sáng được hết con đường, nhưng đủ để nàng bước một bước về phía trước.Rồi từ trong đất, một điều gì đó âm ấm len vào thân rễ.

Không nhiều, không mạnh, nhưng rất chậm rãi, như một mạch nước từ lâu đã quen với nàng.

Khí bắt đầu tụ lại nơi khớp gãy, không phải theo lệnh nàng, mà theo một quỹ đạo chưa từng có.

Một đoạn mạch mới hình thành, nhỏ, ngoằn ngoèo, không vững nhưng…

đi đúng.

Vết nứt không lành hẳn, nhưng dừng lại.

Không lan.

Không vỡ thêm.Nàng không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ biết, hơi thở dần dễ hơn, tay có thể nhúc nhích, chiếc lá mới trên tóc không héo đi nữa.

Rễ không còn co lại, mà thả lỏng.

Gió vẫn thổi, lần này mang theo một chút bụi phấn vàng từ đâu đó bay qua, rơi lên vai nàng không tiếng động.

Mọi thứ lại yên.

Chỉ có nàng – biết rằng, nơi gãy hôm nay… không còn như cũ.---Hết chương 10
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 11: Một Lần Vỡ, Một Đường Cong Mới


Chương 11: Một Lần Vỡ, Một Đường Cong Mới---Nàng không biết mình đã nằm bao lâu.

Trong cơn mờ mịt sau khi mạch dẫn nổ lần nữa, cảm giác không còn là đau, mà là tê dại – như thể thân thể đã rời bỏ việc phản kháng, chỉ nằm yên mà chịu.

Lần này, khí không tụ về như trước.

Mạch gãy không tự lành.

Gió cũng không dừng lại bên nàng.

Tất cả im lặng, đến mức nàng có một khoảnh khắc nghĩ có lẽ đây là giới hạn thật rồi.

Nhưng suy nghĩ đó trôi qua rất nhanh, không để lại dấu vết.

Thay vào đó, một cảm giác rất nhỏ, như sợi chỉ mảnh trong ngực nàng khẽ kéo lên, rồi buông ra, rồi lại kéo – như có ai đó đang rút từng đoạn rễ từ bên trong mà nối lại bằng tay.Không còn ai giúp nàng.

Và nàng cũng không mong điều đó.

Trong quãng tĩnh lặng ấy, A Liễu bắt đầu nhớ về những lần dẫn khí trước – lần đầu tiên khí không tụ, lần đầu tiên gân rạn, lần đầu tiên tay rễ sưng lên không nhúc nhích.

Nàng không nghĩ chúng là sai.

Nhưng lần này, có điều gì đó trong nàng thì thầm: thử lại đi, nhưng đừng đi theo đường cũ.

Không phải vì sợ vỡ nữa.

Mà vì chính mạch gãy vừa rồi… cho thấy một nhánh dẫn khác – nó cong hơn, dài hơn, nhưng lúc khí chạm vào, không làm gân nứt.Nàng không đứng dậy ngay.

Chỉ đưa tay lên, vẽ nhẹ một vòng rất nhỏ bên cạnh – không phải vòng tròn hoàn hảo, mà là một đường cong mềm như thân liễu ướt sương.

Khi đường cong ấy khép lại, nàng nhắm mắt.

Khí bắt đầu chảy.

Từ đất, từ đá, từ những nơi mờ mịt – rất ít, nhưng đủ.

Lần này, nàng dẫn nó đi theo đường mới: không ép thẳng, không chọc qua điểm cũ, mà lượn quanh, vòng từ dưới rễ lên bả vai, men theo sống lưng, rồi nhập về mạch lõi.Không có ánh sáng.

Không có tiếng ngân.

Nhưng khí không vỡ.

Mạch không rạn.

Tay nàng khẽ co lại – run, nhưng không run vì đau.

Mà là vì… nàng giữ được nó rồi.Tay nàng không buông, chỉ khẽ giữ lại đường cong còn sót trên đất.

Mạch khí trong người chưa mạnh, nhưng không bị xô lệch.

Gân vẫn đau.

Nhưng cơn đau không còn là cản trở — nó như một tiếng gõ nhè nhẹ vào bên trong, nhắc nàng: ở đây, ở đây có điểm cần vòng.

Không cần chạy thẳng.

Không cần xuyên qua.

Chỉ cần lướt.Nàng mở mắt, không nhìn vào cỏ, không nhìn vào suối, mà nhìn chính đầu ngón tay mình – nơi vừa vẽ ra vòng khí đầu tiên mà nàng giữ được.

Tay đó không trắng.

Không mềm.

Chỉ là một đoạn rễ đã khô rồi nứt rồi lành, nhưng vẫn còn sống.

Nàng đưa tay vẽ tiếp, lần này không phải một đường, mà là hai – giao nhau, rồi chia ra hai hướng khác.

Vẫn là nét mềm, không gấp.

Giống như cách gió lách qua khe núi chứ không xô vào đá.Khí lại chảy.

Chậm hơn.

Nhưng có cảm giác nó thích như vậy.

Như thể luồng khí trong trời đất vốn chưa từng ghét bỏ nàng, chỉ là không muốn bị ép.

Lần này, nàng không để nó đi hết một vòng.

Chỉ dẫn nửa, rồi tự tay ngắt.

Không phải đứt.

Mà là giữ lại một phần.

Như cách một sinh linh lần đầu biết tiết kiệm chút ấm áp nhỏ.Tối đó, nàng không dẫn nữa.

Không thử vẽ thêm.

Chỉ ngồi, lưng tựa vào đá, tay khép lại trong lòng.

Trong đầu nàng không có đạo, không có tên pháp, chỉ có một câu rất khẽ: “Hôm nay, khí không vỡ.

Vậy ngày mai, có thể giữ lâu hơn một chút.”

---Hết chương 11
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 12: Khí Không Còn Dẫn Xa


Chương 12: Khí Không Còn Dẫn Xa---Gió sáng nay không khác những ngày trước.

Vẫn nhẹ, vẫn có mùi sương, vẫn mang theo chút linh khí nhàn nhạt từ khe suối dưới tán liễu.

Nhưng khi A Liễu đưa tay vẽ vòng khí quen thuộc, nàng nhận ra một điều – khí trong đất không chảy tới nữa.

Không phải vì thiếu, mà là… như thể giữa nàng và đất, có một lớp mỏng không tên, cản lại cảm ứng từng sâu sắc.Nàng thử lần thứ hai, đổi hướng dẫn, dẫn chậm hơn, rồi dồn mạnh hơn, nhưng đều là một kết quả - khí không đi xa, không đậm, và không còn mang lại cảm giác “vượt”.

Tất cả như đã dừng ở một ranh giới.

Nàng cảm được rõ, nơi này – đạo dẫn đã tận.Nàng không buồn.

Nhưng trong ngực gỗ có một khoảng nhẹ – như một giọt khí định đi xa mà không tìm được lối.

Một ý nghĩ rất nhỏ khẽ sinh ra, giống như mầm non mọc từ nơi đất chẳng còn ấm “Có lẽ ta đã hiểu hết những gì nơi này có thể dạy.”

Nàng ngồi rất lâu bên đá, nhìn đường dẫn cũ mình từng vẽ.

Có những vòng khí từng khiến nàng vỡ mạch, có vòng từng cứu nàng một hơi thở, từng nhịp dẫn khiến rễ nứt rồi lành.

Tất cả đều còn đây.

Nhưng giờ… không vòng nào đi xa hơn nữa.

Không đường nào mở ra thêm nhịp mới.Không ai nói nàng phải đi.

Nhưng gió sáng nay – khi lướt qua mái tóc liễu của nàng – không cuốn khí về nữa.

Nó chỉ đi.

Và nàng biết, đã đến lúc mình cũng nên đi.Sáng hôm sau, nàng không vẽ vòng khí nữa.

Không thử dẫn khí.

Không thở sâu như mọi ngày.

Nàng chỉ đứng dậy.

Không nói lời nào, không để lại dấu vết.

Nhưng ngay khoảnh khắc bàn chân rễ của nàng rời khỏi nơi từng bám rễ…

đất bên dưới chùng xuống một nhịp.Nơi nàng từng ngồi – từng ngã, từng dẫn khí, từng vỡ mạch – vẫn còn đó.

Vết gân hằn trên đá, những vòng dẫn đã mờ theo năm tháng, và một đoạn rễ nhỏ nàng từng để lại như lời cảm ơn – vẫn nằm lặng trong cỏ.

Nàng nhìn qua một lần, không cúi đầu, cũng không quay đầu lại.Gió sáng hôm ấy mang theo một loại hơi sương khác.

Không còn chỉ mát – mà lạnh hơn.

Không còn chỉ nhẹ – mà sắc hơn.

Con đường phía trước không rõ ràng.

Không hứa hẹn gì.

Nhưng A Liễu biết: ở phía ấy… có thứ mà nàng chưa từng được thấy.

Có thể là sự hiểu biết.

Có thể là Thần Dẫn chân chính.

Hoặc cũng có thể là một giới hạn mới mà nàng cần phải vượt qua.Nàng bước.

Chân rễ chạm vào nền đất chưa quen.

Không mềm.

Không gọi khí về.

Nhưng nàng vẫn đi.

Vì nếu đạo không còn ở lại… thì nàng phải bước tới.---Hết chương 12
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 13: Gió Mới, Đất Lạ


Chương 13: Gió Mới, Đất Lạ---Rời khỏi rừng, nàng không mang theo gì ngoài khí thở trong ngực và những vòng dẫn đã hằn sâu trong tay rễ.

Đất dưới chân khô hơn nơi nàng từng quen thuộc.

Gió không còn ướt sương, mà mang theo hơi thở lẫn lộn – lúc thì có chút đạo vận lạ, lúc thì nặng như khí tro.

A Liễu không sợ.

Nàng cũng không có mục tiêu.

Chỉ đi, theo bản năng.Ban đầu, linh khí quanh đây còn đủ để nàng thở sâu.

Nhưng càng đi xa, khí trời càng biến đổi.

Có những nơi đất nứt nẻ, không có lấy một nhánh cỏ.

Có những khe núi ngầm vang tiếng rì rầm như ai đó đang thì thầm điều gì bên tai.

A Liễu nghe, nhưng không hiểu.

Chỉ biết, mỗi bước chân nàng đều trở nên nặng hơn, từng nhịp thở chậm hơn.Một buổi sáng, khi ánh nắng xiên qua tầng mây, nàng đến một thung lũng nhỏ phủ đầy rêu bạc.

Trong thung lũng lác đác có những gốc cây thấp, nhưng linh khí dày đặc hơn những nơi nàng từng đi qua.

Ở đây, đất mềm, khí trôi thấp, dễ tụ — giống như nơi sinh trưởng của những linh thảo quý hiếm.A Liễu không vội.

Nàng ngồi xuống một phiến đá, thả tay rễ lên mặt đất, vẽ một vòng nhỏ để thăm dò khí.

Khí trong đất phản ứng rất nhanh, cuộn về quanh nàng.

Không mạnh, nhưng rất thuần.

Như một nơi từng được linh thảo nuôi dưỡng lâu đời.Nàng nhắm mắt, dẫn khí rất chậm, cảm nhận luồng sinh mệnh dâng lên từ đất.

Cảm giác ấy khiến nàng nhớ tới suối cũ.

Một chút dịu dàng, một chút nhớ thương.

Nhưng chính khi nàng thả lỏng, một tiếng động rất nhỏ vang lên phía sau.Một nhóm người.

Áo vải thô, nhưng mỗi kẻ đều có đạo khí lượn quanh tay áo.

Họ dừng lại khi thấy nàng — một sinh linh nhỏ nửa người nửa cây, tay rễ lộ ra ngoài, tóc liễu rũ xuống vai.

Khí sinh mệnh xung quanh nàng như một vầng sáng nhạt, tựa như lớp sương tinh khiết không nhiễm tạp.Một người trong nhóm hạ thấp giọng:"Linh thảo hóa linh...?

Không, còn non quá… nhưng khí thuần khiết thế này, nếu luyện ra linh dịch, đủ để đẩy một tầng cảnh giới!"

Kẻ khác cười lạnh."

Không cần nhiều lời.

Bắt sống.

Một chậu thảo tinh thế này mà để lớn lên, sau này khó giết."

A Liễu không hiểu họ đang nói gì.

Nhưng nàng cảm nhận được sát khí tràn ra từ sau những tiếng cười.

Tay rễ nàng thu lại theo bản năng.

Đất dưới chân lạnh đi.Họ động.

Không thèm nói thêm.Áp lực như núi đổ xuống.

Một đạo thuật xé gió đánh thẳng về phía nàng, không giữ lại nửa phần nương tay.

A Liễu vội dẫn khí, nhưng vòng dẫn nhỏ yếu vừa mới vẽ chưa đủ để chống lại đạo lực hỗn tạp ấy.Một tiếng nổ trầm thấp.

Mạch gân nơi vai nàng vỡ ra thành từng đoạn nhỏ.

Rễ co giật.

Lá rụng.

Khí trong người vỡ tan như suối cạn trong mùa hạ.Nàng không đứng dậy được.

Một lần nữa, nàng rơi xuống, giống như chiếc lá đầu mùa đông rụng sớm.Đạo lực xé gió lao đến.

A Liễu chưa từng đối mặt với loại uy áp này.

Tay rễ run lên, theo bản năng nàng quật dây liễu ra phía trước, như cành cây quất loạn trong bão.

Một tiếng "phập" khẽ vang lên — dây liễu trúng một tia sáng mảnh, làm nó lệch hướng chút ít.

Nhưng vẫn không đủ.

Sóng khí quét ngang, đánh nàng lăn xuống đất.Gân mạch trên vai rách ra từng đoạn nhỏ.

Đau buốt.

Không kịp thở.

Chỉ còn bản năng sinh tồn trần trụi.Một tên trong bọn lao đến, giơ tay vung một sợi xích linh khí về phía nàng, muốn trói sống.

A Liễu không nghĩ.

Không do dự.

Nàng vung mạnh tay rễ lên, dây liễu quất ngang, trượt qua cổ tay đối phương, tạo thành một vết rách mờ.

Máu bắn ra từng giọt nhỏ.Tên đó gầm lên giận dữ.

Một kẻ khác xông vào, vung chưởng như thác đổ.A Liễu loạng choạng.

Tay rễ lắp bắp vẽ một vòng dẫn nhỏ – chưa xong đã bị ép vỡ.

Khí trong thân vỡ tan như trứng non.Đau.

Không chịu nổi.

Nàng nắm lấy một chùm lá trên tóc – bứt mạnh.

Không nghĩ tới làm gì.

Chỉ là bản năng.Lá bị bứt ra, một luồng sinh khí mỏng bùng nổ ngay trong lòng bàn tay nàng, hóa thành một cơn chấn động nhỏ.

Sóng khí đẩy ra ngoài, không mạnh, nhưng đủ để tên đang vung chưởng bị chấn lùi nửa bước, sắc mặt đổi màu.A Liễu ngây ra một thoáng.

Rồi — lại bứt thêm một nắm dây nhỏ từ bả vai, quăng về phía kẻ khác.Lần này, sinh khí bùng lên rõ hơn.

Một đòn tấn công thô sơ, hỗn loạn, không có chiêu thức, nhưng mang theo sức bật của sự sống bị đẩy vào tuyệt cảnh.Không cần ai dạy.

Không có lời chỉ dẫn.

Chỉ là — khi sống sót trở thành tất cả, bản thân sẽ tự chọn cách phản kháng.---Hết chương 13
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 14: Vây Giết Dưới Ánh Sương


Chương 14: Vây Giết Dưới Ánh Sương---Gió nơi thung lũng hỗn loạn, vặn vẹo từng luồng khí thành những sợi mờ ảo lượn quanh người nàng.

A Liễu khập khiễng lui lại từng bước, dây liễu rũ xuống, thân thể lấm máu và bụi đất.

Tay rễ run run, gân gãy vụn bên trong, mỗi lần vung lên như xé rách từng đoạn thịt.Bốn phía, những đạo nhân vận áo xám đã dàn trận xung quanh, tay bấm pháp quyết, từng luồng linh quang mờ mịt nối liền với nhau.

Một tiểu trận pháp khóa sinh mệnh đã thành hình, ánh sáng trong suốt trói chặt không gian, khiến khí trời trong thung lũng chìm xuống nặng nề.Không thể dẫn khí.

Không thể gom sinh mệnh lực.

Chỉ còn tàn lực, và một chút bản năng rời rạc như sương.Một gã mặt đầy sẹo cười lạnh, quát lớn"Mau bắt lấy!

Linh thảo này vừa vặn luyện linh dịch, không cần để sống!"

Lũ kia gầm vang đáp lại, đạo thuật ầm ầm đánh xuống.A Liễu nghiêng người, dây liễu quét ngang.

Một đạo phù quang bị quất lệch, chạm vào đất nổ tung bụi cát.

Nhưng còn ba luồng sáng nữa, như lưỡi kéo bọc kín, khóa nàng trong không gian nhỏ hẹp.Không kịp nghĩ, nàng vươn tay bứt một nắm lá còn xanh trên tóc.

Một nhịp đau đớn xuyên thẳng vào tim gỗ.

Luồng sinh khí bùng lên theo động tác ấy — nổ một tiếng trầm nhỏ.Cát bay tung, một tên ở rìa ngoài lảo đảo lùi lại, trên tay áo rách toạc một mảng.Nhưng A Liễu cũng văng ngược ra sau, va mạnh vào một tảng đá, gân nứt toác, máu từ vai nhỏ xuống từng giọt trên đất.Tiếng vây bắt không ngừng vang lên.

Những ánh mắt tham lam khóa chặt nàng.

Họ không cho nàng cơ hội thở.

Không có ai nương tay cũng không có ai do dự.A Liễu chống tay rễ xuống đất, lảo đảo đứng lên.

Trong mắt nàng, thung lũng dần dần nhòe đi, chỉ còn một vòng khí mơ hồ và những đường sáng chói mắt vây kín."

Chạy..."

Một chữ nhỏ nhoi sinh ra trong lòng.

Không phải vì sợ.

Mà vì... nàng chưa muốn tan biến ở đây.Nàng kéo lê thân thể, dây liễu co rút, chân rễ bật ra như cánh chim yếu ớt cố gắng cất cánh.

Phía trước, là mép vực sâu phủ đầy sương mù dày đặc.Phía sau, tiếng đạo thuật xé gió đuổi tới như sấm rền.Gió thung lũng gào thét như tiếng thú gầm.

Ánh sáng trong trời đất vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, phản chiếu lên gương mặt lấm lem đất máu của nàng.

A Liễu lảo đảo đứng lên, nhưng mỗi lần nhấc tay, một mạch gân lại rạn vỡ, tiếng nứt khô khốc vang vọng trong lồng ngực.

Không còn đường lui.

Không còn khí tụ.

Bốn phương tám hướng đều là ánh đạo, đều là sát khí.Đất dưới chân lạnh dần, gió thổi tới cũng mang theo vị tanh mặn.

Sẽ không có ai cứu nàng.

Cũng không có ai tha nàng.

Không có phép màu nào trong thế giới này chờ đợi một gốc liễu lạc loài.Cái gọi là vòng dẫn, cái gọi là sinh mệnh — giờ phút này đều trở nên mỏng manh như màn sương buổi sớm.

Một trận gió mạnh hơn tràn tới.

Mái tóc liễu của nàng tung bay như lá úa, vẽ thành một vệt mỏng trước vực sâu.Dưới chân, chỉ là một vùng tối không đáy.

Phía trước, là những đạo thuật chực chờ xé xác nàng."

Chạy..."

Ý nghĩ ấy lặp lại, rất nhỏ, nhưng rất kiên định.

Không vì tin có đường sống.

Chỉ vì… chỉ cần còn có thể bước, nàng sẽ không chịu để mình nằm xuống tại nơi này.---Hết chương 14
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 15: Máu Cháy, Khí Sinh


Chương 15: Máu Cháy, Khí Sinh---Trận pháp siết chặt lấy bầu trời.

Ánh sáng mờ mịt như sương lạnh ép xuống từng tấc đất dưới chân nàng.

A Liễu run rẩy đứng dậy, thân thể nhỏ bé bị đòn pháp đánh gãy gần hết gân rễ, máu từ khắp vết nứt rịn ra thành những vệt mỏng.

Gió thổi qua khe đá thung lũng, mang theo hơi lạnh tê tái như mài mòn linh hồn.Tiếng quát vang lên từ một gã trong đám người bao vây, ánh lửa ngưng tụ nơi lòng bàn tay hắn.

Một đạo thuật hỏa diễm bắn thẳng tới, xé rách không khí, đâm thẳng vào ngực nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, A Liễu không tránh được.

Máu phun ra thành một dải mỏng.

Lẽ ra lửa phải thiêu sạch mọi sinh cơ còn sót lại.

Nhưng giữa những mảnh lửa rơi, giọt máu đầu tiên bốc cháy — không phải đỏ, mà là một màu xanh lá thẳm như sinh mệnh ban sơ.Ánh sáng ấy bừng lên, lạnh lẽo nhưng đầy sức sống.

Những giọt máu sau đó nối tiếp nhau nở ra những vầng sáng xanh lá, dây dưa kéo theo một luồng khí mờ, như nhịp đập ngầm dưới lòng đất.

Cỏ dại bên rìa trận pháp nứt ra, đâm chồi non trong nháy mắt.

Những hòn đá nhỏ bám đầy rêu xanh, từng mạch rễ bám trên vách núi khẽ rung động như thở.

Gió ngừng.

Không khí đặc lại.

Thiên địa sinh linh lặng lẽ cộng hưởng.Đám người vây công vô thức lùi một bước.

Có kẻ trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và hoảng hốt.A Liễu đứng giữa đống đổ nát của chính mình, cơ thể cháy sáng trong ánh lửa sinh mệnh xanh lá.

Nàng không hiểu vì sao máu mình lại phát sáng, không hiểu tại sao đất đá lại lặng yên nghe nàng thở.

Nhưng trong nhịp thở run rẩy đó, nàng cảm nhận được một điều rất nhỏ: Sinh mệnh – không cần tránh né thiêu đốt.

Chỉ cần còn có thể sinh ra, không có ngọn lửa nào thiêu hết được.Không ai dạy nàng điều đó.

Không ai nhắc nàng phải đứng lên.

Chỉ là bản năng.

Cũng có thể là… mảnh vụn ký ức nào đó lẫn trong từng vòng dẫn khí đã cũ.Nàng cắn chặt răng, bàn tay rễ thấm đầy máu nắm lại.Hơi thở rối loạn, đầu óc choáng váng, nhưng thân thể nàng – vẫn muốn bước thêm một lần nữa.Không còn gió mát.

Không còn suối trong.

Chỉ còn máu cháy và đất nứt, và nàng, một mình.Bên ngoài ánh sáng xanh mờ, những kẻ săn linh thảo gầm lên giận dữ.

Bị uy áp đẩy lùi, nhưng tham niệm khiến chúng điên cuồng.

Một tên lớn tiếng:"Nó sắp hết khí rồi!

Giết đi, đừng để nó hóa hình hoàn toàn!"

Tiếng quát như tiếng chuông xé rách mảng trời ngột ngạt.A Liễu biết mình không còn bao nhiêu thời gian.

Không ai giúp nàng.

Không có chỗ nào để trốn.

Chỉ còn một cách: tự đốt mình – rồi bức mở vòng vây.Nàng gom khí.

Không theo đường dẫn đã học.

Không theo vòng đạo văn cũ.

Chỉ đơn giản là gom — tụ — thiêu.Huyết dịch trong cơ thể như sôi lên.

Mạch máu nứt ra từng đoạn nhỏ.

Từ sâu trong lồng ngực gỗ, một dòng khí dày đặc bốc lên, mang theo ánh sáng vàng xen lẫn xanh lá, như thể mặt trời non mọc giữa sương rừng.Cơn đau không còn rõ nữa.

Chỉ còn tiếng răng rắc từng khớp rễ vỡ nát, từng luồng khí sinh mệnh xé toạc da thịt đi ra ngoài.Nàng không kêu.

Không khóc.

Chỉ tiến lên một bước.Một tiếng nổ trầm đục vang lên.

Trận pháp phong sinh mệnh bị xé rách một góc, ánh sáng tan vỡ như gương nứt.Một lỗ hổng mở ra, cơ hội mong manh, chỉ trong một nhịp thở.A Liễu không chần chừ, nàng nghiêng người, dồn toàn bộ tàn lực còn lại vào đôi chân rễ nứt nẻ, lao thẳng về phía vách vực.Đám người phía sau gào lên đuổi theo.

Nhưng đã muộn.Thân ảnh nàng rời khỏi mép đất nát, bay vào không trung.Bên dưới là vực sâu mịt mù, sương dày cuộn lên như linh khí hóa thành long quyển.A Liễu nhắm mắt lại.Không phải sợ.

Không phải tuyệt vọng.

Chỉ là… một chiếc lá, một lần nữa, buông mình trong gió.Rồi tất cả trôi vào yên lặng.--- Hết chương 15
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 16: Từ Tro Tàn


Chương 16: Từ Tro Tàn---Gió thét qua vách đá, tiếng gió dài như những lời ai oán xé rách trời đất.

Thân thể A Liễu rơi xuyên qua từng tầng sương mù đặc quánh, rơi mãi, rơi mãi.

Phía dưới, vực sâu tối đen không thấy đáy, chỉ có những luồng khí hỗn độn xoắn xuýt như long quyển, cuốn nàng vào trong.Không còn sức chống đỡ, nàng mặc cho cơ thể rơi tự do.

Một tia sáng nhạt còn sót lại trong mắt cũng dần khép lại.Khi thân thể chạm vào dòng linh tuyền ngầm, không phải nước ấm như nàng từng biết.

Là luồng khí sống chết đan xen, lạnh lẽo tới mức gân rễ đông cứng, rồi nóng bỏng tới mức từng tấc thân thể như bốc cháy.Rễ nát.

Gân gãy.

Lá rơi.Từng phần thân thể A Liễu tan rã giữa dòng hỗn loạn.

Ý thức nàng cũng vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh trôi lạc giữa hư vô.Không còn gì cả.

Không khí.

Không hình dạng.

Không còn biết mình là ai.---Giữa lúc hủy diệt tuyệt đối, trong một góc tối mờ mịt của ý thức, một tia sáng rất nhỏ nhích lên.

Không phải do nàng gọi.

Cũng không do trời đất thương xót.Chỉ là… một giọt sinh cơ cứng đầu không chịu tan.Giọt ấy thở rất nhẹ.

Chỉ như hơi thở mơ hồ của một chiếc lá nhỏ bị gió vùi trong tuyết.Nhưng nó không chịu tắt.Không phải vì ham sống.

Cũng không phải vì mong cầu mạnh mẽ.Chỉ đơn giản — vì sinh mệnh, một khi đã sinh ra, thì ngay cả giữa tro tàn, cũng phải mọc mầm.

---Từ trong hư không, mạch khí hỗn độn bắt đầu tụ về.Không theo đạo lý.

Không theo lẽ trời.

Chỉ tụ về điểm nhỏ ấy – mầm sinh cơ quật cường kia.Một dòng khí chảy vào.

Một mảnh rễ non yếu ớt nhú ra.

Một tia gân mềm dựng lại.

Một chiếc lá, bé đến mức khó thấy, run rẩy trong dòng nước sinh tử hỗn loạn.Không ai chứng kiến.

Không tiếng kèn ngựa.

Không ánh hào quang.Chỉ có một mầm sống, nứt ra từ đống tro tàn, cố gắng tự mình thở lấy một hơi đầu tiên.Trong sâu thẳm, không lời, không tiếng, một đạo ý niệm mơ hồ khắc vào bản thể đang được tái tạo:"Sinh ra không phải để sợ chết.

Bị hủy diệt không phải là kết thúc.

Chỉ cần còn một tia ý niệm — tro tàn cũng sẽ trỗi dậy.

Sống...

để hiểu rõ mình."

Giữa vực sâu, dòng linh tuyền hỗn loạn cuốn quanh một sinh linh nhỏ bé, không ai biết đến, không ai xướng danh.Nhưng mầm non đó – một ngày nào đó – sẽ hóa thành thần thụ che phủ vạn giới.---Trong sự tĩnh lặng ngập tràn hủy diệt ấy, có một khoảnh khắc, ý thức mỏng manh của nàng chạm vào một điều mà từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận: sinh và tử chỉ cách nhau một hơi thở.Một nhịp rễ co lại, là sinh.

Một nhịp rễ thả ra, là tử.Giữa trôi lạc và diệt vong, nàng hiểu ra — sống không phải vì có thể tồn tại mãi mãi, cũng không phải để thắng ai đó, mà chỉ vì… sống chính là để trải qua ranh giới mong manh ấy.Không ai trao cho nàng sự sống.

Không ai ban cho nàng cơ hội.

Chỉ có chính bản thân, trong tận cùng rã rời, tự nhen lên một đốm lửa nhỏ giữa hư vô.Và nàng biết, nếu một ngày nào đó tro tàn sẽ lại ập đến, nàng cũng sẽ không sợ.

Bởi vì từng đi qua tử vong, mới hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh.---Hết chương 16
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 17: Tái Sinh


Chương 17: Tái Sinh---Dòng linh tuyền hỗn loạn vẫn gào thét dưới vực sâu, khí sinh tử cuốn lấy từng tia sáng yếu ớt đang ngưng tụ.

Trong tâm bão vô hình ấy, một điểm xanh mờ thở những nhịp đầu tiên.Không phải thở bằng phổi.

Không phải thở bằng ý thức.

Mà là sự co giật rất nhỏ của sinh mệnh — tự cựa quậy ra từ đống tro tàn.Từ điểm sáng ấy, một nhánh rễ rất mảnh đâm ra, run rẩy như sương sớm đầu đông.

Theo sau, từng mạch gân mờ mới dần dần kéo theo, bện lại với dòng khí hỗn độn xung quanh, hấp thu, đồng hóa, ép những tạp chất tử vong tan chảy thành lực lượng nuôi mình.Không có tiếng ca tụng.

Không có kỳ tích nở rộ.

Chỉ có sự kiên nhẫn, bền bỉ của một sinh linh nhỏ bé, từng chút từng chút gầy dựng lại thân thể từ số không.---Giữa biển sương lạnh, dòng linh khí quanh nàng từ hỗn loạn dần chuyển thành một vòng tròn nhỏ, tụ về tâm điểm.Một mầm non vươn lên, thân thể mềm mại, nửa trong suốt, nửa nhuộm ánh sáng xanh lá dìu dịu như lụa dệt.

Từng mạch rễ dưới chân cắm sâu vào dòng linh tuyền ngầm, như tìm lấy mạch sinh lực mới.Rồi trong một khoảnh khắc, như tiếng chuông gõ thầm trong lòng vực, khí tức quanh A Liễu bỗng nhiên rung động.Một tầng trói buộc nào đó bị xé rách.Gân rễ, máu mạch, thần niệm — đồng thời bùng lên.Ánh sáng xanh lá quấn quanh nàng, từ nhạt nhòa hóa thành lửa mềm, chảy ngược từ gót chân lên mái tóc.A Liễu mở mắt.Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn mông lung non dại.

Mà trong đáy mắt sâu thẳm, đã có một tia sáng rất nhỏ, rất trầm tĩnh.Áo rách nát.

Tóc dài rối tung theo gió.

Nhưng thân thể đã không còn mang dáng vẻ nửa hóa hình như trước.Tay chân nàng mềm mại như ngọc, mạch gân dưới da như mạng lưới sáng mờ, tựa như dây liễu phấp phới trong gió.

Mỗi bước chân trần đặt xuống, khí đất hơi run nhẹ, như cúi đầu chào sinh mệnh vừa tái sinh.Không còn rễ cứng cáp đâm xuyên mặt đất.Giờ đây, nàng đã thực sự hóa hình hoàn chỉnh.Ánh sáng xanh lá nhàn nhạt cuộn quanh thân thể nàng, tản ra hơi thở sinh mệnh dịu dàng nhưng mãnh liệt.

Dáng người nàng thon dài, mềm mại như nhánh liễu vươn mình trong gió sớm.

Mái tóc đen dài buông xuống, từng sợi mang theo ánh sáng xanh mờ như suối nguồn chảy qua tán lá non.

Mỗi sợi tóc liễu khẽ rung động, như có sinh khí riêng, nối liền nàng với thiên địa.Làn da nàng trắng nhạt, ánh lên sắc ngọc trong suốt.

Dưới làn da ấy, mạch gân sinh mệnh mơ hồ ẩn hiện, tựa như những đường chỉ mảnh của thiên nhiên dệt nên, từng nhịp đập thấm đẫm khí tức sống động bất diệt.Đôi mắt nàng mở ra — Màu vàng nâu ấm áp, sâu thẳm như lòng đất nuôi dưỡng vạn vật.

Trong ánh mắt ấy, không còn sự hoang mang của ngày đầu tiên, chỉ còn một tầng ánh sáng dịu dàng, ẩn giấu sức mạnh lặng lẽ, như mặt hồ phẳng lặng giấu đi sóng ngầm bên dưới.Nàng đứng đó, giữa vực sâu linh tuyền hỗn loạn, thân thể trần trụi, chân trần chạm đất, gió vờn quanh, suối ngầm tụ khí.

Tựa như một nhành liễu thần tiên vừa bước ra khỏi giấc mộng xa xưa, mộc mạc mà tuyệt diễm.Không khí quanh nàng tự động trôi chảy.

Những hạt linh khí hỗn độn như bị hấp dẫn, xoáy quanh nàng từng vòng, rồi từ từ dung nhập vào thân thể mới.Không cần dẫn khí.

Không cần tụ luyện.

Sinh mệnh của nàng giờ đây tự mình sinh trưởng — không bao giờ cạn kiệt.Một lần chết.

Một lần vượt qua.Sinh ra một bản thể mới, mạnh mẽ hơn, tựa như cây liễu đã chọc rễ qua băng tuyết, vươn lên đón lấy trời xanh.
 
Liễu Ảnh Phong Hoa
Chương 18: Bước Chân Đầu Tiên


Chương 18: Bước Chân Đầu Tiên---Dòng linh tuyền dưới vực sâu vẫn cuộn mình như những dải lụa mờ nhạt, khí hỗn độn sinh tử giao hòa chậm rãi chảy qua từng tấc đất.

A Liễu đứng giữa lòng vực, thân thể mới ngưng tụ ánh sáng xanh lá nhàn nhạt, tóc dài bay nhẹ, từng sợi như thấm lấy linh khí thiên địa.Không cần dẫn khí.

Không cần khổ sở gom tụ từng giọt linh lực như trước.Mỗi hơi thở của nàng, linh khí tự động ùa tới, chảy vào thân thể, nuôi dưỡng gân mạch mới mềm mại như nhung.

Mỗi bước chân trần của nàng, đất dưới chân nhẹ run, mạch linh ẩn sâu dưới lòng đất đáp lại, tựa như lòng đất cúi chào một sinh linh sinh ra từ giữa sinh tử.A Liễu lặng lẽ cảm nhận tất cả.Cơ thể này — nhẹ hơn.

Gân mạch này — dẻo dai hơn.

Sinh mệnh trong từng mạch máu — cuồn cuộn bất tận, không có điểm tận cùng.Không còn là mầm cây yếu ớt cần thở nhặt từng giọt sương.

Không còn là nhành liễu run rẩy trước trận cuồng phong đầu tiên.Giờ đây, nàng — chính nàng — Là một nhánh sinh mệnh tự mình sinh sôi, dù trời có sập, đất có nứt, dòng suối có khô cạn.Ngay trong khoảnh khắc ấy, trong sâu thẳm thân thể mới tái tạo, A Liễu chợt cảm nhận được điều gì đó.

Không phải chỉ là sức sống dồi dào đơn thuần.

Không phải chỉ là sự hồi phục may mắn từ cái chết.Mà là một nhịp đập rất xa, rất trầm, vang vọng như tiếng thở của đất trời — thì thầm với nàng:"Sống sót giữa đống tro tàn, niết bàn trùng sinh sẽ vượt xa quá khứ."

Đi qua một lần diệt vong, nàng đã tự chạm tới biên giới đó.A Liễu cụp mắt, bàn tay rút về bên mình.

Trong lòng bàn tay, ánh sáng sinh mệnh xanh nhạt vẫn âm ỉ cháy, không mạnh, nhưng bền bỉ như hơi thở của mầm cây xuyên qua đá lạnh.Nàng hiểu rồi.

Để sinh ra từ hủy diệt, chỉ sức sống thôi chưa đủ.

Phải ép bản thân đến tận cùng, phải thiêu đốt tinh lực, phải khiến bản thân rơi vào ranh giới giữa sinh và tử — để từ đó, từng bước, từng bước… vượt qua chính mình.Từ giây phút ấy, A Liễu bắt đầu thử — mỗi lần tu luyện, không phải tích lũy, mà là thiêu đốt.

Mỗi lần vận chuyển khí, không phải ôm giữ, mà là chấp nhận hao tổn, chịu đựng vỡ vụn rồi liền lại.Nhưng nàng cũng mơ hồ cảm nhận con đường này còn rất dài.

Hiện tại, nàng chỉ mới bước qua lần đầu tiên của tro tàn.Muốn thực sự cảm thụ được thịnh suy của sinh mệnh, từ đó niết bàn trùng sinh từ cõi chết, nàng còn phải trải qua vô số lần suy kiệt, vô số lần chạm đáy linh hồn, mới có thể bước lên đỉnh sinh mệnh thật sự.Con đường đó — là con đường cô độc nhất.

Cũng là con đường rực rỡ nhất.---A Liễu ngẩng đầu, nhìn về phương xa.Không còn bức tường mờ mịt nào chắn trước mắt.

Không còn cái cảm giác bị giam hãm trong một vùng đất nhỏ hẹp.Trước mặt nàng, thế giới rộng mở.

Nhưng cũng lạnh lẽo hơn bao giờ hết.Một câu hỏi rất nhỏ, rất mỏng, khẽ sinh ra trong lòng:"Ta sẽ đi đâu?"

Nơi nào mới là đích?

Con đường nào mới dẫn đến nơi mà sinh mệnh nàng muốn tới?Không ai trả lời.

Gió vực chỉ thổi qua tóc nàng, mang theo hơi nước lạnh buốt, như những cơn gió đầu đông trêu đùa một chiếc lá vừa rụng.A Liễu không tìm kiếm đáp án.Nàng chỉ nhấc chân — bước về phía trước.Không cần biết phía trước có gì.

Chỉ cần biết: sinh ra rồi, thì phải đi.---Hết chương 18
 
Back
Top Bottom