Tâm Linh LICHAENG | Hồ Ly Dụ Thụ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
332727726-256-k627498.jpg

Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Tác giả: mark_winz
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lạp Bệ Hạ bị hồ ly mê hoặc rồi.
.
.
.
⚠️[ Futanari ; H ]⚠️ Tags: blackpinkcổ-điểnlichaeng​
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 1


Hôm nay là ngày Thái thượng hoàng

truyền ngôi lại cho con vì lí do tuổi già sức yếu.Thái tử vì chứng kiến cảnh nhân dân mình đấu tranh, nhân dân bị chém giết dã man nên nguyện xuất giá, nguyện ngồi trước cửa phật tu niệm cầu cho chúng sanh, và hơn hết Thái tử như vậy là vì muốn đem hết tội đồ của độc ác của hoàng tộc trôi về với cát bụi.

Nói là tu hành, Thái tử yêu cầu Thái thượng hoàng là cha của mình xây một cái chùa trong cái rừng trúc phía sau hoàng cung rộng lớn, Thái tử không muốn cắt tóc nên đã để dài và búi tóc gọn lên.

Pháp lực của người rất cao tay, ma quỷ đều không dám bén mảng lại gần.

Cho dù có thành tinh người cũng một chưởng đánh cho hồn bay phách táng.Người dân ở trong vươn quốc gọi người là Lạp Thái Sư hay còn được biết đến là Lạp Chí Long.Thái tử đã không thèm danh nghĩa hoàng đế vậy cho nên Thái thượng hoàng đành phải trao chức danh cao quý đó cho con thứ hai là em của Lạp Chí Long, chính là Lạp Lệ Sa.Người này tuy là nữ nhân nhưng có khí phách mạnh mẽ, tướng mã cao ráo, rất thông minh và mưu kế.

Cô đã ba lần sử dụng kế sách của mình đánh tan nát quân xâm lược không còn một con người nào chạy thoát.

Đặc biệt người này là dị nhân do trước khi mẫu hậu sinh ra đã phạm phải sai lầm thất kính với bề trên nên cô bị ban cho cái thứ mà người con gái nào cũng không hề muốn.Mặt mày cô thanh tú tôn lên vẻ đẹp hoàn mĩ, sẵn sàng đánh gục tất cả người nào.-•-Hôm nay là ngày Lạp Lệ Sa lên ngôi, sau khi trao cho long bào và vương miện, tiếp đó là cuộc diễu hành của cô đi vòng thành đô của vương quốc.

Cô đi tới đâu người dân sùng bái tới đó.

Rất nhiều người đón tiếp.- Tất cả đứng xích vô cho bệ hạ đi!!Một người tướng quân ngồi trên ngựa hô to.Tiếng hò reo của người dân liên tục vang lên.- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!Lạp Lệ Sa ngồi trên kiệu luôn mĩm cười chào người dân không ngớt.Sau khi đi khỏi khu dân cư và chợ thì chỉ còn một đoạn đường vắng nữa sẽ quay về hoàng cung.Chỗ này được người dân kể là có hai con yêu tinh, một là hồ ly tinh và một mèo tinh.

Bọn chúng hay đợi có người đi lẻ ngang đây thì bắt lấy mà hút hết sinh khí rồi đem thả cho cọp ăn.

Đặc biệt đối tượng của bọn nó là những tên đàn ông rượu chè cờ bạc, gái gú hoặc những tên bất hiếu, đánh đập vợ con.

Thường những tên như vậy đều chết mất xác.

Có người còn nhấn mạnh, người ta thấy bọn chúng từ lâu rồi, pháp lực bọn nó rất mạnh, sẽ rất nguy hiểm nếu đối đầu.Nghe xong thì cả đoàn rùng mình riêng Lạp Chí Long thì ngồi im lặng lông mày hơi cau lại, hình như biết trước được điều gì đó thì có cơn gió lạnh thổi ngang lưng, bỗng Chí Long bừng tỉnh nói cái gì đó cho cận vệ của mình.

Thì tên nó hô to với đoàn.- Tất cả đi sát nhau tránh trường hợp có người bị bỏ lại, phải luôn cảnh giác tứ phía.

Đây là lệnh của Thái Sư!!Cả đoàn người chợt quay lại nhìn tên cận vệ và thấy được ánh mắt đó của Chí Long, tất cả đành phải tuân lệnh, đến cả bệ hạ đây còn phải nghe theo lời Chí Long răm rắp mà sao những người chức vụ kia dám cãi.

Bởi vì họ biết tiếng nói của Chí Long lớn như thế nào trong hoàng tộc và Chí Long cũng là pháp sư lẫn sư thầy cao tay.Thế là cuộc diễu hành tiếp tục dưới sự chỉ dẫn của Lạp Thái Sư, kiệu của Chí Long được đi cuối và kiệu của Lệ Sa được đi giữa, còn đi đầu là Tể tướng nhằm bảo vệ sự an toàn cho bệ hạ.Mọi người rất cẩn trọng khi đi, thì bỗng nhiên Tể tướng đưa tay bảo dừng lại, tất cả như đứng tim khi nghe Chí Long bảo.- Giữ an toàn cho bệ hạ, tất cả cảnh giác!Giống như sắp biết được chuyên gì nguy hiểm, Chí Long kéo cọng dây chuỗi ra bắt đầu nhắm mắt niệm kinh.Tể tướng bước xuống ngựa, chậm rãi đi lại phía cô gái đang trùm khăn kín mặt đang bước giữa đường lúc nãy giờ vẫn không thèm tránh cho đoàn người diễu hành đi.- Phiền cô nương đây tránh ra một bên cho bệ hạ đi.Cô gái đó ngước lên phía Tể tướng, chiếc khắn bị gió cuốn rớt xuống lộ ra gương mặt xinh đẹp đến động lòng người, đôi mắt chớp chớp vẻ ngây thơ.- Cô nương vui lòng tránh đường, có nghe tôi bảo không?Cô gái từ từ kéo khăn lêntrùm lại đầu, nhẹ nhàng nép sang lề đường cho họ đi.

Mắt vẫn nhìn kiệu của họ.Tể tướng lại leo lên ngựa cho phép đi tiếp, cho tới khi chiếc kiệu của Lệ Sa đi qua cô gái, tấm màng ngay cửa xổ bay lên, đúng lúc Lệ Sa nhìn ra bắt gặp được đôi mắt mê hồn đó của cô gái, giống như có một luồng khí màu đen thổi vô người, Lệ Sa giật mình khi trong đầu vang đi vang lại chữ "Phác Thái Anh".- Thái Anh...Phác..Thái Anh.Cô lại liên tục lẩm bẩm cái tên đó.Cô gái đó mĩm cười một cách ma mị rồi bước đi, khi bước qua kiệu của Chí Long thì cô gái đó lạnh sống lưng, nhìn vào thì y như rằng người Chí Long đang phát sáng, Chí Long mở mắt quay đầu ra nhìn, cô gái đó liền quay đi nhanh.- Lạp Lệ Sa...người sẽ là của em.Thái Anh cười tà mị chóc lát đã biến mất tâm hơi.- Gặp phải nó rồi..Chí Long đương nhiên biết được Thái Anh không phải con người, nàng ta chính là con hồ ly tinh mà người dân trước đó đã nói.

Lòng của người như bất an, giục đoàn đi nhanh.Sau khi về đến hoàng cung, cũng đã chiều tối, Chí Long cũng về ngôi chùa nhỏ của mình, ngồi trước tượng phật to, hai tay chấp lại để giây chuỗi kẹp giữa hai ngón cái.- Xin người phù hộ cho Lạp Lệ Sa.

-•-Bộ tiểu thuyết hoàn chỉnh đầu tay, mong tất cả mọi người ủng hộ.

Quy mô sẽ ngắn nhưng ra sẽ lâu, ai không thích có thể lướt qua chứ đừng quá đáng, tội nghiệp mình.Mình là J'Hand Maek, có tên khác là Mark_Winz.

Chúc mọi người năm mới an lành.
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 2 [H+]: Hồ Ly Bị Ăn Thịt


Hiện tại Lệ Sa đang ngâm mình trong bể tắm của mình, trên mặt nước đầy hoa đào còn có mùi gỗ trầm hương nhè nhẹ.

Cô không muốn bị làm phiền, nhìn từ bể tắm có thể thấy được trăng sáng.Trong đầu cô từ lúc đó tới giờ vẫn cứ Thái Anh Thái Anh mãi, cô vẫn không biết người đó là ai mà cứ vang mãi bên đầu cô.- Phác Thái Anh..rốt cuộc là ai? thật đau đầu.Lệ Sa lặng xuống chỉ chừa từ mũi trở lên, bỗng có một luồng gió mát thổi làm cái cửa xổ bật mở ra, Lệ Sa liền quay đầu qua đó thì chẳng thấy ai.Khi trở về thì trước mặt cô là hình ảnh một nữ nhân chỉ choàng mỗi chiếc vải trắng mỏng, qua ánh trăng có thể thấy được từng đường cong nóng bỏng đến cháy mắt, với mái tóc màu bạch kim hơi ngã vàng, gương mặt vô cùng xinh đẹp, so với những người mà hay được cho vào cung để thị tẩm thì còn thua rất xa nàng.

Nàng ta chậm rãi những bước yểu điệu đi qua phía cô đang chết đứng bởi nhan sắc đó.- Bệ hạ~ người còn nhớ em không~Trong đầu nhanh hiện lên cái tên làm cô nhức cả đầu.- Thái..Anh..Phác Thái Anh..- Đúng rồi..là em Phác Thái Anh đây~- Thái Anh..Nàng ta ngồi xuống, khẽ khom người phả hơi nóng vào tai cô, cái hơi này còn có màu nữa.Cô như tên nghiện sau khi luồng khi đó xâm nhập vào tai, gương mặt như sắp bị thôi miên, quay qua nàng mạnh tay kéo Thái Anh ngã ầm vào lòng.

- Áhh~ bệ hạ à..- T..ta đây.- Người làm em đau đó~...- Ta xin lỗi..hmm thật thơm.Lệ Sa kéo sát nàng vào, tìm đến chỗ hõm cổ mà hít hà hương thơm nồng nàng đó.- Người thích không?- Th..thích lắmTay nàng ta bắt đầu vuốt vê gương mặt thanh tú đó của cô, hiện tại cô đã hoàn toàn bị nàng ta mê hoặc, ả hồ ly này thật lưu manh!- Ưmmm...bệ hạ - Ta đây- Người có yêu em không?~Lúc này cô ngước dậy nhìn vào mắt nàng, đầu cô xoay vòng như thể trong mắt Thái Anh có chất gây nghiện.Cô đê mê liền bảo.- Có..ta yêu nàngCô nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia, nàng nhếch môi rồi há miệng nhỏ ra luồng chiếc lưỡi ấm nóng kia vào miệng cô.- Ưmmm~Tiếng chốc chốc vang lên, nàng uốn ẹo cạ sát thân thể nóng bỏng vào người cô.

Sau khi hết hơi cô rời ra cùng với sợi chỉ bạc nối từ bên chiếc lưỡi của nàng.- Umm bệ hạ lấy nụ hôn đầu của người ta luôn rồi! người phải chịu trách nhiệm đi!!-Được được..ta chịu trách nhiệm.- Bệ hạ~- Sao đây..- Người có thật sự yêu em không ~?- Có..có mà ta yêu nàng.- Thật không?- Thật!Nàng cười hài lòng, cô im lặng ngắm nhìn gương mặt đó mà tay thì không yên phận lần mò tới cái vòng ba chết người đó bóp lấy.- Ahh~ người ta ướt đồ hết rồi!- Không sao..- Dừng lại..ahh~ người..bệ hạ~~- Thật to..Cô càng nói càng tăng tốc độ và lực bóp mạnh lên mung xinh của nàng, còn nàng thì gục mặt lên vai cô mà rên rỉ.- Bỏ ra..người ta đau~~Cô liền luyến tiếc dừng lại, nhìn xuống nàng.- Đêm nay thị tẩm cho ta.- Hửm?Thái Anh đưa gương mặt mình nhìn lên cô.- Thị tẩm.- Được thôi~~ là người yêu cầu em đó nhé.Nàng nói rồi câu cổ hôn lên môi cô, chiếc lưỡi lại lòn vô quấn lại lưỡi cô mà mút mát.- Ưmmm~Vừa hôn cô vừa bế nàng đi lên, một tay đỡ lấy người nàng một tay từ từ lột sạch cái khăn quấn trên người nàng, lập tức từng đường nét khiến cô bỏng mắt hiện ra, nước da trắng nỏn nà giống như sắp phát sáng.

Cô ngồi xuống cái ghế gỗ làm bằng trầm hương, nụ hôn dứt ra lại kéo theo sợi chỉ bạc.- Người thật muốn Thái Anh thị tẩm sao~~- Ừm..- Vậy Thái Anh sẽ không khách sáo đâu đó~- Bảo bối...Nàng hài lòng khi cô gọi như thế, cuối cùng bỏ ra ít sức lực để mê hoặc vị bệ hạ đáng kính này cũng không uổng, nàng đã chấm cô từ khi gặp mặt rồi.

Lạp Lệ Sa này sẽ là của nàng!Nàng cũng thừa biết cô là dị nhân.Tay Thái Anh bắt đầu lần mò xuống phía đủn quần đang nhô cao to lớn, hạ thân liền cọ sát xuống.- Thật to nha~- Nàng...không sợ sao?- Sao lại phải sợ?

Em yêu bệ hạ mà~- Th..thật không?- Tất nhiên rồi, em yêu người nên tất cả cái gì của người cũng yêu~- Thật d.â.m.đ.ã.n.g.- Như thế bệ hạ có thích không?Nàng ta đưa tay xuống cởi bỏ cái khăn tắm quấn quanh eo cô, hiển nhiên con khủng long to lớn kia được giải phóng liền bật dậy đụng vào hoa huyệt của nàng.Lúc này cơ thể cô nóng rang, khi cự vật đụng chạm với hoa huyệt của nàng thì cô rùng mình.

Liền nhìn xuống thì càng bỏng mắt, âm đạo nàng một sợi lông mao cũng không có, nó còn mịn màng trắng trẻo như da em bé.Cô nuốt nước bọt.- Ực..Nàng thấy thế thì tàn ác ngồi sát vào mà cọ sát, cô liền ngửa cổ ra sau mà gầm gừ, yết hầu cứ thế mà lên xuống,

nàng ta thích thú cuối xuống hickey lên cổ cô tạo một dấu đỏ sẫm.- Aghh..Cọ chưa được mấy phút, huyệt nhỏ rỉ nước chảy xuống dính lên cự vật kia, cô chịu hết nỗi liền chụp lấy eo nhỏ của nàng mà kéo lên, để cự vật ngay chỗ huyệt rồi nhấn mạnh xuống.- Áhhhh!! bệ hạ...hic đau..đau em..- Ta xin lỗi..ôm ta đi..aghCơn đau trinh tiết khi mất đi giống như xé toạt nàng ra làm hai, uất ức bật khóc ngay lập tức.

Dù là hồ ly nhưng cũng là con người chứ bộ!Cô cũng có khắm khá gì đâu, huyệt nhỏ chậc hẹp kẹp lấy cự vật khiến cô không thể hít thở đều được.- Thả lỏng đi..- Hic..hic đau..Nàng bám chặc vai cô mà thút thít, cơ thể cũng từ từ thả lỏng ra.

Chưa đầy ba phút cơn đau giảm dần, sự ngứa ngay bên trong trổi dậy, nàng uốn éo động đậy.

- Bệ hạ~ khó chịu..- Nàng động đi..Thái Anh nghe được thì nhẹ nhàng hạ thân xuống, cự vật to lớn bị chèn ép trong huyệt nhỏ trật trội.*ọt*- Ahhh~~- Ogh..Nàng ngồi bẹp xuống, gậy thịt hoàn toàn bị lỗ nhỏ kia nuốt chửng.

Cơ thể nàng được lấp đầy.- Ưm..ưm~ thật to a..a~~Thái Anh câu cổ cô, hạ thân lên xuống, tiếng phạch phạch vang lên cực kì ám muội, lỗ nhỏ liên tục chảy nước.Cô được nàng chăm sóc thì khoái cảm ập đến khiến cô thoải mái vô cùng, bàn tay lớn giữ lấy eo nàng mà lên xuống nhanh hơn.- Ahh...ahh~~ bệ hạ..sướng..sướng~~ưmm..- Aghh..thật hẹp..Cô chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ đang mấp mấy rên rỉ mà mút mát, lưu manh luồng chiếc lưỡi dài vào mà quấn lấy.

Nàng a ư trong cổ họng, sung sướng vô cùng.- Bệ hạ áh~~ em sắp..ưm~~ ahhh..nhanh..nhanh lên~Cô gia tăng tốc độ kéo eo nàng, ngay khi nàng rên lớn một tiếng cũng là lúc cơ thể như có dòng điện chạy qua, co thắt mấy cái sau đó cao trào.- AHHH~~Cơ thể nhỏ bé xụi lơ trên người cô mà thở dốc, mấy giây sau nàng bị cô lật mạnh xuống dưới ghế.

Hung hăng ra vào nơi đó, nước dịch trắng lúc nãy trào ra mà chảy xuống ghế, còn một chút bị lực ra vào mạnh của cô làm nó văng ra dính lên nơi giao nhau của cả hai.- Áhhh~~aa..bệ hạ..chậm..chậm lại e..em không~~ chịu được ahhh~Tiếng rên của nàng nấc theo nhịp thúc của cô, tay thì bám lên vai cô để làm chỗ tựa.

Chân đã bị cô gác lên vai lúc nào chả hay.- Ưmmmm~~ chậm..aaa chậm lại đi mà ahh~~sướng...sướng~~..- GrrrhhhSau hai mươi phút cô gầm gừ vài tiếng mà đạt cực khoái cho hết vào trong huyệt nhỏ ướt át đó, lần đầu nên ra nhiều, không thể chứa đầy nên một ít tràn ra ngoài.

Cô rút ra từ từ, lỗ nhỏ bị vật lớn xâm chiếm không ít nên vẫn còn hở không thể khép lại, vì thế mà dịch trắng cứ tràn ra mãi.Nàng há miệng thở hổn hển, nhìn nàng bây giờ vô cùng quyến rũ.Cứ nghĩ lấy được dương tinh của cô về để luyện thứ tà thuật là xong rồi.

Nhưng đâu có dễ, cự vật vẫn chưa xìu xuống.

Cô nhìn nàng rồi hôn chụt lên môi.- Nữa nhé?- Không chịu đâuuu Aaaa~Lệ Sa lại cho thẳng cự vật vào, đâm đến lút cán, bế nàng lên.- Không..không mà~~ aaa..ahhhNhững cú thúc từ dưới xộc lên, dịch mật cứ chảy xuống liên tục, vậy cô càng dễ ra vào.

- Hmm..hừ!Cô bước đi lại cây cột lớn, ép dí nàng vào đó.

Có điểm tựa liền tăng lực ra vào nhanh hơn.- Á..ah~ưm nhẹ lại...đi..ahhh~~Nhìn đôi bạch thỏ to lớn đang phập phòng, cô há miệng ngậm lấy một bên má mút, vừa bị mút vừa bị ra vào khiến Thái Anh sướng đến tận mây xanh, miệng rên rỉ không khép lại được.- Ah~~aaa..ưmm ..~ bệ hạ haaa~~ em ra..

AHHH~Nàng hét lên sau đó lại cao trào mà cô vẫn ra vào liên tục, mật ngọt màu trắng cứ thế chảy xuống sàn nhà.Sau khi nàng cao trào thêm hai lần cô mới đạt cực khoái mà bắn hết vào trong.

Bụng nàng chứa thật nhiều tinh hoa của cô rồi.- Bệ hạ..hic..- Ta đây, làm sao?- Bụng em..chướng..Thái Anh đang nằm trong lòng cô thì ôm bụng bật khóc.- Có đau không?

để ta lấy nó ra cho nàng.Cô ngồi dậy lót khăn ở dưới đưa tay vào lấy những dịch trắng ra giúp nàng.- Ahhh...Sau khi lấy ra được một ít bụng nàng xẹp xuống, thở phào nhẹ nhõm.- Xong rồi, có dễ chịu hơn không?- Rồi ạ..- Lúc nãy..nàng có đau không?- Có..- Ta xin lỗi nhé.- Hôn emmm.*Chụt*Cô hôn chốc lên môi nàng một cái, Thái Anh cười mãn nguyện thiếp đi trong lòng cô.

Lệ Sa cũng nằm xuống đắp chăn cho cả hai rồi ngủ luôn."

Bệ hạ à, người thuộc về em rồi"
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 3 : Trốn Đi


Buổi sáng thức dậy sau đêm ân ái đêm qua, đầu của cô nhức nhói vô cùng, tay lần mò kế bên thì trống rõng, mở mắt ra không thấy Thái Anh đâu, cô nhíu mày.- Đi đâu rồi nhỉ?Khi tìm một lúc vẫn không thấy nàng đâu, cô đành tóm ý lại là nàng đã bỏ đi.

Một mình phải dọn dẹp chiến trường đêm qua.

Hôm nay là ngày đầu tiên thiết triều.

Hiện vẫn còn một giờ mới diễn ra.Cô nhanh chóng mặc long bào đi đến điện Lạp Hoàng nơi diễn ra thiết triều.- Hoàng đế giá đáo!Bước chân cô điềm đạm đi qua cái cái sảnh khổng lồ.

Tất cả quan lại và tướng lĩnh ở trong đó đều quỳ xuống kính chào cô.

Cô đi lên ngai vàng, bây giờ đã thuộc về mình, chậm rãi ngồi xuống ra lệnh cho tất cả đứng lên.- Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!- Ừm.Sau cả tiếng ngồi nghe tể tướng nêu và giải quyết mọi việc trong nước, cô hơi chau mày khi không có chính sách giảm thuế cho người dân.- Việc giảm thuế ở Kiếp Lộc chưa được diễn ra, tri phủ vẫn chưa có động tĩnh.- Trưa mai thánh chỉ sẽ được viết, sai người truyền xuống cho ta.- Tuân lệnh bệ hạ.Cả nhóm người quan xì xào bàn táng.- Im lặng!Cả đám người đó lập tức im bặt khi nghe tiếng nói lạnh lẽo từ cô.Sau đó cô đưa cả một sấp giấy dài cho tể tướng đọc.- Chính sách mới sẽ được áp dụng như sau, mỗi tháng sẽ có cẩm y vệ đi qua các phủ, khi chưa thấy áp dụng giảm thuế nộp phạt cho dân thì gặp ở đâu sẽ bị bắt giam cấm ăn hai tuần, đầu mỗi tháng sẽ tạo cơ hội cung cấp lương thực gạo và thóc cho dân.

Người dân khởi tố phải xét xử công bằng không gian dối, nếu Tư Khấu phát hiện sai trái.

Tội nhẹ sẽ nộp tiền, tội nặng chém đầu bằng cẩu đầu đao.Tất cả người ở dưới trố mắt không nói nên lời, chỉ vì bọn thường dân đó mà Lệ Sa phải ra tay hơi mạnh như vậy có ích gì.

Một tên quan lại chức thấp đứng lên ý kiến.- Thưa bệ hạ đáng kính, các quan trong hoàng cung này đều là những người đậu trạng nguyên vô cùng tài giỏi.

Vậy mà người nỡ lòng nào chỉ vì vài tên thường dân đó mà một mực ra cái chính sách khắc khe như thế ạ?Cô nghe xong, cơn lửa nóng giận trong người phực lên, cô gắng kiềm nén.

Tay trái vén long bào bên tay phải để cầm cọ chấm mực viết gì đó.- Ngươi tên gì?- Dạ..thần tên Lý Chu Minh.- Rạch tên ra khỏi viên quan.Tên đó chết đứng, mặt mày xanh xao đến tái nhợt.

Miệng nói.- B..bệ hạ thần không làm gì hết mà!?- Ngươi vào cung được bao lâu?- Hai..hai năm thưa bệ hạ.- Đậu trạng nguyên lúc nào?

Bây giờ bao nhiêu tuổi?- Thưa thần đậu trạng nguyên năm hai mươi mốt tuổi..bây giờ hai mươi ba..- Thứ ta cần đúng là đậu trạng nguyên tài giỏi, nhưng chắc chắn phải có cái đi kèm theo là đức.

Ngươi nói ra câu đó, xem ngươi có đức không?- Thần..- Không gì nữa, tước chức hắn, tuổi còn nhỏ.

Cho làm thái giám.- Không..không bệ hạ.Hắn chưa kịp nói xong đã bị lính kéo ra ngoài, Lại Bộ được vua ra lệnh nên tới lột sạch đồ quan mang hắn đi.- Ngày mai Ngự sử đài tổ chức lại một cuộc thi cho ta, lần này là về đạo đức.

Ai không đậu đuổi thẳng cổ.- Tuân lệnh bệ hạ.Chưa im lặng được mấy giây thì từ hai phía của điện bị một lực mạnh đập cửa bể tan nát.

Bốn tên sát thủ đồ đen cầm kiếm lao lên phía Lệ Sa.- Có thích khách! bảo vệ bệ hạ!Tể tướng rút kiếm ra đứng chắn trước mặt cô bảo vệ, Chí Long ngồi bên phải vẫn nhất cử nhất động là im lặng tay vẫn cầm chuỗi đọc kinh.

Khi một tên thích khách có ý đồ định giết Chí Long, vừa mới chạy tới chưa kề được vũ khí vào cổ đã bị người một chưởng đập văng ra xa nằm bất động.

- Quân bây đâu!?Tể tướng xuất chiêu khi hai tên tiến về phía mình.

Cầm kiếm chém phát lìa đầu một tên.Chí Long vừa thấy đã nhắm mắt nhăn mặt.- A di đà phật.Hai tên kia thấy thế hoảng sợ chạy ra khỏi cửa điện đã bị quân triều đình ập vào bắt lại.-•-- Ai sai ngươi tới đây?- Không nói.- Có biết nơi ngươi đứng là ở đâu không?- Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về bên ta.- Hỗn xược!*Bụp*Khương Thái Hiền đá vào mặt hắn một phát làm hắn ngã nhào xuống đất, máu me be bét.- Một là khai, hai là chết.- Không nói!*Bụp*Cây chượng lớn dán xuống đầu hắn như xét đánh.

Chết tươi tại chỗ.

Tên còn loại kinh hồn bạt vía miệng lấp bấp nói.- Không không đ...đừng giết t..tôi khai.- Là ai?- L..là tu..tướng quân Mặc Nhi..- Mặc Nhi?

- T..tôi khai rồi..xin tha mạng.- Chết mẹ ngươi đi tha gì.Phạm Khuê kế bên Thái Hiền cầm chượng gõ lên đầu hắn cái bụp.

Sức của hai người này rất mạnh.

Được đào tạo cùng với Tể tướng.

Nhưng vì không thông minh bằng nên được phong chức tướng lĩnh.

Hai tên kia nằm chết mắt không nhắm.- Mặc Nhi là tên nào?- Tướng quân của bọn lính canh.- Chức thấp hèn như thế mà cũng muốn ám sát bệ hạ.- Không có não.Hai người này thật độc ác.-•-Cô đã giao cho Tể tướng sẽ đảm nhận giải quyết mọi việc cho mình.

Bây giờ đang viết thánh chỉ cũng sắp xong.Đầu cô sáng giờ cứ Thái Anh mãi.Bệ hạ này đã mê muội ả hồ ly kia rồi sao?

đã hoàn toạn bị ả mê hoặc luôn sao?Đúng.- Rốt cuộc nàng đi đâu..*Cốc cốc*- Vào đi.- Tâu bệ hạ, có cô gái xưng Thái Anh muốn gặp người.- Cho vào!- Tuân lệnh.Lát sau khi đã viết xong thánh chỉ, lính cùng Thái Anh chạy vào.- Truyền thánh chỉ xuống sớm một ngày, lui ra đi.- Dạ.Người kia nhận thánh chỉ rồi nhanh chóng chạy khỏi.- Bệ hạ~- Lại đây.Nàng hí hửng chạy lại ngồi vào lòng cô.- Họ không cho em vào..- Họ không biết.- Thật nhớ người~- Nàng dám bỏ đi.- Người ta có việc gấp mà!*Chụt*Cô hôn chốc lên môi nàng.- Lần sau không được thế nữa.- Dạaa.- Giờ thì bồi thường cho ta đi- Bồi thường gì chứ!

- Là như thế này.- Không aaaa người ta còn đau mà~Nói xong cô bế Thái Anh đi về phòng mình.
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 4 [H+]: Bồi Thường


Sau khi quăng nàng lên giường, cô nhanh chóng cởi bỏ long bào của mình ra.- Nàng có biết, ta nhớ nàng lắm không?- A em cũng nhớ người mà.Thái Anh đưa tay lên vuốt ve long nhan của cô, ôi gần như thế này nàng cũng thầm phải thốt lên bệ hạ của mình đẹp đến nhường nào.

Đôi mắt tam bạch tôn lên vẻ lạnh lùng và cuốn hút, mũi cao chót như có thể trượt trên đó.

Đôi môi cương nghị cùng gương mặt thanh tú tuyệt mĩ.

Bây giờ đã thuộc về Phác Thái Anh đây rồi.Lệ Sa mơ màng khi bị vuốt ve như thế, bàn tay to lớn thon dài của mình bắt lấy tay nàng.

Môi cô áp lên môi nhỏ của nàng mà ngấu nghiến.

Cái lưỡi dài ướt át đưa vào trong vòm miệng nàng mà cuốn lấy.

Âm thanh ám muội vang lên theo từng nhịp.Tay cô lần mò cởi đồ nàng ra, nhanh chóng cơ thể phát sáng đó liền hiện ra trước mắt.

Đêm qua vì phòng tối nên không thấy được toàn bộ, bây giờ cô cực kì thỏa mãn rồi.

Cơ thể nỏn nà không tì vết.

Ba vòng cực kì bỏng mắt nha.

- Nàng có một tâm hồn thật căn tròn.- Aaa~ đồ biến thái..- Dám nói ta biến thái, được ta cho nàng thấy biến thái là như nào.Dứt khỏi nụ hôn đó cô dời môi xuông cặp bạch thỏ to tròn, ngoạm lấy một bên mà mút mát, bên còn lại dùng tay nắn làm nó biến dạng.- Aaa...ah~ người...bệ hạ~nh..nhanh..Cô cứ mút nó tới khi hạt đậu đỏ xưng lên thì mới nhả ra, bên kia bị tay bóp mà đỏ hết.- Thật đẹp.- Ưmmm~ người còn nói!- Từ nay nàng thuộc về ta rồi.- Thế bệ hạ không được bỏ em.!- Sẽ không bỏ nàng.- Người sẽ không nuốt lời đó nhé?- Được, bây giờ mau cho ta.- Ưmm cho người hết~Nghe xong như được thăng hoa, cô cuối xuống dán nụ hôn trải dài xuống tới rốn, rê lưỡi vòng quanh nó, tiến xuống một chút đã thấy được cái nơi mà đã làm cô điên đảo đêm qua.

Chỗ đó đã rỉ nước rồi.- Aaa~ Lệ Sa đưa một ngón tay vào, lập tức chỗ đó khít chặt lấy ngón tay cô.- Thả lỏng.Khi cảm nhận được sự khít chặt giảm dần, cô chọc đến lút luôn ngón tay của mình.- Áaa~...bệ hạ~Thái Anh cong người sung sướng, cơ thể cự ngoạy ý muốn cô ra vào.

Lệ Sa thích thú giữ im chọc ghẹo nàng.- Ahh..ngứa~ em muốn..- Ngứa chỗ nào?Cái tên hoàng thượng ngu ngốc này, tay ở trong người ta rồi mà còn hỏi ngứa ở đâu.- Ở..đây aaa~Nàng damdang đưa tay xuống đẩy tay cô ra vào.

Lệ Sa hài lòng cử động ngón tay của mình, khi rút ra còn chèn thêm một ngón nữa.- Aaa..oh~ưm bệ hạ á~ nh..nhanh e..em s..sướng~Cô trườm lên ngặm lấy ngực nàng, tay bên dưới tăng tốc ra vào.

Thái Anh sảng khoái ấn đầu cô sâu vào.- Ưmm...ưm~aa~...nhanh...e..em sắp. oh~Khi biết nàng sắp lên đỉnh, cô độc ác rút tay ra khiến nàng như rớt từ thiên đàn xuống dưới đất.

Nhanh sau đó lật nàng lại chổng mông lên, cô ghim thẳng cự vật to dài kia vào lỗ nhỏ ướt át.*ọt*- Aaaa~Thái Anh rên lớn úp mặt xuống gối, những nhịp thúc nhanh từ cô tăng dần, khoái cảm ập đến, nàng vừa đau vừa sướng không thể tả nỗi.- Á~ aa..ưm..ng..người ch..chậm ohh~chết..em mất~- Chổng mông cao lên!- Áhh...ch..chết mất...ưm..m~Tốc độ nhấp còn nhanh hơn tiếng rên của nàng, bây giờ trong mắt vị bệ hạ đây chỉ toàn dục vọng, còn Thái Anh mất lí trí chỉ có thể ú ớ rên rỉ mà nắm lấy gối.

- B..bệ hạ aaa~...ah..e..em sắp..oh~ Aaaa~Nàng rên lớn một cái rồi bụng nhỏ co thắt dữ dội, phút chốc chỗ kia đã tràn ra thứ dịch màu trắng đục.

Thấy vậy cô vẫn không chịu dừng mà tiếp tục công việc của mình.- Á..á~ kh..không..người..em...mm~ kh..không được ohh~- Hừ, ta thao chết nàng!*Chát*Cô tát lên mông nàng một lực mạnh in hăn năm ngón tay lên.- Áhh..đ..đau mà..*PHẠCH PHẠCH PHẠCH PHẠCH*- Aaa~..ohh~~..ư..mm ưm..b..bệ hạ ÁA~Nàng tiếp tục cao trào, chỉ mới hai lần mà thân thể xụi lơ nhưng người phía trên điên cuồng tiến vào rút ra.

Dịch mật chảy xuống dọc xuống mép đùi vô cùng cháy mắt. *Chát×5*- Áhh đau..đau..hức..ng..người..nhẹ..

e..em đau aaa..- Cho nàng chết..Grrrr..- Ahhh~~Cô thúc một phát lút cán, tinh dịch nóng hổi bơm đầy vào tử cung kia, nàng ưởn lưng tiếp nhận.

Vật lớn còn chưa xìu xuống.- Hah~- Bệ..hạ hức hức..đ..đau..lắm...Thái Anh bật khóc nức nở, người này thật mạnh bạo, chỉ mới làm có hai lần không hề nhẹ tay mà còn hung hăng như thế.

Chỉ muốn hấp thụ dương tinh của dị nhân để luyện tà thuật thôi mà phải chịu dày vò như vậy, có phải lão bà cáo tinh kia đã lừa nàng không?Nàng dùng sức bò về phía trước để rút mình khỏi cự vật kia, nhưng chậm tay đã bị cô bắt bài chụp lấy eo mà kéo.

Vật lớn kia cứ thế đâm vào lại.- Ưmmm~Cô điêu luyện lật nàng lại, gậy thịt kia xoáy một vòng trong lỗ huyệt nhỏ.

Thái Anh đón nhận đợt sung sướng đến điên dại.

Cơ thể co rút một cái.Cô tiếp tục áp môi mình lên xương quai xanh tinh xảo kia mà mút, khi rời ra còn để lại một vệt đỏ đánh dấu chủ quyền.

Thái Anh nằm thoi thóp tìm hơi thở, bầu ngực phập phòng theo nhịp.

Lúc này cô bỗng thấy một hình xâm kì lạ màu đỏ ngay bên eo phía trái.- Đây là gì?- Ưm...em không biết..Hiển nhiên đó là dấu ấn của hồ ly tinh, sao mà nàng không biết.

Chỉ lừa cô thôi, tên bệ hạ ngu ngốc.- Có thật là không biết?- Không màaa.- Hừ*Phạch*Cô nhấp mạnh một cái làm cho dịch bên trong bắn ra ngoài.

Tiếp tục mạnh bạo ra vào.- Aaaa..~- Thật muốn thao chết nàng!- Aaa..ohhh~kh..không...mà~...hức..bệ hạ..d..dừng lại..Vậy là xong, cô hành hạ nàng ba giờ đồng hồ liên tiếp.

Khi Thái Anh cao trào lần thứ năm thì cô mới đạt cực khoái lần thứ ba.

Sự việc diễn ra quá mạnh bạo làm cho nàng ngất lịm ngay sau khi cao trào.- Cho nàng khỏi đi.Lệ Sa chỉ lau chùi qua loa chỗ ngủ rồi bận đồ lại cho bản thân, còn nàng thì để trần trụi đắp mền.Để nàng nằm đó nghỉ ngơi, cô lấy lại nét mặt lạnh lùng ngồi vào bàn mà xem sổ sách.-.-
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 5 : Cưng Chiều


Sau hai giờ mệt mỏi giữa trận ân ái điên cuồng, Thái Anh thức giấc vác theo cơ thể mệt mỏi đau nhức.

Theo thói quen nàng đưa tay biến ra ma thuật màu tím để hồi phục sức khỏe.

Nhưng vô tình toàn bộ việc đó đã lọt vào mắt cô.

Cô không nói gì, trực tiếp đi lại bế nàng đặt lên đùi.

Thái Anh chới với chưa định hình được thì có một nụ hôn dán xuống môi mình.*Chụt*- Aaa tên ch...ơ bê hạ?- Nàng mới nói gì?- Kh..không có.*Chụt* Cô tiếp tục hôn mạnh vào môi nàng, cái hôn này như muốn nuốt trọn môi Thái Anh.- Ưmm bệ hạ...đau quá..- Ta giúp nàng lau cơ thể nhé?- Dạ..Lệ Sa nhẹ nhàng để nàng xuống rồi sai người mang nước ấm lên để lau người cho bảo bối bé nhỏ kia của mình.Thái Anh lúc này mới biết mình không có y phục nên ngại ngùng che lại, đó là người khác chứ nàng thì một nẽo.

Đợi khi cô mang ít đồ lại nàng thì bản thân cố tính uốn éo nằm nghiêng chống tay đỡ đầu, lộ ra những đường cong chết người.Cô như thấy được bảo vật ngàn năm có một, trố mắt đó mà nhìn.

Vô thức di chuyển ngồi xuống, bàn tay hư hỏng sờ lên rồi vuốt vé cái đùi trắng nỏn đó.- Ưmm~- Là nàng câu dẫn ta.Lệ Sa đè nàng lại, môi mình áp xuống mà mút lấy môi nàng, Thái Anh rên ư ử trong cuốn họng, tay nhỏ vòng lên câu lấy cổ cô kéo sát xuống, chân quặp vào bên hong Lệ Sa mà đưa đẩy.

Rời hỏi nụ hôn một cách dứt khoát khiến cô hụt hẫn, định hôn một lần nữa nhưng bị ngón tay kia của nàng chặn lại.- Người ta còn đau~- Rõ ràng là nàng quyến rũ ta.- Để hôm khác em sẽ đền cho màa~ có được không?- ...Được.- Ưh~ thật đáng yêu.Thái Anh thích thú nhéo má cô, cười cợt nhã khi thấy mặt cô đen xầm lại.

Chắc là bị làm cho hứng lên mà không thể thỏa mãn được.

Chỉ trách nàng còn đau, nếu bình thường đã đè ra mà thao rồi.Cô cũng không biết lúc nào đã ham muốn làm tình với cô nhóc nhỏ quyến rũ này, phải chăng là bị bỏ bùa mê thuốc lú.Khi cung nữ bưng khăn và nước ấm vào thấy được cảnh không nên thấy thì bất ngờ đỏ mặt tía tai, nhắm mắt nhắm mũi mà để thau nước xuống mà đi.

Tay lỡ quơ trúng lọ mực làm nó đổ phát ra tiếng lốc cốc.

Hai con người kia vì thế cũng giật mình nhìn qua.

Lệ Sa cau mày khó chịu, còn Thái Anh mơn trớn mà sờ soạn người cô.- Nô tì thất lễ, vì thấy hai người thân thiết nên thần dám không làm phiền, mong bệ hạ tha mạng!Cung nữ kia hốt hoảng đến xanh mặt vội quỳ xuống dập đầu cầu xin.

Lệ Sa rời ra đắp chăn che thân thể ngọc ngà đó của nàng lại rồi đi qua nhưng bị nàng níu lấy tay áo.- Nào bỏ ra cho ta đi.- Bệ hạ...người bỏ em.- Không có, ta lấy nước lau người cho nàng, ngoan nhé.Cô nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, nhận được cái bĩu môi đó cô cũng không muốn chậm chạp mà tiến nhanh đến cung nữ kia.- Nô tì vạn lần cầu xin bệ hạ, đừng giết thần..- Ngươi nói gì thế? ta làm gì à?- Thành thật xin lỗi bệ hạ, mong người tha mạng.- Ta chưa làm gì, lui ra đi.- Ngàn lần đa tạ bệ hạ, thần xin phép.Cung nữ vọt chạy ra ngoài không dám chậm trễ, trước đây người phụ nữ này khi chưa lên ngôi rất độc ác.

Cô rất ghét bị làm phiền, ai mà cả gan như thế đều bị chém chết.

Nhưng sau này bị Chí Long thuần hóa, thì cũng không còn tàn độc như thế.- Thật phiền phức.Cô bưng thau nước lại chỗ nàng, mở chăn ra, vắt khăn khô rồi dùng nó lau cơ thể.

Thái Anh nằm im cho cô làm việc, cũng thầm đoán lúc nãy tiện tì kia sợ hãi thì biết cô đã uy quyền như thế nào.- Thoải mái không?- Ưmm thật thoải mái.Lau tới vùng cấm của nàng thì cô dừng lại, Thái Anh nhắm mắt hưởng thụ cũng chỉ tưởng cô nhúng nước để lau tiếp.

Nhưng đâu phải, cô tà d.â.m lấy cái khăn đó bọc ngón tay mình lại mà đâm vô lỗ huyệt kia ngoáy.- Aa~~...ahh..bệ..hạ đau..ng..người bỏ ra áaa~Thái Anh giật thót người, chặn tay cô lại nhưng cô càng đâm sâu hơn.

Tên này thật là hám dục.- Đ..đau..mà ahh~..bệ hạaa~Cảm nhận được bên trong xiết lấy ngón tay mình, cô tàn nhẫn rút ra.

Thái Anh hụt hẫn mà nhìn cô.- Ơ..- Nàng đau sao? ta xin lỗi.- Yahhh đồ..đồ...hức..tránh ra đi huhu...Cô lúng túng khi thấy nàng bật khóc, chỉ mới trêu một xíu thôi.

Ai biểu lúc nãy câu dẫn cô.- Nào nào ta xin lỗi, ta chỉ đùa một xíu thôi.- Hic..đ..đi ra đi..hic hic..bệ hạ hức..- Ta xin lỗi mà, ngoan nào.- Huhu...Cô ôm nàng vào lòng, bàn tay lớn gạt đi nước mắt, xoa xoa gương mặt nhỏ kia.

Hôn chụt vào má nàng một cái.- Ta xin lỗi.- Đồ xấu xa!- Sao cũng được, đừng giận.- Hứ.Thái Ánh khoanh tay chu mỏ quay qua hướng khác.

Trong thật đáng yêu nha, cô bật cười thành tiếng.- Thật đáng yêu, nào ta thay đồ cho.Nàng cũng ngoan ngoãn ngồi im cho cô thay y phục giúp mình, người này thật là đã yêu nàng rồi.

Thái Anh nhếch môi mãn nguyện khi cô hạ thấp giá trị bản thân quỳ xuống đeo hài cho nàng rồi đứng dậy hôn lên chán một cách ôn nhu nhất.

Mọi việc đều nhẹ nhàng như thể sợ nàng đau, nhưng mà người này cũng rất mạnh bạo khi ân ái.

Quả thật không còn việc gì đánh giá thấp cô, chỉ mỗi cái là ngu muội bị ả hồ ly tinh như nàng mê hoặc.

Liệu ả ta có thật là yêu cô, hay còn có mưu đồ khác??- Người sẽ mãi mãi thuộc về em._______________________________________Không biết các đọc giả thích nhiều tình tiết H hay là ít H vậy ta??

Để tác giả còn rút kinh nghiệm nè hihi.
 
Lichaeng | Hồ Ly Dụ Thụ
Chương 6 : Vườn Anh Đào


Lệ Sa đã thay đồ cho mình và cả bảo bối của mình, quyết định hôm nay là muốn ra khỏi hoàng cung và cùng nhau đi chơi ở kinh đô.

Hoàng cung như điếng người khi thấy người kế bên là ai mà cả gan đi cùng với bệ hạ của họ, còn tay trong tay nữa cơ.Có người nói là người thương của bệ hạ, có người còn cho rằng chỉ là một con nô tì thấp kém đi theo hầu hạ thôi.

Một tên thái giám nói.- Ta nhìn thấy người kia rất quen, nhưng cũng không nhớ.- Đúng vậy.Xì xào như thế mà cứ khi bị Lệ Sa liếc một phát là như bị câm.- Nàng thích đi chơi không?- Tất nhiên rồi.- Thế chúng ta đi nhé?- Dạ~Lệ Sa dẫn nàng đi, sai người chuẩn bị ngựa cho cả hai.

Nhưng mà chỉ là một con, cô không muốn tên nào đi theo hết nhưng vì đảm bảo an toàn cho bệ hạ thì tể tướng âm thầm kêu một hai tên theo sau bảo vệ, phải không cho cô biết.- Mình đi đâu thế?- Nàng muốn đi đâu?- Người đi đâu thì em đi đó.- Được.Lệ Sa bế Thái Anh lên con bạch mã ngồi trước, còn mình leo lên sau, tay cầm dây mà điều khiển cho bạch mã chạy, mấy tên lính gác cổng nhìn thì há hốc mồm.

Không thể biết nàng danh phận gì mà được bệ hạ sủng bái cưng chiều như vậy.- Haizzz cứ cái đà này đệ đoán không lầm thì vị cô nương kia sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành hoàng hậu của chúng ta.- Chắc là vậy rồi, nhan sắc phải nói là tuyệt phẩm thế gian.- Đệ tán thành.Không ít phút sau khi ngựa của cô rời khỏi cung thành, liền có hai con ngựa đen phi theo.

Hóa ra đó là lính được tể tướng sai đi theo bảo vệ.Nơi mà cô dẫn nàng đi đó chính là vườn hoa anh đào thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc.

Cũng chính là của cô.

Khi ngựa đi vào, hai lính gác cổng liền nhận ra là bệ hạ đáng kính Lạp Lệ Sa, hai người gập người góc chín mươi độ mà chào.

Cửa lớn mở ra cho ngựa tiến vào.

Thái Anh mở to mắt chiêm ngưỡng.- QaaaaaaLệ Sa đưa ngựa cho lính gác cổng giữ dùm, còn mình thì cùng nàng đi vào vườn hoa anh đào rộng lớn.- Nàng thích không?- Có, thật đẹp nha.- Nàng thích là được rồi.- Người trồng từ bao giờ thế?- Ba đời nhà ta.- Em còn chẳng biết.Thái Anh bĩu môi, tu luyện hơn hai ngàn năm nay rồi mới biết được có vườn anh đào lớn như thế, thật hùng vĩ.

Còn cô nhìn các biểu cảm của nàng thì vô cùng thích thú, ông nội từng bảo chỉ có những người coi là quan trọng mới được dẫn vào đây, vậy mà bây giờ cô lại đi dẫn một "bé" hồ ly đã tinh vào đây.

Ayyza thật sự bái phục bệ hạ của chúng ta.- Thế ta sẽ dẫn nàng tới đây thường xuyên.- Thật không!?- Ừm.Thái Anh cười rạng rỡ nắm lấy tay cô mà lắc lắc, nụ cười đó hoàn toàn đánh gục Lạp Bệ Hạ đây, nó giống như tia nắng vàng chiếu sáng cô.- Nàng cười thật đẹp, sau này cười nhiều hơn nữa nhé.- Dạaa.- Haha.Nhìn nàng như thế cô vui lòng lắm, chỉ mới bên nhau hai ngày thôi mà trái tim cô như được nàng rót đầy mật ngọt, khi ở bên nàng con người cô được bộc phát tất cả sự ôn nhu dịu dàng dành cho Thái Anh.

Cô luôn dành mỗi phút giây mà ngắm nhìn nàng.

Đây chắc không phải là người, cũng không phải yêu tinh hóa thành, đây chính là tiên nữ của đời cô.Lệ Sa sau khi cho nàng ngắm moin ngóc ngách của vườn anh đào thì dẫn nàng đi lại một cái mái chồi nhỏ, chỗ này thoáng đảng mát mẻ, bàn ghế được làm bằng ghỗ anh đào.- A em mỗi chân quá.- Qua đây.Thái Anh vừa bước qua đã bị cô kéo ngã ngồi lên đùi, hai bàn tay to lớn vòng qua eo mà siết.- Ta cũng mệt.- Ở đây chẳng có nước, người ta khát muốn chết.- Vậy à..Cô gian tà nhìn nàng, Thái Anh chưa kịp phòng thủ đã bị cô áp môi mình lên mà chiếm đoạt, tại vì tính mở miệng la á nên không có khép lại, thế là cô cơ hội lòn lưỡi mình vào trong mà cuốn lấy, tiếng chốc chốc vang lên.

Nàng để một tay lên vai cô, một tay ấn đầu cô sâu vào.

Bao nhiêu nước bọt cứ thế mà truyền cho nhau.

Như vậy tới khi nàng hết hơi mà đập vai.

Lệ Sa rời ra lại là kéo theo sợi chỉ bạc đó.

Cô lau đi.- Đỡ khát hơn chưa?- Ưmm~ đồ cơ hội !- Hahah dễ thương.Cô bật cười thành tiếng lúc nhìn thấy nàng phồng má lên giận dỗi, hai bên còn đo đỏ.

Đây không phải là hồ ly đâu, đây là sóc chuột...chắc là vậy.- Không được cười em !- Rồi rồi, nàng đi theo ta tới chỗ này.- Nhưng em mỗi chân lắm.- Ta cỏng.Thế là Thái Anh ngoan ngoãn leo lên lưng cho cô cỏng đi, trong lúc đi còn đưa tay xuống xoa xoa má cô.

Lạ thật nha, nhìn thì lạnh lùng khó chịu chứ da mặt thật mềm còn mịn nữa.

Nàng rất thích.- Tới rồi.Cô thả nàng xuống, trước mặt là một cái cây anh đào to nhất, trên thân cây thì chằng chịt chữ.

Lệ Sa lấy cây dao kế bên đó đưa cho nàng.- Làm gì ạ?- Nàng có yêu ta không?- Đương nhiên rồi.- Vậy chúng ta khắc tên nhé?- ...Thái Anh đứng hình, không thể ngờ được cô yêu nàng đến vậy.

Được dẫn tới đây còn được cùng cô khắc tên lên cây trăm tuổi, việc này đồng nghĩa với việc sau khi khắc.

Cả hai sẽ thương nhau trọn đời, cây sẽ là vật chứng.- Có được không?- Dạ..Ánh mắt chân thành của cô đã đánh gục tiểu hồ ly cô đơn hơn hai ngàn năm nay.- Ta tên Lạp Lệ Sa.- Em tên Phác Thái Anh.Cả hai lần lượt khắc tên cho nhau, nhưng khi tới cô thì cố tính khắc chữ sâu nhất có thể.Cô tiếp theo quỳ xuống nhắm mắt nói.- Lạp Lệ Sa đây nguyện dành cả đời người yêu thương Phác Thái Anh, nếu ta dám gian dối dù chỉ nửa lời.

Khẩn trời ta sẽ bị bẻ xương.- Aa sao người thề ác vậy!?Thái Anh liền ngồi xuống bịt miệng cô.- Ta thương nàng.Cô gỡ tay nàng ra, lại lần nữa hôn lên môi Thái Anh.

Giống như chứng minh mình yêu nàng là thật.

Cây anh đào lúc đó cũng bị gió thổi mà rụng vài bông.

Trời chứng đất kiến, bây giờ cũng không thể phủ nhận việc cô yêu nàng là giả, cô làm tất cả cũng không phải giả, chỉ có nàng.

Chẳng phải ban đầu là chỉ muốn lấy dương tinh của dị nhân để tu luyện ma thuật?Khóe mắt nàng bỗng cay cay, giọt lệ cũng rơi xuống.

Tay nàng câu lấy cổ cô.

Dứt khỏi nụ hôn mà sụt sùi.- Em cũng thương người, Lệ Sa..Cô mĩm cười ôm nàng lên, cái ôm ấm áp nhất.

Trái tim cô đã thuộc về nàng như mong muốn.

Cũng chẳng biết đến bao giờ.

Là mai đây, hay hết kiếp người, hay đến vạn kiếp nữa, cũng chẳng thể biết.

Chỉ có thời gian mới biết.- Những cái tên trên đây là những đời trứơc của gia tộc ta, đây là phụ hoàng và mẫu hậu của ta, còn đây là ông bà nội.Cô vừa nói vừa chỉ cho nàng thấy từng cái tên.- Cho đến bây giờ, chưa có ai ly hôn.- Vậy nếu em và người...- Suỵt, ta sẽ không cho phép.Cô ngắt ngang lời nàng, cô biết nàng sẽ lo lắng cho sau này.

Nhưng cô là ai chứ, cô là một vị vua của đế quốc mạnh nhất, cô chưa bao giờ thua ai, trong từ điển của cô không có từ thất bại.

- Nàng cứ việc thương ta thật lòng, phía trước có ta lo.- Dạ._______________________________________Huhu máy tui sắp hư nên nó tắt nguồn hai ngày rồi nên chẳng ra chap cho mọi người được, thành thật xin lỗi mọi người T-T
 
Back
Top Bottom