Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
343354883-256-k850311.jpg

Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
Tác giả: kh_vy1212
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

cặp phụ của Siêu cấp cưng chiều nha.

 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
Chap 1


.....Một lúc sau, Lê Tiếu đi ngang qua, ngồi hàng trước nhàn nhạt hỏi: "Anh về Nam Dương mấy ngày?"

Anh Ba Lê Thừa thôi nhìn cửa sổ mạn, biếng nhác nhướng mày: "Có việc sao?"

"Không có thì không được hỏi à?"

Lê Tam gác chân, một tay đỡ trán: "Xem tình hình, chắc hai ba ngày gì đó."

Lê Tiếu nhìn: "Nam Hân không quay lại?"

Cô vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh như ngưng đọng.Lê Tam điều chỉnh tựa lưng ghế ngồi, ngửa người nằm xuống, giọng trầm thấp: "Ờ, chắc thế, không biết."

Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: "Cãi nhau hay chia tay rồi?"

"Chia tay."

"Bao giờ?"

"Quên rồi."

Rõ ràng Lê Tam không muốn nói nhiều, chỉ trả lời mấy câu rồi cau mày nhắm mắt vờ ngủ.Lê Tiếu nhìn gương mặt buồn bực của anh mình, cong môi như có điều suy nghĩ.Lê Tam và Nam Hân chia tay thật rồi.

Chẳng những thế, để tránh người cũ gặp nhau lúng túng, Nam Hân chủ động rời khỏi trụ sở chính biên giới, đi đến công xưởng nhánh đìu hiu phía Bắc.Cô nàng đã đi được ba tháng, ngoại trừ báo cáo công việc thường ngày, gần như họ không liên lạc hay tiếp xúc.Gần như thành người xa lạ.Nam Dương, mọi người xuống máy bay, Lê Tam theo ông bà Lê về biệt thự.

Vào phòng khách, anh cầm bao thuốc
lá trên bàn chuẩn bị châm một điếu.

Lê Quảng Minh nhìn Đoàn Thục Viện, nháy mắt với bà: "Bà hỏi đi."

Đoàn Thục Viện lườm ông, ngồi xuống nhận lấy trà hoa người giúp việc mang lên, vờ như vô tình thăm dò: "Sao lần này con không dẫn theo Nam Hân về?

Mẹ có mua quần áo cho con bé..."

Lê Tam dựa sofa, phun khói: "Mẹ, mẹ tự đi tìm cô ấy cũng được mà."

"Mẹ bảo con tìm đấy!"

Đoàn Thục Viện bày ra dáng vẻ bà chủ, cầm nắp khều lá trà: "Con sao thế, lúc trước đều do con dẫn con bé về, giờ còn không cho mẹ hỏi?"

Lê Tam chau mày: "Mẹ hỏi thì cứ hỏi, nhưng con không biết, không thể trả lời."

Đoàn Thục Viện trao đổi bằng mắt với Lê Quảng Minh.

Cuối cùng hai vợ chồng cũng nhận ra khác thường.Lê Quảng Minh khom lưng ngồi xuống, khuyên bảo: "Thằng Ba à, con bé Nam Hân rất tốt, bao năm qua bôn ba với con, con đừng không biết tốt xấu."

"Con?

Không biết tốt xấu?"

Đoàn Thục Viện phụ họa: "Ba con nói đúng đấy!

Đừng tưởng ba mẹ không biết cái nết con thế nào."

Lê Tam dụi nửa điếu thuốc hút dỡ vào gạt tàn, đứng dậy rời đi:"Ba mẹ đừng để ý chuyện này, tự con hiểu rõ."

"Này, con ..."

Ông bà Lê nhìn anh rảo bước rời đi, đồng loạt thở dài bất đắc dĩ.

Đoàn Thục Viện chỉ hận rèn sắt không thành thép,không kìm được quở trách Lê Quảng Minh:"Xem con trai ngoan của ông đấy, sắp ba mươi đến nơi rồi mà cả ngày chỉ biết mơ mơ hồ hồ."
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 2


Lê Quảng Minh cười xòa: "Em cứ hay bận tâm.

Con cái tự có cái phúc của nó, đã là của nó thì chắc chắn không chạy mất được đâu.

Còn không phải của nó thì cố ép cũng chẳng được."

"Cái gì mà khát cầu cũng chẳng được."

Đoàn Thục Viện dằn ly trà lên bàn: "Em đã sớm xem Nam Hân như con
dâu rồi, giờ lại nói với em là cố ép cũng không có ích gì?"

Lê Quảng Minh mím môi ngượng ngùng không lên tiếng nữa, chủ yếu là không dám mạnh miệng với vợ.

Cùng lúc đó, Lê Tam quay lại phòng cho khách, đứng trước cửa sổ nhìn vườn hoa sân sau, mở cúc áo cổ, hơi thở dần nặng nề.[Lê Thừa, chia tay đi.][Tôi mệt mỏi rồi.]Là Nam Hân đề nghị chia tay.

Chỉ có mấy chữ như vậy mà đã kết thúc tình cảm gần hai năm giữa họ.Lê Tam không còn nhớ rõ tình huống lúc đó nữa, có thể vì quá bất ngờ, anh còn chưa tìm được từ ngữ, chỉ nói một
câu: "Được, Nam Hân, em giỏi lắm."

Đến giờ, họ đã chia tay được nửa năm, từ đầu đến cuối Lê Tam không hiểu rõ tại sao Nam Hân đòi chia tay.Rõ ràng rất ăn ý, làm tình cũng hòa hợp, nhưng cô nói chia tay là chia tay, quyết liệt và dứt khoát.Từng ngày trôi qua, Lê Tam càng khó hiểu vừa phải kiềm chế tâm tư khác thường, không gặp sẽ không thấy ti tiện.Dù gì anh cũng là phía bị đá.Phải thấp giọng yêu cầu hàn gắn, lão đại biên giới không làm được.Tối hôm đó, Lê Tam nhận được cuộc gọi của Lê Tiếu.

Chưa đến năm giờ rưỡi, anh đã đến biệt thự vòng xoay.Lê Tiếu và Thương Úc vẫn chưa tan làm, quanh biệt thự lạnh lẽo, chỉ có Cố Thần tản bộ với hổ trắng trên sân cỏ.Nhắc đến cũng lạ, từ khi Cố Thần mặt dày ở lại biệt thự vòng xoay, hổ trắng không tiểu lên giày của anh ta nữa.Bình thường nếu Thương Dận bận học, Cố Thần chơi cùng hổ trắng, một người một hổ vô hình trung hình thành một loại tình bạn giữa người và vật vô cùng hài hào.Lạc Vũ dẫn Lê Tam vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Thương Dận đã bước xuống tầng: "Bác Ba."

Lê Tam ném điếu thuốc, ngoắc cậu bé: "Qua đây."

Thương Dận chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngửa mặt lên hỏi: "Bác Ba, sao không thấy bác gái đến?"

Lê Tam: "..."

Hình như câu đầu tiên mọi người hỏi anh khi gặp mặt đều là về tung tích của Nam Hân.Ông trùm biên giới rất buồn bực.Lê Tam vuốt mặt, một tay ôm Thương Dận, hung dữ nói: "Bác Ba của cháu còn chưa lập gia đình, lấy đâu ra bác
gái?"

"Thế... dì Nam có đến không?"

Lê Tam nhắm mắt, thở dài: "Cô ấy không đến."

"À."

Cậu bé duỗi chân: "Thế lần sau dì ấy có đến không?"

"Để lần sau mới tính."

Thương Dận có hơi hậm hực, cong ngón tay: "Thế cũng được."

Không bao lâu sau, cậu bé chui khỏi ngực Lê Tam, chạy ra ngoài tìm hổ trắng.Lê Tam ngửa đầu dựa sofa, gác khuỷu tay lên trán, tâm trạng rất phức tạp.Đồ phụ nữ đáng ghét, tự dưng đá anh, khiến mọi người đều cho rằng, đều là lỗi của anh.F*ck!

Thói đời gì thế!Gần sáu giờ, Lê Tiếu về biệt thự, vào phòng khách thấy ngay anh Ba hùng hổ trên sofa, sơ mi cởi ba cúc áo, trông vẫn giống ông trùm xã hội đen, nhưng dáng vẻ lại chán chường như đưa đám.Cô mỉm cười đi đến: "Anh đến sớm thế?"

Ráng chiều rọi lên người, Lê Tam nghe hỏi mà giật mí mắt: "Rảnh rỗi."

"Ngày mai anh đi sao?"

"Ừ."

Lê Tam kéo áo sơ mi: "Đơn đặt hàng trong công xưởng nhiều quá, anh về xử lý."

Lê Tiếu thả điện thoại xuống, gác chân trêu chọc: "Đây không phải chuyện do Nam Hân phụ trách à?"

Nam Hân, Nam Hân,...Lần này Lệ Tam về nước, cái tên nghe nhiều nhất là Nam Hân.Anh cúi đầu cầm điếu thuốc, cắn đầu thuốc nói mơ hồ: "Không có cô ấy cũng chẳng sao, công xưởng đâu có thiếu người."

"Không thiếu người..."

Lê Tiếu cười như không cười tiếp lời: "Nhưng tâm phúc thì sao?"

Nam Hân được xem như trợ thủ đắc lực của Lê Tam, nếu nói cô lấy một địch mười cũng không quá.Bao năm qua, Lệ Tam vào Nam ra Bắc, không hề lo lắng phía sau vì đã luôn có Nam Hân trấn giữ.Cô vừa là tâm phúc của Lê Tam, vừa là người phụ nữ của anh.Với mối quan hệ hai tầng này, những thứ Nam Hân đã bỏ ra vì Lê Tam rất khó đong đếm.

Nhưng dường như có
người không biết quý trọng.Lê Tam trầm ngâm rất lâu, bóp trán bật cười: "Em cố tình khiến anh khó chịu đây mà.

Rõ ràng biết ý nghĩa của cô ấy với công xưởng, lại cố nói ra cho bằng được.

Anh thấy em muốn ăn đòn."

"Nếu biết tầm quan trọng của chị ấy thì sao phải chia tay?"

Lê Tam nhướng mày qua làn khói: "Anh cũng muốn biết sao cô ấy đòi chia tay!"

Lê Tiếu hiểu ra: "Ồ, hóa ra anh không phải bên chủ động."

Lê Tam đen mặt: "Sao nào?

Cô ấy đá anh, em còn cười trên sự đau khổ của người khác?"

"Đâu có."

Lê Tiếu nghiêng đầu đỡ trán, giọng hời hợt: "Chắc chắn Nam Hân có cái lý của chị ấy."

Lê Tam: "..."

Em gái gì thế này?

Cứ bênh người ngoài!Lại qua hai mươi phút, đoàn xe của Thương Úc lái vào biệt thự.

Chỗ ngồi của Lệ Tam vừa hay bắt được cảnh sắc ngoài cửa sổ, ráng chiều về Tây, Thương Dận dang tay chạy về phía người đàn ông xuống xe, toét miệng gọi: "Ba ơi, bác Ba đến."

Cảnh này thật ấm áp.Lê Tam càng thêm chán chường.Không lâu sau, Thương Úc dắt Thương Dận vào phòng khách.

Ánh mắt hai ba con đều tập trung vào Lê Tiếu.Thương Úc thả cậu bé ra, đi đến bên cạnh xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Em về sớm thế?

Phòng thí nghiệm không bận sao?"

"Dạ vâng, mấy tháng này đều không bận."

Lê Tiếu trả lời sâu xa.Anh cụp mắt, ngồi xuống, nhìn Lê Tam sâu xa: "Tìm cô ấy hay tìm em?"

Lê Tam ngồi ngay đơ, hừ nhẹ: "Tìm khó chịu."

Thương Úc mỉm cười, nhìn Lê Tiếu sâu xa: "Cãi nhau à?"

Lê Tiếu lắc đầu: "Thất tình nên nghẹn thôi."

Thương Dận đứng cạnh sofa bắt được từ lạ, chớp mắt rồi chạy ra ngoài tìm Lạc Vũ, định hỏi thử cái gì gọi là thất
tình.Lạc Vũ không trả lời được câu hỏi này, tìm đại một cớ đuổi cậu bé đi.Thương Dận chưa từ bỏ ý định, thấy Cố Thần từ xa tiến lại, vẫy tay hỏi: "Chú Cố, chú biết thất tình là gì không?"

Cố Thần chắp tay sau lưng, gật gù đắc ý: "Sao thế, cháu thất tình à?"

"Dạ không, là bác Ba..."

Cố Thần ngẫm nghĩ rồi bắt đầu nói lung tung:"Thất tình là mất đi người mình yêu.Chú ví dụ thế này,chẳng hạn như cháu thích Hạ Ngôn Mạt, hai đứa ở cạnh nhau nhưng đột ngột Hạ Ngôn Mạt thay lòng đổi dạ, thôi toang luôn, thế là cháu thất tình rồi."

Cậu bé không hiểu bèn hỏi:"Thay lòng đổi dạ là gì ạ?"

"Thì là Hạ Ngôn Mạt thích anh trai khác,không cần cháu nữa,thê thảm lắm đúng không?"

Thương Dận trầm ngâm khoảng mười giây,dần mếu máo.
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 3


Ví dụ không phù hợp của Cố Thần dẫn đến tiếng quở trách tức tối của Lạc Vũ."

Anh lại nói hữu nói vượn gì thế?"

Lạc Vũ đi đến ôm Thương Dận vào lòng, vỗ về lưng cậu bé an ủi: "Đầu óc chú Cố của cháu không bình thường,
đừng nghe chú ấy nói lung tung."

Cậu bé nằm trên vai Lạc Vũ, mím môi không lên tiếng, tự bế luôn.Cố Thần gãi đầu: "Tôi nói cho vui thôi mà."

Lạc Vũ nhận ra tâm trạng của Thượng Dận đang bất ổn, ôm cậu bé trở về: "Cút, anh im miệng đi!"

Thương Dận vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói "Hạ Ngôn Mạt thay lòng đổi dạ", đêm đó cậu bé năn nỉ Lạc
Vũ đưa mình sang nhà ba nuôi, cứ như đồ chơi mình thích nhất bị người ta lấy đi mất vậy, kiểu gì cũng phải đoạt về.Lạc Vũ khó xử, đành phải báo lại Lê Tiếu, thêm mắm dặm muối chỉ trích Cố Thần một chập.Vẫn chưa đến tám giờ, Lê Tam và Thương Úc đã qua phòng khách hút thuốc bàn luận.Lê Tiếu hiểu rõ ngọn nguồn thì muốn cười mà không được, chỉ đành ôm Thương Dận: "Muốn đi thật sao?"

Cậu bé nắm váy cô, ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ ơi, con muốn đi, được không ạ?"

Với suy nghĩ ngây thơ của con trẻ, Lê Tiếu cũng không can thiệp nhiều.Cô xoa đầu cậu bé, chỉ dẫn từng bước: "Thích em gái sao?"

Thương Dận kéo dài giọng: "Thích..."

"Đi nào, nói với ba là con thích em gái."

Lê Tiếu nhỏ giọng bên tai cậu bé: "Truyền đạt lại nguyên văn cho ba con."

Cậu bé mím môi mơ hồ: "Thế chúng ta có qua nhà ba nuôi không?"

Lê Tiếu véo mặt cậu bé: "Nói xong rồi đi."

Thương Dận vội tuột khỏi đùi Lê Tiếu, vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.

Lạc Vũ ho khẽ, cười trêu chọc: "Mợ liều thật."

Lê Tiếu liếc cô ta, thản nhiên nói: "Nghe nói từ tuần trước Cố Thần đã dọn vào biệt thự của cô?"

Nhưng Lạc Vũ còn chưa trả lời, cửa phòng khách đã vang lên tiếng động.Hai người nhìn qua, thấy cậu bé siết ngón tay Thương Úc, gọi Lê Tiếu: "Mẹ ơi, đi được rồi."

Sau lưng họ còn có Lê Tam khá thừa thãi.Lê Tiếu nhướng mày: "Đi đâu?"

"Nhà ba nuôi."

Cậu bé hào hứng lắc tay Thương Úc: "Con nói với ba là con thích em gái, ba nói giờ đưa con qua
nhà em gái."

Lê Tiếu: "..."

Anh không cần phải xuyên tạc dụng ý của cô như vậy.Lê Tiếu đỡ trán, lấy điện thoại ra gọi cho Doãn Mạt: "Chị Hai, chị có nhà không?"

"Có, sao thế Tiếu Tiếu?"

Lê Tiếu nói: "Con trai em muốn qua nhà chị thăm em gái."

Không biết Doãn Mạt ở đầu bên kia đã nói gì mà hai người kết thúc cuộc gọi sau mấy giây.Cậu bé ngước nhìn Thương Úc, lại nhìn Lê Tiếu, dè dặt gọi: "Mẹ..."

"Chờ đi."

Hai mươi phút sau, đích thân Doãn Mạt đưa Hạ Ngôn Mặt đến biệt thự, giao luôn đồ dùng bình thường của cô bé cho Lê Tiếu rồi rời đi.Hạ Sâm về nhà, vào phòng trẻ sơ sinh phát hiện mất tiêu một đứa bé.

Hỏi bảo mẫu mới biết, vợ yêu của hắn đóng gói con gái yêu của hắn qua nhà Lê Tiếu rồi.Khổ nỗi, cô bé còn không khóc quấy, nhìn thấy Thương Dận còn vui vẻ vô cùng.

Lúc ấy Hạ Sâm có ảo giác, cải trắng mới nảy mầm nhà mình bị bứng luôn gốc rồi.Trưa hôm sau, một mình Lê Tam về công xưởng biên giới.Trước cửa khu làm việc, một chiếc Jeep màu đen lạ lẫm chiếm dụng chỗ đỗ của Lê Tam.Anh kéo phanh tay, nhìn ra cửa kiếng mà quát: "Xe ai đấy?"

Thuộc hạ đi ngang qua đáp: "Tam gia, là xe chị Nam Hân."

Xe của Nam Hân?Lê Tam bỗng siết bàn tay, vội vàng xuống xe.Anh gài cúc áo sơ mi, chỉnh lại đai lưng, vừa đi vừa hỏi: "Cô ấy về lúc nào?"

Thuộc hạ nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Chắc... hai ba ngày rồi."

Gương mặt anh tuấn của Lê Tam đen thui.

Anh cũng rời đi ba bốn ngày, cô tranh thủ lúc anh không có mặt ở đây
mới chịu về.Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, anh siết nắm đấm đi vào tòa nhà.Phòng vận động phía tay trái có người thét to: "Ba số hai."

Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên ngay sau đó: "Vương tạc, mau mau mau, chung tiền ra đây!"(*) Vương tạc là thuật ngữ đánh bài dùng để chỉ bài lớn nhất có cả Đại vương và Tiểu vương"Chị Nam, sao chị lại có Vương tạc thế?

Rõ ràng là tôi ném Tiểu vương ra mà?

Chị trộm bài!"

Nam Hân đạp băng ghế, vén tóc mai: "Tam Cẩu, có phải không chịu thua không?"

"Chị Nam, tôi là Tam Đấu."

Lê Tam đứng ngay cửa phòng vận động, mơ hồ cảm thấy tiếng "Tam Cẩu" kia đang chửi khéo mình.Bài bạc sôi sục trong phòng, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng cười như chuông bạc của Nam Hân.Lê Tam dùng mũi chân đẩy cửa, khi khe hở lớn dần, hình ảnh người phụ nữ đưa lưng về phía anh từ từ xuất hiện.Nam Hân buộc tóc đuôi ngựa, mặc sơ mi caro và quần jeans đơn giản vẫn không giấu được đường cong uyển
chuyển, càng không ngăn được ánh mắt ái mộ không chút kiêng dè của đám thuộc hạ kia.Nam Hân rất có sức hút ở biên giới, người đẹp lả lướt dù có đến đâu cũng rất hút mắt.Lê Tam biết, không dưới hai mươi gã đàn ông đã thổ lộ tình cảm với cô.Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh càng buồn bực, dùng sức đá văng cửa, trầm giọng nói: "Chơi mấy ván rồi?"

Nam Hân đang xào bài, không quay đầu lại mà chỉ tay như cầm súng: "Ba ván, chơi luôn không..."

Còn chưa dứt lời, phòng vận động đầy khói thuốc bỗng im lìm.Nam Hân quay đầu, miệng còn ngậm que kẹo, thấy người đàn ông lạnh lùng thì cười khẽ: "Lão đại quay lại rồi."

Biểu hiện của cô quá tự nhiên, cứ như là thuộc hạ bình thường nhất, cứ như bọn họ chưa từng cận kề tóc mai quấn
quýt lấy nhau vậy.Lê Tam hừng hực lửa giận nhưng lại không có chỗ trút.Anh nhớ cô, cũng hận cô, hận không thể đè cô lên giường hành hạ một phen cho thỏa.Nhưng anh không có lập trường.Vì Nam Hân không làm ra chuyện gì khó tha thứ, chỉ đá anh mà thôi.Anh nhắm mắt, bầu không khí áp lực lan khắp phòng vận động: "Ai mở sòng đấy?"

Mọi người không lên tiếng, rối rít liếc trộm Nam Hân.Giây kế tiếp, khoảng hai mươi gã đàn ông trong phòng giơ tay: "Tam gia, là tôi."

Nam Hân ngậm kẹo, nói thẳng: "Lão đại, là tôi."

"Em ra ngoài."

Lê Tam xoay người rời đi, sau đó đứng lại: "Những người khác qua công xưởng số Ba lắp ráp hàng, không xong thì đừng hòng ngủ."

Nam Hân hậm hực đứng dậy ra ngoài, vẫn không quên quay đầu than phiền: "Chẳng phải mọi người nói mai lão
đại mới về sao?"

Những lời này đã xác minh suy đoán của Lê Tam.Cô đang cố lần trốn anh.Phòng làm việc trên tầng,Lê Tam đạp cửa vào, Nam Hân ở phía sau ranh mãnh mở toang cửa phòng: "Lão đại,mở sòng bạc là lỗi của tôi,tôi chịu phạt."

"Chịu phạt thì đóng cửa lại."

Lê Tam hùng hổ ngồi xuống ghế xoay, ngẩng đầu nói:"Đến chia tay còn dám nói thì sợ gì ở chung phòng với tôi?"
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 4


Nam Hân đứng ngay cửa, cười phản bác: "Lão đại, nếu đã chia tay rồi, sao còn phải ở chung phòng nữa?

Dễ gây
hiểu lầm lắm."

"Ai hiểu lầm?"

Lê Tam nheo mắt nguy hiểm, bóng tối trùng trùng đáy mắt: "Nhanh như vậy đã tìm được mối
khác?"

Danh hiệu hoa hồng lửa biên giới đương nhiên không có lửa sao có khói.Lê Tam bỗng nhận ra, chỉ cần Nam Hân bằng lòng, chắc chắn sẽ có hàng tá đàn ông giẫm đạp lên nhau vì cô.Lão đại biên giới khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo: "Nói chuyện đi."

Nam Hân dựa vào vách tường ở cửa, gác chân: "Chưa tìm, không dễ gì mới thoát được bể khổ, kiểu gì cũng phải
hưởng thụ cuộc sống độc thân mấy ngày mới nghĩ thêm chứ."

"Tôi - là - bể - khổ?"

Mặt Lê Tam đen lại.Nam Hân cười: "Anh là hố lửa."

Bể khổ còn có thể quay đầu chứ hố lửa chỉ có nước tan xương nát thịt.Lê Tam nghiến răng, cười lạnh nói: "Mấy tháng không gặp, miệng lưỡi ngày càng lưu loát rồi."

"Lão đại, anh không biết rõ không đồng nghĩa với việc tôi nói chuyện không lưu loát."

Nam Hân đút hai tay vào túi, giọng giễu cợt.Là thuộc hạ của Lê Tam biên giới, đương nhiên Nam Hân không phải hoa trong nhà kính, thậm chí còn là hoa hồng lửa xinh đẹp đầy gai.Có lẽ biểu hiện của cô quá dịu dàng, khiến anh quên mất cô cũng là người phụ nữ giẫm đạp xác chết băng qua mưa bom bão đạn.Lê Tam chợt thấy được vẻ giễu cợt trong mắt Nam Hân, ngực như nghẹn lại, đạp ghế đi về phía cô.Cô đứng yên không nhúc nhích, ngón tay trong túi dần dần cong thành quyền.Chủ yếu là cô không đánh lại người đàn ông này.

Xung đột chính diện thì người bị đè chắc chắn là cô.Nam Hân liếc sau lưng, chuẩn bị tìm cơ hội bỏ chạy.Nhưng Lê Tam còn nhanh hơn, cả người bao trùm khí chất thổ phỉ dùng sức đóng cửa phòng: "Nói chia tay liền
chia tay, nói đá tôi liền đá tôi, Nam Hân, dường như em vẫn chưa cho tôi một lý do tâm phục khẩu phục."

"Ngấy rồi."

Nam Hân nhướng mày: "Lý do này đủ chưa?"

Lê Tam đứng trước mặt cô, cổ áo rộng mở lộ ra bất kham và cương quyết: "Không đủ.

Mấy tháng trước tôi không
có thời gian tìm em, nên em cho rằng dễ đá tôi vậy sao?"

Nam Hân nhìn khuôn ngực lấp ló của anh, giọng lạnh nhạt: "Thế anh muốn sao?

Xử lý tôi, hoặc...

đá tôi khởi công
xưởng?"

"Em đang nói thật?"

Lê Tam nghiêng người về phía trước, ngón tay thô to gạt tóc trước trán cô ra: "Nam Hân, lúc trước khi em quấn lấy quyến rũ tôi, sao không nói để tôi đá em?

Giờ một câu mệt mỏi đã muốn đá tôi, chuyện tốt để mình em chiếm hết, em xem tôi là gì, hả?"

Không phải Lê Tam không thể tiếp nhận sự thật bị người ta đá, nhưng anh không thể nào thản nhiên xem như không xảy ra chuyện gì được.Anh sẽ không đòi tái hợp, nhưng nhất định phải hiểu vì sao.Phụ nữ yêu cầu chia tay, một là thay lòng đổi dạ, hai là phai nhạt tình cảm, chỉ một câu mệt mỏi sao có thể là lý do được.Nam Hân ngạc nhiên cảm nhận nhiệt độ ngón tay của anh, nhìn sang hướng khác, thấp giọng hỏi lại: "Thế anh thì
sao?

Anh xem tôi là gì?"

"Em không nhìn ra sao?"

Nam Hân nhún vai: "Làm thuộc hạ của anh, làm bạn giường của anh, làm cánh tay đắc lực của anh, tôi chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu."

Lê Tam bật cười, kiểu cười khi đã quá giận: "Có phải em tính phủ định toàn bộ quá khứ?"

"Vậy sao?"

Nam Hân cũng bắt đầu tức giận: "Tôi đã không còn nhớ rõ chúng ta bắt đầu thế nào.

Lão đại, anh đã
quen với việc tôi chăm sóc anh, nhường nhịn anh, nhưng anh có chắc tôi là người anh cần không?"

Lê Tam trầm ngâm mấy giây rồi mím môi nói: "Sao lại không?"

Nam Hân cúi đầu, che đi gợn sóng nơi đáy mắt: "Anh chỉ nghĩ rằng, tôi là một người phụ nữ có thể hầu hạ anh, nên không phải tôi thì cũng có thể là người khác."

"Rốt cuộc em đang làm đỏm gì thế?"

Lê Tam thấy phiền mà xoa đầu, quay lại cạnh bàn cầm bao thuốc lá lên: "Tôi không có em, đương nhiên sẽ có người khác, đó là suy luận bình thường mà.

Cái lý như nhau cả, khi bên cạnh tôi có em thì chắc chắn sẽ không có người khác nữa, có gì sai sao?"

Nam Hân xoay người ngước mắt: "Đúng, đúng lắm chứ, nhưng đồng thời chứng tỏ đối với anh, không có chuyện chỉ có thể là tôi."

"Chỉ có thể là em?"

Lê Tam khom người dựa góc bàn, nhả khói hỏi lại: "Thứ nhất, tôi không ngoại tình, thứ hai, tôi không bày trò, lời chia tay là em nói, từ đầu đến cuối chỉ có em đùa giỡn, em lại còn than phiền với tôi, không có chuyện chỉ có thể là em?"

Nam Hân cau mày, cứ thấy anh đang cố đánh tráo khái niệm: "Tôi chưa nói để anh..."

"Thế em muốn nói gì?"

Lê Tam châm lửa, bực bội vô cùng: "Có phải em muốn cả ngày dỗ dành em, ỷ lại em, ngày ngày thề thốt tôi sẽ không rời bỏ em?

Thế này cũng gọi là chỉ có thể là em sao?

Nam Hân, IQ của em không phải trẻ con, muốn điều gì, muốn tôi làm gì, rõ ràng em có thể nói thẳng, đừng có hở ra là càn quấy đòi chia tay, tôi không thích thế."

Lê Tam không có kinh nghiệm tình trường để mò đoán rốt cuộc phụ nữ đang nghĩ gì.

Từ sau khi có Nam Hân, anh cũng không có ý định tìm người khác.Còn câu "chỉ có thể là em" kia, Lê Tam cảm thấy làm dáng quá, thậm chí còn nực cười nữa.Anh từng nghe nói, phụ nữ đều thích được cưng chiều, nhưng đôi khi suy nghĩ của họ quá ngây ngô, khiến người ta thật khó lòng tưởng tượng.Trong một khoảnh khắc, Nam Hân cũng cảm thấy liệu có phải mình hiểu lầm anh không.

Nhưng nhìn vẻ mặt
không vui của Lê Tam, cô biết mình lại chọc anh buồn bực rồi.Nam Hân liếm môi, giọng mũi khá nặng: "Trên bàn tiệc năm mới, tôi nghe hết những lời anh nói.

Anh chưa từng nghĩ đến tương lai, không nghĩ rằng mình cần kết hôn, thậm chí anh chỉ muốn phụ nữ làm ấm giường, với tôi..."

"Nam Hân!"

Lê Tam quát khẽ, gần như đã giận: "Em đã ở bên tôi bao nhiêu năm?

Mấy lời nói bâng quơ trên bàn tiệc cũng có thể tin là thật?"

Nếu đây là lý do Nam Hân đòi chia tay, Lê Tam cảm thấy thật nực cười.

Trong tiệc rượu, đàn ông đều hùa theo đúng dịp, nói linh tinh cả thôi, đặc biệt là tập hợp lão đại các phe biên giới, bàn tiệc đương nhiên chỉ nhắc chuyện làm ăn và phụ nữ, đây là đạo sống chung.Nam Hân cười nhạt: "Trong tiệc rượu đương nhiên không thể xem là thật, nhưng nếu anh đã nói ra miệng, đương nhiên cũng là tiếng lòng của anh.

Mọi người đều ngầm thừa nhận tôi chỉ là thuộc hạ kiêm bạn giường của anh, anh cũng đâu có phản bác?"

Thứ cô muốn, không phải là Lê Tam chỉ nhận định là cô, mà là sự để ý và bảo vệ của anh.Nếu đàn ông chẳng có ý thức bảo vệ người phụ nữ của mình khi đang ở chốn công cộng, điều đó đủ chứng tỏ đối phương không có vị trí nào trong lòng anh ta.Nhìn những cặp tình nhân xung quanh xem, Diễn gia sẽ mặc kệ người khác nhạo báng Tiếu Tiếu sao?

Hạ Sâm sẽ cho phép người khác nói xấu Doãn Mạt sao?Họ sẽ không, nhưng Lê Tam lại làm như không thấy với sự giễu cợt của người khác.Không phải cô mệt mỏi,mà chỉ là càng ngày cô càng nhận rõ địa vị của mình trong lòng anh.Thay vì chờ anh nói chia tay,chi bằng cô giành trước để giữ thể diện cho mình.
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 5


Phòng làm việc rơi vào yên ắng.

Lê Tam lẳng lặng hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

Nam Hân không muốn nảy sinh tranh chấp với anh, xoay người cầm tay nắm cửa: "Không có việc gì thì tôi..."

"Em qua đây."

Lê Tam nhìn gương mặt cô, mím môi nói: "Qua đây."

Nam Hân cảnh giác nhìn chằm chằm anh ba giây: "Làm gì?

Có việc sao?"

Lê Tam cầm lịch bàn, ngày tháng trên đó vẫn dừng lại ba tháng trước.

Anh giơ lịch, gõ lên một ngày có khoanh vòng đỏ trên đó: "Giữa tháng là kỳ kinh nguyệt của em, em thấy tôi có thể làm gì?"

Nam Hân bĩu môi, đi đến: "Vậy anh nói nhanh đi, chiều nay tôi...

ấy..."

Đương nhiên Lê Tam không bỏ qua cơ hội thân mật tuyệt vời như vậy.

Anh nhét điếu thuốc vào miệng, vòng tay ôm m cô vào lòng: "Ông đây mới về, em đã định đi?"

Nam Hân đẩy vai anh, mỉa mai: "Lão đại, cái nết nói không giữ lời của anh, thật sự không có phong độ đàn ông gì
cả."

"Nói chuyện phong độ với tôi?"

Lê Tam đột ngột siết chặt eo cô: "Chẳng phải em thích nhất tôi ngang ngược với em sao?"

Nam Hân trừng anh: "Đừng có đổi trắng thay đen!"

Lê Tam ôm cô bằng cả hai tay, miễn cưỡng đánh giá: "Hơn ba tháng không gặp mặt, em không nhớ tôi sao?"

Không nhớ mới là lạ.

Cho nên cô nói: "Bận quá, không có thời gian."

Lê Tam không vui, với bản thân mình, cũng như với thái độ thờ ơ của Nam Hân.

Anh thật sự không giỏi xử lý quan hệ nam nữ, cũng không hiểu mấy thứ lòng vòng kia, chẳng hạn như mặt nóng dán mông lạnh, có một không có hai.

Anh giảm lực cánh tay, gương mặt thổ phỉ ngang ngược: "Có phải em không định nói chuyện đàng hoàng?"

Đàn ông được tôn lên vị thế cao, rất khó để cúi đầu thần phục trước phụ nữ, huống hồ là thổ phỉ Lê Tam.

Nếu là trước đây, có thể Nam Hân sẽ sợ anh.

Nhưng giờ, cô lại có thể thản nhiên kể khổ: "Biết rõ tôi không định nói chuyện đàng hoàng, vậy anh còn giữ tôi lại làm gì?

Lão...

ưm..."

Nói lý với thổ phỉ, kết quả cuối cùng cũng chỉ đành chào thua mà thôi.

Nam Hân bị Lê Tam hôn môi, dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng để thất thủ.

Nhưng qua nửa phút, cánh tay mảnh khảnh của cô lại vòng lên cổ anh.

Lê Tam hôn rất sâu, nhưng vẫn giữ được lý trí.

Khi anh nhận ra động tác của Nam Hân, tâm trạng quang đãng như bầu trời phá mây mù.

Ngay sau đó, phần tóc gáy của anh bị cô níu lấy, kéo ngược ra sau, môi hai người lập tức tách ra.

Lê Tam bị đau, ngước mắt thấy ngay đôi mắt đầy ý cười của Nam Hân: "Lão đại, bình bất yếm trá."

"Thế à?"

Chút đau đớn này vốn không thể làm khó một gã đàn ông.

Lê Tam nhỏm dậy, xoay chân, ôm lấy cô đổi tư
thế.

Nam Hân lảo đảo và phải chân bàn, ngửa người ra sau, bất ngờ bị đè lên bàn.

Lê Tam cúi người chống góc bàn: "Có cảm giác chưa chiến đã bại không?"

Nam Hân nhìn trần nhà, thở dốc, đôi mắt dần đỏ ửng.

Tư thế nằm ngang vốn dễ rơi nước mắt, gần như ngay lập tức, hai hàng nước mắt của cô rơi xuống bàn.

Lê Tam lập tức cau mày: "Khóc cái gì?"

Nam Hân không lên tiếng, cứ thế rơi lệ.

Điều này khiến lồng ngực Lê Tam nghẹn lại, hít thở không thông.

Bàn tay anh vòng qua vai đỡ cô dậy: "Té đau à?

Yếu ớt vậy sao?"

Rõ ràng, anh đã quy kết hành vi vừa rồi là chơi đùa.

Nhưng Nam Hân vẫn không lên tiếng, chỉ ngồi trên bàn, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Lê Tam hơi nhức đầu, nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ: "Được rồi, tôi hôn em hai cái thôi mà, phải khóc lóc thế
luôn sao?"

Hai tay Nam Hân bụm mặt, vai run run, hình như đang khóc thật.

"F*ck!"

Lê Tam đợi một lúc, không thấy tình hình của cô khá hơn thì mất kiên nhẫn: "Chưa xong luôn sao?"

Qua thêm nửa phút, Lê Tam châm điếu thuốc, thở dài thường thượt: "Nam Hân, em nói đi, tôi phải làm sao em mới chịu ngừng khóc?"

Nam Hân buồn bực nói: "Anh xin lỗi đi."

Bầu không khí yên ắng đến mức hoảng hốt.

Lê Tam liếc cô: "Không có cửa nói xin lỗi đầu, đổi cái khác đi."

Dứt lời, cô rụt vai: "Vậy anh tránh xa tôi ra."

"Đổi cái khác đi."

Tiếng khóc sụt sùi của Nam Hân vang lên.

Lê Tam rối vô cùng, phun khói: "Được rồi, được rồi, ông đây xin lỗi."

Nam Hân ngẩng đầu: "Lần sau không được như thế nữa."

Lê Tam: "???"

Anh kín đáo nhìn cô, gò má trắng nõn gợi cảm khô ráo, đến nước bọt còn không có, lấy đâu ra nước mắt?

Anh kẹp cằm cô: "Nam Hân, giỏi rồi đấy, giả khóc với ông đây?"

"Lão đại, dùng kế không chê nhiều, có tác dụng là được."

Nam Hân đẩy tay anh ra, nhảy xuống bàn, cười rất tươi: "Là anh dạy tôi đấy."

Lê Tam nhìn cô chằm chằm, trong đầu hiện lên những ý tưởng lộn xộn.

Muốn xử lý cô, muốn nghe cô xin tha, muốn cô gọi tên anh một lần, chứ không phải lão đại.

Anh nhắm mắt, kiềm chế những suy nghĩ đồi trụy đó, nhắc lại đề tài vừa rồi: "Vì họ nói em là bạn giường nên em muốn chia tay sao?"

"Không đúng hoàn toàn."

Nam Hân mỉm cười, cúi đầu chỉnh lại áo sơ mi: "Giờ nói những chuyện đó cũng vô
dụng, nếu đã chia..."

"Tôi có đồng ý sao?"

Nam Hân dừng tay, trừng mắt: "Anh có ý gì?"

Lê Tam hút thuốc, giọng ngang ngược: "Tự hiểu lấy."

"Hiểu cái đầu anh."

Nam Hân làu bàu rồi xoay người đi đến cửa.

Lê Tam không ngăn cản, chỉ trầm giọng nói: "Nam Hân, là tôi không đủ tốt với em, hay đã khiến em phải tủi?

Em hiểu rõ những tên trên bàn tiệc ấy háo sắc như thế nào.

Nếu em thật sự thích cuộc sống độc thân, tôi đã cho em nửa năm.

Nhưng em cứ làm càn như vậy, chờ đến khi bên cạnh tôi có người phụ nữ khác thật, em khỏi phải khóc!"

Nam Hân nhìn thẳng cánh cửa trước mặt: "Cần tôi chúc anh hạnh phúc à?"

"Khỏi."

Lê Tam xoay người dụi điếu thuốc, hời hợt nói: "Nam Hân,tôi có thể chiều chuộng em,nhưng sẽ không dung túng việc em làm ầm đòi chia tay không có giới hạn.

Em dùng chuyện làm ăn của đàn ông để gây lớn chuyện,như vậy rất ngu xuẩn.

Em ở biên giới đã bao lâu,nhìn thấy bao nhiêu thủ đoạn đáng ghê tởm?Em lấy tôi đi so với họ, là em đang chán ghét kẻ nào?"

"Tôi chưa từng so sánh anh với bất kỳ ai khác."

Nam Hân đứng nguyên tại chỗ.

Cô mím môi, cổ họng đẳng chát: "Tôi không cảm nhận được sự xem trọng, hay là sự yêu mến của anh.Tôi không muốn bị người ta giễu thành thuộc hạ ấm giường, đến một danh phận đàng hoàng cũng không có.

Tôi muốn yêu bản thân mình hơn cũng là sai sao?"
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 6


Nam Hân không sai, mà có lẽ Lê Thừa cũng không sai.

Nhưng vùng đất thị phi như biên giới vốn không bàn luận
đúng sai bao giờ, chỉ bàn thắng thua.Tam gia biên giới mạnh mẽ khiến mọi người khiếp sợ, đồng thời cũng khiến người ta phải đỏ mắt.Hai năm trước, quan hệ giữa Nam Hân và Lê Tam dần công khai, những lời nói ô uế ùn ùn kéo đến.Nói dễ nghe, Nam Hân là người phụ nữ của ông trùm biên giới, những lời khó nghe lại nhiều hơn.Cô nói lời chia tay, quả thật có xen lẫn tức giận và ý dò xét.Lúc ấy Lê Tam cũng đâu có từ chối.Vậy nên, anh xem cô là gì?Một nét bút hời hợt trong lịch sử tình cảm của Tam gia biên giới?Nam Hân chờ mãi không nhận được câu trả lời của Lê Tam bèn tính ra ngoài.Sau lưng, Lê Tam lên tiếng với giọng đùa cợt: "Nam Hân, cả biên giới khoảng ba triệu người, nhưng người có thể đến gần tôi chỉ có mình em, em lại dám nói không cảm thấy được tôi xem trọng, lương tâm em bị chó tha rồi sao?"

"Anh nói hay thật."

Nam Hân vẫn đưa lưng về phía anh, trào phúng: "Hơn mười nghìn người ở công xưởng, có ai
không đến gần anh được?"

"Em có thấy tôi lên giường với ai trong số họ chưa?"

Nam Hân: "..."

Ý của "đến gần" là như vậy sao?Đôi mắt Nam Hân lập lòe: "Chỉ cần anh gật đầu, sẽ có rất nhiều người ưng thuận."

Cô vừa dứt lời, tiếng bước chân vang dội của anh đã truyền đến, Lê Tam kéo vai cô, nói lời sắc bén: "Tôi thấy em muốn nếm thử mùi vị chiến đấu đẫm máu thì đúng hơn."

Nam Hân đưa tay phòng ngự, vội lui ra sau: "Lê Thừa, anh dám!"

"Em thấy tôi không dám?"

Anh áp sát đến gần, Nam Hân không dám ngạo mạn nữa: "Vừa rồi còn nói xem trọng tôi, giờ anh xem mình đang
làm gì?"

Vẻ mặt Lê Tam dịu dại, nhướng mày hỏi: "Vẫn muốn chia tay sao?"

"Đã chia tay rồi."

Lê Tam nghiêm túc yêu cầu: "Thế thì quay lại!"

Chắc anh quên mất lời mình nói rồi, chưa đến mười phút đã tự vả mặt.Nam Hân đã chờ những lời này rất lâu.Thật ra tình cảm giữa đôi bên vẫn không hề nhạt đi, chỉ là bị hiểu lầm và khúc mắc chôn xuống.Nam Hân muốn gật đầu, nhưng lại thấy không cam lòng.

Làm ầm chia tay một trận, nếu quay về vạch xuất phát, người chịu nghẹn vẫn là cô.Vì nghĩ vậy nên Nam Hân dửng dưng hỏi: "Anh muốn quay lại với tôi?"

"Em không muốn?"

Giọng Lê Tam rất nguy hiểm.Sống lưng Nam Hân thẳng tắp, ngước nhìn vẻ mặt hung dữ của anh: "Xin quay lại thì phải có thái độ phù hợp."

Lê Tam giễu cợt: "Thái độ gì?"

"Đương nhiên là thái độ theo đuổi phụ nữ rồi!"

Nam Hân hất cằm kiêu ngạo: "Cũng đã qua nửa năm rồi, giờ anh đột ngột đòi quay lại, sao tôi biết liệu có phải anh muốn trả thù tôi hay không?"

"Em mà cũng cần phải theo đuổi sao?"

Nghe xem, đây là tiếng người sao?Nam Hân nhận ra, lúc trước mình quá ngoan ngoãn nhún nhường trước anh, vậy nên xảy ra cục diện như bây giờ, bản thân cô cũng có lỗi lớn."

Không theo đuổi thì thôi."

Nam Hân muốn đi, nhưng Lê Tam kéo khuỷu tay cô lại: "Nam Hân, em cứ muốn chơi mấy trò làm màu này à?"

"Không phải trò chơi, mà là cạnh tranh công bằng, chọn ra người ưu tú nhất."

Lê Tam: "???"

Anh còn chưa kịp hiểu hàm nghĩa câu nói này, Nam Hân đã hất tay, kéo cửa phòng ra.Cô ra khỏi phòng làm việc rồi ngoảnh đầu nhìn: "Đàn ông các anh cứ xem tâm trạng của phụ nữ là làm màu.

Sao
anh không thử nghĩ, tại sao Tiếu Tiếu lại không làm màu?"

Lê Tam trả lời dứt khoát: "Tiếu nó hiểu chuyện hơn em."

Nam Hân dở khóc dở cười: "Đó là vì Diễn gia chu toàn mọi việc, anh ta không nỡ để Tiếu Tiếu có tâm sự."

Lê Tam bị nghẹn không trả lời được.

Anh chưa từng nghĩ đến chuyện theo đuổi Nam Hân.

Hai người ở chung với nhau lâu vậy rồi, làm ầm lên đòi chia
tay cũng dễ hiểu, nhưng bắt anh theo đuổi lại, thể chẳng phải làm màu thì là gì?Ngày đầu Nam Hân về công xưởng phía Bắc, Lê Tam lựa chọn án binh bất động.

Không có việc gì thì uống trà hút thuốc trong phòng làm việc, đến công xưởng giám sát, cuộc sống êm ả.Ngày thứ hai, anh cứ nhìn điện thoại, không có cuộc gọi lẫn tin nhắn, cứ như hỏng rồi vậy.Để xác nhận suy nghĩ, Lê Tam bật WeChat lên, tìm được khung trò chuyện với Nam Hân, nhắn một chữ: Bận?Tin nhắn gửi qua như đá chìm đáy biển.Anh uống nửa ly trà, chạy một vòng quanh công xưởng, nửa tiếng sau mới nhận được tin nhắn của Nam Hân: Ờ.F*ck!Nhắn như vậy thà không nhắn còn hơn!Lê Tam cụt hứng, không muốn lãng phí thời gian, anh gọi điện thoại, chuông đổ hai tiếng rồi bị ngắt kết nối.Anh gọi lại, đối phương đã khóa máy.

Lê Tam gác chân lên bàn, siết chặt điện thoại, vẻ mặt âm u, cảm thấy Nam Hân đang tìm đường chết.Mười phút sau, Lê Tam xuống phòng vận động dưới tầng, ngồi trước bàn bắt đầu gọi điện thoại quấy nhiễu: "Đến phòng vận động."

"Tam gia, tôi không rảnh... vẫn chưa lắp xong linh kiện cho đơn đặt hàng, mấy ngày nay họ không ngủ rồi, anh cứ bận đi, chúng tôi tiếp tục."

Không quấy nhiễu được, Lê Tam hơi nóng nảy.Sau cùng, ông trùm biên giới chán nản ra khỏi phòng vận động, lên tầng bật máy tính, không tập trung mà chơi game.Lê Tam kiềm chế không liên lạc với Nam Hân nữa, vì anh không tin cô sẽ nhịn được.Cứ thế trôi qua hai ngày, điện thoại của Lê Tam làm kiểng.Nam Hân nói được làm được, chưa từng chủ động liên lạc với anh.

Nhưng có chuyện trước đó Lê Tam không kìm được tò mò muốn biết cô đang bận cái gì ở công xưởng phía Bắc.

Gần trưa, thuộc hạ A Thụy mang tin chiến thắng đến: "Tam gia, chị Nam ngầu thật, nghe nói hôm qua cô ấy đàm phán được đơn hàng tám mươi triệu, giờ hợp đồng đã đến tay, có thể chạy chương trình rồi."

Lê Tam biếng nhác vùi mình trong ghế, bấm chuột chơi game: "Ông đây đàm phán được ba đơn đặt hàng trăm
triệu cũng không thấy cậu kích động như thế."

A Thụy kéo áo ba lỗ, hào hứng nói: "Đâu có giống nhau, đơn hàng này của chị Nam ký với lão đại Điện Thành.

Tam gia, đây là đơn hàng với Điện Thành đầu tiên của xưởng ta đấy."

Lê Tam gật đầu: "Gọi điện kêu cô ấy về một chuyến, bảo là tổ chức tiệc mừng."

"Được, tôi đi đây."

Một phút sau, A Thụy ngại ngùng gõ cửa: "Tam gia, trợ lý của chị Nam nói, cô ấy không rảnh."

"Trợ lý ở đâu ra?"

A Thụy rụt cổ: "Chị Nam qua công xưởng phía Bắc thì tuyển một trợ lý, anh không biết à?"

"Nam hay nữ?"

"Là nam."

A Thụy nói tiếp: "Trợ lý của cô ấy nói, lịch dùng bữa của chị ấy xếp đến mười lăm tháng sau rồi, nếu chúng ta muốn tổ chức tiệc thì phải ... xếp hàng lấy số."

Lê Tam không đổi sắc mặt:"Đến tôi cũng phải xếp hàng lấy số?"

A Thụy lẳng lặng lấy điện thoại ra: "Phải, là ai cũng phải xếp hàng, Tam gia ... hay là tự anh hỏi xem?"

Lê Tam đá văng ghế đứng dậy: "Chuẩn bị xe, đến công xưởng phía Bắc."
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 7


Bên kia, Nam Hân đang ngồi tám điện thoại với Lê Tiếu bên luống hoa."

Bé cưng, ngày thứ năm rồi, anh trai cưng vẫn không có tin tức gì, có phải anh ấy bị chị dọa chạy rồi không?"

Lê Tiếu ở đầu điện thoại bên kia thản nhiên đáp: "Nôn nóng?"

"Không nôn nóng, chờ được nửa năm rồi, thêm mấy ngày có là gì."

Nam Hân ngồi trên băng ghế, nhàn nhã lắc
chân: "Chỉ mong chủ ý của em có hiệu quả."

"Không tin em à?"

Nam Hân lắc đầu, tiện thể nịnh nọt: "Làm gì có chuyện đó, tin em mới có thể sống lâu!"

Lê Tiếu nhìn ghi chép bệnh án của Thượng Lục, cười hỏi: "Biết rõ anh ấy không nhạy bén, sao nửa năm trước còn muốn chia tay?"

Ba người con trai của nhà họ Lê đều rất có bản lĩnh, nhưng khuyết điểm trên cơ bản là như nhau.Có lẽ vì đã dồn hết tin lực và nhiệt huyết vào công việc nên không nhạy bén trong tình cảm, nên vô hình trung luôn tổn thương người khác.Nam Hân lặng mấy giây, cười gượng gạo: "Nếu chị nói mình tin lời gièm pha, em có thấy chị ngốc lắm không?"

Lê Tiếu nói: "Không đâu, không có gì khác biệt.

Nói nghe thử, là ai đưa ra chủ ý thối nát này cho chị?"

Tự dưng làm ầm lên đòi chia tay, đúng là một chủ ý thối nát mà.Trong vòng bạn bè, có một người có thể đưa ra chủ ý như vậy thật.Câu trả lời ngay sau đó của Nam Hân xác minh suy đoán của Lê Tiếu: "Còn không phải do đồ khốn Tịch La kia
sao!"

Lê Tiếu mỉm cười đã hiểu: "Chẳng trách."

"Đều do cô ấy."

Nam Hân kéo bím tóc đuôi ngựa, ai oán thườn thượt: "Giờ chị hối hận muốn chết, sớm biết vậy
ngay từ đầu không nên nghe theo rồi.

Nói cái gì mà vờ chia tay dò xét thật lòng, sau đó còn bảo chị chủ động rời
công xưởng kích thích Lê Thừa.

Chị... thôi, tìm cơ hội tính số với cô ấy."

Lê Tiếu khẽ cười: "Sao chị không tham gia hôn lễ của chị ấy?"

"Cô ấy nói lão đại cũng sẽ tham dự hôn lễ, bảo chị đừng có lộ diện, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ cúi đầu."

Nam
Hân vỗ đùi: "Uổng công chị còn xem cô ấy như đồng minh, giờ ngẫm lại, biết đâu là nằm vùng của Lê Thừa đấy, đang chơi chị."

"Không đến mức đó."

Lê Tiếu dựa sát lưng ghế, cười giễu: "Có lẽ cách của Tịch La sẽ hữu hiệu, nhưng chỉ hợp với chị ấy, chị không bản lĩnh như chị ấy, đương nhiên sẽ gặp trở ngại rồi."

"Được rồi, cô ấy đúng là bất thường, chị không so được."

Lê Tiếu nghe giọng ảo não đưa đám của Nam Hân, còn chưa kịp lên tiếng thì Viện sĩ Giang đã kêu gào sau lưng:
"Tiếu Tiếu, sắp bắt đầu thí nghiệm rồi, trò mau qua đây."

Nam Hân không trì hoãn, giục Lê Tiếu làm việc rồi nhanh chóng cúp máy.

Biên giới vào tháng Bảy oi bức khó chịu.Nam Hân nhanh chóng về phòng làm việc, trợ lý Bạch Thuyền đi đến: "Chị Nam, A Thụy nói Tam gia đến."

"Đến rồi?"

Bạch Thuyền nói: "Vẫn đang trên đường, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến."

Nam Hân gật đầu: "Trưa nay có tiệc cơm gì đúng không?"

"Phải, tiệc của Tang Dịch, quán bít tết ở chợ ngầm."

Nam Hân nhìn đồng hồ: "Đi thôi, lần này Tang Dịch giúp tôi ký đơn hàng, dù gì cũng phải nể mặt anh ta mới
được."

Tang Dịch là bạn Lê Tiếu, hai người từng gặp mặt ở công xưởng chính.Đơn hàng ở Điện Thành lấy được lần này không thể không kể công Tang Dịch.Bạch Thuyền đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, xoay người ra ngoài chuẩn bị xe.Bên này, Lê Tam đang chạy về công xưởng, còn Nam Hân đã dẫn theo trợ lý đến chợ ngầm phía Nam.Trên xe, Nam Hân vén ống tay áo lộ ra cẳng tay trắng nõn.Cô gác tay phải lên cửa kính xe, nghiêng đầu quan sát Bạch Thuyền.Ba tháng trước, Nam Hân nghe theo lời nhảm nhí của Tịch La, chủ động xin chuyển sang công xưởng phía Bắc.Cô vốn định chọn người quen trong xưởng làm trợ lý, nhưng vì mọi người đã làm việc cùng nhau nhiều năm, rất
quen thuộc, nếu làm sai có muốn mắng vẫn phải nể mặt đối phương.Thế nên Nam Hân cho tuyển người mới, cũng là Bạch Thuyền trước mắt.

Bạch Thuyền không lớn tuổi, tự khai mình hai mươi ba, tóc ngắn gọn gàn phối với mắt kính dây bạc trông rất lịch thiệp.Quan trọng là...Nam Hân cẩn thận quan sát mấy lần, nhướng mày nghiền ngẫm: "Tiểu Bạch à..."

Bạch Thuyền nhìn thẳng về phía trước: "Chị Nam cứ nói."

"Sao cậu không có yết hầu?"

Bạch Thuyền bình tĩnh giải thích: "Chắc tại tôi giống mẹ."

Nam Hân vuốt cằm: "Vậy sao?

Tôi còn tưởng cậu là nữ giả nam trang, nghe tên cũng rất giống nữ."

"Vì ba tôi thích hai chữ thuyền quyên, nên đặt tên tôi là...

Bạch Thuyền, em gái tôi tên Bạch Quyên."

Nam Hân không nghi ngờ, thấp giọng nói: "Cái tên Bạch Thuyền nghe hay hơn, tên của em gái cậu nghe quê
chết..."

Nếu là người khác, nghe em gái mình bị chế giễu như vậy hẳn sẽ cụt hứng, nhưng Bạch Thuyền lại nói: "Tôi cũng
thấy khó nghe."

Đề tài đến đây thì ngưng, Nam Hân dựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Thuyền nhìn xa xăm đường xe chạy, không biết đang nghĩ gì.Chợ ngầm phía Nam, Tang Dịch mặc sơ mi hoa, đeo Phật Di Lặc trước cổ, đứng ngay cổng chợ trông ngóng xung quanh.Không lâu sau, xe Jeep của Nam Hân lái từ xa đến.

Tang Dịch xoa tay, vén tóc mai tự cho mình rất đẹp trai.Cửa xe mở ra, Nam Hân mặc áo khoác vest và quần jeans đơn giản bước đến.

Tang Dịch cảm khái: "Người đẹp họ
Nam, cô đúng là người phụ nữ có phong vị nhất tôi từng gặp."

Phong vị cái đầu anh!Đôi mắt sau cặp kính của Bạch Thuyền lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nam Hân lộ lúm đồng tiền như hoa tiến đến bắt tay gã:
"Anh Tang, tiếng Trung không tốt thì có thể nói tiếng Myanmar."

Tang Dịch kéo áo sơ mi hoa, thản nhiên chuyển sang tiếng Myanmar: "Nghe theo người đẹp, chỉ cần cô mở lời, bảo tôi hót tiếng chim cũng được."

Nam Hân cảm thấy Tang Dịch này chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh.Tiếu Tiếu có nói, đầu óc kinh doanh của gã không tồi, khuyết điểm duy nhất là hơi háo sắc.Năm xưa, người này từng đùa giỡn Tiếu Tiếu ở khu ổ chuột, sau cùng đổi lấy một trận đòn.Giờ cái nết vẫn y nguyên, sớm muộn cũng chết dưới mẫu đơn.Tại quán bít tết, Tang Dịch phát huy đầy đủ bản sắc quý ông, tung tăng tung tẩy kéo ghế giúp Nam Hân: "Mời
người đẹp."

Bạch Thuyền đứng bên cạnh làm không khí, hình tượng lịch thiệp không hề thay đổi.Nam Hân ngồi xuống trải khăn ăn rồi nghiêng đầu yêu cầu: "Tiểu Bạch đưa quà cho anh Tang "Bạch Thuyền đưa một chiếc túi giấy nhỏ trông khá bình thường.Tang Dịch vờ khước từ: "Làm gì thế, người quen cả, cần gì phải khách sáo."

Nam Hân hất cằm: "Mười viên kim cương bày tỏ lòng cảm ơn, nếu anh Tang không cần..."

"Kim cương?"

Tang Dịch nhận lấy túi giấy:"Để tôi xem sao."

Nam Hân và Bạch Thuyền nhìn nhau cười.Làm ăn với Tang Dịch rất thoải mái, có qua có lại, không đến nỗi bị người chê cười.Mười viên kim cương hơn một cara, giá trị vốn không thấp, Tang Dịch xem qua mấy lần rồi cho vào túi:"Người đẹp Nam, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.

Phục vụ, mang thức ăn lên."
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 8


Cùng lúc đó, tại công xưởng phía Bắc, Lê Tam u ám hỏi: "Cô ấy không có ở đây?"

A Thụy gật đầu: "Chị Nam đi gặp người hợp tác ở chợ ngầm rồi."

Lê Tam im lặng, nhìn thùng rác ở góc tường xa xa có ba bó hoa hồng nổi bật.

Anh lẳng lặng đi đến, A Thụy không hiểu cũng rập khuôn sau lưng anh.Ba bó hoa hồng, có hai bó là chín mươi chín đóa, bó còn lại là chín trăm chín mươi chín đóa.Biên giới thuộc vùng quốc tế không quản lý, không giống như đô thị hiện đại khác, vật chất khá thiếu thốn, tiệm
hoa tươi lại càng ít.

Lê Tam cầm một cánh hoa héo, vật trang trí lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn là biết không phải hàng biên giới.

Trên bó hoa không có danh thiếp, nhưng Lê Tam có lý do hoài nghi rằng số hoa này gửi cho Nam Hân."

Tam gia, chỗ hoa này... có vấn đề gì không?"

Giọng Lê Tam không nghe ra cảm xúc: "Rất đẹp, lát đi hỏi thử là ai mua."

A Thụy nhìn lão đại nhà mình đầy quỷ dị trong ba giây, ngây người đi hỏi phụ trách công xưởng.Tam gia thổ phỉ lại thích hoa hồng?

Có phải anh có sở thích gì không muốn ai biết?Sau khi A Thụy rời đi, Lê Tam lẳng lặng lật ba bó hoa lên, cuối cùng cũng tìm ra chiếc danh thiếp giấu trong hoa.[Hoa tươi đại diện cho lãng mạn, Nam Hân đại diện cho nhan sắc, mong em mãi mãi nở rộ như buổi đầu.

Mr.

R]Buồn nôn! (Ôi trời 🤣)Lê Tam đọc lời viết trên danh thiếp xong, vò nát nó rồi ném vào thùng rác lại.A Thụy đã quay trở lại: "Tam gia, tôi hỏi rồi, không biết ai mua số hoa này, đều là tặng cho chị Nam.

Họ nói... nếu
anh thích, có thể đến quán bowling mà lấy, nghe nói còn bảy tám bó gì nữa."

"Quán bowling?"

Đôi mắt A Thụy sáng lên: "Là trợ lý của chị Nam hỗ trợ xây lên."

Nam Hân thích chơi bowling, mọi người trong xưởng đều biết.Lê Tam chống hông, hừ lạnh: "Qua đó xem sao."

Hai giờ chiều, Nam Hân và Bạch Thuyền về công xưởng phía Bắc.Ngồi phía sau, Bạch Thuyền ôm một bó hồng và một bó bách hợp, quen nẻo đưa qua quán bowling."

Anh Tang, chỗ tôi không thể nhận quá nhiều đơn hàng, nếu còn mối nào nữa, có thể giới thiệu cho công xưởng
chính."

Tang Dịch cầm một nhánh hồng, đi nhanh đến cạnh Nam Hân: "Thế sao được, chắc chắn Lê Tam gia không thiếu mối làm ăn nhỏ của tôi, giới thiệu cho cô hợp lý hơn, ợ ..."

Nam Hân ngửi thấy mùi rượu nên bước sang bên cạnh hai bước: "Vậy tôi cảm ơn anh Tang trước."

"Cô xem cô đấy, đã bảo đừng khách sáo nữa, gọi tôi Tang Dịch hay anh Dịch là được."

Tang Dịch đưa cành hồng qua, đến gần Nam Hân đầy tâm cơ: "Hoa tươi xứng với người đẹp, tặng..."

Còn chưa dứt lời, Tang Dịch lập tức xoa gáy, cứ cảm thấy có tầm mắt nào đó theo sát, nhiệt độ xung quanh cũng
giảm xuống."

Tang - Dịch!"

Bỗng có người kêu tên gã, giọng không hề thân thiện, cứ như đang gọi hồn vậy.Tang Dịch chau mày xoay người: "Kêu cái đầu... khụ...

ôi chao, Lê Tam gia, hân hạnh, lâu rồi không gặp."

Gã đổi đề tài ngay lập tức, nịnh nọt vô cùng.Lê Tam mặc sơ mi và quần tây đen, cổ áo rộng mở để lộ áo lót trắng.Tang Dịch cầm hoa hồng chuẩn bị bắt chuyện, nhưng Lê Tam đã nghiêng đầu yêu cầu A Thụy: "Đưa anh Tang về."

"Sao lại không biết ngại thế được, Tam gia, tự tôi về là được."

Tang Dịch là người thông minh, thấy gương mặt âm u của Lê Tam, suy đoán tâm trạng tên thổ phỉ này đang rất xấu nên tiện thể khách sáo một câu.Lê Tam thẳng thắn luôn: "Vậy không tiền nữa."

Tang Dịch cười ngượng ngùng, vẫy tay tạm biệt Nam Hân: "Hân Hân, tạm biệt."

Nam Hân gật đầu cười: "Được, anh Dịch đi thong thả."

Hân Hân?Anh Dịch?Lê Tam liếc Nam Hân, giọng hung hăng: "Gọi thân mật như vậy, có cần cho thêm hai người mấy phút tạm biệt
không?"

"Không cần, tương lai còn dài, đâu phải không có cơ hội qua lại nữa."

Nam Hân vốn xinh đẹp, quyến rũ, đôi mắt hoa đào nhướng lên làm say đắm lòng người.Lê Tam nghẹn họng, không biết bị cô say đắm hay là bị cô chọc giận.Hai người đứng gần bãi đỗ xe, nắng chiều khá gay gắt, Nam Hân lấy tay quạt gió, nhướng mày hỏi anh: "Còn việc gì sao?"

Lê Tam rảo bước đi đến nắm cổ tay cô: "Công xưởng này của ai?

Không có việc thì tôi không đến thị sát được à?"

Lời này nghe như gây sự.Nam Hân cúi đầu đập tay anh: "Tôi thấy anh không giống như thị sát mà tìm cớ gây sự đúng hơn, buông tay ra."

Chẳng những Lê Tam không buông mà còn siết chặt cô hơn: "Nam Hân, em đủ rồi đấy, còn khúc mắc cái gì, lại
không chịu yên ổn ở bên tôi?"

"Đây là thái độ mà anh nghĩ yên ổn ở bên nhau à?"

Nam Hân không vùng vẫy, mặc anh bóp cổ tay cô càng thêm
đau: "Lão đại, Lê Tam gia, bao giờ anh mới có thể xem tôi là người phụ nữ của anh, chứ không phải thuộc hạ?"

Lê Tam nhận ra Nam Hân cau mày nên vô thức thả lỏng tay: "Không giống nhau sao?"

Nam Hân đá văng hòn đá dưới chân, uể oải thở dài: "Anh xem đấy, nên tôi mới nói, với anh, không phải chỉ là tôi
mới được.

Trong lòng anh, tôi giống như bao người khác, khác biệt duy nhất là tôi có thể làm ấm giường, còn họ thì không.

Anh có hơn trăm nữ thuộc hạ, chỉ cần anh muốn, họ đều có thể thành một tôi thứ hai."

Đây mới là căn nguyên vấn đề.Từ đầu đến cuối, Lê Tam không phân định rõ thuộc hạ và người phụ nữ của mình.Rất nhiều lần, một khắc trước anh còn mặn nồng với cô, nhưng giây kế tiếp đã có thể khiển trách cô ngay trước mặt mọi người.Cho đến giờ, anh vẫn không có giác ngộ phải bảo vệ người phụ nữ của mình, vì anh xem cô như cánh tay đắc lực hơn là một người yêu."

Làm ấm giường?"

Lê Tam đen mặt: "Em đang tự hạ thấp mình hay đang ghét bỏ tôi?"

Nam Hân cười hời hợt: "Giống như anh nói, giống nhau cả, không có gì khác biệt."

Lê Tam nhìn sang hướng khác, dường như khá buồn bực: "Nam Hân, em khác với họ, không thể so sánh được."

"Ai mà biết được?"

Nam Hân rút tay về xoa xoa: "Quan hệ giữa chúng ta ngay từ đầu đã bất thường, giờ tôi chỉ lập lại trật tự thôi."

Nam Hân và Lê Tam hẹn hò với nhau chỉ là thuận theo tình hình.Đôi bên đều có tình cảm, bầu bạn mỗi ngày, cứ thế phát triển thành quan hệ nam nữ.

Nhưng giờ mới phát hiện, giữa họ thiếu sót rất nhiều khâu.Dù là nam theo đuổi nữ, hay nữ theo đuổi nam đều phải có một quá trình tạo dựng tình ý, nhưng cô và Lê Thừa lại không.Tiếu Tiếu nói rất đúng, hồ đồ cùng nhau lên giường thì không phải tình nhân, cùng lắm là xem như an ủi lẫn nhau mà thôi.Lê Thừa ngầm thừa nhận họ đang ở chung, mà Nam Hân cũng cho là thế.

Nhưng ngay khi tách ra, tất cả mâu thuẫn hình thành lên quan hệ khác thường giữa họ mới dần xuất hiện.
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 9


Lê Tam kìm nén tâm tư buồn bực rối rắm, nhìn Nam Hân: "Lần đầu tiên tôi nghe nói chia tay là lập lại trật tự."

"Vậy anh cứ xem như tôi già mồm át lẽ phải."

Nam Hân xoa cổ tay, chậm rãi bước đi: "Muốn theo đuổi thì làm,
còn không muốn đừng miễn cưỡng, ai rời khỏi ai cũng có thể sống tốt."

Lúc trước, cô cảm thấy mình yêu Lê Thừa sâu đậm, có thể ở bên anh mà mặc kệ hậu quả.Nhưng thời gian đã chứng minh, phụ nữ cũng có lòng tham, từ thân xác đến trái tim, từ một ngày đến một năm, rồi đến cả đời, mong muốn sẽ càng lúc càng nhiều.Nếu Lê Thừa không thể cho, cô thà nhịn đau từ bỏ tình yêu, vẫn tốt hơn không ngừng tự oán trách mình.Nam Hân đi càng lúc càng xa dưới cái nắng gắt, vẫn là người phụ nữ rực rỡ như xuân, mạnh mẽ vang dội như
trong ấn tượng, nhưng bỗng dưng Lê Tam không hiểu được cô.Cũng chỉ là chuyện nam nữ, có cần phải làm căng đến vậy không?Không lâu sau, Lê Tam chuẩn bị về phủ, cần thời gian để suy xét những lời Nam Hân nói.Nhưng một giây trước khi xoay người, quán bowling phía bên phải có một bóng người từ từ bước ra, mặc sơ mi
trắng và quần tây tối màu, dáng người cao gầy, nhìn qua từ một khoảng cách vừa phải.Người ấy dùng ngón giữa đỡ gọng kính, ánh mắt khinh miệt và khiêu khích."

Ai đấy?"

Lê Tam vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn phía trước.A Thụy nhìn quanh: "À, là trợ lý của chị Nam, tên Tiểu Bạch."

Thật sự rất giống một tên ăn bám phụ nữ.Lê Tam quan sát mấy giây, tận mắt thấy Bạch Thuyền đi đến cạnh Nam Hân, sau đó kéo cổ tay cô kiểm tra tỉ mỉ.Hành động này thân mật biết bao.Lê Tam không thể miêu tả tâm trạng hiện giờ, vừa giống châm chọc lại vừa như không vui, trên tất cả là căm phẫn khó thốt nên lời.Xem xem, người phụ nữ này sống tốt cỡ nào, chẳng những tuyển được trợ lý nam, mà quán bowling cũng chất
chồng hoa tươi.Lê Tam đen mặt xoay người lên xe, chui vào hàng ghế sau rồi móc một điếu thuốc ra hút.A Thụy cứ nhìn kính chiếu hậu, nhịn cả buổi mới thử thăm dò: "Tam gia, anh cãi nhau với chị Nam à?"

Anh tức giận cười lạnh: "Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi cãi nhau?"

"Không thấy thật, nhưng tôi thấy dạo này chị Nam là lạ."

"Chà."

Lê Tam cong môi: "Đến cả cậu cũng thấy khác thường, nhưng cô ấy lại quyết không thừa nhận."

A Thụy lúng túng hắng giọng: "Tam gia, không phải tôi chê chị Nam khác thường, mà là trước giờ chị ấy không
nhận hoa người khác tặng, cả mấy bữa tiệc từ phía hợp tác, nếu đầy được thì đầy, nhưng giờ anh thấy đấy..."

Lê Tam nheo mắt, ngước mắt nhìn kính chiếu hậu: "Lúc trước cũng có người tặng hoa cho cô ấy?"

"Đúng vậy, nhiều lắm."

A Thụy vừa nói vừa dùng một tay khua loạn: "Lần khoa trương nhất mà tôi từng thấy là có người tặng cả tường hoa hình trái tim xếp chín nghìn chín trăm đóa hồng, vô cùng xem trọng."

Lê Tam nghèn nghẹn, kín đáo nhìn ra ngoài cửa: "Ai tặng?"

"Chuyện đó thì tôi không biết.

Tôi thấy, dù sao chị Nam cũng là người đẹp nhất biên giới, số người theo đuổi đếm cũng không xuể, tặng hoa thì có là gì.

Tôi còn từng thấy người ta tặng du thuyền nhà cửa nữa."

Lê Tam dần không thở nỗi, muốn kéo cổ áo cho thoáng, chạm tay mới phát hiện cổ áo vốn mở rộng.Anh chưa từng nghe đến những chuyện này.Nam Hân là... người đẹp nhất biên giới sao?Anh không biết thật.

Lại qua ba ngày.Nam Hân và Lê Thừa giống như hai đường thẳng song song, bận rộn trong công xưởng của mình, không hề liên lạc hay gặp mặt.Cuối tuần, mười giờ sáng.Nam Hân và Bạch Thuyền chơi bowling.

Là trợ lý, bình thường Bạch Thuyền rất ít nói, nhưng khi cần lên tiếng sẽ vào thẳng chủ đề."

Chị Nam, sao chị lại thích chơi bowling?"

Nam Hân tao nhã ném bóng, lau mồ hôi, cười nói: "Chắc kiếp trước tôi là một trái bóng."

Bạch Thuyền: "..."

Bóng vào đường băng, mười bị ngã hết.Đúng lúc này có tiếng gõ cửa Bạch Thuyền tiến đến mở cửa nghe hết lời trình bày của đối phương bèn quay đầu nói: "Chị Nam, có đơn hàng ở cổng công xưởng, cần chị đích thân ký nhận."

"Đơn hàng gì?"

Bạch Thuyền nhìn bảo vệ ngoài cửa: "Anh ta cũng không biết, hàng bị che lại, nghe nói lớn lắm, muốn tôi đi xem
với chị không?"

Nam Hân thả bóng xuống mất kiên nhẫn, cầm khăn lông vòng qua cổ: "Phiền quá."

Không lâu sau, mấy người đi đến ngoài cổng sắt công xưởng, Nam Hân ngước mắt chỉ thấy một chiếc xe vận tải dừng bên đường.Tài xế mở cửa thùng hàng, đưa giấy ký nhận cho Nam Hân: "Cô Nam, phiền cô ký nhận trước, sau đó cho người bắt đầu dỡ hàng."

Nam Hân ký tên, ngửa đầu nhìn món hàng trong tấm vải đỏ: "Đó là gì?"

Tài xế hậm hực: "Cô tự xem thì hơn."

Bạch Thuyền ngửa đầu quan sát mấy lần: "Giống như một phông nền."

Nam Hân ném khăn lông: "Cậu vén tấm vải đỏ lên."

Bạch Thuyền nhanh nhẹn nhảy lên thùng hàng, kéo tấm vải đỏ xuống.Tường hồng hình trái tim.Xung quanh là hoa hồng đỏ, chính giữa là hồng trắng bó thành hình trái tim, trên đó còn có một tấm danh thiếp.Tài xế mở danh thiếp, đọc lời người gửi muốn chuyển đạt: "Một vạn lẻ một đóa hoa hồng, em là người tôi tìm được giữa vạn dặm."

Nam Hân thản nhiên bĩu môi: "Đưa tôi xem thử."

Đàn ông bây giờ đừng khoa trương như thế được không, cứ hở ra lại tặng hoa, thà đưa tiền luôn cho cô còn hơn.Bạch Thuyền cúi người đưa danh thiếp, Nam Hân mở ra xem: "Ồ, có tiền đồ."

Tường hoa là của Lê Tam tặng.Tạm thời không bàn đến lãng mạn, điều khiến Nam Hân ngạc nhiên là anh lại học chiêu này?Thoáng chốc, Bạch Thuyền nhảy khỏi thùng hàng, câm nín xoa mũi: "Hoa rất tươi nhưng lại có mùi nước hoa chất lượng kém."

Nam Hân không tin, chui vào thùng hàng.Ba giây sau, cô hắt hơi, nhảy xuống đất, xua tay với tài xế: "Anh chở đến bãi rác xử lý đi."

"Vậy thì phải thêm tiền."

Cứ thế, Lê Tam sai người chuẩn bị tường hoa cho Nam Hân, chẳng những không đạt được hiệu quả mà còn khiến Nam Hân bỏ ra thêm ba trăm tiền phí xử lý rác thải.Nhưng cô vẫn cho cái danh thiếp kia vào túi.Cô tin số hoa tươi chất lượng kém này không phải Lê Tam chuẩn bị, nhưng chữ trên danh thiếp đúng là của anh.[Em là người tôi tìm được giữa vạn dặm.]Nam Hân suy đoán, hết tám phần anh đi tìm cứu viện bên ngoài.

Nếu không, với cá tính của anh, đánh chết cũng
không viết ra được những lời như vậy.Cùng lúc đó, Lê Tam gác chân lên bàn làm việc, uống bia sảng khoái.A Thụy nhanh chóng đến báo cáo: "Tam gia, mua luôn tiệm hoa rồi, về sau hoa tươi của họ chỉ chuyên cung cấp cho chị Nam."

"Ờ, làm được lắm."

A Thụy xoa tay, cảm khái kích động: "Vẫn là Tứ gia quá ngầu,có thể nghĩ ra cách tốt như vậy."

Lê Tam lắc mũi chân:"Tặng tường hoa chưa?"

"Tặng rồi."

A Thụy gật đầu không ngừng:"Bọn tôi sợ không đủ thơm,còn cố ý xịt thêm Cologen, chắc chắn chị Nam sẽ thích."
 
Back
Top Bottom