Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lê Chiến Không Phải Dino

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393742415-256-k59776.jpg

Lê Chiến Không Phải Dino
Tác giả: wyangg
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cháy xong là hết Tags: allchanalldinoleechanseventeen​
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 1


Trong mắt mọi người, Lee Chan luôn là em út đáng yêu và ngoan ngoãn của SEVENTEEN.

Cậu ít nói khi không cần thiết, chưa bao giờ cãi lại các anh, lúc nào cũng mỉm cười dù bị trêu đùa, sai vặt hay gán cho những biệt danh dở khóc dở cười.

Các anh thường nói rằng:"Vì em là út mà."

"Em không phiền đâu nhỉ, Chan lúc nào chả vui vẻ?"

"Thương em lắm nên mới trêu đó!"

Ban đầu, những câu đùa ấy chỉ là đùa.

Một cái xoa đầu, một lần giả vờ giấu điện thoại, một lần đẩy Chan làm người giữ máy quay hậu trường.

Chan không buồn.

Thật đấy.

Vì cậu nghĩ: "Họ thương mình nên mới thân thiết vậy."

Nhưng rồi mọi thứ cứ thế lặp lại.

Ngày qua ngày, những trò đùa biến thành trêu chọc vô tâm.

Dần dần, không ai trong nhóm để ý rằng: trò đùa ấy đã đi xa đến mức nào.Chan bị sai đi mua nước mỗi lần nghỉ giải lao.

Phòng tập bẩn, người bị chỉ định dọn luôn là Chan.

Quần áo diễn bị giấu, Chan phải lục tung cả ký túc mới tìm thấy.

Cậu được gọi là "út",
nhưng không được che chở chỉ là cái cớ để bị coi là đứa "chịu được hết".Và Chan vẫn luôn cười.

Cậu đặt các anh lên hàng đầu, nhường nhịn mọi thứ, chịu đựng tất cả, chỉ vì không muốn làm rạn nứt tình cảm mình trân quý nhất.Chỉ là... sự im lặng chịu đựng ấy, theo năm tháng, lại khiến các anh tưởng rằng Chan thật sự ổn.

Họ đã quen với việc Chan không phản ứng, đến mức không nhận ra mình đã quá đáng từ khi nào.Lịch trình hôm nay dài lê thê như mọi ngày khác.

Nhưng khác ở chỗ, khi ánh đèn sân khấu tắt và tiếng máy quay ngừng hoạt động, mười hai thành viên SEVENTEEN lại không trở về những căn hộ riêng biệt.Họ quyết định trở về ký túc xá cũ — nơi từng là mái nhà đầu tiên khi cả nhóm mới ra mắt."

Đi mà, lâu rồi chưa cùng nhau ăn mì gói lúc 2 giờ sáng."

"Về đó có cảm giác nhà hơn."

"Lâu rồi chưa thấy Chan giận dỗi vì không giành được giường tầng dưới."

Họ nói bằng giọng vui vẻ, đầy nhiệt tình và hoài niệm.Chỉ có Chan là không cười thật lòng.Cậu nhìn mười hai người anh ríu rít như trở lại những năm 2015, lòng cậu chùng xuống.Căn ký túc ấy — từng là nơi cậu ao ước quay về.

Nhưng giờ đây... lại là nơi cậu chẳng muốn đặt chân đến.Không phải vì nó thay đổi.Mà vì con người ở đó chưa từng hiểu được cảm giác của cậu.Ngay từ khi bước vào, tất cả diễn ra như Chan đã đoán trước."

Chan đi mua nước nha.

Em út thì phải chạy chân là đúng rồi!"

"Lẩu đâu rồi Chan?

Em còn nhớ chứ?

Mau đem ra đi!"

"Phòng này bụi lắm, Chan ơi dọn giúp đi.

Em là người giỏi việc đó mà."

Mọi thứ quen thuộc đến rợn người.Từng lời nói, từng nụ cười, từng cái xoa đầu đều mang màu của thói quen cũ thói quen trêu đùa vô tâm.Chan không cãi lại.Cậu chưa bao giờ làm vậy.Chỉ lặng lẽ gật đầu, khoác áo bước ra ngoài giữa trời đêm lạnh buốt để mua nước, trong khi các anh cười đùa trong phòng.Trên đường về, tay cầm túi đồ uống lạnh ngắt, Chan ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Thành phố không còn như xưa.

Mà... là lòng người đã khác.Cậu từng nghĩ, chỉ cần cố gắng hòa nhập, cười nhiều hơn, chịu đựng một chút... thì sẽ được công nhận là một phần trong đại gia đình này.

Nhưng rồi cậu nhận ra:Càng bước về phía các anh, các anh lại càng vô thức đẩy cậu ra xa.Cậu bắt đầu nhìn lại mọi thứ.

Từng cuộc phỏng vấn.

"Muốn ở cùng ai nhất?"

Không ai chọn Chan.

"Muốn đi chơi riêng với ai?"

Không ai nhắc đến tên cậu.

"Thành viên nào bạn thân nhất?"

Không một lần nào có "Lee Chan".Cậu cười khi nghe câu trả lời, nhưng trong lòng như bị xát muối.Có lẽ... họ chưa bao giờ thực sự coi cậu là một phần "quan trọng".Chan là em út.

Nhưng cậu chẳng có ai thuộc về cùng thế hệ.

Các anh có hội 95-line, 96, 97, 98 — cậu là duy nhất của 99.Cậu là một mảnh ghép lạc lõng trong chính bức tranh mà mình cố vẽ.Khi trở về ký túc, căn phòng vẫn sáng đèn.

Mọi người đang bàn nhau chơi trò chơi.

Chan đặt nước xuống bàn, rót từng cốc một, vẫn là người cuối cùng không được ai nhắc đến."

Chan, em ngồi xuống nhanh đi, em làm gián đoạn trò chơi rồi đó."

"Lại bốc thăm xem ai là 'bị hại' lần này nhé!"

Quả nhiên.

Chan lại bị chọn.Và mọi người lại cười.Cậu cũng cười.

Nhưng là nụ cười như thói quen.

Tối hôm đó, trong lúc dọn chén đũa một mình trong bếp, Chan khựng lại khi nghe tiếng nói chuyện từ phòng bên vọng ra."

Tụi mình như anh em thật sự luôn ha."

"Ừ.

Trừ Chan ra thì tụi mình ai cũng thân nhau cả."

Một giây đó, tim cậu như bị bóp nghẹt.Không ai biết, ở ngay sau cánh cửa bếp, Chan đứng lặng, tay nắm chặt chiếc ly đang rửa dở.Không buồn là nói dối.Không cô đơn là đang tự lừa mình.

Lời nói vừa rồi... như một câu dao sắc lạnh đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong trái tim Chan."

Trừ Chan ra thì tụi mình ai cũng thân nhau cả."

Một câu nói tưởng chừng vô tình, nhưng lại mang sức nặng của cả một khoảng thời gian dài cậu đã cố gắng bước về phía họ.Một vết rạn chằng chịt nơi đáy lòng bỗng chốc nứt toạc.

Chan cảm thấy bản thân như đứng trước cánh cửa thân quen đã khép lại, nhưng lần này... cậu không còn muốn gõ vào nữa.Đau.

Rất đau.

Vì câu nói ấy không đến từ anti-fan hay phóng viên.Nó đến từ những người cậu gọi là "anh".

Những người từng ôm lấy cậu khi cả nhóm lần đầu đứng trên sân khấu lớn.Những người từng khóc khi nhóm suýt tan rã vì không ai nổi bật.

Những người đã ăn cùng một bát cơm, ngủ chung một phòng, từng thay phiên nhau dỗ cậu những đêm cậu khóc thầm vì nhớ nhà.Cậu tưởng giữa họ là tình thân.Là những năm tháng mồ hôi và nước mắt kết nối họ bằng một thứ gì đó bền chặt hơn cả máu mủ.Nhưng không.Thì ra cậu chỉ là người đứng bên rìa vòng tròn ấy.Một kẻ "có cũng được, không cũng chẳng sao".Chan lặng lẽ quay lại phòng, không ai để ý cậu đã đứng nghe hết mọi thứ.Cậu không khóc.Vì nước mắt đã cạn từ rất lâu rồi.
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 2


Chan tựa lưng vào tường phòng, ánh đèn vàng mờ ảo không đủ để xua đi sự trống trải trong ánh mắt cậu.

Điện thoại nằm lặng lẽ trên giường, không một tin nhắn hỏi han.

Không một ánh mắt nhìn lại khi cậu lặng lẽ rời khỏi phòng khách.Từ bao giờ cậu lại là người duy nhất luôn phải nhường?Từ bao giờ việc bị trêu chọc không còn khiến cậu bật cười?Có lẽ... từ rất lâu rồi.Ký ức cũ ùa về như thước phim tua ngược...Những ngày đầu thực tập sinh mệt mỏi, lo lắng, áp lực đè nặng nhưng chưa bao giờ là đơn độc.

Khi đó, các anh dù hay trêu cậu vẫn luôn âm thầm dõi theo.

Dù cười lớn mỗi lần cậu ngã lúc luyện vũ đạo, nhưng cũng là người chìa tay kéo cậu đứng dậy.

Dù bắt cậu hát lại hàng chục lần, nhưng cũng là người vỗ vai khen cậu làm tốt.Chan ngày ấy vẫn thường giận dỗi, vùng vằng, nhưng chưa từng cảm thấy tổn thương.

Bởi khi đó, sự trêu chọc được bao bọc bởi tình thương.

Là tiếng cười của một gia đình.Nhưng rồi họ debut.

Rồi họ nổi tiếng.Và dần dần, cậu nhận ra — cái tên Lee Chan bỗng trở thành một hình ảnh vui nhộn để công chúng cười đùa.

Maknae not on top.

Maknae lố bịch.

Maknae khổ nhất kpop.Các anh... cũng bắt đầu dùng điều đó làm content.

Không còn là trêu chọc để khiến cậu vui.

Mà là trêu chọc để tăng rating, để tạo trend, để làm hài lòng khán giả.Mà khán giả thì đâu biết được sau mỗi nụ cười của Chan là sự cô độc khẽ len vào tim.Chan quay đầu nhìn đồng hồ.Đã gần nửa đêm.

Các anh vẫn đang cười nói ngoài phòng khách.

Không ai để ý cậu đã rút về phòng từ sớm.

Không ai gõ cửa hỏi cậu đã ăn tối chưa.

Không ai.Cậu từng nghĩ mình mạnh mẽ.

Từng nghĩ rằng, chỉ cần mình tiếp tục nhường nhịn, các anh sẽ hiểu.

Nhưng càng lùi bước, họ càng quen việc cậu im lặng.

Càng coi đó là điều đương nhiên."

Maknae luôn vui vẻ mà."

"Chan mạnh mẽ lắm."

"Chan đâu có giận thật đâu."

Họ nhầm rồi.

Chan cũng biết buồn, cũng biết tổn thương.Và có lẽ... cũng bắt đầu biết mệt rồi.

"Có những vết thương không tên, nhưng vẫn âm thầm rỉ máu mỗi ngày."

Chan chưa từng mong đợi một điều gì lớn lao.

Chỉ là một ánh nhìn thấu hiểu, một câu hỏi: "Chan à, em ổn không?", hay một cái ôm thật chặt khi cậu lặng thinh.Nhưng có vẻ... những điều nhỏ nhặt ấy lại là xa xỉ trong nhóm mười ba người.Đèn phòng vẫn sáng, nhưng trong lòng Chan đã dần tắt đi thứ ánh sáng mang tên niềm tin.

Tiếng cười vang lên từ phòng khách.

Chan khẽ thở dài, đứng dậy ra ngoài lấy cốc nước.

Bước chân nặng nề, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản.

Vừa đến gần bếp, tiếng của Seungkwan vang lên:
"Ủa, maknae vẫn còn thức à?

Hay là đang buồn vì bị trừ ra khỏi hội "người lớn"?"

Seokmin tiếp lời, cười lớn" Đừng nói là em để bụng chuyện đó thật nha?

Tụi anh đùa thôi mà!

Không ai tính trẻ con quá đâu á!"

Hoshi bật cười khúc khíchChan siết chặt chiếc cốc trong tay, cảm giác nước lạnh như chảy xuyên qua da thịt.

Cậu không ngẩng đầu, chỉ nói khẽ, giọng nghèn
nghẹn:"Đủ rồi."

Ba người kia khựng lại trong vài giây, rồi Seungkwan nhướn mày:"Ủa?

Gì mà căng vậy Chan?

Là giỡn thôi mà.

Em dạo này nhạy cảm quá ha."

Chan mím môi.

Tay run lên nhẹ, tiếng gió lùa qua cửa sổ như quét sạch mọi chút kiên nhẫn còn sót lại."

Giỡn?

Các anh gọi cái đó là giỡn?"

Chan ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe nhưng không có nước mắt, chỉ là một vùng mệt mỏi rạn vỡ
"Suốt mấy năm nay... em đã cười, đã chịu đựng, vì em nghĩ rằng đó là sự thân thiết.

Nhưng mấy anh chưa từng dừng lại để hỏi em có ổn không."

Hoshi cười gượng: "Này, em đừng làm quá lên.

Mấy trò đùa này ai trong nhóm chả từng bị..."

Seokmin chen vào, giọng thiếu kiên nhẫn: "Hay là em muốn tụi anh đối xử khác biệt vì em là em út?

Phải lúc nào cũng nhẹ nhàng, nâng niu à?"

Chan siết chặt chiếc cốc, những vết nứt vô hình trong lòng như đồng loạt vỡ tung."

Mấy anh không hiểu gì cả."

Cậu nói chậm rãi, từng chữ như khứa vào không khí "Em không cần ai nâng niu.

Em chỉ cần được tôn trọng."

Tiếng tranh cãi bắt đầu lớn hơn.

Tiếng bước chân dồn dập vọng tới – cả nhóm lần lượt từ phòng bước ra, mặt ngái ngủ, nhăn nhó."

Gì vậy trời... mới yên tĩnh được chút đã ầm lên rồi." – Jeonghan thở dài."

Có chuyện gì mà cãi nhau nữa?"

Joshua nhíu mày, ánh mắt đổ dồn về phía Chan như thể cậu là nguyên nhân.Seungcheol khoanh tay, trầm giọng: "Chan, em lại làm quá chuyện nữa hả?"

Chan quay sang nhìn trưởng nhóm, ánh mắt như mất đi chút ánh sáng cuối cùng."

Lại?"

Cậu bật cười khẽ, khô khốc –"Ý anh là em thường xuyên gây rối?

Em chỉ mới nói lên cảm xúc thật của mình một lần.

Một lần duy nhất."

Nhưng em chọn sai thời điểm."

Mingyu lạnh giọng – "Cả nhóm đang căng thẳng vì comeback, không ai có dư thời gian để nghe em than thở."

Thì ra vậy."

Chan lùi lại một bước, lòng ngực như bị bóp nghẹt "Em... không phải thành viên nhóm này nữa à?

Em không được phép mệt mỏi, không được phép buồn, đúng không?"

"Đừng đóng vai nạn nhân nữa."

Vernon lạnh nhạt "Ai trong nhóm chẳng từng chịu áp lực."

"Đúng rồi."

Wonwoo tiếp lời, dù giọng không gay gắt "Nếu em có vấn đề thì nên nói thẳng với tụi anh, chứ không phải âm thầm tích tụ rồi nổi giận."

Chan đứng đó, giữa vòng vây những lời trách móc.

Những khuôn mặt từng là nơi cậu tìm thấy an ủi, giờ chỉ còn là ánh nhìn xa lạ, phán xét.Không ai hỏi: "Chan, em đang ổn không?"

Không ai nói: "Nếu em buồn, cứ nói với bọn anh."

Chỉ có sự trách móc, ngờ vực và áp đặt.Chan quay người, đi thẳng vào phòng, không nói thêm một lời.

Cậu đóng sập cửa lại.

Mọi tiếng ồn bên ngoài bị chặn lại, chỉ còn tiếng thở nặng nề của chính mình.Và lần đầu tiên, trong suốt những năm làm idol, Chan cảm thấy: Cậu hoàn toàn cô độc.CHAN giọng nghẹn lại nhưng rõ ràng, ánh mắt đầy tổn thương và giận dữ "Mấy anh từng là người kéo em dậy khỏi những ngày tồi tệ nhất.

Mấy anh từng là gia đình của em.

Vậy mà bây giờ, em chỉ còn là trò đùa của mấy anh thôi à?Mấy anh nói thương em, quan tâm em... nhưng trong bao nhiêu năm nay, có ai thật sự nhìn thấy em đang mệt đến mức nào không?

Em cười, em giả vờ ổn, giả vờ mạnh mẽ,vì em không muốn mấy anh phải lo.

Nhưng đổi lại, thứ em nhận được là gì?

Là ánh mắt cười cợt mỗi khi em phạm lỗi nhỏ, là những câu đùa tưởng vô hại mà đâm vào tim em như dao.Ngày xưa, em thấy ấm áp khi mấy anh trêu chọc.

Còn bây giờ?

Nó chỉ khiến em thấy mình lạc lõng giữa chính nhóm nhạc mà em đã đổ máu đổ nước mắt vì nó.Có bao giờ mấy anh hỏi em 'Em có ổn không?' mà không kèm theo một trò đùa chưa?

Có bao giờ mấy anh nhớ ra rằng em cũng là con người, cũng biết mệt, cũng biết tổn thương không?

Hôm nay không phải lần đầu em thấy mình bị bỏ rơi.

Nhưng có lẽ là lần đầu... em không muốn chịu đựng nữa."

Chan không đợi ai lên tiếng.

Cậu quay lưng, đi thẳng về phòng, và đóng cửa cái "rầm".

Căn ký túc xá bỗng trở nên im phăng phắc.

Mười hai con người đứng đó, như thể lần đầu tiên nhận raChan không còn là đứa em nhỏ vô tư như họ vẫn nghĩ nữa.
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 3


Chiếc đồng hồ treo tường điểm 2 giờ sáng.

Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn ngủ hắt ra chút ánh sáng vàng mờ nhạt.

Chan nằm quay lưng lại với cánh cửa, tai nghe vẫn cắm chặt, tiếng nhạc nhỏ đến mức gần như không còn nghe rõ.

Nhưng với Chan lúc này, chỉ cần đủ để lấn át tiếng cười rúc rích bên ngoài phòng, tiếng xì xào bàn tán, tiếng "trêu đùa vô tình" đã quá quen thuộc.Cậu đã không còn khóc.

Chỉ có một cảm giác rỗng tuếch lan dần trong ngực.Chan thiếp đi trong sự cô độc, với suy nghĩ "Chỉ cần ngủ một giấc thôi... mai sẽ ổn hơn."

Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu bất chợt choàng tỉnh.Một mùi nồng nặc, khó chịu ập vào mũi.

Đôi mắt vẫn còn cay xè vì khóc lúc tối, nhưng Chan cảm nhận rõ không khí dày đặc và nóng.

Cậu giật bắn người, vội bật dậy.Khói.

Đầy phòng.

"Gì vậy..."

Chan thì thầm, bàn tay run rẩy bật đèn.

Không sáng.

Cậu lao đến cánh cửa, kéo mạnh.Khói bên ngoài còn dày hơn.

Một cơn ho sặc trào lên cổ họng, nước mắt nước mũi chan hòa không rõ vì ho hay vì sợ."

Các anh!"

Cậu hét lên, chạy dọc hành lang.Tầng hai nơi các anh ở.Chan đập cửa từng phòng, giọng khản đặc "Seungcheol hyung!

Jeonghan hyung!

Wonwoo hyung!"

Không có tiếng trả lời.

Không có ai trả lời.Căn nhà như bị bỏ hoang.Từng cánh cửa bị đẩy tung bên trong, trống không.Chan chết sững trước phòng cuối dãy.

Không một bóng người.

Không một ai trong số 12 người anh của cậu đang ở đây.Cơn choáng váng ập tới.

Cậu cảm thấy như chính mình đang mơ — một cơn ác mộng không hồi kết."

Mọi người...

đi đâu rồi?"

Tiếng lửa rít lên như cười nhạo.

Ngọn lửa đã bùng lên từ phía cầu thang, chặn kín lối thoát.Chan lùi lại từng bước, bị ép dần vào tường.

Khói dày đặc khiến cậu khó thở, cổ họng bỏng rát.

Tầm nhìn mờ nhòe, chân tay run lẩy bẩy.Trong khoảnh khắc đó, không phải là nỗi sợ cái chết khiến Chan sụp đổ...

Mà là cảm giác bị bỏ lại."

Các anh... thực sự không ở đây?"

"Các anh thật sự..."

"Không một ai..."

Gương mặt 12 người lần lượt hiện lên trong đầu.

Họ từng cười với cậu, từng nói sẽ bên nhau mãi mãi.

Nhưng giờ này, chỉ có một mình Chan mắc kẹt giữa biển lửa.Cậu bật khóc.Không phải vì đau, không phải vì sợ... mà vì cậu đã cố gắng nhiều đến vậy, để được ở lại bên họ.

Vậy mà, đến cuối cùng... cậu vẫn chỉ có một mình.Chan ho sặc sụa giữa làn khói dày đặc, tay che lấy miệng nhưng vẫn không ngăn được cổ họng bỏng rát.

Mỗi hơi thở như cắt vào bên trong, đau đến chảy nước mắt.

Cậu quay cuồng giữa căn phòng đang đỏ rực lửa, những tiếng gỗ kêu răng rắc trên đầu như muốn cảnh báo rằng trần nhà sắp sập.Cậu đã chạy qua từng phòng.

Đã gọi khản giọng.

Nhưng chẳng ai trả lời.

Không một ai."

Không... không thể nào..."

Chan lùi lại, lưng chạm tường.

Đôi chân run lên như không còn giữ nổi cơ thể.

Cậu nhìn về phía hành lang đã bị ngọn lửa nuốt trọn, một ngọn lửa không đáng sợ bằng sự lạnh lẽo trong lòng lúc này.Tại sao... tại sao lại không ai gọi cậu?Nếu họ biết có cháy... thì đã chạy rồi, đúng không?Vậy tại sao không một ai nghĩ đến cậu?"

Tôi...

ở ngay trong nhà này mà..."

Giọng cậu nghẹn lại.

"Chỉ cần gọi tôi một lần thôi... một lần thôi, cũng được mà..."

Chan bật cười, một tiếng cười nghèn nghẹn, đầy cay đắng.Vậy ra... cậu vốn dĩ không tồn tại trong suy nghĩ của họ.

Không phải người em nhỏ mà họ từng ôm vào lòng năm mười bốn tuổi.

Không phải đồng nghiệp cùng chia sẻ bao sân khấu.

Cậu chỉ là một cái bóng mờ nhạt, một vật thể thừa thãi."

Nếu hôm nay tôi chết ở đây..."

Chan ngước nhìn lên trần nhà đang nhuốm màu tro bụi
"...sẽ có ai cảm thấy trống vắng không?

Hay mọi người sẽ chỉ thấy nhẹ nhõm hơn?"

Trái tim cậu nhói lên một nhịp, như thể chính nó cũng không tin vào điều vừa được thốt ra.

Nhưng cậu biết... sâu thẳm trong lòng, đó là nỗi đau chất chứa từ lâu."

Tôi hận mấy người..."

Một tia lửa nổ bụp phía trên khiến cậu choàng tỉnh.

Cậu lấy lại một chút lý trí, vội lùi về phía cửa sổ.

Khói đã tràn kín căn phòng.

Trước khi nhảy ra khỏi cửa sổ theo bản năng sinh tồn cuối cùng, Chan ngoái lại như muốn nhìn lần cuối nơi mà cậu từng gọi là "nhà".Chỉ là, nơi ấy... không còn là nhà nữa rồi.

Khói cuồn cuộn tràn vào không khí, cuốn theo hơi nóng ngột ngạt như đang siết lấy từng nhịp thở cuối cùng của Chan.

Cậu ho sặc sụa, hai tay đưa lên che mũi theo bản năng nhưng đôi mắt cay xè, cổ họng bỏng rát đến mức không thể phát ra lời kêu cứu nào.

Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ đi vì cả khói lẫn nước mắt."

Không...

được ngủ..."

Chan cố nói thầm với chính mình, tay cào tìm bất kỳ chỗ nào để bám víu, để đứng dậy, để thoát thân.

Nhưng đôi chân đã không còn nghe lời, cả thân thể mềm nhũn đổ sụp xuống sàn như một chiếc lá rơi trong lặng lẽ.Trong làn khói đặc quánh và ánh lửa đang gào thét ở hành lang, Chan chỉ có thể mở to đôi mắt mệt mỏi một lần cuối.

Mọi thứ xung quanh như đang tan chảy ký ức về từng buổi tập, từng lần mỉm cười cho qua, từng tổn thương không ai thấy tất cả dội về như thước phim chậm.

Cậu từng nghĩ mình là một phần của đại gia đình này...Cậu đã cố gắng chịu đựng...

để không ai thấy mình yếu đuối...Cậu đã chờ, chỉ cần một người quay lại...

Cơn đau ở phổi khiến Chan bật ho khan một lần nữa, rồi toàn thân cậu khẽ run lên.

Bóng tối kéo đến, nuốt chửng lấy cậu cùng nỗi tuyệt vọng.Tiếng trần nhà kêu răng rắc.

Tia lửa đỏ liếm dần qua khe cửa."

Nếu đây là cái kết..."

"...ít ra, cũng đừng để mình tỉnh dậy nữa."

Và rồi—mọi thứ chìm vào im lặng.
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 4


Lee Chan bật dậy khỏi giấc ngủ nặng nề, mồ hôi ướt đẫm trán.

Cậu thở hổn hển, bàn tay siết chặt tấm chăn nhăn nhúm dưới ngực.

Mùi khói... vẫn còn như phảng phất đâu đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, Chan lại thấy mình đang ở trong căn phòng cũ kỹ quen thuộc căn phòng trong căn hộ riêng của mìnhKhông còn lửa.

Không còn tiếng nổ.

Không còn tiếng tim đập hỗn loạn khi kẹt lại trong đám cháy.Cậu lập tức tung chăn, lao xuống giường, chân trần chạy vào nhà vệ sinh.

Ánh đèn sáng trắng làm mắt hơi nhức, nhưng Chan vẫn nhìn thật kỹ vào gương.Khuôn mặt cậu không có vết bỏng nào.

Tay cậu không xây xát.

Không có mùi khói bám vào tóc, cũng chẳng có vết ám khói nào trên da.

Chỉ có hơi thở gấp gáp và ánh mắt đỏ hoe vì ám ảnh."

Chuyện gì thế này...?"

Chan thì thầm.

Giọng cậu run run, không biết là vì hoảng sợ hay vì giận dữ.Vụ cháy... rõ ràng là có.

Mình đã chết rồi mà...

Làm sao lại tỉnh dậy trong hình hài lành lặn thế này?Hàng loạt câu hỏi bủa vây lấy cậu, nhưng điều khiến tim Chan đau hơn tất cả không phải là sự sống lại thần kỳ, mà là câu hỏi vẫn chưa có lời giải:Tại sao không một ai gọi mình?Tầng một không có ai.

Tầng hai cũng trống rỗng.

Chan nhớ rõ từng cánh cửa cậu đã gõ điên cuồng giữa làn khói ngột ngạt.

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt vọng.

Phải chăng... họ đã rời khỏi từ trước?

Phải chăng... họ biết có cháy nhưng không buồn gọi cậu?Không thể nào...

Chúng ta là gia đình cơ mà?

Mình đã tin tưởng, yêu thương và nhẫn nhịn suốt bấy lâu chỉ vì muốn mọi thứ tốt đẹp hơn.

Vậy mà...Lửa trong lòng cậu như vẫn còn đang cháy.

Không phải thứ lửa thiêu đốt da thịt, mà là ngọn lửa hận, giận, đau và thất vọng.Liệu tình cảm suốt bao năm qua... chỉ là một phía từ mình?Cốc!

Cốc!

Cốc!Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ.

Chan giật mình.

Cậu liếc nhìn đồng hồ chỉ mới 6h30 sáng.

Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên ngoài "Chan à, hôm nay cậu có buổi tập vũ đạo lúc 8 giờ nhé.

Ăn sáng sớm đi, hôm nay lịch kín đấy."

Là chị trợ lý.

Nhưng... không phải chị ấy đã nghỉ việc từ cách đây gần một năm sao?Chan ngơ ngác bước ra mở cửa.

Chị trợ lý mỉm cười chào cậu như thường lệ, đưa cho cậu một tờ lịch trình giấy.

Cậu liếc nhìn ngày in góc trái: 21 tháng 01 năm ngoái.Chan chết sững.

Mắt cậu mở to, môi khẽ mấp máy:"...Mình quay về... trước khi vụ cháy xảy ra?"

Chị trợ lý nhìn cậu khó hiểu: "Chan?

Cậu sao thế?

Mới sáng mà trông như gặp ma vậy..."

Cậu lắc đầu, vội vã cầm lịch rồi đứng sang một bên để chị trợ lí vô,ngay sau đó cậu chạy vút vào phòng.Tựa lưng vào cánh cửa vừa khép, Chan ngồi phịch xuống nền nhà lạnh.

Cậu nhìn lên trần nhà, lòng ngổn ngang hàng vạn cảm xúc.Một cơ hội thứ hai... liệu đây là món quà, hay là sự trừng phạt?

Sau một khoảng thời gian đã bình tâm lại cảm xúc sau khi đã chuẩn bị xong cậu cùng trợ lí riêng của mình đi đến phòng tập trong quãng đường đi cậu đẫ suy nghĩ rất nhiều thứ và điều đó giúp cho cậu một ý hay để thoát khỏi cái chết trong tương lai.Thời gian này...

Chan nhớ.

Các trò đùa đã bắt đầu đi quá giới hạn.

Những lời trêu chọc ngày càng cay nghiệt, nhất là khi máy quay không còn hướng về phía họ.

Đằng sau hậu trường, đôi lúc là im lặng lạnh lẽo, đôi lúc là ánh mắt như thể cậu chẳng tồn tại.

Cậu là người đứng thứ 13 con số không may mắn, con số thừa thãi.

Nhưng giờ đây, cậu không thể quên, giờ thì cậu nghĩa đằng nào số 13 cũng chả ddepj thế thì cứ như toại nguyện seventeen sẽ chỉ còn 12.Và cậu cũng không muốn tha thứ.Cậu từng nghĩ SEVENTEEN là giấc mơ, là mái nhà, là những người anh em.

Nhưng giờ, nó chỉ là cái lồng.

Một cái lồng đẹp đẽ, nhưng đã từng suýt giết chết cậu.Năm nay, hợp đồng nhóm sẽ kết thúc.

Mingyu—Chan nhớ rõ—là người đầu tiên lên tiếng về việc tái ký.

Anh nói muốn tiếp tục cùng cả nhóm.

Và từng người một, vì tình cảm, vì sự nghiệp, vì áp lực, đã lần lượt đồng ý.Chan siết chặt tay.

"Được thôi," cậu nghĩ thầm.

"Các anh muốn tiếp tục, cứ việc.

Nhưng em thì không."

Không tái ký.

Thoát khỏi SEVENTEEN.

Thoát khỏi những người đã quay lưng.

Thoát khỏi cái chết.Và lần này...

Chan sẽ sống cho chính mình.Bước vào công ty, Chan cứ nghĩ nếu gặp lại họ, cậu sẽ cảm thấy thế nào.

Ghê tởm?

Sợ hãi?

Có thể lắm.

Nhưng điều cậu chắc chắn—là mình sẽ chẳng quan tâm ai nữa.

Kể cả có bị trêu chọc, cậu cũng mặc kệ.

Cứ để họ nói, cuối năm nay là hết cơ hội rồi.

Họ sẽ không còn gì để mà cười cợt thêm nữa.Đang mải suy nghĩ thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:"Dino, nay đến sớm quá ta~"Vừa nghe thôi, Chan đã biết ngay ai.

Chỉ có Seungkwan mới có cái giọng điệu nửa đùa nửa giễu ấy.Chan chưa kịp quay lại đáp lời thì giọng Seungkwan lại vang lên, lần này cáu gắt rõ ràng"Ủa sao không trả lời anh?

Bị câm hả?"

Chan quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cau có khó chịu của Seungkwanbiểu cảm ấy, cùng giọng điệu vừa rồi khiến cậu khó chịu thực sự.

Không kìm được, trong đầu cậu bật lên một suy nghĩ rõ ràng:"Nhìn cái mặt khó ưa, thấy ghét..."

Ngay giây sau đó, Seungkwan lập tức trừng mắt, nhíu mày nói:"Dino, em vừa nói gì đó?

Gì mà 'mặt khó ưa, thấy ghét'?

Hả??"

Chan sững người."

Khoan đã...

ảnh...

ảnh vừa nói gì cơ?

Bộ... bộ anh ta nghe được suy nghĩ của mình hả?!"

Bối rối, Chan nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên, bật lại:"Anh bị sao vậy?

Nãy giờ em còn chưa mở miệng, nói cái gì?"

Seungkwan đơ người.

Đúng là vậy mà.

Chan đâu có mở miệng đâu, cậu chỉ im lặng nãy giờ.

Nhưng rõ ràng... cậu ta vừa nghe thấy tiếng đó.

Rõ ràng là giọng Dino.

Rõ ràng là câu nói đó.

Cậu quay ngang quay dọc, nhìn quanh không thấy ai, cũng chẳng có ai đang nói chuyện.

Không có camera ẩn, không có trò đùa.

Chỉ có ánh mắt ngơ ngác của Dino, và... sự bối rối của chính cậu."

Mình nghe nhầm à...?

Nhưng... rõ ràng là..."

Lúc này thang máy cũng vừa mở ra, cả hai bước vào.

SeungKwan liếc nhìn đứa em mình, khó hiểu trước những gì vừa xảy ra khi nãy.

Cậu thầm nghĩ chắc do sáng sớm quá, Chan vẫn còn ngái ngủ nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bước vào phòng tập, nơi này mới chỉ có vài staff cùng các anh Wonwoo, Hoshi và ba người anh lớn đang có mặt.

Chan vẫn đứng yên ở cửa không bước vào.

Trong khi đó, SeungKwan đã nhanh chóng chạy đến chào mọi người rồi quay lại, nhíu mày khó hiểu nhìn em út."

Sao em ấy lại đứng bất động ở đó?" cậu tự hỏi.Ngay lúc ấy, một tiếng nói lại vang lên:
"Trông thấy ghét quá.

Mình không ra chào mấy người đó được không?"

Đó rõ ràng là giọng của Chan nhưng Chan không hề mở miệng.

Lần này, SeungKwan chắc chắn không còn là ảo giác.

Cậu chưa kịp phản ứng thì Hoshi đã quay sang hỏi: "Dino, em vừa nói gì vậy?"

Lee Chan ngước mặt lên, vẻ mặt không đổi:
"Em nói gì?

Anh bị hoang tưởng giống SeungKwan vừa nãy à?"

Cùng lúc đó, một dòng suy nghĩ nữa vang lên trong đầu Chan:
"Mình đã kịp nói gì đâu?

Bộ họ đọc được suy nghĩ của mình à?

Mà thái độ trông khó coi thế?"

SeungKwan giật mình.

Không chỉ cậu mà cả ba người anh lớn trong phòng cũng đã bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn, dù họ vẫn còn ngờ vực.

Riêng SeungKwan cậu đã chắc chắn.

Đây đã là lần thứ tư cậu nghe thấy giọng nói không phát ra từ miệng Chan...
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 5


Chan mặc kệ ánh mắt dò xét lẫn hoài nghi của các anh, lặng lẽ bước về phía góc phòng quen thuộc, nơi đặt đồ đạc cá nhân của mình.

Cậu tháo balo, đặt xuống đất không một tiếng động, rồi ngồi bệt luôn tại chỗ, rút điện thoại ra như thể tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh.

Không một lời chào, không một ánh mắt nhìn ai.

Cậu như đang tự dựng lên một bức tường ngăn cách.Ở phía đối diện, không khí giữa các thành viên căng như dây đàn.

Họ không thể không để ý đến sự thay đổi rõ rệt ấy, nhưng lại chẳng ai đủ can đảm để lên tiếng trước.

Seungkwan là người duy nhất vẫn đứng im, nhìn chăm chăm về phía Chan với gương mặt rối bời."

Rõ ràng mình đã nghe thấy... rõ ràng là suy nghĩ của em ấy..."

Seungkwan lẩm bẩm trong đầu, mắt không rời khỏi cậu em út."

Em ấy... thật sự thấy mệt mỏi đến thế sao?

Tại sao lại có những suy nghĩ đó về bọn mình...?"

Jeonghan để ý thấy điều đó, liền khẽ hỏi: "Em không ngồi đi à, Seungkwan?"

Seungkwan khẽ giật mình, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Chan: "Em thấy em ấy lạ lắm.

Thường thì đến đây là sẽ chạy vòng vòng chào hỏi từng người, nói vài câu tếu táo...

Nhưng hôm nay, em ấy không nói gì cả.

Im lặng như thể... như thể không muốn ở đây."

"Có thể em ấy mệt thôi." – Jeonghan trấn an, nhưng ánh mắt cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi.

"Không phải mệt bình thường đâu."

Jisoo chen vào, mặt đanh lại "Cái cách em ấy nhìn mọi người...

Nó khác.

Không còn ánh mắt của Chan ngày trước nữa."

"Anh cũng cảm thấy vậy."

Wonwoo nói, giọng thấp và trầm "Không lẽ vì mấy lần bọn mình trêu em ấy à?"

Hoshi chau mày "Nhưng mấy chuyện đó trước giờ vẫn như thế mà, Chan đâu có phản ứng gì.

Thằng bé còn hay cười cười bảo không sao cơ mà?"

Seungcheol, người từ đầu vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Chan cậu em mà anh từng nghĩ là mạnh mẽ, kiên cường, thậm chí là vô cùng vững vàng trong mọi chuyện."

Nó không còn cười như trước nữa.

Đó mới là điều đáng sợ."

Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, những ánh mắt lo âu thi nhau dán về phía góc phòng, nơi Chan vẫn đang ngồi yên, dán mắt vào màn hình điện thoại.

Cậu chẳng hề hay biết hoặc có thể là chẳng buồn quan tâm đến những cảm xúc đang trào dâng xung quanh mình.Sự im lặng đó, sự thờ ơ đó... giống như một lời cáo buộc vô hình mà các anh chẳng thể phản bác.Sau một khoảng thời gian, các thành viên cuối cùng cũng đã có mặt đầy đủ.

Họ bắt đầu tập trung cho buổi tập luyện chuẩn bị cho đêm trao giải cuối năm.

Mọi thứ nhìn qua tưởng như vẫn bình thường, nhưng bầu không khí trong phòng lại nặng nề và căng như dây đàn.Người tỏa ra sự lạnh lẽo rõ rệt nhất không ai khác, chính là Chan.Thằng bé vốn là người luôn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng là người đầu tiên mở lời để khuấy động tinh thần mọi người.

Nhưng hôm nay... không còn nữa.

Chan vẫn có năng lượng nhưng là một loại năng lượng khác: sắc bén, bực bội, dồn nén.Không còn là những lời cổ vũ, thay vào đó là những câu trách móc khô khốc vang lên đều đặn mỗi khi ai đó mắc lỗi:
"Lại sai à?"

"Bài này tập bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên động tác hoài vậy?"

Sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt khiến cả nhóm trở nên căng thẳng hơn.

Ngay cả Hoshi người luôn nghiêm túc trong tập luyện cũng không thoát khỏi.

Đang mải mê suy nghĩ cách chỉnh lại động tác cho mượt hơn, anh bị giật mình bởi giọng Chan gắt gỏng vang lên:"Anh cứ suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Tập trung đi chứ, từ nãy giờ sai mấy lần rồi?"

Cả phòng im bặt.

Không ai dám lên tiếng.

Họ nhìn nhau, rồi nhìn Chan cậu maknae từng luôn tươi cười, giờ lại là người đẩy bầu không khí vào bờ vực nổ tung.Một khoảng thời gian dài trôi qua trong không khí ngột ngạt và nặng nề.

Cuối cùng, staff cũng phải lên tiếng, ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi.

Cả phòng tập như trút được gánh nặng khi Chan ít nhất là tạm thời im lặng.

Ai nấy đều ngồi xuống thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo... không rõ là do vận động hay do áp lực vô hình từ chính người em út từng ngoan ngoãn nhất của họ.Theo thói quen cũ, vừa ngồi xuống, Jeonghan liếc nhìn chai nước rỗng bên cạnh mình rồi lơ đãng buột miệng:"Chan à, ra mua nước đi."

Một vài người khác cũng gật đầu theo, như một phản xạ vô thức sau bao năm.

Nhưng lần này, Chan không đứng dậy như mọi khi.

Cậu quay đầu lại, ánh mắt dửng dưng, giọng nói phẳng lặng đến lạnh người:"Anh đi mà mua."

Không lớn tiếng.

Không gắt gỏng.

Nhưng câu nói ấy như một cơn gió lạnh thổi xuyên qua cả phòng.

Tất cả im bặt.Jeonghan sững người, còn Hoshi quay sang với vẻ không tin nổi:"Bọn anh chỉ nhờ chút thôi, có gì đâu?"

Chan vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng lần này giọng đã gay gắt hơn một chút:"Thế em chắc không mệt?

Nếu mệt thì nhờ trợ lý đi mua.

Em đâu phải trợ lý của các anh?"

Không khí dường như đông cứng lại.

Hoshi vừa định đứng dậy, thì... một giọng nói khác vang lên.

Cũng là giọng của Chan, nhưng rõ ràng cậu không hề mở miệng:"Có què quặt đâu mà không tự đi?

Sai vặt tôi nhiều quá nên quen hả?

Xin lỗi, từ giờ khỏi sai nổi."

Jun giật mình quay phắt lại nhìn Chan, mặt kinh ngạc như vừa thấy ma.

Anh đảo mắt nhìn quanh các staff vẫn làm việc bình thường, rõ ràng không ai nghe thấy gì.

Chỉ có những người trong nhóm...

đang nhìn nhau hoang mang."

Em... hỗn quá rồi đó, Chan!

Em vừa mới nói cái gì đấy hả?"

Seokmin là người đầu tiên bật dậy, tức giận.Tiếng nói ấy làm cả phòng giật mình, đặc biệt là các staff xung quanh — họ quay lại nhìn.

Chị quản lý gần đó bước tới:
"DK, em nói gì vậy?

Nãy giờ chị đâu có thấy Chan mở miệng?

Em lớn tiếng làm gì?"

Seokmin ngập ngừng, còn Chan thì đứng dậy, nhìn thẳng vào tất cả:"Bộ anh thích đổ lỗi à?

Nói được một câu thì bảo hỗn?

Các anh mệt, không sai trợ lý, lại sai em?

Cứ tưởng em là cái gì robot à?

Lúc cần thì kêu, lúc không cần thì coi như vô hình.

Em nói câu đấy sai chỗ nào?

Hay sai ở chỗ em không ngoan như trước nữa?"

Sự im lặng bao trùm cả phòng.12 con người những người từng luôn coi Chan là em út ngoan ngoãn giờ đang đối diện với một Chan hoàn toàn khác.

Không còn nụ cười, không còn ánh mắt biết điều... chỉ còn lửa giận âm ỉ và ánh nhìn lạnh đến tê dại.Sau buổi tập hôm đó, không khí căng thẳng vẫn còn đọng lại rõ rệt.

Giờ tập kết thúc khi kim đồng hồ đã chỉ sang nửa đêm.

Các staff cũng đã về gần hết, chỉ còn vài trợ lý riêng của nhóm đang ngồi đợi ở khu vực ngoài phòng tập.

Để phá tan bầu không khí nặng nề vừa rồi, vài trợ lý chủ động rủ mọi người đi ăn khuya sau một ngày tập luyện mệt mỏi.

Ban đầu, Chan định lấy cớ trốn đi, nhưng cậu không ngờ mình lại bị chính chị quản lý kéo thẳng ra xe, không cho cơ hội từ chối.

Cậu khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng bước theo, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc.Chan ngồi im lặng trên xe, đôi mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa kính phủ lớp sương mờ mỏng.

Cậu cứ nghĩ như thường lệ, mình sẽ được ngồi chung xe với các trợ lý – những người không gây áp lực, không khiến cậu phải dè chừng từng hơi thở.

Nhưng hôm nay lại khác.

Khi trợ lý phân chia chỗ ngồi, Chan bất ngờ thấy ba người anh – Hoshi, Minghao và Jun – bị đẩy sang xe cậu.

Không ai hỏi ý kiến cậu, cũng chẳng ai thắc mắc điều gì.

Mọi chuyện xảy ra như thể đó là điều hiển nhiên.Cánh cửa xe mở ra, Hoshi là người bước lên đầu tiên.

Ánh mắt anh lướt qua cậu chỉ một giây rồi nhanh chóng quay đi.

Tiếp theo là Minghao, gương mặt khó đoán, không biểu lộ cảm xúc.

Cuối cùng là Jun, vẫn với dáng vẻ lặng lẽ, trầm mặc thường ngày.

Họ lặng lẽ ngồi xuống ghế, không ai mở lời.

Không khí trong xe như đặc quánh lại, mang theo sự gượng gạo và ngột ngạt.

Chan bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cậu luống cuống tháo dây an toàn, hành động khiến cả ba người còn lại đều quay sang nhìn."

Cởi ra làm gì?

Xe sắp chạy rồi, thắt lại cho an toàn," Hoshi lên tiếng đầu tiên."

Để...

đi xuống xe," Chan đáp, không buồn giấu sự bực dọc trong giọng nói."

Xuống xe làm gì chứ?"

Minghao nhíu mày hỏi.

Ba khuôn mặt nhìn cậu, đầy khó hiểu.

Sự im lặng ấy như một mũi kim chọc vào sự kiên nhẫn vốn đã mỏng manh của Chan.

Cậu nghiến răng nghĩ thầm:"Đi với mấy khuôn mặt đáng ghét này thì ai mà chịu nổi.

Đi với trợ lý còn vui hơn nhiều."

Ba người đàn anh đồng loạt quay đầu nhìn cậu."

Em ấy vừa nói gì cơ?"

Minghao nghiêng đầu nghĩ thầm, ánh mắt sắc lạnh hơn thường ngày."

Đi với mấy khuôn mặt đáng ghét?" – Jun lặp lại câu nói, nhưng rất bé.Hoshi thì không nói gì, chỉ im lặng nhìn Chan chằm chằm.

Trong ánh mắt ấy không có tức giận, chỉ có một nỗi thất vọng nặng nề đang đè nén."

Dù không thích ngồi với tụi anh thì cũng chịu đi vì sắp đi rồi đổ chỗ lại phiền phúc""Cũng biết lí do tôi không thích mà vẫn ngồi lên đây? mặt dầy rồi đó các anh trai tôi ơi"Suy nghĩ đó bất ra thành tiếng nói một lần nữa, lần này mặt ba người ai cũng đen như cái nồi."

EM!!..."

"Lại nổi khùng điên cái gì mà quát lớn thế?"

Chan cắt lời anh, giọng gay gắt nhưng mệt mỏi.
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 6


Sau tiếng gắt gỏng bất ngờ của Chan, cả xe lập tức rơi vào im lặng.

Không ai nói thêm lời nào, chỉ còn tiếng động cơ xe đều đều lướt trên đường.

Mỗi người trong xe đều chìm vào dòng suy nghĩ riêng, nhưng tựu chung lại, họ đều không giấu được sự bất ngờ không chỉ bởi việc bản thân có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa em út này, mà còn vì sự thay đổi rõ rệt trong tính cách và thái độ của cậu.Chan không còn là cậu em út ngoan ngoãn, luôn cười trừ và nhẫn nhịn như trước nữa.

Giờ đây, cậu thẳng thắn, gắt gỏng và có phần lạnh nhạt với các anh.

Điều đó khiến cả ba người đàn anh đi cùng Chan cảm thấy khó hiểu, thậm chí khó chịu.

Nhưng sự khó hiểu ấy không chỉ dừng lại ở ba người đang ngồi trên chiếc xe này mà còn là thắc mắc chung của tám thành viên còn lại trong nhóm:Tại sao Chan lại thay đổi như thế?

Tại sao em ấy cứ tỏ ra cáu gắt với bọn họ?

Họ đã làm gì sai sao?Một bầu không khí nặng nề phủ khắp khoang xe, và có lẽ, đây mới chỉ là sự bắt đầu cho một chuỗi những đối thoại còn bỏ ngỏ giữa Chan và các anh của mình.Để xua tan bầu không khí căng thẳng trong xe, Hoshi cố gắng bắt chuyện với em út:"Cuối năm nay em có dự định gì không?"

"Dạo này em có tính làm gì đặc biệt không?"

Nhưng cậu chỉ nhận lại câu trả lời ngắn gọn từ Chan:
"Chưa biết."

Hoshi không nản, vẫn tiếp tục: "Hay là...

đi đâu đó thư giãn đi?

Anh nghĩ—""Anh hỏi nhiều thế làm gì?

Không thấy em đang lim dim được một chút à?"

Chan đột ngột ngắt lời, giọng gay gắt hẳn lên khiến ba người kia giật mình.

"Khổ, mấy chuyến đi chơi riêng của các anh trước giờ có bao giờ rủ mình đi cùng đâu?

Giờ hỏi để làm gì?

Định hỏi cho có, rồi khoe mấy chuyến đi đó chắc?"

Chan càu mày suy nghĩ Ba người lớn hoàn toàn sững lại trước suy nghĩ của Chan.

Lúc đầu họ cứ nghĩ Chan im lặng là vì mệt hoặc do thời tiết, không ngờ rằng trong lòng em lại chất chứa bao điều như vậy.Jun lắp bắp, vô thức nói một câu không đâu vào đâu: "Không có..."

Chan cau mày quay sang:
"Không có cái gì cơ?"

Jun vội gãi đầu, cười gượng:
"À... anh cũng không có dự định gì..."

Không khí trong xe chùng xuống lần nữa.

Hoshi, Minghao và Jun chẳng ai dám nói thêm điều gì nữa, bởi tất cả họ đều cảm thấy rõ: đứa em út từng luôn ngoan ngoãn, biết điều, giờ đây như có một lớp vỏ gai nhọn bao quanh chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để bị đâm trúng.Xe vẫn chạy đều trên đường cao tốc, nhưng dòng suy nghĩ trong đầu Chan thì như một cái loa mở không tắt được, liên tục bật ra."

Bộ quan tâm người ta làm cái gì?

Mọi lần cứ im ỉm mà đi chơi với nhau, xong về thì lại hỏi kiểu 'chết, anh quên không rủ em, hẹn lần sau nhé'.

Ừ thì hẹn lần sau, nhưng tới lúc có đi đâu, mình mở miệng rủ lại kêu lịch trình bận, xin lỗi nhớ... bận cái khỉ gì?

Bộ lịch trình của mấy người tôi không biết chắc?

Bực mình thật sự..."

Hoshi, Jun và Minghao vẫn ngồi im trên ghế của mình, nhưng không khí trong xe khẽ chùng xuống một nhịp.

Không ai quay sang nhìn nhau, cũng chẳng ai nói gì nhưng ánh mắt của họ, thoáng qua, đã đủ nói lên tất cả: ngạc nhiên, bối rối, và... có chút gì đó như áy náy."...mẹ khiếp, bực mình quá đi..."

Càng nghĩ em càng bực càng tủi thân.Jun siết nhẹ quai túi đặt trên đùi.

Hoshi nhìn chằm chằm vào khung cảnh vụt qua ngoài cửa kính, ánh mắt hơi trầm xuống.

Minghao thì bất giác điều chỉnh tư thế ngồi, như thể muốn nói gì đó... nhưng lại thôi.Không ai lên tiếng.

Và Chan — vẫn không hề hay biết rằng những lời than phiền mình đang nghĩ trong đầu lại bị ba người anh nghe thấy một cách trọn vẹn như thế.Ngồi một hồi trên xe, cuối cùng cũng đến nhà hàng.

Chan không nói một lời, nhanh chóng cởi dây an toàn rồi thoắt cái nhảy khỏi xe, bước vội đến chỗ xe của các trợ lý như thể muốn tránh tiếp xúc với bất kỳ ai."

Ủa, ba người kia không xuống hả?"

Mingyu bước lại gần chiếc xe vừa đỗ trước cửa quán, hơi nghiêng người nhìn vào trong.

Nhưng bên trong chỉ là một khoảng im lặng căng thẳng, không ai trả lời, không ai động đậy.Tiếng gọi ấy như kéo Hoshi, Jun và Minghao ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn vẫn còn đang quay cuồng trong đầu họ—mà thực ra là suy nghĩ của Chan, nhưng vì một lý do nào đó... cả ba lại nghe được.Từng câu từng chữ—chan chát, lạnh lùng và đầy uất ức—vẫn còn văng vẳng trong đầu họ, rõ mồn một như ai đó hét thẳng vào mặt.

Mà Chan có nói đâu?

Cậu đâu hề mở miệng.

Vậy mà từng lời trách móc ấy... sao lại nghe rõ đến thế?Cả ba đều vô thức nuốt khan, ánh mắt tránh nhìn nhau.

Không ai muốn nhắc đến chuyện kỳ lạ vừa xảy ra.

Không ai dám hỏi người còn lại: " có nghe thấy không?"

Bởi vì... họ đều nghe.Cả ba người – Hoshi, Jun và Minghao – bước xuống xe với gương mặt hơi đăm chiêu, ánh mắt như vẫn còn vương lại đâu đó trong dòng suy nghĩ chưa dứt"Ủa, Minghao?

Chan đâu rồi?"

Mingyu chau mày hỏi khi thấy thiếu mất một người.Minghao không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về phía chiếc xe trợ lý đang đỗ cách đó một đoạn."

Ủa, tưởng em ấy đi với ba người chứ?"

Jeonghan ngạc nhiên."

Xe vừa tìm chỗ đỗ là em ấy đã nhảy xuống trước rồi, chắc vì không muốn nhìn thấy mấy khuôn mặt đang ghét này thêm chút nào nữa."

Hoshi nở nụ cười gượng gạo, nhưng không giấu được chút cay đắng trong mắt."

Có chuyện gì xảy ra trong xe vậy?"

Seungkwan nghiêng đầu, giọng xen lẫn lo lắng."

Khó nói nhỉ" Jun đáp, ánh nhìn lảng tránh.

Lúc này, Chan cùng các trợ lý đi tới, cậu vẫn giữ khoảng cách nhất định với nhóm các anh, như thể giữa họ có một bức tường vô hình."

Mấy cậu không vào sao?"

Một trợ lý bên cạnh Chan lên tiếng."

Haha, đợi mọi người cùng vô mà."

Seungcheol vội vàng cười xòa, nhưng tay lại siết chặt điện thoại trong túi áo.Không ai hỏi gì thêm, nhưng ánh mắt từng người đều dõi theo bóng lưng Chan, mỗi người mang theo một cảm xúc riêng khó gọi thành tên.

Seungcheol đi cạnh Jeonghan, khẽ nghiêng người thì thầm:"Cậu có thấy dạo này em ấy có chuyện gì xảy ra không?

Sau chỉ một ngày mà tính cách lại trở nên kỳ quái như vậy..."

"Mình cũng không rõ nữa," Jeonghan nhíu mày, ánh mắt dõi theo bóng lưng Chan, "Dạo gần đây lịch trình dày đặc, không có lấy một phút thở, mình cũng không chú ý kỹ đến em ấy.

Nhưng hôm qua em ấy vẫn còn tươi cười, hôm nay lại đột nhiên thay đổi như vậy..."

"Tớ cảm thấy sự thay đổi này rõ ràng đến mức... bất ngờ.

Và... cái này nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng..."

Seungcheol chần chừ.Jeonghan nghiêng đầu nhìn cậu bạn bên cạnh:
"Cậu cũng nghe thấy...

đúng không, Seungcheol?"

Seungcheol khẽ gật đầu."

Vậy thì theo tớ, khả năng cao là mấy đứa kia... cũng nghe thấy rồi."

Ánh mắt Jeonghan chuyển hướng về phía các thành viên nhỏ tuổi hơn, rồi nhanh chóng lướt sang Chan—người đang đi cùng các trợ lý, tách biệt hoàn toàn khỏi mọi người.Ở phía xa, các thành viên lần lượt kéo nhau vào phòng riêng được đặt trước, từng ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài.

Seungcheol và Jeonghan bước sau cùng, ánh mắt như bị hút về phía Chan."

Cậu có nghĩ là... em ấy đang tránh mặt bọn mình không?"

Jeonghan lên tiếng, giọng trầm xuống.Seungcheol không trả lời, nhưng lòng anh thắt lại.

Một linh cảm rất xấu đang lặng lẽ len vào tim tất cả.

Và kỳ lạ hơn cả... là tiếng lòng của Chan – điều mà họ chưa từng nghe thấy trước kia – vẫn đang âm ỉ vang lên trong đầu mỗi người, dù không ai dám thừa nhận trước mặt nhau."

Sao em ngồi đây vậy Chan?

Các anh của em ngồi bên kia mà."

Chị nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng.

Chan không trả lời ngay.

Cậu cúi đầu, tay vân vê chiếc khăn giấy đặt trên bàn.

Một lát sau, cậu mới khẽ lắc đầu."

Em muốn ngồi đây...

Ở bên kia ồn Lắm."

"Nhưng hôm nay là bữa ăn cả nhóm mà, em không muốn ngồi cùng các anh à?"

Chị vẫn kiên nhẫn.Chan mím môi, môi cười nhưng mắt không cười: "Em hơi mệt ngồi đây một lúc rồi tẹo em về trước."

Câu trả lời khiến chị quản lý im lặng.

Ánh mắt chị dừng lại lâu hơn trên gương mặt Chan – cậu bé ngày nào luôn là người khuấy động bầu không khí mỗi lần nhóm tụ tập.

Hôm nay lại là người lặng lẽ nhất.
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 7


"Chan đâu rồi.."

Jun từ đầu bàn cũng lên tiếng: "Anh thấy lúc vừa đến, Chan đi về phía xe của trợ lý cơ mà?

Không phải đang đi chung với chị quản lý à?"

Không khí trên bàn ăn bỗng chốc chùng xuống.

Những ánh mắt bắt đầu nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Trong khoảnh khắc, ai cũng nhớ lại sự lạ lùng trong hành động và thái độ của Chan suốt cả buổi hôm nay."

Seungcheol gọi thử đi," Jisoo đề nghị, nhẹ nhàng nhưng không giấu được lo lắng trong ánh mắt.Seungcheol lập tức rút điện thoại ra, bấm số của Chan.

Chuông reo rất lâu nhưng không ai bắt máy.Đúng lúc ấy, cửa phòng riêng của nhà hàng hé mở, chị quản lý bước vào với gương mặt bối rối: "À... mấy đứa, Chan bảo ngồi cùng các chị một lát.

Chị tưởng em ấy chỉ đợi tí rồi qua mà vẫn chưa thấy đâu..."

Sự im lặng bao trùm căn phòng.Căn phòng rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể tất cả đang đồng thời nuốt xuống một luồng không khí ngột ngạt vừa ùa vào cùng lời chị quản lý.Seungkwan nhìn quanh bàn, cảm giác rõ rệt không khí đang thay đổi.

Không ai cười, không ai nói thêm một câu đùa nào như thường lệ.

Những ánh mắt hướng về nhau, như tìm kiếm lời giải trong sự bối rối của chính mình."

Chan bị sao vậy?"

Jihoon cuối cùng cũng lên tiếng.

Từ sáng tới giờ, anh là người duy nhất vẫn giữ im lặng, nhưng sự lạ lùng đang dồn nén khiến anh không thể nhịn được nữa.

Giọng anh trầm xuống, hơi khàn vì những suy nghĩ khó chịu từ đầu ngày."

Thái độ thằng bé từ sáng đến giờ cứ như biến thành một người khác vậy.

Vui vẻ bằng không, cau có, bực dọc thì lại đầy.

Chuyện gì có thể xảy ra chỉ sau một đêm như thế?"

"Em cũng thấy khó hiểu như Jihoon," Wonwoo thêm vào.

"Hôm qua em ấy còn cười toe toét, đùa giỡn trong phòng tập cơ mà?

Không lẽ... chỉ vì vài câu trêu chọc của tụi mình mà Chan phản ứng như thế?"

Không ai đáp.

Nhưng rồi, Jun khẽ ngẩng đầu lên, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

Anh bắt gặp ánh mắt của Hoshi, và chỉ một thoáng, cả hai đều khựng lại.

Sự lặng im kéo dài đúng ba giây, rồi cả hai gần như cùng lúc quay sang phía Minghao người im lặng nhất từ nãy đến giờ, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị từ lúc bước xuống xe.Ánh mắt họ chạm nhau.

Không ai cần nói gì cả.

Có lẽ nào... là cả do trên xe nữa...?"

Anh muốn hỏi mấy đứa chuyện này."

Seungcheol mở lời, ánh mắt nghiêm túc lướt qua từng người.

"Sáng nay, hay lúc nhờ Chan đi mua nước... mấy đứa có nghe thấy gì không?"

Không khí trong phòng hơi lặng đi."

Vậy là... không chỉ mình em nghe được."

Seungkwan thì thào.Seungcheol cau mày.

"Ý em là sao?"

"Sáng nay em gặp Chan dưới công ty.

Lúc đó em đã nghe thấy tiếng... một câu nói rất rõ.

Nhưng khi em hỏi, Chan bảo không có gì.

Đến lúc ở phòng tập, em lại nghe thấy tiếng đó thêm lần nữa.

Giống như... suy nghĩ của em ấy vậy."

Jeonghan chớp mắt, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.

Seungkwan nhìn quanh rồi tiếp: "Em đoán là... tất cả tụi mình đều nghe thấy.Chỉ staff là không nghe thôi."

Mấy người còn lại từ từ gật đầu.

Không ai nói ra, nhưng rõ ràng trong đầu họ đều vang lên cùng một thứ.Lúc này Minghao chen vào: "Vậy còn lúc ở trên xe, hai người cũng nghe rõ đúng không?"

ánh mắt hướng về Jun và Hoshi.Cả hai gật đầu, vẻ mặt không thoải mái."

Em ấy nghĩ là tụi mình...

đang cố gạt em ấy ra rìa."

Minghao nói chậm rãi.

Hoshi gãi đầu, như thể ngại phải nhắc lại đoạn đó.

Nhưng rồi vẫn cất giọng, nhỏ và rõ:"'Bộ quan tâm người ta làm cái gì?

Mọi lần cứ im ỉm mà đi chơi với nhau, xong về thì lại hỏi kiểu "chết, anh quên không rủ em, hẹn lần sau nhé".

Ừ thì hẹn lần sau, nhưng tới lúc có đi đâu, mình mở miệng rủ lại kêu lịch trình bận, xin lỗi nhớ...

Bận cái gì chứ?

Bộ lịch trình của mấy người tôi không biết chắc?

Bực mình thật sự...'"Phòng họp lại im lặng.

Không một ai phản bác.

Câu nói của Chan, tưởng như chỉ là một dòng suy nghĩ lướt qua, vậy mà chạm đúng tâm can từng người ở đây.im lặng không hẳn đến từ ngạc nhiên, mà là từ cảm giác nhói lên trong một góc tim họ.

Có gì đó sai sai, nhưng họ lại chẳng thể phản bác được—vì rõ ràng...

Chan không nói dối.Jeonghan ngừng nhai, ánh mắt vô thức nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh.

Cậu nhớ lại không ít lần mình đã gọi Chan lại chỉ để sai vặt mấy việc nhỏ, hoặc đùa dai theo phản xạ mà chẳng bao giờ hỏi: "Em có mệt không?"

Jisoo siết nhẹ chiếc đũa trong tay, mi mắt hạ thấp.

Cậu nhớ có những bữa ăn mà Chan chỉ đứng bên cạnh, không ngồi vào bàn vì thiếu ghế và không ai để ý để lấy thêm một cái.Mingyu cắn môi, khẽ thở dài.

Trong đầu cậu vang lên câu nói ấy, lặp lại như một đoạn ghi âm lỗi mà không thể tắt đi.Cậu nhận ra mình từng cười phá lên khi Chan bị các anh trêu chọc, hoặc tặc lưỡi bỏ qua mỗi khi Chan lặng lẽ rút lui khỏi một trò chơi nào đó.Seungkwan quay sang nhìn phía cửa kính, nơi phản chiếu lại bóng lưng quen thuộc kia đang lặng lẽ bên nhóm nhân viên.

Lần đầu tiên, cậu không còn thấy Chan là đứa em út ồn ào, hay cười đùa nữa mà chỉ thấy một dáng người nhỏ, tách biệt một cách trật tự, như thể đã quen với việc mình bị tách biệt.Không ai nói gì, nhưng ánh mắt họ lần lượt gặp nhau, đủ để hiểu: Tất cả đều nghe thấy câu nói ấy, và tất cả đều thấy mình có phần lỗi.Chan ngồi ở bàn riêng cùng vài anh chị trợ lý.

Trong bát của cậu là một đống thịt được gắp đầy lên, nhưng cậu lại chỉ gắp một miếng nhỏ lên miệng rồi nhai rất chậm, rất lâu, như thể chẳng hề thấy vị gì.Người trợ lý ngồi cạnh khẽ nghiêng người lại gần, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ cậu khó chịu:"Em đang giận các anh của mình sao?"

Chan không trả lời ngay, mắt vẫn nhìn vào bát cơm trước mặt.

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.Chị quản lý nhẹ giọng, vừa múc thêm canh vào bát cho Chan, vừa khẽ nói:"Làm út trong một nhóm đông người như vậy... chị biết là không dễ đâu.

Lúc thì bị sai vặt, lúc thì bị trêu đùa quá trớn.

Nhưng em biết không, đôi khi vì thân quá nên người ta quên mất phải giữ ý.

Chứ chị tin là mấy đứa kia... cũng thương em thật lòng."

Chan khẽ gật đầu như thể đồng tình, nhưng không nói gì.

Tay vẫn gắp thịt, vẫn ăn, chỉ là không nhìn về phía nào hết.Chị ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:"Chị không bênh họ đâu.

Trêu ghẹo mà không biết điểm dừng là sai thật.

Nhưng chị cũng muốn hỏi thử...

Có bao giờ em nói rõ là mình không thích điều đó chưa?

Hay cứ gồng mình chịu đựng vì nghĩ rằng phải mạnh mẽ mới xứng đáng làm một phần trong nhóm?"

Chan dừng đũa.

Lần đầu tiên kể từ khi ngồi xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn chị.

Đôi mắt không trách móc, không oán giận chỉ là hơi đục một chút, như thể đã quá mệt mỏi để buồn.Giọng chị càng lúc càng dịu:"Chan à, em là út mà.

Mạnh mẽ quá đôi khi lại khiến người ta quên mất em cũng có lúc buồn, lúc tổn thương.

Mà nếu em không lên tiếng, ai biết mà dừng lại?

Em thử nhõng nhẽo một lần coi, thử giận dỗi một chút xem.

Biết đâu... mấy ông anh lại hốt hoảng mà nhận ra là mình đã vô tâm tới chừng nào."

Chan khẽ cúi đầu, thì thầm một câu gần như mất hút giữa tiếng ồn ào trong nhà hàng:"Em từng nghĩ mình làm vậy là phiền người khác..."

Chị quản lý lắc đầu, giọng mềm hơn:"Không, Chan à.

Là em nghĩ vậy thôi.

Chứ tụi nó mà biết em nghĩ như vậy... chắc đau lòng lắm."

Chị đặt ly nước xuống bàn, vỗ nhẹ lên tay cậu:
"Sau đợt comeback lần này, có lẽ công ty sẽ cho nhóm một chuyến nghỉ ngơi.

Lúc đó, hãy nói hết những điều em giấu trong lòng đi, nhé?

Dù sao thì... nhóm này đâu thể thiếu em được.

Như fan của các em hay nói đấy: SEVENTEEN chỉ hoàn hảo khi là 13 người."

Chan mỉm cười nhẹ với chị quản lý, một nụ cười lịch sự để đáp lại lời động viên quen thuộc.

Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ:
"Nếu tất cả chỉ dừng lại ở những câu trêu chọc ngây ngô, có lẽ lời khuyên của chị sẽ khiến em thấy dễ thở hơn.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy.

Những tổn thương mà họ để lại... không phải chỉ là vài câu đùa dai hay những lần bị lãng quên.

Nó là những vết nứt, từng chút một, kéo dài đến tận khoảnh khắc em ngã xuống giữa căn phòng đầy khói và lửa đó.Và lúc ấy, chẳng có ai bên cạnh cả.

Em đã gọi, đã chờ, đã mong được ai đó kéo mình ra... nhưng chỉ có tiếng thở gấp, mùi khói và sự lạnh lẽo đến nghẹn họng.

Nỗi đau của em không còn có thể được vá víu bằng vài câu xin lỗi hay một kỳ nghỉ phép.

Có lẽ...

ông trời cho em quay lại điểm bắt đầu, là để nói cho em biết: SEVENTEEN từ giờ chỉ cần có 12 người thôi.

Và thế là đủ."
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 8


Chan đặt đũa xuống, nhẹ nhàng quay sang chị trợ lý bên cạnh, hơi cúi đầu:"Em xin phép về trước một chút ạ.

Hình như em hơi mệt..."

Giọng cậu không quá nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, đủ để một vài người gần đó quay lại nhìn.

Nhưng ở bàn phía xa kia – nơi các anh của cậu đang ngồi tụm lại trò chuyện, không ai ngẩng lên.

Không một ánh mắt, không một phản ứng.

Chị trợ lý hơi sững người, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng rồi gật đầu khẽ, "Ừ, em đi cẩn thận.

Có gì gọi cho chị nhé."

Chan mỉm cười, gật đầu một lần nữa như thể để trấn an, rồi chậm rãi đứng lên, cúi người chào những người lớn trong đoàn trước khi bước ra ngoài.Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng cậu.Bên ngoài, trời mùa đông lạnh buốt.

Ánh đèn rải dài trên con đường vắng.Gió thổi qua khiến cậu hát xì một cái.Nhìn lên trời trăng hôm nay sáng dịu dàng đến lạ.Nhưng lòng cậu lại nặng trĩu, như có thứ gì đó vừa chạm vào rồi âm thầm vỡ vụn.

Không ồn ào.

Không ướt nước mắt.

Chỉ là một sự im lặng kéo dài, và Chan không muốn níu kéo thêm nữa.Cậu đứng ở ven đường đang chờ đợi chiếc taxi câu vừa gọi đến.

Nhìn về nhà hàng vừa nãy cậu chợt nhớ về cuộc trò chuyện giữa cậu và chị trợ lý mà bất giác mỉm cười nhưng đó không phải nụ cười của một người được an ủi.

Là một nụ cười nhạt, hẫng và hơi buốt."

Dù sao nhóm đâu thể thiếu em được đâu đúng không..."

"Ừ... nhưng nhóm đã từng thiếu em đấy thôi.

Mà đâu ai nhận ra."

Cậu nhớ rất rõ những lần mình không xuất hiện buổi quay vắng mặt, buổi diễn phải đứng ngoài, hay những khoảnh khắc cậu tự mình rút lui vì không còn sức để cố gắng.

Vậy mà bánh xe của nhóm vẫn lăn đều, vẫn đủ tiếng cười, đủ năng lượng, không ai hỏi lý do thật sự... hoặc có lẽ, chẳng ai dám hỏi.Chan cứ suy nghĩ, trên con đường vô định đang đi.

Đôi lúc, cậu cảm thấy mình như một vệt khói của đám cháy cũ tan dần vào không khí, không ai nhớ nổi hình dạng ban đầu của nó nữa.

Cuối cùng, cậu cũng đã về đến căn hộ của mình.Không ai ở đây, không ồn ào, không kỳ vọng, không câu hỏi.Chan bước vào ngôi nhà riêng của câu, ngồi xuống góc tường"Nếu mình nói rằng mình vẫn còn đau... thì sẽ có ai tin không?

Nếu mình bảo rằng những cú va chạm, những lời đùa tưởng vô hại ấy từng khiến mình mất ngủ cả tháng... thì sẽ có ai nghe đến cùng?"

Cậu ngước nhìn trần nhà, thở ra một hơi dài."

Có lẽ... quay về quá khứ là cơ hội thật.

Nhưng không phải để mình sửa sai.

Mà để mình nhận ra: Seventeen không phải nơi mình thuộc về."

Dù rất muốn, nhưng trong trái tim cậu, điều đó đã bắt đầu trở thành một sự thật không phải cảm xúc nhất thời."

Mình sẽ ở lại, nhưng không phải để trở về.

Mình sẽ ở lại, để dọn dẹp phần kết thúc còn dang dở."

Chan khẽ nhắm mắt, và lần đầu tiên sau rất lâu... một giọt nước mắt rơi xuống gò má.

Không phải vì buồn, mà vì cuối cùng cậu cũng chấp nhận được sự thật rằng: mình đã không còn muốn thuộc về nơi từng là tất cả.Từ nãy đến giờ, Jisoo đã lấy cớ bước ra ngoài rất nhiều lần—nào là ra nghe điện thoại, lấy nước, thậm chí là đi dạo quanh toà nhà—chỉ để tranh thủ nhìn thoáng qua Chan.

Chỉ cần thấy em còn ở đó, anh mới thấy yên tâm.

Nhưng lần này... khác.

Lần bước ra này, anh đã đứng chờ rất lâu.

Bóng dáng quen thuộc không xuất hiện.

Mãi mà không thấy Chan quay lại, Jisoo bắt đầu thấy tim mình nhoi nhói.

Không rõ vì linh cảm hay vì thói quen lo lắng từ bao giờ đã hình thành trong anh.

Không chần chừ nữa, Jisoo bước nhanh về phía trợ lý của Chan.

Giọng anh hơi thấp nhưng rõ ràng, như cố kìm nén điều gì đó: —"Chan... về rồi ạ?

Em ấy không về cùng chị sao?"

Chị trợ lý ngước mắt lên, hơi sững một giây rồi nhẹ nhàng đáp: "Em ấy nói muốn tự về."

Câu nói đơn giản đến đau lòng.

Jisoo cảm thấy ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt.

"Tự về"?

Tự về là về đâu?

Về nhà hay lại trốn đi tập như mọi lần?

Anh không nói thêm câu nào, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng trong đầu đã đầy rẫy suy nghĩ.

"Em lại trốn rồi..."

Jisoo bước lại vào trong phòng cầm điện thoại lên, mở danh mục...

"Gì đậy tận 2 tháng rồi mình chưa gọi hay nhắn hỏi thăm gì với thằng nhỏ?"

Từng dòng tin nhắn cũ lướt qua như những vết cứa nhỏ, dai dẳng mà sắc lẹm.

Mắt Jisoo dừng lại ở một đoạn tin nhắn cách đây ba tháng:[Chan]: "Hôm nay em diễn xong sớm... anh có rảnh không?"[Jisoo]: "Anh đang quay, hôm khác nhé."

Ngày hôm đó, Jisoo nhớ, mình thật sự không
bận đến vậy.

Chỉ là mệt, chỉ là... không muốn ra ngoài.Lúc ấy, anh không nghĩ một lời từ chối nhẹ nhàng lại khiến Chan ngừng nhắn thêm trong suốt một tuần.Càng kéo xuống, trái tim Jisoo càng chùng xuống.

Những dòng tin nhắn sau đó bắt đầu ngắn dần.

Ít hẳn những biểu tượng cảm xúc.

Chan không còn dùng giọng điệu ngọt ngào trêu anh nữa.

Thay vào đó là những câu hỏi đơn điệu, dường như chỉ để duy trì một sợi dây kết nối mong manh:[Chan]: "Hôm nay anh ổn chứ?"
[Chan]: "Anh ăn gì chưa..."
[Chan]: "Em gửi cái clip này vui lắm, anh rảnh thì xem nha..."

Và rồi, chẳng còn gì nữa.Anh ngồi lặng đi một lúc rất lâu, cứ nhìn chằm chằm vô chiếc điện thoại với dòng tin cuối của em"Anh bận sao...vậy bao giờ anh rảnh gọi em nhé hehee""Anh đã không gọi lại cho em dù anh đang rảnh rỗi, anh đã nghĩ gì trong đầu mà đến cỡ này?"

Anh lầm bẩm với chiếc điện thoại mãi, bỗng anh bất lại ấn vô cuộc trò chuyện của cậu với anh một lần nữa.Anh lại ấn vào tin nhắn mới nhất của mình gửi đi.[Chan sáng mai em có lịch trình gì không, anh sang nhà chơi cùng em được chứ?]Anh thở ra một hơi dài.

Trong đầu chợt vang lên tiếng cười khẽ của Chan, tiếng "hehee" quen thuộc trong mỗi tin nhắn cậu hay gửi, giờ lại thành mũi kim châm vào ngực anh.

Đã bao lâu rồi anh không thật sự hỏi han em?

Đã bao lần anh chọn sự im lặng thay vì chủ động giữ em lại?Còn bên nàyChan vừa lau khô tóc, mặc đồ ngủ và leo lên giường.

Điện thoại rung lên một cái.

Một tin nhắn.

Tên người ấy hiện ra.[Chan sáng mai em có lịch trình gì không, anh sang nhà chơi cùng em được chứ?]Cậu ngồi yên một lúc.

Không vui, không buồn.

Chỉ là... cảm thấy trễ mất rồi.

Một lời hỏi han muộn màng, như thể sau khi ai đó nhận ra cây trong chậu đã héo rũ mới đổ nước vào.

Chan nhíu mày, bấm nút tắt màn hình.

"Muộn rồi... mai còn gì mà đến."

Cậu kéo chăn trùm kín đầu, điện thoại bị vứt sang một bên như hàng ngàn tin nhắn khác cậu từng đợi nhưng không bao giờ tới.Tiệc cũng đã tàn, mọi người lần lượt rời đi.

Trong khi không gian dần lặng lẽ, Jisoo vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, chờ đợi một dòng tin nhắn từ cậu út... nhưng vẫn chỉ là sự im lặng đến ngột ngạt.Ngồi trên xe cùng hội 95, cậu bất giác buông lời:"Không phải ngẫu nhiên mà tụi mình nghe thấy tiếng lòng của thằng bé đâu..."

Jisoo xoay đầu nhìn hai người còn lại, ánh mắt nghiêm túc:"Jisoo cũng nghĩ giống tớ sao?

Thật ra... tớ cũng có cảm giác vậy.

Cứ như thể... em ấy đã giữ quá nhiều trong lòng, giữ lâu đến mức không còn chỗ để giấu nữa.

Những điều không thể nói ra... tự phát thành tiếng, như một cách cuối cùng để cầu cứu."

Jeonghan ngập ngừng, giọng cậu khẽ rung, chẳng rõ là vì gió đêm hay vì thứ cảm giác tội lỗi đang âm ỉ.Seungcheol, dù đang cầm lái, cũng lên tiếng, chất giọng pha lẫn day dứt: "Nói thật thì... mấy hôm trước quản lý chung cũng từng nhắc tớ nên để mắt kỹ hơn đến tình hình các thành viên.

Nhưng tớ nghĩ mọi thứ vẫn ổn mà...

Đứa nào cũng cười nói, còn Chan lúc nào cũng là thằng bé vui vẻ, chẳng kêu ca.

Tớ đã chủ quan, và sáng nay mới nhận ra... tớ đã sai."

Xe lặng đi.

Không ai nói gì nữa.

Chỉ có tiếng thở dài, tiếng bánh xe lăn trên con đường tối, và nỗi nặng nề len lỏi trong từng hơi thở.Jisoo đột ngột nhấn gửi tin nhắn.[Chan à, không nhắn lại tức là đồng ý rồi nhé.

Sáng mai anh qua đó.

Hehe.]
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 9


Trong mơ, Chan thấy mình đứng giữa một hành lang dài, trắng toát và không có lối ra.

Trên tường treo những tấm ảnh chụp nhóm – là SEVENTEEN – nhưng ở mỗi ảnh, gương mặt cậu bị cắt bỏ, hoặc nhòe đi như chưa từng tồn tại.Phía cuối hành lang, có tiếng ai đó gọi: "Lee Chan à..."

Cậu quay đầu lại.

Là giọng Seungcheol.

Rồi cả giọng Jeonghan, Joshua, từng người một...

Họ đang cười, đang vui vẻ... nhưng không ai nhìn thấy cậu.Chan cố bước tới gần họ, miệng muốn gọi nhưng không phát ra âm thanh.

Khi chạy đến sát họ, bỗng tất cả quay đầu lại – ánh mắt trống rỗng, không có chút cảm xúc nào.Jeonghan nhìn cậu, miệng mấp máy: "Không phải em đã rời đi rồi sao?"

Rồi bỗng khung cảnh đổi màu – là phòng tập bốc cháy, khói đen đặc sệt.

Chan ho sặc sụa, cố chạy ra ngoài nhưng cửa đã bị khóa.Cậu đập mạnh vào cửa kính, nhìn thấy các anh ở bên kia – họ chỉ quay lưng bỏ đi, như không nghe thấy tiếng cậu kêu cứu."

Cứu em với...!"

Chan gào lên, nhưng chỉ là khoảng không vang vọng.Cậu cảm nhận được hơi nóng đang thiêu đốt làn da.

Nỗi sợ, sự đau đớn, và cảm giác bị bỏ rơi bao trùm mọi giác quan.Ánh đèn phòng ngủ mờ nhòe sau hàng mi khẽ run rẩy.

Chan giật mình bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Căn phòng tối om, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc và ánh sáng hắt nhẹ từ khu nhà đối diện xuyên qua cửa kính.

Cậu thở hổn hển, tay run rẩy đưa lên che mặt.

Vẫn là giấc mơ đó.Lửa.

Khói.

Tiếng chuông báo cháy chói tai.

Những cánh cửa đóng sập.

Và cậu – một mình, bị kẹt lại, ngột ngạt đến mức không thể hét thành tiếng.Chan ngồi yên thật lâu, cảm giác như cả cơ thể đều bị một cơn nặng trĩu đè lên.

Cậu quay đầu nhìn xung quanh – không có ai.

Căn hộ vẫn như mọi ngày: sạch sẽ, gọn gàng, lạnh lẽo.

Nhưng cái lạnh ấy không đến từ điều hòa.

Mà từ sự trống rỗng."

Không ai...

ở đây cả."

Cậu thì thầm, giọng lạc đi, như muốn tự nhắc mình điều đó đã quá quen thuộc.Chan co chân lại, ôm đầu gối ngồi giữa giường.

Một giấc mơ thôi, đúng.

Nhưng cơn đau, nỗi sợ, sự tuyệt vọng đó vẫn rõ ràng như thể nó vừa xảy ra."

Ừ, nhóm đâu thể thiếu mình..."

Cậu nhếch mép cười khẩy, lặp lại câu nói của chị trợ lý.

"Nhưng ngay cả trong cơn ác mộng... cũng chẳng có ai quay lại tìm mình."

Một lúc sau, Chan quay mặt sang phía rèm cửa, nhìn thấy đường viền ánh sáng mỏng le lói bên ngoài.

Có vẻ trời đã sáng rồi.

Cậu đứng dậy, bước chân còn hơi loạng choạng.Chan kéo rèm cửa sổ ra.Ánh nắng sớm nhẹ nhàng tràn vào, vàng nhạt và dịu dàng như một lời an ủi.

Cả căn phòng bỗng ấm lên.

Gió sớm khẽ lùa vào, mơn man trên da, nhưng cũng khiến Chan càng cảm thấy trống trải.Cậu bước đến đầu giường, cầm điện thoại lên: "Ủa... hết pin rồi?"

Màn hình đen ngòm.

Chan chép miệng, cắm sạc rồi ngồi phịch xuống mép giường.

Đôi mắt cậu dán vào một điểm vô định trên sàn nhà, đầu óc vẫn còn vương lại cảm giác từ giấc mơ ban nãy.

Ngay khi điện thoại lên nguồn, hàng loạt thông báo tin nhắn hiện lên màn hình tất cả đều đến từ một người: Jisoo.23:45 "Em ổn chứ?"

"Anh thấy em về từ tối rồi mà không nhắn lại gì cả."

"Có chuyện gì sao?"

"Hay là em ngủ rồi?"

"Chan à, không nhắn lại tức là đồng ý rồi nhé.

Sáng mai anh qua đó.

Hehe."

07:00 sáng "Anh đến rồi Chan, mở cửa cho anh với."

"Em vẫn ngủ hả..."

"Thôi không sao, anh đợi em ngoài này một lúc cũng được."

08:30
"Anh ta có điên không khi ngồi chờ mình suốt cả tiếng rưỡi?

Chắc về rồi..."

Chan vừa đánh răng vừa nhăn mặt, lẩm bẩm trong gương: "Aiss...

đúng là cái người điên nhất nhóm...

để lát nữa ra xem có xác thật không."

Cậu bước ra khỏi nhà tắm, vừa mở cửa ra thì gần như nổi điên.Jisoo vẫn đang ngồi thu lu ngoài hành lang, co người trong chiếc áo khoác dày.

Trời âm độ, không khí lạnh đến mức có thể nhìn thấy hơi thở."

Anh bị điên à?

Trời như vậy mà anh ngồi ngoài này hơn một tiếng rưỡi hả?!"

Jisoo ngẩng lên, cười vô tư như không có gì: "Em dậy rồi hả?

Anh có mua bánh với nước nè... nhưng mà chắc nguội mất rồi."

Chan tức đến nghẹn họng, không biết nên mắng hay lo trước.

Cậu kéo mạnh tay anh vào nhà.

"Vào nhà đã!

Nhanh lên!"

Chan kéo Jisoo vào nhà, vừa lầm bầm vừa hậm hực: "Người gì đâu mà lì...trời âm độ mà ngồi ngoài hơn tiếng rưỡi!"

Cậu đẩy anh ngồi xuống sofa rồi nhanh chân chạy tới điều khiển, vặn máy sưởi lên mức cao hơn."

Ngồi yên đấy, đừng có mà cãi!"

Chan hạ lệnh, giọng chẳng khác gì một cậu em đang nổi giận thay vì lo lắng.Jisoo chỉ cười nhẹ, đôi môi đã tái đi vì lạnh mà vẫn cố chấp nở một nụ cười dịu dàng với em út: "Anh không sao mà, chỉ là""Im luôn!"

Chan gần như quát lên, chạy biến vào phòng mình.

Chỉ vài giây sau, cậu lon ton quay lại với một chiếc chăn lông thật dày trên tay.

Không cần nhiều lời, cậu giật phăng cái áo khoác đẫm tuyết của Jisoo vứt thẳng xuống đất."

Áo gì như cục đá lạnh!"

Chan lẩm bẩm, rồi vung chiếc chăn của mình phủ kín người Jisoo.

"Ngồi yên đó, không được nhúc nhích.

Em mà thấy anh run lên nữa là em tức đấy!"

Jisoo để mặc cho Chan loay hoay như con mèo nhỏ nổi giận, ánh mắt anh dịu dàng dõi theo từng hành động của cậu.

Dưới lớp chăn dày, tim anh như được sưởi ấm không chỉ bởi nhiệt độ mà bởi chính sự quan tâm đầy trẻ con ấy."

Em lo cho anh à?"

Jisoo hỏi nhỏ, giọng nói pha lẫn hơi thở còn vương chút lạnh giá.Chan không đáp, nhưng tiếng lòng của em lại tự phản bội mình."

Ai mà thèm lo...

Anh chết cóng ở đây thì em cũng bị liên lụy đấy.

Báo chí thế nào cũng giật tít kiểu 'Thành viên Jisoo của SEVENTEEN được phát hiện chết cóng tại nhà người cùng nhóm – Dino, liệu có ẩn tình gì sau cái chết?' Lúc đó thì em chết theo vì stress mất!"

Jisoo bật cười trước cách tưởng tượng đầy kịch tính của em."

Cười cái gì!

Đợi em mang áo anh đi giặt rồi sấy khô, xong thì anh về đi!"

Chan lầm bầm rồi quay lưng chạy tót vào phòng giặt, để lại Jisoo đứng ngẩn ra với nụ cười chưa kịp tắt hẳn.Tuyết ngoài trời vẫn rơi nhẹ.

Nhưng trong căn hộ nhỏ của Chan lại tràn ngập hơi ấm—không chỉ từ máy sưởi, mà còn từ sự vụng về đầy chân thành của một cậu em đang cố giấu đi sự lo lắng dành cho người anh cùng nhóm."

Bánh anh mang cho em đây.

Cả nước nữa...

Nhưng hơi lạnh rồi."

Jisoo nói, đặt túi giấy lên bàn."

Đưa đây, để em nướng lại một chút!"

Chan hất mặt, giật lấy túi bánh đem vào bếp.

Một lát sau lại chạy ra phòng khách, đôi mắt đầy tức giận xen lẫn... lo lắng."

Em hỏi thật, anh bị làm sao vậy hả?

Em không xem tin nhắn, không nghe điện thoại thì thôi, nhưng sao anh không về mà cứ đứng đó đợi?

Mà hôm nay nhỡ em không có nhà thì anh định chờ đến bao giờ?"

Jisoo chỉ nhẹ nhàng đáp: "Thì anh chờ đến khi em về."

Chan cứng họng, một lúc sau mới cất lời, giọng đầy bực dọc "Hết nói nổi anh luôn.

Em với anh chẳng thân nhau gì đâu, anh không cần phải làm mấy chuyện như thế.

Em không thấy áy náy hay cảm động gì đâu, nên lần sau đừng có đến làm vậy nữa."

Jisoo khựng lại, ánh mắt hơi tối đi."

Từ bao giờ mà em với anh lại 'chẳng thân nhau' vậy, Chan?"

Anh ngập ngừng, đôi mắt nhìn thẳng vào em không trốn tránh.

"Chúng ta đã ở bên nhau hơn mười năm rồi.

Em nghĩ một mối quan hệ như vậy chỉ gọi là 'thân' thôi sao?

Đối với anh... em là gia đình."
 
Back
Top Bottom