Chan mặc kệ ánh mắt dò xét lẫn hoài nghi của các anh, lặng lẽ bước về phía góc phòng quen thuộc, nơi đặt đồ đạc cá nhân của mình.
Cậu tháo balo, đặt xuống đất không một tiếng động, rồi ngồi bệt luôn tại chỗ, rút điện thoại ra như thể tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh.
Không một lời chào, không một ánh mắt nhìn ai.
Cậu như đang tự dựng lên một bức tường ngăn cách.Ở phía đối diện, không khí giữa các thành viên căng như dây đàn.
Họ không thể không để ý đến sự thay đổi rõ rệt ấy, nhưng lại chẳng ai đủ can đảm để lên tiếng trước.
Seungkwan là người duy nhất vẫn đứng im, nhìn chăm chăm về phía Chan với gương mặt rối bời."
Rõ ràng mình đã nghe thấy... rõ ràng là suy nghĩ của em ấy..."
Seungkwan lẩm bẩm trong đầu, mắt không rời khỏi cậu em út."
Em ấy... thật sự thấy mệt mỏi đến thế sao?
Tại sao lại có những suy nghĩ đó về bọn mình...?"
Jeonghan để ý thấy điều đó, liền khẽ hỏi: "Em không ngồi đi à, Seungkwan?"
Seungkwan khẽ giật mình, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Chan: "Em thấy em ấy lạ lắm.
Thường thì đến đây là sẽ chạy vòng vòng chào hỏi từng người, nói vài câu tếu táo...
Nhưng hôm nay, em ấy không nói gì cả.
Im lặng như thể... như thể không muốn ở đây."
"Có thể em ấy mệt thôi." – Jeonghan trấn an, nhưng ánh mắt cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi.
"Không phải mệt bình thường đâu."
Jisoo chen vào, mặt đanh lại "Cái cách em ấy nhìn mọi người...
Nó khác.
Không còn ánh mắt của Chan ngày trước nữa."
"Anh cũng cảm thấy vậy."
Wonwoo nói, giọng thấp và trầm "Không lẽ vì mấy lần bọn mình trêu em ấy à?"
Hoshi chau mày "Nhưng mấy chuyện đó trước giờ vẫn như thế mà, Chan đâu có phản ứng gì.
Thằng bé còn hay cười cười bảo không sao cơ mà?"
Seungcheol, người từ đầu vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Chan cậu em mà anh từng nghĩ là mạnh mẽ, kiên cường, thậm chí là vô cùng vững vàng trong mọi chuyện."
Nó không còn cười như trước nữa.
Đó mới là điều đáng sợ."
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, những ánh mắt lo âu thi nhau dán về phía góc phòng, nơi Chan vẫn đang ngồi yên, dán mắt vào màn hình điện thoại.
Cậu chẳng hề hay biết hoặc có thể là chẳng buồn quan tâm đến những cảm xúc đang trào dâng xung quanh mình.Sự im lặng đó, sự thờ ơ đó... giống như một lời cáo buộc vô hình mà các anh chẳng thể phản bác.Sau một khoảng thời gian, các thành viên cuối cùng cũng đã có mặt đầy đủ.
Họ bắt đầu tập trung cho buổi tập luyện chuẩn bị cho đêm trao giải cuối năm.
Mọi thứ nhìn qua tưởng như vẫn bình thường, nhưng bầu không khí trong phòng lại nặng nề và căng như dây đàn.Người tỏa ra sự lạnh lẽo rõ rệt nhất không ai khác, chính là Chan.Thằng bé vốn là người luôn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng là người đầu tiên mở lời để khuấy động tinh thần mọi người.
Nhưng hôm nay... không còn nữa.
Chan vẫn có năng lượng nhưng là một loại năng lượng khác: sắc bén, bực bội, dồn nén.Không còn là những lời cổ vũ, thay vào đó là những câu trách móc khô khốc vang lên đều đặn mỗi khi ai đó mắc lỗi:
"Lại sai à?"
"Bài này tập bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên động tác hoài vậy?"
Sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt khiến cả nhóm trở nên căng thẳng hơn.
Ngay cả Hoshi người luôn nghiêm túc trong tập luyện cũng không thoát khỏi.
Đang mải mê suy nghĩ cách chỉnh lại động tác cho mượt hơn, anh bị giật mình bởi giọng Chan gắt gỏng vang lên:"Anh cứ suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Tập trung đi chứ, từ nãy giờ sai mấy lần rồi?"
Cả phòng im bặt.
Không ai dám lên tiếng.
Họ nhìn nhau, rồi nhìn Chan cậu maknae từng luôn tươi cười, giờ lại là người đẩy bầu không khí vào bờ vực nổ tung.Một khoảng thời gian dài trôi qua trong không khí ngột ngạt và nặng nề.
Cuối cùng, staff cũng phải lên tiếng, ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi.
Cả phòng tập như trút được gánh nặng khi Chan ít nhất là tạm thời im lặng.
Ai nấy đều ngồi xuống thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo... không rõ là do vận động hay do áp lực vô hình từ chính người em út từng ngoan ngoãn nhất của họ.Theo thói quen cũ, vừa ngồi xuống, Jeonghan liếc nhìn chai nước rỗng bên cạnh mình rồi lơ đãng buột miệng:"Chan à, ra mua nước đi."
Một vài người khác cũng gật đầu theo, như một phản xạ vô thức sau bao năm.
Nhưng lần này, Chan không đứng dậy như mọi khi.
Cậu quay đầu lại, ánh mắt dửng dưng, giọng nói phẳng lặng đến lạnh người:"Anh đi mà mua."
Không lớn tiếng.
Không gắt gỏng.
Nhưng câu nói ấy như một cơn gió lạnh thổi xuyên qua cả phòng.
Tất cả im bặt.Jeonghan sững người, còn Hoshi quay sang với vẻ không tin nổi:"Bọn anh chỉ nhờ chút thôi, có gì đâu?"
Chan vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng lần này giọng đã gay gắt hơn một chút:"Thế em chắc không mệt?
Nếu mệt thì nhờ trợ lý đi mua.
Em đâu phải trợ lý của các anh?"
Không khí dường như đông cứng lại.
Hoshi vừa định đứng dậy, thì... một giọng nói khác vang lên.
Cũng là giọng của Chan, nhưng rõ ràng cậu không hề mở miệng:"Có què quặt đâu mà không tự đi?
Sai vặt tôi nhiều quá nên quen hả?
Xin lỗi, từ giờ khỏi sai nổi."
Jun giật mình quay phắt lại nhìn Chan, mặt kinh ngạc như vừa thấy ma.
Anh đảo mắt nhìn quanh các staff vẫn làm việc bình thường, rõ ràng không ai nghe thấy gì.
Chỉ có những người trong nhóm...
đang nhìn nhau hoang mang."
Em... hỗn quá rồi đó, Chan!
Em vừa mới nói cái gì đấy hả?"
Seokmin là người đầu tiên bật dậy, tức giận.Tiếng nói ấy làm cả phòng giật mình, đặc biệt là các staff xung quanh — họ quay lại nhìn.
Chị quản lý gần đó bước tới:
"DK, em nói gì vậy?
Nãy giờ chị đâu có thấy Chan mở miệng?
Em lớn tiếng làm gì?"
Seokmin ngập ngừng, còn Chan thì đứng dậy, nhìn thẳng vào tất cả:"Bộ anh thích đổ lỗi à?
Nói được một câu thì bảo hỗn?
Các anh mệt, không sai trợ lý, lại sai em?
Cứ tưởng em là cái gì robot à?
Lúc cần thì kêu, lúc không cần thì coi như vô hình.
Em nói câu đấy sai chỗ nào?
Hay sai ở chỗ em không ngoan như trước nữa?"
Sự im lặng bao trùm cả phòng.12 con người những người từng luôn coi Chan là em út ngoan ngoãn giờ đang đối diện với một Chan hoàn toàn khác.
Không còn nụ cười, không còn ánh mắt biết điều... chỉ còn lửa giận âm ỉ và ánh nhìn lạnh đến tê dại.Sau buổi tập hôm đó, không khí căng thẳng vẫn còn đọng lại rõ rệt.
Giờ tập kết thúc khi kim đồng hồ đã chỉ sang nửa đêm.
Các staff cũng đã về gần hết, chỉ còn vài trợ lý riêng của nhóm đang ngồi đợi ở khu vực ngoài phòng tập.
Để phá tan bầu không khí nặng nề vừa rồi, vài trợ lý chủ động rủ mọi người đi ăn khuya sau một ngày tập luyện mệt mỏi.
Ban đầu, Chan định lấy cớ trốn đi, nhưng cậu không ngờ mình lại bị chính chị quản lý kéo thẳng ra xe, không cho cơ hội từ chối.
Cậu khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng bước theo, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc.Chan ngồi im lặng trên xe, đôi mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa kính phủ lớp sương mờ mỏng.
Cậu cứ nghĩ như thường lệ, mình sẽ được ngồi chung xe với các trợ lý – những người không gây áp lực, không khiến cậu phải dè chừng từng hơi thở.
Nhưng hôm nay lại khác.
Khi trợ lý phân chia chỗ ngồi, Chan bất ngờ thấy ba người anh – Hoshi, Minghao và Jun – bị đẩy sang xe cậu.
Không ai hỏi ý kiến cậu, cũng chẳng ai thắc mắc điều gì.
Mọi chuyện xảy ra như thể đó là điều hiển nhiên.Cánh cửa xe mở ra, Hoshi là người bước lên đầu tiên.
Ánh mắt anh lướt qua cậu chỉ một giây rồi nhanh chóng quay đi.
Tiếp theo là Minghao, gương mặt khó đoán, không biểu lộ cảm xúc.
Cuối cùng là Jun, vẫn với dáng vẻ lặng lẽ, trầm mặc thường ngày.
Họ lặng lẽ ngồi xuống ghế, không ai mở lời.
Không khí trong xe như đặc quánh lại, mang theo sự gượng gạo và ngột ngạt.
Chan bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cậu luống cuống tháo dây an toàn, hành động khiến cả ba người còn lại đều quay sang nhìn."
Cởi ra làm gì?
Xe sắp chạy rồi, thắt lại cho an toàn," Hoshi lên tiếng đầu tiên."
Để...
đi xuống xe," Chan đáp, không buồn giấu sự bực dọc trong giọng nói."
Xuống xe làm gì chứ?"
Minghao nhíu mày hỏi.
Ba khuôn mặt nhìn cậu, đầy khó hiểu.
Sự im lặng ấy như một mũi kim chọc vào sự kiên nhẫn vốn đã mỏng manh của Chan.
Cậu nghiến răng nghĩ thầm:"Đi với mấy khuôn mặt đáng ghét này thì ai mà chịu nổi.
Đi với trợ lý còn vui hơn nhiều."
Ba người đàn anh đồng loạt quay đầu nhìn cậu."
Em ấy vừa nói gì cơ?"
Minghao nghiêng đầu nghĩ thầm, ánh mắt sắc lạnh hơn thường ngày."
Đi với mấy khuôn mặt đáng ghét?" – Jun lặp lại câu nói, nhưng rất bé.Hoshi thì không nói gì, chỉ im lặng nhìn Chan chằm chằm.
Trong ánh mắt ấy không có tức giận, chỉ có một nỗi thất vọng nặng nề đang đè nén."
Dù không thích ngồi với tụi anh thì cũng chịu đi vì sắp đi rồi đổ chỗ lại phiền phúc""Cũng biết lí do tôi không thích mà vẫn ngồi lên đây? mặt dầy rồi đó các anh trai tôi ơi"Suy nghĩ đó bất ra thành tiếng nói một lần nữa, lần này mặt ba người ai cũng đen như cái nồi."
EM!!..."
"Lại nổi khùng điên cái gì mà quát lớn thế?"
Chan cắt lời anh, giọng gay gắt nhưng mệt mỏi.