Tâm Linh lãng quên; full [vi]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
126213845-256-k386258.jpg

Lãng Quên; Full [Vi]
Tác giả: evolucien
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

anh là ai?​
 
Lãng Quên; Full [Vi]
1.


Une Barque Sur l'Océan - Maurice Ravel

Nói lên một câu nói và tôi sẽ quên.Hát lên một lời ca và tôi sẽ quên.Nói tên tôi và tôi sẽ quên.Thế giới của tôi là lãng quên, dường như nó là một điều quá đỗi bình thường đến mức tôi cũng quên nó còn tồn tại.

Và chấp nhận nó cũng chính là chấp nhận quên đi bản thân.Cốc sữa trước mặt có mùi thật ngọt và béo ngậy, chỉ trừ một việc khi tôi nhấp thử một miếng, cái thứ chất lỏng chảy tràn vào trong miệng lại chẳng có vị và lạc thếch.

- Anh thường bỏ thêm đường cho nó ngọt hơn.- Vậy hả?Em gật đầu.

Tôi chần chừ giây lát rồi trườn người với lấy cái hộp đường cát nhỏ ở phía đầu bàn.

- Bao nhiêu muỗng cà phê?- Năm.

Anh rất thích đồ ngọt.

Tôi gật đầu, đếm đúng năm muỗng đường và quậy lên cho đường tan đều vào trong sữa.

Đúng là ngọt thật, và cũng thật ngon.

Cái muỗng cà phê nhỏ khẽ va vào cốc sứ, đánh lên những tiếng leng keng nho nhỏ.

Một thứ âm thanh lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.

Tôi chau mày nhìn em.

Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim hót bị át đi bởi tiếng xe cộ; cánh cửa sổ gỗ khẽ đung đưa theo gió gõ lộc cộc trên khối tường xin măng dày cộm; những tiếng gọi tiếng hát của lũ trẻ phố xóm đến trường vào buổi sáng vang vọng mỏi nẻo đường; mọi thứ quá lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.

Tôi tự hỏi, đã bao ngày như thế này trải qua rồi.Em nhìn tôi và chỉ cười nhẹ, quan sát bàn tay tôi xoay xoay chiếc muỗng cà phê.

Ánh mắt em đượm buồn, và dường như cũng thấu hiểu một điều gì đó.

Em biết em phải nói gì.- Em là Emma.Em nói.

Tôi lầm bầm nhẩm lại tên em để đừng quên đi nó.- Anh muốn biết vì sao anh ở đây không?- Không.- Vì sao?- Vì anh sẽ lại quên nó thôi.Tôi đáp, lại đưa cốc sữa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, để chất ngọt dần dần thấm vào đầu lưỡi, để biến nó thành một thứ tôi có thể nhớ được.

Có lẽ tôi là một người rất thích thưởng thức những món đồ uống một cách từ tốn và khoan thai chăng?

Mà cũng có thể tôi không từng như vậy, mà đây chỉ là thói quen bất thời vì tôi chẳng nhớ ra tôi ngày trước như nào.- Thật mỉa mai thay, anh có thể nhớ là anh sẽ quên.Em cười, một nụ cười trông có vẻ thật vui nhưng cũng thật buồn.- Vậy anh muốn biết gì cho hôm nay?Tôi nhìn phản chiếu của mình trong cốc sữa, một khuôn mặt mà tôi đã nhìn bao lần, một khuôn mặt mặt mà cả đời tôi sẽ phải mang, một khuôn mặt của chính tôi; hoặc không.

Có khi nào ngày mai khuôn mặt tôi lại khác đi không?- Emma.- Em đây.- Anh là ai?
 
Lãng Quên; Full [Vi]
2.


Trois Pièces III.

Un Sospiro - Franz Liszt

Phòng tôi lúc nào cũng chỉ mang một màu trắng thế sao?

Từ tấm ra giường tới tủ kệ và cả bức tường, cứ hệt như tôi đang ở nhà thương điên hay cái bệnh viện hư hoạn nào đó.

Trống trải, quá trống trải và đơn điệu của mọi màu sắc bị nhạt đi và mất đi cái riêng của chúng, như tôi dù có sống bao lâu, thấy bao điều, nhưng dần những kí ức phai nhoà tạo thành cái hỗn hợp màu trắng.

Mất đi những bản chất riêng, phủ vô hình và chìm dần vào hư không.

Chẳng như ánh sáng trắng có thể tách các sóng màu, cái não tôi chẳng thế cắt ra từng phần được.Não tôi màu trắng, tôi khá chắc là như vậy.Ly sữa ba bao đường vẫn còn quá nhạt, chắc phải thêm vài bao nữa mới đủ ngọt.

Tôi chồm người với lấy và để ý rằng Emma chỉ im lặng quan sát tôi mà chẳng nói gì.

Tôi có gì lạ lắm sao?- Não anh màu trắng.Tôi buộc miệng nói cái ý nghĩ đang vẩn vơ trong đầu, ngoài đường còi xe bấm inh ỏi dưới cái nóng mùa hè oi bức.

Giờ này mà ngồi trong xe với cái máy lạnh hư, thì người chẳng khác gì mấy con cá mòi trong hộp thiếc đem vứt vào lò vi sóng.

Emma vừa nghe xong tròn mắt ngạc nhiên, cái mặt em nghệch ra cứ như nhìn thằng điên.

Và em bật cười thành tiếng, mái nâu hạt dẻ cắt ngắn, hơi xù, khẽ rung lên vì bờ vai không ngăn được tiếng cười.- Sao anh biết được?

Anh đã xem qua não anh rồi à?- Anh đoán vậy.

Vì nó cứ như tờ giấy trắng, và anh có một cây viết không có mực.Tôi nhún vai và uống một lần hết cả ly sữa, mép miệng còn dính dính tôi nhanh chóng lấy lưỡi liếm cho sạch.

Nhìn bản thân mình trên ly trông cứ như con mèo háu đói vậy.

Ngước nhìn đồng hồ màu trắng treo trên tường, kim ngắn nó chỉ mười hai, kim dài nó chỉ hai mươi tư.

Được rồi, có lẽ tôi đã ngủ nướng.

Tối hôm qua tôi đã ngủ lúc mấy giờ nhỉ?- Anh sai rồi.

- Được một hồi lâu, Emma bỗng đáp lại, đồng thời lấy ly sữa từ tay tôi và đem đi rửa.- Sai cái gì?- Anh viết không ra mực nhưng chắc chắn sẽ hằn dấu, anh chỉ cần nghĩ ra cách để có thể thấy được nó.- Làm sao à?

Lấy bút chì tô đen lên là được.Emma lại cười, và gật đầu nữa.- Anh biết thế sao không làm?- Anh mà biết cách tìm cây bút chì thì anh đã tìm được lâu rồi.

Những chẳng may não anh không có tiệm tạp hoá trong đó.Ly sữa được rửa sạch sẽ và lau khô, em nhón người lên và đặt ly vào trong kệ.- Em có thể giúp anh tìm cây bút chì.

Giờ anh muốn hỏi đường thì cứ hỏi em, em sẽ cố gắng trả lời.Tôi suy nghĩ một hồi lâu, có con mèo trèo vào cửa sổ kêu lên vài tiếng.

Tôi vươn tay ra cào cào lên cổ nó nghe được mấy tiếng grư grư.

Nó õng ẹo, đánh mông xong ngang nhiên nhảy vào lòng tôi nằm ngủ.

Tôi chỉ cười và tiếp tục vuốt ve con quỷ nhỏ.- Anh là ai?Tôi thấy khuôn mặt thoáng buồn của Emma, em cười nhưng chẳng như cười.

Có lẽ em không thể trả lời.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
3.


Ballade No.1 in G Minor Op.23 - Frédérik Chopin

Emma đang ngồi đối lưng với tôi ở một góc phòng, tôi nhìn dáng em hơi khòm người xuống, mái tóc ngắn cột lại thành cái đuôi nhỏ phía sau.

Vài sợi còn quá ngắn, rơi loã xoã ra trước mặt buộc em cứ vài mươi giây lại phải lấy tay vén chúng ngược ra sau tai.

Hành động đó thật nhỏ, nhưng đối với tôi lại thật thú vị và bản thân mình cũng muốn thử.

Tôi bật dậy khỏi cái ghế và tiến về phía Emma thật nhanh, em nghe tiếng tôi, nhưng vẻ mặt vẫn thoáng ngạc nhiên khi xoay người lại nhìn tôi.- Mikhail, có chuyện gì sao?Tay tôi đưa giữa không trung toan chạm lấy tóc em, bỗng dưng khưng lại trước câu hỏi quá đỗi bình thường, tôi chỉ cần nói mình muốn chạm vào tóc em nhưng không.

Cái thứ em vừa gọi tôi kéo tôi rơi vào một mớ rối bù.

Mikhail?

Tên tôi sao?

Khác với Emma, nghe nó như thét lên rằng tôi là người ngoại quốc.

Một kẻ không thuộc về nơi này, mà nơi này là nơi gì thì tôi cũng không biết nữa.

Mỹ?

Anh?

Pháp?

Có cả khối người Châu Âu Châu Mỹ mang cái tên Emma.

Nhưng Mikhail thì không, cái tên này không thông dụng ở những vùng đất cuồng nhiệt này.

- Mikhail?Emma đọc được vẻ mặt vô cùng bối rối của tôi.

Em chỉ cười, em hiểu.

Rằng tôi mất trí nhớ.

Thật kì lạ khi tôi nhớ rằng mình bị mất trí nhớ, Chúa thật là trớ trêu.- Hôm qua anh đã nói trong cơn mê sảng lúc trưa, miệng anh luôn thầm gọi cái tên Mikhail.- Nhỡ như nó là tên người khác rồi sao?

- Nhỡ như nó là tên anh?- Anh muốn uống sữa.Emma đứng dậy nhưng không tiến về phía nhà bếp để lấy sữa và năm bao đường cho tôi uống.

Năm bao đường?

Tôi biết số bao đường tôi muốn sao?

Còn mèo Nanan màu lông đen bạc ngáo dài ngáp nhắn trên bậu cửa sổ.

Trưa nay thật yên tĩnh, chẳng có tiếng xe tiếng người hò hét gì cả.

Tôi thấy thật yên ả bên ngoài nhưng bên trong, cái gì đó đang sôi sục.Emma ôm lấy hai vai tôi rồi nhón người thì thầm vào tai tôi.- Mikhail.

Em nói là thật nhỏ, tôi đưa tay vén lại những sợi tóc ngắn loà xoà trước mặt em.- Emma.- Vâng.- Anh đã nói gì nữa?

Ngoài cái tên.

- Không.Em lắc đầu, hai tay đặt lên má tôi thật nhẹ và em nhìn thẳng vào cặp mắt đang loạn lên trước mắt.

Em nhón người hôn lên môi tôi để chặn câu hỏi đó, nhưng tôi đã nhanh hơn, quá nhanh và để trượt đi cơ hội hôn em.

Tôi hét lớn.- Anh là ai?
 
Lãng Quên; Full [Vi]
4.


Liebestraum - Franz Liszt

Tôi yêu em.Ánh mắt của em, mái tóc của em, đôi môi của em và góc nghiêng dưới chiều tà trên khuôn mặt em.

Tôi không biết vì sao, nhưng người ngồi trước mặt đây lại có thể khiến tôi xao động đến như vậy.

Tôi đã ở đây bao lâu rồi?

Tôi cũng không nhớ nữa.

Tôi cũng không biết rằng giữa tôi và em mỗi ngày trôi qua đã nói những chuyện gì.Có khi nào là những quyển sách em thích?

Hay những bản nhạc du dương Chopin trên những chiếc đĩa than cổ?

Cũng có thể lắm là màu em thích nhất, con vật em thích nhất, nơi em thích nhất.

Cả những gì em thích ở tôi nhất.Tôi nhìn Emma, khuôn mặt thánh thiện chăm chú đọc sách bên bậu cửa sổ.

Đôi lúc có những cơn gió nhỏ lại nhẹ nhàng thổi qua, khẽ luồn vào những sợi tóc rơi khỏi búi tóc cột hờ của em.

Trông em như một vị thiên thần đang toả sáng dưới ánh trời chiều tà, đẹp đến mức tôi chỉ có thể ngồi từ xa, im lặng và nhìn ngắm em.Và tôi tự hỏi bản thân.

Một kẻ với căn bệnh mất trí nhớ như tôi, liệu cảm giác này có là thật hay không?

- Mikhail?Emma nhận ra có người đang nhìn em, khuôn mặt hơi ngượng và gọi lớn tên tôi.

- Emma.

Anh là ai?Tôi ước tôi là người yêu của em.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
5.


Transcendental Étude (S.139) No.4 (Mazeppa) - Franz Liszt

Hát lên lời ca của kẻ lạc lối.Hát lên lời ca của kẻ cô đơn.Hãy hát, hát lên thật lớn để tiếng vọng xa gọi kẻ tuyệt vọng trở về nơi cũ.Khuôn mặt của Mẹ nhìn tôi đượm buồn.

Mẹ muốn khóc nhưng không khóc được, thế nên những giọt nước mắt cứ đua nhau trào ra rồi động lại.

Chúng dây dưa mãi không chịu khuất phục dưới sự nặng nề của cảm xúc, bướng bỉnh lâng trên bờ mắt tạo thành lớp sương mỏng làm mờ đi thị giác của Mẹ.

Môi Mẹ mấp máy, đôi môi đỏ mộng ươn ướt vì những giọt nước lóng lánh cư nhiên bám lấy lớp da mỏng.

Mấp máy vài chữ.

Một bài hát ba câu.

Bài hát của Mẹ.- Sao Mẹ lại khóc?- Hát lên lời ca của kẻ lạc lối.Tôi nhìn thấy bàn tay gầy guộc của mình vuốt lấy gò má ốm yếu của Mẹ.

Một cú chạm nhẹ nhưng tưởng như Mẹ có thể vỡ vụn ra ngay lập tức.

Mẹ giật mình ngã người lại, ánh mắt Mẹ bỗng chốc nhìn tôi bằng sự kinh hãi của một con mồi dưới móng vuốt con thú săn.

Lòng ngực tôi chợt quặn đau.- Mẹ.- T-tránh ra.Mẹ hươ tay xua tôi như đuổi con mèo hoang, miệng khẩn cầu lời bài hát như thứ từ trừ tà.

Tôi nhướn người muốn ôm lấy Mẹ để trấn an Mẹ lại.

Tôi vừa chạm lấy Mẹ, mọi thứ liền vỡ nát, còn lại trong tay tôi khuôn đầu lâu trắng nhách còn nguyên vẹn.

Hãi kinh tôi thả cái đầu rơi, tiếng Mẹ gào thét thấu tận tai đến nhức nhối.-- Mikh...Mikhail!

Anh gặp ác mộng sao?Tôi tỉnh dậy dưới ánh sát mờ nhạt của cái đèn ngủ gắn cạnh chân giường.

Người tôi nóng bức, mồ hôi tuôn ra như một kẻ vừa dầm mưa về.

Nhịp thở gấp gáp đến bức bối và tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm với một cô gái kì lạ.- Đây là đâu?Cô gái đưa tôi ly nước uống để chặn thứ nhiệt cháy rát trong cổ họng.

Tôi muốn đi tắm.

- Đây là nhà.

Em là Emma và anh là Mikhail.- Cô biết tôi?

Sao tôi không thể nhớ được gì vậy?Cô tên Emma, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp khiến bản thân tôi cũng khó chịu.

Emma, cái tên này hình như tôi đã nghe qua từ đâu đó rồi nhưng tôi không tài nào nhớ được.- Anh bị mất trí nhớ.Emma nói rồi cầm lấy ly nước trống đặt lên đầu tủ kê gần giường.

Cô nhìn tôi, miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, bèn ấn tôi lại xuống giường và rời khỏi phòng.Bị mất trí nhớ?

Cô gọi tôi là gì?

Là Mikhail?

Có thật là tôi mất trí nhớ không?Mẹ... hình ảnh người phụ nữ từ giấc chợt đổ ập về khiến nữa bên đầu tôi đau như búa bổ.

Tôi ôm lấy đầu đầy bất lực cố gắng gượng lấy cơn đau khủng khiếp ấy.

Rosali Djokovich.

Cái tên như một kí ức cũ lâu ngày bỗng hiện rõ như ban mai.

Tôi không biết, vì sao tôi biết nó?

Vì sao nó lại ở trong kí ức của tôi?Nó là ai?
 
Lãng Quên; Full [Vi]
6.


Devil's Trill - Giuseppe Tartini

Giữa sự tĩnh lặng của màn đêm, là thủ thỉ và hơi thở lạnh của mùa đông.

- Quá trình hồi phục đã bắt đầu.- Gì cơ?- Quá trình hồi phục.

Những cơn ác mộng đang đeo đuổi anh ấy.

- Chức năng não đã bắt đầu hồi phục lại rồi sao?

Nhưng điều đó là bất khả thi, để khởi động lại bộ não cần phải có sự kích thích từ môi trường.

Cô đã làm gì?- Không.- Không có gì?- Không.

- Có thông tin gì về ác mộng không?- Không, có vẻ như anh ta không tin tôi.

Cơn ác mộng đã đá phăng tôi ra khỏi trí nhớ ngắn hạn của anh ta.- Cô vẫn gọi anh ta bằng cái tên đó chứ?- Còn.

- Chúng ta không có nhiều thời gian.- Tôi biết rồi.

Sẽ không lâu đâu, bắt đầu từ đây mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh thôi.- Emma, cô có phải lòng anh ta rồi không đấy?

Đầu dây im lặng.

- Tôi chưa bao giờ biết yêu là gì.

Trả sự tĩnh lặng về cho màn đêm giá lạnh.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
7.


Nocturne No.20 in C Sharp Minor, Op.

Posth.

- Frédérik Chopin

- Rosali Djokovich.- Cái gì cơ?- Rosali Djokovich.

Cô có bao giờ nghe đến cái tên đó chưa?Tôi đưa tay nắm lấy Emma và kéo cô trở lại vào ghế ngồi trước khi cô kịp rời khỏi phòng ăn.

Tôi vẫn giữ chặt lấy không buông và cảm nhận được bàn tay thanh mảnh bên trong đang cố thoát ra mặc dù chỉ có thể bất lực cựa quậy.

Emma nhăn mặt lại, tỏ vẻ khó chịu nhưng đâu đó phảng phất trong đôi mắt sự bối rối rõ rệt.

Tôi quyết định kéo cả người cô gần lại phía tôi.- Tôi không biết đó là ai.

Vì sao anh lại hỏi?- Hôm qua sau khi cô rời đi, cái tên đó bỗng gào lên trong đầu tôi.

Tôi không biết nó là gì hay là ai nữa, tôi nghĩ cô có thể biết.- Vậy thì xin lỗi, tôi không biết.

Phiền anh bỏ tay tôi ra.Emma bị kéo mạnh cũng có chút bất ngờ, nhưng liền nhanh chóng bình tĩnh mà lấy tay còn lại gỡ cái nắm của tôi ra.

Tôi nhìn Emma, trên khuôn mặt nhỏ bé của cô và cả mái tóc nâu ngắn được vén gọn ra sau tai.

Có điều gì đó trong tim tôi như nghẹn lại nhưng tôi không thể hiểu nổi.

Emma đối với tôi là một con người xa lạ, tôi nhớ mình chưa bao giờ gặp cô nhưng có thể trong những ngày tôi bất tỉnh, Emma đã chăm sóc tôi.

Hoặc không, cũng có thể là tôi vẫn luôn tỉnh dậy đều đặn mỗi ngày.

Chơi cùng cô, trò chuyện cùng cô và ăn tối cùng cô.

Cái cảm giác này...

đầy lạ lẫm.

Tôi không biết liệu đây là cảm giác của tôi, hay là của kẻ đã sống cùng Emma trong suốt những ngày tôi chìm trong cõi vô thức.Càng nghĩ tôi càng siết chặt tay lại không muốn buông cô ra và điều đó khiến Emma cắn chặt môi, làm bờ môi nhạt lại vì hơi lạnh của mùa đông bỗng chốc hơi tấy đỏ lên.

Như có thứ gì đó thôi thúc, tôi lập tức vươn cánh tay còn lại và cầm lấy cằm cô, đặt ngón cái lên bờ môi mềm của cô và cứu nó cái răng nanh đang ngoạm xuống.- Đừng cắn môi, nó sẽ chảy máu.Hành động ngẫu hứng này của tôi tất nhiên làm Emma trở nên lúng túng đến mức cứng đơ cả người.

Nhưng chỉ được một lúc, sau đó vài giây, cô hất tay tôi khỏi mặt cô và dùng chân đạp lên chân tôi đau điếng cả người.

Thừa lúc tôi vì đau mà nới lỏng cái nắm, Emma vội rút tay mình lại và đứng khỏi bàn ăn trước khi tôi bắt kịp lấy cô.- Đừng động vào tôi tuỳ tiện như vậy.Lưng Emma đối với mặt tôi khi cô tiến về phía cửa phòng của cô, tôi có cảm giác kì lạ là cô không thể nhìn thẳng vào mặt tôi khi nói câu nói đó, và vì thế tôi đã không để cô rời khỏi phòng ăn trước khi tôi có thể khẳng định một số điều.- Emma.Tay Emma dừng lại ở không trung trên nắm cửa, cô vẫn không đối mặt tôi mà chỉ lạnh lùng trả lời.- Anh cần gì?- Mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì?

Của tôi và của cô?Tôi không chắc rằng mình đang bị hoang tưởng hay gì, nhưng tôi khác chắc rằng mình đã nhìn thấy bờ vai nhỏ của Emma hơi run lên, tiếp theo đó là một khoảng im lặng ngắn mà tôi tưởng như kéo dài cả ngàn năm vậy.

Cô đang suy nghĩ, nếu quan hệ của chúng tôi rõ ràng như thế, cô sẽ không cần phải suy nghĩ.- Không thân hơn một người chăm sóc và một kẻ mất trí nhớ.Nói rồi, Emma khép lại cánh cửa khi bước vào phòng của mình, để lại tôi một mình trong cái phòng ăn nóng dần lên bởi cái máy sưởi ở góc phòng khách.

Tôi không thể nói rằng tôi đang nghĩ gì, nhưng hãy biết rằng tôi đang cười.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
8.


Piano Concerto No.2, Op.18, I.

Moderato (Rubenstein) - Sergei Rachmaninoff

Tôi vừa nhớ ra một thứ.

Không, thật sự tôi không nhớ bất cứ thứ gì có thể liên quan đến giấc mơ kì lạ hôm rồi và cái tên Rosali Djokovich cứ bám mãi trong đầu tôi, hay đến quá khứ của tôi.

Tôi nhớ ra rằng căn phòng này ngoài những vật dụng dùng hằng ngày mà bất cứ con người nào cũng có thì không còn cái gì nữa.

Một căn phòng màu trắng.

Và tôi ở một mình, cùng với Emma.

Những chúng tôi từ ngày tôi tỉnh hẳn thì không còn nói chuyện với nhau nữa, đó là tôi nghĩ như vậy.

Nhưng còn một thứ.

Tôi nhớ ra rằng đã từ lâu rồi tôi chưa được bước chân ra ngoài.

Đường phố bên dưới hôm nay đầy ấp người.

Có lẽ mùa thu đã tới?

Vì bọn thanh niên nam nữ ở đầy khắp nẻo đường đang vừa đi vừa cười nói với nhau như thể đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau.

Tôi đoán chắc rằng chúng nó đã qua nhà bạn chúng ngủ cả hè luôn ấy chứ.

Nắng không gắt, chỉ nhẹ nhàng thấp sáng gốc phố dưới mùa trở nên se lạnh.

Không đến mức khiến người ta cóng cả tay cả chân.

Chỉ đủ để người ta không càu nhàu cho cái nóng oi bức của mùa hè.

Tôi chóng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thôi thúc thật sự rất muốn bước ra ngoài.

Dạo này tôi nhận ra có một vài thay đổi, chính là việc tôi có thể nhớ được tất cả mọi thứ đã xảy ra vào những ngày mà tôi đã "thật sự" tỉnh lại.

Chỉ quá khứ tôi vẫn mù tịt.

Tôi đoán rằng, thật ra chỉ là một giả thuyết phi lý nhưng tôi nghĩ nếu tiếp xúc với thế giới bên ngoài có thể sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục của tôi.

- Anh nói rằng anh muốn đi xem hoà nhạc?

Emma đã nhìn tôi như thể tôi đang bị điên vậy.

Kể từ vụ việc lần trước, cô quyết định bắt tôi ngồi ở sô pha để ăn và uống trong khi cô ngồi ở bàn ăn.

Tôi nhìn cô và cười nhạt, tôi đoán trước được phản ứng này của cô nên chỉ nhún vai đáp.

- Tôi nghe nói nhạc cổ điển là thức ăn tốt cho tinh thần.

Biết đâu cũng là thứ thuốc giúp tôi nhớ lại những thứ đã quên.

- Nếu là nhạc của ngài Mozart.

- Không, sai rồi.

Bất cứ nhạc cổ điển nào cũng được cả.

Những gì chúng làm kích thích não bộ để các tế bào não hoạt động tốt hơn thôi.

Đó là lí do vì sao người ta thường mở nhạc cho em bé nghe, vì não của bọn chúng phát triển nhanh hơn người lớn.

Và càng kích thích được nhiều thì bọn chúng sẽ càng thông minh hơn.

- Và anh thì biết được gì?

Emma vẫn nhìn tôi đầy nghi hoặc sau bài giải thích dài ngoằn ngoèo ấy.

Phải rồi, một tên mất trí nhớ như tôi đâu có đủ sức để thuyết phục cô.

- Tôi có thể mất trí nhớ.

Nhưng trí khôn thì không.

Đó là cái đẹp bí ẩn của bộ não, mỗi một chức năng sẽ được vận hành ở một bộ phận hay một tổ hợp các bộ phận khác nhau của bộ não.

Tôi vẫn còn nhớ như in những bài giảng về tâm lý mà tôi đã học, dù không nhớ rõ khi nào và nơi nào.

Đấy là trí nhớ dài hạn (1) và đã được tôi ghi lại đến mức in hằn trong nếp não, như một thảm cỏ được dẫm đi dẫm lại nhiều lần.

Những giấc mơ?

Một phần của trí nhớ "bóng đèn (2)", khi những sự việc xảy ra tác động mạnh đến tôi kèm theo cảm xúc, nó sẽ được ghi lại một cách vô thức, tôi không thể tự tìm lấy nó.

Đấy là thứ tôi thiếu, quan trọng hơn cái thiếu sót của trí nhớ ngắn hạn (1).

- Vậy anh có thể nghe những chiếc đĩa than mà tôi đã mua ở góc đằng kia.

Emma nhếch môi cười như không thể tin nổi, cô đặt nĩa và dao xuống rồi đứng dậy bưng dĩa vào bếp.

Tôi nhìn tấm lưng của Emma trong chiếc áo len tay dài mỏng và hỏi.

- Ý cô là những bản nhạc của Chopin?

- Đúng vậy.

- Cô chỉ biết có mỗi Chopin thôi?

Emma ngừng tay lại với việc cô đang làm.

- Nếu anh muốn tôi sẽ ra tiệm đĩa mua cho anh những nhà soạn nhạc khác.

Anh muốn nghe của ai?

Có cái gì đó không ổn ở đây, thật sự không ổn và tôi tin vào cảm giác của riêng tôi.

Tôi không hiểu vì sao Emma lại khăng khăng muốn tôi ở yên trong này, dù cô không nói thẳng ra là như vậy.

- Vì sao cô muốn giam tôi lại ở trong này?

Lần này, Emma xoay hẳn cả người lại và tựa vào thành bồn rửa chén, tay chóng lên để đỡ người.

Khuôn mặt cô tiếp tục tỏ ra vẻ khó chịu và giọng cô có hơi gắt gỏng.

Dĩ nhiên là đối với tôi, nó chẳng khác gì đang hét lên rằng có gì đó rất không ổn.

- Không vì lí do gì cả.

- Vậy thì tôi muốn đi dự hoà nhạc, vì tôi không có lí do phải ở mãi trong này.

Cô nghĩ như vậy thì giúp được gì cho người mất trí nhớ như tôi, trở nên mất liên lạc với cả thế giới bên ngoài?

Trừ khi, cô nói rõ lí do thật sự tôi phải trú mục xác ở trong này.

Tôi biết rằng tôi đang đẩy Emma vào một tình huống vô cùng khó khăn và rắc rồi, dù tôi chẳng biết nửa còn lại của vấn đề là gì.

Hàng chân mày của Emma chau lại, khuôn mặt của cô méo xệch.

Lại cắn lấy môi, tôi kiềm lại bản thân để không rời ghế sô pha và cứu lấy đôi môi đó nữa.

Sự im lặng của bầu không khí ngày càng căng ra, tôi cảm thấy mồ hôi đã bắt đầu đổ ra dưới cái áo ngủ của tôi.

- Được rồi.

Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

- Được như sao?

- Anh muốn đi xem hoà nhạc của ai?

- Bất cứ ai, ở đây có dàn giao hưởng nào?

- LSO, London Symphonic Orchestra (3).

- Tôi nghe bất của bất cứ ai cũng được miễn không phải là của Mozart, Beethoven, Schubert, Schumann hay Brahms.

Nếu là Liszt hoặc Rachmaninoff thì càng tốt.

Sao cô lại thay đổi quyết định?

- Không có gì cả.

Nói rồi Emma bước vào phòng của chính mình, cũng như lần trước, tôi lại một mình lẻ côi trong căn phòng trống trải này.

London Symphonic Orchestra.

London.

Vậy là tôi đang ở Anh.

«-»

(1) Trí nhớ dài hạn (Long Term Memory) và trí nhớ ngắn hạn (Short Term Memory) lần đầu tiên nhắn đên trong Multi-store Memory Model của Atkinson và Shiffrin (1968) và được giải thích chính xác hơn với Working Memory Model của Baddeley và Hitch (1974).

Riêng với trí nhớ dài hạn thì dựa theo nghiên cứu của Tulving (1972), được chia ra làm ba loại khác nhau: procedural, semantic và episodic.

Hãy ghé thăm Wikipedia hoặc Simply Psychology nếu muốn biết thêm thông tin.

Jay có tài liệu chính thức được cung cấp từ trường, nếu ai muốn đọc thì inbox Jay để Jay gửi.

(2) Thuật ngữ đúng của nó là Flashbulb Memory.

Tuy nhiên, Jay không tìm được phiên âm tiếng Việt của nó nên quyết định dịch theo nghĩa đen.

Đây là một trong những lý thuyết về trí nhớ não bộ được khai triển bởi Brown và Kulik (1977).

Để biết thêm thông tin, vui lòng ghé thăm Wikipedia hoặc Simply Psychology.

Jay có tài liệu chính thức được cung cấp từ trường, nếu ai muốn đọc thì inbox Jay để Jay gửi.

(3) Đây là một dàn nhạc hưởng có thật đến từ Luân Đôn, Anh.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
9.


Sarabande - George Frederic Handel

Căn phòng im ắng.

Bóng người ngồi ở chân giường với chiếc điện thoại di động trên tay.

Hơi thở cô nặng nhọc, hệt như mọi thứ đối với cô đã quá mức giới hạn rồi.- Xin chào.

Emma Merville, cô có thể thôi việc gọi vào giữa đêm không?Giọng bên hơi đanh và lạnh, cô biết lão ta không vui chút nào.

Nếu là cô, cô cũng sẽ như vậy.- Xin lỗi ngài, nhưng đây là chuyện có liên quan đến Stef.Vấn đề chính là cô phải đi vào trọng tâm.- Nói đi.- Anh ta bảo muốn ra ngoài, anh ta muốn xem hoà nhạc.- Và cô lo sợ điều gì?- Không phải nó sẽ nguy hiểm sao?

Cho chúng ta.

Nếu bọn chúng phát hiện ra anh ta thì mọi thứ chúng ta đã cố gắng cho đến hiện tại sẽ đổ vỡ cả.- Cô lo cho tổ chức hay lo cho anh ta?

Cô thấy đấy, nếu như bọn người kia phát hiện ra thì cô có thể kéo cò súng bất cứ lúc nào.

Phải không, Emma?Cô có thể mường tượng người bên kia đầu dây đang nhếch môi cười.

Emma nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn mười hai giờ đêm, giờ này có lẽ Stef đã ngủ say.- Trừ phi cô không thể vì cô yêu anh ta?- Điều đó là bất khả thi, thưa ngài.- Thế thì cứ cho anh ta ra ngoài.

Biết đâu sẽ giúp ích được gì đó.

- Vâng.

Tôi sẽ báo lại chi tiết với ngài sau.- Còn nữa, tôi nghĩ cô cũng nên biết.

Thông tin về Rosali Djokovich mà cô đã báo cho lúc trước gần như không có gì cả.

Trừ một thứ, cô ta là người của tổ chức ngầm mới lập lên gần đây.

Nếu được, tôi muốn cô moi sạch sẽ những thông tin liên quan đến mối quan hệ của họ từ Stef.- Tôi đã hiểu rõ.- Tốt.

Giờ thì tối ngủ ngon, Emma.- Ngài cũng vậy.Điện thoại tắt.

Và màn đêm lại trở về tĩnh lặng.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
.;.


bước ba tầng, tiến về nơi ánh sáng gọi

bản hoà nhạc khởi nguồn rừng gỗ đen.

khởi xướng, giao hưởng của Dante;

từ lòng bài thơ Ý

The Divine Comedy.

kí ước hẹn với quỷ đặt cược cả tính mạng

tìm mọi thứ để mất tất cả;

bản kí kết nửa vẹn toàn

cất lời ca chàng Faust khôn lanh

bản giao hưởng của Faust,

của riêng chàng và Memphistopheles.

- Jay Euralius

Lời nhắn gửi đến Stef và Emma.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
10.


Isle of the Dead, Op.

29 - Sergei Rachmaninoff

Một giấc mơ kì lạ, kì lạ đến mức kinh sợ.

Mọi thứ đều tối om và lạnh lẽo khiến tôi cảm giác được từng đốt xương trong người như đang run lên cầm cập.

Chúng va vào nhau gõ lanh canh lách cách, từng nhịp từng nhịp như tiếng tíc tắc của quả lắc trong cái đồng hồ cũ kĩ ở nhà mẹ tôi.

Tôi bước đi trong một không gian vô định, đen đặc, mỗi bước như sợ lọt vào hố sâu thăm thẳm và lạc trong kĩ ức vĩnh viễn."

Mikhail"

Nó gọi tôi.

Nó là ai?

Nó là tôi.

Từ đầu tóc đến mũi miệng đến tay chân không khác một chút nào.

Nó là tôi.

Tôi là nó.

"Mikhail"

Nó lập lại tên tôi một lần nữa.

"Tôi" đưa tay ra mời gọi tôi, như nắm lấy tay nó và đi sâu thẳm vào vùng kì ức mờ ảo này.

Tôi vừa bối rối vừa phân vân liệu có nên không.

Thứ kí ức này biến mất cũng vì một lí do nào đó, kinh khủng chăng?

Nếu như tôi khai mở nó, liệu rồi mọi thứ sẽ như thế nào?

Có thể tôi không phải là Mikhail.

Có thể tôi không biết mình là ai cả.

Có thể Emma không vô tội như tôi nghĩ.

Cô, có thể là một kẻ mà tôi không ngờ đến.

Cả Rosali Djokovich, tên người phụ nữ này là ai?

Và mối quan hệ của cô ta đối với tôi.

Tôi bước lại gần nó, kẻ có khuôn mặt giống tôi với nụ cười nửa miệng.

Tôi hỏi nó.

Nói tôi biết tôi là ai, tôi sẽ theo cậu.
 
Lãng Quên; Full [Vi]
11.


Tôi không nói gì với Emma, và cô ấy cũng không biết gì về tôi.

Tất cả bây giờ là như vậy và tôi không muốn phải làm gì cả, tôi sẽ tiếp tục với ngày hôm nay, tôi sẽ theo cô bất cứ nơi nào mà cô muốn đi.

Tôi nhìn cô, tôi biết cô cũng rất mong đợi tới ngày hôm nay.

Cả ngày Emma không làm gì cả, trừ những lúc cô cần phải nấu ăn và mang đồ thay cho tôi, cô sẽ ngồi yên ở gần nơi cửa sổ và nhìn ra ngoài, hai bên tai đeo tai nghe và ngân nga theo khúc nhạc diệu đang rót mật vào tai."

Cô đang nghe gì vậy?"

Có lần tôi đã hỏi, dù đấy không phải chuyện của tôi nhưng tôi không thể không để ý được.

Emma trông có vẻ ngạc nhiên lắm.

Nhưng cô vẫn trả lời tôi."

Dante Symphony.

Của Liszt."

"Vậy sao?

Và vì sao cô lại trở nên hứng thú với Liszt thế?"

"Chúng ta sẽ đến xem hoà nhạc của Liszt vào cuối tuần.

Tôi chỉ nghe để biết và để hiểu, tôi cũng đang đọc về Divine Comedy nữa."

Tôi lặng im nhìn cô, và Emma nhìn tôi như thể không hiểu tôi đang muốn gì."

Emma."

Tôi gọi cô một lần nữa.

"Tôi đây."

"Cô có giấu tôi điều gì không?"

"Không, sao anh lại nghĩ như vậy?"

Emma chau mày, trèo xuống khỏi giường và bước về phía phòng ăn.

Tay cô cuộn tròn dây tai nghe lại và đặt nó lên kệ.

Tôi dõi theo cô, từng dáng đi uyển chuyển và cẩn thận."

Không có gì.

Tôi chỉ thắc mắc vài điều thôi."

"Tôi có thể trả lời nếu anh muốn."

"Sự thật."

"Hả?"

Emma quay ngoắt người lại và nhìn tôi như kẻ điên."

Sự thật.

Nói tôi biết...

đối với em, anh là ai?"
 
Lãng Quên; Full [Vi]
12.


the final chapter

Tôi và Emma đã chờ đợi đến ngày hôm nay từ bao giờ.

Một thời gian dài đằng đẵng, một kí ức nhạt mờ và mọi thứ đối với tôi đã từng là một cuộc sống bình thường.

Chỉ tôi và Emma, chỉ tôi và em trong một căn nhà hạnh phúc, chỉ tôi và em bên nhau và không có thứ gì có thể xen giữa cuộc sống yên bình của chúng tôi.

Nhưng tất cả rốt cuộc chỉ là một vở kịch được dàn dựng, cho một kẻ đã mất trí nhớ như tôi.

Khi không còn nơi nào để thuộc về, kí ức của một người cũng sẽ từ bỏ họ... cho đến khi họ tìm được chốn nương thân, tôi đã tìm lại được nơi tôi có thể thuộc về.

Tôi biết tôi thuộc về Emma, tôi biết em thuộc về tôi và cả hai chúng tôi là của nhau.

"Mikhail, anh đã sẵn sàng chưa?"

Emma mặc cái tuxedo em vừa ủi thẳng lại cho tôi, em ngước nhìn với khuôn mặt hơi ửng đỏ vì ngượng khi khoảng cách giữa hai chúng tôi quá gần.

Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt, thật chỉ muốn ôm chặt lấy em và hôn lấy em nhưng tôi biết bây giờ chưa thể.

Họ đang ở bên ngoài, họ đang ở xung quanh.

"Anh nghĩ vậy."

Tôi đáp một cách mơ hồ.

"Chúng ta sẽ ổn thôi."

Em trấn an tôi, nhưng đôi tay em lại đang run rẩy vì hồi hộp và sợ hãi.

Tôi tên là Mikhail Ivanich, và Stef, là cậu em song sinh của tôi.

Cậu ấy đã chết trong một cuộc ẩu đả giữa các băng đản khi trao đổi vũ khí, cậu ấy là một trong những ông trùm và tôi không hề biết gì về họ cả, cho đến khi họ đến đập cửa vào nhà tôi và mang tôi đi, tưởng nhầm rằng tôi chính là Stef, kẻ đã may mắn thoát hố tử thần.

Emma cúi người cột lại dây giày giúp tôi, em vén lại vài sợi tóc vương ra trước mặt, nghiêng đầu và để lộ cái cổ nhỏ trắng ngần cùng đôi môi mọng đỏ.

Hôm nay em vận cái váy xoè dai màu đỏ cúp ngang ngực, để trần bờ vai thon nhỏ cùng làn da trắng hồng mịn màng.

Khuôn mặt Emma trông rất căng thẳng, nhưng em cố giữ mình thật bình tĩnh, vì em không muốn làm tôi hoang mang và lo lắng.

Em không biết, tôi không sợ chút nào khi tôi biết em đang ở bên cạnh mình.

"Em đã cầm vé theo chưa?"

Tôi hỏi, phá tan bầu không khí nghẹt thở này.

"Tất cả, và vé tàu."

Em ngẩng đầu nhìn tôi, nở một nụ cười thật nhẹ nhàng và ngây thơ, thứ mà tổ chức suýt nữa sẽ cướp lấy của em.

Tôi đã bỏ trốn, khỏi nơi tra tấn của họ.

Nhưng bao quanh hòn đảo tách biệt khỏi thế giới của loài người đó là biển cả bao la, một kẻ trên người chỉ có mỗi một bộ áo rách rưới thì nào có thể trốn thoát khỏi tay bọn đã bắt cóc tôi cơ chứ.

Trừ một cách, đó là kết liễu cuộc đời tôi.

Emma là người đã tìm thấy tôi trôi dạt vào bờ biển trong trạng thái bất tỉnh.

Một cái vỏ rỗng không hơn gì cả.

Và rồi thì tổ chức chấp nhận thôi hành hạ tôi, chấp nhận cho tôi được đối xử một cách riêng biệt.

Họ nghĩ tôi là Stef nhưng lại gọi tôi là Mikhail vì họ nghĩ rằng kí ức của người thân sẽ giúp một kẻ mất trí nhớ tỉnh lại.

Nhưng họ không biết rằng chỉ cần gọi bằng cái tên của chính người đó, nó lại khiến tâm tôi thức tỉnh mạnh mẽ đến cỡ nào.

Người tôi thấy trong giấc mơ, là "tôi".

"Emma."

Tôi đưa tay nâng lấy khuôn mặt của em và thầm gọi tên em.

"Em đây."

Em nhìn tôi, chờ đợi một thứ gì đó.

"Không."

Tôi lắc đầu, tự cười thầm với bản thân.

"Rosali.

Anh đã nhớ hết mọi thứ rồi."

Emma của vở kịch ngay từ đầu là em, Emma không tồn tại.

Emma là Rosali.

Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy em, với con người của chính em.

Trông em với khuôn mặt ngỡ ngàng đôi mắt ngân ngấn muốn khóc kia mà lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến chừng nào.

Em cũng vui, vui vì tôi đã được em.

Em đưa tay lau nước mắt và mỉm cười đầy hạnh phúc.

Điều đó khiến tôi không thể kiềm chế nữa mà cúi đầu đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ.

Em cũng đứng yên, nhận lấy nó như em đã đợi chờ nó từ bao giờ rồi.

"Em sẽ không hối hận với quyết định này chứ?"

Tôi vén mái tóc em và hôn lên trán.

"Ngay từ đầu, em chưa bao giờ từ bỏ anh."

Rosali vòng tay ôm lấy người tôi thật chặt.

Tôi cũng ôm em.

Cảm giác ấm áp bấy lâu nay cuối cùng cũng quay trở lại.

"Anh là ai?"

Em nhìn tôi.

"Anh là Mikhail."

"Anh là ai?"

"Anh là người yêu của em."

"Anh là ai?"

"Anh là người em sẽ dành cả đời này cùng."

Cả hai chúng tôi cùng cười.

Ngày hôm nay, chúng tôi sẽ được tự do.

Ngày hôm nay chúng tôi lấy lại được danh tính của mình.

Ngày hôm nay và cũng là ngày cuối cùng mà họ sẽ nhìn thấy chúng tôi trong tay nhau đi dưới con phố, thưởng thức Dante Symphony và Faust Symphony của Franz List của dàn LSO nổi tiếng, lặng yên lắng nghe dòng nhạc và hưởng thụ nó như bao người khác.

Và ngày mai, cả tôi và em, cả hai chúng tôi sẽ rơi vào lãng quên.
 
Back
Top Bottom