Siêu Nhiên LẶNG NHƯ ÁNH SÁNG KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395403816-256-k785301.jpg

Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
Tác giả: KnH17thFeb
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

🌠KHÚC DẠO ĐẦU CHO HÀNH TRÌNH CHƯA TỪNG ĐƯỢC ĐẶT TÊN
Tựa như một cánh cửa mở đầu, nơi biên giới giữa mộng và thực bắt đầu rung động.

Có những linh hồn lặng lẽ đi ngang đời nhau như một làn gió.

Không phải để ở lại, mà để đánh thức một phần đang ngủ quên trong ta.

Tôi từng mơ một giấc mộng dài, nơi thực tại và hư vô đan xen như lớp sương sớm phủ mờ ký ức.

Trong giấc mơ ấy, có một người luôn hiện hữu, nhưng tôi biết anh ta đã từng bước qua tim mình.

Anh nói anh không thuộc về thế giới này.

Tôi không hiểu.

Nhưng tôi tin.

Bởi có những điều, không cần lý giải.

Chúng tồn tại như thể đã được viết ra từ trước cả khi ta đến.

Câu chuyện này không bắt đầu bằng một tình yêu, cũng không kết thúc bằng một cái nắm tay.

Nó là hành trình của một cảm xúc, một mối duyên không trọn vẹn, một đoạn hư ảnh đầy chân thành - nơi tôi đã một lần đi lạc vào, và cũng tự mình bước ra.

Nếu bạn từng cảm thấy kết nối với một người tưởng chừng xa lạ...

Nếu bạn từng mang trong tim một điều không thể gọi tên...

Hãy đi cùng tôi, qua những kẽ mộng, những lần chạm khẽ của cảm xúc.

Biết đâu, trong sự mơ hồ ấy, bạn cũng sẽ tìm thấy một phần mình từng bỏ quên.
🌙LỜI DẪN
Có những cuộc gặp gỡ không cần bắt đầu, cũng chẳng cần kết thúc.

Chỉ là linh hồn ta, vì một duyên nào đó, bỗng nhiên nhận ra một ai đó giữa biển người - như một ánh sáng mờ ẩn, như một hồi ức từ cõi khác đến.

Tôi đã gặp anh như thế.

Một người không thuộc về thế giới này.

Một người chỉ ghé qua để tôi biết yêu và học cách buông.​
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 1 - LẶNG THẦM TRONG KHÔNG GIAN


Tôi gặp anh lần đầu trong một buổi sáng xám lặng, khi vừa đặt chân đến xứ người để bắt đầu một công việc nhỏ nơi đất Czech.Anh lặng lẽ, như một cái bóng không tên trong căn phòng ấm mùi giấy trên tay.

Tôi không nhớ rõ mặt anh, chỉ nhớ bóng lưng không quá cao, dáng đi nhẹ nhàng và thong dong, những hình ảnh đó hiện lên trong đầu tôi với ánh sáng mờ nhòe.

Đó là khoảnh khắc đầu tiên mà tôi còn nhớ về anh ấy.

Ngày hôm ấy, tôi thậm chí còn không có quá nhiều ấn tượng đối với người đàn ông này.Nhưng rồi, định mệnh – hay một sự sắp xếp kỳ lạ nào đó của vũ trụ đã sắp xếp để chúng tôi tiếp xúc với nhau.

Những cuộc nói chuyện ban đầu rất tẻ nhạt, không có gì đọng lại, chỉ là tôi quá muốn được đi chơi và trò chuyện dù là ai cũng được.

Tôi là người chủ động bắt chuyện trước, vì bản tính hồn nhiên và háo hức.

Anh chỉ khẽ gật đầu, trả lời bằng những câu ngắn ngủi, đôi mắt xa xăm như đang nhìn vào một tầng thực tại khác.Tôi đã không biết, từ giây phút ấy, một sợi dây vô hình đã bắt đầu buộc vào tim tôi – không hề ồn ào, nhưng sâu lắng đến lạ lùng.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 2 - KHOẢNG CÁCH KHÔNG ĐO ĐƯỢC


Những ngày sau đó, tôi bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn.

Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy... anh không thật sự "ở đây".

Dù tay anh đang cầm bút kiểm hàng, mắt anh nhìn vào tờ hóa đơn, nhưng linh hồn anh như đang du hành đâu đó – qua những miền ký ức hoặc thế giới khác.Chúng tôi dần trò chuyện nhiều hơn.

Những câu hỏi vụn vặt, những cái cười nhỏ nhẹ.

Tôi kể anh nghe về những điều vô tri của tôi, về những buổi chiều quê nhà ở Việt Nam trước khi tôi sang đây, và đâu đó cũng là nói một chút về bản thân tôi.

Anh chỉ im lặng lắng nghe, không phản hồi cũng không đánh giá nhưng mỗi khi anh nói, giọng anh có một chiều sâu kỳ lạ – trí tuệ của một người tu hành.Rồi những cuộc trò chuyện lại nhiều hơn nữa, tôi bắt đầu thấy mình cảm nhận được nhiều hơn về anh, thế mà lại vô tình để ý đến anh lúc nào không hay.

Vì những sự ngây thơ của tuổi 19 mà tôi thật sự đã có những sự rung động nhất thời khiến tôi có những sự vội vã về cảm xúc.

Có một hôm, tôi chợt nghĩ khi đang nói chuyện với anh: "Mình là ai nhỉ và mình đến đây để làm gì, nơi nào thực sự thuộc về mình?"

Tôi nhìn anh, chớp mắt: "Thế giới này cũng đẹp mà.

Em nghĩ ai rồi cũng sẽ tìm được lý do để ở lại thôi.

Anh mỉm cười.

Rất nhẹ: "Anh không thuộc về nơi này.

Anh chỉ đến đây để dạo chơi thôi mà."

Tôi nhìn anh, nửa tin nửa ngờ, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lời nói ấy.Anh không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là một người đặc biệt – có thể du hành linh hồn qua các cõi mơ, có thể cảm nhận được những điều mà người khác không thể thấy.

Có những đêm anh kể cho tôi nghe về những chuyến đi vô hình của mình, những nơi mà chỉ có linh hồn anh mới đến được.

Tôi nghe mà như lạc vào một thế giới khác — huyền bí, mơ hồ, và đầy xúc cảm.Tôi không hiểu hết, nhưng dần dần bị cuốn hút bởi sự bí ẩn và khó đoán của anh, bởi sự tử tế và trắc ẩn mà anh dành cho mọi thứ xung quanh.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 3 - DẤU VẾT CỦA NHỮNG GIẤC MƠ


Thời gian trôi qua, những lần chạm mặt, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa tôi và anh như những tia sáng yếu ớt len lỏi qua lớp màn dày đặc của tâm hồn tôi.Lúc đầu, tôi chỉ đơn giản là muốn hiểu anh hơn, muốn biết về thế giới mà anh luôn nhắc đến và nơi mà anh nói rằng mình "không thuộc về".

Nhưng rồi, từ những lần tò mò ấy mà tôi vô tình luôn nghĩ về anh, rồi một cảm xúc khác dần lớn lên trong tôi — một sự rung động không thể giải thích bằng lời.Tôi bắt đầu để ý đến cách anh nhìn vạn vật, cách anh suy nghĩ khi không ai ngắm nhìn, những phút giây thoáng qua khi anh thả hồn bay bổng vào cõi mơ của riêng mình.Nhưng anh vẫn giữ cho mình một khoảng cách, một bức tường vô hình mà tôi không thể chạm tới.

Có những lúc tôi nghĩ rằng, nếu chỉ cần một bước chân, tôi có thể tiến gần hơn với anh, nhưng rồi lại nhận ra mình đang đứng bên kia vách đá — nơi anh không thể nhìn thấy tôi.Tôi bắt đầu mơ về anh.

Những giấc mơ mơ hồ nhưng rõ nét.

Trong mơ, tôi luôn thấy anh, có những giấc mơ không lặp lại nhưng nó chân thực và tôi chỉ muốn níu giữ anh.Tôi nói với anh về những giấc mơ của tôi, về những khung cảnh và vùng đất mà tôi đã ghé qua trong những giấc mộng mị ấy.

Nhưng có lẽ mỗi giấc mơ là một bản đồ từ tiềm thức.

Có những người, sinh ra đã mang bản đồ từ cõi khác.

Họ nhìn thấy, cảm nhận và yêu – theo cái cách không thuộc về thế giới này.Có những lúc anh cũng nói với tôi về những lần mê, có thể là những lời giải đáp.

Đôi khi, tôi không biết anh đang nói về tôi hay chính anh.

Nhưng tôi đã nhận ra... tôi bắt đầu có những cảm xúc với anh.

Không phải kiểu cảm mến vội vàng.

Mà là thứ cảm xúc sâu, nhẹ, bền – như một dòng suối dưới lòng đất chảy ngầm.Tôi không dám nói, cũng không dám khẳng định, chỉ dám thốt ra trên những lời nói đùa cợt.

Vì tôi cảm được khoảng cách.

Vì tôi thấy... anh đang dần trượt khỏi thế giới này.Có những buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời đất Czech, tôi vu vơ đi dạo một mình ở bên bờ sông rồi ngẩn ngơ nghĩ đến những câu hỏi muốn hỏi anh rằng:"Anh có bao giờ nghĩ đến việc dừng lại một chút, ở lại thế giới này, ở bên cạnh một người, thay vì dạo chơi và chỉ thức dậy một mình không?"

Câu hỏi có vẻ khó trả lời nhỉ nhưng tôi nghĩ câu trả lời của anh sẽ là không thể.

Đó có thể không phải sự lựa chọn của anh, có thể anh biết có người sẽ đến và rồi phải học cách buông bỏ.Tôi không thể hiểu hết ý anh, nhưng trái tim tôi đã bắt đầu chập chờn giữa hi vọng và sợ hãi.Anh nói anh không thuộc về thế giới này... vậy thì anh là ai?

Anh đến từ đâu?

Và... anh sẽ đi về đâu?Anh có muốn...

ở lại không?
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 4 - DÒNG CẢM XÚC CỦA KIẾP LUÂN HỒI


Cảm xúc của tôi không còn là đơn phương đơn giản.

Nó là một dạng kết nối, mơ hồ nhưng mạnh mẽ.

Tôi bắt đầu vô thức xuất hiện những tần số năng lượng có thể cảm nhận được năng lượng của anh, cảm nhận được việc anh có thể cùng xuất hiện với tôi tại cùng một nơi và cùng một thời điểm.Nhiều lần tôi muốn hỏi anh là:"Anh ơi, liệu anh có thấy cô đơn không?"

Nhưng tôi biết rằng con người của anh sẽ là đến và đi, tùy duyên.

Có lẽ đối với anh, việc đi một mình không chỉ đơn giản là sự cô đơn nữa mà đó chính là sự lựa chọn, và anh chấp nhận nó như một phần cuộc sống của anh.Dần dần những cảm xúc trong tôi ngày một lớn hơn, đi theo đó là những sự kì vọng, những suy nghĩ vu vơ của việc khao khát được yêu, để rồi những sự thất vọng cũng đến thật nhanh như cái cách tôi vốn không đề phòng trước vì sự tiết ra của hoocmon Dopamine trong cơ thể mình.

"Nhưng liệu như thế có phải là quá nhanh hay không?"

Tôi tự hỏi.

Và rồi cứ thế tôi để dòng thời gian trôi đi mặc kệ cảm xúc đó là gì, chỉ cần biết là mỗi khi đi làm, tôi đều rất vui khi nói chuyện với anh, được gặp anh và nói những câu thả thính bông đùa.

Tôi đã không nghĩ đến rằng, tiếp theo những ngày sau đó sẽ là những lần tôi phải gục ngã và đau đớn như thế nào khi phải để cảm xúc của mình học cách trưởng thành mà không bị phụ thuộc hay ảnh hưởng từ người khác.

Khi sự ích kỉ của bản thân xuất hiện, tôi biết mình phải kiềm chế nó, khi cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, tôi biết mình cần phải bình tĩnh lại rồi.

Tôi bị tổn thương mất rồi, tôi biết tôi đã thực sự rung động, có thể là yêu, chứ không chỉ là cảm mến nhất thời nữa.Tôi đã cố gắng rất rất nhiều, để hiểu anh, để ở bên anh...

Liệu tôi có thể là người làm anh thay đổi?

Hay cuối cùng, tôi cũng chỉ là một giấc mơ?

Có thể tôi không chỉ là một giấc mơ nhưng anh cũng không thể ở lại, vì thế giới này không dành cho anh.

Ở thời điểm hiện tại, tôi chỉ mông lung nghĩ không biết người này sẽ ở lại với mình thật lâu hay lại bước qua thật nhanh và để lại những dư âm thật buồn.

Là thế nhưng sâu thẳm, tôi tin anh có những năng lực mà người đời không có, biết nhiều thứ mà người thường không thể biết.

Những điềm báo, những linh cảm, những cái nhìn thấu tâm can.

Và mỗilần anh quay lưng rời đi, tôi lại cảm giác mình đang mất một phần trong chính mình.Tôi cố gắng hiện diện, yêu thương, không bỏ sót phút giây nào bên anh, không hề muốn bỏ lỡ một dịp nào để có thể đi cùng anh.

Vì tôi biết, người này... không thuộc về mình, anh ta sẽ không xuất hiện ở thế giới mà tôi cần phải đến.

Và rồi... tôi cũng phải nhận ra, tôi phải học cách yêu chính mình, trước khi chờ đợi một người không thể thuộc về.

Tôi dần hiểu, yêu anh không phải là nắm giữ, mà là học cách buông bỏ.

Yêu anh cũng chính là yêu lấy bản thân mình, trân trọng những gì mình có và biết khi nào phải bước đi.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 5 - KHOẢNG CÁCH KHÔNG THỂ GỌI TÊN


Sau những giấc mơ, sau những lần nói chuyện ngập ngừng và những lần im lặng dài đến tê lòng, tôi bắt đầu nhận ra mình đang sống trong một thực tại mà chỉ có tôi là người bước về phía anh, còn anh – anh vẫn luôn ở đó, như một ngọn núi trầm mặc, không tiến cũng không lùi.

Anh vẫn dịu dàng, vẫn hiện diện như thể anh luôn ở đó để tôi có thể tựa vào, nhưng lại không bao giờ thật sự mở lòng để tôi bước vào thế giới bên trong anh.Đã có lúc tôi tự hỏi:"Là do anh không thể, hay là vì anh không muốn?"

"Là vì tôi không xứng đáng hay là vì... người đó của anh đã xuất hiện rồi?"

"Hay là vì anh đã bỏ lỡ người yêu chiều được tính anh nhất nên có nhiều điều trong anh không muốn nữa sao?"

Tôi từng nghĩ, nếu mình nỗ lực đủ nhiều, nếu mình kiên trì, nếu mình chân thành... thì có lẽ, điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Nhưng điều kỳ diệu ấy chưa từng đến.

Hay có thể... nó đã đến, nhưng không theo cách tôi mong đợi, hoặc có thể... tôi đã để vụt mất những khoảnh khắc đáng trân trọng.Anh có từng rung động không?

Có từng nghĩ về em không?

Một chút thôi cũng được..."

Có nhưng không đáng kể 🙂)"Anh không tiến tới cũng không lùi lại, cứ để tôi lưng chừng ở giữa.

Có phải anh muốn cho tôi biết về cảm xúc của chính tôi.

Tôi cần biết cảm xúc của mình lớn đến đâu, cần biết đâu là giới hạn, và đâu là tình yêu thật sự.

Có lẽ anh không muốn tôi sống trong ảo tưởng nhưng anh cũng không đủ phũ để xé toạc nó đi.

Có lẽ anh mong một ngày nào đó tôi sẽ bước ra trước khi nó nuốt trọn tôi.Tôi bắt đầu viết.

Viết những dòng nhật ký không gửi.

Viết cho anh, cho chính mình, và cho những ngày tôi không thể yếu đuối vì chờ một người không thể ở lại.Tôi nhận ra... có lẽ người tôi cần phải cứu chính là bản thân mình, không phải anh.

Có lẽ hành trình của tôi không phải để giữ anh lại, mà là để học cách rời đi.Tôi đã khóc.

Lặng lẽ.

Nhưng tôi không trách.

Vì tôi biết: Tôi đã thương anh hết mình.

Và anh – cũng đã đến đúng lúc nhất trong đời tôi.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 6 - TAN BIẾN TRONG CƠN MƠ


Không một lời báo trước, anh biến mất khỏi cuộc sống tôi như một giấc mơ đẹp bị gió thổi tan.

Dù có là biết trước đi chăng nữa thì trái tim tôi cũng sẽ bị thắt đi một nhịp.

Vì tôi sao được phép biết nhiều đến thế, có là gì đâu chứ.

Cứ thế mà tôi đành phải lặng lẽ để mọi chuyện xảy ra theo đúng như những gì nó phải xảy ra.Anh biến mất như chưa từng tồn tại.

Không một tin nhắn, không một lời chào.Mọi thứ dừng lại đột ngột như chiếc kim đồng hồ bị rút pin.

Tôi thoáng có chút buồn, rồi hụt hẫng, rồi chấp nhận bằng một kiểu im lặng tự học.

Người ta nói rằng khi một người đặc biệt ra đi không lời từ biệt, đó là vì họ biết nếu nói ra, ta sẽ không thể buông.Tôi bắt đầu có những hình dung mơ hồ về anh.

Là những hình ảnh rời rạc – anh đứng ở nơi nào đó rất xa, quay lưng, ánh sáng từ phía sau quá chói khiến tôi không thấy rõ khuôn mặt."

Em đang đi về phía anh hay chỉ đuổi theo một điều không có thật?" – tôi tự hỏi.Có những sự chờ đợi thật thầm lặng, không ai biết cũng chẳng ai hay, chờ đến khi sự chờ đợi trở thành thói quen, rồi thành một vết xước mòn trong lòng, lúc nào cũng rỉ máu.

Gương mặt anh không buồn, cũng không vui – chỉ là một sự chấp nhận yên tĩnh.

Tôi biết là anh sẽ không ở lại vì có những nơi anh phải đi, những điều anh phải làm.

Anh chỉ như một cơn gió, tôi không thể giữ gió trong tay.

Hay anh nghĩ rằng tôi là người có thể vượt qua, anh thấy tôi có trái tim đủ mạnh để yêu mà không cần giữ ư.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 7 - GƯƠNG PHẢN CHIẾU


Khoảng trống anh để lại lớn đến mức tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ lấp được.

Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, tôi phải học cách quay về với chính mình.

Tôi nhìn lại mình.

Một cô gái từng đầy mộng mơ, giờ tập gấp từng mảnh ký ức lại như gấp một tờ giấy thơm, cất vào ngăn kéo cũ.Tôi không còn tìm anh trong điện thoại, nhưng vẫn thấy anh trong màu trời nhạt, trong tiếng gió rì rào khẽ rung ngoài ga tàu, trong những khoảng lặng không tên.Mỗi lần thời gian như ngưng đọng là một lần tôi đối thoại với chính mình.

Tôi hiểu rằng:"Yêu thương không cần phải giữ lấy.

Một vài người đến không để ở lại, mà để đánh thức phần lặng trong tim ta."

Tôi bắt đầu quan tâm đến chính mình hơn.

Nấu những bữa cơm đầy màu sắc.

Mua một bó hoa không cần lý do.

Tập nói lời dịu dàng với chính mình.Tôi bắt đầu nghe lại những bài nhạc dành cho mình hơn, những âm thanh phản ánh đúng con người vui tươi của tôi chứ không còn là những bản nhạc suy đến não lòng.

Tôi đi qua con phố cũ, những con đường quen mà không né tránh."

Em đã có cảm xúc với anh bằng tất cả những gì ngây thơ nhất của tuổi trẻ, nên khi anh rời đi, em cũng phải học cách yêu chính mình bằng tất cả sự dịu dàng trưởng thành mà em chưa từng có."

Tôi dần nhận ra: tình cảm dành cho anh, giờ đây không còn là vết xước.

Mà là một vết khâu đã lành, để lại đường chỉ nhỏ – có khi ngứa ran khi trời trở gió, nhưng lành.Tôi nhìn lại mình.

Một cô gái từng đầy mộng mơ, giờ tập gấp từng mảnh ký ức lại như gấp một tờ giấy thơm, cất vào ngăn kéo cũ.Tôi không còn tìm anh trong điện thoại, nhưng vẫn thấy anh trong màu trời nhạt, trong tiếng gió rì rào khẽ rung ngoài ga tàu, trong những khoảng lặng không tên.Mỗi lần thời gian như ngưng đọng là một lần tôi đối thoại với chính mình.

Tôi hiểu rằng:"Yêu thương không cần phải giữ lấy.

Một vài người đến không để ở lại, mà để đánh thức phần lặng trong tim ta."

Tôi bắt đầu quan tâm đến chính mình hơn.

Nấu những bữa cơm đầy màu sắc.

Mua một bó hoa không cần lý do.

Tập nói lời dịu dàng với chính mình.Tôi bắt đầu nghe lại những bài nhạc dành cho mình hơn, những âm thanh phản ánh đúng con người vui tươi của tôi chứ không còn là những bản nhạc suy đến não lòng.

Tôi đi qua con phố cũ, những con đường quen mà không né tránh."

Em đã có cảm xúc với anh bằng tất cả những gì ngây thơ nhất của tuổi trẻ, nên khi anh rời đi, em cũng phải học cách yêu chính mình bằng tất cả sự dịu dàng trưởng thành mà em chưa từng có."

Tôi dần nhận ra: tình cảm dành cho anh, giờ đây không còn là vết xước.

Mà là một vết khâu đã lành, để lại đường chỉ nhỏ – có khi ngứa ran khi trời trở gió, nhưng lành.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 8 - NHỮNG ĐIỀU KHÔNG NÓI


Những lần gặp lại anh trong giấc mơ như thể là những lần cuối.

Để rồi khi thấy anh trong thực tại lại là những cảm giác sắp sửa phải chia xa khiến bản thân tôi chỉ biết giấu lẹm những nghẹn ngào mà phải chấp nhận rằng: đến một lúc nào đó cũng phải rời đi thôi mà.Anh vẫn luôn như vậy, trầm tĩnh, yên bình như một giấc mộng cũ.

Tôi không còn khóc khi thấy anh, chỉ lặng lẽ nhìn anh từ phía sau, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy mà chấp nhận thực tại này.

Như thể thời gian đứng yên thì anh có biết em đã buồn đến thế nào không?

Tôi không trách gì hết nhưng dần dần rồi tôi cũng sẽ hiểu những gì mà anh đã nói với tôi.

Có thể anh biết tôi buồn, biết tôi phải trải qua những ngày thật sự cô đơn nhưng làm sao có thể nói hết đây.

Vì tôi thực sự muốn có anh trong cuộc đời này, còn với anh những cảm xúc của tình yêu đã không còn sự ưu tiên nữa rồi.

Anh cũng đã từng chạy theo một người để rồi mất cân bằng nhiều thứ trong cuộc sống.

Giờ đây khi phải mất rất lâu thì mới có thể cân bằng lại được và xây dựng lại được những cảm xúc của chính bản thân anh thì có lẽ anh lại bỏ lỡ tôi mất rồi.

Nhiều lần anh cũng nói nếu như tôi không buồn, không trải qua những điều ấy tôi sẽ không lớn lên.

Phải trải qua những khó khăn, áp lực thì tôi mới có thể trưởng thành được.Tôi từng nghĩ nếu anh thương tôi thì anh sẽ ở lại nhưng có lẽ đó là một suy nghĩ ích kỉ.

Phải chăng vì sau đó tôi đã quá thương anh nên điều duy nhất tôi có thể làm có lẽ là nên dừng lại và để anh yên.

Chỉ tiếc là việc anh gặp người trước đó đã không trọn vẹn, lại càng thương anh hơn vì con đường anh đi không có ai hiểu, không có người sẻ chia và đồng hành, người đó của anh thì lại càng không hiểu để rồi đã để lại cho anh một vết sẹo trong hành trình này.Khi chặng đường giữa tôi và anh đủ dài để hiểu dừng lại ở đoạn nào là đẹp nhất thì cũng là lúc tôi nhận ra: có lẽ trong tôi, cái thứ tình cảm ấy không chỉ đơn giản là yêu mà còn hơn thế nữa.

Tôi thấy thương anh nhiều hơn là cảm xúc của tình yêu.

Thương anh của những đêm phải làm việc, gánh vác trách nhiệm của linh hồn.

Thương anh của những hành trình, trải nghiệm gian khổ nhưng vẫn tử tế và hòa mình vào thế giới này.

Người mà anh đã chạy theo ấy đã để lại một sự ám ảnh trong anh để rồi khiến anh vô tình đã làm tổn thương tôi nhưng dù sao thì đối với tôi:"Cảm ơn anh vì đã từng đến."

"Em yêu anh" và hơn thế nữa:"Em thực sự đã thương anh"Rồi cuối cùng lồng ngực tôi nhẹ như vừa buông một chiếc bóng lâu năm.Tôi dần rời khỏi những giấc mơ, hướng mắt chậm về phía mặt trời.

Không ngoảnh lại.
 
Lặng Như Ánh Sáng Không Thuộc Về Mình
📖 CHƯƠNG 9 - NGƯỜI ĐI QUA NHƯ MỘT ÁNH SÁNG


Tôi đã không còn chờ giấc mơ mang hình anh.

Cũng không còn tìm lý do để giữ một người không thuộc về mình.Tôi sống.Tôi làm việc, viết lách, uống trà, và thỉnh thoảng, đi bộ qua con đường có nắng chiếu nghiêng – nơi tôi và anh từng đi qua.Tôi không quên anh.

Nhưng tôi không còn lệ thuộc vào sự hiện diện của anh nữa.

Anh là một phần trong tôi – như một chương sách cũ, đôi khi mở lại, nhưng không cần viết tiếp.Anh từng muốn nói với tôi về việc anh là ai, nhưng việc anh là ai thì mãi sau này tôi mới hiểu được những gì anh nói lúc đó.

Anh nói rằng không nói ra thì sẽ tốt cho tôi và tốt cho cả anh.

Tôi học được cách yêu mà không đòi hỏi, thương mà không cần giữ, buông mà không oán trách.

Và tôi biết: "Một tình yêu không trọn vẹn, đôi khi là sự trọn vẹn nhất mà ta có thể trao cho chính mình."

Tôi không biết liệu anh có từng nghĩ đến tôi hay không, hay anh chỉ là một người qua mộng của tôi.

Nhưng sự hiện diện của anh từng khiến tôi thức tỉnh.

Vậy nên việc anh có từng rung động với tôi hay không, không còn quan trọng đến thế nữa.

Chỉ cần biết anh đã xuất hiện trong đời này của tôi, dù là thật hay mơ thì tôi cũng biết đến anh.

Như thế là đủ rồi.Một tình cảm không trọn vẹn, một người không thể giữ, một thế giới không thể chạm.

Nhưng tôi đã sống, đã thương, đã tin – và cuối cùng, đã buông."

Có những người đến không phải để ở lại, mà để khiến ta nhìn thấy chính mình trong chiếc gương nứt.

Và rồi từ đó, tự học cách yêu những phần chưa từng được gọi tên."

Tôi mang theo anh, như mang theo một đoạn nhạc ngắn từng ngân vang giữa đời mình – không còn phát lại, nhưng sẽ luôn là một phần của ký ức đẹp.

Tôi để anh vào một góc gọn gàng của những kỉ niệm tuổi trẻ, dù sau này có còn gặp nhau nữa hay không thì anh luôn có một vị trí thật đặc biệt trong trái tim tôi.Tôi sống tiếp, nhẹ nhàng và tiếp tục bước tiếp đời này của mình, vui vẻ đón nhận những điều sắp tới và hướng đến những điều tích cực trong cuộc sống này.

Và lần này, không còn là để chờ một ai.
 
Back
Top Bottom