Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 10



Xung quanh lập tức có không ít người rút điện thoại ra chụp hình, đèn flash lóe lên liên tục. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác mình như minh tinh bị paparazzi vây quanh, ngày mai thể nào cũng thành tiêu điểm tin tức — nữ sinh nổi tiếng của trường lộ tin yêu đương với hot boy đình đám.

Thật ra cũng đúng, tôi xem như là một trong những “gương mặt thân quen” của các cuộc bầu chọn hoa khôi khoa, hoa khôi trường, còn Lâm Duệ Chu thì khỏi phải nói, nổi tiếng rầm rộ.

Trong lòng tôi vô cùng cảm động, thầm nghĩ đàn anh Lâm Duệ Chu đúng là tốt quá mà, vậy mà cũng chịu đứng ra chống lưng cho tôi đến mức này.

Sau khi về, tôi nhất định sẽ tặng anh một trăm chiếc qu -ần l- ót đỏ!

Cố Thần thì ngơ ngác: “Cậu… hai người…”

Tôi diễn cho tròn vai, lập tức nắm tay Lâm Duệ Chu, nhìn Cố Thần bằng ánh mắt khiêu khích.

Cố Thần lập tức mất kiểm soát, chỉ tay vào tôi mắng lớn:

"Được lắm, Tang Dư, tôi đã nói rồi, sao cô không chịu thân mật với tôi, thì ra là sớm đã quyến rũ bạn cùng phòng của tôi! Lần trước tôi về nhà thấy cô và Lâm Duệ Chu ở phòng khách, còn tưởng cô đến tìm tôi để quay lại, hóa ra là…"

Tốc độ bịa chuyện của anh ta đúng là nhanh như chớp.

Nhưng còn chưa kịp để tôi mở miệng, Lâm Duệ Chu đã lên tiếng:

"Cậu hiểu lầm rồi. Tang Dư vẫn chưa quen tôi. Là sau khi cô ấy chia tay cậu, mà không đúng… là sau khi cậu cắm sừng cô ấy với bạn cùng phòng của cô ấy, tôi mới bắt đầu theo đuổi cô ấy."

Lâm Duệ Chu đúng là đại thần, mấy câu nhẹ nhàng đã giải thích rõ mọi hiểu lầm.

Chuyện Cố Thần theo đuổi tôi trước kia ai cũng biết, sau này ở bên Kiều Lộ Lộ, cô ta còn rất phô trương. Giờ Lâm Duệ Chu nói thẳng trước mặt bao người rằng Cố Thần là kẻ phản bội.

Mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu bàn tán xôn xao sau lưng anh ta.

Cố Thần giận dữ, quẳng lại một câu:

"Tang Dư, cô cứ chờ đó cho tôi!"

Rồi tức tối bỏ đi.

Thấy mọi người vẫn còn tụ lại xem náo nhiệt, tôi phất tay nói:

"Mọi người giải tán đi, mà nếu có quay video đăng lên thì nhớ chỉnh da tôi mịn tí nha~"

Chờ đám đông tản gần hết, tôi quay sang nhìn Lâm Duệ Chu như nhìn tổ tiên nhà mình vậy:

"Em cảm ơn anh đã ra mặt giúp em. Sau này em nhất định báo đáp, làm trâu làm ngựa cũng không từ!"

Ai ngờ Lâm Duệ Chu lại nhìn tôi, bình tĩnh nói:

"Ai nói với cô là tôi ra mặt giúp cô?"

Hả?

Đến lượt tôi ngạc nhiên.

Nhưng anh chẳng thèm để tâm đến phản ứng của tôi, chỉ đặt tay lên đầu tôi xoay người lại, chỉ về phía cổng ký túc:

"Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, mau vào đi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi chính thức theo đuổi em."

Tôi vào ký túc rồi mà đầu óc vẫn chưa tiêu hóa nổi lời của Lâm Duệ Chu.

Ngồi trên giường, cầm điện thoại định hỏi anh rốt cuộc có ý gì, thì Kiều Lộ Lộ mặt đầy khó chịu từ nhà vệ sinh bước ra:

"Tang Dư, vừa nãy cô đã nói gì với bạn trai tôi trước cổng ký túc xá?"

Cô ta giơ điện thoại cho tôi xem, tôi mới thấy có người đã quay video của tôi, Lâm Duệ Chu và Cố Thần rồi đăng lên confession của trường.

Kiều Lộ Lộ tưởng tôi vẫn còn dây dưa với Cố Thần, liền chạy đến hỏi tội.

Tôi vừa định giải thích, thì bạn cùng phòng trên giường hét lên, kéo rèm ra:

"Á! Tang Dư, đàn anh Lâm Duệ Chu tỏ tình với cậu rồi á?"

Kiều Lộ Lộ cũng ngẩn người. Cô ta cứ tưởng tôi còn vương vấn Cố Thần, nên thậm chí chưa thèm bấm vào video xem.

Bạn cùng phòng thì đã mở video ra xem, bên trong là Lâm Duệ Chu kiên định nói:

"Đúng, tôi đang theo đuổi Tang Dư."

Mặt Kiều Lộ Lộ tái xanh.

Một bạn cùng phòng khác vừa cầm bàn chải đánh răng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức bật chế độ chế giễu:

"Chà, có người cứ ôm chặt lấy một cái cây cong vẹo, mà đâu có biết Tang Dư tụi mình được đại thần theo đuổi rồi cơ đấy. Cậu thích cướp đồ của người khác lắm mà, giỏi thì đi cướp luôn cả anh Lâm xem nào?"

Kiều Lộ Lộ trừng mắt phản bác:

"Tôi cướp đồ của ai chứ? Nếu là đồ của cô ta thật, thì người khác cướp được chắc?"

"Mới một cái video mà đã tưởng Lâm Duệ Chu thích cô ta? Biết đâu anh ấy chỉ lịch sự nói vài câu thôi thì sao!"

Bạn cùng phòng vẫn không tha:

"Lịch sự? Tôi chẳng thấy anh ấy lịch sự nói mấy câu với cô bao giờ. Nếu tôi nhớ không lầm, hồi anh ấy chơi bóng rổ, cô còn mang nước đến suốt mấy ngày liền đấy nhỉ."

"Cô!"

Thấy hai người sắp cãi nhau to, tôi đập bàn đứng dậy:

"Kiều Lộ Lộ, tôi nhớ cô ngủ hay há miệng ngáy đúng không? Không muốn nửa đêm bị tôi nhét tất thối vào miệng thì im đi!"

Kiều Lộ Lộ mặt xanh mét, nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng.

Sau khi rửa mặt xong, tôi leo lên giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Duệ Chu.

[Đàn anh, anh nói theo đuổi em… là nói đùa đúng không?]

Anh trả lời: [Không, là theo đuổi thật.]

Tôi lại hỏi:

[Vậy có phải anh cá cược với ai đó không, kiểu như nếu tán đổ được em trong thời gian nào đó thì sẽ thắng gì đó…]
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 11



Anh có vẻ cạn lời:

[Trong mắt em, tôi trẻ con đến vậy à? Tôi muốn theo đuổi em, chỉ vì tôi thích em thôi.]

Nghe cũng có lý, nhưng mà nghĩ lại…

[Đàn anh, em với anh mới quen nhau chưa đầy nửa tháng, anh đã thích em rồi sao?]

Lâm Duệ Chu im lặng một lúc lâu, rồi nhắn lại một câu khiến tim tôi lỡ một nhịp:

[Em mới quen tôi nửa tháng, nhưng tôi thì đã biết đến em từ lâu rồi.]

19

Lâm Duệ Chu nói được làm được, thật sự bắt đầu theo đuổi tôi từ ngày hôm sau.

Chỉ là… cách anh theo đuổi hơi lỗi thời.

Bảy giờ sáng, anh nhắn tin cho tôi:

[Tôi mua bữa sáng cho em rồi, mau xuống lấy đi.]

Tôi không trả lời. Nửa tiếng sau, anh gọi điện tới.

"Đồ ăn sáng nguội cả rồi."

Tối qua chỉ vì một câu nói của anh mà tôi trằn trọc đến nửa đêm, giờ lại bị anh gọi dậy từ sáng sớm để ăn sáng.

Tôi mắt nhắm mắt mở, mặc nguyên đồ ngủ đi xuống lầu.

Tóc tai bù xù, mặt mũi chưa rửa, còn anh thì sạch sẽ bảnh bao, hình như còn tạo kiểu tóc nữa.

Tôi hít sâu một hơi, mới nén được cơn khó chịu khi vừa ngủ dậy:

"Đàn anh, ai dạy anh theo đuổi con gái là phải mang bữa sáng đến lúc bảy giờ sáng vậy?"

Lâm Duệ Chu thấy tâm trạng tôi không ổn, giọng nói lập tức cẩn trọng hẳn lên.

"Là bạn tôi dạy đó mà..."

Tôi lại hít sâu một hơi:

"Anh đưa WeChat của bạn anh cho em, em muốn quyết đấu với người đó!"

Lâm Duệ Chu cũng nhận ra vấn đề.

"Em không thích kiểu theo đuổi này à?"

Tôi hỏi ngược lại:

"Anh chưa từng theo đuổi ai bao giờ à?"

Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai của anh, lại nhớ lúc khai giảng, anh vừa bước ra sân đã khiến cả hội trường reo hò.

Ờ ha, có lẽ anh thật sự chưa từng theo đuổi ai.

"Đàn anh, em không biết cái gọi là "anh thích em" của anh là thật lòng bao nhiêu, giả dối bao nhiêu. Nhưng nếu anh thực sự muốn theo đuổi em thì không cần phải mang đồ ăn sáng đến từ sáng sớm thế này đâu."

"Vậy tôi nên làm gì?"

Anh nhìn tôi rất chân thành, như học sinh tiểu học đang háo hức học hỏi.

Tôi nghĩ một lúc, rồi vỗ vai anh:

"Cứ làm chính anh là được rồi."

20

Thứ nhất, tôi vẫn chưa chắc Lâm Duệ Chu có thật sự thích tôi không. Để anh tự suy nghĩ, biết đâu nghĩ lại rồi không muốn theo đuổi nữa.

Thứ hai, tôi từng trải qua màn tỏ tình rầm rộ của Cố Thần. Tuy Lâm Duệ Chu sẽ không làm như thế, nhưng với mức độ nổi tiếng của anh, bất kỳ hành động nào cũng sẽ bị chú ý.

Tôi không muốn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thêm lần nữa.

Không biết Lâm Duệ Chu có hiểu được ý tôi không, nhưng may là sáng hôm sau không thấy anh gọi điện tới.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 12



Năm cuối đại học bận tìm việc thực tập, nên tôi cũng ít ở ký túc xá.

Phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác mà vẫn chưa có cái nào ưng ý, tôi đăng một dòng trạng thái lên WeChat:

[Thời buổi này đúng là khó tìm việc thật đấy. Công ty nào thiếu lao công thì gọi tôi nha, tôi làm gì cũng được.]

Lâm Duệ Chu lập tức gọi điện tới:

"Công ty tôi đang thiếu lao công nè."

Tôi phì cười vì tức:

"Đàn anh, muốn gây sự chú ý với con gái không phải làm thế này đâu!"

Anh cũng bật cười:

"Tôi xem qua CV của em rồi, công ty tôi có một vị trí khá hợp với em, em có muốn thử không?"

Tuy là công ty mới thành lập, nhưng Lâm Duệ Chu đang phát triển rất mạnh, nghe nói có nhiều người ứng tuyển, yêu cầu cũng cực kỳ cao.

Tôi tìm mãi chưa thấy công ty nào phù hợp, biết đâu lần này lại là "mèo mù vớ được cá rán" thì sao.

Thế nên, tôi đồng ý lời mời phỏng vấn của anh.

Đến nơi mới phát hiện người phỏng vấn tôi không phải Lâm Duệ Chu, mà là đàn anh lần trước bị anh đá một cú.

Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Kết thúc, tôi nghĩ mình chỉ cần về nhà chờ kết quả là được.

Vừa đứng dậy, đàn anh liền đưa tôi một bản hợp đồng:

"Em xem thử đãi ngộ đi, về nhà cân nhắc kỹ rồi nói với Lâm Duệ Chu là có muốn vào làm hay không."

Tôi vừa đi ra vừa xem hợp đồng, đến khúc cua thì tình cờ gặp ngay Lâm Duệ Chu. Đúng lúc tôi nhìn thấy mục "mức lương" trong hợp đồng.

Tôi cười với anh:

"Đàn anh, làm vậy không ổn đâu. Cho em lương cao thế này, lỡ người ta hiểu lầm em dựa vào sắc đẹp để vào công ty thì sao?"

Lâm Duệ Chu cúi xuống liếc nhìn hợp đồng trong tay tôi, giọng nhàn nhạt: "Lương của em là thấp nhất công ty."

Tôi: "…"

Anh lại bổ sung một câu: "Lương của cô lao công còn cao hơn em một triệu rưỡi."

Tôi tức muốn nổ phổi!

Thật là quá đáng!

"Tí ti đặc quyền cũng không cho em luôn hả?" Tôi nhìn anh.

Anh lại mỉm cười nhìn tôi: "Lần trước em nói muốn mời tôi ăn một bữa, giờ tìm được việc rồi, có thể mời chưa?"

Lâm Duệ Chu đúng là chẳng khách sáo gì, thật sự chọn một quán nướng rất đắt đỏ.

Thấy anh ung dung gọi món, tôi không nhịn được lầm bầm:

"Không biết còn tưởng là em đang theo đuổi anh ấy chứ. Rốt cuộc anh là thật lòng thích em hay giả vờ vậy?"

Anh gập thực đơn lại:

"Anh em thân thiết còn phải tính rõ ràng."

Nói là vậy, nhưng tôi cũng không phải người keo kiệt, đã đến thì cứ thoải mái mà ăn.

Quán mà Lâm Duệ Chu chọn rất hợp khẩu vị tôi, suốt cả bữa ăn hầu như tôi là người ăn nhiều nhất.

Sắp ăn xong thì có khách mới bước vào.

Một đôi vợ chồng dắt theo cô bé tầm mười một, mười hai tuổi. Cô bé rất xinh xắn, buộc tóc kiểu công chúa, quần áo và đồ dùng đều toát lên khí chất tiểu thư nhà giàu.

Vừa vào cửa, cô bé đảo mắt một vòng, ánh nhìn rơi đúng vào tôi, lập tức vui vẻ chạy lại.

"Cô Tang Dư!"

Lúc này tôi mới nhận ra, đây là học trò tôi từng dạy ở trung tâm âm nhạc – Diệp Nhan Nhan.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 13



Cô bé hào hứng chạy đến, còn Lâm Duệ Chu ngồi đối diện tôi thì quay đầu lại.

Ban đầu Diệp Nhan Nhan còn vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Duệ Chu thì bước chân khựng lại, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt.

"Cậu ơi!" Diệp Nhan Nhan tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây? Sao cậu lại đi cùng cô Tang Dư?"

Tôi và Lâm Duệ Chu còn chưa kịp nói gì, Diệp Nhan Nhan đã nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rồi đột ngột hét to:

"Hai người đang hẹn hò! Cậu ơi, trước kia ngày nào cậu cũng đưa đón cháu đi học piano, là để tán cô giáo của cháu đúng không?"

Tôi: "…"

Lâm Duệ Chu: "…"

Ba mẹ Diệp Nhan Nhan: "…"

Những người xung quanh: "…"

Mẹ Diệp Nhan Nhan vội vàng chạy tới bịt miệng con gái lại, cười gượng với tôi: "Xin lỗi cô Tang, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện."

Lâm Duệ Chu nhìn chị gái mình, mặt đầy khó chịu: "Chị có thể dắt con gái chị đi được không?"

Chị gái anh tất nhiên biết chúng tôi đang làm gì, liếc qua hai đứa một lượt rồi nhanh chóng kéo con bé đi.

Vừa bị kéo đi, Diệp Nhan Nhan vừa gào lên: "Cô Tang, đừng quen cậu con nha! Cậu con không tốt đâu! Ở nhà cậu còn đánh con! Cậu còn nói nếu con làm cô mất mặt, cậu sẽ đánh gãy chân con nữa đó…"

Trước đây tôi có đi dạy thêm ở trung tâm âm nhạc, dạy khá nhiều bé nhỏ.

Diệp Nhan Nhan là học trò tôi dạy từ năm mười bảy tuổi.

Nghĩ đến chuyện Lâm Duệ Chu từng nói anh biết tôi từ lâu rồi, bây giờ tất cả đã xâu chuỗi lại với nhau.

Tôi nhìn anh: "Anh đừng nói là đã gặp em từ hồi em mười bảy tuổi nhé?"

Anh gắp cho tôi một miếng thịt: "Đoán đúng rồi."

Thì ra tôi được nam thần của trường âm thầm thầm thích suốt bao nhiêu năm.

Anh lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho tôi: "Nên đừng nghi ngờ chuyện tôi theo đuổi em là thật hay giả nữa."

23

Mặc dù đã biết Lâm Duệ Chu từng gặp tôi ở tiệm đàn từ khi tôi mười bảy tuổi, nhưng ngoài điều đó ra, anh không nói thêm gì nữa.

Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Diệp Nhan Nhan, muốn hỏi thêm chuyện liên quan đến Lâm Duệ Chu.

Cô bé gửi lại một đoạn ghi âm:

“Cô Tang Dư, cậu của con là người xấu, đừng tin lời cậu.”

Trẻ con không nắm được trọng điểm, cũng chẳng chịu tiết lộ gì thêm.

Hôm sau, tôi dậy từ sáng sớm, đeo ba lô đi làm.

Bạn cùng phòng kéo rèm giường ra nhìn tôi:

“Tang Dư, cậu tìm được việc rồi à?”

“Ừ, làm ở công ty của đàn anh Lâm Duệ Chu, lương thế này nè.”

Tôi giơ tay ra làm dấu một con số, xoay người chuẩn bị ra ngoài, không ngờ lại đụng phải Kiều Lộ Lộ.

Hình như cô ta cả đêm không tẩy trang cũng chẳng ngủ, trông vô cùng tiều tụy.

Tôi không phải thánh mẫu gì, chỉ liếc qua một cái rồi đi thẳng.

Tôi vừa rời đi, phía sau lưng đã vang lên tiếng khóc của cô ta trong ký túc xá.

Ra khỏi cổng trường, tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng.

[Hahahah, nghe nói Kiều Lộ Lộ với Cố Thần cãi nhau đòi chia tay, cô ta còn tưởng là cậu phá hoại hai người họ.]

Không phân biệt nổi đúng sai nữa rồi. Rõ ràng là cô ta phản bội tình cảm của tôi trước.

Làm ở công ty của Lâm Duệ Chu khá suôn sẻ. Ai nấy đều làm đúng phần việc của mình, cũng không có nhiều mối quan hệ rắc rối giữa đồng nghiệp.

Chỉ có một điều khiến tôi hơi đau đầu: Hình như ai trong công ty cũng biết Lâm Duệ Chu đang theo đuổi tôi.

Lúc rảnh rỗi họ lại tò mò:

“Lâm Duệ Chu theo đuổi người ta kiểu gì vậy?”

Tôi vừa định than phiền thì ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Duệ Chu xách hai túi lớn đầy trà sữa và trái cây đến làm đồ ăn xế cho cả phòng.

Các chị trong phòng nhìn nhau, hiểu ý:

“Hiểu rồi, theo đuổi người ta là phải chịu chi.”

Quan hệ giữa tôi và Lâm Duệ Chu cứ thế tiến triển một cách mập mờ. Hằng ngày tôi đến công ty anh làm, anh thì đưa đón tôi đi làm, tan ca.

Một ngày mưa, bạn trai của chị khoá trên đến đón chị tan ca. Tôi nhìn theo bóng họ rời đi, thì xe của Lâm Duệ Chu cũng vừa dừng lại trước mặt tôi.

Đến lúc đó tôi mới ngẩn ra… ngoài chuyện chưa nắm tay, chưa hôn nhau thì chúng tôi đâu khác gì đang yêu nhau?

Ngày nào cũng gặp, sáng tối đều bên nhau.

Mối quan hệ giữa tôi và Lâm Duệ Chu thì ổn định, còn Kiều Lộ Lộ và Cố Thần thì hoàn toàn đổ vỡ.

Kiều Lộ Lộ bắt đầu không về phòng ngủ, có khi về thì trông cũng rất bất ổn.

Hai bạn cùng phòng bảo là Cố Thần đã chia tay cô ta, mấy hôm nay cô ta đều đang níu kéo.

Tất nhiên tôi biết rõ, bởi vì Cố Thần lại bắt đầu làm phiền tôi.

Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần chặn số anh ta, cố gắng tránh về ký túc xá để khỏi gặp Kiều Lộ Lộ, thì cặp đôi điên này sẽ không làm phiền tôi nữa.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 14



Ai ngờ được, có người thật sự vô liêm sỉ đến mức không còn giới hạn.

Không biết từ đâu rò rỉ ra một loạt ảnh riêng tư của tôi. Cả ảnh lẫn video, thật giả lẫn lộn, chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp mạng.

Lúc tôi đến công ty, các chị trong phòng đều tìm cách ngăn tôi lên mạng, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rồi.

Một số video là dùng mặt tôi ghép vào các clip lan truyền trên mạng, nhưng cũng có cái là quay lén thật… ví dụ như lúc tôi thay đồ trong phòng riêng của mình.

Tại sao tôi thay đồ trong phòng mà vẫn bị quay lén?

Tôi chợt nhớ đến con gấu bông mà Cố Thần tặng tôi trước đây. Sau khi chia tay, tôi đã gom hết đồ anh ta tặng nhưng chưa kịp vứt đi.

Tôi lập tức chạy về, lục tìm con gấu đó, mổ ra xem—quả nhiên bên trong có gắn camera.

Hay lắm, Cố Thần.

Trước đây nhiều lần anh ta dụ tôi đến nhà anh ta ngủ lại, tôi không chịu. Không ngờ anh ta lại giở trò bẩn như vậy.

Nhưng tôi tin, Cố Thần không ngu. Những thứ anh ta quay lén được, anh ta sẽ không tự tay tung ra đâu. Anh ta không ngốc đến mức tự khiến mình phạm pháp.

Vậy thì những thứ này do ai tung ra?

Chỉ có một khả năng duy nhất.

Tôi thu thập đủ bằng chứng, ngay trong ngày đã nhờ luật sư của công ty cha tôi soạn sẵn thư luật sư và đơn kiện.

Tôi kiện thẳng Cố Thần ra tòa.

Video là do anh ta quay lén, giờ muốn giảm nhẹ tội thì chỉ còn cách tự đi tìm kẻ đã tung những thứ đó ra.

Xử lý xong mọi chuyện thì cũng đã là chiều. Khi tôi lên mạng tìm kiếm lại thì thấy phần lớn những thứ kia đã biến mất.

Lâm Duệ Chu cũng nhắn cho tôi:

[Tôi đã hack hết mấy trang web đăng mấy thứ đó rồi. Em… không sao chứ?]

Lúc ấy mà nói không cảm động thì đúng là dối lòng.

Mũi tôi cay cay, giọng cũng nghẹn lại:

“Cảm ơn anh, anh Duệ Chu.”

Anh vừa nghe thấy tôi nghẹn ngào, giọng lập tức hốt hoảng hơn:

“Em đừng khóc! Em đang ở đâu? Tôi đến tìm em.”

Chuyện này cha mẹ tôi cũng biết rồi. Họ bảo tôi đừng ra ngoài, đợi xử lý xong mọi việc rồi mới được quay lại trường.

Tôi từ chối Lâm Duệ Chu, tự nhốt mình ở nhà hai ngày, chỉ dùng tài khoản phụ để liên lạc với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng giúp tôi gửi đồ trong ký túc xá về tận nhà bằng dịch vụ giao hàng nhanh.

Hôm sau, các bạn lại nhắn tin:

[Tên Cố Thần mặt dày kia cứ đứng chờ dưới ký túc xá, nghe nói là bị kiện nên tới tìm cậu thương lượng đấy.]

Tôi xem dự báo thời tiết, thấy sắp mưa liền nhắn lại:

[Cứ để anh ta chờ đi, tốt nhất là bị sét đánh cho xong.]

Không lâu sau, bạn tôi lại gửi tin mới:

[Tang Dư mau tới đi! Lâm Duệ Chu đánh nhau với Cố Thần rồi! Không đúng, là anh Duệ Chu đánh Cố Thần ấy!]

Tôi vội chạy đến thì hai người đã bị đưa lên văn phòng hiệu trưởng.

Chuyện này gây ảnh hưởng không nhỏ, mà Lâm Duệ Chu lại là học thần của trường, nên hiệu trưởng đích thân ra mặt.

Tôi vừa đến cửa văn phòng đã nghe thấy tiếng Cố Thần gào lên:

“Lâm Duệ Chu, đừng tưởng học cùng mấy năm là tôi phải nhường cậu mọi thứ! Dù cậu đang theo đuổi Sang Dư, thì cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi. Cậu có tư cách gì mà đánh tôi hả? Tôi nhất định không để yên chuyện này đâu!”

Từ chỗ tôi nhìn vào thấy khóe miệng Lâm Duệ Chu có vết rách. Nghe thấy lời kia, lửa giận bùng lên, tôi lập tức xông vào, đá cho Cố Thần một phát, rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì, vớ lấy cuốn sách trên bàn đập thẳng lên đầu anh ta.

“Anh quay lén tôi mà còn nhiều lời thế à?! Lâm Duệ Chu không thể vì tôi mà ra mặt chắc? Anh ấy là gì của tôi hả? Anh ấy là bạn trai tôi đấy, được chưa?”

Hiệu trưởng ban đầu còn sững sờ, đợi tôi đánh gần đủ rồi mới vẫy tay quát:

“Đánh nhau trong văn phòng, ra thể thống gì nữa hả?!”

Lâm Duệ Chu kéo tôi dậy, che chắn tôi phía sau lưng, rõ ràng bản thân đang bị thương nhưng vẫn lo lắng hỏi tôi:

“Em không sao chứ?”

Cố Thần và Lâm Duệ Chu vừa đánh nhau dưới mưa, người ướt sũng, lại còn lấm lem bùn đất.

Tôi đoán luật sư của cha tôi đã tìm gặp Cố Thần rồi, nên anh ta biết mình không cãi được.

“Tang Dư, tôi thừa nhận là tôi giấu camera trong con gấu bông, nhưng mấy video đó thật sự không phải tôi tung ra. Là do Kiều Lộ Lộ, con t-iện nh- ân đó lén xem điện thoại của tôi rồi phát tán lên mạng! Hơn nữa, cô là con gái, nếu làm lớn chuyện này cũng không tốt. Giờ video đã gỡ hết rồi, cô tha cho tôi đi, đừng để ảnh hưởng danh tiếng của cô…”

Tôi tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

“Danh tiếng? Anh nói danh tiếng hả? Tôi bị quay lén mà lại phải lo giữ danh tiếng à?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta:

“Tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi nhất định làm lớn. Không chỉ kẻ quay lén mà cả kẻ phát tán, cả anh và Kiều Lộ Lộ, tôi cũng sẽ không tha! Còn cái gọi là danh tiếng ấy hả… Tôi sinh ra đã trong sạch, người tư tưởng bẩn thỉu là anh! Danh tiếng nên bị bôi nhọ là của anh! Hôm nay tôi sẽ xé nát cái danh tiếng đó, đứng trên mộ anh mà cười!”

Tôi chẳng thèm quản Cố Thần, hồi chia tay tôi còn có thể đập nát nhà anh ta, hôm nay thì đập luôn đầu anh ta cũng chẳng sao.

Tôi vớ hết đồ đạc trên bàn ném thẳng vào người anh ta, lúc anh ta ôm đầu né tránh, tôi tung một cú đá khiến anh ta ngã lăn ra. Chưa kịp để ai phản ứng, tôi đã ngồi hẳn lên người anh ta, túm lấy tóc anh ta mà đập đầu hắn xuống nền nhà.

Mọi người đứng ngoài hành lang đều chết lặng, chỉ có hai cô bạn cùng phòng của tôi là phối hợp cực kỳ ăn ý — một người cầm chổi đứng bên cạnh tôi, đề phòng Cố Thần phản kháng, người còn lại thì vừa quay video vừa cổ vũ:

“Đúng rồi đúng rồi, móc mắt anh ta ra luôn!”
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 15: Hoàn



Sau một màn hỗn loạn, luật sư của cha tôi cũng đến nơi.

Hiệu trưởng hiểu rất rõ chuyện lần này là lỗi của Cố Thần và Kiều Lộ Lộ. Tôi đánh người trong văn phòng đúng là không đúng, nhưng không cấu thành tội phạm.

Kết quả là Cố Thần và Kiều Lộ Lộ bị luật sư báo cảnh sát đưa đi.

Tôi càng đánh càng tức, suýt thì đòi leo lên xe cảnh sát theo bọn họ.

Lâm Duệ Chu từ phía sau ôm lấy tôi:

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đã.”

Chắc anh đã chuẩn bị tâm lý để dỗ một cô gái vừa khóc vừa tức, nào ngờ lại gặp phải một con nhím xù lông như tôi.

Tối hôm đó, hiệu trưởng đăng thông cáo trên trang web chính thức của trường.

Nội dung là: Cố Thần quay lén, Kiều Lộ Lộ chỉnh sửa và phát tán hình ảnh.

Bạn cùng phòng tôi cũng đăng video tôi đánh Cố Thần lên mạng. Chỉ qua một đêm, độ hot của video đó còn vượt xa những tấm hình lộ hàng từng bị tung ra.

Ai nấy đều tấm tắc: “Chuẩn nữ chính truyện ngược! Tự tay xử lý tra nam quay lén mình!”

Nhờ vậy mà tôi chẳng những không thân bại danh liệt, ngược lại còn thu về cả đống người hâm mộ.

Nhưng dưới phần bình luận vẫn có vài kẻ phá đám, để lại comment xin ảnh.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi đăng luôn mấy tấm ảnh mặc bikini gợi cảm chụp ở bãi biển khi đi nghỉ.

Màn phản pháo đó khiến tôi được mọi người gọi luôn là “nữ vương đại nhân”.

Chỉ là… không ngờ lại có người bị đả kích.

Người bị đả kích đó chính là Lâm Duệ Chu.

Anh báo cáo video của tôi.

Dù video không bị gỡ xuống, nhưng tôi vào hệ thống thì thấy rõ ràng là anh báo cáo bằng tên thật.

Tôi mang ảnh chụp màn hình đi hỏi tội anh:

“Tại sao anh lại báo cáo video của em?”

Anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, đang chuẩn bị báo cáo lần hai.

Bình thản, không chút xấu hổ:

“Anh còn chưa được xem, mà em đã đăng cho cả thế giới xem rồi.”

Tôi bước lại gần, nhìn anh, nhân lúc anh sững người, liền kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Anh ngơ ngác, còn tôi thì cười:

“Anh không cần xem đâu, anh có thể hôn.”

Nói xong tôi quay người định đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại. Anh cúi đầu, hôn tôi sâu hơn.

Vậy là, tôi và Lâm Duệ Chu chính thức bắt đầu mối quan hệ.

Ngoại truyện – Góc nhìn của Lâm Duệ Chu

Bị chị gái phân công đưa đón Diệp Nhan Nhan đi học piano, Lâm Duệ Chu thật sự chẳng vui chút nào.

Một đứa nhóc bảy tuổi, khóc nhè suốt ngày.

Học xong lại còn phải dắt nó đi ăn kem.

Hôm đó trời mưa to, sau khi đưa Diệp Nhan Nhan tới lớp piano, Lâm Duệ Chu ngồi ở hành lang, định đợi mưa nhỏ bớt rồi mới rời đi.

Một cô gái cầm ô chạy ào vào, khi đi ngang qua trước mặt anh thì trượt chân ngã cái “rầm” ngay trước mặt anh.

Tay cô còn đè lên giày anh.

Tiếng ngã rất lớn, Lâm Duệ Chu nhìn thôi mà cũng thấy đau thay, vừa định đỡ thì cô đã tự vịn lấy ống quần anh mà đứng dậy.

Cô nói xin lỗi, rồi vội vàng chạy vào phòng thay đồ.

Sau này Lâm Duệ Chu mới biết, đó chính là giáo viên dạy piano bán thời gian của Diệp Nhan Nhan.

Từ lời Diệp Nhan Nhan kể, anh biết được tên cô là Tang Dư, hiện đang học lớp 11, học piano từ nhỏ.

Lần thứ hai gặp lại, vẫn là một ngày mưa. Lâm Duệ Chu đến đón Diệp Nhan Nhan thì lại thấy cô vội vàng chạy ra khỏi lớp học…

Sau đó, lại ngã một cú sõng soài.

Cô nàng ôm mông leo lên xe, khiến cho Lâm Duệ Chu cười đến đau cả bụng.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Duệ Chu bắt đầu cảm thấy việc đưa đón Diệp Nhan Nhan cũng chẳng còn nhàm chán nữa.

Về sau, Tang Dư lên lớp mười hai, thời gian đi dạy kèm ngày càng ít.

Diệp Nhan Nhan nói, cô giáo Tang Dư phải chuẩn bị thi đại học.

Lâm Duệ Chu nghĩ ngợi một lúc, bảo Diệp Nhan Nhan hỏi thử xem cô định thi trường nào.

Tối đó, Diệp Nhan Nhan về báo: “Cô Tang Dư nói muốn thi đại học A.”

Đại học A, chính là trường mà Lâm Duệ Chu đang học.

Sau đó, Tang Dư thật sự đỗ vào đại học A như mong muốn, nhưng lúc ấy Lâm Duệ Chu lại bận khởi nghiệp, chẳng còn thời gian đâu.

Lúc duy nhất có thể chạm mặt là những lần đến đón Diệp Nhan Nhan, thỉnh thoảng mới trông thấy Tang Dư.

Để Diệp Nhan Nhan trở thành học trò tốt của Tang Dư, Lâm Duệ Chu tự bỏ tiền túi, đăng ký thêm một lớp piano ở một trung tâm khác cho cô bé.

Diệp Nhan Nhan vừa khóc vừa từ chối: “Cậu mà làm vậy, cháu sẽ ghét cậu cả đời.”

Lâm Duệ Chu cười: “Cháu không hiểu đâu.”

Sau này, chuyện khởi nghiệp tạm ổn, Lâm Duệ Chu bắt đầu nghĩ có nên theo đuổi cô em khóa dưới này không.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, bạn cùng lớp của anh là Cố Thần đã ra tay trước.

Anh vốn không bao giờ giành đồ người khác thích, đành ngậm ngùi nhìn Cố Thần theo đuổi Tang Dư ráo riết.

Thế nhưng nghe nói Cố Thần theo đuổi cả năm mà vẫn chưa đổ, anh còn nghĩ: Cô em này cũng khó cưa phết.

Hôm đó, Cố Thần đến văn phòng anh tham quan, nhìn thấy một món đồ công nghệ, liền hỏi có thể tặng anh ta không.

Đó chỉ là một sản phẩm lỗi, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Nào ngờ, Cố Thần lại lấy món đó đi tham gia cuộc thi và còn đoạt giải.

Chẳng bao lâu sau, Cố Thần còn theo đuổi được Tang Dư.

Sau khi theo đuổi được Tang Dư, Cố Thần định thuê nhà ngoài trường, nhưng tiền thuê quá đắt, đành đăng trong nhóm hỏi có ai muốn ở ghép không.

Lâm Duệ Chu suy nghĩ một lát, nhắn lại: [Tôi.]

Lúc ấy anh nghĩ, nếu Cố Thần dắt Tang Dư về căn nhà đó, anh sẽ tìm cách phá hoại mối quan hệ của họ.

Không sai, anh chính là loại người có ý nghĩ xấu xa như thế.

Nhưng anh không ngờ rằng, suốt một năm trời, anh chẳng hề thấy Tang Dư xuất hiện trong căn nhà đó lần nào.

Cho đến ngày hôm đó, khi nghe tin Cố Thần và Tang Dư chia tay, anh nghĩ đến chuyện quay về thu dọn đồ đạc dọn đi, cũng chẳng muốn tiếp tục ở ghép với Cố Thần nữa.

Ai mà ngờ, vừa mở cửa nhà ra, thứ anh nhìn thấy lại là Tang Dư mắt sưng đỏ vì khóc.

Sau đó, cô tặng anh một hộp đồ lót đỏ.

Và rồi.

Quan hệ của hai người dần dần trở nên ổn định, dưới ánh đèn mập mờ, Tang Dư mềm mại như không xương nằm trong vòng tay anh, mặc cho anh ôm hôn.

Anh nắm lấy tay cô, đưa dần xuống, giọng khàn khàn đầy kiềm chế.

“Là em mua, thì do em cởi.”

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom