Trời vừa hửng sáng.
Bầu không khí nơi thị trấn vẫn còn lành lạnh mang theo sự phảng phất của mùi đất ẩm và sương khuya chưa tan.
Nắng ấm của mặt trời len lỏi qua màn sương mỏng, ánh sáng đầu ngày chỉ vừa le lói chiếu xuống tán cây và rọi xuống các mái nhà đan xen nhau.
Dậy sớm có lẽ là nề nếp của bất cứ quân nhân nào, Huy nay trằn trọc với cơn mộng giờ đây lại dậy sớm theo thói quen.
Uể oải bước xuống giường, viên cảnh sát trẻ mở cửa sổ của căn phòng hướng đón ngập nắng của mình.
Tia nắng lùa qua khung cửa sổ ảm đạm, rọi vào vết nhăn nơi mi mắt anh chưa kịp giãn nở theo ánh sáng mạnh của mặt trời.
Những hình ảnh trong giấc mơ cứ lởn vởn ở tâm trí, một người đàn ông mang khuôn mặt rất giống cậu, ngã xuống giữa chiến trường, máu thẫm đỏ cả đất cát, một người khác quỳ bên, ánh mắt như bị xé toạt bởi đau thương.
Huy vốc nước lạnh lên mặt.
Trấn an mình rằng đó chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ kì quái không đầu nhưng có cái kết đầy bi thương.
Dẫu thế, vẫn tồn tại thứ gì đó chộn rộn không tên lặng lẽ bám víu trong lòng ngực, khiến anh chẳng thể phủi đi dễ dàng.Sau bữa sáng qua loa ở căn-tin trụ sở, Huy chỉnh lại áo sơ mi, đeo lên quân hàm Trung úy mới nhận lên vai, bọc mình trong chiếc áo khoác xanh cửu long rồi rảo bước vào phòng họp.
Hôm nay là ngày anh chính thức nhận nhiệm vụ mới, chuỗi vụ án kỳ lạ ở làng Vọng Khê....Ngồi trên xe đi đến nơi làm nhiệm vụ điều tra, mắt dõi theo vệt nắng xuyên qua tán cây, rãi loang lổ xuống mặt đường gập gềnh dẫn vào làng Vọng Khê.
Chiếc xe bán tải lắc lư nhẹ khi đi qua ổ gà, mùi đất ẩm cùng với rơm mục bốc lên, có chút không quen, khiến cậu Trung úy trẻ hơi chau mày.
Dù được phổ biến sơ lược vụ án, nhưng khi bánh xe thực sự lăn tới nơi này, lòng cậu như mặt nước tĩnh lặng bị tác động khiến nó gợn lên những đường sóng nhấp nhô.Bên cạnh, Đại úy Lê Quốc Dũng đội trưởng đội điều tra hình sự, đang xem lại bản ghi chép, ánh mắt thận trọng.
Ở hàng ghế sau Trung úy Phan Minh Toàn và Thiếu úy Lê Bá Nam, hai đồng đội thân thiết của Huy, đang trao đổi khẽ về các tình tiết của vụ án."
Chuẩn bị tâm lý đi, đây không phải là vụ án đơn giản" Đại úy Dũng lên tiếng, giọng đanh lại.
"Bên tỉnh giao lại toàn bộ hồ sơ vì có dấu hiệu bất thường.
Mấy cái chết này không thể chỉ kết luận là tai nạn như họ khai báo."
Chiếc xe công vụ chầm chậm dừng lại ở đầu con dốc, động cơ tắt đi để một khoảng tĩnh lặng lạ lùng.
Dương Ngọc Huy ngồi ghế phụ tay đút túi áo khoác, ngước nhìn bầu trời nhạt màu qua lớp kính mờ sương.
Trong đầu anh cứ mãi nhức nhối về giấc mộng, đọng lại bóng người đàn ông tóc dài giữa chiến trường hỗn loạn, ánh mắt bất lực tột cùng nhìn anh đau đáu.
Cơn mơ đó... rõ ràng đến mức khiến tim anh cứ đập lệch đi một nhịp.
Anh siết nhẹ bàn tay, không rõ để giữ bình tĩnh hay để ngăn một cảm giác kì lạ cứ dấy lên từng đợt trong lồng ngực.
Đồng hồ chỉ hơn 7 giờ.
So với lần thức giấc lúc nửa đêm, Huy giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khó mà nói cơn mơ kia đã rời khỏi dòng suy nghĩ của chàng trai.
Nó như sợi dây vô hình, quấn lấy anh từ giấc ngủ cho tới khi đặt chân đến khu vực làm nhiệm vụ - nơi mà theo trực giác, anh biết sẽ còn nhiều điều kỳ lạ đang chờ đón.Bước xuống khỏi xe, đậu ở cổng làng, một người đàn ông trung niên tiến đến.
Ông mặc sắc phục cảnh sát cấp hàm Thượng tá, đó là Nguyễn Văn Kiệt, Phó Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự tỉnh.
Điều này ngầm khẳng định vụ án mang tính chất nghiêm trọng đến mức có sự hiện diện của ông.
Dáng người ông rắn rỏi, ánh mắt sắt bén nhưng đầy trăn trở."
Chào các cậu.
Tôi là Kiệt.
Cảm ơn đã nhận vụ này."
Ông giơ tay lên, khuỷu tay gập theo bài bản, bàn tay chào dừng lại đúng ngay đỉnh chân mày."
Chào Thượng tá.
Tôi là Đại úy Lê Quốc Dũng" đội trưởng đáp lời, chào lịch sự lại và bắt tay với ông ấy.
"Đây là Trung úy Dương Ngọc Huy, người sẽ theo sát pháp y trong vụ này.
Còn hai cậu kìa là Toàn và Duy, trợ lý điều tra."
Người ấy gật đầu, ánh mắt lướt qua Huy một giây như dò xét.
"Pháp y cũng chỉ vừa tới, đang ở trạm y tế cũ, nơi dựng tạm để làm hiện trường giải phẫu.
Các cậu cứ đến đó trước.
Tôi sẽ cho người đưa hồ sơ cụ thể chi tiết sau."
Trạm y tế cũ nằm phía rìa làng, tường vôi đã bong tróc qua năm tháng, trần nhà thấp đổ bóng mờ mịt dưới ánh đèn như chực chờ chập tắt.
Cách cửa gỗ kêu cót két khi Huy đẩy vào.
Trong không gian lạnh lẽo và nồng mùi cồn sát trùng, có một bóng người đứng quay lưng lại, đang sắp xếp các khay đựng dụng cụ kim loại lỉnh kỉnh.Người đó mặc áo blouse trắng, dáng người cao vừa phải, mảnh khảnh nhưng vững chãi.
Mái tóc đen láy cắt gọn gàng, cổ áo cài đến nút cuối cùng.
Khi quay lại, đôi mắt sâu thẳm ấy chạm vào mắt cậu ấy, và cả hai khựng lại một nhịp.Cảm giác như có luồng điện vô hình chạy dọc sống lưng.
Khuôn mặt kia... dù không hề quen biết, lại khiến con tim chàng cảnh sát ấy hụt nhịp.
Sự xa cách trong ánh nhìn của người kia lại không thể che giấu nét quen thuộc có chút gì đó mơ hồ."
Chào.
Tôi tên Nguyễn Thiện An" người kia lên tiếng, giọng trầm, điềm tĩnh nhưng đủ sức nặng khiến không gian chững lại.
"Cậu là người được phân đến quan sát và hỗ trợ tôi?"
"Chào anh, tôi là Trung úy Dương Ngọc Huy" đáp lại câu hỏi, bước tới.
"Đúng ạ, tôi được phân công theo sát anh."
Vị pháp y chỉ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, chỉ nói đơn giản: "Ừm, vụ này có lẽ không đơn thuần theo những gì ta thấy đâu."...Buổi chiều ngày đó trôi chậm theo từng nhịp giây đồng hồ cũ treo trên tường.
Dáng người đấy mặc áo blouse trắng tinh, bắt đầu kiểm tra thi thể đầu tiên, một người đàn ông trung niên, khoảng ngoài bốn mươi tuổi.
Theo hồ sơ địa phương, ông ta bị trượt chân ngã xuống giếng khi muốn đến nghỉ ngơi cạnh giếng sau một buổi làm đồng mệt nhọc, chết do tai nạn.
Nhưng từ góc nhìn pháp y, mọi thứ lại chẳng ăn khớp như vậy.An cẩn trọng tháo nút áo nạn nhân, kiểm tra từ phần đầu.
Vết bầm lớn ở sau gáy nổi bật một cách bất thường, rõ ràng là dấu hiệu của lực tác động mạnh từ phía sau, không tương thích với độ sâu và cấu trúc của giếng.
Cổ tay có vết trầy nhỏ, đều đặn, như thể bị ai đó giữ chặt trước khi ngã.
Và lạ nhất là vùng miệng và niêm mạc có hiện tượng phù hồng ban, dấu hiệu thường gặp ở người chết do ngạt thở, không phải chết đuối thông thường."
Bị đẩy xuống... nhưng ngạt trước khi chết?"
Huy khẽ nhíu mày, thì thầm.An ngước nhìn cậu có chút tán thưởng, ánh mắt chậm rãi nhưng dứt khoát.
"Không chỉ bị đẩy đâu.
Ai đó muốn ông ấy chết, và cố gắng tạo ra hiện trường giống một tai nạn."
Giọng anh không lớn, nhưng mang theo thứ âm vang lạnh lẽo như kim loại, khiến cậu có chút rùng mình.Không khí trong phòng lập tức trùng xuống.
Tiếng bút ghi chép của chàng cảnh sát trẻ chậm rãi vang lên, hòa cùng âm thanh lạch cạch của dao mổ chạm vào khay inox.
Một nhát rạch nhẹ nhàng, sắc bén như cắt qua cả thời gian.
Máu đã đông, nhưng mùi tanh nhè nhẹ vẫn thoảng trong không khí sát trùng.Bóng người pháp y cúi xuống, đôi mắt chăm chú, từng động tác đều đặn không thừa không thiếu.
Trong ánh đèn trắng mờ, dáng hình ấy nổi bật trên nền màu tường cũ kỹ, điểm nổi bật này cũng mang lại sự tĩnh lặng lạ lùng đến rợn người.
Không muốn nán lại quá lâu, một phần sợ ngán đường người pháp y đang chăm chú xem xét thi thể, cậu rời khỏi cái trạm cũ kĩ bí bách đó đi hóng gió.....Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống trốn sau những dãy đồi xa, chàng trai cao ráo rảo bước ra ngoài, đứng bên bờ ruộng.
Cảnh đẹp của núi đồi luôn khó tả, cũng chẳng ai ngờ nó lại là nơi đã xảy ra những chuyện rúng động như vậy.
Cánh đồng xen giữa ngọn đồi chập chùng, dưới ánh hoàng hôn, những con cò sải cánh về tổ.
Xa xa, bóng người nông dân chất phát đang gom rơm, tiếng chó sủa văng vẳng từ cuối làng.Một làng quê vốn dĩ phải yên bình...
Nhưng sự xuất hiện của những cái chết kì lạ, bí ẩn chưa được làm sáng tỏ.
Lòng Huy vẫn mang theo cảm giác lành lạnh.
Những con gió thổi qua vai áo không đủ xua đi thứ trĩu nặng thầm tích tụ.Gió lướt qua, mang theo mùi thơm ngai ngái của rơm rạ mới gặt và cả mùi hăng hăng của đất ruộng vừa dậy hơi nước.
Cậu thở nhẹ, mắt lơ đễnh nhìn trời chiều nhuộm màu cam cháy, nhưng tâm trí lại lạc về một hình ảnh khác, đôi mắt u buồn của An.Không rõ vì sao, nhưng trong chốc thoáng, rằng có cảm giác, đôi mắt đó đã từng dõi theo mình, ở một thời gian rất xa, ở nơi không còn tên gọi.Chắc là vì đã từng trải qua quá nhiều chuyện, qua các vụ án khác nhau cho đến giờ... hoặc cũng có thể vì cái cách An lặng lẽ đứng bên chàng trai lúc mổ khám tử thi, ánh mắt không một lần né tránh, giọng nói không run, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng ở đâu đó.Chỉ là một ánh nhìn, một lần chạm tay lúc trao găng... mà sao lại nhớ mãi?
Anh lắc đầu nhẹ, cười khẽ chính mình còn thấy buồn cười với suy nghĩ vu vơ đó.
Nhưng trong khoảnh khắc giữa chiều tà ấy, trái tim trẻ đấy lại nhói lên một nhịp rất nhỏ.
Không rõ là điều gì.Đi dạo đủ lâu, cậu nhanh chân quay trở lại nơi cả đội hẹn gặp nhau trao đổi lại thông tin.
Huy chỉ đến đưa lại thông tin ghi chép được cho đội rồi xin phép về phòng trước.
Cảm giác nặng nề cứ bao chùm lên cơ thể, ngâm mình trong dòng nước lạnh trôi theo là hình ảnh An, tâm trí có lẽ cũng cảm thấy sự trùng hợp này liệu là duyên cơ chứ.
Suy nghĩ lấp đầy cái bụng đói, Huy cứ thế lên giường nằm lăn qua lăn lại, chằn chọc về giấc mơ, viễn cảnh kì lạ cứ ám lấy tinh thần, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.