Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
441,485
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOk1uydhRzzlvK85MQdgWzx8F1uosoCKZdat0QXNkrIhTSiy2o-tkCIXXC6u4HcrIqDOsM5JvEogLKeF8RpK77qB-NWsejsvJ4FobRcLaW-iA2kyr3SDtKw3xeo7HjftKC7iLLB0z8SItbSCYxoC3dN=w215-h322-s-no-gm

Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cha ta chiếm núi làm vương, dưới chỉ có mình ta là nữ nhi. Vì muốn ta kế thừa mấy chục ngọn núi của ông, cha tự mình xuống núi bắt về cho ta một phu quân, định bụng lưu lại con nối dõi.

Người kia dung mạo trắng trẻo tuấn tú, nhưng thủ đoạn lại lợi hại vô cùng. Ngày ta phát hiện mình có thai, cha liền phất tay đuổi người ấy ra khỏi sơn môn.

Sau này, triều đình kéo quân đến tiễu phỉ, khí thế hung hãn. Cha ta buộc phải quy hàng, lo sợ liên lụy đến tính mạng của ta, liền dùng mật đạo đưa ta rời khỏi sơn trại.

Ánh sáng nơi cửa động bị che khuất, một đội quân vây chặt cửa động, không để lọt dù chỉ một giọt nước.

Ta che chắn bụng đang hơi nhô lên, ngước mắt nhìn— Người cầm đầu cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, dung mạo quen thuộc đến không ngờ​
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 1: Chương 1



1

Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời.

“Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.”

“Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.”

“Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.”

“Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.”

“Nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông.

Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này?

Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta th* d*c, mặt mày tái nhợt.

“Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.”

Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng của tiểu thư rồi!”

“Tiểu thư dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho hài tử trong bụng!”

Ta cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi chính mình.

Không sao đâu, cha ta kinh nghiệm sa trường lão luyện, đã chủ động quy hàng. Hiện nay triều đình đang cần nhân lực, hẳn sẽ không làm khó ông.

Mật đạo rất dài, kéo dài vài dặm, thông đến chân núi bên kia.

Gần đến cửa động, Lục Y đột nhiên dừng bước.

Ánh sáng bị che khuất, một đội quân đã vây kín cửa động.

Ta che bụng, ngước mắt nhìn—

Thấy người dẫn đầu cưỡi trên lưng ngựa, thân thể ta bỗng chao đảo.

Lục Y thở gấp: “Tiểu thư, đó là… cô gia.”

2

Ta và Cố Nguyên Thừa cách nhau cửa động, nhìn nhau từ xa.

Khuôn mặt người ấy lạnh lùng, chẳng còn chút nhu tình mật ý của ngày xưa.

Tim ta khẽ giật thót, nỗi chua xót lập tức trào lên.
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 2: Chương 2



Dẫu sao ngày ấy, khi cha đuổi hắn xuống núi, ta cũng biết rõ chuyện này.

Cha ta chiếm giữ mấy chục ngọn núi, nhưng lại chỉ có mình ta là con gái. Ta lại yếu ớt bệnh tật, dưỡng nuôi mấy chục năm vẫn không khá hơn.

Cha sợ ta chỉ cần một cơn ho mạnh, liền đi về cõi chết, chẳng ai kế thừa sản nghiệp.

Cảnh khốn khó làm tóc cha vốn đã không nhiều lại càng rụng thêm từng nắm lớn.

Nhị đương gia thương xót đại ca mình, bèn bày ra một kế. Cha ta nghe xong mắt sáng rực, phất tay một cái, lập tức từ dưới núi bắt về cho ta một phu quân.

Khi Cố Nguyên Thừa, người quần áo rách rưới, bị dẫn tới trước mặt cha ta, ông nhìn mà chán ghét, bĩu môi: “Một tên mặt trắng thế này, nhìn thôi đã thấy chẳng sống được bao lâu.”

“Hai kẻ ốm yếu bệnh tật như thế mà ghép lại thì liệu có thể sinh ra được một đứa cháu ngoại nhảy cao ba thước sao?”

Nói rồi, cha định đổi sang chọn người thợ rèn vạm vỡ cơ bắp đứng bên cạnh.

Ngay lúc đó, nhị đương gia vội ngăn cản: “Đại ca, bây giờ trong thành, các tiểu thư đều thích kiểu này, nghe nói gọi là gì nhỉ… tiểu sinh tươi? Tiểu sinh nhục?”

“Biết đâu con bé nhà chúng ta lại thích, một khi vui vẻ, bệnh tình cũng khởi sắc hơn!”

Cha ta nghe xong nhắm mắt làm liều, trói luôn Cố Nguyên Thừa đem về núi.

Trên đường, ông còn ghé qua chùa Thanh Sơn, vị trụ trì từ chối xem bát tự. Cha liền quyên hai bao lớn hương tiền.

Trụ trì niệm hai tiếng A Di Đà Phật, nói hai người bọn ta rất xứng đôi. Bát tự tốt đẹp, đều là mệnh phú quý.

Cha ta liền chỉ vào bát tự của ta mà hỏi ta sống được bao lâu.

Trụ trì lại niệm thêm một tiếng A Di Đà Phật, đáp: “Trường mệnh bách tuế.”

Cha ta vui mừng, quyên thêm hai bao bạc.

Nhưng tiền của cha dường như đổ xuống sông xuống biển, bởi vì trụ trì đã nói dối.

3

Cố Nguyên Thừa ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tuấn tú, phong thái cao quý vô cùng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng cả người ta.

Dưới ánh sáng chập chờn, giọng nói hắn trào phúng: “Đại tiểu thư đây là tính một mình bỏ trốn sao?”

Ta cứng đờ cả người, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “… Phu quân.”

Nghe vậy, thần sắc hắn càng lạnh nhạt hơn, chỉ hờ hững liếc qua, rồi ra lệnh cho phó tướng: “Trói lại, áp giải đi.”

Cố Nguyên Thừa không quay đầu lại lần nào, ta chỉ kịp nhìn thấy gấu áo màu đen của hắn.

Xem ra triều đình không định tận diệt, phó tướng của hắn cũng chỉ lịch sự “mời” ta vào trong trướng.

Cha ta hoành hành một phương đã nhiều năm, của cải, binh khí tích lũy không ít, gia sản phong phú. Thêm vào đó, dân chúng dưới chân núi được cha ta che chở, việc kiểm kê sổ sách, an dân cần vài ngày mới xong.

Ta gọi phó tướng vừa rời đi lại: “Tướng quân, ngài tên là gì?”

Hắn khom người hành lễ: “Mạt tướng họ Triệu, tên Quân, là môn khách của Thái tử điện hạ. Cô nương có gì xin cứ phân phó.”

… Là Thái tử sao.
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 3: Chương 3



Lại là Thái tử?!

Cha ta quả thật giỏi bắt người.

Ta hẳn là xong rồi. Đường đường Thái tử, lại bị cha ta ngang nhiên bắt về, còn đưa lên giường của ta, sau đó bị đuổi đi.

Hôm cha đuổi hắn đi, ta đang làm gì nhỉ?
À đúng rồi, ta đang ăn hạt dẻ hắn bóc sẵn từ sáng, lạnh nhạt nhìn mọi chuyện.

Nghĩ đến dáng vẻ lãnh đạm của Cố Nguyên Thừa hôm nay, trong lòng ta không khỏi lo lắng.

Hắn… sẽ không làm gì cha ta chứ?

Không được, ta phải đi xin tha.

Nhưng, giữa ta và hắn có chút tình cảm nào để cầu xin sao?

Hắn… sẽ không làm gì ta chứ?

“Thái tử điện hạ hắn… tính khí tốt chứ?”

Phó tướng Triệu đáp: “Điện hạ lưu lạc nhân gian nhiều năm, gần đây mới được Hoàng thượng tìm về, vừa hồi kinh đã gây chấn động. Bất luận dung mạo hay tài học, đều đứng hàng đầu ở kinh thành. Mới được lập làm Thái tử, ở Đông cung, hiện chưa có thê thiếp. Cô nương là nữ tử duy nhất mà điện hạ dừng ánh mắt lại lâu như vậy kể từ khi mạt tướng theo hầu.”

… Phó tướng Triệu quả thật thẳng thắn quá mức.

Dừng ánh mắt lại lâu?

Hẳn là muốn xé xác ta ra.

Ta trầm ngâm một lát: “Ta có thể gặp hắn không?”

Phó tướng Triệu khó xử: “E rằng có chút khó khăn.”

Hắn đổi giọng, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Nhưng ta có thể thay cô nương hỏi thử.”

Nói xong liền phấn khởi lui ra ngoài.

……?

4

Trời dần tối, vẫn chưa thấy tin tức gì từ Triệu Quân.

Ta mở cửa trướng, thử bước ra nửa bước, lập tức bị thị vệ đứng canh chặn lại.

Ta lặng lẽ rút chân về: “Ta muốn gặp Thái tử của các ngươi, phiền báo giúp.”

Thị vệ mặt không biểu cảm: “Điện hạ rất bận.”

Ta cũng bắt chước vẻ mặt họ, không chút cảm xúc: “Vậy ta muốn gặp Triệu phó tướng.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt kỳ lạ đánh giá ta: “Triệu phó tướng đã được điều xuống núi để an dân.”

Trong khoảnh khắc, ta liền hiểu ra. Không phải Triệu Quân không truyền lời, mà là Cố Nguyên Thừa không muốn gặp ta.
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 4: Chương 4



Ta buồn bã quay về trong trướng.

Lục Y đến an ủi: “Có lẽ là cô gia còn bận việc, nhưng trong lòng cô gia vẫn có tiểu thư.”
Lời nàng nói nghe thật miễn cưỡng, ta nghe cũng cảm thấy hư ảo.

Ngay lúc ấy, cửa trướng bị vén lên, bóng dáng cao lớn hiện ra trong ánh nến.

Ta nín thở, cẩn thận quan sát hắn dưới ánh sáng mờ ảo—

Vẫn là bộ trường bào đen ấy, dung mạo nghiêm nghị lạnh lùng, tựa như băng sương phủ nguyệt, từng bước đi làm vạt áo tung bay, dáng vẻ chẳng hề thay đổi.

Chỉ có điều, sự sắc bén và tàn nhẫn nơi chân mày so với Cố Nguyên Thừa ba tháng trước đã khác biệt một trời một vực.

Khi hắn bước đến gần hơn, ta ngửi thấy trên người hắn hương trầm quen thuộc, nhưng lẫn vào đó là mùi m.á.u tanh.

Sắc mặt ta biến đổi, vội vàng đứng dậy: “Ngươi đã làm gì cha ta rồi?”

Thân thể vốn đã yếu, đứng dậy quá nhanh khiến ta choáng váng, mắt tối sầm.

Cố Nguyên Thừa đỡ lấy ta, ánh mắt hắn nhìn ta thâm trầm.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?”

5

“Cha ta…” bị ngươi làm sao rồi?

Lời chưa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa đã đen như đêm tối không trăng.

Ta đành nuốt xuống nửa câu còn lại, đổi lời: “Cha ta hôm đó không phải cố ý đuổi ngươi đi.”

Hắn lạnh lùng chế giễu: “Vậy là vì sao?”

Ta nghẹn lời, được rồi, cha ta quả thật cố ý.

Ai ngờ đâu người ngày đó bị hành hạ trên giường đủ mọi thủ đoạn lại chính là Thái tử chứ!

Ta gượng cười, bắt đầu bịa chuyện: “Cha ta nhận ra ngươi là rồng phượng giữa loài người, xét về công hay tư đều không thể để ngươi bị bó buộc trong một góc trời nơi sơn trại.”

“Hiện giờ ngươi cao quý làm Thái tử, chẳng phải đã chứng minh cha ta đã làm đúng sao.”

Cố Nguyên Thừa chậm rãi đưa tay vuốt qua mặt ta, ý cười như có như không: “Lần đầu gặp, cha ngươi còn bảo ta là tiểu bạch kiểm.”

Ta run giọng đáp: “Ngươi biết đó, cha ta chưa từng đến trường, ‘tiểu bạch kiểm’ trong lời ông là để khen ngươi mà.”

“Khen ta điều gì?”

“Ngươi… mặt như ngọc quan, phong thái xuất chúng, tướng mạo đường đường…”

Ngón tay thô ráp của Cố Nguyên Thừa lướt qua môi ta, ánh mắt không rõ cảm xúc: “Nói như vậy, ta phải cảm ơn cha ngươi sao?”
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 5: Chương 5



Ta vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ngươi chỉ cần thả chúng ta đi là được.”

“Ta cam đoan từ nay cha con ta sẽ rời xa ngươi, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa…”

Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa liền biến đổi, hắn siết chặt cằm ta, giọng nói đầy trào phúng: “Tống Uyển Ân—”

“Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha cho ngươi và cha ngươi?”

“Ngày đó khi ta quỳ trước mặt cha ngươi cầu xin ông ta, ngươi có từng mảy may mềm lòng?”

“Không hề. Tất cả sự ân cần chăm sóc ngươi dành cho ta chẳng qua là một màn diễn. Ta chỉ là công cụ để ngươi cầu con nối dõi.”

“Ngươi tùy tiện đùa bỡn ta trong tay, bây giờ lại mong ta bỏ qua cho ngươi?”

Ngón tay thô ráp của hắn siết mạnh vào cằm ta, đau đến mức mắt ta đỏ hoe, nhưng ta vẫn cố chịu đựng.

Một ngày nên nghĩa, trăm ngày nên ân, vậy mà Cố Nguyên Thừa lại ghi hận ta đến mức này.
Hắn tiến gần hơn, mùi m.á.u trên người hắn càng nồng, khiến dạ dày ta âm ỉ khó chịu.

“Vậy điện hạ muốn thế nào mới chịu buông tha cha ta?”

6

Cố Nguyên Thừa nhếch khóe môi: “Ngươi giam ta trên núi Uy Hổ mấy tháng trời, đại tiểu thư còn đoạt đi sự trong sạch của ta, làm nhơ bẩn ta, tự nhiên phải trả lại.”

“Có qua có lại, mới là công bằng nhất.”

Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, chẳng chút đùa cợt.

Lập tức cau mày, khi đó ta thật lòng đối xử tốt với hắn, làm gì có chuyện nhơ bẩn như hắn nói?

Người này quả thực là kẻ lòng lang dạ sói!

“Sao? Không đồng ý à?”

“Vậy thì cha ngươi e là sẽ…”

Ta vội vàng cắt ngang: “Ta đồng ý!”

Hắn nhếch môi cười nhẹ: “Thế thì tốt.”

Cố Nguyên Thừa ngả người nằm trên giường, hơi ngẩng cằm, ánh mắt tr*n tr** dừng trên môi ta.

Đã thành thân hơn hai tháng, ta tự nhiên hiểu một vài thói quen của hắn.

Hắn ngoài mặt luôn tỏ vẻ cao ngạo, nhưng trong chốn khuê phòng lại vô cùng phóng túng, nhất là trên giường, chẳng khác nào kẻ cám dỗ người ta phạm tội.

Nghĩ đến đây, mặt ta đỏ bừng, chậm rãi tiến lại gần.

Cố Nguyên Thừa không động đậy, thản nhiên quan sát ta.

Môi ta chạm vào hắn, hơi ấm lạ lùng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn.

Hắn vẫn không có ý định đáp lại, ta đành cắn răng làm theo những gì từng học được từ hắn để khiến hắn hài lòng, nhưng mãi vẫn chẳng đạt được kết quả.

Ngay sau đó, hắn khẽ thở dài, một tay kéo ta vào lòng, môi lưỡi quấn quýt.

Ta mềm nhũn người dựa vào hắn, mặt nóng bừng, còn hắn thì đưa ngón tay lần đến thắt lưng ta. Lúc này, ta bừng tỉnh.

“Không muốn?”

Hắn dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, hàng mi hạ thấp nhìn ta.

“Không muốn thì thôi vậy.”

“Suýt nữa ta quên, cha ngươi đuổi ta đi, hẳn là có người khác tốt hơn chờ sẵn rồi.”

Cố Nguyên Thừa lùi lại, chỉnh trang y phục, ánh mắt tối tăm khó dò.

Ta vội níu lấy ống tay áo hắn: “Không phải, phu quân…”

Hắn bất ngờ gạt tay ta ra, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng: “Ta tính là phu quân gì của ngươi?”
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 6: Chương 6



“Ở núi Uy Hổ hai tháng, chúng ta có bái đường hay hành lễ gì không?”

Giọng hắn cứng rắn, hàm dưới căng cứng: “Về sau đừng nhắc đến hai chữ ‘phu quân’ trước mặt ta.”

“Chỉ khiến ta cảm thấy mình là trò hề, không nhịn được muốn g.i.ế.c ngươi.”

Ta ngồi bệt trên giường, thở gấp, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Lục Y vội bước vào, đỡ lấy ta, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa: “Tiểu thư, sao không nói với cô gia về chuyện mang thai?”

Ta lắc đầu, cười khổ.

Nếu Cố Nguyên Thừa là người thường đã đành, nhưng hắn lại là Thái tử. Theo lời Triệu phó tướng, hoàng gia hiện tại con cháu thưa thớt, hắn là thiên tử tương lai, sao tránh khỏi ba cung sáu viện, vợ cả thiếp đông?

Ta đặt tay lên bụng, chỉ mong con ta sẽ được bình an, sống một đời yên ổn, không vướng vào những tranh đoạt quyền thế.

Huống hồ, nghe lời hắn vừa nói, cha ta vẫn còn tạm an toàn.

Ta chỉ hy vọng hắn sớm thả chúng ta đi.

7

Sau khi kiểm kê tài sản, đã nửa tháng trôi qua. Một đoàn xe ngựa rầm rộ hướng về kinh thành.

Từ xa, ta nhìn thấy cha bị bốn tên thị vệ áp giải lên xe, bọn chúng canh phòng nghiêm ngặt, e rằng đến cả một con ruồi cũng không bay lọt.

Lòng ta trào dâng nỗi lo âu không dứt.

Khi gần đến kinh thành, cách mấy chiếc xe ngựa, ta đã nghe được tiếng cười sang sảng của cha.

Lẽ nào cha ta bị Cố Nguyên Thừa hành hạ đến mất trí?

Lòng ta thoáng lo, liền muốn xuống xe.
Vừa kéo rèm lên, thân ảnh mấy ngày không gặp đã xuất hiện ngay trước mắt.

Ta gần như lao vào hắn, tay vô thức nắm lấy cánh tay hắn, trông chẳng khác nào ta tự nguyện dâng mình cho hắn.

Hắn nhướn mày, tâm tình dường như không tệ:

“Cái tên mặt đen nhỏ kia đã bỏ rơi các ngươi mà đi, xem ra ánh mắt của ngươi cũng chẳng ra gì.”

Nghe giọng điệu của Cố Nguyên Thừa có chút hả hê, ta nhất thời ngẩn người.
“Mặt đen nhỏ?”
“Là Chu Từ?”

Chu Từ là văn sĩ yếu ớt mà cha ta nhặt được dưới chân núi. Người trong trại thường bắt nạt hắn, mỗi lần ta gặp đều sẽ đứng ra nói đỡ vài câu. Nhưng không hiểu sao, Cố Nguyên Thừa lại cực kỳ không thích hắn.

“Vậy thì sao?”

Hắn nghẹn lời: “Ngươi không thấy khó chịu?”

Ta cảm thấy hắn thật kỳ lạ: “Ta khó chịu vì điều gì?”

Cố Nguyên Thừa nhìn ta một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi, sắc mặt lạnh nhạt nhưng bóng lưng lại toát lên chút đắc ý.

Nhìn theo hắn, ta không khỏi bối rối.

Hệt như đang đi trên đường bỗng dưng bị một con ch.ó lao ra cắn một cái rồi bỏ chạy, chẳng hiểu mô tê gì.

8

Lục Y đi thăm cha ta, khi trở về liền chần chừ nói:
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 7: Chương 7



“Đại đương gia sắc mặt hồng hào, còn khỏe hơn ở trong trại!”

“Giọng nói vang dội, hoàn toàn không giống như bị uy h**p.”

“Nghe đâu giữa trưa nay còn ăn hết tám bát cơm.”

“…”

Ta bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lục Y mặt mày rạng rỡ, lẩm bẩm không ngừng:

“Xem ra cô gia trong lòng vẫn còn tiểu thư—”

Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên im bặt.

Ta nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy một nữ tử như con bướm bay về phía Cố Nguyên Thừa.

Sơn trại Uy Hổ hoành hành một phương, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, vốn là cái gai trong lòng.
Cố Nguyên Thừa vừa được tìm về đã lập công lớn như vậy, lúc về kinh tự nhiên là cảnh mười dặm nghênh đón.

Nữ tử kia váy áo tung bay, mắt sáng như sao, hai má hơi đỏ, vẻ đẹp rực rỡ động lòng người.

Cố Nguyên Thừa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.

Ta ngẩn ngơ nhìn, vô tình lại chạm vào ánh mắt hắn đang ngoảnh lại. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Trước đây, mỗi lần hắn dỗ ta uống thuốc, ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.

Ta buông rèm xuống, không muốn nhìn thêm.
Lục Y tức giận lẩm bẩm: “Cô gia thật quá đáng, sao có thể đối xử với người khác như vậy—”

Ta đặt tay lên bụng, nhẹ giọng nói: “Từ nay gọi hắn là Thái tử điện hạ.”

Xe ngựa đi vào thành, quan binh mở đường, dân chúng né tránh, ngựa cao xe lớn, oai phong vô cùng.

Ánh mắt ta vô tình chạm vào ánh nhìn của một nữ tử, người được đồn là Thái tử phi tương lai.

Nàng nhìn ta rất lâu, thần sắc có chút trầm tư.

9

Một tiểu tư dẫn ta đi một vòng quanh phủ Thái tử, sau đó đưa vào chính điện.
Chỉ một lúc sau, Cố Nguyên Thừa đẩy cửa bước vào.

“Sao không ngủ mà đứng ngẩn người ở đó làm gì?”

Hắn trông cực kỳ mệt mỏi, uống một ngụm trà rồi bắt đầu cởi áo khoác.

Ta thử dè dặt hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thôi sao?”

Cố Nguyên Thừa vẻ mặt nhàn nhạt: “Nếu không thì mang đến cho ngươi mười chiếc?”

“…”

Làm Thái tử rồi, ngay cả tính khí cũng lớn hơn.

Ta lặng người một lúc, cúi đầu thu dọn chăn gối, ôm sang chiếc trường kỷ nhỏ ngoài gian phòng.

Hắn ngồi bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt căng cứng: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là tránh xa ngươi ra.

“Hai tháng trên núi, đại tiểu thư chiếm hết tiện nghi của ta, ngay cả giường cũng không cho ta xuống. Nói là sẽ trả lại, chẳng lẽ lại không giữ lời sao?”
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 8: Chương 8



“Khụ khụ, ta khi nào thì—” Chợt nhận ra hắn đang trêu chọc mình, ta đỏ bừng mặt.

Không nhịn được, ta bật thốt: “Giờ thân phận ngươi và ta đã khác biệt, bên cạnh Thái tử điện hạ chẳng thiếu nữ nhân, sao cứ mãi níu kéo chuyện cũ không buông?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, không động lòng cũng chẳng giận: “Nếu ta cố tình muốn thì sao?”

Ngay sau đó, ta bị nhấc bổng khỏi mặt đất, không kìm được khẽ kêu lên.

“Thái tử phi của ngươi không để ý sao?”

Lời vừa nói ra, ta lập tức hối hận. Đều tại cái đầu óc ngốc nghếch này, hệt như di truyền từ cha ta, chẳng biết suy nghĩ trước khi nói.

Cố Nguyên Thừa thoáng sững lại: “Thái tử phi nào?”

Rồi như bừng tỉnh, hắn khẽ cười, khóe môi nhếch lên: “À, ngươi nói Trần Uyển Nhi?”
“Yên tâm, nàng sẽ không biết đâu.”

Thế này là gì? Là ngoại thất sao?

Cũng đúng, hắn giờ là Thái tử, nuôi một nữ nhân chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Cảm giác chua xót dày đặc dâng lên trong lòng.

Hắn đặt ta lên giường, c** s*ch y phục rồi nằm xuống bên cạnh, ánh mắt thấp thoáng nét cười: “Ngươi đang ghen sao?”

Ta quay lưng đi, không muốn nhìn hắn.

Hắn vẫn không biết chừng, lại gần hơn, hơi thở phả lên gáy ta, một tay vòng qua eo ta, hơi ấm từ hắn bao phủ lấy ta.

Cảm giác chua xót trong lòng dần biến mất, nhưng thay vào đó là một cơn buồn nôn âm ỉ.

Lúc hắn lại gần hơn, ta không nhịn được mà bật tiếng khan khan.

Hắn lập tức cứng đờ, hơi ấm trên người rời khỏi ta.

Hắn đứng dậy, khoác áo rồi quay lại nhìn ta: “Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?”

Hắn kéo ta ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt ta: “Ngươi thực sự chán ghét ta đến vậy?”

Lòng bàn tay hắn ấm nóng, mồ hôi thấm ướt, ta ngây người nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.

Ta định lên tiếng giải thích, nhưng lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng của hắn khi nhìn nữ tử kia ban ngày.

Đúng vậy, hắn giờ là Thái tử.

Ta không nói gì thêm.

Hắn quay người rời đi.

Ta đặt tay lên bụng, nghĩ thầm, cũng tốt.
Hắn mà ngày nào đó từ bi thả ta đi thì càng tốt.

10

Trưởng công chúa mở tiệc hoa, thiếp mời gửi đến tay ta.

Cố Nguyên Thừa dường như cố ý để ta giao thiệp với người trong kinh, còn phái vài thợ trang điểm đến cho ta.

Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến cha ta, chưa rõ thái độ ra sao. Phía trưởng công chúa tạm thời không thể đắc tội, dẫu tránh không được, chỉ cần cẩn trọng là ổn.
 
Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Chương 9: Chương 9



Trưởng công chúa dường như lo ta lạc lõng, suốt cả buổi dẫn ta đi giới thiệu các vị phu nhân, tiểu thư.

Dù trong lòng họ có khinh thường ta, cũng không dám tỏ vẻ gì ra mặt.

Trần Uyển Nhi cũng có mặt.

Bên cạnh nàng có một mụ bà, ánh mắt chốc chốc lại nhìn xuống bụng ta.

Tim ta khẽ giật thót.

Ngay sau đó, nàng đột ngột thân thiết gọi ta là muội muội, kéo tay ta, thủ thỉ những lời nhỏ nhẹ.
Thoạt nhìn, mối quan hệ giữa chúng ta thật tốt đẹp.

Cạnh hoa viên phủ công chúa có một hồ nước, Trần Uyển Nhi lên tiếng:

“Muội muội phải chăng đã có thai?”

Giọng nàng chắc nịch: “Thái tử điện hạ chắc chắn chưa biết.”

Nàng kéo tay ta, dùng lực khéo léo, nhìn từ bên ngoài hệt như ta đẩy nàng một cái nhưng lại không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống hồ.

Ta kinh hãi kêu lên—

Nước lạnh như băng thấm qua lớp y phục. Hồ không sâu, nhưng đáy toàn bùn cát, không tránh khỏi trượt ngã.

Ta gắng sức bảo vệ bụng mình, tận dụng dòng nước để giảm bớt lực va chạm.

Dẫu vậy, bụng vẫn nhói lên, sắc mặt ta tái nhợt.
Trần Uyển Nhi vùng vẫy trong vùng nước nông, gào lên:
“Điện hạ, cứu thiếp!”

Ngay sau đó, ta rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Cố Nguyên Thừa cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Uyển Nhi vừa được kéo lên, rồi thẳng chân đá nàng một cái.

Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên, nhưng không ai dám bước lên đỡ nàng.

Trần Uyển Nhi đau đớn ngã xuống đất, phẫn uất hét lên:

“Ngươi dám sao?”

Cố Nguyên Thừa hoàn toàn lạnh lùng:

“Bổn điện sao lại không dám? Nhà họ Tả thế lực lớn đến mức dám vượt qua cả hoàng quyền sao?”

“Ngươi thử về nhà mà xem, lúc này phụ thân ngươi có phải đang bận tối mắt tối mũi không…”

Lời hắn nói sau đó, ta nghe không rõ nữa. Ta chỉ nắm lấy vạt áo hắn, thều thào:
“Cố Nguyên Thừa, ta đau.”

Hắn hoảng hốt hét lớn gọi thái y.

Trước khi ngất đi, trong đầu ta chỉ còn nghĩ đến hai điều:
Kinh thành này quả thật tà môn, nơi nơi đều như muốn nuốt chửng người khác.
Và, chuyện đứa bé trong bụng ta không thể giấu được nữa rồi.
 
Back
Top Bottom