Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 90: Mộc Thanh Ca



Edit: ChozeBeta: Wine

Lâm Kỳ phải mất một lúc mới nhớ ra người trước mặt là ai.

Văn Nhân Ngữ, vị tiền bối từng dẫn y vào Ma Vực.

Đột nhiên gặp lại có cảm giác như đã qua một kiếp.

Văn Nhân Ngữ cầm trong tay cây sáo dài bằng ngọc bích. Cơn bão xung quanh không làm hắn lay chuyển chút nào, đôi mắt hắn mang theo cả cơn cuồng phong, nở nụ cười điên dại: "Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng ra rồi."

Lúc này Lâm Kỳ cũng đã đạt đến tu vi Nguyên Anh, lại từng tái tạo kinh mạch lần thứ hai, nếu bây giờ phải giao đấu với Văn Nhân Ngữ chưa chắc đã rơi vào thế yếu.

Huống chi bên cạnh y còn có Ân Vấn Thủy. Xem ra lần này thắng bại đã rõ.

Y bắt đầu đánh giá Văn Nhân Ngữ...

Ánh mắt của Văn Nhân Ngữ từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người Ân Vấn Thủy, ánh mắt ấy như thể muốn phun ra nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"

Lâm Kỳ: "..." Không lẽ hắn điên rồi?

Ân Vấn Thủy chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một hạt bụi dưới chân.

Văn Nhân Ngữ đã gần như tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể nói là sắp bước vào trạng thái điên cuồng.

"Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!" Hắn kích động tiến lên một bước, cơn ghê tởm bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng bùng phát: "Ta đã nói rồi! Làm sao có thể! Sao ta có thể yêu ngươi! Thì ra... thì ra tất cả đều là kiếp trước! Là nghiệt duyên kiếp trước!"

Lâm Kỳ: "......"

Wtf?!

Ngươi thử mắng thêm một câu nữa xem?

Phản ứng đầu tiên của Ân Vấn Thủy là bật cười, một nụ cười lạnh đến rợn người, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn Văn Nhân Ngữ.

Năm đó hắn đã khiến thời gian quay ngược, làm sụp đổ toàn bộ thế giới cũ, khiến mọi thứ quay lại về khoảnh khắc trước khi Mộc Thanh Ca ra đời.

Không ngờ giữa dòng nhân quả vẫn còn người bị ảnh hưởng.

Tâm trạng hiện tại của Văn Nhân Ngữ gần như phát điên, vừa là giải thoát, vừa là phẫn nộ.

Ban đầu hắn tiến vào nơi này vốn là để báo thù mối nhục khi xưa, không ngờ lại tình cờ phát hiện ra đáp án cho câu hỏi khiến hắn dằn vặt bấy lâu.

Cảm giác tim đập thình thịch khi nghe thấy cái tên đó, cảm giác bồn chồn không rõ lý do.

Cái gọi là "thiên mệnh", cái gọi là "sắp xếp của Thiên Đạo", cái gọi là "tình yêu"? Chẳng qua chỉ là nghiệt duyên d*c v*ng của kiếp trước!

Đó không phải tình yêu!

Càng không liên quan gì đến Thiên Đạo!

Chỉ là kiếp trước hắn bị Ân Vấn Thủy dùng mê thuật!

Kiếp này vẫn còn bị dư âm của mê thuật đó chi phối!

Lâm Kỳ không thể nghe tiếp được nữa, bước lên một bước, chắn trước mặt Ân Vấn Thủy, rút kiếm Lăng Vân chỉ xuống đất: "Văn Nhân tiền bối, xin giữ lời lẽ."

Lúc này Văn Nhân Ngữ mới chú ý tới y, đồng tử co rút: "Ngươi... ngươi kết anh rồi?!"

Lâm Kỳ mỉm cười: "Không chỉ là kết anh đâu."

Văn Nhân Ngữ cười lạnh: "Kết anh thì sao chứ, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây."

Lâm Kỳ bật cười.

Tự tin ở đâu ra vậy?

Nhưng đợi đến khi Văn Nhân Ngữ xuất chiêu, y mới hiểu sự tự tin ấy từ đâu mà có.

Văn Nhân Ngữ hẳn là đã ngộ ra một cảnh giới mới về thuật ngự linh. Chỉ một tiếng sáo thổi lên, từng ngọn quỷ hỏa xanh lam lập tức xuất hiện giữa hư không, phía sau là vô số oan hồn dày đặc, ma quái quỷ dị, mặt mũi dữ tợn.

Oán khí mạnh gấp mười lần so với trước.

Ác linh gào rú vây quanh y và Ân Vấn Thủy, nanh vuốt tung hoành, mặt đất hóa thành địa ngục sâu thẳm, trăm quỷ gào khóc, tà linh vây thân.

Nếu là trước đây có lẽ Lâm Kỳ đã hoảng sợ, nhưng lúc này nhìn đám tiểu quỷ tiểu yêu xung quanh, y hoàn toàn không có chút dao động, thậm chí còn thấy buồn cười.

Ngay cả Ác Linh Cốc y còn bước ra được thì lẽ nào lại sợ đám rác rưởi này?

Nhát kiếm đầu tiên sau khi phá Nguyên Anh nhập đến lại dành cho Văn Nhân Ngữ, nói thật Lâm Kỳ có hơi tiếc.

Khi Lăng Vân kiếm xuất hiện, ánh sáng tím lóe sáng, tia điện như rắn, kiếm ý Nhập Đến tung hoành tứ phương, từng đợt sóng đỏ tỏa ra, nóng bỏng đến mức thiêu cháy mọi linh hồn thành khói xanh.

Tiếng rít gào vang trời, quỷ hỏa hoảng loạn tháo chạy.

Văn Nhân Ngữ đứng bên ngoài, hai mắt trợn trừng, ngay cả niềm vui sướng khi khám phá ra chân tướng cũng bị dội một gáo nước lạnh.

...Tại sao?

...Sao có thể?

Chỉ là một kẻ vừa mới kết anh, sao lại có thể phá được pháp trận của hắn?

Lâm Kỳ vốn chẳng có thiện cảm gì với hắn, huống hồ vừa rồi còn nghe hắn lăng mạ Ân Vấn Thủy như thế. Y đã khôi phục dung mạo thanh niên, mày kiếm mắt sáng, kiếm khí sắc bén, trường bào trắng tung bay phần phật.

Y vung kiếm chém xuống, Văn Nhân Ngữ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Vân kiếm đã xuyên thủng cánh tay hắn, sau đó quay về tay Lâm Kỳ.

Văn Nhân Ngữ khẽ rên một tiếng, ôm lấy vai quỳ sụp xuống đất, cây sáo trong tay lăn ra ngoài.

Lâm Kỳ lạnh giọng: "Văn Nhân tiền bối, ta từng cảm tạ ngươi năm đó dẫn đường, đã tha cho ngươi một lần, nhưng hôm nay người liên tục tìm đến cửa chịu chết, còn dám sỉ nhục người ta yêu, nếu hôm nay không giết ngươi, e rằng khó dứt nỗi hận trong lòng."

Khi y chắn trước mặt Ân Vấn Thủy, người sau lưng lại trầm mặc, giờ nghe đến câu ấy, hắn nhất thời sững lại rồi khẽ nở nụ cười.

Người yêu.

Đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười dịu dàng, ngay cả sát ý với Văn Nhân Ngữ cũng nhạt đi nhiều.

Văn Nhân Ngữ phun ra một ngụm máu tươi, cười lớn: "Người yêu của ngươi?! Ngươi có biết kiếp trước hắn là một tiện nhân, ai cũng có thể ngủ cùng không?!"

"......" Bị điên à!

Lâm Kỳ dứt khoát cho hắn thêm một kiếm.

"Ư!!!", Đồng tử của Văn Nhân Ngữ co rút lại, tròng trắng mắt gần như muốn lồi ra ngoài, biết bản thân đã không còn đường sống, hắn thà chết cũng phải kéo hai người kia chôn cùng!

Một luồng khí xoáy màu lam lục tụ lại trên đỉnh đầu hắn, như thể một sức mạnh to lớn bị đè nén đang sắp bùng nổ!

Lâm Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ.

Ân Vấn Thủy chỉ liếc mắt đã hiểu, hắn định tự bạo nguyên anh.

Lần này không chỉ là ký ức kiếp trước quay về, mà sức mạnh từng bị phong ấn trong quá khứ cũng đã quay trở lại với hắn.

Ban đầu cứ ngỡ chỉ khi đoạt lại được Vấn Thủy kiếm mới có thể phục hồi, không ngờ bây giờ lại sớm hơn một bước.

Ngón trỏ khẽ điểm một cái.

Luồng khí xoáy màu xanh kia lập tức bùng nổ.

Văn Nhân Ngữ ngẩng đầu, trong mắt đỏ ngầu tơ máu.

Nguyên Anh của hắn đã âm thầm tiêu tán!

Cuối cùng hắn thét lên một tiếng, ôm chặt lấy vai, thân thể bị ngọn quỷ hỏa màu lam nuốt trọn. Quỷ hỏa mất khống chế bắt đầu phản phệ, gào thét giày xéo thân thể chủ nhân. Trong khoảnh khắc, cả không gian tràn ngập tiếng gào thét thê lương.

Ân Vấn Thủy chỉ lặng lẽ quan sát tất cả, mãi đến khi Lâm Kỳ nhẹ nhàng quay lại bên cạnh hắn mới nhẹ giọng nói: "Sư huynh thật lợi hại."

Lâm Kỳ được khen nên hơi ngượng: "Dù sao ta cũng đã kết anh hai lần rồi."

Nói xong đã hối hận, đúng là nói trúng ngay chỗ nhạy cảm.

May mà Ân Vấn Thủy vẫn cười rất vui vẻ: "Vừa rồi ta nghe thấy, sư huynh gọi ta là...người yêu."

"......" Ngươi nói vậy ta còn biết giấu mặt vào đâu.

Ân Vấn Thủy lại tiếp lời: "Sư huynh, huynh nói lại lần nữa, ta là gì của huynh?"

Lâm Kỳ ấp úng: "...Người yêu."

Ân Vấn Thủy cúi đầu khẽ cười.

Hàng mi dài rủ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.

Đáng yêu thật.

Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đó tràn ngập ôn nhu, hắn nắm lấy tay Lâm Kỳ: "Chúng ta đi thôi, ta còn có việc phải giải quyết nữa."

Lâm Kỳ nghĩ một chút rồi nhớ đến kế hoạch tỉnh kiếm của Ma Vực, liền hỏi: "Chúng ta đi lấy lại Vấn Thủy Kiếm sao?"

Ân Vấn Thủy gật đầu: "Ừm, nhưng không chỉ có chuyện đó."

Nơi bọn họ đứng là một ảo cảnh hoang phế nằm ngay trong Ma Vực. Hư không bên ngoài thực chất chỉ là lớp ngụy trang, chẳng phải hư không thật sự. Hư không thật thì không có gì cả, không ánh sáng, không gió, không hơi thở. Dù sao y đã từng ở nơi đó rất lâu, lâu đến mức chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy lạnh buốt tận xương tủy.

Ra khỏi hư không, từ miệng núi lửa đỏ rực đi lên, bọn họ trở về lại Ma Vực.

Bên ngoài, nhóm trưởng lão các môn phái cùng gia chủ thế gia của đại vực thứ ba đang lặng lẽ chờ đợi.

Họ đã kiên nhẫn chờ ở đây suốt ba tháng trời.

Bí cảnh đột nhiên xuất hiện này vừa thần bí vừa nguy hiểm, nếu lần này Ân Vấn Thủy cũng không thể trở ra, họ sẽ hoàn toàn từ bỏ.

Nhưng khi có người muốn từ bỏ, thì lại có nhiều kẻ không cam tâm buông tay.

Tin tức do một nhân vật thần bí tiết lộ khi xưa đã khiến toàn Ma Vực chấn động, đánh thức Thanh Y Kiếm, thanh kiếm từng gây nên Khuynh Thiên họa vạn năm trước, truyền thừa di nguyện của vị Đại Thừa Tôn Giả năm xưa, đem toàn Ma Vực tấn công đại lục Thương Trạch, thống nhất thiên hạ. Đó là âm mưu của tầng lớp thống trị Ma Vực.

Kế hoạch lấy máu tỉnh kiếm đã đến bước cuối cùng.

Chỉ thiếu một tia kiếm ý.

Ngoài Sơn Thủy cảnh, không còn nơi nào có thể tìm thấy kiếm ý của vị tôn giả trong truyền thuyết đó nữa.

Một trăm mặt cảnh giới Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch, bọn họ đã dò xét từng nơi, tất cả đều không có.

Mặt thứ một trăm lẻ một này là hy vọng cuối cùng.

Bao nhiêu ngày đêm mong ngóng.

Cuối cùng, dung nham lại sôi trào.

Miệng núi lửa bắt đầu dao động, tinh thần mọi người đã mỏi mệt từ lâu, nay lại bị chấn động bất ngờ làm cho bừng tỉnh, đồng loạt trừng to mắt.

Ra rồi?!!!

Tất cả đều tiến lên một bước, đứng chờ trước miệng núi lửa, tim như treo lơ lửng nơi cổ họng.

Cả ngọn núi rung chuyển ầm ầm.

Khi Lâm Kỳ bước ra, suýt nữa bị cả đám người kia dọa cho giật mình, toàn thân căng thẳng, may mà có Ân Vấn Thủy phía sau đặt tay lên vai y, mỉm cười nói: "Mau theo ta."

"???"

Mọi người nhìn thấy Lâm Kỳ thì cũng ngẩn ra, nhưng vì sự tò mò với bí cảnh quá lớn nên ai nấy đều vội vã hỏi: "Vực chủ, tình hình thế nào?"

Tình hình thế nào?

Ân Vấn Thủy chỉ khẽ cười, ánh mắt sâu xa: "Không có gì, bí cảnh này đã bị phế từ lâu rồi."

Nhưng cho dù là bí cảnh đã bị phế thì cũng chẳng phải nơi các ngươi có thể tùy tiện bước vào.

Sắc mặt chúng tu sĩ đồng loạt biến đổi, có tiếc nuối, có thất vọng, song phần nhiều vẫn là không cam tâm.

Ân Vấn Thủy chẳng buồn suy đoán tâm tư bọn họ.

Ánh mắt hắn nhìn về hướng Quy Khư chi cảnh ở đại vực thứ nhất, trong mắt ánh lên vẻ thâm trầm.

Bao năm trôi qua.

Cuối cùng hắn cũng sắp lấy lại thanh kiếm của chính mình.

Lâm Kỳ trở lại Ma Vực, trở về thời không quen thuộc, việc đầu tiên muốn làm là liên lạc với sư tôn, nhưng y cứ nhìn Liên Ngọc, chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn buông tay, chống trán, khẽ thở dài.

Chết tiệt...

Lần này chắc chắn sẽ bị mắng te tua!

Giờ này chắc sư tôn vẫn còn đang nổi giận, chi bằng y tự quay về Côn Ngô, đến điện của sư tôn nhận tội còn hơn.

Trong điện của vực chủ đại vực thứ ba.

Lâm Kỳ ngồi bên mép giường, lấy ngón tay chạm vào Liên Ngọc, ánh sáng xanh nhạt bám vào đầu ngón: "...Kết anh nhanh thế này, phải giải thích sao cho ổn đây?"

Ân Vấn Thủy từ ngoài điện bước vào, thấy Lâm Kỳ đang nhíu mày đầy khổ não.

Hắn nhướn mày, ngồi xuống cạnh bên hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Kỳ cười khổ: "Ta đang nghĩ xem nên giải thích với sư tôn thế nào."

Sư tôn? Ân Vấn Thủy như sực nhớ ra.

Hắn cười: "Huynh không cần giải thích, để ta đi nói cho."

"Hả?" Lâm Kỳ nhìn hắn: "Không phải ngươi còn có việc cần xử lý ở Ma Vực sao?"

Ân Vấn Thủy đáp: "Việc gì cũng không quan trọng bằng huynh."

Lâm Kỳ bật cười: "Người đúng là..." nhưng lại chẳng biết nên dùng từ gì để hình dung.

Ân Vấn Thủy nhìn y thật sâu rồi hỏi: "Huynh không tò mò về chuyện của Văn Nhân Ngữ sao?"

Lâm Kỳ nhíu mày: "Tò mò cái tên điên ấy làm gì?"

Lần đầu gặp Văn Nhân Ngữ y thấy hắn cũng ổn, ai ngờ vừa thấy Ân Vấn Thủy là cứ như biến thành người khác, lời nói hành động đều quái đản, cứ như bị điên vậy.

Ân Vấn Thủy khẽ thở dài trong lòng, lắc đầu.

"À, đúng rồi."

Lâm Kỳ chợt nhớ tới chuyện lúc rời khỏi chưa kịp nói lúc rời khỏi hư không, y vốn định kể hết với Ân Vấn Thủy, đem mọi gốc gác thành thật nói rõ với người mình yêu.

"Ta không phải người của thế giới này," Lâm Kỳ sợ hắn lo lắng bèn nói thêm, "Nhưng thế giới đó không còn gì khiến ta vương vấn nên ta sẽ không quay lại đâu."

Ân Vấn Thủy gật đầu cười nhưng trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ lạnh lùng. Hai lần nuốt lời của y đã khiến hắn phải trả cái giá quá nặng nề nên đối với lời hứa hẹn của Lâm Kỳ, hắn đã sớm không còn đặt nặng nữa. Quay về? Phải được hắn cho phép mới được quay về.

Lần này, dù thế nào hắn cũng sẽ không để Lâm Kỳ rời khỏi mình nửa bước.

Lâm Kỳ sắp xếp lại từ ngữ: "Nơi đó rất khác với nơi này."

Ban đầu y còn định kể nhiều thứ hơn, nhưng nghĩ lại thật ra cũng chẳng cần thiết.

Có lẽ điều y nên nói nhất là vì sao y lại đến được nơi này.

"Việc ta từ thế giới kia đến thế giới này thực ra cũng rất khó tin, đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao lại như vậy. Ta chỉ là đọc một quyển sách, rồi đột nhiên bị cuốn vào, mà nơi này lại trùng hợp chính là thế giới trong cuốn sách đó. Dĩ nhiên cũng có nhiều điểm khác biệt, khác nhiều là đằng khác."

"Ồ?" Ân Vấn Thủy lịch sự tỏ vẻ hứng thú.

Lâm Kỳ thấy khó mở lời nhưng vẫn quyết định nói thẳng: "Trong cuốn sách đó ai cũng như bị thần kinh vậy, nhưng may là ở thế giới này mọi người vẫn bình thường."

Ân Vấn Thủy bật cười, mắt cong cong: "Vậy trong sách viết những gì?"

Lâm Kỳ: "...Là câu chuyện đầy máu và nước mắt của một người đàn ông với một đám đàn ông khác."

Ân Vấn Thủy bật cười bởi cách miêu tả của y.

Lâm Kỳ nói tiếp: "Trong sách, thân xác ta đang dùng cũng là một trong đám nam nhân kia. Ta vẫn luôn chờ nhân vật chính xuất hiện để kết thúc mọi thứ, khỏi phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ bị thần kinh bám lấy."

Ân Vấn Thủy rất muốn nói: Có ta ở đây, em chẳng cần lo sợ gì cả.

Lâm Kỳ lại nói: "Tên nhân vật chính hình như là... Mộc... Mộc gì đó... À đúng rồi! Mộc Thanh Ca! Theo cốt truyện, khoảng một năm nữa y sẽ xuất hiện rồi bái nhập Côn Ngô."

Mộc......Thanh......Ca......?

Ân Vấn Thủy: "......"
 
Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 91: Kết thúc



Edit: ChozeBeta: Wine

Nghĩ tới cuốn sách kia, Lâm Kỳ bỗng cảm thấy khó nói nên lời: "Khi mới đến thế giới này ta chỉ muốn tìm cách quay về, mỗi lần nghĩ đến nam chính và đám đàn ông vây quanh y là ta lại thấy... Ừm, vô cùng phản cảm. Nhưng trớ trêu thay, sư tôn của ta", Dù rất cay đắng nhưng y vẫn nói ra, "Lại là một trong số những người đàn ông của Mộc Thanh Ca... Nên ta đã nghĩ, chỉ cần Mộc Thanh Ca xuất hiện, nhất định phải ngăn y gia nhập Côn Ngô bằng mọi giá."

Lâm Kỳ tiếp tục: "Trong truyện, sau khi gặp y thì chẳng khác gì bị ma nhập, thay đổi 180 độ!"

"......"

Ân Vấn Thủy cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, làm ra vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình.

Lâm Kỳ lẩm bẩm: "...Chắc y cũng sắp xuất hiện rồi."

Ân Vấn Thủy: Không, y vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Lâm Kỳ nói xong lại nghĩ, lời nói cũng không nên phiến diện quá, dù gì thế giới này và thế giới trong truyện cũng có nhiều điểm khác biệt, biết đâu Mộc Thanh Ca ở đây sẽ không tệ như trong sách.

Dù sao thì làm người cũng không nên quá tuyệt tình.

Nghĩ tới nghĩ lui y lại trầm tư, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên giải quyết Mộc Thanh Ca thế nào đây.

Ân Vấn Thủy thật sự không muốn tiếp tục dính vào chủ đề này nữa, bèn đổi đề tài, khẽ hỏi: "Sư huynh, người mới kết anh, có chỗ nào không hiểu không?"

"???" Không hiểu? Lâm Kỳ không dám xem nhẹ câu hỏi này, nghiêm túc đáp: "Ta... tạm thời không có."

Ân Vấn Thủy: "Vậy còn chuyện phá Nhập Đến?"

Hắn hỏi, trong mắt lại thấp thoáng nét cười sâu xa như nhớ đến điều gì đó.

"......"

Nghĩ tới quá trình phá Nhập Đến của mình, Lâm Kỳ có muốn hỏi cũng ngượng chẳng dám mở miệng.

Chuyện đó cứ coi như là... xả thân chứng đạo đi...

Đm, ai thèm cái kiểu xả thân đó chứ!

"Không... không có, không có."

Ân Vấn Thủy gật đầu: "Sau này có chuyện gì nhớ hỏi ta."

Đừng dại dột làm chuyện tự hủy Nguyên Anh vì tâm ma nữa.

Lâm Kỳ gật đầu: "Được." Sau đó y chợt nhớ mai phải đến đại vực thứ nhất để vào Quy Khư chi cảnh, bèn hỏi: "Quy Khư chi cảnh rốt cuộc là nơi như thế nào?"

"Bao năm qua ta cũng không biết giờ nó đã biến đổi ra sao nữa."

Nghe từ miệng hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ "bao năm", Lâm Kỳ bỗng cảm thấy có chút chua xót, y đưa tay vén tóc hắn ra, Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, mỉm cười nắm lấy cổ tay y.

Ngoài điện Ma Vực, trăng sáng treo cao, ánh trăng vàng nhạt lặng lẽ rọi qua khung cửa, in bóng vào đáy mắt hai người.

Trong đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy, sóng nước lưu chuyển, ánh nhìn lấp lánh như ngấn lệ.

Trong khoảnh khắc đó, lòng Lâm Kỳ khẽ rung động, y cúi xuống hôn lên đôi mắt của Ân Vấn Thủy, nụ hôn rất nhẹ, Ân Vấn Thủy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở phả lên mặt khiến người ta thấy ngưa ngứa, nụ hôn đơn thuần mà vụng về ấy lại khiến hắn không nhịn được mà mỉm cười.

Một cái chạm nhẹ tựa lông vũ.

Lâm Kỳ cũng bật cười.

Lần này cuối cùng sẽ không còn sinh ly nữa. Sau khi trường sinh, giữa họ, ngay cả tử biệt cũng không còn.

Thọ cùng trời đất.

Cùng người kề cận đến tận cùng hồng hoang.

Lâm Kỳ hài lòng quay về, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, thế nhưng Ân Vấn Thủy lại chẳng chịu dừng, bàn tay hắn khẽ v**t v* cổ Lâm Kỳ, cảm giác lành lạnh khiến toàn thân Lâm Kỳ khẽ run lên.

Ân Vấn Thủy nghiêng người, Lâm Kỳ theo phản xạ ngửa ra sau ngã xuống giường, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Sư huynh." Ân Vấn Thủy cười, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu y, cảm giác tê dại lan khắp da đầu, khiến Lâm Kỳ không kìm được khẽ rên một tiếng.

"Ta muốn huynh."

Ba chữ đơn giản, trực tiếp.

Nhưng lại khiến Lâm Kỳ không thể nào từ chối.

Dù sao... đêm vẫn còn dài.

Lần nữa quay lại đại vực thứ nhất, cảm giác như đã cách một đời.

Việc đầu tiên Lâm Kỳ làm là đến Bà Sa Cung.

Nơi từng như một thế lực khổng lồ trong mắt y năm xưa, giờ đây lại chẳng đáng để bận tâm.

Ngoài Bà Sa Cung, trên đỉnh Thanh Sơn.

Y cùng Ân Vấn Thủy đường hoàng bước vào, uy áp dọc đường to lớn đến mức khiến người ta hít thở không thông, ngay cả cung chủ cũng chẳng thể làm gì.

Lâm Kỳ tìm đến ngọn núi giam giữ các nữ tử.

Quả nhiên trên núi trồng đầy hoa đào.

Loại đào này đã được cải tạo, rễ rất dài, đan xen chằng chịt, ăn sâu vào lòng đất, dẫn máu đến sông Bà Sa, chảy về Quy Khư chi cảnh, đánh thức thanh Thanh Y kiếm đã ngủ yên nhiều năm.

Cuối rừng đào, Lâm Kỳ thấy Mạc Lưu Nguyệt giữa nhóm nữ tử, nàng gầy đi rất nhiều, đang dùng kéo tỉa tót những cành đào được nuôi dưỡng bằng máu của bọn họ.

Lâm Kỳ chỉ liếc qua một cái, xác nhận họ vẫn còn sống thì quay người rời đi.

Ân Vấn Thủy đã xử lý xong mọi việc ở Bà Sa Cung, đang đợi y nơi cuối rừng đào.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi đầy trên tóc.

Lâm Kỳ chợt nhớ đến khung cảnh ở trấn Lạc Hà năm xưa.

Cũng là cảnh ấy.

Ân Vấn Thủy đứng dưới gốc đào, đưa tay về phía y, áo đen tóc dài, nụ cười nhã nhặn.

"Hoa đào có đẹp không?"

Ân Vấn Thủy sững người một chút rồi mỉm cười gật đầu: "Có."

Trái tim Lâm Kỳ tràn ngập dịu dàng, nắm tay hắn, nói ra lời khen năm xưa chưa kịp nói: "Ta thấy đệ còn đẹp hơn hoa nơi đây. Rất đẹp. Rất rất đẹp."

Ân Vấn Thủy không nhịn được mà bật cười, mắt cong cong, dịu dàng phủi đi cánh hoa trên tóc y, nửa ôm lấy Lâm Kỳ, ghé bên tai, khẽ nói: "Sư huynh, huynh đang thử thách sự kiềm chế của ta đấy à?"

Cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại không hề dịu dàng chút nào.

...Mẹ nó chứ.

Vì chuyện đêm qua mà đến giờ y còn chưa khỏi đây này!

Vừa bước ra khỏi rừng đào, Lâm Kỳ giật bắn mình.

Mẹ ơi.

Đông vãi.

Một biển người đen kịt đang quỳ gối bên ngoài rừng đào.

Trong đó có người quen, cũng có kẻ lạ, ánh mắt sắc bén của y nhanh chóng nhìn thấy một người, tên ma tu từng kéo Ân Vấn Thủy xuống Ma Vực ở Sơn Thủy Cảnh năm xưa.

"Đây là..."

Tất cả dịu dàng của Ân Vấn Thủy đối với y khi nhìn đám người đang quỳ rạp kia liền hóa thành lạnh lùng.

Lạnh lùng đến vô tình.

"Chỉ là một đám không biết trời cao đất dày thôi."

Không biết lượng sức, vọng tưởng thứ không nên vọng tưởng.

Lâm Kỳ cũng bật cười, đối với những kẻ dòm ngó Vấn Thủy Kiếm y chẳng có chút thiện cảm nào.

Lúc mới nghe về kế hoạch "tỉnh hiếm", y đã thấy rợn cả tóc gáy, nhưng giờ đây, những nhân vật lớn từng tham gia vào chuyện đó lại đang quỳ gối trước mặt y, tất cả bỗng trở nên nhẹ tênh, giống như một trò đùa.

Âm mưu mà Ma Vực dày công bày bố suốt bao nhiêu năm cuối cùng lại thành một vở hài kịch.

Hàng trăm người đồng loạt quỳ xuống, ánh sáng nhàn nhạt từ bầu trời xuyên qua tầng mây, phía xa có người bay đến, dáng vẻ trung niên, tóc bạc trắng, áo bào tím, là vực chủ của đại vực thứ nhất.

Ông ta bừng bừng khí thế tiến đến, nhưng khi nhìn thấy những kẻ đang phủ phục dưới đất, sát khí lập tức tiêu tan.

Trong khoảnh khắc thiên địa như ngưng đọng, ông chợt ngẩng đầu nhìn về phía Ân Vấn Thủy, một ý nghĩ không thể nào tin nổi bỗng trào dâng trong lòng.

Rồi khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Ân Vấn Thủy, đầu óc ông lập tức trống rỗng.

Uy áp khủng khiếp dấy lên, trùm khắp không gian.

Ông ta cũng quỳ xuống, môi run rẩy, cúi rạp người sát đất: "Tôn... Thượng..."

Ông ta thủ hộ Quy Khư chi cảnh bao năm, chỉ chờ một ngày Thanh Y kiếm xuất thế, truyền thừa hoàn tất, bước vào Đại Thừa, đợi Ma Vực công phá đại lục Thương Trạch, để ngày đêm phân rõ, thiên hạ đại biến.

Nhưng, đến cuối cùng, chủ nhân của kiếm lại trở về.

Không cần căn nguyên, không cần lý do.

Bao năm canh giữ Quy Khư chi cảnh đã khiến khí tức đó sớm thẩm thấu vào tận xương tủy ông, vượt qua cả gông cùm của Thiên Đạo, thấu hiểu huyền ảo vạn vật, thuật pháp vô hình. Cảm giác đó, cả thế gian này, từ xưa đến nay, tuyệt đối không thể có người thứ hai sở hữu.

Lời của vực chủ đại vực thứ nhất rất nhẹ nhưng vang vọng khắp không gian, không khí ngưng đọng. Tất cả mọi người vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giống như tổ tiên họ triệu năm trước từng quỳ dưới chân Thiên Phong, cầu xin sự cứu rỗi.

Ân Vấn Thủy nghiêng đầu hỏi Lâm Kỳ: "Có thể đi rồi chứ?"

Lâm Kỳ nhìn hắn đầy trìu mến, mỉm cười: "Bất cứ lúc nào cũng được."

Trước khi đến Quy Khư chi cảnh.

Liên Ngọc trên cổ tay Lâm Kỳ không ngừng lóe sáng, y đã nhẩm tính, dù thời gian trong bí cảnh trôi khác với bên ngoài nhưng cũng đã ba tháng trôi qua, hẳn là sư tôn đang nổi trận lôi đình rồi.

Lâm Kỳ thấy chột dạ, quyết định quay về Côn Ngô một chuyến, Ân Vấn Thủy đang bày trận phá Quy Khư chi cảnh, trận pháp cũng cần vài ngày để khởi động, hắn mỉm cười nói: "Vậy thì về một chuyến đi."

Lâm Kỳ đáp lại bằng một nụ cười: "Ừ."

Giờ y đã là tu sĩ Nguyên Anh, việc ra vào Ma Vực không còn là vấn đề. Sau khi y rời đi, Ân Vấn Thủy khẽ búng tay thi triển thuật pháp, một luồng sáng xanh lam nhẹ nhàng lẩn vào bên trong thanh Lăng Vân kiếm, chỉ là Lâm Kỳ không hề hay biết.

Hắn đã nói rồi, bây giờ hắn không còn đặt nặng lời hứa của Lâm Kỳ nữa. Mọi thứ nhất định phải nằm trong tay hắn, bằng không hắn sẽ không yên tâm.

Con đường trở về đại lục Thương Trạch là con đường lúc đi.

Biển hoang vô tận, nơi từng là vùng biển nằm giữa hai đại lục từ triệu năm trước giờ chỉ còn là nơi hoang tàn bỏ đi.

Người đưa đò vẫn còn đó, ông không nhận ra Lâm Kỳ, chỉ lặng lẽ chèo thuyền cập bờ. Lâm Kỳ hoàn toàn dư sức ngự kiếm bay qua hoang hải, nhưng y vẫn chọn lên thuyền. Người đưa đò lặng lẽ đưa y sang bờ bên kia, Lâm Kỳ nhìn cảnh vật xung quanh, chìm vào suy tư.

Nước lặng không gợn sóng.

Y lên bờ, khẽ nói với người đưa đò: "Đa tạ." Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp.

Người đưa đò dùng đôi mắt u ám nhìn y một cái, không đáp lời.

Khoảnh khắc trở lại đại lục Thương Trạch, Lâm Kỳ có cảm giác như được tái sinh.

Linh lực quen thuộc, ánh mặt trời quen thuộc, đã bao lâu rồi y chưa được thấy mặt trời? Y ngự kiếm bay vút qua rặng núi, thẳng tiến về Côn Ngô.

Hai đệ tử giữ cổng chỉ cảm thấy một cơn gió vụt qua, uy áp Nguyên Anh quét ngang qua không trung.

"Mới nãy là gì vậy?" Một người quay đầu lại nhưng chẳng thấy bóng ai.

Người kia cũng ngẩn người: "Là vị trưởng lão nào trong môn vậy, sao ta thấy lạ lạ?"

"Không đúng, ta thấy quen lắm, chỉ nhất thời không nhớ ra là vị nào thôi."

Hai người đồng thanh lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ai nhỉ?"

Lâm Kỳ khí thế bừng bừng trở về Thanh Sương Phong, vừa đến đã đụng ngay một tiểu sư đệ.

Y tiện tay kéo lại, hỏi: "Sư tôn đang ở đâu?"

Tiểu sư đệ ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã trợn tròn mắt, suýt nữa thì lòi cả tròng ra ngoài: "L-L-Lâm sư huynh?! Sư huynh huynh huynh kết anh rồi!!!"

Lâm Kỳ mỉm cười: "Ừm, sư tôn có ở trong núi không?"

Tiểu sư đệ như thể hoài nghi cả nhân sinh, đầu óc rối như tơ vò: "C-Có..." Không thể nào! Mới chưa đầy một năm mà!

Lâm Kỳ gật đầu cảm ơn, để lại tiểu sư đệ đứng đơ tại chỗ như tượng gỗ.

Y bay thẳng về cung điện nằm trên đỉnh Thanh Sương Phong.

Dọc đường bay qua, hoa cỏ đua nở, từng tấc cỏ ngọn cây đều vô cùng quen thuộc. Nơi này thực sự là mái nhà nơi y trưởng thành, năm tuổi vào Côn Ngô, năm tuổi nhập môn Côn Ngô, theo sư môn tu luyện, từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan đến Nguyên Anh, mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua.

Trước đại điện, mây trắng lượn lờ, y bước lên từng bậc thềm, đến cửa điện thì khẽ dừng chân.

Niềm vui sướng được gặp lại sư tôn sau bao ngày xa cách đã lấn át cả nỗi sợ hãi.

Y nhỏ giọng: "Sư tôn."

Trên điện cao, Vi Sinh Lan nghe thấy tiếng chẳng buồn ngẩng đầu, ngón tay trắng đến mức gần như trong suốt tiện tay rút một quyển đạo kinh ném thẳng về phía cửa.

Lâm Kỳ: "......"

Y lặng lẽ né sang một bên.

Quyển kinh rơi xuống đất phát ra tiếng "bộp" rõ ràng.

Trong điện ngoài Vi Sinh Lan ra còn có Liễu Thanh Toàn đang thỉnh giáo, thấy Lâm Kỳ đột ngột xuất hiện, nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Sư huynh, huynh..."

Chưa kịp nói xong đã bị Vi Sinh Lan cắt ngang.

Vị tuyết y tôn nhân mày mắt lãnh đạm, ánh mắt tựa băng giá: "Cũng biết đường về à?"

Ngữ khí trầm lặng, đè nén lửa giận ngút trời.

Lâm Kỳ biết mình sai, thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái rồi ngẩng lên, định mở miệng nói gì đó.

Trên đài cao, Vi Sinh Lan chợt nheo mắt: "Con đã đột phá Nguyên Anh?"

"...Dạ." Còn chưa kịp dốc hết nỗi lòng để sám hối thì đã bị nhìn thấu!

Vi Sinh Lan bước xuống, áo bào lướt nhẹ trên mặt đất, sạch sẽ không vương bụi trần, chỉ một thoáng đã đứng trước mặt Lâm Kỳ, ngón tay trắng ngần chạm nhẹ giữa mi tâm.

Tay sư tôn vẫn lạnh lẽo như ngày nào.

Toàn thân Lâm Kỳ run lên một cái nhưng không dám nhúc nhích.

Vi Sinh Lan nhướng mày, sau đó ánh mắt dần dịu xuống, nhàn nhạt hỏi: "Còn phá Nhập Đến?"

Lâm Kỳ mờ mịt: "Vâng... đúng ạ."

Băng giá trong mắt Vi Sinh Lan chậm rãi tan đi, lửa giận cũng theo đó mà lắng xuống, y cúi đầu, tóc dài như mây rủ xuống, trường bào lam băng gần như tuyết khẽ phất động theo gió.

Giọng nói mang theo chút vui mừng: "Chuyến đi Ma Vực lần này, xem như gặp được cơ duyên lớn."

Cơ duyên lớn...

Cơ duyên lớn nhất, hẳn là Ân Vấn Thủy.

Lâm Kỳ gật đầu định mỉm cười, nhưng nghĩ đến mình còn đang bị phạt, vội nén lại nghiêm túc đáp: "Đúng là cơ duyên lớn."

Vi Sinh Lan gật đầu: "Chỉ ở Ma Vực ba tháng mà con đã kết anh, còn phá Nhập Đến. Rất tốt."

Rồi lại hỏi: "Cơ duyên mà con nói có phải là vị đó không?"

"???" Lâm Kỳ giật mình: "Sư tôn, người... người biết rồi ạ?"

Vi Sinh Lan thấy vẻ ngơ ngác trên mặt y, khẽ hừ một tiếng trong lòng, đáp: "Sau khi con mất tích một tháng, ta đến tìm chưởng môn, chưởng môn đã kể lại đầu đuôi sự việc cho ta nghe rồi."

"Chuyện Ma Vực tỉnh kiếm, cùng với vị đó, chẳng phải chính là vị sư đệ mà con lúc nào cũng nhắc tới sao?"

Lâm Kỳ: ...Cũng có đến mức "lúc nào cũng nhắc tới" đâu mà.

Nhưng quan trọng là: "Sư tôn, người không giận nữa ạ?"

Vi Sinh Lan đáp: "Hành sự l* m*ng, sau này lúc tự vấp ngã con sẽ rõ, giờ ta có nói trăm ngàn lần cũng vô dụng."

Lâm Kỳ nhắm mắt lại, sau đó thành khẩn nói: "Sư tôn, đệ tử đã thật sự biết lỗi rồi."

Thật sự biết lỗi lắm rồi.

Hành sự l* m*ng, cú ngã đó chính là tiếc nuối cả đời của y.

Vi Sinh Lan phất tay: "Con đến gặp sư thúc chưởng môn đi, mấy ngày nay ông ấy vẫn luôn lo lắng cho con. Hơn nữa," Y hơi trầm ngâm, "Vài ngày trước ta cảm nhận được một luồng năng lượng dao động kỳ dị, thần bí khó dò đến từ Ma Vực. Sau khi nói với chưởng môn, ông ấy vẫn luôn lo lắng đến tận bây giờ. Con nên qua nói với ông ấy một tiếng."

Không ngờ lại dễ dàng tha thứ như vậy, Lâm Kỳ vừa mừng vừa kinh ngạc, dập đầu ba cái rồi đứng dậy: "Vâng! Đồ nhi lập tức đi ngay!"

Liễu Thanh Toàn vội nói: "À, sư tôn, con đã hỏi xong rồi, con đi cùng sư huynh luôn ạ!"

Vi Sinh Lan liếc nhìn hai người, mặt không cảm xúc gật đầu: "Ừ."

Liễu Thanh Toàn thầm thở phào, nói chuyện trực tiếp với sư tôn đúng là tra tấn, tim nàng nãy giờ cứ treo lơ lửng.

Ra đến ngoài điện, Liễu Thanh Toàn chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, lập tức túm lấy tay áo Lâm Kỳ hét lên một trận: "Sư huynh, huynh giỏi quá trời ơi!!!"

Chưa đến một năm, kết anh, Nhập Đến!

Lâm Kỳ bật cười: "Giỏi cái gì mà giỏi." Bọn họ tưởng y chỉ mất chưa đến một năm để từ Kim Đan lên Nguyên Anh, nhưng những tháng năm nơi đó, đến chính bản thân y cũng chẳng nhớ nổi đã qua bao lâu.

Liễu Thanh Toàn nói: "Nếu huynh mà không gọi là giỏi thì trên đời này chẳng còn ai giỏi nữa đâu! Huynh làm được kiểu gì vậy?!"

Lâm Kỳ hồi tưởng lại rồi giả bộ đùa cợt: "Chỉ cần bỏ ra thời gian gấp đôi người khác là được thôi." Nhưng lời nói ra lại không phải lời nói đùa.

Liễu Thanh Toàn không tin: "Sư tôn nói đúng, huynh nhất định là gặp được cơ duyên lớn! Mà không phải cơ duyên lớn bình thường đâu, phải gọi là cơ duyên siêu siêu siêu siêu siêu siêu lớn mới đúng!"

Lâm Kỳ bật cười nhìn nàng: "Sao muội không hỏi Ân sư đệ của muội bây giờ ra sao rồi?"

...Ân sư đệ?

Liễu Thanh Toàn đưa tay che miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp, sau đó lúng túng buông tay xuống, cười gượng: "À đúng ha... vậy, huynh ấy sao rồi?"

...Đúng là một đứa nhỏ cả thèm chóng chán.

Lâm Kỳ nói: "Đệ ấy rất ổn, vẫn đang ở Ma Vực. Ta chỉ quay về một chuyến, lát nữa còn phải quay lại tìm đệ ấy."

"Lúc trước không phải muội còn thích đệ ấy tới mức suýt nữa bán đứng cả ta sao?"

Liễu Thanh Toàn gãi đầu: "Thì đúng là vậy... nhưng muội đâu có ngốc, nhìn mãi cũng nhận ra là huynh ấy không thích muội. Còn nữa, muội luôn cảm thấy huynh ấy để tâm đến huynh hơn."

Lâm Kỳ bật cười.

Liễu Thanh Toàn lại nói: "Lúc Ân sư đệ mất tích muội đã buồn lắm rồi, mà sau đó huynh cũng mất tích, muội càng buồn hơn. Muội còn tới tận Tam Giáo Điện hỏi chưởng môn sư thúc, sư thúc phải nói ba lần là các huynh sẽ không sao thì muội mới yên lòng."

Lâm Kỳ khẽ gật đầu.

Liễu Thanh Toàn mừng rỡ khôn xiết vì sự trở về và đột phá nhanh chóng của y, nói: "Cô bé mà huynh giao cho muội ấy, muội đã để lại một tia thần thức trên người nó rồi giao cho một đôi vợ chồng phàm nhân lương thiện nuôi nấng. Giờ nó sống rất tốt."

"Ừ, ta biết rồi."

Liễu Thanh Toàn lưu luyến không rời: "Sau khi huynh từ Tam Giáo Điện trở về nhớ đến tìm muội nhé."

"E là không được rồi," Lâm Kỳ bật cười: "Ân sư đệ còn đang ở Ma Vực chờ ta."

Liễu Thanh Toàn thất vọng "À" một tiếng, chu miệng rồi buông tay áo y ra.

"Sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà."

Nói xong y liền ngự kiếm bay về phía chưởng môn, đến Hằng Đạo Phong, băng qua mây thang, nhanh chóng đến Tam Giáo Điện.

Cảnh tượng bên trong vẫn như xưa, sinh tử phù của vạn người trong Côn Ngô vẫn treo nơi vách trời, chưởng môn không có mặt, chỉ có Yến Vô Di ở đó.

Gặp lại người bạn thanh mai trúc mã này, Lâm Kỳ cũng chẳng lấy làm lạ.

Cảm giác như thể là chuyện của rất lâu về trước.

Yến Vô Di thấy y, nhẹ nhàng cười: "Về rồi à?"

Lâm Kỳ cảm giác có gì đó lạ lạ, nhưng nhất thời không nói rõ được.

Yến Vô Di bỗng dưng không còn cái giọng điệu quái gở ngày xưa khiến Lâm Kỳ nhất thời chưa quen, y ngẩn người ra một lúc rồi mới gật đầu: "Sư thúc đâu?"

Yến Vô Di chắp tay sau lưng, đứng trước Trần Duyên Kính, gương mặt phảng phất ánh sáng mơ hồ khó đoán: "Đi thẳng về phía trước, người đang đợi ngươi."

"Ừm, cảm ơn."

Lâm Kỳ chỉ mong mau chóng trở về Ma Vực.

Y vội vã lướt qua, bước đi không ngoái lại.

Yến Vô Di vuốt nhẹ vạt tay áo bên kia, đôi môi tái nhợt vì bệnh tật quanh năm khẽ cong lên, ánh mắt như mực nước, vô tình vô dục.

Con đường tu đạo mà hắn chọn là vô tình đạo.

Hắn đã từng khát khao g**t ch*t Lâm Kỳ đến nhường nào.

Trong những tháng năm thơ ấu đơn bạc, quanh năm sống giữa mùi thuốc đắng, chỉ một nụ cười, một cái nhăn mặt của người kia cũng đủ khiến hắn sinh tâm ma, giằng xé suốt bao năm trời.

Dẫn hắn sinh niệm, làm chệch đạo tâm.

Chỉ là...

Tất cả những điều này, đến giờ Lâm Kỳ vẫn chưa từng hay biết.

Từ đầu đến cuối, người sai đều là hắn.

Không lâu trước đây, khi đột phá trung kỳ, gặp phải tâm ma, hắn đã một kiếm chặt đứt tạp niệm, đoạn tuyệt hết thảy tình cảm không thể nói ra suốt hơn hai mươi năm.

Bây giờ hắn vẫn chẳng biết đó là thứ tình cảm gì, nhưng cũng không cần biết nữa.

Ngón tay khẽ lướt qua mặt gương của Trần Duyên Kính.

Trong gương hiện ra một ngày xuân rực rỡ.

Có một thiếu niên bước đi trong ánh xuân, hớn hở đưa cho hắn một đóa hoa dại, nói ra lời mở đầu đầy ngây thơ.

Khi ấy hắn chán ghét mọi thứ, ác ý nổi lên, đã phun ra một ngụm máu.

Thật đáng ghét... thật trẻ con.

Hắn lạnh lùng nhìn chính mình trong quá khứ, không chút cảm xúc, lòng không gợn sóng.

Chưa kịp học cách thích một người đã gặp được người khiến mình rung động.

Đối với hắn đó là một may mắn lớn lao.

May mắn để ngụm máu đầu tiên của lần gặp mặt ấy trở thành rào cản vĩnh viễn giữa cả hai, sự lạnh nhạt vĩnh hằng, để y chán ghét hắn.

Chỉ có như vậy hắn mới có thể dứt khoát đoạn tuyệt tâm ma, bước lên con đường vô tình đạo.

Nhưng mà...

Ngay cả bây giờ khi nhìn lại quá khứ.

Hắn vẫn phải thừa nhận.

Thiếu niên cầm hoa năm ấy trong Trần Duyên Kính.... thật sự, thật sự rất đẹp.

Lâm Kỳ tìm đến chưởng môn.

Chỉ vài câu đã kể rõ những chuyện mình gặp trong Ma Vực.

Minh Hư Tử bật cười: "Có vị tôn giả kia ở đó, e là Ma Vực muốn gây loạn cũng khó."

Lâm Kỳ gật đầu, có phần vui vẻ: "Ừm."

Minh Hư Tử đổi giọng, hỏi tiếp: "Con và vị tôn giả ấy... rốt cuộc là quan hệ gì?"

Câu hỏi ấy khiến Lâm Kỳ thoáng ngơ ngác.

Ánh mắt Minh Hư Tử mang theo ý cười thâm thúy, chờ đợi câu trả lời.

Lâm Kỳ hơi bối rối, ho khan một tiếng, đáp: "Chúng con... coi như là, ừm, đạo lữ đi."

Ánh mắt Minh Hư Tử mang ý trêu chọc nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Lâm Kỳ hỏi: "Sư thúc, hắn... hắn tìm đến người bằng cách nào vậy?"

Minh Hư Tử trầm ngâm chốc lát rồi đáp: "Cứ thế mà đến thôi. Nhưng lúc đó ta chưa tin, phải điều tra rõ ràng, xác nhận không phải người của Ma Vực mới chịu gặp. Kết quả là..."

Lâm Kỳ chỉ nghe được điểm then chốt, nghi hoặc hỏi: "Không phải người của Ma Vực?"

Minh Hư Tử hơi ngạc nhiên: "Hắn chưa từng nói với con sao? Vị tôn giả đó đời này chuyển thế tại Mộc gia, tên ở nhân gian hình như là, ừm... tên gì ấy nhỉ."

Một tiếng sét nổ vang trong đầu.

Lâm Kỳ trợn tròn mắt, lý trí tan thành mây khói, máu trong người đông cứng lại vì kinh hoàng.

"Là..."

Minh Hư Tử vẫn còn đang nghĩ.

Lâm Kỳ đã nhẹ giọng thốt ra ba chữ kia: "...Mộc Thanh Ca."

Lâm Kỳ như kẻ mất hồn quay trở về hoang hải.

Sự yên tĩnh của nơi này khiến tâm trí y cũng bình ổn trở lại, y siết chặt nắm tay, đứng chờ, rồi lại gặp người đưa đò.

Người đưa đò thấy y có hơi ngạc nhiên: "Sao lại quay về rồi?"

Lâm Kỳ ngẩn ngơ đáp: "Xử lý chút chuyện thôi."

Chuyến đi này lặng lẽ không lời.

Bỗng nhiên Lâm Kỳ hỏi: "Ông này, mỗi ngày người đều gặp những kẻ cố vượt qua hoang hải để đến Ma Vực phải không?"

Người đưa đò đáp: "Đúng vậy."

Lâm Kỳ cười: "Vậy, mấy năm trước... người có từng đưa một thiếu niên nào như này qua không? Ừm, hắn có đôi mắt hoa đào, rất đẹp."

Người có dung mạo đẹp luôn để lại ấn tượng sâu sắc, huống chi đó còn là Ân Vấn Thủy.

Sư phụ trầm ngâm chốc lát rồi chợt nhớ ra: "Có, nhưng không phải mấy năm trước... mà là chuyện mười một, mười hai năm về trước rồi."

"Được... ta biết rồi."

Quy Khư chi cảnh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ thật sự đi qua đại vực thứ nhất để tiến về phía trước.

Trước mắt là cánh đồng tuyết hoang vu.

Không cỏ cây, không sinh linh, không chút hơi thở của sự sống.

Tất cả cấm chế, trận pháp đều vì sự xuất hiện của y mà đồng loạt giải trừ.

Băng tuyết nứt ra, hóa thành hình hoa sen.

Rắc, rắc, rắc...

Một con đường dần hiện ra dưới chân y.

Lâm Kỳ chậm rãi tiến bước, bên trong Quy Khư chi cảnh là một thế giới khác hẳn.

Chính giữa hồ máu là một dãy bậc thang hình xoắn ốc.

Ân Vấn Thủy đứng ở bậc thang cuối cùng, chăm chú nhìn y chậm rãi tiến lại gần.

Lâm Kỳ mỉm cười: "Không để người chờ lâu chứ?"

Ân Vấn Thủy gật đầu.

Hai người cùng bước lên bậc thang lơ lửng giữa không trung, Vấn Thủy Kiếm đang lặng lẽ treo trên điểm cao nhất, quanh thân là từng vòng phượng hoàng bay lượn.

Dưới chân là máu chảy cuồn cuộn, đỏ rực một vùng.

Dọc đường không ai nói gì.

Cuối cùng y bước lên bệ cao.

Ân Vấn Thủy cụp mắt, ngón tay thon dài nhẹ lướt qua thân kiếm. Phượng hoàng hóa hình, đậu lên vai hắn.

Hắn nhẹ giọng, nói: "Cuối cùng."

Cuối cùng, Vấn Thủy quy chủ.

Một tiếng phượng hoàng kêu vang động cửu thiên, ánh sáng xanh mãnh liệt như thiêu đốt bao trùm vạn vật, rực rỡ chói lòa đến cực hạn, thời gian, không gian đều bị cuốn vào.

Lâm Kỳ đứng phía sau, lặng lẽ nhìn tất cả.

Ánh sáng rực rỡ tan đi, thế giới trở về tĩnh mịch.

Trong Quy Khư chỉ còn tiếng huyết trì nhè nhẹ dao động.

Lâm Kỳ đợi vài giây.

Ân Vấn Thủy chỉ để lại cho y một bóng lưng cao ngất, thanh nhã, không nói lấy một lời.

Lâm Kỳ thở dài: "Người không định giải thích gì sao?"

Ân Vấn Thủy nắm chặt Vấn Thủy Kiếm, định giấu nhẹm chuyện kia nhưng cuối cùng vẫn bị người trong lòng phát hiện.

Trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn xoay người, giọng nói trong trẻo: "Giải thích cái gì?"

Chẳng qua chỉ là một thế giới đã sụp đổ, những ký ức vốn chẳng còn tồn tại mà thôi.

Lâm Kỳ lắc đầu, bước đến bên cạnh hắn, cùng nhìn về cuối con sông Bà Sa nơi huyết trì vẫn cuộn trào không dứt.

"Em cảm thấy, mọi chuyện... thật thần kỳ."

Ân Vấn Thủy nghiêng đầu nhìn y.

Lâm Kỳ chớp mắt, cười: "Từ lúc sinh ra đến giờ, em vẫn luôn chờ người xuất hiện, người biết không?"

"Ta biết."

Ân Vấn Thủy nghe xong câu đó, ánh mắt hơi rung động, cảm giác dư vị ngọt ngào dâng trào trong lòng.

Hắn đưa tay ôm lấy eo Lâm Kỳ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi y.

Không phải là cuồng nhiệt triền miên mà chỉ là một cái chạm nhẹ đầy dịu ngọt.

Y khẽ bật cười.

"Ta biết."

"Vậy em có biết không?"

"Mọi oán hận biệt ly của ta cả đời này, cũng là vì em mà tồn tại."

"Trong những năm tháng đằng đẵng chờ đợi em đã âm thầm lớn lên."

"Một nghìn năm, mười nghìn năm."

"May mà cuối cùng em vẫn đến, thần của ta."

Lâm Kỳ nhìn hắn.

Băng qua không gian.

Băng qua hàng vạn năm tháng.

Biết bao sử sách đã bị chôn vùi.

Biết bao hỉ nộ ái ố tan theo gió lạnh.

Y nhẹ giọng nói: "Ta biết."

"Vậy... ta là ai?" Ân Vấn Thủy nheo mắt, nở nụ cười trêu ghẹo.

Lâm Kỳ trợn mắt: "...Người thương."

Còn là...

Vai chính mà ta đã chờ suốt bao năm tháng đằng đẵng.

Gió nhẹ lướt qua cánh đồng bát ngát, cuốn theo biển hoa lay động khắp chốn núi rừng.

Bích hoạ, sơn cốc, thời gian, không gian, vạn vật vĩnh hằng.

Lời hẹn cùng người trường sinh, lần này có trời đất chứng giám, quyết không nuốt lời.

–Kết truyện–

Nhật Mộ Hương Quan: Yeeeeeeeee 🎉🎉🎉 Bộ truyện đầu tiên chúng mình chập chững bắt đầu làm, sau một khoảng dài cũng đã đến hồi kết rồi. Đây là bộ đầu tay của chúng mình, cũng là truyện đầu tay của tác giả nên có nhiều chi tiết còn chưa hợp lí, hay cách edit còn non tay, mong mọi người bỏ qua.

Triệu năm chờ đợi, bên nhau vĩnh hằng. Đã hết rồi hận trải biển xanh, chỉ còn đây tình vương trời biếc. Gửi lại Lâm Kỳ và Vấn Thủy ở đây, hẹn gặp mọi người ở các bộ khác nhaaaaaaaa. Lò vé 🥰
 
Back
Top Bottom