Tâm Linh Lại là một câu chuyện xưa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399265629-256-k140415.jpg

Lại Là Một Câu Chuyện Xưa
Tác giả: linhphanhoa
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thế nhân nói : Haiz, nhân sinh ấy à, khổ, mệt mỏi.

Kẻ giàu thì càng giàu, kẻ nghèo thì càng nghèo.

Thế nhân cũng nói : Nhân sinh trăm vị, vạn mối ngổn ngang.

Mỗi ngày sống là một ngày ý nghĩa.

Thế nhân lại nói : Chỉ có kẻ yếu mới cần trùng sinh, kẻ mạnh là kẻ không đi sai bất cứ nước cờ nào trong cuộc đời mình.

Phật pháp dạy : Trên đời này không quan trọng ở Tam Tai hay Thái Tuế.

Chỉ cần con luôn sống tử tế, cần cù, giữ đạo hiếu, đạo đức, đạo tâm.

Thì mỗi ngày trôi đi đều là ngày lành tháng tốt.

Đạo đức kinh có vài chữ : Đạo khả đạo, phi thường đạo.

Danh khả danh, phi thường danh.

Mỗi người đều là thế nhân trong câu chuyện của người khác.

Một câu chuyện xưa kể về nhân sinh của rất nhiều người.

Có đủ đắng cay mặn ngọt chua, ngũ vị tạp trần.

Cũng có hồi hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng cũng có những nỗi đau đủ để nhấn chìm người ta dưới địa ngục.

Nhưng có lẽ vạn sự nên bắt đầu từ câu chuyện của một cô nương tên Nguyệt Nga của Hồ tộc, được sinh ra tại Thanh Khâu.

Trải qua vô số kiếp luân hồi, có hiện đại, cổ đại, trung cổ, qua vô số quốc gia, nhiều thân phận.

Cô ấy tương ngộ với vô số người, những mối quan hệ khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng có những mối quan hệ chỉ như người dưng nước lã.

Trải qua tình người ấm lạnh, sinh tử luân hồi.

Khởi đầu ở điểm nào, thì kết thúc vòng lặp tại đó.

Vậy khởi đầu có còn là khởi đầu không ?​
 
Lại Là Một Câu Chuyện Xưa
Cổ Thế Giới


Nhiều câu chuyện xưa hay kể nhân vật chính là kẻ sinh ra đã nổi trội hơn người, ý chí kiên cường, vượt khổ vượt khó.

Cũng có nhân vật chính sinh ra đẫ đứng trên đỉnh cao của thế giới.

Nhưng Nguyệt Nga chỉ là một tiểu hồ ly bình thường, à có vẻ cũng không quá bình thường.Nghe nói Hồ tộc không phải Hồ tộc bình thường.

Là một trong Tứ Yêu Linh thú được Nữ Oa nương nương tạo ra trước khi đất trời hình thành gồm Miêu, Xà, Hoa, Hồ, thân phận không thấp.

Vị tổ của hồ tộc là Hồ Tường Manh, cai quản Vạn Hoa đảo.

Nhưng vì Đát Kỉ phạm tội, cấu kết với Trụ Vương, kháng mệnh Nữ Oa nương nương, khiến ngài tức giận muốn tiêu diệt cả con cháu dưới trướng của Đát Kỉ.

Chính Hồ Tường Manh đứng ra cầu một cái ân tình.

Dẫn đến Nữ Oa nương nương đánh ngài vỡ thần hồn, tách thành hai mảnh.

Mảnh dương là Hồ Tường dương khí ngập tràn tiếp tục cai quản Vạn Hoa Đảo tạo ra nhánh Tiên Hồ tại đây.

Mảnh âm Hồ Manh cùng con cháu của Đát Kỉ và các tộc nhân phạm tội bị đày xuống Thanh Khâu, trở thành yêu hồ.

Chính vì lẽ đó, khác nhau một chữ, thân phận cách biệt.

Từ nay hai chi Hồ Ly khó để hòa hợp với nhau vì lẽ Tiên - Yêu khác biệt.

Hồ Tiên sinh ra đã có mười đuôi.

Nhưng Hồ Yêu thì chỉ có con nào sinh ra có 9 đuôi mới gần bước chân làm tiên hồ, nhưng đổi lại tu luyện lại chậm chạp, khó khăn gấp bội.

Ngược lại Hồ Yêu sinh ra càng ít đuôi thì linh lực càng mạnh mẽ, nhưng cơ duyên thành tiên lại trùng điệp khó khăn.

Chỉ khi nào đủ mười đuôi mới được phép thành thần.

Lại là một câu chuyện xưa tại Thanh Khâu Hồ -------------------------------------------------------------------Ngày Nguyệt Nga sinh ra, mẹ nàng ' tộc chủ phu nhân của Thanh Khâu ' sinh rất dễ, thậm chí còn không có điềm lạ nào xảy ra cả.

Một ngày như bao ngày, không mưa chẳng gió.

Nhưng chính những điều như thế lại khiến cha của nàng lo lắng.

Bởi nàng sinh ra đã là Hồ Ly chín đuôi, thế mà không có điềm nào xảy ra cả chứng tỏ nàng chỉ là một Hồ Ly yếu kém, không có bao nhiêu tư chất tu luyện.

Cha thỉnh Vu sư của tộc đến.

Vu sư bấm quẻ và phán rằng: " Tiểu công chúa sinh ra không có tư chất tu luyện, khó đắc đạo thành tiên, căn cốt là hung linh dẫn đến dễ sa vào tà đạo, hay sinh ra suy nghĩ ngỗ ngược bất trị.

Sau này ắt sẽ phải trải qua nhiều đợt thiên kiếp to lớn, khiến cho bản thân dễ vạn kiếp bất phục.

Nên nuôi dạy nàng theo con đường nuôi thả, chỉ dẫn đạo, dạy nàng lễ nghi, lề lối.

Đừng nên kì vọng vào nàng.

" Nói rồi Vu sư cáo từ rời đi, để lại phụ thân đứng lặng người suy ngẫm.

Không một cha mẹ nào không mong con có tương lai rực rỡ, vượt ra khỏi ngôi làng bé nhỏ để đến được nơi mái ngói dát vàng, điện cao cửa lớn, sống có tương lai.

Phụ thân ngẩng đầu 45 độ ưu thương nhìn trời rồi thở dài.

Nghe thúc phụ của ta Hồ Tứ Nhất kể lại rằng: " Kể từ ngày đó, phụ thân ngươi bình thản chấp nhận ngươi chỉ là một Hồ Ly bình thường, tương lai bình thường.

Ngươi ấy à chúng ta chỉ mong ngươi bình an, đừng đi tìm chết là được rồi.

" Nàng lớn lên trong môi trường bình dị, thi thoảng học lễ nghi, các ngày khác đều trốn học, quanh quẩn chỉ ở Thanh Khâu.

Cho đến một ngày nàng cảm thấy Thanh Khâu quá nhàm chán nên đã lén chạy đến đại cổ thụ chui qua đường hầm trốn đi chơi.

Phía dưới đại cổ thụ của Thanh Khâu là con đường thông ra Hồ Gương Sáng.

Nơi này nghe nói có thể soi rõ được tâm tính của bất kì ai.

Nàng đã tò mò nhìn đến, nhưng chỉ nhìn được cảnh nàng chết tận 3 lần với đủ kiểu chết đau đớn khác nhau.

Tiểu Hồ Ly nghiêng đầu tự hỏi đấy là những tiểu cô nương nhà ai, vì sao đều chết thảm như thế.

" Mỗi kiếp luân hồi là một thân phận, một khuôn mặt khác nhau ".

Ở khu rừng cạnh Hồ Gương Sáng nàng đã thấy có một con Chu Tước lông vàng óng, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc đang bị thương rồi rơi xuống.

Nàng đã cứu cô ấy, nhưng Chu Tước không chào hỏi gì, khi đỡ hơn thì lại bay đi mất, chỉ để lại cho nàng sợi lông vàng xem như báo ơn.

Với nàng, sợi lông cũng chỉ là sợi lông.

Nàng không biết đó là nguyên liệu làm pháp khí mà bao nhiêu kẻ mơ ước.

Ở khu rừng này có rất nhiều cây thơm, cỏ lạ, ong bướm.

Nàng kết được rất nhiều bạn, từ chim sẻ, sóc đỏ, sói con.

Một con sói lạc đàn bơ vơ không thấy đường về.

" Nếu ngươi không có nơi để về thì ngươi về nhà cùng ta nhé ?

".

Nàng đã mang hắn về như thế.

Kết quả là bị phụ thân trách phạt.

Nhưng không còn cách nào.

Hồ Tộc vốn không phải loài lương thiện, nhưng cũng không phải loài độc ác không có trách nhiệm.

Bây giờ không còn cách nào, chỉ còn cách chăm lo cho chú sói con này đến khi nào chú sói này khôi phục kí ức.
 
Lại Là Một Câu Chuyện Xưa
Chương 2 : Tại sao chứ


Tộc Hồ Ly tại Thanh Khâu đông đúc chia thanh mười hai Đỉnh núi, mười hai Phong chủ là các trưởng lão có tu vi thâm hậu tuy nhiên họ lại từ bỏ con đường trở thành Tiên Hồ.

Vĩnh viễn làm Yêu Hồ bảo hộ Thanh Khâu vĩnh viễn bình an.

Dưới núi có mười hai nhánh, đứng đầu Thanh Khâu là phụ mẫu của Hồ Nguyệt Nga.

Bàn cổ khai thiên lập địa, thiên đạo tạo ra vận mệnh, liệu thánh thần có tự do?

Hay mọi sự trong vũ trụ rộng lớn này đều bị trói buộc bởi vô số sợi dây vô hình nào đó gọi là số mệnh.

Thanh Khâu là nơi hội tụ yêu lực mạnh mẽ nhất, tiệm cận đến Tiên tộc thậm chí có thể phi thăng thành thần.

Vận mệnh cũng đã khiến Thanh Khâu có một hậu duệ chín đuôi đầu tiên được sinh ra, người ngoài đều nghĩ thiên đạo ưu ái.

Nhưng chỉ người trong tộc biết là nàng không có số phi thăng thành tiên, chín đuôi thì sao chứ, vận mệnh định sẵn nàng sẽ thất bại ở lần lịch kiếp cuối cùng, hồn phi yên diệt.

Tiểu cửu vỹ ngày nào nay đã trở thành một tiểu nha đầu trưởng thành, mặc hồng y, trên người thích gắn trang sức lấp lánh bằng bạc, pháp khí đeo khắp người để phòng thân.

Cả thanh khâu mệnh danh nàng là tiểu phế vật kiêu ngạo bất tuân khó thuần.

Lí do ư, chắc tại nàng vô hại quá mức nên được mọi người tiện tay mỗi vị chiều một tý.

Chú sói con nàng mang về bấy lâu nay cũng trưởng thành, biết ẩn nhẫn.

Tất cả mọi người đồn đại rằng nàng và hắn sẽ thành đôi với nhau.

Nàng cũng tin chắc là thế.

Thanh mai trúc mã, song phương thầm mến, cùng nhau tu hành.

Nghe đẹp thật.

Cho đến một ngày Thiên Thanh điện phái thiên binh thiên tướng xuống Thanh Khâu có lời triệu tập tộc trưởng lên làm việc.

Thời bấy giờ có quỷ quái làm loạn ở vùng rừng thiêng nước độc Nam Quốc, Thiên đế phái Hồ Tộc Thanh Khâu giải quyết, dẹp yên quỷ quái, bảo hộ bản làng ở đó.

Sau khi xong việc sẽ được ban thưởng, mở cửa cho thành tiên, phi thăng thành thần, cũng như sẽ được cấp lệnh ra vào thiên cung.

Năm đó Tộc Hồ Ly đi hai trăm về bốn mươi.

Tang thương khắp tộc, những Hồ đã mất được sắc phong vào bảng công đức, linh hồn của họ được tưởng nhớ, ghi tên.

Số mệnh của họ đến đó không kết thúc mà bước vào những lần luân hồi mới, số phận mới.

Nói thì nghe nhẹ nhàng thế.

Năm đó dưới núi của Tộc Thanh Khâu chỉ còn vỏn vẹn bồn mươi Hồ khẩu, mười hai đỉnh chỉ còn mười vị trưởng lão, hai đỉnh trở nên tĩnh lặng hoang vắng.

Mặc dù được thăng bậc lên trong bảng Thiên Lực của Thiên đạo, nhưng lại quạnh quẽ đến lạ.

Những thúc thúc, tỷ tỷ, ca ca đi cùng nàng nay đã không còn.

Chuỗi ngày đó với nàng là những hồi nước mắt.

Chỉ còn lại những thanh gỗ khắc tên và những nấm mồ không xác.

Chính thời điểm khó khăn đó mới hiểu được đâu là bằng hữu đâu là kẻ thù.

Hóa ra thanh mai trúc mã là giả, mất kí ức là giả.

Vốn dĩ cái Phước này phải rơi vào Lang Tộc, vì lực chiến của Lang Tộc vốn dĩ mạnh hơn Hồ Tộc.

Thiên Đế vốn dĩ dự định sẽ để Lang Hồ cùng nhau tham chiến, bên chủ chiến, bên chủ trí hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng trên đại lục tu hành tài nguyên có hạn, chức vị cũng có hạn.

Chính vì vậy, không ngờ trong cuộc chiến lại có sai sót.

Đám yêu ma quỷ quái nhân lúc Lang Vương đi chiến, đã phái một phần quỷ quái có sức mạnh vượt trội đi đánh lén những vị ở phía sau màn chỉ đạo.

Từ lâu Lang Tộc đã bất mãn việc Hồ Tộc luôn đóng vai trò quân sư, còn bọn họ luôn phải tham chiến cật lực.

Nhưng mà khi thiên cung khen thưởng Lang Tộc luôn chiếm thứ chính, Hồ Tộc cũng không tranh giành gì cả.

Không ngờ bọn họ vẫn sinh hận, cố tình dùng hết quân đi, chỉ để lại Tộc Hồ ở quân Khu.

Khi quỷ quái tập kích đừng đầu là Hung quỷ Hồng y nương tử đã tàn sát rất nhiều Hồ Ly, Hai vị phong chủ cũng dùng hết yêu lực bảo vệ ngọn núi ấy, cùng mầm non quân sư của tộc và những người dân làng yếu ớt dưới bản.

Hồ Nhất Minh trước khi chết còn nói rằng : " Hồ tộc chúng ta có thể mất mạng, tuyệt đối không được để con người mất mạng.

" " Tu hành nhờ linh khí của đất trời, thì phải thay đất trời bảo hộ sinh linh ".

Đó chính là ý nghĩa của tu hành.Kết quả Lang Tộc vẻ vang trở về, chiến thắng nhờ tài năng quân sự kinh người của Hồ Tộc, nhưng Hồ Tộc lại chết gần hết.

Những sự hi sinh đó đổi lại được tấm lệnh bài ra vào thiên cung, và một cái thân phận để Nguyệt Nga được phép lên Thiên Cung học hỏi.

Hóa ra bao nhiêu năm tháng chăm sóc chú sói con đấy, đúng là con sói mắt trắng.

Hắn giả vờ mất trí nhớ bao năm, thật ra là cố tình giấu hết căn cốt, trở thành con sói hoang bình thường, giấu hết dấu vết, hơi thở thuộc về Lang Tộc ở Lang Lãnh.

Tứ thúc Hồ Tứ Nhất đã từng mang hắn đến Lang Lãnh hỏi thăm, nhưng không ai chịu nhận.

Mà loài Sói bình thường dù có chút linh trí, khả năng tu hành ở khắp mọi nơi đều có.

Không phải dòng chính của Tộc thì ai quan tâm chứ, Hồ Tộc dù sao cùng là loài trọng tình cảm, sợ chú sói con không thể tự sống sót được nên đã nuôi dưỡng, cũng coi như Nguyệt Nga có bạn.

Hắn không ngừng tuồn hết công pháp tu luyện, điểm yếu của Hồ Tộc về cho Lang Tộc, và rồi chính Lang Tộc đã âm thầm tung tin khiến cho đám quỷ quái kia biết rằng Hồ Tộc bẩm sinh khiếm khuyến, có tài năng quân sự thì lại không thể chiến đấu và ngược lại.

Đồng thời chúng còn biết được một bí mật, chặt sống đuôi hồ ly thế nào thì sẽ có được pháp bảo cấp tương xứng như thế.

Nhưng khi một Hồ Ly đang sống bị chặt hết đuôi, nỗi đau kinh hoàng đó không khác gì xé đôi xé ba cơ thể bọn họ.

Và khi chết đi, xác sẽ tan biến thành cát bụi.

Sau những gì hắn làm như thế, chẳng một ai biết được sự thật.

Chỉ có thiên đạo biết.

Nhưng thiên đạo luôn lặng im nhìn những sự thật được diễn ra chứ không phải là tòa án công lí.

Thời điểm đó Hồ Tộc lặng lẽ chịu đựng tổn thất, nỗi đau tộc nhân không còn.

Còn Nguyệt Nga chỉ biết là những người yêu quý nàng, hứa trở về với nàng nay đống cát bụi cũng không tìm được.

Còn người nàng đồng hành, che chở từ bé đến lớn nói với nàng rằng : " Ta đã khôi phục kí ức rồi.

Ta à con út của Tộc trưởng Lang Lãnh.

Ta phải trở về.

Nay tộc của ngươi mặc dù đã tan nát, nhưng lại được trọng thưởng lớn, các ngươi nên vui vẻ, biết ơn.

Mong ngươi bảo trọng.

" Hắn rời đi trong sự hụt hẫng của nàng, trong sự ngỡ ngàng và thời điểm nàng đau khổ nhất.

Với nàng thời điểm này, cũng chỉ là mối quan hệ bằng hữu xa cách mà thôi.

Vậy nên " Trên đời này có những chuyện mà chỉ trời mới biết được.

Thế nhưng trời không phải là cán cân công lí, tòa án.

Trời sẽ không lên tiếng bảo vệ bất cứ ai.

Cái mà trời làm đó là nhìn mọi chuyện diễn ra như cách vận mệnh vẫn tiếp tục xoay vòng.

" " Nhân quả báo ứng sẽ đến chăng ?"
 
Back
Top Bottom