Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 10



Tôi bắt đầu nói năng linh tinh:

“Ừ, nên anh đừng cho tôi cơ hội…”

Vừa dứt lời, mắt tôi díp hẳn lại, không chống đỡ nổi nữa.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Rồi có một bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu tôi đang nghiêng xuống.

Là tay.

Tay của Bùi Thanh Hoài.

Tôi bỗng không nhịn được cọ cọ vào lòng bàn tay ấy: “Bùi Thanh Hoài…”

“Hửm?” Anh ấy nghe không rõ nên ghé lại gần.

“Bản hợp đồng của chúng ta ấy…”

Hay là gia hạn thêm năm mươi năm nữa nhé.

Câu nói mới chỉ được nửa chừng.

Lúc tôi mở mắt ra, xe đã chạy vào khu biệt thự.

Trên người tôi đắp áo khoác của Bùi Thanh Hoài, còn anh thì chỉ mặc mỗi sơ mi, lộ rõ cơ bắp rắn chắc bên dưới.

Không ổn.

Tôi nấp sau áo khoác, chậm rãi chớp mắt.

Tôi không thể chấp nhận chuyện bản hợp đồng này chỉ kéo dài nửa năm.

Tôi gọi: “Bùi Thanh Hoài.”

Anh ấy không quay sang: “Ừ.”

“Chút nữa vào nhà, tôi nói với anh câu ‘chồng yêu hôn một cái’ được không?”

“…”

“Tối qua tôi đã ôn kỹ lại hợp đồng rồi, bên trong ghi rõ là phải giả làm vợ chồng ân ái trước mặt ba mẹ của anh, tôi nghĩ…”

“Không cần.” Bùi Thanh Hoài lạnh nhạt ngắt lời: “Em cứ cư xử bình thường là được.”

Tôi: “?”

Gì vậy chứ, ý anh ấy là bình thường tôi rất bất thường à?

Hơn nữa, chẳng lẽ là ảo giác của tôi sao?

Sao ngủ một giấc dậy, anh ấy lại lạnh nhạt hơn rồi!

Tôi theo anh ấy xuống xe.

Bùi Thanh Hoài chuẩn bị rất nhiều quà cho người nhà.

Khi anh mở cốp xe, tôi mới thấy hàng ghế sau còn chất cả một túi to đồ ăn vặt.

Tôi sững người một chút:

“Cái này là chuẩn bị cho em à, chồng yêu? Trời ơi chồng à, anh thật tốt với em quá, em đúng là người hạnh phúc nhất trần đời này…”

Mặt Bùi Thanh Hoài không biểu cảm: “Không phải.”

“…”

Anh ấy xách túi quà, bắp tay nổi rõ gân xanh.

Đi được mấy bước, lại quay đầu lại:

“Đừng khoa trương như vậy. Vợ chồng trưởng thành không nói chuyện kiểu đó. Lát nữa cũng đừng bắt tôi đi rửa hoa quả cùng em, người trưởng thành bình thường không dắt tay nhau đi loanh quanh trong nhà.”

Tôi: “...Vâng… vâng ạ.”

Quả đúng như Bùi Thanh Hoài nói.

Thực sự không cần tôi phải cố diễn gì nhiều.

Vì bố mẹ anh ấy trông cũng chẳng mấy để tâm.

Cả nhà cùng ăn trưa, bố mẹ Bùi Thanh Hoài chỉ hỏi vài câu rất thông thường.

Sau đó, mẹ Bùi nói:

“Nếu chiều Tiểu Duy không bận gì thì đừng vội về, để Thanh Hoài đưa con đi dạo loanh quanh mấy chỗ gần đây.”

Tôi: “?”

Tôi vốn đâu có định về sớm.

Vả lại, giọng điệu của bà ấy… sao nghe như đang tiếp đãi bạn học của con trai?

“Cái đó, con…”

“Con biết rồi, con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ à.”

Bùi Thanh Hoài đặt tay lên tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy, như để trấn an.

Giọng anh ấy trong trẻo điềm tĩnh, một câu nói đã cắt đứt mọi suy nghĩ còn lại trong đầu tôi.

Anh đưa tôi lên lầu.

Đóng cửa phòng lại, tôi ngập ngừng: “Sao tôi cứ cảm thấy…”

“Cảm thấy bố mẹ tôi không thân thiết lắm, giống như còn chẳng biết hai ta kết hôn rồi?” Bùi Thanh Hoài không lấy làm lạ, vừa nói vừa đi tới cây nước, rót nước uống: “Em cứ ngồi thoải mái.”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 11



“Ừm…” Tôi vừa ngồi xuống thì bị khung ảnh trên bàn trà thu hút sự chú ý: “Ơ? Bùi Thanh Hoài, đây là ảnh gia đình anh à?”

Trong ảnh có bốn người.

Bùi Thanh Hoài lúc đó còn nhỏ, đeo khăn quàng đỏ.

Ngoài bố mẹ anh, còn có một cậu bé cười lên có lúm đồng tiền.

“Ừ.” Bùi Thanh Hoài đặt cốc nước xuống, co một chân dài, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Là em trai tôi.”

“Anh có em trai sao?”

“Nhỏ hơn anh mấy tuổi, tim yếu, hồi nhỏ phải điều trị ở nước ngoài. Về nước ở mấy năm, đến mười sáu tuổi lại đi, sang Stanford học tiếp.”

“…”

Bùi Thanh Hoài không biểu lộ cảm xúc gì, xoay người lại có vẻ vô tình hỏi:

“Em chưa từng gặp nó à?”

“Hả?” Tôi khá bất ngờ: “Tôi nên gặp rồi à?”

“…”

Lần này đến lượt Bùi Thanh Hoài im bặt.

Anh ấy dừng một chút, dời mắt đi: “Đúng là không nên.”

“Chẳng lẽ lúc tụi mình đăng ký kết hôn, cậu ta có gửi quà?” Tôi không chắc về thái độ của Bùi Thanh Hoài: “Nếu tôi quên mất thì cho tôi xin lỗi một tiếng nhé…”

“Không, không có. Không cần.” Anh ấy bình tĩnh chuyển chủ đề: “Chiều em muốn đi đâu chơi?”

Ngoài trời nắng chang chang.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, lại liếc nhìn anh.

Người đàn ông này lúc ở nhà có thói quen mở nút áo sơ mi tới tận xương quai xanh.

Vừa lười nhác vừa phóng túng.

Dụ dỗ tôi.

Tôi buột miệng: “Muốn chơi anh.”

Bùi Thanh Hoài: “?”

“Tôi… tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra, lần trước làm rách áo sơ mi của anh, vẫn chưa kịp đem đi sửa…” Tôi nói năng lộn xộn: “Chiều nếu không có gì, tôi… tôi có thể vá lại cho anh.”

“…”

Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, im lặng hai giây: “Được.”

Anh ấy nói: “Nếu em không có việc gì, tôi làm việc một lát.”

Tôi: “?”

10

Rồi, thật sự, tôi chỉ có thể… nhìn anh ấy.

Lôi máy tính ra.

Bắt đầu đọc tài liệu học thuật.

Tôi: “…”

[Bạn hiểu không, hồi cấp ba tôi luôn mơ, sau này nếu được ở bên người mình thích, ngày nào cũng sẽ đại chiến ba trăm hiệp.]

[Nhưng mà Bùi Thanh Hoài, anh ấy bị gì vậy.]

[Không đúng, tôi bị gì mới đúng chứ? Tôi nên nhào vào anh ấy mới phải, nhưng tôi không dám, hu hu hu hu…]

[Anh ấy giống y như giáo viên hướng dẫn của tôi, cảm giác như sắp mắng luận văn tôi là rác học thuật đến nơi rồi.]

……

Tôi tức điên, gửi liền một mạch mười tin nhắn cho Vu Miễu.

Vu Miễu rep ngay: [TD.]

Tôi: “…”

Tôi: [Cậu sao mà lạnh lùng dữ vậy!]

Vu Miễu: [Tớ lạnh lùng? Tớ lạnh bằng chồng cậu sao?]

Vu Miễu: [Cái tốc độ này thì đến năm con khỉ cậu mới ngủ được với Bùi Thanh Hoài à? Cậu chắc đời này còn có cơ hội không đấy?]

Tay tôi run lên, vô tình ấn phát vào nút phát giọng nói.

Giọng của Vu Miễu vang dội trong căn phòng ngủ tĩnh lặng đến chấn động cả màng nhĩ.

Tôi: “…”

Bùi Thanh Hoài quay lưng về phía tôi, sống lưng thẳng tắp, cả người rõ ràng cứng đờ.

Tôi nuốt nước miếng, cố gắng vớt vát:

“Bác sĩ Bùi, tôi có thể giải thích…”

Bùi Thanh Hoài khẽ thở dài, gập laptop lại: “Hình như em có chuyện muốn nói với tôi.”

Anh ấy nói: “Tôi cũng không bận đến mức đó, chúng ta có thể nói chuyện.”

Anh ấy quay người lại, tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của anh.

Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ.

Như thể rơi vào một đại dương màu nâu nhạt.

Tim tôi đập thình thịch.

Nín thở.

Ánh mắt người mình yêu đúng là như đại dương sâu thẳm.

“Tôi…”

Nhưng phải nói gì đây?
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 12



Rằng tôi đã thích anh ấy từ rất lâu rồi.

Lúc tái ngộ ở cấp ba, tôi cũng đâu biết anh sẽ trở thành thủ khoa khối.

Hay nhiều năm sau đó, sẽ trở thành bác sĩ Bùi.

Tôi chỉ nhìn thấy anh—cao cao gầy gầy, mặc đồng phục học sinh, đeo vợt tennis trên lưng, lặng lẽ đi ngược dòng người, băng qua sân trường lúc hoàng hôn.

Tôi cũng muốn được ngồi cùng bàn với anh.

Tôi cũng đã len lén nói với giáo viên rồi.

Thật sự là lén nói.

“Bùi Thanh Hoài.” Nhìn vào mắt anh, lòng bàn tay tôi bất giác đổ mồ hôi.

“Ừ.”

“Anh có thể… thích một người như tôi không?”

Một người như tôi là thế nào?

Một nữ minh tinh được công nhận là xui xẻo nhất trong giới.

Gia đình rất giàu nhưng bản thân thì chẳng có tài cán gì.

Tuy ngoài miệng suốt ngày rêu rao “Tôi đẹp hơn họ là đủ rồi”, nhưng chưa bao giờ tin rằng sẽ có ai vì khuôn mặt mà yêu tôi đến chết đi sống lại.

Tim tôi đập loạn xạ.

Bùi Thanh Hoài sững người.

Sau đó bắt đầu cân nhắc từ ngữ:

“Tiểu Duy, thật ra… ban đầu trong kế hoạch cuộc đời của tôi , không có ý định kết hôn.”

Trái tim tôi như rơi thẳng từ trên cao xuống.

Trước mắt lập tức dâng lên một tầng sương mù.

Tôi bỗng cảm thấy—so với việc nghe được câu trả lời, thì bị anh ấy từ chối… có lẽ còn đáng sợ hơn.

Tôi vội cắt ngang lời anh:

“Được rồi, tôi biết rồi, anh khỏi nói nữa.”

“Thịnh Duy.” Anh ấy kiên quyết: “Chuyện này rất nghiêm túc, anh phải nói rõ với em. Anh nghĩ…”

“Đã nói là đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe, anh phiền quá đi!”

Tôi đẩy mạnh anh ra.

Bùi Thanh Hoài cao 1m87, hoàn toàn không kịp phản ứng, bị tôi hất ngã nằm bẹp trên ghế sofa, mặt ngơ ngác.

Tôi nắm cổ áo anh ấy, dùng tàn dư tôn nghiêm cuối cùng, nước mắt lưng tròng đe dọa:

“Anh nói thêm một câu nữa thôi, tôi đánh chết anh.”

“…”

11

Buổi chiều hôm đó trôi qua cực kỳ dài.

Còn buổi tối lại càng dài hơn nữa.

Tôi rất muốn khóc, nhưng tôi và Bùi Thanh Hoài phải ngủ chung một chiếc giường.

Không thể khóc.

Cố nhịn.

Tắt đèn rồi, tôi quay lưng lại với anh ấy, ở trong bóng tối điên cuồng trút bầu tâm sự với Vu Miễu.

Tôi không tắt âm thanh bàn phím, từng phím từng phím gõ vang lên lạch cạch lạch cạch.

Bùi Thanh Hoài: “……”

Anh ấy không nhịn được, trở mình: “Tiểu Duy.”

Tôi mặc kệ.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Tôi vẫn mặc kệ.

Giọng anh ấy trầm thấp, chậm rãi nói:

“Bệnh viện của bọn tôi có một chương trình tu nghiệp, có thể đến Hương Thành ở lại một năm. Theo kế hoạch ban đầu của tôi thì nửa năm nữa mới bắt đầu chương trình đó. Nhưng bây giờ bệnh viện nói, tôi có thể đi sớm hơn.”

“……”

“Cho nên tôi nghĩ…”

“Muốn ly hôn sớm đúng không?” Tôi đột ngột quay người lại, đối diện với anh ấy: “Vậy thì ngày mai chúng ta đến Cục Dân chính đi.”

“……”

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ấy .
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 13



Nhưng rõ ràng cảm nhận được Bùi Thanh Hoài đang sững người.

Sau đó, giọng anh ấy trầm xuống:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Thầy bói chỉ nói là phải kết hôn để trấn áp, có nói là phải kéo dài bao lâu đâu.” Giọng tôi thản nhiên: “Chọn ngày chi bằng đụng ngày, ly sớm đi cho rồi.”

“……”

Bùi Thanh Hoài không nói gì nữa.

Anh ấy nhìn tôi, lồng ngực phập phồng, hô hấp không hề bình tĩnh.

Mấy lần muốn nói lại thôi, hồi lâu sau, giọng Bùi Thanh Hoài khàn đặc thốt ra bốn chữ:

“Tôi không đồng ý.”

Chiếc điện thoại bị kẹp dưới gối đột nhiên rung lên.

Tôi cúi đầu nhìn, thấy Vu Miễu gửi đến một tin nhắn:

[Tớ tìm được rồi! Trên diễn đàn trường họ, mấy năm trước có người nhắc đến sư muội của Bùi Thanh Hoài!]

[Giống anh ta, đều học liên thông thẳng từ cử nhân – thạc sĩ – tiến sĩ, cùng chung một giáo sư hướng dẫn. Nghe nói Bùi Thanh Hoài rất chăm sóc cô ấy, có nhiều người từng bắt gặp dịp Giáng Sinh hay Tết anh ta xách túi quà đứng dưới ký túc xá nữ, nên ai cũng đoán hai người đang hẹn hò.]

[Nhưng sau khi cô sư muội đó tốt nghiệp thì không làm việc ở Bắc Thành nữa, nên… chắc hai người từng yêu nhau, rồi chia tay?]

Tôi lướt xuống.

Thấy Vu Miễu gửi đến một tấm ảnh.

Là một cô gái có ngoại hình thanh tú, cười lên thì mắt cong cong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thông minh.

Tôi: “……”

Tôi gập điện thoại lại, hậm hực nghĩ… Hay là tôi cũng đi học tiến sĩ đi.

“Tiểu Duy.” Thấy tôi vẫn không nói gì, Bùi Thanh Hoài hỏi: “Em ngủ rồi à?”

“Chưa.”

Tôi hít mũi một cái, chợt nhớ đến…

Cũng đâu phải ngày một ngày hai nữa.

Bùi Thanh Hoài từ nhỏ đã chán ghét sự ngu ngốc.

Anh ấy tuyệt đối sẽ không thích một người đầu óc rỗng tuếch.

Ví dụ như tôi.

“Không đồng ý thì thôi.”

Dù sao thì thời hạn hợp đồng cũng chẳng còn bao lâu.

Tôi uể oải nói: “Vậy thì đợi hết hợp đồng rồi ly hôn.”

Cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi.

Nói xong, tôi chui đầu vào chăn.

Trong bóng tối, hồi lâu vẫn không có âm thanh nào vang lên nữa.

Ngay lúc tôi tưởng rằng Bùi Thanh Hoài sẽ không mở miệng nữa—

Anh ấy lại bất chợt cất tiếng, giọng rất trầm, khàn khàn nói:

“Vậy thì sau khi ly hôn, em định đi đâu?”

Một câu hỏi kỳ quặc thật.

Tôi không đáp.

“Ly hôn rồi, em vẫn sẽ về nhà chứ?”

“……”

“Cũng không cùng tôi về nhà nữa à?”

“……”

“Cũng sẽ không đến bệnh viện tìm tôi nữa…”

A a a a! Anh bị bệnh à!

Tôi nắm chặt lấy chăn, bịt kín đầu.

Trốn tránh đề tài, muốn bịt hết tất cả âm thanh của anh ấy ở bên ngoài.

12

Sau đêm đó, tôi đơn phương bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh với Bùi Thanh Hoài.

Không phải là tôi không muốn gặp anh ấy.

Nhưng chỉ cần nghe thấy tên anh ấy thôi là tôi đã muốn khóc rồi.

Tôi vào đoàn quay phim.

Thấy áo blouse trắng là muốn rơi nước mắt; thấy ống nghe là lại muốn rơi nước mắt.

Quản lý gọi video mắng tôi:

“Vô dụng! Em có thể có chút tiền đồ được không!”

Tôi càng khóc to hơn: “Thì sao chứ! Chị chưa từng thấy ai thất tình à! Hơn nữa em đâu có khóc khi đang quay, em nhịn đến khi quay xong mới khóc mà! Ngay cả giờ nghỉ mà chị cũng mắng em, chị còn tình người không vậy!”

Quản lý: “Tiểu Dương, tịch thu điện thoại của em ấy.”

Trợ lý Tiểu Dương cuống quýt chạy đến, lấy điện thoại của tôi.

Tôi vừa rơi nước mắt vừa nằm dài trên giường, nghĩ—

Bùi Thanh Hoài đang làm gì nhỉ?

Chắc là đang tăng ca.

Anh ấy thích tăng ca nhất mà.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 14



Biết đâu đang ôm tấm ảnh của sư muội mà tăng ca.

Không có điện thoại, tôi cứ như thể bị cách ly khỏi thế giới, thê thảm làm việc suốt bảy ngày.

Tới ngày thứ tám, một nữ diễn viên trong đoàn rủ tôi livestream cùng.

Tôi chống cằm, uể oải trả lời bình luận:

“Chồng à? Không biết nữa, lâu lắm rồi không gặp.

“Tôi vào hay không vào đoàn thì cũng không gặp được anh ấy… anh ấy bận lắm luôn ấy.

“Kim cương Hồng? Đúng là do anh ấy mua, nhưng mà…”

Hình như không phải mua cho tôi.

Nhà tân hôn và nhẫn cưới, vốn dĩ, có lẽ đều là chuẩn bị cho sư muội kia.

“Haizz…” Tôi thở dài một hơi: “Giá mà tôi có hai ông chồng thì tốt rồi, như vậy anh ấy cũng đỡ vất vả.”

Hơn nữa, nếu như có hai người…

Thì ít nhất cũng sẽ có một người yêu tôi.

Tới lượt tôi được yêu rồi.

Bình luận điên cuồng đồng tình:

[Chuẩn luôn, tình yêu là cảm giác mình thiếu nợ mà!]

[Quả nhiên, phụ nữ chúng ta luôn là người mềm lòng hơn!]

Tôi rất hài lòng.

Livestream xong, tôi ngã người xuống giường rồi ngủ luôn.

Tiểu Dương hấp tấp chạy vào:

“Chị Tiểu Duy! Có một số lạ gọi tới, nói là học trò của bác sĩ Bùi, có chuyện gấp muốn tìm chị!”

Tôi ngẩn người, nhận lấy điện thoại.

Bên kia vang lên tiếng hét the thé của một nam sinh:

“Sư mẫu! Sư mẫu! Nguy rồi!”

Tôi: “…… Cậu nói cho đàng hoàng.”

“Chị mau đến bệnh viện xem đi, thầy Bùi xảy ra chuyện lớn rồi!”

13

Mười hai giờ đêm, tôi đến bệnh viện đúng giờ.

Trông thấy Bùi Thanh Hoài đang truyền nước trong phòng cấp cứu.

Tôi: “……”

Tôi quay lại:

“Đây là chuyện nghiêm trọng mà cậu nói à?”

“Ờ… thầy ấy…” Cậu nam sinh gãi đầu ngượng ngùng, “Thật sự là chuyện lớn đó, em chưa từng thấy thầy Bùi uống rượu đến xuất huyết dạ dày… à không, trước đây thầy ấy chưa từng uống rượu luôn!”

Tôi liếc nhìn một cái:

“Vậy bây giờ anh ấy không sao rồi chứ? Cậu chăm sóc cho tốt nhé, tôi đi đây.”

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Cậu ta vội vã đưa tay chặn lại:

“Khoan đã! Sư mẫu! Chị… chị không ở lại với thầy Bùi một lúc sao? Dạo này thầy ấy trông rất khó chịu, ngày nào cũng mắng người, mắng xong thì lại ngẩn ra, rồi uống nhiều quá bắt đầu gọi tên chị…”

Tôi nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.

“Thầy… thầy ấy gọi tên chị rồi em mới biết, thì ra chị chính là sư mẫu.” Giọng c** nh* dần, lí nhí nói: “Chị xinh thật đấy, ngoài đời còn đẹp hơn trong phim… à không… em muốn nói là…”

Cậu ta nói:

“Chị ở lại với thầy một chút đi, em sợ lát nữa thầy nghĩ quẩn… rồi chết mất.”

“……”

Tôi quay người vào trong.

Phòng cấp cứu trong bệnh viện không nhiều.

Căn phòng nghỉ nhỏ này là bác sĩ trực nhường lại, không gian cực kỳ chật hẹp.

Bùi Thanh Hoài nghiêng đầu nằm trên ghế công thái học, sắc mặt không có chút máu, đôi chân dài hơi co lại, trông có phần lúng túng, chẳng biết đặt đâu cho vừa.

Tôi ngồi xuống bên cạnh.

Bùi Thanh Hoài lập tức chậm rãi tỉnh lại, giọng khàn khàn: “Thịnh Duy?”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Anh ấy im lặng một lúc, rồi quay mặt đi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Chúng ta chia tay được mấy năm rồi nhỉ?”

Tôi: “……”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 15



“Bùi Thanh Hoài.” Tôi thở dài, vạch trần: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh đang không vui à? Tuy chưa chắc tôi giúp được gì cho anh nhưng anh cứ nói thử xem, tôi nghe.”

“Tôi không có gì không vui cả.” Bùi Thanh Hoài mím môi: “Nghĩ đến chuyện sắp ly hôn, tôi vui lắm.”

“Vậy… thật ra là anh không muốn ly hôn?” Tôi chống cằm, chân thành cảm thấy khó hiểu: “Tại sao? Anh muốn tôi tiếp tục giúp anh đóng vai vợ chồng hạnh phúc trước mặt ba mẹ à?”

“Không.” Anh ấy nói: “Chúng ta có thể không cần phải giả vờ nữa.”

“Nhưng mà như vậy… giá cả sẽ khác đấy.”

Trải qua mấy ngày này, tôi cũng đã thông suốt phần nào.

Thích hay không, thật sự là không thể miễn cưỡng.

Chuyện đó không phải lỗi của Bùi Thanh Hoài, tôi không nên vì thế mà chiến tranh lạnh với anh.

Tôi khuyên anh:

“Tôi hiểu anh. Nhưng mà, dù anh không thể đến được với mối tình đầu thì cũng đừng chọn bừa như thế chứ. Nếu anh thật sự đau lòng, tôi giúp anh tìm lại sư muội cũng được…”

Bùi Thanh Hoài cau mày: “Sư muội nào cơ?”

Lần này đến lượt tôi sững lại:

“Cô gái hồi đại học ấy… mọi người đều nói hai người từng hẹn hò mà.”

“Bùi Thanh Hoài.” Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi bất chợt nghiêng người sát lại gần anh: “Anh không thích sư muội của anh?”

Trong màn đêm tĩnh lặng.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa, để lại vệt sáng mờ trên xương quai xanh của anh ấy.

Anh uống khá nhiều rượu, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lạ thường.

Nhưng ánh nhìn anh dành cho tôi lại rất chuyên chú.

Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Anh… chẳng phải là… chưa từng thích người khác sao.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một: “Anh thích tôi.”

Giây tiếp theo.

Bùi Thanh Hoài đưa tay giữ lấy đầu tôi, hôn xuống.

14

Không nói nên lời.

Những giọt nước mắt tôi mà khóc mấy hôm trước, đúng là uổng phí cả rồi.

15

Đúng như tôi vừa đoán ở giây trước.

Trong góc nhìn của Bùi Thanh Hoài, chuyện này quả nhiên lại có một phiên bản khác.

Anh ấy tình cờ va phải một đoạn nhân duyên, đối phương vừa hay lại là người anh thích.

Nhưng tôi lại tỏ ra vô cùng do dự.

Vì thế anh ấy đề xuất ký hợp đồng:

“Ban đầu anh nghĩ, thời gian nửa năm để vun đắp tình cảm chắc là đủ rồi. Sau đó có thể trực tiếp tỏ tình, hoặc… gia hạn hợp đồng.”

Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ, chúng ta lại chẳng có bao nhiêu thời gian để thật sự ở bên nhau. Hơn nữa, em cũng chẳng kiên nhẫn nghe anh nói hết.”

“Em đâu có? Rõ ràng là anh nói chuyện quá chậm.” Tôi ngồi ngoan ngoãn lắng nghe, nghe đến đó liền tròn xoe mắt: “Vậy hôm đó ở nhà mẹ chồng, rốt cuộc anh định nói gì?”

“Anh muốn nói, trước kia anh không có ý định kết hôn. Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu muốn cưới vợ. Nhưng chuyện này nghiêm túc lắm, lời tỏ tình nên là do anh nói ra. Ngoài ra… em có muốn cùng anh đến Hương Thành sống một thời gian không?”

“……”

Tôi khó tin nói:

“Dù anh có thở gấp, cũng không cần thở lâu đến vậy chứ?”

Bùi Thanh Hoài dựa vào ghế công thái học, hé môi định giải thích.

Bỗng nhiên bật cười khẽ, rồi lắc đầu:

“Đúng là cần rất lâu.”

“Từ lần đầu tiên anh muốn tỏ tình… đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi.”

“Thịnh Duy.”

Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Từ hồi học cấp ba, anh đã thích em rồi.”

Hôm đó là ngày khai giảng năm lớp 10.

Người em trai ốm yếu của Bùi Thanh Hoài ngất xỉu giữa đám đông, anh ấy còn đang chần chừ, do dự không biết có nên ra tay giúp hay không—

Đã có một cô gái chạy đến trước cả anh.

Cõng một mét bảy Bùi Triết lên, phóng một mạch như chạy đua 100 mét.

Bùi Thanh Hoài: “……”

Mọi người đều biết, lớp bên cạnh có một thiên tài học nhảy lớp, học toán siêu giỏi.

Nhưng rất ít người biết, đó là em trai của Bùi Thanh Hoài.

Bùi Thanh Hoài cũng không muốn ai biết.

Anh ấy im lặng, tránh né Bùi Triết.

Cũng lẩn tránh những lời khen ngợi dành cho cậu ta.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 16



Nhưng kể từ hôm đó.

Anh ấy bắt đầu nhìn thấy, em trai mình cùng cô gái đó, làm rất nhiều việc với nhau.

Cùng dạo bước trên sân vận động, ăn trưa cùng nhau.

Hoặc là, chia nửa phần sườn kho của cô ấy cho Bùi Triết.

Rõ ràng…

Là Bùi Thanh Hoài quen cô ấy trước cơ mà.

Anh cũng thích ăn sườn kho nữa.

Thế nhưng.

Bùi Thanh Hoài nghĩ, sau này anh sẽ không bao giờ ăn sườn kho nữa.

16

“Vậy lúc đó anh tưởng… em và Bùi Triết đang quen nhau?”

Tôi nghe xong mà chẳng hiểu gì cả:

“Cậu ấy đúng là từng tỏ tình với em, nhưng em đã từ chối rồi. Hóa ra cậu ấy là em trai anh… mà cậu ấy chưa bao giờ nói với anh sao? Với lại, sao anh không hỏi em?”

「Anh em ruột cũng có những bí mật riêng。」

Bùi Thanh Hoài không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

「Vả lại, em cũng đâu hỏi chuyện sư muội của anh。」 Bùi Thanh Hoài nói:

「Anh chăm sóc tất cả sư muội, sư đệ, chứ không phải chỉ riêng cô ấy. Quà là thay bạn cùng phòng đưa giúp, anh chỉ là người vận chuyển mà thôi。」

Trời đã về khuya, tôi hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào nữa.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi kéo ghế lại, ngồi gần anh ấy thêm chút nữa:

"Hỏi nhanh đáp nhanh."

"Em hỏi đi."

"Sao còn có y tá đồng nghiệp mai mối cho anh?"

"Vì họ không biết anh đã kết hôn. Anh đã chuẩn bị kẹo cưới, nhưng sau khi ký hợp đồng thì lại không biết có nên phát nữa không."

"Tại sao không đeo nhẫn?"

"Lúc rửa tay thì tháo ra. Khi làm phẫu thuật, anh đều đeo nó trên cổ."

"Tại sao lại từ chối em?"

"Bởi vì..." Bùi Thanh Hoài sững lại,

"Anh từ chối em khi nào chứ?"

"Anh luôn lạnh nhạt với em mà." Tôi đưa tay về phía anh ấy, anh lập tức tránh đi,

"Thấy chưa, đến giờ rồi mà anh còn không cho em sờ cơ bụng của anh!"

Bùi Thanh Hoài: "……"

Bùi Thanh Hoài ngừng lại vài giây, có phần lúng túng mà dời ánh mắt đi:

"Em... nếu đạt được mục đích rồi, có phải sẽ lập tức biến mất không?"

"……"

Tôi lặng lẽ rướn người lại gần hơn nữa.

Thấy chiếc cổ trắng lạnh của anh ấy giờ đang hơi ửng đỏ vì lý do mập mờ.

Tôi áp sát, thì thầm:

"Em trông giống người xấu lắm sao?"

Bùi Thanh Hoài đáp không chút do dự:

"Rất giống."

Tôi khẽ l**m anh ấy một cái.

Như một nụ hôn nhẹ rơi trên má.

"Giờ thì sao?"

Bùi Thanh Hoài quay sang, lập tức nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi qua:

"Giờ thì anh càng giống kẻ xấu hơn."

Tối đó, tôi ở bệnh viện trông Bùi Thanh Hoài suốt đêm.

Sau nửa đêm, phòng cấp cứu trống một giường bệnh, tôi chợp mắt bên cạnh anh ấy được một lúc.

Sáng sớm, tôi lặng lẽ dậy, rời đi.

Người đàn ông bên cạnh lập tức mở mắt, kéo tôi lại:

"Đi đâu?"

Tôi: "Về đi làm."

Sắc mặt anh ấy chẳng còn bao nhiêu máu, tôi dịu dàng v**t v* khuôn mặt anh:

"Đừng lo, em đã nói với cô giúp việc ở nhà rồi. Chút nữa cô ấy sẽ đến, mấy hôm tới sẽ chăm anh thật tốt."

Bùi Thanh Hoài: "?"

Bùi Thanh Hoài: "Em phải làm bao lâu?"

"Nhanh thôi, chắc tầm một hai tuần là cùng..."

Bùi Thanh Hoài im lặng.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 17



Ngón tay của anh ấy vẫn đặt trên cổ tay tôi, làn da trắng lạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi nhẹ lên.

Mấy giây sau, anh buông tay:

"Được rồi."

Bùi Thanh Hoài mím môi:

"Anh không sao, em cứ đi đi."

Tôi gật đầu, xoay người.

Còn chưa đi đến cửa.

Phía sau bỗng vang lên một tiếng "rầm" nặng nề.

Tôi: "……"

Ngoảnh đầu lại, cả người Bùi Thanh Hoài đã ngã lăn xuống sàn.

Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy lại đỡ anh dậy:

"Sao thế? Có đau không?"

Bùi Thanh Hoài vẫn bình tĩnh như không:

"Vừa định lấy điện thoại thì tự nhiên thấy hơi choáng một chút, anh không sao đâu."

"……"

Anh trông chẳng giống là "không sao" chút nào hết!

Tôi do dự một lát, thử thăm dò:

"Hay là… mỗi tối em đều tới đây?"

Bùi Thanh Hoài lập tức bắt lời:

"Được. Em đi đi, tối gặp."

"……"

17

Chẳng lẽ tôi bị gài bẫy rồi?

Trên đường quay về đoàn phim, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao.

Nhưng đúng là… tôi không yên tâm về Bùi Thanh Hoài.

Hơn nữa.

Rõ ràng.

Cái ngày tôi chính thức được sờ vào cơ bụng của bác sĩ Bùi… đã không còn xa nữa rồi.

Thôi thì mỗi ngày về nhìn anh ấy một cái cho chắc ăn.

Tiểu Dương thấy tôi lúc thì ngẩn người, lúc lại cười cười như kẻ ngốc, liền hỏi:

"Chị Tiểu Duy, chị có muốn ăn gì không?"

"Không ăn."

"Chocolate cũng không ăn à?"

"Không... sao lại nói là 'cũng'?"

"À, vì lúc chị mới ra mắt ấy, chị rất thích ăn chocolate mà. Lúc nào trong túi cũng có, còn chia cho mọi người nữa." Cô bé nói,

"Sau này bị quản lý bắt ép giảm cân thì mới thôi. Em cứ tưởng chị sẽ muốn ăn một ít."

Chocolate...

Tôi sững người, một lúc lâu không hoàn hồn.

Liền gửi tin nhắn cho Vu Miễu:

[Cậu có thể hỏi giúp tớ chuyện này không? Hỏi Bùi Triết xem hồi xưa cậu ta với anh trai của cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy?]

Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh.

Vu Miễu vẫn chưa trả lời tôi.

Đêm khuya, trở về nhà, bác sĩ Bùi hiếm hoi đã rửa mặt xong, dựa đầu vào giường nghỉ ngơi.

Anh ấy xuất viện sớm, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.

Tôi tự giác vén chăn anh ra, chui vào nằm bên cạnh:

"Bùi Thanh Hoài, bỏ tài liệu xuống, tắt đèn đi."

Anh ấy khẽ bật cười, đặt iPad xuống:

"Anh vẫn là bệnh nhân mà."

"Thì sao?"

"Vợ hung dữ quá."

"……"

Tôi xoay người lại, hôn nhẹ một cái lên mặt anh:

"Được rồi."

Rồi lập tức rút lui.

Bùi Thanh Hoài cười thấp giọng, điều chỉnh đèn đầu giường mờ đi:

"Hôm nay anh không làm việc suốt, có xem livestream một chút."

"Livestream?"

"Ừ, nhìn thấy Tiểu Duy."

Giọng anh ấy trầm thấp, từ tốn.

Nhưng sau chuyện đêm qua, sự nguy hiểm ẩn trong người anh ấy đã hoàn toàn không che giấu nổi nữa.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 18



Như một con báo ẩn nhẫn bấy lâu, cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.

Tôi bỗng cảm thấy không ổn.

Muốn bỏ chạy rồi.

"Đợi đã, anh không phải xem cái đó..."

"Vợ à." Anh ấy giữ chặt cổ tay tôi,

"Dạo gần đây, em có bất mãn gì với anh sao?"

"……"

"Anh đúng là quá bận, nhưng nếu vợ cần, anh có thể lập tức về ngay." Bùi Thanh Hoài dừng một chút rồi hỏi:

"Thật sự cần tới tận hai ông chồng à?"

Chuông báo động vang khắp nơi, tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng:

"Không phải, nghe em giải thí—"

Bị anh ấy đè trở lại.

"Đã muốn hai rồi, sao vợ không chơi hẳn bảy người luôn đi?" Anh cúi sát tai tôi, thì thầm như ma quỷ:

"Ai không trụ nổi nữa thì xuống giường,đào thải người yếu nhất để đàn ông khỏi sinh lười.”

"……"

Tối hôm đó, tôi thề.

Tôi vốn chỉ định về nhà trông anh ấy một lát thôi mà.

Vậy mà không hiểu sao, bị "trông" cho toát cả mồ hôi.

Cái thể lực này… chỗ nào giống bệnh nhân cơ chứ?!

Từ nửa đêm đến sáng hôm sau, tôi gối đầu lên ngực anh mà ngủ thiếp đi.

Mơ màng còn muốn nhắn cho Vu Miễu một câu… Sờ được rồi.

Tuy phải trả một cái giá nhất định nhưng cuối cùng, tôi cũng sờ được cơ bụng của Bùi Thanh Hoài rồi!!!

18

Trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Thanh Hoài đã bế tôi dậy:

“Dậy đi, Tiểu Duy.”

“……”

“Trợ lý gọi điện nói sắp đến dưới nhà rồi, bảo em dậy chờ chị ấy.”

“……”

Tôi mơ mơ màng màng, mắt mở không nổi.

Rốt cuộc số tôi khổ cỡ nào…

Tại sao hôm nay còn phải đi làm chứ…

Bùi Thanh Hoài đợi vài giây mà không thấy tôi có động tĩnh gì, thở dài rồi bế tôi vào phòng tắm rửa mặt:

“Cố thêm hai ngày nữa thôi.”

“Hửm?”

“Anh đang xem mấy khu nhà, chiều nay sẽ đi mua một căn ngay gần phim trường.”

“……”

Tôi giật mình tỉnh hẳn: “Anh bình thường một chút đi.”

Bùi Thanh Hoài đưa bàn chải điện đã bóp sẵn kem đánh răng cho tôi.

Tôi hậm hực đánh răng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, bỗng hỏi:

“Bùi Thanh Hoài.”

“Hử?”

“Người nhà anh… trước đây đối xử với anh rất tệ phải không?”

“……”

Anh ấy khựng lại một chút: “Sao thế?”

“Hồi đi học, ba mẹ anh chưa bao giờ đi họp phụ huynh, còn phụ huynh của Bùi Triết thì chưa từng vắng mặt.”

Mặc dù Dư Miểu vẫn chưa trả lời tin nhắn tôi.

Nhưng sau chuyện tối qua, tôi bỗng nhớ ra vài chuyện.

Trước đây cứ tưởng chẳng liên quan.

Nhưng giờ nghĩ lại…

“Anh toàn ăn cơm ở căn-tin, còn Bùi Triết từng cho em xem cơm trưa người nhà cậu ta chuẩn bị.”

“Anh ghét các hoạt động thể thao cần phụ huynh tham gia, chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng Bùi Triết thì rất tích cực, rõ ràng cậu ta có bệnh tim mà vẫn tham gia.”

“Anh…”

“Thịnh Duy.” Bùi Thanh Hoài cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt màu nâu nhạt như biển sâu.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 19



Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động: “Chuyện thời học sinh… đã qua rồi.”

“… Làm sao mà qua được.”

Nhìn anh ấy bình thản như vậy, tôi bỗng thấy thương cho anh.

Tôi ngồi lên bàn rửa mặt, kéo mặt anh ấy lại đối diện với mình: “Nhìn em.”

Bùi Thanh Hoài không nói gì, chỉ nhìn tôi.

“Thầy cô nói với em là sức khoẻ của Bùi Triết không tốt, bảo em quan tâm cậu ta nhiều hơn.”

“Ừ.”

“Em không phải vì thích Bùi Triết mới ăn trưa cùng cậu ta. Em chưa từng thích Bùi Triết.”

“Ừ.”

“Nếu được học lại cấp ba, em muốn ăn cơm trưa cùng anh.”

Bùi Thanh Hoài nhìn tôi thật lâu.

Nghe xong câu này, đuôi mắt anh ấy rõ ràng đỏ lên, nhưng vẫn nở nụ cười:

“Vậy em cũng sẽ mua hai phần sườn, rồi chia cho anh một phần à?”

“Em sẽ mua hai phần, nhưng không chia cho anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

“Nếu là anh, em sẽ muốn ăn cùng.”

Vừa dứt lời, nụ hôn của Bùi Thanh Hoài liền rơi xuống.

Con người mỗi ngày đều cần ăn ba bữa.

Nếu ăn cùng nhau…

Tức là ngày nào cũng sẽ gặp nhau.

——Vậy sau này cùng nhau ăn cơm nhé.

Nụ hôn của Bùi Thanh Hoài dần dần dịch xuống dưới.

Tôi mơ màng nghĩ:

“Khoan đã, trợ lý vẫn còn đang đợi em…”

“Ừ, anh sẽ xuống xin lỗi chị ấy.”

“……”

Chắc chị ấy hiểu cho tôi nhỉ…

Trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ như vậy…

Dù sao thì, đi trễ vốn là chuyện thường tình của cuộc sống.

Cuộc đời là như thế, mối tình đơn phương dai dẳng của bác sĩ Bùi cũng là như thế.

Dù đã muộn nhiều năm như vậy, nhưng đến cuối cùng… Anh ấy vẫn trở về bên tôi.

Phiên ngoại 1

Trước đây, Bùi Thanh Hoài từng nói, người trưởng thành đầu óc bình thường thì sẽ không nắm tay nhau lúc ở nhà.

Thế nên Thịnh Duy cũng rất ít khi nắm tay anh,

Dù là khi ở nhà hay lúc ở bên ngoài.

Cho đến một hôm.

Sau bữa tối, Bùi Thanh Hoài bỗng nhíu mày:

“Cổ tay anh đau quá.”

“Đau nghiêm trọng lắm à?” Thịnh Duy lo lắng hỏi: “Đau như thế nào? Có phải viêm gân không?”

“Không biết nữa.”

Anh hơi nhíu mày, cúi đầu không nói, trông như đang chìm trong suy nghĩ.

Thịnh Duy dịch người sang bên cạnh, giúp anh xoay cổ tay:

“Thế còn thế này?”

“Có đỡ hơn một chút, nhưng không nhiều lắm.”

“Anh dùng tay quá sức rồi đấy.” Thịnh Duy bóp từng ngón tay cho anh: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ừm.”

Bùi Thanh Hoài gật đầu, để mặc cô ấy nắm tay dẫn ra phòng khách, cùng cô xem phim.

Rồi không hiểu sao…

Mười ngón tay của cả hai lại dan vào nhau cả buổi tối.

Phiên ngoại 2

Tuy không định ly hôn nữa.

Nhưng Bùi Thanh Hoài vẫn soạn một bản hợp đồng bổ sung.

Chủ yếu liên quan đến việc phân chia tài sản.

Thịnh Duy xem xong bản hợp đồng thì cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Bùi Thanh Hoài.

Nhưng đúng lúc anh ấy trực ca, cả tuần không về nhà.

Lúc gặp lại đã là buổi chiều thứ Bảy.

Thịnh Duy đang chợp mắt nghỉ trưa, bỗng cảm thấy chăn bị kéo xuống, bên cạnh có thêm một người.

Rồi cô bị đối phương ôm chặt vào lòng.

Bùi Thanh Hoài mang theo hơi lạnh, thở dài trên đỉnh đầu cô:

“Anh mệt quá, đêm qua trực cấp cứu, chỉ ngủ được bốn tiếng.”

“Vậy thì mau ngủ một lát đi.” Thịnh Duy chọc vào cơ ngực của anh: “Tỉnh rồi giải thích cái bản hợp đồng kia với em. Không phải tất cả thẻ ngân hàng của anh đều đã nộp lại cho em rồi sao? Sao còn muốn chia tài sản riêng cho em nữa?”

Bùi Thanh Hoài mệt đến không mở mắt nổi:

“Anh buồn ngủ lắm…”

“……”

“Tối nay lại phải quay về làm tiếp…”

“……”

“Tiểu Duy.” Bùi Thanh Hoài khàn giọng: “Thương anh chút đi…”

“……”

Giấc ngủ trưa của Thịnh Duy… thành ra toát cả mồ hôi.

Rồi hoàn toàn quên béng mất bản hợp đồng kia.
 
Back
Top Bottom