Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPAe7pwaoon7p_8Jss-z3omCzFzRodIjKsLwFL71RXEIGjqXjMavh9qrRAtVFMEkJgyMQfM6tVI19qo5mLUaeLji6ygYB_CLS1SeRJUsuyMttNBYItsS8nXpvUfzvS_oKwXR0UIxmSQaQhhOq52PeBD=w215-h322-s-no-gm

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Tác giả: Thanh Sơn Tiểu Dã
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi kết hôn chớp nhoáng với người anh trai thanh mai trúc mã – một bác sĩ sống kiểu cấm dục.

Đêm nào anh ấy cũng bảo mệt, giục tôi đi ngủ sớm.

Trong buổi livestream, tôi than thở: “Nếu tôi có hai ông chồng thì anh ấy đâu phải vất vả như vậy.”

Fan ùn ùn vào khen: “Yêu là luôn cảm thấy mình nợ đối phương, phụ nữ chúng ta đúng là lúc nào cũng mềm lòng!”

Tối hôm đó, bác sĩ Bùi, người xưa nay luôn lạnh lùng điềm tĩnh, lại gõ cửa phòng ngủ của tôi.

Từ nửa đêm đến sáng hôm sau, tôi khóc đến khản cả giọng.

Anh ghé sát tai tôi, giọng khàn đặc hỏi:

“Hai ông chồng cơ à? Sao phu nhân không lấy hẳn bảy người? Ai ‘mềm’ trước thì xuống giường trước, đào thải người “yếu” nhất để đàn ông khỏi lười biếng.”​
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 1



1

Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn.

Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh.

Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc.

Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc.

Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói.

Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn:

“Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.”

Tôi không tin.

Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ.

Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi.

Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa.

Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài.

Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh.

Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm:

“Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con lấy ảnh hả…”

Tôi còn chưa dứt lời.

Giây tiếp theo, Bùi Thanh Hoài được nhân viên phục vụ dẫn qua tấm bình phong, đẩy cửa bước vào.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Luồng gió nhẹ lướt qua tai tôi.

Tôi bị chất giọng khàn, trầm như loa bass của anh đánh trúng, ngẩn người mất ba giây rồi mới ngẩng đầu lên.

Rồi ánh mắt tôi va phải đôi mắt màu nâu nhạt, sâu thẳm của anh.

Anh cất giọng trầm thấp: “Cháu chào dì. Chào Tiểu Duy.”

Tôi nín thở.

Vài năm không gặp, Bùi Thanh Hoài dường như còn cao lớn hơn xưa.

Anh đến vội, vẫn chưa kịp thay đồ.

Chiếc áo khoác phi công màu đen khoác bên ngoài, bên trong là chiếc sơ mi quân đội màu xanh rêu chưa cởi nút.

Cả người anh cao ráo rắn rỏi, toát lên khí chất chính trực nghiêm nghị, đôi chân dài chẳng biết đặt đâu cho vừa.

Mẹ tôi lên tiếng bắt chuyện: “Lâu quá không gặp Tiểu Bùi rồi, chắc con cũng nghe qua chuyện của Tiểu Duy, Tiểu Duy nhà dì…”

“Từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đã phải lòng anh rồi.” – tôi cắt ngang, từng chữ rõ ràng, nhìn Bùi Thanh Hoài đầy nghiêm túc:

“Chúng ta kết hôn đi, bác sĩ Bùi.”

Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.

Mẹ tôi và Bùi Thanh Hoài đều sững người trước lời nói thẳng thắn của tôi.

Giữa bầu không khí im ắng, tôi nhìn anh chăm chú, nhịn mãi rồi vẫn không nhịn được.

Tôi dè dặt hỏi:

“Nếu tôi và anh đi đăng ký kết hôn, tôi có được sờ cơ bụng của anh không?”

Bùi Thanh Hoài: “…”

Bùi Thanh Hoài: Hả?

2

Và rồi...

Tóm lại là...

Chúng tôi đã đăng ký kết hôn với tốc độ ánh sáng.

Bùi Thanh Hoài hơn tôi nửa tuổi.

Hai nhà chúng tôi vốn quen biết nhau từ lâu, hồi mẫu giáo từng là hàng xóm một thời gian, còn thường xuyên đi học và tan học cùng nhau.

Nhưng sau đó, khi tôi lên tiểu học thì nhà tôi chuyển đi.

Lên cấp ba tôi mới gặp lại anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy gần như không nói chuyện với tôi nữa.

Anh ấy đấy à ...

Ngoại hình đẹp, học giỏi, gia thế siêu khủng – ông nội là sĩ quan cấp cao, bà nội là nghệ sĩ dương cầm.

Đúng chuẩn con nhà người ta – thiên chi kiêu tử bước ra từ sách giáo khoa.

Đáng tiếc, có một khuyết điểm chí mạng:

Tính cách cực kỳ khó ưa, trên trán như viết mấy chữ “người lạ đừng đến gần”.

Hoàn toàn không giao du với bạn bè cùng lớp.

Hồi đó, hoa khôi trường từng đỏ mặt đi xin xỏ giáo viên:

“Em muốn học chung với Bùi Thanh Hoài để cùng nhau tiến bộ ạ.”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 2



Bùi Thanh Hoài không thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt cắt ngang:

“Chỉ số IQ thấp dễ lây. Tôi không học chung với người học kém.”

Một câu đâm thẳng vào tim.

Hoa khôi ôm mặt khóc chạy mất.

Thế nên, mỗi lần tiếp xúc với anh, tôi luôn rất cẩn thận, dè chừng, lấy im lặng làm nguyên tắc sống còn.

Anh ấy không hỏi, tôi không nói. Anh vừa ấy mở miệng, tôi đã hoảng hốt.

Bùi Thanh Hoài hỏi: “Cậu có thấy bài tập của tôi đâu không?”

Tôi: “Hả?”

Anh ấy: “Cậu làm chết cây xương rồng của tôi rồi à?”

Tôi cũng: “Hả?”

“…”

Do những cuộc trò chuyện như thế xảy ra nhiều quá, anh ấy cũng chán, không buồn hỏi nữa.

Nhưng vì tôi ít nói, lại không gây phiền phức nên rốt cuộc lại trở thành bạn cùng bàn lâu nhất của anh.

Không ngờ là, lớn lên rồi, hormone của anh ấy lại mạnh mẽ đến vậy…

Lạy Chúa.

Tôi âm thầm làm dấu thánh giá trong lòng.

Cảm ơn ngài đã ban cho con một người đàn ông có cơ bụng tám múi.

Rời khỏi cục dân chính, Bùi Thanh Hoài là người cầm lái.

Tôi ngồi ghế phụ, len lén chụp ảnh cánh tay nổi gân xanh của anh ấy rồi gửi cho bạn thân:

[Gửi tớ 500 tệ, sau này livestream cho cậu xem tay của Bùi Thanh Hoài – phó trưởng khoa ngoại bệnh viện hạng ba mỗi ngày.]

Bạn thân: [Chậc, thế thì cẩn thận vào. Nhớ đừng để anh ta phát hiện.]

Bạn thân: [Hai người chênh lệch size thế kia, một tay anh ta ôm cậu trong phòng tắm suốt một tiếng cũng còn dư sức. Chọc anh ta giận là cậu chỉ còn nước nằm im chịu trận thôi.]

Tôi: […]

Xe dừng lại trước siêu thị.

Bùi Thanh Hoài thấy tôi vừa cầm điện thoại vừa trầm ngâm, đôi mắt thì lấp lánh một vẻ rất đáng nghi, anh ấy ngừng lại một lát rồi hỏi:

“Có muốn vào mua chút đồ với tôi không?”

“Hả?”

“Mua một vài món đồ gia dụng.”

Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”

Hôm nay là ngày làm việc, đường phố khá vắng người.

Để chắc ăn, tôi vẫn đội mũ và đeo khẩu trang.

Đi ngang quầy đồ dùng vệ sinh cá nhân, Bùi Thanh Hoài cầm lên hai cặp ly súc miệng, hỏi:

“Em thích cặp nào?”

Ngón tay anh ấy thon dài.

Nhìn thôi cũng biết là kiểu người thắt cà vạt rất thành thạo.

Tôi chọn: “Cái có tai thỏ kia.”

Bùi Thanh Hoài gật đầu, im lặng đặt vào xe đẩy.

Đi ngang khu dép trong nhà, anh ấy lại hỏi: “Thích cái nào?”

Tôi vẫn chọn: “Thỏ.”

Thế là anh lại mua cho tôi một đôi mới.

Tiếp theo là khăn mặt, gối cổ, bàn chải đánh răng…

Đủ thứ to nhỏ khác nhau, chẳng mấy chốc, xe đẩy đã chất đầy đồ có hình thỏ con.

Cuối cùng dừng lại ở khu chăn ga gối đệm.

Tôi: “…”

Nhìn cái giường to đùng trước mặt, đầu tôi phải chạy mất cả ba vòng quanh trái đất mới kịp phản ứng:

“Mua mấy thứ này… là để sống chung à?”

Bùi Thanh Hoài nhướng mày: “Không thì sao?”

Anh ấy hỏi tiếp:

“Chẳng lẽ thầy bói bảo em chỉ cần đăng ký kết hôn là được kéo dài tuổi thọ, không cần sống chung, không cần hấp thụ dương khí từ đàn ông à?”

Tôi chột dạ gãi mũi: “Ồ… anh biết hết rồi hả.”

“Ừ, dì nói với tôi rồi.”

“Vậy anh…”

“Không sao. Nhà tôi cũng đang giục cưới, tôi cần một người vợ để đối phó.”

Ngừng một chút, Bùi Thanh Hoài nói:

“Hoặc là, chúng ta có thể ký một bản hợp đồng.”

“Hửm?”

“Tôi cho em mượn dương khí. Em giúp tôi đóng giả làm vợ chồng hạnh phúc trước mặt người nhà.”

Anh ấy hơi ngước mắt lên nhìn tôi, giọng điềm đạm trầm thấp:

“Nửa năm sau, hồ sơ đi tu nghiệp nước ngoài của tôi sẽ chính thức được thông qua. Đến lúc đó, chúng ta ly hôn, đường ai nấy đi.”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 3



3

Anh ấy lạnh lùng thật.

Chẳng khác gì hồi còn đi học.

Nhưng tôi vẫn đồng ý.

Có gì đâu, vốn dĩ anh ấy đâu có tình cảm với tôi.

Tôi đắn đo mấy hôm, rồi cũng dọn vào căn nhà tân hôn của anh ấy.

Đó là một căn biệt thự nhỏ ở cạnh bờ sông.

Nói ra cũng lạ.

Công việc của Bùi Thanh Hoài công việc bận tối mặt, cuộc sống thanh đạm, lại không có bạn gái, vậy mà đã mua sẵn nhà cưới rồi.

“Không biết chuẩn bị cho ai nữa…”

Tôi đúng là nhặt được món hời.

Nửa đêm, sau khi tắm xong, tôi đang đắp mặt nạ.

Vừa lẩm bẩm vừa nằm dài trên sofa.

Mở Weibo, đăng hình khoe nhẫn cưới.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 4



Dù gì cũng đã kết hôn, lại còn sống chung với nhau…

Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy lâu như vậy rồi, anh ấy còn không cho tôi đụng vào một cái.

Mới đầu, hai đứa vẫn còn ngủ chung giường, dù giữa chúng tôi như cách cả dải ngân hà, nhưng ít ra còn nằm chung một “chiều không gian”.

Vậy mà có một đêm, tôi mơ màng sờ trúng tay anh ấy, còn lẩm bẩm:

“Tay bác sĩ Bùi cứng ghê… chắc da trắng lắm, ngón tay cũng dài nữa…”

Sáng hôm sau, anh ấy ôm chăn, mặt lạnh tanh đứng ở đầu giường:

“Từ hôm nay, tôi ngủ ở phòng làm việc.”

Cứ như thể chỉ cần trễ thêm một giây, tôi sẽ nhào lên làm thịt anh không bằng.

Sớm biết thế thì hôm đó tôi nên liều luôn, nhân lúc tối trời mò qua hôn trộm một cái thật mạnh.

Bác sĩ Bùi đến vội, đi cũng vội.

Tôi nhìn túi “đồ dùng đặc biệt” mà anh ấy để lại, mở điện thoại ra, thấy bình luận của fan:

[Con bé chết tiệt này, ăn ngon thế, cho tôi ăn ké một miếng với “nhồm nhoàm nhồm nhoàm”!]

Tôi thở dài.

Tôi còn chưa được ăn miếng nào đây này.

Cái túi to đùng đó… rốt cuộc bao giờ mới được dùng tới chứ?

4

Tôi thấy hơi đau đau cái đầu.

Chỉ một chút thôi, không nhiều.

Vì cuộc sống của tôi sắp sửa xuất hiện thêm một chuyện dữ dội hơn khiến tôi đội cái mặt nạ “đau khổ”.

Tôi cầm điện thoại, đứng bên đường, nghĩ mãi không hiểu nổi:

“Từ từ đã, chị nói lại lần nữa xem?”

Quản lý đáp:

“Chị vừa nhận cho em một phim mới, nữ chính là bác sĩ. Nhớ đọc tài liệu vào nhé, đừng để đến tháng sau vào đoàn rồi vì cầm nhầm dao mổ mà bị mắng lên hot search.”

“…Nói lại lần nữa?”

“Nhận cho em một phim mới, nữ—”

“Không phải cái đó.” Tôi cau mày cắt ngang. “Năm ngoái chúng ta chẳng phải đã thống nhất rồi sao, từ giờ không nhận phim nghề nghiệp nữa mà?”

Tôi hoàn toàn không có chút kinh nghiệm trong bất kỳ lĩnh vực chuyên môn nào.

Quản lý thở dài:

“Giờ em học tạm đi. Chủ yếu là vì mấy diễn viên nam khác giờ cứ nghĩ em khắc họ, không ai dám nhận vai diễn đối đầu với em cả.”

“Nhưng mà…”

“Cố lên nhé! Chị tin em nhất định làm được! Tiểu Duy của chúng ta là giỏi nhất!”

“…"

Tút tút tút…

Chị ấy cúp máy.

Tôi: “…”

Mang khuôn mặt không cảm xúc về đến nhà.

Giữa đêm, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ phòng làm việc.

Lòng tôi… còn u ám hơn ánh sáng mờ mịt trong phòng khách lúc này.

Hình như Bùi Thanh Hoài đang làm việc.

Tôi bước tới, vừa định gõ cửa thì nghe giọng trầm thấp, điềm đạm của anh ấy vang lên, hình như đang nói chuyện điện thoại:

“Ừ, may là chỉ có tôi và cậu đọc bài luận này.

“Viết rất tốt, tôi đã xóa toàn bộ rồi.

“Cậu có thể dùng nó để nộp đơn xin giải Hugo. À, nhớ đừng ghi tên tôi.

“Không có gì nghiêm trọng đâu, cậu cứ viết nhanh lên. Viết xong rồi thì có thể viết lại rồi.”



Tôi: “…”

Thôi, dù có muốn tìm người giúp thì cũng không thể là anh ấy.

Anh ấy quá lạnh lùng.

Từng phút từng giây đều khiến tôi cảm thấy như đang bị giảng viên hướng dẫn tra tấn tinh thần.

Tôi lặng lẽ quay người, ra ghế sofa nằm thẳng cẳng.

Nghe thấy động tĩnh, Bùi Thanh Hoài bước ra, thử thăm dò, giọng nhẹ nhàng:

“Tiểu Duy?”

“Ừm.”

“Em ăn tối chưa?”

“Chưa…”

Tiếng sột soạt vang lên, tôi nghe thấy tiếng anh ấy bước lại gần.

Giây tiếp theo, Bùi Thanh Hoài bật cái đèn đọc sách cạnh sofa.

Ánh đèn vàng dịu ấm lập tức lan tỏa, chiếu sáng đôi mắt anh ấy đang nhẹ nhàng liếc nhìn tôi.

Anh ấy hỏi:

“Có muốn ăn gì không?”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 5



Đêm hè yên tĩnh, Bùi Thanh Hoài ở nhà một mình, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi đen, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai hàm có đường nét sắc sảo.

Một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội.

Giá mà anh ấy là người câm thì tốt biết mấy.

Tôi vẫn không nhịn được tim đập, l**m môi, dịu dàng gọi anh:

“Bác sĩ Bùi, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Hửm?”

“Anh nhìn tôi xem, trông có giống sinh viên y khoa không?”

“…”

Vẻ mặt Bùi Thanh Hoài khựng lại.

Tôi ngồi dậy, chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt đầy thành khẩn:

“Anh nói xem, liệu tôi có cơ hội… trở thành học trò của anh không?”

Bùi Thanh Hoài nhìn tôi chằm chằm, im lặng hai giây.

Rồi tháo kính xuống, bình thản nói:

“Trường tôi điểm chuẩn rất cao, em thi không đậu đâu.”

“…”

Tôi không chịu bỏ cuộc:

“Nhưng mà… mỗi năm các anh tuyển nhiều sinh viên như vậy, chẳng lẽ không thể… thi thoảng… nổi hứng… nhận một người có trí thông minh hơi thấp nhưng đặc biệt cá tính sao?”

Bùi Thanh Hoài suy nghĩ rồi đáp:

“Tôi thì không, nhưng có lẽ vài thầy cô khác sẽ.”

“Vậy em…”

“Nếu nhận một kẻ ngốc vào, cả nhóm ai cũng sẽ tức giận.”

“…”

Im lặng.

Im lặng chính là bến cảng của đêm nay.

Mặt tôi không chút biểu cảm, đứng dậy:

“Vậy không nói nữa, tôi đi hâm lại đồ ăn… Á!”

Chưa kịp nói hết câu, cổ chân tôi đã bị dây điện của đèn đọc sách quấn chặt, khiến tôi ngã nhào.

Bùi Thanh Hoài vội đưa tay ra đỡ lấy tôi.

Tôi theo phản xạ túm lấy cổ áo anh ấy, giây tiếp theo, nghe thấy tiếng “lách cách” — mấy chiếc cúc áo bung ra.

Rồi “bốp” một tiếng, tôi và cái đèn cùng ngã xuống đất.

Trong chớp mắt, cả phòng khách lập tức chìm vào bóng tối.

Tĩnh lặng.

Một khoảng yên lặng chết người.

Tôi bị ngực anh ấy đè cho choáng váng, đầu tôi tựa vào hõm cổ của anh , một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

Người anh ấy thật nóng.

Ngực cũng nóng, hơi thở cũng nóng.

Bờ vai rộng đến kinh ngạc.

Cơ thể rắn chắc đến choáng váng.

Tôi lại thấy chóng mặt.

Một lúc sau, trong bóng tối, Bùi Thanh Hoài khẽ nuốt nước bọt, khàn giọng gọi:

“Tiểu Duy?”

“Ừm…”

“Em ngồi dậy đi.”

“Tôi… cổ chân bị vướng, không dậy nổi…”

Anh ấy khựng lại.

Vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh khẽ thở dài:

“Sao tự dưng lại muốn làm bác sĩ?”

“Tại công việc tôi cần thôi… nhưng mà, tôi cũng thật sự rất muốn tìm hiểu về công việc của mấy người. Nhìn trông giỏi quá trời.”

Đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi ngẩng đầu khỏi ngực anh ấy, mắt lấp lánh:

“Bác sĩ Bùi, tụi mình kết hôn cũng lâu rồi, anh không muốn tôi hiểu thêm về anh một chút à?”

Dưới ánh trăng trong vắt, chiếc áo sơ mi của anh ấy bị tôi kéo bung, lộ ra nửa lồng ngực rắn chắc.

Nóng ran, phập phồng theo từng nhịp thở.

Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng có cảm giác anh ấy đang nhìn tôi.

Nhìn rất lâu.

Im lặng như một con báo săn mồi đang lặng lẽ rình mồi trong màn đêm.

Tôi bỗng thấy hoảng sợ, hơi muốn rút lui:

“Nếu không tiện thì thôi, tôi tìm người khác cũng đượ—”

Chữ “cũng được” còn chưa kịp thốt ra, anh ấy đã nói:

“Được.”

Bùi Thanh Hoài nhìn xuống, tránh dây điện của đèn đọc sách, đưa tay đỡ tôi dậy:

“Vậy sáng mai bảy rưỡi, đến khoa tìm tôi.”

“Tôi sẽ giải thích kỹ cho em biết về công việc của tôi.” Anh ấy ngừng lại một chút, yết hầu khẽ động: “Bạn học Thịnh Duy.”
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 6



5

Bảy rưỡi sáng.

Người tốt nào lại có thể dậy nổi vào giờ đó chứ?

Hồi năm tôi học lớp 12 cũng chưa từng có mặt ở lớp lúc bảy rưỡi nữa là.

Nhưng mà…

“Giải thích công việc.”

Là kiểu giải thích nào đây? Có phải kiểu hướng dẫn trong mấy truyện tiểu thuyết không?

Nghĩ tới thôi đã thấy k*ch th*ch rồi.

Vậy nên sáng hôm sau, tôi vẫn cố đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, có mặt đúng giờ trước cửa văn phòng của Bùi Thanh Hoài.

Bác sĩ Bùi đã thay xong áo blouse trắng, dáng người cao ráo, đang chuẩn bị dẫn sinh viên đi khám bệnh.

Tôi thử chào anh:

“Bác sĩ Bùi—”

Anh ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái, giọng nhàn nhạt:

“Đợi tôi một lát.”

Rồi dắt theo một nhóm sinh viên lướt qua trước mặt tôi.

Đi được một đoạn, tôi nghe một chàng trai trẻ hỏi:

“Thầy Bùi, người vừa rồi là bệnh nhân của thầy à?”

“Không phải.”

“Ồ… mắt cô ấy đẹp thật đó, sáng rực luôn, thầy có để ý không?”

“...Cậu rảnh quá à?”

...

Tôi: “…”

Tôi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang.

Mới giờ này mà đã có khá nhiều bệnh nhân đang ngồi chờ khám bệnh.

Chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng bác sĩ Bùi đâu.

Tôi buồn đến phát chán, bèn chụp đại một tấm hình có mấy chiếc ghế xanh, gửi cho bạn thân là Vu Miễu.

Vu Miễu lập tức nhắn lại:

[Cậu ở bệnh viện làm gì vậy? Bị bệnh à?]

Tôi nhắn: [Đến tìm chồng.]

Vu Miễu: [……]

Vu Miễu: [Tháng trước hai người còn chưa thân thiết, giờ đã quấn nhau như keo, còn dám lừa tớ là chưa có tiến triển! Thịnh Duy! Cậu không thấy lương tâm cắn rứt à?]

Tôi: [Nhưng tớ cũng đâu có gặp được anh ấy đâu. Cậu nói xem, hay là tớ cũng đi lấy số khám nhỉ?]

Vu Miễu cười lạnh: [Cậu cứ lấy đi, lát nữa bước vào thì hỏi luôn: bác sĩ Bùi, anh xem tim em có đang đập loạn nhịp không?

Tôi: 「……」

Tôi ngồi co ro một góc, chán đến phát ngán.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Bùi Thanh Hoài hiện ra:

[Xin lỗi, có ca cấp cứu.]

[Tôi phải đi mổ. Nếu em có việc thì cứ về trước, nếu không thì trong ngăn kéo dưới cùng có sô-cô-la.]

Tôi nhắn lại: [Ừ ừ, không sao đâu, anh lo việc của anh đi.]

Bùi Thanh Hoài: [Ừ.]

Một chữ đơn giản, dứt khoát.

Tôi đợi một lúc, anh ấy không nhắn thêm gì nữa.

Tôi thấy hơi hụt hẫng.

Nhưng mà…

Thôi vậy.

Từ đầu tôi đã biết tính anh ấy là thế rồi, tôi cũng đâu phải mới biết công việc anh ấy rất bận.

Tôi đứng dậy, lặng lẽ như bóng ma đi vào văn phòng.

Trong phòng không có ai, trên bàn chất đầy hồ sơ.

Ghế xoay của anh có phần lưng tựa rất cao, tôi ngồi xuống, cả người gần như bị che khuất.

Tôi quay lưng lại, điều chỉnh độ cao ghế.

Đột nhiên, “cốc cốc cốc” – có tiếng gõ cửa.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 7



Sau đó là giọng một cô y tá lớn tuổi thăm dò:

“Tiểu Bùi? Cháu có trong đó không? Cô vào nhé?”

Tôi: “Cháu không phải…”

Vừa định quay lại thì nghe bà ấy vui vẻ nói tiếp:

“May quá, cháu ở đây! Cô gái mà mấy hôm trước cô giới thiệu cho cháu bảo cháu vẫn chưa kết bạn với con bé, sao thế? Cháu không thích giáo viên trung học à?”

Tôi: “Ờ cái đó…”

“Ây dà! Mọi người đều biết cháu vẫn còn nhớ nhung sư muội thời đại học, nhưng người thì phải nhìn về phía trước chứ. Tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, nên tiếp xúc với con gái nhiều hơn, ra ngoài giao lưu đi cháu à.”

“……”

“Nếu cháu thực sự không thích giáo viên trung học, lần sau cô giới thiệu người khác cho nhé?”

Im lặng hai giây.

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, quay ghế lại:

“Bác nói xong chưa ạ? Cháu không phải là Bùi Thanh Hoài.”

Y tá hoảng hồn:

“Cháu là ai? Vậy bác sĩ Bùi đâu?”

Tôi: “Bác đoán xem?”

Bà ấy hoảng loạn quay người chạy mất.

Nhưng mà…

Tôi vừa bắt được một từ khóa quan trọng.

Sư muội của Bùi Thanh Hoài.

Lại là ai đây?

6

Tôi rất muốn kéo Bùi Thanh Hoài lại trước mặt để hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng lần tiếp theo gặp lại anh ấy, đã là mấy tiếng sau.

Ca mổ lần này của anh ấy kéo dài rất lâu, cơm trưa do sinh viên đưa tới cũng nguội ngắt.

Tôi hỏi:

“Hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Bùi Thanh Hoài liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh xắn tay áo:

“Chiều còn họp, không kịp đâu.”

“Tôi đi hâm nóng lại cơm cho anh nhé.”

Có chuyện muốn hỏi nên tôi cực kỳ tích cực: “Anh nghỉ ngơi một lát đi.”

Anh ấy không nói gì.

Tôi nhanh chóng đi rồi quay lại.

Lúc về, thấy trên bàn là một đống viên sô-cô-la đầy màu sắc.

“Em hình như không động đến kẹo trong ngăn kéo nhỉ?” Bùi Thanh Hoài ngồi xuống, hỏi: “Không thích đồ ngọt à?”

"Cũng không hẳn." Tôi cắn đầu đũa, cố tình nói: "Nhưng nhìn chúng giống như quà của mấy người theo đuổi anh tặng, tôi ngại nên không dám ăn."

Bùi Thanh Hoài khựng lại: "Người theo đuổi?"

"Đúng vậy, hồi trước tôi thường nhận được mấy viên chocolate tròn vo kiểu này, đều kèm theo thư tình."

Tôi nhìn chằm chằm vào tay Bùi Thanh Hoài — trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng.

Quả nhiên anh ấy không đeo nhẫn.

Tại sao vậy? Rõ ràng chúng tôi có nhẫn đôi mà.

Chỉ vì là vợ chồng hợp đồng thì có thể không đeo nhẫn sao?

"Vậy nên, em cho rằng..." Bùi Thanh Hoài điềm tĩnh kết luận: "Tôi đang lén nhận thư tình, chocolate ai tặng cũng nhận?"

Tôi chớp mắt.

Anh khẽ bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Tôi là người rất giữ chữ tín."

"…Nên?"

"Trong hợp đồng hôn nhân đã viết rõ những điều không được làm, tôi sẽ không làm."

Tôi im lặng.

Sự tò mò của tôi bị kéo lên cao, cuối cùng lại rơi cái rụp xuống đất.

Thất vọng thật sự.

Tuy không rõ mình mong muốn nghe được điều gì từ anh ấy, nhưng chắc chắn không phải là câu trả lời đó.

Tôi cúi đầu ăn cơm, không nói gì.

Người đối diện cứ như một bức tượng đá, tôi không mở lời, anh cũng chẳng buồn nói.

Trong đầu tôi có cả đống câu muốn hỏi:

"Người sư muội của anh là ai?"

"Nhẫn cưới của anh đâu?"

"Anh có biết vừa rồi có một cô y tá đến mai mối cho anh không?"

"Anh có biết mình đẹp trai đến mức nào không? Đã kết hôn rồi mà chẳng biết giữ khoảng cách à?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 8



Bùi Thanh Hoài tháo kính, bóp sống mũi: "Trên mặt tôi có gì à?"

Tôi buột miệng: "Anh không thích ăn sườn à? Có cần tôi ăn giúp không?"

Nói xong, tôi giật mình.

Tôi đang nói gì vậy trời, tôi giống như một con quái vật ăn uống không có não!

Nhưng Bùi Thanh Hoài chỉ khựng lại một chút rồi bình thản nói: "Em ăn đi."

"Anh thật sự kén ăn à?" Tôi kinh ngạc: "Anh ăn uống thế này không sợ không cao lên sao?"

Tôi vừa nói vừa kéo đĩa sườn mà anh chưa động tới về phía mình.

Vừa ăn vừa luyên thuyên:

"Hồi cấp ba tôi quen một đàn em, cậu ta cực kỳ thích ăn sườn.

Mỗi lần ăn cơm chung, tôi đều gọi thêm một phần sườn để chia cho cậu ta.

Mà cậu ta cũng họ Bùi giống anh, còn nhảy lớp nữa.

Không biết họ Bùi các anh có thần bí gì mà ai cũng thông minh vượt trội…"

Bùi Thanh Hoài đột nhiên đặt đũa xuống, khóe môi sụp xuống hai pixel: "Tôi ăn no rồi."

Tôi: "..."

Khen mà cũng giận được?

Tôi nói: "Bùi Thanh Hoài, có ai từng nói anh…"

Chưa kịp nói hết câu, khuỷu tay tôi lỡ đụng vào đống chocolate trên bàn, mấy viên kẹo tròn vo lăn xuống đất.

Tôi cúi người nhặt: "Tính khí của anh thật kỳ quái... Á!"

Một bàn tay to bất ngờ đặt lên đầu tôi, ấn tôi núp xuống gầm bàn.

Tôi vùng vẫy: "Anh làm gì vậy..."

Vừa giãy được một chút, thì nghe thấy tiếng mở cửa.

"Có một, hai giường bệnh cần thầy qua khám một chút."

Tôi lập tức nín thở, không dám nhúc nhích.

"Biết rồi." Một tay Bùi Thanh Hoài vẫn còn đặt trên đầu tôi, như đang vuốt mèo, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Tôi lập tức nổi điên, quay đầu muốn cắn anh một cái.

Vừa chạm môi vào tay anh, Bùi Thanh Hoài liền khẽ rên một tiếng: "Xì..."

Sinh viên của anh: "?"

Cậu ta hơi sửng sốt: "Sao vậy, thầy Bùi?"

Bùi Thanh Hoài bình thản đáp: "Không sao."

Rồi thản nhiên bổ sung: "Bị cắn một cái thôi."

Cậu sinh viên: "..."

7

Cậu sinh viên kia như chấn động cả đồng tử, kinh hãi rời đi.

Tôi cũng rất chấn động.

Anh ấy vừa nói cái gì vậy?

Cậu sinh viên vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã nhanh chóng chui ra từ dưới gầm bàn:

"Anh làm cái gì thế?"

Bùi Thanh Hoài nửa cười nửa không, đôi mắt màu nâu nhạt thong thả nhìn tôi:

"Chẳng lẽ em muốn bị người ta nhìn thấy—"

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, sao nào, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi mà..."

"Bị người ta thấy một nữ minh tinh chui ra từ dưới bàn tôi."

Anh liếc qua chiếc áo nhàu nhĩ trên người tôi, bổ sung: "Lại còn quần áo xộc xệch."

"..."

Tôi lập tức im bặt.

Nhìn chằm chằm Bùi Thanh Hoài đầy oán thán.

"Được rồi, lần sau không thế nữa." Bùi Thanh Hoài khẽ ho một tiếng, thu lại ý cười, vỗ vai tôi: "Tôi phải đi thăm bệnh nhân, rồi còn đi họp.

Hôm nay chắc không có thời gian phổ biến kiến thức cho em, em muốn về nhà không? Hay là ở đây chơi một lúc?"

Tôi chẳng vui chút nào.

Là anh ấy hẹn tôi đến, giờ lại bảo chẳng có thời gian.

Tôi ở lại đây thì cũng chẳng chơi được với anh.

"Vậy tôi về." Tôi làu bàu, né tránh ánh mắt anh ấy: "Tháng sau tôi phải vào đoàn phim, sẽ vắng mặt một thời gian."

Bùi Thanh Hoài dường như định nói gì đó.

Tay anh ấy hơi nâng lên, dừng giữa không trung rồi hạ xuống: "Ừ."

Tôi nói tiếp: "Cuối tuần này anh nhớ đừng làm thêm, mẹ anh hẹn chúng ta về ăn cơm."

Bùi Thanh Hoài: "Được."

Tôi: "..."
 
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 9



Tôi lủi thủi một mình về nhà.

Ngả người lên sofa, tôi gọi điện cho quản lý:

"Em có thể không nhận phim đó được không?"

"Phim nào?"

"Em ghét vai nữ bác sĩ."

"..."

Quản lý "cạch" một tiếng dập máy luôn.

Tức quá, tôi đấm mạnh vào con gấu bông.

Biết là Bùi Thanh Hoài không thích mình.

Nhưng mà anh ấy thể hiện rõ ràng như thế, tôi vẫn cảm thấy buồn.

Nhiều năm rồi không gặp.

Dù anh ấy không thích tôi thì cũng không thể giả vờ một chút sao?

"Tại sao tớ lại buồn thế này?" Tôi thật sự không hiểu: "Chẳng lẽ tớ đã yêu anh ta rồi?"

"Khổ thân." Vu Miễu lắc đầu: "Giờ cậu mới nhận ra à?"

"Nhưng Bùi Thanh Hoài chưa bao giờ đối xử tốt với tớ cả, tớ thích anh ta ở điểm nào chứ?"

"Chuyện đó thì cậu phải tự hỏi mình. Cậu thích anh ta từ hồi cấp ba cơ mà, ai mà biết vì sao."

Tôi sửng sốt đến mức bật dậy khỏi ghế:

"Tớ từng thích anh ta á? Sao tớ lại không biết?"

Vu Miễu cạn lời:

"Trời ạ, Thịnh Duy, ai có mắt cũng nhìn ra rồi, được không. Mỗi ngày đi học cậu đều lén nhìn anh ta, cả lúc tập thể dục cũng nhìn trộm. Giờ ra chơi, tớ rủ cậu đi mua nước, cậu còn mơ màng bảo không uống, bảo tớ hỏi thử Bùi Thanh Hoài có uống không."

Tôi: "..."

Chuyện đó... tôi đúng là có chút ấn tượng.

Nhưng tôi cứ tưởng mình che giấu rất tốt.

Hóa ra, đây là một mối tình thầm lặng mà ngoài tôi với Bùi Thanh Hoài ra, ai ai cũng biết.

Tôi thích Bùi Thanh Hoài.

Tôi xong đời rồi.

8

Hôm sau là cuối tuần.

Phải cùng Bùi Thanh Hoài về nhà.

Tôi mất ngủ tới tận nửa đêm, năm giờ sáng đã tỉnh.

Sáng sớm ngồi bật dậy, nằm trên giường, lật đi lật lại bản hợp đồng kết hôn giữa tôi và anh ấy.

Trong hợp đồng viết rất rõ — chỉ nửa năm.

Sao lúc đó tôi không viết là năm mươi năm chứ?

Ăn sáng trong nỗi hối hận, rồi lại chìm trong nỗi hối hận mà leo lên xe với Bùi Thanh Hoài.

Bên tai bất chợt vang lên giọng nam trầm thấp: "Tiểu Duy."

Anh ấy nghiêng người về phía tôi, hơi thở ấm áp thoảng qua rồi biến mất:

“Thắt dây an toàn vào.”

Tôi bừng tỉnh: “Hử? À… được…”

Nghe thấy tiếng "tách" khe khẽ vang lên.

Bùi Thanh Hoài lúc này mới thu ánh mắt về, quay đầu xe, khởi hành.

Bố mẹ anh ấy sống ở một khu nhà giàu khác trong thành phố.

Đường khá xa, lại đúng cuối tuần, tình trạng ùn tắc xe rất nghiêm trọng.

Bùi Thanh Hoài lái xe rất vững. Tôi dụi mắt, cơn buồn ngủ lại ập đến, khẽ hỏi:

“Bác sĩ Bùi, khi anh lái xe… chắc không cần ai bên cạnh nói chuyện hay giúp giữ tỉnh táo đúng không?”

“Ừ.”

Ngón tay thon dài của anh ấy đặt lên vô-lăng.

Ngừng lại hai giây, giọng thản nhiên: “Cần chứ.”

Tôi: “…”

Tôi hỏi lại: “Chẳng phải anh là bác sĩ ngoại khoa sao?”

“Thì sao?”

“Bác sĩ ngoại khoa nào mà có thể học liền một mạch thạc sĩ, tiến sĩ rồi tốt nghiệp trơn tru đều là người toàn năng, không bao giờ buồn ngủ cả. Còn tôi thì buồn ngủ, tôi có thể ngủ một lát không?”

“Em nghe ai nói vậy?”

“Tôi đọc trong tiểu thuyết, xem phim truyền hình, đều nói vậy mà.”

“…”

“Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn nghe tôi nói đâu. Tôi đâu biết nói chuyện gì với anh, toàn là quấy rầy anh thôi.”

“…”

Lồng ngực Bùi Thanh Hoài khẽ rung lên, như thể bật cười thành tiếng:

“Ồ, thì ra em cũng tự biết.”
 
Back
Top Bottom