Siêu Nhiên [ KuroKira ] Power Struggle

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
398796521-256-k521361.jpg

[ Kurokira ] Power Struggle
Tác giả: mumulastie
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại : Boylove, fanfic, ship ảo, không có Tags: kurokira​
 
[ Kurokira ] Power Struggle
CHAPTER 1


- Vào năm tháng ấy, đã có một người từng nói rằng "nếu biết anh của năm 38 đã đối xử với em như thế này, chắc anh năm 18 đã hận anh chết mất."

Có người đã từng yêu em đến chết đi sống lại, giờ chính họ đã tự tay giết chết em.

-—-------------------------------- sweetie —--------------------------------- Kuro và Kira có lẽ sẽ chẳng ngờ, sẽ có một ngày, họ sẽ nhìn thấy đối phương ở bên kia thế giới.- Bíp bíp - Một giọng máy móc vang lên, một đôi tay xuất hiện từ trong màn sương hư ảo.= Thưa ngài, tôi đã tìm đủ số lượng người chơi cần thiết.- Ừm, ta hiểu rồi.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo hương hoa và một chút bí hiểm trong lời nói.

Nguồn gốc của giọng nói đó là Athanha - cô là một vị thần mà ai cũng tôn thờ, cô vừa sinh ra đã mang sắc đẹp và giọng nói tựa như suối, trong lành và thuần khiết.

Cô được sinh ra không phải ở trần gian kia, mà là ở "Safaris" nơi chỉ dành cho những kẻ sở hữu sức mạnh và quyền lực, nghe có vẻ đơn giản, nhưng nơi đó tàn khốc đến mức nào, chỉ những người trải qua mới hiểu được.

Cô được sinh ra với sức mạnh kinh khủng, nhưng ở đó, cô cũng chẳng phải kẻ đứng đầu, nếu không phải vì cô là công chúa ở vùng đất đó, có lẽ cô đã bị dẫm chết từ lâu rồi.

Dù vậy, cuộc sống của cô vẫn khô khan và kinh tởm, phải liên tục chiến đấu, dùng những mưu kế và sự thao túng của bản thân để đè người khác xuống và dùng họ làm bàn đạp cho mục đích của mình, rồi cứ như thế, cô dùng những mưu kế bẩn thỉu của mình để leo lên vị trí đứng đầu.

Được tôn thờ và sự tôn trọng chỉ dành cho kẻ đứng đầu đã thuộc về cô.

Và vì những sự khốc liệt đó, đã có những vị thần đã chìm vào bóng tối mãi mãi. cũng chính vì vấn đề đó việc chỉ dựa vào sự sinh sản của các vị thần thì việc tìm ra những vị thần mạnh mẽ để cai quản vương quốc Safaris là cả một vấn đề.

Nên, "Power struggle" đã được sinh ra, có thể hiểu sơ thì nó là một đấu trường giả tưởng được lập ra dành cho những con người được chọn, họ phải sinh tồn và chém giết lẫn nhau để chiến thắng.

Và chỉ những người chiến thắng mới có quyền được sống tiếp. họ sẽ được trực tiếp lựa chọn nguyên tố và trở thành một trong những vị thần tối cao, nhưng dù vậy, họ vẫn phải duy trì sự cảnh giác trong mình để luôn giữ nguyên vị thế, tránh để bản thân rớt khỏi bảng xếp hạng, nếu rớt, họ sẽ bị trục xuất hoặc nặng hơn nữa là bị trừ khử, bởi vậy, đây sẽ là một trò chơi nguy hiểm không có đường lùi.- 001 nghĩ sao về việc năm nay sẽ có một sự thay đổi.

- Athanha- Có vấn đề gì sao ngài?

- 001- Hừm, ta nghĩ..

- Athanha Cô trầm mặc, nhìn vào quả cầu đang phát sáng trong tay, nhưng bên trong nó, một luồn đen nhẹ nhàng luồn lách, thậm chí có phần lan ra bên ngoài, có lẽ, sẽ có một sự thay đổi ở Power struggle năm nay sẽ có gì đó sẽ thay đổi sự yên bình của Safaris một trăm năm nay.

Cô nhếch mép, cô hy vọng thứ này sẽ khiến cô hứng thú với sự kiện hàng năm này hơn.- Ngài có vấn đề gì sao?

- 001- Không sao, làm việc của ngươi đi.

- Athanha- Vâng thưa ngài.

- 001 - Cạch - 001 mở cửa bay ra ngoài, để lại Athanha vẫn giữ nguyên cảm xúc đó, trong mắt cô lóe lên một sự khó hiểu, Power struggle đã diễn ra một trăm năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một sự thay đổi trong quả cầu của cô, Chỉ mong, nó sẽ là một thứ lành, không phải là một cơn lốc của sự nguyền rủa.

Chỉ là cô không biết, Power struggle năm nay sẽ thay đổi cả một vương quốc Safaris.—------------------------------------------------------------------------------- - Bíp bíp - - Xin chào, cậu là người chơi số 136.

- 001- Hả?

- Kira Kira ngơ ra, cậu đang ngồi chơi điện thoại trên phòng thì đột nhiên một chiếc bảng màu xanh xuất hiện trước mặt cậu và còn biết nói.

Không biết là thứ gì nhưng phản xạ đầu tiên của cậu là giật mình.- A!

Ngươ - ngươi là ai?

- Kira- Ta là 001, hệ thống sẽ dẫn ngươi đến Power struggle.

- 001- Power struggle?

Là gì?

Hơn hết, ngươi là ai vậy?

- Kira- Đó là thứ ngươi chỉ cần biết tên, tối nay, tất cả sẽ bắt đầu.

- 001- Hả?

Ý người là sao?

- Kira Cậu vừa nói xong thì 001 đã biến mất,cậu chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói vang lên.- Kira ơi, Kuro gọi này.- A, dạ, con biết rồi ạ.

- Kira Cậu nghe tiếng mẹ gọi thì tạm gác chuyện đó sang một bên, chạy xuống nhà nơi mẹ cậu gọi.- Con đây ạ.

- Kira- Ừm, Kuro gọi này.

- Hửm?

- Kira Cậu ngước lên, nhìn ra cửa thì thấy Kuro đứng ngoài cửa vẫy tay chờ cậu.

Kuro - anh là thanh mai trúc mã của cậu, vừa đẻ cậu thì đã gặp anh, chỉ vì ba mẹ hai nhà thân thiết nên họ đã được gặp nhau từ rất nhỏ.

Và được cái là anh rất thương cậu, gì cũng chiều cậu cả, luôn ưu tiên cậu lên số một, và cậu xin khẳng định, cậu luôn luôn là ngoại lệ của Kuro.

Cậu cũng rất tự hào về anh, anh là học sinh giỏi nhất trường, còn là hội trưởng hội học sinh, còn là nam thần của trường, có thể là cậu sĩ đến kiếp sau khi có anh là bạn.

- Kira à, đi học thôi nào.

- Kuro- À ừm, tui biết rồi.

- Kira Cậu chạy vội ra ngoài chỗ anh đang đứng, cậu leo lên xe anh rồi ôm ngang hông anh.- Mẹ, con đi học.

- Kira- Con chào cô, - Kuro Anh nói rồi phóng xe đi, trên đường, anh chỉ im lặng mà chẳng nói gì, anh không hẳn là hoạt bát, nhưng im lặng thế này thì có hơi lạ.- Nè, sao im thế?

- Kira- Hả?

Không có gì.

- Kuro- Ông sao vậy, hết thương nói mẹ đi, im im cái gì.

- Kira- Nào, Kira ngoan, tui đang đau họng thôi, chứ không bao giờ hết thương ông đâu.

- Kuro- Vậy hả, có đau lắm không, tui có kẹo ngậm nè.

- Kira- Không sao, tui uống thuốc rồi.

- Kuro- Ừm.

- Kira Sau một lúc thì họ cũng tới trường.

Họ bước vội vào trường vì họ đi khá trễ.- Ây da, cuối cùng cũng tới lớp.

- Kira- Ông mệt vậy sao?

- Kuro- Ùm, mệt lắm.

- Kira Nói rồi cậu dựa vào người anh để nằm, giờ cậu chỉ muốn ngủ thôi.

Đột nhiên, cậu thấy có gì đó sai sai, sao lại ồn như vậy chứ?

Lớp cậu đâu có ồn tới vậy.- A, anh Kuro, anh tới rồi ạÀ ừm thì, lớp cậu có một cô gái khá xinh, với lại cô ấy còn rất thích Kuro của cậu.

Ngày nào cũng bám riết lấy Kuro.

Giờ cậu đã mệt còn gặp cô ấy làm phiền, cậu điên mất thôi.- Kuro à, tui buồn ngủ.

- Kira- À, tui biết rồi, cậu ơi.

- Kuro- Hả?

Tui nghe đây Kuro.

- Selena- Ừm, bé nhà tôi buồn ngủ ấy, cậu có thể né đi được không?

- Kuro- Ừm, tớ biết rồi.

- Selena Selena rời đi với một chút lưu luyến, nhưng kèm với đó là sự bàn tán của mọi người, thật ra thì, Kira cũng có chút thắc mắc.- "Kì thật, cả trường ai cũng biết mình và Kuro hẹn hò, vậy mà cậu ta cứ cố tình tiếp cận, không biết cô ta nghĩ gì nữa."

- Kira- Kira sao vậy, giận tôi hả.

- Kuro Anh quay ra thấy mặt cậu hơi cọc, anh không biết mình làm gì sai nên đành hỏi.- Không, chỉ là cô ấy cứ làm phiền ông hoài ấy.

- Kira- Ông khó chịu hả?

- Kuro- Dạ.

- Kira Anh thật sự là không chịu nỗi nữa, sao anh lại được ban cho một bé người yêu dễ thương thế này nhỉ, yêu thật.- Lần sau Kuro sẽ né, nhưng Kira ăn sáng đã nhé, sáng chưa ăn mà.

- Kuro- Dạ, nhưng ăn gì vậy.

- Kira- Ăn cơm nắm nhé, nãy mới tiện đường mua cho Kira ấy.

- Kuro- Oa, còn nóng hổi luôn nè.

- Kira- Tui mua mà, Kira ăn lẹ rồi học nè.

- Kuro- Ừm ừm.

- Kira—------------------------------------------------------------------------------= Thời gian cứ trôi như vậy, chỉ là sắp tới có lẽ họ sẽ không còn có thể bình thản như này nữa rồi.

Nhưng người ta có câu "sống chết là do số phận, còn tình duyên là do ta chọn"
 
[ Kurokira ] Power Struggle
CHAPTER 2


- Mẹ à, con về rồi đây.

- Kira- A, về rồi hả?

- Dạ.

- Kira- Vậy tối nay canh nhà nhé, mẹ bận việc ra ngoài rồi, nhớ ăn tối đấy, con ốm lắm rồi.- Dạ, nhưng sao mẹ không nói sớm hơn, giờ con đã kịp mua đồ ăn đâu.

- Kira- Lớn rồi, con tự lo đi chứ, cứ mè nheo như vậy à, mẹ không biết đâu.

Tự lo đi.- Xì, con biết rồi, mẹ đi đi.

- Kira- Vậy mẹ đi nha, ở nhà ngoan đó.

Nói rồi mẹ Kira liền ra khỏi nhà, còn cậu thì chỉ đứng ngơ ra đó một lúc, đợi đến lúc cậu "load" xong thì cậu mới lấy tay móc cái điện thoại trong túi quần ra. embe - > chó kuroembe ê, tối đến nhà nấu ăn đi, mẹ bận rồi chó kuro Oke béembe lẹ đi, đói, nhớ mua đồ, nhà hết roi chó kuro tui biết rồi, ở yên đóembe oke- > chó kuro đã thả ❤️—--------------------------------------------------------------------------------- Bé ơi, tui đến nè.

- Kuro Kira đang ngồi trên sofa mà nghe anh gọi thì cũng chạy vội ra mở cửa.- Vào nhà đi.

- Kira- Tui mua đồ rồi nè, bé đợi lâu không?

- Kuro- Không, mà ông mua gì vậy?

- Kira- À, tui mua cơm nắm, mì hộp á.

- Kuro- Ngon vậy.

- Kira- Ừm, đi.

Tụi mình ra bàn ăn đi.

- Kuro- Oke.

- Kira Thế là cậu và anh liền di chuyển đến bàn để ngồi ăn, nhưng suốt bữa ăn, anh cứ có cảm xúc gì đó kì lạ, như có điều gì muốn nói với cậu, mà chẳng biết mở lời sao.- Kuro muốn nói gì hả?

- Kira- Hả, à ừm.

- Kuro- Ông nói đi, sao cứ ngập ngừng vậy.

- Kira- Sợ Kira không tin thôi.

- Kuro- Cứ nói đi, tui tin mà.

- Kira- Thì, sáng nay, có một thứ gì đó tên 001 đến nhà tui rồi nói tui là người chơi số 23, mà còn nói là sẽ tham gia cái gì tên Power struggle á.

- Kuro- Hả, ông cũng gặp cái thứ đó á.

- Kira- Nói vậy là, Kira cũng gặp hả.

- Kuro- Ừm, nó nói tui là người chơi số 136.

- Kira- Đúng vậy, các ngươi sẽ là người chơi số 136 và 23, và sẽ tham gia vào Power struggle ngay bây giờ.

Tạm biệt.

- 001- Hả, ngươi ở đâu ra vậy?

- Kira [ Quá trình thu nhận thông tin người chơi đang diễn ra ] 5% 10% 15% 20% 25% 30% 35% 40% 45% 50% 55% 60% 65% 70% 75% 80% 85% 90% 95% 100% [ Cập nhật thông tin thành công ] —---------------------------------- Ây da, đau quá.

- Kira Kira đang ăn thì đột nhiên có một luồng ánh sáng xuất hiện và kéo cậu vào trong, rồi lại thả cậu từ trên trời xuống.

Khiến cậu vừa đau mà vừa ngơ ngác vì không biết mình đang ở đâu.

Cậu với tâm trạng bực tức mà ngước nhìn xung quanh, cậu giờ mới nhận ra rằng mình đang ở trong một khu rừng rậm, và xung quanh chỉ một bóng tối vô vọng không thấy anh sáng.

Thêm việc cậu không còn thấy Kuro ở bên cạnh mình nữa.- Ê, Kuro, ông đâu rồi ba?

Tui sợ bóng tối nha.

- Kira Dù cậu đã kêu nhưng vẫn không thấy có người đáp lại, cậu sợ hãi mà chẳng thể làm được gì, thì đột nhiên một người từ trong rừng xuất hiện và chạy lại chỗ cậu.- Nè, cậu là ai vậy?- Hả?

Tô-tôi là Kira.

- Kira- Cậu là thật đó, tôi chưa thấy cậu bao giờ, cậu là người mới hả?- Người mới là sao?

Cậu có biết đây là đâu không?

- Kira- À, để tôi giải thích cậu mới hiểu được chứ.

Đây là Power struggle, là một nơi mà cậu phải đấu tranh để sống sót, và nếu sống sót đến cuối, cậu sẽ được chọn trở thành một vị thần á.

- Vậy hả?

- Kira- Vậy cậu là người chơi số mấy vậy, cho tôi biết được không?- Tôi á?

- Kira- Ừm.

- Hình như là 136t thì phải, nếu tôi nhớ không nhầm.

- Kira- Hỏi sao, đã tổ chức tận mấy tháng mà giờ cậu mới vào, tận người chơi ba số thì sao không vào trễ.

- Mà cho tôi hỏi, cậu tên gì vậy?

- Kira- À, nhắc mới nhớ, tôi tên là Ryno.

Rất hân hạnh được làm quen.

- Ryno- Cậu là người chơi số mấy vậy?

- Kira- Tôi sao, là số 22.- Ryno- Trước Kuro một số sao?

- Kira- Hả, cậu nói gì cơ.

- Ryno- A, không có gì.

- Kira- Mà như cậu nói, nơi này phải sinh tồn sao.

- Kira- Ừm hứm, nhưng khắc nghiệt lắm, còn có người đã chết nữa cơ.

- Ryno- Ghê vậy sao, mà cậu có ai đi cùng không, tôi đi với cậu được không?

- Kira- Chưa có, nếu cậu thích thì hai đứa mình cùng đi.

- Ryno Kira có hơi sợ, thậm chí còn dè chừng hơn khi nghe Ryno nói có người đã chết, cậu thà đi theo cô còn hơn là một mình, trông cô kinh nghiệm hơn cậu nhiều.

- Vậy chúng ta đi thôi.

- Ryno- À, oke.

- Kira Cậu tiến lên đi trước cô, còn cô ở đằng sau cậu, chỉ là cậu không biết, cô không còn giữ nụ cười ngây thơ như vừa nãy, chỉ còn lại một khuôn mặt vô cảm, đáy mắt cô sâu thẳm, một ánh mắt sắc sảo, huyền bí và có chút bí ẩn, Không biết việc cô thấy cậu ở khu rừng này là vô tình hay một tay cô "sắp xếp".

Đi được một lúc, cô và cậu đã dừng lại vì thấy một bóng đen khổng lồ trước mắt, nó có vẻ là một con thú, nhưng có chút kì lạ, và nó đã đánh hơi ra cậu và cô rồi, nó quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô và cậu mà gầm gừ.- A, con thú này là gì vậy?

- Kira- Bình tĩnh đi, không sao đâu.

- Ryno Cậu chưa kịp nói gì, chỉ thấy cô lấy từ không trung một cây trượng phép bằng gỗ, trên dầu gắn một viên ngọc lớn màu sáng, nó mang màu sắc tựa như mặt trời, khá đẹp.

Chỉ thấy viên ngọc đó phát ra ánh sáng rồi phóng ra một luồng sức mạnh màu vàng, bao bọc lấy cơ thể con quái vật rồi bóp chết nó.

Máu bắn tung tóe trước mặt cậu, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Cô chỉ cười mỉm rồi nhìn cậu, có lẽ cậu không biết rằng Power struggle nguy hiểm hơn cậu tưởng.
 
Back
Top Bottom