Siêu Nhiên [KOOKMIN]Anh vẫn sẽ đồng ý em chứ?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
396097107-256-k897542.jpg

[Kookmin]Anh Vẫn Sẽ Đồng Ý Em Chứ?
Tác giả: liszt7878
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tình cảm tôi dành cho cậu cũng chỉ là bước đầu cho sự trả thù này Tags: fanfickookmin​
 
[Kookmin]Anh Vẫn Sẽ Đồng Ý Em Chứ?
Chap 1


Ở một thế giới tồn tại đa dạng các loại chủng loài sống với nhau.Con người bị phân hóa thành những người mang sức mạnh của các loài động vật.Trong thế giới này, loài nào mạnh khỏe nhất mới có được quyền lực, còn nếu không, thì cũng bị đối sử tệ bạc thành những con người dưới đáy xã hội.Anh được sinh ra trong gia tộc mang sức mạnh của loài dơi, ấy thế nhưng lại chẳng được tôn trọngCuộc đời anh bắt đầu trong một căn phòng rộng, lúc đó anh còn đang trong bụng mẹ mình ra.Căn phòng tối, mang cảm giác âm u, lạnh lẽo khiến con người ta sởn da gà.Xung quanh chiếc giường sinh đỡ anh, vài con mắt màu xanh lục vẫn đang dõi theo, là một tốp người đang đứng trong góc chứng kiến hết cảnh anh sinh ra.Họ mặc đồ đen từ đầu tới cuối, chỉ có đôi mắt màu xanh lục mang theo cái nhìn khinh bỉ.Phải, họ đang chán ghét, coi thường anh.Mẹ anh là một cô gái không may bị bố anh nhìn trúng.Sau một đêm mặn nồng khi lão ta giở trò bỏ thuốc vào nước của mẹ anh và sau đó đã bị lão ta quấy rối.Rồi chuyện gì cũng đến, mẹ mang thai anh.Lúc đó gia tộc dơi cũng là một gia tộc có tai tiếng, chỉ vì không muốn bị lộ chuyện con trai mình đã làm điều bất chính, bà nội của anh đã quyết định cho mẹ hạ sinh anh.Bà ta cũng chẳng ưa gì mẹ anh, liên tục gây khó dễ trong thời kỳ mang thai của mẹ.Tất cả đều có lý do, vì mẹ anh là một người bình thường, không có dòng máu sức mạnh nào chảy trong cơ thể cho nên cũng thuộc những người dưới đáy xã hội này.Nhưng điều khiến anh đau hận nhất chính là, sau khi hạ sinh anh, mẹ anh đã...qua đời.

Ấy vậy mà, chẳng có ai quan tâm đến chuyện ấy cả.Họ chỉ mặc cho anh còn khóc lóc trong vòng tay của một cô y tá.Rồi sau đó có một đoàn người mặc áo đen đi vào, họ không chút chần chừ, thô bạo chặt đứt đầu, các tứ chi, lôi nội tạng ra,...Và một đống cảnh tượng kinh hoàng trước mắt một đứa nhỏ vừa mới sinh ra đang còn kêu khóc đòi mẹ.Và cuối cùng, cũng chẳng biết xác mẹ đang ở đâu, cậu cũng chỉ ôm hận mà trở thành nô lệ trong cái gia tộc này.Đó là đầu đuôi câu chuyện anh được thì sinh ra và lúc anh mất đi người mẹ yêu dấu của mình.Vậy mà, anh lại được kể cho nghe từ miệng của chính những kẻ đã giết mẹ mình."

Gia tộc Gahwi", đó là tên gọi của gia tộc những kẻ mang sức mạnh của loài dơi và cũng chính là những kẻ đã phanh thây xác thịt của mẹ anh.Giờ đây, anh đang quỳ trên sàn nhà với cái đầu đang nhỏ từng giọt máu xuống.Quay lại khoảng 20 phút trước, khi anh đang còn bưng bộ chén trà ra ngoài phòng khách.Thì lúc đó, trong một góc tối đang có những đôi mắt màu xanh lục âm thầm dõi theo bước đi của anh."

Nhìn anh ta kìa".

Một tên trong đám đó nói với giọng điệu khinh bỉ."

Tao chẳng hiểu sao, bà đã nuôi dưỡng anh ta đầy đủ da thịt vậy rồi mà còn chưa mang ra để bồi bổ chúng ta nhỉ"."

Bà đang ngày càng ghét nó rồi, không chừng muộn nhất có thể vào tuần sau là chúng ta có được một bữa no nê rồi".Tên khác hùa theo."

Vậy nếu như giờ chúng ta làm nó bị bà ghét hơn nữa thì sao nhỉ?"

"Tao có kế này".Tên vừa rồi lên tiếng với giọng đầy ẩn ýChúng thì thầm với nhau rồi cùng nở nụ cười quái dị.Còn tiếp...
 
[Kookmin]Anh Vẫn Sẽ Đồng Ý Em Chứ?
Chap 2


Khi anh vừa bưng bộ chén tới chỗ Bà và các vị cô chú bác, thì có một luồng ánh sáng đen bắn thẳng vào chân anh.Mất thăng bằng, anh làm đổ cả bộ chén trà đang còn nước vào người Bà."

Park Jimin!"

Bà ta kêu anh bằng giọng vô cùng tức giận."

Bốp"Anh bị bà ta tát đến nỗi chảy cả máu."

Mày có chút việc bưng trà thôi cũng không xong, mau quỳ xuống cho tao!"

Bà ta bắt anh quỳ xuống, nhưng trong một góc nhỏ lại đang có những tiếng cười khúc khích phát ra.Không ai khác, Jeon Jungkook đã gây ra chuyện này.Hắn đứng đó nở một nụ cười đầy khinh bỉ*Anh ta cũng phải có ngày này thôi*Không ai có thể tin được rằng, một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đã có suy nghĩ tàn nhẫn như nàyHắn ở trước mặt họ hàng thì luôn khoác lên mình vẻ đẹp ngây thơ, luôn tài giỏi và được mọi người trong gia tộc đều ưa chuộngNhưng, đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc cho một con sói gian xảo, đầy đủ mưu kế, sẵn sàng giết người hắn cho là thấp kém, không được tồn tạiVà giờ đây, khi chứng kiến cảnh tượng anh đang phải quỳ gối trước những đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống của họ hàng khiến hắn vô cùng thích thúVì dù sao, anh cũng chỉ là một sinh vật bình thường, đã sống trong căn nhà này quá lâu khiến hắn chướng mắt nên hôm nay hắn muốn nhìn được cảnh tượng, anh bị xé xác trước những con người kia"Haha, nhìn anh ta kìa!

Trông có khác gì một con chuột không cơ chứ"Một tên trong đó cười lớn"Cứ từ từ, hôm nay chúng ta sẽ coi anh ta bị bà xé xác"Trong lúc đó, anh đang quỳ gối và phải hứng chịu những cái tát của Bà"Mày giống hệt con mẹ mày, đều là thứ ăn bám mà lại chẳng có ích lợi gì cho cái gia đình này""Đúng là mẹ nào con nấy, biết trước như thế ta đã phá luôn mày trong bụng của cô ả đi cho rồi"Một người đàn ông khiển trách anh, ông ta thốt lên với giọng đầy mỉa mai và cầm một chai rượu lên đập thẳng vào đầu anh"Choang" Từng giọt máu nhỏ xuống khiến bao nhiêu con mắt phải nhìn vào"Mày có biết, trước khi sinh ra mày, bọn tao đã chặt từng ngón tay của mẹ mày ra để làm thức ăn cho chó đấy không?"

"Vốn dĩ cơ thể ả còn có thể xử dụng làm đồ chơi cho bọn tao, vậy mà sinh mày ra đã chết rồi""Bọn tao đây cũng chẳng muốn bỏ phí gì, nhưng thật sự, máu mẹ mày ít thật đấy"Nghe những lời này, anh như muốn nổ tung, nhưng chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng chịu đựng mà thôiBây giờ anh chỉ ước, có thể mạnh hơn để giết chết những con quái vật tàn độc này"Qua bao năm nay mày ăn nhờ ở đậu trong cái nhà này thì cũng đến lúc trả công rồi chứ nhỉ""Trông hơi gầy nhưng chắc máu cũng đủ nhỉ"Nghe những lời này, tim anh như thắt lại"Vậy thì, người đâu.

Mang nó đi nhốt lại, cuối tuần này có thể chúng ta sẽ thêm được mấy giọt máu vào mồm""Không!

Bà ơi, con xin lỗi, làm ơn..."

Chưa kịp gào khóc gì thêm thì anh đã bị kéo vào phòng mình và nhốt lạiCòn hắn, vẫn đang đứng ở một góc đấy lặng lẽ cườiTrong căn phòng nhỏ tối tăm, anh ôm bức ảnh mẹ mình mà rơi nước mắtĐột nhiên, có tiếng "Cốc cốc"Đó là hắn, trên khuôn mặt còn không giấu nổi nụ cười khinh bỉ ấy"Haha, cũng chỉ là những kẻ bình thường, sao mà còn không lo cho mình trước đi chứ.

Bộ con ả đó đẹp đẽ lắm hay gì.

Hahaha""Cậu..."

"Tôi chính là người đã làm anh ngã đó thì sao nào""Sao cậu có thể làm như thế chứ?

Tôi đắc tội với cậu sao"Anh vô cùng tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của hắn, càng hận hơn khi hắn thừa nhận mình"Tôi chỉ vì thấy anh quá chướng mắt mà thôi"Bỏ lại một câu như thế rồi hắn rời điĐể lại anh với nỗi hận thấu xương mà không làm gì đượcLần này thực sự quá giới hạn rồiBao nhiêu năm qua anh cũng đã chịu đựng đủ, nên anh quyết định giải thoát cho bản thân mìnhThu dọn hành lý xong, anh nhét bức ảnh mẹ mình vào trong túi áo,tháo chiếc vòng tay đã đeo bao năm qua xuống và một tiếng "Bùm"Bức tường giờ chỉ là một hình tròn lớn với nhiều lớp bụiAnh hít mùi hương của sự tự do đang gọi mời và biến mấtCon tiếp...
 
[Kookmin]Anh Vẫn Sẽ Đồng Ý Em Chứ?
Chap 3


Anh mang theo sức mạnh khổng lồ bị kìm nén bao lâu nay trong chiếc nhẫn rời khỏi nơi ngục tù đó Bây giờ, anh sẽ từng bước lên kế hoạch để trả lại những bất công trong bao năm qua đã phải chịu đựng Và...báo thù cho cả người mẹ của mình Thề rằng, gia tộc này chắc chắn sẽ có ngày sụp đổ Cùng lúc đó, ở dinh thự của những kẻ khát máu đó Tất cả đều bàng hoàng khi nhìn thấy cái lỗ lớn trong phòng giam của anh"Cái...cái gì thế này!"

Giọng nói run rẩy của người Bà đó

vang lên kèm theo sự hoảng sợ của những kẻ khác Tất cả đều không thể hiểu được sự xuất hiện của nó và anh cũng đã biến mất Nhất là hắn, khi nãy còn đang khinh nhục anh, vậy mà giờ người hắn đứng đơ như đá, trên khuôn mặt chỉ hiện mỗi vẻ hoang mang và lo sợ "Rốt cuộc là bằng cách nào mà cái thằng nhóc Jimin đó biến mất được vậy!

"Câu nói của người đàn ông vang lênÔng ta cũng không thể ngờ được rằng, Jimin-một đứa phế vật còn không thể sử dụng được ma thuật, lại biến mất cùng một cái lỗ trên tường Sắc mặt những kẻ trong gia tộc đều tái mét Jimin chỉ là một nô lệ trong cái nhà này Không một ai có thể quen biết hay giúp đỡ anh trốn thoát khỏi đâyTrừ khi...

Anh đã tự trốn thoát bằng sức mạnh của mình Nhưng đó là điều hoàn toàn vô lý, vì Jimin trong mắt họ cũng chỉ là một kẻ phế vật, làm sao có thể sử dụng được ma lực Người Bà cho tất cả giải tán và ra lệnh cho một số tên lính trong nhà "Tìm cho bằng được thằng oắt con đó về đây "Sau việc ngày hôm đó, tất cả đều không có giả thuyết hợp lý nào về việc anh đã biến mất Còn Jungkook, hắn đã rất sốc khi vừa nghe thấy một tiếng nổ to và khi đến nơi thì chỉ còn một cái lỗ to còn anh thì biến mất Hắn sợ những việc sỉ nhục anh trước đây khiến anh sẽ để trong lòng và, có lẽ, hắn sẽ nhận lại một kết cục không hayCòn jimin, bây giờ anh đã đến được một thành phố Thuê một quán trọ và bắt đầu thay đổi bản thân thânMái tóc đen anh nhuộm cho thành màu hồngĐôi mắt vô hồn giờ đã chuyển sang màu đỏ khiến người ta nhìn vào cũng phải e dèNhìn thân thể chi chít vết thương và gầy gò, anh lại nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Thực ra, anh cũng có năng lực, mẹ anh cũng là một trong những người có ma lực hiếm có Vì thời đại bây giờ rất nhiều kẻ nhòm ngó nên mẹ biết mình không thấy để lộ thân phận mình Sau khi bị lão già đó cưỡng hiếp, mẹ biết anh cũng sẽ mang dòng máu giống mình Để tránh những phiền phức sau này, mẹ đã để lại chiếc nhẫn cho anhKhuyên anh đeo chiếc nhẫn này và cố gắng che giấu sức mạnh khổng lồ của mình Từ ngày mẹ mất, jimin cũng chỉ có thể hồi tưởng về mẹ qua chiếc nhẫn này Và từ ngày hôm nay, anh đã quyết định sẽ diệt trừ cả gia tộc khát máu kia bằng chính năng lực này của mình.

Còn tiếp...Xí xí, nghe bài này đã💜
 
[Kookmin]Anh Vẫn Sẽ Đồng Ý Em Chứ?
Chap 4


Sau 15 năm Jeon Jungkook từ một đứa trẻ đã trở thành người kế thừa tương lai của gia tộc Gahwi Hắn giờ đây đã là một người đàn ông trưởng thành, trong tay có quyền lực, bên ngoài có khí chất của một vị lãnh đạo máu lạnh, sẵn sàng giết chết bất cứ kẻ nào cản trở con đường thành công của hắnSự tàn nhẫn và mạnh mẽ đã giúp hắn có được tất cả, mùi máu tanh bao nhiêu năm qua đã làm hắn quên đi quá khứ Jeon Jungkook giờ chỉ có dục vọng và giết chóc chứ không còn ghi nhớ hình bóng của người con trai tội nghiệp nào đó Vì hắn chắc chắn rằng, "anh có thể làm được gì cơ chứ" Nhưng sự thật có phải thếAnh giờ đây đang chuẩn bị cho một hiệu ứng cánh bướm không thể hoàn hảo hơn ---

Đêm khuya Jimin xuất hiện trong quán bar mà hắn thường hay lui tới cùng với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần bó sát ôm lấy đôi chân thon dàiThân ảnh quyến rũ xuất hiện dưới ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh và nền nhạc xập xình Anh đi đến quầy bar, gọi một ly rượu và chờ đợi con mồiTay anh xoay nhẹ ly rượu.

Không uống.Anh không run.

Không đắn đo.

Bởi vì mọi thứ đã nằm trong tính toán.Đúng 20 phút sau, hắn bước vào.

Một mình, không vệ sĩ, không bạn bè Chính xác như lịch trình thói quen anh đã theo dõi Hắn ngồi vào ghế thứ hai bên phải quầy bar.

Quay lưng về phía anhJimin biết.

Hắn không bao giờ ngồi sát cửa, cũng không bao giờ đối diện gương.Gã đầu tiên xuất hiện — đúng như anh đã sắp đặt khi vô tình “đụng” vào hắn ở thang máy tuần trước.

Gã không cần biết mình là quân cờ.

Gã chỉ thấy một chàng trai có ánh mắt yếu đuối và thân hình quyến rũ đang đứng ngay trước mặt gãGã đến gần.Gã ngồi sát bên anh.

Jimin nói câu đầu tiên, bằng giọng ngập ngừng đúng tông:

“Làm ơn… tôi đang đợi người.”

Hiệu ứng bắt đầu.

Như một con bướm khẽ đập cánh.Gã đặt tay lên đùi anhJimin dứt tay gã ra rồi lấy bàn tay nhỏ bé của mình tát gã một cáiKhông phải một cú tấn công, chỉ là một thử thách cho bản năng đàn ông ở bàn bên kia.Anh không phản kháng quá mạnh,mà chỉ đủ để không gợi nghi ngờ, và đủ để kích hoạt cơn ngứa ngáy trong tâm trí của Jeon Jungkook Hắn quay đầu.Anh biết hắn sẽ không lao vào ngay, vì hắn không phải kẻ bốc đồngTrước kia, khi đang còn làm nô lệ cho cái gia tộc đó, anh biết rõ tính cách của từng người và đặc biệt là Jungkook Hắn có thể tàn nhẫn giết chết một người hầu trong nhà, nhưng ấy là khi kẻ đó mắc lỗi không thể tha thứ hoặc do không vừa mắt hắnVà giờ đây anh biết… hắn sẽ hành độngGã kia đứng dậy, thô bạo kéo anh đi ra một góc tối, một hành vi quá rõ ràng để không ai có thể giả vờ không thấy.Và hắn đứng dậy.Gã đàn ông kêu thêm hai tên nữa và cả ba đưa anh đến một căn phòng, thẳng tay đẩy anh xuống chiếc giường to lớn "Mày nên biết ngoan ngoãn một chút, bọn tao còn có thể nhẹ nhàng cho"Một gã nói.

Khi cả ba tên đang chuẩn bị xé áo anh ra thì Jeon Jungkook đạp cửa xông vào"Mày là đứa nào?!"

Cả ba tên hốt hoảng, không hẹn mà cùng thối ra một câuVà sau đó cảnh tượng diễn ra như vẽ:

Hắn xông vào đè một tên ngã ra sàn, cắn đứt cổ hắn khiến máu chảy ra và dính trên miệng hắn Hai tên kia sợ hãi bèn muốn trốn thoát, nhưng chưa kịp mở cửa thì cả hai đã trở thành bữa ăn khuya cho Jungkook Anh khẽ nhếch môi rồi lại quay về trạng thái bàng hoàng như lúc đầu, giọng nói run rẩy không thanh lời"Anh...anh""Đừng sợ cậu không sao chứ?"

Hắn cố trấn an anh và lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra lau đi những vết máu trên khuôn mặtAnh thở gấp, gật đầu.

Không nói nhiều, không mỉm cười quá nhanh.Anh để hắn thấy một người đẹp vừa bị tổn thương, nhưng kiên cường.“Cảm ơn anh…”

Giọng anh nghẹn vừa đủ.

Chạm mắt hắn khoảng ba giây.Không dài hơn.

Không ngắn hơn.Hắn đưa tay đỡ anh dậy

"Anh tên gì?"

"Tôi tên Lee Jimin"Khi nhận được câu trả lời, hắn bất ngờ dựt mình, dường như cái tên này hắn đã từng nghe ở đâu nhưng lại chẳng thế nhớ gìLấy lại vẻ mặt lạnh lùng và bình thản, hắn lại dò hỏi"Cậu bao nhiêu tuổi?

Thuộc chủng loại gì?

Công việc có chưa?"

Anh cố ý ngập ngừng một chút "Tôi 24 tuổi, chủng loại cáo...ừm công việc thì...."

"Chưa có đúng chứ?"

Hắn nói ngay như đã biết được câu trả lời Anh xua tay phản bác "Không phải.

Chỗ tôi làm đột nhiên có vấn đề nên tôi phải nghỉ việc.

Được ngày rảnh rỗi nên mới tới đây buông thả một chút, ai ngờ...

Cũng may mà có cậu, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều"Hắn phì cười, đứng dậy rời đi, không quên quay đầu lại nói "Tạm biệt anh, ngày mai nếu anh tới nữa hãy cùng tôi uống một ly nhé"Rồi hắn rời đi.---Jimin ngồi lại.

Ly rượu vẫn chưa uống.

Trong đầu anh, từng khớp bánh răng đã quay đúng vị trí.Một giây lệch thôi, kế hoạch sẽ hỏng.

Nhưng mọi thứ đã diễn ra chính xác như anh vẽ nên.Hiệu ứng cánh bướm — một cái ánh mắt, một cú chạm tay, một bước đi đúng thời điểm — đã bắt đầu làm rung chuyển toà thành vững chắc mang tên Jeon Jungkook Và anh biết:> Lần tới họ gặp nhau, hắnsẽ là người chủ động.

Lần sau nữa, hắn sẽ là người bị dẫn dắt.

Và đến cuối cùng… hắn sẽ trả giá __________________

Mình bị ba mẹ kiểm soát nhiều lắm, cả mấy tuần cũng đc 1 chap như này là may lắm rồi😥

Xin lỗi về sự bất tiện này nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ cho mình
 
Back
Top Bottom