Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Kookjin] Just A Story

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
192545627-256-k518447.jpg

[Kookjin] Just A Story
Tác giả: jetaimepjm
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Kookjin's place
Tuyển tập oneshot
#Jungkook #Seokjin #Bangtan #BTS Tags: btsjinkookjungkookkookjinseokjinsweet​
 
[Kookjin] Just A Story
Nham nhở


—————•——————
"Jinie hyung" tiếng vọng từ cửa chính của một chàng trai tay xách chiếc cặp da.

" Jungkook về rồi đấy à " một chàng trai nữa với mái tóc màu hạt dẻ, đeo tạo đê màu xanh nhạt đứng trong căn bếp nghi ngút hương đồ ăn đang nấu.

Jungkook cởi đổi giày của mình ra, chạy nhanh vào bếp, nhanh chóng ôm anh người yêu à không, phải nói là chồng hợp pháp rồi chứ.

Phải, Jeon Jungkook với Kim Seokjin đã chính thức là một cặp với nhau rồi đấy😉.

Đứng từ phía sau ôm lấy người chồng " lớn" của mình, đầu đặt lên vai, nhắm mắt hưởng thụ.

Không biết Seokjin của cậu có sức hút gì đó làm cho Jungkook ôm chặt mãi không buông như cục nam châm.

" Này, về rồi thì lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm " Seokjin quay nhẹ đầu sang bên vai nơi Jungkook đặt đầu lên đó, nhẹ nhàng nói.

" Một chút nữa thôi, chỉ một chút " ghì chặt lấy con người lớn tuổi hơn mình, mắt vẫn nhắm mà nói.

Anh chỉ biết cười khổ, lắc đầu, biết cậu mệt nên anh không nói gì mà tiếp tục khuấy nồi canh đang nấu dở.

" Đã hai mươi mấy rồi mà vẫn như con nít " anh nói rất nhỏ, nhưng đâu biết người kia nghe được từ đầu câu tới cuối câu.

Bỗng một bên vai đang nặng trĩu thì bây giờ thấy nhẹ hơn, cả thân người nhanh chóng bị xoay lại, chiếc vá đang cầm bỗng tuột khỏi tay va vào cạnh nồi , choang nhẹ một tiếng.

Môi anh bị ai đó chụt nhẹ một cái.

" Ai nói anh là em con nít," cậu vòng tay ôm eo anh, nói, giọng có một chút hờn dỗi nũng nịu.

" Con nít mà đè anh ra được thì cũng hơi lạ đấy baby.

" Cái giọng bắt đầu chuyển sang trêu trọc anh.

Mặt anh quay sang chỗ khác, tai dần đỏ lên.

Người nhỏ tuổi kia bật cười lớn, anh bắt đầu hờn dỗi, đánh vào ngực, nói:
" Còn không mau đi tắm rửa thay đồ, muốn chết đói hay sao.

" rồi đẩy cái người đang ôm mình ra.

Người kia cũng không có vừa, tranh thủ chụt thêm một cái nữa lên môi anh, rồi nhanh chóng đi lên phòng, nhưng tới giữa cầu thang, nói vọng xuống:
" Tối nay, theo đúng giờ hẹn nhé baby " rồi nở nụ cười tà ma, nháy mắt
Gượm đã, nụ cười đó, cái nháy mắt đó, không phải chứ.

Thôi xong, xác định tối nay rồi.

Anh lắc đầu, trong lòng tự kiểm bản thân mình, tự hỏi lớn tuổi hơn thằng nhóc ấy mà vẫn bị nó đè chứ, công bằng ở đâu?

Để nổi lòng đó trong lòng, tiếp tục đau khổ nấu nồi canh đang nấu dở
 
[Kookjin] Just A Story
Hmmmmmm


" Chúng ta... chia tay đi " lời nói cay đắng từ đôi môi cậu tuôn ra
" Tại sao, chẳng phải chúng ta đang hạnh phúc sao Kookie, em đang giỡn phải không?"

Anh bị bất ngờ trước câu nói của cậu, nhưng anh chỉ nghĩ đó chỉ là giỡn.

" Không, em không giỡn, thời gian qua cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc với em, em cảm thấy như thế là quá đủ rồi " Cậu thẳng thắn nói, không một chút đau lòng sao?

" Không, Jungkook à, anh không tin, anh không tin đó là sự thật, em là đang giỡn phải không?

Hãy nói đi, làm ơn Jungkook, chỉ là giỡn thôi phải không?"

Khuôn mặt anh dần dần như một bức tượng trắng, từng giọt nước mắt rơi xuống, đau không, đau chứ, đau khi nghe lời chia tay từ người mình yêu thương thật lòng.

Jungkook quay lưng bỏ đi, cậu bỏ mặc anh, để lại con người luôn luôn quan tâm cậu mà đi.

Anh từ từ gục xuống, đau đớn và gào thét....

"Cut," tiếng từ TaeTae, " đỉnh lắm, em nói rồi, diễn xuất của hai người không chê vào đâu được."

Khoái trá, dùng ngón tay cái hích mũi.

" Yà, phải nói luôn, Jin hyung diễn cứ như là thật ấy " Jimin thán phục vỗ tay không kém.
———————-•———————
Thật ra thì nay giờ cậu với anh chỉ là đang diễn trong drama của Run ep mới thôi😝😝 chứ mấy bạn nghĩ sao hai người bọn họ dễ dàng lìa xa nhau được chứ😤😤
 
[Kookjin] Just A Story
Đừng để người thân dùng phone mình


Anh trai : Seokjin, cho anh mượn máy tý
Seokjin: *đưa chiếc thoại cho anh trai
(Anh trai bấm vào danh bạ, định search tên ba để gọi thì thấy chữ Daddy kèm emoji😘 thì liền bấm)
Anh trai: May quá, điện thoại anh hết pin, định gọi cho ba. *Vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại có chữ Daddy😘)
Seokjin: *Quay mặt qua đúng lúc đầu máy bên kia bắt* chưa kịp với tay bắt lại thì anh trai để phone trên tai
Đầu máy bên kia🤭:Seokjinie, Jungkook daddy nghe, bé con lại nhớ em rồi phải không. ( Lmao:)), speaker mode on )Anh trai:....

Seokjin: Hyung, để em giải thích đã!!
 
[Kookjin] Just A Story
Speechless


Cậu bé mới ngày nào 15 tuổi từ Busan lên Seoul, nay đã là chàng trai 22 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, cao lớn và gương mặt điểm trai.

" Jungkook, em lớn nhanh thật đấy, chậc chậc, nuôi em quả là sai lầm, còn lớn cả hơn anh nữa."

Cái con người lớn tuổi kia, lắc đầu cười khổ nói, đã được 27 tuổi rồi, nói 27 tuổi nhưng vẫn như những học sinh cấp ba, khuôn mặt baby, chiều cao cũng tương xứng với Jungkook.

Cậu cười khổ, đặt hai cục tạ xuống nền nhà phòng khách, bước tới chiếc ghế sofa, giật tờ báo từ tay anh, ném qua một bên.

Còn bản thân mình, nắm lấy vai anh đẩy xuống, để tư thế anh nằm xuống, còn cậu nằm đè lên.

" Anh đừng nói thế chứ, em lớn như vậy để bảo vệ cho anh nữa cơ mà."
*Chụt* ( đồ cơ hội )
Mặt anh không biết do nóng hay điều hoà không đủ mát mà đã ửng hồng, anh cố gắng đẩy người nằm trên nhưng thất bại, không thể chống lại cái tên với thỏ cơ bắp được.

Cái người nằm trên thấy người yêu mình e ngại, đành cười cười, ngồi dậy.

Còn bên anh, cứ tưởng được thả, ai ngờ lại bị đổi tư thế, từ nằm sang ngồi lên đùi Jungkook.

Cậu vòng tay qua eo anh, giữ chặt, để anh không thể thoát ra được, tay của Seokjin để lên vai Jungkook, 4 mắt nhìn nhau, ôi trời, cái tư thế này🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️.

Mặt Seokjin lại đỏ khi nhìn thẳng vào mắt cậu, liền quay sang hướng khác.

Cậu nhìn thấy hành động đáng yêu của người yêu mình liền nằm lấy chiếc cằm nọ, quay lại phía mình.

" Làm gì mà phải quay qua hướng khác như vậy."

JK hỏi
Anh chun chun miệng, khẽ cuối đầu nói, nói thì nói nhưng thật ra chỉ lí nhí
" Em biết rồi rồi còn hỏi."

Ôi mẹ ơi, một ngày Jungkook đã chứng kiến bao nhiêu lần đáng yêu của anh rồi.

Không chần chờ, nhẹ nhàng nâng cầm anh lên, từ từ lấy môi mình đặt lên môi anh.

Còn anh thì nhạc nhiên khi thấy môi mình có làn ấm nóng bao bọc, anh biết chứ, chuyện này cũng quen rồi, theo công thức thôi.

Bắt đầu đáp trả lại nụ hôn, cả hai bắt đầu chìm vào nụ hôn sâu, oh shiet, hai chiếc lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau, tuyến nước bọt cũng từ đó mà theo.

Anh ôm lấy cổ của cậu, đôi tay của Jungkook cũng nghịch ngợm, mò mẫm bên trong lớp áo thun mỏng, xoa xoa vùng eo mảnh khảnh, lâu lâu nhéo nhéo đùa một tý.

Cả hai hôn nhau cho tới khi lượn không khí trong cơ thể cạn kiệt, luyến tiếc tách rời nhau.

Mặt của anh lúc này đã đỏ hơn lần trước, một bên phía áo bị kéo xuống, lộ xương quai xanh, bên khoé miệng cũng chảy ra một ít nước bọt, oh no, đáng lẽ không nên để Jungkook thấy bộ dạng này,.... nhưng Jungkook đã là người làm ra thành quả vậy chứ biết sao giờ🤷‍♀️🤷‍♀️.
*Chết tiệt, không được rồi*
Cơ thể Jungkook đã nóng bừng, cậu nhỏ bên trong cũng căng cứng, tất cả đều đã nóng khi cậu nhung thấy bộ dạng như vậy của anh.

" Không được rồi, nhìn anh như thế này, không làm không được."

Nói xong, cậu bồng anh lên, đi thẳng lên phía phòng của cả hai.

" Chờ...chờ đã, Jungkook!!"

" Ngày mai anh còn phải đi làm nữaaa!!"

Hình như cái cậu thỏ cơ bắp không biết làm sao ấy, vẫn vô tư vác anh, một từ anh nói cũng không lọt tai.

" Ở nhà, em nuôi"
Mặc kệ anh có gào thét hay khóc lóc cỡ nào.

Thế là, sáng hôm sau, cơ thể của Seokjin đau nhức, nhiều vết đỏ, tím xuất hiện tầng lớp.

Còn bạn Jeon thì hả hê ôm người trong lòng nhắm mắt hưởng thụ.
=============
Lâu giờ không ngoi lên viết luôn
 
[Kookjin] Just A Story
Jungkook's Birthday


"Kk, Hyung là người đầu tiên đó nhé

Jin hyung là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Jungkook đó nhé.

Nhưng cũng là món quà dâng tận miệng cho Jungkook🙄🙄
================
"Hyung, hôm nay là sinh nhật chính thức của em đấy."

Thảy chiếc Balô mình xuống chiếc ghế sofa, đứng trước mặt anh, nhoẻn miệng cười.

Anh rời mắt khỏi chiếc điện thoại, ngước nhìn lên con người cao lớn, gì nữa đây, chẳng phải mình đã chúc trước 2 ngày rồi sao?

Anh đứng dậy, xoa đầu cậu nói
" Thôi thì chúc em sinh nhật vui vẻ một lần nữa nhé Jungkook, em thích gì anh nấu."

Nụ cười trên môi cậu tắt luôn, cậu là cậu đang muốn anh trong sinh nhật cơ mà!!

" Này, ăn canh rong biển nhé, sinh nhật phải có canh rong biển, ngoài trời cũng lạnh nữa, để anh làm cho em một tô nhé."

Anh cười nói, toang bỏ vào nhà bếp thì cái trọng lực của anh bị zero, cơ thể bị nhấc bổng lên, đặt lên vai cậu đàng hoàng.

Không phải chứ, anh đã đang muốn trốn đi rồi mà, không được TvT, cứu ( au: không ai cứu anh đâu )
" Hyung, đừng giả bộ mà trốn em nữa.

Sinh nhật em không cần canh rong biển cho ấm nữa, bởi vì..."

Cậu nhếch môi cười, ơ này, bởi vì là bởi vì sao cơ thứ cậu Jeon, cậu phải nói rõ lí do chứ.

" Này này, Jungkook, hôm nay sinh nhật em đấy, chẳng phải cả nhóm chúng ta cùng đi ăn với nhau sao, hơ hơ."

" Darling, chúng ta sẽ đi ăn vào lúc 11h tối hôm nay, bây giờ chỉ là 10h sáng thôi, chi bằng hai ta tranh thủ hâm nóng cơ thể giữa thời tiết lạnh lẽo này?"

Nói rồi, cậu vác anh đi vào phòng của mình.

10h sáng, tại căn phòng dán chữ " GOLDEN CLOSET" ở đằng trước, tiếng thở dốc, tiếng thì thầm thương yêu được phát ra từ đó
==================
11h đêm, như hẹn, cả nhóm đều có mặt tại quán cừu xiên nướng để chúc mừng sinh nhật Jungkook.

Hoseok để ý thấy Seokjin cứ mặc áo cổ lọ tay dài, trong khi trong quán đã có máy sưởi, cộng thêm chiếc bàn nướng cũng làm nóng nữa.

" Jin hyung, tại sao anh lại mắc áo cổ lọ tay dài vậy, em thấy nóng đấy."

Jungkook nghe Hoseok nói vậy, cười cười liếc qua anh, sau đó bị anh đạp cho một cái ở chân, liếc như kiểu " không phải do em à"
" Haha, tại cơ thể anh dễ lạnh thôi, nào nào, hôm nay sinh nhật Jungkook, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào."

" Đúng vậy, không say không về."

Taehyung của hùa vui theo nói, sau đó tất cả đều ăn sinh nhật của Jungkook vui vẻ===================UwU, sinh nhật Jungkook rồi, chúc Jungkook của tui luôn luôn mạnh khỏe và một đời bình an nhé💜
 
[Kookjin] Just A Story
Theo đuổi


Hiện tại, Seokjin đang theo đuổi Jungkook, anh bị từ chối nhiều lần rồi nhưng vẫn quyết tâm làm cho cậu đồng ý.

Jungkook cũng bực dọc nói
" Seokjin, tôi đã nói rồi, tôi không thích con trai, làm ơn."

Seokjin nào nghe, anh vẫn mặt dày, đưa cho cậu một cái hộp và mỉm cười nói
" Nếu em đồng ý, hai căn hộ cao cấp và chiếc xe lamborghini sẽ là của em."

Jungkook bắt đầu tức điên lên,
" Tôi đã bảo anh không cần phải làm vậy, dù có đưa bao nhiêu tôi cũng không nhận và đồng ý nó."

Anh nhíu mày, tay đưa lên cằm xuýt xoa, rồi nói ra câu làm cậu suýt bật ngửa
" Em chê ít à, nếu em chê ít thì anh cho em đứng tên luôn nhà hàng của anh."

Không nói nhiều nữa, cậu xoay người quay đi, anh vẫn chưa bỏ cuộc tay bắt tay cậu lại
" Jungkook, cho anh một cơ hội đi."

Jungkook gạt tay anh ra, liếc một cái rồi chạy đi bỏ lại anh bĩu môi, anh đi lại chiếc xe Porsche của mình, ngồi trong xe suy nghĩ con cách nào cửa đổ cậu được nữa không.
====================
Sáng hôm sau, anh quyết định lần này sẽ táo bạo hơn nữa, vừa đi tới trước cổng trường thì hộp quà trên tay rơi xuống, mặt mày tức giận, cái thế đ** nào, Jungkook của anh đang bị một bọn ức hiếp, dám cả gan đụng vào bảo bối của anh được.

Anh gọi điện cho đám vệ sĩ
" Mau qua đây một chút."

Rồi nhanh chạy tới, lôi một thằng ở giữa ra rồi tới gần Jungkook, anh xót khi thấy nhiều vết thương trên mặt cậu, anh tức giận quay qua:
" Chúng mày làm cđ gì thế."

Một thằng được xem như đại ca của nhóm hùng hổ nói:
" Mày là thằng nào, chuyện của bọn tao thì liên quan gì đến mày.

Hay mày cũng muốn bị giống nó?"

Tất cả đàn em của hắn hăm he nhìn anh, như muốn tẩn một trận, anh đứng dậy, miệng nhếch môi cười tay phủi bụi trên vai áo hắn rồi nắm lấy cổ áo hắn nói, hai người đều cao bằng nhau nên đương nhiên dễ dàng có cuộc đối thoại:
" Mày muốn đụng ai thì đụng chứ đụng tới người của tao thì biết yên phận đi."

Hắn thấy mình bị một thằng oắt ơ dọa nạt, liền gạt tay mạnh tay anh ra giận giữ nói:
" A, thằng này láo, rượu mời không uống, uông rượu phạt, tự dâng mình tới địa ngục.

Mày tới số rồi."

Tay chỉ chỉ ngực của anh nói
" Bây đâu, thêm một mối chơi đủ cho bữa sáng."

Một thằng cao trong nhóm chuẩn bị hung hăng giơ nắm đấm chuẩn bị đấm thẳng vào khuôn mặt của anh thì... *Uỵch* bị anh đạp một phát ngã xuống đất, sức anh không phải là yếu, đủ để bảo vệ bản thân mình.

" Tao đã bảo chúng mày nên biết thân phận của mình đi mà."

Anh lớn giọng nói
"Chúng mày làm cái đ** gì thế còn không mau tẩn nó một trận để tao còn đi ăn sáng."

Bọn tay sai biết điều, tất cả tiến tới, anh đỡ cậu dậy lùi xuống, anh biết chứ, bên bọn nó 6 người bên anh 2 người nên không thể thắng nổi, nhưng anh vẫn phòng thân và đảm bảo rằng mình không sợ.

" Kim thiếu, người cho gọi chúng tôi."

Gã đại ca kia quay phắc người, kể cả đàn em của gã cũng ngạc nhiên quay người lại để biết rằng mình không nghe lầm.

" Ki..Kim thiế.. thiếu gi..gia?"

Gã bàng hoàng lắp bắp nói, Kim thiếu gia nắm đầu trùm trường, gã chưa bao giờ thấy mặt nhưng chỉ nghe tên anh nhưng có vẻ sợ sệt vì nghe bọn học sinh bảo không nên đụng anh ấy nếu không sẽ bị đuổi học kể cả có hậu quả không tốt và nhiều người đã bị như vậy, thế nên gã biết điều không nhắc tới.

Bây giờ, gã đã chứng kiến thấy Kim thiếu, coi như gã thiếu điều dại dột rồi, gã bắt đầu nhanh chóng đẩy đàn em ra, nắm lấy tay anh nói
" Kim đại thiếu, là lỗi tại tôi, tôi không biết đó là người của Kim thiếu đây, mong Kim thiếu bỏ qua lỗi sai sót này, bây, còn không mau quỳ xuống xin lỗi Kim thiếu."

Gã nạt đàn em, cả 7 đều quỳ xuống, anh nhếch miệng cười:
" Lúc nãy ai hùng hổ lắm nhỉ??

Tao đã bảo từ đầu thì không nghe."

Gã gật gật đầu thấy mình biết lỗi
" Dạ, dạ, em là có mắt nhưng không nhìn thấy, cầu mong thiếu gia tạ lỗi."

" Đừng xin lỗi với tôi, mau qua bên kia xin lỗi."

Anh chỉ tay về phía cậu, gã cùng đàn em nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cậu
" Jungkook, chúng tôi rõ là không nhìn thấy cậu là người của Kim thiếu, mong cậu hãy nói lại với Kim thiếu đừng đuổi chúng tôi đi."

Jungkook khá bất ngờ nhưng cũng chỉ ngây ngô đáp
" Đu..

được rồi."

Như bắt được vàng, gã vội đứng dậy bắt tay cậu cảm ơn rối rít, rồi nói đàn em của gã nhanh chóng rời đi, không quên chào anh một cái.

Anh bước tới thẳng trước cậu, tay sờ vào vết thương, cậu bất chợt la đau, anh nắm lấy tay cậu kéo lên phòng y tế, lấy hộp cứu thương, đừng bảo anh là thiếu gia là anh không biết làm những việc thông dụng như vậy.

Anh sức thuốc khử trùng vào vết thương cậu, cố gắng làm nhẹ nhất có thể.

" Em không sao chứ, hay anh đưa em đi bệnh viện nhé."

Anh sốt sắng hỏi, vì anh không muốn cậu bị thương.

Cất tạm hộp cứu thương qua một bên, vén mái tóc của cậu lên, anh ôn nhu nhìn cậu, cậu vẫn mở to mắt ra nhìn anh.

" Đáng lẽ hôm nay, anh sẽ tỏ tình em lại một lần nữa, nhưng lại bị đám kia phá mất rồi.

Nhưng mà, có lẽ nếu tỏ tình lại sẽ lại không thành công mất, anh thiết nghĩ việc này sẽ tuỳ vào quyết định của em, anh không ép buộc đâu.

Dù gì thì anh vẫn ở đây và theo dõi, đơn phương em cho tới khi có một đáp án khác."

Anh đứng dậy xoa đầu cậu một cái rồi nói tiếp
" Nghỉ ngơi tốt nhé, có gì hãy gọi."

Anh xoay người thì cậu níu cánh tay áo, mặt cúi gầm xuống nói một tràn dài
" Thật ra... tôi cũng đã thích anh từ lâu rồi, nhưng anh biết không, tôi sợ, tôi sợ mọi người dị nghị với việc tôi quen anh, tôi là một đứa lập dị trong trường, nếu tôi quen anh họ có thể ghét tôi thêm.

Đó là lí do tôi từ chối anh."

Câu cuối cậu lí nhí nói, nhưng nó lọt tai anh từng chữ một, khi cậu thấy tay mình không còn nắm tay áo của người nọ nữa thì mặt ngẩng lên, mặt anh tự bật trước mặt cậu, anh xoa đầu cậu một lần nữa
" Ngốc, tại sao lại không nói, chẳng phải anh nói, cái gì của anh là của anh, của em cũng là của anh, ai đụng tới sẽ bị kết cục không tốt."

Ngừng một lúc rồi nói
" Jungkook, từ đầu anh đã xác định theo đuổi ai thì anh sẽ theo tới cùng, vậy bây giờ anh sẽ làm lại một lần nữa nhé."

Cậu thì ngơ ngác chưa biết anh sẽ làm lại việc gì thì...

" Jeon Jungkook, nếu có nguyện ý thì có thể làm người yêu anh được chứ?"

Cậu bắt đầu ngại ngùng, rồi khẽ gật đầu, anh mừng rỡ còn hơn bắt được vàng, nhanh chóng nâng cằm cậu lên hôn, anh biết vết thương trên miệng cậu sẽ bị ảnh hưởng nên chỉ một nụ hôn nhẹ.

Cậu và anh đều nhìn nhau, rồi cả hai đều cười, cuối cùng Seokjin cũng được đền đáp rồi.

" Từ nay Jeon Jungkook là người của Kim Seokjin rồi nhé."
 
[Kookjin] Just A Story
Cản trở


"Thỉnh hậu bối tự trọng, đây là thư viện."

Anh khó chịu, gạt tay cậu ra hầm hừ lên tiếng, vì Jungkook cứ đà đà lấy tay sờ soạng phần eo của anh, lại ở chỗ công cộng nữa, như vậy sẽ không hay.Nhưng mà, Jungkook nào có nghe lời, câu anh nói như muỗi lọt vào tai, tay vẫn mân mê vùng eo của anh.

Cậu khẽ rót vào tai anh
" Tiền bối, anh nghĩ rằng chúng ta nên kiếm chỗ nào vắng vẻ, chẳng hạn như một góc xoa nào đấy và đôi ta có thể " vui vẻ " với nhau."

Jungkook cư nhiên liêm sỉ đã vứt đi đâu mất rồi, chậc chậc, cậu mau lụm lại trước khi...

Seokjin mặt bây giờ chẳng khác như một trái cà tím, giận tím mặt, môi bặm lại, anh muốn mắng cho cậu một trận nhưng vì là thư viện nên anh chỉ mắng nhỏ" Jeon Jungkook, thầy giáo cử tôi đến để dạy cậu học và cải thiện số điểm trong lớp, chứ không phải đến để chơi đùa, phiền cậu lưu ý."

Jungkook ngừng tay, ngả ra ghế, vẻ mặt nghênh ngang nói" Kim Seokjin, anh có biết lúc anh mắng tôi nó như thế nào không?"

Cậu ngừng một chút, sau đó mặt sát tới khu tai anh nói:
" Đáng yêu lắm"Lửa đã lên cao, Seokjin đứng dậy, thu gom sách vở lại, bây giờ đối với anh im lặng không còn quan trọng nữa
" Jeon Jungkook, tôi là sinh viên năm cuối, với tư cách là thầy giáo kèm cho cậu, nếu cậu muốn chơi đùa và có nhu cầu, cậu có thể kiếm đại một cô gái nào đó.

Xin lỗi đã làm phiền."

Anh ôm tài liệu đi thẳng ra ngoài thư viện, Jungkook ngồi được 5s thì tức tốc chạy đuổi theo anh, khi anh bước tới xuống cửa chính, tay anh bị lực nào kéo lại" Lại chuyện gì nữa?"

" Tôi... tôi xin lỗi."

Anh mở mắt ngạc nhiên, từ lâu anh đã biết Jeon Jungkook chưa từng xin lỗi ai bao giờ trong trường bởi vì cậu là đại thiếu gia trong trường, ăn nói nghênh ngang, lần đầu tiên lại đi xin lỗi anh.

" Tôi, tôi xin lỗi được chưa, tôi cứ tưởng anh sẽ giống bao như người dạy kèm cho tôi, mỗi khi tôi đùa giỡn như vậy."

What the fuck?

Sẽ giống bao như người khác, ý cậu là...

" Ý cậu là sao?"

Anh nhướng mày
" Thì anh biết đó..."

Cậu nói bình thản, tay vuốt mũi
" JEON JUNGKOOK, đừng bao giờ đứng trước mặt tôi nữa!!

CẬU NGHĨ TÔI LÀ CÁI LOẠI HÈN HẠ ẤY Ư?

Vậy xin lỗi, cậu tìm lầm người rồi"
Anh quay phắc người, thì đột nhiên một chiếc xe máy đang đi giữa làn người đi bộ, một phút chốc anh có thể vào bệnh viện như chơi, nhưng lại một lần nữa cậu cầm lấy tay anh giật anh lại.

Nguyên thân người anh ở trong lòng cậu một nốt nhạc, tình huống gì đây?

Trong khi anh còn ngỡ ngàng, bất động thì cậu đã tức giận chửi bới
" Này, chạy xe kiểu gì đấy hả?"

Sau đó quay qua nhìn anh, đương nhiên anh thua cậu một chút, cậu trấn an
" Tiền bối, anh không sao đấy chứ, chết tiệt, anh có cần tôi đưa đi bệnh viện không?"

5s lấy lại bình tĩnh, anh lắc đầu nhẹ một cái rồi đẩy nhẹ cậu ra, cuối đầu, lắp bắp nói
" À.. tô... tôi không s..sao, cảm ơn cậu."

Sau đó chuẩn bị xoay người đi thì tay bị dúi cho một mẩu giấy nhỏ, cậu nói vào tai anh
" Về nhà suy nghĩ lại, anh nợ tôi một mạng đấy."

Bỏ tay vào túi ung dung, đi qua anh vừa huýt sáo vừa nháy mắt, ngạc nhiên lần thứ N, anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

" Aishhh, hơi đâu đi lo dạy cho thằng nhóc ấy chứ."

Nói rồi, bắt lấy một chiếc taxi về nhà, quăng chiếc cặp lên bàn và tờ giấy cậu đưa.

Bỏ một hơi vào phòng tắm, sau một ngày mệt mỏi, anh không phải là một người rườm rà nên 15p là bước ra.

Đầu lau khô bằng cái khăn, chân thì bước tới bàn học, mắt thì cứ để ý tờ giấy nhỏ, cuối cùng anh mở ra,
JUNGKOOK💜
827*********
Anh cứ suy nghĩ một hồi rồi quyết định lấy điện thoại ra
Người lạ:
Xin chào
Jungkook:
Seokjin?

Seokjin: Sao cậu biết đó là tôi
Jungkook:
Bởi vì tôi biết sẽ thể nào anh sẽ nhắn cho tôi:))
Seokjin:
Lỡ như là một ai khác thì?🤷‍♀️🤷‍♀️
Jungkook:
Sao cũng được, đã suy nghĩ kĩ chưa?

Seokjin:
Đừng ăn nói trống không như thế
Jungkook:
Thưa tiền bối, anh đã suy nghĩ kĩ chưa?

Mà khoan, anh có làm sao không đấy, có cần tôi tẩn người ấy một trận?

Anh đừng làm tôi lo

Seokjin:
Thưa thiếu gia, tôi hoàn toàn không sao, cậu đừng nên làm quá vấn đề như thế.Jungkook:
Đó là bởi vì hắn ta làm thầy giáo dạy kèm của tôi bị thương.Anh phì cười trước câu nhắn của cậu, ai là thầy giáo dạy kèm của cậu chứ.

Seokjin:
Tôi đã hết làm thầy của cậu cách đây 2 tiếng trước rồi nhỉ?Jungkook:
Tiền bối, anh nên nhớ anh còn nợ tôi một ân mạng đấy.

Anh suy nghĩ, có nên cho cậu một cơ hội hay không, vừa lo lắng vừa muốn, bởi vì xưa nay anh luôn được tất cả thầy cô giáo khen ngợi vì một khi anh kèm ai, người đó đều 100% đậu.

Vì thầy, vì danh dự của mình nên anh đành nhắn Seokjin:
Được rồi, tôi sẽ kèm cậu, nên nhớ đây là vì thầy giáo vì danh dự của tôi, cậu liệu hồn mà học hành tử tế cho đấy😡😡Jungkook từ đầu chỉ có ý định chơi đùa anh, nhưng sau khi nghe một dàn giải thuyết của anh thì cậu cảm thấy hứng thú với tiền bối này và một mực khăng khăng trong lòng là người cậu sẽ theo đuổiJungkook:
Vậy hẹn gặp ở thư viện vào ngày mai.

Tạm biệt và ngủ ngon.

Seokjin:
Seen*Vậy là anh một lần nữa chấp nhận dạy kèm cậu một lần, để xem lần này cậu sẽ học hành như thế nào.
 
[Kookjin] Just A Story
kookjin au twitter


Những bộ au trên twt mình mới save về, mình sẽ dich dưới hình, tất cả đều thuộc về @_goldenhyung

Jin: Anh yêu mùa thu, nó rất đẹp.

JK: không hẳn
Jin: Tại sao cơ
JK: Bởi vì anh bắt đầu mặc thêm quần áo vào.
===================

JK: Em không thể tán tỉnh ai đó, giúp em với.

JM: Em chỉ cần nói ai đó " mắt của em rất đẹp"
JK: Em hiểu rồi.

Jin: [đi ngang qua]
JK: [nói với Jin] Mắt của em rất đẹp*
*: Ý ở đây là Seokjin trong mắt Jungkook đều là những hình ảnh đẹp
===================

ARMY: Chúng em yêu anh, Seokjin
JK: Mình cũng vậy, bây giờ thì xếp hàng đi
===================

JM: bạn trai của mày kìa nhóc, Seokjin, đang gọi tới đấy.

JK: Anh ấy không phải bạn trai em
JK: [bắt máy] chào anh yêu
====================

Jin: Ý của anh mày thật sự là, tại sao lại phải quan tâm việc ai nằm trên, ai nằm dưới vậy nhỉ?

Anh mày cảm thấy rất ổn với trên/dưới chiếc giường tầng ấy.

JM: Em có muốn nói với anh ấy không?

JK: Em không.

Jin, em cảm thấy mình cũng ổn khi nằm trên an..

Ý em là phần trên của chiếc giường tầng ấy.

JM:
===================

JK: [quỳ một đầu gối] Jin, chúng ta kết hôn nhé?

Jin: [quay qua YG] cái này có được gọi là đang tán tỉnh không?

Thằng bé đang tán tỉnh anh đấy à?
=====================

Jin: Em rõ ràng đang ghen
JK: Ghen á?

Vì gì cơ?

Bởi vì một thằng nhóc tên Soobin nói rằng nó yêu anh và mọi người thì *hoảng hốt* về câu nó nói.

Còn em nói "anh là tất cả mọi thứ của em" thì bọn họ chỉ im lặng sao?

Pffft, em không hiểu anh đang nói cái gì hết
Jin:
JM: Nó ghen thật rồi
*preschooler: học sinh mẫu giáo nhưng mình sẽ không dịch như vậy😅
=======================

Jin: Sao món này nóng thế, anh không thể ăn nó được
JK: Anh rất là "nóng bỏng" anh biết đấy, nhưng em vẫn ăn anh đấy thôi
Jin:
BTS:
NJ: [đập tay xuống bàn] chỉ MỘT BỮA ĂN THÔI ĐẤY!!
==================

Jin: Đếch cần quan tâm tới những đứa nghĩ gì về anh mày đây!!!

Cũng là Jin lúc 2h sáng tới Jungkook: hôm nay anh có làm phiền quá không?

Làm ơn thành thật đi, anh muốn biết
==================

JK: Em không có ghen
YG:
JK: Em chỉ đang có cảm giác nóng trong lòng ngực và có thể giết bất kì ai đó nhìn vào Jin.

YG: Em nói đúng.

Em không có ghen.

Em chỉ điên thôi.
====================

[jinkook tại một buổi hẹn hò ở triển lảm tranh ảnh]
Jin: Anh yêu bức tranh này..

Nó rất ý nghĩa đối với anh.

JK: Em hoàn toàn đồng ý với anh
[Jin rời đi]
Jungkook: [đối mặt với bức tranh] mày có muốn đi luôn không?

Đi kiếm cho mình một người bạn trai khác đi chứ?
==================

[Jin nhắn tin cho Jungkook]
Jin: Anh đã giết Jimin rồi..

JK: Lạy chúa, em sẽ gọi cảnh sát tới
Jin: *đã hôn ( hôn chứ không phải giết)
JK: EM SẼ GỌI CHO CẢNH SÁT, ANH CHỜ ĐI!!!

Jeonlous*
======================

JK: Jinie, anh đáng ghét thật ý
Jin: EM đã tới nhà anh và tự bò lên GIƯỜNG CỦA ANH ĐẤY.

Hết
 
[Kookjin] Just A Story
Lễ hội hoa anh đào


Trùng hợp chuyến du lịch của Jungkook và Seokjin trùng với lễ hội hoa anh đào, anh háo hức vì anh sẽ cùng cậu mặc yukata* đón lễ.

Cậu biết chứ, nên đã đi đặt hai bộ yukata* cho anh và cậu.

Giờ đây, cả hai đang nắm tay nhau đi dạo tất các gian hàng, cười nói rôm rả, cả hai đều hạnh phúc khi đối phương của mỗi người đều vui vẻ.

Cá vàng, không thể thiếu, anh nắm tay cậu dẫn tới gian hàng cá vàng.

Đưa những đồng tiên xu lẻ cho chủ gian hàng, người chủ vui vẻ đưa cho hai người một bịch cá vàng.

Anh thích thú đưa lên nhìn, cậu thấy biểu hiện đáng yêu liền hôn nhẹ lên má anh, anh bất động 5s, rồi quay qua nhìn cậu, chỉ thấy hàm răng thỏ nhe ra cười.

Chưa đầy một nốt nhạc, anh lại bị cậu được nước làm tới hôn lên đôi môi mộng của mình, cậu lần này nhẹ nhàng hơn những đợt trước."

Anh đáng yêu thế."

Cậu rời khỏi đôi môi ấy rồi cười nói.Anh đánh nhẹ vào ngực cậu, khuôn mặt giờ đây đã ửng đỏ.

" Thằng nhóc này, đừng lộ như thế chứ, ở đây đông người lắm biết không?"

Cậu một lần nữa cười lớn, làm anh thêm xấu hổ.

" Thì đã là sao, chúng ta là người yêu của nhau cơ mà."

Lần này anh hết nói nổi, thở dài nhìn cậu, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền dịu với cậu."

Thôi anh đói rồi, chúng ta đi kiếm cái gì đó bỏ bụng đi."

Cả hai nắm tay nhau, đi được một hồi thì gặp được gian hành bánh cá và takoyaki kế bên nhau, mua hai phần bánh cá và một phần takoyaki.

Phần bánh takoyaki vừa mới ra lò nên anh chu môi ra thổi, hại cậu lại muốn hôn lên cái môi đó lần nữa, nhưng vì sợ người ấy hờn dỗi với dễ xấu hổ trước đám đông nên thôi."

Em không ăn à?"

Anh vừa thôi vừa hỏi cậu, sau đó bỏ vào miệng nhai nhai."

Anh đút em đi."

Cậu nói xong, há chiếc miệng của mình ra chờ anh cắm rồi bỏ vào miệng mình.

Anh cười cười lắc đầu rồi cắm vào một cái.

Cậu hớn hở chuẩn bị đón miếng bạch tuộc nướng anh chuẩn bị đưa vào miệng thì..."

Măm " anh lại bỏ vào miệng của nhai ngon lành, còn cười nữa chứ.

Cậu bắt đầu đen mặt lại, tỏ vẻ giận, còn anh thì cười khoái chí.

Gắm thêm một cái nữa chuẩn bị đút vào miệng mình thì chưa đầy 5s, cậu giữ chặt cổ tay anh, nhanh chóng hôn vào môi anh rồi quay qua ăn lấy miếng bạch tuộc nướng kia, cười cười nhai.Khỏi phải nói, mặt thì ửng hồng, mắt thì trợn to ngạc nhiên, trạng thaias bất động, còn cậu thì vẫn nhìn anh cười, miệng vẫn còn nhai miếng bạch tuộc nướng."

Anh không định cử động sao."

Đã nhai và nuốt miếng bạch tuộc xong vẫn còn thấy anh nhìn mình, không nói tiếng nào, cánh tay chỉ hạ xuống.

Nhéo nhéo cái má của anh, định chộp thêm cái nữa thì bị đẩy nhẹ ra.Xấu hổ rồi, anh bỏ một mạch đi về phía trước hại cậu phải đuổi theo sau ý ới gọi.

" Seokjin ah, Seokjin, đợi em với."

"Kính ngữ của em đâu nhóc kia?"

Anh ngừng lại, tức giận nóiJungkook cứ cười cười, quái lạ, sao hôm nay cậu cười nhiều thế nhỉ?

" Anh đừng đi nhanh quá, ngoan, em không giỡn nữa đâu."

Cậu còn dám có lần sau sao?

Hơ hơ, anh người yêu dỗi rồi, làm sao còn chọc được nữa chứ.

Tiếp tục vui vẻ đi dạo hết tất cả các gian hàng, thì anh chợt nhớ còn bịch cá vàng anh chưa thả
" Jungkook ah, mau tới hồ đi, chúng ta cùng thả cá vàng."

Đi tận cuối gian hành còn lại, cả hai nhanh chóng khu hồ sau một dàn hoa anh đào đang rụng xuống, cảnh trong thật hoàn mỹ.

Cặp đôi trẻ ai ai cũng nắm tay cười nói, con nít thì cũng cha mẹ bọn chúng thả lồng đèn .

Các ông, các bà chắp tay cầu nguyện ở đền thờ, ở phía bờ hồ cũng đã có vài người bắt đầu thả nhưng chú cá vàng xuống.

Anh và cậu nhanh chóng đi tới khu bờ hồ, tay anh thì đang loay hoay mở chiếc bịch ra thì cậu đã cầm lấy nó và giúp anh, sau đó đưa cho.

Cả hai nhắm mắt lại cầu nguyện, nhưng anh không biết Jungkook đã mở mắt trước nhìn anh cười hiền dịu.

Sau đó anh mở mắt ra và thấy được anh mắt của người nọ nhìn mình, cả hai đều nở một nụ cười chứa chan tình yêu thương cho nhau.Đôi bàn tay của cậu cầm lấy đôi bàn tay của anh, cả hai đều từ từ đổ chú cá vàng xuống hồ, mặt nước lặng trước mặt họ giờ đây được sóng sánh bởi đuôi quẩy của chú cá vàng ấy.

"Khi nãy em ước gì vậy?"

Anh tò mò hỏi muốn biết cậu đã ước gì.Cậu ngó lên trời nhìn một lúc rồ quay qua trả lời anh
"Em ước, anh mãi mãi là của em."

"Còn anh, anh đã ước gì đấy?"

Anh ôn nhu nhìn cậu rồi nói
"Anh ước rằng, sau này có khó khăn gì anh với em vẫn luôn bên nhau, không xa cách nhau.

Mong cả hai đều vẫn hạnh phúc như hiện tại bây giờ."

Cậu bất chợt vòng tay qua eo anh và ôm lấy nó, đưa cho anh ánh mắt chứa một tình yêu sâu đậm về phía anh, cả hai cứ nhìn nhau, mặc kệ đám đông đang đi qua đi lại có nhìn họ.

"Seokjin, em đảm bảo sinh mệnh của mình rằng, dù có khó khăn hay trở ngại gì, em và anh luôn luôn bên nhau.

Tuyệt đối, không ai, kể cả anh và em đều không rời đối phương."

Cậu kiên quyết, chắc nịch nóiAnh hạnh phúc nhìn cậu, có vẻ khoé mắt chuẩn bị sắp trào ta rồi, mãn nguyện mỉm cười.

Cậu cũng vậy, cậu cảm thấy rất hạnh phúc vì yêu anh, cảm thấy biết ơn vì đã gặp đúng người mình thương."

Anh yêu em."

Seokjin trìu mến nói, hai tay vòng qua cổ cậu, chóp mũi chạm vào chóp mũi đối điện, trán cụng vào nhau.

Cậu vẫn còn giữ nguyên nụ cười ấy, cả hai tiếp tục giữ tư thế ấy, rồi tích tắc, hai đôi môi ấy dần dần bắt đầu chạm vào nhau.

Tạo nên làn ấm nóng trong khoan miệng của mỗi người, cả hai cũng không biết bao nhiêu là đủ nữa.Hoa anh đào bắt đầu rơi nhiều, gió thôi nhè nhẹ, người người vẫn qua lại.

Giữa vầng trăng sáng, rọi chiếu xuống giữa mặt hồ, những chiếc lồng đèn được thả lên trời, cảnh quan bây giờ trở nên ấm cúng, cũng là nơi bờ hồ ấy, có hai thanh niên ôm lấy nhau và trao cho nhau những nụ hôn ấm áp và đặc biệt vào ngày hội hoa anh đào.
 
Back
Top Bottom