Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Kookjin] Just A Story

[Kookjin] Just A Story
Run 91


Mấy bữa nay Kookjin hơi nhiều, thôi thì lâu lâu thay đổi tý nha
======================
"Jungkook, giữ hộ anh áo, để anh đi đo cánh tay."

- Seokjin cởi chiếc áo jean của mình ra đưa cho cậu.Thế là bạn thỏ chôm luôn cái áo của anh lấy mặc lên người, cười tít, đi ra xa vừa choàng lên người vừa nhìn anh.-" Thơm thật đấy.", hương thơm bột giặt xà phòng của anh bay lên, hương lavender thoang thoảng, Jungkook ngồi chéo chân nhìn anh.Seokjin sau khi đó xong, anh nhìn các thành viên đang loay hoay thì quay ra sau thấy em người yêu mình đang choàng áo khoác của mình vui cười.Seokjin đi lại, ngồi xuống đối diện cậu, một tay bẹp cái má tròn búng ra sữa, còn Jungkook thì cười tới nổi xuất hiện hai cái răng thỏ, trông đáng yêu muốn chết."

Sao?

Trả áo cho anh."

- tay anh chìa ra"Nah, để em choàng một tý, anh cũng đâu có lạnh."

- cậu lắc đầu nóiAnh cốc đầu nhẹ cậu một cái-" Con nít quá, chẳng phải em đang mặc áo dài rồi sao?"

"Áo anh thơm mùi lavender ấy."

Seokjin không chủ ý mà béo thêm cái nhẹ trên má cậu, sau đó nắm sau gáy, hôn nhẹ cậu một cái.-" thơm à, sao thơm bằng em được.

Thôi, cho em mượn đó, đồ con nít."

Xoa đầu cậu sau đó đứng lên đi lại tới thành viên."

Em không phải là con nít mà."

- Jungkook phản đối, nhưng anh người yêu cậu không nghe thấy lời đó, hậm hực giữ trong lòng một mình vậy.

Thôi kệ, lấy được cái áo là được rồi!!!

==========================="Bây giờ tới lượt Jungkook nào, em phải kéo dài hơi hơn giây với Taehyung thì em thắng."

- director lên tiếng"Oke oke."

- Jungkook gật đầuHít thở rồi thở ra một hơi dài-"Hh...

ưuuuuu""Ph*hâhhaa."

Cái người bên cạnh aka người yêu cậu đột nhiên cười, phá vỡ cái bầu yên tĩnh."

AISH, đã bảo đừng có cười, tại sao anh lại cười."

- cậu đánh vào vai anh, thế là cả 5 còn lại cười tuốt.

"Rồi rồi anh xin lỗi, mấy đứa, im lặng, không được cười nữa, bảo bối của anh thua đấy."

- anh xoa xoa một bên má Jungkook để xoa dịu, bảo tất cả các thành viên không được cười nữa, không được làm bảo bối thua.
 
[Kookjin] Just A Story
Let me "love" you


Buổi sáng sớm, sau một cơn mưa rào, nhưng giọt nước đọng trên những chiếc lá, gió thổi nhè nhẹ làm chúng rơi tí tách, tạo thành một vũng nhỏ trên mặt sân.

Những chú chim từ chỗ trú bay ra, phơi nhẹ bộ lông của chúng dưới ánh mặt trời, dường như đã bị ẩm bởi mưa.

Mặt trời loé ở khe giữa đám mây nhưng vẫn đủ toả sáng.Trong một ngôi nhà, cạnh cửa sổ một chàng trai, anh vén hai màn cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào sau lớp cửa kính, nhẹ nhàng hưởng thụ.

Bồ đồ anh mặc khá thoáng, chiếc áo sơ mi quá khổ, chỉ qua một lớp mông, và chiếc boxer đen bên trong.Sau đó anh quay lại, ngắm nhìn người con trai mà mình yêu thương và chung sống đang ngủ ngon lành trên chiếc giường King size của cả hai.

Anh bật cười nhẹ, hai tay chống thành cửa sổ, phải, nhìn ngắm người bạn đời của mình không bao giờ là chán cả, từ cử chỉ nhỏ, hành động nhỏ hoặc thở nữa.Anh buông người, đi về phía giường, chống một chân xuống đất, chân còn lại quỳ gối trên giường, bàn tay dài của anh rướn lên chạm nhẹ vào đôi lưng trần, lướt dọc từ bờ vai xuống, cố gắng không được làm đối phương biết.Nhưng vừa lướt được phân nửa, cổ tay anh đã bị người ấy nắm lấy, bắt đầu kéo xuống, hõm cổ anh bị người ấy dụi vào, chân người ấy kẹp vài giữa hai đùi anh, anh cũng chỉ xoa nhẹ mái tóc đen ấy, sau đó đặt lên một nụ hôn.Tóc của người ấy thơm lắm, hình như mùi cam quýt nhẹ tựa như mùa thu, anh thích lắm, cứ hít lấy.Bàn tay của người ấy bắt đầu chuyển động, lướt từ lưng xong xuống tới vùng eo, len lỏi qua lớp áo sơ mi mỏng dính, xoa nhẹ, làm cơ thể anh có chút run bật.

Người ấy ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau, sau đó trao nhau một nụ hôn nhẹ coi như là chào buổi sáng."

Chào buổi sáng, cưng của em."

- nói xong, cậu nhích người lên để khuôn mặt mình cân xứng đối diện anh."

Chào buổi sáng, daddy của anh."

- lướt nhẹ ngón tay mình lên khuôn mặt đối phương."

Seokjin, cưng biết gì không, anh đang làm em cương đấy."

- đôi bàn tay tuột xuông tới lớp quần boxer, len vào trong, xoa nắn cánh mông anh.Seokjin vội rên khẽ, đại não của Jungkook phát nổ bởi nó, có lẽ thành viên của cậu cũng nhỉnh lên rồi.

Seokjin cảm nhận được vật gì đó đang cựa quậy chính giữa đùi anh, đôi mắt anh mở to lên, sau đó chắn tay đẩy cậu ra một chút."

Anh không muốn mệt mỏi vào buổi sáng đâu, nên nhớ, anh còn phải đi làm."

"Cưng à, anh biết rằng em đủ sức nuôi anh mà, em không muốn anh phải đi làm đâu."

- Jungkook lại gần sát hơn, mặc kệ có đôi tay đang chắn phía trước, nhưng lực cậu mạnh nên chẳng hề hấn gì."

Không..."

Trước khi anh kịp lên tiếng thì cậu nhào lộn với đôi môi dày quyến rũ của anh, biết gì không cậu có thể dành nguyên một ngày để mân mê nó bằng chính đôi môi của cậu.

Tay thì xoa nắn cặp núi đồi, môi thì hoạt động.

Seokjin vẫn đang đẩy cậu ra, thật tình thì anh không muốn đi làm với tấm thân xụi lơ sau khi làm tình được."

Kh..ưm, khoan..

đã."

"Anh không thích sao cưng?

Anh làm em buồn đó."

Dĩ nhiên cậu không muốn tách rời anh như sói tách rời con mồi ngon này chút nào."

Ôi, anh không muốn làm em buồn đâu, nhưng mà anh cần phải đi làm cưng à.

Anh không muốn đi làm với tấm thân đau nhức đâu, ông sếp già của anh sẽ bắt đầu bài ca của ông ta mất, khi anh không có tinh thần làm việc."

- tay anh đặt sau gáy cậu, xoa dịu cơn hụt hẫng của cậu."

Ông ta là ai, nói đi, em sẽ đuổi việc."

"Tại sao?"

"Vì ông ta bắt nạt cưng của em."

Sau đó cậu dụi vào hõm cổ của anh, cắn nhẹ lên đó rồi mút mát."

Ưrm, em đừng trẻ con, thôi nào, ưrm, chiều về anh bù cho nhé, daddy?"

Jungkook dừng lại, cậu nhìn anh."

Không, em viết đơn cho anh.

Chỉ một lần thôi, cưng của em, em không đòi hỏi quá đáng đâu, chỉ là em sẽ nhớ anh."

"Thôi nào, daddy của anh, tại sao em cứ ỷ em là ông lớn thì muốn làm gì làm sao."

"Đương nhiên rồi, em là sếp là chủ cơ mà."

"Thế thì anh là nhân viên của em, em là sếp của anh, không đi làm thì sẽ bị trừ lương mất."

- ngón tay vẽ ngoằn ngoèo trên bộ ngực cường tráng của cậu."

Anh thiếu tiền??

Em cho anh.", cậu miết nhẹ ngón tay lên da mặt trắng sữa của anh."

Không, anh không thiếu."

Seokjin không muốn bị ăn vào buổi sáng đâu, anh đang tìm một cái cớ nào đó thể thoát khỏi cái con thỏ cơ bắp này đây."

Cưng à, đừng tìm cớ mà trốn tránh nữa, anh có biết là anh nói dối rất tệ không.

Trong công ty ai chẳng biết anh là người của em, lão trưởng phòng khu anh còn chẳng dám đụng vào anh cơ mà."

Thôi thì, lần này Seokjin chịu thua, bại trận dưới tay Jungkook."

Nhưng mà..."

- Seokjin vẫn còn lưỡng lự"Chỉ một lần, những lần sau em chỉ làm vào buổi tối, nhé."

- đôi tay mò mẫn, vừa cánh mông, vừa bên nhũ hoa.Cơ thể Seokjin cương lên nhẹ, anh đỏ mặt, chỉ biết vùi vào ngực cậu."

Thôi được rồi, chỉ một lần thôi đấy, còn lầm sau thì đừng chạm vào anh."

- Seokjin lí nhí đáp.Jeon tổng nhoẻn miệng cười, lâu lâu mới được của ló, liền trực tiếp dùng thân đè lên anh.

Cởi tất cả những gì còn sót lại trên người, không quên thủ sẵn ba thứ, gel, còng tay cảnh sát và cà vạt bịt mắt, dường như anh hiểu ý đồ từ trước, rõ ràng là cậu chơi anh."

Jungkook, em!!!"

"Shh, chúng ta bắt đầu nhé bé cưng!"

Cậu dùng đùi mình kẹp chặt anh bên dưới, giọng trầm trầm nói với anh.Buổi sáng hôm nay vất vả cho Seokjin rồi
 
[Kookjin] Just A Story
Thời thơ


Chiến tranh điện biên bùng nổ, trai tráng trong làng gói ghém đồ đạc để đi lính.Thời gian chỉ còn 1 ngày, ai ai cũng chăm lo cho con trai trong nhà, dặn dò, chăm sóc cho tới ngày đi lính.Điền Chính Quốc cũng nằm trong số đó, cậu năm nay 25, cưới được Thạc Trấn 3 năm, anh lớn hơn cậu tận 5 tuổi.

Bạn đầu cứ ngỡ cả hai gia đình đều phản đối, nhưng may thay họ không kị việc nam năm yêu nhau.

Mặc dù thời nay, việc con trai sinh tình cảm cho nhau là một sự sỉ nhục, nhưng gia đình cả hai không như thế.Vừa cưới nhau, thì đã được cha mẹ hai bên cấp cho một căn nhà, một cái ruộng và một con trâu.

Cứ thế dần dần, cả hai cũng nhau chung sống, cày trên mảnh ruộng của nhà, lấy gạo đổi tiền sống qua ngày.

Sau khi dành dụm được một số tiền, anh và cậu quyết định mở một tạp hoá nhỏ để buôn bán.Chính Quốc với Thạc Trấn sống hạnh phúc lắm, như vợ chồng son vậy, có ít hay nhiều gì cũng đều chia cho nhau.Hôm nay anh nghe tin Chính Quốc phải đi lính, anh chỉ còn hai ngày nữa bên cậu, anh nhất quyết không để cậu làm lụng gì, chăm sóc chu đáo trước ngày cậu đi lính, anh dành hết thời gian của mình, tình yêu thương bù đắp cho những ngày rời xa nhau."

Chính Quốc, xuống ăn cơm này em."

- Thạc Trấn đích thân vào buồng vén màn lên gọi cậu xuống nhà ăn cơm.Bữa cơm hôm nay Thạc Trấn cố tình làm những món mà cậu thích, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, chính anh khởi xướng lại những câu chuyện tình khi xưa, đồng thời để được nói chuyện nhiều hơn.

Sau khi ăn xong, Chính Quốc bảo rằng để cậu rửa chén, nhưng anh bảo cậu cứ việc ngồi chơi, đống chén anh sẽ rửa.

Nhưng cậu một hai bảo nếu anh không cho cậu rửa chén thì cậu sẽ rửa cùng anh.

Thạc Trấn mỉm cười, hồi sau cũng đồng ý."

Anh này, sau khi em đi lính về ấy, chúng ta về ba mẹ nhé."

- tay dính xà phòng, miệng nói."

Được, được, chiều em tất, sau khi em về, hai ta sẽ về nhà ba mẹ."

"Em đi như thế này, anh có nhớ em không."

Chợt câu hỏi này của này làm anh bật khóc, anh có nhớ không sao?

Đương nhiên là có chứ, cậu đi rồi, ai sẽ nói chuyện cùng anh, ai sẽ ăn cơm cùng anh, hoặc cuối tuần mình mẩy lắm lem bùn đất cày ruộng cùng nhau."

Sao lại khóc thế này, thôi nào, anh đừng như vậy chứ, em đi rồi sẽ về."

- cậu dội miếng nước vào tay, sau đó chùi nước mắt cho anh, ôm anh, tay vuốt dọc lên xuống để xoa dịu.

Khuya đến, trăng đã tròn, căn nhà của hai người bây giờ tối om chỉ trừ ánh sáng đèn dầu được phát ra, Thạc Trấn nhìn thay đồ đạc được xếp cẩn thận của cậu, vậy là ngày mai cậu bắt đầu rơi xa anh rồi, mặc dù 2 tháng, nhưng đủ để khiến anh cô đơn rồi, Thạc Trấn đợi cho đến khi Chính Quốc tắm xong, tự mình cởi tất cả quần áo, bỏ qua một bên, còn mình thân trần trụi chui vào chiếc giường đã văng mùng nằm đợi.Tằm 10 phút, Chính Quốc một thân một mình đi vào buồng, cậu giật mình ngạc nhiên khi thấy Thạc Trấn của cậu đang trần trụi, cậu chưa dám ngồi xuống thì anh tự động kéo cậu xuống nằm chung."

An...anh, mặc đồ vào đi, lạnh lắm."

"Chính Quốc, hôm nay, thân thể này, em muốn làm gì cũng được."

- giọng anh bắt đầu nấc nghẹn lời.Trong khi cậu vẫn còn đang bắt ngờ, thì anh tự tay cởi từng nút áo của cậu ra, đột nhiên cậu chặn tay anh lại giữa chiếc nút ở giữa áo."

Anh chắc chứ?"

- cậu nghiêm túc hỏiChuyện chăn gối này không phải là lần đầu tiên, à mà hai người cũng không làm nhiều nữa, lần cuối của hai người là vào lúc động phòng.

Nhiều lần anh chủ động nhưng cậu chỉ từ chối vì lí do rất buồn cười."

Em không muốn làm anh đau."

Chính Quốc lưỡng lự, cậu định viện cớ từ chối nhưng nhìn sâu trong đôi mắt của anh, cậu thấy rõ nó thể hiện những gì.Không lâu sau đó, cậu hôn anh, nó không giống như những nụ hôn thường ngày, mà lần này nó mạnh bạo hơn, thể hiện con thú trong người cậu nổi dậy.

Thạc Trấn không ngần ngại mà đáp trả lại, cậu nắm lấy sau gáy anh đưa lại gần hơn.

Tư thế có hơi khó, nên cậu từ từ đẩy anh nằm xuống, còn mình tư thế vừa ngồi vừa nằm.Anh chủ động mở khuôn miệng của mình ra để cậu luồn chiếc lưỡi của cậu vào, tuyến nước bọt của cả hai như một sợi chỉ đan vào nhau vậy, như sự kết nối giữa Điền Chính Quốc và Kim Thạc Trấn.Giờ đây cả hai dường như thân đều loã, quần áo cậu đã được đáp xuống nền gạch, kể cũng đáng, thân hình vạm vỡ của cậu, với đống cơ bắp ở tay đủ để biết cậu mạnh thế nào rồi, bụng rõ có cơ 6 phần.Trái lại với cậu, thì anh có thân hình mảnh hơn, không cơ bắp nhưng bụng vẫn rõ rãnh 11, anh không phải loại người gầy trơ xương, người vẫn còn có chút thịt.Cảm giác sắp ngột thở, anh đẩy nhẹ cậu ra trước khi cậu tuốt quyền thở của anh mất.Chính Quốc nhìn anh, bốn con ngươi nhìn nhau.-" Chúng ta bắt đầu nhé."

Thạc Trấn ậm ừ, tay vòng qua cổ, hai người lần nữa đan môi vào nhau, tay cậu vuốt ve dọc eo anh, chỉ cần một cái vuốt nhẹ đã làm anh rùng mình.

Chính Quốc đổi tư thế, cậu quỳ lên anh, hai vật khẽ chạm vào nhau, chợt cậu dừng lại, bước ra buồng, anh nhíu mày ngồi dậy.Tầm 2 phút sau, cậu bước vào với một chén dầu vừng, thật ra cái này cậu được truyền lại thôi, thời này thì làm gì có loại gel như hiện đại.

Cậu lật sấp người anh lại, nhúng hai ngón tay vài chén dầu"Em bắt đầu nhé."

Lâu rồi anh không làm nên đợt lần này khá đau, nhưng Chính Quốc ôn nhu và làm rất nhẹ nhàng, vì cậu biết anh sợ đau.

Đèn dầu có lúc rồi tàn, Chính Quốc và Thạc Trấn làm trong bóng tối, nếu không hàng xóm thấy thì cũng không hay đâu.Tất cả thân thể của Thạc Trấn đều được giao cho Chính Quốc trong đêm nay, điều này là anh tình nguyện.

Trong màn đêm, trâu bò thì ngủ, những gió thôi nhẹ qua đám lúa mới nảy.

Riêng đâu đó trong căn chồi duy nhất chỉ hai người nghe, tiếng ma mị, âm thanh dục dã, tiếng gầm nhẹ của Chính Quốc, tiếng thở dốc của Thạc Trấn.
============================Sáng dậy, Thạc Trấn ngủ dậy, phát hiện không thấy người bên cạnh mình.

Anh đứng dậy với cái thân đau nhức sau một đêm, mặc đại bộ quần áo nào đó.

Sau khi đi ra nhà trước, Thạc Trấn thấy có một tờ giấy nhỏ, những nét chữ viết bởi Chính Quốc của anh"Em đi rồi sẽ về, thương anh, yêu anh, hãy nhớ là giữ gìn sức khoẻ.

Chính QuốcAnh mỉm cười, chợt một hai giọt tràn ra khoé mắt.

Là bởi vì, anh sẽ nhớ cậu lắm.

Chính Quốc à, Thạc Trấn đợi cậu.
 
[Kookjin] Just A Story
người yêu mình là chính, em trai để sau


"Nam Tuấn, gọi Chính Quốc vào phòng cho anh."

"Nam Tuấn, gọi Chính Quốc pha cà phê mang vào đây."

"Nam Tuấn, kêu Chính Quốc mang bản báo cáo vào đây."

Ba lần bảy lượt, Kim tổng đều gọi Chính Quốc vào, nhưng đều là từ điện thoại của Nam Tuấn, hà cớ gì lại gọi vào cho gã, trong khi người anh ta kêu lại là Chính Quốc cơ mà.

Mà mới để ý, Chính Quốc có liên quan gì tới Kim tổng hay sao mà Kim tổng gọi cậu ta miết.

Cái chuyện này lập lại đã hơn 2 tháng rồi, đến lúc này sự tò mò Nam Tuấn cũng bị chuyện này kéo đi."

Chính Quốc, thân anh là em trai ruột của Thạc Trấn, cậu và anh có chuyện gì giấu phải không?"

Thân đang làm việc, gõ bản số liệu, bị Nam Tuấn hỏi đột ngột, thành ra đánh số sai."

Anh nói gì vậy, em chỉ là cấp dưới của Kim tổng thôi mà."

"Nếu chỉ là cấp dưới, sao anh ấy cứ gọi cậu vào phòng vậy, em trai của Thạc Trấn như anh cũng tủi thân đây."

"Tụi em thật sự chỉ cấp dưới, và cấp trên Tuấn ca đừng lo lắng."

Sau đó, Chính Quốc không nói nữa, mặt vẫn bình thản, quay lại chiếc laptop thân thương tiếp tục nhập nhập gõ gõ.

Gã cũng không hỏi nhiều nữa, Gã quên rằng Chính Quốc, cậu ta kiểu người cứng, khó mà có thể moi thêm thông tin ra, sau đó y cũng quay lại bàn mình, làm việc.

Nhưng vừa đặt mông xuống chưa được ấm thì tiếng điện thoại bàn lại vang lên."

Nam Tuấn, gọi Chính Quốc vào đây ăn...

à không mang dữ liệu số thống kê vào đây."

Sau đó tiếng điện thoại tút một tiếng, biết ngay mà, ngày nào chẳng vậy.

Mà kể cũng lạ, tính ra gã vào làm lâu hơn tên Quốc kia, có kinh nghiệm hơn, IQ thì 148, so với làm việc thì gã ăn đứt, nhưng mà anh Kim của gã chỉ gọi mỗi Chính Quốc, NHƯNG gã vẫn khó hiểu, anh Kim của gã gọi tên kia vào, gã nghĩ rằng chắc bị giao nhiều việc nên gã có thể dũi thẳng cẳng ngồi relax.

THỰC TẾ, cứ mỗi đêm lại bị gửi mail một đống việc, việc mà anh Kim của gã luôn hay "bàn" với tên kia, nhưng lại đẩy hết cho gã làm.

Chậc chậc, chắc gã phải đình công sớm thôi."

Chính Quốc, haizzz, Trấn ca lại kêu cậu vào, mang theo bảng số liệu."

Chính Quốc được nhắc tên, liền cầm thẳng chiếc máy tính, lần này còn cầm thêm cái túi đen đen, ẩm ẩm hơi nữa chứ.

Thản nhiên đi về phía cửa có ghi bảng tên "Kim tổng".Sau khi, cậu đóng cửa cần thận thì từ đâu ập vào lồng ngực một "chú" thanh niên.

Mặt dụi dụi vào vai, Chính Quốc khó khan di chuyển người tới chiếc bàn trà, đặt túi đen và laptop xuống, sau đó hai tay bắt đầu ôm lấy người kia, xoa xoa."

Thạc Trấn, anh gọi em vào ít thôi."

"Sao thế?

Anh làm gì sai sao, anh làm em giận à."

"Chú" thanh niên kia, ngẩng mặt lên, hai mắt tròn xoe hỏi.

Chính Quốc bật cười, chính cậu cũng không hiểu "ông chú" mà cậu yêu năm nay chẵn 32 tuổi, những vẫn trưng được khuôn mặt đáng yêu kia."

Anh có biết, Nam Tuấn, em trai anh vừa hỏi em với anh có gì mờ ám không đấy."

"Thế sao em không nói cho nó biết, dù gì cả hai đều chúng một nhà cơ mà."

"Chưa phải đến lúc."

Sau đó, áp môi mình lên môi người kia một cái nhẹ, Thạc Trấn buông cậu ra, ngồi vào bàn trà, tay mở bịch đen ra.

Bánh bao gà mà cậu mua cho anh, hôm qua Thạc Trấn bâng quơ tuông một câu, tay xoa bụng nói là "Aiya, thèm bánh bao gà quá."

"Sao em biết anh đang thèm bánh bao vậy."

"Mau ăn đi, vẫn còn nóng đấy."

Thạc Trấn cắn một miếng lớn, nhai nhoàm nhoàm, khiến hai bên má căn phồng, tay Chính Quốc không chủ động được liền béo nhẹ một bên.

Ánh mắt ôn nhu của Chính Quốc dán lên người anh, sau đó bật dậy đi pha ấm trà, rồi còn rót ra cho anh nữa chứ.

Bây giờ thì xem ai là chú ai là người trẻ đây.

"À mà,..."

"Anh, đi ăn trưa thôi."

Thạc Trấn định mở miệng ra nói thì Nam Tuấn đẩy cửa đi vào, cái bánh bao trên tay cũng rớt xuống, ba người nhìn nhau."

Tại sao không gõ cửa, phép lịch sử tối thiểu của cậu đâu rồi hả?"

Thạc Trấn nghẹn cục gà, mặt nhăn nhó, Chính Quốc liền đưa li trà ấm cho anh uống."

Chuyện quái quỷ gì đây, Quốc, cậu vào đây chỉ là để ăn bánh bao chung với Trấn ca của anh sao.

Trấn ca, anh có bánh bao sao lại không chia em hả?" ========+================

Kết quả, Nam Tuấn ngồi đối diện vừa gặm bánh bao vừa quan sát hai con người đối diện, thì ra Doãn Khởi của y nói không, rồi mấy lần gọi vào cũng không sai."

Thì ra Doãn Khởi của em nói không sai?

Hai người bắt đầu từ khi nào đấy?"

"Doãn Khởi, Doãn Khởi liên quan gì tới vụ này."

Chuyện là Doãn Khởi đi ăn một mình vì tên gấu đần kia bận việc túi bụi, vừa ngồi vào góc khuất của quán thì y thấy bóng dáng của hai người, nhưng có một bóng dáng mà y thấy quen quen, y nheo con mắt của mình lại, cái người thân thuộc ấy, mà y ngỡ ngàng lại là anh trai của người yêu y, còn tên kia thì không biết.

Y còn bất ngờ nữa, từ đầu đến cuối, cái tên kia thản nhiên "chăm sóc" cho Thạc Trấn, còn tâm tình lột vỏ tôm, gắp thức ăn cho anh ấy.Doãn Khởi lấy chuyện này đi kể cho Nam Tuấn nghe, nhưng Nam Tuấn một mực bảo rằng không phải.

Doãn Khởi tức quá, định đánh tên gấu to xác kia vì không chịu tin y nhưng sau đó lại chống cầm bảo:
"Cái tên kia quen lắm, hình như cũng là thư kí làm việc chung với em cho Trấn ca thì phải." =============================Thạc Trấn định với tay lấy cái bánh bao thì sau khi nghe câu chuyện của em ttrai anh thì thu tay lại, để trên đùi, ngồi thẳng lưng."

Nếu cậu biết rồi thì nó là vậy đó, anh với Chính Quốc yêu nhau được ba tháng rồi."

Nam Tuấn một phen sặc trà, tay vuốt ngực, anh của gã như vậy cũng là kiểu "trâu già mà cũng khoái gặm cỏ non"."

Sao giờ mới nói em biết?"

"Chính Quốc không muốn nói, thì anh không nói."

"Anh cũng nghe lời cậu ta gớm nhỉ."

"Thế cậu không nghe lời Doãn Khởi sao?"

"Nhưng anh ấy lớn, còn anh lớn nhưng lại nghe lời người nhỏ""Cậu có tin anh đuổi cậu ra luôn không."

"Anh có tin em nói hết cái công ty này biết không."

Hai anh em nhà Kim được mùa cãi nhau, nên lấy mấy cái dọa người ra cãi.

Nhưng cái khúc nói cho công ty rằng hai người yêu nhau thì Chính Quốc không khỏi sợ hãi tột độ, la lớn."

ĐỪNG, TUẤN CA, ĐỪNG."

Nam Tuấn giật mình ngạc nhiên nhìn cậu, gã vẫn còn đang ăn dở miếng bánh bao trên tay."

Ý em là, anh đừng tiết lộ gì với công ty, chuyện này không hay đâu."

"Chú sợ sao, chuyện này bình thường mà."

"Chính Quốc nói như thế thì cậu làm theo đi, thắc mắc gì nữa."

Nam Tuấn bật dậy, ăn nốt miếng bánh vào miệng sau đó phủi đồ."

Anh đùa thôi, nhóc yên tâm, anh không nói đâu, bây giờ thì, đi, mấy cái bánh bao không làm Nam Tuấn đây đủ no mà để làm việc đâu đấy.

Chính Quốc cậu phải khao anh một bữa, vì tội giấu diếm."

"Hai người còn ngồi đó làm gì nữa, mau đi thôi."

Thạc Trấn quay qua hôn nhẹ lên má cậu một cái."

Anh xin lỗi."

"Không sao đâu, anh đừng xin lỗi."

Cậu hôn nhẹ lên môi anh rồi xoa đầu,Nam Tuấn quay lại cửa cáu kỉnh nói."

Đừng diễn ba trò tình cảm nữa, em sắp đói tới nơi rồi đây."

"Có tin anh mày đá mày ra không hả."

"Có tin em không làm việc cho anh nữa không?"

"Ngon nghỉ việc đi."

"Thế thì anh mất đi nhân tài đấy nhé, không có ai tinh ý sửa hàng trăm bản dữ liệu cho anh đâu nhé.

Em còn chưa kể, anh chiếu cố cho thằng bé mà đùn đẩy hết công việc qua cho em, anh em chuồng gà."

Nam Tuấn tiếp tục trả treo với anh hai của mình, Thạc Trấn cũng không khác gì, hai anh em nhà Kim như cho với mèo vậy.

Chính Quốc chỉ biết lắc đầu cười trừ, đứng dậy đi theo chuẩn bị hậu sự đối đãi tốt với em trai của "ông chú" cậu yêu.
 
[Kookjin] Just A Story
Cheeks


Seokjin có một đôi má rất bầu bĩnh khi mỗi lần anh mỉm chi, cái đôi má ấy làm Jungkook muôn phát điên lên, chỉ cần mỗi lần anh cười như vậy, cậu đều nhanh tay không mất cơ hội mà bóp lấy nó, nhào nhặn nó như nhào nhặn bột bánh.

Điều này đã được 1 năm rồi!Tính chiếm hữu của Jungkook khá cao, thề với chúa là cậu sẽ không để cho bất kì ai chạm vào đôi má ấy, nó chỉ là của riêng cậu."

Jungkook, em nên dừng lại về việc tiếp tục chơi đùa với đôi má của anh đi."

"Cưng à, anh im lặng chút đi."

Seokjin mệt mỏi với thói quen kì lạ này của bạn trai anh rồi, nó cũng khiến cặp má của anh bắt đầu có nếp nhăn nữa chứ.

Nhưng Jungkook nào nghe, cậu chỉ toàn cắt lời anh và xoa bóp nó."

Cưng, anh nên nhớ cặp má này chỉ riêng em được chạm vào nó, em không muốn người khác chạm vào nó."

"Nhưng em biết nó không phải của em, nó trên cơ thể anh cơ mà"Jungkook hôn anh một nụ hôn sau, sau đó cậu liếm láp hai bên má và dùng răng cắn lấy nó, khiến cho Seokjin la oái."

YAH!!"

"Em không muốn nói lời thứ hai đâu, nếu anh không muốn nó bi kịch!"

Seokjin như cười nửa đùa nửa thật, bạn trai anh dạo này bị thần kinh rồi, đùa thua cả dad joke của anh.***********Bẵng đi một tuần, hôm nay Seokjin có hẹn gặp người em trai kết nghĩa của mình, khổ nỗi cậu trai này hay thích đụng chạm anh, nhất là khuôn mặt."

Seokjin, anh đáng yêu thật đấy!!"

Taehyung dùng đôi tay mình nựng hai bên má của anh."

Mau dừng lại đi, Jungkook sẽ tới đây và có thể giết em đấy."

"Ai thèm quan tâm cậu ta, chẳng phải em là em trai anh cơ mà, cậu ta cũng chẳng có ở đây."

Seokjin tiếp tục để Taehyung chơi đùa với bầu má của mình, và quên mất việc cậu dặn.
***********************
"Sáng nay, cảnh sát đưa tin, nạn nhân Kim Taehyung bị sát hai bằng việc thủ phạm chặt mất đôi tay của nạn nhân, thành thật chia buồn cũng gia đình cũng như người thân..."

Seokjin cầm chiếc nĩa ghim trái cây trên tay thì đột nhiên buôn xuống, anh mở to con mắt, anh có phải nghe lầm không, rõ ràng anh và y chỉ mới gặp hai ngày trước cơ mà.

Không thể có chuyện gì xảy ra được.Sấm chớp giật đùng một phát, anh nảy mình, ngoài trời đang mưa lớn, anh thì ở nhà một mình, anh có chút sợ hãi, Jungkook, phải rồi, phải gọi em ấy.

Seokjin vừa cầm điện thoại lên thì cánh cửa căn hộ mở khoá một cái tách.Bước vào nhà là một thanh niên trùn áo đen hoodie, đôi tay....

đôi tay có chút lấm tấm máu."

Jun...Jungkook?"

Cậu mở phần mũ ra, mỉm cười với anh, sau đó đi tới.

Seokjin có chút gì đó chợt nhận ra*khoa...khoan đã*"Seokjin, lại đây nào, em nhớ anh, em nhớ đôi má của anh, lại đây với em."

Âm thanh trầm đặc từ Jungkook phát ra, cậu tiến tới gần anh thì anh thụt lùi lại."

Seokjin, anh sao vậy?

Là em đây, cho em ôm một cái."

"CẬU....

ĐÃ LÀM GÌ RỒI?!"

Seokjin càng kinh hãi hơn nữa, anh hét lên"Sao anh lại hét lên với em?!

Anh không thương em sao?

Em đã làm gì?"

"MAU NÓI ĐI!!"

"Hmmm, em đã là gì sao?

Đáng lẽ anh ta không nên dùng đôi bàn tay gầy trơ xương ấy mà chạm vào má của anh, nhưng không sao, em chỉ cắt thôi, nhẹ nhàng lắm, cắt đôi tay của anh ta, anh yên tâm, chẳng phải còn nguyên vẹn những phần còn lại sao??"

Anh như muốn khóc đi, bạn trai anh, à không, tên quái thú ấy điên rồi."

Seokjin, chẳng phải em đã bảo anh rồi sao, đôi má ấy, đừng để cho một ai sờ lấy nó cơ mà."

Jungkook đã đừng trước mặt Seokjin từ lúc nào, cậu quỳ xuống, dùng bàn tay bê bết máu sờ lên má anh, nguệch ngoạc vẽ lên banhwf ngón trỏ.

Nước mắt của Seokjin bắt đầu rơi ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của anh, môi mím lại.Anh cần phải thoát khỏi Jungkook, từ lúc nào đã trở nên đáng sợ như thế này."

Ơ kìa, sao anh lại khóc, anh khóc vì anh ta sao, đáng lẽ anh không nên như thế, hay là... anh hết yêu em rồi.

Nhưng điều này lại cành không được, vì anh là của em."

"Cậu điên rồi, MAU CÚT ĐI."

Seokjin chẳng màng, anh hét lên, toàn thân run lẩy bẩy, anh vội quệt đi phần nước mắt trên mặt mình.

Anh đẩy cậu ra, nhưng đôi tay ấy bị nắm chặt lấy bởi lực của Jungkook, nên anh chỉ có vùng vẫy."

Anh định trốn em sao?!

Không được, em còn chưa nựng má anh cơ mà, ngoan, em chỉ cần nựng nó thôi, anh cứ ngồi im ở đây là được, ngoan nào."
=========================="Chúng tôi là cảnh sát đây, xin hãy mở cửa."

Jungkook đầu tóc bù xoã, trạng thái ngái ngủ, miễn cưỡng mở cửa ra."

Chúng tôi nhận được cuộc điện thoại từ hành xóm của cậu và bảo đêm qua có tiếng hết phát ra từ căn hộ của cậu, nếu cảm phiền thì có thể cho chúng tôi vào khám xét được không?"

"À xin lỗi, hiện giờ nhà đang rất bừa bộn, tiếng hét hôm qua là do bạn trai tôi, anh ấy coi phim kinh dị sau đó hét thôi, mấy anh biết đó, anh ấy dễ sợ lắm."

Jungkook đang tìm cho mình một cái cớ gì đó để đuổi bọn cảnh sát này đi ra càng nhanh càng tốt."

Nhưng xin lỗi, chúng tôi cũng phát hiện có vài điều lạ xuất phát từ căn hộ này, và cậu có chắc nó thuộc sỡ hữu của cậu không?"

Ngu xuẩn*"Đương nhiên nó thuộc quyền sở hữu của tôi chứ, và cả bạn trai tôi nữa, chúng tôi sống chung với nhau."

Có vẻ hai vị cảnh sát vẫn không ngừng hỏi nhiều câu hỏi cho cậu, but guess what?!?

Jeon Jungkook dễ dàng có thể biện ra một cái cớ nào đó để trả lời những câu hỏi phiền phức của hai vị cảnh sát.

Cuộc tra hỏi kéo dài tận 15 phút, hai vị cảnh sát thấy Jungkook có vẻ khá thành thật và minh chứng chuyện hôm qua không có gì đáng ngờ.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, chúc cậu một ngày tốt lành."

"Không vấn đề, tạm biệt."

Sau đó cậu đóng sầm cửa lại, lưng xoay lại, từ ngồi trượt xuống, hai tay nắm lại kê đầu, sau đó nhoẻn một nụ cười quái đản.

Đôi chân bắt đầu bước tới nhà bếp rót cho mình một ly nước, sau đó tiến về khu phòng tắm.Một mùi hương hôi thối bốc lên, sàn tắm có những vệt máu và con dao vương vãi.

Trong bồn có một người con trai, có vẻ là đang nhắm mắt.

Nhưng ôi không, ai bầu má xinh xắn của anh, chúng biến mất rồi thay vào đó là phần thịt rướm máu trong rất kinh tởm, máu như không ngưng chảy xuống hoà vào nước.

Cơ thể trần như nhộng.Jungkook tựa vào thành tường, đưa ly nước lên miệng uống cạn, sau đó quẳng nó xuống sàn, mặc kệ nó có bị bể hay không, đôi chân tiến lại gần người chết, ngồi hổm xuống, bàn tay chạm vào mặt nước "vuốt" nó.

Cậu cười với anh, nhưng nụ cười nó khá quái dị.Đi về phía bồn rửa tay, hai cục thịt lẫn da rướm máu đang ở trong bồn, hai bầu má bị cắt đi từ anh.

Jungkook không ngại dùng tay mà cầm chúng lên và bóp bóp."

Đáng lẽ anh nên nghe lời em chứ!

Nhưng không sao, bây giờ thì không có ai có thể chạm vào cặp má ấy của anh ngoài em rồi, đúng không anh yêu!"
 
[Kookjin] Just A Story
ngọt ngào


Seokjin rất thích nước hoa, là đam mê của anh, nên anh theo học ngành về sáng chế nước hoa.

Sau này anh ra trường, em cùng em trai mình, Kim Taehyung, mở vốn xayay dựng một cửa hàng nước hoa.

Đương nhiên cửa hàng rất đắt khách, trong lúc quá trình học anh đóng góp không ít thành tích kể cả thực tập giúp một số công ty.

Như thường lệ, bây giờ đã là 7h tối, mùa xuân tới rồi, nên lượng khách vào nhiều hơn mùa đông.

Nhưng bây giờ là tối, nên chỉ còn lưa thưa vài người, Seokjin vẫn còn đang tận tình giới thiệu cho một cặp đôi mới yêu kia."

Hai người mới yêu phải không, thế thì thử dùng nước hoa hương hoa nhài với mùi lựu thử đi, cặp nước hoa riêng tôi sáng chế, yên tâm, chỉ cần xịt nhẹ, hương thơm vẫn có thể lan tỏa khắp người, người đi đường nhìn vòa, 10 người hết 10 người đều biết cả hai đang yêu nhau."

Cô gái kia có vẻ là thích thú còn trai thì ôn nhu nhìn cô ấy, chàng trai có vẻ thích chiều chuộng cô bạn gái của mình.

Seokjin nhìn ghen tỵ thật.

"Vậy lấy cho tôi và bạn gái một cặp nhé."

"Tốt lắm, lựa chọn sáng suốt, cô gái, cô có người bạn trai tinh tế lắm đấy."

- Seokjin vui vẻSau đó anh dẫn cả hai tới quầy thanh toán, nơi Taehyung làm việc, cẩn thận gói lại, anh còn cố tình tặng thêm một cây son mini cho cô gái coi như là gift bonus.

Sau khi hoàn thành, cả Taehyung và Seokjin mỉm cười với khách và chào họ."

Mệt không anh?"

- Taehyung vừa lau dọn những phần kệ đựng, còn 10 phút nữa là đóng cửa rồi."

Mệt, còn đói nữa, haizzz, anh cần phải đi ăn thịt nướng hôm nay."

- Seokjin giơ chiếc đồng hồ lên tay xem, mệt mỏi nói.Nhưng mà bây giờ, anh còn nghĩ tới một người nữa, không biết người kia tan làm về chưa, ăn uống gì chưa, mặc dù mới gặp 3 ngày trước, gọi facetime hôm qua, nhưng anh vẫn nhớ người đó."

Không biết Jungkook giờ sao nhỉ?"

- anh chợt miệng nóiTaehyung cười cười, tay vừa lau vừa nghĩ có ông anh trai u mê quá mức, bất ngờ có ai đó mở cửa bước vào, nhắc tào tháo là tào tháo tới liền, anh trai vừa mới nhắc một cái là xuất hiện như vị tiên nào đó.

Seokjin quay lại để xem ai, thò anh mỉm cười, đứng chờ đợi người đó tới gần mình."

Chú tới rồi đấy à, anh của anh vừa mới nhắc chú xong."

- Taehyung không khỏi buồn cười mà nói ra.Hôm nay Jungkook lãng tử lắm nhé, áo len đen được khoác bởi áo jean của Balenciaga bên ngoài, cậu cỏ vẻ mới nhuộm tóc, lại còn là màu xanh dương đậm nữa chứ. (style trong Jimmy Fallon nhé ).Seokjin ôm lấy đối phương một cái, sau đó màn chào hỏi bằng một nụ hôn nhẹ."

Nhớ em không?"

"Không!"

Jungkook nhíu một bên mày, Seokjin vậy mà bảo lại không nhớ cậu ư?"

Anh đóiiiiiii!

Đưa anh đi ăn đi, rồi anh sẽ bảo anh nhớ em, nhớ muốn da diết."

- Seokjin ôm lấy eo cậu, nũng nịu, môi chu ra.Jungkook bật cười, thường yêu ai đó đâu có muốn làm người bình thường, toàn lộ mấy bản chất của con nít.

Nhưng hận cậu không thể cưỡng lại cái dáng vẻ đáng yêu này của anh được.

Taehyung từ nãy đứng quan sát mà lộn hết cả ruột, đời có anh trai mà lại phải chịu đựng cảnh cẩu lương này, được, đợi khi Kim Taehyung này người yêu rồi, sẽ dắt về nhà tạo cẩu lương cho anh trai y xem."

Thôi, hai người mau đi ăn gì đi, em đứng đây vừa làm vừa xem cảnh tình tứ của hai người không tập trung làm việc được mất."

"Ô, Taehyung hyung, em có số của Yoongi hyung rồi này, anh có muốn không?"

"Yooo, chú lấy sao hay vậy, được, sau này anh sẽ trả ơn chú sau.

Còn bây giờ hai người đi đi, em ở đây làm được rồi, dọn dẹp một chút là xong."

Seokjin buồn cười, sau đó tháo tạp dề, thu dọn, khoát tay Jungkook ra về, không quên chào đứa em trai của mình, và bảo sẽ mua một phần gà rán phô mai với một lon coca.

Tay trong tay, chân bước trên nền đường gạch, những tiệm ăn, tiệm bánh còn mở cửa, anh và cậu quyết định đi tới khu Myeongdong, nơi đó tấp nập người, có cả quầy bán đồ ăn đường phố nữa."

Ăn cái này đi."

Anh dẫn cậu tới quầy bán gà mật ong với bánh gạo, gọi 1 phần, anh chủ vui vẻ đưa cho cả hai, hai người lại quành ra quầy khác, mua biết bao đồ ăn.

Sau đó, xách tất cả những thứ mua ra khu sông Hàn, kiếm đại cái ghế đá nào đó mà ngồi xuống.

Anh chộp lấy ly gà mình mua, ăn lấy một miếng, vẫn còn ấm ấm, xuýt xoa lấy để.

Thì, mấy món đồ ăn anh và cậu mua thì chỉ có mình anh ăn, còn cậu thì ngắm anh ăn, anh hỏi thì chỉ bảo"Nhìn anh ăn là em no rồi."

Kết quả một mình anh ăn hết đống đấy, còn bạn trai anh chỉ có việc đấu nước với dùng khăn chùi mép anh cho anh, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Lâu lâu có dịp Seokjin mới lôi mấy cái dad joke của anh ra, Jungkook cũng cười cười, nhưng cười này là cái khác, Seokjin nghĩ cậu cười là vì câu joke của anh, nhưng thực tế Jungkook cười vì anh chứ không phải cười về câu joke của anh.Thấm thoát cũng được 1-2 tiếng, bây giờ là đang đứng trước của nhà anh, trên tay anh cầm hộp gà như anh đã hứa với Taehyung.

Seokjin ôm lấy Jungkook một lần nữa, anh cố tận hưởng hít lấy hương thơm của cậu, vì anh sẽ nhớ cậu mất.

"Vào nhà đi, tối rồi, nghỉ ngơi, sáng mai em sang tiệm của anh."

Jungkook xoa lấy đầu Seokjin một cái, cái thói quen này lúc đầu Seokjin cực kì từ chối, nhưng sau dần quen quen mà để cậu làm lấy.

Anh cười, sau đó vẫy tay chào mà đi vào nhà, nhưng Jungkook ngoắt anh lại, chỉ tay vào môi"Anh quên cái gì nữa này."

Anh nhếch miệng với Jungkook, khẩu hình miệng bảo "Em bớt ấu trĩ lại đi".

Jungkook chỉ lắc đầu, bảo lại "mai em không qua đâu, nhớ đấy."

Sau đó móc điện thoại ra, định gọi cho taxi, sở dĩ cậu đùa thôi nhưng mà, anh bất ngờ chạy ra hôn lấy má cậu một cái, sau đó chạy vào lại, để cậu ngơ ngơ rồi cười như một tên ngốc bên ngoài.

Cậu biết mà, anh từ chối vậy thôi chứ lúc sau là làm liền."

Về nghỉ ngơi, ngủ ngon, yêu em."

Tin nhắn được gởi tới tin nhắn của cậu, Seokjinie của cậu gởi luôn cái dãn nhán con chuột làm hình trái tim tới, mấy người FA sẽ nghĩ nó sẽ sến súa và vớ va vớ vẩn, nhưng với cậu thì nó rất là đáng yêu.

"Hyung, anh về rồi à, gà của em đâu."

Cậu em trai của anh đang bắn game trong phòng khách nói vọng ra, Seokjin xỏ chiếc dép bông đi vào, đặt ạch một cái xuống bên cạnh y, ngả người ngồi xuống chiếc ghế sofa, vừa mới đặt người xuống thì điện thoại ting lên một cái, mở ra thì biết từ ai rồi, anh cười tủm tỉm, sau đó nhanh chóng rep lại.

Taehyung quay sang thì thấy anh trai ngớ ngẩn của mình, rồi buột miệng nói"Mới xa nhau 5 phút mà vậy luôn đấy à, eo ooiiii."

Anh đạp vào lưng y một cái, mắt lườm y, nhưng phận em trai như Taehyung không thể chùn bước được, y trả treo lại"Em nói không đúng sao?

Đúng là già mà còn khoái yêu đời."

"Chú mày tin hộp gà của chú mày bay thẳng vào thúng rác không?"

"Ây, anh không được làm thế, đã có lòng mua thì sao lại phải từ chối của anh được chứ."

"Mau ăn đi, mai còn phải đi làm."

- Seokjin ngồi bật dậy, nhưng anh nán lại khi thấy game anh chơi, cái level mà anh đang vướng thì Taehyung đã qua level mới."

Này, chỉ anh với, anh không qua được màn trước, mau lên, giúp anh mày đi."

Seokjin ngồi bệt xuống, cầm lấy bảng điều khiển, log out tài khoản của Taehyung ra, đăng nhập tài khoản của anh vào."

Ớ, EM ĐANG CHƠI CƠ MÀ!!"

" Im lặng và giúp anh mày đi!"
 
[Kookjin] Just A Story
joke liar


Gã chia tay anh rồi, à không, là anh chia tay gã, chuyện là anh vừa đi công tác về, định là sẽ tạo bất ngờ cho gã, nhưng vừa bước vào nhà thì thấy đôi giày của một phụ nữ, thì anh chợt sững lại, nhưng trước một giây anh chỉ nghĩ đó là nhân viên hoặc lỡ đâu chị gái của gã, nhưng anh chậm rãi bước tới phòng ngủ của hai người, hé mở cánh cửa thì cơ thể anh run bật lên.

Anh vẫn không tin được, người đàn ôn anh yêu thương lại lừa dối anh được, Seokjin mở thẳng cửa, nếu mất lí trí thì có lẽ giờ anh tát vào mặt cái con Tuesday hoặc cầm phang luôn cái va-li vào đầu gã.

Nhưng anh chỉ nói duy nhất một câu."

Gom đồ đạc và đi ra khỏi nhà tôi."

Trong câu nói, có thể thấy giọng anh như bị vỡ quảng, nấc lên, vì tức giận, vì đau lòng.

Gã và anh nói chuyện, gã chỉ bảo câu, cái câu mà từ trong phim tới ngoài đời khi thấy đối phương ngoại tình."

Không như những gì em thấy đâu Seokjin, là cô ta quyến rũ anh."

Anh thề là anh sẽ cầm xăng đốt quách người đàn ông kinh tởm này đi, đã ngoại tình rồi còn nói vớ vẩn.

Thì như các bạn biết đó, anh đuổi cổ gã ra khỏi nhà, ngồi trên chiếc ghế xoay, trước mặt là một chai rượu mạnh, tửu lượng anh cũng không phải nói yếu, nhưng với mức độ cồn mạnh thì 3-4 ly là gục, nên anh chỉ nhấm nháp đôi chút.

Nhờ hơi rượu thì anh cũng đã đỡ đi được vài phần, tới miếng nhấp thứ 15 thì anh lôi điện thoại ra, mở danh bạ và nhắn cho ai đó."em có thể tới nhà anh được không, nếu em đang ngủ thì không sao, làm phiền em rồi."

Seokjin không chần chừ mà nhấn nút gửi, miễn sao có người tới giúp an ủi được hơn phần nào là được, không tới cũng được.

Anh cũng không hiểu rõ bản thân ra sao, vừa thích một mình, lại vừa thích có vài người bên cạnh.

Tầm nửa tiếng thì tiếng chuông căn hộ của anh ting lên hai cái, lúc này là anh đã uống xong hai ly rưỡi rồi.

Seokjin đang mặc bộ quần áo ngủ màu xám, chân đi dép bông, lạch cạch đi mở cửa cho người anh đã nhắn tin."

Uwmmm, anh lại uống rượu à, hyung, anh mới vừa về là đã uống rượu rồi."

- người đối diện anh làm cử chỉ quẹt tay, ý bảo người anh toàn mùi rượu nên khá hăng.Anh chỉ cười cười ngớ ngớ, quay lại đi về phía bàn, cậu trai kia nhẹ nhàng đóng cửa, đi sau anh.

Cậu kiếm một cái ghế ngồi đối diện, bỗng cặp lông mày nhíu lại khi nhìn thấy chai rượu trên bàn, Seokjin hyung xưa giờ ít khi uống rượu mạnh, tự dưng hôm nay lại lôi ra uống."

Hyung sao na...."

"Anh và tên đó chia tay rồi."

Câu của cậu chưa kịp thốt ra thì anh đã nói ra rồi."

Hyung, anh nói gì cơ, sao có thể như vậy, hai người đang sống hạnh phúc mà."

"Không, tên đó cắm sừng anh, anh định tạo bất ngờ cho hắn, nhưng cuối cùng anh bắt gặp tên dơ bẩn đó đang bận làm với một con ất ơ nào đó."

Sau khi anh nói xong, nửa ly rượu trên bàn anh uống một hơi hết ly rượu, rượu từ từ thấm trong cổ họng đi xuống phần dạ dày, làm bộ phần bên trong cơ thể lộn ngược lên.

Đầu anh như chong chóng, đặt mạnh ly xuống, đôi mắt có phần choáng và híp lại, rượu dần dần ngấm lại"Đáng lẽ anh không nên tin cái tên khốn đấy, tại sao vậy hả?

Jungkook, em nói thử xem, anh có làm cái gì sai không, trong khi đó anh yêu thương hắn,anh chiều chuộng hắn.

Em nói thử xem."

Jungkook có vẻ run nhẹ, 25% cậu vui mừng vì anh và gã khốn kia đã chia tay, thật ra cậu đã thích anh được 1 năm rồi, nhưng lúc đó cậu biết anh đã có người thương trong lòng, nhưng cậu vẫn ở bên cạnh anh, như là một đứa em trai.

75% còn lại là vì cậu đau thay anh, thề là cậu đã biết từ trước về cái tên khốn ấy, vì khoảng hai tháng trước hắn có biểu hiện khá nghi, cậu bắt đầu thường xuyên thấy hắn đi vào bar, tới khuya thì cập kè với mấy con điếm trong đó."

Tên khốn đó, một ngày nào đó, em sẽ...Seokjin chỉ cười lớn, sau đó định cầm lấy chai rượu rót thêm vào ly thì cậu giật lại."

Đừng uống nữa, không tốt đâu."

Dường như có một thế lực gì đó mạnh lắm, cái lời của Jungkook nói làm tất cả các cơ quan của Seokjin nghe lời theo.

Sau đó anh nói luyên thuyên, cậu thì chỉ im lặng lắng nghe, dùng mấy câu an ủi anhAnh ủ rũ, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu."

Anh... có thể ôm em được không?"

- Seokjin chợt thốt lên một cái ý nghĩa sâu xa."

Hả"- Jungkook còn bất ngờ"Aishh, đừng quan tâm, anh lại xàm nữa rồi."

Nhưng ngay lúc đó, Jungkook đã đứng dậy, kéo tay anh và ôm lấy, đôi bàn tay nam tính chợt vuốt nhẹ lưng anh, tỏ vẻ an ủi.

Cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, phần vai áo có thể thấy khá âm ẩm, anh khóc rồi.

Cậu siết nhẹ anh gần lại mình hơn, hai tay anh ôm quanh eo cậu."

Đừng khóc nữa, còn em ở đây."

Cả hai cứ thế mà ôm nhau 5 phút, anh thút thít, rượu càng ngày càng ngấm vào, khiến đầu óc anh khá choáng, anh lại nói luyên thuyên."

Em đẹp trai quá, woa, hơn anh luôn ấy."

- Seokjin mè nheo như người say rượu, anh cười nấc."

Anh say rồi, mau về giường nào, em giúp anh."

"Anh.. không có say, aiiii nói với em... là anh say cơ chứ." (cái này mấy bạn thử tưởng tượng nhé)"woa, em dạo này còn đẹp trai hơn anh cơ đấy, ôm em anh cũng thích."

Đôi tay Seokjin bắt đầu loạng choạng, dùng tay sờ lấy khuôn mặt của Jungkook, từ mắt mũi, cho đến môi thì anh dừng ở điểm đó, anh nhíu mày lại nhìn thẳng vào môi cậu."

Đến môi cũng đẹp nữa này."

"Anh đừng..."

Jungkook chưa kịp nói hết câu thì anh áp môi mình lên đó, đôi môi mọng ấm nóng với đôi môi của cậu chạm nhau, chỉ là một cái chạm nhẹ, sau đó anh rời ra, Jungkook luyến tiếc, cậu thực sự rất muốn nếm thử thêm hương vị trên môi anh, mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cậu cảm nhận được sự đàn hồi của chúng.

Ban đầu, cậu nhìn thấy môi anh là cậu muốn chúng rồi, nên anh cứ ngỡ cậu là một tên thần kinh khi cậu cứ nhìn lấy khuôn mặt của anh.

Tới bây giờ thì cậu mới có cơ hội được áp lên chúng."

Môi em mề..."

Jungkook kéo anh lại gần, tay bên trái giữ tay đối diện anh, tay còn lại kéo bên eo anh gần lại, một lần nữa môi áp lên nhau, nhưng lần này cậu tiến hơn nữa, cậu có vể mạnh bạo hơn đó là ngấu nghiến, cắn nhẹ môi bên dưới của anh.

Còn Seokjin thì ngây ngô, say mà, đầu óc giờ cũng đâu biết được gì nữa, theo cử chỉ mà làm theo, tay kia đặt lên ngực cậu, nhắm mắt lại.

Đầu lưỡi bên kia của Jungkook cố mở hai bên trên dưới của Seokjin, anh cũng ngầm hiểu ý, chậm rãi mở ra, Jungkook xâm nhập vào bên trong.

Cậu cũng một chút choáng váng bởi hơi rượu từ anh, chút cay, chút đăng đắng, câu đưa tay kia của anh choàng qua cổ cậu, tay kia tự đông theo nốt.

Jungkook nắm lấy hai bên eo, vuốt nhẹ eo sau lớp áo ngủ mỏng.Jungkook bắt đầu luồn tay vào sau lớp áo, mân mê làn da mịn bên trong, Seokjin nhột, khẽ cựa quậy, anh rời ra lí nhí."

Vào trong phòng đi, Seokjinie ngại nhắm."

Yoooo, cái này kiểu rượu nó ngấm tận level N rồi ấy, tới mức mà mèo nheo giọng dễ thương ấy, nhưng mà với công tử Jeon đây thì điều này là đáng yêu=)))Jungkook bế anh lên, hai chân vòng quanh eo cậu, tiến thẳng đến phòng ngủ.

Jungkook ôn nhu, nhẹ nhàng, đặt anh xuống giường.

Thật ra trong lúc bế, Seokjinie ngại nhắm nên hỏng dám nhìn lấy Jungkook :33.

Môi áp một lần nữa, cả hai cứ thế mà ngấu nghiến, chiếc áo hoodie của cậu đã được cởi ra, bên trong là chiếc áo thun đen khá bó đủ để thấy bộ ngực vạm vỡ của cậu, do thời gian đi tập gym chứ đâu."

Anh chắc mình muốn làm không?

Nếu anh không muốn chuyện này đi sớm, ừ thì, em có thể ôm anh ngủ thôi."

- Jungkook phải chắc chắn rằng chuyện này là cả hai tự nguyện chứ không phải một bên ép."

Seokjinie nóng nhắm."

Tay anh cởi từng chiếc nút áo ra, ngọ nguậy, một hồi thì thân thể ngọc ngà của anh đã được lõa.

Đôi vai mặc dù rộng nhưng có thể được nói mảnh khảnh, mượt mà.

Jungkook nuốt nước bọt một cái, cơ thể cậu nóng bừng, thằng nhỏ bên trong cũng sớm đã động đậy."

Lạnh..lạnh lắm, ôm."

Seokjin với tay, tìm kiếm một thứ gì đó để ôm, cậu sà mình xuống, ôm lấy cơ thể của người lớn tuổi hơn mình, tay lại tìm xuống vòng eo ấy, vuốt nhẹ.

Seokjin tự chủ động, vòng tay quanh cổ cậu , kéo gần cậu xuống, đặt môi mình lên, xâm nhập trước.

Hôn hoài ha

Cảnh sau hết hôn rồi

Yên tâm

Cảnh sau thú vị lắm

Trong cằn phòng, dưới lớp đèn mờ dục ấy, chỉ có hai con người nọ, một trên một dưới, hòa mình với dục vọng, thỏa mãn cho nhau, tiếng hơi thở nặng nề, tiếng hơi thở rên rỉ ma mị.

Sáng hôm sau, hai thân thể như nhộng, ôm nhau nằm ngủ, ánh nắng khẽ chíu vào, Seokjin khó chịu mở mắt ra, quên mất người bên cạnh nên Jungkook cũng đà theo thức giấc, điều đầu tiên là con mắt của Kim Seokjin, hai con người mở to ra, sau đó mở lớp chăn ra thì thấy cơ thể mình không một mảnh vải che thân."

Em..."

Nói tới Jungkook thì cậu cũng chịu, tự nghĩ trong đầu rằng đáng lẽ không nên làm việc này, nhưng bây giờ còn gì được nữa đâu."

Em xin lỗi, em sẽ chịu trách nhiệm, hôm qua anh uống rượu say, em cũng uống rượu say, đôi ta không biết,..."

Đột nhiên Seokjin cười lớn, sau đó anh chống cằm nhìn cậu, rướn người hôn lên má cậu một cái, sau đó gối đầu lên đùi Jungkook."

Em tưởng hôm qua anh say thật à."

Tới đây, cậu mở ngược con mắt ra ngạc nhiên, câu nói vẫn chưa tiêu hóa được vào trong đầu."

Em dễ dụ thật đấy, hôm qua anh không say, anh thích em, nên mới làm vậy."

Seokjin bạo dạn thành thật với cậu, mặt chẳng có chút xấu hổ với câu anh nói và màn kịch anh chuẩn bị."

Nhưng còn bạn trai của anh..."

"Em trai anh đấy, em tin thật à, chắc anh phải gọi điện cảm ơn nó quá."
===========================================================Thì chuyện là vậy đó, Seokjin sáng hôm đó nằm trên đùi trần của cậu, tự thú luôn, xong cả hai đều tỏ tình nhau, à còn nữa, kết quả sáng sớm Seokjin bị Jungkook ăn thêm một lần nữa đến mức phải yên trên giường cả ngày.
 
[Kookjin] Just A Story
behind the concert


Hậu sau trình diễn suốt 2-3 tiếng trên sân khấu thì cuối cùng cả nhóm có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng trước tiên thì phải chụp hình tập thể trước chứ nhỉ.Đặc biệt hôm nay Seokjin thắt hai bên tóc theo trend bé gái mặc đầm trong Squid Game, trông đáng yêu cực.

Thế nên vị trí center nhanh chóng được đẩy qua cho anh cả của nhóm Bangtan."

Em muốn đứng kế Jin hyung."

Đứa em trai út cưng của nhóm, Jungkook, quyết định một hai phải đứng bên cạnh người anh.

Mắt cứ nhìn chằm chằm, nói sao chứ, hôm nay Seokjin quá đỗi đáng yêu rồi, suốt cả buổi concert ánh mắt cậu thanh niên 97 này cứ dán lên người anh cả."

Jungkook ah, em đừng có nhìn nữa, mau quay ra trước đi."

Seokjin không tài nào tập trung nổi khi cặp mặt của thỏ bếu kia cứ nhìn mình mãi, cũng biết thói quen của anh là sẽ bị đỏ cả tai khi ai đó nhìn vào mình quá 10s rồi mà.Nói thì là một chuyện mà nghe không mới là một chuyện, Jungkook cho như là để ngoài tai, tiếp tục cuộc đua mắt lên người Seokjin, đáng đánh hơn nữa là tay không yên nhéo nhéo hai bên má, lại còn chọc chọc hai chùm tóc của người ta."

Một, hai, ba..."

Tiếng máy ảnh tách hai ba hồi rồi lại thôi... tất cả các staff bắt đầu rời đi, chừa lại không gian cho bảy báu vật của Hàn Quốc.

Seokjin chẳng qua là vì còn máy ảnh đằng trước không là anh diss cho thằng nhỏ này một trận rồi."

Thằng nhóc Jungkook mê anh lắm rồi đó Jin hyung.

Từ lúc sau khi thay bộ đồ ra thì nó nhìn anh không ngừng luôn ấy."

Namjoon huých vai Seokjin một cái rồi cười cười ngồi xuống ghế kế bên Jimin."

Đúng luôn ấy, em thấy nó nhìn muốn lòi hai con ngươi ra ngoài."

Jimin chêm vào một câu trêu chọc tới độ vỗ bôm bốp vào đùi người anh thứ kế bên, tính ra mấy dân tập gym nên thành ra nghe giòn tai ghê."

Vì anh dễ thương với đẹp trai chứ gì."

Seokjin chồm trước mặt Jungkook rồi làm hành động soái ca, lông mày nhếch lên, mỉm cười.Jungkook không nói gì, thấy cơ hội tới gần, cậu liền nhanh chóng hôn lên má anh một cái, rồi đánh nhanh rút gọn nhéo thêm một cái vào má nữa."

Ừm, dễ thương lắm."

5 con người còn lại ồ lên, một số thì cười hí hố, một số thì làu bàu vì ăn phải cơm chó nữa rồi.Bên cạnh đó, Seokjin mặt dần chuyển sang màu đỏ như trái cà chua, chưa kịp xoay chuyển tình huống gì thì eo đã bị ai đó ghì xuống ngồi lên đùi người ta."

Mấy anh bớt phản ứng thái quá đi, đây đâu phải lần đầu, thấy ghê quá."

Jungkook tựa cằm lên vai anh người yêu, mệt mỏi nhắm mắt hưởng thụ, mà thật chứ, có chút xíu thôi mà đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy trời."

Tao đục mày bây giờ, mới diễn concert chưa kịp ăn uống gì thì bị mấy người thồn cơm chó vào mồm, mắc ói ghê."

Taehyung giả vờ giơ nắm đấm lên doạ dẫm, con thỏ bếu này lớn rồi, nên nó không thèm coi ai ra gì."

Yah, Jungkook, buông anh ra."

Seokjin giãy giụa, cố gỡ cái cánh tay đầy cơ ra khỏi người nhưng bất thành, khuôn mặt đáng yêu ấy vẫn chưa hết đỏ."

Đừng, em mệt, cho em dựa một tý, làm ơn."

Thì Seokjin cũng không làm được gì nữa, chẳng nhẽ lại tiếp tục thoát khỏi người thanh niên đô côn này khi sác xuất 100% sẽ không buông mình ra, nên anh đành phải ngồi im làm cái gối kê di động cho người yêu mình.

Sau đó liếc mắt nhìn mái tóc bạc hà đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà không khỏi mỉm cười.Sao tự nhiên vớ được người yêu càng lớn càng đẹp vậy ta??

======================
 
[Kookjin] Just A Story
Re-Open


Hi mọi người, lâu rồi không gặp.

Mọi người có khoẻ không?không biết mọi người có bất ngờ không nhưng mình quyết định mở lại bộ series này một lần, mình cũng tính một là mở lại hai là bắt đầu một phần mới tách riêng nhưng cái suy nghĩ ấy đắn đo chắc cũng hơn 1 năm rồi😅😅 cho tới thời điểm hiện giờ, chắc không nấn ná thêm nữa thì quyết định cuối cùng là sẽ đi tiếp bộ series này.đồng thời những chap trước mình edit lại những câu từ sao cho các readers cũng như kookjin-er thoải mái đọc hơncảm thấy hồi xưa biết non tay với trẻ trâu quá (bây giờ chắc cũng vậy kkk) nhưng mình sẽ cố gắng beta lại từng chap😁.
nên là hành trình phía mong được mọi người ủng hộ tiếp Thank you🧡🧡
 
Back
Top Bottom