Siêu Nhiên [Kny x Bnha] AllMuichiro-Sương Vô Tận

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
344753018-256-k417579.jpg

[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
Tác giả: ZeninUyi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mở mắt ra,xung quanh đều xa lạ..cảm giác này..thật quen,hình như mình đã từng trải qua trước đây...

Phải rồi,khi mình mất đi kí ức,lần đầu tiên thức dậy tại phủ của Chúa Công.

Mình cũng là loại cảm giác này..
...Khó khăn lắm mới tìm được cảm giác quen thuộc..vậy mà..
...Trống vắng quá...​
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C1


Hương thuốc quen thuộc nơi bệnh xá thấp thoáng qua,chốn bạch tuyết một thân trắng ngà ngày hiện rõ.

Nếu ngắm không kĩ sẽ lại ngỡ chốn bồng lai..

Một màn tiên cảnh ảo mộng đó thực ra cũng chỉ là một phòng lẻ trong bệnh viện.

Thực tế lại không ngấm được phần nào,chỉ có dây nhựa,máy móc cùng tiếng bíp chói tai.

Dù vậy,tất cả chúng đều đang cố vớt một sinh mạng đang trơi vơi trên cầu Nại Hà.

Cái người giữ cái mạng nhỏ này không biết gặp phải chuyện gì.

Những vết cắt ở hai tay,chân và quanh bụng trông là thấy đau,nhìn là thấy đớn.

Ắt chuyện vừa gặp cũng không phải loại chuyện gì nên nhớ.

Lúc người ta phát hiện ra cái người này,chỉ thấy toàn thân là thứ dịch đỏ.

Ở ngực phải còn có một vết đâm sâu,may mắn lắm mới có thể ôm được mạng nhỏ về.

Mà nói,người này còn trẻ chán.

Trông mặt vẫn non,vẫn giữ được nét mềm mại của tuổi trẻ.

Đoán chừng lớn nhất cũng dừng ở Sơ trung thôi.

Nhưng trẻ như vậy,không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang vu trống vắng nằm hấp hối thế này.

Lai lịch không rõ ràng,dùng nhận dạng khuôn mặt cũng không cho ra được kết quả.

Trường hợp này không khỏi khiến người ta phải cảm lạ.

Vào lúc các bạch y bạch sĩ đang đau đầu theo dõi,các nhân tố được gọi hô là 'Anh hùng' đang truy lùng kẻ tấn công.

Thì trong căn phòng nhỏ lẻ trắng toát ấy có một thân ảnh đang khẽ động đậy.

Sau 1 tuần nằm bất tỉnh lại nơi này,cuối cùng chủ nhân của chiếc mạng nhỏ kiên cường cũng chịu vực dậy khỏi cơn mộng dài.

Viên cảnh sát phụ trách giám sát đang ngồi bên ngoài buồn chán gặm lấy chiếc bánh vòng ăn dở.

Lâu lâu lại ghé mắt vào xem,cả tuần nay không có động tĩnh gì.

Vậy mà lần này nhìn vào,viên cảnh sát lại được dịp há hốc đến làm rơi cả chiếc bánh trên môi.

_Ôi mẹ ơi,tỉnh lại thật kìa.- Trước mắt anh ta là một thiếu niên nhỏ nhắn đang ngồi chễm chệ dưới mặt sàn.

Mấy cây dây chuyền ghim trên tay cũng bị thiếu niên ấy mạnh bạo kéo ra tất.

Thiếu niên ngồi dưới sàn,thở gấp,vầng trán đầm đìa mồ hôi.

Hình như vừa trải qua phải ác mộng.

Lúc này,viên cảnh sát cầm bộ đàm mở cửa đi vào .

Thiếu niên đang cố trấn tĩnh bản thân kia cũng ngước lên nhìn cái tên ăn mặc kì lạ trước mắt.

_Thưa ngài,tôi là viên cảnh sát phụ trách giám sát nạn nhân là thiếu niên sơ trung đây ạ.

Báo cáo tình trạng hiện tại,nạn nhân..tỉnh rồi ạ._

Người thiếu niên bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh,nhìn người trước mặt đang nói chuyện với khoảng không.

Không khỏi có chút khó hiểu,nhưng hơn hết.

Thiếu niên trông có vẻ lại hiếu kỳ chuyện khác hơn.

_Anh là Kakushi sao?

Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?

Trận chiến..thế nào rồi?-Ánh mắt xanh ngọc chứa mấy phần chờ đợi,viên cảnh sát vừa định trả lời.

Chợt lại nghe cậu nói thêm.

_Không đúng..Tay,chân,cơ thể..sao có thể lành lặn như vậy..?

Mình..chết rồi mà.?- Viên cảnh sát khựng lại trước những gì thiếu niên thốt ra.

Thầm cảm thấy không ổn,vì vậy liền đi nhấn nút gọi bác sĩ.

Chỉ vài phút sau,một vị bác sĩ và vài y tá đi đến.

Thiếu niên kia lúc này đã được bế quay lại giường.

Đôi mắt luôn chăm chú nhìn hai bàn tay đã được băng bó,trong tia mắt vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Bác sĩ mời viên cảnh sát ra ngoài để kiểm tra thiếu niên,vừa đến cửa lại bị một người muốn đi vào chặn lại.

Người này đầu tóc dài đen,ánh mắt thiếu ngủ đen tuyền,mặc một bộ đồ kì lạ.

Trên cổ còn quấn thứ gì đó.

_Xin lỗi,tôi cần ở bên trong để tiện xem xét tình hình nạn nhân.-Người đàn ông nghiêm túc nói,bác sĩ và các y tá đều gật đầu.

Sau đó bắt đầu khám xét.

_Cháu có thấy khó chịu ở đâu không?_

_Ừm..trừ phần cổ tay hơi đau và đầu hơi nhức ra thì không ạ._

_Trí nhớ không có vấn đề chứ?_

_Vẫn ổn._

_Được rồi._

Bác sĩ cứ hỏi,cậu cứ trả lời.

Lúc này,thấy đã hỏi xong rồi thì cậu liền hỏi lại.

_Genya,Shinazugawa-san,Himejima-san và những người khác có ổn không ạ?

Trận chiến thế nào rồi?- Cậu.

Những người khác nghe cậu hỏi,đều im lặng không biết trả lời ra sao.

_Này nhóc,mấy người nhóc nói bọn ta chưa gặp qua.

Lúc tìm thấy nhóc thì chỉ có một thân một mình.

Không lẽ vẫn còn những nạn nhân khác bị giống nhóc à?-Người đàn ông bất chợt trả lời,cậu thiếu niên nghe xong không khỏi bàng hoàng.

Nhưng chỉ sau vài giây lại trấn tĩnh lại.

Mặc dù chuyện trước mắt rất khó tin,thiếu niên lúc này mới ngước lên nhìn rõ xung quanh.

Những thứ máy móc này thật xa lạ,cậu đang không ở nơi 'Điệp Phủ' mà nảy giờ cậu nghĩ.

_Không,tôi nhớ lầm thôi.

Không có gì.- Thiếu niên im lặng một hồi lâu sau mới trả lời,ánh mắt dò xét bao trọn lấy xung quanh.

Kể cả mọi người có mặt trong phòng.

_Được,nếu đã xong việc.

Mời tất cả mọi người ra khỏi phòng,tôi cần lấy lời khai của nạn nhân .-Người đàn ông biết thiếu niên đang giấu diếm chuyện gì đó,nhưng nếu đã không muốn nói thì ông cũng không ép.

Tất cả những người có mặt trừ viên cảnh sát kia đều đi ra ngoài,trong phòng giờ chỉ còn lại ba người.

Người đàn ông đó đến ngồi bên một cái ghế cạnh giường,bắt đầu nghiêm nghị hỏi.

_Đầu tiên,ta tên là Aizawa Shota-anh hùng Eraser Head.

Ta sẽ lấy một số thông tin và lời khai của nhóc để tiện cho việc điều tra thủ phạm đả thương nhóc.-Người đàn ông nói rồi lại quay sang gật đầu với viên cảnh sát,anh ta lấy ra một máy ghi âm.

Sau đó là một quyển sổ,bắt đầu ghi lại từng lời một của hai người.

_Tôi tên Muichiro Tokito,mười bốn tuổi.-Muichiro-thiếu niên cũng thuận theo mà giới thiệu.

Cậu tự hỏi 'anh hùng Eraser Head' là gì,song lại thở dài vì biết rõ thủ phạm là ai.

Nhưng không biết đã hắn đã chết hay chưa,với lại nơi này không giống thế giới của cậu.

Muichiro bây giờ có rất nhiều câu hỏi trong đầu,tại sao cậu chưa chết?

Nơi này là đâu?

Trận chiến thế nào?

Cậu bất tỉnh bao lâu rồi?

Những người khác bây giờ ra sao?

Sao cậu lại lành lặn như vậy?..., và hàng vạn câu hỏi khác nữa.

_Không có ai tấn công tôi cả.

Là tôi tự làm.-Muichiro nói,nếu bây giờ cậu bảo cậu bị thương vì chiến đấu với quỷ.

Họ sẽ tin sao?

Dù sao Sát Quỷ Đoàn vẫn chưa được chính phủ công nhận.

Cậu không muốn rước phiền phức vào thân,vì vậy trả lời thế cho xong.

Aizawa nhìn cậu một hồi,nói.

_Miêu tả lại vết thương của nhóc đi.-Aizawa.

_Hả..?-Muichiro nghe câu hỏi chỉ biết đơ mặt,trong lúc chiến đấu cậu không quá để ý đến bản thân.

Chỉ nhớ mình bị đâm một nhát ở ngực,mất một bàn tay..còn lại cậu không nhớ gì.

Lại nói,bây giờ tay chân và vết thương đều gần như lành lại cả.

Chỉ có tay và vùng xung quanh eo là hơi đau,nên cậu cũng không nắm được tình hình vết thương của mình.-...._

Thấy cậu im lặng,Aizawa mới thở dài nói tiếp.

_Nhóc đang cố bao che cho thủ phạm sao?

Có biết nếu chỉ chậm vài phút nữa là vết thương hắn gây ra có thể lấy mạng nhóc không?-Aizawa.

_Tôi không nhớ mặt thủ phạm.-Cậu nói,không do dự nhìn thẳng mặt Aizawa.

Ánh mắt màu xanh ngọc nghe có vẻ trong sáng,ấy vậy mà trong đôi mắt này lại có mấy phần vô tình,lạnh nhạt.

Aizawa thấy không hỏi được cũng không hỏi nữa,chuyển chủ đề.

_Vậy,nhà nhóc ở đâu?

Ta sẽ gọi ba mẹ nhóc đến.-Aizawa.

_Tôi không biết nhà mình ở đâu,còn ba mẹ tôi mất rồi.-Cậu nói,sắc mặt chẳng thay đổi.

Aizawa và viên cảnh sát nhìn nhau,sau đó vẻ mặt nghiêm túc hơn,nhưng giọng điệu có chút nhẹ nhàng hơn.

Dù sao cậu cũng chỉ là đứa trẻ mười bốn tuổi.

_Vậy nhóc còn người thân nào không?-Aizawa.

_Tôi còn một người anh trai,nhưng anh ấy cũng mất sau khi cha mẹ tôi chết không lâu.-Muichiro lại nói,lần này trong ánh mắt lại có tia đau lòng.

Viên cảnh sát và Aizawa im bặt,đối với đứa trẻ không có người thân,không có lai lịch,không nhớ nhà mình ở đâu.

Cứ như từ hư không bước ra,cứ như vừa ra đời hôm qua vậy.

Không ai biết cậu đã chịu những gì,đã gặp những gì.

Không ai biết vì sao đôi mắt của một đứa trẻ mười bốn tuổi lại mang vẻ chết chóc như vậy.

Nhưng người ta sẽ biết,cậu của quá khứ đã từng khó khăn đến mức nào.

_Hiện giờ vẫn chưa tìm được thủ phạm đả thương nhóc,có thể hắn sẽ quay lại.

Vậy nên tạm thời nhóc ở lại nhà của ta đi.-Aizawa nói trong sự ngạc nhiên của viên cảnh sát,Muichiro cũng không cảm thấy nguy hiểm gì từ người này.

Vì thế cũng gật đầu đồng ý.

Chợt,cậu sực nhớ ra gì đó liền hỏi.

_Phải rồi,lúc tìm ra tôi.

Ngài có thấy thanh kiếm nào không?-Muichiro.

Nghe vậy,viên cảnh sát cũng nhớ ra gì đó.

Vội lên tiếng.

_À,chúng tôi có thấy.

Lúc đó tay của em được quấn lại cứng nhắc với một thanh kiếm,khi chúng tôi cố gắng mở ra.

Em còn nắm rất chặt thanh kiếm đấy nữa.-Viên cảnh sát lúc đó cũng có mặt,anh ta rất ấn tượng cách cậu nắm thanh kiếm không buông.

Nhưng vì thanh kiếm đó trùng khớp với vết thương trên ngực cậu nên họ mới tạm thời giữ lại,xem như hung khí gây án.

_Phiền anh trả lại cho tôi thanh kiếm đó.-Muichiro nghe vậy thì thở phào,không biết thanh kiếm có bị sứt mẻ gì không.

Bây giờ nó là vật phòng thân duy nhất của cậu.

Aizawa thấy vậy cũng không nói gì,khúc mắc trong lòng về cậu vẫn chưa tiêu tán mà ngày một nhiều hơn.

Thiếu niên này bây giờ tràn đầy sự bí ẩn.

_Tôi e là không được,vì đó đang là manh mối duy nhất..-Viên cảnh sát.

_Tôi không cần truy cứu hay gì cả,trả lại thanh kiếm cho tôi là được.

Có nó,các người không phải lo cho tôi.-Ánh mắt cậu trở nên nghiêm nghị,nói.

Aizawa thấy vậy chỉ thở dài.

_Được,ngày mai sẽ trả kiếm cho nhóc.-Viên cảnh sát nghe xong mặt mày tái mét,nói nhỏ.

_Eraser Head,anh chắc không?

Dù sao em ấy cũng là 'con gái'..-Anh ta nói.

_Có tôi là anh hùng chuyên nghiệp ở bên giám sát,anh đừng lo.

Tên đó sẽ không có cơ hội lại gần đâu.-Aizawa nói rồi quay sang cậu.-Nè nhóc,Kosei của nhóc là gì?_

Muichiro nghe thấy,chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.

_Kosei là gì?-Muichiro.

Dứt lời,cả hai người kia không hẹn mà cùng bày ra vẻ mặt thất kinh.

Đứa nhóc này thật sự không biết Kosei là gì hả??

Aizawa nghe đến ngớ cả người vài phút,sau đó khụ khụ vài cái rồi ôm miệng nói.

_Ca này khó đây.

Nhóc,hai hôm nữa nhóc sẽ xuất viện.

Đến lúc đó ta nghĩ mình cần phổ cập nhiều kiến thức cho nhóc đấy.-Aizawa nhìn thiếu niên trước mặt nói.

Sau đó kêu cậu nghỉ ngơi đi,rồi đứng dậy cùng viên cảnh sát đi ra ngoài.

Phía ngoài,Aizawa thở dài mệt mỏi.

_Tôi còn nghĩ nếu có chút Kosei sẽ đỡ hơn,không ngờ đến Kosei nhóc ấy cũng không có.-Aizawa.

_Eraser Head,anh đang dạy học ở U.A mà nhỉ?

Tôi có ý này.-Anh ta lại chiếc máy bán nước mua hai lon cà phê,sau đó đưa cho Aizawa một lon.-Hay anh dẫn em ấy tới U.A học đi,ở đó an ninh cao,nhiều anh hùng.

Như vậy cũng đỡ hơn cho anh._

_U.A là nơi giành cho những học sinh ưu tú,những anh hùng tương lai cơ mà.

Nhóc ấy không có Kosei,làm sao mà nhập học được.-Aizawa uống lon nước của mình,ánh mắt trầm tư nói tiếp.

- Với lại,kì tuyển sinh đã hết lâu rồi.

E là không thể,trừ khi nhóc ấy có một sức mạnh tiềm năng thì may ra._

Viên cảnh sát cũng không nói gì,bây giờ thật sự không còn cách nào khác.

Lúc này,đột nhiên Muichiro từ trong phòng bước ra.

Khiến cả hai người đàn ông trố mắt.

_Em..em lại giựt dây chuyền nước ra đó hả?!- Viên cảnh sát nhìn cánh tay của cậu,nói.

Muichiro không để tâm.

_Đồng phục của tôi,anh để ở đâu rồi?-Cậu hỏi,hai người kia vẫn không hiểu gì.

_Đồng phục nào cơ.?-Viên cảnh sát.

_Cái bộ tôi mặc lúc bị thương ấy.-Muichiro.

Lúc này cả hai mới nhìn nhau,bộ đồ đó rách nát hết rồi.

Cậu vẫn muốn mặc sao..

_Bộ đồ đó bị rách rồi,nếu nhóc cần chúng ta có thể mua đồ mới.-Aizawa trấn tĩnh lại,lên tiếng.

Cậu nghe thế cũng trầm mặc trả lời.

_Rách rồi sao..vậy không cần nữa.-Nói rồi cậu quay mặt,tính đi đâu đó.

_Ấy,em đi đâu vậy?-Viên cảnh sát thấy vậy liền hỏi.

_Tôi không quen nơi này..nên đi xung quanh một chút.-Muichiro.

_Vậy,cậu đi nghỉ ngơi đi.

Tôi theo canh nhóc ta.-Aizawa nói với viên cảnh sát rồi theo bước Muichiro.

Viên cảnh sát tội nghiệp bị bỏ lại ngơ ngác không hiểu gì.

Hai bóng dáng một cao một thấp bước trên hành lang,không ai nói gì.

Người phía trước gầy gò,khắp người chỉ toàn là vết thương.

Người đằng sau lại chăm chú nhìn theo người phía trước,ánh mắt hiếu kì.

_Này,nhóc-Aizawa thấy bầu không khí im lặng,bất giác gọi cậu lại.

Muichiro nghe có người gọi,cậu quay đầu nhìn lại.

Chân vẫn theo đà bước đi.

_Sao...-Chưa kịp dứt lời,cậu va phải ai đó.

Muichiro nhăn mặt,ngước lên nhìn người mình vừa va phải.

_X..xin lỗi.!

Cậu có sao không?!_

.

.

..

.

.

End chương 1
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C2


Trước mặt Muichiro bây giờ là một cậu bé trông trạc tuổi cậu,cậu ta có mái tóc xanh kì lạ.

Nhìn giống...gọi là gì nhỉ.?

À,bông cải xanh.

Đôi con ngươi to tròn màu xanh lục,cùng với đó là vài chấm tàn nhang tạo điểm nhấn cho khuôn mặt non nớt.

Muichiro đứng đó,dù là do cậu nhưng cậu trai cứ rối rít lên xin lỗi.

Gương mặt còn có chút đỏ lự không biết vì sao.

_Không sao,lỗi của tôi.

Là tôi không nhìn đường.-Muichiro nói,ánh mắt vô hồn nhìn đăm đăm cậu trai.

Khiến cậu ta càng thêm ngại ngùng,liếc mắt sang chỗ khác.

Lúc này Aizawa mới từ từ đi tới,cậu ta vừa nhìn thấy ông liền bỏ qua tất cả mà hào hứng gào lên.

_L-là-là anh hùng Eraser Head!!-Cậu trai.

Muichiro có chút khó hiểu,không biết vì sao mà nảy giờ gặp ai cũng gọi người đàn ông này là anh hùng cái gì đó.

Ông ta cũng không ngạc nhiên gì trước sự có mặt của cậu trai.

Ông dừng lại trước mặt cả hai, sau đó chỉ vào cậu trai kia mà giới thiệu.

_Nhóc này là Izuku Midoriya,nó là người đã tìm thấy nhóc khi nhóc đang hấp hối đấy.-Aizawa.

Muichiro có chút ngạc nhiên,thì ra người cứu cậu là cậu trai này.

Cậu mau chóng lấy lại bình tĩnh,sau đó cúi đầu nhẹ cảm ơn cậu trai.

Izuku-lúc này đang rối cả lên-Midoriya mặt lại đỏ như trái cà chua,cậu ta hươ tay lung tung rồi bảo đó chỉ là việc nên làm,..vân..vân..

_Tôi là Muichiro Tokito.-Trước sự lúng túng của Izuku,Muichiro chỉ thanh thản giới thiệu tên mình.

Cậu trai cũng dần bình tĩnh mà đáp lại.

_A!

Tớ là Izuku Midoriya,mười bốn tuổi!

Hân hạnh được gặp cậu!!-Cậu ta bình tĩnh tới mức giới thiệu lại bản thân luôn.

Mà thì ra cậu ta cũng bằng tuổi cậu,Muichiro nhìn cậu trai trạc tuổi mình đang đứng trước mặt.

_Hân hạnh.-Muichiro.

Sau câu đó cũng chẳng ai biết nói gì nữa,cả ba đều nhìn nhau,im thin thít.

_Phải rồi..vết thương của cậu sao rồi..?-Izuku phá tan bầu không khí bằng cách nhớ ra tình trạng của Muichiro.

Cậu cũng lịch sự trả lời.

_Tôi ổn,vết thương không quá nặng.

Không sao.-Muichiro.

_..._

Cái gì mà không quá nặng?

Muichiro có thật sự ý thức được tình trạng vết thương của cậu lúc đó không vậy??

Cậu đã xém mất mạng đó,vậy mà bây giờ có thể đứng đây bảo không nặng sao?

Vậy thế nào với cậu mới là nặng.???

Hai người còn lại không hẹn mà nhìn nhau,chẳng biết nói gì hơn.

Muichiro cũng thờ người ra nhìn hai con người kia.

Phải nói bầu không khí hiện tại khó xử vô cùng,Aizawa chán nản lấy lại tinh thần đầu tiên thở dài.

_"Tương lai có lẽ mình còn cần phải để ý nhóc con này hơn nữa.."

-Aizawa nghĩ thầm nhìn cậu rồi quay sang cậu trai,hình như vừa kiếm được chủ đề nói.

_Phải rồi,sao nhóc tới đây vậy Midoriya?-Aizawa.

_Dạ?

À,em có hơi lo cho cậu ấy nên đến xem thử ạ.-Izuku nhìn Aizawa rồi lại nhìn Muichiro nói.

Hình như cậu ta bớt căng thẳng hơn rồi.-Mà hình như em đã lo nhiều rồi,trông cậu ấy có vẻ khoẻ._

Aizawa nhìn cậu trai,khoẻ con khỉ.

Nhóc không biết các bác sĩ đã phải cố gắng tới mức nào đâu,bây giờ nhóc Tokito vẫn còn phải hứng cơn đau từ vết thương đấy.

Nghĩ là thế,cuối cùng ông chỉ thở dài một hơi rồi bảo.

_Hiện tại trong bệnh viện được canh phòng rất an toàn,nhóc rảnh thì đưa Tokito đi tham quan giúp ta đi.-Aizawa-đang muốn rũ bỏ trách nhiệm-Shota.

Izuku nghe thấy có vẻ đang rất bối rối,một lúc sau cậu ta vẫn nhận lời.

Trách sao được,cậu ta được anh hùng nhờ giúp đỡ mà.

Cả suốt quãng đường đi cậu ta cứ vui vẻ nhiệt liệt giới thiệu như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ luôn.

Muichiro thì chỉ lặng lẽ gật đầu,lâu lâu sẽ thắc mắc vài thứ mà hỏi Izuku.

Nói là vài thứ vậy thôi,chứ gặp cái gì cậu cũng hỏi.

Bởi vì đối với Muichiro,lúc này cái gì trước mắt cậu cũng lạ.

Từ dãy ghế dọc hành lang cho đến từng căn phòng bệnh,cậu đều hỏi Izuku hết.

Vậy mà cậu ta vẫn hào hứng trả lời.

.........

_Nè,cho cậu.-Izuku cầm hai lon nước kì lạ đi đến.

Đưa cho Muichiro một lon,cậu cầm lấy nhưng không biết thứ này là gì.

Izuku thấy vậy thì nhanh chóng đáp.

_Đây là nước đóng lon đó,tớ mua trà cho cậu.

Cậu uống được không?-Izuku.

Muichiro nghe vậy thì gật đầu tỏ ý là được,sau đó cậu để ý vật lạ trên chiếc lon.

Muichiro vừa cầm vào nó,bẻ nhẹ một cái.

Tách.

_..._

Izuku nhìn Muichiro vừa bẻ gãy cái đầu mở lon,liền không biết nói gì mà nhìn cậu bất lực.

Bây giờ..uống sao..?

.......

_Lần sau cậu không biết làm gì thì hãy bảo tớ nhé...-Izuku vừa đi mượn dao để đâm thủng nắp lon về,cậu trai đưa cho Muichiro.

Cậu ngửi ngửi một chút rồi mới uống.

_"Cậu ấy sợ mình hạ độc hả..?"

-Izuku nhìn cậu,khó xử nghĩ.

Như bắt được ánh mắt của cậu ta,Muichiro chỉ thong thả đặt lon nước xuống,nói.

_Trà tệ quá.-Muichiro-lạc trọng tâm-Tokito.

_...Chắc không hợp khẩu vị cậu nhỉ..?-Izuku-đang rơi vào đường cùng-Midoriya.

Cả hai lại đột nhiên trở nên im lặng không nói gì,Muichiro ngước lên bầu trời nhìn những tảng mây đang trôi.

Izuku khó hiểu nhìn theo,cuối cùng lại vì ánh mặt trời quá chói mà bỏ cuộc.

Một lúc sau,Muichiro mới bất ngờ lên tiếng.

_Nè..khi nảy,lúc chúng ta mới gặp nhau đó.-Cậu chậm rãi nói,đôi mắt màu xanh ngọc lúc này chuyển qua nhìn cậu trai.-..Sao cậu lại đỏ mặt vậy.?_

.

.

.

.

.

.

End C2

Các cậu đoán tại sao Deku đỏ mặt đi nè🧎🏻
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C3


Izuku nghe xong chỉ chợt im lặng,nhìn người trước mặt.

Đôi mắt cũng không biết vì sao lại dán chặt trên người ấy,chỉ biết là người ấy rất đẹp.

Rất muốn ngồi lại,ngắm thật lâu thêm một chút nữa...hoặc mãi mãi.

Mái tóc dài màu đen,cuối đuôi ấy còn ngả chút sắc xanh bạc hà mát lạnh.

Khuôn mặt nhỏ gọn,làn da trắng mịn hồng hào,ngũ quan điểm lên đôi phần sắc sảo.

Đôi con ngươi màu xanh ngọc còn khiến tổng thể sực lên mấy phần yêu kiều,lạnh nhạt.

Nhìn bao quát,đoán đại cũng không trên nổi mét sáu lăm.

Lại có chút gầy gò,khoác trên mình trang phục bệnh nhân có hơi quá khổ.

Nom như đang bơi trong vải vậy.

Dù cho không có chút phụ kiện hay trang sức nào đi kèm,cũng không thể làm giảm độ nổi bật của sắc đẹp này.

Đúng là lụa đẹp vì người mà.

Izuku bất giác ngồi đánh giá người trước mặt,quên mất cả câu hỏi của người kia.

Muichiro đợi khá lâu,không nhận được câu trả lời.

Cậu không nhìn Izuku nữa mà cúi xuống nhìn hai bàn chân chỉ chừng một mẩu của mình,khẽ đung đưa.

Chiếc bông cải xanh nhận được sự cử động của người nọ,liền trấn tĩnh lại.

Khuôn mặt non nớt lại đỏ bừng lên.

_XIN LỖI CẬU!!

TỚ BẤT LỊCH SỰ QUÁ ĐI MẤT!!SAO LẠI CÓ THỂ ĐI NHÌN CON GÁI NHÀ NGƯỜI TA CHẦM CHẦM NHƯ VẬY CHỨ?!

THÀNH THẬT XIN LỖI!!-Izuku hét lớn,khiến những người đang có mặt trong bệnh viện dừng tất cả hoạt động lại mà hướng mắt về phía hai người.

Muichiro cũng có chút ngơ ngác,cậu nhìn cậu trai kia vài giây rồi lại quay về vẻ mặt lạnh nhạt.

_Không cần phải hét lớn như vậy.-Muichiro.

Izuku nghe thế cũng tự biết bản thân có hơi lớn tiếng,sau đó liền chấp tay lí nhí xin lỗi cậu.

Cơ mà Muichiro không để tâm việc đó lắm,khi cậu quyết định giữ im lặng thì Izuku lại bắp ba lên tiếng.

_Th-thật ra..thật ra thì...lần đầu tụi mình gặp ấy..t-tớ..tớ có hơi nhát gái nên..-Cậu ta lảng tránh ánh mắt của Muichiro,hai ngón trỏ không ngừng va chạm.

Mồ hôi lã chã,như đang cố bao biện cho bản thân vậy.

_Nhưng tôi đâu phải con gái?-Muichiro-đã nắm được trọng tâm-Tokito bỏ qua hành xử của Izuku mà đáp tặng cậu ta một câu đậm sát thương.

Ừm..vâng,như mọi người đã nghĩ,Izuku đã hoá đá như vậy đó,đã mất hồn từ đấy đó.

Khuôn mặt cậu ta không còn đỏ nữa,bây giờ phải nói là trắng hơn cả màu trắng của tông màu choé.

Phải,cậu ta bay màu rồi.

Sao nhỉ?

Nếu một ngày bạn hỏi Izuku lần đầu tiên cậu ta sốc đến đánh mất cả ba hồn bảy vía là khi nào.

Thì câu trả lời sẽ không phải là khi cậu ta bị bắt nạt,hay lúc cậu ta gặp được thần tượng yêu quý nhất.

Mà chính là lúc này đây.

Izuku đáng thương cố gắng kích hoạt lại bộ não,ngẫm lại xem mình đã va phải tội tày trời nào mà ông trời lại tẩn cậu ta một cách đau đớn như vậy.

Trong khi đó,Muichiro vẫn vô tư cầm lon trà mình vừa chê lên uống một hơi cạn.

Rồi lại không do dự mà ném một đường vào thẳng chiếc thùng rác xa xa kia.

Muichiro đứng dậy,cậu có hơi mệt rồi.

Vì thế cậu quay sang Izuku,giục cậu ta trở về.

_a..?

À,xin lỗi cậu..Tokito-kun..

Chúng ta về thôi..-Izuku-có lẽ đã hoàn hồn-Midoriya cười ngượng nói,sau đó cùng cậu quay về.

Trên đường đi,Izuku cố gắng để mình không mất khống chế mà quay lại nhìn cậu một lần nữa để xác nhận .

Nhưng mà cứ mỗi lần chịu không nổi quay qua,lại thấy chẳng tìm được chỗ nào giống con trai cả.

Vì vậy cậu nhóc lại càng khó tin hơn.

Về đến nơi cũng là lúc cậu ta mang hết sự việc nói cho Aizawa.

Đoán sao?

Ông cũng sốc bỏ mịa.

Thì ra cái đứa ổng nghĩ là con gái chân yếu tay mềm thật ra lại là một nhóc con trai.

Không biết nhóc con này muốn ông sốc bao nhiêu lần nữa mới hả dạ.?

Dù vậy,thoạt đầu có hơi sốc nhưng cả hai cũng dần làm quen.

Nói chuyện cũng không còn gượng gạo nữa,nhưng đôi lúc nhóc Izuku vẫn đỏ mặt né tránh khi Muichiro vô tình chạm vào cậu ấy.

Chắc là do hiệu ứng từ gương mặt đó của Muichiro vẫn còn.

.

.

.

.

Lúc này đã là buổi chiều,Izuku quên mất thời gian mà ở lại chơi đến bây giờ.

Khi cậu ta nhận ra thì đã cắm cổ chạy về,sợ mẹ ở nhà lo lắng.

Aizawa cũng đã đi làm việc từ lâu,dù sao cũng là anh hùng nên không rảnh rỗi lắm.

Trong phòng lúc này chỉ còn có cậu,bên ngoài là vài viên cảnh sát túc trực.

Muichiro chán nản nhìn ra cửa sổ,một bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn hắt vào căn phòng.

Dù vậy thứ cậu ngắm nhìn cũng chỉ có chút ít mây đang lẳng lặng trôi trên trời.

Lúc này cậu mới có thời gian nghĩ lại những chuyện đã qua,lúc cậu hi sinh vì đấu với thượng nhất,lúc cậu gặp lại anh trai... không biết vì sao,khi mở mắt ra lại ở thế giới xa lạ này.

Muichiro rất tò mò về kết cục của trận chiến với Muzan,không biết họ có chiến thắng hay không?

Không biết mọi người có ổn hay không..?

Không biết...

Rất nhiều câu hỏi hiện lên,Muichiro chưa bao giờ thấy khó chịu như vậy.

Trước kia khi chưa lấy lại được kí ức,cậu đã từng rất vô lo vô nghĩ.

Chưa bao giờ để đầu mình nặng trĩu như vậy.

Sau này khi lấy lại được kí ức rồi,mọi người lại rất nồng nhiệt chào đón.

Muichiro cũng không phải chịu cảm giác thắc mắc không được giải đáp này.

Vì vậy,bây giờ cậu rất khó chịu.

Thế giới cậu đang ở lúc này có những người sở hữu Kosei,những người có năng lực mạnh mẽ đứng ra cứu dân khi đã có cấp phép sẽ được gọi là anh hùng.

Những tên tạo nên nguy hiểm tiềm tàn cho xã hội được gọi là ác nhân.

Từ anh hùng đến ác nhân đều có một cái tên riêng,như của Aizawa-tên anh hùng của ông là Eraser Head.

Muichiro nắm được đại khái ở thế giới này,80% có năng lực và 20% vô năng.

Cậu là một trong những người được gọi là vô năng đó,tức những người không có năng lực.

Izuku có kể,người vô năng trong thế giới này không được tôn trọng cho lắm.

Vậy nên,Muichiro tốt nhất đừng tiết lộ bản thân mình là một người vô năng cho bất cứ ai.

Nếu không sẽ rất khổ.

Giọng điệu của cậu ta lúc đấy cứ như một người hiểu rất rõ về việc này vậy,Muichiro cũng chỉ gật đầu tiếp thu.

Không hỏi gì thêm.

Cậu bắt đầu nằm xuống,chán nản nhìn lên trần nhà.

Cũng là trước đây cậu đều giành thời gian đi luyện tập,không thì làm nhiệm vụ,hoặc ngồi xếp giấy.

Cả ngày bận bịu tối mặt tối mày,lâu lâu sẽ đi ngủ lấy sức một chút,do vậy nên cậu cũng không cảm thấy nhàm chán là bao.

Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể nằm ở đây,ở một nơi xa lạ không ai chuyện trò.

Hà trụ đại nhân lúc này mới cảm thấy có chút cô đơn.

Muichiro không chịu nổi nữa,bản thân đã ngủ cả tuần rồi nên bây giờ có muốn cũng không ngủ lại được.

Cậu quyết định..trốn đi tập luyện.

Nghĩ là làm,cậu vừa bước chân xuống giường thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Muichiro bất ngờ ngước lên nhìn.Gì vậy..?

Ơ.??

Đâu ra con chuột to thế này???.

.

.

.

.

.

End C3
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C4


Muichiro ngồi trên giường,một bên chân vừa chạm đất không tự chủ mà rụt lại.

Người cậu hướng ra phía cửa,nơi bóng dáng hai vị một người một chuột đang đứng quan sát.

Muichiro giữ vững vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi,nhưng trong lòng tự nhiên có một loại cảm giác như bản thân vừa bị phát hiện làm phải chuyện xấu nào vậy.

Một người một chuột phía cửa cũng lặng im mà ngang nhiên bước vào.

Dừng trước Muichiro,là một con chuột màu trắng.

Gương mặt trông rất ngây thơ,lành tính.

Còn tự mặc cho mình một bộ đồ kì lạ,nhưng lại toát lên được vẻ tôn nghiêm của bản thân.

Còn người kế bên..Anh hùng Eraser Head,kiêm vị thầy giáo đáng kính của học viện U.A.

Vậy mà cách ăn mặc thua cả một con chuột.

Muichiro lặng nhìn mọi hành động của hai vị,gương mặt không rộ nên cảm xúc gì.

Chỉ chờ cho đến khi chiếc chuột trắng tự mình cất tiếng,cậu mới phản ứng lại.

_Chào cậu,cậu Tokito.

Xin phép giới thiệu,tôi là Nezu.

Hiệu trưởng của học viện anh hùng U.A.-Nezu.

Muichiro có hơi tròn mắt nhìn chú chuột to xác trước mặt,vậy mà lại có thể nói được tiếng người.

Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,sau đó nhìn ông trả lời.

_Tôi là Tokito Muichiro,chắc ngài cũng biết rồi.-Muichiro.

Nezu nhìn biểu hiện của cậu,ý nghĩ bị che đậy bởi nụ cười trên khuôn mặt ấy.

Đôi mắt một màu đen láy như đang nhìn sâu thẳm bên trong Muichiro.

_Phải.

Cậu Tokito,tôi đến đây ngày hôm nay.

Là vì Eraser Head đã đề cập về cậu với tôi.-Nezu nói,tay ông đưa lên.

Hướng về phía Aizawa đang chán lên nản xuống bên cạnh.

Aizawa thấy vậy mới bắt đầu nghiêm chỉnh lại,sau đó khoanh tay nhìn cậu mà nói.

_Nhóc Tokito,như nhóc biết đó.

Hiện tại chúng ta hoàn toàn không có thông tin gì về kẻ đã tấn công nhóc cả.

Kẻ đó có thể quay lại,nhắm đến nhóc,hay giết người diệt khẩu gì đó.

Ta không biết,cũng không chắc.

Nhưng ta chắc chắn không thể bảo vệ nhóc toàn thời gian.

Vì vậy,như khi sáng ta có nói.

Học viện anh hùng U.A là một học viện có an ninh cao và được bảo vệ nghiêm ngặt.

Ta đã trình báo về nhóc cho vị hiệu trưởng đây,ông ấy cũng đã chấp thuận.

Vậy không biết nhóc có muốn chuyển đến U.A sinh hoạt một thời gian hay không?-Aizawa tuôn một trào dài,sau đó nghiêm nghị nhìn cậu.

Muichiro sắc mặt không thay đổi,cậu nhìn xuống vị hiệu trưởng kia.

Lúc này,Muichiro thừa biết cái học viện anh hùng đó là giành cho mấy kẻ có Kosei tiềm năng rồi.

Cậu vào đó một cách dễ dàng như vậy,chắc chắn sau này không thể sống yên ổn.

_Cảm ơn lòng tốt của ngài,nhưng có phải ngài không được nghe nói về việc tôi là người vô năng hay không?-Muichiro lên tiếng,ánh mắt không rời khỏi Nezu.

Ông cũng không có phản ứng gay gắt gì,chỉ mỉm cười.

_Tôi nghe rồi.-Nezu.

_Vậy tại sao ngài còn chấp thuận tôi?-Muichiro đáp.

Aizawa cũng quay sang nhìn vị hiệu trưởng kia,chính ông cũng đang thắc mắc vì sao Nezu lại chấp nhận Muichiro.

Nói thật là,khi trình báo với Nezu về sự việc của cậu nhóc.

Aizawa không hề có hi vọng ông sẽ đồng ý,chỉ tự nhiên muốn thử thôi.

Vậy mà ông ấy lại thật sự chấp nhận.

Thế nên,Aizawa cũng đang rất mong chờ câu trả lời của ông.

Vị hiệu trưởng kia chỉ cười tít mắt,sau đó bắt đầu đáp trước sự hiếu kì của hai người bên cạnh.

_Đơn giản thôi,vì tôi muốn như vậy.-Nezu.

Câu trả lời không rành mạch như vậy tất nhiên không thoã mãn cả hai.

Nhưng cậu và Aizawa cũng không nhắc gì nữa.

Vì họ biết,có hỏi ông cũng không trả lời được rõ hơn.

_Phải rồi.

Cậu Tokito.-Nezu lại đột nhiên lên tiếng,Muichiro thấy vậy cũng chỉ lắng tai mà nghe.-Cậu không đơn thuần chỉ là một thiếu niên bình thường nhỉ?_

Aizawa ngạc nhiên khi nghe câu hỏi từ ông,ánh mắt lại chuyển dần sang Muichiro đang ngồi trên giường không để lộ biểu hiện nào.

Cậu trông khá bình thản,như thể chuyện này không có gì đáng nói vậy.

_Sao ngài nghĩ vậy?-Muichiro nhìn ông,sau đó lại đột nhiên hỏi ngược.

Nezu vẫn chỉ cười,ông không để lộ chút ác ý nào.

Khuôn miệng bắt đầu chuyển động.

_Vì hồ sơ tình trạng cơ thể của cậu.-Nezu.

Aizawa có hơi hiếu kì mà hỏi.

_Hồ sơ của nhóc Tokito bị sao à?-Aizawa.

Muichiro ngồi yên,bị làm cho khó hiểu bởi cái hồ sơ tình trạng cơ thể gì đó kia.

Nhưng cậu cũng chỉ ngồi xem cả hai nói chuyện.

_Hồ sơ không sao,nhưng nó có ghi nhận cậu Tokito đây đã làm việc quá sức,không nghỉ ngơi,ăn uống đầy đủ trong một thời gian dài.

Não bộ còn từng có tình trạng mất trí nhớ,hơn nữa còn phát hiện ra não của cậu ấy đã từng chết một khoảng thời gian.-Nezu bắt đầu nói trước sự ngạc nhiên của cả hai.

Muichiro chí ít cũng hiểu chết não là gì,cậu cũng không ngờ tình trạng cơ thể từ thế giới của cậu bị bê sang đến tận đây.Aizawa quay sang nhìn Muichiro với ánh mắt kì lạ,như thể 'nếu cậu không giải thích được chuyện này thì sẽ không còn cái xuân nào cho cậu đâu' vậy.

_Tôi thật sự khá hiếu kì về tình trạng phải nói là đặc biệt nặng với một cậu nhóc mười bốn tuổi như cậu đấy,cậu Tokito.-Nezu.

Muichiro không nói gì,ánh mắt vô hồn dời đi,như không muốn trả lời.

Trước đây cậu đúng là không lo cho cơ thể của mình thật.

Nhưng không có nghĩ sẽ đến mức này,Muichiro vẫn khoẻ chán mà nhỉ.

Nezu cùng Aizawa đều nhìn cậu,trong đầu của họ bây giờ đều có cùng một suy nghĩ rằng :

"Cậu bé này có thể đã bị bóc lột bởi một tổ chức nào đó."

Cộng thêm cả việc không có một tí lai lịch nào về cậu và người thân của cậu.

Họ càng kiên định hơn với suy nghĩ đâu đó đang tồn tại một tổ chức bóc lột trẻ em bí ẩn.

Nó sẽ không bị phá vỡ,cho đến khi cậu cất tiếng.

_Chuyện ăn uống nghỉ ngơi không điều độ là do tôi mải mê luyện tập.

Không để ý lắm thôi.-Muichiro nói,ánh mắt không có sự giả dối nào.

Đơn giản đôi mắt của cậu chỉ có một mảng xanh ngọc vô hồn,không có tí gì gọi là cảm xúc.

Cả hai vị nào đó nghe xong thì ngạc nhiên nhìn nhau,rồi lại quay sang cậu.

_Luyện tập?-Aizawa và Nezu không hẹn mà cùng hỏi.

Muichiro chỉ lẳng lặng gật đầu.

_Tập kiếm sao?-Aizawa nghĩ đến thanh kiếm cậu đòi trước đây,liền suy ra gì đó mà hỏi.

_Vâng.-Muichiro không phủ nhận.

Nezu nghe câu trả lời cũng im lặng,nom như đang suy ngẫm gì đó.

Một hồi sau,ông ngước lên nhìn Aizawa.

_Thương tích của cậu Tokito đã lành chưa vậy,Eraser Head?-Nezu.

_Nhờ có sự hỗ trợ của Recovery Girl và các y tá bác sĩ,nhóc Tokito đã ổn rồi.

Tầm vài ngày nữa là có thể xuất viện.-Aizawa có hơi khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

Nezu nghe vậy thì cười cười,quay sang Muichiro đang nhìn mình đăm đăm.

_Chà..Cậu Tokito,nếu vậy thì cậu nghĩ sao nếu tham gia cuộc thi tuyển sinh sau khi xuất viện nhỉ?_Nezu._Một cuộc thi sẽ được tổ chức để giành riêng cho cậu._.

.

.

.

.

.

.

.

End C4
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C5


Cạch.

Tiếng động nhô lên một cách nhẹ nhàng,thanh vắng.

Sau đó là những bước chân lặng lẽ đang tiến đến gần.

Đến gần nơi bóng dáng nhỏ nhắn nào đó đang yên giấc trên giường êm,nệm ấm những ngày mưa lạnh buốt dạo này.

Tiếng bước chân dừng lại đột ngột,cách giường còn ba bước chân.

Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé mới khi nãy còn yên giấc trên giường bây giờ đã bật dậy,tóm lấy thanh kiếm bên cạnh chĩa vào cổ họng.

Đoán chừng cũng không ngon giấc cho lắm,nhỉ?

_...là cậu à?-Người trên giường chợt cất tiếng,tay cũng thu kiếm lại mà tra vào vỏ.

Đôi mắt sắc bén như thể sẽ giết bất cứ ai ban nãy đã trở về thành một mảng xanh ngọc trầm lặng.

Người trước mặt từ khi nào đã giơ cánh tay ngang ngực,biểu thị ý 'hãy bình tĩnh'.

Gương mặt điểm vài chấm tàn nhang bây giờ đã hơi lấm lem mồ hôi,dù cho trời khá lạnh.

_Là tớ,xin lỗi.

Tớ tưởng cậu đang ngủ nên không nói trước.-Bông cải xanh nhỏ vội vàng khua tay giải thích,ánh mắt có chút lãng tránh người kia.

Muichiro nhìn người trước mặt,như thể đã quá quen với chuyện này rồi.

_Không sao.-Cậu nói,ánh mắt từ từ chuyển sang chiếc túi khá to và cộm trên tay Izuku.-Cậu lại mang đồ ăn tới đấy à?_

Cậu trai không nghĩ gì,vui vẻ gật đầu.

_Hôm nay mẹ tớ làm cà ri,ngon lắm.-Izuku vừa nói,vừa đặt cà ri trên bàn cạnh giường.-Cậu đói chưa?

Tớ lấy ra giúp cậu._

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Izuku,Muichiro không biết nên có cảm xúc gì.

Cậu trầm ngâm cúi xuống nhìn bàn tay của mình.

_Lần sau..đừng đem đến nữa.-Muichiro.

Izuku dừng lại một chút,sau đó quay mặt sang phía cậu.

Ánh mắt có tia lo lắng.

_Sao vậy?

Không hợp vị cậu hả.?

Xin lỗi,tớ nên hỏi ý cậu mới ph-Izuku.

_Không.-Muichiro lắc nhẹ đầu,đôi ngươi hướng về phía Izuku đang ngơ ngác đứng nhìn.-Đồ ăn ngon lắm.

Ý tôi là,ngày nào cũng đem tới như vậy,phiền cậu._

Izuku nghe vậy,lập tức hiểu ý.

Cậu ta thở phào một hơi,giọng điệu đã bình tĩnh hơn.

_Chuyện đó thì không sao đâu,tớ không thấy phiền.

Vì vậy cậu hãy yên tâm ăn ngủ cho khoẻ rồi sớm xuất viện nhé._Izuku.

Muichiro nghe vậy,đôi mắt màu xanh ngọc vụt qua tia ngạc nhiên.

Cậu lại quay đầu,nhìn vào tay mình.

_Vậy sao..-Muichiro.

Izuku nhìn Muichiro,cậu ta cười cười rồi đưa hộp cơm cà ri được chuẩn bị tỉ mĩ cho cậu.

Muichiro nhận lấy,không quên nói cảm ơn.

.

.

.

.

Đã là ngày thứ năm kể từ hôm ngài hiệu trưởng của học viện U.A ghé thăm.

Trong suốt năm ngày ấy,Muichiro đều được Izuku bón đủ ba bữa.

Bữa nào cũng đầy ắp, vậy mà cậu chả tăng lên được kí nào.

Và cũng trong khoảng thời gian đó,Muichiro vẫn luyện tập những lúc ở một mình.

Cậu nhận thấy cơ thể của mình có chút biến đổi,thể chất và trạng thái của cậu tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ là vì cậu được ăn no ngủ kĩ sau một khoảng thời gian dài làm việc khắc nghiệt.

Từng tiếng vung xé gió vụt ngang qua,cùng với đó là từng hơi thở nặng nhọc của cậu.

Muichiro cầm kiếm,luyện tập,mồ hôi lấm lem trên khuôn mặt diễm lệ ấy.

Cậu vừa định tiếp tục thì nghe một tiếng gọi thân quen.

_Nhóc Tokito.-Muichiro quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói,đôi mắt vẫn giữ một vẻ lặng thinh.

Xưng hô như vậy,chắc chắn chỉ có thể là Aizawa.

Ông tiến vào,trên tay là một tờ giấy.

Aizawa nhìn Muichiro rồi thở dài.

_Nhóc đi tắm đi,rồi chúng ta sẽ xuất viện.-Aizawa.

Muichiro gật đầu,sau đó cũng không nói gì mà tiến vào phòng tắm.

Aizawa nhìn theo cậu,ánh mắt thâm quầng hiện lên mấy tia bất lực.

Cậu đã luyện tập rất khắc nghiệt suốt năm ngày qua,với ông thấy là như vậy.

Nhưng với Muichiro,đây chỉ là những bài tập thường ngày.

Cơ thể sớm đã làm quen.

Aizawa từng hỏi,cậu luyện tập như vậy để làm gì?

Nếu bây giờ là vì cuộc tuyển sinh,vậy trước đó là vì cái gì?

Aizawa không bao giờ nhận được câu trả lời từ cậu.

Muichiro rất bí ẩn,là một đứa trẻ khó hiểu.

Nhưng tâm lí lại trưởng thành và có thể chất vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ có Kosei.

Ông có một sự hiếu kì không hề nhỏ ở cậu.

Aizawa thở dài,đống thắc mắc của ông sẽ chẳng bao giờ vơi bớt cả.

Chỉ có nhiều hơn thôi,người lười như ông không thích nghĩ nhiều.

Thôi thì cứ tạm gạt qua một bên vậy.

_Tôi xong rồi.-Vừa kết thúc dòng suy nghĩ cũng là lúc Muichiro tắm xong.

Aizawa có đưa cho cậu một bộ đồ mới toanh.

Là một chiếc hoodie khá dài màu đen,điểm trên nó là một hình vuông nhỏ nằm giữa ngực chứa hoạ tiết sóng biển.

Nhuộm lên tông màu xanh ngọc giống đôi mắt cậu làm họa tiết ấy càng nổi bật hơn.

Bên dưới là một chiếc quần dài đến đầu gối,chất vải của chiếc quần khá dễ chịu.

Màu đen của nó cũng hợp với áo.

Ông Aizawa này,xin lỗi,là cậu đánh giá thấp gu ăn mặc của ông.

Aizawa nhìn cậu một lượt.

Cho dù có đưa cho thằng nhóc này mặc một bộ đồ xấu đớn thì nó cũng vẫn đẹp nhỉ?

Ông cảm thán,sau đó dẫn cậu đi khám sơ bộ.

Cuối cùng là làm giấy xuất viện.

.

.

.

.

_Sức khoẻ khá lên rồi,thời gian này cậu đã nghỉ ngơi khá tốt nhỉ?-Bác sĩ kiểm tra một lượt,vừa khen xong thì ông làm vẻ mặt nghiêm nghị.-Nhưng mà nhé,hoạt động quá sức là không tốt đâu.

Tình trạng của cậu bây giờ chỉ có thể gọi là khá thôi,phải biết ăn uống nghỉ ngơi điều độ hơn từ giờ đó có biết không?

Rồi,hai tháng sau đến kiểm tra tổng quát một lần nữa nhé._

_..Vâng.-Muichiro nhìn vị bác sĩ,sau đó đi ra bên ngoài nơi Aizawa đang đợi.

Khi cậu đến gần hơn,cậu thấy bóng dáng quen thuộc nào đấy đang lấp ló.

_Cừu xanh?-Muichiro nhìn Izuku nói,ơ mà tại sao lại là cừu xanh nhỉ.?

Nói thế chứ bị cậu gọi vậy quen rồi,tự nhiên bốn hôm trước Muichiro cứ lâu lâu lại gọi Izuku bằng cái biệt danh đó.

Không biết vì sao luôn..nhưng mà như vậy cũng dễ thương mà ha?

Thế giới quan của người mười bốn tuổi là cậu cũng có hơi khác người đi..

.

.

.

.

.

.

.

End C5
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C6


Muichiro cùng Izuku ngồi lại trên một băng ghế gỗ,trong khi ông Aizawa đang kiểm tra lại một số giấy tờ.

Những áng mây trôi trên trời vẫn thu hút ánh mắt của Muichiro như mọi khi,cậu lơ đễnh ngước nhìn bầu trời trong lúc chờ Aizawa quyết định điểm đến kế tiếp."

Tokito-kun.."

Izuku nhẹ giọng nói,ánh mắt có hơi lo ngại nhìn Muichiro.

Nghe thấy tiếng gọi,cậu cũng chậm rãi quay sang nhìn cậu trai trước mặt.

Đôi mày nhướn lên tỏ vẻ khó hiểu,chờ Izuku tiếp lời.

"Cậu nóng không.?"

Cậu trai hiểu ý cũng không do dự mà hỏi,sở dĩ hỏi như vậy.

Là vì giữa ngày hè oi bức,cậu lại đang xoã tóc,mặc áo hoodie.

"Không."

Trước câu hỏi đột ngột đến từ cậu trai,Muichiro vẫn có chút khó hiểu đáp.

Cậu không thấy nóng,nên không hiểu được ý của Izuku.

Nhưng vài ngày trước,Muichiro có tình cờ phát hiện cơ thể của bản thân khác hẳn so với những người ở đây.

Khác,là ở chỗ cơ thể cậu luôn trong nhiệt độ khá thấp.

Khiến làn da của cậu lúc nào cũng ở trạng thái mát mẻ,khi chạm vào những ngày hè nóng nực thế này chắc chắn sẽ rất thích.

Mỗi tội Muichiro không để ai chạm vào mình,nên chả ai biết điều đó.

Nguyên nhân nhiệt độ cơ thể ở mức thấp như vậy,tạm thời được cậu xem là vì bản thân đến từ một thế giới khác.

Thành ra thể trạng và nhiệt độ cũng có biến đổi.

Cơ mà việc này cũng không đáng để tâm lắm,nên Muichiro gạt một bên."..Ngoài trời đang hơn 30 độ C mà cậu không đổ tí mồ hôi nào,hay thật đấy.."

Izuku ngỡ ngàng cảm thán sau khi nhận được câu trả lời xúc tích từ Muichiro.

Cậu cũng không để tâm lắm mà quay lại với công cuộc ngắm mây của mình."

Midoriya,nhóc tính đi theo ta với nhóc Tokito luôn à?"

Aizawa sau một hồi cuối cùng cũng kiểm tra xong,ông quay sang cả hai rồi nhìn Izuku nói.

Cậu trai cũng có vẻ khá lúng túng để trả lời,dù sao khi không đi theo như vậy thì cũng có hơi kì..

Nhưng chưa kịp để Izuku nghĩ cách ứng biến.

Muichiro đã nhanh hơn một bước."

Không được sao?"

Cậu hỏi,ánh mắt vô hồn dần chuyển sang nhìn Aizawa.

Ông cũng không do dự mà nhìn cậu.Một lúc khá lâu,Aizawa thở dài sau khi chi thời gian để đọ mắt với cậu.

Lười biếng nói."

Chà,không phải không được.

Dù sao có người xách đồ phụ cũng đỡ cho ta."

Sau đó ông hối thúc cả hai mau đứng dậy,rồi lôi một mạch đến trung tâm thương mại ở thành phố.

.

.

.

.

"Thứ vừa nãy là tàu lửa sao?"

Muichiro ngơ ngác hỏi khi đang cùng hai người kia dạo đi trên phố,Aizawa nghe cậu hỏi cũng không quá để tâm mà đáp."

Là tàu điện ngầm.

Khác hẳn với tàu lửa đó."

"Tàu điện ngầm...là gì?"

Muichiro im lặng một chút,rồi nói tiếp."

Tàu điện ngầm mà nhóc cũng không biết?

Trước giờ nhóc di chuyển bằng cái gì thế?"

Aizawa khó hiểu rồi,ông quay sang nhìn Muichiro trong khi vẫn đang tiếp bước.

Nhưng mà không trách ông được,vì đến cả một đứa trẻ cũng biết tàu điện ngầm là gì mà."

Tokito-kun hay hỏi như vậy đấy ạ,lúc ở bệnh viện cậu ấy còn hỏi nhiều hơn thế cơ.."

Izuku bên cạnh đầy vẻ đồng cảm nói.

Nhớ hồi Muichiro chưa xuất viện,cậu còn hỏi Izuku cái mớ sắt vụn có lớp màu trắng mềm mềm ở phòng bệnh gọi là gì.

Thì..Muichiro là đang hỏi cái giường bệnh của cậu ấy đó..Muichiro cũng không màng đến nữa,ánh mắt của cậu chuyển sang đăm đăm nhìn thẳng.

Hiện tại Muichiro đang bị kẹp giữa hai người kia,phía trước là Aizawa.

Ngay sát phía sau là Izuku,làm như họ sợ cậu sẽ đi lạc mất vậy.

Nói chứ..họ sợ như vậy thật.Đang đi thì Muichiro đột nhiên tách ra khỏi cả hai.Khiến hai người kia khó hiểu nhìn theo,vừa tính mở miệng hỏi chuyện gì thì cũng là lúc họ nhận được câu trả lời.Bing!Aizawa đâm thẳng vào cây đèn giao thông trước mặt,theo sau là Izuku.

Một tiếng va chạm chói tai vang khắp cả khung đường.Muichiro quay lại nhìn họ,ngơ ngác.

"...Cái đó.."

Cậu lên tiếng,nếu hai con người kia vẫn đang nghĩ cậu sẽ lo lắng hỏi han.

Hay ít nhất là làm gì đó để họ có thể vơi đi sự mất mặt.

Thì không,họ lầm rồi."..Cây cột đó gọi là gì vậy?"

"..."

Aizawa-vẫn đang giáng mặt vào cây đèn giao thông chưa muốn kéo ra-Shota câm lặng,còn Izuku-đang ôm mặt đau đớn ngồi dưới mặt đất -Midoriya bất lực nhỏ giọng trả lời."..Là đèn giao thông đó,Tokito-kun..."

Nói xong,cả hai không hẹn mà thở dài.

Muichiro đứng một bên nhìn họ cũng tự nhiên thấy họ có điểm tương đồng với nhau..Nói huỵch ra là sự bất lực giống nhau đó..

.

.

.

.

.

"Sao rồi,hai nhóc đói chưa?"

Aizawa đột nhiên hỏi,cả ba đang đứng ở trước khu trung tâm thương mại.

Chỉ vừa mới đặt chân đến trước cổng thôi,nhưng ông lại cảm thấy ví của mình đau nhói một cách bất thường..Muichiro đứng cạnh,vươn đôi mắt xanh ngọc của mình ngước lên.

Nhìn toà thương mại cao lớn đồ sộ trước mặt,chỉ thấy ngỡ ngàng mà cảm thán.

"Cao quá.."

"Lần đầu cậu tới đây sao,Tokito-kun?"

"Ừm."

Trước sự nhiệt tình của Izuku,Muichiro chỉ đáp lại nhanh chóng.

Nhưng cậu chàng lại có vẻ không để tâm mấy mà tiếp tục bắt chuyện.Riêng Aizawa bị hai đứa nhóc con bơ đẹp,ông đứng một cõi.

Tay chạm vào bên túi quần đang đựng ví của mình,không khỏi cười thầm trong lòng.

"Hừ,ổn thôi.

Xem như không đứa nào đói vậ-""Tôi đói rồi."

Không để Aizawa mừng lâu,Muichiro từ khi nào đã xuất hiện kế bên.

Ngước nhìn ông chằm chằm,dường như cậu đang muốn..chọc ông.Sau đó,cậu còn đưa tay xoa xoa bụng mình vờ tỏ ra rất đói.

Vậy mà nhóc Izuku tưởng thật,lập tức hào hứng nói."

Vậy Tokito-kun thích ăn gì?

Có vài quán ăn bên trong khu thương mại ngon lắm!

Tớ dẫn cậu đi nhé?!"

"..Tôi..muốn ăn củ cải hầm sốt miso.."

"Thì ra cậu thích món đó,tớ nhớ ở lầu hai khu thương mại có bán.

Cùng đi được chứ?

Cậu thấy ổn không??"

Từ khi nào Izuku đã móc ra một cuốn sổ ghi chép lại món ăn ưa thích của Muichiro.

Cậu cũng tự nhiên bị hút theo cuộc trò chuyện với cậu ta luôn.(Hai cái đứa nhóc này nên nhớ ai mới là người trả tiền đấy..)Aizawa đứng một bên ngán ngẩm thở dài,nhưng chịu thôi.Ông ngước lên,nhìn Muichiro cuối cùng cũng để lộ chút hứng thú trong một cuộc trò chuyện.

Tự nhiên lại thấy lòng nhẹ nhõm.(..Nhìn nhóc Tokito có vẻ vui,đành vậy.)Aizawa quay người,vừa đi vừa nói lớn."

Ai đến sau thì trả tiền nhé."

Dĩ nhiên là ông đùa thôi,nhưng nhìn cái cách hai đứa nhóc đua nhau chạy cái vèo lên tầng hai thì tự nhiên ông không muốn đùa nữa.Aizawa đứng ngơ ngác vài giây,sau đó lập tức dí theo.

Trong lòng ông bây giờ ấy hả?

Nhẹ nhõm đâu không thấy,chỉ thấy cảm lạnh thôi.

.

.

.

.

.

.

.

.

End C6.
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C7


Chớp mắt đã qua hai ngày kể từ hôm Muichiro chuyển đến ở cùng Aizawa.

Mới đầu mọi thứ có thể xa lạ,nhưng cậu không kén chọn nên sớm sẽ trở nên quen thuộc thôi.Muichiro nằm ườn trên ghế sofa,độ mềm mại chiếc ghế mang lại luôn khiến cậu dễ chịu.

Những lúc như vậy,Muichiro sẽ luôn giành khoảng thời gian yên tĩnh này để suy nghĩ nhiều thứ.

Nhưng cứ nghĩ mãi,nghĩ mãi.

Mấy thứ thắc mắc không những chẳng nguôi mà còn có dấu hiệu tăng lên.

Rồi ting một cái,Muichiro nhớ ra gì đó.

Dù đôi mắt có hơi nhướn lên thể hiện sự bối rối,nhưng cử chỉ của cậu vẫn rất bình tĩnh.

Muichiro nhìn chiếc đồng hồ trên tường,nhớ ra hôm nay mình dậy sớm là để đi thi.

Cậu nhanh như thoắt đứng dậy,đi chuẩn bị rồi gọi Aizawa.———————————————

"Thầy."

Tiếng nói khẽ,không đủ lay động."

Dậy đi ạ."

Có chút lớn hơn rồi,nhưng chưa đủ để thức tỉnh ai kia.

"Sâu róm-san,dậy đi ạ."

Biệt danh đặt từ khi nào đấy?

Nhưng hợp lắm.

"Là do thầy đấy nhé."

Hả?

Từ từ..cái gì cơ?

BỐP!

"Đau!!"

Tiếng thét này có nghĩa là dậy rồi,còn rất chi là tỉnh táo.

"Ai đó?!

Tấn công bất ngờ sao..-""Là em ạ."

"..."

Aizawa với tâm trạng ngơ ngác khi vừa bừng tỉnh khỏi mộng đẹp giương đôi mắt gấu trúc nhìn cậu.

Muichiro không biểu thị gì,cũng nhìn thẳng vào mắt ông.Lại một lúc,ông Aizawa thở dài.

Gãi gãi mái tóc đen rối bù của mình."

Phải rồi..Hôm nay nhóc phải đi thi nhỉ?"

Muichiro nhìn ông,gật đầu.

Aizawa cũng mệt mỏi lết dậy khỏi giường của mình,ông vươn vai một cách nặng nhọc rồi rời đi chuẩn bị.

Muichiro không nói gì,chỉ lẳng lặng trở ra ngoài sofa.===========================

Cạch."

Phù,buổi sáng lạnh thế này cơ à.."

Aizawa ôm mình thở ra một hơi khói rõ rệt.

Rồi ông nhìn Muichiro đứng kế bên."

Nhóc..định mặc như vậy đi thật à?"

Ông nghi hoặc hỏi,nhìn đứa trẻ đứng trước mắt mình.

Nào là choàng cổ,găng tay,hoodie,quần rộng.

Trông không khác gì đang đứng giữa trời đông."

Vâng."

"Sáng nay cũng hơi lạnh thôi,nhóc mặc gì mà như giữa giáng sinh thế?

Đến trưa lại nóng mệt người ra."

Muichiro nghe vậy không nói gì,nhiệt độ cơ thể của cậu khác biệt mà.

Nên ông Aizawa đâu có biết,đối với Muichiro chút lạnh này y hệt mùa đông khắc nghiệt vậy.

Nhưng cậu cũng không giải thích gì,chỉ rảo bước đi trước.Aizawa nhìn theo,thở dài rồi cũng đi theo.Vừa ra đến thang máy,Muichiro bấm nút thang.

Kiên nhẫn đứng chờ chiếc thang máy đang lết xuống từ hơn chục tầng.Ting toong.Cửa thang máy mở ra,Muichiro vừa định bước vào thì nghe tiếng Aizawa gọi từ xa."

Này nhóc Tokito!

Ta để quên thẻ giáo viên rồi,nhóc xuống sảnh chờ ta trước đi!

Tầng 1 đấy nhé!"

"Vâng."

Muichiro lẳng lặng nhìn ông,lại đáp nhanh một câu rồi hướng vào chiếc thang máy đang mở.

Người bên trong có vẻ khá tốt bụng khi bấm nút giữ cửa cho cậu.

Muichiro bước vào,bấm số xong cậu nép vào một góc.

Cách ăn mặc của cậu quả nhiên thu hút sự chú ý của người trong thang máy.

"Nể thật đó..em mặc như vậy mà không thấy nóng sao??"

Thanh niên tóc đỏ với mái tóc lỉa chỉa,cùng với hàm răng sắc nhọn trông có vẻ đầu gấu này lại đang nhìn em mà hỏi thẳng.Muichiro ngơ ngác nhìn anh ta,cậu cũng tiện miệng trả lời."

Không,tôi chỉ thấy lạnh."

"Thật sao?"

Anh chàng trông có vẻ ngưỡng mộ,rồi lại làm vẻ mặt phán đoán."

Nè,có phải em có Kosei là băng đúng không?"

"Em-"Muichiro vừa định trả lời bản thân không có Kosei,nhưng đột nhiên mấy lời Izuku nói ở bệnh viện lúc trước hiện ra,khiến cậu ngừng lại.Muichiro nhìn người trước mắt,sau đó chuyển ánh mắt xuống sàn thang máy."

Cứ xem là vậy đi."

Trước câu trả lời của Muichiro,anh chàng lại có vẻ tò mò.

"Phải rồi,anh là Kirishima Eijiro.

Em tên gì?"

"Tokit-"Ting!Cậu vừa định trả lời,đã ngay lập tức bị âm thanh của chiếc thang máy thu hút.Muichiro nhìn số tầng,để ý đã đến tầng của mình.

Cậu nhanh chóng rời khỏi trước khi cửa thang máy kịp đóng lại,quên luôn phải trả lời Kirishima."

Ơ-"Anh chàng vừa định vươn tay để giữ cậu lại thì cửa thang máy cứ thế mà khép.

Kẽ hở đang nhỏ dần của thang máy thu hẹp hình ảnh nhỏ bé của Muichiro.

Khiến Kirishima đang đắm chìm trong ngơ ngác vô thức dõi theo.

Cảm giác trống vắng như thể vừa để vụt mất điều gì đó,anh nhìn tay mình.

Lại nhớ lại bóng lưng đó,không hiểu sao lại thấy người mình vừa gặp có chút cô đơn.."

Đi mất rồi.."

===============================

"Hướng ra sảnh ở đâu nhỉ.?"

Muichiro đứng ngơ ngác giữa hành lang,cậu tự hỏi không biết nên đi hướng nào.

Nhớ hai ngày trước,khi vừa đi mua sắm xong.

Muichiro cứ thế ngủ quên ngon lành,chính Izuku đã cõng cậu cả quãng đường từ trung tâm thương mại trở về nơi ở của Aizawa.

Rồi hai ngày sau đó,Muichiro cũng không ra khỏi nhà nốt.

Thành ra đến tận bây giờ cậu không biết mình nên đi đâu.Ngẫm một hồi,cậu lại gần thang máy.

Ngồi xổm xuống,nép vào một bên để chờ Aizawa.

Hai tay cậu hơi xen lại cùng nhau,thở dài.

Cậu nhìn hành lang trống vắng,chán nản.

Ông Aizawa này lại chỉ đưa số tầng mà chả thèm nói cho cậu lối ra sảnh chính ở đâu.

Muichiro đưa hai tay chống cằm,mơ hồ nhìn vào khoảng không vô định.

"Tokito-kun?"

Muichiro tròn mắt nhìn về phía giọng nói quen thuộc kia.

Rồi vẻ mặt cậu cũng dần bình tĩnh lại,không hiểu sao tâm trạng có chút rối bời,cô đơn vừa rồi lại cảm thấy một chút an tâm."..Izuku-kun."

Như một lời chào từ Muichiro,cậu trai đầu bông cải ngạc nhiên.

Lần đầu tiên cậu chịu gọi đúng tên cậu ta đó..Izuku nhoẽn miệng cười."

Chào buổi sáng,Tokito-kun!"================================

End C7
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C8


"Chào buổi sáng,Tokito-kun."

Đôi con ngươi xanh ngọc sâu thẳm có chút lay động.

Mở to,nhìn cậu trai.

Cơ thể nhỏ nhắn vừa tựa lưng vào góc tường ấy lại lặng lẽ đứng lên.Muichiro lê từng bước dài đến trước bóng hình chỉ cao hơn mình vài centimeters.

Vừa chạm chân đến cái bóng dưới mặt sàn nhẵng nhụi của cậu trai ấy,em đã dừng lại."..Chào buổi sáng."

Đứng trước cậu trai trạc tuổi trước mặt,em lại chỉ mấp mấy môi.

Sau đó cúi nhẹ gương mặt ngỏ lời chào.

Cậu trai nhìn em,chỉ cười ngây ngốc.

Muichiro không nhìn cậu,chỉ đơn giản là trưng ra bộ mặt thờ ơ của mình.

"Ngài Eraser Head đâu rồi?

Vừa nãy sao cậu lại ngồi ở đó vậy?"

Izuku lên tiếng hỏi,còn không quên lia mắt nhìn phía sau của em.

Muichiro nhìn dáng vẻ cậu ta một cái,rồi cũng trở nên xa cách mà trả lời."

Ông ấy để quên đồ,vừa quay lại lấy rồi."

"Còn cậu thì sao?"

Muichiro thoáng chút ngạc nhiên ngước lên nhìn Izuku,cái điệu cười ngờ nghệch của cậu ta lại được tận dụng triệt để trong lúc này.

Ánh mắt em cũng ngừng chuyển động,trở về với vẻ tĩnh lặng tựa như mặt hồ những ngày lặng gió.

"..Tôi không biết đường đến sảnh."

Đối với câu hỏi đến một cách bất chợt,em lại ngây ra để trả lời.

Gương mặt sớm đã rũ bỏ vẻ lạnh lùng,nghiêm túc thường thấy."

Vậy,chúng ta cùng chờ ngài Eraser Head nhé?"

"Ừm."

Cậu trai vui vẻ ngỏ lời,đáp lại là cái gật đầu rất nhanh của Muichiro.

Cả hai đi đến sảnh,rồi hạ mình ngồi xuống chiếc ghế trống vắng được dựng dài sát bên nhau.

Izuku chưa kịp ngồi xuống đã lại vội vã đứng lên,dậm bước nhanh đến máy bán nước tự động ở gần đó."

Tokito-kun,cậu uống trà đúng không?"

"Ừ."

Cậu ta lại hỏi,em lại đáp bằng một cái gật đầu.Sau đó,Izuku vội vội vàng vàng chạy về chỗ của em.

Muichiro chẳng nói gì,lại vươn mắt ngước nhìn bầu trời vẫn còn tối mịt."

Nè,của cậu."

Cậu trai vui vẻ đưa lon nước ra,Muichiro vừa dời ánh mắt lên chiếc lon đã liền chú ý nắp lon đã được mở từ khi nào.Em lại đưa mắt nhìn Izuku,sau đó cũng lặng lẽ cầm lon nước.

"Cảm ơn."

Izuku chỉ tủm tỉm mở nắp lon của mình mà tuông một hơi.

Tiếp đó bày ra biểu cảm sảng khoái.

Muichiro thì chỉ lẳng lặng nhấp từng ngụm trà,hãng trà này có vẻ ngon hơn lần trước."

Nhóc Midoriya đấy à?

Đến đây làm gì thế?"

Aizawa đột nhiên xuất hiện từ phía sau,hai tay được cho gọn gàng vào túi quần.

Giương đôi mắt thâm quầng của mình nhìn cậu trai.

"A!

Chúc ngài buổi sáng tốt lành!

T-tôi-""Miễn nói đi,nhóc đến để cùng nhóc Tokito đến nơi thi chứ gì."

Aizawa ngán ngẩm gãi đầu nói,sau đó quay lưng mà đi."

Đi nhanh lên,ta còn phải về ngủ."

Cậu trai và em đứng nhìn Aizawa một mình rảo bước,chớp mắt một hồi cũng lặng lẽ dí theo sau.Trong khi ba người đang trên đường đến nhà ga,Izuku đi cùng Muichiro ở phía sau Aizawa đã bắt chuyện."

Cậu ăn gì chưa?"

"Chưa.."

"Cho cậu này."

Dứt câu,Izuku đưa ra một hộp cơm nhỏ xinh.

Xem có vẻ như là đã được lấy ra giấu sau lưng từ lâu.

Muichiro nhìn hộp cơm được quấn khăn đẹp mắt,cậu ngơ ngác nhìn Izuku."

Cậu chuẩn bị sẵn rồi à?"

Không thèm để ý đến vẻ mặt của cậu trai,em hỏi thẳng.

Và không ngoài dự đoán,cậu trai nghe xong thì mặt đỏ,lúng túng cố biện hộ cho mình."

Ơ-không.!

Cái này!!

Ờm..sáng nay mẹ tớ có làm hơi nhiều..phải rồi.

Mẹ tớ làm hơi nhiều,mà tớ nhớ rằng cậu có nói thích món này nên mới mang theo chia cho cậu một chút.!"

Nhìn Izuku,em biết tỏng cậu ta đang nói dối.

Cơ mà thôi,em cũng không có ý định làm khó cậu ấy.

Vì vậy Muichiro chỉ nhận lấy hộp cơm."

Cảm ơn cậu."

Izuku vừa nghe được câu này,mặt mày đã co thắt.

Nhanh chóng diếm mặt mình đi để không thể hiện sự xấu hổ.Muichiro lặng lẽ quay sang nhìn hộp cơm,rồi em chợt nhớ ra gì đó.

Lại quay sang hỏi cậu trai."

Cậu nói món tôi thích..ý cậu là củ cải hầm sốt miso sao?"

"Hả...ừm..phải."

Muichiro thật sự có chút ngạc nhiên,nhưng rồi em lại nhìn hộp cơm.

Không kiềm được mà nhoẽn miệng cười nhẹ một cái.

Izuku phía bên này vừa nhìn thấy em cười nhẹ,trong lòng đột nhiên cảm thấy xao xuyến.

Thì ra em có thể cười,còn cười đẹp như vậy.

Izuku hoàn toàn đứng hình,nhưng sớm thôi.

Nụ cười ấy đã tắt,Muichiro quay sang nhìn Izuku.

Thấy cậu ta đang ngơ ngác,cũng không nói gì nữa.(Cái đôi gà bông này đang làm cái trò gì sau lưng ta vậy trời..)Aizawa đi phía trước dường như đã chứng kiến hết,ông nhìn đường bằng nửa con mắt.

Tặc lưỡi gãi đầu,không biết có nên chấm dứt cái thời khắc này của hai đứa hay không.

Nhưng sớm muộn thôi,lên tàu rồi thì cũng phải tém lại thôi các con ạ!

Vừa thấy ga tàu,ông đã phấn khởi đi mua vé.

Quên mất hai cái đuôi phía sau vẫn chưa đi theo."

Chết,tớ quên nhờ ngài Eraser Head mua vé giúp tớ rồi.

Cậu ở đây chờ tớ chút,tớ sẽ quay lại ngay!"

Vừa nói,Izuku đã nhanh chóng chạy theo hướng của Aizawa.

Có lẽ do hoảng quá mà cậu ta quên mất có thể dẫn Muichiro theo.

Muichiro không nói gì,chỉ lặng lẽ nhìn xung quanh.

Sau đó ngồi lại trên một băng ghế gần đó.Em vừa ngồi xuống,lại chợt nhớ ra hộp cơm của Izuku.

Mở ra xem thì bên trong là củ cải hầm sốt miso thật,cậu ta sợ em ăn bấy nhiêu không no hay sao ấy.

Nên có thêm cơm ở bên dưới nữa.Muichiro không nghĩ nhiều,dù sao em cũng đói.

Trực tiếp lấy bộ muỗng đũa đính trên hộp cơm ra mà ăn luôn.

"Toki?"

Vừa chuẩn bị xơi cơm thì em nghe có tiếng gọi,ngơ ngác ngước lên nhìn người trước mặt.

Trông có hơi quen quen.."

Anh là.."

"Là anh!

Kirishima đây!

Chúng ta vừa gặp nhau ở thang máy chung cư đấy!

Trùng hợp thật!"

"...Tôi nhớ rồi."

Muichiro nhớ ra rồi,là cái người tóc đỏ đã giữ thang máy giúp em.

Nhưng mà..Toki??

Anh ta gọi ai vậy??Kirishima có vẻ thấy sự khó hiểu trên gương mặt của em,nên cũng nhanh chóng hiểu ra rồi giải thích."

À..khi nảy lúc hỏi tên nhau.

Em vừa nói được hai chữ Toki thì đã đi mất luôn.

Nên anh mới gọi như vậy,xin lỗi em nhé."

"Không sao,tôi là Tokito Muichiro."

Muichiro hiểu rồi thì cũng cho qua,em cũng giới thiệu lại tên của mình."

Muichiro là tên của em sao?

Tên đẹp thật nhỉ!"

"Cảm ơn."

"Tokito trông có vẻ là người kiệm lời nhỉ?

Em học ở đâu thế?"

Anh chàng đầy năng lượng hỏi tới,Muichiro cũng tạm gác đũa mà trả lời."

Chưa biết,ông Aizawa nói hôm nay tôi sẽ đi thi ở cái học viện anh hùng nào đó.

Nếu đậu thì tôi sẽ nhập học."

"Thi sao?

Lạ thật,không phải các kì thi tuyển sinh của các học viện đã kết thúc khá lâu rồi sao..Em có nhớ tên trường không?"

Muichiro nghe đến đây,ngẫm ngẫm một chút."

Hình như..là U.A."

"U.A?!"

Tiếng la này của Kirishima thu hút ánh nhìn từ mọi người,anh ta nhanh chóng cười gượng xin lỗi rồi lại quay sang nói với em."

Vậy,Aizawa mà em nói là..Ngài Eraser Head??

Khoan đã,nếu nói như vậy thì..cậu bằng tuổi với tớ mà nhỉ??

Chà..không lẽ Kosei băng của cậu rất đặc biệt sao?

Vì tớ chưa thấy U.A cho học sinh thi tuyển sinh muộn như thế này bao giờ.."

"Không biết."

Đối với sự tò mò của Kirishima,em chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.

Rồi sau đó mặc kệ tất cả mà bắt đầu ăn.

"..Khoan đã,không lẽ em là cái người mấy ngày trước được các anh hùng phát hiện ra đấy sao......Cái người mà bị thương gần như đã chết ấy.?"

================================

End C8.
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C9


Hai tai nhỏ nhận thông tin từ chàng trai trước mặt khiến em không khỏi ngơ ngác.

Ai sắp chết?"

Cậu luyên thuyên cái gì vậy?"

Em đáp lại một cách cọc lóc,chau mày nhìn Kirishima với vẻ khó hiểu.Cậu chàng trông có vẻ nhận ra bản thân đã nói hơi quá,vì vậy nên tự chỉnh đốn lại cái miệng của mình."

À không,xin lỗi.

Ý tớ là..chắc cậu là người được tìm thấy vài hôm trước.

Đợt đấy báo đài đưa tin rầm rộ lắm,tớ cũng được nghe thoáng qua."

Đưa tin?

Báo đài?

Muichiro không hiểu,em cũng chả buồn hiểu nữa.

Lơ đễnh quay lại với hộp cơm của mình."

Sao cũng được."

Chốt hạ,Muichiro quyết tâm lần này phải ăn,ăn cho hết mới nói tiếp.

Củ cải nguội hết cả rồi.Kirishima thấy em chuẩn bị dùng bữa cũng bất ngờ tinh tế mà im lặng để em ăn.

Khổ nỗi anh ta không kiểm soát được ánh mắt của bản thân mình mà nhìn em chăm chú.

Nhưng vậy thì sao?

Muichiro giỏi nhất là phớt lờ người khác,em vẫn có thể dùng bữa ngon lành.Cả quá trình,em thì điềm đạm ngồi ăn,riêng Kirishima đã soạn sẵn một sớ tuyển tập các câu hỏi trong đầu.

Chỉ chờ em ăn xong liền sẽ cho xuất bản ngay và luôn.

"Mà nhé,không phải Eraser Head nên là người dẫn cậu đi sao?

Sao lại đi một mình thế,nguy hiểm lắm."

"Ở đây có gì nguy hiểm?"

Cái chốn ngày đêm chẳng thấy bóng dáng một con quỷ nào,đối với em là an toàn nhất.

Mà dù em nói vậy thôi,chứ cũng không có hàm ý nặng nề gì."

Ác nhân đó,cậu không biết sao?

Lũ ác nhân đã làm hại biết bao nhiêu người.."(Có lẽ là cả cậu nữa.)Kirishima nói với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc,Muichiro ngồi kế bên.

Nhìn anh nhưng tay vẫn gấp củ cải ăn bình thường."

Ác ngân?"

"Ờm..cậu ăn xong rồi chúng ta nói sau nhé.."

Muichiro khó hiểu nhìn Kirishima,sau đó cũng quay lại vào phần ăn của mình.

Phải nói em nhai cũng kĩ quá trời,củ cải thôi mà trông em có vẻ rất thưởng thức nó.Cuối cùng,em cũng ăn hết.

Gấp đũa,dẹp hộp qua một bên.

Em nhìn sang Kirishima,tự dưng ngơ ra một chút rồi thản nhiên hỏi."

Anh là ai vậy?"

"Hả?"

Lần đầu tiên trong đời gặp người như em,Kirishima hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó.

Chỉ biết ngơ ngác giới thiệu lại bản thân,đến giữa chừng Muichiro mới nhớ ra."

Tôi nhớ rồi,nói tiếp chuyện vừa nãy đi.

Vừa nãy chúng ta vừa nói gì vậy?"

"..."

"Là về ác nhân đó..ở đây không chỉ có những anh hùng mà còn có những kẻ tồn tại trong bóng tối.

Họ sẽ thao túng và gây ra cực kì nhiều những tội ác khác nhau bằng Kosei của mình.

Tokito có lẽ cũng là nạn nhân trong một vụ tấn công nào đó của ác nhân...nhưng..trước giờ chưa có trường hợp nào nặng như cậu cả."

Tất nhiên là không có,vì em đơn giản không phải là bị ác nhân tấn công.

Mà là quỷ,ác nhân liệu có ghê rợn bằng bọn quỷ hút máu đấy không?

"Tôi hiểu rồi."

Về cái chết của mình,em nhớ rõ nhất.

Những vết sẹo hằn lại ở vị trí những vết thương khiến em ra đi trong kiếp trước như một lời nguyền luôn ép buộc em phải nhớ về nó.

Sự đau đớn và bất lực tột cùng của một người yếu thế đứng trước một con quỷ mạnh mẽ luôn bị khơi gợi trong tâm trí của em.Muichiro siết chặt nắm tay,gương mặt có hơi cúi xuống.

Em còn yếu kém quá,phải mạnh mẽ hơn nữa..

Dù em đã không hề khinh địch,nhưng kết quả nhận lại vẫn là đau đớn.Em thề với lòng,ở thế giới này,kiếp này sẽ không có chuyện em để bất cứ ai ra đi.

Ít nhất là trước mắt mình.Hừng hực khí thế,lúc này em chỉ muốn rút kiếm ra luyện tập ngay lập tức.

Nhưng cuối cùng cũng kiềm chế lại được bản thân."

Tôi biết ai là kẻ đã ra tay với mình."

Giọng nói chợt cất lên,vừa lọt được vào tai Kirishima.

Anh ta đã nhanh chóng nhìn em với vẻ khó tin."

Cậu biết sao.?

Kẻ đó là ai?

Cậu đã cung cấp thông tin cho các anh hùng hay chưa?!"

Đổi lại là sự im lặng từ Muichiro,em không biết vì sao lời trong lòng lại tự thốt ra."

Không tìm được đâu."

Muichiro đứng dậy."

Vì căn bản..hắn không hề tồn tại ở nơi này."

Muichiro rãi bước,để lại Kirishima thẫn thờ nhìn theo.

Có lẽ chính câu nói này đã để lại trong Kirishima một khúc mắc to lớn.

Về cậu bạn bí ẩn này..===========================

"A!

Tokito!"

Muichiro đi tới nơi Izuku và Aizawa đang đứng.

Em nhìn ba tấm vé trên tay của họ."..đi thôi."

Muichiro cùng hai người còn lại đi lên chuyến tàu.

Cùng nhau đến với kì tuyển sinh đặc biệt của học viện anh hùng.=========================="Vì là trường hợp đặc biệt,nhóc sẽ kiểm tra trực tiếp tại sân riêng của trường.

Để ta phổ cập một chút cho nhóc hiểu rõ.

Lát nữa,bọn ta sẽ thả ra những người máy mạnh mẽ.

Chúng sẽ tấn công nhóc,và nhiệm vụ của nhóc là phá huỷ chúng càng nhiều càng tốt.

Hiểu chứ?"

"Hiểu rồi."(Ra là vậy,cũng giống với kì Sát hạch cuối cùng của Sát Quỷ Đoàn.

Nhưng ở đây có vẻ nhẹ nhàng hơn.)Muichiro nghĩ,sau đó rút kiếm của mình ra.Izuku đứng ở một bên,có chút lo lắng.

"Như vậy ổn không ạ.?

Cậu ấy vừa hồi phục.."

"Cứ tin tưởng ở thằng nhóc.

Sức hồi phục của nhóc Tokito rất tốt.

Ta nghĩ nhiêu đây không thể làm khó được nhóc ta đâu."

"Vâng.."

Ánh mắt của cả hai nhìn lên màn hình lớn,Izuku vẫn có chút hồi hộp không nguôi.

Dù sao..Muichiro vẫn không có Kosei mà..Kì tuyển sinh đặc biệt của U.A sẽ diễn ra trong321Bắt đầu.===========================

End C9
 
[Kny X Bnha] Allmuichiro-Sương Vô Tận
C10


Tiếng nói phát ra từ loa thông báo vừa kết thúc,bên cạnh đã truyền đến một tiếng động lớn của máy móc.

Từ phía xa xa trước mắt của Muichiro,một cánh cửa bằng sắt bắt đầu được kéo lên.

Cánh cửa to như một bức màn rộng lớn,một bức màn làm từ những thứ cứng cỏi nhất mà em có thể biết.

Dù vậy,Muichiro không sợ.

Thay vào đó là vẻ mặt có chút nghiêm túc,song lại là một sự vô tư không thể tả nổi.Ngay khi cánh cửa ấy được kéo hết lên,những bóng đen ẩn hiện sau làn khói bụi bao trùm do tác động của cánh cửa bắt đầu rõ hơn mồn một.

Đôi mắt của chúng sáng lên ánh đỏ,xung quanh là sát khí của kẻ săn mồi.Gượm đã đi,ai mới là thợ săn ở đây cơ?

Đừng quên,Muichiro mới là 'thợ săn thực thụ' trên cuộc truy quét điểm số này.

Con to nhất là con nguy hiểm nhất,cũng là con đang nắm giữ nhiều điểm nhất.

Muichiro nghiêm túc nhìn chúng,trong lòng cũng không thể hiện chút khinh địch.Chúng vừa đi ra,chưa đợi Muichiro chiêm ngưỡng cho đã thì đã vội xác định mục tiêu.

Ngay lập tức,hàng ngàn các quả tên lửa được phóng ra từ những con robot hùng mạnh nhắm thẳng vào Muichiro.Ở phía em,Muichiro cũng biểu lộ rõ sự ngạc nhiên trước cách thức tấn công này.

Hoá ra,thế giới hiện đại là như vậy.

Em tập trung hơi thở,khi tất cả các tên lửa đã gần chạm đến da thịt.

Muichiro mới thở ra một làn khí,sau đó là giọng nói trầm lặng của em."

Hơi thở sương mù-thức thứ bảy : Nguyệt Lung."

Ngay tức thì,Muichiro lập tức biến mất.

Dường như đã có một làn sương ẩn giấu em đi,thoắt ẩn thoắt hiện ngay phía sau nó.Những tên lửa theo hướng đi ban đầu vẫn đâm vào chỗ em vừa đứng.

Nổ tung một cái,cả khoảng đất đã trở thành màu đen."

T-tuyệt quá!

Cậu ấy đâu mất rồi?!"

Izuku đứng một bên không khỏi tròn mắt thán phục,Muichiro không có Kosei.

Em có thể trốn đi đâu?"

Cậu ấy..đang nấp ở đâu đó sao?"

Izuku bàng hoàng,dù rất muốn ghi chép lại.

Nhưng cậu ta vẫn chưa hiểu rõ được cách hoạt động của chiêu thức em vừa tung ra.

Aizawa kế bên thấy vậy cũng giải thích với ánh mắt kinh ngạc."

Không phải,nhóc Tokito không hề lẫn trốn."

Izuku bất ngờ,quay sang Aizawa."

Ý của ngài là...cậu ấy vẫn luôn ở đó?"

"Phải,nhưng mà.."

Ông hơi dừng lại,đôi mắt vẫn hiện rõ vẻ không tin nhìn về màn hình."..thằng nhóc đang di chuyển theo một cách mà mắt thường không thể theo kịp.

Nếu chịu khó căng mắt ra nhìn,cùng với trình phóng to của màn hình.

Nhóc có thể thấy bóng dáng của nhóc Tokito đôi lúc vẫn hiện ra.

Nhìn thì thấy rất chậm rãi,nhẹ nhàng.

Nhưng thực ra là đang do chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc,uyển chuyển,mơ hồ như một làn sương vậy."

Izuku nghe giải thích,lập tức ghi lại.

Lúc này nhìn rõ trên màn hình,quả thật là như vậy.

"Khoan đã..cậu ấy đang phân thân sao?"

"Không,đó là hình bóng còn động lại sau khi thằng bé di chuyển một cách cực nhanh.

Để lại ảo giác cho cả kẻ tấn công lẫn người ngoài cuộc."

Izuku nghe vậy,nhìn về phía màn hình.

Ánh mắt không rời."

Đỉnh thật.."

Quay trở lại trận đấu,Muichiro phía này sớm đã đạp lên các hình nhà được mô phỏng.

Bay cao lên con robot cao hơn mình cả chục mét.

Sau đó,em lại đưa ra một nhát chém nhẹ nhàng sau khi đã đánh lừa được đối thủ.Xoẹt!"

Cậu ấy.."

"Thằng nhóc..cắt đầu con robot nắm giữ điểm cao nhất rồi.."

Cả hai nhìn màn hình,đều là vẻ không tin.

Một người bình thường không có Kosei..nhưng Tại sao lại là cắt đầu nhỉ?

Không lẽ Muichiro được dạy phải làm thế?

Phải biết,người sắt mà em còn cắt cái một như vậy.

Da thịt con người thì chịu thế nào?Nếu cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Aizawa cảm thấy mình phải thay đổi hướng tấn công của Muichiro,dù kĩ thuật là rất đáng nể.

Nhưng như vậy thì có chút vô nhân đạo so với con người...tíc..tíc.."

Gì vậy?!"

Aizawa bất ngờ quay sang khi nghe tiếng động nhỏ,một chấm đỏ được đặt ở góc phòng.

Ông lập tức bấm nút,cho ngừng ngay lập tức cuộc tuyển sinh."

Sao thế ạ?!"

Izuku ở một bên ngơ ngác,nhìn ông với vẻ lúng túng.

Aizawa nói qua loa phát thanh đến sân đấu mà Muichiro đang thi.

Lúc này em sớm đã dừng lại,đứng ở một chỗ,ngước lên lắng nghe loa thông báo."

Nhóc Tokito,nhóc đạt rồi.

Mau đến đây đi."

Muichiro có chút khó hiểu,không ngờ dễ như vậy.

Em đi vào cánh cửa vừa mở ra,trực tiếp đến phòng giám sát.Vừa đến nơi,Muichiro đã thấy Aizawa đang cùng Izuku ở góc phòng xem xét điều gì đó.

Vẻ mặt có chút nghiêm túc."

Chuyện gì vậy ạ?"

Muichiro tiến tới.

Aizawa lúc này mới đứng lên,quay sang em."

Là máy quay lén."

Izuku cũng nhìn vật trên tay Aizawa với vẻ lo lắng.

Trong khi Muichiro vẫn đang ngơ ngác."

Ai đó đã lén đặt máy quay lén ở đây,có lẽ là để ghi lại quá trình thi tuyển sinh của nhóc Tokito."

"Nhưng để lọt qua được phòng thủ của U.A,đây chắc chắn là chuyện tốt bọn ác nhân gây ra."

Aizawa nói xong,liền bóp nát camera."

Ta xác định được là chúng đang nhằm vào nhóc Tokito.

Mục đích có thể là muốn theo dõi cách thức tấn công của nhóc."

Aizawa vừa nói,vừa nhìn sang em với ánh mắt khó tả."

Dẹp đi,dù sao chúng cũng không tra được gì đâu.

May là phát hiện sớm."

Đối với những lời này của Aizawa,Izuku vẫn còn đọng lại trong tâm trí một sự lo lắng chẳng hề nhẹ.

Trong khi đó,người thực sự đang bị nhằm vào lại đang ngơ ngác trước kì tuyển chọn vừa qua."

Kì tuyển sinh gì đó..như vậy là xong rồi ạ?"

"Sao vậy? không đủ đô với nhóc à?"

Aizawa nhìn em,lười biếng nói.

Quả thật em có chút mong đợi nhiều hơn là như thế này."

Không có Kosei mà làm được vậy đã là rất giỏi rồi,ta nghĩ mình không còn gì phải kiểm tra nữa."

"Hơn hết.

Ta cần phải báo cáo lại với ngài hiệu trưởng."

Aizawa quay người đi,bóng lưng to lớn tiến tới cánh cửa lớn.

Không thấy chút động tĩnh gì,ông mới quay sang hối thúc."

Đi thôi,hôm nay ta nhiều việc đấy.

Giờ lòi ra vụ này,ta không thể lơ là với nhóc được nữa rồi."

Izuku và Muichiro nghe vậy cũng nhanh chóng theo sau.

Suốt cả quãng đường,vẫn là cái ánh mắt lo lắng ấy áp lên người em.

Muichiro cũng chả để ý mấy.Cả đoạn cũng chẳng ai lên tiếng hỏi han gì nhau.

Người bình thường nói nhiều như Izuku dường như cũng đang trầm tư suy ngẫm điều gì đó.

Khá lạ,nhưng thôi.Đến trước cửa phòng hiệu trưởng,Aizawa gõ vào cửa.

Xin phép trước khi tiến vào,sau khi nhận được sự đồng ý của ngài hiệu trưởng.

Ông cũng nhanh chóng dẫn em và cậu ta vào trong.Trong gian phòng trang trọng mà lại có chút giản đơn ấy,một chú chuột trắng khổng lồ với bộ vét đen lịch lãm.

Theo đó là gương mặt ngây thơ vui cười nhìn tất cả."

Eraser Head,hiếm khi thấy anh lui đến đây trong thời gian này nhỉ?

Kì tuyển sinh sao rồi?"

Với nụ cười thảo mai của bản thân,chú chuột mang danh là hiệu trưởng của học viện anh hùng lẫy lừng đã tinh ý nhận ra điều gì đó."

Đậu rồi."

Đối với sự mềm mỏng của hiệu trưởng,Aizawa chỉ gãi đầu đáp.

Sau đó mới vào tới vấn đề chính."

Nhưng tôi đến không chỉ vì vậy."

"Tôi biết rồi,có chuyện rồi nhỉ?"

Aizawa nghe vậy,không mấy ngạc nhiên mà chỉ gật đầu.

Trước khi tổ chức kì tuyển sinh này,ngài hiệu trưởng chắc có lẽ cũng đã dự đoán được chút ít gì đó rồi."

Ừ,có chuyện rồi.".

.

.

.

.

End C10
 
Back
Top Bottom