Siêu Nhiên [KnY] Mùa Xuân Có Sương Mù

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
340191238-256-k230439.jpg

[Kny] Mùa Xuân Có Sương Mù
Tác giả: uchihahahaha13127
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu một câu vắn tắt:
Haruko: Tui cầu hôn nhầm người rồi...
.

Bởi vì tên nữ chính nghĩa là mùa xuân nên tôi muốn đặt tên truyện là "Mùa xuân có mù sương" cho nó thú vị nhưng mà đọc lẹo lưỡi quá nên thôi.

Cảnh báo: bộ này chỉ để giết thời gian, vì mình đang rảnh nên lần đầu thử thể loại nữ chính 'thảo mai' thế này.

Cmn sến thiệt chứ.​
 
[Kny] Mùa Xuân Có Sương Mù
Văn án


Văn án 1:"Nhóc à, ta thật sự lo cho nhóc đấy!"

"Sẽ không có ai hiểu được nhóc, những gì nhóc đã phải trải qua....Dù nhóc có vung kiếm bao nhiêu lần, và luyện tập đến mức thổ huyết, nhưng có mấy ai hiểu được không?"

"Mỗi lần nhìn vào thanh kiếm ta rèn cho nhóc, ta lại đổ lệ...."

Muichirou cúi đầu nắm chặt thanh kiếm trong tay, bóng dáng của kẻ thù dần nhòe đi trong tầm mắt.Thật xin lỗi, Tetsuido- san, vì đã khiến người lo lắng.Nhưng giờ hắn nghĩ mình đã ổn rồi, lúc trước vẫn luôn thắc mắc tại sao luôn nhớ được tên và gương mặt của người đó, hiện tại thì cũng đã biết câu trả lời.Có lẽ hắn... từ rất lâu đã không còn cô đơn.

Văn án 2:Haruko xuất thân từ gia đình giàu có đã từng mang ơn Sát Quỷ Đoàn, là tiểu thư chân yếu tay mềm, cơ mà nàng lại mơ mơ hồ hồ mà đậu kì thi sát hạch, chắc là do vận khí quá tốt, hoặc là do da thịt nàng kém đến mức quỷ còn chê.

Nhưng không sao, còn sống là tốt rồi, giờ nàng chỉ muốn cáo lui về quê mà thôi.

Ai ngờ trong lần diện kiến Chúa Công, một tên trụ cột vác kiếm chầm chậm lướt qua nàng, tùy tiện nhận xét một câu."

Có năng khiếu."

Sau đó Haruko liền được bế đi làm kế tử cho người ta.Haru- rất muốn chửi thề-ko:......Sau đó nữa nàng lại nhận được được lá thư của mẫu thân đại nhân, nội dung đại khái là:Haruko cục cưng, thật ra mẹ luôn giấu con chuyện này, lúc trước được một vị trụ cột cứu mạng, để trả ơn mẹ có hứa sẽ gả con gái cho người ta.

Giờ chị con bỏ trốn theo trai rồi nên trăm sự nhờ con vậy.

Nhớ đem con rể về cho mẹ đó nha!Phía sau bức thư là một bức tranh phác họa người ấy.Haruko khó khăn nheo mắt nhìn, nửa ngày sau đưa ra một kết luận hết sức chi tiết về ngoại hình của đối phương.Là nam, còn rất trẻ tuổi, tóc dài màu đen, mặc đồng phục sát đoàn, giắt kiếm bên hông, mặt không cảm xúc.Nàng nhạy bén bắt lấy trọng điểm, mặt không cảm xúc, đây còn không phải là Hà Trụ nhà nàng sao!Vậy nên mỗi buổi sáng gặp phải Tokito Muichirou, câu cửa miệng của Haruko luôn là, "Hôm nay trời đẹp quá, chúng ta kết hôn đi.".

.

.(Tomioka Giyuu: nhân vật hoàn toàn trùng khớp với lời miêu tả cho biết, "Không phải nói tôi, tôi biết cười.").

.

.Tác giả có lời muốn nói:Hố thứ 2 đào về KnY.

Vẫn là thể loại ngọt sủng mì ăn liền như trước, chỉ là lần này không xuyên không, không xuyên sách.Vai chính: Haruko, Muichirou.Vai phụ: quần chúng ăn dưa và 500 anh em xã đoàn.Tóm tắt một câu: Tôi cầu hôn nhầm người rồi!
 
[Kny] Mùa Xuân Có Sương Mù
Hôm nay vẫn rất hạnh phúc


"Tokito, hôm nay cậu có gì muốn làm không?"

"Có lẽ là có....tôi cũng không nhớ."

"Làm nhiệm vụ ấy hả?

Vậy cậu có thể dẫn tớ theo không?"

"Không biết nữa."

"Tớ hoàn thành bài luyện tập rồi, cũng tắm rửa ăn cơm no nê rồi, giờ tớ khỏe lắm, không có vô dụng nữa đâu."

Haruko bĩu môi nói, ôm lấy cánh tay cậu, thân thiết dán lên.

Nhưng Muichirou vẫn chưa hề liếc nhìn nàng cái nào, tỉnh bơ ngẩng đầu nhìn bầu trời, lơ đễnh đáp."

Ờ...tùy."

Nhưng thật ra hắn đã chẳng còn nhớ nàng là ai.Haruko nhận ra ngay lập tức khi nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của hắn, nàng nắm lấy vai hắn lắc lắc, tròn mắt lên án, "Có phải cậu lại quên tớ rồi không?

Hu hu không chịu đâu, cậu quên tớ năm lần trong tuần rồi đấy."

"......"

"Tớ còn tưởng chúng ta là bạn cơ mà...thôi mà không sao, tớ cũng không ngại giới thiệu thêm lần nữa.

Tớ là Haruko, là mùa xuân, chúng ta là bạn bè, và tớ cũng là kế tử của cậu nữa."

Đương nhiên bạn bè gì đó chỉ là nàng đơn phương suy nghĩ.

Đối với Muichirou mà nói, cái người đột nhiên xuất hiện líu ríu bên cạnh hắn này thật là phiền, phiền quá đi....Mà không sao, có lẽ cũng sẽ quên mất.Muichirou bất ngờ đứng lên, làm nàng mất điểm tựa, ngã lăn ra phía sau, may là tatami rất dày, sẽ không khiến nàng cảm thấy khó chịu."

Đợi tớ với, đừng bỏ tớ một mình mà."

Haruko ôm kiếm vội vàng chạy theo, nhưng vừa ra khỏi cửa thì bóng dáng của hắn đã mất hút.Nàng hít hít mũi, rầu rĩ trong chốc lát rồi lấy lại tinh thần.

Sau đó hỏi han một lượt người đi đường, nửa ngày sau mới tới được nơi Muichirou làm nhiệm vụ.Vừa đến nơi thì mặt trời cũng đã lên cao, Haruko cười tủm tỉm, hào hứng gọi to, "Tokito ơi tớ đến rồi nè!"

Một bà lão đi ngang qua thấy vậy thì che miệng cười, vẫy tay với nàng, "Nếu cháu nói cậu bé tóc xanh thì nó đã rời đi lâu rồi.

Thay dân làng gửi lời cảm ơn đến nhóc đó nhé."

Haruko cũng cười đáp lại, nhưng lưng đã rủ xuống không ít.Dù sao chuyện này là rất bình thường, bởi vì Trụ Cột luôn rất bận rộn, không có dư thời gian để dẫn theo một đứa vô dụng như nàng.Nàng đã đuổi theo bóng lưng của hắn rất nhiều lần, Haruko tưởng chừng như đây là việc của một kế tử, không ngừng cố gắng để sánh đôi cùng với người chỉ dẫn của mình.

Nhưng nàng càng đuổi thì hắn càng đi xa, đến mỗi khi gặp lại đều dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, hỏi nàng là ai vậy.Tập luyện thật sự rất vất vả, Muichirou thì không hề quan tâm đến nàng, chỉ bỏ đi thực hiện nhiệm vụ, tất cả những gì hắn làm chính là vạch ra một bản kế hoạch địa ngục, để nàng tự mình tiếp thu.Nhưng không khí xung quanh Muichirou lúc nào cũng thật ảm đạm, vậy nên Haruko chưa bao giờ từ bỏ việc kết bạn với hắn, mong mình có thể đem đến cho vị thiên tài này nhiều nhân khí hơn.Ít nhất là mỗi khi đi cùng nhau, người ta sẽ không bàn tán nói hắn chỉ là một con rối vô cảm nữa.Cứ như thế tận một tháng sau."

Tokito!"

Haruko vừa tập luyện xong, gần như là nhảy cẫng lên khi nhìn thấy hắn ngồi ở bậc thềm.

Mấy lần trước họ cũng nói chuyện với nhau ở đây, nhưng có lẽ hắn đã quên mất.Nàng sung sướng đặt mông xuống ngồi cạnh hắn, càng nhích càng gần.

Rồi nàng ngửi được một mùi hương dịu ngọt.Hắn khẽ nghiêng đầu, hai tay cầm hai cây kẹo đường hình con chuồn chuồn, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, hắn chần chừ giơ tay lên.Nàng cũng theo đó mà ngẩng đầu.?Hắn lại giơ tay sang phải.Haruko cũng ngẹo đầu sang phải.Hắn hướng sang trái.Haruko cũng vô thức hướng theo.Hắn giống như tìm được chút thú vui tiêu khiển giữa ban ngày nhàm chán, cứ nâng tay trái phải, muốn nhìn nàng giống như chó con mà chảy nước dãi thèm thuồng.Mất một lúc lâu sau Muichirou mới chịu buông tha cho nàng, chầm chậm đặt kẹo vào tay Haruko.Haruko mệt thở hồng hộc, nàng nhận lấy cây kẹo đường, sửng sốt hỏi, "Cho tớ?"

Muichirou gật đầu."

Vì sao lại cho tớ?"

Hắn thật sự cũng thắc mắc điều này, phản chiếu trong đôi mắt là gương mặt tươi tắn của nàng, đầu óc hắn vẫn là một mảng mờ mịt, "Tôi cũng không biết."

Haruko đã thành thói quen, mỉm cười an ủi, "Không biết cũng không sao, cậu đừng lo."

Hắn ngậm cây còn lại vào miệng.Ngọt ngấy cả cổ họng.Nhưng Haruko lại ăn rất vui vẻ, còn đang ríu rít kể chuyện cho cậu nghe.Muichirou hỏi rằng vì sao nàng biết hắn sẽ quên nhưng vẫn cứ kể.

Nàng cười cười trả lời, "Vì muốn tạo ra kỉ niệm, tớ sẽ kể đến ngày cậu nhớ được thì thôi."

Hắn nghĩ, muốn hắn nhớ hết mấy câu chuyện nhảm nhí này của nàng, không có khả năng.

Mà cho dù hắn có khả năng, hắn cũng không muốn làm.Vậy nên Muichirou lại bắt đầu chuyên tâm đờ người ra, hắn nhắm mắt lại, tùy tiện để thanh âm trong trẻo của nàng tràn vào tai hắn.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, và trong vô thức, hắn đã nghĩ rằng cứ như vậy cũng không sao.Nàng nói mình là kế tử của hắn, nên dù hắn thấy phiền, hắn cũng sẽ cố nhịn."

Tokito, hôm nay tớ rất hạnh phúc, mong rằng cậu cũng vậy."

".....ừm."
 
[Kny] Mùa Xuân Có Sương Mù
Tháng sáu trời trong xanh


Muichirou đang gặp phải một vấn đề lạ lùng, rằng hắn đang ngang nhiên bị một cô gái ôm chân giữa đường.Nàng tự xưng là kế tử của hắn.Lúc đầu hắn nghi ngờ nàng nói dối nhưng dáng vẻ nàng nói chuyện thật sự quá tự nhiên, biểu cảm đề phòng của hắn dần dần chuyển thành mệt mỏi."

Nếu như cậu không mang tớ đi làm nhiệm vụ cùng thì tớ sẽ ôm chân cậu cả đời!!"

"Cứ tự nhiên."

Hắn nhàn nhạt nói, vì chỉ cần giãy chút là nàng đã văng đi xa.Nhưng Muichirou cúi đầu nhìn Haruko yểu xìu như cọng bún, giờ phút này đang thoi thóp ôm lấy chân hắn khóc lóc ỉ ôi.Không biết đây là lần thứ mấy nàng ăn vạ hắn thế này, có lẽ là nhiều đến nỗi người trong Hà Phủ đã lấy làm quen, ai đi qua cũng bơ đẹp hai người, nhưng dù nàng đã mất hết sĩ diện như thế thì vẫn chưa nhận được cái gật đầu nào từ hắn.Haruko uất ức kể lể, nàng đã nói nhiều đến mức khô cả họng nhưng Muichirou vẫn cứ ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng kín như bưng.Thi thoảng hắn cũng sẽ cúi đầu nhìn nàng mấy cái, sau lại rũ mắt hỏi mấy câu không liên quan."

Tại sao bầu trời hôm nay xanh vậy?"

"Vì đây là tháng sáu."

"Sao cậu lại ôm chân tôi..."

"Vì tớ có việc muốn nhờ."

"Sao màu mắt của cậu lạ thế..."

"Ừm...cậu không thích nó hả?"

Muichirou không đáp, lại nghi hoặc."

Giọng cậu cứ quen quen, hình như tôi đã từng nghe rồi."

Đó là lẽ đương nhiên bởi vì lần nào gặp nhau nàng chả lải nhải vào tai hắn.Ấy thế mà Haruko vẫn kiên nhẫn trả lời.Nửa ngày sau cuối cùng hắn cũng nhận ra mình không thể cứ nhàn nhã đứng đây để nàng ôm được, Muichirou bắt đầu di chuyển, khiến cho Haruko vốn đang ngủ gật liền giật mình tỉnh ngay."

Hu hu khôngg chịu đâu, cậu phải dẫn tớ theo cơ-""Này."

Hắn đột ngột gọi, rồi ngồi xụp xuống, gập ngón trỏ và ngón cái lại, búng lên trán nàng."

Bang!"

Muichirou nhìn thì gầy gò nhưng lực tay lại rất mạnh, hắn chỉ hơi dùng sức, trán nàng đã sưng đỏ lên, thậm chí còn rỉ máu, nhìn qua có hơi đáng sợ.Haruko cảm nhận có thứ gì chảy xuống từ trán nàng, sững sờ quên cả khóc, "Ơ..."

Muichirou đối diện vẻ mặt vô cảm, hắn nghiêng đầu quơ tay trước đôi mắt đã dại ra của nàng, còn chọc vào má nàng hai cái."

Còn sống không?"

Haruko nghĩ mình sắp không trụ nổi.Nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn còn trụ rất vững, nhưng mà là trụ trên lưng của người ta."

Hu hu...hu hu đau quá..."

Hắn xụ mặt cõng nàng nhảy qua nóc nhà, bắt đầu mò tới trang viên Điệp phủ.

Hắn chưa cõng ai bao giờ nên không biết làm sao cho đúng, chỉ dùng tay ôm lấy cẳng chân của nàng, chạy nhanh như bay.Nên thành ra là xương sườn của nàng lại không hề ổn."

Tokito, tớ gãy làm đôi mất, cậu 'bay' chậm chậm thôi."

Trên khuôn mặt của hắn hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nay lại cau mày, đính chính lời nàng với vẻ bực dọc, "Tôi không có 'bay', tại cậu yếu quá."

Haruko rụt cổ lại, vòng tay ôm hắn, cảm nhận được mùi hương lành lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn.Nàng hướng mắt ra xa, thấy được dãy núi mù mịt được bao phủ bởi tầng sương mù dày đặc, đặc biệt ân cần mà dặn dò, "Đêm nay có sương mù, cậu nhớ cẩn thận kẻo lạc."

Hắn há miệng muốn phản bác nàng, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng.Thôi, dù sao cũng sẽ quên."

Tokito, bây giờ là mùa gì nhỉ?"

Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu, kiệm lời vô cùng, "Không biết."

Nàng quên đau, lại cười khúc khích, không ngại bị hắn ghét bỏ, giống như người bạn thân thiết mà vỗ vai hắn, "Cậu không biết cũng không sao, tớ chỉ cậu là được."

Nói xong, nàng chỉ tay về hàng cây nhỏ xíu trồng sau trang viên, đôi mắt hắn đầy sương mù nghe nàng thuật lại."

Nếu vài ba năm nữa cậu thấy mấy cái cây ấy nở hoa, thì tức là mùa xuân đang về."

Hắn nhìn hàng cây bé xíu, mọc xiêu vẹo lại khô héo mà nàng chỉ, vẫn như cũ mà thích tát nước vào mặt nàng."....sao mà nở được."

"Nếu nó mà không nở thì thôi, còn tớ mà, tớ chỉ cậu.

Mùa xuân ấy à, đẹp lắm...tớ muốn chúng ta ở cùng nhau hết mùa xuân năm nay, năm sau, năm sau nữa."

"Đến lúc đó, hi vọng cậu vẫn còn nhớ lời tớ nói."

Hắn chắc nịch mà đáp, "Sẽ không."

Bởi vì ngay cả quá khứ của bản thân hắn cũng không nhớ, làm sao mà nhớ được những điều nàng lảm nhảm.Theo sự chỉ dẫn mơ hồ của Haruko, cuối cùng hai người cũng đã tới Điệp phủ, hắn thả nàng xuống, rồi lại đứng ngẩn tò te ở bên cạnh.Haruko mở to mắt, ngạc nhiên hỏi, "Cậu định ở lại trông tớ hả?".Muichirou nhìn hàng cây anh đào nở trái mùa phía sau trang viên, giọng nói dịu ngọt của nàng lướt qua trong kí ức.

Chóp mũi ngửi được hương hoa thơm ngát, nhưng không biết nó đến từ cây anh đào hay từ trên người của cô gái ở kia.Hắn nghe thấy người ta gọi tên nàng, mảng mờ mịt trong kí ức của hắn rốt cuộc cũng trong trẻo.

Đúng rồi, nàng tên là Haruko, hắn nhẩm gọi, rồi ngước mắt nhìn vệt đỏ trên trán nàng."

Haruko....Ai làm cậu bị thương vậy?"

Hình như nàng là kế tử của hắn mà, ai lại dám làm đau nàng chứ.Hắn cau mặt, sau đó lại nhận được tiếng cười khúc khích của Kochou Shinobu.Nàng nghiêng đầu cười tủm tỉm, lần đầu tiên cảm thấy tên mình thật là dễ nghe.
 
Back
Top Bottom