Tâm Linh Kiếp Vạn Hoa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
394311497-256-k991916.jpg

Kiếp Vạn Hoa
Tác giả: SEZUES18
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

thể loại:kinh dị, bách hợp Tags: kiepvanhoa​
 
Kiếp Vạn Hoa
LỜI GIỚI THIỆU


Xin chào các đọc giả đây là đứa con đầu lòng của tôi cũng là một ý tưởng mà tôi phải đọc và chỉnh sửa rất nhiều nếu có lỗi sai hay điều gì khó chịu trong quá trình đọc mong các bạn góp ý và chỉnh sửa

Nhân vật chính: Phạm Nguyễn Khánh Châu 19 tuổi

Nhân vật phụ: Anh Tính, cậu 4, ông tám, mợ hai,...

Chuyện kể về cuộc hành trình đến với định kiến xã hội,kết hôn với người âm hay bị lời đồn tiến nói ra vào của cả gia tộc họ Phạm

của Khánh Châu .

Liệu sự việc sẽ ra sao?

Cô có thể vượt qua hay không?

MỜI TẤT CẢ CÁC ĐỌC GIẢ CÙNG ĐÓN XEM!❤
 
Kiếp Vạn Hoa
CHƯƠNG 1: ĐỨA BÉ ĐƯỢC SINH RA


-Ngày 18 tháng 7 năm 1989- Buổi tối (11:30)Trong ngôi làng họ Phạm bỗng phát ra tiếng khóc của một đứa trẻ nhỏ ai trong làng cũng nháo nhào chạy đến xem nó phát ra từ đâu,không ngờ nó lại phát ra từ nhà của ông Minh

"Họ có con hả ta "

dân làng bàn tán bên ngoài nhưng bên trong lại là tiếng khóc hạnh phúc của hai vợ chồng.

Ông Minh ôm vợ mình là bà Tuyết mà vui mừng vì mấy tháng nay ông bà mong có đứa con mà không có được nên ông bà rầu rĩ lắm!

Đứa trẻ sinh ra không ngờ là con gái mà nó còn giống cha không khác chỗ nào làm cho mọi người xung quanh ai cũng khen không ngớt nhưng muốn được đứa con gái này đâu phải là dễ dàng gì

Ông Minh đã phải chạy khắp các bản làng mới tìm được một bà thầy cao tay nhờ bà ông mới được đứa con gái quý giá như này

Xung quanh nhà ông người ta bàn tán có người bảo:

" Không sinh được mời thầy về à"

"Nghe cao tay đấy mà không biết có mang họa không"

Ông Minh đang vui mừng thì nghe những lời nói khó nghe lọt vào tay sắc mặt ông liềm thay đổi mặt nổi gân xanh liếc đám người bên ngoài làm họ sợ mới lùi lại vài bước

"CÁC NGƯỜI ĐÃ CÓ CON CÓ CÁI THÌ CHÚNG TÔI CŨNG CÓ CHỨ!?"

Ông Minh chưa kịp nói ra câu nào nữa thì bị vợ nắm tay kéo lại

"Mình à..họ nói cũng đúng đừng trách họ kẻo mang tiếng xấu nhịn đi mình.."

Ông Minh cũng hiểu ý bà nên cũng nguôi giận mà ngồi thụp xuống sàn bà thầy trước khi chuẩn bị về bảo

"Ông Minh"

"Dạ có chuyện gì vậy ạ?"

Ông Minh bỗng cảm thấy bất an hỏi lại

"Cậu nhớ đừng để con bé tiếp xúc với ma quỷ nhiều con bé sinh vào tháng 7 nên số mệnh cũng không tốt" bà thở dài mà đặc túi vải màu đỏ vào tay ông Minh

"Cậu nhớ chăm sóc con bé cẩn thận con bé chính là chìa khóa cuối cùng..." bà chưa kịp nói xong thì ông mình hoảng hốt đứng bậc dậy quát

" Bà nói nó là cái gì... chìa khóa là cái gì?"

Trong lòng ông như lửa đốt con gái của ông nhấc quyết không để ai lợi dụng hay hãm hại tuyệt đối không thể!

"Tôi nói rồi ông không tin thì thôi mệnh nó đã vậy ông không thay đổi được đâu cái giá ông đã chấp nhận rồi.."

Ông Minh quỳ xuống dập đầu trán ứa cả máu

" Tôi xin các người để cho đứa con gái duy nhất của tôi được yên đi!

Làm ơn..."

Bà thầy chẳng nói gì ánh mắt của bà đang suy tư điều gì đó rồi bà rời đi mà không nói một lời khuyên

Ông Minh cũng hiểu mà ôm vợ với con vào lòng mà khóc

Người đàn ông có mạnh mẽ kiên cường tới đâu khi thấy đứa con gái mình sinh ra số mệnh đã định ai mà không đau lòng

Gia đình chỉ biết chấp nhận mà nuôi dưỡng đứa bé trong sự khinh thường của gia tộc vì dám lợi dụng tâm linh phép để sinh con.

Nói trong các anh em thì mợ ba là người giàu nhất nhà cái tài khai quật mộ khi nghe tin đứa bé được sinh ra bằng cách vậy, bà ta cảm thấy thật kinh tởm với gia đình ông Minh

" Đường đường là gia tộc danh giá mà lại dùng cách này để có con , biết vậy năm đó tao đốt luôn cái đám cưới bây cho khỏi cưới sinh gì!"

Cậu ba thấy vậy liền nắm tay mợ ngăn cản "Em đừng nói vậy kẻo gây ấn tượng không tốt với gia đình hai bên"

Ông bà Minh chỉ biết cuối đầu mà xin lỗi chỉ nhận lại cái tát trời giáng vào mặt từ ba ông Minh, ông ta tức đỏ cả mặt lúc này nhìn chẳng khác nào con bò tót mới đấu xong " Mẹ mày, tao nuôi dạy mày mà giờ mày làm ra như này hả...đứa con đó.."

ông chỉ mới nói tới đó mà ánh mắt đã nhìn đứa trẻ trong tay bà Tuyết nó không khóc mà chỉ nhìn ông ánh mắt như cầu xin ông tha thứ.

"Ba,sao không tát nó thêm nữa đi ba!"

Mặc kệ mợ ba hay ai nói xung quanh ba của ông Minh vẫn nhìn đứa bé đó im lặng một hồi con giận sự bất mãn cũng lắng xuống ông bảo " Minh đưa con mày đây" ông Minh giậc mình nhưng cũng lo vì ông sợ ba mình sẽ làm hại con nhưng trước mặt là ánh mắt lạnh lụng của cha ông cũng ráng nén cơn sợ mà đưa con cho cha mình .

Vừa ẳm đứa bé cha ông như im lặng bỗng ông thốt ra một câu khiến cả nhà bất ngờ " từ nay nó là cháu của ông của cái gia tộc này bất cứ ai có ý muốn hãm hại nó ông mày sẽ giết không nương tay!"

Đứng trước câu nói nhưng sét đánh đó vợ chồng ông Minh không ngờ được những gì mình vừa nghe bà Tuyết ôm chồng mà khóc " Mình ơi, cin mình được công nhận và bảo vệ rồi mình ơi em vui lắm" ông Minh ôm vợ ánh mắt hướng về cha vô cũng biết ơn cha như ánh sáng cứu rỗi cả cuộc đời con gái của ông vậy...

Cậu tư lúc này cũng cười dường như lâu lắm rồi cậu mới nghe lại được câu này từ cha cậu cũng nói thêm " Việc học hành của con bé tôi sẽ lo liệu " cả nhà bất ngờ không thốt ra câu gì đây là lần đầu tiên cậu tự và cha của ông Minh biết cười và nói ra những câu như thế này nhưng đâu ai biết một góc nào đó mợ ba ghen tức đó cả mắt bà ta cũng sinh ra một đứa con mà sao lại không được tôn trọng như cái gia đình nghèo hèn đó cả con bé đó nữa.

Bà ta nghiến răng kéo tay chồng mình ra về trong sự kinh ngạc của mọi người cha của ông Minh hỏi " Cháu nó tên gì vậy con" ông Minh chỉ cười và bảo " nó tên Phạm Nguyễn Khánh Châu đấy ba" cái tên khi được đặc cho một con người mang rất nhiều ý nghĩa tên của cô bé này cũng vậy nó mang sự mạnh mẽ kiêng cường như ông nội nó mang sự khao khát , dịu dàng của ba và mẹ .

Ông Minh rất hài lòng bảo cả nhà cùng lại chụp với đứa cháu một bức hình cậu tư và cha ông ôm đứa bé bỗng bất ngờ vì ngay lúc này đứa bé từ im lặng đã nở một nụ cười tuy không nhìn rõ nhưng nó mang sự hồn nhiên biết ơn và ấm áp .

"Thật là một cô bé dễ thương như không biết khi lớn con bé phải chịu những gì.."

ông Minh và bà Tuyết tuy biết trước được số phận của nó nhưng nhìn cái cách cha ông thương con bé cậu tư từ một người trầm lặng lại có thể mở lòng với đứa con này ông lại không muốn đứa trẻ ấy phải chịu thiệt thòi hay biến mất khỏi thế giới này...
 
Kiếp Vạn Hoa
CHƯƠNG 2 : KHỞI ĐẦU


Cũng mười mấy năm trôi qua kể từ ngày Khánh Châu còn nằm trong vòng tay ba mẹ cho đến khi lớn luôn được ba mẹ ông nội và các cậu bao bọc nuông chìu hết mức.Ngày đó người ta nghĩ đứa trẻ này sinh ra không đẹp đâu mà không ngờ chỉ mới 10 tuổi nhan sắc cô đẹp mê hồn làm mấy đứa con trai trong làng ai cũng muốn trở thành chồng tương lai của Khánh Châu nhưng đâu dễ Ông nội với ba luôn đe dọa những kẻ ấy con gái nhà ông cành vàng lá ngọc mới 10 tuổi mà đẹp như vậy mấy thằng này không xứng chút nào.

Khánh Châu cũng chẳng có hứng thú gì với mấy cậu trai trong làng cứ chiều đi học xong lại ù té chạy ra phía sau gốc cây nhà ông mà chơi .

Ông biết con gái thích cái cây đó lắm vì naim ông nội 19 tuổi ông đã cùng vợ mình trồng cái cây ấy nhưng rồi vài năm vợ ông bệnh ung thư cũng nhắm mắt bỏ ông lại vì biết vợ thích loài cây này lắm nên ông nội chăm sóc kĩ lưỡng giờ nó mới lớn tới bây giờ mà giờ nhìn Châu ngồi ngay đó mỉm cười bảo " Ông ơi cây này đẹp lắm ông ơi con thích lắm mốt ông cho con ra nữa nha ông" câh nói của Châu vô tri vậy thôi nhưng nó gợi cả một miền kí ức hạnh phúc của ông nội.

Ông mỉm cười hai hàng nước mắt rơi xuống đúng vậy con bé này thật giống người vợ năm ấy...

ông lại gần ôm Châu vào lòng bảo "bà con sẽ rất vui khi nghe như thế này đấy" nghe ông nói Khánh Châu mỉm cười bảo "bà đã ở đây rồi bà đợi ông rất lâu chờ ngày ông có thể mỉm cười á bà nói với con như vậy!"

Ông không tin vào những gì mình vừa nghe mặc dù biết vợ đã mất lâu Châu cũng chỉ là một đứa trẻ không lẽ.. con bé có thể hiểu những gì họ nói hay sao?

Ông chỉ biết ôm đứa cháu nhỏ rồi ngồi dưới gốc cây ấy làn gió nhẹ nhàng hòa vào cuộc trò chuyện của 2 ông cháu ông Minh vừa đi làm về thấy cảnh đó bỗng lòng ông nghẹn lại ông lại nhìn thấy cảnh tượng ấy rồi nhưng sau ông lại mỉm cười vì ông biết con bé Châu đang bù đắp cho một phần quá khứ đen tối đau đớn của cha ông nghĩ tới đây ông lại nhớ tới người mẹ ấy ánh mắt đen huyền mặc một bộ áo dài truyền thống ôm ông bà luôn mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng nhìn lại bây giờ xem cha ông từ khi mất vợ luôn khó tín đứng trước đứa cháu này ông dường như tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống .

Nói gì thì nói cho dù Khánh Châu có đẹp học giỏi thì vẫn bị dân làng khinh ra mặt họ nói cô là ác quỷ là thứ tai họa ban đầu cô cũng không hiểu nhưng dần dần thì cô cũng hiểu tại sao họ nói vậy!

Vì biết con gái như vậy nên ông bà Minh cũng xót dữ lắm nghe tin đứa cháu có đi làm trên Hà Nội công việc ổn định mặc dù rất thương con nhưng biết đây là cách cuối cùng để nó cách xa cái môi trường ngột ngạt tiêu cực này là tốt nhất nên ông bà nhờ cậu tư chu cấp tiền cho con mình lên đấy học ông nội rất cưng đứa cháu này mặc dù không muốn nó rời đi nhưng đây là cách an toàn nhất nên ông quyết định chi tiền mua 1 mảnh đất trên đó xây nhà cho cháu gái mình.

Khi chia tay ba mẹ Khánh Châu khóc dữ lắm nhưng rồi cô cũng dần quen với cảm giác xa gia đình mà bước chân vào chốn Hà Nội đông đúc mà học hành.

Thắm thoát thôi đưa Phạm Nguyễn Khánh Châu nay cũng đã 19 tuổi rồi cô do có năng khiếu nên cũng vào được trường tốt chỉ như vậy thôi ông bà Minh đã vui lắm rồi .

Mấy năm nay Khánh Châu cũng không về thăm nhà phần vì mợ ba khó ưa đó phần vì bận nhào lộn với công việc làm thêm học hành trên đây.

Dạo này trời của Hà Nội sao mà u ám lạ thường cứ sáng trời âm u là chiều mưa không dức cũng làm cho việc đến trường của Khánh Châu là một cái gì đó khó khăn .

Hôm đó, trong giờ văn do thầy có việc nên cả lớp được nghỉ ngơi 45p chỉ nhiêu đó thôi làm Khánh Châu mừng rớt nước mắt thời gian làm thêm đi học đâu có được ngủ như thế này giờ được ngủ 45p thôi cô cũng mãn nguyện rồi nhẹ nhàng lấy trong túi ra cái tai nghe bậc nhạc rồi chìm vào giấc ngủ sâu hi vọng mệt mỏi sẽ xua tan đi nhưng cô không biết biến cố đang dần tới..
 
Back
Top Bottom