Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả

Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 10: Chương 10



10

Ba ngày sau.

Thám tử tư tôi thuê gửi tin nhắn cho tôi, bố chồng một mình đi đến thành phố H.

Trước khi đi còn lấy tiền, tôi nghĩ Hàn Bân ở bên đó lại ngửa tay xin tiền họ.

Nhìn xem, anh ta không kiềm chế được nữa rồi.

Thành phố H, là thành phố nơi mối tình đầu của Hàn Bân ở.

Anh ta và Trần Tuệ Như vẫn ẩn náu ở chỗ đó trong suốt thời gian qua.

Khi tôi bán hàng, trang sức, mệt c.h.ế.t đi sống lại để kiếm tiền thì anh ta lại sống cuộc sống yên bình ở đó.

Đã đến lúc anh ta phải trả giá cho những tủi khổ kiếp trước của tôi.

Tôi đem tin tức tiết lộ cho tay sai của Tôn Bưu, rất nhanh sau đó tin này đã đến được tai anh ta.

Khi Tôn Bưu chạy tới, Hàn Bân đang tự do uống rượu ăn lẩu rất thoải mái.

Thám tử tư trực tiếp mở video trực tiếp.

Hàn Bân nhìn thấy Tôn Bưu, hoảng hốt vài giây, khó có thể tin được mà nói: "Bưu, anh Bưu?”

“Hàn Bân, quả thật cậu không có c.h.ế.t nhỉ!”

Anh ta dùng một cước đạp đổ nguyên cả bàn, nước lẩu nóng hổi b.ắ.n tung tóe lên người Hàn Bân.

Anh ta hét lên thảm thiết rồi xoay người muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc ngoài cửa có mấy tên tay sai đã sớm chặn đường đi của anh ta.

Hàn Bân xoay người, quỳ xuống.

“Anh Bưu, em sai rồi.”

Bốp!

Một bạt tai tát làm anh ta chảy m.á.u mũi, Tôn Bưu nhe răng cười rộ lên.

“Sai rồi? Hàn Bân, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ. Chưa từng có ai dám lừa tôi mà Hàn Bân cậu ngon rồi nhỉ, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Sắc mặt của Hàn Bân xám xịt, cả người còn run lên.

“Anh Bưu, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Tiền thì vợ em sẽ trả cho anh, cô ấy có tiền…”

Căn bản Tôn Bưu không muốn nghe anh ta ngụy biện nên dùng một cước đá vào tim anh ta.

“Con mẹ nó mày còn là đàn ông sao? Mượn tiền nuôi tiểu tam rồi để vợ ở nhà trả giúp. Hàn Bân, mày còn là đàn ông không.”

“Anh Bưu, em cũng không còn cách nào khác, vợ em có tiền mà cô ấy không trả cho em được hay sao?”

“Tao phi! Vợ mày nhớ mày đến phát điên rồi, số tiền này Tôn Bưu tao chỉ hỏi mày.”

“Anh Bưu, cho em thêm vài ngày được không?”

"Chính mày nói tao cho mày thêm cơ hội mấy lần rồi? Mày còn có mặt mũi mở miệng..."

Tôn Bưu nháy mắt một cái, các tay sai của anh ta đập nát nhà.

“Ồ mày ở bên đầy thì mua nhà, ồ, ngay cả ảnh cưới cũng chụp xong. Ồ, còn có vàng nữa sao, mua bằng tiền của tao đúng chứ?”

“Anh Bưu, anh tha cho em được không, lần sau em không dám nữa!”

"Tao còn có thể cho một người thất tín như mày có cơ hội lần sau sao?"

Hàn Bân bị đánh xong, quỳ một bên.

Đáng thương cho bố chồng tôi lo lắng đề phòng, đi đường xa tới tìm con trai thì thấy con trai bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

"Các người, các người đây là phạm pháp!"

“Phốc! Ha ha - -”

Tôn Bưu còn cười lớn hơn tôi.

“Vậy ông báo cảnh sát đi.”

Gọi cảnh sát? Ha ha, ông ta không dám.

Hơn nữa, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 11: Chương 11



11

Sau khi Trần Tuệ Như trở về từ nhà mẹ đẻ thì cảm thấy bối rối.

Nhà bị đập, Hàn Bân và bố chồng tương lai đều bị đánh, trong phòng còn có mấy người đàn ông hung hăng tàn ác.

Cho dù có ngốc thế nào thì cô ta cũng có thể hiểu được.

Han Bân nhìn thấy cô ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh, quỳ xuống bò qua.

“Tuệ Như, tiền của chúng ta còn bao nhiêu, em mau thanh toán cho anh Bưu đi.”

Trần Tuệ Như rất không tình nguyện chuyển tiền trong thẻ ngân hàng cho Tôn Bưu.

Cuối cùng Hàn Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mới trả một nửa, Hàn Bân, số tiền còn lại cậu bán nhà hay dùng một chân làm thế chấp?"

Trần Tuệ Như ôm Hàn Bân nói: "Anh Bưu, số tiền còn lại, vợ anh ấy trả, bọn họ còn có bất nhà, còn có xe, cho dù có cày cuốc khắp nơi thì cũng hơn chúng tôi.”

“Hai người các người thật đúng là cùng một cái chăn đi ra.”

Tôi tắt video, cười ra tiếng.

Bất động sản, xe sao?

Tôi đã bán nó từ lâu rồi.

Cho nên, khi Tôn Bưu đưa Hàn Bân tới trước mặt tôi, trong lòng tôi đã không còn gợn sóng, thậm chí còn cảm giác vui vẻ.

“Vợ!”

Hàn Bân oa lên một tiếng rồi khóc rống lên.

“Vợ, mau cứu anh, anh Bân sẽ đánh c.h.ế.t anh mất!”

Đánh c.h.ế.t anh ta?

Vậy không phải vừa hay sao!

Tôi giả vờ kinh ngạc đi lên phía trước, cố ý dùng sức chạm vào khuôn mặt sưng tấy của anh ta.

Hàn Bân đau đến tê dại"Bà xã, đau.”

Đau lắm đúng không.

Vậy thì đau hơn một chút nữa đi.

Tôi không chút do dự mà tát anh ta một cái thật mạnh.

Hàn Bân đau đến mức nhảy dựng lên tại chỗ: "Con mẹ nó, em muốn đau c.h.ế.t anh sao?"

“Anh là chồng tôi Hàn Bân sao?”

Anh vội vàng gật đầu, "Anh là Hàn Bân, Thiến Thiến em xem anh chính là chồng em mà, quần áo trên người anh đang mặc vẫn là do em mua..."

“Thối tha!”

Tôi nhổ một ngụm nước miếng lên trên mặt anh ta.

"Anh không phải chồng tôi, chồng tôi đã c.h.ế.t rồi!"

Thù mới hận cũ, cảm xúc khó có thể khống chế được, tôi cầm lấy cần truyền dịch trong tay quất lên người Hàn Bân.

"Anh dám giả mạo chồng của tôi, anh sẽ không được c.h.ế.t tử tế! Xem tôi có đánh c.h.ế.t anh không cái đồ con rùa, cái đồ đàn ông không biết xấu hổ!"

Tôi đánh anh ta chạy trối chết, Tôn Bưu ngồi ở một bên ăn táo xem kịch vui.

Cho đến khi thấy đầu Hàn Bân chảy máu, lúc này anh ta mới cho người tiến lên ngăn lại.

“Triệu Thiến, đây thật sự là chồng cô.”

Tôi sững sờ vài giây, khóc rống lên.

“Quỷ!”

Dù sao bây giờ tôi có giấy chẩn đoán rồi nên cứ tự do phát huy thôi.

Nhân lúc tay sai của Tôn Bưu đỡ anh ta lên, tôi lại hung hăng tát anh ta mấy bạt tai.

Dùng lời của vị bác sĩ chuyên nghiệp Triệu Lâm mà nói chính là: "Bệnh nhân bởi vì quá đau lòng nê trạng thái tinh thần rất không ổn định, cho dù xuất hiện hành động điên cuồng gì thì cũng hợp lý, làm người nhà thì phải ủng hộ và thấu hiểu cô ấy nhiều hơn.”

Hàn Bân sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, nhưng bây giờ cô ấy không nhận ra tôi thì sao?"

“Vậy thì hãy làm tròn nghĩa vụ làm chồng, dùng tình yêu khơi gợi lại ký ức trong lòng cô ấy.”
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 12: Chương 12



12

Chỉ cần Hàn Bân và Trần Tuệ Như không thoải mái như vậy thì tôi rất thoải mái.

Bây giờ cả người Hàn Bân đầy vết thương, ngay cả tư cách nằm xuống nghỉ ngơi cũng không có, ở bên kia Tôn Bưu cũng thúc giục rất nhiều.

Nếu không trả tiền thì c.h.ặ.t t.a.y chặt chân.

Bây giờ hy vọng duy nhất của anh ta chính là tôi nên ở trước mặt tôi anh ta rất dè dặt mà tận tâm tận lực hầu hạ tôi.

Cho dù là ba giờ sáng, tôi muốn ăn hoành thánh gói thì anh ta cũng đi đến tận nơi mua nguyên liệu rồi về làm cho tôi.

Hơn nửa đêm, trộn nhân xong,khi đang chuẩn bị gói thì điện thoại di động vang lên.

Hàn Bân chột dạ nhìn tôi một cái.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhân bánh, còn lại mặc kệ những thứ khác.

Lúc này anh ta mới dám nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: "Còn chưa đâu.”

“Mấy ngày nữa sẽ trở về.”

"Em có thể hiểu chuyện một chút được hay không? Bây giờ là thời điểm quan trọng, anh muốn làm cô ấy yên tâm!"

“Tùy em.”

Nghe giọng điệu thì hình như Trần Tuệ Như đang nổi giận với anh ta.

Cũng đúng, đối với một người phụ nữ mang thai thì đây là thời điểm cần chồng quan tâm nhất.

Mà ngay cả mặt Hàn Bân Bân cô ta cũng không thấy được.

Tôi thì khác, tôi là vợ cả, còn bị điên rồi, Hàn Bân thì sẵn lòng bị tôi thao túng như một con chó.

Trần Tuệ Như không sốt ruột mới là lạ.

Lúc cô ta không kiềm chế được sự ghen tị rồi tức giận xông vào phòng bệnh thì nhìn thấy Hàn Bân đang cẩn thận đút cháo cho tôi.

“Cô ấy là ai?" Tôi hỏi.

Sau khi Hàn Bân nhìn thấy Trần Tuệ Như, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Trần Tuệ Như bước nhanh tiến vào: "Tôi là…”

“Cô ấy là em họ của anh.”

Hàn Bân giành trả lời trước một bước.

“Chào em họ.”

Tôi vươn tay, mỉm cười nhìn về phía Trần Tuệ Như.

Cô ta mím chặt môi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

“Xin chào.”

Tốt lắm.

Nhìn cô ta tức giận như vậy, tôi càng thoải mái hơn.

Kiếp trước, tôi đã gặp cô ta.

Bố mẹ chồng nói với tôi, cô ta là bà con xa của Hàn gia, đến đây ở nhà vài ngày.

Khi đó, cô ta mang thai, tôi không đành lòng để cô ta vất vả nên luôn mua chút trái cây và thịt tươi để bồi bổ thân thể cho cô ta.

Cô ta yên tâm thoải mái hưởng thụ, thậm chí còn lấy tiền tôi đi sinh con ngay cả ở cữ cũng là tôi hầu hạ.

Tội nghiệp con gái tôi, bị bệnh hơn nửa tháng sau đó còn bị bệnh phổi.

Trần Tuệ Như ghét bỏ không cho con bé vào nhà: "Mau đưa con bé đi, lỡ con bé lây bệnh cho con trai tôi thì làm sao?"

Mùa đông khắc nghiệt, tôi và con bị đuổi ra khỏi nhà.

Khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh cho con gái và trả hết nợ, Hàn Bân mang theo cô ta rồi ôm đứa nhỏ thuộc về bọn họ trở về nhà.

Người một nhà bọn họ trình diễn một màn kịch cốt nhục chia lìa, gương vỡ lại lành.

Mà tôi lại giống như một trò cười vẫn không hay biết gì.

Tôi, sao có thể không hận?
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 13: Chương 13



13

Nhìn Hàn Bân ngày ngày ân cần chăm sóc cho tôi, răng Trần Tuệ Như sắp cắn nát đến nơi rồi.

Còn tôi, mượn bệnh điên mà bắt đầu lôi anh ta.

“Em họ à, anh thấy em tuổi cũng không còn nhỏ, qua hai năm nữa chờ em già rồi thì không gả được nữa đâu. Em yên tâm, chị tìm cho em vài đối tượng xem mắt, đủ cho em chọn rồi.”

"Ai cho tôi tìm đối tượng cho tôi?"

Trần Tuệ Như rống to.

Tôi sợ tới mức trốn sau lưng Hàn Bân tố cáo.

"Chồng ơi, em có ý tốt mà sao cô ấy lại không vui như vậy?"

“Để anh nói em ấy một chút, vợ em đừng sợ.”

Hàn Bân kéo tay Trần Tuệ Như qua một bên, thấp giọng an ủi: "Em biết rõ cô ấy bị bệnh, không chịu nổi k1ch thích rồi mà sao không thuận theo ý cô ấy?"

“Hàn Bân anh điếc sao? Cô ta muốn giới thiệu đối tượng cho em đấy!”

"Không phải chỉ là đối tượng kết hôn thôi sao, em phản ứng lớn như vậy làm gì!"

"Được, em đi xem mắt anh cũng không ngại đúng không? Có phải Triệu Thiến nói ngày mai em kết hôn thì em phải kết hôn luôn không?"

Hàn Bân nhìn thoáng qua bụng cô, ta giọng nói lại hạ thấp xuống một chút.

"Đương nhiên là anh để ý rồi nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng em đừng quên chúng ta ở đây vì điều gì, nếu không dỗ ngọt cô ấy trước thì sau này chúng ta sống sao cơ chứ?"

Trần Tuệ Như tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng lên nhưng cũng không có gì để nói.

Cô ta là hoa hồng tơ hồng bám vào người Hàn Bân.

Tôi chắc chắn, cô ta không có dũng khí rời đi.

Quả nhiên, hai phút sau Hàn Bân mang cô ta đến xin lỗi tôi.

“Bà xã, vừa rồi anh đã làm công tác tư tưởng cho em họ rồi, em ấy đồng ý đi xem mắt. Còn nữa, vừa rồi thái độ của em ấy đối với em không tốt nên muốn xin lỗi em đó!”

Trần Tuệ Như nhìn Hàn Bân một lúc rồi cúi đầu chào tôi.

“Thật sự xin lỗi chị họ, lúc nãy em nói hơi lớn tiếng nên dọa đến chị rồi, em thật sự xin lỗi.”

Tôi liên tục quơ tay liên tục, ra vẻ mình rất hào phóng.

“Không sao, đều là người một nhà, chị sẽ không tức giận.”

Bởi vì người cô ta sắp tức giận chính là cô ta.

Quả nhiên, ngày hôm sau cô ta nổi giận xông vào.

“Triệu Thiến, cô cố ý đúng không?”

“Cái gì?”

“Người góa vợ, người què, còn có người già đến mức có thể làm bố tôi được, vì nhường nhịn cô nên tôi đã nhẫn nhịn như vậy, cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi thử xem, cô giới thiệu cho tôi mấy người phế như vậy không phải cô ý sao?"

Tôi nghe xong liền cười rộ lên

“Bây giờ cô mới nhìn ra sao? Chậc, thật sự quá ngu ngốc.”

“Cô dám mắng tôi?Quả nhiên cô cố ý, tôi…”

Nói xong, cô ta giơ bàn tay lên hung hăng tát tôi một cái.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì Hàn Bân Bân đã bắt được bàn tay của cô ta.

“Em làm gì vậy?”

"Chồng, cuối cùng em cũng tới rồi, cô ta muốn đánh em, ô ô ô..."

Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình, diễn xuất như thật.

“Hàn Bân, em đánh cô ta là còn nhẹ, do cô ta gây chuyện với em trước.”

Trần Tuệ Như vừa dứt lời, bàn tay Hàn Bân không chút do dự mà rơi vào trên mặt cô ta.

“Câm miệng! Sao vợ tôi có thể gây chuyện với cô được chứ, cô đừng nói bậy!”

Lúc này Trần Tuệ Như mới kịp phản ứng lại mà ôm mặt nhìn về phía Hàn Bân với vẻ mặt khó tin.

“Anh, Anh dám đánh tôi. Hàn Bân, anh còn là người sao?”

Anh ta sao, đã sớm không phải là con người nữa rồi.

Anh ta là cặn bã.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



14

Đối với việc Trần Tuệ Như và Hàn Bân đánh nhau, không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Thậm chí, tôi còn thảnh thơi ăn quýt xem kịch.

Hai người này có qua có lại, tôi một tát anh một quyền.

Khi Trần Tuệ Như bị Hàn Bân đẩy ngã xuống đất, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đã đến lúc kết thúc trò hài này rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi rồi.

Cho đến khi cảnh sát đến, Hàn Bân cũng không biết là do tôi điện.

Lúc anh ta bị cảnh sát cưỡng chế mang đi thì còn dặn dò tôi: "Thiến Thiến, nhớ cứu anh ra nhé.”

“Được, ông xã, anh chờ em.”

Hàn Bân nói với cảnh sát, anh ta là chồng tôi.

Nhưng hộ khẩu của anh ta đã bị tôi bán đi rồi.

Một người ngay cả tang lễ cũng từng tổ chức rồi thì sao tôi có thể thừa nhận anh ta là chồng tôi cơ chứ?

Bố mẹ chồng tới tìm tôi, tôi cũng đóng cửa không gặp.

Rất nhanh đã có người dọn vào căn nhà đã bán đi, hai người đó không thấy tôi đâu liền náo loạn đến mức làm cho chủ nhà phải báo cảnh sát.

Chỉ có cảnh sát mới liên lạc được với tôi.

Nghe nói anh ta và bố mẹ đã làm DNA để chứng minh mình là Hàn Bân thật.

Thật lố bịch.

Muốn làm Hàn Bân thì làm, không muốn làm thì giả chết.

Anh ta thật sự cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm sao?

Khi anh ta thừa nhận mình là Hàn Bân thì báo ứng của anh ta cũng tới.

Giả c.h.ế.t trốn nợ, không chỉ có Tôn Bưu muốn kiện mà tôi cũng muốn kiện.

Là nạn nhân lớn trong cuộc hôn nhân này, tôi đã thu thập đủ chứng cứ anh ta sống chung với Trần Tuệ Như để trình lên tòa án khởi tố.

Hầu như ngày nào tôi cũng nhận được thư từ nhà tù.

Trong thư đều là những lời thú tội với tôi.

Đàn ông sao, đều là mấy tên khẩu thị tâm phi.

Anh ta thừa nhận mình làm sai, nói đơn giản hơn là muốn tôi cứu anh ta ra.

Ba tháng sau khi anh ta vào tù, tôi đã vào gặp anh ta một lần.

Không ngờ, mới ba tháng ngắn ngủi mà anh ta đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đầu đầy tóc bạc.

So với tôi kiếp trước cũng không kém nhau là bao.

Anh ta nhìn tôi vô cùng kích động: "Thiến Thiến, Thiến Thiến, em biết anh yêu em đúng không?”

Tôi cười, không phủ nhận.

Có yêu nhưng đó là trước kia.

"Thiến Thiến, em tin anh, chỉ cần anh ra tù thì anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, anh sẽ đối xử tốt với con gái, chúng ta vẫn là người một nhà được không?"

“Không được, Hàn Bân, đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh, lại càng không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh. Nhà là bố mẹ tôi mua, xe cũng vậy, tôi đã sớm bán hết nó đi rồi. Đây cũng không tính là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, dù sao khi đó anh đã c.h.ế.t rồi.”

Anh ta sửng sốt thật lâu, sau khi kịp phản ứng mới hét to:

“Triệu Thiến! Tất cả những thứ này đều là cô làm đúng không?”

"Sai rồi, là anh tự làm tự chịu!"

Khi tôi bước ra khỏi cửa trại thì ánh mắt trời ấm áp chiếu vào người tôi

Đã lâu lắm rồi tôi không cảm nhận được ánh nắng mặt trời đẹp như vậy.

Bố mẹ Hàn Bân bởi vì không chấp nhận được sự thật anh ta vào tù, lại không có tiền khám bệnh nên rất nhanh sau đó đã lần lượt qua đời.

Mà tôi xin vào đại học nước ngoài, mang theo con gái mở ra cuộc sống mới.

Không hỏi đường tới như thế nào mà chỉ nhìn về phía trước.
 
Back
Top Bottom