Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 10: Chương 10



Ta cúi đầu, mỉm cười e thẹn.

Tiêu Mặc nhìn ta, ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt lịm.

Hắn ho khẽ, trên khăn tay đã lấm tấm m.á.u đỏ.

"Vương gia!"

Có người muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt đi:

"Không sao. Bổn vương vốn định uống cùng chư vị một chén, chỉ tiếc thân thể không khoẻ, đành phải cáo lui trước. Mời các vị cứ tự nhiên."

Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm, bước chân lảo đảo, rời đi trong vẻ thê lương.

Đợi hắn đi xa, ta mới lặng lẽ ngồi xuống, từng chút một lấy lại nhịp thở.

Ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, ta đã nhận ra ánh mắt hắn nhìn ta có điều khác thường.

Thì ra, ta đoán đúng rồi, hắn thực sự cũng đã trọng sinh.

Nếu đã trọng sinh, vì sao hắn còn đến tìm ta, mà không đi tìm thanh mai trúc mã của mình?

Chẳng lẽ vì thấy ta đã c.h.ế.t, nên mới hối hận?

Ta siết chặt lấy chén trà, ngón tay trắng bệch.

Nhưng hối hận thì có ích gì?

Nếu ta không trọng sinh, ta nào còn cơ hội chờ hắn bù đắp!

Ông trời đã cho ta một lần nữa sống lại, tỉnh táo đối mặt tất cả, ta nhất định phải sống thật tốt.

Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bước lại vết xe đổ ngày xưa.

15

Yến tiệc kết thúc, rất nhiều người đã uống say, ba người một nhóm, năm người một hội, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ta cáo từ Công chúa Vinh Xương, rời khỏi Thuỷ Tạ, lại chạm mặt Tiêu Mặc đang đi tới.O mai d.a.o Muoi

Ta vốn định lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy, nào ngờ hắn đã nhanh chóng chặn trước mặt ta:

"Thẩm cô nương."

Hắn sắc mặt đã khá hơn nhiều, cúi đầu nhìn ta, khóe môi miễn cưỡng treo một nụ cười:

"Thẩm cô nương định về rồi sao?"

"Vâng, Vương gia." Ta cười gượng.

"Phụ mẫu cùng ca ca thần nữ đều đang chờ thần nữ trở về."

"Không biết Thẩm cô nương có thời gian, nghe ta nói mấy câu chăng?"

"E rằng... không có."

Ta cười gượng, thật lòng không muốn đơn độc ở lại cùng hắn, nhưng nhất thời cũng không tìm ra cớ gì để thoát thân.

Đúng lúc đó, không xa, Phó Hạc Dương đang bước nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy ta, hơi do dự một chút rồi sải bước đi tới:

"Gia Ngư, chẳng phải đã hẹn cùng nhau về nhà sao? Sao giờ mới ra?"

Hắn hành lễ với Ninh Vương, cười tủm tỉm nhìn ta.

Ta như thấy được cứu tinh, vội vàng đáp:

"Chỉ là bị chậm trễ một chút thôi, đi nào đi nào, chúng ta cùng về!"

Dứt lời, không thèm nhìn Tiêu Mặc thêm lần nào, ta kéo lấy cánh tay Phó Hạc Dương, chạy vội đi.

Ra tới cổng ngoài, thấy Tiêu Mặc không đuổi theo, ta mới buông tay hắn ra.

Nụ cười trên mặt Phó Hạc Dương cũng ngay lập tức biến mất:

"Ta đi đây."

"Khoan đã!"

Ta vội vàng chạy theo.

Hắn bước rất nhanh, ta gần như phải chạy mới đuổi kịp:

"Phó Hạc Dương, huynh đặc biệt tới đón ta sao?"

Hắn mặt lạnh, hàm hồ ừ một tiếng.

"Tại sao vậy?"

Ban đầu hắn không định trả lời, đi một đoạn, lại bỗng nhiên dừng bước:

"Chỉ là... ta nghĩ ngươi hẳn không muốn nói chuyện với ngài ấy."

"Sao huynh biết?"

"Trên tấm thẻ cầu duyên của ngươi, từng viết tên ngài ấy." Hắn nói chậm rãi.

"Sau lại đích thân lấy xuống, trong miếu Nguyệt Lão, ngươi còn nói trước mặt ngài ấy rằng ngươi đã thích người khác. Ta nghĩ, hẳn là ngài ấy đã làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét. Nữ tử mà, một khi không thích nữa, thì ghét tới tận xương tuỷ. Ngươi nhất định không muốn gặp ngài ấy nữa."

Thì ra là vậy.

"Huynh thật tốt." Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.

Hắn đắc ý một thoáng, sau đó lại nhanh chóng lạnh mặt:

"Chỉ là tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì với ngươi đâu."

"Ta có nói huynh thích ta đâu. Hứ, ta đi đây!"

Ta hừ một tiếng, vẫy tay bỏ hắn lại, chạy đi tìm Thu Hà.

16

Hôm sau, ta và ca ca ở nhà nghiên cứu bàn cờ mười sáu ô.

Thu Hà chạy vào vườn sau, do dự nói:

"Phó tiểu tướng quân đang đi tới đi lui trước cổng phủ."

Ca ca ta dừng đũa lại:

"Hắn ở ngoài đó làm gì vậy?"

"Không biết... Ngài ấy đứng từ xa, quay qua quay lại, đã gần một canh giờ rồi. Nô tì cũng không biết ngài ấy chỉ đi ngang qua hay là muốn vào phủ, mà nô tì cũng không dám hỏi."

"Để ta ra xem."

Ta cũng đứng dậy, nấp sau lưng ca ca, theo ra ngoài.O Mai d.a.o Muoi

Ca ca mở cửa, quả nhiên thấy Phó Hạc Dương ở không xa, đi đi lại lại, bộ dạng tràn đầy tâm sự.

"Này, Phó Hạc Dương! Ngươi làm gì đó?"

Phó Hạc Dương giật mình:

"Ơ, Thẩm Hựu Tư à... Ta, ta không có gì, chỉ tiện thể đi dạo thôi."

"Vậy sao ngươi cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta? Vào uống chén trà đi?"

"Không không, ta đi chỗ khác dạo tiếp."

Phó Hạc Dương cười gượng, quay người đi được hai bước, lại quay lại:

"Thẩm Hựu Tư, hay là... ta vào nhà ngươi dạo một chút?"

Thấy hắn sắp bước vào, ta vội vàng chạy về phòng ăn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Chẳng bao lâu, ca ca đã dẫn hắn đến.

Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói.

Chỉ uống trà, ngồi đó lặng lẽ, nhìn ta chơi bàn cờ mười sáu ô.

Ta ngẩng đầu lên, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì, ngắm nghía tách trà trong tay.

Không bình thường chút nào.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 11: Chương 11



Một lát sau, ca ca bị phụ thân gọi ra tiền sảnh, ta ngồi buồn chán, bèn hỏi Phó Hạc Dương:

"Huynh đã uống cạn cả một bình trà rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Ta? Không có chuyện gì mà."

"Ồ, không có thì thôi, ta muốn về phòng nghỉ rồi, huynh cứ tự nhiên."

Thấy ta sắp đi, hắn mới vội vàng đuổi theo:

"Đợi đã, Thẩm Gia Ngư!"

Ta dừng bước, ngạc nhiên nhìn hắn.

Chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, hồi lâu, như hạ quyết tâm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Thực ra hôm nay ta có chuyện muốn nói. Hôm qua ta đã gạt nàng."

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ:

"Ta nói ta không có ý gì với nàng, là gạt nàng."

"Huynh nói gì cơ?"

Phó Hạc Dương hít sâu một hơi, lần này không trốn tránh nữa, thẳng thắn nhìn ta, ánh mắt chân thành:

"Ta nói, ta thích nàng."

Hắn không phải... nên hận ta sao?

Ta vội quay mặt đi, dùng tay áp lên mặt đang nóng ran không rõ vì sao, quát:

"Huynh, huynh nói linh tinh cái gì đó!"

"Ta không nói linh tinh."

Trong sân đột nhiên nổi lên một trận gió, mái tóc ta bị thổi tung.

"Thẩm Gia Ngư, ta biết chuyện này có phần đường đột. Ta cũng không cần nàng lập tức đáp lại, nàng cứ từ từ suy nghĩ. Trước khi có câu trả lời, ta sẽ luôn chờ đợi."

Không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng cây hải đường trong sân xào xạc theo gió.O Mai Dao Muoi

Ta từng là người c.h.ế.t một lần, thế mà lúc đối mặt chuyện thế này, vẫn không tránh khỏi bối rối.

Một lúc lâu sau, ta mới bình tĩnh lại, quay đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Phó Hạc Dương.

Thực ra, hắn rất tốt, tướng mạo tuấn tú, gia thế cũng vừa phải, đều rất ổn.

Chỉ là...

Chỉ là ở kiếp trước, hắn đã c.h.ế.t trận dưới chân núi Hạ Lan khi tuổi còn rất trẻ.

Tính ra, cũng chỉ còn chưa đầy một năm nữa.

Ở kiếp này, rất nhiều chuyện đã thay đổi, vậy vận mệnh của hắn, cũng có thể thay đổi được chăng?

Đang mải nghĩ, Thu Hà hớt hải chạy vào:

"Tiểu thư! Mau ra tiền sảnh xem, Ninh Vương điện hạ đến cầu hôn rồi!"

17

Ta và Phó Hạc Dương gần như đồng thanh kêu lên:

"Cái gì?"

Tiêu Mặc điên rồi sao!

Ta vội vàng cất bước, nhanh chóng chạy tới tiền sảnh.

Sau cánh cửa nhỏ, ta nghe thấy tiếng cười khúm núm của phụ thân:

"Không phải thần không đồng ý, mà là cửa nhà thần quá thấp, tiểu nữ thực sự... thực sự không dám trèo cao a!"

"Đại nhân là lo lắng tiểu thư nhà mình sau này sẽ chịu ấm ức sao? Bản vương có thể đảm bảo, nếu tiểu thư đồng ý gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức, ngoài nàng ra, sẽ không có người thứ hai."

"Ài, chuyện này... chuyện này..."

"Ta không đồng ý!"

Không thể nhịn nổi nữa, ta đẩy cửa nhỏ bước ra.

Phụ thân ta kinh hãi kêu lên:

"Gia Ngư, con ra đây làm gì?"

"Phụ thân, con không đồng ý!"

Ta thẳng thắn nhìn Tiêu Mặc, nói:

"Ninh Vương điện hạ, thần nữ với ngài chỉ mới gặp mặt đôi ba lần, ngài hoàn toàn không hiểu gì về thần nữ, sao lại đến cửa cầu hôn được chứ?"

Tiêu Mặc đứng lên, thần sắc bình tĩnh:

"Bản vương muốn nói với tiểu thư mấy câu, chư vị có thể lui ra trước không?"

Hắn đã nói vậy rồi, mọi người cũng chỉ đành lui ra ngoài.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, Tiêu Mặc mới quay lại nhìn ta, ánh mắt ôn hòa:

"Ta dọa nàng sợ rồi sao?"

"Đúng vậy."

Ta siết chặt ngón tay, hỏi hắn:

"Vương gia, thần nữ có thể hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài thích thần nữ ở điểm nào?"

"Nàng thông minh, xinh đẹp, phẩm tính thuần khiết, như vậy còn chưa đủ sao?"

"Những cô nương như thế, thiên hạ thiếu gì!"

"Nhưng nàng khác họ."

"Chẳng có gì khác cả, Vương gia, ngài địa vị tôn quý, muốn loại nữ tử nào mà không có? Sao cứ nhất quyết phải là thần nữ? Dù ngài có nói thế nào, thần nữ cũng không đồng ý."

Không gian lặng ngắt như tờ.O Mai Dao Muoi

Trong mắt Tiêu Mặc bùng lên cơn giận, hắn cố kìm nén, giọng khàn khàn hỏi ta:

"Nàng kháng cự bản vương như vậy, chẳng lẽ là vì Phó Hạc Dương?"

Ta quay mặt đi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hắn giận quá mà bật cười:

"Nàng thực sự muốn lấy hắn? Nhưng hắn có thể cho nàng cái gì? Thẩm Gia Ngư, làm chính phi của bản vương, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất kinh thành này, nàng muốn gì cũng có thể có. Một vị trí chính phi của Ninh Vương, chẳng lẽ lại không bằng phu nhân của một gã ngũ phẩm tướng quân nho nhỏ?"

"Vương gia đang trách thần nữ không biết điều sao?"

Hắn khựng lại:

"Bản vương không có ý đó!"

Ta và hắn, đều đang quá căng thẳng.

Cãi vã như thế này, quả thật rất khó coi.

Ta nén giận, sau một lúc lâu, cố gắng giữ giọng điệu bình thản mà nói với hắn:

"Vương gia, ngài quyền thế ngập trời, nhưng lại không hiểu thần nữ muốn gì. Thần nữ không cần địa vị cao sang, cũng không cần quyền thế ngút trời. Thần nữ chỉ muốn tự do tự tại, bên cạnh người thân, sống một cuộc đời bình dị."

"Những điều đó, bản vương đều có thể cho nàng!"

"Ngài không thể."

Tiêu Mặc, ta từng gả cho hắn rồi.

Những ngày làm vương phi ấy, ngoại trừ chút ít sự quan tâm bố thí của hắn, ta chẳng có gì cả.

Không được gặp người thân, không được buông thả bản thân, thậm chí không thể thoải mái cười đùa.

Ta không muốn, không muốn lặp lại những tháng ngày đó thêm lần nào nữa.

"Thần nữ đã nói rất rõ ràng rồi, xin Vương gia quay về cho."

Ta không nhìn hắn nữa, lạnh lùng xoay người rời đi.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 12: Chương 12



18

Đêm hôm đó, sau khi Tiêu Mặc tới nhà ta, Phó Hạc Dương vác một cái bọc nhỏ, chuyển sang ở tạm trong căn nhà hoang đối diện nhà ta.

Khi ta chạy ra xem, hắn toàn thân dính đầy bụi đất, ngồi bệt trước cổng.

"Huynh đang làm gì vậy, Phó Hạc Dương?"

Hắn ôm chặt cái bọc, người lấm lem, đáp:

"Ta sợ vừa đi khỏi thì có người đến đào tường nhà ta."

"Ai là tường của huynh? Ta chẳng muốn lấy chồng đâu."

Hắn cứng họng, không thốt nên lời.

Ta tựa vào cánh cửa, trêu chọc hắn:

"Phó Hạc Dương, huynh chẳng phải được dạy dỗ rất nghiêm khắc sao? Huynh chạy đến nhà ta thế này, lệnh tôn lệnh đường có biết không?"

Hắn đỏ bừng vành tai:

"Ta đã nói trước với họ rồi, họ biết cả."

Đến lượt ta cảm thấy xấu hổ.

Một lúc sau, ta đóng cửa lại:

"Tùy huynh thôi, ta mặc kệ."

Từ sau lần bị ta từ chối, Tiêu Mặc vẫn không chịu buông tay.

Hắn cứ cách vài hôm lại sai người đem quà tới nhà ta, lúc thì bánh ngọt trong cung, lúc thì vật phẩm cống nạp từ Tây Vực.

Chuyện này khiến ai ai cũng biết.

Phụ thân và mẫu thân dường như cũng bắt đầu động lòng, còn nói Tiêu Mặc thật ra cũng là người tốt.O Mai Dao Muoi

Ta chỉ cúi đầu im lặng.

Có lẽ hắn thực sự hối hận rồi, đau lòng đến mức quyết tâm bù đắp.

Nhưng chuyện của kiếp trước, trong lòng ta như một ngọn núi, dù hắn làm gì, ta cũng không thể vượt qua nổi.

Hai ngày sau, đến ngày sinh thần của tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân bận rộn không đi được, chỉ có ta và ca ca cùng trở về Bình Thành.

Trên đường, khi đi ngang qua một quán trà nhỏ, bốn người chúng ta, từ ba hướng khác nhau, cùng tiến vào.

Ta và ca ca từ hướng nam, Tiêu Mặc từ hướng tây, còn Phó Hạc Dương từ hướng bắc.

Những người vốn dĩ muốn tránh né nhau, giờ phút này lại tụ họp đông đủ.

Phó Hạc Dương nghiến răng cười gượng:

"Vương gia, thật khéo, ngài cũng tới tận nơi xa thế này để uống trà?"

Tiêu Mặc lạnh lùng cười nhạt:

"Xem ra Phó tiểu tướng quân cũng đã nghe nói, trà ở đây, hương vị không tệ."

Ông chủ quán trà bên cạnh vui mừng quá đỗi:

"Quán trà nhỏ bé của ta, danh tiếng lại vang xa thế sao?"

Hai người họ đồng thanh quát:

"Không liên quan đến ngươi, mang trà lên!"

Ông chủ lập tức ngậm miệng, tiu nghỉu đi pha trà.

Ta im lặng ngồi đó, không dám lên tiếng.

Ca ca ta thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lấy ra bánh nếp trong lòng, chia mỗi người một cái:

"Đã đến đây cả rồi, ăn miếng bánh trước đã."

Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương đều nhận lấy bánh, nhưng không ai ăn, chỉ lạnh lùng nhìn nhau.

Ta và ca ca thì vùi đầu ăn bánh, không dám hé nửa lời.

19

Khi đến Bình Thành, hai người kia đều “tiện đường” mà đi theo sau chúng ta.

Ta và ca ca ôm nhau khóc nức nở:

“Ca, chuyện này là sao chứ?”

“Chứ còn gì nữa, bánh thì chia xong hết rồi, mà họ ra cửa lại không mang cơm!”

Nói xong lại tiếp tục ôm nhau khóc.

Khi đi đến huyện Lộc, ta không biết có phải ăn trúng gì đó không mà đột nhiên phát sốt, nôn mửa, toàn thân rã rời, không thể tiếp tục lên đường.

Ca ca đành phải gửi ta ở nhà họ hàng tại huyện Lộc, nhờ Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương trông coi giúp, còn huynh thì một mình đi Bình Thành.

Không ai ngờ được, chỉ một ngày rưỡi sau khi huynh ta rời đi, huyện Lộc đã bị một bọn cướp hơn trăm người tấn công cướp bóc.

Lúc đó tình hình rất nguy cấp, Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương chỉ đành giao ta cho người thân, giấu trong mật thất, còn họ thì xông ra ngoài, tổ chức người phòng thủ trong huyện kháng cự lại bọn cướp.

Từ sáng đến tối, chúng ta đóng chặt cửa, không dám phát ra tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.t không ngừng ở bên ngoài, nhưng không ai thấy họ quay trở lại.

Có người liều mạng chạy ra ngoài xem tình hình, lúc về thì khóc không thành tiếng:

“Xong rồi, đại phu nhân ơi, thì ra bọn cướp đó là một lũ với người Đát Đát, giờ đám Đát Đát đã tràn vào thành, đốt nhà g.i.ế.t người rồi!”

Ta là người Triều Tông, vừa nghe thấy hai chữ “Đát Đát” thì không thể không sợ hãi.O mai Dao muoi

Người thân lập tức hoảng loạn:

“Trời ơi, giờ phải làm sao đây?”

Một nha hoàn nói: “Đại phu nhân, chúng ta chạy đi thôi, phía đông thành có một chỗ hổng, chắc bọn cướp chưa phát hiện ra, chúng ta từ đó chạy thoát đi! Trễ thêm chút nữa, lửa cháy tới, thì cũng c.h.ế.t thôi!”

“Phải rồi, chạy đi! Mang theo đồ quý giá, mau lên!”

Bà ta vừa nhấc chân, lại quay đầu nhìn ta.

Ta quá yếu, bà ta không muốn dẫn ta theo:

“Xin lỗi Gia Ngư, bá mẫu cũng hết cách rồi!”

Dứt lời, cả nhà họ vội vàng, chỉ lấy bừa vài món đáng giá rồi mở mật thất chạy trốn.

Nha hoàn đó chạy được vài bước, lại quay lại, gỡ đôi ngọc bội hình song ngư bên hông ta xuống, rồi mới đuổi theo bọn họ.

“Đừng bỏ ta lại…”

Căn nhà bị đốt cháy.

Toàn thân ta như bị rã rời, nhờ vào ý chí sinh tồn mà lết xuống khỏi giường, bò ra khỏi mật thất, đuổi theo về phía cửa sau, nhưng mới đi được một đoạn, đầu óc đã choáng váng quay cuồng, ta ngã quỵ xuống đất.

Một đám người chạy tới, có kẻ lắp bắp nói:

“Đại… đại ca, phía trước có một mỹ… mỹ nhân!”

“Mày phải gọi ta là Thái Thú! Đã nói bao nhiêu lần rồi hả!”

Kẻ đó bước lại gần, nắm lấy cằm ta, ánh mắt lộ vẻ vui mừng:

“Là ngươi!”

Hắn cười lớn:

“Ở trong núi, ta thấy Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương cứ bám theo ngươi, chắc hai tên đó đang tranh giành vì ngươi phải không? Ha ha, chúng g.i.ế.t bao nhiêu huynh đệ của ta, đêm nay, ta – Tào Dự – sẽ khiến người phụ nữ mà bọn chúng quan tâm nhất trở thành Thái Thú phụ nhân của ta!”

“Ngươi… có ý gì?”

Hắn nhe răng cười, gọi đám thuộc hạ kéo ta đi:

“Đưa nàng ta về, đêm nay ta sẽ động phòng!”
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 13: Chương 13



20

Huyện Lộc đã hoàn toàn rơi vào tay địch.

Tên Tào Dự kia, đã tự xưng là Thái Thú, chiếm lấy phủ Thái Thú làm của riêng.

Lúc ta bị trói trong phòng, hắn đang ở bên ngoài cùng bọn người Đát Đát nâng chén mừng chiến thắng.

Ta nghe tiếng cười nói hả hê bên ngoài, lòng ta như c.h.ế.t lặng một nửa.

Huyện Lộc thất thủ, quân Đát Đát đã g.i.ế.t vào thành, e rằng Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương… cũng đã bỏ mạng rồi.

Nếu như họ không đi theo ta, có lẽ đã không phải c.h.ế.t.

Kiếp trước, huyện Lộc rõ ràng chưa từng bị xâm chiếm. Cớ sao kiếp này, mọi thứ đều đổi thay?

Đến chạng vạng, Tào Dự đạp cửa bước vào, thấy ta rơi lệ thì bật cười:

“Khóc gì vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ động phòng của chúng ta mà.”

Ta ngưng lệ, nghiến răng nhìn hắn:

“Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương đâu?”

“Thì ra ngươi khóc vì chuyện đó!”

Hắn cười lớn: “Yên tâm, bọn chúng chưa c.h.ế.t đâu. Chỉ là… cũng chẳng còn sống được bao lâu.”

“Bọn họ ra sao rồi?” Ta ánh mắt lóe sáng.

Tào Dự hứng thú nhìn ta:

“Không ngờ ngươi lại quan tâm bọn chúng đến thế.”

Nói rồi, hắn lôi ta ra ngoài.

Trên sân luyện võ của phủ Thái Thú, hai cột trụ lớn, mỗi cột đều trói một người.O Mai Dao muoi

Phó Hạc Dương và Tiêu Mặc đều đã gần như hấp hối, toàn thân đẫm m.á.u.

Thấy ta bị trói dắt ra, cả hai vùng vẫy dữ dội.

“Gia Ngư!” Cả hai cùng gọi.

Tiêu Mặc ho ra một ngụm m.á.u, đôi mắt đỏ ngầu:

“Ngươi định làm gì? Mau thả nàng ra!”

Tào Dự đắc ý cười:

“Tiêu Mặc, ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao? Đêm nay, để ngươi tận mắt nhìn thấy người con gái ngươi yêu bị ta làm nhục, xem ngươi còn dám ngẩng đầu được không!”

“Cầm thú!”

Ta không nỡ nhìn thân thể họ bê bết m.á.u, nhắm mắt lại, hỏi hắn:

“Ngươi định xử lý họ thế nào?”

“Dĩ nhiên là tra tấn đến c.h.ế.t.”

Tào Dự đảo tròng mắt: “Nhưng, ta có thể cho một người sống sót.”

“Ý gì?”

Hắn đưa ta một cây cung:

“Chỉ cần ngươi g.i.ế.t một trong hai người, kẻ còn lại sẽ được sống.”

Đầu ta lập tức trống rỗng.

Ta… chưa từng g.i.ế.t ai.

Tào Dự giơ đao, kề lên cổ ta:

“Một c.h.ế.t hai sống hay cả ba cùng c.h.ế.t, ngươi tự chọn.”

Ta ngây dại nhìn Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương.

Họ cũng đang nhìn ta.

“Ngươi nói có giữ lời không?”

“Dĩ nhiên là giữ. Ngươi chọn đi. Không chọn, ta g.i.ế.t cả ba ngay.”

Ta không thể xác định hắn có nói thật không, nhưng lúc này, người là dao, ta là cá, ta đã bị đẩy lên giàn hỏa, không còn đường lui.

Ta buộc phải lựa chọn, đánh cược một người có thể sống.

Ta giương cung, lắp tên, nhắm về phía trước.

Họ đều đang nhìn ta.

Ta không dám nhìn vào mắt họ, tim như bị một bàn tay thô bạo bóp nghẹt, ta không thở nổi.

Giọng Tào Dự rít bên tai, như quỷ dữ thì thầm:

“Đừng run tay, nếu ngươi không có sức, ta chọn thay.”

Không.

Ta sẽ tự mình làm.

Cuối cùng, ta khép mắt lại.

Mũi tên bay ra, xuyên thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Mặc.

Thời gian như ngừng lại.

Hắn khựng lại, khẽ mỉm cười:

“Gia Ngư…”

Chỉ một thoáng sau, ánh sáng trong mắt hắn tắt đi, đầu gục xuống, không còn động đậy nữa.

Ta ném cây cung đi, toàn thân run rẩy, chỉ nghe tiếng cười lớn của Tào Dự vang lên:

“Tốt! Làm tốt lắm!”

Một lúc sau, ta lại bị người ta lôi trở vào phòng, Tào Dự đã đi đâu, ta không còn nhớ, dường như bị ai đó gọi đi rồi.

Ta hoảng hốt mơ hồ, như thể hồn phách đã rời khỏi xác.

Tiêu Mặc.

Chúng ta huề nhau rồi. Ta sẽ không còn hận ngươi nữa. Kiếp sau… mong rằng đôi ta đừng bao giờ gặp lại.

21

Trăng đã lên tới đỉnh trời, vậy mà Tào Dự vẫn chưa quay lại.

Cơn sốt trong người ta dần lui, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Ta bắt đầu quan sát xung quanh, suy tính đường thoát thân.O Mai Dao Muoi

Đột nhiên, có người từ phía sau bịt miệng ta lại:

“Gia Ngư, là ta, đừng lên tiếng.”

Là Phó Hạc Dương!

Ta vui mừng quay đầu nhìn lại.

Hắn mím môi khẽ cười, nhanh chóng cắt đứt dây trói trên người ta, kéo ta nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau.

Đám lính canh bên ngoài đã bị hắn âm thầm giải quyết.

Chúng ta men theo chân tường lặng lẽ đi tới cửa, Phó Hạc Dương ôm lấy eo ta, đưa ta nhảy qua tường.

Vừa chạm đất, ta mới phát hiện Tiêu Mặc đã được hắn mang ra trước, đang được đặt tạm dưới chân tường.

“Ngài ấy sao rồi?” Ta khẽ hỏi.

“Mũi tên của nàng lệch hướng, không trúng chỗ hiểm.”

Không còn thời gian để giải thích gì thêm, Phó Hạc Dương cõng Tiêu Mặc lên lưng, tay kia nắm lấy tay ta, đưa cả ba chúng ta lao vào màn đêm.

Chẳng bao lâu sau, phủ Thái Thú phát hiện chúng ta biến mất, lập tức điều một đội quân lớn đuổi theo.

Phó Hạc Dương dẫn chúng ta chạy đông trốn tây, cuối cùng chui vào một cái giếng cạn để ẩn náu.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 14: Chương 14



Chỉ đến khi nghe tiếng chân binh lính rầm rập chạy ngang đầu, ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thì thào hỏi:

“Sao huynh trốn ra được?”

Hắn cười khẩy một tiếng:

“Bọn man rợ đó vốn chẳng phải đối thủ của ta, chỉ nhờ thuốc mê mới hạ được ta. Giờ thuốc đã tan, mấy sợi dây đó, giữ nổi ta sao?”

“Thì ra là vậy. Nhưng… chúng ta phải trốn ra ngoài kiểu gì?”

“Yên tâm. Quân đội Phó gia đang đóng gần huyện Lộc, giờ này chắc cũng đã tới nơi. Không tới hai ngày nữa, bọn Đát Đát sẽ bị đánh bật. Chúng ta chỉ cần cố gắng trốn kỹ là được.”

“Được.” Ta gật đầu, lại quay sang nhìn Tiêu Mặc.

Phó Hạc Dương giật mình:

“Mải nói chuyện với nàng, ta quên mất phải băng bó cho ngài ấy! Mau! Trễ nữa ngài ấy sẽ mất mạng mất!”

Chúng ta ở dưới giếng suốt một ngày một đêm, mãi đến khi trời sáng hôm sau, Tiêu Mặc mới tỉnh lại.

Hắn nhìn ta, ánh mắt như tan vỡ, đầy bất cam và tuyệt vọng:

“Gia Ngư, nàng thực sự chán ghét ta đến mức ấy sao?”

“Thần nữ không chán ghét ngài.” Ta cúi đầu, nghĩ một chút rồi nói.O mai d.a.o muoi

“Chỉ là… Phó Hạc Dương là tướng quân, là người bảo vệ giang sơn, Đại Khánh không thể thiếu hắn. Còn ngài… dù sao cũng không có mấy tác dụng, cho nên…”

“Ta vô dụng sao?”

Hắn trừng lớn mắt, suýt nữa lại ho khan.

Phó Hạc Dương mặt ửng đỏ, vội vã lên tiếng:

“Gia Ngư, sao nàng có thể nói vậy? Vương gia bao năm qua đã diệt bao nhiêu phản loạn thổ phỉ, kinh thành được yên bình là nhờ có người đấy.”

Dù đang bênh vực Tiêu Mặc, nhưng trong mắt hắn, niềm vui vẫn lộ rõ, giấu cũng không giấu nổi.

Hắn nhìn ta, khóe môi hơi cong lên, rồi nhanh chóng mím lại như muốn thu lại cảm xúc.

Tiêu Mặc nhìn ta, bình tâm lại một lúc lâu, khẽ cười tự giễu:

“Ta hiểu rồi.”

“Chung quy, là ta đã thua.”

22

Ba ngày sau, khi chúng ta đã đói đến mức không nhấc nổi đầu dậy, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng tù và của triều đình.

Trong thành giao chiến suốt nửa ngày, rồi mới dần dần yên ắng lại.

Phó Hạc Dương nhặt đá đập vào vách tường.

Có người thò đầu xuống nhìn, vội vàng kêu lên:

“Dưới này còn người sống! Mau, mau tới đây!”

Vài binh sĩ thả dây xuống, lần lượt kéo từng người chúng ta lên, lại đưa nước và cháo cho chúng ta ăn.

Ta rốt cuộc cũng có chút sức lực, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy khắp nơi là hoang tàn đổ nát.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Ta nói.

Phó Hạc Dương cõng Tiêu Mặc, dắt ta hướng về cổng thành.

Ra khỏi thành, chúng ta thấy phía xa có một đám người vây quanh thứ gì đó.

Ở giữa, một nam nhân ngã gục dưới đất.

Ta nhìn kỹ, trong lòng chấn động: Là ca ca của ta!

“Đó... đó là ca ca ta! Ca ca ta làm sao vậy?”

“Ca ca!”

Ta vội vàng chen vào đám người.

Một người bên cạnh vội nói:

“Ngươi là muội muội của công tử này à? Ôi trời, vị công tử này cứ tưởng ngươi c.h.ế.t rồi, nên ngất xỉu mất!”

“Cái gì?”

Ta cuống quýt đỡ lấy ca ca.

Phó Hạc Dương cũng vội vàng chen vào, giúp ta bấm nhân trung cho huynh ấy.

Chốc lát sau, ca ca tỉnh lại, vừa mở mắt đã đỏ hoe, bật khóc không thành tiếng:

“Muội muội ta... Muội muội ta c.h.ế.t rồi! Muội muội ta c.h.ế.t rồi!”

Phó Hạc Dương nhanh chóng nói:

“Không c.h.ế.t! Không c.h.ế.t! Muội muội ngươi vẫn còn sống!”

“Muội ấy c.h.ế.t rồi! Muội ấy c.h.ế.t rồi!”

Ca ca chỉ vào t.h.i t.h.ể nữ nhân bị vùi một nửa dưới chân thành, khóc đến nghẹn ngào:

“Chúng g.i.ế.t muội ấy rồi... Muội ấy mới có mười sáu tuổi thôi mà! Gia Ngư, muội mau dẫn ca ca đi cùng đi!”

Ta nhìn kỹ lại, mới nhận ra t.h.i t.h.ể kia chính là nữ tỳ đã cướp ngọc bội hình sống ngư của ta.O Mai d.a.o muoi

Ta đoán, sau khi lấy được ngọc bội của ta, nàng đã tự đeo lên người, nhưng chưa chạy thoát được bao xa thì bị quân Đát Đát g.i.ế.t c.h.ế.t.

Đầu nàng bị vùi đất, vóc dáng lại hao hao giống ta, ca ca ta vừa trông thấy ngọc bội song ngư kia, đã tưởng rằng ta c.h.ế.t thật rồi.

Mắt ta nóng lên, lớn tiếng gọi:

“Ca! Ta còn sống đây!”

Huynh ấy sững sờ, quay ngoắt đầu lại:

“Cá nhỏ thối! Muội chưa c.h.ế.t? Muội chưa c.h.ế.t? Thế còn, còn cái kia…”

“Không phải ta!”

Ca ca khựng lại một thoáng, rồi nhào tới ôm lấy ta, bật khóc nức nở:

“Hu hu, cá nhỏ thối, ca không nên bỏ muội lại…”

“Không sao đâu, muội không phải vẫn bình an vô sự đây sao?”

Ta vỗ vỗ lưng huynh ấy, thở dài một hơi thật dài.

Qua cơn tai ương này, từ nay về sau, nhất định sẽ chỉ còn những ngày tốt đẹp thôi.

23

Sau trận chiến huyện Lộc, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ xuất binh tiêu diệt quân Đát Đát, đồng thời thu hồi những vùng đất phía Bắc đã mất.

Phó Hạc Dương theo phụ thân xuất chinh, được phong làm Trung lang tướng quân.

Kiếp này, quả nhiên nhiều chuyện đã thay đổi.

Phó Hạc Dương lẽ ra phải tới mùa xuân năm sau mới xuất quân, lần này lại sớm hơn nửa năm.

Trước ngày lên đường, ta đuổi theo tiễn hắn.

Lúc này, thiếu niên tướng quân vận bộ giáp bạc, thần sắc nghiêm nghị, hoàn toàn khác hẳn vẻ ôn hòa, trẻ con thường ngày.

Hắn hỏi ta có điều gì muốn nói.

Ta lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần:

“Đát Đát rất xảo quyệt, thường giả vờ thua trận để dụ địch truy kích. Nhất định đừng bị chúng lừa.”

Ở kiếp trước, hắn chính là vì truy kích địch mà rơi vào bẫy, tử trận nơi sa trường.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 15: Chương 15



Ta không hiểu binh pháp, càng không thể theo hắn ra chiến trường, chỉ có thể dốc lòng dặn dò.

“Còn gì nữa không?”

“Còn!”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nghiêm túc dặn:

“Phó tướng quân, ta còn ba điều ngàn vạn lần phải nhớ.”

“Ngàn vạn, ngàn vạn, ngàn vạn lần không được truy kích quân địch khi chúng đã tan tác.”

Hắn lặng lẽ nhìn ta:

“Hình như nàng cứ luôn nhấn mạnh điều này.”

“Huynh đừng bận tâm, chỉ cần nhớ kỹ là được!”

Ta nghiêm giọng.

Lặng im một lúc, hắn mím môi:

“Ta nhớ rồi. Thẩm Gia Ngư, nếu ta chiến thắng trở về, có thể tới nhà nàng cầu thân không?”

Ta ngẩn người:

“Nếu huynh còn sống trở về, ta sẽ gả cho huynh.”

“Ta nhất định sẽ sống mà trở về.”

Hắn mỉm cười, thúc ngựa đi mất.

Tháng chín, tin chiến thắng truyền về, Phó Hạc Dương g.i.ế.t địch vô số, thu hồi một vùng đất rộng lớn.

Tháng mười, quân Đát Đát bị đẩy lui tới chân núi Hạ Lan.

Ta ở nhà ngày càng lo lắng, cuối cùng quỳ gối trong Phật đường, cầu khấn cho Phó Hạc Dương bình an trở về.

Tháng mười một, tin từ biên cương báo về: Phó Hạc Dương vì truy kích địch tháo chạy, vượt biên giới, rơi vào phục kích của quân Đát Đát, từ đó bặt vô âm tín.

Kiếp trước cũng như vậy, hắn lọt vào bẫy, sống c.h.ế.t không rõ, một tháng sau truyền về tin dữ.

Ta choàng ngồi dậy, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.O Mai d.a.o muoi

Phó Hạc Dương... kiếp này, chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi vận mệnh của hắn sao?

Ta không tin.

Rõ ràng hắn đã nói với ta rằng hắn nhớ kỹ lời dặn rồi, sao có thể mắc bẫy được?

Hắn nhất định sẽ còn sống.

Ngày ngày, ta mong mỏi tin chiến báo mới.

Phụ mẫu ta đều khuyên ta đừng cố chấp nữa:

“Đã rơi vào bẫy của Đát Đát, Phó tướng quân phần nhiều... thôi, con đừng đợi nữa.”

Ngay cả Tiêu Mặc cũng tới tìm ta, khuyên ta đừng đợi.

Nhưng ta vẫn không tin.

Ngày ngày trai giới, thắp hương cầu khấn cho hắn trong Phật đường.

Nửa tháng sau, vẫn không có tin tức.

Ngay cả ta cũng sắp buông xuôi, thì biên cương bất ngờ truyền về tin khẩn:

Phó Hạc Dương từ núi Hạ Lan c.h.é.m g.i.ế.t xông ra, dẫn đại quân đập tan đại doanh quân Đát Đát.

Toàn thân ta mềm nhũn, ngã lăn ra đất.

Ta đã biết mà.

Ta biết mà!

24

Phó Hạc Dương khải hoàn trở về vào mùa xuân năm sau.

Ta và hắn, mùa thu năm ấy, thành thân.

Hôm đó, Tiêu Mặc cũng tới dự hôn lễ của ta.

Lễ vật chồng chất đầy cả con phố, gần như hắn đã mang cả gia sản của vương phủ đến.

“Vương gia làm gì vậy?”

Ta kinh ngạc hỏi.

Hắn mắt đỏ hoe, giọng run run:

“Cứ xem như, ta góp cho nàng một phần hồi môn.”

“Chừng này nhiều quá, thần nữ không dám nhận.”

“Nàng không nhận, lát nữa ta sẽ tới cướp dâu, khiến nàng không thành thân được.”

“Ngài...”

Ta nghẹn lời.

Với tính cách hắn bây giờ, thực sự làm ra chuyện đó cũng không lạ.

Không dám chọc giận hắn, ta đành phải nhận lấy, thầm nhủ sau này khi hắn thành thân, ta sẽ trả lại tất cả.

“Gia Ngư.”

Tiêu Mặc nghẹn ngào:

“Chúc nàng và Phó Hạc Dương phu thê đồng lòng, trăm điều hạnh phúc.”

Tiếng kèn, chiêng trống rộn ràng bên tai.

Nhưng ta chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Ta nghĩ, hắn hẳn là thật lòng.

Tất cả ân oán xưa cũ, đến đây coi như kết thúc.

Ta và hắn, từ nay, mỗi người một ngả.

Ta nhẹ nhàng cúi người hành lễ:

“Chúc vương gia cũng tìm được lương duyên, cả đời bình an thuận lợi, trăm điều như ý.”

25

Tiêu Mặc tận mắt nhìn Thẩm Gia Ngư bước lên kiệu hoa.

Hắn chắp tay, cúi mình chào tân lang tới đón dâu.

Tân lang ngơ ngác.

Tiêu Mặc không nói một lời, xoay người rời đi, bóng dáng cô đơn dần khuất giữa biển người.

Chẳng bao lâu sau khi về phủ, hạ nhân báo: Tạ phu nhân ở Vị Thành cầu kiến.O Mai d.a.o muoi

Tạ phu nhân, chính là thanh mai trúc mã từng được ban hôn cho người khác của Tiêu Mặc.

Hắn thần sắc bình thản, nhạt nhẽo nói ba chữ:

"Đuổi ra ngoài."

Đời trước, lúc cưới Thẩm Gia Ngư, hắn chỉ nghĩ, cưới ai cũng vậy thôi.

Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, về sau Thẩm Gia Ngư lại dần trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

Đón Tạ Ý Như hồi kinh, chỉ là chấp niệm tuổi trẻ, hắn chưa hẳn thực sự yêu nàng, chỉ đơn giản muốn chứng minh: Thứ Tiêu Mặc muốn, hắn nhất định sẽ lấy được.

Thu nạp một nữ nhân, có gì to tát đâu?

Nhưng khi trở về phủ, nhìn thấy Thẩm Gia Ngư, hắn lại không nói nên lời.

Hắn nghĩ, thôi thì đợi thêm một thời gian nữa.

Nhưng rồi Thẩm Gia Ngư phát hiện ra Tạ Ý Như.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Nàng chất vấn hắn, nữ nhân kia là ai.

Hắn giận dữ.

Hắn là vương gia, xưa nay cao cao tại thượng, đã từng bị ai chống đối bao giờ?

Thế là hắn buột miệng nói ra những lời nặng nề.

Thật ra, ngay sau khi nói xong, hắn đã hối hận.

Nhưng từ trước tới nay, đều là người khác cúi đầu trước hắn, làm gì có chuyện hắn phải cúi đầu trước ai.

Vì vậy, hắn chỉ ra lệnh đưa nàng về phủ, một lời giải thích cũng không.

Sau khi Thẩm Gia Ngư bỏ đi, Tạ Ý Như bỗng đau bụng dữ dội, suýt ngất lịm.

Hắn đành đưa nàng tìm ngự y.

Trong lúc khám bệnh, hắn chẳng hiểu sao lòng bứt rứt bất an, chỉ nghĩ đến Thẩm Gia Ngư.

Trời tối, hắn ngồi không yên, quyết định trở về phủ tìm nàng.

Vội vã chạy về, chỉ thấy một tờ hưu thư nàng để lại.

【Trắng như tuyết trên đỉnh núi, sáng tựa trăng giữa trời. Nghe tin chàng hai lòng, nay đến đây đoạn tuyệt.】

Hắn lẩm nhẩm bài thơ, gần như phát điên.

Quay đầu lao đi tìm nàng, tim như muốn nổ tung.

Nhưng, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Thẩm Gia Ngư và đứa trẻ trong bụng, đã c.h.ế.t trong vũng m.á.u.

Hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi, từ đó bệnh nặng không dậy nổi.O Mai d.a.o muoi

Một năm sau, khi ra ngoại ô kinh thành bắt tội phạm, bị một mũi tên xuyên n.g.ự.c.

Tỉnh lại, thì đã trở về năm hắn và Thẩm Gia Ngư thành thân.

Hắn cố gắng kiềm chế khát khao muốn tìm nàng.

Chỉ nghĩ, mọi chuyện cứ đi theo quỹ đạo kiếp trước, cuối cùng họ vẫn sẽ về bên nhau.

Không ngờ, tất cả đều đã đổi thay.

Yến tiệc trong cung, Thẩm Gia Ngư nói nàng ngưỡng mộ người tên Phó Hạc Dương.

Mắt hắn tối sầm, gần như không dám tin.

Chẳng lẽ, vì hắn đến muộn, nên mọi thứ đều thay đổi rồi sao?

Hắn không cam lòng, nghi ngờ Thẩm Gia Ngư cũng trọng sinh, cố ý tránh hắn.

Thế là hắn nhờ Vinh Xương mở yến thưởng hoa, thăm dò nàng.

Cây trâm đó, là thứ nàng yêu thích nhất; nếu nàng cũng trọng sinh, nhất định sẽ không thờ ơ.

Nước cờ này vốn không sai.

Nhưng hắn đâu ngờ, Thẩm Gia Ngư đã học được cách nói dối.

Khi nàng cầm lấy cây trâm kia, trong mắt chẳng gợn chút xúc động.

Cuối cùng, hắn c.h.ế.t tâm.

Đúng vậy, đời này đã đổi khác.

Có lẽ, đúng là hắn đã tới muộn, đã lỡ mất nàng.

Trở về phủ, hắn thức trắng cả đêm.

Hôm sau, hắn bỗng quyết định tới Thẩm phủ cầu hôn.

Dù thay đổi thế nào, dù Thẩm Gia Ngư thích ai, nàng là thê tử của hắn, hắn tuyệt đối không buông tay.

Bị từ chối.

Nhưng cũng không sao.

Từng bước từng bước, hắn tin nàng sẽ cảm động.

Hắn vẫn không chịu từ bỏ.

Cho tới khi, mũi tên kia xuyên thủng n.g.ự.c hắn.

Chưa đủ rõ ràng sao?

Nàng, vĩnh viễn sẽ không chọn hắn.

Ngày nàng thành thân, hắn gần như dọn sạch vương phủ, đem hết sính lễ tặng cho Thẩm Gia Ngư.O Mai Dao muoi

Đó là tất cả những gì hắn có thể làm.

Vài ngày sau, thị vệ báo: huyện Lộc có phản tặc nổi dậy.

Hắn khoác giáp trụ, mang binh dẹp loạn.

Trên đường, hắn gặp đôi phu thê mới cưới đang du ngoạn.

Họ đùa nghịch, chân trần giẫm nước, vui đùa không ngớt.

Hắn ngẩn ngơ nhìn.

Có lẽ, Thẩm Gia Ngư gả cho Phó Hạc Dương, thực sự hạnh phúc hơn so với gả cho hắn.

Quy củ hoàng thất nặng nề, không cho phép y phục lôi thôi, không cho phép cử chỉ thất lễ — mấy năm nàng làm vương phi, từng có lúc nào vui vẻ tự do thế này đâu?

Đôi phu thê mới cưới cũng phát hiện ra hắn.

Hắn bừng tỉnh, thản nhiên nói:

"Gần đây trong núi có dã thú, đừng nán lại lâu."

Dứt lời, hắn quay đi, không hề ngoái đầu.

Hắn và Thẩm Gia Ngư, từ nay về sau, mỗi người một con đường.

(Hết)
 
Back
Top Bottom