Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNKFy6QlgyigaiTjLT-zVox7vJs11Hg5fJ5dGOS4k-klnfTiQmYpwxRgn-nMZ2TSe96hd6yf9TnRYOplJF_XYpSwExeTZNMoo-Y1PnnrcHT6PjKlFReCBJcQeclEaS1T8B8XfhEietahndsFzgHyp9p=w215-h322-s-no-gm

Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một kẻ ngốc, nhưng ngốc cũng có cái phúc của kẻ ngốc, được gả cho Ninh vương Tiêu Mặc.

Hắn yêu ta như mạng, thiên hạ đều biết.

Thế nhưng khi ta sắp sinh nở, hắn lại bỏ mặc ta, đi bầu bạn với một nữ nhân khác.

Nghe nói, Tiêu Mặc vốn định cưới nàng ta, nhưng Thái hậu không cho phép, đem nàng gả cho người khác, hắn mới tùy tiện lấy một kẻ ngốc như ta.

Ta lén đứng ngoài cửa nghe lén, nước mắt ướt đẫm vạt áo.

Đêm đó, ta để lại tờ giấy hòa ly, trên đường trở về nhà mẹ đẻ, ta c.h.ế.t vì băng huyết.

Ta c.h.ế.t rồi, tự nhiên cũng không biết, Tiêu Mặc – kẻ trước nay luôn cao ngạo vô tình – sau khi nhìn thấy tờ giấy hòa ly của ta, đã gần như phát điên.

Khi ta sống lại, tỉnh dậy, là lúc ta vừa tròn mười sáu tuổi, đúng vào ngày trước khi Tiêu Mặc tới cầu hôn.

Mọi chuyện đều còn kịp, đời này, ta sẽ không bao giờ trèo cao mà gả cho hắn nữa.​
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 1: Chương 1



1

"Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi."

Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục.

Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà.

Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về.

"Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi."

"Vương phi..."

Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra.

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.

Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta.

Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc.

Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già.

Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi.

Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người khác khinh thường ta, cưới ta vào phủ một cách quang minh rực rỡ.

Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta rất tốt.

Bên ngoài, hắn là vương gia ai cũng kính sợ. Nhưng trước mặt ta, lại dịu dàng kiên nhẫn vô cùng.

Dù ta thường xuyên gây ra trò cười, hắn cũng chưa từng trách mắng, lúc nào cũng nhẹ giọng nói: "Lần sau đừng thế nữa nhé, nhớ chưa?"

Ngay cả khi ta phạm lỗi trước mặt hoàng thượng, hắn cũng chỉ ôm lấy ta, cười ôn hòa: "Gia Ngư tính tình đơn thuần, xin hoàng huynh đừng trách."

Nhờ có hắn che chở, ta chưa từng phải chịu chút ấm ức nào.

Ta vẫn thường nghĩ, chắc chắn kiếp trước ta đã tu được phúc phận to lớn, nên đời này mới có thể gả cho một phu quân tốt như vậy.

2

Tiêu Mặc trở về vào sáng sớm hôm sau.

Ta tựa người trên trường kỷ, chờ hắn suốt một đêm.

Vừa vào cửa, hắn liền cởi ngoại bào, quấn lấy ta, bế ta trở lại giường.

"Phu quân, chàng về rồi!"

Ta tỉnh giấc, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy.

Ta rất thích mùi tuyết tùng lạnh lạnh trên người hắn, mỗi lần ngửi thấy, lòng ta đều tràn đầy cảm giác an toàn.

Nhưng lần này, trong hương tuyết tùng quen thuộc ấy, dường như lẫn vào một chút mùi phấn son lạ lẫm.

Lòng ta bắt đầu bất an.O Mai d.a.o muoi

Tiêu Mặc trước giờ luôn thanh sạch, tuyệt không để nữ nhân khác tới gần, vậy mùi phấn son kia từ đâu mà có?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại không dám hỏi. Ta sợ mình nghĩ nhiều, rồi oan uổng cho hắn:

"Đêm qua vương gia đi đâu vậy?"

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt: "Ra ngoài xử lý chút việc."

Chuyện gì mà đến sinh thần ta cũng quên?

Ta cụp mi, buồn bã đến cực điểm.

Tiêu Mặc chẳng hề nhận ra tâm trạng của ta, chỉ nhẹ nhàng áp bàn tay lên bụng ta:

"Đêm qua đứa nhỏ có ngoan không? Có quậy phá không?"

"Không có, nó rất ngoan."

Tiêu Mặc gật đầu:

"Nó biết thương mẫu thân rồi, là đứa trẻ ngoan."

Ta khẽ v**t v* bụng, im lặng một lúc lâu rồi lo lắng nhìn hắn:

"Phu quân, nếu... nếu con ta sinh ra cũng ngốc nghếch như ta thì phải làm sao?"

Tiêu Mặc sững người, nét mặt tuấn tú bỗng chốc lạnh đi:

"Ai nói với nàng những lời này?"

Ta cúi đầu, không dám trả lời.

Là mấy vị phu nhân khác nói.

Nhưng ta không dám nói cho Tiêu Mặc biết, mấy vị phu nhân đó ngày thường đối xử với ta cũng tốt, chỉ là hay miệng lỡ lời.

Ta sợ nếu nói ra, sẽ liên lụy đến họ.

Tiêu Mặc giơ tay xoa đầu ta:

"Gia Ngư, nghe ta, nàng không phải là kẻ ngốc. Nàng là vương phi của ta Tiêu Mặc, là người tôn quý nhất ngoài hoàng thành này. Ai dám nói bậy, ta sẽ nhổ lưỡi kẻ đó. Nàng đừng tự coi thường mình."

Ta cắn môi, khẽ gật đầu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn đắp cho ta:

"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta còn chút chuyện phải làm."

Vừa mới về đã lại muốn đi, ta níu lấy hắn:

"Phu quân, chàng có thể về sớm chút không? Bà mụ nói ta sắp sinh rồi, ta ở một mình... rất sợ."

"Yên tâm, ta đi rồi sẽ về ngay."

Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi còn véo nhẹ mặt ta:

"Gần đây ta bận nhiều việc quan trọng, có khi không chăm sóc được nàng. Nàng phải ngoan, đừng chạy lung tung."

Có rất nhiều lời ta muốn nói, nhưng đến môi lại nuốt hết xuống.

3

Tiêu Mặc nói sẽ đi rồi về ngay, vậy mà khi ta tỉnh dậy, vẫn không thấy bóng dáng hắn.

Mây chiều buông thấp, một ngày nữa lại sắp qua.

Không thể ngồi yên, ta đành chống người dậy, đi tìm Thu Hà.O mai d.a.o muoi

Nàng đang chuẩn bị bữa tối, nghe ta hỏi Tiêu Mặc đi đâu, tay bưng bát canh khẽ run lên.

Một lúc lâu sau, nàng ấp úng đáp: "Nô tỳ... không biết."

Ta tuy không lanh lợi, nhưng vẫn nhận ra Thu Hà có điều khác thường.

Nàng chưa từng làm chuyện có lỗi với ta, sao lại không dám nhìn ta?

Trong lòng ta bỗng chốc hỗn loạn, như có sợi chỉ mảnh mơ hồ giật mạnh, chỉ cần kéo ra sẽ lôi theo một thứ đáng sợ nào đó:

"Thu Hà, ngươi biết phải không? Ngươi biết vương gia đi đâu rồi, đúng không?"

"Vương phi..."

Nàng đỏ hoe mắt, cắn môi, không dám nói.

Đúng lúc ấy, một tiểu tư bên ngoài vội vã chạy vào:

"Thu Hà tỷ, còn ít a giao do trong cung ban xuống không? Chia cho ta một ít với!"

Vừa ngẩng đầu thấy ta, hắn lập tức giật mình:

"Vương phi... sao người lại ở đây?"
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 2: Chương 2



"A giao là thứ nữ nhân dùng, ngươi cần thứ đó làm gì?"

Tiểu tư lén lút liếc Thu Hà một cái.

"Không được nhìn nàng!"

Hắn vội cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, giọng nhỏ đến mức ta gần như không nghe rõ:

"Là... là một vị nương nương cần."

Thì ra trong vương phủ, lại có thêm một vị nương nương.

Ngoại trừ ta, dường như tất cả mọi người đều đã biết.

4

Ta tìm tới tiểu viện kia, thấy hai nha hoàn đang quét dọn ngoài cửa, tiếng cười đùa lanh lảnh, chói tai đến mức khiến tim ta đau nhói:

"Vương gia đối với phu nhân nhà chúng ta thật tốt quá!"

"Đương nhiên rồi, phu nhân và vương gia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nghe nói vài ngày nữa vương gia sẽ đón phu nhân vào phủ, phong làm trắc phi đấy!"

"Thật sao? Tiếc là chỉ có thể làm trắc phi thôi, còn chính phi kia, chỉ là một kẻ ngốc chẳng ra gì, nghĩ thôi cũng thấy uất ức cho phu nhân."

"Nhắc mới tức, vương gia vốn nên lấy phu nhân từ đầu, nếu không phải năm xưa thái hậu ép gả phu nhân cho người khác, sao để cho cái con ngốc kia nhặt được lợi lộc? Nhưng thôi, vương gia một lòng yêu phu nhân, lấy cái ngốc kia chỉ là để tức thái hậu thôi. Chờ sau này, đuổi con ngốc đó ra khỏi phủ, nâng phu nhân lên làm chính phi cũng chưa muộn."



Ta nấp sau tường, nghe rõ từng chữ từng câu, thân thể loạng choạng, gần như không đứng vững.

Ta chưa từng biết, trước khi có ta, Tiêu Mặc đã có một thanh mai trúc mã mà hắn sâu đậm yêu thương.

Cánh cửa "két" một tiếng mở ra.

Một nữ tử mặc váy tím tiễn Tiêu Mặc ra cửa, ánh mắt nhu tình như nước.

Nàng ta xinh đẹp vô cùng, rực rỡ đoan trang, khí chất cao quý, nhìn thế nào cũng giống vương phi hơn ta.O mai d.a.o Muoi

Giọng nàng dịu dàng như chim oanh hót buổi sớm:

"Vương gia, Trương Hàn là ngự y trong cung, làm sao chịu vì một người ngoài như thiếp mà chẩn mạch chứ?"

Tiêu Mặc khẽ cười:

"Nàng là nữ nhân của bản vương, có thể chẩn mạch cho nàng, đó là phúc khí của hắn."

Mặt nàng ta đỏ bừng, xấu hổ hỏi:

"Chữa bệnh là chuyện nhỏ, chỉ sợ... Vương gia, bao giờ mới đón thiếp về phủ đây? Thiếp không thể cứ mãi làm người vô danh vô phận thế này."

"Ta đã nói rồi, đợi thời cơ thích hợp, sẽ đón nàng về."

"Vậy... nếu vương phi không thích thiếp thì sao?"

"Yên tâm, bản vương sẽ bảo vệ nàng."

"Chỉ cần có lời này của vương gia, thiếp liền yên lòng."

Nàng ta mỉm cười, nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên má hắn.

Tiêu Mặc thân mình khẽ cứng lại, rồi khẽ thở dài, cười cưng chiều: "Đúng là đứa trẻ ngốc."

Thật ra Tiêu Mặc rất ít cười, phần lớn thời gian, hắn đều kiềm chế lạnh lùng, chỉ có lúc đ*ng t*nh, mới có vẻ mặt dịu dàng như thế.

Mà ánh mắt này, nụ cười này, trước nay ta chỉ thấy khi hắn đối với ta.

Ta trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt vạt áo.

Một quả hồng thối rụng từ trên cây, rơi "bộp" xuống đất, vang lên âm thanh đục ngầu nặng nề.

Tiêu Mặc quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy ta.

Nét cười trên mặt hắn cứng đờ, nháy mắt liền tắt ngấm:

"Sao nàng lại ở đây?"

Ánh mắt hắn phủ một tầng băng lạnh, bước nhanh tới, quét mắt nhìn Thu Hà, giọng nói lạnh lẽo:

"Ngươi đưa vương phi tới đây làm gì?"

"Ta ép nàng ấy đi."

Ta cố gắng nuốt nghẹn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đứng phía sau hắn, lòng đau đến mức như bị ai xé nát:

"Phu quân... nàng ta là ai?"

Tiêu Mặc trầm mặc hồi lâu, không trả lời, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ:

"Nàng càng ngày càng không biết phép tắc, cũng dám chất vấn bản vương sao? Thu Hà, đưa vương phi về phủ."

Thu Hà khóc đỏ cả mắt, vội vàng đỡ ta:

"Vương phi, chúng ta đi thôi, đi thôi!"

Ta loạng choạng bị lôi lên xe ngựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Mặc, cho đến khi hắn quay người rời đi, ta mới tuyệt vọng thu hồi ánh nhìn.

5

Ta trở về vương phủ thì trời đã tối đen như mực.

Bà đỡ cứ hết lần này đến lần khác đến xem ta, chờ để đỡ đẻ.

Thế nhưng, Tiêu Mặc vẫn chưa quay về.

À, hắn đi mời ngự y cho tiểu thiếp ngoài phủ rồi.

Ta ngồi trên chiếc giường nhỏ, ngẩng đầu nhìn trăng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Mẫu thân từng nói, thân nữ nhi như cây lục bình, nếu phu quân không chuyên tâm, nữ tử ắt sẽ khổ sở long đong.

Vậy nên, nếu muốn lấy chồng, thì hãy lấy người một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp. Nếu không gặp được người như thế, thà cô đơn cả đời còn hơn trao nhầm tình cảm.O Mai d.a.o muoi

Trước kia, ta cứ ngỡ mình may mắn, gả cho một người phu quân si tình.

Nay mới hiểu, ta chẳng qua chỉ là sự chấp nhận tạm bợ của hắn sau khi lỡ mất chân tình.

Đã có người khác trong lòng, ta cũng chẳng cần phải tiếp tục duy trì mối quan hệ phụ thê này nữa.

Nghĩ vậy, ta bước xuống giường, lấy giấy bút, viết thư hòa ly.

Ta không thông minh, chẳng biết thư hòa ly nên viết thế nào, chỉ dựa vào ký ức, chép lại bài thơ mà ca ca từng kể:

【Trắng như tuyết trên đỉnh núi, sáng tựa trăng giữa trời. Nghe tin chàng hai lòng, nay đến đây đoạn tuyệt.】

Sáu năm gả cho Tiêu Mặc, chân tâm trao nhầm, sớm kết thúc, cũng coi như giữ được thể diện.

Ta lau nước mắt, thu dọn ít đồ đạc, lên xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ.

Ta đang mang thai, người trong vương phủ không dám ngăn, chỉ sai người cầm thư hòa ly, thúc ngựa phi báo cho hắn.

Thu Hà ngồi trong xe khóc mãi không ngừng.

Ta lại nghĩ, chẳng có gì đáng khóc, rời khỏi hắn, ta vẫn sống được mà.

Ta đã tính toán đủ điều cho tương lai, chỉ không tính đến, mình không sống nổi tới lúc đó.

Xe đi được nửa đường, một con ngựa điên lao tới, đ.â.m lật chiếc xe ngựa của ta.

Bụng dưới của ta bị va mạnh, ta c.h.ế.t vì băng huyết.

Trước lúc c.h.ế.t, ta nằm trên mặt đất lạnh băng, nghĩ, chắc giờ này Tiêu Mặc đang dỗ dành người trong lòng hắn nhỉ?

Ta c.h.ế.t rồi, hắn chắc cũng chẳng đau lòng đâu.

Sáu năm này, thật chẳng đáng giá.

Điều ta không biết, là Tiêu Mặc đang vội vã trên đường chạy tới.

Càng không biết, sau khi nhìn thấy thư hòa ly, hắn gần như phát điên.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 3: Chương 3



6

Khi ta tỉnh lại, là một ngày cuối thu.

Ta ngồi trên xe ngựa, mơ màng buồn ngủ.

Thu Hà ở bên cạnh ngáy khò khò, bên miệng còn lấp lánh vệt nước dãi.

Gương mặt nàng còn non nớt, vẫn là dáng vẻ sáu bảy năm trước, trên người mặc bộ đồ cũ mà ta và nàng cùng may trước khi ta xuất giá.

Xe ngựa xóc nảy một cái, Thu Hà tỉnh giấc.

Nàng dụi mắt, mơ màng nhìn ta, tay đưa lên gỡ bộ d.a.o trên tóc ta:

"Lại vướng vào nhau rồi, lát nữa vào cung cẩn thận đừng để vướng."

"Vào cung?"

"Đúng đó, thọ yến của Thái hậu, mời quan viên và gia quyến vào cung dự tiệc, sắp tới nơi rồi."

Ta ngẩn người một lúc.

Thọ yến Thái hậu, ta theo phụ thân vào cung, đó rõ ràng là chuyện năm ta mười sáu tuổi.

Ta vén rèm xe nhìn ra phía sau, đúng là xe ngựa của phụ mẫu ta.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ, ta đã c.h.ế.t đi rồi sống lại?

Xe ngựa đến trước cửa cung.

Ta mơ mơ màng màng bị Thu Hà kéo xuống xe, theo phụ mẫu tiến vào yến tiệc.

Mọi thứ đều giống y hệt trong ký ức, từng bàn tiệc nhỏ, lũ trẻ đùa nghịch ở hàng ghế sau, và cả Tiêu Mặc ở không xa…

Ta lập tức thu mắt lại, cúi đầu ngồi xuống, lo sợ bị hắn trông thấy.

Một lúc sau, ta lén lút ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy hắn không chú ý tới ta, chỉ bình thản trò chuyện với người khác, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Yến tiệc bắt đầu, bá quan bái chúc, nghệ nhân biểu diễn, Thái hậu ăn uống, trò chuyện cùng nữ quyến các nhà.O mai d.a.o Muoi

Mọi thứ đều diễn ra đúng như trong ký ức, thậm chí ta còn có thể đoán trước từng câu nói của họ.

Ta cúi đầu, ăn từng quả nho, trong lòng trào dâng niềm xúc động.

Thật rồi, ta thực sự đã sống lại.

Mắt ta cay cay, len lén nhìn Tiêu Mặc.

Kiếp trước, ta không biết tự lượng sức mình, cưỡng cầu gả cho hắn, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

Kiếp này, ta sẽ không dám trèo cao hắn nữa.

Ta tự nhủ như thế, lại không để ý lúc nào Thái hậu đột nhiên nhắc đến ta.

Mẫu thân ta chọt chọt ta, trách khẽ: "Ngư nhi, Thái hậu gọi con kìa!"

Ta vội vã đứng dậy hành lễ.

Thái hậu nheo mắt cười: "Tiểu Ngư nhi, hôm qua công chúa Vinh Xương cùng mọi người đi miếu Nguyệt Lão, ngươi cũng có đi phải không? Ngươi cầu duyên với ai vậy?"

Không biết là cố ý hay vô tình, Tiêu Mặc lơ đãng liếc nhìn ta.

Tim ta run lên, lập tức đỏ bừng mặt.

Hỏng rồi, ta quên mất.

Kiếp trước, ta yêu thầm Tiêu Mặc, ở miếu Nguyệt Lão treo bảng cầu duyên, mong được thành đôi với hắn.

Trong yến tiệc, Thái hậu biết chuyện, liền nói: đã như vậy, chi bằng ban hôn, hai đứa thành thân nhé?

Tiêu Mặc lúc đó... lại gật đầu đồng ý.

Mối nghiệt duyên giữa ta và hắn, bắt đầu từ đó.

Kiếp này, lại phải lặp lại sao?

Ta sốt ruột, mồ hôi túa ra trán.

Đúng lúc đó, bên kia có người làm đổ chén rượu.

Ta ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng vụt nảy ra một ý.

Trí nhớ ta không tốt, người nhớ được không nhiều, nhưng ta nhớ rõ hắn — thiếu niên tướng quân Phó Hạc Dương.

Mười bảy tuổi theo phụ thân ra trận, c.h.é.m g.i.ế.t vô số kẻ địch, thu hồi bao mảnh đất mất, được dân gian ca tụng là thiên tướng giáng thế.

Sau khi ta gả cho Tiêu Mặc không lâu, hắn tử trận dưới chân núi Hạ Lan.

Chần chừ một chút, ta cúi đầu, mặt đỏ như trái đào, thưa với Thái hậu: "Thần nữ cầu duyên với... tướng quân Phó Hạc Dương."

Phó Hạc Dương, thiếu niên tướng quân tài hoa tuyệt thế, nữ tử kinh thành thầm mến hắn không đếm xuể, ta nói ta ái mộ hắn cũng chẳng kỳ quái.

Lời vừa dứt, không biết vì sao, Tiêu Mặc vốn đang thản nhiên uống rượu, lại đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc, như thể nghe nhầm điều gì.

7

Trên đường rời cung, phụ mẫu ta vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng nhịn không được, phụ thân ta hỏi:

"Con gái ngoan, con thật sự thích cái người đó sao..."

Ta vội vàng lắc đầu:

"Không thích!"

"Vậy con..."

"Con nói bừa thôi."

"Thế thì..."

Phụ thân ta còn muốn hỏi, nhưng bị mẫu thân ta ngăn lại:

"Con cái lớn rồi, đừng hỏi nữa."

Họ không hỏi nữa, chỉ lầm bầm to nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.

Mẫu thân ta đại khái nói, những cô nương thích Phó tướng quân Phó Hạc Dương quá nhiều, chuyện này không dễ xử lý.O mai d.a.o muoi

Phụ thân ta thì nói, nửa đêm đi bắt người đại loại vậy.

Ta nghẹn lời.

Giải quyết được một chuyện, lại kéo ra thêm chuyện khác.

Biết làm sao bây giờ?

Phía sau truyền đến vài tiếng cười lớn.

Ta quay đầu nhìn, thì ra là mấy thiếu niên đằng sau đang cười nhạo Phó Hạc Dương:

"Phó Hạc Dương, ngươi được một con ngốc yêu mến, có vui không?"

"Ta nói này, ngươi cưới nàng đi, nàng trước mặt bao nhiêu người tuyên bố yêu ngươi, thật là can đảm, rất xứng với ngươi đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, giống như Lăng thiếu gia phong lưu như vậy, còn chưa từng có cô nương nào vì hắn làm chuyện như thế!"
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 4: Chương 4



Phó Hạc Dương sắc mặt bình thường, không tức giận, chỉ nửa cười nửa uy h**p:

"Đừng nói bậy, coi chừng ta nhổ lưỡi các ngươi."

Mấy người kia chỉ đùa cho vui, hắn không thích nghe, họ cũng ngừng lại.

Phó Hạc Dương quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của ta.

Không khí lập tức lúng túng, ta không biết phải làm sao, đành phải cười gượng với hắn.

Phó Hạc Dương thoáng ngây người, vành tai bỗng đỏ lên, nhanh chóng quay đầu đi, bước nhanh về phía cổng cung.

Mẫu thân ta kéo tay ta, nhìn mấy thiếu niên đã chạy xa, thấp giọng mắng:

"Thật là đồ không ra gì."

Phụ thân ta cũng hùa theo:

"Đúng đó, về sau ta sẽ tâu lên phụ mẫu tụi nó một trận!"

Ta mím môi không nói, cúi đầu nhìn mũi giày mình, lặng lẽ bước về phía trước.

Thật ra ta đã quen với việc bị người ta cười nhạo.

Nhưng đôi khi, vẫn có chút xíu buồn bã.

Đi được một đoạn, phụ mẫu ta bỗng dừng bước.

Ta mờ mịt ngẩng đầu, thấy kiệu của Tiêu Mặc dừng ngay bên cạnh chúng ta.

Trong hoàng cung, chỉ có hắn được phép ra vào bằng kiệu.

Ta nghẹn thở.

Một lúc sau, ta vội vàng cúi đầu, theo phụ mẫu hành lễ.

Tiêu Mặc tựa người trên đệm mềm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhìn phụ thân ta:

"Thái phó đại nhân, các ngươi về rồi sao?"

"Phải phải, vương gia bệnh tình có đỡ hơn chưa?"

"Đa tạ thái phó quan tâm, bản vương không sao."

Hắn khẽ ho một tiếng, nhắm mắt nhịn lại, rồi ánh mắt rơi lên người ta, sâu không thấy đáy:O Mai d.a.o Muoi

"Đây là tiểu thư nhà thái phó sao? Bản vương lần đầu tiên thấy nàng vào cung."

Phụ thân ta vội vàng đáp:

"Đúng vậy, Gia Ngư, mau thỉnh an vương gia... con gái ngu dốt, làm trò cười cho vương gia rồi."

Tiêu Mặc cười nhạt:

"Sao lại nói thế? Tiểu thư thông tuệ mỹ mạo, đã vượt qua vô số nhân gian."

Nói đẹp thì có chút đúng, chứ nói thông minh thì chẳng dính một chút nào, phụ thân ta ngại ngùng, chỉ cười gượng.

Ta cúi đầu không dám nhìn Tiêu Mặc, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ mong hắn mau đi, đừng tìm ta nói chuyện.

Hắn quả nhiên không tìm ta, chỉ phất tay ra hiệu cho người hầu, rồi ngồi kiệu rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Phụ thân ta lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:

"Ninh Vương điện hạ bệnh này, e là không nhẹ đâu."

Mẫu thân ta ngạc nhiên:

"Sao lại bệnh? Vài hôm trước ta còn thấy hắn dẫn quân đi bắt người ngoài kinh thành mà?"

"Đúng vậy, không biết bị lây thế nào, nghe nói hai ngày nay nửa đêm còn ho ra m.á.u, hù c.h.ế.t cả đám hạ nhân trong vương phủ... Thôi thôi, đừng nói nữa, đi thôi."

Ta nhìn về phía bóng kiệu xa dần của Tiêu Mặc.

Trong ký ức, hắn chưa từng ốm đau.

Như hôm nay, gầy yếu thế này, quả thật là lần đầu tiên ta thấy.

Sống lại một lần, có vẻ như nhiều chuyện đã thay đổi rồi.

Cái thẻ cầu duyên đó, ta phải tìm thời gian đi lấy lại, tránh phát sinh chuyện rắc rối.

Ta mang đầy tâm sự trở về nhà.

Lúc đó trời đã rất muộn.

Có lẽ vì gặp Tiêu Mặc, ta cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã le lói ánh sáng.

Ta vội lật chăn ngồi dậy, gọi Thu Hà vào.

Thu Hà dụi mắt bước vào, giọng còn ngái ngủ:

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Ta vừa mặc quần áo vừa nói:

"Trời gần sáng rồi, sao ngươi còn chưa gọi ta? Mau mau chải đầu, sắp muộn rồi."

Thu Hà ngơ ngác:

"Chưa đến giờ Mão đâu, tiểu thư, ngày thường đến giờ Thìn người còn chưa dậy cơ mà, hôm nay sao thế? Có chuyện gấp sao?"

Tay ta khựng lại.

Ta chợt nhớ ra, đây là nhà ta, không phải vương phủ.

Ta không còn là vương phi, không cần tờ mờ sáng đã phải dậy chải đầu trang điểm, khoác y phục nặng nề, đeo đầy ngọc ngà châu báu, giữ thể diện hoàng gia.

Như mơ vậy.

Ngủ thêm một giấc, ta vẫn như đang mộng du.

Sau khi rửa mặt đơn giản, mẫu thân ta gọi ta vào phòng ăn.

Ta ngồi xuống, ăn chưa được mấy miếng thì thấy ca ca cầm một cái bánh bao từ trong phòng đi ra.

Hắn nhìn ta, ánh mắt kỳ lạ:

"Cá con nhỏ, sao vừa mới vào cung về mà trông như biến thành người khác, ngồi thẳng đơ thế kia, nhìn mà lạ ghê."

Ta nhìn trái phải, lúc này mới phát hiện mình ngồi quá nghiêm chỉnh.O mai d.a.o muoi

Sáu năm sống trong vương phủ, lễ nghi đã thành thói quen.

Phụ thân ta vừa ăn vừa cười:

"Cái dáng ngồi này y như mấy vị nương nương trong cung, chắc nó nhìn thấy nên học theo rồi."

"Đi học cái gì chứ? Ở nhà thì cần gì câu nệ?" Ca ca ghé lại gần:

"Này, cá con nhỏ, hôm nay ca đi săn gà rừng, có muốn nuôi không? Ca bắt một con sống mang về cho muội."

Ca ca vừa dứt lời, mẫu thân ta liền quát:

"Đừng cứ suốt ngày gọi con bé như thế, Gia Ngư bây giờ đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi, người ta nghe được thì còn ra thể thống gì."

"Có gì đâu? Tốt nhất là nó đừng lấy chồng ấy, nó ngốc thế, gả đi chỉ tổ bị ức h**p, ở nhà cả đời còn hơn."

"Ở nhà cả đời? Vậy sau này ta với mẫu thân con c.h.ế.t rồi, ai chăm sóc nó? Con chắc?"

"Có gì mà không chắc?"

Ca ca ta hừ lạnh, lại hỏi ta:

"Này, cá con, có muốn không? Gà rừng đẹp lắm đó, kẻo lát ca đi rồi muội lại tiếc."

Ta nhìn ca ca, sống mũi cay cay, mắt nóng lên:

"Muốn."
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 5: Chương 5



Trước kia ta chỉ nghĩ, lấy được Tiêu Mặc chính là hạnh phúc nhất trần đời.

Bây giờ mới hiểu, được ở bên gia đình, được yêu thương cưng chiều, mới là hạnh phúc thực sự.

Ca ca ta sững người, nhìn ta kỳ lạ:

"Sao tự dưng khóc?"

"Muội vui mà."

"Thần thần bí bí, ta đi đây."

Ta hít mũi, hỏi anh:

"Ca, huynh đi đâu săn gà rừng ở đâu?"

"Ngọc Sơn."

Ta sững người — Miếu cầu duyên kia, nằm ở Ngọc Sơn!

"Ca!"

Ta vội vàng chạy lại:

"Dẫn muội đi với! Muội cũng muốn đi!"

Ta phải đến lấy lại tấm thẻ cầu duyên đó, nếu không, trong lòng luôn thấy bất an.

Ca ca ta ngạc nhiên:

"Muội cũng muốn đi? Kỳ lạ thật, chẳng phải muội rất ghét muỗi rừng sao... Thôi được, đi đi, dùng cây cung nhỏ hồi bé của ta vậy."

8

Ta đi theo ca ca đến đó, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Hạc Dương.

Hắn mang theo một gã tùy tùng, đi giữa đám thiếu niên công tử, vừa nói vừa cười, tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn bày ra động tác giương cung lắp tên, khiến đám công tử kia liên tục kêu lên kinh ngạc.O Mai d.a.o muoi

Trong số đó có người đầu tiên nhìn thấy ta, vội vàng nhắc nhở những người khác:

"Phó Hạc Dương, kia kia kia, chẳng phải là người đó sao?"

"Sao nàng ta lại tới đây? Chẳng lẽ nghe được tin ngươi tới săn bắn, nên cố ý bám theo?"

"Đi đi đi, mau đi thôi, đừng cản trở chuyện tốt của người ta, Phó Hạc Dương, tự mình lo liệu cho tốt nhé!"

"Này! Các ngươi..."

Đám thiếu niên cười đùa chạy đi, để lại Phó Hạc Dương cùng một tên tùy tùng, đứng tại chỗ luống cuống không biết làm sao.

Thấy ta và ca ca đã đến gần, Phó Hạc Dương đành phải chỉnh lại vẻ mặt, cười với ca ca ta: "Khụ, là Thẩm Hựu Tư à, ngươi cũng tới sao?"

Ca ca ta hình như không vui, liền chặn họng hắn: "Rừng này lại không có chủ, sao? Ngươi tới được, ta lại không tới được à?"

Ánh mắt Phó Hạc Dương lướt nhanh qua ta, cười gượng: "Ta không có ý đó..."

"Ta mặc kệ ngươi có ý gì, muội muội, chúng ta đi."

Ca ca ta chẳng thèm để ý tới hắn, kéo ta tiếp tục đi về phía trước.

Phó Hạc Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vì đường lên Ngọc Sơn chỉ có một lối, nên hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau bọn ta.

Đi được một đoạn, ta chậm bước lại.

Cứ thế ngượng ngùng với Phó Hạc Dương cũng không phải cách, ta vẫn nên giải thích rõ ràng với hắn.

Nhân lúc ca ca ta không chú ý, ta đi về phía hắn.

Hắn vốn đang bực bội cúi đầu đi, thấy ta tới thì lập tức đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, làm bộ dáng trang trọng:

"Thẩm cô nương, có chuyện gì sao?"

"Phó tiểu tướng quân, hôm đó trước điện, Thái hậu nương nương hỏi ta việc tới miếu Nguyệt Lão..."

Ta còn chưa nói hết, hắn đã như bừng tỉnh ngộ, mỉm cười thấu hiểu, trong đáy mắt còn ẩn giấu vài phần đắc ý, giống như mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay:

"Không cần nói nữa, ta đều hiểu."

Ta cảm thấy hắn chưa hiểu:

"Không, ngươi nghe ta nói hết đã, hôm đó ta thực ra..."

Hắn phất tay ngắt lời ta:

"Thẩm cô nương, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi là người thẳng thắn, trên đời này hiếm có, nhưng Phó giá ta gia giáo rất nghiêm, chưa báo cho phụ mẫu biết, không dám tự ý làm chủ."

"Không phải đâu Phó Hạc Dương, hôm đó ta chỉ là nói bừa thôi!"

Hắn sững người, rồi lại như hiểu ra điều gì đó.

"Ta hiểu."

Hắn cười, nụ cười trong sáng không chút tạp chất, vậy mà khiến ta nổi hết da gà.

Ta hít sâu một hơi lạnh.

Thôi vậy, cứ coi như hắn đã tin đi.

Đi thêm khoảng thời gian bằng một nén hương, miếu Nguyệt Lão đã hiện ra phía trước.

Chỉ là không biết vì sao, trước miếu lại đậu mấy cỗ xe ngựa, trông rất quen mắt.O Mai d.a.o muoi

Phó Hạc Dương hỏi:

"Ai ở đó vậy?"

Tên tùy tùng đi theo hắn tên Đắc Bảo trả lời:

"Chắc là điện hạ Ninh Vương, nghe nói người tới cầu phúc cho Thái hậu nương nương."

Tiêu Mặc?

Ta giật mình, quay đầu nhìn Đắc Bảo:

"Đây là miếu Nguyệt Lão, hắn tới đây cầu cái gì?"

"Thẩm cô nương không biết sao? Trong miếu Nguyệt Lão còn có điện Lão Quân, rất nhiều người tới cầu phúc cầu thọ mà!"

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Da đầu ta tê rần, vội trấn định lại tinh thần, nói với ca ca ta:

"Ca, huynh đợi ta một chút, ta vào thay xiêm y, sẽ ra ngay."

9

Trong miếu vô cùng náo nhiệt, bên ngoài điện Lão Quân, rất nhiều đạo sĩ đang làm pháp sự.

Ta không nhìn thấy Tiêu Mặc, dựa theo ký ức tiền kiếp, lần theo đường cũ tìm đến hậu viện, nơi có cây đại thụ treo đầy thẻ ước nguyện.

May mắn là vẫn chưa có ai đến, tấm thẻ của ta vẫn yên ổn giấu trong đó.

Ngoài ta ra, không ai có thể tìm thấy nó.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gỡ thẻ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vừa quay người lại, liền đụng phải ánh mắt của Tiêu Mặc.

Hắn đứng nơi cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu rồi.

Trong đầu ta như có tiếng "ầm" vang lên, tựa sấm nổ tung.

Ta siết chặt thẻ trong tay, cố gắng ổn định tâm thần:

"Ninh Vương điện hạ."

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới khàn giọng hỏi:

"Ngươi đến đây làm gì?"
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 6: Chương 6



Ta không dám ngẩng đầu, cắn môi đáp:

"Thay xiêm y."

"Thay xiêm y? Hình như nơi này không phải chỗ thích hợp."

"Vậy sao? Vậy chắc ta đi nhầm rồi."

Hắn không nói, ánh mắt cụp xuống, rơi vào tay ta:

"Trong tay cầm cái gì vậy?"

Ta nghẹn thở:

"Không có gì."

Nhưng hắn lại nói:

"Thẻ ước nguyện sao?"

Không hiểu vì sao, ta cảm thấy mình như bị một thứ gì đó đè ép rất nặng nề.

Ta đành phải thừa nhận:

"Đúng vậy."

"Trên thẻ viết gì?"

"Ngày hôm qua trước điện, ta đã nói rồi mà."

"Là tên Phó Hạc Dương?"

Ta cứng cổ trả lời:

"Đúng vậy, thẻ ước nguyện đương nhiên là phải ghi tên người trong lòng."

"Người trong lòng..."

Câu trả lời này dường như khiến hắn càng thêm khó chịu, hắn ho khan một tiếng, tựa như ngọn đèn trước gió, giọng run rẩy:O Mai d.a.o muoi

"Có thể cho ta xem được không?"

Trong lòng ta như có trống đánh liên hồi, càng lúc càng hoảng loạn:

"Điện hạ xem cái này làm gì?"

"Chưa từng thấy qua, nên muốn xem thử."

Ta giấu thẻ ra sau lưng:

"Đây là vật riêng tư của thần nữ, xin thứ cho thần nữ không thể tuân theo. Nếu điện hạ muốn xem, trên cây vẫn còn rất nhiều."

Hắn không ép nữa, lại hỏi:

"Vậy tại sao ngươi gỡ xuống? Thẻ ước nguyện mà tháo xuống thì sẽ không còn linh nghiệm nữa."

Ta cụp mắt đáp:

"Thần nữ ái mộ Phó tướng quân, nhưng tướng quân không có ý với thần nữ, cho nên thần nữ nghĩ miếu Nguyệt Lão này chẳng linh nghiệm gì cả, nên mới tháo xuống."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Đổi sang một ngôi miếu khác cầu tiếp."

Im lặng một lúc, đôi mắt hắn đỏ lên, dường như cười khẽ:

"Xem ra ngươi đối với Phó Hạc Dương, đúng là tình sâu nghĩa nặng."

"Đúng vậy, tình căn sâu nặng, không thể tự thoát."

"Có thể nói cho ta biết tại sao không?"

Ta bình thản đáp:

"Từ nhỏ thần nữ đã ngu dốt, thường bị người đời chê cười, chỉ có Phó tướng quân là người duy nhất chưa từng cười nhạo thần nữ."

Hắn ngẩn người:

"Ngươi chưa từng ngu dốt, đừng tự tổn thương mình bằng những lời như vậy."

Tim ta chùng xuống.

Như thể quay lại những năm tháng trước kia, khi hắn từng che chở cho ta.

Người khác mắng ta ngốc nghếch, chỉ có hắn nói: Gia Ngư là người thuần lương nhất thế gian, tuyệt đối không phải kẻ ngốc.

Nhưng, người tốt như Tiêu Mặc, lại vào ngày ta sinh nở, bỏ ta mà đi bầu bạn cùng một nữ nhân khác.

Ta sẽ không bao giờ tin hắn nữa.

Ta hít sâu một hơi, đè nén chua xót trong lòng, lạnh nhạt nói:

"Đa tạ điện hạ, thần nữ còn việc, xin cáo lui trước."

Ta lách qua người hắn, bước về phía cửa viện.

"Thẩm Gia Ngư!"

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng khi ta quay đầu lại, lời nói bỗng nghẹn lại.

Bởi vì không biết từ khi nào, Phó Hạc Dương đã đứng ngay cửa.

"Ninh Vương điện hạ." Phó Hạc Dương khẽ chắp tay hành lễ, rồi nhìn ta, vành tai đỏ bừng:

"Ta vừa mới tới, thấy muội mãi chưa ra, nên đến tìm."

Ta gật gật đầu, theo hắn rời đi.

Tiêu Mặc thân thể lảo đảo, chống tay lên tường gắng gượng, mắt vẫn dõi theo bóng chúng ta đi xa dần.

10

Rời khỏi miếu Nguyệt Lão, mấy người chúng ta cùng nhau leo lên núi.

Phó Hạc Dương suốt dọc đường gần như không nói câu nào, nhưng ta cứ có cảm giác kỳ quái, lại không nói rõ được là kỳ ở chỗ nào.

Hình như... hắn có chút không dám nhìn ta?

Buổi chiều, sau khi kết thúc chuyến đi săn, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị hồi phủ.O Mai d.a.o Muoi

Phó Hạc Dương xách theo một đống chim trĩ, thỏ rừng, đưa hết cho ta:

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn không nhìn ta, thản nhiên ngắm ra xa:

"Ta không thích ăn, tất cả cho ngươi."

"... ..."

"Nhận lấy đi."

Hắn buông đống chiến lợi phẩm xuống, bước đi rất tiêu sái.

Ca ca ta thì vui ra mặt, được nhặt không một đống đồ ăn, cười đến không khép nổi miệng, nói tối nay gọi cả xóm lại ăn tiệc, nào là thỏ cay tê, nào là thỏ kho tàu.

Thu dọn xong, chúng ta chuẩn bị xuống núi.

Ta sờ thử bên hông, mới giật mình phát hiện tấm thẻ ước nguyện đã mất từ lúc nào. Nghĩ kỹ lại, hình như là lúc chia tay với Phó Hạc Dương thì làm rơi mất:

"Ca, chờ ta chút, ta làm rơi đồ rồi, đi tìm nhanh rồi về!"

Ta nói xong liền chạy vội vào trong rừng.

Lúc ấy, Phó Hạc Dương và Đắc Bảo vẫn chưa rời đi.

Đắc Bảo vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi:

"Thưa tướng quân, sao ngài lại đem hết chiến lợi phẩm cho cô nương Thẩm gia vậy?"

Phó Hạc Dương mím môi cười nhạt:

"Đây gọi là lấy đào đáp lý, ngươi hiểu gì chứ?"

"Hả? Tướng quân, ngài đây là, cây sắt cũng nở hoa rồi sao?"
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 7: Chương 7



Tai Phó Hạc Dương đỏ ửng, hắn nói:

"Sáng nay trong miếu Nguyệt Lão, ta vô tình nghe được, nàng ấy đối với ta tình căn thâm trọng, vì chê miếu không linh nên mới tháo thẻ ước nguyện, định đổi miếu khác để cầu tiếp. Nàng đã thành tâm như thế, ta sao có thể phụ lòng?"

"Nhưng mà lúc đi đường, cô nương Thẩm gia còn nói, ở trước điện hôm đó nàng chỉ bịa chuyện thôi mà."

Phó Hạc Dương lắc đầu:

"Ta từ chối nàng, làm tổn thương thể diện nàng, cô nương mặt mỏng, tất nhiên phải nói ngược lại để tự tìm cho mình một bậc thang xuống thôi."

Đắc Bảo bừng tỉnh:

"Thì ra là vậy!"

Phó Hạc Dương mím môi cười nhẹ, ánh mắt bỗng rơi xuống một vật dưới đất:

"Đó là gì... thẻ ước nguyện? Sao Thẩm Gia Ngư lại làm rơi nó?"

Hắn cúi người nhặt lên, lật mặt thẻ lại xem, nụ cười trên môi hắn lập tức cứng đờ, đôi mắt bỗng trợn to, gào toáng lên:

"A! Đắc, Đắc Bảo! Mau tới xem! Có phải ta đột nhiên không biết đọc chữ rồi không?"

Đắc Bảo vội vàng chạy tới, nhìn một cái, đọc ra thành tiếng:

"Tiêu... à?"

"A!"

Phó Hạc Dương hét toáng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ như muốn đốt thủng nó bằng ánh mắt:O mai d.a.o muoi

"Nàng ấy có viết thiếu chữ nào không? Ngươi xem, Phó, Hạc..."

Đắc Bảo nhìn mà thương xót, đành vạch trần sự thật:

"Tướng quân... đây là hai chữ Tiêu, Mặc."

"Chẳng lẽ nàng ấy không biết chữ?"

"Chắc, chắc là vậy."

"Đồ mù chữ!"

Như trời long đất lở.

Phó Hạc Dương giận dữ ném thẻ ước nguyện xuống đất, giẫm đạp hung hăng:

"Đồ mù chữ! Mù chữ! Mù chữ!"

"Thưa tướng quân... trên đó viết tên của Ninh Vương điện hạ đấy, nếu để người khác biết, sẽ bị xem là bất kính đấy ạ."

Phó Hạc Dương mặc kệ:

"Cứ giẫm cứ giẫm cứ giẫm!"

Trong rừng vang vọng tiếng gào thét của Phó Hạc Dương.

Khi ta đến nơi, hắn đang điên cuồng giẫm đạp lên tấm thẻ.

Nhìn vẻ mặt hai người họ, ta đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.

Phó Hạc Dương thấy ta, mới miễn cưỡng dừng lại.

Ta cười gượng với hắn.

Hắn không đáp lại, mặt đen như đáy nồi, quay lưng quát:

"Đắc Bảo, đi!"

11

Đêm ấy, ta trở về nhà, lén tìm chỗ không người đốt tấm thẻ ước nguyện.

Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng vẫn thấy bất an.

Nhớ lại cảnh gặp Tiêu Mặc trong miếu, nỗi hoảng loạn lại dâng lên.

Theo lý mà nói, lúc này hắn không thể nhận ra ta.

Chẳng lẽ, sống lại một đời, nhiều chuyện cũng đã thay đổi?

Nhưng thái độ của hắn khi đối diện ta, lại rõ ràng như đang nhìn một người cố nhân.

Ta không khỏi nghi ngờ, hắn có điều bất thường.

Chẳng lẽ... hắn cũng…

Trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng đến cực hạn.

Ta lập tức lắc đầu phủ nhận, xóa bỏ ý nghĩ này.

Sao có thể chứ?

Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến thế, chắc chắn chỉ là ta nghĩ nhiều rồi.

Đốt xong thẻ, khi quay về phòng, ta tình cờ thấy ca ca đang ngồi trong sân, trước mặt là một đống sổ sách, bấm ngón tay tính toán gì đó.

Ta tò mò sáp lại gần.

Hắn vò đầu bứt tai, xua tay đuổi ta:

"Đi đi đi, không chơi nữa, bây giờ không có thời gian chơi với muội, nương bắt ta tính sổ sách đây!"

"Ta đâu phải đến tìm huynh chơi!"

Ta bĩu môi, tò mò nhìn sổ sách trên bàn:

"Ca, chỗ này huynh tính sai rồi, phải là hai trăm hai mươi mốt lượng năm tiền, huynh thiếu mất ba văn tiền."

"Muội đừng xen vào, muội biết gì mà tính? Ngay cả đếm số còn không xong!"

"Nhưng huynh tính sai thật mà!"

"Ta mà tính sai á?"

Hắn tức giận, ôm lấy bàn tính gõ lạch cạch. Nhưng gõ một hồi, hắn bỗng c.h.ế.t lặng.O Mai d.a.o muoi

"Thật sự thiếu ba văn tiền..."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

"Cá con thối, muội vừa tính nhẩm à?"

Ta không hiểu vì sao hắn kinh ngạc đến thế:

"Đúng vậy, có sao không?"

Vừa dứt lời, ta cũng bỗng sững lại.

Khi nào thì ta biết tính nhẩm rồi?

Rõ ràng trước đây, đến cộng trừ trong phạm vi mười ta cũng tính không nổi, mỗi lần thấy số là đầu óc liền mịt mù, loạn thành một đống, vậy mà bây giờ...

Ca ca lập tức viết một dãy số dài khác:

"Muội tính thử đi!"

Ta nhìn qua một lượt, rất nhanh đã tính ra đáp án.

Hắn lại lấy bàn tính gõ kiểm tra, kết quả hoàn toàn chính xác.

"Muội..."

Hắn bật dậy, ôm bàn tính lao thẳng vào nội viện, miệng hô to:

"Mẫu thân ơi! Cá con thối khỏi rồi! Tiểu Ngư thối khỏi rồi!"

Không ngờ, sống lại một đời, đầu óc ta cũng khỏi bệnh luôn rồi.

12

Cả nhà ta chìm đắm trong niềm vui sướng vì ta đã khỏi bệnh suốt mấy ngày liền.

Phụ thân và ca ca mừng rỡ vô cùng, còn nói muốn mua pháo về đốt ăn mừng, nhưng bị mẫu thân ngăn lại.

Mẫu thân bảo: "Họa hay đi kèm với phúc, chuyện này chỉ nên giữ trong lòng, người nhà biết là đủ rồi. Nếu phô trương quá, việc tốt dễ hóa thành việc xấu."

Phụ thân và ca ca nghe vậy mới thôi.
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 8: Chương 8



Hai ngày sau, phủ nhà ta bất ngờ nhận được thiệp mời từ phủ Công chúa Vinh Xương, mời ta vào phủ thưởng hoa.

Mẫu thân ta vô cùng sốt sắng, trước lúc xuất môn còn tốn hẳn hai canh giờ để chải chuốt trang điểm cho ta:

"Tiểu tướng quân Phó Hạc Dương cũng sẽ tới đấy, con đừng có qua loa, kẻo để tiểu thư nhà khác cướp mất."

Mẫu thân ta cứ tưởng ta thích Phó Hạc Dương.

"Con không muốn đi..." Ta rầu rĩ.

"Không được! Tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng!"

Mẫu thân kiên quyết: "Gia Ngư, con đừng lo, con là con gái mẫu thân, làm sao mà kém ai được? Năm xưa phụ thân con thi đỗ thám hoa, phong thái hơn người, bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi, thế mà mẫu thân chỉ dùng chút mưu mẹo nho nhỏ, ông ấy đã một lòng một dạ với mẫu thân rồi."

"Chút mưu mẹo gì vậy ạ?"

"Thì... giả vờ trẹo chân, đánh rơi khăn tay, làm bộ yếu đuối... Ài, không nói nữa, mau đi đi!"

Ta ỉu xìu bước lên xe ngựa.

Nói không muốn đi chẳng qua cũng chỉ là làm nũng, công chúa Vinh Xương đã gửi thiệp mời, ta nào dám không tới?

Chỉ là... không biết Phó Hạc Dương có còn giận ta hay không.

Trong lòng ta cứ nghĩ đến hắn, vừa bước vào phủ công chúa liền thấy hắn ngay.

Hắn mặc một bộ võ phục màu đen tuyền, tóc đen cao cao búi lại, vẻ ngoài tuấn tú hào sảng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nổi bật giữa đám đông.

Đợi cho những người xung quanh tản đi, hắn mới phát hiện ra ta.

Ngẩn người một chút, hắn lập tức quay người định bỏ đi.O Mai d.a.o Muoi

Ta hơi do dự, nhưng rồi vẫn đuổi theo:

"Phó tướng quân!"

Hắn tỏ rõ vẻ không muốn để ý đến ta, nhưng khi ta chạy tới, hắn vẫn dừng chân lại, mặt lạnh như băng, giọng hậm hực: "Đừng nói chuyện với ta."

Thái độ ấy của hắn khiến ta càng thêm áy náy.

"Xin lỗi huynh..." Ta nhỏ giọng nói.

Hắn quay đầu đi:

"Ngươi xin lỗi cái gì? Ngươi chẳng làm gì sai, tất cả đều là lỗi của ta."

"Không, không phải vậy, dù sao cũng là ta không đúng."

"Không, là ta sai, ta đáng đời."

...

Chuyện này bắt nguồn từ ta.

Hôm đó trong đại điện, bất đắc dĩ ta mới buột miệng nói rằng ta cầu duyên với Phó Hạc Dương.

Chỉ là khi ấy, ta nghĩ rằng trong kinh thành có biết bao cô nương mến mộ hắn, hắn chưa từng liếc mắt nhìn ai, thêm ta vào cũng chẳng đáng gì.

Ta thật không ngờ lại thành ra thế này.

Ta không biết phải làm sao, chỉ cúi đầu im lặng rất lâu.

Giằng co một lúc, Phó Hạc Dương bỗng quay đầu hỏi ta:

"Thịt thỏ ngon không?"

"Hả?" Ta ngơ ngác.

Hắn mặt mày khó chịu: "Ta hỏi ngươi thịt thỏ có ngon không!"

Ta vội vàng gật đầu: "Ngon! Ngon lắm!"

"Ngon thì cũng không uổng phí."

Nói xong, hắn giận dỗi bỏ đi.

Rốt cuộc là đã hết giận chưa vậy?

Ta từ xa nhìn theo bóng hắn đi về phía bàn tiệc dành cho nam nhân.

Nhìn một lúc, lòng ta bỗng thấy ấm áp.

Thật ra, hắn... là một người rất tốt.

13

Khi bước vào thuỷ tạ và ngồi xuống, ta trông thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Đó là những vị phu nhân quan gia mà sau khi ta gả cho Tiêu Mặc, thường xuyên lui tới vương phủ thăm ta, bây giờ, các nàng vẫn còn dáng vẻ thiếu nữ non trẻ!

Trong ký ức kiếp trước của ta, ta rất thích các nàng.

Mắt ta sáng lên, ta bước về phía họ, định ngồi cùng một chỗ.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, ta đã nghe một người trong số họ nhỏ giọng nói:

"Chẳng phải đó là con ngốc Thẩm gia sao? Nó chẳng phải đang đi về phía chúng ta đấy chứ?"

"Không đâu nhỉ? Chúng ta đâu có quen thân với nó!"

"Nếu nó tới thật, chúng ta đổi chỗ thôi, ta không muốn ngồi chung với một đứa ngốc đâu."

...

Ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Ta chưa bao giờ biết, thì ra trong mắt họ, ta là như vậy.

Ở kiếp trước, họ là số ít những người đối xử tốt với ta, miệng nói thích ta, cứ cách vài ngày liền đến vương phủ tìm ta, cùng ta uống trà, hoá ra... cũng chỉ vì muốn nịnh bợ quyền thế mà thôi.O mai d.a.o muoi

Chỉ trách kiếp trước ta quá ngu ngốc, không nhìn thấu bộ mặt thật của họ.

Ta bàng hoàng thất vọng đến cực điểm, lùi lại hai bước, lảo đảo ngồi xuống một góc vắng vẻ.

Chẳng bao lâu sau, công chúa Vinh Xương lên ngồi chủ vị. Ta vì trong lòng rối loạn, nên dù họ nói gì, ta cũng không nghe lọt vào tai.

Đến giữa tiệc, công chúa Vinh Xương đề nghị chơi trò chơi, lấy một món bảo vật làm phần thưởng, ai thắng sẽ được nhận.

Nói rồi, các nha hoàn khiêng ra một tấm bảng gỗ, trên vẽ chín ô vuông, trong đó ba ô đã điền sẵn số.

Những người tham gia phải điền số vào sáu ô còn lại, sao cho ba số ở mỗi hàng ngang, hàng dọc và đường chéo đều cộng lại bằng nhau.

Ta tò mò ngó qua.

Đây là một trò chơi con số, mới phổ biến gần đây, hôm qua ta còn thấy ca ca ta ngồi nghiên cứu, chỉ là độ khó không cao như thế này.

Có người hăng hái xung phong lên thử sức, tính toán rất lâu mà điền thế nào cũng không đúng.

Lại thêm một nhóm nữa xông lên, vẫn không ai giải nổi:

"Chắc đây là bài toán không có lời giải rồi, căn bản không có đáp án!"

Công chúa Vinh Xương khoanh tay, lạnh lùng cười:

"Các ngươi tự mình tính không ra, lại đổ tại đề của ta là bài c.h.ế.t!"

Quả thật, trong đại sảnh lúc đó không ai có thể giải được.

Đúng lúc đó, Lý phu nhân, người thường xuyên lui tới vương phủ trong kiếp trước, buông bút xuống, cười nói:

"Công chúa, trò này không hay đâu, chơi trò chơi là phải để ai cũng tham gia mới vui chứ. Trong tiệc hôm nay, còn có người không biết tính toán, thế thì chán lắm."
 
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người
Chương 9: Chương 9



Công chúa Vinh Xương hơi kinh ngạc:

"Ai vậy?"

"Chính là cô nương Thẩm gia đó!" Phu nhân Lý che miệng cười.

"Kinh thành ai chẳng biết, cô nương Thẩm gia ngay cả phép tính trong mười cũng không rõ ràng, trò khó thế này, đến chúng ta còn mất công giải, huống chi là Thẩm cô nương. Chi bằng đổi sang trò chơi với lá cây hay ném hồ đi?"

Vừa dứt lời, cả sảnh đường đều cười rộ lên.

Bởi vì, điều nàng ta nói là sự thật, ta bẩm sinh ngu dốt, tính toán vụng về, việc này ai ai trong thành cũng hay biết.

"Cái con nhỏ này không muốn chơi còn đổ lỗi cho người khác!"

"Không phải đâu! Ta thật lòng mà, nhìn Thẩm cô nương lẻ loi một mình, nên muốn chăm sóc nàng thôi."

Lý phu nhân vừa nói, vừa quay sang nhìn ta, cười tủm tỉm, bộ dáng hết sức vô hại.

Ta chợt nhớ ra, kiếp trước khi nàng ta nói lời tâng bốc ta, cũng chính là nở nụ cười như thế.

Chỉ là khi đó, ta không hiểu thế nào là giả tạo.

Ta cũng mỉm cười đáp lại, đứng lên:

"Ai nói ta không chơi được trò này?"

Cả hội trường lập tức yên lặng, ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía ta.

Có người còn nhỏ giọng thì thầm:

"Đứa ngốc kia mà cũng biết nổi giận sao?"

Lý phu nhân sững sờ một chút, sau đó bật cười:

"Thẩm cô nương, ngươi không phải đang giận đấy chứ? Ta chỉ là tính tình thẳng thắn, không có ác ý đâu, ngươi cũng không cần phải cố chấp làm gì."

Ta không buồn phí lời với nàng ta, bước thẳng lên trước, nhận lấy cây bút than từ tay thị nữ, suy nghĩ một chút, rồi điền hết sáu ô còn lại.O Mai d.a.o Muoi

Mọi người ai nấy đều mang vẻ xem kịch vui, cho đến khi có người chợt thốt lên:

"Hình như đúng rồi đó!"

"Thật á? Không thể nào!"

Cả đám người xúm lại kiểm tra, nhao nhao tính toán:

"Đúng thật! Nàng ấy giải ra rồi!"

"Trời ơi, thì ra là như vậy, ta suýt chút nữa cũng ra được!"

"Sao có thể thế được? Có phải nàng ta gian lận không?"

Lý phu nhân tức giận xoá hết các con số trong ô vuông, tuỳ tiện viết ba số mới lên:

"Ngươi làm lại đi!"

Ta vốn không muốn tiếp tục cái trò trẻ con này, nhưng vẫn nhịn xuống, tính nhẩm một lúc, rồi điền đáp án mới, sau đó không buồn để ý tới họ nữa, đặt bút than xuống, an nhiên ngồi uống trà.

Bọn họ lại lao nhao tính toán, nhưng càng lúc càng yên lặng:

"Đúng rồi..."

"Ra đề tùy tiện mà nàng ấy cũng giải được."

Không còn ai dám nói lời nào.

Công chúa Vinh Xương nhìn ta rồi nhìn tấm bảng, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ ho một tiếng, tuyên bố:

"Hôm nay, người chiến thắng trò Cửu Cung Cách chính là Thẩm Gia Ngư, phần thưởng này cũng thuộc về nàng!"

Thị nữ bưng lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, muốn nhìn xem ta nhận được bảo vật gì.

Ta lại cố tình chậm rãi, tỉ mỉ thưởng thức đường nét chạm trổ trên hộp gỗ.

Bọn họ nghiến răng ken két, nhưng cũng đành bất lực.

Một lát sau, công chúa Vinh Xương cười nói:

"Các vị cũng đừng buồn bã, Vinh Xương cũng chuẩn bị một phần quà nhỏ cho mỗi người, xin hãy vui lòng nhận lấy."

Nói xong, nàng nhìn ta:

"Thẩm cô nương, mau mở hộp xem phần thưởng là gì đi."

Ta khẽ mỉm cười, lúc này mới mở hộp ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy vật bên trong, đồng tử ta đột nhiên co lại.

Phần thưởng này, chính là cây trâm Kim Chi Ngọc Tuế mà kiếp trước Tiêu Mặc đã tặng cho ta!

Đó là món quà hắn tự mình vẽ bản thiết kế, nhờ thợ thủ công trong cung chế tác sau khi chúng ta thành thân, tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Tấm bình phong sau lưng lay động, Tiêu Mặc chậm rãi bước ra.

Môi hắn trắng bệch, giọng trầm thấp hỏi ta:

"Thẩm cô nương, cây trâm này... nàng còn thích chăng?"

Đến lúc này, ta mới bừng tỉnh.

Thì ra, bữa tiệc thưởng hoa hôm nay, chỉ là một phép thử.

Dù ta thắng hay thua, cây trâm này cũng sẽ rơi vào tay ta.

Tiêu Mặc... cũng đã trọng sinh rồi.

14

Ta hít sâu một hơi, che giấu vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, ngẩng đầu lên, hoảng hốt hành lễ:

"Tham kiến Vương gia, Vương gia sao lại ở nơi này..."

Những người khác cũng vội vàng theo ta hành lễ.O Mai d.a.o Muoi

Tiêu Mặc không trả lời, chỉ nhìn ta hỏi:

"Thẩm cô nương còn chưa trả lời bổn vương, cây trâm này, có vừa ý hay không?"

Ta ngẩng đầu, cười cầm lấy cây trâm:

"Đương nhiên là thích rồi, cây trâm này chế tác tinh xảo, tạo hình độc đáo, thần nữ chưa từng thấy trâm nào đẹp như thế!"

Một lát sau, hắn chậm rãi nói:

"Cây trâm này còn có tên là Kim Chi Ngọc Tuế, hàm ý... phu thê đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn."

Ta khựng lại một chút, rồi mỉm cười đáp:

"Thật là một hàm ý tốt đẹp, thần nữ nhận được trâm này, nhất định sẽ có thật nhiều niềm vui và phúc khí!"

Tiêu Mặc lặng lẽ nhìn ta.

Hắn không biết rằng, ta đã học được cách che giấu cảm xúc, không còn là Thẩm Gia Ngư ngây thơ yếu đuối của thuở ban đầu nữa.

Thật lâu sau, ánh mắt hắn dần trở nên u ám:

"Đã thích như vậy, sao Thẩm cô nương không thử cài lên tóc xem?"

"Vâng."

Ta bình thản nâng tay, cắm cây trâm lên búi tóc, còn tươi cười quay sang hỏi người bên cạnh:

"Có đẹp không?"

Người ngồi cạnh ta, chính là kẻ từng tham dự thọ yến của Thái hậu hôm trước, nhìn ta, che miệng cười khúc khích:

"Đẹp lắm, cây trâm này quả thật rất hợp với cô, nếu để Phó tiểu tướng quân nhìn thấy, chắc chắn sẽ say mê không rời mắt!"
 
Back
Top Bottom