Bạch Thành chỉ có một hiệu thuốc ở thành Tây.Hiệu thuốc khá lớn, có 4 đại phu và một số học đồ, phía sau là đình viện và phòng ở.
Cho nên bất kể ngày hay đêm, luôn có người túc trực tại đây.Mục Thời và Cảnh Ngọc rời khỏi Vân Phủ, đi về phía tây, chưa được mấy bước liền nhìn thấy có đám người tụ tập.
Ở Bạch Thành yên tĩnh nhàn nhã, tụ tập ầm ĩ như vậy rất hiếm thấy.
Lại gần một chút, mới phát hiện nơi mọi người tụ tập chính là cửa vào hiệu thuốc.Trước cửa hiệu thuốc bày cái bàn, trên bàn đặt bút mực, giấy Tuyên Thành, vải nỉ, và một chiếc gối xem mạch.Có một người ngồi sau bàn, khoác áo ngoài màu xanh xám, thần thái trầm ổn quý khí, nhưng ngũ quan hơi non nớt.
Mái tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, chứng minh hắn vẫn còn là một thiếu niên.Hắn ngồi đối diện với bệnh nhân ngồi trước bàn.
Ngón tay thon dài đặt trên cổ tay đối phương, một bên bắt mạch, một bên hỏi chuyện.
Hỏi một hồi, liền kêu đối phương đổi tay khác xem một chút.Sau khi kiểm tra mạch ở cả hai tay, hắn liền cầm bút lông lên, viết vào giấy Tuyên Thành.
Chất lượng giấy có vẻ không tốt lắm, dễ dàng thấm mực, cho nên hắn rất cẩn thận dùng lực nhẹ để viết.Mục Thời và Cảnh Ngọc giữa trưa mới ở Vân Phủ gặp qua vị này, cửu công tử Hạ Lan Gia - Hạ Lan Dao.Mục Thời hỏi: "Hắn đang làm gì?"
Cảnh Ngọc đã từng gặp qua cảnh tượng như vậy:"Đang chữa bệnh từ thiện, không thu tiền, chẩn đoán bệnh và kê đơn thuốc cho những người không khỏe."
Bên cạnh có người nghị luận."
Tiểu đại phu này trẻ tuổi như vậy, thật sự đáng tin sao?"
"Đáng tin, cầm phương thuốc hắn kê vào hiệu thuốc bốc thuốc, đại phu đều sẽ đọc kỹ một lần.
Chung lão đại phu còn khen hắn kê thuốc rất tốt, muốn giữ hắn ở lại hiệu thuốc."
"Nhưng có vẻ như hiệu thuốc này không có gì hắn muốn học, cho tiền lương cao cũng vô dụng.
Người ta nếu đã đi chữa bệnh từ thiện, liền có nghĩa không thèm để ý tiền bạc."
Mục Thời đánh giá Hạ Lan Dao đang cặm cụi viết đơn thuốc.Cảnh Ngọc hỏi: "Một người khá lương thiện, đúng không?"
Mục Thời thu hồi tầm mắt, tránh đi đám đông, bước vào hiệu thuốc.Đại phu trong hiệu thuốc đang cầm đơn thuốc do Hạ Lan Dao viết, vô cùng hứng thú tham thảo, lúc giao cho học đồ đi bốc thuốc, còn không quên dặn dò sao chép một bản lưu lại.Cảnh Ngọc ngẩng đầu xem tủ thuốc.
Mục Thời cũng đang nhìn tên các loại dược liệu trên tủ."
Ngưng Tâm Thảo, dược liệu này hẳn là hữu dụng."
"Không được, Ngưng Tâm Thảo dùng để giảm thiểu dược tính của dược liệu mạnh, tuy có thể sử dụng để ngưng hồn, nhưng cũng không hiệu quả hơn Cửu Chuyển Ngưng Hồn Đan là bao, dùng quá nhiều thậm chí có thể tổn thương hồn phách."
Cảnh Ngọc nhờ học đồ lấy giấy bút, viết vài loại dược liệu lên giấy, cân nhắc kỹ lưỡng, lại gạch bỏ một số loại, thay thế bằng loại khác.Lúc này, bên ngoài hiệu thuốc vang lên một giọng nam cuồng loạn, vô cùng tức giận:"Cái gì kêu kê chút thuốc làm lão nhân ra đi bớt đau khổ?
Ngươi có ý gì?"
"Bình tĩnh, đâu phải chỉ có hắn nói như vậy, trước đó Chung đại phu không phải cũng kêu đã bất lực sao?"
"Lang băm!
Các ngươi đều là lang băm!"
Cảnh Ngọc nhíu này, nhìn ra ngoài cửa.Mục Thời đặt lò sưởi lên bàn, nhàn nhạt nói:"Sư tỷ cứ chuyên tâm nghĩ phương thuốc, bên ngoài để ta tới xử lý."
Nói xong, nàng đi ra ngoài.Một nam nhân cường tráng, vai u thịt bắp đang đập bàn.Bên cạnh hắn là một lão nhân sắc mặt vàng như nến, gầy đến da bọc xương, thoạt nhìn liền biết bị bệnh nặng.
Lão nhân hai mắt rưng rưng, tay chân run lẩy bẩy, giống như bị dọa sợ.Người già đã lú lẫn vốn như trẻ nhỏ, không thể chịu đựng kinh hãi."
Nhưng mà nghe nói có tu sĩ Thái Khư vì tiểu thư Vân Thị mà tới Bạch Thành, hẳn là Đan tu?"
Bên cạnh có người nói."
Bệnh đại phu trị không hết, đối với tu sĩ có lẽ không phải vấn đề khó, đến Vân Phủ cầu cứu đi."
Hạ Lan Dao ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn nam nhân cường tráng kia:"Vấn đề lớn nhất của phụ thân ngươi không phải bệnh tật, mà là tuổi già.
Tuổi tác và bệnh tật đã đào rỗng hắn đến dầu hết đèn tắt.
Loại tình huống này, ngay cả tu sĩ cũng trị không......"
Hạ Lan Dao còn chưa nói xong, nam nhân đã cảm xúc mất khống chế, vươn tay muốn túm cổ áo hắn.Hạ Lan Dao đứng dậy, nắm lấy cổ tay nam nhân, kéo ngược về phía mình, đồng thời giơ chân lên, đá mạnh vào cái bàn ở giữa hai người.
Nam nhân bị túm đến lảo đảo, lại bị cái bàn đẩy, trực tiếp ngã sấp xuống bàn.Hạ Lan Dao cầm túi kim châm, thong dong vòng qua cái bàn, dừng lại trước mặt lão nhân đang run rẩy bẩy, thần thái kiên nhẫn ôn hòa:"Đừng sợ, sẽ không quá đau, châm cứu xong liền dễ chịu hơn nhiều."
Lông mi của hắn nhẹ chớp.
Trong mắt mang theo thương hại, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như độc trùng.
Hắn lấy 2 viên kẹo gói trong giấy từ túi áo ra, như dỗ trẻ nhỏ hỏi:"Lão nhân gia, ăn kẹo không?"
Nam nhân thấy Hạ Lan Dao tiếp cận phụ thân hắn, lập tức đứng dậy.
Nhưng có một bàn tay ấn vào lưng hắn, bàn tay này không lớn, nhưng hắn có cựa quậy thế nào cũng không thể rời khỏi mặt bàn.Mục Thời một tay giữ chặt nam nhân, nói với Hạ Lan Dao đang nhìn qua:"Tiểu công tử, thỏi mực của ngươi vỡ rồi."
Thỏi mực, bút lông và gối xem mạch đều ở thời điểm Hạ Lan Dao đá vào chân bàn rơi rớt trên mặt đất.
Nghiên mực vẫn còn trên bàn, nhưng cũng thiếu chút nữa rơi xuống."
Dán lại là được."
Hạ Lan Dao nói với Mục Thời:"Đa tạ tiên...cô nương ra tay, nhưng ta có thể tự xử lý."
"Vậy là tốt nhất."
Mục Thời buông tay ấn trên người nam nhân ra, cầm lấy kẹo từ tay Hạ Lan Dao, vỗ vỗ bờ vai hắn, nhỏ giọng nói:"Đã biết không cứu được, vậy thì đừng động vào.
Nếu sau khi ngươi động vào, người đã chết, vậy khó mà nói rốt cuộc bởi vì bệnh chết, hay do ngươi mà chết.
Ngươi có nhảy xuống sông Giang Đô cũng không thể rửa sạch."
Mục Thời cầm kẹo về tới hiệu thuốc.Cảnh Ngọc hỏi: "Xử lý xong rồi?"
"Không cần xử lý, người ta có kinh nghiệm."
Mục Thời đứng bên cạnh Cảnh Ngọc, đưa một viên kẹo qua:"Sư tỷ, ăn kẹo."
Nàng lột một viên, nhét vào trong miệng, nhíu mày:"Sư tỷ, đừng ăn.
Kẹo này quá ngọt, trừ đường ra không có vị gì khác...Tốt xấu cũng là thiếu gia nhà Hạ Lan, sao không ăn chút gì ngon hơn?"
"Lát nữa chúng ta đi mua đồ ngon."
Cảnh Ngọc nhịn không được cười, viết xong đơn thuốc, đưa cho học đồ đang bận rộn trước quầy:"Làm phiền dựa theo 2 phương thuốc này, lấy 2 liều."
Thời điểm họ cầm gói thuốc rời khỏi hiệu thuốc, các học đồ trong hiệu thuốc đang sửa sang lại cái bàn mà Hạ Lan Dao dùng để xem bệnh kê đơn.
Vị đại phu thiếu niên bởi vì chuyện vừa rồi hơi không có tâm tình, nói muốn nghỉ ngơi một lát, ngày mai lại tiếp tục khám bệnh.Nam nhân cường tráng còn chưa đi, đứng nguyên tại chỗ đỡ lão nhân.
Hắn đã bình tĩnh lại, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lo lắng không biết nên chuẩn bị lễ vật gì để tạ lỗi với tiểu đại phu.Cảnh Ngọc đánh giá hắn: "Thân hình này...cũng may Hạ Lan công tử có võ công."
Mục Thời gật đầu: "Bất kỳ ai hành nghề y đều nên luyện võ, không chỉ để bảo hộ an toàn cho bản thân, còn có thể làm bệnh nhân nghe lời."
"Làm bệnh nhân nghe lời?"
Cảnh Ngọc kinh ngạc, liên tục xua tay:"Không, dùng vũ lực là không được."
Mục Thời hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng hề để ý nói:"Đối với Y tu và bệnh nhân mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là trị khỏi bệnh.
Chỉ cần có thể trị khỏi, thì còn quan tâm đến việc sử dụng vũ lực hay dùng đạo đức bắt cóc làm gì?"
Ngay sau đó, Mục Thời sinh động đưa ra một ví dụ:"Sư tỷ, hãy nghĩ về Trái Bã Đậu."
Trong ánh mắt Mục Thời tràn ngập chân thành:"Toàn Tu Chân Giới đều biết hắn rất am hiểu cách hòa hợp giữa y sĩ và bệnh nhân.
Ngươi đoán xem vì sao?
Đương nhiên bởi vì hắn từng là một Kiếm tu chiến công hiển hách."
"Trong Tu Chân Giới có rất nhiều người bắt nạt kẻ yếu, khi họ hiểu rõ mình 'không đánh lại được đối phương', liền thành thật hơn nhiều."
"Trong tình huống một Y tu có y thuật đủ cao minh, mà bệnh nhân lại không phải mắc bệnh nan y, như vậy biến cố lớn nhất trong quá trình trị liệu, phần lớn là do chính bệnh nhân gây ra."
Mục Thời đếm trên đầu ngón tay, liệt kê những loại bệnh nhân không đáng tin cậy:"Không phối hợp châm cứu, không đúng hạn uống thuốc, ăn bậy đồ bổ, dùng thức ăn kích thích......"
Cảnh Ngọc nghẹn lời.Những gì Mục Thời nói tuy là một lý thuyết méo mó, nhưng lý thuyết méo mó này lại hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện tại của Tu Chân Giới.Hơn nữa, Cảnh Ngọc phải thừa nhận rằng, bản thân mình đôi khi cũng rất muốn có sức mạnh của một Kiếm tu, đánh tơi bời những bệnh nhân không nghe lời.Họ một đường đi bộ về Vân Phủ.Trên đường, Cảnh Ngọc mua cho Mục Thời chút đồ ngọt.Mục Thời không ăn đậu phộng, không có duyên nếm thử kẹo giòn nổi danh của Bạch Thành, liền mua chút kẹo viên, dùng mè đen nghiền nát, kết hợp với mấy vị thảo dược thông thường có lợi cho thân thể.
Hương vị rất ngon.Trở về Vân Phủ, phần lớn vật phẩm dùng để chiêu hồn được chỉ thị lần trước đều đã chuẩn bị xong, chỉ kém Bách Gia Đèn.
Việc thu thập Bách Gia Đèn hơi khó khăn.
Người hầu của Vân Thị đang gõ cửa từng nhà một ở Bạch Thành để xin dầu thắp.Cảnh Ngọc bày một lò luyện đan và một khay thuốc, ngồi ở trong sân, ném dược liệu vào lò để luyện chế, luyện trong chốc lát lại lấy ra, giã thành bột.Mục Thời cũng làm việc riêng của mình.Nàng ngồi trên nóc nhà, nghiên cứu trận pháp cấm chế của Vân Phủ, tính toán thay thế và tu bổ những cấm chế bị tổn hại.
12 lá bùa giấy màu vàng vẽ phù văn trôi nổi xung quanh nàng, theo linh lực dẫn đường thay đổi phương vị, hình thành một trận pháp cấm chế khác biệt.Cảnh Ngọc trộn bột thuốc đã chuẩn bị xong với tro than, đốt trong lư hương, đặt ở mép giường Vân Lâm, lại lần nữa nắm lấy cổ tay Vân Lâm tra xét, một lát sau, bất lực lắc đầu:"Không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi."
Thu Hương nghe thấy tin tức xấu, càng thêm nôn nóng, nhưng biết rõ nôn nóng cũng vô dụng.
Sau khi tiểu thư té xỉu, nàng ngày ngày đều nôn nóng, tiểu thư cũng không vì thế mà tỉnh dậy.Đúng lúc này, cửa viện bị gõ vang."
Tiên quân chờ một lát, để ta đi xem."
Thu Hương lau sạch nước mắt, đang muốn đi ra ngoài.Nhưng người vừa tới có chút vội vàng, không chờ Thu Hương mở cửa đã đẩy cửa ra, bước vào trong viện.Thu Hương mờ mịt nói: "Hạ Lan công tử?"
"Thu Hương cô nương, ta nghe nói tiểu thư nhà ngươi bị tán hồn, ở chỗ ta vừa vặn có..."
Hạ Lan Dao lấy một tờ giấy gấp từ trong túi áo ra.Nhưng không chờ hắn kịp giải thích chi tiết tình hình, liền cảm giác một cổ lực mạnh kéo lại cổ áo hắn, túm về phía phòng chính.
Hạ Lan Dao rùng mình một cái, trong thời tiết giá lạnh này, bị gió rét tràn vào cổ áo thật không dễ chịu.Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Thời từ nóc nhà nhảy xuống.
Vị tiên quân mặc một thân váy xanh đang hướng về phía hắn giơ tay, thực hiển nhiên, người cách không túm cổ áo hắn chính là nàng.Hạ Lan Dao vung tay phải, một chiếc quạt xếp từ trong tay áo rơi vào trong tay.
Ngay lúc hắn sắp ngã về phía Mục Thời, cổ áo thật sự bị túm chặt, đã kịp dùng cây quạt chặn tay Mục Thời lại.Thiếu niên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền cảm giác một trận trời đất quay cuồng, phía sau lưng nặng nề bị ném tới trên mặt đất.
Mục Thời ngồi xổm xuống, tay phải bóp chặt cổ Hạ Lan Dao.Cảnh Ngọc vội vàng hô to: "Mục sư muội!"
"Ta hẳn không làm gì đắc tội tiên quân, vì sao đột nhiên dùng quyền cước với ta?"
Hạ Lan Dao nhíu mày, cùng Mục Thời đối diện:"Đây là phương thức đối đãi phàm nhân của Thái Khư Tiên Tông sao?"
Mục Thời từ trên cao nhìn xuống, nói:"Ngươi thật không ngại nói mình là phàm nhân.
Ta chưa từng nghe qua có phàm nhân nào có thể dễ dàng xuyên qua cấm chế của tu sĩ Đại Thừa Kỳ."
Nàng đang lấy gian sân này làm trung tâm, thử bố trí một cấm trận mới, còn chưa điều chỉnh điều kiện xuất nhập của cấm chế.Sau đó Hạ Lan Dao liền đẩy cửa viện bước vào, xuyên qua cấm trận, mà lá bùa dùng để bố trí cấm chế không hề có chút phản ứng.