Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khương Tụng - Vệ Vũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoVVkFGpM1UMmWsIQQuXqdbNu3LCJhZoE0ot-aWir9objOeJB01zsnLrfJRo1lK_cuQcEENU5RnJ1EKP3Deb7SJn-h4azna10KaL_RRL8rVZSY-Y9pMCOtUQ4pUtehOP_ONvpgUzKlAgWAcgqZCFvE=w215-h322-s-no-gm

Khương Tụng - Vệ Vũ
Tác giả: Vệ Vũ
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong lễ đại hôn của Hoàng Đế cùng với ánh trăng sáng của hắn, tôi lẻ loi nuốt khí trong lãnh cung.

Tất cả mọi người thấy ta không hô hấp, lại không biết rằng ta là truyền nhân duy nhất của môn bế khí công.

Trước mộ của ta, Hoàng Đế khóc rống lên, ta đã chạy tới biên ngoại, ở tửu lầu ăn uống thả cửa, thuận tiện sờ cơ bụng của tiểu lang quân Tây Vực.

Cuộc sống tốt đẹp vốn nên cứ vui vẻ mà qua đi như thế, cho đến một ngày động đất, làm sụp cả hoàng lăng, Hoàng Đế phát hiện trong quan tài của ta là một đống khoai tây thối.

Ngày hôm ấy, thiên tử tức giận, quyết tâm đào ba thước đất cũng muốn tìm bằng được ta​
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 1: Chương 1



1.

Khi tin tức Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt sắp đại hôn truyền đến, ta dang ở lãnh cung, ăn một bát cơm nguội ôi thiu.

Cung nữ Ngân Kiều của ta đau lòng cho ta, nói với thái giám đưa cơm: “Nương nương của chúng ta chỉ là bị cấm túc, thức ăn và chi phí vẫn là dành cho Quý Phi!”

Thái giám cười lạnh: “Ngươi biết Quý Phi là được rồi, phía trên Quý Phi còn có Hoàng Hậu, nô tài cũng chỉ là nghe mệnh của Hoàng Hậu mà làm việc thôi.”

Ngân Kiều tức đỏ mặt, nàng biết là Tống Mạt đang cố tình tra tấn ta.

Nhưng mà từ trên xuống dưới trong cung, không ai dám nói gì.

Ai cũng biết Tống Mạt mới là nữ tử xinh đẹp vừa mới vào cung không lâu, lại là ánh trăng sáng suốt mười mấy năm của Sở Kỳ An.

Ai cũng nói nàng xinh đẹp tốt bụng, giống như thần nữ hạ phàm, không dính bụi trần.

Ngay cả thái giám đưa cơm cũng thiên vị cho nàng:

“Nương nương, ngài hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn còn giữ lại một mạng cho ngài, đã là vô cùng tốt bụng.”

Ngân Kiều vội kêu lên: “Nương nương của chúng ta bị oan…”

Ta ngăn nàng lại, ý bảo không cần nhiều lời.

Sở Kỳ An không tin ta, nói với thái giám thì có ích lợi gì.

Thái giám khinh thường bĩu môi, rời đi.

Ta nghe thấy bên ngoài có thị vệ đang nói chuyện phiếm, nói Sở Kỳ An đối với Tống Mạt yêu chiều thế nào, hôn lễ phô trương long trọng ra làm sao.

“Nói nhỏ một chút, đừng để vị bên trong nghe thấy.”

“Nghe thấy cũng không sao, nàng ta ỷ vào việc theo Hoàng Thượng mấy năm đã dám độc hại Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sẽ không cho phép nàng sống sót rời khỏi lãnh cung.”

Trong tiếng nghị luận ồn ào, ta chỉ lo quấn lên chân trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tập hô hấp hít thở.

Ngân Kiều bưng nước rửa mặt vào cho ta, liếc mắt thấy ta như vậy, hơi lo lắng.

Nàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nương Nương đang luyện công ư?”

Ta nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu.

Ngân Kiều càng không yên tâm, nàng cắn cắn môi

“Nương nương, có phải là ngài muốn chạy trốn ra ngoài không?”

“Nô tì biết nương nương có công phu trong người, nhưng cung thành này bên trong có thị vệ gác, bên ngoài có cấm quân tuần tra, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể thoát ra ngoài.”

Ta mở mắt ra, hô hấp chìm vào đan điền.

Ngân Kiều không biết, ta đang luyện bế khí công.

2.

Ta tên là Khương Tụng, là truyền nhân Bế Khí Công duy nhất trên thế gian.

Năm ta bốn tuổi, ta chỉ là một cô nhi, đang tranh nhau với chó hoang nửa củ khoai lang đỏ, sau khi đoạt tháng thì gặp được sư phụ ta.

Sư phụ ta là một ông lão béo lùn chắc nịch, người nói ta căn cốt sạch sẽ, hỏi ta có muốn trở thành đệ tử của người hay không.

Ta hỏi người: “Làm đệ tử của ông có khoai nướng ăn không?”

Sư phụ nói: “Có!”

Cứ như thế, ta gia nhập môn phái của sư phụ ta.

Môn phái của chúng ta có tổng cộng ba sinh vật sống.

Sư phụ ta, ta, cùng với một lão rùa đen.

Ta nghe nói lão rùa đen này đã sống một vạn năm, mà phương pháp luyện công của chúng ta là nhìn chằm chằm vào rùa vạn năm, từ từ hô hấp.

Tưởng tượng bản thân mình là con rùa này, một trăm năm không cần thở, một ngàn năm không cần ăn uống, một vạn năm không cần động đậy.

Đây là quy tức công.

Mà quy tức công luyện đến cực hạn, chính là bế khí công.

Bởi vì hơi thở quá chậm, cho nên giống như không thở.

Khi bế khí, chúng ta giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, không ăn không uống không thở, việc trao đổi chất chậm không thể tưởng tượng nổi.

Năm mười lăm tuổi, ta xuất sư, công phu đại thành, còn vượt qua cả sư phụ ta.

Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, xuất sư dường như chả có lợi ích gì.

Người ta luyện thành công phu có thể một kiếm mở ra một góc trời.

Chúng ta luyện thành công phu có thể rất giống rùa đen.

Lão già sư phụ của ta rất xấu, ta cảm thấy ta bị ông ấy lừa, mười một năm qua luyện tập vô cùng tịch mịch.

Nhưng sư phụ cũng không cho ta cơ hội chất vấn hắn.

Người thông qua việc viết thư, đã yêu một quả phụ già qua thư, ngàn dặm xa xôi tiến đến làm người yêu lúc xế bóng với người ta.

Còn ta, người cho rằng công phu của ta đã đại thành, đã có thể tự lực cánh sinh.

Cứ như thế, năm mười lăm tuổi ta lại lưu lạc đầu đường một lần nữa.

Cũng may mà nhân duyên của sư phụ ta không tệ, các chú các cô thay phiên nhau cho ta ăn, hôm nay ta ở Nga My học hai ngày kiếm pháp, ngày mai ta ở Bá Đao Môn học ba ngày đại đao, cứ như thế đi đi lại lại.

Cứ thế, ta gặp được Sở Kỳ An.

3.

Năm đó Sở Kỳ An vẫn chưa phải là Hoàng Đế, chỉ là Lục Hoàng Tử không được yêu thương.

Hắn cải trang đi chơi ở tửu lầu, kết quả lại gặp được thích khách do Thái Tử phái tới.

Thấy thích khách sắp một đao đâm vào ngực của Sở Kỳ An, ta dùng một chưởng học được ở Nga Mi đánh một cái.

Thật may mắn, thích khách bị ta đánh đến nỗi phun một búng máu, sau đó bị bọn thị vệ chế phục.

Sở Kỳ An chắp tay với ta: “Đa tạ ân cứu mạng của nữ hiệp.”

Ta nhặt một cái đùi gà ở nơi bàn ăn bị đánh đổ: “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à? Không tặng bạc sao?”

Sở Kỳ An cười.

Hắn vươn tay với ta: “Nàng có đồng ý theo ta vào Vương phủ không?”

Ta hỏi: “Đi theo ngươi có đùi gà ăn không?”

Sở Kỳ An nói: “Có!”

Cứ như thế, ta theo Sở Kỳ An vào vương phủ.

Các vị có lẽ đã phát hiện ra, ta thật sự không có tiền đồ, vì một chút đồ ăn mà nhảy vào hố lửa.
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 2: Chương 2



4.

Kể từ ngày đầu tiên ta tiến vào Vương phủ đã nghe thấy bọn hạ nhân bàn tán.

“Dáng vẻ này, nhìn giống Tống gia đại tiểu thư Tống Mạt…”

“Haizz… Tống đại tiểu thư đã gả xa cho Bắc An Vương ba năm rồi, không ngờ điện hạ vẫn không quên được nàng.”

“Còn không phải sao, trên giá treo trong thư phòng vẫn còn treo bức hoạ của Tống đại tiểu thư.”

Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra ta nghe thấy, không dám lắm miệng nữa, vội vàng rời đi.

Ta nhún nhún vai.

Thế thì đã sao?

Còn không phải là làm thế thân ư.

Lúc ta còn nghèo có đi theo một tiên sinh kể chuyện lang thang trên giang hồ, đã xem rất nhiều tiểu thuyết, việc này ta quen.

Hơn nữa ta cũng không để bụng.

Ta đã từng nhìn thấy bức hoạ của Tống Mạt trong thư phòng của Sở Kỳ An.

Trong bức hoạ, thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh lục, vô cùng xinh đẹp, thật sự là cực kỳ xinh đẹp.

Ta giống nàng thì đã sao? Trong thiên hạ, mỹ nữ thường giống nhau.

Vì thế, sau đó Sở Kỳ An đưa tới váy lụa màu xanh lục bảo ta mặc vào, ta cũng mặc vào ngay lập tức.

Hắn bảo ta học cầm kỳ thi hoạ, ta cũng học ngay (nhưng học một cách miễn cưỡng).

Cho đến ngày hôm đó, ở noãn các, Sở Kỳ An uống rất nhiều rượu, hắn hôn ta.

Ta nhìn hắn.

Trường bào màu đen, tóc đen rối tung, mày kiếm mắt sáng, trên người lại có mùi hoa mai thanh lãnh.

Hắn ôm lấy ta, ta có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của hắn, cùng với vai ngực rắn chắc và eo thon.

Ta run rẩy, nói với bản thân: “Khương Tụng, ngươi có tài đức gì mà được ăn ngon như thế?”

Sở Kỳ An không biết ta run rẩy là bởi vì hưng phấn.

Hắn nghĩ là ta sợ hãi.

Hắn bế ta ấn lên giường, nhẹ giọng nói ở bên tai ta: “Đừng sợ, ta sẽ thương nàng.”

Sau đó, hắn chăm chú nhìn vào mặt ta, một lúc lâu sau thì duỗi tay dập đèn trước giường.

Thật ra, các hoàng tử mặc dù không cưới vợ, có một nha đầu thông phòng cũng là bình thường.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên của Sở Kỳ An.

Không ai có thể tưởng tượng được Lục Hoàng thử ngày thường lãnh đạm rụt rè, sau khi cởi áo lại tương phản bao nhiêu.

Ta bị lăn lộn đến tận hừng đông mới ngủ.

Sau đó, chỉ cần Sở Kỳ An tới phòng của ta, hừng đông mới ngủ đã trở thành chuyện bình thường.

Sở Kỳ An đối xử với ta rất tốt.

Trong cung ban quả vải quý hiếm, mỗi hoàng tử chỉ có một đĩa, ta ăn ngấu nghiến mà ăn, ăn xong mới phát hiện không để lại quả nào cho Sở Kỳ An.

Sở Kỳ An lại chỉ cười và xoa đầu ta:

“Ta nhớ rồi, A Tụng thích ăn ngọt.”

Từ đó về sau, chỉ cần có trái cây ngọt, Sở Kỳ An sẽ đầu tiên nghĩ đến ta.

Chi phí ăn mặc lại càng chưa bao giờ để ta phải thiếu thốn.

Hắn nói: “A Tụng, trong vương phủ không có nữ nhân khác, bạc đều là cho nàng tiêu.”

Vì thế, ta thật sự không khách khí, bắt đầu tiêu xài phung phí, tiếp tế cho các huynh đệ nghèo của ta.

Phải biết rằng, người trong võ lâm nhìn thì uy phong, nhưng mà ai cũng rất nghèo.

Mà Sở Kỳ An cho dù là vị hoàng tử không được sủng ái nhất, cũng là phú quý ngập trời.

Sau khi Sở Kỳ An lên tiếng, tất cả các huynh đệ nghèo trong giang hồ tìm ta vay tiền, ta đều khẳng khái hào phóng.

Mẫu thân của Trương đại hiệp bị bệnh nặng ư?

Không sao cả, ta mời danh y, lại thuê tám nha hoàn hầu hạ bà ấy.

Nữ đệ tử của Ngọc Thanh Cung không có tiền may quần áo mùa đông ư?

Không sao, ta vứt ra một xấp ngân phiếu cho tiệm may, thuận tiện lại đánh cho mỗi một vị tỉ muội một bộ trang sức.

Sơn trang của Phi Ưng Lâu bị sụp ư?

Không sao, ta bỏ tiền, ta xây lại cho mười toà tám toà.

Ta chi rất nhiều tiền, Sở Kỳ An cũng không hỏi đến.

Hắn nói với quản gia: “Chỉ cần A Tụng cười một cái, tiêu bao nhiêu bạc cũng không sao.”

Sư phụ dạy ta, đã thu tiền tài của người khác, phải báo cáo kết quả cẩn thận.

Ta tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An như thế, tất nhiên phải cống hiến đôi chút giá trị.

Vì thế, khi biết được Thái Tử và gian tướng hợp mưu, lại muốn giết Sở Kỳ An, ta mai phục tại bể hoa sen ở nhà của gian tướng một ngày một đêm, ngâm đến nỗi chúng ta sưng hết cả lên, cuối cùng thành công ám sát đối phương.

Sau này, vào ngày cung biến, Thái Tử dẫn binh vây quanh vương phủ, trong khoảnh khắc vạn tiễn bay tới, ta che chở Sở Kỳ An giết ra ngoài, phía sau lưng trúng ba mũi tên mới có thể bảo vệ được Sở Kỳ An lông tóc vô tương.

Sau lại, cung biến ngày Thái tử dẫn binh vây quanh vương phủ, vạn tiễn tề phát khoảnh khắc, ta che chở sở Kỳ an giết đi ra ngoài, phía sau lưng trúng tam tiễn, mới hộ đến sở Kỳ an lông tóc vô thương.

Mệt chết mệt sống, cuối cùng mới giúp Sở Kỳ An lên ngôi hoàng đế.

Ta cho rằng ít nhất cũng có thể có được vài ngày hưởng phúc.

Kết quả, Tống Mạt trở lại.
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 3: Chương 3



5.

Thật ra, việc Sở Kỳ An thích Tống Mạt, năm đó căn bản không phải là bí mật ở kinh thành.

Chẳng qua trước kia Sở Kỳ An chỉ là một hoàng tử con vợ lẽ không được yêu thương, cho nên không có ai thèm để ý tới hắn.

Hiện giờ đã khác, Sở Kỳ An đã là Hoàng Đế.

Bắc An Vương đã cưới Tống Mạt ngày đêm nơm nớp lo sợ, sợ Hoàng Thượng tức giận vì bị cướp vợ, vì thế vội vàng viết thư hoà ly, tặng Tống Mạt lại cho hắn.

Ngày đầu tiên Tống Mạt vào cung đã nhìn thấy ta.

Nàng xinh đẹp hơn cả trên bức hoạ, một thân váy mềm yên la phết đất màu xanh lục, xinh đẹp xuất trần.

Lúc ấy ta đã được phong làm Quý Phi, vị trí Hoàng Hậu bỏ không.

Sau khi Tống Mạt hồi cung, tuy vẫn còn chưa có danh phận, nhưng ai ai cũng biết, Sở Kỳ An đã yêu nàng mười mấy năm, hiện giờ cuối cùng cũng có được nàng.

Cho nên, nàng chính là người được chọn cho hậu vị.

Rõ ràng là Tống Mạt cũng biết điều này.

Vì thế, lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng không có hành lễ gì với ta, chỉ cười nói:

“A, quả nhiên nhìn ngươi rất giống ta.

“Cung nhân bên cạnh Kỳ An nói, mỗi lần hắn ở bên cạnh ngươi đều phải tắt đèn đuốc trên đầu giường, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì khi ánh sáng tối tăm ngươi lại càng giống ta.”

“À đúng rồi, ngươi cũng mặc váy màu xanh lục.”

Tống Mạt liếc nhìn ta một cái, không chút để ý mà cười: “Thật là đáng tiếc, hoạ hổ chung loại khuyển (1), ngươi mặc sao đẹp bằng ta chứ!”

Ta gật đầu: “Đã hiểu rồi, Tống cô nương thích màu xanh lục, vừa vặn ta có quà tặng cho ngươi.”

“Quà gì?”

Ta vỗ vỗ tay.

Ngân Kiều theo tiếng vỗ tay, trình lên một chiếc mũ màu xanh. (2)

Ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia của Tống Mạt tức thành màu gan heo.

Nàng trở về kể chuyện đó với Sở Kỳ An.

Đêm hôm đó, Sở Kỳ An tới tìm ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy sắc mặt của hắn khó coi như thế.

Sở Kỳ An nói: “Nàng gây chuyện với Mạt nhi ư?”

Ta nói: “Không có, ta có ý tốt tặng quà cho nàng, lại còn chọn màu sắc mà nàng yêu thích nhất.

Sở Kỳ An chán nản.

Sau ngày hôm đó, hắn lại không đến cung của ta nữa.

Trước kia, Sở Kỳ An chỉ cần có được bảo bối gì đều sẽ tặng cho ta trước.

Nhưng hiện tại, cho dù là quả vải tiến cống từ Giang Nam, hay là anh vũ được Tây Vực dâng lên, các loại dị bảo quý hiếm cuồn cuộn không ngừng được đưa tới chỗ của Tống Mạt.

Thậm chí có một lần, Ngân Kiều đi tới Ngự Thiện Phòng lấy cho ta canh tổ yến đường phèn, cũng bị đầu bếp gây khó xử mà báo:

“Cô nương, xin lỗi, dạo này huyết yến trong cung có ít, Hoàng Thượng nói Tống Mạt cô nương thân mình không khoẻ, cần phải để dành cho nàng.

Tống Mạt đoạt cả đồ ngọt mà ta yêu thích nhất, nhưng dường như nàng vẫn thây schuwa đủ.

Một lần, gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, nàng chỉ vào ngọc bội ở bên hông của ta.

“Ngọc bội này không phù hợp với khí chất của Quý Phi, hay là cho ta được không?”

Ta không đồng ý.

Ngọc bội kia rất quý, đế làm bằng phỉ thuý, bên ngoài điểm xuyết cành trúc điêu khắc bằng vàng.

Nhưng ta không cho Tống Mạt, không phải vì nó quý, mà bởi vì nó là món quà đầu tiên mà Sở Kỳ An tặng cho ta.

Sau đó trong cung biến, ta đã mang theo nó ra vào sinh tử cùng với Sở Kỳ An.

Ta càng không cho, Tống Mạt lại càng muốn, trong khi tranh chấp thì Sở Kỳ An tới.

Tống Mạt lập tức quỳ xuống, “Quý Phi nương nương, là thần nữ đã đi quá giới hạn, chẳng qua là do thần nữ chưa bao giờ thấy ngọc bội xinh đẹp như thế, chỉ nhìn nhiều hai lần.”

Đôi mắt nàng đầy nước, bên má còn đọng một giọt nước mắt, nhìn mà thương.

Sở Kỳ An nhíu mày, hắn nhanh chóng tiến lên, nâng Tống Mạt dậy.

“Có việc gì thế?”

Tống Mạt khóc.

“Hoàng Thượng, ta thật sự là chỉ nhìn thấy ngọc bội này, trong lòng vô cùng thích thú, cho nên không khỏi nhìn chằm chằm.

“Nhưng Quý Phi nương nương lại nói là ta mơ ước ngọc bội này, chẳng lẽ là ép nàng đưa cho ta.”

Tống Mạt nhìn ta: “Nương nương, thần nữ thật sự không có ý này…”

Ta thở dài.

Tống Mạt nếu đi đóng kịch, nhất định sẽ giỏi nhất.

Sắc mặt của Sở Kỳ An trầm xuống, hắn nhìn ngọc bội kia, nói với ta:

“Quý Phi, chỉ có một chiếc ngọc bội thôi, ngươi cho Mạt nhi đi!”

Hắn không nhớ rõ đây là món quà đầu tiên hắn tặng cho ta.

Tống Mạt đứng ở phía sau Sở Kỳ An, nhếch mép lên với ta, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Ta giả vờ không nhìn nàng, nhạt nhẽo nói: “Dựa vào cái gì?”

Sở Kỳ An còn muốn nói lý với ta: “Quý Phi, nàng đã theo trẫm nhiều năm như thế, thứ tốt gì trên đời này, chỉ cần cái gì nàng cần đều có.”

“Mạt nhi lại không giống, mấy năm nay nàng ấy ở Bắc Địa, chịu khổ rất nhiều.

“Nàng ấy cũng không phải người thích vàng ngọc, hầu như không có hứng thú với cái gì, thật khó mới có đồ vật nàng ấy thấy thích, nàng nhường cho nàng ấy một chút không được sao? Dù sao nàng ở trong cung, ngọc bội như vậy cũng có hàng ngàn hàng vạn.”

Tạ lặng lẽ nghe Sở Kỳ An nói xong, cười nói: “Như vậy ư?”

Sau đó, ta cầm lấy ngọc bội ném xuống hồ ở bên cạnh.

“Nàng ta thích cái gì, Hoàng Thượng cho nàng ta là được. Nhưng đồ vật của ta, chỉ có ta có thể xử trí.”

_______

(1) Trong nguyên văn là “Hoạ hổ chung loại khuyển” 画虎终类犬, đại để là vẽ hổ không được mà vẽ thành chó.

Câu này là thành ngữ của Hán ngữ, ban đầu là “Hoạ hổ bất thành phản loại khuyển”, nghĩa là “vẽ hổ không thành, lại thành chó.” Muốn nói về những kẻ tham làm việc lớn nhưng tài hèn sức mọn nên không được việc. Cho nên khi làm việc gì cần phải xem xét khả năng của mình trước đã.

(2) Mũ xanh, nón xanh (lục): là chỉ bị cắm sừng.
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 4: Chương 4



Nghe nói đêm đó ta đã doạ sợ Tống Mạt.

Sau khi nàng ta trở về thì ưu buồn lâu ngày thành bệnh, bệnh một lần không dậy nổi nữa.

Các loại thuốc đều đã dùng đến, nhưng bệnh tình lại không khỏi.

Sau đó lại tra ra, trong thuốc có độc mãn tính.

Cung nhân bị bắt nơm nớp lo sợ mà dập đầu, khai ra người làm chủ phía sau màn.

“Là… là Khương Quý phi bảo chúng ta làm như vậy…”

Mà khi đó, Tống Mạt đã có thai.

Bởi thế mà không giữ được đứa trẻ.

Nàng nghiêng ngả lảo đảo mà xông vào cung của ta, ôm tã lót khóc thút thít.

“Nương nương, ngươi có thể ghen ghét ta được lòng của Hoàng thượng, nhưng đứa trẻ vô tội.”

Ta còn chưa kịp nói chuyện gì, nàng đã ngất trên mặt đất.

Sở Kỳ An theo sau tới.

Hắn nâng Tống Mạt lên, Tống Mạt dựa vào lòng ngực hắn, sắc mặt tái nhợt khóc lóc, giống như một búp bê sứ yếu ới lại xinh đẹp, giống như chỉ một chút nữa sẽ vỡ vụn trong nháy mắt.

Sở Kỳ An nhìn về phía ta.

Hắn nhẹ giọng nói: “Khương Tụng, ngươi không có tư cách ghen ghét với Mạt nhi.”

“Ngươi rất rõ ràng, ta tốt với ngươi nhiều năm như vậy đều bởi vì nàng.”

Nói xong, Sở Kỳ An ôm Tống Mạt, xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, bữa tối hôm đó, ta ăn ba đĩa thịt anh đào, hai miếng sườn dê nướng, năm con bồ câu non quay, bảy chén sữa đông chưng đường.

Ngân Kiều không ngừng giúp ta đấm lưng: “Nương nương, ngài ăn từ từ.”

Không được, nếu ăn chậm, nước mắt ta sẽ rơi xuống.

Ta nói với Ngân Kiều: “Ngươi cũng ăn đi, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

Ta đoán không sai.

Ngày hôm sau, thánh chỉ tới.

Ta hạ độc mưu hại Tống Mạt, tội danh đã định.

Lột đi phục chế của Quý Phi, biếm lãnh cung.

Trong lãnh cung, ta có rất nhiều thời gian nghĩ lại quá khứ.

Ta nhớ tới lời sư phụ nói.

Người nói, con người, khi ở ngoài cuộc thì tỉnh táo, nhưng bên trong lại hồ đồ.

Ta theo Sở Kỳ An bảy năm, cho rằng bản thân mình tỉnh táo, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong cuộc.

Tình yêu là thứ lợi hại nhất thiên hạ, sư phụ bị nhốt, bỏ nhà bỏ sự nghiệp mà chạy theo quả phụ xinh đẹp.

Ta cũng bị vây khốn, bất tri bất giác lại động chân tình với đế vương vô tình.

Nhưng sư phụ cũng dạy ta, người phạm sai lầm, khi nào muốn sửa cũng không muộn.

Lần đầu ta nhận ra rằng sư phụ thật là vĩ đại.

Người dạy ta đạo lý chính xác nhất của thế gian này, còn truyền thụ cho ta công phu hữu dụng nhất thế gian.

6.

Suốt một đêm này, ta lẳng lặng hít thở, hô hấp càng ngày càng chậm, thân thể giống như chìm vào dòng nước.

Nơi xa là âm thanh đại hôn của Sở Kỳ An và Tống Mạt, pháo không biết đã vang lên mấy trăm lần, không khí vui mừng giống như một đường bay đến lãnh cung này.

Ngân Kiều ngồi bên cạnh ta, lửa than ở lãnh cung không đủ, nàng đau lòng mà xoa đôi tay đỏ vì đông lạnh của ta.

Ta giúp nàng lau nước mắt: “Đưng khóc, Ngân Kiều, chúng ta sắp tự do rồi.

“Đúng rồi, ngươi có biết không, nếu Quý Phi hạ táng, vật bồi táng sẽ có những gì?”

Ngày ấy, tuy ta bị lột bỏ phục chế, nhưng vẫn còn danh phận.

Ngân Kiều lập tức nhíu mày, “Nương nương nói mê sảng cái gì thế? Phi phi phi!”

“Ai da, ta chỉ hỏi một chút thôi, chỉ tò mò thôi không được à.”

Ngân Kiều bẻ đầu ngón tay nói: “Nhiều lắm, nghe nói Lưu Quý phi của tiên đế, có hoa tai ngọc nạm vàng, vòng tay san hô, mũ phượng tơ vàng, vòng cổ vàng…

Ta tính toán trong lòng.

Rất tốt, đừng nói nửa đời sau cơm áo vô ưu, cho dù có tiêu xài tám đời cũng không hết!

Hoàng đế chó má độc ác, thà rằng chôn tiền đó dưới mồ cũng không tiêu cho dân chúng, thật sự không có lương tâm.

Thừa dịp Ngân Kiều đi vào viện lấy quần áo, ta lại làm vài việc.

Đến khi Ngân Kiều trở về, mọi sự đã xong xuôi.

Nàng hầu hạ ta đi ngủ, ta lơ đãng nói: “Đúng rồi, ta để lại phong thư phía dưới đầu gối, nếu Hoàng Đế tới gặp ta, ngươi giúp ta giao cho hắn, đừng quên.”

Ngân Kiều do dự một chút.

Thật ra nàng cũng biết, Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt vừa mới đại hôn, có lẽ là rất lâu sau cũng không tới gặp ta.

Nhưng nàng lại sợ tâm trạng của ta không tốt, vì thế an ủi ta: “Nô tì nhớ rồi, nương nương yên tâm.”

Ta nhắm mắt lại, vây quanh ta đều là màn đêm.

Hô hấp ngày càng chậm, tốc độ máy chảy cũng ngày càng chậm.

Ta cảm thấy thân thể của ta lạnh dần, đầu tiên là chân và tay, tiếp theo tứ chi là trái tim.

Nhịp đập của trái tim càng ngày càng chậm, cho đến khi không đập nữa.

Tốt lắm, cũng coi như trả lại những năm gần đây, khi ta nhìn thấy Sở Kỳ An, nó đập quá mạnh.

Có lẽ Sở Kỳ An đang động phòng hoa chúc với Tống Mạt.

Lúc này, rốt cuộc hắn không cần phải cố tình tắt nến nữa.
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 5: Chương 5



7.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người chứng kiến ân ái của đệ hậu tân hôn.

Sở Kỳ An ngồi bên cạnh Tống Mạt ở Phượng Nghi Cung, đây là ngày đầu tiên Tống Mạt trở thành Hoàng Hậu.

Theo quy định, tất cả cung phi đều phải tới thỉnh an với nàng.

Nhưng Sở Kỳ An không có phi tần khác, phi tử duy nhất là Quý Phi Khương Tụng đã bị biếm lãnh cung.

Tống Mạt kéo cánh tay của Sở Kỳ An, dịu dàng nói: “Khương Quý Phi vẫn là Quý Phi, hay là để nàng tới thỉnh an đi?”

Ánh mắt Sở Kỳ An âm u, hắn lãnh đạm nói: “Nàng ta đã hạ độc nàng, đã bị biếm lãnh cung rồi, nàng còn có cái gì muốn gặp nàng ta nữa?”

Tống Mạt dịu dàng nói: “Khương muội muội nhất thời hồ đồ, dù sao thì hiện giờ Mạt Nhi cũng đã gả cho chàng rồi, muốn được mọi người chúc phúc.”

Sở Kỳ An quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mạt.

Rất lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một cái: “Nàng thích là được.”

Hắn quay đầu lại nói với thái giám: “Mang Khương Quý Phi tới.”

Tống Mạt ngồi ở trên ghế, khoé miệng là ý cười lạnh nhạt.

Chờ đến khi Khương Tụng thật sự tới, chứng kiến dáng vẻ vô cùng ân ái giữa mình và Sở Kỳ An, khi đó mình mới thật sự thắng.

Nhưng Thái giám vừa đi đã đi rất lâu.

Sau gần nửa canh giờ, thái giám mới trở về, sắc mặt tái nhợt.

Hắn quỳ trên mặt đất, run bần bật, rất lâu sau mới run rẩy nói ra mấy chữ:

“Khương Quý Phi không còn nữa…”

Có tiếng vỡ vụn trong đại điện

Là chén trà trong tay Sở Kỳ An đột nhiên rơi xuống đất.

Trong đại điện yên tĩnh rất lâu, một lát sau, Sở Kỳ An nở nụ cười.

Hắn chỉ vào tiểu thái giám tới thông báo:

“Trẫm hiểu rồi, là Khương Tụng bảo ngươi bẩm báo như vậy phải không?

“Trong vương phủ nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu quy định gì cả, loại vui đùa này cũng dám nói.”

“Còn không phải là nàng muốn để trẫm đến gặp nàng hay sao? Tính tình trẻ con này, thật sự là bởi vì trước kia trẫm quá khoan dung rộng lượng với nàng.”

Tiểu thái giám ngẩng đầu.

Hắn không dám nói thêm nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch như người chết, trên mặt đều là nước mắt vì sợ hãi.

Sở Kỳ An nhìn biểu cảm của tiểu thái giám.

Hắn dần dần không cười nổi nữa.

Thong thả đứng dậy, hắn thấp giọng nói: “Ngươi nói thật sao?”

Tiểu thái giám quỳ sát đất dập đầu: “Đúng là như vậy! Buổi sáng phát hiện Khương Quý Phi toàn thân đều lạnh!”

“Hoàng thượng!”

Tống Mạt kêu lên một tiếng.

Bởi vì nàng nhìn thấy, cơ thể của Sở Kỳ An đột nhiên lay động, dường như sắp té ngã trên mặt đất.

8.

Rốt cuộc, ta vẫn chờ được Sở Kỳ An tới.

Giọng nói của tiểu Thái Giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm…”

Nhưng mà mãi không thấy có người tiến vào.

Sở Kỳ An vẫn đứng ở cửa.

Ngân Kiều với đôi mắt sưng như hạch đào, lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, muốn vào thì vào đi, có gì mà không dám nhìn?”

“Khi còn sống nương nương yêu ngài như vậy, cho dù nàng có biến thành quỷ cũng sẽ không tổn thương ngài.”

Những lời này giống như một đòn nghiêm trọng đánh vào gáy của Sở Kỳ An, cơ thể hắn lại lay động một lần nữa, mặt không còn chút huyết sắc nào.

Tống Mạt vội vàng đỡ lấy hắn: “Hoàng Thượng…”

Sở Kỳ An ném tay của Tống Mạt ra.

“A Tụng.”

Hắn thấp giọng nói.

Ngày xưa, hắn chỉ cần gọi ta như thế, ta sẽ đều vô cùng vui vẻ mà trả lời, “Dạ”

Nhưng lúc này, ta không có cách nào để trả lời Sở Kỳ An.

“A Tụng” Sở Kỳ An vẫn bướng bỉnh mà gọi ta: “Nàng không thể chết được, nàng khoẻ mạnh như thế, nhanh như vậy…”

Thái y ở bên cạnh kiểm tra cho ta, nhẹ giọng nói với Sở Kỳ An:

“Hoàng Thượng, có lẽ Quý Phi chết là do vết thương cũ phát tác.”

“Phía sau lưng nàng có ba chỗ trúng tên, vai trái còn bị đánh một chưởng, một chưởng kia rất gần trái tim”

Sở Kỳ An ngây người.

Hắn biết những vết thương đó vì sao mà có.

Trúng tên phía sau lưng là chắn cho hắn khi bảo vệ hắn trong cuộc chiến đoạt đích.

Vai trái là khi ám sát giang tướng, nhận một chưởng của hộ vệ thủ hạ của đối phương.

Sở Kỳ An khi đó đã hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: “Không đau, không đau, ngươi xem hiện tại ta ăn gì cũng ngon, sức khoẻ vô cùng tốt!”

Thật ra, làm gì có chuyện không đau chứ?

Chẳng qua là ta không có thói quen nói ra mà thôi.

“Vết thương cũ quấn thân, lại tích tụ thành tật, vi thần cả can suy đoán Khương Quý Phi chết do tâm mạch suy kiệt…”

Sở Kỳ An rũ mắt nhìn ta.

Hắn vươn tay, giống như muốn chạm vào mặt ta.

“Là trẫm…”

Là trẫm hại chết nàng.

Nhưng Sở Kỳ An cũng không nói gì, Ngân Kiều đứng dậy, che chở trước người của ta: “Xác chết không cát, vì long thể an khang, hoàng thượng không nên tiếp xúc.”

Nàng bảo vệ trước xác chết của ta, không cho Sở Kỳ An chạm vào.

Mặt của Sở Kỳ An lại một lần nữa trắng nhợt.

Hắn biết Ngân Kiều hận hắn.

Ngay cả Ngân Kiều còn hận hắn như thế, càng đừng nói…

Hắn nói giọng khàn khàn: “Trước khi A Tụng rời đi, có phải rất oán trẫm không?”

Ngân Kiều trầm xuống: “Nương nương không có nói.”

Nàng lấy ra một bức thư, sắc mặt lạnh lẽo: “Đây là nương nương để lại cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự mình xem đi.”

Sở Kỳ An cho mọi người lui lại.

Hắn ngồi một mình ở lãnh cung, ngồi bên cạnh thi thể của ta, mở lá thư kia ra.

“Trắng xoá như tuyết thiên sơn, sáng như ánh trăng trong mây. Nghe quân có hai ý, nên mới quyết tâm đoạn tuyệt”

Là “Bạch Đầu Ngâm” bài thơ rất dài.

Nhưng mà trang thứ nhất của lá thư chỉ viết bốn câu này là hết.
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 6: Chương 6



Sở Kỳ An lật đến trang thứ hai.

“Xin lỗi, phía sau thật sự đã quên đọc như thế nào rồi.

Ta có gì thì nói nấy đi!

Sở Kỳ An, ta thích ngươi.

Cũng biết là ngươi không thích ta, nhưng không sao cả, cảm ơn ngươi những năm gần đây đã đối xử rất tốt với ta.

Ta biết bản thân ta sống không được, vì thế, để lại phong thư này, muốn nói với ngươi vài câu.

Phía đông hồ nước có một viên đá lớn màu đen, ta quen ngủ ở phía trên, mỗi lần nằm ở trên đó đều rất an tâm, cho nên hy vọng ngươi chôn nó theo ta, để ta ngủ ở phía trên nó.

Ta ở trong cung, ngoài ngươi ra cũng không biết ai cả, chỉ có Ngân Kiều vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta, hiện tại điều duy nhất ta không yên lòng chính là nàng. Hy Vọng ngươi cho nàng chút bạc, sau đó đưa nàng xuất cung, rốt cuộc ngươi cũng biết cái hoàng cung chó má này thật sự không phải là nơi mà người nên ở.

Haizz! Thật ra ta cũng không an lòng về ngươi, sau này không có ta đánh nhau thay ngươi, giết người thay ngươi. Những ngày này không có ta bảo vệ, ngươi phải bảo vệ bản thân, làm hoàng đế thật tốt, đừng gây thù chuốc oán nhiều nữa.

Sau này không gặp nữa!

Khương Tụng

9.

Sở Kỳ An đọc xong thư của ta.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.

Đột nhiên, có nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt mà rơi trên mặt ta.

Ta đột nhiên nhận ra, Sở Kỳ An khóc.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn khóc.

Vì sao phải khóc? Rõ ràng là chính hắn nói, hắn yêu Tống Mạt, đối xử tốt với ta cũng chỉ là bởi vì ta giống với Tống Mạt.

Người mình không yêu chết đi rồi cũng sẽ đau lòng như vậy hay sao?

Ta không hiểu, sư phụ cũng không dạy ta.

Không biết đã qua bao lâu, tiểu thái giám tiến vào thông báo:

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đột nhiên bị tim đập nhanh, ngất đi rồi…”

Sở Kỳ An đứng lên, nước mắt trên mặt cũng đã hết, nhìn lại là dáng vẻ lãnh đạm ngày thường.

“Biết rồi, trẫm qua đó đây.”

Nhìn xem, cho dù ta chết đi có khiến Sở Kỳ An cảm thấy đau lòng một chút, hắn vẫn cứ đi tới chỗ Tống Mạt.

Thật may là ta không bao giờ để ý.

10.

Thi thể của ta ở từ đường của hoàng thất, chọn ngày hạ táng.

Ngân Kiều túc trực bên linh cữu của ta, nàng khóc ngất xỉu nhiều lần, ta rất đau lòng, rất nhiều lần đều muốn từ trong quan tài ngồi dậy an ủi nàng.

Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là một đứa nhỏ thẳng tính, không biết giấu chuyện gì cả, vì âm mưu cho nửa đời sau, ta chỉ đành để nàng phải ấm ứng một chút.

Sở Kỳ An không tới gặp ta nữa.

Nhưng hắn nghe theo tâm nguyện cuối cùng của ta, chuyển hòn đá lớn màu đen ở bờ hồ phía đông, để ta nằm ở phía trên mà hạ táng.

Ngày phong quan hạ táng, Sở Kỳ An và Tống Mạt cùng nhau tới.

Sở Kỳ An vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh.

Cho đến khi cung nữ nhút nhát sợ sệt trình lên Tống Mạt một đồ vật: “Hoàng Hậu nương nương, đây là vớt ra từ hồ hoa sen, hình như là đồ vật trước kia ngài muốn.”

Đó là một chiếc ngọc bội, phỉ thuý làm đế, trên mặt là vàng điêu khắc hình cây trúc.

Là ngọc bội ta đeo rất nhiều năm, sau đó ném vào hồ hoa sen.

Tống Mạt thấp giọng trách mắng: “Đồ vật đen đủi gì đó, không cần!”

Nàng muốn ném ngọc bội kia xuống, Sở Kỳ An đột nhiên nói:

“Lấy lại đây!”

Cũng không biết vì sao, phần nạm vàng bên ngoài của phỉ thuý lại bị bóc ra vào khoảnh khắc nó được giao cho Sở Kỳ An.

Vì thế, cái ngọc bội kia bị chia ra làm nhiều phần.

Nhìn bên cạnh, xem ra đã vỡ từ lâu rồi.

Sở Kỳ An ngẩn ra: “Ngọc vỡ?”

Phải biết rằng, ngọc có thể chắn tai ương cho chủ nhân, nhưng ngọc vỡ lại là không may mắn, ngược lại sẽ dẫn tới tai hoạ.

Ta ở trong cung có nhiều kỳ trân dị bảo như thế, sao sẽ mang một viên ngọc vỡ bên người?

Ngân Kiều đỏ mắt nói.

“Nương nương đã nói với ta, ngọc bội này là ngài đưa cho nương nương vào lần đầu gặp nàng.”

Sở Kỳ An ngây ngẩn cả người.

“Nương nương mang chiếc ngọc bội này bảo vệ Hoàng Thượng khi đoạt đích, thủ hạ của Thái Tử bắn một mũi tên, là nhờ có ngọc bội này chắn một chút.”

“Ngọc bội cũng bởi vậy mà nát, nương nương đã tìm thợ thủ công, dùng vàng đánh một cái xác bên ngoài mới hợp lại được ngọc bội.”

“Nàng nói, mang theo ngọc bội này, tất cả mọi chuyện không may đều sẽ tìm đến nàng, may mắn đều để lại cho Hoàng Thượng.”

“Nàng yêu Hoàng Thượng, cho nên cam tâm tình nguyện chắn tai ương cho Hoàng Thượng”

11

Quan tài đột nhiên bị xốc lên.

Tiếng người ồn ào, có tiếng ngăn cản của thái giám cung nữ, có tiếng kêu khóc của Tống Mạt.

Sở Kỳ An kêu tên của ta:

“A Tụng, A Tụng, trẫm đi cùng nàng…”

Hắn giống như phát điên, hai tròng mắt đỏ rực, giãy giụa muốn nằm vào trong quan tài.

Tống Mạt kêu to: “Sao còn không lôi Hoàng Thượng đi!”

Một mảnh hỗn loạn, cuối cùng, Sở Kỳ An bị các cung nhân mạnh mẽ lôi đi.

Quan tài bị phong lại, hạ xuống đất.

Rất lâu sau, ta dần dần khôi phục hơi thở.

Mở to mắt, đập vào mắt là chồng chất vàng bạc châu báu trong quan tài, thiếu chút nữa đã loé mù mắt ta.

Ta biết là sẽ có rất nhiều đồ vật được chôn cùng, nhưng không ngờ lại nhiều như thế, vui đến nỗi suýt nữa không thở nổi..
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 7: Chương 7



Lúc này ta cũng khôi phục hô hấp, nhưng không khí trong quan tài có hạn.

Phía trên đã bị bùn đất rất dày phong bế, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng rất khó có thể mở ra.

Nhưng không sao, ta đã có giúp đỡ rồi.

“Này, ông bạn già.”

Ta gõ gõ cục đá lớn màu đen.

Một lát sau, cục đá lớn màu đen có một cái đầu vươn ra, cùng với bốn chân và một cái đuôi.

Không sai, nó chính là người sáng lập của môn phái bế khí công của chúng ta, sư tổ sư tổ tổ của sư phụ ta, rùa vạn tuổi.

Nó thong thả đứng lên, nâng cả quan tài lên, sau đó tiếp tục nâng cả bùn đất.

Không khí mới mẻ dũng mãnh phun vào.

Ta vui sướng duỗi thẳng cánh tay với bầu trời.

Rốt cuộc đã có được tự do rồi!

12.

Ba năm sau, ai cũng biết, tửu lầu ở biên cương có một vị phú bà vô cùng xinh đẹp.

Các thiếu niên anh tuấn đều muốn được nàng ưu ái.

Hiển nhiên là, vị phú bà đó chính là ta.

Lúc này, có tám tiểu lang quân anh tuấn xinh đẹp ở trước mặt ta đứng theo hình chữ nhất (一), đang cùng nhau thi thố sở trường, để đoạt được trái tim của ta.

Người thứ nhất tại chỗ ngâm thơ, lưu loát biểu đạt tình ý đối với ta.

Người thứ hai tiện tay vẩy mực, dùng màu vẽ để vẽ hình dáng xinh đẹp của ta.

Người thứ ba đánh cổ cầm, dùng tâm ý phó thác vào tiếng đàn như nước chảy.

Tài hoa của mỗi người đều vô cùng tuyệt vời.

Nhưng ta đã mơ màng sắp ngủ, vỗ tay qua loa.

Cho đến khi người thứ tám đi lên.

Giờ phút này, tám vị tuấn tiếu tiểu lang quân ở trước mặt ta một chữ bài khai, đang ở cùng thi triển sở trường, ý đồ thắng được ta phương tâm.

Hai mí mắt của ta sắp khép lại, mệt mỏi nói: “Ngươi có tài nghệ gì, khoe khoang một chút đi!”

Vị thiếu niên này nói tuân mệnh, sau đó vạch áo ngoài ra, lộ ra cơ bụng rõ ràng.

Ta đang như mắc bệnh sắp chết, đột nhiên ngồi dậy, lộn mình đứng dậy, mạnh mẽ vỗ tay:

“Hay! Hay lắm!”

Các thiếu niên còn lại vô cùng buồn bực.

Không thể tưởng tượng được phú bà gia tài bạc triệu, tinh thần cảnh giới lại chả đáng bao nhiêu, chỉ có sở thích thấp kém.

Ta nói với thiếu niên thứ tám: “Hôm nay ngươi uống rượu với ta đi!”

Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta.

Đây là một thiếu niên Tây Vực vô cùng đẹp trai, mũi cao mắt nâu, da trắng như tuyết, thân hình cao lớn cường tráng, xuất chúng khiến ta khó có thể rời mắt được.

Nhưng dù sao ta cũng là người gặp qua việc đời, vì thế biểu hiện vô cùng bình thường.

Ta bình tĩnh sờ lên hầu kết, sờ vào cơ ngực, cuối cùng là cơ bụng, sau đó bình tĩnh khen ngợi: “Đúng là cực phẩm”

Ta thưởng cho thiếu niên Tây Vực một đống vàng bạc châu báu, thiếu niên Tây Vực nói: “Nghe nói về sắc đẹp của cô nương đã lâu, có thể hầu hạ cô nương uống rượu chính là vinh hạnh của tiểu sinh, không thu tiền.”

Ta khí phách nói: “Nói nhiều! Cho ngươi thì ngươi cầm đi!”

Thiếu niên Tây Vực rất vui, rõ ràng là càng ngưỡng mộ phú bà vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ như ta, hắn rót rượu cho ta nói: “Nghe giọng nói, cô nương không phải là người địa phương, xin hỏi cô nương từ đâu đến?”

Ta lạnh nhạt nói: “Ta ư? Một người chết mà thôi!”

Thật ra ban đầu ta cũng không giới thiệu bản thân như thế, sẽ bịa đặt chút lai lịch về bản thân.

Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, giới thiệu như thế vô cùng ngầu.

Phần u buồn và chán đời đó của ta sẽ tăng lên sức hấp dẫn bí ẩn.

Quả nhiên, sau khi thiếu niên Tây Vực nghe thấy thế, mở to đôi mắt màu lưu ly: “Cô nương nhất định là người có rất nhiều bí ẩn.”

Phòng lớn tầng một của tửu lầu có tiên sinh kể chuyện kinh ngạc vỗ lên bàn gỗ một cái, kể chuyện về đương kim Thánh Thượng và Hoàng Hậu.

Cũng chính là Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt.

Trong câu chuyện đó, Sở Kỳ An và Tống Mạt là thanh mai trúc mã, nhưng vì thời thiếu niên Sở Kỳ An thân phận thấp kém, không bảo vệ được người thương trong lòng mình, trơ mắt nhìn Tống Mạt gả đi phương Bắc.

Sau đó, Sở Kỳ An cửu tử nhất sinh, đoạt đích thành công, cuối cùng cũng thành công mà mang Tống Mạt về, phong làm Hoàng Hậu.

Những năm gần đây, trong cung chỉ có một mình Hoàng Hậu, Sở Kỳ An cũng chưa từng nạp phi tần nào khác.

Thiếu niên Tây Vực hỏi ta: “Cô nương, làm sao thế?”

Ta phục hồi tinh thần: “Không sao cả.”

Đây đã là kết cục tốt nhất của câu chuyện rồi.

Nhưng mà, ta còn chưa kịp cảm thán xong, phía dưới tửu lầu đã xuất hiện một con khoái mã.

Người tới buộc ngựa, thất tha thất thểu chạy lên, một tay đẩy thiếu niên Tây Vực ra khỏi phòng, sau đó nắm lấy ta.

Cổ tay sắp rách rồi, nàng mới nói:

“Không được rồi! Có động đất!”
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 8: Chương 8



13.

Người tới không phải là ai khác, là Ngân Kiều.

Sau khi nàng được thả ra khỏi cung, ta ở một hẻm nhỏ không người ngăn nàng lại, muốn nói cho nàng là ta không chết.

Kết quả nàng lại kêu to có ma, sau đó nhanh chân chạy tới hai dặm đường.

Nếu không phải là khinh công của ta khá tốt, thiếu chút nữa cũng không đuổi kịp nàng.

Sau khi hiểu được là ta không chết, Ngân Kiểu khóc lên, rồi ôm chặt lấy ta, suýt chút nữa khiến ta tắt thở chết.

Đến lúc này, ta không hiểu được mà nói: “Động đất không phải là chuyện một tháng trước sao? Hiện giờ ngươi chạy tới đây làm gì?”

Một tháng, trong lúc mơ ngủ ta bừng tỉnh, cảm thấy có chấn động rất nhỏ.

Nhưng cũng không có chuyện gì lớn, rất nhanh đã ngủ tiếp.

Sắc mặt của Ngân Kiều trở nên trắng bệch: “Trung tâm động đất là ở kinh thành…”

Ta đột nhiên nhận ra cái gì đó, lập tức kinh hãi.

Kinh thành, nơi đặt hoàng lăng.

“Ngươi nói là…”

Ngân kiều gật gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Núi đất sạt lở, hoàng lăng bị sụp.

Mộ của những người khác đều không sao, chỉ có quan tài của ngươi bị xốc ra.

Các mảnh quan tài đều bay tung toé, tất cả mọi người đều thấy trong quan tài chỉ có một đống khoai tây thối.”

14.

Thật quá đáng!

Thật sự rất quá đáng!

Lúc trước thấy có quá nhiều tài bảo vàng bạc chôn cùng, một mình ta thật sự không dùng được nhiều thế, vì thế ta đã viết thư cho các huynh đệ, mời bọn họ đi trộm mộ.

Bọn họ đem đồ vật chôn cùng đi thì không nói, sao lại tiện tay ném khoai tây vào trong đó chứ?

Cho dù không động đất, sau này Sở Kỳ An nhìn thấy trên mộ của ta mọc ra một đống khoai tây, không phải là sẽ rất kỳ lạ hay sao?

Sắc mặt của Ngân Kiều trắng bệch: “Hoàng Thượng giận dữ, nói từ chân trời tới góc biển, đào ba thước đất cũng phải tìm được ngươi.”

“Chúng ta biết được tin tức quá muộn, đã một tháng rồi, khả năng bọn họ đã tìm tới nơi này rồi…”

Ta che miệng Ngân Kiều lại: “Miệng quạ đen! Đừng nói nữa, chạy mau!”

Nhưng mà muộn rồi!

Phía dưới tửu lầu truyền tới tiếng vó ngựa, người của quan phủ tới.

Tửu lầu, vũ cơ, người đưa tin, tiên sinh kể chuyện, đều sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.

Trong vô số xe ngựa, một con tuấn mã màu đen, bên trên là một hình bóng quen thuộc.

Hắn nhìn, ta cúi đầu.

Cách một tầng lầu, chúng ta đối diện với nhau từ xa.

Sở Kỳ An.

Hắn đã tự mình tìm tới nơi này rồi.

15.

Cuối cùng ta lại gặp Sở Kỳ An.

Hắn ngồi đối diện với ta, trong phòng nhỏ hẹp chỉ có hai người chúng ta.

Hắn không mặc long bào, chỉ mặc thường phục màu đen, lại mang theo mấy chục hộ vệ, bởi vậy quần chúng ở tửu lầu đều cho rằng hắn chỉ là một công tử nhà võ tướng.

Sở Kỳ An bảo thị vệ đều đứng chờ bên ngoài, vì thế ta cũng để Ngân Kiều rời đi.

Ngân Kiều rất không yên tâm, lúc đi còn lưu luyến từng bước quay lại nhìn ta, ta dùng ánh mắt bảo nàng yên tâm.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Sở Kỳ An, ta mới bắt đầu đánh giá hắn.

Hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt và hốc mắt lõm vào, không còn khí phách hăng hái của năm đó nữa.

Dường như cuộc sống cũng không vui vẻ lắm.

Nhưng dù sao cũng là làm Hoàng Đế ba năm, cái uy của thiên tử lại càng tăng lên, khi mặt lạnh lẽo không có biểu tình gì rất dễ khiến người ta sợ hãi.

Con ngươi sâu thẳm đen nhánh của ta nhìn chằm chằm ta.

Hắn lạnh lùng nói: “Lại gặp rồi, Khương Tụng.”

Năm đó khi ở vương phủ, người này vẫn gọi ta là Khương Tụng, sau đó lại âm thầm gọi ta là A Tụng.

Sau khi Tống Mạt hồi cung, hắn lại chưa từng gọi tên ta, chỉ xa cách lãnh đạm mà gọi ta là Quý Phi.

Hiện giờ, tuy là gọi tên ta đầy tức giận, nhưng lại mang theo mong muốn được thân cận.

Phòng tửu lâu này ta đã bao cả năm, lúc này Sở Kỳ An được coi như khách, bởi vậy ta muốn không khí hoà hoãn một chút:

“Một đường xe ngựa bôn ba, nhất định là công tử khát rồi”

“Ngươi đâu tới đây pha trà!”

Cửa mở, thiếu niên Tây Vực cao lớn anh tuấn kia đi tới, bắt đầu pha trà.

Sở Kỳ An vừa nhìn hắn, mặt lập tức đen lại:

“Tửu lầu này không có thị nữ sao? Sao lại là ngươi tới đây hầu hạ việc pha trà?”

Thiếu niên Tây Vực vội vàng hành lễ: “Thưa công tử, có, chỉ là ngày thường cô nương đều yêu cầu ta tới hầu hạ.”

Hắn không nói gì còn tốt, vừa nói xong thì sắc mặt của Sở Kỳ An lại càng khó nhìn.

Thiếu niên Tây Vực thấy sắc mặt của Sở Kỳ An không tốt, cảm thấy bản thân mình nói sai cái gì, vội vàng sốt ruột giải thích:

“Thật ra cũng không phải là chỉ có một mình ta, còn có bảy vị huynh đệ khác nữa, tám người chúng ta thay phiên nhau.”

Nói thế nào nhỉ.

Ta lặng lẽ liếc nhìn Sở Kỳ An một cái.

Cảm giác như nếu trên đầu hắn có cắm một cái kíp nổ, hắn lập tức có thể ngay tại chỗ nổ tung giống như bom mìn.

Ta thở dài, vẫy vẫy tay, bảo thiếu niên Tây Vực lui ra ngoài.

Sở Kỳ An lạnh lùng nhìn về phía ta.

Hắn nói: “Vì sao lại lừa ta?”

Ta rót nước: “Công tử uống trà cho đỡ khát.”

“Trẫm đang hỏi nàng, vì sao lại lừa trẫm.”

Nhịn không nổi rồi.

Ta ném ấm trà lên mặt bàn, nước trà văng khắp nơi.

“Nếu không thì sao?” Ta lạnh lùng nói.

“Sở Kỳ An, nếu ta không lừa ngươi, ta có thể ra ngoài sao?”
 
Khương Tụng - Vệ Vũ
Chương 9: Chương 9



“Sở Kỳ An, nếu ta không lừa ngươi, ta có thể ra ngoài sao?”

“Không xuất cung, ta sẽ bị ngươi nhốt ở lãnh cung bao nhiêu năm?”

“Cơm thiu canh cặn, đệm chăn không có, thấy sẹo trên tay ta không? Là năm đó bị nứt da.”

“Ta đương nhiên phải lừa ngươi, đương nhiên sẽ giả chết, nói cách khác, ta đã sớm chết ở lãnh cung rồi!”

Ánh mắt của Sở Kỳ An dừng trên cánh tay ta, vết sẹo do da nứt nẻ vừa nhìn đã thấy ghê người.

Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ đau lòng, có áy náy, có hối hận.

Khi mở miệng ra lần nữa, ngữ khí đã trở nên yếu đi: “A Tụng, đúng là ta đã để nàng phải ấm ức, nhưng ta sẽ không để nàng chết!”

Ta không nói chuyện nữa.

Trong phòng yên tĩnh một thời gian dài.

Rất lâu sau, Sở Kỳ An đặt một đồ vật lên mặt bàn, đẩy tới đây.

Là cái ngọc bội kia.

Hắn một lần nữa tìm thợ thủ công làm xác bên ngoài, ngọc bội bóng bẩy, rõ ràng là hắn luôn đem theo bên người.

“Ba năm qua, ta vẫn mang theo nó bên người. Ta rất hối hận, hối hận vì sao lúc đó không nhận ra đây là món quà đính ước giữa chúng ta.”

“Ta luôn nằm mơ, mơ thấy nàng đi ám sát trở về từ phủ tể tướng, cả người đều là vết thương, nằm ở trên giường lại còn an ủi ta, nói là một chút cũng không đau.”

“Còn có trên đường đoạt đích, sau lưng nàng bị cắm ba mũi tên, hộ tống ta tiến cung cướp được di chiếu của phụ hoàng… thời khắc thành công kia nàng đã nói với ta…”

“Thật tốt quá! Kỳ An, sau này ngươi chính là Hoàng Đế, cuối cùng không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

Chất lỏng ấm áp rơi trên ngọc bội, Sở Kỳ An che mặt lại, không để ta nhìn thấy dáng vẻ hắn đang rơi lệ.

Ta im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói:

“Hoàng thượng, ngọc rất là xinh đẹp.’

“Nhưng vỡ rồi thì vỡ rồi, cho dù có cố gắng sửa chữa tới mức nào, vẫn là vỡ như cũ.”

Cơ thể của Sở Kỳ An run lên, hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên sự chua xót vô tận.

Cuối cùng hắn cũng nói ra câu kia: “A Tụng, xin lỗi nàng”

Ta lắc đầu: “Không có gì để xin lỗi cả.”

Sở Kỳ An hoảng loạt mà há mồm ra, định giải thích: “A Tụng, người ta yêu là nàng. Chuyện năm đó là ta có nỗi khổ riêng, chuyện triều đình nàng không hiểu…”

Ta ngắt lời hắn: “Hoàng thượng, ta hiểu.”

Sở Kỳ An ngây người.

Ta cười: “Ta biết ngài muốn nói cho ta biết, Tống gia môn sinh trải rộng khắp nơi, ngươi vừa mới lên ngôi, cần có thế lực của Tống gia để có thể ngồi ổn.”

“Vì thế, trong lòng ngươi rất rõ ràng, không phải là do ta hạ độc, mà là Tống Mạt tự đạo diễn, vẫn muốn dỗ dành nàng, phối hợp với nàng, chỉ có thể phạt ta vào lãnh cung.”

“Ngươi còn muốn nói, phạt ta vào lãnh cung thì Tống gia mới cảm thấy ta không uy h**p vị trí Hoàng Hậu của Tống Mạt, do đó không xuống tay với ta, thật ra là bởi vì ngươi muốn bảo vệ ta, đúng không?”

Sở Kỳ An khẽ nhếch miệng, một câu cũng không nói nên lời.

Hắn hao hết tâm tư tìm ta, dường như là muốn nói cho ta những điều này.

Lại không đoán được ta đã sớm biết.

Đúng vậy, thật ra ta hiểu hết, chỉ là thích giả vờ không hiểu.

Giống như ta thật ra rất đau, lại thích giả vờ không đau.

Ta cũng không phải là thật sự ngốc.

Mà bởi vì sư phụ đã dạy ta, sống quá tỉnh táo thì không thú vị.

Trên đời này, cười ngây ngô một chút thì vui vẻ nhất.

“Hoàng thượng, ta hiểu là ngài yêu ta. Nhưng phần tình cảm này ta không hề muốn.”

Cuối cùng, Sở Kỳ An không nhịn được, hắn tiến lên một bước nắm chặt lấy tay ta.

Người ở ngôi cửu ngũ dùng thần sắc gần như hèn mọn mà nhìn ta: “A Tụng, vậy nàng nói cho trẫm, nàng muốn gì? Trẫm đều cho nàng, tất cả những thứ là của trẫm, trẫm đều cho nàng…”

Ta cười: “Thật không?”

“Tất nhiên là thật, đây là lời của thiên tử.”

“Được” Ta thu lại nụ cười, “Ta muốn ngài không làm thiên tử nữa.”

Sở Kỳ An ngơ ngẩn.

“Ta đi tìm thuốc giả chết cho ngài, kể từ bây giờ ngài không phải là Sở Kỳ An, chỉ là hôn phu của Khương Tụng ta, chúng ta chơi thuyền trên sông, lang thang chốn giang hồ, làm một đôi phu thê bình thường.”

Nếu thế, mọi chuyện cũ năm xưa đều xoá bỏ, ta một lần nữa yêu ngài, được không?”

Khuôn mặt của Sở Kỳ An trắng bệch.

Ta cười rút tay về: “Thấy không, Hoàng Thượng, ngài không làm được. Ngài yêu ta, nhưng tình yêu của ngài chỉ cầm tù ta, khiến cho ta chịu lãnh đạm, tra tấn và ấm ức. Ta không trách ngài, nhưng quên nhau đi trong giang hồ, là lựa chọn tốt nhất của ta và ngài rồi.”

Sở Kỳ An im lặng rất lâu.

Một lúc lâu sau, hắn thấp giọng hỏi: “A Tụng, một câu hỏi cuối cùng…”

“Nàng có còn thích ta không?”

Ta cười: “Hoàng Thượng, trở về đi! Hoàng Hậu nương nương còn đang đợi ngài, nữ tử trong thiên hạ có rất nhiều người thích ngài, chỉ là ta không phải là một người trong số đó!”
 
Back
Top Bottom