Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khúc Ca Của Quỷ Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400960816-256-k409441.jpg

Khúc Ca Của Quỷ Thần
Tác giả: 0859593019vinh
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi màn đêm buông xuống, quỷ dữ bước ra từ vực sâu.

Người Du Hành - những kẻ liều mạng giải mã logic ăn uống của quỷ để săn chúng - là tấm khiên cuối cùng bảo vệ nhân loại.

Arata, một học sinh vô tình cuốn vào cuộc chiến này, sở hữu di vật lập nên điện thờ, nơi bí mật tập hợp những tín đồ không hay biết hắn chính là chủ nhân.

Trong khi từng vụ án hé lộ sự thật ghê rợn, một giáo phái bí ẩn đang nuôi tham vọng kéo quỷ thần tầng sâu lên giáng thế.

Trinh thám.

Kinh dị.

Âm mưu.

Hành trình giải mã vực sâu bắt đầu.

 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 1 : Những con mắt trong bóng tối


Tôi kéo chiếc vali ọp ẹp vào căn phòng trọ cũ.

Cửa kêu "két" một tiếng dài nghe như ai than vãn.

Mùi ẩm mốc bám trong tường, vôi bong tróc, cái quạt trần trên trần nhà quay lắc lư kẽo kẹt như sắp rơi xuống đầu.

Tôi thở ra, tự nhủ: Ừ thì rẻ, thôi chịu vậy.

Ở tuổi này mà còn phải chuyển chỗ trọ, tự nhiên thấy mình thật thảm.

Ngồi phịch xuống giường, cái nệm lún hẳn xuống, tôi bật cười khẩy: "Đúng là nơi hợp với kẻ như mình."

Nghèo, chẳng có gì trong tay, lại còn phải tính chuyện kết hôn chỉ vì một khoản trợ cấp xã hội nghe chẳng giống thật, nhưng mà đời tôi thì chẳng bao giờ giống thật cả.

Tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.

Tôi ngẩng lên, thấy hắn đứng đó – người mà xã hội gán cho tôi là "chồng".

Hắn cao, gầy, vai rộng nhưng áo khoác sờn cũ.

Trên tay hắn là bao thuốc, ngón tay kẹp sẵn điếu cháy dở.

Khói bay mờ mặt hắn.

Hắn nhìn tôi, không phải kiểu nhìn đàn ông nhìn đàn bà, mà kiểu lạ lắm – như đang cố nhớ mình phải làm gì với sự hiện diện của tôi.

"Có làm không?" – tôi buột miệng hỏi.

Chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra.

Có lẽ tôi chỉ muốn chọc tức hắn, hoặc thử xem hắn là dạng người thế nào.

Tôi không chờ câu trả lời ngọt ngào, nhưng ít nhất cũng nghĩ sẽ nhận lại một nụ cười gượng.

Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào cơ thể tôi.

Tôi căng người, tim đập mạnh, nhưng ánh mắt hắn lạnh ngắt, không phải ham muốn, cũng không hẳn chán ghét.

Giống như... hắn không biết phải làm gì.

"Không."

Một chữ ngắn gọn, lạnh như nước đá.

Tôi bật cười, nghe như tiếng thở dài lẫn tiếng mỉa mai.

"Vậy thôi."

Tôi bước qua hắn, vào căn phòng ngủ mà hắn bảo đã dọn lại.

Ừ thì có gọn hơn thật, nhưng cái gọn này giống kiểu gom đồ đạc vào góc cho khuất mắt, chứ không phải dọn.

Tường vẫn mốc, ga giường sờn, cái gối cứng như gạch.

Tôi ngồi xuống, tự trách bản thân: Mày nghèo đến mức nào mới chịu ký vào tờ giấy hôn thú sau hai tiếng quen biết?

Không phải tôi không biết nhục, mà là đời đẩy tới.

Trợ cấp xã hội cho vợ chồng mới cưới nghe thì nhỏ, nhưng với người chẳng còn gì như tôi thì như một phao cứu sinh.

Tôi vừa thương mình vừa ghét mình.

Thương vì quá khổ, ghét vì biết mình bán rẻ cả hôn nhân chỉ để có thêm mấy đồng.

Đang chìm trong suy nghĩ, một bàn tay lạnh áp vào ngực tôi.

Tôi giật mình quay lại.

Hắn đứng đó, gương mặt gầy guộc sát bên.

Từ gần nhìn, lại khác.

Không đáng sợ như khi đứng ngoài cửa sổ, mà có chút... dễ chịu?

Hay chỉ vì tôi bắt buộc phải tự an ủi rằng đây là chồng mình?

ôi không ngủ nổi.

Nằm nghe tiếng quạt kẽo kẹt trên đầu, lòng vòng nghĩ đủ chuyện.

Nghĩ về căn phòng, về mùi thuốc lá hắn để lại trong không khí, về ánh mắt hắn khi nhìn tôi lúc chiều.

Không giống ánh mắt đàn ông, mà cũng không giống ánh mắt xa lạ.

Thứ ánh mắt ấy khiến tôi thấy bất an.

Trời tối, ngoài kia ve vãn tiếng chó sủa xa xa.

Tôi xoay người, lăn qua lăn lại, mắt dán vào trần nhà.

Đột nhiên – cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

Không phải gõ mạnh, mà nhè nhẹ, đều đặn, như có ai kiên nhẫn đứng ngoài.

Tôi nhìn sang hắn – hắn vẫn nằm, lưng quay lại phía tôi, hơi thở chậm và đều.

Tôi thì không dám nhúc nhích.

Tiếng gõ lại vang.

Tôi cắn môi.

Đầu óc tôi chạy lung tung: Có khi là gió.

Không, cửa này sắt, ai gõ thì mới kêu.

Hay hàng xóm?

Nhưng giờ này ai?

"Hắn ơi..." – tôi khẽ gọi, giọng run.

Hắn không trả lời.

Chỉ lúc sau, hắn trở mình, mở mắt.

Ánh trăng chiếu vào, phản sáng trong đồng tử hắn.

Hắn ngồi dậy, chậm rãi, như thể đã nghe từ lâu.Hắn không nói gì.

Chỉ đi tới cửa, mở hé.

Ngoài đó trống rỗng.

Hành lang tối om, bóng đèn vàng lờ mờ nhấp nháy.

Tôi ngồi ôm chăn, tim vẫn dập dồn.

Hắn đóng cửa lại, đi ngang qua tôi, trở về giường, nằm xuống.

Không một lời.

Tôi muốn hỏi, muốn hét lên, nhưng miệng khô khốc.

Chỉ còn lại tiếng tim tôi vang trong tai.

Tôi kéo chăn kín đầu, nhắm mắt, cố ngủ.

Nhưng tiếng gõ cửa ấy, tôi nghe mãi trong đầu cho đến sáng.

Sáng hôm sau, tôi lê ra ngoài mua mì gói.

Phố xá lúc sáng sớm yên tĩnh, nhưng khu trọ này thì khác.

Người ta ra vào, kẻ bưng xô nước, kẻ quét sân.

Tôi cố hòa lẫn vào, nhưng cảm giác ánh mắt ai cũng dõi theo.

Xuống cầu thang, tôi thoáng thấy.

Một bóng đen.

Nó ở góc khuất tầng trệt, chỗ đèn chẳng chiếu tới.

Không phải người, ít nhất tôi nghĩ thế.

Cái bóng méo mó, dài hơn dáng người bình thường, đứng im lặng.

Tôi nháy mắt, nó biến mất.Tôi đứng khựng.

Người phía sau hối: "Xuống nhanh đi cô."

Tôi giật mình, bước tiếp.

Tim vẫn nặng.

Có phải tôi ảo giác vì thiếu ngủ?

Ở tiệm tạp hóa, tôi mua mì gói, vài thứ lặt vặt.

Bà chủ nhìn tôi, cười móm mém: "Ở trọ phòng 203 đúng không?

Phòng đó xưa nhiều chuyện lạ lắm."

Tôi run tay, làm rơi gói mì.

Bà cười: "Người trẻ hay mơ mộng, đừng sợ."

Trên đường về, tôi nghĩ mãi về cái bóng.

Nhớ lại tiếng gõ cửa đêm qua.

Nhớ ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

Tất cả xâu chuỗi lại, thành nỗi lo mơ hồ.

Tôi tự hỏi: Mình có đang tự dấn vào cái gì vượt quá khả năng chịu đựng không?Khi lên cầu thang, tôi liếc lại chỗ góc khuất.

Trống trơn.

Nhưng tim tôi không tin.

Tôi biết có thứ gì đó, ở đây, nhìn theo từng bước của mình.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 2 : Người du hành


Tôi cứ ngồi mãi ở bàn học mà không viết thêm được chữ nào.

Quyển vở mở sẵn, cây bút nằm chỏng chơ, còn đầu óc thì trôi đi đâu mất.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng đường hắt vào một vệt vàng nhạt trên mặt sàn, tôi nhìn đến mức cảm thấy nó như đang sống, thở nhẹ nhàng theo từng nhịp thở của tôi.

Lạ thật, chỉ mới mấy hôm trước thôi, tôi còn chẳng bao giờ để ý mấy thứ linh tinh như vậy.Những ngày gần đây, tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi cảm giác như mình đang bước sâu hơn vào một nơi nào đó mà người khác không thấy được.

Mỗi đêm, khi nhắm mắt lại, tôi có cảm giác rơi xuống.

Rơi mãi, không có điểm dừng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh rời rạc: một cánh cửa sắt rỉ sét, một tiếng chuông nhà thờ méo mó, một bàn tay vươn ra từ bóng tối.

Tôi chẳng dám kể cho ai, vì chắc chắn sẽ bị bảo là đọc tiểu thuyết kinh dị nhiều quá.Nhưng tôi biết... nó thật.Hôm nay cũng vậy, vừa định nằm xuống thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn lạ được gửi tới:"Người du hành đã đến."

Không có tên, không có số, chỉ là một dãy ký hiệu kỳ quái thay cho số điện thoại.

Tôi tưởng mình bị spam, nhưng thử bấm gọi lại thì không có tín hiệu.

Màn hình nhòe đi trong vài giây, như thể chính điện thoại cũng không chịu nổi việc này.Tôi bật cười khẩy, nhưng ngay sau đó lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ai gửi?

Tại sao lại đúng hôm nay?Ngày hôm sau, ở trường, mọi thứ trông vẫn bình thường.

Bạn bè nói chuyện rôm rả, vài đứa bàn về kỳ thi sắp tới, vài đứa cắm đầu vào game.

Tôi ngồi ở góc lớp, nghe mọi người nhưng đầu óc vẫn quay về tin nhắn kia.

Cảm giác có thứ gì đó sắp xảy ra cứ đeo bám không buông.Giờ ra chơi, tôi ra hành lang đứng, hít một hơi dài cho đỡ bí.

Sân trường hôm nay đông lạ thường, học sinh các khối khác cũng dồn về như có lễ hội gì đó.

Tôi nhìn theo, thì thấy ở giữa sân có một người đàn ông.

Không phải giáo viên, cũng không phải phụ huynh.

Quần áo lấm lem như vừa đi từ một nơi rất xa đến, mái tóc dài phủ xuống, ánh mắt thì... không giống ánh mắt của một người bình thường.Anh ta im lặng đứng đó, như thể chờ ai.Tôi bất giác nghĩ đến tin nhắn.

Tim tôi đập mạnh, khóe mắt cứ liên tục nhìn về phía người đàn ông ấy.

Đám bạn xung quanh chỉ thấy anh ta "lạ lẫm" nên chỉ trỏ, cười đùa.

Nhưng tôi biết...

đây chính là "Người Du Hành".Không hiểu vì sao, tôi bỗng thấy rõ từng chi tiết nhỏ: bàn tay anh ta chai sần như đã cầm nắm thứ gì sắc bén quá nhiều lần, đôi giày mòn vẹt gót vì đi bộ trên những con đường không ai từng đặt chân, và cả mùi sắt gỉ thoang thoảng trong gió, dù anh ta đứng cách tôi khá xa.Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, và ánh mắt chạm vào tôi.Chỉ một thoáng, mà tôi tưởng mình bị rơi xuống vực thẳm lần nữa.Buổi chiều hôm đó, tôi không dám về thẳng nhà mà vòng qua mấy con phố nhỏ.

Mỗi bước đi đều như có ai theo dõi.

Và rồi... tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Tôi quay lại.

Là anh ta.

Người Du Hành."

Cậu là Arata?" – giọng nói khàn khàn, không rõ là giọng của người từng trải hay giọng của kẻ từ dưới đáy vực ngoi lên.

Tôi nghẹn họng, chỉ gật đầu."

Tốt.

Tôi tìm đúng người rồi."

Anh ta móc từ trong áo ra một vật lạ.

Nhỏ thôi, giống như một mảnh gương vỡ, nhưng bề mặt lại gợn sóng như mặt nước.

Ánh sáng đường phản chiếu vào nó, biến thành những hình thù méo mó, giống những cái bóng tôi vẫn thường thấy trong mơ."

Thứ này... gọi là dấu mốc.

Người như cậu cần nó."

Tôi lùi lại.

Trong đầu hàng loạt suy nghĩ vụn vặt hiện lên: Có nên chạy không?

Nếu đây là trò lừa thì sao?

Nếu tôi chạm vào rồi bị dính thứ gì nguy hiểm thì sao?

Nhưng tại sao anh ta lại biết tên tôi?Cuối cùng, không biết là do tò mò hay do một lực nào đó kéo, tôi đưa tay ra.

Ngón tay vừa chạm vào bề mặt gợn sóng kia, cả thế giới xung quanh đổi màu.Âm thanh của phố xá biến mất.

Thay vào đó là tiếng sóng.

Nhưng tôi biết mình không ở biển.

Đó là tiếng sóng từ bên dưới... từ sâu thẳm.Một khoảnh khắc sau, tôi nhận ra mình đang đứng ở một nơi khác.

Không phải phố, không phải nhà, mà là một vùng không gian vô tận, đầy sương mù và ánh sáng xanh nhạt.

Người Du Hành đứng bên cạnh tôi, nhìn thẳng vào khoảng không phía trước."

Chào mừng đến tầng nông của biển sâu." – anh ta nói.

Tôi rùng mình.

Đây chính là nơi tôi đã rơi xuống trong những giấc mơ.

Nhưng giờ thì thật đến mức da gà nổi lên khắp người.Tôi muốn hỏi hàng ngàn câu, nhưng miệng khô cứng.

Chỉ có tiếng tim đập dồn dập, át hết mọi thứ.

Người Du Hành quay sang, nhìn tôi, rồi nói chậm rãi:"Từ giờ, cậu sẽ phải học cách bước đi ở nơi này.

Bởi vì sớm thôi... những kẻ khác cũng sẽ tìm đến."

Tôi tỉnh lại trong căn phòng trọ của mình, mồ hôi ướt đẫm áo.

Bên cạnh gối, mảnh gương vỡ kia vẫn nằm đó, phản chiếu ánh đèn vàng nhạt.

Tôi cầm lên, ngón tay run run, và lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu rằng mọi thứ sắp thay đổi.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 3 - Tiếng thét trong tường


Buổi sáng hôm đó bắt đầu giống như mọi ngày, nhưng tôi không hiểu vì sao mình lại nhớ nó rõ đến thế.

Có lẽ vì trời âm u, nặng nề, mây xám phủ kín, gió lạnh rít qua dãy hành lang khiến tôi rùng mình ngay từ lúc bước vào cổng trường.

Giày tôi vẫn còn ẩm từ hôm qua, bám mùi hôi ngai ngái của vải không kịp khô, mỗi bước đi là một lần khó chịu, nhưng tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Nghèo thì phải chịu thôi, có một đôi để đi đã may rồi.Trong sân trường, học sinh nườm nượp kéo vào.

Người thì cười đùa, người gọi tên nhau í ới, tiếng bước chân chen lẫn tiếng trò chuyện, như thể cả thế giới đều đang sôi động.

Chỉ có tôi là lặng lẽ chen qua đám đông, không ai gọi, cũng chẳng ai để ý.

Thỉnh thoảng tôi tự an ủi rằng mình quen rồi, chẳng cần phải giống họ, nhưng sâu bên trong, tôi biết cảm giác bị tách biệt vẫn như một lưỡi dao cùn, cứa mãi vào tim, chẳng đủ đau để gục ngã, nhưng cũng không bao giờ thôi rỉ máu.Lớp học ở tầng ba chẳng sáng sủa gì.

Cửa sổ mở hết cỡ mà ánh sáng lọt vào chỉ yếu ớt như kẻ khách không mời.

Bàn ghế cũ nát, đầy vết khắc chữ nguệch ngoạc, những mẩu "lời hứa tình yêu" hay "tên ai đó từng học ở đây" vẫn còn lờ mờ.

Tôi ngồi xuống ghế, cảm giác cót két vang lên khó chịu.

Ngón tay tôi vô thức lần theo một dòng chữ đã mờ: "Hãy thoát khỏi nơi này trước khi quá muộn."

Chẳng biết ai khắc, từ bao giờ.

Tôi nhìn một hồi rồi cười nhạt, nghĩ chắc lại trò đùa của mấy đứa rảnh rỗi.Tiết học bắt đầu, giáo viên thao thao bất tuyệt, bảng đen đầy chữ, học sinh trong lớp ghi chép như đang chạy đua với thời gian.

Tôi thì vẫn như mọi khi, mắt dán vào cửa sổ nhiều hơn vào vở.

Ngoài kia, mấy chiếc lá vàng xoay vòng trong gió, rơi xuống mái ngói cũ.

Tôi chợt nghĩ, nếu mình cũng giống chiếc lá đó, bị cuốn đi bất ngờ, thì liệu trong lớp có ai nhận ra không?

Ý nghĩ ấy khiến ngực tôi nhói lên, rồi tôi lại tự cười vì thấy mình bi quan quá mức.Đúng lúc đó, có một thứ kéo tôi về thực tại.

Một tờ giấy nhỏ, gấp làm tư, nằm ngay trên mặt bàn từ lúc nào tôi không hề biết.

Tôi liếc quanh.

Không ai nhìn tôi, ai cũng bận với cuốn vở của mình.

Tôi mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một dòng chữ run rẩy: "Cậu có nghe thấy giọng nói trong hành lang tối không?"

Tôi chết lặng vài giây.

Ban đầu nghĩ là trò chọc phá.

Trong trường này vẫn có đủ loại tin đồn, nào là ma trong phòng nhạc, hồn vất vưởng ở nhà vệ sinh cũ...

Nhưng nét chữ này lại khác.

Nó run rẩy, vội vã, như thể người viết đang thực sự sợ hãi.

Tôi ngồi ngẩn ngơ suốt tiết, hết nhìn chữ lại giấu vào trong, rồi lại mở ra như sợ chữ sẽ biến mất.

Không hiểu vì sao, nó khiến tôi bất an.

Tại sao lại đưa cho tôi?

Ai đưa?

Và tại sao lại là "giọng nói trong hành lang tối"?Suốt buổi học tôi chẳng nghe được giáo viên giảng gì.

Đầu óc cứ quay vòng quanh câu hỏi ấy.

Tan học, tôi cố tình nán lại, để lớp vắng đi gần hết.

Trường vào buổi chiều muộn có một không khí rất khác.

Hành lang dài ra, tối hơn, bóng điện thỉnh thoảng nhấp nháy, tạo thành những khoảng sáng chập chờn.

Bước chân tôi vang vọng, rõ rệt đến mức khiến tôi thấy mình như đang bị theo dõi.Tôi đi dọc hành lang, tim đập mạnh hơn mỗi khi nhớ đến dòng chữ.

"Giọng nói trong hành lang tối."

Tôi thì thầm lặp lại, và rồi, như một trò đùa tàn nhẫn, một âm thanh nhỏ thật sự vang lên.Nó mơ hồ, như tiếng thì thầm vọng từ đâu đó xa xôi.

Tôi đứng khựng lại, lưng ướt mồ hôi.

Phần lý trí cố gào lên rằng chắc là tiếng gió, hay âm thanh từ phòng học nào còn sót lại ai đó.

Nhưng trái tim tôi thì bảo: "Không.

Đây không phải gió."

Tôi quay nhìn về cuối hành lang.

Trống rỗng.

Chỉ có một bóng đèn đang nhấp nháy, ánh sáng lập lòe như đang chơi trò trêu ngươi.

Tôi bước chậm về phía đó, mỗi bước đi nặng nề, như đang dấn vào một thứ gì không nên dấn.Âm thanh ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, gần hơn.

Tôi nghe như có người gọi tên mình.

Cả người tôi run rẩy.

Muốn quay lại, muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân không nghe lời.

Chúng cứ dẫn tôi tiến về phía cuối hành lang, nơi có một căn phòng đã bị khóa từ lâu.Ổ khóa gỉ sét, bảng tên lớp học gần như mờ hẳn, chẳng ai nhớ trước kia là lớp nào.

Tôi nuốt nước bọt, tai dán vào cánh cửa.

Và rồi, tôi nghe thấy.

Một giọng nói méo mó, khàn khàn như vọng từ lòng đất: "Ta thấy ngươi rồi..."

Tôi lùi mạnh, lưng va vào tường, tim đập loạn xạ.

Mọi giác quan trong tôi gào thét phải chạy, nhưng đôi chân dường như cắm rễ tại chỗ.

Tôi nhìn quanh, mong có ai đó đi ngang, nhưng hành lang trống rỗng, lạnh lẽo.Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi ẩm mốc và bụi bặm.

Tôi rùng mình, cảm giác như vừa liếc thấy một bóng người lướt qua khe cửa, dù lý trí bảo rằng không thể có ai bên trong.

Tôi cắn chặt răng, tự hỏi mình có đang ảo giác hay không.

Nhưng tờ giấy kia vẫn nằm trong túi áo tôi, như một bằng chứng không thể phủ nhận rằng có ai đó đã biết chuyện này trước tôi.Tôi không còn đủ dũng khí đứng lại thêm giây nào nữa.

Tôi chạy, tiếng bước chân dội khắp hành lang như thể có hàng chục người đang đuổi theo.

Khi lao xuống cầu thang, tôi mới dám thở dốc, toàn thân run lẩy bẩy.Trên đường về nhà, tôi cứ nghĩ mãi về câu hỏi: ai là người đã để tờ giấy kia lên bàn tôi?

Và tại sao họ lại chọn tôi, trong khi tôi chẳng có gì đặc biệt cả?

Cảm giác ấy khiến tôi vừa lo sợ, vừa bị hút vào, như con thiêu thân lao vào ánh lửa.Đêm đó, tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trong bóng tối.

Mỗi tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ đều khiến tôi giật mình.

Trong đầu tôi, câu nói ấy cứ vang lên: "Ta thấy ngươi rồi...".Tôi biết, từ khoảnh khắc đó, cuộc sống bình thường của tôi sẽ không còn như trước nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 4 - Những Đứa Trẻ Biến Mất


Tôi vẫn không quen với cái cảm giác buổi sáng phải dậy sớm đến trường.

Tiếng chuông báo thức réo lên lúc sáu giờ ba mươi, tôi mở mắt, nhưng cơ thể lại nằm lì ra thêm mười phút.

Giường thì cứng, gối thì mỏng, cái chăn thì có mùi ẩm nhẹ vì hôm qua quên đem phơi.

Mấy thứ lặt vặt đó đủ để tôi cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ đang sống tạm bợ trong một căn phòng thuê rẻ tiền chứ không phải là học sinh cấp ba bình thường.Tôi lồm cồm bò dậy, đưa tay tìm cái đồng hồ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời có sương mỏng, ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào căn phòng nhỏ.

Tôi thấy hơi chán, cũng hơi lo.

Lo vì những chuyện vẫn còn treo lơ lửng: tổ chức kia, những lời hứa hẹn nửa thật nửa giả, rồi cả cái cảm giác tôi đang dần bị lôi xuống một nơi tối tăm nào đó.Rửa mặt xong, tôi ngồi nhìn gương.

Mắt có quầng, tóc rối, môi khô.

Chẳng có gì sáng sủa để bước ra đường.

Nhưng cũng kệ.

Tôi chưa bao giờ thuộc dạng để ý ngoại hình.

Nếu có người hỏi, chắc tôi trả lời đại loại "chỉ cần không bốc mùi là được".Xuống bếp, thấy một gói bánh mì khô và bình nước còn nửa.

Tôi nhai một miếng, vị cứng và nhạt toẹt, nhưng bụng đói thì cũng phải chấp nhận.

Vừa nhai, tôi vừa nghĩ vẩn vơ: có khi nào mình đang phí phạm tuổi trẻ vào mấy chuyện vô nghĩa không.

Người khác có bạn bè, có tình yêu, có mơ mộng.

Còn tôi, chỉ có mớ sổ ghi chép, vài dấu hiệu kỳ lạ và cái cảm giác luôn bị theo dõi.Ra khỏi nhà, con đường quen thuộc dẫn đến trường vẫn vậy: những hàng cây trụi lá, vài tiệm tạp hóa mở cửa sớm, vài cụ già đi tập thể dục.

Tôi đút tay túi áo, cúi đầu đi, như thể nếu không ai nhìn thấy tôi thì tôi cũng không tồn tại.Đến cổng trường, mấy nhóm học sinh túm tụm cười nói.

Tôi lách qua, không để ai chạm vào mình.

Trong lớp, bàn học vẫn ở chỗ cũ.

Tôi đặt cặp xuống, rút quyển vở ra, giả vờ chăm chú đọc.

Nhưng thật ra trong đầu đang nghĩ về cái bóng người mà tối qua tôi thoáng thấy ở ngoài hành lang.

Một dáng cao gầy, đứng im, rồi biến mất.

Tôi không chắc đó là người, hay chỉ là ảo giác do tôi tự tưởng tượng.

Nhưng lạ là... từ khi dính vào cái tổ chức ấy, tôi càng dễ nhìn thấy những thứ mơ hồ hơn.Giờ học bắt đầu.

Thầy giáo nói, bạn bè chép, tôi cũng chép.

Nhưng mắt cứ liếc về phía cửa sổ.

Ánh sáng buổi sáng làm bụi bay lên lấp lánh.

Tự nhiên tôi nghĩ: có khi nào trong từng hạt bụi kia cũng có thứ gì đang nhìn lại mình?

Nghe như hoang tưởng, nhưng tôi không thể gạt bỏ.Đến giờ ra chơi, một cậu bạn ngồi bàn trên quay xuống hỏi mượn bút.

Tôi đưa, cậu ta cười "cảm ơn".

Thế thôi, xong.

Tôi lại ngồi một mình.

Tôi nhận ra mình đang ngày càng tách biệt với mọi người.

Và trong một góc nào đó, tôi thấy chính điều đó lại giúp mình an toàn hơn.

Ít ai để ý thì ít rắc rối.Nhưng an toàn không đồng nghĩa với bình yên.Tiết cuối cùng, khi chuông vừa reo, tôi đứng dậy định đi thì một mảnh giấy nhỏ rơi khỏi quyển sách.

Tôi nhặt lên.

Nét chữ ngoằn ngoèo, như được viết vội:"Sau giờ học, thư viện cũ."

Tôi nhìn quanh.

Không ai quan tâm.

Tôi nhét tờ giấy vào túi, tim đập nhanh hơn.

Thư viện cũ là khu đã đóng cửa từ lâu, vì xuống cấp, ít người lui tới.

Tôi đoán đây lại là một "lời mời" nữa.Chiều, tôi lặng lẽ đi theo lối vòng.

Thư viện cũ nằm cuối khuôn viên, tường rạn nứt, cửa gỗ mốc.

Tôi đẩy nhẹ, cửa kêu kẽo kẹt.

Mùi ẩm mốc xộc lên, nhưng bên trong lại có ánh sáng mờ từ ô cửa vỡ.Có người đã đứng chờ.

Một người đàn ông mặc áo khoác dài, gương mặt gầy, mắt sâu.

Tôi nhận ra, hắn từng xuất hiện trong một buổi họp kỳ lạ của tổ chức kia."

Em đến rồi," hắn nói, giọng trầm, khàn.Tôi không đáp, chỉ đứng yên, cảnh giác.Hắn mỉm cười: "Đừng sợ.

Ta chỉ mang đến một món đồ.

Em sẽ cần nó."

Tôi cau mày.

Mỗi lần nghe "món đồ", tôi lại nhớ tới những di vật quái dị trước đây.

Thứ nào cũng có giá, nhưng cũng kèm theo cái giá phải trả.Hắn rút trong túi ra một vật trông như mảnh ngọc đỏ, nhỏ bằng ngón tay cái, lấp lánh ánh sáng bên trong.

"Đây gọi là di niệm của Hỏa Thần.

Nó có thể giúp em tạo ra ảo ảnh, thứ ảo ảnh mà ngay cả quỷ thần cũng khó phân biệt thật giả."

Tôi nhìn chằm chằm.

Thứ đó tỏa ra hơi nóng nhẹ, như đang sống."

Vì sao đưa cho tôi?"

Tôi hỏi."

Vì em đã bước vào con đường này.

Chúng ta cần một người như em.

Người có thể vừa đứng trong ánh sáng, vừa chìm trong bóng tối."

Nghe thì ngầu thật, nhưng tôi thấy nặng nề.

Tôi chẳng muốn gánh vai trò gì.

Nhưng tôi biết, từ chối cũng vô ích.

Những thứ như vậy luôn tìm đến tôi, không cách nào né.Tôi đưa tay, chạm vào mảnh ngọc.

Cảm giác nóng rực truyền khắp cơ thể.

Trong đầu thoáng hiện hình ảnh một ngọn lửa khổng lồ bùng lên, rồi tan biến.

Tôi rụt tay lại, mồ hôi túa ra."

Cẩn thận," hắn nói, "thứ này tiêu hao đường trong máu để duy trì.

Nếu dùng quá lâu, em sẽ kiệt quệ."

Tôi gật nhẹ.

Hắn đưa vật đó cho tôi, rồi xoay lưng bỏ đi.

Bóng hắn hòa vào ánh sáng mờ, rồi biến mất, như chưa từng có mặt.Tôi đứng lặng, tay nắm chặt di vật mới.

Trong lòng dấy lên một nỗi bất an.

Cái cảm giác giống như tôi vừa ký thêm một bản hợp đồng mà không đọc kỹ điều khoản.Ra khỏi thư viện, trời đã ngả chiều.

Sân trường vắng, chỉ còn vài tiếng chim kêu.

Tôi nhét vật đó vào túi, cố giữ vẻ bình thản.

Nhưng bên trong, đầu óc tôi loạn.

Tôi biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa.Tôi về nhà, tự nhủ sẽ thử nó sau.

Nhưng cả buổi tối, tôi chỉ ngồi nhìn nó nằm trên bàn, ánh sáng đỏ nhấp nháy như nhịp tim.

Tôi thấy như nó đang theo dõi tôi.

Đêm hôm đó, tôi chẳng ngủ được.

Căn phòng nhỏ im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp.

Mảnh ngọc đỏ đặt trên bàn cứ phát sáng đều đều, như một con mắt đang mở, nhìn chằm chằm.

Tôi trùm chăn kín đầu, nhưng ánh sáng đỏ ấy vẫn lọt qua, hắt lên tường thành vệt mờ.Trong đầu tôi lặp đi lặp lại một câu hỏi: Mình thật sự muốn giữ nó sao?Tôi có thể ném nó đi, giả vờ chưa từng thấy.

Nhưng rồi lại nghĩ, nếu ném, liệu nó có quay lại tìm mình không?

Hay tệ hơn, kẻ kia sẽ xuất hiện, đòi hỏi.

Tôi biết rõ, những thứ tôi dính vào không bao giờ cho phép tôi thoát ra dễ dàng.Nằm mãi đến gần ba giờ sáng, tôi chợp mắt được một chút.

Trong mơ, tôi thấy một ngọn lửa khổng lồ thiêu rụi thành phố, tiếng người hét vang, và một bàn tay khô héo chìa về phía tôi, như muốn kéo tôi xuống.

Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch.

Mồ hôi ướt lưng áo.Sáng hôm sau, tôi đến lớp với đôi mắt đỏ ngầu.

Bạn bè có nhìn, nhưng chẳng ai hỏi.

Cũng tốt.

Tôi không biết phải giải thích thế nào nếu ai đó tò mò: "Ê, sao trông mày như ma vậy?"

Tiết đầu, tôi ngồi ngáp liên tục.

Thầy giáo nhắc, tôi gật đầu, rồi tiếp tục viết nguệch ngoạc mấy dòng chẳng ăn nhập vào bài.

Thật ra tôi đang thử, bằng cách viết ra những câu hỏi mình muốn: "Ai thật sự đang điều khiển mọi thứ?", "Tổ chức kia rốt cuộc muốn gì ở mình?", "Cái gọi là di niệm Hỏa Thần là thứ quái gì?"

Càng viết, tôi càng thấy mình giống kẻ đang mắc kẹt trong trò chơi không có nút thoát.Đến giờ nghỉ trưa, tôi ra sau trường, nơi có hàng ghế đá cũ kỹ.

Trời âm u, gió thổi, lá khô bay loạn.

Tôi lấy mảnh ngọc đỏ ra, đặt trong lòng bàn tay.

Nó nóng dần lên, nhịp nhàng, như một trái tim nhỏ."

Thử xem sao..." tôi thì thầm.Tôi nhắm mắt, tập trung.

Một làn khói mờ hiện lên trước mặt, rồi dần thành hình một người giống hệt tôi.

Tôi giật mình mở mắt, nhìn thấy bản sao của mình đang đứng đó, gương mặt vô hồn, ánh mắt trống rỗng."

Chết tiệt..."

Tôi lùi lại.Ảo ảnh biến mất trong giây lát, tan thành những sợi khói đỏ rồi hòa vào không khí.

Tôi thở dốc, ngồi phịch xuống ghế.

Cảm giác bụng trống rỗng, tay run run.

Tôi nhớ lại lời hắn dặn: "Nó tiêu hao đường trong máu."

Thì ra không phải hù dọa.Tôi rút trong cặp một thanh socola, nhai vội.

Ngọt ngấy, nhưng lập tức thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.Vậy là... nó thật sự có thể tạo ra ảo ảnh.

Nhưng nếu điều khiển không khéo, mình có thể kiệt sức ngay.Nghĩ đến đây, tôi thấy vừa sợ vừa... háo hức.

Giống như đứa trẻ lần đầu phát hiện ra món đồ chơi nguy hiểm.Chiều hôm đó, tôi lang thang về nhà bằng đường vòng, đi ngang qua khu phố cũ nơi có nhiều cửa hàng đã đóng cửa.

Trời lặng gió, không khí đặc quánh.

Tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi.Quả nhiên, ở góc ngã tư, tôi thấy một bóng người cao gầy đứng tựa cột điện.

Áo khoác xám, đội mũ lụp xụp.

Hắn không di chuyển, nhưng ánh mắt... tôi biết hắn nhìn về phía tôi.Tôi giả vờ không thấy, đi tiếp, nhưng tim đập loạn.

Bước chân hắn vang lên phía sau.

Tiếng "cộp... cộp..."

đều đặn.

Tôi tăng tốc, hắn cũng vậy.Không ổn.Tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Hẻm vắng, tường rêu phong.

Tôi dừng lại, xoay người, tay nắm chặt mảnh ngọc trong túi.Bóng người kia tiến lại gần, chậm rãi.

Hắn ngẩng mặt, để lộ nửa gương mặt xanh xao, mắt sâu hoắm.

Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh."

Ngươi là ai?" tôi hỏi.Hắn không trả lời.

Chỉ tiếp tục bước.

Cái dáng đi như không phải người, mà như con rối bị giật dây.Trong đầu tôi thoáng nghĩ: Hay thử ảo ảnh...Tôi nhắm mắt, siết chặt ngọc đỏ.

Một luồng nhiệt xộc qua người.

Khi mở mắt, một hình ảnh giống hệt tôi xuất hiện, đứng chắn giữa hẻm.Bóng người kia khựng lại.

Hắn nhìn ảo ảnh, rồi nhìn tôi, như bối rối.

Tôi lợi dụng khoảnh khắc ấy, lùi dần, rồi quay người bỏ chạy.Tiếng chân hắn đuổi theo, nhưng chậm hơn.

Tôi chạy thục mạng, tim muốn vỡ.

Ra tới con đường lớn, người qua lại đông, tôi mới dám dừng.

Quay lại, hẻm vắng tanh.

Bóng hắn biến mất.Tôi ngồi phịch xuống vỉa hè, thở hồng hộc.

Trong túi áo, mảnh ngọc đỏ vẫn nóng ran.

Tôi ghét cái cảm giác bị săn đuổi.

Nhưng tôi cũng nhận ra: nếu không có nó, có lẽ tôi đã gặp chuyện rồi.Tối đó, tôi viết hết mọi thứ vào sổ: mảnh giấy lạ, cuộc gặp ở thư viện, ảo ảnh, và cả kẻ bí ẩn.

Tôi viết như kẻ nghiện, sợ quên mất từng chi tiết.

Rồi ngồi nhìn trang giấy, chữ xiên xẹo, mực nhòe.Tôi chợt nhận ra, mình không còn sống một cuộc sống bình thường nữa.

Mỗi ngày đi học, ăn, ngủ... chỉ là lớp vỏ.

Thực chất, tôi đang dần trượt sâu vào một thế giới khác.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 5 : Tiếng gọi trong màn sương


Trời hôm nay lạ.

Ngay từ sáng sớm, tôi đã cảm thấy không khí khác hẳn.

Như thể cả thành phố bị phủ bởi một tấm màn mỏng, mờ đục.

Người ta vẫn đi lại, xe cộ chạy bình thường, nhưng trong mắt tôi, tất cả đều chậm rãi hơn một chút.

Cứ như từng chuyển động bị kéo dài.

Tôi ngồi trên xe buýt, nhìn ra ngoài.

Kính mờ hơi nước, vẽ thành những vệt dài.

Tôi đưa tay quệt, nhưng không xóa được bao nhiêu.

Thay vào đó, tôi thấy... một cái bóng thoáng qua ở ven đường.

Bóng cao, gầy, và tĩnh lặng.

Tôi giật mình, tim đập mạnh.

Là hắn sao?

Kẻ bám theo mình hôm trước?

Người trên xe chẳng ai để ý.

Họ cắm đầu vào điện thoại, hoặc ngủ gật.

Tôi quay đi, cố giả vờ như không thấy.

Nhưng nỗi sợ ngấm vào dạ dày, khiến tôi buồn nôn.

Đến trường, tôi gần như quên mất chuyện học.

Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh bóng người kia.

Cả ngày tôi ngồi trong lớp, mà tai ù ù, chẳng nghe thầy nói gì.

Nhiều lần tôi quay ra cửa sổ, cứ tưởng sẽ thấy ai đứng đó.

Nhưng ngoài sân chỉ có vài đứa chơi bóng, tiếng cười ồn ào.

Giờ tan học, tôi lại lén nhìn quanh.

Không có ai khả nghi.

Tôi thở ra, nhưng bụng vẫn căng cứng.Về đến nhà, tôi thấy mẹ để lại giấy nhắn: "Đi ca tối, ăn cơm nhớ hâm lại."

Chữ viết quen thuộc nhưng nhìn vào, tôi lại thấy trống trải.

Tôi muốn kể cho ai đó nghe những gì mình trải qua.

Nhưng ai sẽ tin?

Nếu kể, họ sẽ bảo tôi bị hoang tưởng.Tôi ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm mảnh ngọc đỏ.

Nó im lìm, không phát sáng.

Tôi lẩm bẩm:– Mày là thứ gì vậy?

Tại sao lại rơi vào tay tao?

Tất nhiên, không có câu trả lời.

Chỉ có sự im lặng đặc quánh, như chính nó đang cười khẩy vào mặt tôi.

Tối hôm đó, tôi quyết định thử thêm một lần nữa.

Tôi ngồi xếp bằng, đặt ngọc vào lòng bàn tay.

Hít sâu.

Nhắm mắt.

Tập trung.

Từ bóng tối sau mí mắt, một luồng ánh sáng đỏ hiện ra.

Nó không còn là khói mờ nữa, mà thành một lối đi hẹp, uốn lượn như đường hầm.

Tôi bước vào.

Tiếng gió ù ù bên tai.

Chân tôi dẫm lên mặt đất lạnh buốt, không phải sàn phòng mình.

Tôi hoảng, muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện cơ thể không còn trong phòng nữa.

Tôi thật sự đang đứng ở nơi khác.

Xung quanh là một khu rừng dày đặc, cây cao vươn thẳng, che kín bầu trời.

Không gian chìm trong ánh sáng đỏ quái dị, không biết từ đâu phát ra.

Tôi nghe tiếng thì thầm.

Rất nhỏ, như gió lùa qua lá, nhưng lại rõ từng chữ:
– Ngươi...

đã mở cửa...

Tôi quay phắt lại.

Không có ai.

Chỉ có hàng cây nối tiếp vô tận.

Tôi run rẩy, bước đi.

Tiếng thì thầm vẫn theo sau, lúc xa lúc gần.

Tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ mình đã thật sự điên.

Ai lại tự dấn thân vào một cơn ác mộng thế này?

Đi mãi, cuối cùng tôi đến một khoảng trống.

Ở giữa có một tảng đá lớn, và trên đó đặt một vật hình lưỡi kiếm gãy.

Ánh sáng đỏ rực rọi từ nó.

Tôi tiến lại gần.

Tim đập mạnh như trống trận.

Vừa chạm tay vào, tiếng thì thầm biến thành tiếng gào thét.

Hàng ngàn giọng nói cùng lúc, dội vào đầu tôi.

Tôi ôm tai, khuỵu xuống, nhưng không buông tay ra.

Trong khoảnh khắc, tôi thấy hình ảnh một trận chiến.

Lửa bùng cháy, quái vật khổng lồ bò ra từ lòng đất.

Những bóng người mặc áo choàng đen, cầm vũ khí sáng rực, lao vào.

Rồi tất cả tan biến.

Tôi thở hổn hển.

Lưỡi kiếm gãy vẫn nằm trong tay tôi.

Nó lạnh lẽo, nhưng lại làm tôi thấy... quen thuộc.

Như đã từng chạm vào trước đây.

Một giọng nói rõ ràng vang lên:
– Ngươi... là người được chọn.

Tôi giật mình, nhìn quanh.

Không có ai cả.

Ngay lập tức, khung cảnh bắt đầu sụp đổ.

Cây cối rụng lá, đất nứt ra.

Tôi sợ hãi, nhắm chặt mắt.

Khi mở ra, tôi đã nằm sõng soài trong phòng mình.

Mồ hôi ướt sũng.

Trong tay tôi, mảnh ngọc đỏ đã tách ra, để lộ một lưỡi kiếm gãy thật sự, nhỏ bằng bàn tay.

Nó mờ ảo, như không thuộc về thế giới này, nhưng rõ ràng đang hiện diện.

Tôi nắm chặt nó, cảm giác không còn chỉ là sợ hãi.

Trong lòng tôi, lần đầu tiên, le lói một tia quyết tâm kỳ lạ: Có lẽ mình không thể tránh được nữa.

Mình phải tìm hiểu tất cả.

Nếu không, sẽ có ngày bị nuốt chửng.

Tôi ngồi im rất lâu, nghe nhịp tim mình dồn dập.

Ngoài cửa sổ, sương bắt đầu dày lên.

Giống như thành phố đang dần biến mất trong một giấc mơ mờ mịt.

Và tôi biết, đây chỉ mới là khởi đầu.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 6 : Những bóng hình trong ngõ tối


Tôi không nhớ đã ngủ được bao lâu.

Chỉ biết khi tỉnh dậy, đèn bàn vẫn bật, ánh sáng vàng ố chiếu xuống cuốn vở còn mở dang dở.

Lưỡi kiếm gãy vẫn ở ngay cạnh tay tôi, như thể nó chưa bao giờ rời khỏi.

Tôi cẩn thận chạm vào, sợ rằng nó chỉ là ảo giác, nhưng không—nó lạnh buốt, thật sự tồn tại.Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình nên sợ hay nên mừng.

Sợ vì một vật không thuộc về thế giới bình thường lại nằm trong tay tôi.

Mừng vì...

ít ra tôi biết mình không hoàn toàn điên.Ngoài cửa sổ, sương phủ kín.

Tôi bước lại gần, kéo nhẹ rèm.

Con phố quen thuộc trước nhà gần như biến mất, chỉ còn lờ mờ ánh đèn đường.

Tôi bỗng nghĩ, nếu có ai đứng trong đó, tôi sẽ chẳng thể phân biệt nổi đâu là người, đâu là bóng.

Ý nghĩ ấy làm gáy tôi lạnh buốt.Tôi quay lại bàn, mở vở, viết vài dòng như để trấn an chính mình: Hôm nay, ta đã bước vào một nơi khác.

Ta đã thấy một khu rừng đỏ, đã chạm vào lưỡi kiếm gãy.

Không ai sẽ tin, nhưng nó thật sự xảy ra.Tôi gạch đi chữ "ta" và thay bằng "tôi".

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại viết "ta", nghe như lời kể cổ xưa nào đó.

Tôi bật cười khẽ, nhưng nụ cười tắt ngay.

Trong phòng văng vẳng tiếng động lạ, như móng tay cào lên gỗ.Tôi nín thở.

Tiếng động không to, nhưng đều đặn, phát ra từ phía cửa.

Tôi tiến lại gần.

Tim đập dồn dập, như muốn phá tung lồng ngực.Cửa hé ra một khe nhỏ, đủ để tôi thấy... không có ai.

Hành lang trống rỗng.

Tôi tự nhủ chắc chỉ là tưởng tượng.

Nhưng khi quay lưng, tiếng động lại vang lên, lần này sát ngay sau lưng.Tôi xoay người thật nhanh.

Trống không.Tôi lùi về phía bàn, vơ lấy lưỡi kiếm gãy.

Ngón tay siết chặt cán kiếm mờ ảo ấy, cảm giác như có luồng khí lạnh chảy ngược từ lưỡi kiếm vào cơ thể.

Một giọng nói mơ hồ vang trong đầu tôi, không rõ là đàn ông hay đàn bà:– Chạy đi...Tôi đông cứng.

Ai vừa nói?

Tôi đảo mắt khắp phòng, chỉ có mình tôi.

Giọng nói lại vang lên, lần này rõ hơn, khẩn thiết hơn:– Chạy, nếu không ngươi sẽ không còn kịp.Tôi chưa kịp phản ứng thì bóng đen từ ngoài cửa ập vào.

Nó cao, gầy, giống hệt bóng người tôi đã thấy ở ven đường sáng nay.

Nhưng giờ nó không còn là hình thù mơ hồ nữa—nó như một thân thể được ghép từ hàng ngàn mảnh khói đen, lúc phình ra, lúc co lại.Tôi hét lên, lùi sát góc tường.

Lưỡi kiếm trong tay bất ngờ phát sáng, đỏ rực như than hồng.

Bóng đen lao tới, nhưng vừa chạm phải ánh sáng, nó rú lên, lùi lại, thân thể vỡ ra thành từng mảng khói rồi tụ lại.Tôi run rẩy, không biết làm gì ngoài việc cầm chặt kiếm, vung loạn.

Mỗi nhát vung đều kéo theo vệt sáng đỏ, xé toạc màn sương trong phòng.

Bóng đen bị xua đuổi, lùi dần về phía cửa, rồi tan biến.Căn phòng trở lại tĩnh lặng.

Tôi thở hổn hển, ngồi phịch xuống sàn.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, như vừa thoát khỏi một trận ác mộng, nhưng lại thật hơn bất kỳ điều gì.Tôi ngồi im rất lâu.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nếu không có lưỡi kiếm này, mình đã chết....Sáng hôm sau, tôi đến trường muộn.

Đêm qua gần như không ngủ, đầu óc nặng trĩu.

Bạn cùng lớp hỏi tại sao mắt thâm quầng, tôi chỉ cười trừ, nói do thức khuya chơi game.

Không ai nghi ngờ.

Thực ra, ai mà tin được nếu tôi kể thật?Giờ ra chơi, tôi ra sau trường, chỗ vắng người.

Tôi thử lấy lưỡi kiếm ra.

Nhưng lần này, nó không hiện rõ rệt như đêm qua, chỉ lấp ló trong không khí, giống như một cái bóng chồng lên bàn tay tôi.Tôi thở dài.

Có lẽ nó chỉ đáp lại khi nguy hiểm đến gần.

Nhưng "nguy hiểm" nghĩa là gì?

Những thứ tối qua, liệu có còn xuất hiện nữa không?

Hay tôi sẽ phải gặp chúng nhiều lần, cho đến khi không chịu nổi?Khi đang mải suy nghĩ, tôi thấy có người đứng ở cuối con dốc sau trường.

Một người mặc áo khoác xám, đội mũ che gần kín mặt.

Dù xa, tôi vẫn cảm nhận ánh nhìn của hắn.Chúng tôi đứng cách nhau, không ai nói gì.

Gió thổi mạnh, lá khô bay loạn.

Đến khi tôi chớp mắt, hắn đã biến mất.Tim tôi đập thình thịch.

Hắn là ai?

Có phải cùng loại với bóng đêm tối qua?

Hay là... một người giống tôi, cũng mang trong mình thứ gì đó?Tối hôm đó, khi đi tạp hóa mua ít đồ, tôi lại thấy hắn.

Lần này, hắn đứng ngay dưới bóng đèn đường, ánh sáng vàng chiếu nửa mặt, để lộ đôi mắt sâu và lạnh.

Hắn không tiến lại, chỉ nhìn tôi.

Tôi nắm chặt túi đồ, muốn bỏ chạy, nhưng chân như bị dính chặt xuống đất.Hắn nhấc tay, khẽ gật đầu, rồi quay lưng biến mất vào ngõ tối.

Tôi thở ra một hơi dài, vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi.

Trong đầu vang lên câu hỏi lặp đi lặp lại: Hắn là bạn hay thù?Đêm xuống, tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng.

Trong bóng tối, tôi nghe tiếng gió rít qua khe cửa.

Mỗi cơn gió như mang theo tiếng thì thầm xa xôi: Ngươi không còn đường quay lại.Tôi kéo chăn lên che mặt, nhưng trong lòng biết rõ: kể từ khi chạm vào lưỡi kiếm ấy, tôi đã bị cuốn vào một thứ quá lớn.

Không thể thoát.Bên ngoài, sương lại dày thêm.

Đèn đường mờ đi, rồi mất hút.

Tôi thấy trong ngực mình không chỉ có sợ hãi, mà còn là một thứ khác—thứ mà chính tôi cũng không ngờ: sự tò mò.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 7 : Dưới lớp sương dày


Tôi không biết mình đã bắt đầu nhìn thấy những bóng đen từ khi nào.

Có lẽ là từ cái ngày chạm vào lưỡi kiếm gãy ấy, hoặc thậm chí từ trước đó nữa mà tôi không nhận ra.

Chỉ có điều, càng ngày chúng càng rõ ràng hơn, dày đặc hơn, như thể cả thành phố này đang bị những mảnh tối nuốt dần.Sáng nay, khi vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã thấy một cái bóng đứng ngay bên kia đường.

Nó không làm gì cả, chỉ đứng, chỉ nhìn.

Người bình thường đi ngang qua chẳng hề hay biết.

Có bà cụ còn vô tư xách giỏ rau đi xuyên qua nó.

Còn tôi, tôi nhìn thấy.

Rõ ràng.

Thật đến mức sống lưng tê dại.Tôi muốn giả vờ như không thấy, nhưng mắt cứ tự động quay về phía nó.

Đến khi tôi chớp mắt, nó đã biến mất.

Cảm giác như một kẻ theo dõi vô hình nào đó đang cười nhạt sau gáy tôi.Trong đầu tôi văng vẳng câu nói hôm trước: Ngươi không còn đường quay lại.Tôi lầm bầm: "Nếu không quay lại được thì phải đi tiếp thôi...

đúng không?"

Nhưng đi tiếp về đâu?

Tôi chẳng biết.Trên đường đến trường, tôi cứ nghĩ mãi về gã đàn ông mặc áo khoác xám hôm trước.

Đôi mắt của hắn khiến tôi gai người.

Không giống ánh nhìn muốn giết tôi, cũng không hẳn muốn giúp.

Nó giống như...

đang dò xét, cân nhắc xem tôi có đáng để hắn lãng phí thời gian không.Vào lớp, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường.

Bạn bè ríu rít kể chuyện bóng đá, chuyện phim.

Tôi ngồi nghe, gật gù, thỉnh thoảng cười gượng.

Bên trong thì đầu óc rối như mớ bòng bong.

Tôi thấy mình như kẻ ngoài cuộc, đứng ngoài rìa một thế giới vốn dĩ trước đây quen thuộc.Khi thầy gọi tôi đứng lên trả lời câu hỏi, tôi ngẩn người, chẳng nghe rõ đề.

Cả lớp cười ồ.

Tôi ngượng chín mặt, vội vàng bịa đại câu trả lời.

Thầy lắc đầu, phẩy tay cho ngồi xuống.

Tôi cúi gằm, cắn môi.Trước kia mình đâu có như thế này...

Chẳng lẽ mình đang dần mất đi cái gọi là "bình thường"?Giờ ra chơi, tôi ra sau trường.

Chỗ ấy vắng, ít ai đến.

Tôi cần yên tĩnh để thở.

Nhưng chưa kịp hít được hơi nào, tôi đã nghe tiếng bước chân.Quay lại, hắn đang đứng đó—gã khoác áo xám.Không xa, không gần.

Khoảng cách chừng mười mét.

Hắn không trốn tránh ánh sáng như bóng đen kia, nhưng sự hiện diện vẫn nặng nề đến mức tôi muốn bỏ chạy.Tôi siết chặt nắm tay, cố giữ giọng bình tĩnh:– Ông là ai?Hắn không trả lời ngay.

Chỉ nhìn.

Ánh mắt ấy lại lần nữa xuyên thấu tôi.

Rồi hắn khẽ nói:– Thấy rồi sao?– Thấy... gì?– Những thứ không ai khác thấy.Tôi nghẹn họng.

Không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy.

Tôi bối rối, không biết chối hay nhận.– Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi sao? – hắn tiếp lời – Thế giới này rộng hơn nhiều.

Và nguy hiểm hơn nhiều.Tôi lùi lại một bước.– Vậy...

ông là gì?

Người?

Hay... giống những thứ kia?Hắn bật cười khẽ, không vui, không giận.– Câu trả lời, ngươi sẽ tự biết.

Nhưng nhớ kỹ: từ khi chạm vào nó, ngươi đã bị đánh dấu.– Nó?

Ý ông là... lưỡi kiếm?Hắn không đáp.

Chỉ xoay người, bước đi.

Tôi hét theo:– Khoan!

Tại sao tôi?

Tôi có làm gì đâu!Hắn dừng lại nửa giây, rồi nói không quay đầu:– Không ai chọn.

Mọi thứ đều đã bắt đầu từ trước ngươi rất lâu.Rồi biến mất sau hàng cây.Tôi đứng ngây ra, tim đập thình thịch.

Chân run như sắp khuỵu.

Hắn vừa xác nhận điều gì đó, nhưng tôi không hiểu hết.

Chỉ biết rõ một điều: Mình không hề đơn độc.

Có người khác biết.

Có người khác nhìn thấy.Nhưng họ là bạn... hay kẻ thù?Đêm xuống.Tôi không dám tắt đèn.

Ngồi bên bàn, tôi lấy lưỡi kiếm ra.

Nó lấp ló, lúc hiện lúc mờ, như đang thở.

Tôi thử cầm thật chặt, cảm nhận mạch đập lạnh lẽo truyền qua tay.Trong đầu bỗng xuất hiện những mảnh hình ảnh vụn vỡ: biển sâu đen kịt, tiếng gào thét của thứ gì đó khổng lồ, và một cánh cửa nặng nề khép chặt.Tôi choáng váng, suýt ngã khỏi ghế.

Toàn thân lạnh toát.

Cánh cửa ấy... tôi chưa từng thấy, nhưng lại có cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như đã chạm vào ở đâu đó.Chẳng lẽ lưỡi kiếm đang cho mình thấy ký ức của nó?

Hay là cảnh báo?Tôi vò đầu, chẳng thể hiểu.

Bên ngoài cửa sổ, sương lại dày đặc.

Trong làn sương, có bóng ai đứng lặng.Tôi đứng dậy, kéo rèm nhìn kỹ.

Không phải bóng đen khói mờ nữa.

Là... một cô gái.Cô đứng yên, váy trắng dài chạm gió, tóc rối che nửa khuôn mặt.

Nhưng đôi mắt—tôi thấy rõ qua làn sương—đen sâu, vô tận.Chúng tôi nhìn nhau rất lâu.

Rồi môi cô khẽ động.

Tôi không nghe được tiếng, nhưng có thể đọc khẩu hình: Cứu... ta.Tôi giật lùi, tim thắt lại.

Khi ngước lên, cô đã biến mất.Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi đã bước quá sâu rồi.Tôi không ngủ nổi cả đêm.

Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh cánh cửa, gã áo xám, và cô gái trong sương.

Tất cả như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh lớn.

Nhưng ai sẽ nối chúng lại?Tôi à?

Tôi chẳng là ai cả.

Chỉ là một thằng nhóc sống bình thường, bị ném vào thứ này mà không biết vì sao.Nhưng đến nước này, có trốn cũng vô ích.Trong lòng tôi dần dấy lên một cảm giác khó gọi tên.

Vừa sợ, vừa háo hức.

Có gì đó trong bóng tối kia đang chờ.

Và tôi... cũng muốn biết.

Tôi kéo rèm cửa lại, ngồi phịch xuống ghế.

Tay vẫn còn run.

Hình ảnh đôi môi mấp máy "Cứu ta" cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một đoạn băng hỏng.

Tôi cố gắng tự thuyết phục rằng có lẽ tôi hoa mắt, mệt quá nên nhìn nhầm.

Nhưng nếu chỉ là nhìn nhầm, tại sao tim tôi vẫn đập loạn như có ai đang nắm lấy nó?Có một lúc, tôi bật cười.

Cười chính mình.

Thật nực cười khi tôi còn nghĩ rằng mọi thứ này có thể bỏ qua, rằng ngày mai vẫn có thể sống như một thằng học sinh bình thường.

Không.

Cái ranh giới ấy đã bị xóa mất rồi.Đêm dài, tôi thử nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

Tôi nhắm mắt, nhưng thay vì ngủ, tôi lại thấy những hình ảnh vụn vỡ kia hiện ra.

Biển sâu.

Tiếng gào.

Cánh cửa.

Và cô gái trong sương.

Tất cả như đang thôi thúc tôi phải bước tới.Sáng hôm sau, tôi dậy trong tình trạng mắt đỏ hoe, đầu nặng như đá.

Đường đến trường lại phủ sương dày.

Tôi đi qua một ngã rẽ, lần này nhìn thấy nhiều bóng đen hơn trước.

Không chỉ một, mà là cả chục.

Chúng đứng sát nhau, không di chuyển, không gây tiếng động.

Tôi cố đi nhanh, nhưng lại cảm giác có ai đó trong đám ấy quay đầu theo dõi từng bước tôi.Lúc vào lớp, tôi cố tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng như có một hòn đá chặn ngang.

Thật ra tôi chỉ muốn hét toáng lên: "Mấy người không thấy à?

Chúng đứng ngay kia kìa!".

Nhưng tôi biết, nếu tôi nói thế, người ta sẽ chỉ nghĩ tôi bị điên.Trong giờ học, tôi không tập trung nổi.

Mắt cứ nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài, qua màn sương, có thoáng bóng áo xám.

Gã lại xuất hiện.

Lần này hắn không vào, chỉ đứng xa xa.

Như thể hắn muốn nhắc tôi rằng: "Tao vẫn ở đây, đừng tưởng mày thoát được".Tôi tự hỏi hắn theo dõi tôi để làm gì.

Nếu hắn là kẻ địch, hắn đã ra tay từ lâu.

Nếu hắn là bạn, sao hắn không nói rõ ràng?

Cứ lấp lửng, nửa gợi mở, nửa đe dọa, khiến tôi phát điên.Trưa, tôi lảng ra ngoài một mình.

Tôi tìm đến con hẻm nhỏ gần ga tàu, nơi ít người qua lại.

Tôi cần chỗ yên tĩnh để thử một chuyện.Tôi lấy lưỡi kiếm ra, nắm chặt.

Tôi thì thầm:– Nếu thực sự có ai đó ở trong này... hiện ra đi.Ban đầu không có gì.

Chỉ là tiếng gió thổi qua.

Tôi nhắm mắt, tập trung, tưởng tượng mình chìm xuống cái biển sâu trong mảnh ký ức.Và rồi... tôi thấy.Một vầng sáng mờ hiện ngay trước mặt.

Trong ánh sáng, một hình bóng xuất hiện.

Vẫn là cô gái hôm qua.

Mái tóc dài rũ xuống, khuôn mặt nhợt nhạt.

Nhưng lần này tôi nghe thấy tiếng cô thật sự, thì thào:– Ngươi...

đã chạm vào nó.

Ngươi thấy ta... vậy thì... xin hãy giải thoát ta.Tôi nuốt nước bọt, giọng run run:– Cô là ai?

Tại sao tôi?– Ta bị giam... quá lâu... dưới lớp sương này...

Chỉ người mang dấu ấn mới thấy.– Dấu ấn?Cô gái không kịp trả lời.

Ánh sáng quanh cô rung lắc, rồi biến mất.

Tôi choáng váng, suýt ngã quỵ.Ngay sau đó, từ trong bóng tối cuối hẻm, một bóng đen khổng lồ trồi ra.

Nó không giống những cái bóng mờ trước đó.

Thứ này đặc quánh, cứng rắn, như thể cả đám khói tụ lại thành hình dạng quái vật.

Hai con mắt đỏ rực mở ra, nhìn thẳng vào tôi.Tôi hoảng loạn, quay lưng bỏ chạy.

Nhưng nó lao đến nhanh hơn tôi tưởng.

Một cú chạm thôi, tôi biết chắc mình sẽ bị nghiền nát.

Trong giây phút tuyệt vọng, tôi vung lưỡi kiếm.Ánh sáng bùng lên.Không phải tôi điều khiển.

Chính lưỡi kiếm tự phát sáng.

Một luồng lực đẩy thẳng về phía bóng đen, xé nó tan ra như tro bụi.

Tôi đứng thở dốc, tay run cầm cập.

Trái tim tôi đập liên hồi, vừa sợ vừa ngạc nhiên.Tôi nhận ra một sự thật: lưỡi kiếm này... không chỉ là vật chết.

Nó có ý chí riêng.

Và nó vừa cứu tôi.Tôi lê bước về nhà, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Tôi không dám kể với ai.

Chỉ biết thầm nghĩ: "Mình đã chính thức bị cuốn vào cuộc chiến này rồi."

Tối đến, tôi viết nguệch ngoạc vài dòng trong sổ tay, như để giữ lại chút gì đó làm bằng chứng:Ngày... tháng...

Tôi gặp lại cô gái trong sương.

Cô cầu cứu.

Ngay sau đó một thứ quái vật tấn công.

Lưỡi kiếm cứu tôi.

Tôi không còn đường lui.Tôi đóng sổ, thở dài.

Ngoài kia, sương vẫn phủ dày.

Tôi biết nó sẽ chẳng biến mất.

Ngược lại, có lẽ nó còn đặc hơn nữa.

Và bên trong lớp sương ấy, có một thứ đang đợi.Tôi chưa sẵn sàng.

Nhưng hình như tôi không còn quyền lựa chọn.Tôi kết thúc chương này với cảm giác chông chênh.

Không phải cao trào dữ dội, cũng không phải yên bình.

Nó giống như việc tôi đang đi trên một chiếc cầu mỏng, hai bên là vực sâu.

Chỉ một bước lệch thôi, tôi sẽ rơi vào bóng tối kia mãi mãi.Và trong sâu thẳm, một giọng nói vang vọng:
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 8 : Tiếng vọng từ hẻm tối


Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác người như vừa bị đánh một trận nhừ tử.

Toàn thân nặng trịch, cánh tay phải tê cứng vì tối qua cầm lưỡi kiếm quá lâu.

Tôi xoay người, nhìn lên trần nhà bong tróc sơn, và trong đầu cứ văng vẳng lại hình ảnh cái bóng khổng lồ kia tan biến.Tôi tự hỏi, nếu lưỡi kiếm không sáng lên lúc đó, chắc giờ tôi không còn nằm đây mà đã thành một vệt mờ dưới màn sương rồi.

Ý nghĩ ấy khiến tôi rùng mình.Tôi lồm cồm bò dậy, rửa mặt.

Trong gương, đôi mắt tôi lờ đờ, viền thâm.

Một thằng học sinh mười mấy tuổi đáng ra chỉ nên lo chuyện kiểm tra, bài tập, vậy mà lại lôi đâu ra mấy chuyện "giải thoát linh hồn bị giam giữ trong sương mù".

Nghe buồn cười thật, nhưng đó lại là thực tế của tôi.Đến trường, không khí khác hẳn.

Không biết do tôi tưởng tượng hay thật sự vậy, nhưng hình như cả hành lang đều im lặng hơn thường lệ.

Những tiếng nói chuyện của bạn bè nghe nhỏ hẳn, như bị hút bớt âm thanh.

Tôi đi ngang một nhóm bạn, bọn họ vẫn cười đùa, nhưng tôi có cảm giác khoảng trống giữa chúng tôi ngày càng rộng.Tôi chẳng còn tâm trí nào để xen vào.Trong tiết học, tôi lại thấy hắn.

Người đàn ông áo xám, đứng ngoài sân, sau lớp sương.

Không di chuyển, không nháy mắt.

Giống như một tượng đá mọc lên ở đó từ bao đời.Tôi siết bút, đầu óc quay cuồng với đủ câu hỏi:Hắn theo dõi tôi bao lâu rồi?

Hắn biết chuyện cô gái trong sương không?

Hắn là kẻ thù hay là người đưa đường?

Nếu hắn muốn hại tôi, sao không ra tay ngay lúc tôi kiệt sức?Càng nghĩ tôi càng thấy mình giống con cá mắc câu, bị thả dây cho vùng vẫy, chứ thật ra lưỡi câu đã cắm sâu trong miệng rồi.Tan học, tôi quyết định không về nhà ngay.

Tôi rẽ vào con hẻm tối hôm qua, nơi tôi gặp cô gái và con quái vật.

Nói thật, chính tôi cũng không hiểu sao mình lại làm thế.

Bình thường ai mà dính vào chuyện này chắc đã trốn biệt rồi.

Nhưng tôi thì ngược lại, như bị kéo về.Hẻm trống trơn, rác thải vương vãi, mùi ẩm mốc bốc lên.

Tôi đứng một lúc, lấy lưỡi kiếm ra khỏi túi vải.

Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu sương mờ.Tôi thử gọi nhỏ:– Cô... có ở đây không?Im lặng.

Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ mái nhà nào đó.

Tôi hít sâu, nhắm mắt, lại để mình chìm xuống hình ảnh biển sâu.Quả nhiên, bóng sáng ấy lại xuất hiện.

Cô gái hiện ra, lần này trông rõ ràng hơn.

Mái tóc dài bay nhẹ trong làn sương, đôi mắt chứa một nỗi buồn dai dẳng.– Ngươi... lại đến.Giọng cô thì thào, như gió lùa qua khe cửa.Tôi gật đầu.– Tôi không hiểu gì hết.

Cô là ai?

Tại sao bị giam trong này?

Và vì sao tôi lại thấy cô?Cô gái chậm rãi đáp, ngắt quãng, như từng chữ đều phải vượt qua xiềng xích vô hình:– Ta... từng là người bảo hộ... cho một cánh cổng.

Nhưng...

đã bị phản bội.

Bị nhốt ở đây...

Sương là ngục... và cũng là xiềng xích.

Ngươi thấy ta... vì ngươi mang dấu ấn.– Dấu ấn? – tôi nhắc lại, cảm giác từ này ngày càng ám ảnh.– Lưỡi kiếm trong tay ngươi... vốn không thuộc về thế giới này.

Nó là chìa khóa.

Nếu ngươi còn giữ... ngươi sẽ bị lôi vào vòng xoáy... giống ta.Tôi run lên.

Một phần tôi muốn vứt quách nó đi cho xong, phần khác lại biết rõ mình không thể.

Nó gắn chặt với tôi rồi, giống như một sợi dây không nhìn thấy.Tôi định hỏi tiếp thì gió bỗng nổi lên trong hẻm.

Sương đặc lại, xoáy tròn như một cánh cổng.

Từ trong đó, một âm thanh vang lên – không phải tiếng người, mà là thứ tiếng gầm gừ, khàn khàn, như đá lăn dưới vực.Cô gái kêu khẽ:– Chúng đến rồi...

Ngươi phải chạy.Nhưng tôi chưa kịp xoay người, bóng tối đã tràn ra.

Lần này không chỉ một.

Ba, bốn cái bóng lớn, hình thù méo mó, bò từ trong sương ra như bầy thú đói.

Mắt chúng rực đỏ, mồm ngoác ra đến tận mang tai.Tôi cắn chặt răng, nâng kiếm.

Trong đầu vang lên đủ loại suy nghĩ vụn vặt:Chết chắc rồi.

Mẹ mình ở nhà có biết mình đang làm gì không?

Nếu giờ mình nằm vật ở đây, mai ai sẽ nhặt xác?

Tại sao lại là mình mà không phải ai khác?Bóng đầu tiên lao tới.

Tôi vung kiếm theo bản năng.

Lưỡi sáng lóe lên, cắt ngang thân nó.

Một tiếng rít vang lên, bóng đen tan như khói.

Nhưng ba bóng khác cùng xông đến.

Tôi lùi dần, lưng chạm vào tường gạch.Mồ hôi trượt xuống thái dương.

Tôi hét lớn, vừa để lấy can đảm vừa để át đi tiếng gầm:– Tới thì tới luôn đi!Kiếm lại phát sáng.

Tôi đâm thẳng về phía trước.

Ánh sáng lần này mạnh hơn, như cả cơ thể tôi bị hút vào đó.

Hai bóng bị xé toạc, nhưng bóng cuối cùng vẫn áp sát, bàn tay to lớn quật thẳng vào tôi.Cú đánh khiến tôi hộc máu, ngã quỵ xuống nền xi măng.

Tai ù đi, mắt mờ dần.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy cô gái đưa tay ra, như muốn chạm đến tôi.Giọng cô vang trong đầu:– Đừng bỏ cuộc...

Nếu ngươi gục ngã, sương sẽ nuốt hết...Tôi nghiến răng, gượng đứng dậy.

Tôi giơ kiếm, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ tập trung vào một ý duy nhất: Mình phải sống.Kiếm bùng sáng lần cuối, nuốt chửng bóng đen.

Hẻm tối lại yên ắng, chỉ còn tôi thở dốc, mồ hôi và máu hòa lẫn.Tôi chống tay, nhìn quanh.

Cô gái đã biến mất.

Sương tan đi, để lại mùi ẩm mốc thường ngày.

Tất cả như chưa từng xảy ra.Tôi lẩm bẩm, giọng khàn đặc:– Mình... rốt cuộc đã bước vào cái gì thế này?Tối đó, tôi về nhà, nằm bẹp xuống giường.

Trong cơn mê man, tôi nghe tiếng gõ cửa.

Tôi choàng dậy, nhưng không có ai ngoài hành lang.

Chỉ có một tờ giấy gấp gọn đặt ngay ngưỡng cửa.Tôi nhặt lên, mở ra.

Bên trong chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc:"Nếu còn muốn sống, đừng tin vào bất cứ ai trong sương."

Không ký tên.

Không dấu hiệu gì.Tôi nắm chặt tờ giấy, tim đập loạn.

Một lần nữa, cảm giác như mình chỉ là một quân cờ trên bàn cờ quá lớn.

Nhưng bàn tay nào đang di chuyển quân cờ này?Tôi không biết.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 9 : Lằn ranh giữa thực và hư


Tôi không biết từ bao giờ, mỗi lần tỉnh dậy vào buổi sáng, đầu óc mình lại nặng như thể vừa bước ra khỏi một giấc mơ dày đặc.

Có những đoạn tôi còn không phân biệt được đâu là mộng, đâu là việc tôi thực sự đã làm hôm qua.

Hôm nay cũng vậy, ánh nắng ngoài cửa len lỏi qua khung kính đã nứt, chiếu thành những vệt xéo trên tường loang lổ.

Tôi bật dậy, hơi lảo đảo.

Căn phòng vẫn cũ kỹ, ngột ngạt, có lẽ đã từ lâu không được quét dọn.

Tôi chợt nghĩ: nếu cứ sống mãi trong những căn phòng thế này, có lẽ tôi sẽ dần trở thành một phần của mốc meo bám trên tường.

"Arata!" – tiếng gọi kéo tôi khỏi luồng suy nghĩ.

Là Kuroda.

Cậu ta vẫn vậy, lúc nào cũng xuất hiện một cách ngang nhiên như thể chẳng có cánh cửa nào ngăn nổi.

Tôi hỏi tại sao đến sớm như thế, Kuroda chỉ nhún vai, tay cầm theo một chồng tài liệu.

"Đêm qua cậu ngủ có yên không?

Có nghe thấy tiếng gì lạ không?"

Tôi ngớ ra một chút.

Thú thật, đêm qua tôi quả thực có cảm giác như có ai thì thầm ngay sát tai mình, nhưng mở mắt ra thì chẳng có gì ngoài trần nhà tối om.

Tôi không trả lời, chỉ cúi mặt xuống.

Kuroda quan sát một lát, rồi khẽ đặt chồng giấy xuống bàn.

"Họp nhóm vào chiều nay.

Có người trong trường lại gặp hiện tượng kì lạ.

Không thể bỏ qua."

Tôi thở dài.

Lại nữa.

Dạo gần đây, những chuyện kỳ quái xuất hiện dày đặc như cỏ dại mọc sau mưa.

Chỉ cần quay đi một chút, ngoảnh lại là đã có thêm một lời đồn, một câu chuyện ma mới.Cả ngày hôm đó, tôi đi học mà tâm trí chẳng ổn định.

Lớp học vẫn thế, tiếng giảng đều đều, học sinh ríu rít.

Nhưng với tôi, mọi thứ như xa lạ.

Nhất là khi ánh mắt một số người dừng lại nơi tôi lâu hơn bình thường, thì thầm những câu tôi không nghe rõ.

Tôi không chắc họ đang bàn về tôi, hay chỉ là tưởng tượng của bản thân.

Đến buổi chiều, tôi cùng Kuroda và Rika tập trung tại căn phòng bỏ hoang dưới tầng hầm.

Ở đó, bầu không khí lúc nào cũng ẩm thấp, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi gỉ sắt.

Rika trải một tấm bản đồ nhỏ trên bàn gỗ mục, chỉ vào những ký hiệu đỏ chằng chịt.

"Có người nói đã thấy một bóng đen xuất hiện ngay giữa sân trường vào ban đêm.

Nhưng khi tới gần thì nó tan biến.

Lần này khác, vì bóng đó... có tiếng cười."

Tiếng cười.

Tôi cảm thấy da gà nổi lên chỉ vì hai chữ ấy.

Thứ gì đó không nhìn thấy, nhưng lại có thể cười vang, hẳn không phải trò đùa.

Kuroda cau mày: "Có thể là dư âm từ một 'neo'.

Ai đó đã gieo rắc câu chuyện này, khiến nhiều người tin vào nó.

Khi niềm tin đủ mạnh, bóng đó sẽ không còn là ảo giác nữa."

Tôi im lặng.

Trong đầu, những mảnh ký ức vụn vỡ từ các lần chạm trán trước hiện ra.

Chúng gợi tôi nhớ rằng, ranh giới giữa thật và hư mỏng manh đến mức nào.

Rika quay sang tôi, ánh mắt hơi nghiêm: "Arata, lần này cậu phải đi cùng.

Neo đang hình thành ngay tại nơi chúng ta sống.

Nếu không tự mình kiểm chứng, sớm muộn cậu cũng bị cuốn vào mà thôi."

Tôi gật đầu.

Thật ra, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đêm hôm đó, chúng tôi đứng giữa sân trường.

Ánh trăng rọi xuống bãi cỏ ẩm.

Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim mình đập.

Gió thổi, kéo theo âm thanh rin rít của khung cửa sổ cũ.

Rồi, từ xa, một tiếng cười khàn khàn vang lên.

Ban đầu như gió lướt qua tai, sau đó rõ ràng hơn, ghê rợn hơn.

Tôi thấy cơ thể mình cứng lại.

Trước mắt, một bóng đen cao gầy hiện ra, méo mó như bị vặn xoắn.

Nó đứng đó, nhưng không chạm đất, lơ lửng và chập chờn.

Kuroda siết chặt tay, rút ra tấm bùa.

Rika rút trong túi áo một tấm gương nhỏ, miệng lẩm nhẩm câu chú.

Tôi đứng yên, hít một hơi sâu, cố giữ nhịp tim.

Bóng đen đột ngột lao tới.

Tiếng cười của nó chói lói, như chọc thẳng vào não.

Tôi cảm thấy đầu mình nhói buốt, mắt tối sầm lại.

Trong khoảnh khắc, tôi tưởng mình sẽ ngã quỵ.

Nhưng đúng lúc đó, bàn tay lạnh lẽo quen thuộc chạm vào vai tôi.

Tôi ngoảnh lại – không ai cả.

Thế nhưng, cảm giác ấy có thật.

Một giọng nói vang lên trong đầu:
"Ngươi còn yếu lắm."

Tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bóng đen trước mặt đã vỡ tan như khói, để lại khoảng không rỗng.

Chúng tôi đứng ngẩn ngơ, không ai dám thở mạnh.

Kuroda phá vỡ sự im lặng: "Có kẻ đang nuôi dưỡng neo ở đây.

Nhưng bóng đen vừa rồi không phải mục tiêu cuối cùng."

Tôi nhìn vào khoảng trống kia, nơi ánh trăng vẫn rọi xuống bình thường.

Trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả: vừa sợ hãi, vừa mong chờ.
 
Back
Top Bottom