Tôi vẫn không quen với cái cảm giác buổi sáng phải dậy sớm đến trường.
Tiếng chuông báo thức réo lên lúc sáu giờ ba mươi, tôi mở mắt, nhưng cơ thể lại nằm lì ra thêm mười phút.
Giường thì cứng, gối thì mỏng, cái chăn thì có mùi ẩm nhẹ vì hôm qua quên đem phơi.
Mấy thứ lặt vặt đó đủ để tôi cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ đang sống tạm bợ trong một căn phòng thuê rẻ tiền chứ không phải là học sinh cấp ba bình thường.Tôi lồm cồm bò dậy, đưa tay tìm cái đồng hồ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời có sương mỏng, ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào căn phòng nhỏ.
Tôi thấy hơi chán, cũng hơi lo.
Lo vì những chuyện vẫn còn treo lơ lửng: tổ chức kia, những lời hứa hẹn nửa thật nửa giả, rồi cả cái cảm giác tôi đang dần bị lôi xuống một nơi tối tăm nào đó.Rửa mặt xong, tôi ngồi nhìn gương.
Mắt có quầng, tóc rối, môi khô.
Chẳng có gì sáng sủa để bước ra đường.
Nhưng cũng kệ.
Tôi chưa bao giờ thuộc dạng để ý ngoại hình.
Nếu có người hỏi, chắc tôi trả lời đại loại "chỉ cần không bốc mùi là được".Xuống bếp, thấy một gói bánh mì khô và bình nước còn nửa.
Tôi nhai một miếng, vị cứng và nhạt toẹt, nhưng bụng đói thì cũng phải chấp nhận.
Vừa nhai, tôi vừa nghĩ vẩn vơ: có khi nào mình đang phí phạm tuổi trẻ vào mấy chuyện vô nghĩa không.
Người khác có bạn bè, có tình yêu, có mơ mộng.
Còn tôi, chỉ có mớ sổ ghi chép, vài dấu hiệu kỳ lạ và cái cảm giác luôn bị theo dõi.Ra khỏi nhà, con đường quen thuộc dẫn đến trường vẫn vậy: những hàng cây trụi lá, vài tiệm tạp hóa mở cửa sớm, vài cụ già đi tập thể dục.
Tôi đút tay túi áo, cúi đầu đi, như thể nếu không ai nhìn thấy tôi thì tôi cũng không tồn tại.Đến cổng trường, mấy nhóm học sinh túm tụm cười nói.
Tôi lách qua, không để ai chạm vào mình.
Trong lớp, bàn học vẫn ở chỗ cũ.
Tôi đặt cặp xuống, rút quyển vở ra, giả vờ chăm chú đọc.
Nhưng thật ra trong đầu đang nghĩ về cái bóng người mà tối qua tôi thoáng thấy ở ngoài hành lang.
Một dáng cao gầy, đứng im, rồi biến mất.
Tôi không chắc đó là người, hay chỉ là ảo giác do tôi tự tưởng tượng.
Nhưng lạ là... từ khi dính vào cái tổ chức ấy, tôi càng dễ nhìn thấy những thứ mơ hồ hơn.Giờ học bắt đầu.
Thầy giáo nói, bạn bè chép, tôi cũng chép.
Nhưng mắt cứ liếc về phía cửa sổ.
Ánh sáng buổi sáng làm bụi bay lên lấp lánh.
Tự nhiên tôi nghĩ: có khi nào trong từng hạt bụi kia cũng có thứ gì đang nhìn lại mình?
Nghe như hoang tưởng, nhưng tôi không thể gạt bỏ.Đến giờ ra chơi, một cậu bạn ngồi bàn trên quay xuống hỏi mượn bút.
Tôi đưa, cậu ta cười "cảm ơn".
Thế thôi, xong.
Tôi lại ngồi một mình.
Tôi nhận ra mình đang ngày càng tách biệt với mọi người.
Và trong một góc nào đó, tôi thấy chính điều đó lại giúp mình an toàn hơn.
Ít ai để ý thì ít rắc rối.Nhưng an toàn không đồng nghĩa với bình yên.Tiết cuối cùng, khi chuông vừa reo, tôi đứng dậy định đi thì một mảnh giấy nhỏ rơi khỏi quyển sách.
Tôi nhặt lên.
Nét chữ ngoằn ngoèo, như được viết vội:"Sau giờ học, thư viện cũ."
Tôi nhìn quanh.
Không ai quan tâm.
Tôi nhét tờ giấy vào túi, tim đập nhanh hơn.
Thư viện cũ là khu đã đóng cửa từ lâu, vì xuống cấp, ít người lui tới.
Tôi đoán đây lại là một "lời mời" nữa.Chiều, tôi lặng lẽ đi theo lối vòng.
Thư viện cũ nằm cuối khuôn viên, tường rạn nứt, cửa gỗ mốc.
Tôi đẩy nhẹ, cửa kêu kẽo kẹt.
Mùi ẩm mốc xộc lên, nhưng bên trong lại có ánh sáng mờ từ ô cửa vỡ.Có người đã đứng chờ.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài, gương mặt gầy, mắt sâu.
Tôi nhận ra, hắn từng xuất hiện trong một buổi họp kỳ lạ của tổ chức kia."
Em đến rồi," hắn nói, giọng trầm, khàn.Tôi không đáp, chỉ đứng yên, cảnh giác.Hắn mỉm cười: "Đừng sợ.
Ta chỉ mang đến một món đồ.
Em sẽ cần nó."
Tôi cau mày.
Mỗi lần nghe "món đồ", tôi lại nhớ tới những di vật quái dị trước đây.
Thứ nào cũng có giá, nhưng cũng kèm theo cái giá phải trả.Hắn rút trong túi ra một vật trông như mảnh ngọc đỏ, nhỏ bằng ngón tay cái, lấp lánh ánh sáng bên trong.
"Đây gọi là di niệm của Hỏa Thần.
Nó có thể giúp em tạo ra ảo ảnh, thứ ảo ảnh mà ngay cả quỷ thần cũng khó phân biệt thật giả."
Tôi nhìn chằm chằm.
Thứ đó tỏa ra hơi nóng nhẹ, như đang sống."
Vì sao đưa cho tôi?"
Tôi hỏi."
Vì em đã bước vào con đường này.
Chúng ta cần một người như em.
Người có thể vừa đứng trong ánh sáng, vừa chìm trong bóng tối."
Nghe thì ngầu thật, nhưng tôi thấy nặng nề.
Tôi chẳng muốn gánh vai trò gì.
Nhưng tôi biết, từ chối cũng vô ích.
Những thứ như vậy luôn tìm đến tôi, không cách nào né.Tôi đưa tay, chạm vào mảnh ngọc.
Cảm giác nóng rực truyền khắp cơ thể.
Trong đầu thoáng hiện hình ảnh một ngọn lửa khổng lồ bùng lên, rồi tan biến.
Tôi rụt tay lại, mồ hôi túa ra."
Cẩn thận," hắn nói, "thứ này tiêu hao đường trong máu để duy trì.
Nếu dùng quá lâu, em sẽ kiệt quệ."
Tôi gật nhẹ.
Hắn đưa vật đó cho tôi, rồi xoay lưng bỏ đi.
Bóng hắn hòa vào ánh sáng mờ, rồi biến mất, như chưa từng có mặt.Tôi đứng lặng, tay nắm chặt di vật mới.
Trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
Cái cảm giác giống như tôi vừa ký thêm một bản hợp đồng mà không đọc kỹ điều khoản.Ra khỏi thư viện, trời đã ngả chiều.
Sân trường vắng, chỉ còn vài tiếng chim kêu.
Tôi nhét vật đó vào túi, cố giữ vẻ bình thản.
Nhưng bên trong, đầu óc tôi loạn.
Tôi biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa.Tôi về nhà, tự nhủ sẽ thử nó sau.
Nhưng cả buổi tối, tôi chỉ ngồi nhìn nó nằm trên bàn, ánh sáng đỏ nhấp nháy như nhịp tim.
Tôi thấy như nó đang theo dõi tôi.
Đêm hôm đó, tôi chẳng ngủ được.
Căn phòng nhỏ im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp.
Mảnh ngọc đỏ đặt trên bàn cứ phát sáng đều đều, như một con mắt đang mở, nhìn chằm chằm.
Tôi trùm chăn kín đầu, nhưng ánh sáng đỏ ấy vẫn lọt qua, hắt lên tường thành vệt mờ.Trong đầu tôi lặp đi lặp lại một câu hỏi: Mình thật sự muốn giữ nó sao?Tôi có thể ném nó đi, giả vờ chưa từng thấy.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu ném, liệu nó có quay lại tìm mình không?
Hay tệ hơn, kẻ kia sẽ xuất hiện, đòi hỏi.
Tôi biết rõ, những thứ tôi dính vào không bao giờ cho phép tôi thoát ra dễ dàng.Nằm mãi đến gần ba giờ sáng, tôi chợp mắt được một chút.
Trong mơ, tôi thấy một ngọn lửa khổng lồ thiêu rụi thành phố, tiếng người hét vang, và một bàn tay khô héo chìa về phía tôi, như muốn kéo tôi xuống.
Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch.
Mồ hôi ướt lưng áo.Sáng hôm sau, tôi đến lớp với đôi mắt đỏ ngầu.
Bạn bè có nhìn, nhưng chẳng ai hỏi.
Cũng tốt.
Tôi không biết phải giải thích thế nào nếu ai đó tò mò: "Ê, sao trông mày như ma vậy?"
Tiết đầu, tôi ngồi ngáp liên tục.
Thầy giáo nhắc, tôi gật đầu, rồi tiếp tục viết nguệch ngoạc mấy dòng chẳng ăn nhập vào bài.
Thật ra tôi đang thử, bằng cách viết ra những câu hỏi mình muốn: "Ai thật sự đang điều khiển mọi thứ?", "Tổ chức kia rốt cuộc muốn gì ở mình?", "Cái gọi là di niệm Hỏa Thần là thứ quái gì?"
Càng viết, tôi càng thấy mình giống kẻ đang mắc kẹt trong trò chơi không có nút thoát.Đến giờ nghỉ trưa, tôi ra sau trường, nơi có hàng ghế đá cũ kỹ.
Trời âm u, gió thổi, lá khô bay loạn.
Tôi lấy mảnh ngọc đỏ ra, đặt trong lòng bàn tay.
Nó nóng dần lên, nhịp nhàng, như một trái tim nhỏ."
Thử xem sao..." tôi thì thầm.Tôi nhắm mắt, tập trung.
Một làn khói mờ hiện lên trước mặt, rồi dần thành hình một người giống hệt tôi.
Tôi giật mình mở mắt, nhìn thấy bản sao của mình đang đứng đó, gương mặt vô hồn, ánh mắt trống rỗng."
Chết tiệt..."
Tôi lùi lại.Ảo ảnh biến mất trong giây lát, tan thành những sợi khói đỏ rồi hòa vào không khí.
Tôi thở dốc, ngồi phịch xuống ghế.
Cảm giác bụng trống rỗng, tay run run.
Tôi nhớ lại lời hắn dặn: "Nó tiêu hao đường trong máu."
Thì ra không phải hù dọa.Tôi rút trong cặp một thanh socola, nhai vội.
Ngọt ngấy, nhưng lập tức thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.Vậy là... nó thật sự có thể tạo ra ảo ảnh.
Nhưng nếu điều khiển không khéo, mình có thể kiệt sức ngay.Nghĩ đến đây, tôi thấy vừa sợ vừa... háo hức.
Giống như đứa trẻ lần đầu phát hiện ra món đồ chơi nguy hiểm.Chiều hôm đó, tôi lang thang về nhà bằng đường vòng, đi ngang qua khu phố cũ nơi có nhiều cửa hàng đã đóng cửa.
Trời lặng gió, không khí đặc quánh.
Tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi.Quả nhiên, ở góc ngã tư, tôi thấy một bóng người cao gầy đứng tựa cột điện.
Áo khoác xám, đội mũ lụp xụp.
Hắn không di chuyển, nhưng ánh mắt... tôi biết hắn nhìn về phía tôi.Tôi giả vờ không thấy, đi tiếp, nhưng tim đập loạn.
Bước chân hắn vang lên phía sau.
Tiếng "cộp... cộp..."
đều đặn.
Tôi tăng tốc, hắn cũng vậy.Không ổn.Tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Hẻm vắng, tường rêu phong.
Tôi dừng lại, xoay người, tay nắm chặt mảnh ngọc trong túi.Bóng người kia tiến lại gần, chậm rãi.
Hắn ngẩng mặt, để lộ nửa gương mặt xanh xao, mắt sâu hoắm.
Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh."
Ngươi là ai?" tôi hỏi.Hắn không trả lời.
Chỉ tiếp tục bước.
Cái dáng đi như không phải người, mà như con rối bị giật dây.Trong đầu tôi thoáng nghĩ: Hay thử ảo ảnh...Tôi nhắm mắt, siết chặt ngọc đỏ.
Một luồng nhiệt xộc qua người.
Khi mở mắt, một hình ảnh giống hệt tôi xuất hiện, đứng chắn giữa hẻm.Bóng người kia khựng lại.
Hắn nhìn ảo ảnh, rồi nhìn tôi, như bối rối.
Tôi lợi dụng khoảnh khắc ấy, lùi dần, rồi quay người bỏ chạy.Tiếng chân hắn đuổi theo, nhưng chậm hơn.
Tôi chạy thục mạng, tim muốn vỡ.
Ra tới con đường lớn, người qua lại đông, tôi mới dám dừng.
Quay lại, hẻm vắng tanh.
Bóng hắn biến mất.Tôi ngồi phịch xuống vỉa hè, thở hồng hộc.
Trong túi áo, mảnh ngọc đỏ vẫn nóng ran.
Tôi ghét cái cảm giác bị săn đuổi.
Nhưng tôi cũng nhận ra: nếu không có nó, có lẽ tôi đã gặp chuyện rồi.Tối đó, tôi viết hết mọi thứ vào sổ: mảnh giấy lạ, cuộc gặp ở thư viện, ảo ảnh, và cả kẻ bí ẩn.
Tôi viết như kẻ nghiện, sợ quên mất từng chi tiết.
Rồi ngồi nhìn trang giấy, chữ xiên xẹo, mực nhòe.Tôi chợt nhận ra, mình không còn sống một cuộc sống bình thường nữa.
Mỗi ngày đi học, ăn, ngủ... chỉ là lớp vỏ.
Thực chất, tôi đang dần trượt sâu vào một thế giới khác.