Siêu Nhiên Khu rừng bị phù phép

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
49709341-256-k399395.jpg

Khu Rừng Bị Phù Phép
Tác giả: LilyTran291
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thế giới,
Một khu rừng,
5 con người,
5 tính cách,
Khi chỉ còn 5 người trong khu rừng phép thuật, để sinh tồn, để tự do, lựa chọn của họ là gì, mối quan hệ của họ sẽ đi đến đâu?

Tóm tắt khá ngắn gọn nhỉ, mọi người yên tâm là truyện lãng mạn, không kinh dị, không quá viễn tưởng, hư cấu.

Chỉ là tác giả là đứa cuồng phép thuật thôi.

Truyện mình viết còn non tay, trong lúc đăng tải có thể thay chỗ này, sửa chỗ kia, đọc lại mình thấy nếu không hợp lí mình cũng sẽ chỉnh sửa lần nữa.

Vì vậy làm ơn không mang truyện ra chỗ khác, mình không cần ai quảng cáo hộ.

Chân thành cảm ơn!​
 
Khu Rừng Bị Phù Phép
Chương 1


Ngày ... tháng ... năm ...Trời nắng, gió nhẹ.Cuộc thí nghiệm hôm nay đau gấp 10 lần mọi lần, mọi người đều cắn răng không kêu đau, thực ra ai cũng muốn một đao kết liễu cuộc sống như vậy.

Hơn nữa, chứng kiến cảnh NX111 ngã xuống, trong vũng máu đó, cậu bé cuối cùng đã mỉm cười, nụ cười đầu tiên của cậu.

Tuy bên ngoài trời nắng đẹp, nhưng cả phòng chỉ một mảnh yên tĩnh, không ai muốn nói chuyện, một khi nói chuyện sẽ là nhắc tới sự chết.

Tôi cũng không muốn nói, tôi chỉ có thể viết ra.

Tôi khác họ, tôi không muốn chết, vì vậy tôi cố gắng hết sức vượt qua từng tầng từng tầng thí nghiệm.

Chúng tôi chỉ còn 10 người, dù phải là người duy nhất sống sót, phải cô độc một mình, tôi cũng phải sống sót.

22h35, khu thí nghiệm nhân loại NX04..Gấp quyển nhật kí lại, tôi nằm xuống giường ngủ thiếp đi, một ngày như mọi ngày kết thúc chính là như vậy.Nơi đây là khu thí nghiệm NX04 của tập đoàn khoa học kĩ thuật NX hàng đầu thế giới.

50 năm nay, tập đoàn nghiên cứu cách thức biến đổi Gen con người, họ cải tạo con người thành kẻ có IQ cao gấp mấy lần người thường, tuổi thọ có thể kéo dài mấy trăm năm, sau khi chết có thể truyền kí ức, trí thức sang thân thể mới rồi hóa thành tro bụi.

Nói cách khác, họ đang chế tạo thiên tài sống lâu mới chết phục vụ đời sống, chết rồi tan biến không cần tốn đất chôn, họ mong muốn đưa con người sang tầm cao mới.

Đối với họ là công cuộc cải cách lớn lao, còn với người dân như tôi, thì chỉ là lũ biến thái ăn thịt người, chó lợn cũng không bằng.50 năm trước, họ dùng động vật nhỏ để làm thí nghiệm, rồi dần dần tiến tới cấp cao hơn, dùng khỉ, vượn để thí nghiệm, hết thất bại rồi khởi sắc, rồi lại thất bại.

Tiêu tốn quá nhiều tiền của, tuy họ là tập đoàn lớn nhất nhì toàn cầu, nhưng tiêu tốn khoản lớn như vậy, không tránh khỏi vướng mắc, họ đưa thông tin thí nghiệm tới các chính phủ xin viện trợ, hơn nữa còn đòi thí nghiệm trên người sống.

Ban đầu, chính phủ các nước phát triển rất kì vọng vào dự án, họ cố gắng viện trợ dự án.

Họ dùng phạm nhân bị tù chung thân, hoặc tội phạm giết người để thí nghiệm.

Nhưng thí nghiệm ngày càng xuống dốc, không ai hiểu lí do tại sao khi thí nghiệm trên động vật là vượn, khỉ ít nhất còn có thấy sự biến hóa, còn thí nghiệm trên người lại chỉ đem tới cái chết.

Số lượng người chết ngày càng nhiều, các tổ chức ngầm đột nhiên tố giác dự án nghiên cứu với giới truyền thông, gây nên sự bùng nổ mâu thuẫn nặng nề.

Dân chúng cực liệt phản đối dự án vô nhân đạo, các tôn giáo ngầm khẳng định con người phải thuận theo tự nhiên.

Biểu tình, hành động quấy phá cuộc nghiên cứu nổ ra tràn lan.

Trước sức ép của dân chúng và giới truyền thông, các chính phủ cũng dần rút lui, gạt bỏ dự án.

Các nhà khoa học không thể tiếp tục nghiên cứu, họ lại không muốn bỏ dở công sức, đương nhiên cũng cần có đại gia quyền lực chống lưng là tập đoàn NX, họ tìm kiếm và di chuyển nơi nghiên cứu ra các hoang đảo không có ai đặt chân tới.

Tôi cũng không hiểu được thế lực to lớn nhường nào mà có thể che dấu hành động di chuyển lớn tới vậy, nhất là vào lúc dự án đang đứng mũi chịu sào.

Một trong các địa điểm đó là khu rừng này, họ gọi là rừng Đen.

Những người còn sót lại cũng bị đưa tới đây, lâu dần, những người đó không ai sống sót, họ lại chuyển sang buôn người, đường dây này thay đổi linh hoạt, che dấu tỉ mỉ, không bị cảnh sát tóm đuôi, uyển chuyển vận chuyển hết tới khu thí nghiệm tiếp tục công cuộc mà họ cho là vĩ đại.

Những người bị bắt tới đây đều thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, mất đi ai cũng không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.Chu trình cứ vậy mà đã 50 năm, tôi không bị họ bắt về từ bọn buôn người, tôi thuộc nhóm thứ 2, những người tự tìm tới.

Ngoài bắt cóc buôn người, họ có chiêu thức bớt bạo lực hơn để có được người ở tầng lớp trung bình của xã hội.

Khi đó tôi 15 tuổi, cha mẹ vừa qua đời, người thân không một ai, họ lại đăng tin cần người lao động, có thể cho ăn, cho ở, với một đứa 15 tuổi chưa học hết cấp 2, không người thân, không nhà cửa như tôi, dù xuống núi đao biển lửa tôi cũng phải nhảy vào.

Khi tôi được nhận vào thì không phải ở nơi này, mà là tại thành phố, lúc đó tôi mới biết thế nào là xa hoa, và cũng rất nhiều người giống như tôi đang đứng tại sảnh lớn.

Chúng tôi được cho ăn ngủ điều độ, tập luyện thể lực thường xuyên, 3 tháng sau tiến hành kiểm tra sức khỏe, những người đạt yêu cầu sẽ được giữ lại, tiến hành thí nghiệm.

Tôi không biết bọn họ dựa theo thông số nào, cũng không biết những người không đạt tiêu chuẩn sẽ đi đâu.

Tôi mơ mơ hồ hồ thì đã tới khu rừng này.

Nghe nói mỗi tốp đi đến rừng có 500 người.

Họ có 5 khu tiến hành thí nghiệm, mỗi khu nhận 100 người tiến hành thí nghiệm đồng loạt.

Cứ 6 tháng sẽ kiểm tra số lượng vật thí nghiệm, khi khu thí nghiệm chỉ còn khoảng 20 người liền thu xếp đưa người tới.

Tuy nhiên để tiêu xài hết 100 người thì cũng mất vài năm.

Như bản thân nhóm chúng tôi cũng đã tới được 3 năm, sắp bị tiêu xài hết mà vẫn chưa thấy nhóm người sau tới.

Tôi được phân tới khu rừng Đen, gọi là khu thí nghiệm nhân loại NX04.

Ở đây, chúng tôi không có tên, mà gọi theo mã số, tôi mã số NX291.

Mỗi phòng 20 người ở, cả nam và nữ.

Chúng tôi rất nhanh thân thiết với nhau, chúng tôi nếu không đoàn kết lại e rằng sẽ chết vì stress trước khi sốc thuốc.

Từ khi bị đưa tới đây, bị xếp chung một chỗ, 20 người chúng tôi chính là phao cứu sinh của nhau.

Bám víu lấy nhau gắng gượng sống qua ngày.

Tuy nhiên cái sự đoàn kết ấn chỉ là bề nổi, thâm tâm mỗi người nghĩ cái gì nào ai biết.

Tôi vốn ít nói, số người thân thiết với tôi cũng chẳng còn ai.

Ngày ngày vẫn phải nuôi nấng ý trí phải sống sót.

Tôi chẳng còn dám tin tưởng ai ngoài bản thân nữa.Khu thí nghiệm được phân ra 10 tầng cấp.

Ban đầu chúng tôi sẽ đều ở mức 1 mà thí nghiệm, họ đưa một loại thuốc nào đó vào cơ thể chúng tôi, phân tích, rồi tiêm thuốc, chờ phản ứng.

Những người dung hợp được thuốc sẽ đưa lên mức tiếp theo.

Những người không dung hợp được sẽ tiếp tục theo dõi.

Có những người không chịu được thí nghiệm, phản phệ mà chết.

Có những người chịu không nổi chạy trốn cũng sẽ chết.

Mỗi khi kim tiên cắm vào người, xi lanh thuốc mát lạnh chảy vào máu, từ từ thấm qua các dây thần kinh, mạch máu, da, ngấm vào nội tạng, bộ não.

Cơn đau như thể hàng ngàn con kiến cắn, mà lại rất từ từ chậm rãi.

Tất cả đau đớn đều chậm rãi đi đến, 15ngày, 1 tháng mới xuất hiện phản ứng.

Càng lên mức cao, nỗi đau càng lớn, thời gian phản ứng càng dài ra, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến não, khiến người bị tiêm thuốc vẫn luôn duy trì tỉnh táo, cảm thụ từng đợt đau đớn ê ẩm.

Từ khi bắt đầu tiến hành mức 1, họ đều cho người canh giữ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lọt.

Cứ vậy chúng tôi bị nuôi như loài động vật, ăn, ngủ, tập thể lực, tiêm thuốc, chờ phản ứng.Chúng tôi hiện chỉ còn lại 10 người, sau khi NX111 chết đi.

Chúng tôi như rối gỗ không thể không phục tùng, vì nơi đây là nơi bám víu duy nhất.

10 người chúng tôi đang ở mức thí nghiệm 6, được xem là thành công nhất từ trước đến nay.

Tôi chẳng thấy vậy, vì ngoài đau đớn, tôi chưa thấy được chúng tôi thay đổi cái gì.

Tôi vẫn không thể hiểu nổi những phép toán cao siêu, những vấn đề tư duy trừu tượng.

Nói chung là tôi vẫn chẳng khác gì trước kia.

Với thế giới bên ngoài kia, tôi cũng nghe được không ít thông tin.

Tổ chức lợi ích nhân loại quốc tế đã phát hiện NX âm thầm thí nghiệm, cũng điều tra không ít, phá được 2 khu thí nghiệm, nhưng cũng không thu được kết quả to lớn, nhưng họ vẫn chưa bỏ cuộc.

Cảnh sát quốc tế thì hoàn toàn buông xuôi đường dây buôn người của NX.

Không phá được án, cảnh sát ghi thù với NX gây phiền toái bao phen cho các chi nhánh nhỏ.

Còn tổng bộ tập đoàn NX vẫn chẳng hề hấn, tôi cũng thấy thương hại cho cảnh sát bọn họ.

Sáng hôm sau như thường lệ chúng tôi ăn sáng, rồi xếp hàng đi tới phòng kiểm tra sức khỏe, nơi đây ngày ngày đều phải kiểm tra sức khỏe, không chỉ vậy còn phải khử trùng thường xuyên, không để bất cứ vi khuẩn có hại xâm nhập.

Mọi việc vẫn như thường ngày lặp đi lặp lại nếu không có sự kiện đó, mặt đất dưới chân đột nhiên rung lắc dữ dội, mọi đồ vật trên bàn đều rời xuống đất, cây cối đổ rạp xuống, dưới đất xuất hiện khe nứt sâu dài, tiến thẳng tới phòng kiểm tra.

Tôi sợ hãi, nắm chặt cây cột chống của máy khử trùng, tiếng cửa kính vỡ nứt, tiếng la hét của mọi người, tiếng gió rít gào, tiếng sóng vỗ dồn dập, miệng vết nứt quá lớn, quá sâu.

NX341 sát bên tôi trượt chân rơi xuống khe nứt, tôi hoảng loạn lùi lại sau, cô ấy nhanh tay túm lấy chân tôi, bám víu vào cơ hội cuối cùng, dù bị hành hạ đau đớn, nhưng chẳng ai muốn bất thình lình phải chết, nên họ luôn bám lấy hi vọng cuối cùng không buông.

Tôi biết lúc này tôi rất ích kỉ, muốn vùng ra khỏi bàn tay kia, chạy ra sau nơi khá an toàn, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô ấy, tôi lại quyết định một tay ôm lấy phiến đá nhô ra trên tường, một tay nắm chặt NX341 kéo cô ấy thoát khỏi tử thần.

Chật vật một hồi, tôi và cô ấy cùng ôm lấy phiến đá đó, nhắm chặt mắt chờ cho thảm họa này kết thúc.

Trong lòng tôi đếm từng giây từng phút, hai răng cắn chặt đến tê buốt hai hàm.

Mặc cho gió táp vào mặt, những miếng kính nhỏ sượt qua da, đồ vật rơi vỡ khắp nơi.

Khoảng chừng 15 phút, mọi thứ xung quanh yên lặng trở lại.

Người tôi như được phủ thêm lớp bụi dày cộm, từ trong đống đổ nát, tôi cố hé mắt nhìn mọi thứ xung quanh, thật sự là kinh khủng.

Còn khủng khiếp hơn bão cấp 12.

Mọi thứ như bị san bằng, trở về thời nguyên thủy của chính khu rừng này.

Không máy móc, không nhà kính, không thí nghiệm, tất cả chỉ còn là đống đổ nát.

Từ đây cuộc đời tôi hoàn toàn rẽ sang trang mới, một cuộc đời mà tôi không bao giờ dám nghĩ đến.
 
Khu Rừng Bị Phù Phép
Chương 2


Tôi cố gắng chống thân thể đứng dậy, sau cơn cuồng phong vừa rồi, toàn thân đau nhức, mỏi mệt, trên người tôi vết thương lớn nhỏ đều có, máu rỉ xuống đất tí tách.

Vết thương lớn nhất là ở cánh tay trái, vì ôm chặt lấy phiến đá, 2 cánh tay bị cọ sát xước một vệt lớn, sau đó trong lúc gió thổi, trời đất quay cuồng không nhìn rõ mọi việc, một vật sắc nhọn bay tới cứa vào cánh tay trái, đau tới phát khóc, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ bị cắt đứt cánh tay rồi.

Cũng may cánh tay vẫn còn, cũng may vẫn có cảm giác.

Tôi cấp bách nhìn xung quanh tìm một chút bông băng sót lại.

Thật may mắn vì ở đây là phòng kiểm tra sức khỏe, mọi vật liệu thuốc thang đều ở đây cả, chỉ là đang chìm trong đống đổ nát này.

Tôi quay lại lay NX341 dậy, muốn cùng cô ấy đi lấy thuốc và xem xét tình hình hiện tại.

Tuy nhiên cái cảnh tượng tôi đang chứng kiến khiến tôi hóa đá, chân tôi mềm nhũn trực ngã quỵ, Toàn thân NX431 là máu, từng dòng từng dòng chảy xuống đất, lưng và tay cô ấy gắm đầy thanh gỗ, mảnh thủy tinh, máu thịt hòa trộn, thân thể biến dạng, thậm chí cô ấy chết cũng không nhắm mắt, tôi thấy được sự đau đớn, thống khổ trong mắt cô ấy, cô ấy đang hướng ánh mắt cầu cứu tới tôi.

Tôi lúc đó đang sợ hãi nhắm chặt mắt, căn bản không nhìn thấy gì cả.

Tôi mặc cho cô ấy chết trước mặt tôi như vậy, lúc này tôi mới phát hiện, khi chúng tôi kéo nhau thoát khỏi miệng vết nứt, cả hai vội vàng ôm lấy phiến đá mà không biết rằng NX341 đã đứng đúng vị trí che chắn cho tôi, mọi vật cản đều được cô ấy chặn lại bằng chính thân thể bản thân, là cô ấy che chắn cho tôi.

Cái cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng, tôi dường như chính là kẻ giết người dưới ánh mắt cô ấy.

Tôi không thể suy nghĩ gì nữa, đầu óc chỉ toàn hình ảnh NX341 chết trước mắt tôi, cô ấy nhìn tôi.

Ánh mắt kia như có mị lực chế trụ chân tay tôi, tâm trí tôi.

"291, 291, cô có sao không?

291" Tôi bị tiếng hét làm sực tỉnh, trở về thực tại, tôi không nói gì, chỉ ngước lên nhìn người hét lên với tôi.

Là NX222, cô ta lay tôi đến chóng mặt, tôi lúc này nhớ ra bản thân tôi còn bị thương, tại khu rừng này sống chết chưa hay, làm sao còn quản người khác chết ra sao, chính bản thân tôi cũng không phải lần đầu thấy người chết.

Tôi thu lại tâm tình, vờ như thật bình tĩnh nhìn xung quanh, tôi thấy Nx189, NX 161 và NX432 đang tìm kiếm gì đó, chống người đứng dậy."

Tôi không sao, còn những ai sống sót?"

NX222 thấy biểu tình của tôi như vậy cũng không chú ý tới nữa, chạy tới bên NX341 xem xét vừa trả lời tôi " Cả cô nữa, hiện tại tôi thấy khu này chỉ còn 5 người chúng ta, Chúng tôi vẫn chưa ra ngoài nên không biết còn ai không.

Họ đang tìm thuốc, họ bị thương, cô cũng xử lí vết thương đi""Tôi biết, tôi đi xem có vật dụng hữu ích còn sót lại không."

Từ trước NX222 đã là người lạnh lùng, kiêu ngạo.

Cô ta bị bắt tới đây nhưng chưa bao giờ thấy cô ta hòa nhã một chút, cô ta luôn có dáng vẻ cao ngạo của bề trên, chúng tôi không thường xuyên tiếp xúc, hôm nay coi như là nói chuyện nhiều nhất với cô ta.

Tôi chạy ra phía mọi người, tìm được một số hộp cứu thương chưa hỏng, xử lí ổn thỏa vết thương lớn nhỏ trên người, chúng tôi cũng gom được không ít súng từ thi thể của lính canh gác.

Dù không biết sử dụng, tôi cũng giữ cho mình một khẩu súng nhỏ trong đó, và cả một con dao găm nhét vào túi cùng thuốc và bông băng.

Sau khi bàn bạc chúng tôi chia làm hai tốp, tôi và NX161 sẽ trở về phòng xem xét tình hình xem có còn người sống sót không, cũng lấy một số vật dụng, thức ăn hằng ngày dự trữ, nếu không thể quay trở về phòng thì chúng tôi cũng có đủ đồ dùng phòng thân.

Còn những người còn lại sẽ đi dần ra phía bờ biển xem có thể quay trở lại đất liền hay không.

Chúng tôi không mong muốn cả đời sẽ phải ở trên hoang đảo này và đây chính là cơ hội tốt nhất.

NX189 đã tìm được một chiếc điện thoại chuyên dụng các nhà khoa học sử dụng liên lạc với bên ngoài, tuy nhiên không bắt được chút tín hiệu nào, vì vậy lúc này chúng tôi bị cô lập hoàn toàn nếu không tìm được sự sống nào khác.Chúng tôi bắt đầu hành động, NX161 và tôi cũng tương đối thân thiết, cô ấy khá hòa đồng và vô tư, đôi lúc còn rất trẻ con, vì vậy nói chuyện với cô ấy khá dễ dàng, đặc biệt là cô ấy rất lạc quan, trong môi trường không biết sẽ chết lúc nào, cô ấy luôn dùng nụ cười để làm dịu không khí căng thẳng.

Lần đầu tiên tôi thấy nét mặt cô ấy nghiêm trọng như vậy, chúng tôi giữ im lặng suốt cả quãng đường.

Trên đường trở về chúng tôi hết sức ngạc nhiên, ngoại trừ thi thể lính bảo vệ có thể chứng minh nơi đây vừa có thảm họa động trời xảy ra thì cảnh vật xung quanh không thay đổi chút nào.

Cây cao vẫn hiên ngang, mặt đất như chưa từng có vết nứt của trận động đất vừa rồi, cũng chẳng có chút lá xanh nào rơi xuống.

Tôi và NX161 quyết định gom những thi thể lính gác và nhà khoa học lại, khi đến phòng ngủ thì cũng gom thành 5 chồng thi thể, cũng không phát hiện sự sống nào khác.

Chúng tôi bắt tay thu thập đồ dùng để dự trữ, phòng ngủ của chúng tôi cũng sụp đổ hoàn toàn, không dùng lại được nữa, bắt buộc phải tìm nơi trú ngụ khác.

Thu xếp được gần chục túi đồ bao gồm cả đồ ăn, trong đống đổ nát đó, thu gom được ngần này chúng tôi cũng thấy hãnh diện, chỉ là đồ ăn có thứ đã biến thành bột, nếu không phải ở trong hộp inox thì e rằng đã chẳng còn gì để ăn, tôi đang lo nghĩ không biết nên đem đi thế nào, bỗng NX161 đẩy vào một chiếc xe hàng méo mó, bánh xe vẫn chưa hỏng hoàn toàn, tôi vui mừng chất đồ vào xe, đeo trên người một túi, đi về khu tập kết đã hẹn trước.Những người còn lại cũng vừa lúc trở về, chúng tôi ăn chút đồ ăn khô, uống hớp nước.

Hội NX189 đã ra bìa rừng, bờ biển, không phát hiện sự sống nào, và cũng giống tôi phát hiện, họ thấy rằng khu rừng hoàn toàn trở về nguyên trạng như chưa từng có thảm họa.

Nếu không có thi thể người chết và xác tàu thuyền, có lẽ chúng tôi nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ.

Chúng tôi không thể trở về đất liền, liên lạc với bên ngoài là hoàn toàn không có khả năng.

Trong tay ngoài vật dụng cá nhân, bản đồ khu rừng, hoàn toàn không có gì.

Tất cả im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.Đến tối chúng tôi nhóm lửa, quyết định qua đêm tại khu kiểm tra sức khỏe.

NX189 và NX432 thay phiên nhau trông lửa canh chừng cho phái nữ.

Bên chúng tôi cũng phân chia đồ dùng ra cho từng người, gồm nước, thức ăn, thuốc, quần áo, vũ khí mỗi người tự chuẩn bị.

Còn khá nhiều đồ chúng tôi quyết định giấu đi dự trữ, chỉ là chưa biết giấu đi đâu.

Lúc này đột nhiên NX189 quay ra nói"Sáng mai chúng ta hãy hỏa thiêu những thi thể kia đi, để lâu sẽ thu hút thú dữ tới, không có lợi."

"Phải, còn nữa thu hết vũ khí lại, chúng ta cũng nên có phòng bị" NX432 chen vào.Ba người chúng tôi im lặng, mặc định sự đồng ý, dù tâm gan có nhỏ đến đâu, đến lúc này cũng không thể dương cờ thánh nữ bảo vệ mấy cái xác đó.

Thà rằng tàn nhẫn thiêu rụi toàn bộ chứ không thể khiến bản thân nguy hiểm.NX161 liền run run nói: "Có thể tìm chỗ khác ở tạm được không, chỗ này có hơi..."

Vừa nói cô vừa ráo rác nhìn quanh, chưa nói hết câu liền co rúm người lại, hoảng loạn "Tôi thật sự không muốn ở đây đâu, chúng ta đi chỗ khác, đi chỗ khác đi."

Xem ra cả ngày nay sự kiên cường của cô ấy đã tới cực hạn, tôi nhìn sang NX222, cô cũng run rẩy ôm lấy đầu gối, im lặng ngồi trước đống lửa.

Tôi cũng thấy bất lực trước hoàn cảnh bản thân, tôi sợ rồi, tôi không biết phía trước là ánh sáng hay bóng tối nữa.

Cái loại thuốc họ tiêm vào người chúng tôi không biết có tác dụng gì nữa, ít nhất hiện nay IQ của tôi chưa tăng lên nhiều, trong hoàn cảnh này nó vẫn đặc quánh lại như hồ dán.

Và điều tôi sợ hơn cả là phản ứng của thuốc sẽ phát tác bất cứ lúc nào mà không ai hay biết, tôi không biết được là sẽ được sống tiếp hay chết vì "Shock" thuốc nữa.Lúc này NX432 lên tiếng an ủi mọi người, may thay có anh, anh ta là người khéo ăn nói, những lời anh ta khiến chúng tôi yên tâm phần nào, ít nhất là lừa gạt cái trái tim đang đập hỗn loạn được an ổn.

"Tôi thấy chúng ta cũng nên thăm dò khu rừng này một chút, chúng ta cũng thấy khu rừng này kì quái thế nào, vết nứt dưới chân chúng ta không phải cũng sâu hút như vực thẳm sao, bây giờ lại chẳng có vết tích gì, biến mất trong thời gian ngắn như vậy, các chỗ khác cũng thế, không nhìn ra dấu tích động đất, nếu có thể kiếm một chỗ kiên cố trú ngụ, dù gặp lại động đất cũng có thể sống.

Nếu may mắn hơn có lẽ sẽ tìm được cách liên lạc với đất liền để trở về."

NX189 trầm thấp lên tiếng, tiếng nói của anh cứ bình bình như vậy, chẳng có cảm xúc gì "Tuy nhiên đi sâu vào rừng ngoài thú dữ còn nhiều bí mật chúng ta không biết, khu rừng có thể lành lại sau động đất thì hẳn còn nhiều sự kì quái hơn nữa, chúng ta cũng không nên liều lĩnh tiến vào quá sâu khi chưa nắm chắc có thể sống sót."

NX432 tiếp lời, "Tôi nghĩ mỗi ngày chúng ta sẽ để lại kí hiệu SOS tại bờ biển cứ 3 - 4 tiếng đồng hồ đốt lửa một lần biết đâu có trực thăng bay qua phát hiện, các nhà khoa học đã chết hết, lại không liên lạc được với bên ngoài, người đứng sau chuyện này hẳn sẽ phái người tìm hiểu, mong rằng họ có thể cứu chúng ta.

Tôi có kiếm được một tấm bản đồ của khu thí nghiệm, chúng ta có thể dựa vào đó để tiến vào rừng.

Lát nữa 291, cô vẽ thêm cho mỗi người bản nhé."

Tôi gật đầu đáp ứng, mang giấy bút chuẩn bị sao chép bản đồ, không phải là bản đồ cả khu rừng, chỉ là bản đồ khu thí nghiệm, nhưng cũng đủ giúp chúng tôi cầm cự.NX222 đột nhiên lên tiếng, "chúng ta đang trên hoang đảo ít người biết tới, xung quanh cũng chỉ có biển, nguồn nước ngọt để dùng chỉ còn chút ít, nếu không có nước ngọt, chúng ta cũng khó sống nổi."

"Phải!

Vì vậy tôi tính như này, Mai chúng ta tiếp tục chia nhóm hoạt động, 432 và 161 hai người sẽ phụ trách tạo kí hiệu cầu cứu và canh chừng khu kiểm tra sức khỏe phòng có thú dữ tới cũng như tránh có vấn đề xảy ra.

Tôi và 291 cùng 222 sẽ tiến hành thăm dò khu rừng theo bản đồ kèm theo kiếm nguồn nước.

Đây là còi cứu hộ lấy được từ đám vệ sĩ canh giữ, nếu có bất trắc thì thổi lớn, mọi người lập tức quay trở lại đây tập hợp.

Mọi người thấy thế nào?"

Mọi người đều gật đầu đồng ý, tôi cũng nhanh chóng phác họa lại tấm bản đồ giao cho mỗi người 1 bản.

Một mảnh im lặng bao trùm, trời còn quá sớm để ngủ, mà chúng tôi sau một ngày mệt nhoài nhưng cũng chưa thể chợp mắt nổi chúng tôi chỉ co người bên đống lửa.

Chỉ còn nghe tiếng lửa nổ tanh tách, tiếng muỗi bay qua.

Có lẽ không chịu nổi không khí như vậy, NX432 bắt đầu bắt chuyện với mọi người, xóa đi không khí căng thẳng.

Vì vậy tôi biết được, NX161 bị bọn buôn người dụ dỗ qua internet mà bị bắt tới đây, NX222 bị tóm trên đường về quê, còn tôi NX432 và NX189 là tự động xin vào.

Mọi người cũng nói ra tên thật của mình, tôi suýt chút nữa quên cả tên mình vì đã lâu không gọi, NX189 tên là David.

NX222 tên Chu Chu.

NX161 tên Kitty.

NX432 tên Hạo Ca. uhm....Hạo Ca, có vẻ đã từng trải qua rất nhiều biến cố, anh cũng có tầm hiểu biết nhất định, anh kể rất nhiều, nói rất nhiều, Kitty cũng dần ổn định trò chuyện cùng mọi người, Chu Chu cũng hiếm khi buông bỏ thói kiêu ngạo của bản thân nói đôi câu với mọi người.

Chỉ có tôi và David là người ít nói nên không tham gia quá nhiều vào cuộc trò chuyện này.

Ban đêm dường như dài đằng đẵng, nỗi bất an nho nhỏ trong tôi lại bùng cháy, đối với cuộc sống trước mắt đầy vô vọng tôi vừa thấy sợ hãi vừa thấy háo hức.

Tôi biết bản thân thật đáng sợ, háo hức với cuộc sống có thể chết bất cứ lúc nào là điều ghê gớm nhường nào.

Không cần biết sau này ra sao, tôi vẫn phải tiếp tục bước chầm chậm trên con đường đen tối này không thể dừng lại.

22h35, khu thí nghiệm nhân loại

Mẫn Chi...Một đêm này trải qua vô cùng bình thản yên lành, mở ra cuộc phiêu lưu của chúng tôi sau này.
 
Khu Rừng Bị Phù Phép
Bìa truyện


Phần này chủ yếu là khoe truyện của mình có áo mới.

Còn chương mới thì vẫn đang ngâm ủ :v.

Đợt trước mình quả thật là tắc nghẽn khi viết được 2 chương.

Sau đó là chuỗi ngày suy nghĩ, cảm hứng viết không còn một mảnh, viết rồi xóa viết rồi xóa, ý tưởng của câu chuyện không còn như ban đầu.

Vì vậy mà mình thấy có chút chán nản, có lúc muốn xóa đi.

Ban đầu mình viết truyện là vì muốn thử thách bản thân trong một lĩnh vực mới, một hướng đi mới, chưa thật sự chú tâm, đặt hết mình vào việc viết lách.

Mình cũng biết văn của mình còn non, câu từ còn có lúc lộn xộn.

Nhưng nay, mình nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục bỏ dở việc giữa chừng thì bản thân sẽ thật thất bại, sẽ khó chịu nhường nào, nên mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này và một số truyện mình mở hố mà không lấp, hơn nữa cảm hứng viết đã quay lại chút ít với mình (^^).

Vì vậy mình muốn thông báo rằng truyện "Khu rừng bị phù phép" sẽ được tiếp tục.

Chương mới sẽ ra mắt trong thời gian sắp tới.

Mong là bạn nào đã lưu truyện này của mình vào list sẽ tiếp tục theo dõi.

Và cũng hoan nghênh những bạn mới vào đọc truyện của mình và đưa ra nhận xét.

Cảm ơn!#Truyện_vẫn_tiếp_tục #On_going #Thankyou
#On_going#Thankyou
 
Back
Top Bottom