Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmeiBaoFlHcE-ZhXELGVT2gtzimNnJhGoVamBsehuI_UluFqoj1tmElE4nuSgL61D3jPpi8v5rVXZE_a_dW_BGrz755_orZBHgGUpb7FbOjFmPsoEH1rnVrjcxG98CUW_W2ADBB8lzH5M31CboXChE=w215-h322-s-no-gm

Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đam Mỹ, Hài Hước, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì tiền, từ một Alpha mạnh mẽ, tôi đã vờ làm Omega để câu dẫn đại gia Thẩm Khác, sau đó giả ch*t rồi biến mất.

Đại gia ôm tro cốt của tôi khóc suốt hai năm trời, nhưng cuối cùng sự thật cũng bại lộ.

Lúc Thẩm Khác tóm được tôi, tôi đang tình tứ với một phú nhị đại mới câu được:

"Mua nhà không vội, trước hết bàn chuyện sinh con đã."

Chưa kịp nói xong, tôi đã bị ai đó nắm ch/ặt gáy, lôi mạnh về phía sau, đập vào một vòng ngực vững chãi:

"Tôi cũng muốn có con, bàn luận với tôi đi."

Thẩm Khác vừa xoa tuyến thể của tôi vừa cười nhạt: "Dùng lực mạnh một chút, Alpha cũng có thể mang thai đấy."

Tôi: ????​
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 1: Chương 1



Lúc lấy tiền giả ch*t trốn đi, tôi không ngờ cả đời này còn có ngày gặp lại Thẩm Khác.

Hắn mặc vest cao cấp ngồi đối diện bàn tôi, ngón tay kẹp điếu th/uốc, ánh mắt không rời khỏi tôi nửa bước.

Tôi bị hắn nhìn đến toát mồ hôi, chẳng dám ngẩng đầu đối diện.

Chỉ cần diễn tốt, Thẩm Khác chưa chắc đã nhận ra tôi.

Xét cho cùng, giới tính đã khác xưa rồi.

Hồi đó tôi c/ưa cẩm Thẩm Khác, đóng vai Omega chuyên nghiệp nhất: Nhịn đói đến thân hình mảnh khảnh, dưỡng trắng da, lên chợ đen m/ua miếng dán che tuyến thể cùng phẩm chất pheromone Omega.

Hoàn hảo hóa thân thành Omega yếu đuối tỏa hương hoa nhài.

Khác xa hình tượng hiện tại.

Tôi sờ sờ bụng sáu múi cứng đơ, yên tâm phần nào.

Giờ tôi là Alpha cấp A tỏa ra khí chất công kích mạnh mẽ.

Alpha trong hàng Alpha, đàn ông giữa đám đàn ông.

Lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị mở bài.

Thẩm Khác bên kia ngả người ra sau, khuôn mặt chìm trong làn khói th/uốc, đột nhiên buông một câu: "Anh giống một người quen của tôi."

Tôi ngước ánh mắt không chút run sợ, nhe răng cười: "Nhiều Omega cũng dùng chiêu này tán tỉnh tôi lắm."

Thẩm Khác gõ nhẹ tàn th/uốc, bỏ qua câu nói của tôi, đảo mắt qua làn khói: "Anh giống vợ tôi."

Nụ cười trên môi tôi tắt lịm.

Vợ?

Thẩm Khác còn mặt mũi gọi thế?

Dù là ba năm trước, với hắn tôi cũng chỉ là bạn giường.

Hắn thường làm xong việc là rời đi ngay.

May còn biết trả tiền đàng hoàng.

Hai đứa ngủ với nhau suốt hai năm, toàn nhờ tôi biết nịnh hắn.

Cho hôn, cho chơi, còn biết nói lời đường mật.

Nào "Anh đỉnh quá", "Lực mạnh mẽ thật", "Sướng không chịu nổi".

Chưa có câu nào Thẩm Khác không dám nghe, chỉ có điều tôi không dám nói.

Thẩm Khác chẳng bao giờ đáp lại, bực quá thì nhíu mày bịt miệng tôi, tay siết eo tôi: "Đừng nói nữa, rên cho tử tế đi."

Trên giường thì được.

Xuống giường, hắn chẳng thèm nói nửa lời.

Đó là thái độ quan tâm đối với vợ sao?

Vậy đừng trách hắn ế vợ.

Hơn nữa, dù có cuồ/ng d/âm đến mấy, Thẩm Khác chưa từng đ/á/nh dấu tôi.

Ngay cả đ/á/nh dấu tạm thời cũng không.

Thế nên theo hắn hơn năm trời, Thẩm Khác vẫn không phát hiện tôi là Omega giả.

Thẩm Khác chợt chìm vào hồi ức: "Anh biết không? Tro cốt vợ tôi có mùi sữa bột. Tôi ôm hũ tro khóc suốt hai năm mới phát hiện."

Tôi khựng lại, rùng mình.

Hơi choáng váng.

Thẩm Khác biết khóc?

Đừng đùa nhá.

Chưa thấy Alpha nào lạnh lùng hơn hắn, d/ao đ/âm không chớp mắt, còn rút d/ao ra đ/âm lại đối phương.

Hắn mà rơi một giọt nước mắt vì tôi, tôi đổi họ theo hắn.

Thẩm Khác khẽ cười, nụ cười âm lãnh: "Anh nói xem, tro cốt ai lại có mùi sữa bột?"

Tôi gượng cười, nói đỡ: "Có khi vợ ngài thể chất đặc biệt."

Thất thố rồi, lẽ ra không nên dùng sữa bột giả làm tro cốt.

Lộ tẩy thật xấu hổ.

Thẩm Khác không bình luận, dập th/uốc rồi chậm rãi mở bài: "Ngụy tiên sinh, anh thua rồi."

Thẩm Khác đương nhiên không phải đặc biệt chạy đến đ/á/nh bạc với tôi.

Hắn tới đàm phán làm ăn, trong lúc chờ chủ sò/ng b/ạc là Lưu Hằng, chắc hắn thấy buồn chán nên mới lên bàn cược.

Tôi đồng ý đ/á/nh với hắn vì Thẩm Khác đặt tiền quá lớn.

Con nghiện c/ờ b/ạc luôn có thứ tự tin kỳ quặc, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thua.

Hơn nữa tôi hiểu Thẩm Khác.

Hắn chưa từng đụng tới c/ờ b/ạc, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Không ngờ thuyền lật trong mương.

Hai ba ván, tôi đã sạch túi.

Thẩm Khác đứng dậy, cài khuy áo vest, cười như q/uỷ quái: "Tối nay rất vui vẻ."

Tôi mặt căng, muốn đ/ấm một phát vào khuôn mặt đẹp trai kia.

Niềm vui của Thẩm Khác xây trên nỗi đ/au của tôi.

Chủ sòng Lưu Hằng đến muộn, nghênh đón Thẩm Khác lên tầng thượng.

Lúc Thẩm Khác xuống lầu tôi vẫn ngồi bàn cược.

Tôi cảm thấy hắn khắc tinh với tôi, từ sau khi đ/á/nh với hắn tôi không thắng nổi ván nào.

Đỏ mắt sát ph/ạt, hất tàn th/uốc chằm chằm nhìn xúc xắc.

Đặt cược xong, luôn cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh sau lưng.

Theo hướng ánh mắt ấy liếc qua, thấy Thẩm Khác dựa lan can cầu thang hút th/uốc.

Thu tầm mắt, tôi tập trung lại ván cược.

Nhìn đi, nhìn thêm đi, nhìn nữa bố mày vẫn là Alpha.

Thẩm Khác châm điếu mới, xuyên qua đám đông ồn ào, áp sát sau lưng tôi.

Một tay kẹp th/uốc, tay kia luồn qua hông tôi, bàn tay đeo găng da phủ lên tay tôi, cùng đ/è ch/ặt nắp xúc xắc.

Như đang ôm tôi.

Xuyên qua tiếng ồn, giọng hắn nhẹ mà chậm:

"Ngụy tiên sinh, nếu gặp vợ cũ của tôi, hãy nhắn hắn rằng gặp lại lần nữa, tôi sẽ gi*t ch*t hắn đấy."

Ngoảnh sang, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Khác, ánh mắt nhạt màu đặt lên bàn cược, năm ngón tay xuyên qua kẽ tay tôi, siết ch/ặt bàn tay tôi mở nắp xúc xắc.

Thắng.

Thẩm Khác nhìn thẳng mắt tôi, nhét nửa điếu th/uốc đang ch/áy vào khe môi tôi, nhếch mép cười: "Hẹn gặp lại."

Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ Thẩm Khác đã nhận ra tôi.

Nụ cười không nặng không nhẹ của hắn khiến lông tôi dựng đứng, ánh mắt hắn nhìn tôi như giấu sự tà/n nh/ẫn lạnh lùng.

Như đang tính toán xem nên x/é x/á/c tôi từ chỗ nào.

Không ổn rồi.
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 2: Chương 2



C/ờ b/ạc cái thứ ch*t ti/ệt này.

Giàu nghèo cách nhau chỉ một ý nghĩ.

Ba ngày trước tôi còn có chút vốn liếng, hôm nay đã n/ợ sò/ng b/ạc một khoản khổng lồ, bị bọn chúng quẳng ra đường.

Nhặt mẩu th/uốc lá dở dưới đất, co ro trong ngõ hút được hai hơi.

Tính bỏ chạy.

Thứ nhất là Thẩm Khác đã bắt gặp tôi, có lẽ đang nghi ngờ rồi.

Nếu Thẩm Khác phát hiện trước đây tôi lừa hắn, với tính cách có th/ù ắt trả của hắn, sẽ ch/ặt tôi quăng xuống biển cho cá m/ập ăn thịt.

Thứ hai là n/ợ quá nhiều, trả không nổi.

Kết quả là chưa kịp chạy đã bị người của lão chủ sòng Lưu Hằng bắt về.

Nh/ốt dưới tầng hầm bảy ngày, khi được thả ra nửa người tôi tưởng như lìa đời, hoàn toàn không chạy nổi nữa.

Lưu Hằng cho tôi một tháng, trong vòng một tháng phải trả n/ợ.

Cái tên Thẩm Khác ch*t ti/ệt kia, đích thị là khắc tinh của tôi!

Tôi lại trở về với nghề cũ, câu được một tiểu thư nhà giàu kỳ quặc có mùi hương hoa hồng ở quán bar dành riêng cho lũ quyền quý.

Tiểu omega mới này tên Quản Châu, thích chuốc rư/ợu Alpha.

Khi Thẩm Khác đẩy cửa phòng VIP, tôi đang bị Quản Châu bóp mặt đổ rư/ợu.

Cô ta đang cao hứng, mắt đỏ lừ lên:

"A Cửu uống giỏi thật đấy."

Hơi thở nóng hổi áp vào cổ tôi lăn tăn: "Nuốt nhanh lên, nhanh nữa lên."

Tôi ngửa cổ gắng hứng dòng rư/ợu cuồn cuộn.

Bỗng ai đó hô: "Thẩm tổng tới rồi!"

Quản Châu buông tôi ra, đón vị "Thẩm tổng".

Tôi quỳ sụp dưới đất, lau miệng, thấy đôi giày da đen dừng trước mặt. Hắn ngồi xuống đối diện, vắt chéo chân:

"Đang chơi trò gì thế?"

Đầu óc tôi choáng váng, giây lâu mới nhận ra giọng nói quen thuộc.

Quản Châu cười đáp: "Chơi trò nhỏ với chó mới nuôi thôi."

"Chó?"

Thẩm tổng lặp lại, giọng trầm khàn như đang thích thú với danh xưng này.

Mũi giày lạnh ngắt chạm vào cằm, từ từ nâng mặt tôi lên.

Ánh mắt tôi leo dọc ống quần, dừng ở đôi tay xươ/ng xẩu đặt trên đùi, chiếc đồng hồ quen thuộc, áo sơ mi phẳng phiu phác họa đường cơ ẩn giấu đằng sau...

Chưa kịp thấy mặt, tôi đã biết người trước mặt là Thẩm Khác.

Mẹ kiếp!

Oan gia ngõ hẹp!

Ánh mắt Thẩm Khác phủ xuống: "Làm chó, vui không?"

Tôi im lặng. Quản Châu hào hứng: "Vui lắm! A Cửu uống rư/ợu nhanh lắm, s*x* cực!"

"Ồ?"

Thẩm Khác cầm chai rư/ợu lên, ngón cái xoa xoa miệng chai:

"Nhanh cỡ nào?"

Hắn chồm tới bóp mặt tôi, th/ô b/ạo nhét chai rư/ợu vào miệng tôi:

"Rư/ợu đắt, đừng để rơi giọt nào."

Hắn đổ ào ạt, tôi nuốt không kịp, cổ nổi gân xanh, nước mắt giàn giụa.

Tôi túm cổ tay hắn gi/ật giật.

Thẩm Khác bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt dơ bẩn:

"Rơi một giọt, tao sẽ đổ vào lỗ khác."

Trong phòng không ai dám ngăn hắn.

Trừ Bạch Tuyên vừa bước vào - bạn từ nhỏ, mối tình đầu, bạch nguyệt quang không với tới của Thẩm Khác.

"Làm gì thế này?"

Bàn tay thon dài nắm lấy chai rư/ợu:

"A Khác, buông ra."

Bạch Tuyên chỉ nhẹ nhàng trách móc, Thẩm Khác đã buông tay dễ dàng. Cái chai mà tôi giãy giụa cả ngày không thoát, giờ bị lấy đi nhẹ như không.

Thẩm Khác kiêu ngạo đi/ên cuồ/ng, chẳng nghe lời ai ngoài Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên là Omega, từng là hôn phu của hắn. Năm năm trước, hắn cắm sừng Thẩm Khác rồi xuất ngoại.

Lúc Thẩm Khác bị bêu rếu trên TV, tôi đang trốn n/ợ.

Nhìn gã đàn ông lạnh lùng quyền quý trong bộ vest, tôi nảy ý đồ đen tối.

Nhờ nét mặt hao hao Bạch Tuyên, tôi dụ dỗ Alpha vừa bị tổn thương tình cảm này làm vật thế thân.

Chuyện năm ấy chấn động cả thành phố. Bạch Tuyên biến Thẩm Khác thành trò cười.

Nhưng khi Bạch Tuyên về nước, hắn chẳng nặng lời, dễ dàng tha thứ. Bạch Tuyên khóc cái là hắn mềm lòng.

Còn tôi khóc, hắn chỉ càng dã man hơn.

Trước mặt tôi hống hách bao nhiêu, trước Bạch Tuyên lại nhu nhược bấy nhiêu. Đúng là con chó to hung hăng!

Loại chó săn phake như tôi phải bái phục.

Thẩm Khác ngả người ra sofa, lười nhác:

"Đừng để bụng, tao chỉ đùa chút thôi."

Tôi quỳ dưới đất ho sặc sụa, th* d*c.

Bạch Tuyên đỡ tôi dậy: "Anh không sao chứ? A Khác tính khí thất thường, hôm nay làm anh khó xử rồi."

Hắn liếc Thẩm Khác: "Mau xin lỗi đi."

Thẩm Khác im lặng. Ánh nhìn đậu trên người tôi lạnh như băng.

Bạch Tuyên thân mật đ/á nhẹ vào ống chân hắn.

Thật không nuốt nổi!

Diễn cảnh tình cảm trước mặt bố mày à?

"Khỏi xin lỗi." Tôi lau miệng, đẩy Bạch Tuyên ra, loạng choạng đứng dậy:

"Trả tiền là được. Mỗi chai hai mươi triệu."

Tôi nhìn Bạch Tuyên: "Cậu trả hay hắn trả?"

Bạch Tuyên nhìn rõ mặt tôi, sững sờ.

Hắn soi mói từng đường nét, sắc mặt tái nhợt.

Thẩm Khác chìm trong bóng tối, cúi đầu khàn giọng:

"Hai mươi triệu đã quỳ làm chó cho người ta."

Hắn khẽ nhếch mép: "Rẻ mạt."

Lời lẽ thật đ/ộc địa.

Rẻ ư?

Chê hai mươi triệu ít ư?

Vậy tao sẽ đòi thứ đắt giá hơn!

Tôi chộp lấy chai rư/ợu, bước vội hai bước, vung mạnh nện lên đầu Thẩm Khác.

Nhìn dòng rư/ợu lẫn m/áu chảy dài từ mái tóc đẹp đẽ của hắn, tôi nhe răng cười:

"Xin lỗi nhé, tính ông đây cũng chẳng tốt đẹp gì."

Ngậm hờn bấy lâu, giờ mới được giải toả.

Muốn đ/ập hắn từ lâu lắm rồi.

Tôi vì tiền làm chó thì đã sao? Còn hơn hắn vì tình yêu mà làm chó!
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 3: Chương 3



Mạng của tôi được tính là loại rẻ rá/ch, chẳng sợ Thẩm Khác tìm đến trả th/ù, vẫn lê la quán bar săn mấy đứa nhà giàu. Một bé Omega mùi hoa quế bị tôi c/ưa đổ đỏ mặt tía tai, ngọt ngào hứa m/ua nhà cho tôi. Tôi dồn cậu ta vào góc tường, nâng gương mặt ửng hồng lên tán tỉnh: "M/ua nhà không cần vội, trước tiên bàn xem làm sao đẻ con cho anh đã......"

Chưa kịp dứt lời, một bàn tay lạnh lùng nắm gáy kéo tôi ngã ngửa vào vòng ng/ực rắn chắc. Giọng nói quen thuộc đầy băng giá vang lên bên tai: "Tôi cũng muốn có con, thảo luận luôn với tôi đi."

Mùi khói đạn ch/áy khô khốc xộc vào mũi. Từng ngâm mình trong thứ mùi này gần hai năm trời. Xươ/ng cốt m/áu thịt đã khắc sâu ký ức về nó. Thẩm Khác véo méo tuyến thể của tôi, hơi thở phả vào mang tai: "Nghe nói dùng lực đủ mạnh, Alpha cũng có thể mang th/ai."

Ánh mắt hắn lướt qua Omega phía sau tôi, đầy khiêu khích ngạo mạn. Tay siết ch/ặt hơn ở gáy, giọng đóng băng: "Muốn đẻ mấy đứa?"

Câu nói vừa dứt, cái hôn th/ô b/ạo như muốn nuốt chửng người ập xuống. Tôi bị hôn đến mức nước dãi không kịp nuốt trào ra khóe miệng. Khi Thẩm Khác buông ra, nhành quế nhỏ đã chuồn mất từ lúc nào.

Mẹ kiếp! Chiếc bánh quế vàng óng của tôi! Cục cưng còn định m/ua nhà cho ông đây cơ mà! Tôi túm cổ áo Thẩm Khác gầm gừ: "Mày đeo bám tao làm gì thế?"

Đôi mắt đen như hố thẳm của hắn lập lòe dưới ánh đèn bar. "Lừa Omega là phạm pháp, lừa Alpha thì không." Hắn gỡ tay tôi, ép sát tôi vào tường. "Đừng hại người vô tội."

Bàn tay lớn luồn dưới vạt áo s* s**ng eo lưng, giọng châm chọc: "Lừa tao đi, tao có tiền. Mày muốn bao nhiêu?"

Tiền ai chẳng là tiền? Thẩm Khác tự nguyện bị lừa, tôi đâu có từ chối. Cười toe toét: "Bảy triệu."

"Mày cho không?"

Thẩm Khác vừa bỡn cợt kí/ch th/ích cơ thể tôi vừa hỏi: "Mày đáng giá bảy triệu?"

Tôi bực mình kẹp ch/ặt bàn tay đang trở nên quá đà: "Không cho tiền thì đừng có sờ mó lung tung!"

Mấy điểm nh.ạy cả.m của tôi, hắn rõ như lòng bàn tay. "Trả tiền là được sờ thoải mái?" Thẩm Khác khẽ cười, nện từng chữ: "l*m t*nh cũng được?"

"Được." Tôi dựa tường cười ngạo: "Muốn chơi kiểu gì cũng chiều."

Nụ cười trên mặt Thẩm Khác tắt lịm. Hắn rút tấm thẻ lạnh ngắt nhét vào miệng tôi, đột ngột trở nên vô tình: "c** đ* đi."

"Cởi ngay tại đây."

Giữa tiếng ồn ào của bar, giọng nói hắn lạnh lùng sắc lẹm đầy á/c ý: "Ngụy Cữu, hôm nay tôi sẽ chơi nát em tại đây."

Thẩm Khác đúng là chẳng ngại bất cứ thứ gì để làm nh/ục tôi.

Trước kia khi ở nhà làm chuyện ấy, hắn luôn kéo rèm cửa kín bưng.

Ra ngoài muốn nắm tay một cái cũng bị hắn gi/ật thoát.

Tôi trong xe v* v*n hắn, Thẩm Khác gân xanh nổi lên cứng đờ nhưng chỉ dám kéo tôi lại hôn một cái.

Hoặc ấn tôi lên đùi, bịt miệng không cho tôi nghịch ngợm, đợi về nhà mới tính sổ.

Tôi "ch*t" hai năm, hắn đã thoát x/á/c thật rồi.

Giờ chẳng ngại cả những nơi ồn ào thế này.

Hai con người chỉnh tề nép trong góc tối, lại làm trò dơ bẩn nhất.

Hơi thở Thẩm Khác phả lên tuyến thể, như đang hít hà mùi của tôi:

"Hóa ra mày có mùi kem b/éo."

Hắn khẽ cười: "Hà, một Alpha mùi kem b/éo?"

Đột nhiên cắn vào miếng thịt mềm ấy, vừa l**m vừa nhai.

"Ngọt đến ngạt thở, cũng dám xưng Alpha?"

Tuyến thể bị hắn chơi đùa khiến mắt tôi đờ đẫn, người r/un r/ẩy không kìm được.

Thẩm Khác nắm ch/ặt mặt tôi, ánh mắt hạ xuống: "Nhìn bộ dạng hèn hạ của mày kìa."

"Bị Alpha ôm lại sướng đến thế sao?"

......

Ừ thì sướng thật.

Nhưng tôi chẳng thấy bị nhục chút nào, chỉ bực mình vì hắn cố tình kéo dài m*n tr*n. Cứ lề mề không chịu cho tôi thỏa mãn.

"Im miệng, nhanh lên."

Thẩm Khác cười khẽ, một tay ôm eo, tay kia bịt ch/ặt miệng tôi, cắn nhẹ vào d** tai thì thầm:

"Đừng khóc... cũng đừng rên. Tao sẽ không thương mày đâu."

Tôi phải trả giá đắt cho câu "nhanh lên" ấy.

Người rũ rượi trong vòng tay Thẩm Khác, để hắn bế lên xe.

Tuyến thể đ/au đến mất cảm giác.

Thẩm Khác nhiều lần cắn vào, đẩy tin tức tố của hắn vào người tôi.

Mùi kem b/éo và khói th/uốc sú/ng quyện vào nhau khiến đầu óc tôi đờ đẫn.

Nằm bẹp trên đùi hắn, mặc cho hắn miết đi miết lại tuyến thể sưng tấy, không còn sức phản kháng.

Alpha đối kháng, Tin tức tố không thể hòa vào nhau, rất nhanh đã bốc hơi hết.

Thẩm Khác không chút nương tay, vén tóc sau gáy tôi, lại cúi đầu đưa nanh đ/âm vào tuyến thể đỏ ửng, tiếp tục tiêm Tin tức tố của mình.

Tin tức tố lạ như mũi kim xâm nhập, ngang ngược t/àn b/ạo.

Tôi đ/au toát mồ hôi lạnh, túm tóc Thẩm Khác gi/ật phắt ra:

"Đừng cắn nữa, tao đéo phải Omega!"

Thẩm Khác l**m nanh, như vẫn còn luyến tiếc: "Đương nhiên mày không phải."

"Omega nào lại ngỗ ngược như này?"

Biết vậy mà vẫn cắn.

Tôi bực bội:

"Vậy đừng phí công, mày không thể đ/á/nh dấu tao đâu."

Thẩm Khác xoa nhẹ vết răng trên tuyến thể: "Không sao."

"Không đ/á/nh dấu được, thì cứ tiếp tục tiêm vào."

"Đổ đầy vào, mùi sẽ tràn ra."

"Đến lúc đó, toàn thân mày sẽ nhuốm mùi của tao."

"Của Thẩm Khác."

Tôi chẳng nghi ngờ gì việc hắn sẽ làm thế.

Hắn từng làm đủ trò đi/ên cuồ/ng hơn thế.

Đã từng treo tôi lên...

Giữa chừng ngất đi, Thẩm Khác vẫn không dừng.

May mà tôi là Alpha, thể lực tốt hơn. Nếu là Omega có lẽ đã ch*t dưới tay hắn.

Có một câu tôi muốn nói từ lâu:

"Thẩm Khác, tao biết một bệ/nh viện t/âm th/ần khá tốt đấy."
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 4: Chương 4



"Ngày khác đi xem đi."

Thẩm Khác đưa tôi về căn hộ của hắn, ôm tôi ngủ một đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lục hết các túi áo quần mà không thấy tấm thẻ bảy triệu đâu cả.

Xông vào phòng sách của Thẩm Khác, mở miệng liền hỏi: "Thẻ của tôi đâu?"

Thẩm Khác đang dán mắt vào máy tính, ngẩng đầu nhìn tôi rồi vẫy tay: "Lại đây."

Tôi bước tới cạnh anh, cúi người giơ tay: "Trả thẻ đây."

Thẩm Khác khoanh tay trên đùi, ngắm tôi một lúc lâu.

"Gọi một tiếng chồng nghe xem."

Tôi sững người, liếc mắt thấy màn hình máy tính hiện rõ tám gương mặt ngơ ngác, lập tức đ/ập bốp máy tính lại.

Nhắm mắt tận hưởng cảm giác bình thản như đã ch*t được nửa phần.

"Thẩm Khác...anh vừa họp video mà không tắt tiếng."

Thẩm Khác: ?!

Anh nới lỏng cà vạt, ngửa đầu lấy tay che mắt, che giấu sự bối rối.

Mười giây sau buông tay xuống, vẫn kiên định: "Gọi chồng đi."

Tôi bực bội giơ hai ngón tay: "Hai tiếng."

Như thể thêm một tiếng là để bù đắp cho anh.

Tôi vốn coi tiền hơn thể diện, quàng cổ Thẩm Khác mà gọi: "Chồng ơi, trả em thẻ đi, được không hả chồng~"

Ánh mắt Thẩm Khác lấp lánh nụ cười.

"Thẻ trong túi quần, tự lấy đi."

Tôi mò mẫm mãi trong túi quần anh, khiến hơi thở Thẩm Khác dồn dập, mới thong thả rút tấm thẻ ra.

Thẩm Khác khẽ khép đùi, yết hầu lăn hai nhịp, tóm lấy cổ tay tôi đang rút ra.

"Tiền em cứ lấy."

"Nhưng phải hứa với anh một điều."

Thẩm Khác ngước mắt nhìn tôi: "Ngụy Ca, đừng đ/á/nh bạc nữa."

"Em hứa đi, anh sẽ buông tay."

Tôi hờ hững đáp: "Ừ, tôi không đ/á/nh bạc nữa."

Rút tay ra, vác áo khoác bước đi.

Tôi không để bụng lời Thẩm Khác nói.

Không đ/á/nh bạc nữa chỉ là lời dối trá tạm thời để thoát thân, vừa bước khỏi cửa đã quên sạch.

Chưa đầy nửa tháng, tôi lại bị đ/á/nh thập tử nhất sinh ném ra khỏi sò/ng b/ạc.

Nằm bẹp trong con hẻm bẩn thỉu, một đôi giày da sạch sẽ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Khác ngồi xổm trước mặt tôi, nâng gương mặt rũ rượi của tôi lên hỏi: "N/ợ bao nhiêu nữa?"

"Năm triệu."

Ngón tay hắn xoa xoa cằm tôi, giọng điềm đạm không đoán được tức gi/ận hay không: "Đã không làm được, sao ban đầu còn hứa với tôi?"

"Lừa tôi vui lắm hả?"

Tôi nhìn hắn, đầu óc mụ mị, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt chập chờn:

"Thẩm Khác, cho tôi v/ay thêm năm triệu nữa đi, tôi sẽ trả ngay, thật mà! Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, nhất định tôi gỡ lại được!"

Thẩm Khác lạnh nhạt: "Sao tôi phải cho em v/ay?"

Tôi nuốt nước bọt: "Tôi có thể ngủ với anh, tùy anh muốn làm gì cũng được."

Thẩm Khác đột ngột siết ch/ặt, cằm tôi đ/au nhói.

"Vì c/ờ b/ạc, em sẵn sàng b/án thân?"

"B/án cho ai cũng được?"

Tôi há hốc miệng.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Thẩm Khác, nhìn ánh mắt kh/inh miệt thoáng hiện trong đáy mắt hắn.

Tôi bật cười như kẻ đ/ập vỡ bình đã nứt: "Đúng vậy."

"Ngụy Ca, en thối nát thật rồi."

Giọng Thẩm Khác bình thản như đã đoán trước, ngay cả nỗi thất vọng cũng mờ nhạt.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, xoáy sâu vào tim tôi:

"Tôi tưởng em ăn vạ rồi sẽ sửa, hóa ra tôi sai rồi. Em căn bản không thể thay đổi."

"Tôi cứ ngỡ, ít nhất em..."

Thẩm Khác nghẹn lời, ánh mắt chớp chớp, dường như khó nói thành lời.

Cuối cùng chỉ cười khẽ: "Tôi lại trông chờ vào em. Đáng lẽ phải sớm nhận ra, loại người như em, vốn dĩ không có trái tim."

Tôi ước gì mình thật sự vô tâm.

Để không vì một câu nói, một ánh mắt của Thẩm Khác mà tim đ/au nhói từng hồi.

Tôi nuốt khan: "Thẩm Khác, anh giúp tôi trả n/ợ, tôi không đ/á/nh bạc nữa, được không?"

Thẩm Khác buông tôi, lắc đầu:

"Tôi không tin em."

"Em là tên l/ừa đ/ảo."

Hắn đứng lên, nhìn xuống tôi với vẻ thương hại tà/n nh/ẫn:

"Ngụy Ca, tôi cho em cơ hội rồi. Là em không nắm lấy."

Thẩm Khác rời đi, trời mưa lất phất.

Hạt mưa lạnh táp vào mặt, đầu óc tôi mơ màng nghĩ: Tôi từng thay đổi mà.

Hai năm bên Thẩm Khác, tôi chưa đụng đến c/ờ b/ạc lần nào.

Tôi không muốn hắn biết mình là con nghiện.

Không muốn hắn thấy quá khứ dơ bẩn, trụy lạc của tôi.

Tôi gồng mình che giấu bản chất, diễn vai Omega nghèo khó, trong sạch và ngoan ngoãn.

Diễn mãi thành quen, suýt nữa đã tin mình xứng đáng ở bên Thẩm Khác cả đời.

Giờ nghĩ lại, không biết khi ấy đã dốc hết sức lực thế nào mới bỏ được thói x/ấu.

Đem phiên bản trong trắng nhất, khoe ra trước mặt Thẩm Khác.

Nếu Bạch Tuyên không quay về, có lẽ tôi đã diễn trọn đời, mơ mộng viển vông suốt kiếp.

Nhưng tôi không phải quý tộc thực thụ.

Tôi là lọ lem phải về nhà lúc mười hai giờ.

Người như Thẩm Khác - con cưng của trời, tôi chỉ có thể giữ hắn trong một khúc nhạc mà thôi.

Rồi trả hắn về với công chúa thực sự.

Bạch Tuyên nói đúng, tôi không xứng với Thẩm Khác.

Mưa đột nhiên tạnh.

Mở mắt, hóa ra không phải mưa ngừng.

Là chiếc ô của Thẩm Khác.

Hắn quay lại, ô che trên đầu tôi, nước mưa lã chã rơi từ mái tóc hắn.

"Đứng dậy."

"Tôi nghĩ thông rồi. Em không tự sửa được, tôi sửa giúp. Em không bỏ được, tôi ép em bỏ."

Hắn đưa tay về phía tôi:

"Ngụy Ca, đứng dậy."

Thái độ ngạo nghễ, nội tâm trói buộc tôi trong mắt hắn chẳng đáng kể:

"Tôi phải xem thứ này khó bỏ đến mức nào."

Tôi nhìn Thẩm Khác hồi lâu, lấy tay che mắt, cười như đi/ên.

Khó ư?

Không khó đâu.

Chỉ cần có người nói với tôi: "Ngụy Ca, đứng dậy."

Nói với tôi: "Ngụy Ca, đừng đ/á/nh bạc nữa."

Những lời ấy, hai mươi bảy năm rồi.

Ngoài Thẩm Khác, chẳng ai nói với tôi.

Thằng cha ch*t sớm của tôi, ngoài c/ờ b/ạc chẳng dạy tôi được gì.

Tôi cô đ/ộc bước đi.

Không ai để ý, nên tôi cũng chẳng quan tâm.

Th/ối r/ữa hay ch*t bẩn, đều vô nghĩa.

Giá như...

Thẩm Khác tìm tôi sớm hơn, đưa tay ra sớm hơn, thì tốt biết mấy.
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 5: Chương 5



Cái khó cai không phải là c/ờ b/ạc.

Mà là thứ khác.

Tôi đã đủ thảm hại rồi.

Không muốn khiến Thẩm Khác thấy mình còn thê thảm hơn.

Vì vậy, tôi lười nhác vẩy tay Thẩm Khác ra: “Mày định làm c/ứu tinh hả? Không đưa tiền thì đừng có quấy rầy tao!”

Chống tay đứng dậy, quay lưng bước vào màn mưa.

Đi nhanh lên.

Sắp không chịu nổi rồi.

Tiếng bước chân vang lên phía sau, rồi cổ tay bị nắm ch/ặt.

Tôi không dám quay đầu, cắn nát phần thịt mềm trong khoang miệng, gi/ật mạnh tay khỏi Thẩm Khác: “Cút!”

Thẩm Khác không nói lời nào, vòng tay vác bổng tôi lên vai, đi về phía xe.

Tôi vừa đ/á vừa đ/ấm, miệng không ngừng ch/ửi bới.

Thẩm Khác kh/ống ch/ế tôi như gi*t lợn ngày Tết vậy.

Bực quá hất tay đ/ập mạnh vào mông tôi: “Ngoan nào, động đậy nữa là tôi trói đấy.”

Tôi im bặt, không phải sợ hắn, mà là kiệt sức rồi.

Khi Thẩm Khác đặt tôi lên xe, người tôi lúc nóng lúc lạnh, thở không ra hơi.

Khi nhận ra tình hình không ổn, tôi đã ở bờ vực sụp đổ.

Thở gấp, tôi túm vạt áo Thẩm Khác, nói từng tiếng đ/ứt quãng: “Đi… đi tìm Lưu Hằng… th/uốc… hắn có th/uốc…”

Thẩm Khác nhíu mày: “Th/uốc gì?”

Cơ thể như bị côn trùng gặm nhấm, tôi đi/ên cuồ/ng cào cổ mình, để lại từng vệt m/áu, mắt đỏ ngầu gào thét: “Tìm… tìm Lưu Hằng! Xin anh… đi tìm hắn, đưa tôi… đưa tôi th/uốc!”

Thẩm Khác siết ch/ặt tay tôi, xoay mặt tôi lại, nhìn chằm chằm rồi cười lạnh:

“Ng/uỵ Ca, được, em giỏi lắm!”

Nghiến răng: “Thứ gì cũng dám đụng vào!”

Trước đây Lưu Hằng bắt được tôi, để ngăn tôi bỏ trốn, đã tiêm một ống th/uốc.

Họ gọi nó là “M/a phương”, có thể làm rối lo/ạn tin tức tố của người khác.

Tôi bị tin tức tố hỗn lo/ạn hành hạ đến mất lý trí, giãy giụa trong lòng Thẩm Khác, dùng đầu đ/ập cửa kính xe.

Thẩm Khác dùng cả tay chân ghì ch/ặt tôi xuống ghế, rút dây lưng trói tay, cởi áo khoác buộc ch/ặt chân tôi.

Sợ tôi cắn lưỡi, hắn thẳng thừng nhét cánh tay vào miệng tôi.

Vừa bấm điện thoại: “Bắt Lưu Hằng cho tao, phải sống.”

Dừng lại, ánh mắt lạnh băng: “Nửa sống cũng được.”

Tôi mê man, khổ sở muốn ch*t, không nhận ra thứ trong miệng là gì, cắn x/é đi/ên cuồ/ng.

Thẩm Khác nhíu mày, vỗ vỗ đầu tôi: “Cắn nhẹ thôi.”

Tôi lập tức uốn éo như con sâu: “Ừm!”

Vùng vẫy đi/ên lo/ạn.

Thẩm Khác: “…”

Ghì ch/ặt đùi tôi.

“Thôi kệ, muốn cắn sao cũng được, em vui là được.”

Khi tỉnh dậy, cổ họng tôi khản đặc.

Ngoảnh đầu, tôi thấy Thẩm Khác đang dựa vào ghế sofa bên giường chợp mắt.

Ống tay áo bên trái của anh ấy được xắn lên, lộ ra vài vết răng sâu đến thấy cả xươ/ng.

Trong miệng vẫn còn vị tanh của m/áu.

Thẩm Khác trông rất mệt mỏi, tôi không muốn đ/á/nh thức anh, định lén mặc quần áo rồi chuồn.

Vừa kéo quần lên, quay đầu tìm áo thì đối mặt ngay với ánh mắt của Thẩm Khác.

Anh ngồi yên trên sofa, giọng khàn khàn đầy mệt mỏi: "Chạy đi."

"Bước ra khỏi cửa phòng ngủ này, anh sẽ đ/á/nh g/ãy chân em."

Tôi run bần bật.

Thẩm Khác hất cằm: "Không chạy nữa thì c** đ* ra, nằm lên giường ngủ."

Tôi nhanh nhẹn c** q**n, ngoan ngoãn trở lại giường, nắm ch/ặt chăn nói: "Tôi muốn uống nước."

Thẩm Khác mặt lạnh như tiền đút nước cho tôi uống.

"Còn muốn gì nữa?"

Tôi l**m môi khô bẻm bẹp: "Chơi anh được không?"

Thẩm Khác ngửa cổ uống nốt nửa cốc nước còn lại của tôi, nhướng mày: "Giấc mơ của em khá to đấy."

Tôi nuốt nước bọt nhìn yết hầu anh, nói: "Thẩm Khác, tôi muốn làm."

Thẩm Khác đặt cốc xuống, kéo chăn lên giường, ôm tôi vào lòng, cọ mặt vào tuyến thể của tôi hỏi:

"Còn sức không?"

Dưới ảnh hưởng của th/uốc, mùi tin tức tố trong phòng ngủ bốc lên nồng nặc.

Như thể đang trong kỳ đ*ng d*c.

Tôi bị Thẩm Khác cọ đến phát nóng, nuốt khan nói:

"Làm hai lần cũng không ch*t."

Muốn anh.

Rất muốn.

Tay Thẩm Khác ấn lên bụng tôi: "Ng/uỵ Ca, nếu anh tìm được cơ quan sinh sản của em, liệu em có mang th/ai không?"

Nói nhảm!

Cơ quan sinh sản của Alpha đã teo gần như biến mất, huống chi chỗ sâu thế kia, sao tìm được?

Tôi quả quyết: "Không thể!"

Thẩm Khác hôn lên tuyến thể của tôi, luồn tay vào quần ngủ: "Nhỡ đâu?"

"Thử xem."

Thế là tôi đã chứng kiến sự đ/áng s/ợ của Alpha cấp S.

Có khoảnh khắc, tôi thực sự nghĩ Thẩm Khác sẽ tìm thấy khoang sinh sản của mình.

Tôi đạp chân lo/ạn xạ: "Thẩm Khác, mẹ nhà anh... nhẹ... nhẹ thôi...!"

Chuông điện thoại vang lên như thần dược với tôi lúc này.

Vừa bấm nghe máy của Thẩm Khác vừa bò về phía đầu giường.

"Điện thoại! Nghe, nghe máy đi!"

Cho nghỉ chút nào.

Bên kia vang giọng Bạch Tuyên: "A Khác, anh đến Thiên Lạc đón em được không? Đang uống rư/ợu với mấy ông chủ, không thoát được."

...Má nó, giá mà biết số lạ là Bạch Tuyên, thà cho Thẩm Khác tìm buồng sinh sản tiếp còn hơn.

Thẩm Khác nắm lấy bắp chân kéo tôi lại, giọng khàn đặc: "Xin lỗi Tiểu Tuyên, anh đang bận."

"Bận gì?"

Như đùa cợt.

"Có việc gì quan trọng hơn em sao?"

Thẩm Khác hôn dọc sống lưng tôi, đáp lơ đãng: "Ừ, có."

Tôi khoái chí, cố ý rên nhẹ.

Bạch Tuyên lập tức cảnh giác: "Anh đang có người bên cạnh?"

Thẩm Khác không muốn nói dài: "Cúp đi."

Bạch Tuyên im lặng giây lát, cười đắng: "A Khác, thực ra anh vẫn trách em, đúng không? Miệng nói tha thứ nhưng trong lòng chưa buông bỏ."

"Chỉ là, dù anh h/ận em, cũng đừng dùng người khác để chọc tức em, được không?"

"Trước đây là em có lỗi, em đã biết sai rồi, đã cố gắng chuộc lỗi. Nếu anh còn để tâm đến em, đừng dùng th/ủ đo/ạn trẻ con như vậy để chọc tức em."

Thẩm Khác trầm ngâm giây lát, tay vô thức xoa tuyến thể của tôi.

"Bạch Tuyên, bạn trai anh biết một bệ/nh viện t/âm th/ần khá tốt, em cần địa chỉ không?"

Tôi: Hả?
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 6: Chương 6



Sáng hôm sau, bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho tôi.

Thẩm Khác lật xong báo cáo kiểm tra, lạnh lùng nói: "Lúc vợ tôi rời đi, cân nặng là 157 cân."

*(1 cân bên Trung = 0,5 cân Việt Nam)

Hả?

Không thể nào.

Thẩm Khác ném mấy tờ giấy trước mặt tôi, cười nhạt: "Giờ chỉ còn 120 cân."

Ánh mắt hắn sắc như d/ao đ/âm vào tôi: "Mất 37 cân rồi!"

Như đang chất vấn tôi, 37 cân ấy đã biến đi đâu.

Tôi tránh ánh mắt hắn, buông lời chua chát: "Nắm tro tàn của vợ anh, tổng cộng cũng không nặng 37 cân đâu..."

Thẩm Khác: "Hừ."

...

Việc khôi phục ổn định tin tức tố quả thực không dễ dàng.

Khi bị tin tức tố kh/ống ch/ế, đầu óc mơ hồ, tôi quỳ trước mặt Thẩm Khác, cúi đầu c/ầu x/in anh cho th/uốc.

Ch/ửi hắn, đ/á/nh hắn, cắn hắn.

Thẩm Khác đặt làm riêng sợi xích để trói tôi.

Dù được quấn nhiều lớp vải mềm nhưng vẫn làm cổ tay tôi bầm tím.

Vài lần sau, thịt ở cổ tay đã lở loét.

Thẩm Khác có vẻ không vui, không dùng xích nữa. Mỗi khi cơn nghiện lên, hắn tự tay kh/ống ch/ế tôi.

Tôi giãy giụa không thoát, liền cầm d/ao trái cây đ/âm vào vai anh.

Gào thét như đi/ên cuồ/ng:

"Buông ra! Buông ra cho tao! Đưa th/uốc đây... Đưa... Tao không cai nữa!"

Thẩm Khác còn đi/ên hơn cả tôi, d/ao cắm phập trên vai vẫn không buông, ngược lại ôm tôi ch/ặt hơn.

Như không biết đ/au đớn là gì.

"Ngoan, cố chịu thêm chút nữa, sắp ổn rồi."

"Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Tôi đ/au đớn tột cùng.

Như con thú đi/ên, cắn x/é hắn, làm tổn thương hắn.

"Cút đi! Cút ngay!"

Vật vã đến mức sống không bằng ch*t, khóc lóc van xin:

"Anh để tôi ch*t đi... Thẩm Khác, anh để tôi ch*t đi mà!"

Thẩm Khác nắm gáy tôi, áp trán vào vai tôi thì thào: "Không được."

"Ngụy Ca, sau khi vợ ch*t, anh đúng như thằng đần ôm hộp sữa bột khóc suốt một năm rưỡi."

Nhân lúc tôi mê man, hắn bình thản thổ lộ nỗi h/oảng s/ợ chất chứa bấy lâu.

"Cảm giác ấy, cả đời này anh không muốn nếm trải lần nữa."

Tỉnh táo lại, tôi sờ lên miếng băng trên vai Thẩm Khác: "Lần sau lên cơn, anh cứ trói tôi lại đi."

Thẩm Khác đi/ên thật đấy.

Tôi sợ lỡ tay đ/âm vào tim anh, mà anh vẫn siết ch/ặt tôi trong tay.

Sau hai tháng cai th/uốc, tình trạng của tôi dần ổn định, đ/ộc dược trong người đã bình ổn. Dù đôi lúc vẫn vật vã nhưng ít nhất tôi đã kiểm soát được bản thân, không để mình phát đi/ên nữa.

Thẩm Khác trên người đầy thương tích, nhiều hơn cả tôi, thế mà hắn chẳng hề nhắc đến.

Chỉ khi tôi khá hơn, Thẩm Khác mới cho phép tôi ra ngoài.

Hắn đến Nam Thành để xử lý công việc của chi nhánh, nào ngờ lại kẹt cứng mấy tháng trời vì tôi.

Công việc chất đống, mấy ngày nay hắn bận tối mắt chẳng thấy bóng dáng.

Dù bận trăm công ngàn việc, mỗi lần ra khỏi nhà hắn vẫn dặn dò tôi: "Muốn đi đâu thì đi, nhưng trước trời tối phải về."

Rồi lại lải nhải:

"Đừng vào sò/ng b/ạc, quán bar. Đừng nói chuyện với người lạ, đồ người ta cho tuyệt đối không được ăn."

Tôi bật cười, vòng tay ôm cổ hắn hôn một cái, bịt miệng hắn đang lẩm bẩm:

"Yên tâm đi ba, con ngoan lắm mà."

Thẩm Khác: "......"

Kết quả tối hôm đó tôi không về kịp giờ.

Trên phố gặp lại đám bạn c/ờ b/ạc ngày xưa.

Trong ngõ hẻm, thằng kia rút từ trong ng/ực ra một ống th/uốc, liếc nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ: "Mày trước hỏi m/ua th/uốc này phải không? Tao vừa xoay được, mười nghìn một ống đấy."

Tôi cúi nhìn ống th/uốc, vê vê điếu th/uốc trên tay, im lặng.

Thằng nghiện nuốt nước bọt, nói tiếp: "Lưu Hằng bị người ta xử rồi, giờ số người có th/uốc này ít lắm. Mày không lấy thì tao b/án cho người khác."

Tôi chợt nhớ đến những vết thương trên người Thẩm Khác.

Đưa tay cầm lấy ống th/uốc, hỏi: "Mày biết Bạch Tuyên không?"

Mặt thằng c/ờ b/ạc biến sắc, lắc đầu: "Không quen."

Nó đùng đùng nổi cáu: "M/ua không thì nói!"

Sao lại trùng hợp đến thế?

Mỗi lần tôi muốn quay đầu là lại có người nhảy ra nhắc nhở: Ngụy Ca, mày không bỏ được đâu.

Hai năm trước thế, bây giờ vẫn thế.

Mấy năm ở bên Thẩm Khác, tôi tưởng mình đã sửa đổi.

Quyết tâm diễn trọn vở kịch, lừa hắn cả đời.

Nhưng từ khi Bạch Tuyên trở về, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bạch Tuyên điều tra được quá khứ của tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm Khác biết anh từng là con bạc không?"

Tôi khô khốc đáp: "Tôi bỏ rồi."

Bạch Tuyên cười khẽ: "Con bạc mà bỏ được à?"

"Anh tự biến đi đi, nếu để Thẩm Khác phát hiện bản chất của anh, anh ấy sẽ phát t/ởm. Anh biết tính Thẩm Khác mà, anh ấy là bậc thiên chi kiêu tử, thứ gì cũng phải hoàn hảo nhất. Ngay cả chọn tình nhân cũng kén cá chọn canh."

"Tôi hiểu Thẩm Khác, nếu biết anh là tay c/ờ b/ạc, từ đầu anh ấy đã chẳng đụng vào anh."

Tim tôi đ/au thắt, chỉ biết lặp lại vô vọng: "Tôi thật sự bỏ rồi!"

Bạch Tuyên khịt mũi, không phản bác.

Như thể sự cố chấp của tôi thật nực cười.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt thương hại: "Trước đây tôi với Thẩm Khác hiểu lầm nhau, tôi bỏ hắn đi nước ngoài mấy năm. Thẩm Khác oán tôi, trong lòng bất mãn nên nuôi tình nhân để chọc tức tôi. Tôi có thể chiều hắn, dù sao trước kia tôi cũng có lỗi."

"Nhưng tôi không muốn anh ấy làm tổn thương chính mình khi gi/ận dỗi. Thẩm Khác có thể chơi đùa với Omega, nhưng Omega đó phải trong sạch và vô hại."

"Tôi còn cho anh chút thể diện, đợi đến khi Thẩm Khác đuổi anh đi thì chẳng còn nhẹ nhàng thế này đâu."

Sau đó, không hiểu sao đám bạn c/ờ b/ạc cũ tìm được tôi, quấy rối đi/ên cuồ/ng.

Có lần còn tới tận nhà, Thẩm Khác bắt gặp liền hỏi tôi đó là ai.

Tôi hoảng hốt lấp l**m qua chuyện.

Lén tìm gặp bọn chúng, hỏi làm sao mới buông tha cho tôi.

Thằng răng vàng nhe răng cười: "Này đ/á/nh một ván đi, mày thắng là bọn tao biến."

Một ván tiếp nối một ván.

Tôi x/é bỏ lớp mặt nạ giả tạo, hò reo trên bàn cược.

Mặt càng hưng phấn, lòng càng trống rỗng.

Tôi như thấy nụ cười của Bạch Tuyên.

Giọng quả quyết: "Con bạc không bao giờ bỏ được đâu."

Chợt nhớ đến Thẩm Khác, tôi tỉnh táo đột ngột, lao khỏi sò/ng b/ạc như trốn chạy, hối hả về nhà.

Trong nhà đèn sáng trưng, Thẩm Khác đang đợi.

Tôi hốt hoảng đẩy cửa, định gọi anh thì nghẹn đắng nơi cổ họng.

Thẩm Khác lấy tay che mắt, nằm trên sofa. Bạch Tuyên chống tay bên trên người anh, mê đắm v**t v* khuôn mặt anh.

Nếu tôi không xông vào, có lẽ họ đã hôn nhau từ lâu.

Nghe tiếng động, Bạch Tuyên quay sang.

Ánh mắt chạm nhau.

Tôi như thằng hề vô duyên, phá hỏng cuộc vui của người khác.

Thẩm Khác khẽ động đậy, giọng khàn khàn hỏi: "Ai về đó à?"

Bạch Tuyên đ/è tay anh, nói: "Không có ai."

Rồi khẽ thủ thỉ: "A Khác, ngày trước là lỗi của em, anh tha thứ cho em nhé?"

Giọng Thẩm Khác mệt mỏi mà dịu dàng: "Bạch Tuyên, anh đã nói rồi, anh không trách em."

Bạch Tuyên cúi sát, thì thầm: "Vậy ta trở lại như xưa, được không?"

Trở lại ngày xưa, nối tiếp duyên cũ.

Còn tôi là cái thá gì?

Trước khi Bạch Tuyên hôn Thẩm Khác, tôi hoảng hốt quay người.

Thực ra tôi muốn xô Bạch Tuyên ra, chất vấn Thẩm Khác.

Muốn t/át hắn một cái rồi ôm ch/ặt hôn cho say đắm.

Nhưng tôi không có tư cách.

Tôi là kẻ l/ừa đ/ảo, con bạc, đồ bỏ đi, duy nhất không phải tình nhân của Thẩm Khác.

Giấc mộng dài tan thành mây khói, đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi.

Tôi tìm chủ tiệm mai táng ở chợ đen, đặt dịch vụ giả ch*t trọn gói.

Trước khi đi còn dặn lại: "Sáng mai đem hũ tro cốt của tôi đến tay Thẩm Khác."

Tôi muốn hắn vừa tỉnh dậy đã thấy.

Muốn hắn biết tôi ch*t trong đêm hắn tư thông với Bạch Tuyên.

Dù hắn không yêu tôi, cũng phải khiến hắn gh/ê t/ởm một phen.

Để hắn nhớ tôi cả đời.
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 7: Chương 7



Loại th/uốc trong tay tôi là chất lỏng màu xanh nhạt, trông rất mê hoặc.

Tiêm vào sẽ làm rối lo/ạn tin tức tố, khiến người ta ảo giác, chìm đắm trong giấc mộng huyễn hoặc.

Sau khi Lưu Hằng tiêm thứ này cho tôi, Thẩm Khác từng nói yêu tôi trong giấc mơ xanh ấy.

Tiêm th/uốc giống như cho tin tức tố ăn đường.

Cho nó nếm một lần, phải tiếp tục cho ăn mãi, nếu không thứ tin tức tố đã quen ngọt ngào sẽ phát đi/ên, kh/ống ch/ế tư duy.

Quá trình cai nghiện cực kỳ đ/au đớn, người thường không chịu nổi.

Loại th/uốc cấm mới này thường chỉ dân buôn dùng để kh/ống ch/ế người khác, dân thường không thể có được.

Một tên nghiện c/ờ b/ạc xoàng xĩnh mà lấy ra được, hẳn phải có kẻ chỉ đạo đằng sau.

Có kẻ muốn tôi tiếp tục chìm trong bùn lầy.

Tôi hỏi tên nghiện: "Bạch Tuyên trả bao nhiêu tiền để mày hại tao?"

Sau khi giả ch*t trốn thoát, tôi từng hỏi Kim Nha lúc đó hắn tìm thấy tôi thế nào.

Kim Nha bảo có người đưa tiền và địa chỉ, bảo bọn họ đến quấy rối tôi.

Qua vài manh mối, tôi đoán ra người đó là Bạch Tuyên.

Cùng một chiêu trò, định hạ gục tôi lần thứ hai sao?

Tôi nghịch lọ th/uốc, nói với tên nghiện: "Mày biết không? Bạn trai tao vì giúp tao cai thứ này..."

"...đã bị tao đ/âm mấy nhát, mười mấy vết thương trên người đến giờ vẫn chưa lành."

Hạ giọng: "Tao cai th/uốc hai tháng, hắn còn g/ầy hơn cả tao."

Giơ cao lọ th/uốc:

"Thứ này..."

Chưa dứt lời, tiếng quát gi/ận dữ vang lên sau lưng: "Ng/uỵ Ca, em dám?!"

Tôi gi/ật mình quay đầu.

Thẩm Khác từ xa lao tới, cơn thịnh nộ hiện rõ trên đôi lông mày nhíu ch/ặt, sắc mặt tái xám.

Tim tôi chùng xuống, nhìn lọ th/uốc trên tay rồi lại nhìn Thẩm Khác đang tiến gần.

Toang rồi.

Hiểu lầm lớn rồi.

Tôi ngửi thấy mùi khói th/uốc sú/ng hung bạo, chân hơi mềm, lùi một bước giải thích nhanh: "Thẩm Khác, anh nghe em nói, em không định..."

Thẩm Khác kéo mạnh tôi vào lòng, gi/ật lọ th/uốc đ/ập xuống đất, đ/á tên nghiện bay hai mét đ/ập vào tường.

Như con sư tử bị kích động, giọng lạnh băng: "Chuyển lời cho kẻ sai chúng mày: Ai dám động đến em ấy lần nữa, tao lấy mạng!"

Nói xong lôi tôi đi.

Tôi chới với theo sau, mí mắt gi/ật liên hồi, sợ Thẩm Khác gi*t tôi, vội xuống nước:

"Em không định dùng th/uốc, thật mà, em đã cai rồi. Anh đến sớm quá, nếu đến muộn chút nữa là thấy em đ/ập vỡ lọ th/uốc rồi, anh..."

Thẩm Khác im lặng, ném tôi th/ô b/ạo lên xe.

Về đến căn hộ, vừa đóng cửa, anh đã ép tôi vào cửa, x/é áo tôi.

Tôi ngửi thấy sự bất an của hắn, ngoan ngoãn để mặc.

Bạch Tuyên đến gõ cửa lúc Thẩm Khác đang hưng phấn.

Cách một cánh cửa, Bạch Tuyên gõ ngoài kia, tôi run bần bật trong này.

Tôi cắn răng không dám lên tiếng, giơ tay chống Thẩm Khác, thì thào: "Ngoài cửa có người."

Thẩm Khác cúi mắt, kéo tay tôi áp vào cửa, ngón tay đan ch/ặt.

Khẽ nói: "Vậy thì tự bịt miệng, đừng để hắn nghe thấy."

Tiếng gõ cửa ngừng, giọng Bạch Tuyên vọng vào: "A Khác, anh có ở trong không?"

Thẩm Khác không đáp, những nụ hôn dày đặc sau tai tôi chẳng những không dừng mà càng thêm dữ dội.

Tôi yếu ớt cào hai cái vào cửa, không chịu nổi nữa đành đưa tay bịt miệng.

Ch*t ti/ệt!

Đồ s/úc si/nh.

Ngoài cửa, Bạch Tuyên đợi một lát lại nói: "A Khác, đừng hờn em nữa được không? Cửa sổ nhà anh sáng đèn, anh đang ở trong phải không?"

Thẩm Khác vỗ nhẹ eo tôi, th* d*c: "Nâng cao lên."

Bạch Tuyên: "Em biết anh vẫn trách em... Lúc đó em thực sự không phản bội anh, em không cố ý. Hồi ấy em đột nhiên vào kỳ ph*t t*nh, anh không có nhà, học trưởng chỉ tạm thời đ/á/nh dấu giúp em qua cơn, em không để anh ấy đụng vào người, thật mà. Thẩm Khác, xin lỗi, em không nên bỏ đi không lời từ biệt. Nhưng lúc đó em thực sự không biết phải đối mặt với anh thế nào, em sợ anh chê em dơ bẩn, em thực sự rất sợ..."

Tôi thờ ơ nghe lời tự bạch của Bạch Tuyên.

Tốt lắm, hiểu lầm được hóa giải.

Tiếp theo sẽ là cảnh đoàn viên của đôi tình nhân rồi.

Cổ tôi đột nhiên bị bóp ch/ặt, Thẩm Khác nhìn tôi đầy bất mãn: "Đang nghĩ gì?"

Tôi lau mồ hôi trên mặt, cười với hắn: "Người trong lòng anh đang đứng ngoài kia, thật sự không mở cửa sao?"

Thẩm Khác nắm ch/ặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của tôi: "Người trong lòng đã ch*t rồi, hũ tro còn đặt trên tủ đầu giường đấy."

Tôi nghe vui tai, dán người vào cửa, cất giọng đầy khiêu khích: "Ái chà, anh Khác ơi, anh đỉnh quá đi!"

Tiếng nức nở ngoài cửa đột ngột tắt lịm.

Tôi thấy thú vị, cười đến run người.

Thẩm Khác không gi/ận, bế thốc tôi vào phòng ngủ: "Còn đỉnh hơn nữa được đấy."
 
Không Ngờ Đúng Không? Anh Đây Sống Lại Rồi!
Chương 8: Chương 8 [Hết]



Tôi đi/ên cuồ/ng chiều theo Thẩm Khác, hy vọng hắn mau chóng ng/uôi gi/ận. Sau năm tiếng "dỗ dành", Thẩm Khác cuối cùng cũng dịu xuống. Hắn xoa xoa bụng dưới đẫm mồ hôi của tôi: "Ng/uỵ Ca, nếu em có em bé, có phải em sẽ thay đổi chút nhỉ?"

Tôi khàn giọng đáp: "Thẩm Khác, em thật sự không chịu nổi nữa. Cho em nghỉ chút đi."

Thẩm Khác ôm tôi từ phía sau, nói khẽ: "Anh luôn chờ em thừa nhận, chờ em giải thích, chờ em thành thật, chờ em nói với anh rằng em là vợ anh."

"Ng/uỵ Ca, có phải anh sẽ chẳng bao giờ đợi được đúng không?"

Trái tim tôi thắt lại.

Những lời này, đột nhiên không muốn giấu nữa.

Dù Thẩm Khác từ chối, chế nhạo, tôi cũng chấp nhận.

"Thẩm Khác, đêm vợ anh ch*t, anh đã ở với ai, làm gì?"

Thẩm Khác im lặng hồi lâu, dường như đang suy nghĩ. Rồi quả quyết đáp: "Đêm đó em đã về nhà."

Tiếp tục đoán: "Em thấy Bạch Tuyên rồi?"

Hắn hít sâu, giọng như tự chê bai suy đoán của mình: "Chẳng lẽ em nghĩ anh thích Bạch Tuyên à?"

...

Chuẩn rồi đấy.

Thẩm Khác cười gằn. Nén gi/ận giải thích:

"Hôm đó ông nội tổ chức mừng thọ, anh uống say. Bạch Tuyên đưa anh về. Anh tửu lượng kém, đầu đ/au như búa bổ, ý thức mơ hồ. Không rõ Bạch Tuyên đã làm gì, nhưng anh chắc chắn chưa từng động vào hắn. Anh không thích Bạch Tuyên, chưa từng thích."

Tôi cười lạnh: "Không thích, sao anh có thể nuông chiều hắn vô độ như thế? Bạch Tuyên cắm sừng anh, anh cũng chẳng trách."

"Cha Bạch Tuyên là vệ sĩ của ba anh, hy sinh c/ứu ba anh. Nhờ ân tình này, chỉ cần hắn không quá đáng, anh sẽ không trách móc."

"Bạch Tuyên lớn lên bên ông nội, ông lão rất quý hắn. Hôn sự trước kia cũng do ông sắp đặt. Lúc đó anh chưa gặp em, cũng chưa có người thích, cưới ai chẳng được. Ông vui, anh không có lý do từ chối."

"Khi biết Bạch Tuyên bị người khác đ/á/nh dấu, anh cũng vô cảm. Dù hắn làm chuyện đó trước mặt anh, anh cũng chẳng động lòng."

Tôi há hốc mồm.

Cái gì cơ?

Hóa ra cặp đôi thần tiên đồn đại ngày xưa chỉ là Bạch Tuyên tự huyễn hoặc?

Thẩm Khác bóp mặt tôi, xoay người tôi lại: "Giờ đến lượt em."

"Sao không hỏi anh?"

"Em có miệng để làm gì?"

Tôi trầm ngâm: "Để hôn anh."

Thẩm Khác: "....."

Hắn không buồn cười, chỉ đăm đăm nhìn tôi. Lát sau, buông tôi xuống giường, với điếu th/uốc đi ra ban công.

Nhìn bóng lưng hiu quạnh của anh, tôi bước theo, đứng cạnh.

Khói th/uốc thoát ra từ đôi môi anh. Thẩm Khác nhìn màn đêm, giọng đều đều: "Thực ra anh rất h/ận em."

"Em sẽ không bao giờ biết hai năm em giả ch*t, anh sống ra sao."

"Không biết anh tự trách bản thân thế nào."

"Cũng không biết bị hối h/ận dày vò hàng ngày là cảm giác gì."

Thẩm Khác ngoảnh lại, mắt đỏ hoe: "Ng/uỵ Ca, anh không để tâm em có lừa dối anh hay không, chỉ h/ận em không cho anh cơ hội giải thích. Em chẳng thèm hỏi, đã kết tội anh, không chút thương xót."

Tay cầm th/uốc run nhẹ.

"Sao em có thể nhẫn tâm thế?"

Tôi đưa tay, ngập ngừng, rồi ôm ch/ặt lấy hắn.

"Xin lỗi Thẩm Khác, em là kẻ hèn nhát."

Siết vòng tay:

"Nhưng từ nay, em sẽ không lùi bước nữa."

"Từ hôm nay, không lùi dù một bước."

Cười khẽ:

"Đời này anh đừng hòng thoát khỏi em."

Đợi đến khi cơ thể tôi hoàn toàn bình phục, không còn lên cơn bệ/nh nữa, Thẩm Khác mới bắt đầu thu gom Lưu Hằng cùng chứng cứ tội phạm của hắn tống gọn vào trại giam.

Lưu Hằng khi đến đồn chỉ còn leo lét hơi tàn, chưa đợi cảnh sát tra hỏi đã khai nhận hết tất cả. Hắn ta dường như khao khát được nh/ốt vào ngục lắm rồi.

Không biết Thẩm Khác đã làm gì mà khiến người ta ra nông nỗi thê thảm đến vậy.

Tôi biết Thẩm Khác bắt giữ Lưu Hằng từ rất sớm. Mỗi lần tôi qua cơn bệ/nh, tâm trạng anh luôn u ám khủng khiếp. Cái thứ b/ạo l/ực chất chứa không thể giải tỏa ấy, chỉ cần ra ngoài một lát là tiêu tan phần lớn.

Tò mò, tôi đã lén theo anh một lần.

Chúng tôi đến một biệt thự ngoại ô. Đứng dưới tầng lắng nghe kỹ, tôi thoáng nghe thấy ti/ếng r/ên rỉ đ/au đớn của đàn ông. Mỗi lần rời đi, Thẩm Khác đều tắm rửa kỹ càng rồi thay bộ đồ khác.

Người bị nh/ốt trong biệt thự chính là Lưu Hằng.

Mỗi lần tôi phát bệ/nh, Thẩm Khác lại đến đó một lần. Đợi khi tôi khỏe hẳn, anh mới thả người.

Lưu Hằng đã khai nhận hết mọi chuyện.

Một tháng sau, Bạch Tuyên cũng bị bắt.

Lưu Hằng khai rằng hắn tham gia buôn b/án th/uốc cấm.

Ý tưởng dùng th/uốc để kh/ống ch/ế con bạc chính là do Bạch Tuyên đề xuất.

Sau khi Bạch Tuyên bị giam, Thẩm Khác nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại từ nhà, trọng tâm đều là thúc giục anh tìm cách c/ứu Bạch Tuyên.

Thẩm Khác chỉ đáp một câu: "Không c/ứu."

Một đêm nọ, tôi bị Thẩm Khác làm tỉnh giấc, nghe thấy giọng anh trầm xuống nói chuyện với ông nội:

"Ông ơi, cháu không tự tay trả th/ù Bạch Tuyên đã là nhân từ lắm rồi."

"Cháu khuyên ông đừng đưa hắn ra ngoài, ở trong tù hắn sẽ an toàn hơn."

Những việc Bạch Tuyên làm, có lẽ Thẩm Khác đã điều tra gần hết rồi.

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Thẩm Khác liếc nhìn tôi, giọng càng khẽ hơn dỗ ông lão: "Vả lại vợ cháu sắp có th/ai rồi, ông mà không nghe lời, cháu sẽ không đưa em ấy về thăm ông đâu."

Tôi: ???

Vô lý không?

Tôi sờ bụng phẳng lì của mình, đã bắt đầu tính chuyện dắt Thẩm Khác đi bệ/nh viện kiểm tra.

Đúng là bệ/nh nặng.

Bên kia không biết nói gì.

Thẩm Khác tự tin tuyên bố: "Alpha thì sao? Chỉ cần tôi đủ khỏe, Alpha cũng có thể mang th/ai."

......

Thẩm Khác cúp máy rồi bò lên giường.

Ôm lấy tôi nói: "Đừng giả vờ nữa Ngụy Ca, thức rồi thì bắt đầu công cuộc có con đi."

Khói sú/ng quyện với hương kem, hai mùi vị không hợp nhau lại đang khiêu khích lẫn nhau.

Kết chuyện, chàng hoàng tử cầm chiếc giày thủy tinh lùng sục khắp đất nước, đã bắt được nàng Lọ Lem nhút nhát của mình.

(Hết)
 
Back
Top Bottom