Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Không Lối Thoát

Không Lối Thoát
Chap 10


Law lúc này cũng không kiềm chế được mà khóc thật to ôm lấy Cora mà nói
- " Tôi sợ lắm tôi muốn rời khỏi đây tôi muốn được tự do "
Cora mỉm cười nói với Law
- " Ta sẽ cho nhóc tự do ta hứa "
Tất cả đều bị Uragi nhìn thấy hết hắn ta mở cửa bước vào làm Cora và Law giật mình , Uragi đứng đấy nói với Cora và Law
- " Nếu hai người muốn rời khỏi đây thì tôi có cách giúp hai người "
Cora ngạc nhiên nói với Uragi
- " Cậu nghe được chúng tôi nói chuyện sao "
Uragi lắc đầu nói
- " Tôi đoán bằng khẩu hình miệng .

Nếu muốn rời khỏi đây thì tối nay là cơ hội đấy lúc nãy tôi có nghe nói tôi nay một con tàu chở hàng sẽ ra khơi .

Các quản lý tối nay sẽ không có ở đó vì họ có việc gấp , trước lúc đó hãy trà trộn lên tàu mà thoát "
Law nghe vậy vui mừng vì cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi đây nhưng lại gặp vấn đề là phải trà trộn vô bằng cách nào .

Đột nhiên Cora nói
- " Nếu là về chuyện đó nhóc cứ để ta lo "
Nói xong Cora rời đi về phòng mình anh lấy sên truyền tin ra gọi một người và thì thầm gì đó , trong lúc này Law và Uragi im lặng ngồi trong phòng đột nhiên Law mỉm cảm ơn Uragi, Uragi nói
- " Không có gì đâu đây cũng là chỉ để cảm ơn cậu lúc trước thôi "
Thật ra trong lòng của Uragi đang rất vui vì nghĩ rằng nếu Law đi Doffy sẽ chú ý tới cậu nên mới giúp .

Tối đến Cora mang đến một cái thùng kêu Law ở yên trong đấy rồi anh đậy nắp lại , sau đó Cora cải trang thành một tên lính giả dạng mang thùng đựng Law lên tàu lúc đi lẻn đi lên thì một tên bắt mở thùng hàng ra xem Law nghe vậy giật mình nhưng vẫn giữ im lặng .

Lúc mở cái thùng ra bên trong chỉ toàn trái ác quỷ hệ Zoan nhân tạo thế là thoát được .

Lúc này Uragi về phòng ngủ của mình lặng lẽ đi ngủ như chưa có chuyện gì .

Bên bến cảng tàu chở Law và Cora đã rời bến đi được một khoảng khá xa thì bỗng dưng nghe tiếng đánh nhau chả mấy chốc trên tàu đám lính đều gục hết .

Một mình Cora đã hạ hết bọn chúng dù gì thì Cora cũng là phó đô đốc hải quân , sau khi đánh gục hết binh lính Cora cho cập bến một hòn đảo quăng hết đám lính lên đảo rồi cho tàu rời đi .

Anh đi tới cái thùng mở thùng ra bên trong chỉ toàn trái ác quỷ hệ Zoan nhân tạo anh đổ hết đống đó qua sang thùng khác rồi cạy cái đế lên Law đang nằm bên trong ngủ anh từ từ ẵm Law ra ngoài đi được một quãng đường khá xa đến tận gần sáng anh đã cập bến một căn cứ hải quân Sengoku đang đứng đó chờ anh .

Cora bước lên bờ tay ôm Law đang ngủ một người lính hải quân đã khoác áo choàng cho anh mang biểu tượng của hải quân rồi cứ thế đi vào căn cứ .

Sáng hôm sau Baby 5 mang thức ăn lên phòng thì không thấy Law đâu tưởng cậu được Uragi bế đến nhà tắm nên chẳng nghĩ nhiều , lúc này Uragi đột ngột đi tới Baby 5 liền hỏi
- " Này Uragi Law đâu rồi hả "
Uragi giả bộ ngây ngốc nói - " Tôi không biết sáng nay tôi còn chưa đến phòng cậu ấy nữa mà "
Nghe thế Baby 5 bắt đầu hốt hoảng đi tìm từ nhà tắm đến phòng ăn vẫn không thấy Law , cô hoảng hốt thông báo mọi người nghe tin xong ai cũng sợ hãi sốt sắng đi tìm Law .

Bên căn cứ hải quân Law thức dậy thấy mình đang ngủ trên ghế sofa bất ngờ bật dậy .

Bỗng sengoku lên tiếng hỏi cậu
- " Dậy rồi sao có muốn ăn bánh gạo không "
Law lắc đầu , Cora từ ngoài cửa đi vào trên tay đang cầm một khay thức ăn , Law ăn xong đứng dậy định đi dẹp khay đồ ăn thì đã bị một người lính hải quân cầm lấy và mang đi .

Law đứng dậy đi về phía tủ sách và hỏi Sengoku
- " Cháu có thể đọc được không ?

"
Sengoku gật đầu đồng ý Law thích thú đi lại tủ lấy một quyển sách ra đọc , lúc này Cora ngạc nhiên hỏi
- " Nhóc đi được sao "
Law trả lời
- " Tất nhiên rồi "
Cora lại hỏi
- " Ta nhớ nhóc khi ở cung điện đều được bế đi nên ta tưởng nhóc có vấn đề nên không thể đi được "
Law nói - " Chỉ là do tôi giả vờ thôi "
Sengoku hỏi Law
- " Sao lại phải giả vờ chứ "
Law nói với Sengoku rằng
- " Thật ra Doffy muốn tôi không thể đi được suốt quản đời còn lại tôi cũng không phác giác mấy cho đến một ngày tôi đi lạc tôi đã không sức thuốc một ngày khi đó tôi lại có thể đi được mặc dù chưa vững lắm , sau đó tôi đã nghiên cứu thành phần thuốc trong đó quả thật có chất độc nếu sài quá 2 tháng sẽ bị bại liệt vĩnh viễn nên tôi đã lén lấy hủ thuốc trộn thêm một số thảo dược nên bây giờ tôi mới có thể đi lại được "
Sengoku nghe xong không thể tin được Law tuy còn nhỏ nhưng đã có trí thông minh cực cao .

Sengoku mở trong ngăn bàn lấy ra một cuốn sổ đi tới đưa cho Law rồi hỏi
- " Cái này có phải của nhóc không ?

"
Law nhìn qua rồi gật đầu hỏi
- " Cuốn sổ này là cuốn sổ tôi bị mất sao ông lại có nó "
Sengoku nhìn Law và không tin được lúc Sengoku mở sổ ra coi tất cả đều là các công thức khó có cả phương thức phẫu thuật cực kỳ nhanh mà lại có khả năng cứu sống người rất cao .

Ông nhìn Law rồi bắt đầu hỏi cậu
- " Trước đây cậu sống ở đâu "
Law bình thản trả lời - " Trước đây tôi sống ở thành phố trắng Flevance "
Sengoku ngạc nhiên không thể tin vào những gì mình nghe thấy bởi vì một căn bệnh truyền nhiễm kì lạ mang tên chì hổ phách nên tất cả người dân của thành phố trắng Flevance đã bị giết sạch hết .

Law nhìn ông cười mỉa mai rồi nói
- " Sau lại ngạc nhiên như vậy ?

Có phải là vì tôi còn sống sau vụ thảm sát đó không .

Chính phủ các ngươi thật nực cười chỉ vì căn bệnh đó mà giết sạch cả người dân phá hủy thành phố trắng Flevance "
Sengoku cúi đầu không biết nói gì .

Law lại tiếp tục nói
- " Thật may là tôi không bị nhiễm bệnh và đã trốn thoát được nhưng ba mẹ , em gái tôi , bạn bè tất cả đều bị các ngươi sát hại tất cả .

Khi tôi thoát được tôi đã đi lang thang khắp nơi và đã bị bọn buôn nô lệ bắt và cuối cùng là được Doffy mua về .

Những ngày tháng đó tôi như sống trong địa ngục , bị đoạt lấy tự do suốt ngày đều phải chịu đựng sự hành hạ của Doflamingo các người có bao giờ trải qua chuyện đó đâu chứ "
Càng nói Law lại càng mất khống chế , Sengoku hầu như không thể tự bào chữa cho mình được câu nào .

Law cứ thế mà tiếp tục nói
- " Tôi nói ông nghe cái căn bệnh mà các ông cho là lây nhiễm thật ra chỉ là chất độc và nó không hề truyền nhiễm như các ông nói .

Chính do các người khai thác ở khu vực thành phố Trắng đã khiến cho chất độc lây lan khắp nơi .

Vì để bảo vệ danh dự của chính phủ thế giới mà các ngươi tàn nhẫn xuống tay với người dân thay vì cứu lấy họ thì lại cố gắng chôn vùi việc đen tối mà các ngươi làm đã vậy còn nêu cao tinh thần chính nghĩa trước mặt người dân mà không biết xấu hổ .

Tôi cá là ông biết rất rõ về điều đó mà đúng không thủy sư đô đốc Sengoku "
Cora đứng đấy kinh ngạc và hỏi Sengoku
- " Điều này có phải là thật không thưa ngài "
Sengoku lặng lẽ gật đầu , lúc này Law vẫn cố tỏ ra cứng rắn Cora thấy vậy đột ngột đi lại ôm chầm lấy cậu nói
- " Ta rất xin lỗi về việc mà chính phủ thế giới đã làm với nhóc .

Nếu muốn nhóc cứ khóc đi không sao cả "
Law lúc này không nhịn được mà khóc lên thật to ôm lấy Cora thật chặt , mỗi khi Cora xuất hiện trong lòng cậu chẳng bao giờ giữ được cảm xúc cứ thế mà bộc lộ hết ra ngoài .

Được một lúc lâu Law đã bình tĩnh trở lại , Cora chỉ lên tay Law nói
- " Cậu hãy cởi chiếc vòng đó ra đi "
Law nghe vậy hỏi Corazon tại sao , lúc này Cora mới nói
- " Cái vòng tay mà nhóc hay đeo thực tế nó được làm từ hải lâu thạch nhóc đã ăn trái ác quỷ nhưng Doffy lại không muốn nhóc sở hữu năng lực thoát ra khỏi cái lồng của hắn nên phải gông nhóc lại trước khi nhóc hoàn toàn kiểm soát được năng lực của mình "
Nghe vậy Law cởi vòng tay ra , cậu cảm thấy trong cơ thể mình đang chảy một luồn sức mạnh .

Sengoku mặt ngơ ngác hỏi Cora
- " Rốt cuộc thằng nhóc này đã ăn trái ác quỷ gì vậy "
Cora trả lời - " Là trái Ope Ope "
Sengoku kinh ngạc hét to - " Cái gì "
Lúc này Cora mới kể lại mọi chuyện từ việc Law bị đầu độc tới việc Doffy cho cậu ăn trái ác quỷ quý giá .

Đột nhiên bụng của Law đánh trống kêu lên .

Cora thấy vậy liền đưa Law đến một quán ăn cùng với Sengoku .

Một cậu phục vụ bước ra nói
- " Cora à lâu rồi không gặp cậu vẫn khỏe chứ "
Lúc này Cora nói với Law
- " Đây là bạn ta Sanji cậu ấy là đầu bếp giỏi nhất ở đây đấy nhóc muốn ăn gì ta mời " Sanji thấy bụng Law đang kêu liền hỏi cậu muốn ăn gì Law liền nói
- " Cơm nắm là được rồi "
Sanji nói
- " Sẽ có ngay đây chờ tôi một chút "
Lúc này Cora đứng lên thì thầm to nhỏ gì đó với Sanji , Sanji gật đầu đồng ý Law chẳng hiểu họ nói gì .

Một lúc sau cơm nắm của Law được đưa tới cậu điềm đạm ăn từng cái một khi vừa ăn xong cậu bỗng thấy buồn ngủ liền gục xuống bàn .

Cora ôm lấy cậu đi vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên ở đó có một cô gái rất dễ thương đang ngồi chờ ở đó , cô chính là Pudding người sở hữu năng lực của trái Memo Memo no mi hệ Paramecia năng lực này cho phép cô xem , chỉnh sửa và trích xuất ký ức dưới dạng cuộn phim .

Cô ta đứng dậy đi đến bên Law rồi nói với ba người.

- " Quá trình sẽ có hơi đau một chút đấy "
Sau đó cô ta thò tay vào lấy ra một dãy phim ký ức của Law .

Cô ta cắt đi một đoạn ký ức từ sự kiện xảy ra ở thành phố trắng Flevance đến khi trở thành nô lệ của Doffy tất cả đều đã bị xóa sạch nhưng vẫn giữ các kiến thức y học cho cậu , kể từ bây giờ cậu chính thức tự do làm lại cuộc đời .

Pudding nói
- " Nếu cậu ta gặp lại người mà cậu ta cảm thấy thân thuộc và sợ hãi đối với cậu ta thì cậu ta sẽ từ từ nhớ lại "
Nói xong Cora bế Law rời khỏi quán về lại căn cứ hải quân .

Phía bên Dresrosa đang loạn cả lên vì sự mất tích của Law cả cung điện nháu nhàu đi tìm từng ngóc ngách trong cung điện xuống tới thành phố nhưng vẫn không thấy cậu đâu tất cả đang lo lắng tột cùng , vẫn chưa tìm được Law nhưng Doffy đã về vừa về tới cung điện hắn thấy mọi người đang hốt hoảng như đang cố che giấu điều gì đó hắn đi tới phòng của Law thấy trong phòng trống rỗng , hắn liền đi tới khu vực lồng chim nhưng vẫn chẳng thấy .

Hắn điên cuồng đi tìm từ phòng tắm đến nhà ăn đang điên cuồng đi tìm thì hắn gặp Diamante đang đi trên hành lang .

Doffy chặn Diamante lại và hỏi
- " Nè Diamante "
Diamante đột ngột dừng lại hoang mang hỏi
- " Có chuyện gì sao Doffy "
Doffy giọng khó chịu hỏi Diamante
- " Law đâu rồi hả ?

"
Diamante đầu chảy đầy mồ hôi nói
- " Thằng nhóc đó.....mất tích rồi cả Corazon nữa mọi người đã tìm họ cả buổi sáng nhưng vẫn chưa thấy "
Hắn bắt đầu tức giận nổi hết gân lên đột nhiên có một tên lính cầm ốc sên truyền tin đến và đang liên liên đến .

Hắn nhấc máy lên nghe đầu dây bên kia nói
- " Báo cáo chúng tôi vừa tìm thấy nhóm người giao hàng mất tích từ tối hôm qua theo như lời họ nói thì họ đã bị Corazon tấn công và cướp mất con tàu chở hàng "
Doffy bây giờ vô cùng tức giận , khi nghe được báo cáo đó hắn lại càng trở nên tức giận cầm ốc sên truyền tin lên và hỏi
- " Vậy các ngươi có thấy Law đi cùng Corazon không "
Đầu dây bên kia trả lời
- " Dạ không thưa ngài "
Sau đó Doffy cúp máy quay qua nói với Diamante đang đứng kế bên
- " Hãy ra lệnh truy nã Law trong thế giới ngầm bất cứ ai tìm ra Law sẽ được nhận tiền thưởng là 1 tỉ Beli "
 
Không Lối Thoát
Chap 11


Diamante nghe xong không tin vào tai mình nhưng khi thấy mặt của Doffy hiện rõ sự giận dữ liền chạy đi thông báo cho thế giới ngầm .

Doffy lấy trong túi quần ra một ốc sên truyền tin khác gọi cho Vergo bảo hắn điều tra Corazon.

Bên phía Cora thì Law đã tỉnh lại mặt ngơ ngác nhìn mọi thứ .

Lúc Cora tiếng lại gần thì Law lại hỏi
- " Anh là ai vậy ?

Đây là đâu ?

"
Cora thở phào nhẹ nhõm đặt hai tay lên vai Law và nói
- " Ta là người từ giờ sẽ chăm sóc cho nhóc cứ gọi ta là anh Cora .

Còn kia là cha nuôi của ta Sengoku "
Law vui vẻ cười với ông khác với vẻ mặt căm hận lúc nãy Sengoku thấy vậy liền nở nụ cười với Law coi như chưa có chuyện gì xảy ra .

Bên phía Doffy lúc này hắn đang vô cùng đau khổ cầm chai rượu ngồi trong phòng của Law vừa uống vừa hoài niệm nhớ về Law , Đột nhiên cửa từ từ mở ra .

Uragi bước vào trên người mặc bộ đồ của Law tiếng lại gần hắn trong lúc say mèm hắn đã nghĩ Uragi là Law nên đã chạy đến ôm cậu rồi bế cậu lên giường với hắn .

Nhờ vậy Uragi đã có đặc quyền của Doffy nhưng lại không được ưu ái như Law .

Ngày trước Law được ngồi kế bên hắn nhưng đối với Uragi thì chỉ được ngồi cùng các quản lý chứ không được ngồi cùng Doffy , quần áo mà hắn mua cho cậu tuy đắt nhưng vẫn không bằng đồ của Law , phòng thì nhỏ hơn so với phòng cũ của Law và cũng không sang trọng bằng .

Mỗi ngài Baby 5 đều cho người dọn sạch sẽ căn phòng của Law dù cho không có ai ở Uragi thấy thế liền hỏi Baby 5
- " Sao cô luôn dọn dẹp phòng của Law thế cậu ta đã không còn ở đây nữa rồi mà "
Baby 5 mặt lạnh băng nói
- " Đây là mệnh lệnh của thiếu gia "
Nói xong cô rời đi , Uragi tức lắm nhưng vẫn chẳng thể làm gì .

Trong mắt các quản lý Law như là một quả trứng vàng mong manh dễ vỡ mà nâng niu hết mực còn cậu chỉ là người vô hình .
[ 2 năm sau ]
Law và Cora đã mở một quán cà phê nhỏ trong phố ở hòn đảo Water Seven , Law bây giờ đã có cuộc sống tự do mà không phải lo âu chuyện gì .

Buổi sáng Cora thức dậy đã thấy Sengoku đang ngồi trong quán và Law đang tiếp đãi ông ấy , Law bây giờ đã lớn cậu đã là thiếu niên 17 tuổi trên người xăm đầy những hình xăm từ ngón tay cho đến ngực , cậu còn vác theo cả thanh kiếm dài khoảng 1 mét ở mọi lúc mọi nơi , cậu cũng đã thành thạo trong việc sử dụng năng lực từ trái ác quỷ của mình .

Một hôm Law đang đi chợ thì chợt có người đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cậu nhưng cậu lại không để ý , hắn cầm ốc sên truyền tin lên nói
- " Đã tìm thấy rồi thưa ngài "
Khi Law vừa về đến quán cà phê thì thấy Cora đang thu dọn đồ đạc Law thấy lạ liền hỏi
- " Có chuyện gì sao anh Cora "
Lúc này Cora quay lại nắm chặt vai cậu nói với cậu
- " Chúng ta phải rời khỏi đấy mau "
Law lại nói với Cora
- " Nhưng khách vẫn còn trong quán mà "
Bỗng chợt có cả một đống người xông vào là người của Doflamingo phái tới bao vây cả quán
___________________________________Vài tiếng trước Sengoku ghé vào quán nói với Cora
- " Này Cora ta nghe được tin báo là tên Doffy đang ở quần đảo này "
Cora ngạc nhiên đập tay lên bàn hét lên
- " Cái gì ?!!!!

Sao hắn lại ở đây "
Sengoku nói với Cora
- " Hiện giờ bọn chúng chưa phát hiện ra nơi này hãy tranh thủ mang Law đi trốn đi đừng để thằng bé gặp lại hắn nếu không nó sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ .

Mà Law đâu "
Cora trả lời
- " Thằng nhóc có nói là nó đi chợ "
Sengoku hoảng hốt nói
- " Cái gì ?!!!

Khi thằng bé về phải lập tức mang thằng bé đi ngay lập tức không được chậm trễ .

Vì ta là hải quân nên không thể can thiệp vào chuyện này nên xin hãy hiểu cho ta "
Cora nhân từ nói
- " Không sao ông cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi "
____________________________________Quay trở lại hiện tại Law lúc này chưa hiểu chuyện gì thì cả đống khách đứng dậy chĩa khẩu súng về phía bọn lính là lính của hải quân đang cải trang thành dân thường , là do Sengoku phái tới vì không thể can thiệp nên chỉ có thể giúp được nhiêu đây .

Tranh thủ lúc này Cora đã nắm tay Law kéo cậu chạy thục mạng ra cửa sao nhắm đến bến cảng mà thẳng tiến .

Mặc dù không hiểu lắm nhưng Law vẫn chạy theo Cora , đột nhiên một vài chiếc lông vũ hồng bay khắp nơi Law bắt lấy một chiếc lông vũ nhìn có chút quen mắt một cái bóng đen từ trên trời rơi xuống đáp xuống đất chặn lối đi của 2 người đó là Doflamingo , Law nhìn thấy hắn liền cảm thấy quen nhưng không nhớ ra được bỗng chốc đầu cậu đau như búa bổ , cậu ôm đầu ngồi quỵ xuống đất có một vài hình ảnh hiện lên đầu cậu khiến cậu đau nhức không thôi .

Lúc này Doffy đột ngột cười và nói
- " Lâu rồi không gặp tiểu nô lệ nhỏ của ta , gặp lại chủ nhân mình em không thấy vui sao fufufu nhìn em đẹp lên hơn hẳng 2 năm trước đấy Law "
Lúc này Cora nói với Law
- " Mau chạy đi ta sẽ cầm chân hắn "
Law không hiểu hỏi Cora
- " Người đàn ông đó là ai vậy anh Cora "
Cora nói với Law
- " Em không cần biết hắn là ai đâu mau chạy đi Law "
Law nghe vậy liền giật mình thấy Cora nghiêm túc như vậy Law lo lắng hỏi
- " Vậy còn anh thì sao anh Cora "
Cora chỉ mỉm cười nói với Law
- " Ta sẽ không sao đâu nhóc cứ đi trước ta sẽ đuổi theo sau "
Nghe vậy Law liền gật đầu rẻ qua hướng khác chạy thật nhanh .

Doffy liền cho người đuổi theo Baby 5 từ trên trời cưỡi lên Buffalo đuổi theo Law .

Law liền sử dụng " Room " và " shambles " nên tạm thời cắt đuôi được Baby 5 và Buffalo .

Chạy lên một đoạn lại gặp Gladius hắn đứng chặn ở đầu Law không còn cách nào khác liền sử dụng năng lực chém đôi Gladius ra rồi tiếp tục chạy .

Cứ chạy mãi gặp đến hết tên này đến tên khác cứ gặp một người là đầu cậu lại đau lên cuối cùng cậu gặp Vergo đầu cậu đau dữ dội , cậu đã kiệt sức do sử dụng năng lực quá nhiều cộng thêm cơn đau đầu liên tục ập tới khiến cậu đau không thôi .

Law đã không chịu nỗi nửa mà gục xuống Vergo nhẹ nhàng đi tới bế Law đi .

Bên phía Doffy hắn cũng đã giải quyết xong Cora cũng đã bị bắt , lúc này Vergo bế Law đi tới chỗ Doffy , hắn thấy Law không khỏi vui mừng cười một cách thích thú vội chạy lại bế Law đang ngất trên tay Vergo hắn ôm chặt lấy cậu đưa cậu lên tàu còn Vergo thì vác theo Cora đi đằng sau "
Trên tàu Cora bị tạt một thao nước lạnh khiến anh tỉnh dậy , Doffy ngồi trên ghế đứng đằng sau hắn là Vergo .

Doffy nói
- " Hay lắm Corazon em dám qua mặt ta , phản bội lại gia tộc thậm chí là bắt cóc Law sao em luôn làm ta đau đầu vậy hả Corazon "
Vừa nói hắn cầm khẩu súng bắn vào chân của Cora .

Âm thanh của tiếng súng vang lên khiến Law tỉnh dậy cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn lại nhìn ra cửa sổ thì đã thấy mình đang trên biển cậu luống cuống muốn mở cửa ra ngoài nhưng lại bị khoá cậu liền sử dụng năng lực hoán đổi một tên lính vô trong còn cậu ra ngoài .

Phát hiện mình đang ở trên tàu lênh đênh trên biển không thể trốn thoát bắt đầu làm loạn trên bong tàu .

Một tên lính chạy tới phòng giam nói với Doffy
- " Thưa ngài Law đang làm loạn trên tàu "
Nghe thế Doffy đứng dậy đi lên bong tàu còn không quên nói với Vergo tra khảo Cora . khi hắn lên tới nơi , hắn thấy Law trên tay cầm thanh kiếm đang cố thủ trên đầu tàu ai nấy cũng sợ cậu xảy ra chuyện gì thì sẽ bị Doffy trách phạt nên cả đám không ai dám lại gần .

Đột nhiên cơ thể Law tự chuyển động bước xuống khỏi đầu tàu và bị treo lên , là Doffy hắn đang sử dụng những sợi tơ quấn lấy cậu hắn bước lại gần nâng cầm cậu lên .

Law nói
- " Ngươi là ai sao lại bắt ta còn anh Cora đâu hả"
Doffy ngây người ra hỏi Law
- " Em không nhớ ta sao , ta là chủ nhân của em đó Trafalgar .

D .

Water Law à "
Law lúc này càng đau đầu dữ dội cậu vùng vẫy thoát khỏi sợi tơ của hắn cắm đầu mà chạy loạn khắp tàu lúc đi vào căn phòng đang giam giữ Corazon cậu thấy Cora đầy vết thương máu cứ không ngừng chảy xuống đất , Vergo trong tay cầm cây tre dính đầy máu của Corazon .

Law thấy vậy tức giận liền lao vào đánh với Vergo nhưng cậu vẫn không phải đối thủ của hắn .

Lúc Doffy bước vào thì đã thấy Law đang bất tỉnh nằm trên tay Vergo hắn chạy lại ôm cậu thấy Corazon đang bất tỉnh Doffy hỏi Vergo
- " Đã tra ra được gì từ đứa em trai ngu ngốc của ta chưa "
Vergo lắc đầu nói - " Vẫn chưa ạ "
Nghe thế Doffy không nói gì liền bế Law lên phòng hắn , lấy dây xích bằng hải lâu thạch còng tay chân Law gông cổ cậu lại , đầu còn lại của sợi dây xích thì nối đến chân giường khóa lại sau đó rời đi .

Đi đến phòng đang nhốt Cora lại nhìn anh đang ngất xỉu mình đầy vết thương hắn liền cho người chữa trị cho anh nhưng lại không dùng bất cứ thuốc gây mê hoặc gây tê nào Cora đau đớn hét lên , một lần nữa Law tỉnh dậy do nghe tiếng hét của Cora cậu muốn ra ngoài nhưng trên cổ , tay và chân đều bị xích lại cậu cố gắng đến mấy cũng không thể phá hủy sợi dây xích cậu cố gắng vùng vẫy tiếng leng keng của dây xích đã thu hút sự chú ý của Doflamingo .

Hắn đứng dậy đi lên phòng từ bên ngoài cửa đã nghe tiếng leng keng của dây xích trong phòng, hắn mở cửa bước vào thấy cậu đang cố gắng phá hủy sợi xích hắn liền phì cười nói với Law
- " Đây là còng được làm từ hải lâu thạch đấy không dễ vỡ đâu "
Law với khuôn mặt tức giận đã gào thét với Doffy
- " Ngươi dám đánh anh Cora ta liều với ngươi "
Doffy dùng sợi tơ điều khiển cậu dừng lại , treo cậu lơ lửng trên không , cậu dùng hết sức cố vùng vẫy nhưng vẫn chẳng thoát ra được .

Doffy bước lại gần nâng cằm Law lên rồi nói
- " Hay lắm cả ta mà em cũng quên , dù không biết chuyện gì đã xảy ra với em nhưng với tình trạng này có lẽ ta sẽ phải dạy dỗ em lại từ đầu rồi cộng thêm việc em dám bỏ trốn khỏi tay ta nên em sẽ được phạt fufufu "
Law nghe xong trong đầu lại nhức nhối một đoạn kí ức nhỏ ùa về dù không rõ lắm nhưng cậu bắt đầu sợ hãi không phản kháng như lúc nãy nữa .

Hắn thấy vậy liền thả cậu xuống cậu ngồi bệt xuống đất cậu thở hồng hộc như đang sợ một chuyện gì đó tuy không nhớ những gì đã xảy ra trước đây nhưng nó cứ như bản năng vốn có của của cậu .

Thấy cậu sợ hãi Doffy lại càng thêm thích thú muốn hành hạ cậu , hắn bế cậu lại trên giường bắt đầu xé áo cậu ra mặc cho cậu đang cố phản kháng hắn dùng lưỡi liếm những vùng nhạy cảm trên cơ thể cậu , cậu cứ vùng vẫy thì hắn lại càng mạnh tay thêm để cho cậu hết chống cự .

Vừa nằm trên giường Law vừa sợ hãi hắn nhìn cậu nở nụ cười biến thái nói với cậu
- " Thời gian qua có vẻ đứa em trai ngốc nghếch của ta đã chăm sóc em rất tốt có da thịt mềm mại , nhìn xem cái mông căng mọng ngọt nước thế này khiến ta chịu không nổi nữa rồi tại em mà ta cương rồi đây "
Nói xong hắn đút hẳn gậy thịt vào bên trong cậu , cậu rên rỉ xin hắn tha cho cậu nhưng hắn chẳng thèm để ý lấy một câu , hắn suất trong người cậu rồi rút ra cậu cơ thể mệt mỏi nằm trên giường thở hổn hển cứ tưởng như vậy đã kết thúc nhưng không hắn đi lấy ra một cây roi da , cái cây roi đó hắn đã từng dùng để đánh cậu khiến cậu như muốn chết lên chết xuống không biết bao nhiêu lần . khi nhìn thấy nó cậu run rẩy tay ôm lấy đầu , đầu cậu lúc này đau dữ dội hiện lên một chút kí ức trước đây
 
Không Lối Thoát
Chap 12


Trong kí ức đó là cảnh hắn đánh cậu dã man đến mức trên lưng đầy vết thương , máu đầm đìa chảy xuống tiếp theo đó là sự xin tha của cậu nhưng Doffy chẳng thương xót hay quan tâm những điều cậu nói cứ vung roi đánh cậu .

Cậu nhớ lại cảnh đó vô thức nói
- " Chủ....nhân....x...i..n... ngài....h...ã...y....t....h...a........cho...t...ô....i...làm...ơn "
Nghe vậy hắn liền nhếch mép cười nói với cậu
- " Em nhớ lại rồi sao ?

"
Lúc này cậu giật mình phản bác
- " Ngươi là ai ta không biết ngươi , ngươi đừng có mà nhận người bừa bãi"
Nghe cậu nói xong hắn tức giận đánh mạnh hơn cậu đau đớn la lên , tiếng la của cậu vang khắp tàu .

Cora mình đầy vết thương trong khu giam giữ đứng ngồi không yên cố dùng hết sức bình sinh để mà thoát ra ngoài nhưng mỗi lần như vậy anh lại bị Vergo đánh đến mức ngất đi .

Trên phòng của hắn Law lúc này đã ngất đi trên lưng lẫn trên chân đều đầy vết thương tích của trận đòn đánh vừa rồi .

Doffy thản nhiên ngồi bên giường vút nhẹ tóc Law nói với cậu mặc cho cậu đang ngất
- " Ta sẽ không để em thoát khỏi chiếc lồng của ta thêm một lần nào nữa , em mãi mãi sẽ ở bên ta chẳng có lối thoát nào dành cho em cả Law à fufufu "
Khoảng một tuần lênh đênh trên biển cuối cùng thuyền cũng đã cập bến Dressrosa hắn bế Law trên tay đi đến cung điện theo sau hắn là Vergo đang vác Corazon trên vai , trên người anh đầy thương tích vì bây giờ đã là 12 giờ đêm nên đường cũng vắn vẻ không có ai .

Đi được một đoạn Law tỉnh dậy vùng vẫy ra khỏi tay hắn đáp đất một cách nhẹ nhàng chạy đi , cậu bây giờ không thể sử dụng năng lực được vì đang đeo còng hải lâu thạch bây giờ chẳng biết làm gì ngoài việc cắm đầu mà chạy , nhưng chẳng được bao xa thì đã bị Doffy bắt được .

Cậu bây giờ căn bản là không thể trốn khỏi hắn hắn bế thốc cậu lên tay ôm chặt lấy cậu nắm tóc giật ngược ra sau rồi thì thầm với cậu
- " Em vậy là không ngoan nha tiểu nô lệ lát nữa về đến cung điện là ta sẽ phạt em fufufu "
Câu nói của hắn khiến cậu sợ hãi tột cùng ngồi gọn trong tay hắn không chút phản kháng .

Về đến cung điện tất cả mọi người đã có mặt xếp thành hàng hân hoan đón tiếp hắn , Uragi chạy ra định ôm lấy Doffy thì cậu sững người , trên tay Doffy đang bế Law cậu không tin được sẽ có ngày Law trở về đây Doffy thấy cậu liền nói
- " Uragi sao ta hôm nay rất vui vì đã tìm được báo vật bị thất lạc hôm nay ta sẽ không ngủ cùng ngươi nên nếu có chuyện gì cứ sai người hầu làm , ta cần phải chăm sóc cho chú chim bé nhỏ của ta trước đã "
Nói xong hắn bế Law lên phòng mà không để ý Uragi đang nhìn từ đằng sau với ánh mắt câm hận và đố kỵ những điều này đã bị Baby 5 vô tình thấy hết .

Trên phòng của Doffy , hắn hất Law lên trên giường để cậu nằm đấy rồi đi tới cái tủ lấy ra một sợi xích , không nói không rằng hắn đã nối sợi dây xích lên trên cổ Law đầu còn lại thì nối đến chân giường dùng ổ khóa khóa lại .

Cậu dùng hết sức cố kéo sợi dây xích ra khỏi cổ mình thật mạnh ra nhưng cũng chẳng ăn thua gì .

Hắn ra ngoài để cậu ngồi lại một mình trong phòng lúc này Uragi lén lút đi vào thấy Law nằm trên giường liền đi lại nắm chặt vai Law nói
- " Sao cậu lại để bị bắt mang trở về đây hả ?!!!

"
Law lúc này giật mình bóp lấy cổ Uragi , cậu đau đớn hét lên
- " Ngươi cũng cùng một giuộc với tên Doflamingo kia đúng không hả ?!!!

"
Cậu hỏi Uragi với khí thế hăm dọa Uragi bị siết chặt cổ cố gắng nói với Law
-"Ư....L..a...w....là...t...ô..i....đây....c...ậ....u..... k..h...ô...n..g...nhớ....t...ô..i...sao "
Lúc này trong mắt Law chỉ có thù hận với Doflamingo hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Uragi nói , mặt của Uragi trắng bệch như muốn tắt thở đến nơi thì Doffy đi vào thấy Law đang bóp cổ Uragi liền chạy tới tách Uragi và Law ra .

Bây giờ Law không giống như trước cậu không còn nhút nhát như ngày xưa nữa , Law thấy Doffy liền gào lên nói với hắn
- " Anh Cora đang ở đâu ngươi đã đánh anh ấy khốn kiếp tại sao lại làm vậy với anh ấy hả tên Doflamingo chết tiệt "
Uragi thấy Law thay đổi liền kinh ngạc không nói nên lời .

Doffy tháo dây xích ra khỏi chân giường bế Law lên mang cậu sang căn phòng ngày xưa cậu ở , lúc mới bước vào ký ức lại ùa về tất cả rõ mồn một cậu lỡ miệng gọi " Chủ nhân " .

Doffy nghe thế liền hỏi Law
- " Em nhớ được gì rồi sao tiểu nô lệ "
Law nhận ra lắc đầu phủ nhận dù chỉ nhớ chút ít nhưng vẫn không muốn nhận hắn ta làm chủ nhân của mình vì trong lòng cậu bây giờ chỉ có Corazon mà thôi .

Thấy Law không nói gì hắn bắt đầu lấy tính mạng của Corazon ra đe dọa , cậu lúc này bắt đầu hốt hoảng nước mắt chảy dài trên má tay túm lấy áo hắn cầu xin
- " Xin ngươi đừng làm hại anh Cora ngươi muốn ta làm gì cũng được nhưng phải thả anh Cora đi , xin ngươi đó "
Nước mắt rơi thắm xuống sàn nhà Doffy nghe Law nói vậy liền cười với khuôn mặt biến thái nhìn cậu .

Hắn ghé sát vào tai Law nói với cậu
- " Chỉ cần em muốn ta sẽ thả nó đi nhưng với điều kiện em phải ở bên ta mãi mãi "
Cậu không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý với hắn .

Cora được thả ra ngoài , anh không hiểu tại sao mình lại được thả thì Doffy trên tay bế Law đi tới nhìn Cora rồi nói
- " Em được thả ra là do có người đã đổi tự do của mình cho em fufufu "
Cora nhìn hắn rồi lại nhìn cậu , cậu đang run rẩy ôm hắn với hai hàng nước mắt nhìn anh được thả ra Doffy đưa Cora ra trước cổng tháo còng tay cho anh rồi rời đi Law quay đầu nhìn anh với hai hàng nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng .

Uragi ở trên lầu nhìn qua cửa sổ cậu cảm thấy Law sẽ chiếm mất vị trí mà cậu khó khăn dành được nó nên lại bắt đầu lên kế hoạch trừ khử Law triệt để .

Doffy bế Law ra sau vườn cậu nhìn thấy lồng chim , cơn đau đầu lại ập đến lần này là ký ức về lồng chim sự cô đơn lạnh lẽo từng chút từng chút một hiện lên lúc rõ rồi lại mờ cứ thế lẫn lộn trong đầu cậu .

Doffy thấy Law đang ôm đầu lại hỏi Law
- " Em sao vậy Law lại nhớ được gì à ?"

Law lắc đầu nói
- " Không có gì ngươi đừng bận tâm "
Cậu trả lời trống không khiến hắn khó chịu , hắn túm tóc cậu giật ngược ra sau nói
- " Em phải gọi ta là chủ nhân có biết chưa hả tiểu nô lệ , em là người của ta ta là chủ của em nên hãy xem lại cách xưng hô của em đi fufufu"
Nói xong hắn đưa cậu vào lồng chim khóa dây xích cậu nối đến chân bàn , cậu đứng đấy nhìn bóng lưng hắn rời đi .

Lồng chim qua bao năm vẫn như vậy không chút thay đổi nào cả vẫn cô đơn lạnh lẽo như trước , cậu đi đến bên kệ sách buồn bã lấy từng cuốn sách ra , khi cậu lật một cuốn sổ ra bên trong có kẹp một tờ giấy do Corazon để lại năm đó .

Cậu nhìn từng dòng chữ đó cầm lấy tờ giấy ngồi khụy xuống mà khóc trong sự đau đớn .

Bên phía Cora anh lúc này đang buồn bã ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trôi lênh đênh bỗng thuyền bỗng một chiếc tàu chiến đi qua , đó là của Sengoku .

Anh được đem lên thuyền thấy anh Sengoku không khỏi đau lòng khi nhìn thấy trên cơ thể anh đầy vết thương tích nghiêm trọng lớn nhỏ đều có .

Sau khi được băn bó xong anh thay đồ ngồi trong phòng châm điếu thuốc , Sengoku đi đến hỏi cậu
- " Law đâu ?

"
Cora nắm chặt tay lại siết thật chặt , giọng nghẹn ngào nói
- " Law đã đổi lấy sự tự do của bản thân mà cứu tôi ra .

Vậy mà..hức....tôi lại đứng nhìn thằng bé ngồi trong lòng bàn tay ma trảo của hắn mà không làm được gì .

Tôi thật vô dụng "
Anh ngồi tự trách bản thân mình , Sengoku chỉ biết ngồi an ủi cậu Doffy là một trong thất vũ hải nên ông không thể can thiệp được chuyện này
Law ở trong lồng chim từng hồi ức ùa về trong đầu cậu đang dần lấy lại kí ức bị xóa của mình , từ xa Uragi đang đi đến nhưng lại không được phép vào trong chỉ có thể nhìn cậu từ xa mà thôi .

Khoảng chiều về khi hoàng hôn bắt đầu buôn xuống cậu đã được hắn mang đi đến nhà ăn Uragi đi phía sau khi vừa tới nhà ăn Uragi chạy ngay nhanh chân ngồi vào ghế của Law , Doffy thấy vậy ngứa mắt liền nói
- " Này Uragi em biết chỗ này là của Law mà "
Uragi giả vờ đáng yêu nói với hắn - " Thật ra em chỉ muốn được ngồi gần ngài thôi không được sao ?

"
Doffy thật sự tức giận quát thẳng vài mặt Uragi
- " Chỉ là một tên nô lệ mà cũng đòi ngồi kế bên ta khi ta chưa cho phép của ta sao "
Uragi nghe vậy rùng mình nhưng vẫn cứng đầu kiên quyết ngồi cạnh hắn , hắn không nhẫn nhịn nữa mà chuẩn bị ra tay giết Uragi thì bị Law cản lại
- " Tôi ngồi bên kia cũng được cứ để cậu ta ngồi đó đi "
Thật sự thì Law cũng không muốn ngồi kế hắn nên cứ để mặc Uragi ngồi trên ghế của mình .

Doffy nghe thế liền không giận nữa mà đặt tay lên đầu cậu xoa xoa vài cái , Doffy nhếch mép cười đi thẳng đến ghế của mình đặt Law ngồi trên đùi của mình nói với cậu
- " Vậy em hãy ngồi với ta"
Law dùng tay đẩy Doffy ra nói với hắn
- " Tôi không cần , tự tôi ngồi một mình được "
Nói rồi cậu nhảy xuống đi đến dãy ghế cuối gần cái ghế của Corazon ngồi ngày xưa .

Hắn thấy thế tức giận trực tiếp nói với cậu
- " Nếu em không ngoan ta sẽ phạt và lấy đi thứ quan trọng của em nhất đó"
Nghe xong Law toát mồ hôi lạnh , cậu chợt nghĩ đến anh Cora bây giờ cậu phải nhẫn nhịn hắn vì anh nên chỉ đành ngoan ngoãn bước đến bên hắn .

Doffy để cậu ngồi trong lòng hắn , hắn thích thú cười rồi đưa tay bóp mông cậu , cậu giật nảy lên không làm gì mà cứ để hắn làm trò đồi bại với mình .

Uragi càng nhìn càng thấy chướng mắt , thua keo này ta bày keo khác nhẫn nhịn chờ cơ hội ra tay với Law vì nếu không trước sau gì cậu cũng sẽ bị vức bỏ như một món đồ chơi lỗi thời .

Khi mọi người dùng bữa xong thì đứng dậy Doffy đặt Law xuống và dặn dò Uragi
- " Vì ta có một cuộc họp quan trong nên ta sẽ để em hộ tống Law "
Nói xong hắn và các thành viên rời đi lên thẳng tầng 6 .

Chỉ còn Law và Uragi , Uragi đưa cậu đi thẳng lên tầng 2 khi vào phòng Uragi lấy chìa khóa đã lấy cắp từ Doffy mở còng tay , chân và cổ cho Law .

Law ngạc nhiên hỏi Uragi
- " Sao cậu lại giúp tôi , tôi còn không thân với cậu thậm chí xém chút nữa đã giết chết cậu nhưng sao cậu lại "
Uragi chỉ nhỏ tiếng nói với Law
- " Coi như tôi giúp cậu vì sao thì cậu không cần biết nếu cậu muốn cảm ơn tôi thì hãy uống hết cốc nước này là được "
 
Không Lối Thoát
Chap 13


Trong cốc nước đã bị bỏ độc không màu , không mùi , không vị chỉ cần uống phải thì trong vòng 24 giờ không có thuốc giải cậu sẽ chết Law không chút nghi ngờ uống hết cốc nước rồi nhảy ra khỏi cửa sổ dùng năng lực của mình hạ gục hết đám binh lính dễ dàng chạy thoát .

Lúc này Doffy đang họp ở tầng trên thì nghe tin liền đứng dậy hối hả đi xuống tầng 2 , khi bước vào phòng thấy Uragi đang nằm la liệt trên sàn xung quanh toàn máu hắn chạy lại đỡ cậu lên hỏi giọng của hắn đang rất giận dữ
- " Nè Uragi chuyện gì đã xảy ra Law đâu rồi hả "
Uragi chỉ tay ra cửa sổ nói
- " Law đã ăn cắp chìa khóa tự mở còng , tấn công tôi rồi nhảy qua đường cửa sổ chạy rồi "
Hắn tức giận nổi hết gân máu lên kêu người trị thương cho Uragi rồi nhảy qua cửa sổ bay lên tìm kiếm Law .

Tất nhiên đó đều là kế hoạch do Uragi bày ra , cậu tự đâm chính mình để đổ lỗi cho Law .

Về phần Law lúc này cậu đã quá mệt mỏi do phải sử dụng năng lực quá nhiều .

Cậu gục ngã bên trong một con hẻm nhỏ bắt đầu ho ra máu

có một cái bóng đen từ từ đi tới chẳng nói gì bế thốc cậu mang đi lên trên một con tàu , cậu lúc này vẫn còn chút ý thức cố ngước nhìn người đang bế cậu đi là ai , vì đã trúng độc cộng thêm việc sử dụng năng lực quá nhiều nên chỉ nhìn thấy tóc người đó màu đỏ , hắn còn nói
- " Cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi "
Sau đó Law ngất lịm đi ngay trên vòng tay người đó .

Phía bên cung điện đang rất náo nhiệt ai cũng hốt hoảng chạy qua chạy lại tìm kiếm Law, Doffy đang rất tức giận vì không tìm thấy cậu , còn cậu lúc này đã không còn ở Dressrosa nữa mà đã ở trên thuyền của một ai đó .

Đã 2 ngày trôi qua cuối cùng cậu cũng tỉnh lại cậu ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy mình đã ở trên giường bên cạnh đầy thiết bị y tế , lúc đang bàng hoàng không biết mình ở đâu thì có người đột ngột đẩy cửa đi vào trong , đó là một chàng trai mái tóc màu đỏ rực cùng với một cậu trai khác mang mặt nạ tóc vàng .

Họ mang đồ ăn lên để trước mặt cậu , thanh niên tóc đỏ nói
- " Anh tỉnh rồi à mau ăn chút đi cho có sức , anh đã ngủ được 2 ngày rồi đấy "
Law mặt ngơ ngác hỏi hai người
- " Các người là ai vậy sao lại cứu tôi ?

"
Câu hỏi của Law khiến hai người bất ngờ lần lược xông lên nói .

- " Anh không nhớ tôi sao tôi là Eustass Kid đây "
- " Còn tôi là Killer anh không nhớ bọn tôi sao "
Law ôm đầu đầy đau nhức nói
- " Tôi không biết , tôi không nhớ gì cả"
Câu trả lời của Law như một con dao sắt nhọn đâm xuyên qua người của Kid và Killer , cậu bây giờ chẳng nhớ gì cả khiến Kid và Killer đau lòng không thôi .

Kid ngồi xuống kể cho cậu nghe về chuyện của họ trước đây và cách Kid và Killer gặp cậu cùng với việc Law đã giúp họ lúc đói khát .

Law nghe xong cơn nhức đầu lại bắt đầu tiếp tục không thôi từng ký ức ùa về tuy có chút mờ mẫn nhưng chí ít cũng đã nhớ lại .

Cậu nở nụ cười với Kid và Killer nói với hai người
- " Có vẻ hai người đã trưởng thành hơn xưa rồi vậy thì tốt quá "
Kid và Killer nghe vậy há hốc mồm ngạc nhiên nói
- " Anh nhớ được gì rồi sao ?

"
Law gật đầu trả lời
- " Tuy không rõ lắm nhưng tôi có nhớ là đã gặp hai người rồi "
Cả hai xúc động ôm lấy Law khiến cho đồ ăn rơi xuống sàn , khi cả hai bình tĩnh lại thì Killer xuống bếp lấy đồ ăn cho Law còn Kid thì ở trên phòng dọn dẹp , Law thấy thế muốn cúi xuống phụ dọn dẹp nhưng lại bị Kid ngăn lại nói với anh
- " Được rồi tôi làm được anh cứ nằm đó đi "
Killer đi lên phòng trên tay cầm một khay đồ ăn còn nóng hổi đưa cho Law .

Anh nhìn đĩa cá mà nhớ đến Cora khi anh nướng cho cậu ăn , cậu gắp từng miếng cá đưa vào miệng với hai hàng nước mắt cứ rơi .

Kid thấy Law đanh khóc thì luống cuống hỏi
- " Bộ cá không ngon sao nếu vậy tôi sẽ đổi cho anh con khác "
Law lắc đầu nhìn Kid cười và nói
- " Không đâu nó ngon lắm cảm ơn hai người "
Kid và Killer đỏ mặt xoay qua chỗ khác , lúc này Law mới hỏi
- " Chúng ta đang ở đâu vậy ?

"
Kid trả lời - " Chúng ta đang ở trên biển "
Law ngạc nhiên , cuối cùng cũng đã rời xa hắn cậu có ý định quay lại nếu không hắn sẽ giết Corazon thì bị Kid ngăn lại gặng hỏi
- " Khó khăn lắm anh mới thoát được sao bây giờ lại muốn quay về đó chứ hả ?

"
Thế là Law kể lại cho Kid và Killer nghe Cora quan trọng với anh như thế nào cậu đã run rẩy sợ hãi .

Trông thấy Law như thế Kid ôm lấy cậu vỗ về và trấn an cậu nói
- " Không sao đâu dù gì anh ta cũng là hải quân nên chắc sẽ không sao đâu huống hồ gì Sengoku cũng là cha nuôi của anh ta "
Law lúc này mới bình tĩnh lại và nghĩ là mọi chuyện sẽ không sao .

Bên phía Doffy hắn đang rất bực bội vì tìm khắp cả vương quốc nhưng vẫn chưa tìm thấy Law , Uragi lợi dụng cơ hội đó tiếp cận Doffy tuy tay đang ôm Uragi nhưng lại nghĩ đến Law bất ngờ Baby 5 bước vào Doffy nhìn cô và hỏi
- " Có chuyện gì sao Baby 5 "
Baby 5 trả lời
- " Thiếu gia tôi có chuyện cần nói "
Doffy lại hỏi
- " Chuyện gì ?"

- " Thiếu gia đây là chuyện liên quan đến Uragi và Law "
Uragi giật mình , Baby 5 tiếp tục nói
- " Tôi đã cho người theo dõi Uragi và có một sự thật ngài nên biết "
Baby 5 ra hiệu một tên lính đi vào , tên lính cung kính báo cáo với Doffy
- " Thưa ngài tôi đã theo dõi cậu Uragi theo yêu cầu cô Baby 5 giao và tôi đã phát hiện cậu Uragi đã mở còng cho Law và giúp cậu ta trốn thoát đồng thời đưa cho cậu ta ly nước do chính cậu Uragi bỏ độc chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta bỏ một gói thuốc màu trắng vào ly tôi đã đem mẫu thuốc đi điều tra và phát hiện nó là loại thuốc độc cực mạnh khó để mà nhận ra , sau khi xong xuôi mọi chuyện cậu ta tự lấy dao đâm chính mình ngụy tạo hiện trường giả "
Hắn nghe xong rất tức giận nhìn Uragi và sai tên lính kéo Uragi lên thẳng tầng 4 .

Uragi khóc lóc quỳ xuống dưới đất khấn đầu xin tha nhưng Doffy chẳng mảy may đến một câu , hắn bây giờ đang rất sụp đổ Không ngờ lại kẻ muốn hại Law lại ở gần hắn thế này mà lại không nhận ra .

Baby 5 an ủi hắn
- " Ngài đừng lo , Law đã ăn trái Ope Ope nên sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu "
Cô hứa với Doffy là sẽ tìm ra Law và mang cậu về cho hắn
Một tháng trôi qua thật mau , Law ở trên tàu của Kid cùng Kid chu du khắp nơi khi vừa cập bến Water Seven cậu liền nhảy khỏi thuyền và bước đi .

Kid hốt hoảng gọi Law lại và hỏi
- " Nè Law anh muốn đi đâu vậy "
Law quay đầu lại trả lời Kid
- " Tôi có một nơi muốn tới lát nữa tôi sẽ quay lại"
Nói xong cậu rời đi bước chân không hề dừng lại , cậu đi đến nơi ngày xưa cậu và anh Cora đã từng sống lặng lẽ ngồi đấy nhớ đến cuộc sống yên bình bên Cora trước đây .

Cậu chợt rơi nước mắt , một bàn tay chìa ra đưa cho cậu chiếc khăn tay Law ngước lên nhìn , là Killer đang đưa chiếc khăn tay cho anh .

Law vội lau nước mắt và nói
- " Sao cậu lại ở đây tôi tưởng cậu đã đi theo Kid mua đồ dùng thiết yếu cho chuyến hành trình kế tiếp rồi chứ "
Killer dịu dàng nói
- " Tôi lo cho anh nên mới đi theo thấy anh khóc tôi tưởng anh xảy ra chuyện gì nên mới đi lại "
Law ngẩn ngơ ngồi đấy nhìn Killer trả lại chiếc khăn tay .

Killer cầm lấy khăn tay nói với cậu
- " Chiếc khăn tay này anh đã cho em ngay lần gặp đầu tiên , anh không nhớ cũng không sao cả "
Law tuy không nhớ từ khi nào nhưng vẫn nở nụ cười nhìn Killer và nói
- " Vậy sao "
Killer trông thấy Law như thế liền đỏ mặt xoay sang chỗ khác .

Law đột ngột đứng dậy nói với Killer
- " Cũng sắp tới giờ hẹn rồi đi thôi "
- " ừ " Killer trả lời
Law đứng dậy đi mà không hề để ý mình đã làm rơi mất một chiếc bông tai .

Bên bờ vịnh Kid và mọi người đã chờ sẵn khi tất cả mọi người tập hợp đông đủ tàu bắt đầu nhổ neo ra khơi .

Tàu vừa ra khơi thì có một cái bóng đen đứng trên bờ đang nhìn về phía con tàu với nụ cười quái dị như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó .

Chiều về mặt trời đã buôn xuống nhường chỗ cho mặt trăng tất cả mọi người trên tàu ai cũng đã ngủ , Law lén lúc ra khỏi phòng đi lên mạn tàu trên tay cầm một ly rượu , ánh mắt hướng về ánh trăng mà tận hưởng , đột nhiên từ phía sau lưng cậu xuất hiện một cái bóng đen Law lúc này vẫn chưa nhận ra cậu vẫn đứng đấy ngắm trăng nhâm nhi ly rựu .

Một giọng nói thân thuộc cất lên
- " Tìm thấy em rồi nha "
Cậu chưa kịp quay đầu thì đã bị đánh ngất những hình ảnh cuối cùng cậu thấy là những chiếc lông hồng hạc bay lơ lửng rơi xuống biển sau đó chỉ là màn đêm u tối .

Hắn vác cậu trên vai mang đi một cách nhẹ nhàng không gây ra bất cứ tiếng động nào .

Sáng hôm sau khi mọi người thức dậy Kid và Killer đã không thấy Law đâu liền hốt hoảng đi tìm nhưng vẫn không thấy .

Còn về phía Law khi cậu vừa thức dậy đã thấy căn phòng quen thuộc cùng với bộ dây xích làm bằng hải lâu thạch và hơn hết bóng hình đang nằm kế bên cậu lại chính là người cậu không muốn gặp lại nhất đó là Doflamingo .

Cậu hoang mang từ từ lùi ra sau , tiếng leng keng của sợi dây xích đã vô tình đánh thức hắn Law giật mình chạy thục mạng về phía cánh cửa nhưng vẫn bị Doffy tóm lại , hắn dùng sợi tơ kéo cậu về phía hắn cậu lúc này đang rất sợ hãi không thể nói ra bất cứ câu nào cả .

Cậu cố vùng vẫy bao nhiêu vẫn không thoát khỏi bàn tay ma trảo của hắn đang sờ soạn khắp các vùng kính và nhạy cảm của cậu .

Bên ngoài Baby 5 gõ cửa đi vào Law bất ngờ và hoảng hốt khi cô mở cửa đi vào trông khi cậu thì quần áo xộc xệch , trên người đầy vết hôn đỏ và vết răng .

Law ngại ngùng vội trốn trong lòng Doffy lấy chăn che kín mít , cảnh tượng này khiến cho Doffy cảm thấy thích thú và phì cười .

- " Fufufu em ngại sao Law "
Law đỏ mặt không nói câu nào cả , Baby 5 thấy vậy liền để khay đồ ăn xuống nhanh chóng rời đi ngay .

Sau khi Baby 5 rời đi Doffy ẵm Law lên , hắn ngồi xuống ghế để Law ngồi trên đùi Doffy ung dung đọc báo và thưởng thức cà phê buổi sáng
 
Không Lối Thoát
Chap 14


Law vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì .

Cậu đang tự nhớ lại
- " Rõ ràng tối hôm qua mình còn ở trên thuyền của Kid sao bây giờ mình lại ở đây "
Doffy nhìn vào Law khuôn mặt cậu lúc này như nói lên chuyện gì đã xảy ra , Doffy thấy thế liền cười bỏ tách cà phê xuống bóp mông Law khiến cậu giật mình .

Hắn dùng khuôn mặt biến thái nhìn cậu đặt cậu xuống ghế rồi lại đi đến tủ lấy ra một chiếc bông tai , mang lại ghế đưa cho Law rồi nói
- " Đây là thứ em đã làm rớt ở Water Seven "
Law nhìn chiếc bông tai kinh ngạc cậu sờ lại tai mình và nhận ra
- " Đúng là đã mất một cái nhưng sao hắn lại có được nó , không lẽ lúc đó hắn cũng ở đó sao "
Law ngước nhìn Doffy rồi hỏi hắn
- " Thứ này sao ngươi lại có nó không lẽ lúc đấy ngươi cũng ở Water Seven sao ?

"
Doffy cười và nói với cậu
- " Fufufu lúc đó ta có một cuộc giao dịch quan trọng lúc đi qua đống đổ nát kia thì vô tình lượm được nó ở bên một quán cà phê đã bị ta phá tan tành 1 tháng trước khi ta ngước lên nhìn thì đã thấy em đang đi với một tên tóc vàng đeo mặt nạ đi ra bến cảng , ta đã đi theo sau em đó fufufu "
Law ngạc nhiên hỏi tiếp
- " Tại sao lúc đó ngươi không bắt ta "
Doffy cười và trả lời Law
- " Ta muốn để em tự do thêm chút nữa nên đã cho phân thân của ta theo dõi em , đến lúc tối ta đã nhân lúc đám người kia đi ngủ thì ta đã bay đến đó định đập nát con tàu và mang em đi thì em đã đột ngột tự mở cửa bước ra ngoài nên ta đỡ phải tốn công tốn sức ra tay fufufu có lẽ giờ này bọn chúng đang loạn lên vì em đã biến mất đó fufufu "
Law không thể tin được là mình đã bị phát hiện từ lúc đó thậm chí là tự giao mình cho hắn cậu vừa nghĩ đến đó liền vùng vẫy cố thoát ra khỏi hắn nhưng Doffy ôm quá chặt nên không thể thoát ra được , cậu với khuôn mặt thất thần nhìn hắn .

Doffy cười ghé tai cậu cắn một phát thật mạnh làm cho tai chảy máu để lại dấu răng thấy rõ , hắn nói với cậu
- " Dù em có đi xa đến đâu cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi ta , Law tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi fufufu "
Nói rồi hắn bế thốc cậu lên đưa cậu vào thang máy đi thẳng lên tầng 4 .

Hắn dừng lại trước một phòng giam , bên trong là Uragi bê bết máu đang bị trói nằm dưới đất , Law thấy thế vô cùng hoảng hốt và lo lắng , cậu liên tục đánh tay vào người hắn .

Hắn túm chặt tay cậu lại nói với cậu
- " Tại sao em lại hung hăng như vậy .

Có phải là vì nó không ?

"
Law không nói gì mà nhìn hắn với khuôn mặt hoảng sợ .

Uragi từ từ tỉnh dậy , thấy Doffy đang đứng trước mặt liền hoảng sợ cầu xin
- " Chủ nhân xin ngài , làm ơn cho tôi một cơ hội tôi sẽ không tái phạm lần nào nữa đâu nên xin ngài"
Law thấy Uragi đang hấp hối cầu xin hắn , cậu liền nói với Doffy
- " Chủ nhân có thể thả cậu ta ra được không chuyện chạy trốn là do tôi tự làm không liên quan gì đến cậu ấy cả "
Doffy nghe vậy liền cười cợt mà nói
- " Em rất tốt bụng nhưng cũng chính sự tốt bụng này khiến em thật ngây thơ đó Law "
Law mặt không hiểu nhìn hắn .

Hắn lại nói tiếp
- " Nó đã cố giết em không những một mà tới hai lần vậy mà em vẫn muốn thả nó đi sao Law "
Law hoang mạc nhìn Uragi .

Uragi ngước lên nhìn thì thấy Law liền hét lên trong sự ngạc nhiên "
- " Tại sao ngươi chưa chết hả Law "
Law không tin những lời Doffy nói nhưng khi nghe Uragi nói thế cậu cảm giác sụp đổ trong phút chốc .

Cậu dựa vào lòng Doffy nắm lấy áo hắn mà khóc , Doffy thấy vậy thì miệng cười toe toét ôm lấy Law rời đi mặc kệ Uragi đang thống khổ cầu xin .

Hắn đưa cậu về phòng đặt cậu lên giường để Baby 5 và Gladius ở lại canh gác rồi rời đi .

Khoảng tối đột nhiên có một tên thuộc hạ gõ cửa nói
- " Thưa cô Baby 5 có việc gấp cần nhờ cô giúp "
- " Nhưng..."

Baby 5 lưỡng lự nói
Gladius thấy vậy liền nói với cô
- " Đi đi tôi sẽ trông chừng Law "
Baby 5 gật đầu cảm ơn Gladius rồi rời đi .

Gladius ngồi trên ghế trông chừng Law đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng
- " Ngài Gladius , ngài Doflamingo cho gọi ngài "
Gladius bán tính bán nghi đi ra ngoài nhìn người trước mặt sợ sẽ bị lừa nhưng cũng có thể là thật nên đã ra ngoài anh nghĩ " Đi một lát chắc không sao " nên đã vội vã rời đi còn không quên bảo người hầu đó ở lại trông chừng Law .

Sau khi Gladius rời đi người hầu ấy bổng nở một nụ cười quỷ dị cầm bình dầu đổ quanh phòng Law , đặt một đống thuốc nổ ở đó rồi dùng bật lửa châm lửa thả xuống sàn lửa bắt đầu cháy lên , chưa xong người hầu đó còn đi ra ngoài đổ dầu lên cửa châm lửa để tránh ai đi vào .

Nhận được tin phòng của Law bị cháy tất cả hối hả chạy lại thì thấy một người hầu đang đứng trước căn phòng bị cháy , cười một cách điên dại .

Đó là Uragi đang mặc một bộ đồ người hầu trên tay cầm bật lửa và và một thùng dầu .

Tất cả đều ngơ ngác kinh ngạc nhìn Uragi không biết tại sao nó lại thoát được
________________________Quay trở lại vài phút trước , sau khi Doffy bế Law rời đi đã vô tình làm rơi chìa khóa và Uragi đã tranh thủ nhặt lấy nó mở cửa lồng trốn thoát .

Sau khi nhận được tin đám lính đi tìm Baby 5 nói chuyện này với cô , lúc Baby 5 rời đi không đóng chặt cửa để hở ra một khe nhỏ , Uragi đi đến phòng Law tay ôm bình dầu và thuốc nổ tay cầm hộp quẹt đi đến, thấy cửa phòng đóng không kĩ nên đã lén nhìn vào thì thấy Law đang nằm bất tỉnh trên giường .

Định đi vào thì thấy Gladius đang ngồi trên ghế , nếu bị phát hiện là coi như tiêu .

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có một người hầu đi tới , trên tay cầm khay thức ăn.

Uragi thấy thế liền nở nụ cười ác ý trước khi người hầu kịp phản ứng thì đã đánh ngất cô ta , lôi cô ta vào trong góc lột đồ cô ra giả dạng người hầu và dấu thùng dầu với thuốc nổ đi , nhét chiếc bật lửa vào túi coi như xong .

Sau khi bị lừa Gladius vẫn đi tới phòng họp của Doffy , Doffy đang bàn bạc với Trebol thấy Gladius đi vào thù cất giọng hỏi
- " Có chuyện gì sao Gladius ?

Law bị gì à "
Gladius nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại
- " Ủa không phải ngài cho người gọi tôi sao !!?

"
Doffy ngạc nhiên nhìn Gladius nói - " Ta có cho gọi ngươi đâu "
Lúc này một tên lính đi đến báo là phòng của Law đang bị cháy dữ dội .

Hắn nghe xong nổi hoảng hốt chạy đến phòng của Law và thấy cảnh tượng đó
________________________________Quay trở lại thực tại Uragi tự đổ một vòng dầu xung quanh mình châm lửa để không ai lại gần mình .

Doffy tức giận hỏi Uragi sao lại làm thế .

Uragi cười thật lớn và nói với Doffy
- " Ha ha ha nếu ta không có được thì nó đừng hòng có được .

Tất cả cũng tại ngươi , ngươi quá cưng chiều nó khiến ta phải đố kỵ với nó , tất cả kế hoạch của ta gần như sắp hoàn thành thì nó đều được hết người này đến người khác cứu .

Kể cả ngươi nữa Baby 5 ta khó khăn mới có được vị trí trong lòng Doflamingo vậy mà chỉ vì hành động vô ích của ngươi đã khiến ta mất hết tất cả .

Ta sẽ xem ngươi làm sao để cứu nó , để nó chết cùng ta ha ha ha "
Nói xong Uragi tự đổ dầu lên người mình châm lửa tự hỏa thiêu chính mình tuy bị cháy nhưng vẫn cười lớn một cách hoang dại .

Bên ngoài ai nấy cũng đang nghĩ cách dập lửa thì bên trong Law đã tỉnh dậy và bị ngọn lúc áp sát tường kế bên cửa sổ cậu đập cửa lao ra ngoài , lửa bén lên đống thuốc nổ rồi nổ một cái " bùm " .

Law bị lực gió do thuốc nổ gây ra bay ra xa khỏi hoàng cung rơi xuống bụi cây bên đường , đầu đập mạnh xuống đất bất tỉnh nhân sự .

Tiếng nổ lớn ấy đã vô tình đánh thức người dân .

Sau khi cả đám dùng bình xịt chữa cháy xua đi đám lửa thì nhìn vào bên trong , căn phòng trở nên hoang tàn tất cả đều bị cháy thành tro cả .

Gladius và Baby 5 ngã quỵ xuống đất nhìn đống đổ nát trước mặt rồi nhìn về phía Doffy .

Hắn đi vào với tâm trạng tức giận vô cùng , hắn nhìn xung quanh một hồi rồi lại quay qua nhìn Gladius và Baby 5 đang ân hận nói
- " Thiếu gia tôi xin lỗi tất cả là tại tôi , ngài đã nhờ cậy tôi mà tôi lại để mọi chuyện thành thế này tôi xin lỗi ngài thiếu gia " Baby 5
- " Tôi cũng xin lỗi ngài vì đã để bản thân bị lừa như thế .

Tôi sẽ tự sát để tạ tội với ngài "
Doffy bình thản xoay qua nói với hai người
- " Các ngươi không cần phải vậy đâu Law vẫn chưa chết , em ấy vẫn còn sống "
Hai người kinh ngạc há hốc mồm - " Cái gì !!!?

"
Doffy lại nói tiếp
- " Ta không hề tìm thấy thi thể nào cả nên chắc chắn em ấy còn sống , chắc là bị bay đi đâu đó do vụ nổ .

Lập tức đi tìm em ấy ngay "
Hai người vội vã đứng dậy tuân lệnh dẫn theo đám lính đi tìm Law .

Sáng hôm sau có một cặp mẹ con đang đi ngang qua thì thấy trong bụi rậm thò ra một cánh tay , hai mẹ con họ từ từ tiến lại gần bụi rậm xem và phát hiện một cậu thanh niên bị thương chằng chịt , trên tay và chân còn bị còng lại nằm bất động trong bụi cây , thấy cậu còn thở hai mẹ con ấy đã mang cậu về nhà .

Bên cung điện ai cũng hốt hoảng đi tìm Law nhưng vẫn không thấy, Gladius và Baby 5 đang tìm kiếm Law với hi vọng cậu còn sống , Doffy ngồi trên ghê cầm ly rượu lắc qua lắc lại uống hết trong một hơi rồi lại đập bể ly rượu .

Bên nhà của hai mẹ con kia thì Law đang nằm trên giường cơ thể thì bị băng bó đầy khắp nơi trên cơ thể .

Cậu ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh bỗng một cậu bé lên tiếng
- " Anh dậy rồi à "
Law nhìn đứa trẻ rồi nói
- " Em là ai vậy ?

Còn đây là đâu ?

"
Cậu bé nhìn Law nói
- " Đây là nhà em , mẹ và em đã thấy anh nằm trong bụi cây bên đường , trên người đầy thương tích lớn nhỏ đều có .

Anh là ai sao người lại thương tích lại còn bị còng nữa "
Law chỉ lắc đầu nói
- " Tôi không nhớ gì cả , tôi rốt cuộc là ai "
 
Không Lối Thoát
Chap 15


Cậu bé ngạc nhiên hỏi Law
- " Vậy anh thật sự không nhớ tên mình sao ?

"
Law im lặng không nói gì , cậu bé hốt hoảng chạy đi tìm mẹ .

Lúc mẹ cậu đi vào trên tay cầm bát cháo trắng đưa cho Law và hỏi cậu
- " Cháu thật sự không nhớ gì cả "
Cậu gật đầu người mẹ thở dài
- " Ngay cả tên của cháu sao "
- - " Vâng " Law trả lời
Người mẹ nói với Law
- " Vậy thì ở tạm nhà cô nha mặc dù hơi nhỏ một chút "
- Law gật đầu , Đột nhiên một người đàn ông đạp phăng cánh cửa .

Tay cầm chai rựu đi loạn choạng vào nhà
- - " Thằng nhóc này là ai đây "
Người mẹ run rẩy sợ hãi nói với chồng
- " Thằng bé được em tìm thấy đang bị thương nên đem về , anh có thể cho thằng bé ở lại nhà mình một thời gian được không , thằng bé bị mất trí nhớ nên không thể nhớ mình là ai hết "
- Người chồng tát thẳng mặt người vợ quát
- - " Nhà chúng ta không nuôi người khác nhà đã nghèo lại còn mang thêm thằng này về thì cạp đất mà ăn hả !!!? .

Nhưng mà nó ở lại đây cũng được "
Người vợ ngước nhìn người chồng .

Ông ta lại nói
- " Nhưng phải làm osin cho ta ha ha ha "
- Cô vợ muốn phản đối thì bị Law ngăn lại nói với cô
- - " Không sao đâu cô "
Kể từ đó Law sống ở nhà họ mà không nhớ bất cứ một cái gì , người chồng đánh đập người vợ và cậu hằng ngày còn sai bảo cậu làm này làm nọ mặc cho cậu bị thương .

Nếu như lúc trước cậu mất trí nhớ do có Pudding can thiệp thì lần này cậu hoàn toàn tự nhiên do chấn động của vụ nổ .

Ba ngày trôi qua không tìm thấy tung tích của Law mọi người ai cũng sợ hãi trong hoang mang .

Law ở nhà của gia đình đó sống như một osin phải nghe sự sai bảo của người chồng , một hôm chiều về hắn hết tiền mua rựu thì bắt đầu trách móc vợ mình
- " Tại cô vô dụng nên tôi đã hết tiền mua rựu rồi này .

Còn không mau giao tiền của cô ra đây để tôi còn đi hẹn nữa "
- Cô gái ôm lấy mấy đồng tiền lẻ nói
- " Xin anh đây là phí sinh hoạt cuối cùng của gia đình anh lấy đi rồi thì làm sao mà sống "
Hắn tức giận ném chiếc đĩa về phía cô , Law ra chặng lại nên bị các mảnh vở đâm vào lưng .

Hắn thấy thế bảo cậu tránh ra nhưng cậu không chịu .

Vừa định lại đánh Law thì hắn nhìn lên chiếc bông tai bằng vàng đính đá quý của Law nên đã đi lại giật lấy nó đưa lên ngắm nghía rồi cười
- " Mày cũng có thứ tốt đó chứ , ta sẽ lấy thứ này "
Hắn cư nhiên cầm bông tai đi ra khỏi nhà mà không hề biết rằng hắn đã động đến thứ không nên chạm vào .

Người vợ cầm tay Law xin lỗi cậu , Law chỉ cười và nói
- " Không sao đâu cô , dù sao cô cũng cứu cháu mà "
Đứa trẻ vừa về nhà thấy hoang cảnh hỗn loạn thì cũng đã hiểu có chuyện gì , đứa bé đi lại ôm lấy mẹ mình khóc , Law chỉ im lặng không nói gì .

Còn tên chồng hung bạo kia vẫn ung dung cầm bông tai thẩy lên thẩy xuống miệng cười toe toét vô tình cảnh tượng này đã được Diamante nhìn thấy và bám theo tên chồng nát rựu ấy .

Khi hắn về đến nhà thì Diamante cũng bám theo tới nơi , hắn nhìn vào thì thấy Law đang ngồi trên ghế liền đi vào không nói không rằng bế Law đi trước sự ngỡ ngàng và ngơ ngác không biết làm gì của hai vợ chồng và con họ .

Diamante thản nhiên bế Law đi mặc cho cậu đang vùng vẫy .

Về đến cung điện Diamante đi thẳng đến phòng Doffy và giao Law cho hắn , Doffy vừa thấy Law vui mừng không thôi ném chai rựu đi , vội đi lại bế Law lên .

Law nhìn Doffy với mặt ngơ ngác lại hỏi hắn
- " Anh là ai vậy ?

"
Cậu hoàn toàn không nhớ gì về hắn , cậu bây giờ cứ như tờ giấy trắng không có tí chữ nào .

Hắn bất ngờ nhìn Law và thấy trên đầu cậu đang quấn băng thì đã hiểu mọi chuyện .

Hắn hé miệng cười nói với Law
- - " Ta là người đã nuôi nấng em đó Law "
- " Law , là tên tôi sao "
- Doffy không ngờ cậu lại mất trí nhớ đến mức ngay cả tên mình cũng chẳng nhớ .

Đây là lần thứ hai cậu mất trí nhưng lần này cậu thật sự quên sạch tất cả kể cả anh Corazon .

Doffy nói với Law
- " Đúng vậy tên em là Trafalgar .

D .

Water Law , còn ta là chủ nhân của em chính tay ta đã nuôi nấng em đó Law .

Em mất tích làm ta lo lắm đấy , chào mừng em trở về nhà "
Doffy vỗ vào lưng Law cậu đau đớn la lên .

Doffy nhìn sắt mặt đau đớn của cậu liền lật áo cậu lên và thấy trên đấy toàn là vết thương do bị đánh và các vết tích của những thứ nhọn đâm vào .

Thậm chí là còn có mảnh sứ vỡ còn cắm trên lưng cậu , hắn lập tức gọi bác sĩ .

Bác sĩ tới xem qua vết thương gắp mảnh vỡ ra , bôi thuốc và băng bó vết thương .

Sau đó bác sĩ và Doffy đi ra ngoài để Law một mình trong phòng. bác sĩ nói với Doffy
- " Cậu Law dường như đã bị thương rất nặng nhưng có ai đó đã sơ cứu cho cậu ấy , nhưng vết thương lại rách ra do có gì đó tác động lên .

Tạm thời cậu ấy bị mất trí nhớ , có thể hồi phục hoặc mãi mãi mất trí tất cả là tùy thuộc vào Law có muốn nhớ hay không .

Nhưng nếu có một tác động mạnh nào đó sẽ giúp cậu ta nhớ lại nếu ngài không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ạ "
- Nói xong bác sĩ rời đi , hắn vừa suy nghĩ vừa cười
- - " Vậy không phải tốt quá sao .

Ta sẽ uống nắn lại em ấy để em ấy mãi mãi không thể rời xa ta fufufu "
Xong hắn bước vào nhìn Law đang ngủ trên giường .

Baby 5 mở cửa đi vào trên tay khay đồ ăn , phía sau cô là Gladius tay bưng một chậu nước và một chiếc khăn được dắt trên cánh tay .

Baby 5 và Gladius ngó lên giường thấy Law đang ngủ trên đấy thì mới thở phào nhẹ nhõm , lúc Gladius định dùng khăn lau người cho Law thì Doffy nói
- " Cứ để ta làm cho hai ngươi đi nghỉ ngơi đi , mấy ngày nay các ngươi đã không nghỉ ngơi rồi chắc các ngươi mệt lắm "
Baby 5 và Gladius nghe vậy liền rời khỏi phòng , Doffy nhẹ nhàng cầm khăn lên nhúng nước vắt khô rồi lau người cho cậu cẩn trọng từng li từng tí , thay đồ mới cho cậu , tháo còng tay và chân ra thay vào đó là một cái vòng tay có khóa đeo lên tay phải của cậu .

Sau khi xong hắn bảo cậu dậy dùng bữa , Law tờ mờ tỉnh dậy thì thấy còng đã được tháo ra , Doffy đã mang đồ ăn để trước mặt cậu đúc cho cậu ăn .

Hắn hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra trước khi Diamante tìm thấy cậu , cậu bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra .

Doffy nghe xong trong lòng hơi tức giận nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản như không , hắn để Law tự ăn còn hắn đứng dậy đi ra ngoài .

Law ở trong phòng đã ăn xong cậu ngồi dậy mở cửa sổ ngồi trên thành cửa nhìn xa xăm , Doffy mở cửa đi vào Law xoay lại nhìn hắn , hắn đã thay một bộ vest đỏ ung dung bước đến chỗ cậu bế cậu lên và mang đi .

Law không biết Doffy định mang mình đi đâu thì hắn vuốt đầu Law nói
Em
- " Ta sẽ cho em xem một thứ vô cùng thú vị "
Law ngơ ngác nhìn hắn chưa chi đã đến nơi , Doffy đứng trước một cánh cửa lớn hai tên lính gác thấy hắn liền trịnh trọng cuối đầu và đi lại mở cửa .

Bên trong những tên lính xếp hàng trịnh trọng , phía dưới sàn là một tấm thảm đỏ trải dài đến một chiếc ngai vàng lộng lẫy được đặt trên một bậc thềm cao , kế bên ngai vàng ấy còn có 4 cái ghế được đặt thấp hơn mỗi ghế đều có hình thù giống như các lá bài bích , chuồng , rô , cơ .

Từ bên trái là chiếc ghế có hình bích và chuồn còn bên phải là rô và cơ .

Hắn hiên ngang bước đến ngai vàng ngồi trên đấy , đặt Law ngồi lên trên đùi mình một cách thản nhiên , bên ngoài cửa một giọng nói cất lên thật to
- " Thưa ngài các quản lý gia tộc đã đến rồi ạ"
Sau đó cánh cửa mở ra tất cả các quản lý bước vào , tất cả quản lý đứng kế bên chỉ duy nhất ba người ngồi trên ghế lần lược là bích , chuồn và rô còn ghế quân cơ thì không có ai ngồi cả .

Doffy nói với Law
- " Chắc ta phải giới thiệu lại cho em biết từng người rồi , em đã không còn nhớ họ rồi mà "
Hắn bảo mọi người tự giới thiệu lại về mình cho Law nghe , lần lượt từng người nói
-" Ta là Vergo .

Ngươi phải gọi ta là ngài Vergo "
- " Ta là Pica .

Quản lý tối cao , ghế quân bích"
- " Ta là Trebol .

Quản lý tối cao , ghế của ta là quân chuồng "
- " Còn ta là người ngồi trên ghế quân rô , tên ta là Diamante người đã vác ngươi về hồi sáng nay "
- " Ta là Lao G .

Chỉ duy nhất chữ G "
- " Machvise là ta .

Ing "
- " Senor Pink "
- " Còn ta là Sugar " vừa nói vừa cầm rổ nho ăn
- " kya .

Em là Dellinger em hơi nhớ anh đó Law "
- " Gladius "
- " Ta là Giolla , nếu ngươi muốn có tác phẩm nghệ thuật gì thì hãy nói ta "
- " Tôi là Viola "
- " Ta là Baby 5 "
- " Buffalo là ta đây .

Dasuyan "
- " Tôi là Monet "
Law nhìn từng người nhìn như thân quen nhưng lại vô cùng xa lạ .

Cậu nhìn vào chiếc ghế quân cơ hỏi Doffy
- " Nè Doffy "
Doffy cúi xuống nhìn Law hỏi
- " Có chuyện gì sao Law"
Law chỉ tay vào ghế quân cơ nói
- " Cái ghế đó sao không ai ngồi vậy "
Doffy nghe vậy liền cười và nói
- " Cái ghế đó là dành cho em đó Law "
Law nghe vậy liền hỏi tiếp
- " Vậy tôi có thể ngồi ở chỗ đó không "
Doffy gật đầu nói
- " Được chứ "
Law nghe xong thích thú chạy xuống ghế quân cơ ngồi lên mà không hề biết rằng người được ngồi vào ghế đó sẽ có quyền lực cao trong vương quốc Dressrosa chỉ đứng sau Doffy mà thôi .

Vốn dĩ trước đây , cái ghế này vốn là dành cho Corazon nhưng anh lại là người phản bội nên không thể ngồi lên chiếc ghế này .

Bên ngoài một tên lính nói
- " Thưa ngài , những người ngài cho gọi đã đến có mặt đông đủ rồi ạ"
Doffy nghe xong miệng cười nham hiểm quay xuống nói với Law
- " Ta sẽ cho nhóc thấy một thứ thú vị ngay bây giờ "
Law nhìn Doffy không hiểu cho lắm , đột nhiên cửa mở đi vào là gia đình đã cho cậu ở nhờ trong thời gian cậu mất tích quỳ xuống một cách cung kính .

Khi mọi người ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Law đang ngồi trên cái ghế quyền lực thứ nhì vương quốc thì không khỏi tránh sự ngạc nhiên .

Người chồng nhìn Law với ánh mắt lo sợ nhưng vẫn cố giấu cảm giác đó , dùng những lời ngon ngọt nói với cậu
- " Lúc cậu bị bắt đi tôi đã lo lắm đó , sao cậu không nói với tôi cậu là quản lý tối cao của gia tộc Donquixote "
Mặt Law tối sầm lại nhìn hắn với ánh mắt căm hận người đàn ông đó .

Doffy thấy vậy thì bắt đầu thì thầm to nhỏ gì đó với Vergo , hắn gật đầu rồi đi về phía Law bế cậu lên .

Cậu bị bế bất ngờ liền nói
- " Gì vậy bỏ tôi xuống Vergo "
Vergo mặt không cảm xúc nói với Law
- " Là ngài Vergo, biết cách xưng hô chút đi nhóc con "
Vergo đặt Law lên đùi Doffy rồi đứng bên cạnh hắn .
 
Không Lối Thoát
Chap 16


Doffy dùng tay ôm eo Law , cậu cũng rất phối hợp lấy tay choàng qua cổ hắn .

Doffy cười một cái và búng ngón tay , cả đám người hầu đi vào trên tay mỗi người cầm một chiếc vali toàn và tiền ở trong đó.

Tên chồng tham lam vừa nhìn thấy tiền là hai mắt của hắn sáng lên , đột nhiên Doffy lên tiếng nói
- " Đống tiền này coi như là để cảm ơn các ngươi đã cứu em ấy "
Tên chồng cười và nói
- " Dạ không có gì đâu thưa đức vua đây là việc mà chúng thần nên làm "
Law nhìn hắn một cách thật ghê tởm , Law nói
- " Đúng là chúng tôi sẽ ban tiền thưởng nhưng ông sẽ không có một xu nào cả "
Tên chồng nghe thế hoang mang liền hỏi
- " Tại sao lại như vậy chứ !!?

"
Law lại tiếp tục nói
- " Ông không nhớ ông đã làm gì với tôi và cả vợ con của ông sao "
Tên chồng hoảng sợ , Doffy nhìn Law và cười một cách nham hiểm .

Cậu nhỏ nhẹ nói với Doffy
- " Tôi xin lỗi vì đã tự quyết định như vậy thưa ngài "
Doffy siết chặt eo của Law nói với cậu
- " Không sao nếu em muốn quyết định thì được thôi không sao cả "
Law gật đầu , Doffy bảo Vergo mang một chiếc bông tai đến đeo cho cậu nhìn chiếc bông tai ấy đẹp và có vẻ đắt tiền hơn cái trước , sau khi đeo xong thì cả hai nhìn xuống nói với tên chồng kia
- " Không phải ngươi đã nhận được phần thưởng của mình rồi sao "
Ông chồng ngu ngốc vẫn không hiểu hỏi Doffy
- " Tôi đã nhận được gì đâu ạ "
Doffy cười rồi bảo
- " Có đó , phần thưởng đó chính là tiền từ chiếc bông tai của Law mà ngươi đã đánh cắp và mang đi bán , ngươi không nhớ sao đó là số tiền từ việc bán đi chiếc bông tai của Law "
Bây giờ tên chồng ấy mới nhớ lại và ngẩn người ra .

Những chiếc vali được mang đến trước mặt cô vợ và con của cô ấy , cô không ngờ rằng món quà đền đáp lại nhiều đến như vậy .

Tên chồng lại nghĩ trong đầu
- " Không sao cả , về nhà ta sẽ lấy hết "
Law nhìn hắn và nói
- " Ông đang nghĩ là khi về nhà sẽ dành lấy hết tất cả đống tiền đó đúng không "
Bị nói trúng tim đen , ông ta giật thót lên .

Law không nói nhiều liền trực tiếp nói hắn
- " Một kẻ suốt ngày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như ông không xứng đáng "
Law bước xuống tiến lại gần ông ta nhìn ông đang sợ hãi mà cảm thấy vui sướng trong lòng không nhịn được mà cười
- " Ha ông mà cũng biết sợ sao , không phải trước đây ông rất ngạo mạn sao "
Khí thế của Law bây giờ nhìn trông rất giống Doffy , tất cả các quản lý ai nấy cũng kinh ngạc nhìn cậu hệt như thể cậu là bản sao của Doffy .

Tên chồng không chịu nữa bỏ chạy khỏi cung điện một cách nhanh chóng không thèm quay đầu lại nhìn một cái .

Law đứng trước mặt cô vợ nói
- " Từ giờ ông ta sẽ không làm phiền cô nữa đâu nên yên tâm , cảm ơn cô vì thời gian qua"
Bên ngoài cung điện , trong góc nhỏ nào đó tên chồng đứng đấy thẩn người suy nghĩ
- " Chỉ là một thằng nhóc con thôi sao ta lại phải sợ nó chứ .

He he he chỉ cần vợ con mình về nhà mình sẽ chiếm lấy số tiền và bỏ đi thật xa , coi xem nó sẽ làm được gì khi mình đã trốn mất ha ha ha "
Ý tưởng vừa được lên xong thì chưa kịp thực hiện đã bị một cái bóng đen bí ẩn tặng cho viên kẹo đồng ngay đầu chết tại chỗ .

Sau khi xong tất cả , mọi người giải tán chỉ còn Law và Doffy ở lại .

Doffy cười và nói
- " Khí chất của em tốt đó Law , ta đã nói rồi em là do ta nuôi lớn nên em rất giống ta "
Law chỉ gật đầu cho qua chứ thật sự cậu thấy bản thân mình không thực sự giống hắn .

Vào buổi tối hôm đó trong lúc dùng bữa ai cũng bàn tán về cậu .

Doffy nhìn Law rất hài lòng và quyết định cải tạo cậu giống như hắn , hắn yêu cầu mỗi người phải dạy cho Law các kỹ năng chiến đấu cần thiết như một người kế thừa
Đã 3 năm trôi qua cậu lớn lên dưới sự dạy dỗ của gia tộc Donquixote , học được nhiều kỹ năng mới và đặc biệt là tính cách của cậu ngày càng y hệt Doffy nhưng đôi tay của cậu lại mách bảo rằng cậu không bao giờ được giết người giống như hắn , mặc dù hắn đã cho cậu tự do sử dụng năng lực của mình nhưng lần nào cậu cũng chỉ chém họ rồi dịch chuyển từng bộ phận đến nơi khác mà không giết họ mặc dù có nhiều cơ hội .

Không lâu sau một cuộc hội nghị reverie được tổ chức 4 năm một lần tại đỉnh của Red Line nơi ở của các thiên long nhân quê hương của Doffy , hội nghị này sẽ diễn ra trong 1 tuần liền .

Hắn lần này chỉ đem theo Law và Vergo đi đến hội nghị , lần đầu tiên Law được đi trên một sàn đất tự duy chuyển, Law kinh ngạc nói
- " Sao sàn lại di chuyển được nhỉ "
Doffy nhìn Law rồi nói
- " Nó rất thú vị đúng không fufufu "
Cậu không hề biết rằng có những nô lệ đang khổ sở đẩy về phía trước để cổ máy hoạt động , trong đầu họ chỉ nghĩ đến cái chết mà không có bất cứ một hy vọng nào .

Law nhìn hắn với khuôn mặt lạnh lùng rồi nhìn đăm đăm về phía trước và thấy một bóng hình quen thuộc , một người nào đó trong nỗi nhớ da diết nhưng lại không thể nhớ người đó là ai mà chỉ có thể nhớ rằng người đó rất hay cười vui vẻ với cậu .

Khi đến nơi Doffy đi thẳng đến phòng họp để Law ở sảnh tiệc của các thành viên hoàng tộc cùng Vergo ở lại canh chừng .

Cậu đứng trong góc chẳng nói chuyện với ai cả mà chỉ đứng nhìn các hoàng tử , công chúa nói chuyện với nhau .

Vergo đứng bên cạnh hỏi
- " Ngươi không ra đó hòa nhập sao ?

"
Law lạnh lùng nói
- " Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy ở đây thật ô uế , đâu đâu cũng có mùi của sự giả dối và kinh tởm .

Thật sự rất khó chịu "
Nói rồi Law rời đi , Vergo hỏi cậu đi đâu thì cậu lại trả lời
- " Tôi đi vệ sinh một lát , tí nữa tôi sẽ quay lại nên ngươi cứ ở đó chờ đi Vergo "
Vergo nổi cáo nói với Law
- " Là ngài Vergo đồ thằng nhóc vô phép tắc cẩn thận câu nói của ngươi đi Law "
Law cười nhẹ và nói
" Được thôi tôi sẽ ghi nhớ điều này "
Cậu bình thản đi đến nhà vệ sinh , trên đường đi cậu đã làm đổ gục không biết bao nhiêu cô công chúa mê mẩn vì cậu .

Cũng chính chuyện đó đã gây nên sự chú ý của một người lính hải quân .

Sau khi giải quyết xong định quay lại thì cậu cậu nhận ra mình đã bị lạc đường vì nơi này quá lớn nên lạc đường cũng là chuyện đương nhiên , cậu không còn cách nào khác là tự mò đường ra nhưng càng đi càng lạc .

Đột nhiên có một người lính hải quân đi qua đứng ngay trước mặt Law , cậu lên tiếng
- " Xin lỗi tôi bị lạc anh có thể dẫn tôi quay lại khu vườn "
Vừa dứt câu Law ngước mặt lên nhìn thì trái tim cậu lại đập mạnh không hiểu vì sao thì người hải quân đó lên tiếng .

- " Law là nhóc sao "
Vị hải quân đó rưng rưng nước mắt , Law cũng vậy nhưng cố nén nổi đau hỏi
- " Anh là ai vậy ?

Anh quen biết tôi sao ?

"
Vị hải quân ấy ngạc nhiên túm lấy vai Law rồi nói
- " Là ta đây Corazon đây , nhóc không nhớ ta sao !!!?

"
Law chỉ lắc đầu nói
- " Tôi không nhớ gì cả "
Corazon nghe vậy rất đau lòng chỉ biết ôm lấy cậu mà nói
- " Là tại ta mà nhóc mới ra nông nổi này đúng không ta xin lỗi nhóc "
Law không hiểu sao cái ôm này lại ấm áp và thân thuộc đến như vậy , thậm chí là cậu còn không muốn buôn ra .

Từ xa có một giọng nói chuyền đến
- " Ngươi là Corazon có phải không .

Lâu rồi không gặp tên phản bội "
Từ đằng xa Vergo tiến tới đầy hung hãn , do chờ cậu quá lâu nên hắn đã đi tìm cậu và vô tình thấy cảnh đó định đánh cho Cora một trận thì lại bị một bàn tay giữ lại .

Vergo quay lại nhìn thì thấy Sengoku một tay cầm bịch bánh gạo , tay còn lại tóm lấy vai hắn .

Sengoku nói
- " Đừng có mà manh động , ngươi nên biết chúng ta đang ở đâu chứ "
Vergo dừng lại hạ nấm đấm xuống ra hiệu cho Law quay lại , Law không đành lòng nhưng cũng phải làm theo lời hắn .

Cậu đi về phía hắn lạnh nhạt không nói gì , cậu lẳng lặng đi theo hắn đầu cứ liên tục nhìn về phía Cora không ngừng cho đến khi hình bóng ấy khuất khỏi tầm mắt cậu .

Corazon không thể làm gì ngoài việc đứng đấy nhìn Law từ từ rời đi , cậu đã quên anh rồi chuyện này khiến anh đau khổ và tự trách mình không thôi .

Sengoku chỉ có thể an ủi anh mà thôi nhưng thật ra trong lòng ông cũng rất áy náy .

Law quay lại khu vườn cầm lấy một ly cooktail nhâm nhi từng ngụm , trong đầu cậu hiện giờ đang suy nghĩ về Corazon người tuy chỉ mới vừa gặp nhưng lại cảm thấy thân thuộc và ấm áp .

Lúc tan họp thì trời cũng gần sụp tối , khi vừa bước ra khỏi cửa Doffy đã đi đến thẳng khu vườn bế Law đi dưới sự chứng kiến của mọi người , đặt biệt là Corazon anh đang đứng trên lầu nhìn xuống về phía của Law .

Doffy mang Law đến phòng ăn chung ở đó có hai cái bàn thật lớn , một cái là dành cho các nhà vua và hoàng hậu , bàn còn lại là dành cho hoàng tử , công chúa và hoàng thân quốc thích .

Law đứng đấy không thèm ngồi vào bàn vì nghĩ chẳng có cái ghế nào cho cậu cả , đột nhiên Doffy bế Law lên đặt cậu vào vị trí bàn của các hoàng tử và công chúa , cậu nói nhỏ với Doffy
- " Này , tôi còn chẳng phải hoàng tử hay hoàng thân quốc thích gì sao có thể ngồi lên cái ghế này chứ "
Doffy khẽ cười nói
- " Ta đối với em như là em trai , vì thế em có tư cách ngồi ở đây .

Không sao cả cứ tự nhiên đi fufufu "
Tuy là thế nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm , các cô công chúa cứ nhìn chằm chằm về cậu thậm chí là còn tranh dành nhau để được ngồi với cậu .

Law nhìn qua thì phì cười , các người đứng đầu mỗi quốc gia thì cứ bàn tán mãi về cậu , có một người ngỏ ý muốn Law gả cho công chúa của họ .

Doffy liền trả lời
- " Em ấy là báu vật vô giá của tôi vì thế tôi sẽ không gả em ấy cho bất kỳ ai cả fufufu "
Nói xong hắn nâng ly rựu van lên uống một ngụm hết sạch .

Law bên bàn kia thì vô cùng khó chịu trước bầu không khí này nhưng vẫn cố không để tâm đến họ , các hoàng tử khác thấy những cô công chúa cứ đăm chiêu nhìn Law thậm chí tranh dành cậu không ngừng liền nảy sinh thù oán với cậu .

Sau khi tất cả ăn xong ai nấy về phòng mình , Law đi theo Doffy về phòng nghỉ ngơi Vergo đứng ở cửa còn Law và Doffy thì lại ngồi thảnh thơi trên ghế cùng nhau thưởng thức rựu .

Law ngán ngẩm đi ra ban công đứng trên đấy hướng ánh mắt về phía ánh trăng , cậu nhìn xuống dưới thì thấy có một người đang đứng bên dưới , người đó là Corazon anh đứng đấy nhìn về phía Law .

Law nhìn anh đắm đuối không nói gì chỉ ném cho anh một bông hồng đỏ và một bông hồng đen cực kỳ quý giá được trồng ngay trên ban công sau đó đi vào và đóng cửa lại .

Corazon nhận lấy bông hoa nhìn vào nó như hiểu được một phần nào đó .

Anh cầm nó quay trở lại phòng mình , Sengoku thấy anh cầm hai bông hoa liền hỏi
- " Có cô nào tặng hoa cho cậu sao ?

"
Cora nói
- " Là Law đã đưa nó cho tôi , có vẻ em ấy đang rất cô đơn "
 
Không Lối Thoát
Chap 17


Sengoku mặt không hiểu hỏi
- " Sao cậu lại biết "
Cora trầm tư trả lời
- " Chỉ là cảm nhận thôi .

Tôi đoán vậy "
Sáng hôm sau vừa thức dậy đã có người hầu tấp nập đi vào lau dọn và sắp sếp lại mền gối .

Doffy đã ngồi trên bàn thưởng thức bữa sáng còn cậu thì ngồi trên giường mặt vừa mới thức dậy nhìn hắn .

Cậu mở hành lý của mình ra lấy một bộ quần áo đi thay thì mới phát hiện mấy cái quần dài chỉ có hai cái còn lại đều là quần đùi ngắn .

Law tức giận hỏi Doffy
- " Nè không phải ngài nói sẽ chuẩn bị hành lý cho tôi sao , quần dài của tôi sao chỉ có hai cái còn lại đều đùi ngắn hết vậy hả !!?

"
Doffy cười rồi nói
- " Ta thích ngắm em mặc quần ngắn hơn , ở nhà em cứ mặc quần dài suốt "
Law ném thẳng cái quần vào mặt Doffy bực bội bước vào nhà tắm đóng sầm cửa lại .

Vergo ở ngoài nói
- " Nè Law không được bất kính với thiếu gia như vậy , ngươi có nghe ta nói không "
Law ở trong tức giận nói vọng ra
- " Im đi Vergo "
Vergo tức giận nói
- " Đã bảo bao nhiêu lần là ngươi phải gọi ta là ngài Vergo rồi mà "
Doffy lên tiếng chen ngang
- " Được rồi không sao đâu Vergo bỏ qua cho em ấy đi "
Vergo nói
- " Nhưng mà thiếu gia thằng nhóc đó đã vô lễ với ngài "
Doffy chỉ cười rồi đáp
- " Có lẽ em ấy đang đến giai đoạn nổi loạn rồi , tính cách này của em ấy khiến ta cảm thấy thật thú vị fufufu "
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa
- " Thưa ngài cuộc họp sắp diễn ra rồi ạ .

Mong ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng "
Doffy đứng dậy khoác cái áo lông hồng hạc lên đi ra ngoài còn không quên nói với Vergo
- " Trông chừng em ấy cho kỹ ta đi rồi sẽ về "
Vergo gật đầu, hắn yên tâm đi ra khỏi cửa đi đến phòng họp .

Law vừa đi tắm ra đã không thấy Doffy đâu mà chỉ thấy Vergo đang đứng canh ở cửa , cậu nhìn Vergo rồi hỏi
- " Doffy đâu rồi "
Vergo trả lời
- " Ngài ấy đã đi họp rồi "
Law nhìn đĩa thức ăn ngán ngẩm ăn hết rồi muốn đi ra ngoài .

Dù Vergo có ngăn cảng nhưng cậu vẫn nhất quyết đi cho bằng được , hết cách cậu đành sử dụng năng lực của mình hoán đổi cho chậu cây cảnh thế chỗ mình .

Do quá nhanh nên Vergo không kịp phản ứng , cậu đi loanh quanh khu vườn với tay cầm lấy một bông hoa ngắm nhìn và ngửi hương thơm của nó .

Bất chợt cậu nhìn thấy một thiên long nhân đang cưỡi trên một nô lệ thích thú cầm búa liên tục gõ vào người hắn , vì cậu đứng sau bụi cây nên chúng không hề thấy cậu , cậu nhìn người đàn ông nô lệ đó cảm thấy đáng thương cho ông ta nhưng cũng chẳng thể làm được gì .

Sau khi chúng đi mất cậu vẫn đứng ngẩn người ra đó , phía sau cậu đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai nói
- " Bọn chúng rất đáng khinh đúng không "
Law quay đầu lại nhìn , người đang đứng sau cậu là Corazon .

Cora ngỏ ý mời Law nói chuyện một chút , cậu không do dự mà đồng ý ngay luôn .

Cora đưa Law đến phòng của Sengoku , Sengoku đang ngồi xem đống văn kiện bình thản uống uống trà .

Khi cửa vừa mở Law bước vào , Sengoku không khỏi khinh ngạc dội bỏ văn kiện xuống đi đến nói với cậu
- " Lâu rồi không gặp , nhưng chắc không hẳn bởi vì chúng ta vừa gặp nhau ngày hôm qua mà đúng không .

Muốn ăn bánh gạo không "
Law lạnh lùng nói
- " Không "
Law đi lại ghế ngồi dựa lưng vào thành ghế nói
- " Vậy anh muốn nói chuyện gì ?

"
Cora hút điếu thuốc thật dài rồi nói
- " Nhóc hoàn toàn không nhớ gì sao "
Law khó hiểu hỏi
- " Ý anh là sao "
Cora ngán ngẫm ngước nhìn trần nhà
- " Doffy đã làm gì nhóc vậy ?

"
Law chỉ lắc đầu
- " Chẳng có gì cả "
Càng nói thì bầu không khí lại càng căn thẳng .

Đột nhiên Law hỏi Cora
- " Có phải anh có quen biết tôi không ?

"
Cora trả lời
- " Đúng là vậy nhưng nhóc có lẽ chẳng nhớ gì cũng chẳng giống như đang giả vờ , cứ như nhóc bị đập đầu vô đâu khiến nhóc mất trí nhớ vậy "
Law nghe Cora nói vậy thì gật đầu nói
- " Đúng vậy 3 năm trước đây tôi đã bị chấn thương và hoàn toàn không nhớ gì cả .

Doffy nói là ngài ấy đã nuôi tôi từ nhỏ và coi tôi như em trai , hắn đã cho tôi chiếc ghế quân cơ ngay từ lúc đó cho dù tôi lúc đó đến tên mình cũng không nhớ nổi lại còn rất yếu "
Cora vừa nghe đến ghế quân cơ lại nhận ra ngay đó là chiếc ghế đó bởi vì Doffy định trao cho anh nhưng vì phản bội nên không thể ngồi lên nó .

Nói được một hồi không biết từ khi nào hoàng hôn đã hiện lên , cậu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài , Cora hỏi cậu đi đâu thì cậu nói
- " Tôi phải trở về phòng của mình trước khi Doffy về nếu không sẽ có rắc rối "
Nói rồi cậu đóng cửa lại đi một cách lạnh nhạt , vừa về tới phòng của mình mở cửa đi vào nằm cuộn mình trong chăn .

Tim cậu cứ đập thình thịch mãi kể từ khi cậu gặp Cora , cậu không hiểu tại sao trong lòng mình lại có cảm giác nhớ nhung và đau đớn đến thế .

Bất ngờ cảnh cửa bậc mở Doffy đã quay trở về , đi đến ôm cậu nhấc bổng cậu lên đi ra ban công đứng nhìn .

Vergo mặt bối rối đi tìm cậu mãi không thấy nên đành đi về mà trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ làm thế nào giải thích cho Doffy .

Vừa về tới Vergo gõ cửa
- " Thưa ngài là tôi , Vergo "
Doffy đáp
- " Vào đi "
Hắn cúi gầm mặt đi vào phòng khi Doffy hỏi Vergo đã đi đâu thì Vergo nói
- " Tôi xin lỗi là do tôi đã để Law chạy đi mất , đến giờ vẫn chưa tìm thấy nó
Law lên tiếng
- " Tôi ở đây "
Vergo ngước nhìn lên thì thấy Law đang ngồi gọn trên tay Doffy liền thở phào nhẹ nhõm mà buông lỏng .

Khi Doffy định bê Law đi xuống phòng ăn thì Law nói
- " Tôi muốn ở trong phòng dùng bữa "
Doffy hỏi cậu - " Tại sao lại muốn dùng bữa trong phòng "
Law trả lời Doffy
- " Tôi không thích náo nhiệt chỉ thế thôi "
Doffy đành để Law lại trên phòng lấy ra vòng tay hải lâu thạch đeo lên cho cậu để tránh cậu trốn đi lần nữa .

Hắn đi xuống nhà ăn đóng thật chặt cửa để Vergo ở lại trông chừng cậu .

Doffy đi được một lúc lâu , đột nhiên Vergo lại lên cơn lũ trào .

Vì nhịn không nổi nữa nên đã bảo Law ở yên trong phòng không được đi lung tung rồi chạy một mạch thẳng vào trong nhà vệ sinh .

Sau khi Vergo đi vào trong cậu đi ra ngoài ban công ngắm nhìn ánh trăng sáng , đột nhiên cánh cửa phòng mở ra , cậu nói
- " Chào mừng trở lại Doffy "
Một giọng nói xa lạ cất lên
- " Nè tên kia "
Law đột ngột quay lại nhìn , người mở cửa không phải Doffy mà là ba hoàng tử đang kéo nhau vào phòng Law hùng hổ nói
- " Tại ngươi mà nàng công chúa ta yêu đã bỏ ta khi chỉ mới nhìn ngươi thôi .

Tất cả là lỗi của ngươi nên nàng ấy mới bỏ ta "
Law cười mỉa mai nói
" Ồh vậy sao , nếu vậy thì cho ta xin lỗi nha "
Cậu không thèm để ý đến chúng , tên hoàng tử đó cảm thấy mình như đang bị trêu đùa liền đi đến ban công nơi Law đang đứng , tức giận nắm lấy cổ áo cậu đẩy mạnh ra phía sau .

Law mất đà trượt chân té khỏi ban công , vì đã bị vòng tay hải lâu thạch ngăn chặn sức mạnh nên chẳng thể làm gì vì thế cậu ngã thẳng xuống bãi cỏ gần đó tuy đã có lực cản nhưng vẫn bị thương nằm bất động tại chỗ .

Đám hoàng tử thấy thế đã vội chuồng ngay khỏi hiện trường nhưng chúng lại không ngờ rằng cảnh tượng ấy đã bị một cô hầu đang quét dọn ở ban công bên cạnh nhìn thấy hết .

Khi Vergo mở cửa đi ra thì không thấy Law đâu hết liền tức giận tá hỏa mở cửa đi tìm cậu .

Law nằm dưới bãi cỏ thoi thóp từng hơi , cậu nhắm mắt ngất đi , máu cậu cứ chảy ra không ngừng .

Cora lúc này cũng đi đến khu vườn dưới ban công của phòng Doffy , đang đi thì cậu rọi đèn vào thì thấy Law đang nằm bất tỉnh trên vũng máu .

Anh vội chạy lại kiểm tra mạch đập của cậu , thấy cậu vẫn còn thở nhưng lại rất yếu , anh nhanh chóng đưa Law lên phòng bệnh .

Bác sĩ thấy Law trong tình trạng nguy cấp không nói nhiều liền xem qua vết thương của cậu bôi thuốc , băng vết thương, truyền máu và thêm cả đống máy y tế hổ trợ kế bên ghim khắp người cậu .

Cora ngồi trên ghế đau lòng nhìn Law , anh nắm lấy tay cậu không ngừng rơi nước mắt .

Trong thế giới nội tâm của Law thì đang tự nói bản thân mình
- " Mình đã chết rồi sao , lạnh lẽo và cô đơn nhường nào .

Doffy chỉ coi mình là một món đồ chơi mà thôi , điều khiến mình như con rối bắt mình thỏa mãn điều hắn muốn .

Có lẽ ra đi như vậy sẽ tốt hơn là trở về nơi u ám đó "
Đột nhiên cậu cảm thấy thật ấm áp trong lòng không hiểu tại sao thì trong đầu cậu lại xuất hiện hình ảnh của Corazon .

Bên ngoài cậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhân sự vẫn chưa tỉnh lại , Sengoku vừa hay tin thì chạy tới phòng bệnh thì thấy Law đang nằm trên giường với đống thiết bị hỗ trợ y tế đặt kế bên .

Ông tiến lại gần đứng bên giường không nói gì nhìn Law .

Bên phía Doffy hắn vừa trở về phòng bên cạnh có một người hầu đẩy xe thức ăn , hắn vừa mở cửa đã không thấy Law và Vergo đâu liền tức giận định đi tìm thì có một cô hầu cứ ấp a ấp úng đứng ở sau cây cột nhà lén lút nhìn về phía Doffy .

Hắn thấy vậy liền gằn giọng nói
- " Này ngươi sao cứ nhìn ta chằm chằm mãi thế hả !!?

"
Cô hầu giật mình chậm rãi đi về phía Doffy nói
- " Thưa...thưa ngài....nếu..nếu ngài đang tìm kiếm một cậu trai tóc đen thì lúc nãy tôi...tôi có nhìn thấy cậu ấy bị rơi xuống lầu "
Vừa dứt câu Doffy tức giận chưa kịp hỏi lại cô hầu thì có đám lính nhiều chuyện đi qua đang bàn tán
- " Này cậu biết gì chưa "
- " Chuyện gì ?

"
- " Hồi nãy tôi thấy một cậu phó đô đốc hải quân đang bế một cậu thiếu niên bị thương rất nặng đi đến phòng bệnh đó .

Chính mắt tôi đã nhìn thấy cậu thiếu niên đó có mái tóc đen tuyền , vô cùng đẹp bị chảy máu khắp người đó "
- " Oh vậy sao .

Nhưng cậu ta là ai nhỉ "
Họ khi đi qua Doffy nghiêm túc cúi đầu chào hắn rồi lại tiếp tục đi tuần tra .

Doffy đang rất lo lắng và giận dữ nhìn về phía cô hầu hỏi
- " Phòng bệnh nằm ở đâu ?

"
Cô gái run rẩy chỉ tay về phía trước nói
- " Ngài...ngài chỉ cần đi về phía trước sau đó quẹo phải đi đến cuối đường có ba ngõ quẹo thì ngài hãy quẹo phải cánh....cánh cửa thứ năm từ ngoài đếm vào là phòng bệnh "
Doffy nghe xong liền tức tốc đi đến đó trên đường thì gặp Vergo .

Vergo đi theo hắn nói
- " Thiếu gia tôi xin lỗi ngài....tôi "
Đang nói thì Doffy chen giữa câu
- " Ta biết rồi , ta đang đến chỗ em ấy đây "
Vergo ngạc nhiên nói
- " Ngài biết thằng nhóc đó ở đâu sao "
Doffy nói
- " Ừ lại vô cùng nguy kịch "
Khi đến nơi hắn mở cửa phòng bệnh ra .

Đập vào mắt hắn là Law đang nằm trên giường bệnh với các thiết bị y tế xung quanh và bất ngờ hơn là người đang ngồi bên giường bệnh .

Hắn lên tiếng
- " Đã lâu không gặp Corazon hay ta nên gọi là Roxinante nhỉ "
Cora bình tĩnh đứng dậy nói
- " Lâu rồi không gặp , anh hai "
 
Không Lối Thoát
Chap 18


Vergo vừa thấy Corazon liền muốn tẩn cho anh một trận , ngay khi vừa định làm thế thì Sengoku ngồi ngay đối diện nói
- " Đừng có mà manh động , ngươi biết đây là nơi nào mà đúng không "
Vergo tỏ vẻ không quan tâm lắm , định thật sự đánh nhau với Corazon thì Doffy ngăn lại
- " Được rồi bỏ qua đi , quan trọng nhất là Law .

Em ấy đang bị thương nên cần được tĩnh dưỡng , không nên gây ồn ào tránh làm phiền em ấy "
Cora hùng hổ đi đến trước mặt Doffy tóm lấy áo hắn trách móc
- " Ngươi chăm sóc thằng bé kiểu gì mà để nó như thế này hả !!!?

Nếu lúc đó ta không đi ngang qua thì có lẽ giờ này nó đã chết rồi "
Doffy đáp lại
- " Đây là chuyện ta không ngờ được nó sẽ xảy ra .

Nhưng ngươi cũng không nên xen vào vì đây là chuyện của em ấy cũng như là của ta , em ấy đã là người của ta Donquixote Doflamingo này rồi "
Cora bực tức muốn đánh hắn nhưng lại không nỡ làm thế vì dù gì hai người cũng là anh em ruột .

Doffy gạt tay của Cora ra đi đến giường bệnh nhấc bổng Law lên , các thiết bị y tế cũng theo đó mà rơi ra .

Cora giật mình và hoảng hốt nói
- " Ngươi làm gì vậy hả .

Có biết là thằng bé đang nguy hiểm đến tính mạng lắm không "
Doffy bế Law đi ra cửa đẩy theo dây truyền máu đứng lại nói với Cora
- " Tự tay ta sẽ chăm sóc em ấy "
Nói rồi hắn bỏ đi , Vergo cho gọi người hầu mang các thiết bị y tế cùng với bác sĩ đến phòng hắn .

Cora bất lực chỉ có thể đứng đằng sau nhìn hắn mang Law đi .

Đến phòng Doffy đạp cửa đi vào đặt Law lên giường , tiếp sau đó là Vergo , bác sĩ và các người hầu trên tay cầm các thiết bị y tế đi vào .

Bác sĩ gắn lại các thiết bị cho Law , cúi chào cung kính với hắn rồi ra khỏi phòng .

Doffy ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn Law đang hôn mê bất động , hắn tức giận sai Vergo đi tìm cô hầu ban nãy để hỏi .

Một lúc sau Vergo quay lại , cô hầu gái ban nãy rụt rè đi đằng sau .

Doffy lên tiếng hỏi cô
- " Ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra với Law hả !!?

"
Cô hầu ấy sợ hãi suy nghĩ - " Nếu bây giờ mình nói ra chắc chắn sẽ có chiến tranh , nhưng nếu không nói mình cũng sẽ bị giết " .

Cô ngước lên nhìn Doffy run run hỏi
- " Nếu....nếu tôi nói.......ngài sẽ không giết....tôi chứ .

Nếu ngài hứa....sẽ bảo vệ tôi...thì tôi mới có thể nói được "
Doffy gật đầu tỏ vẻ đồng ý .

Cô gái mới bắt đầu kể
- " Lúc ấy...tôi đang lau ban công ở phòng kế bên thì tôi...tôi có thấy cậu Law đang bị ba vị hoàng tử của các nước bắt nạt nhưng sắt mặt ngài Law lại có vẻ rất bình tĩnh .

Tôi vì thân phận thấp hèn nên....nên không thể can thiệp được .

Sau đó tôi thấy có...một vị hoàng tử đã đẩy cậu ấy xuống....tôi.....tôi không biết làm gì vì nếu nói ra tôi sẽ bị giết......bất cứ lúc nào "
Sau khi nghe cô hầu kể xong Doffy mặt nổi đầy gân tức giận hỏi
- " Vậy ngươi có nhớ khuôn mặt của chúng không !?

"
Cô hầu cuối gầm mặt sợ hãi nói
- " Dạ vâng !

Tôi nhớ ạ "
Bên đám hoàng tử kia thì đang lo lắng tột độ , chúng tự an ủi mình là do Law tự té không liên quan gì đến chúng .

Vì quá lo lắng nên bọn chúng quyết định kể cho cha mẹ chúng nghe để họ có thể giúp , tất cả đều bất ngờ và sợ hãi khi nghe đến việc con họ làm , họ tức giận bắt đầu trách móc con mình .

Bọn chúng thắc mắc tại sao chỉ vì một thằng nhóc thôi mà có cần quá đáng với chúng như vậy không .

Họ kể cho chúng nghe về Doffy , hắn là người giao dịch quan trọng của họ mà Law lại là báu vật của hắn .

Nếu biết con mình là thủ phạm chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua , đang lo lắng thì có một người lính gõ cửa nói
- " Thưa ngài , ngài Doflamingo muốn nói chuyện với ngài nên đã kêu tôi đến đây bảo ngài hãy qua phòng ngài ấy "
Ông ta biết hắn đã phát hiện , chuyện này khiến chân ông nặng trĩu cảm giác như không thể bước nổi thêm một bước nào nữa .

Lần lượt hai người còn lại cũng thế , trong số họ hầu như ai cũng biết đến hắn và đã có giao dịch với hắn kẻ được cả thế giới ngầm tin tưởng có biệt danh là Joker .

Tất cả đi đến phòng hắn , Vergo đẩy cửa ra mời họ vào trong , Đập vào mắt họ là Doffy đang ngồi nâng ly rựu nhìn chăm chăm vào Law đang nằm bất tỉnh trên giường cùng với đống thiết bị y tế để ở hai bên giường để theo dõi tình trạng của cậu .

Họ cùng các con của mình đi vào ngồi trên ghế với tâm trạng nặng nề , Doffy bỏ ly rựu xuống bàn và nói
- " Các ông biết tại sao mình lại tới đây rồi chứ "
Tất cả đều gật đầu , một người lên tiếng nói
- " Về chuyện này tôi sẽ bồi thường tiền cho ngài nên xin ngài hãy bỏ qua cho con trai tôi lần này "
Doffy bình thản nói
- " Ta không thiếu tiền , ông có thể đem số tiền đó về mà lo cho bản thân mình trước đi fufufu "
Ông ta sợ tới mức xanh mặt và những người khác cũng thế .

Doffy lại nói tiếp
- " Nếu như Law mà không tỉnh lại hay có mệnh hệ gì thì ta sẽ cắt đứt giao dịch ngay lập tức "
Tất cả đều sợ hắn nhìn về phía của Law .

Cậu vẫn hôn mê chưa tỉnh khiến cho họ sốt sắng , đám hoàng tử đó thấy Law còn sống thì vẫn không thể ngờ được , rơi từ đây xuống đất mà vẫn còn sống được .

Đã ba ngày trôi qua Law vẫn nằm đấy không động đậy .

Vì không thể ăn uống nên phải truyền nước biển .

Mãi cậu không tỉnh khiến cho các vua của ba nước lo lắng .

Một hôn do Doffy phải đi họp nhưng cũng cần Vergo chuẩn bị giúp một số thứ nên đành để Law lại một mình trong phòng .

Sau khi họ rời đi một người đã sử dụng năng lực của mình đi vào phòng hắn không hề gây ra chút tiếng động nào , người đó đi đến bên giường Law nắm lấy tay cậu vừa khóc vừa nói
- " Law là ta Corazon , ta tới để thăm nhóc đây .

Làm ơn hãy tỉnh dậy đi ta xin nhóc đó "
Từ trong bóng tối Law cảm thấy thật ấm áp , như có người kéo cậu ra khỏi vực sâu của bóng đếm .

Tay cậu từ từ chuyển động nắm lấy tay Cora từ từ nói
- " Nước "
Cora nghe thấy tiếng cậu liền ngừng khóc vội rót nước cho cậu .

Cậu mò mẫn cầm lấy ly nước uống sạch hết một ngụm .

Cậu nói
- " Cảm ơn "
Cora mỉm cười nói với cậu
- " Cuối cùng nhóc cũng tỉnh rồi ta lo cho nhóc lắm đó "
Law mò mẩn nắm lấy tay anh nói
- " Tôi không thể thấy gì cả "
Cora ngạc nhiên la lên
- " Cái gì "
Lúc đó Cora cảm nhận được hình như có ai đó đang đi lại đây liền đành tiếc nuối mà tạm biệt Law rồi nhảy qua ban công đáp lên cây tiếp đất an toàn .

Doffy vừa mở cửa đi vào đã thấy Law đang ngồi trên giường , cậu đã tỉnh dậy khiến hắn kích động không thôi liền nhào tới ôm cậu .

Cậu liền mở miệng nói
- " Doffy là ngài sao "
Doffy bất ngờ đặt tay lên mặt cậu kiểm tra , hắn giơ hai ngón tay lên và nói .

- " Này Law ta đang giơ mấy ngón "
Law đáp
- " Tôi không thể nhìn thấy được "
Hắn nghe xong liền kêu Vergo gọi bác sĩ , ngay lập tức bác sĩ có mặt ngay lập tức khám cho Law .

Bác sĩ xem qua rồi nói với Doffy
- " Cậu ta vì bị va đập mạnh nên chỉ mù tạm thời thôi chỉ cần nhỏ thuốc vài ngày sẽ khỏi "
Sau đó bác sĩ rời đi .

Đột nhiên bụng cậu đánh trống biểu thị cho đanh rất đói .

Doffy lập tức sai người hầu mang đồ ăn lên cho cậu , đồ ăn ngay lập tức được dọn lên Doffy cầm đĩa súp lên bón cho Law ăn .

Khi ăn xong có một đám người muốn gặp Doffy , hắn để Law ngồi trên giường còn hắn thì ra ghế ngồi và bảo Vergo mở cửa .

Là vua của ba nước trước đó con trai họ đã đẩy Law xuống lầu .

Họ đem đến một đống quà cáp đến thăm Law ráng nở một nụ cười đi đến bên ghế đối diện trước mặt Doffy nói
- " Thưa ngài , tôi nghe nói cậu Law dã tỉnh lại nên tôi có chút quà muốn tặng cậu ấy "
Hai người kia cũng lần lượt đem quà lên dâng cho hắn .

Đám hoàng tử kia thì đứng đó nhìn về phía giường bệnh mà căm ghét nhưng lại không thể làm được gì .

Doffy coi như tạm thời bỏ qua nhưng nếu có lần sau thì chắc chắn sẽ hoàn toàn cắt đứt giao dịch ngay lập trình .

Tất cả về phòng trong tâm trạng thoải mái không còn căn thẳng nữa .

Law không thể thấy gì trong một thời gian , cho tới ngày hội nghị kết thúc .

Law được Doffy bế lên đi về , bước lên thang máy từ từ đi xuống , Law ngước nhìn thì thấy chút ánh sáng từ ánh mặt trời liền nở nụ cười , cậu cảm thấy nó ấm áp giống như cái cảm giác lúc cậu hôn mê và Cora đã trao cảm giác đó chi cậu vậy .

Tuy cậu không nhớ anh là ai nhưng vẫn cảm nhận được sự thân thuộc từ anh , đôi khi anh khiến tim cậu đập nhanh không ngừng .

Khi vừa xuống đến mặt đất tất cả người dân đã đứng ở đó để tiễn họ , kẻ săn tin liên tục chụp ảnh .

Doffy bế Law đi trước hàng trăm người đang chứng kiến , cậu bây giờ tuy có thể thấy chút ít ánh sáng nhưng vẫn cảm nhận được mọi chuyện xảy ra xung quanh .

Cậu được đưa lên tàu của hắn rời khỏi quần đảo Sabaody , trở về vương quốc Dressrosa sau bảy ngày ở Mary Geoise cuối cùng cũng được quay trở về .

Hắn đưa Law lên phòng trên tàu để cậu nghỉ ngơi còn hắn có rất nhiều việc cần làm nên chưa thể nghỉ được .

Vergo ở trên thuyền quan sát an toàn , bên cạnh tàu của Doffy còn có một con tàu của hải quân đang hộ tống hắn trở về vương quốc an toàn .

Người đang chỉ huy con tàu hải quân đó là Corazon , Cora muốn tiễn Law về đến nơi an toàn dù không muốn rời xa Law nhưng lại không thể làm gì bởi vì hắn là một trong thất vũ hải và là vua của đất nước Dressrosa .

Anh vội lau đi hàng nước mắt ngồi trên ghế ngã ngửa ra đằng sau châm một điếu thuốc thì vô tình lửa bén lên áo .

Một cậu lính hải quân nhanh chóng cầm bình xịt chữa cháy xịt thẳng vào người anh và nói
- " Phó đô đốc Roxinante à ngài phải cẩn thận chút chứ , xém chút nữa là cháy luôn cả con tàu rồi "
Cora nói
- " Cho ta xin lỗi nha "
 
Không Lối Thoát
Chap 19


Không lâu sau đột nhiên có một con tàu hải tặc tiếp cận bọn họ .

Đó là một con tàu lớn , đứng trên tàu có hơn một trăm hải tặc đang cầm vũ khí lên như đang sẵn sàng chiến đấu .

Chúng đu dây qua thuyền của Doffy và tàu hải quân bắt đầu tấn công , trên tàu phát ra nhiều âm thanh lớn nhỏ khiến cho Doffy đang ở trong phòng chú ý .

Hắn đi ra ngoài thì thấy hơn một trăm tên hải tặc đang đứng trên tàu của hắn , hắn chỉ vẫy tay và nói với Vergo
- " Vergo vụ này ta giao cho ngươi xử lý nhớ đừng gây ra tiếng động quá lớn tránh để cho Law thức dậy "
Vergo nghe xong liền gật đầu nói
- " Vâng ngài cứ để đấy cho tôi "
Một tên hải tặc to gan tay cầm thanh đao định đánh lén sau lưng Doffy , hắn hét to
- " CHẾT ĐI "
Tự nhiên hắn dừng lại và quay sang tấn công đồng đội của hắn , đồng đội của hắn la lên
- " Này ngươi làm gì vậy sao lại tấn công ta "
Tên vừa mới tấn công Doffy nói
- " Ta không biết , cứ như có một cái gì đó đang điều khiển ta vậy "
Doffy cười nhẹ nói
- " Các ngươi ồn ào quá đó , các ngươi nên bé bé cái mồm lại nếu không Law sẽ thức giấc mất "
Nói rồi hắn điều khiển tên vừa tấn công mình giết hết đồng đội của hắn mặc cho hắn đang khóc lóc van xin
- " Ta xin ngươi đừng mà , làm ơn dừng lại đi "
Sau đó Doffy lại cho hắn tự kết liễu đời mình .

Hắn đi vào phòng thì đã không thấy Law đâu cả lại cuống cuồng đi tìm .

Lúc này tàu của bọn hải tặc kia tách thuyền ra bỏ trốn , bên trên tàu hải quân số binh lính bị thương cũng không ít .

Đột nhiên một người lên tiếng hỏi
- " Nè có ai thấy ngài Roxinante đâu không !!?

"
Tất cả ai nấy đều không biết , bây giờ nếu muốn biết Law và Corazon tại sao lại biến mất cùng lúc thì hãy quay lại vài phút trước .

Trong lúc mọi người đang chiến đấu thì có một tên đã lẻn vào phòng hắn và gôm hết vàng bạc trang sức chuẩn bị rời đi thì Law thức dậy do tiếng ồn ở bên ngoài đã đánh thức cậu .

Trong lúc hoảng loạn hắn đã đánh ngất Law và mang cậu về tàu của hắn , còn Roxinante đang chiến đấu thì thấy một tên hải tặc đang bế Law đi nên đã đuổi theo hắn .

Mọi người vì quá tập trung chiến đấu nên chẳng ai để ý là anh đã rời đi từ lúc nào không hay nên mới có cái cảnh cả hai biến mất cùng lúc .

Doffy sốt ruột vội vả cho quay tàu lại đuổi theo tàu của bọn hải tặc ban nãy , vì trời lúc mày không có mây nên hắn không thể bay được .

Law ở trên tàu hải tặc bị chúng dùng dây trói chặt lại để cậu ngồi đấy , bọn chúng bắt đầu báo cáo với tên thuyền trưởng của chúng về thu hoạch hôm nay
- " Thuyền trưởng con tàu ban nãy em đã vơ vét được rất nhiều món trang sức và đá quý đó ạ "
- " Ồ hôm nay thu hoạch cũng tốt nhưng sao lại mang theo thằng nhóc này theo " Thuyền trưởng hỏi
- " Dạ tại vì trong lúc đang vơ vét đồ đạc thì bị thằng nhóc này phát hiện , do hoảng loạn nên tôi vô tình mang nó theo "
- " Hừm vậy sao .

Nhìn thằng nhóc này cũng đẹp lắm , nếu mang đi bán làm nô lệ chắc chắn sẽ bán được giá cao "
Hắn đưa tay lên nâng cằm Law , cậu cảm nhận được đây không phải là Doffy mà là một tên khác cậu liền tránh mặt hắn , hắn thấy cậu có thái độ chống đối liền tức giận cầm con dao lên đâm một nhát vào chân cậu .

Cậu đau đớn la lên , một tên buồn chán đi ra ngoài thì thấy tất cả những tên canh gác trên tàu đều ngã lăn ra bất tỉnh .

Hắn cuống cuồng chạy vào thông báo với tên thuyền trưởng , tên thuyền trưởng vừa đi ra đã há hốc mồm hét to
- " Chuyện gì xảy ra vậy , có đánh nhau hay sao mà cả đám nằm la liệt xuống sàn vậy "
Đột nhiên có một cái bóng xuất hiện sau lưng hắn lần lượt từng người bị đánh ngã xuống "
Corazon đã sử dụng năng lực của mình đánh lén tất cả bọn chúng mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào .

Sau khi đánh gục tên thuyền trưởng anh đã chạy vào trong và thấy Law đang bị trói nằm trên sàn liền vội vàng chạy đến cởi trói cho cậu .

Anh lấy áo khoác của mình choàng cho cậu và liên tục gọi tên Law , cậu động đậy tay đưa bàn tay dính đầy máu lên sờ vào mặt anh và nói
- " Là anh sao Corazon "
Cora cầm lấy tay cậu rưng rưng nước mắt nói
- " Đúng vậy là tôi đây "
Law yếu ớt hỏi anh
- " Tại sao lúc nào anh cũng luôn là người cứu tôi cho dù tôi chẳng có chút ký ức gì về anh cả .

Bộ tôi quan trọng với anh đến thế sao ?

"
Cora ôm chặt lấy cậu nói
- " Tất nhiên đối với ta nhóc là một người vô cùng quan trọng "
Law mỉm cười nói với anh
- " Đã từ rất lâu kể từ khi tôi mất đi trí nhớ của mình lúc nào Doflamingo cũng đem tôi ra làm đồ chơi của hắn , coi tôi như một con rối mà tùy ý điều khiển .

Cứ mỗi lần tôi đề nghị với hắn là tôi muốn tự lập riêng thì hắn lại đánh đập tôi nhất quyết giữ tôi bên cạnh hắn .

Tôi đã mệt mỏi lắm rồi trong lúc suy sụp tinh thần nhất thì anh đã xuất hiện trước mặt tôi , bản thân tôi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy an tâm và ấm áp đến nhường nào mỗi khi gặp anh "
Anh nghe vậy đã bật khóc , không ngờ Law đã sống khổ như thế vì anh .

Anh tính mang cậu về nhà mình thì Law như đoán được việc Cora sẽ làm nên đã nói với anh
- " Không sao cứ đưa tôi về chỗ của Doflamingo đi , nếu anh mang theo tôi đi khỏi tầm tay hắn chắc chắn anh sẽ bị giết .

Tôi không muốn ai vì mình mà bị liên lụy đến nhất là anh đó Cora "
Cora nói
- " Nhưng nhóc sẽ..."

Chưa để Cora nói hết câu thì Law xen vào nói
- " Tôi không sao , cứ coi như là tôi cầu xin anh đi được không "
Cora cắn chặt môi không cam tâm chút nào , tuy Law đã nói vậy nhưng mà trong lòng anh lại chẳng muốn giao cậu cho hắn chút nào .

Từ phía xa đã xuất hiện bóng dáng của hai chiếc tàu , đó là tàu của hải quân và Doffy đang đi đến .

Trước khi Doffy cập bến Law đã nắm lấy áo của anh thốt lên với vẻ yếu ớt
- " C..cảm ơn anh "
Doffy cho tàu áp sát vào tàu của bọn hải tặc bế Law từ trong vòng tay của Cora đi trả áo khoác dính đầy máu lại cho anh .

Hắn vô cùng bực mình khi thấy trên chân Law đang chảy máu , Cora lập tức ra lệnh kêu thuyền y của tàu chữa trị cho Law .

Sau khi xem qua và băng bó lại thì Doffy hỏi cậu
- " Nè Law , kẻ đã đâm em là tên nào "
Law cười và nói
- " Chỉ là một vết thương cỏn con thôi đâu cần tính sổ hắn làm gì "
Doffy thấy Law đã mệt mỏi lắm rồi liền đưa cậu về tàu , Cora đứng nhìn bọn họ rời đi và lòng đau như cắt .

Sau vụ tấn công ấy hắn không rời khỏi cậu dù chỉ là nửa bước , làm gì hắn cũng mang cậu theo .

Vài ngày sau mắt của Law cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy được và con tàu cũng về đến Dressrosa những người dân đã đứng chờ ở đó cùn với đoàn xe ngựa .

Hắn bế Law lên xe đặt cậu ở bên cạnh hắn còn Cora thì nhiệm vụ hộ tống đã kết thúc nên anh đã cho tàu rời cảng ngay sau đó , dù vậy anh vẫn hướng ánh mắt về phía Law , Law tranh thủ Doffy không để ý đã lén quay đầu lại ra phía bến cảng nói với anh bằng khẩu hình miệng rằng
- " Cảm ơn anh , hẹn ngày gặp lạ "
Coras đọc được khẩu hình ấy mà đau lòng , anh cứ hướng ánh mắt nhìn về Dressrosa mãi cho đến khi hòn đảo hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh .

Doffy ngồi trên xe đi về cung điện , Law ngồi kế bên chỉ nhìn thấy được những thứ mờ nhạt đôi khi lại nhìn thấy rõ .

Về đến cung điện mọi người bắt đầu bữa tiệc mừng Doffy trở về .

Law ngồi trên ghế quân cơ cầm ly rựu nhìn xung quanh nhâm nhi từng ngụm .

Đột nhiên có một cô gái với thân hình bóc lửa đi về phía Doffy nũng nịu hắn ta , Doffy đắc ý nhìn về phía Law .

Cậu thấy hắn đang quấn quýt bên người phụ nữ khác mà không có chút phản ứng nào khiến hắn không vui .

Tối đến khi về phòng hắn đã cố ý nắm lấy tay cậu lôi về phòng hắn đè cậu xuống giường rồi nói
- " Em hay lắm dám bơ ta sao "
Vừa nói hắn tháo cà vạt xuống trói chặt hai tay cậy đưa lên đầu bắt đầu hành hạ môi cậu , hắn hôn mạnh đến mức khiến cậu không thể thở được , hắn cứ đẩy lưỡi lên xuống không ngừng .

Sau khi hôn thỏa thích hắn cắn vào môi của Law khiến cho môi cậu chảy máu và để lại một vết hôn đỏ rõ rệt trên môi .

Tiếp sau đó hắn giật mạnh áo cậu khiến cho cúc áo bay tung tóe , bên dưới lớp áo ấy là body trắng trẻo , thon thả như đang mời gọi hắn .

Doffy không nhịn được đac lấy tay sờ vào đầu ti nhạy cảm của cậu nắn bóp khiến cho cậu rên rỉ như một chú mèo nhỏ .

Kế tiếp là lột thẳng quần cậu ra để lộ đôi chân mảnh khảnh trắng nõn nà .

Hắn liếm từng ngón tay cho vào tiểu huyệt động của động ngoáy tới ngoáy lui để nới lỏng ra .

Law không ngừng run rẩy cố lấy tay che miệng lại để không phát ra âm thanh , Doffy thấy thế liền cầm tay Law đè lên trên mặt áp sát cậu và nói
- " Sau phải kiềm giọng làm gì , ta muốn nghe thấy tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của em fufufu "
Nói xong hắn rút tay ra , kéo khóa quần của hắn để lộ ra một cây côn thịt nóng hổi đang cương lên và ngày càng to ra .

Cậu cắn răn chịu đựng để cho hắn tiến vào nhưng vì quá to cho nên khi đút vào đã khiến cho cậu đau đớn không thôi , đến mức mà cậu phải mở to mắt và la lên .

Hắn bắt đầu động tới động lui , Law vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi cậu lỡ miệng la lên
- " Ưm a....ahh...k..không....ưm "
Hắn nghe xong thì dừng lại nói
- " Không "
Law bất chợt nhận ra , hắn tức giận nói
- " Em rất khác với mọi ngày có phải là vì tên Cora kia không "
Law bị nói trúng tim đen nên vô cùng hoảng sợ .

Hắn thấy khuôn mặt hoảng sợ của cậu liền hiểu ra , hắn bắt đầu động mạnh hơn cho đến khi cậu và hắn xuất .

Sau đợt bắn ấy hắn lôi trong túi quần ra một loại thuốc ép Law uống , cậu nằm trên giường mệt mỏi , hắn thì rút gậy của mình ra đi lại ghế rót ly rựu rồi ngồi chờ kịch hay diễn ra .

Cơ thể của Law bắt đầu nóng dần mặt thì đỏ ửng lên khiến Doffy ngồi đối diện nở nụ cười hài lòng .

Vergo lúc ấy vừa đi vào đã thấy cảnh ấy nhưng lại rất bình tĩnh đến đưa tài liệu cho Doffy .

Doffy để tài liệu qua một bên nói với Vergo
- " Mau qua đó giúp em ấy đi "
Vergo tuân lệnh hắn đi đến bên giường , chưa kịp làm gì thì Law đã chủ động trước nhàu tới hôn Vergo một cách mãnh liệt .

Tâm trí cậu bây giờ hoàn toàn mất kiểm soát , cứ chạm vào điểm nào của cơ thể lại thấy mát một cách lạ thường .

Vergo có hơi bất ngờ nhưng vài dây sau lại phối hợp vô cùng ăn ý với cậu , hắn đè Law lên giường nhìn khuông mặt quyến rũ cùng với thân hình khiêu gợi ấy mà nói
- " Nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi toại nguyện "
 
Back
Top Bottom