Siêu Nhiên Khởi Nguyên Vô Cực

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401806447-256-k335220.jpg

Khởi Nguyên Vô Cực
Tác giả: ngaduytu123
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhân vật chính lăng phong từ một người phàm trần mắn mắn gặp được cơ duyên khai phá sức mạnh của bản thân từ đó gia nhập tông môn bước lên con đường thành đạo của mình. lăng phong phải trải qua nhiều khó khăn thử thách cùng có sự đồng hành của các mỹ nữ.​
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 1: Thiếu Niên Phàm Trần


Trong thung lũng Mộc Khê yên bình, nơi những dòng suối trong vắt chảy róc rách và những ngọn núi hùng vĩ sừng sững, có một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa thiên nhiên hoang sơ.

Đây là nơi Lăng Phong, một thiếu niên mười lăm tuổi, lớn lên.

Lăng Phong không giống những đứa trẻ cùng trang lứa, cậu không ham vui chơi, không thích những trò nghịch ngợm.

Thay vào đó, cậu thường lang thang một mình trong rừng, ngắm nhìn những áng mây trôi, lắng nghe tiếng gió rì rào, và mơ mộng về một thế giới khác, một thế giới mà những câu chuyện cổ xưa vẫn thường nhắc đến: thế giới của những người tu tiên.Lăng Phong có một thể chất yếu ớt, cậu thường xuyên ốm vặt, và khuôn mặt luôn xanh xao.

Cha mẹ cậu, những người nông dân hiền lành, luôn lo lắng cho sức khỏe của con trai mình.

Họ không biết rằng, ẩn sâu bên trong cơ thể gầy gò của Lăng Phong là một bí mật vĩ đại, một tiềm năng tu luyện phi thường đang chờ được thức tỉnh.Một buổi chiều nọ, khi Lăng Phong đang ngồi thiền dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất làng, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh từ từ len lỏi vào cơ thể mình.

Luồng khí đó không gây đau đớn, mà ngược lại, nó mang đến một cảm giác sảng khoái, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến.

Lăng Phong mở mắt, nhìn thấy một ánh sáng xanh nhạt lấp lánh giữa không trung, rồi từ từ biến mất.

Cậu không hiểu điều gì vừa xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng đây là một sự kiện trọng đại.Đêm đó, Lăng Phong không tài nào ngủ được.

Cậu cứ trằn trọc suy nghĩ về luồng khí bí ẩn và ánh sáng xanh kia.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể có một nguồn năng lượng vô hình đang chảy trong huyết quản.

Cậu quyết định giữ bí mật này cho riêng mình, vì cậu biết rằng, nếu nói ra, cha mẹ sẽ lo lắng, và những người khác sẽ không tin.Vài ngày sau, khi đang giúp cha làm đồng, Lăng Phong bất ngờ nhìn thấy một con rắn hổ mang khổng lồ đang bò về phía ngôi làng.

Con rắn có vảy đen tuyền, đôi mắt đỏ rực như máu, và cái đầu to bằng chiếc vại.

Tiếng rít của nó khiến chim chóc kinh hoàng bay tán loạn.

Người dân trong làng sợ hãi la hét, bỏ chạy.

Lăng Phong, với bản năng tự vệ, nhặt một hòn đá lớn và ném về phía con rắn.

Nhưng thay vì chỉ ném bình thường, cậu cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ tập trung vào cánh tay, và hòn đá bay đi với tốc độ kinh hoàng, đập mạnh vào đầu con rắn.

Con rắn hổ mang choáng váng, loạng choạng rồi bỏ chạy vào rừng sâu.Mọi người trong làng kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

Họ không thể tin rằng một thiếu niên yếu ớt như cậu lại có thể làm được điều đó.

Lăng Phong cũng bất ngờ, cậu không hiểu tại sao mình lại có được sức mạnh đó.

Cậu biết rằng, những gì đang xảy ra với mình không phải là ngẫu nhiên, mà nó có liên quan đến thế giới tu tiên mà cậu hằng mơ ước.

Cậu bắt đầu tin rằng, con đường tu luyện đang mở ra trước mắt mình.Sau sự kiện với con rắn hổ mang, Lăng Phong càng tin vào những điều kỳ diệu đang diễn ra xung quanh mình.

Cậu dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về tu tiên, về những huyền thoại và truyền thuyết mà cậu đã nghe từ nhỏ.

Cậu biết rằng, muốn bước vào con đường tu luyện, cần phải có cơ duyên và sự hướng dẫn của những bậc tiền bối.Một ngày nọ, khi đang đi săn trong rừng, Lăng Phong lạc vào một khu rừng rậm rạp mà cậu chưa từng đặt chân đến.

Không khí nơi đây trở nên tĩnh mịch lạ thường, những cây cổ thụ cao vút che khuất ánh mặt trời, và những loài hoa dại nở rộ với màu sắc rực rỡ.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Lăng Phong đi theo tiếng nước, và phát hiện ra một thác nước nhỏ, đổ xuống một hồ nước trong xanh.Điều kỳ lạ là, giữa hồ nước, có một tảng đá lớn, và trên tảng đá đó, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt thiền định.

Lão nhân mặc một bộ trường bào màu xám đơn giản, nhưng toát ra một khí chất siêu phàm thoát tục.

Lăng Phong biết rằng, đây chính là một vị cao nhân, một người tu tiên mà cậu hằng mong ước được gặp.

Cậu không dám làm phiền, chỉ đứng từ xa quan sát.Sau một lúc, lão nhân từ từ mở mắt.

Đôi mắt lão sáng như sao, nhìn thẳng vào Lăng Phong.

Lăng Phong giật mình, vội vàng cúi đầu hành lễ."

Tiểu tử, ngươi đang tìm kiếm điều gì?"

Lão nhân cất tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực.Lăng Phong run rẩy, thành thật kể lại những điều kỳ lạ đã xảy ra với mình, và ước mơ được tu tiên của cậu.

Lão nhân lắng nghe một cách chăm chú, rồi mỉm cười."

Ngươi có căn cốt phi phàm, lại có duyên với ta.

Ta là Thanh Vân Tử, một tán tu ẩn cư nơi này.

Ngươi có muốn theo ta học đạo?"

Lăng Phong mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống bái sư.

Thanh Vân Tử đỡ cậu dậy, rồi dẫn cậu đến một hang động bí mật ẩn sau thác nước.

Trong hang động, có một bàn đá, trên đó đặt một cuốn sách cổ và một viên ngọc bội màu xanh ngọc."

Đây là 'Vô Cực Tâm Pháp', công pháp tu luyện mà ta đã khổ công nghiên cứu trong nhiều năm.

Còn đây là 'Thanh Linh Ngọc', nó sẽ giúp ngươi cảm nhận linh khí và thanh lọc tạp chất trong cơ thể."

Thanh Vân Tử nói.Lăng Phong cầm lấy cuốn sách và viên ngọc bội, cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời mình sẽ bước sang một trang mới.

Con đường tu tiên đầy chông gai và thử thách đang chờ đợi cậu ở phía trước.Theo chân Thanh Vân Tử, Lăng Phong bắt đầu hành trình tu luyện gian khổ.

Cuộc sống của cậu thay đổi hoàn toàn.

Mỗi ngày, cậu phải thức dậy từ rất sớm, luyện tập 'Vô Cực Tâm Pháp' dưới sự chỉ dẫn của sư phụ.

Công pháp này không chỉ giúp cậu hấp thu linh khí, mà còn rèn luyện ý chí và tinh thần.

Thanh Vân Tử không chỉ dạy Lăng Phong cách tu luyện, mà còn truyền thụ cho cậu những kiến thức về đạo lý, về vũ trụ và vạn vật.Ban đầu, việc hấp thu linh khí đối với Lăng Phong vô cùng khó khăn.

Cậu cảm thấy cơ thể mình như một cái giếng không đáy, linh khí cứ vào rồi lại ra, không thể giữ lại được bao nhiêu.

Thanh Vân Tử kiên nhẫn hướng dẫn cậu từng chút một, giải thích rằng, để tu luyện thành công, cần phải có sự kiên trì, nhẫn nại, và một trái tim thuần khiết.

Để giúp Lăng Phong tiến bộ nhanh hơn, Thanh Vân Tử còn đưa cậu đến những nơi có linh khí dồi dào, như những đỉnh núi cao, những dòng suối thiêng, hay những hang động cổ kính.

Một trong những bài học đầu tiên mà Lăng Phong phải trải qua là học cách khống chế linh khí.

Thanh Vân Tử yêu cầu cậu ngồi thiền dưới thác nước, để dòng nước mạnh mẽ cuốn trôi tạp niệm và giúp cậu tập trung vào việc cảm nhận linh khí.

Dù ban đầu rất khó khăn và đau đớn, nhưng Lăng Phong vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

Cậu biết rằng, đây là con đường duy nhất để trở nên mạnh mẽ.Sau nhiều tháng khổ luyện, Lăng Phong bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.

Linh khí không còn thoát ra ngoài nhanh chóng nữa, mà từ từ tích tụ lại, tạo thành những dòng chảy ấm áp trong kinh mạch.

Sức khỏe của cậu cũng tốt hơn, khuôn mặt không còn xanh xao mà hồng hào rạng rỡ.

Đôi mắt cậu trở nên sáng hơn, và tinh thần cũng minh mẫn hơn rất nhiều.Một ngày nọ, khi đang ngồi thiền, Lăng Phong cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ trong đan điền.

Cậu biết rằng, đây chính là dấu hiệu của việc đột phá cảnh giới.

Lăng Phong dồn hết sức lực, tập trung tinh thần, và cuối cùng, một tiếng "rắc" nhẹ vang lên trong cơ thể.

Cậu đã thành công đột phá đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất.

Thanh Vân Tử mỉm cười hài lòng khi chứng kiến sự tiến bộ của đệ tử mình.

Ông biết rằng, Lăng Phong có tiềm năng rất lớn, và cậu sẽ trở thành một tu sĩ mạnh mẽ trong tương lai.

Ông cũng bắt đầu truyền thụ cho Lăng Phong những chiêu thức cơ bản của kiếm pháp và những bí quyết về luyện đan, luyện khí.Dù đã đạt được những thành tựu ban đầu, Lăng Phong vẫn không ngừng nỗ lực.

Cậu hiểu rằng, con đường tu tiên còn rất dài và đầy chông gai.

Cậu vẫn còn phải đối mặt với nhiều thử thách, nhiều nguy hiểm, và nhiều đối thủ mạnh mẽ.

Nhưng với sự hướng dẫn của sư phụ Thanh Vân Tử và ý chí kiên cường của bản thân, Lăng Phong tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả, và một ngày nào đó, cậu sẽ đạt đến đỉnh cao của tu tiên, trở thành một cường giả vang danh khắp thiên hạ.

Và rồi, một ngày nọ, Thanh Vân Tử giao cho Lăng Phong một nhiệm vụ đầu tiên: đi xuống núi, tìm kiếm một loại linh dược quý hiếm mọc ở vùng núi hiểm trở phía Tây.

Đây là một bài kiểm tra, không chỉ về thực lực, mà còn về ý chí và sự dũng cảm của Lăng Phong.

Lăng Phong hiểu rằng, đây là cơ hội để cậu chứng tỏ bản thân, và cậu sẵn sàng đón nhận thử thách.

Cậu tạm biệt sư phụ, đeo kiếm bên hông, và bắt đầu hành trình mới, bước chân vào thế giới rộng lớn của tu tiên.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 2: Thử Thách Đầu Tiên


Lăng Phong rời hang động của sư phụ Thanh Vân Tử, lòng tràn đầy phấn khởi xen lẫn chút hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên cậu chính thức bước vào thế giới tu tiên rộng lớn, mang theo trọng trách tìm kiếm linh dược và chứng tỏ bản thân.

Cậu đi về phía Tây, nơi những ngọn núi hiểm trở sừng sững, mây mù bao phủ quanh năm.Hành trình ban đầu khá suôn sẻ.

Với kinh mạch đã được củng cố và linh khí lưu chuyển trong cơ thể, Lăng Phong cảm thấy mình nhẹ nhàng hơn, bước đi vững chãi hơn.

Cậu sử dụng khinh công cơ bản mà sư phụ đã truyền dạy, lướt qua những tán cây, nhảy qua những khe suối một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, càng tiến sâu vào núi, cảnh vật càng trở nên hoang dã và nguy hiểm.

Những con thú dữ bắt đầu xuất hiện, nhưng Lăng Phong đã học được cách né tránh hoặc sử dụng kiếm pháp cơ bản để xua đuổi chúng.Một buổi chiều nọ, khi Lăng Phong đang băng qua một khu rừng rậm rạp, cậu cảm thấy một luồng khí tức hung hãn ập đến.

Cậu dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh.

Từ trong bụi rậm, một con Huyết Báo khổng lồ nhảy vọt ra.

Con báo có bộ lông đen tuyền, đôi mắt đỏ ngầu và những móng vuốt sắc như dao cạo.

Nó gầm gừ, nhe nanh nhọn hoắt, rõ ràng coi Lăng Phong là con mồi.Lăng Phong biết rằng đây là một yêu thú cấp thấp, nhưng với sức mạnh hiện tại của mình, cậu vẫn cần phải thận trọng.

Cậu rút kiếm, linh khí từ đan điền chảy vào cánh tay, khiến thanh kiếm phát ra ánh sáng mờ ảo.

Huyết Báo lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Lăng Phong né tránh, rồi vung kiếm chém vào sườn nó.

Con Huyết Báo bị thương, gầm lên giận dữ, quay lại tấn công mạnh mẽ hơn.Cuộc chiến diễn ra ác liệt.

Lăng Phong vận dụng mọi kỹ năng đã học, liên tục di chuyển và tấn công.

Linh khí trong cơ thể cậu dần cạn kiệt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Cuối cùng, sau một pha giao chiến quyết liệt, Lăng Phong tìm được sơ hở, vung kiếm đâm thẳng vào yết hầu Huyết Báo.

Con yêu thú gục xuống, hơi thở thoi thóp rồi tắt hẳn.

Lăng Phong thở dào nhẹ nhõm, mệt mỏi nhưng cũng đầy tự hào.

Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt và đánh bại một yêu thú mạnh mẽ.Tiếp tục hành trình, Lăng Phong cuối cùng cũng đến được vùng núi mà Thanh Vân Tử đã miêu tả.

Nơi đây là một thung lũng sâu, mây mù bao phủ quanh năm, những vách đá dựng đứng và những khe nứt sâu hoắm.

Linh dược mà cậu cần tìm, "Linh Chi Cửu Diệp", chỉ mọc ở những nơi hiểm trở nhất, nơi linh khí tinh khiết nhất.Sau nhiều giờ tìm kiếm vất vả, leo trèo qua những vách đá trơn trượt, Lăng Phong cuối cùng cũng phát hiện ra một vách đá ẩm ướt, trên đó có một chùm nấm màu tím huyền ảo, phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Chính là Linh Chi Cửu Diệp!

Cậu mừng rỡ, cẩn thận tiến đến gần.Nhưng khi vừa chạm tay vào Linh Chi, một âm thanh gầm gừ vang lên từ phía trên.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn lên, tim đập thình thịch.

Một con Cự Mãng Xích Lân khổng lồ, thân hình đỏ rực với những lớp vảy như lửa, đôi mắt vàng óng ánh đầy hung dữ, đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Con mãng xà này có vẻ là người bảo vệ Linh Chi Cửu Diệp.

Cấp độ của nó rõ ràng cao hơn nhiều so với Huyết Báo.Lăng Phong biết rằng mình đã gặp phải một đối thủ cực kỳ khó nhằn.

Linh khí trong cơ thể cậu chưa hoàn toàn hồi phục sau trận chiến với Huyết Báo.

Nhưng cậu không thể bỏ cuộc.

Linh Chi Cửu Diệp là nhiệm vụ sư phụ giao phó, và cậu không thể về tay trắng.

Cậu nắm chặt kiếm, sẵn sàng cho một trận chiến sinh tử.

Một tu sĩ trẻ đang chiến đấu với một con mãng xà khổng lồ có vảy đỏ trong một thung lũng núi đầy sương mù.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 3: Đỉnh Phong Chi Chiến


Cự Mãng Xích Lân rít lên một tiếng chói tai, thân hình đồ sộ của nó lao xuống như một tia chớp đỏ rực.

Lăng Phong né tránh kịp thời, nhưng dư chấn từ cú va chạm của con mãng xà vào vách đá cũng khiến cậu chao đảo.

Sức mạnh của nó vượt xa tưởng tượng của cậu."

Vô Cực Kiếm Pháp!"

Lăng Phong hét lên, vận dụng công pháp cao nhất mà sư phụ đã truyền dạy.

Thanh kiếm trong tay cậu bỗng chốc hóa thành một luồng sáng bạc, liên tục chém vào thân rắn.

Nhưng vảy của Cự Mãng Xích Lân quá cứng, kiếm của Lăng Phong chỉ để lại những vết xước mờ nhạt.Con mãng xà giận dữ, quất mạnh cái đuôi khổng lồ về phía Lăng Phong.

Cậu bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách đá, một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng.

Linh khí trong cơ thể cậu cạn kiệt nhanh chóng, và cậu cảm thấy chóng mặt.

"Không thể thua được!"

Lăng Phong nghiến răng, cố gắng đứng dậy.

Cậu nhớ lại lời sư phụ: "Tu luyện không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ và ý chí."

Lăng Phong bắt đầu quan sát kỹ con mãng xà.

Nó mạnh mẽ, nhưng cũng có vẻ hơi cục cằn, chỉ biết dùng sức mạnh áp đảo.

Cậu chợt nhận ra một điểm yếu: phần bụng dưới của con mãng xà, nơi lớp vảy có vẻ mỏng hơn một chút.

Nhưng để tấn công được điểm đó, cậu cần phải đánh lạc hướng nó.Cậu bắt đầu chạy vòng quanh, liên tục di chuyển, khiến Cự Mãng Xích Lân phải quay đầu theo.

Con mãng xà càng lúc càng trở nên tức giận, tấn công điên cuồng, nhưng không trúng được Lăng Phong.

Linh khí trong người Lăng Phong bắt đầu hồi phục một chút, cậu dồn toàn bộ sức mạnh vào một chiêu cuối cùng.Khi Cự Mãng Xích Lân há to mồm phun ra một luồng lửa đỏ rực, Lăng Phong chớp lấy thời cơ.

Cậu sử dụng khinh công cực hạn, lướt qua luồng lửa, phi thân lên cao, rồi từ trên không trung, dồn toàn bộ kiếm ý vào một chiêu "Linh Phong Trảm", đâm thẳng xuống bụng dưới của con mãng xà.Một tiếng rít đau đớn vang vọng khắp thung lũng.

Máu đỏ tươi phun ra từ vết thương của Cự Mãng Xích Lân.

Con mãng xà quằn quại, thân hình khổng lồ va đập mạnh vào vách đá, tạo ra những tiếng động kinh hoàng.

Cuối cùng, nó gục xuống, hơi thở yếu ớt rồi dần dần ngừng lại.Lăng Phong kiệt sức, ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển.

Toàn thân cậu đau nhức, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui chiến thắng.

Cậu đã làm được!

Cậu đã đánh bại một yêu thú cấp cao hơn mình rất nhiều.Cậu từ từ bò đến chỗ Linh Chi Cửu Diệp, cẩn thận hái lấy nó.

Linh dược phát ra ánh sáng tím nhạt, tỏa ra một mùi hương thơm ngát.

Lăng Phong biết rằng, đây là thành quả xứng đáng cho nỗ lực của cậu.Mang theo Linh Chi Cửu Diệp, Lăng Phong bắt đầu hành trình trở về.

Mặc dù bị thương và mệt mỏi, nhưng tinh thần cậu vô cùng phấn chấn.

Cậu đã vượt qua thử thách đầu tiên, đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình.

Con đường tu tiên còn dài, nhưng Lăng Phong tin rằng, cậu đã sẵn sàng cho mọi khó khăn phía trước.

Cậu không chỉ mang về linh dược, mà còn mang về một kinh nghiệm quý báu, một sự trưởng thành về cả sức mạnh lẫn ý chí.Khi trở về hang động, Thanh Vân Tử mỉm cười nhìn Lăng Phong.

Ông đã cảm nhận được cuộc chiến và sự kiên cường của đệ tử mình.

Ông không nói nhiều, chỉ vỗ vai Lăng Phong, một hành động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, thể hiện sự công nhận và niềm tự hào.

Lăng Phong biết rằng, cậu đã không làm sư phụ thất vọng.

Cậu đặt Linh Chi Cửu Diệp lên bàn, và ánh sáng tím huyền ảo của nó chiếu rọi khắp hang động, báo hiệu một khởi đầu mới cho hành trình tu luyện của Lăng Phong.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 4: Bế Quan Đột Phá


Sau khi trở về với Linh Chi Cửu Diệp, Thanh Vân Tử hài lòng gật đầu.

Ông không chỉ đánh giá cao khả năng chiến đấu của Lăng Phong, mà còn cả sự kiên trì và trí tuệ của cậu trong việc đối phó với Cự Mãng Xích Lân.

Ông biết rằng đệ tử của mình đã sẵn sàng cho một bước tiến lớn hơn trên con đường tu luyện."

Linh Chi Cửu Diệp này sẽ giúp ngươi củng cố căn cơ, thanh lọc tạp chất và mở rộng kinh mạch.

Ngươi hãy bế quan ba tháng, hấp thu dược lực của nó, và cố gắng đột phá Luyện Khí Kỳ tầng thứ hai."

Thanh Vân Tử dặn dò.Lăng Phong vâng lời, tìm một hang động nhỏ khác gần đó, nơi có linh khí dồi dào và yên tĩnh, để bắt đầu bế quan.

Cậu đặt Linh Chi Cửu Diệp trước mặt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ hấp thu dược lực của nó.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng ấm áp, thuần khiết tràn vào cơ thể cậu, lan tỏa khắp kinh mạch.Những ngày đầu bế quan, Lăng Phong cảm thấy toàn thân đau nhức, như thể có hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt.

Đó là quá trình Linh Chi Cửu Diệp đang thanh lọc tạp chất và mở rộng kinh mạch.

Cậu nghiến răng chịu đựng, không ngừng vận chuyển 'Vô Cực Tâm Pháp' để dẫn dắt dược lực.

Cậu biết rằng, mỗi cơn đau là một bước tiến, mỗi giọt mồ hôi là một sự trưởng thành.Dần dần, cơn đau dịu đi, thay vào đó là cảm giác sảng khoái và tràn đầy năng lượng.

Lăng Phong cảm thấy kinh mạch của mình trở nên rộng hơn, linh khí lưu chuyển trong cơ thể cũng nhanh và mạnh hơn.

Tinh thần cậu trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết, như thể mọi vật xung quanh đều trở nên rõ ràng và sống động hơn.Thời gian trôi qua nhanh chóng trong tĩnh lặng.

Lăng Phong quên mất ngày tháng, chỉ tập trung vào việc tu luyện.

Mỗi ngày, cậu đều cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.

Linh khí tích tụ ngày càng nhiều, tạo thành một vòng xoáy năng lượng mạnh mẽ trong đan điền.Đến tháng thứ ba, Lăng Phong cảm thấy một áp lực lớn trong đan điền, như thể có một bức tường vô hình đang ngăn cản cậu.

Cậu biết rằng, đây là giới hạn của Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất, và cậu cần phải đột phá để tiến vào tầng thứ hai.

Cậu dồn toàn bộ linh khí vào đan điền, vận chuyển 'Vô Cực Tâm Pháp' đến cực hạn.Một tiếng "ầm" vang lên trong ý thức của Lăng Phong, không phải là tiếng động vật lý, mà là một sự rung chuyển mạnh mẽ trong linh hồn.

Bức tường vô hình kia vỡ vụn, và một luồng năng lượng mạnh mẽ hơn, tinh khiết hơn tràn ngập khắp cơ thể cậu.

Linh khí trong đan điền cuộn trào, tạo thành một hồ nước trong xanh, nơi những hạt linh khí lấp lánh như sao trời.Lăng Phong mở mắt.

Mọi thứ xung quanh cậu dường như trở nên khác biệt.

Cậu có thể cảm nhận được từng làn gió nhẹ, từng chiếc lá rơi, thậm chí cả hơi thở của những sinh vật nhỏ bé ẩn mình trong hang.

Sức mạnh dâng trào trong cậu, khiến cậu cảm thấy mình có thể nhấc bổng cả một tảng đá lớn.

Cậu đã thành công đột phá Luyện Khí Kỳ tầng thứ hai!

Một tu sĩ trẻ đang ngồi thiền trong một hang động phát sáng với những quầng năng lượng rực rỡ xung quanh anh ta.

Lăng Phong rời hang động bế quan, tinh thần phấn chấn, bước đi nhẹ nhàng như bay.

Gặp lại Thanh Vân Tử, cậu cúi đầu hành lễ.

Sư phụ mỉm cười hài lòng, đôi mắt sáng lên vẻ tán thưởng."

Không tệ, Phong nhi.

Ngươi đã không làm ta thất vọng."

Thanh Vân Tử nói, "Với tốc độ tu luyện này, ngươi sẽ sớm trở thành một cường giả."

Lăng Phong cảm thấy vô cùng tự hào.

Cậu biết rằng, đây chỉ là bước khởi đầu, nhưng nó là một bước tiến quan trọng.

Cậu đã chứng minh được tiềm năng của mình, và cậu sẵn sàng cho những thử thách lớn hơn phía trước.

Thanh Vân Tử sau đó bắt đầu truyền thụ cho Lăng Phong những chiêu thức kiếm pháp phức tạp hơn, cùng với một số bí quyết về cách sử dụng linh khí để tạo ra các loại pháp thuật đơn giản.Cuộc sống của Lăng Phong tiếp tục là chuỗi ngày tu luyện chăm chỉ dưới sự hướng dẫn của Thanh Vân Tử.

Cậu không chỉ học cách chiến đấu, mà còn học cách sống hòa mình với thiên nhiên, cách cảm nhận linh khí của trời đất.

Tâm tính cậu cũng trở nên điềm tĩnh hơn, ý chí kiên định hơn.Một ngày nọ, Thanh Vân Tử gọi Lăng Phong đến.

Ông nhìn cậu với ánh mắt đầy thâm ý."

Phong nhi, đã đến lúc ngươi phải rời khỏi nơi đây.

Con đường tu tiên của ngươi không chỉ dừng lại ở thung lũng này.

Ngươi cần phải ra ngoài, trải nghiệm thế giới rộng lớn, tìm kiếm những cơ duyên mới, và đối mặt với những thử thách lớn hơn."

Lăng Phong biết rằng ngày này sẽ đến.

Dù có chút lưu luyến với sư phụ và thung lũng yên bình này, nhưng cậu cũng háo hức muốn khám phá thế giới bên ngoài."

Sư phụ, con sẽ không làm người thất vọng!"

Lăng Phong kiên định nói.Thanh Vân Tử mỉm cười, đưa cho Lăng Phong một chiếc nhẫn không gian cổ xưa và một tấm bản đồ da dê.

"Trong chiếc nhẫn này có một số linh thạch và một vài pháp khí hộ thân.

Còn tấm bản đồ này, nó sẽ dẫn ngươi đến thành trấn gần nhất, và cũng là điểm khởi đầu cho hành trình của ngươi.

Hãy nhớ, tu tiên không chỉ là sức mạnh, mà còn là đạo đức và lòng trắc ẩn.

Đừng bao giờ lạm dụng sức mạnh để làm điều ác."

Lăng Phong khắc ghi lời sư phụ vào lòng.

Cậu cúi đầu bái biệt, rồi quay lưng bước đi, hòa vào màn sương sớm của thung lũng.

Hướng về phía chân trời, nơi những ngọn núi hùng vĩ vươn cao, một thế giới hoàn toàn mới đang chờ đợi Lăng Phong khám phá.

Chặng đường phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng với ý chí kiên cường và lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, Lăng Phong tin rằng cậu sẽ vượt qua tất cả, và một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một tu sĩ lừng danh, vang vọng khắp thiên hạ.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 5: Bước Chân Ra Thế Giới


Rời xa thung lũng Mộc Khê và sư phụ Thanh Vân Tử, Lăng Phong mang theo chiếc nhẫn không gian và tấm bản đồ da dê, bước chân vào một thế giới hoàn toàn mới.

Không còn sự yên bình của rừng núi hay sự hướng dẫn tận tình của sư phụ, giờ đây cậu phải tự mình đối mặt với mọi thứ.Hành trình đến thành trấn gần nhất mất khoảng ba ngày.

Trên đường đi, Lăng Phong gặp gỡ nhiều người: những thương nhân buôn bán, những lữ khách lang thang, và cả những người phàm tục chất phác.

Cậu bắt đầu học cách hòa nhập, cách giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Tấm bản đồ của sư phụ khá cổ, nhưng vẫn đủ để chỉ dẫn cậu đi đúng hướng.Khi thành trấn hiện ra trước mắt, Lăng Phong không khỏi kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nơi sầm uất đến vậy.

Những ngôi nhà cao tầng san sát, những con đường lát đá sạch sẽ, và dòng người tấp nập qua lại.

Tiếng ồn ào của chợ búa, tiếng rao hàng của thương nhân, và tiếng cười nói của mọi người hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh sống động.

Một thiếu niên đang đứng trước cổng thành của một thành phố cổ kính, với những tòa nhà cao tầng và nhiều người qua lại.

Lăng Phong biết rằng, để sống sót và tiếp tục tu luyện trong thế giới này, cậu cần phải có tiền.

Cậu mở nhẫn không gian, lấy ra một ít linh thạch mà sư phụ đã ban cho.

Linh thạch là loại tiền tệ chính trong giới tu tiên, và cũng là nguồn năng lượng quý giá để tu luyện.Cậu tìm đến một quán trọ nhỏ, thuê một căn phòng đơn giản.

Sau khi ổn định, Lăng Phong bắt đầu đi dạo quanh thành trấn, tìm hiểu về nó.

Thành trấn này có tên là "Thanh Hà Phố", là một trung tâm giao thương quan trọng giữa các vùng đất.

Nơi đây không chỉ có người phàm, mà còn có cả những tu sĩ ẩn mình, đến để mua bán vật phẩm tu luyện hoặc tìm kiếm cơ duyên.Lăng Phong cảm nhận được sự hiện diện của một vài luồng linh khí yếu ớt từ những tu sĩ cấp thấp, nhưng cũng có những luồng khí tức mạnh mẽ hơn, khiến cậu phải cảnh giác.

Cậu biết rằng, thế giới bên ngoài không chỉ có cơ hội, mà còn có cả nguy hiểm.Trong một cửa hàng pháp khí, Lăng Phong bị thu hút bởi một thanh kiếm cổ.

Thanh kiếm không phát ra ánh sáng chói lóa, nhưng lại toát ra một vẻ uy nghiêm và sắc bén.

Chủ cửa hàng, một lão già có râu tóc bạc phơ, nhận ra Lăng Phong là một tu sĩ."

Tiểu hữu, thanh kiếm này tên là 'Mộc Vân Kiếm', là một pháp khí cấp trung, rất thích hợp cho những người mới bước vào tu luyện."

Lão già giới thiệu, "Nó được rèn từ gỗ Mộc Vân ngàn năm, thấm đẫm linh khí đất trời."

Lăng Phong cầm lấy thanh kiếm, cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp từ từ chảy vào lòng bàn tay.

Nó nhẹ hơn thanh kiếm cũ của cậu, nhưng lại sắc bén hơn rất nhiều.

Cậu dùng một ít linh thạch để mua thanh Mộc Vân Kiếm, coi đó là một sự đầu tư cho con đường tu luyện của mình.Sau khi mua kiếm, Lăng Phong tiếp tục đi dạo.

Cậu phát hiện ra một quảng trường lớn, nơi các tu sĩ thường tụ tập để trao đổi thông tin, mua bán vật phẩm, hoặc tìm kiếm đồng đội cho những chuyến phiêu lưu mạo hiểm.

Trên một tấm bảng thông báo lớn, có treo rất nhiều nhiệm vụ, từ việc săn bắt yêu thú, tìm kiếm linh dược, đến hộ tống thương nhân.Lăng Phong chợt nghĩ, đây chính là cơ hội để cậu rèn luyện bản thân, kiếm thêm linh thạch, và tìm kiếm những cơ duyên mới.

Cậu quyết định nhận một nhiệm vụ đơn giản nhất: "Săn bắt Hắc Lang Vương", một con yêu thú cấp thấp đang quấy phá một ngôi làng gần Thanh Hà Phố.

Nhiệm vụ này tuy không khó, nhưng sẽ giúp cậu làm quen với việc chiến đấu độc lập và kiếm linh thạch.Với Mộc Vân Kiếm mới và kinh nghiệm đã có, Lăng Phong cảm thấy tự tin.

Cậu đã sẵn sàng cho thử thách đầu tiên trong thế giới bên ngoài.

Cậu tin rằng, mỗi nhiệm vụ, mỗi cuộc chiến, sẽ giúp cậu trưởng thành hơn, và từng bước đưa cậu đến gần hơn với đỉnh cao của tu tiên.

Ngày hôm sau, Lăng Phong rời khỏi Thanh Hà Phố, hướng về phía ngôi làng đang bị Hắc Lang Vương quấy phá, bắt đầu cuộc phiêu lưu thực sự của mình.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 6: Đồng Hành Bất Ngờ


Lăng Phong rời Thanh Hà Phố, mang theo Mộc Vân Kiếm mới và quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ "Săn bắt Hắc Lang Vương".

Ngôi làng bị quấy phá cách thành trấn không xa, nằm sâu trong một khu rừng thông thưa thớt.

Cậu đi bộ gần nửa ngày thì đến nơi.Khác với những gì tưởng tượng, ngôi làng không hoàn toàn bị tàn phá, nhưng không khí u ám bao trùm.

Người dân lo sợ, đóng chặt cửa nhà.

Lăng Phong hỏi thăm một vài người dân, và họ cho biết Hắc Lang Vương là một con sói lớn, thông minh và hung dữ, thường xuyên dẫn bầy sói con đột nhập vào làng bắt gia súc.Khi Lăng Phong đang trên đường vào rừng để tìm kiếm dấu vết của Hắc Lang Vương, cậu bất ngờ chạm mặt một nhóm người lạ.

Đó là hai cô gái trẻ, cũng đang chuẩn bị tiến vào rừng.Cô gái thứ nhất có mái tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng như sao và mặc một bộ váy xanh ngọc đơn giản nhưng tinh tế.

Nàng mang theo một thanh kiếm mỏng bên hông, toát ra khí chất điềm tĩnh và mạnh mẽ.

Cô gái thứ hai có vẻ trẻ hơn, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mái tóc buộc cao gọn gàng và mặc y phục màu hồng nhạt.

Nàng cầm theo một chiếc hồ lô nhỏ bên mình, vẻ mặt có chút tò mò, linh hoạt.Khi thấy Lăng Phong, cô gái váy xanh hơi cau mày, lộ vẻ cảnh giác.

Cô gái váy hồng thì ngược lại, cười tươi rói: "Chào huynh!

Huynh cũng đến đây để săn bắt Hắc Lang Vương sao?"

Lăng Phong hơi ngạc nhiên trước sự cởi mở của cô gái váy hồng.

Cậu gật đầu: "Đúng vậy.

Ta là Lăng Phong.

Hai vị là...?"

Cô gái váy hồng nhanh nhảu giới thiệu: "Muội là Lâm Vũ Điệp, còn đây là tỷ tỷ của muội, Lâm Thanh Tuyết.

Bọn muội là tán tu, nghe nói Hắc Lang Vương quấy phá ở đây nên đến giúp đỡ."

Lâm Thanh Tuyết khẽ gật đầu chào Lăng Phong, ánh mắt nàng vẫn đầy thận trọng.

"Hắc Lang Vương không đơn giản như những con yêu thú cấp thấp khác.

Nó khá xảo quyệt."

Lăng Phong cảm thấy có chút hứng thú.

"Vậy hai vị có muốn cùng nhau hành động không?

Sẽ an toàn hơn."

Lâm Vũ Điệp reo lên: "Hay quá!

Tỷ tỷ thấy sao?"

Lâm Thanh Tuyết suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu.

"Cũng được.

Nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách và hành động theo kế hoạch."

Nàng rõ ràng vẫn còn chút đề phòng với Lăng Phong, một tu sĩ lạ mặt.Thế là, ba người cùng nhau tiến vào rừng.

Trên đường đi, Lâm Vũ Điệp không ngừng trò chuyện, kể những câu chuyện vui, phá vỡ không khí căng thẳng ban đầu.

Nàng là một cô gái hoạt bát, hồn nhiên, trái ngược hoàn toàn với sự điềm tĩnh và có phần lạnh lùng của tỷ tỷ Lâm Thanh Tuyết.

Lăng Phong cũng dần mở lòng, kể cho họ nghe về những trải nghiệm tu luyện của mình, bỏ qua phần sư phụ Thanh Vân Tử.Họ tìm thấy dấu vết của bầy sói khá nhanh chóng.

Hắc Lang Vương rất thông minh, nó đã thiết lập một cái ổ ẩn sâu trong một hang động đá.

Lăng Phong, với kinh nghiệm săn bắt trong rừng núi, dẫn đường một cách khéo léo.

Lâm Thanh Tuyết tỏ ra kinh ngạc trước khả năng định hướng và sự nhạy bén của Lăng Phong.

Nàng nhận ra cậu không phải là một tu sĩ bình thường.Khi đến gần hang động, họ nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng sói con.

Lâm Thanh Tuyết ra hiệu dừng lại, rồi nàng đưa ra một kế hoạch: "Ta sẽ dụ Hắc Lang Vương ra ngoài.

Vũ Điệp sẽ dùng pháp thuật gây mê những con sói con.

Lăng Phong huynh sẽ là người chủ lực tấn công Hắc Lang Vương khi nó mất cảnh giác."

Lăng Phong và Lâm Vũ Điệp gật đầu đồng ý.

Kế hoạch khá táo bạo, nhưng có vẻ khả thi.Lâm Thanh Tuyết rút kiếm, linh khí bao quanh, rồi nhẹ nhàng tiến đến cửa hang, vung kiếm chém một nhát vào vách đá gần đó, tạo ra tiếng động lớn.

Ngay lập tức, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên trong, và Hắc Lang Vương lao ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tuyết.

Con sói to lớn, hung dữ, bộ lông đen như mực, có một vết sẹo dài trên vai, chứng tỏ nó đã từng trải qua nhiều trận chiến.

Một thiếu niên và hai thiếu nữ tu sĩ đang cùng nhau chiến đấu với một con sói đen khổng lồ trong một khu rừng rậm rạp vào ban đêm.

Hắc Lang Vương gầm lên một tiếng vang động, lao thẳng về phía Lâm Thanh Tuyết.

Nàng phản ứng nhanh nhẹn, lùi lại vài bước, thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng xanh lam.

Nàng không trực tiếp đối đầu mà liên tục né tránh, dẫn dụ con sói ra xa khỏi hang động.Lâm Vũ Điệp, ở vị trí mai phục, nhanh chóng thi triển pháp thuật.

Chiếc hồ lô trong tay nàng phát ra một làn khói tím nhạt, lướt vào trong hang.

Ngay lập tức, những tiếng tru yếu ớt của sói con vang lên, rồi nhanh chóng chìm vào im lặng.

Pháp thuật gây mê của Lâm Vũ Điệp đã phát huy tác dụng.Giờ là lúc của Lăng Phong.

Khi Hắc Lang Vương đang mải mê đuổi theo Lâm Thanh Tuyết, cậu xuất hiện từ phía sau, Mộc Vân Kiếm trong tay phát ra ánh sáng bạc rực rỡ.

Lăng Phong vận dụng 'Vô Cực Kiếm Pháp', dồn toàn bộ linh khí vào một chiêu "Phá Vân Trảm", chém mạnh vào lưng Hắc Lang Vương.Con sói bất ngờ bị tấn công, gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng lớp lông dày và sự nhanh nhẹn của nó đã giúp nó tránh được vết thương chí mạng.

Nó quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lăng Phong, đầy hận thù."

Cẩn thận, huynh ấy rất nhanh!"

Lâm Thanh Tuyết cảnh báo, rồi cũng tham gia vào trận chiến, kiếm của nàng liên tục chém vào hai bên sườn Hắc Lang Vương, gây áp lực cho nó.Cuộc chiến trở nên khốc liệt.

Hắc Lang Vương, dù bị thương, vẫn cực kỳ hung hãn.

Nó liên tục dùng móng vuốt và răng nanh tấn công.

Lăng Phong phải vận dụng hết sức mạnh và tốc độ của mình để né tránh.

Mộc Vân Kiếm chém ra những luồng kiếm khí sắc bén, nhưng Hắc Lang Vương quá nhanh và linh hoạt.Lâm Vũ Điệp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ với sói con, cũng tham gia hỗ trợ.

Nàng không mạnh về cận chiến, nhưng pháp thuật của nàng lại cực kỳ hữu ích.

Nàng liên tục bắn ra những quả cầu năng lượng màu xanh lục, làm chậm tốc độ của Hắc Lang Vương và khiến nó mất tập trung.Sự phối hợp của ba người bắt đầu phát huy hiệu quả.

Lăng Phong là chủ lực tấn công, Lâm Thanh Tuyết hỗ trợ cận chiến và gây áp lực, còn Lâm Vũ Điệp thì dùng pháp thuật khống chế.

Hắc Lang Vương dần dần bị dồn vào thế yếu.

Nó bắt đầu thở dốc, những vết thương trên người ngày càng nhiều.Trong một khoảnh khắc, Hắc Lang Vương cố gắng tung một cú cắn chí mạng vào Lăng Phong.

Cậu né được, nhưng chiếc răng nanh sắc nhọn của nó vẫn xé rách một mảnh áo của cậu.

Ngay lúc đó, Lâm Thanh Tuyết chớp lấy cơ hội, tung một chiêu kiếm pháp uy lực, đâm thẳng vào chân trước của Hắc Lang Vương.

Con sói khụy xuống.Lăng Phong không bỏ lỡ.

Cậu dồn toàn bộ linh khí còn lại vào Mộc Vân Kiếm, rồi tung ra chiêu "Tuyệt Sát Trảm" cuối cùng, đâm xuyên qua đầu Hắc Lang Vương.

Con yêu thú gầm lên một tiếng thảm thiết cuối cùng, rồi đổ sập xuống, không còn chút hơi thở.Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Phong và Lâm Thanh Tuyết đều kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm.

Lâm Vũ Điệp chạy đến, khuôn mặt lo lắng."

Huynh có sao không, Lăng Phong huynh?"

Nàng hỏi, rồi nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược hồi phục linh khí từ chiếc hồ lô của mình.

"Đây là Bách Thảo Đan, tỷ tỷ và huynh mau dùng đi!"

Lăng Phong và Lâm Thanh Tuyết không khách khí, nhận lấy đan dược và uống vào.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa, giúp họ hồi phục linh khí và giảm bớt mệt mỏi.
 
Khởi Nguyên Vô Cực
Chương 7: Lời Mời Đến Thanh Vân Môn


Sau trận chiến với Hắc Lang Vương, mối quan hệ giữa Lăng Phong, Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp trở nên thân thiết hơn.

Họ cùng nhau hoàn thành thêm vài nhiệm vụ nhỏ ở Thanh Hà Phố, kiếm đủ linh thạch để trang trải cuộc sống và mua sắm thêm vật phẩm tu luyện.

Trong những ngày tháng đồng hành, Lăng Phong nhận thấy Lâm Thanh Tuyết không chỉ mạnh mẽ và điềm tĩnh, mà còn có kiến thức sâu rộng về linh dược và pháp trận.

Lâm Vũ Điệp tuy còn non nớt trong tu luyện nhưng lại sở hữu một khả năng khống chế và hỗ trợ độc đáo, cùng với sự lạc quan hiếm có.Một ngày nọ, khi ba người đang dùng bữa tại một quán ăn nhỏ, Lăng Phong nghe được cuộc trò chuyện của hai tu sĩ bàn bên cạnh."

Ngươi nghe nói gì chưa?

Thanh Vân Môn đang chuẩn bị tổ chức kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn đấy!"

"Thật sao?

Thanh Vân Môn là một trong những tông môn lớn nhất khu vực này mà!

Nghe nói mỗi kỳ khảo hạch đều thu hút vô số tu sĩ tán tu và thiên tài trẻ tuổi."

"Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một để bước vào con đường chính thống.

Ta nghe nói năm nay có cả trưởng lão đích thân giám sát."

Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng bỗng dao động.

Thanh Vân Môn!

Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc, nhưng cậu không nhớ mình đã nghe ở đâu.

Hơn nữa, sư phụ Thanh Vân Tử cũng thường nhắc đến việc cậu cần phải gia nhập một tông môn để có được tài nguyên và sự hướng dẫn bài bản hơn.Lâm Thanh Tuyết thấy Lăng Phong trầm tư, khẽ hỏi: "Lăng Phong huynh có hứng thú với kỳ khảo hạch của Thanh Vân Môn sao?"

Lăng Phong gật đầu: "Đúng vậy.

Sư phụ ta từng nói, muốn tu luyện đạt đến cảnh giới cao, cần phải có sự hỗ trợ của tông môn.

Hơn nữa, ta cũng muốn thử sức mình."

Lâm Vũ Điệp hào hứng reo lên: "Hay quá!

Vậy bọn muội cũng tham gia đi, tỷ tỷ!"

Lâm Thanh Tuyết suy nghĩ một lát.

"Thanh Vân Môn là một tông môn lớn, tài nguyên dồi dào, lại có nhiều công pháp mạnh mẽ.

Gia nhập tông môn là một cơ hội tốt cho chúng ta.

Nhưng việc cạnh tranh sẽ rất khốc liệt."

Cuối cùng, cả ba quyết định sẽ cùng nhau đến Thanh Vân Môn để tham gia kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn.

Họ hỏi thăm đường đi và biết rằng Thanh Vân Môn tọa lạc trên ngọn núi Thanh Vân hùng vĩ, cách Thanh Hà Phố khoảng một tuần đường bộ.Cả nhóm chuẩn bị đồ đạc, mua sắm thêm linh thạch và một số đan dược hồi phục.

Lăng Phong cũng dành thời gian ôn lại những kiến thức về pháp trận và linh dược mà sư phụ đã dạy, hy vọng chúng có thể hữu ích trong kỳ khảo hạch.Một tuần sau, sau hành trình dài xuyên rừng và leo núi, ba người cuối cùng cũng nhìn thấy Thanh Vân Môn hiện ra sừng sững trên đỉnh núi.

Một thiếu niên và hai thiếu nữ tu sĩ đang đứng trước cổng một tông môn cổ kính, được xây dựng trên đỉnh núi hùng vĩ, với mây bao quanh.

Cổng tông môn được làm bằng đá cẩm thạch trắng, cao lớn và uy nghiêm.

Hai bên cổng là hai pho tượng linh thú canh gác, toát ra khí thế bất phàm.

Từ cổng chính, một con đường lát đá dẫn vào sâu bên trong, nơi những kiến trúc cổ kính và tráng lệ ẩn hiện giữa những tán cây xanh mướt và mây mù.

Linh khí nơi đây dày đặc hơn hẳn so với bất kỳ nơi nào Lăng Phong từng đặt chân đến.Đã có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tụ tập trước cổng, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi cảnh giới tu luyện.

Một số người có khí chất bất phàm, rõ ràng là những thiên tài từ các gia tộc lớn.

Một số khác thì trông có vẻ đơn độc, giống như Lăng Phong và hai tỷ muội họ Lâm.Một vị trưởng lão mặc đạo bào màu xanh lam, râu tóc bạc phơ nhưng đôi mắt tinh anh, đứng trước cổng tông môn, bắt đầu công bố quy tắc khảo hạch."

Kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn Thanh Vân Môn sẽ diễn ra trong ba vòng.

Vòng đầu tiên, 'Khí Huyết Kiếm Tâm', sẽ kiểm tra căn cốt và sức mạnh cơ bản của các ngươi.

Vòng thứ hai, 'Mê Trận Tâm Cảnh', sẽ thử thách khả năng ngộ tính và ý chí của các ngươi trong một pháp trận huyễn cảnh.

Vòng cuối cùng, 'Đăng Thiên Đạo', sẽ là một thử thách về sự kiên trì và may mắn, đòi hỏi các ngươi phải leo lên đỉnh núi Thiên Đạo, nơi cất giấu cơ duyên."

Lăng Phong nghe vậy, cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng đầy phấn khích.

Những thử thách này không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà còn cả trí tuệ và sự kiên trì.

Cậu quay sang nhìn Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp.

Cả hai đều gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm."

Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!"

Lâm Vũ Điệp khẽ nói, nắm chặt tay tỷ tỷ mình.Lăng Phong mỉm cười.

Cậu tin rằng, với sự chuẩn bị kỹ càng và tinh thần đồng đội, họ sẽ vượt qua được những thử thách này và thành công gia nhập Thanh Vân Môn, mở ra một chương mới trong cuộc đời tu tiên của mình.

Hơn nữa, cái tên "Thanh Vân Môn" vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu, như thể một sợi dây vô hình đang kéo cậu đến đây.

Cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng, đây không chỉ là một cơ hội, mà còn là một định mệnh."

Đa tạ, Vũ Điệp muội."

Lăng Phong nói, rồi nhìn sang Lâm Thanh Tuyết.

Nàng cũng đang nhìn cậu, ánh mắt không còn sự cảnh giác ban đầu, mà thay vào đó là sự công nhận và một chút ngưỡng mộ."

Ngươi rất mạnh, Lăng Phong."

Lâm Thanh Tuyết nói, giọng điệu có chút thay đổi.

"Khả năng chiến đấu của ngươi rất tốt, và kiếm pháp cũng rất tinh diệu."

Lăng Phong khiêm tốn đáp: "Hai vị cũng vậy.

Nếu không có sự phối hợp của hai vị, ta khó lòng hạ được Hắc Lang Vương."

Ba người cùng nhau xử lý xác Hắc Lang Vương, lấy đi nội đan và một số vật liệu quý giá.

Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Khi trở về làng, người dân vui mừng khôn xiết, cảm ơn họ rối rít.Tối đó, tại quán trọ ở Thanh Hà Phố, Lăng Phong, Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp cùng nhau dùng bữa.

Không khí đã thân mật hơn rất nhiều.

Lâm Vũ Điệp vẫn hoạt bát như thường lệ, còn Lâm Thanh Tuyết cũng đã cởi mở hơn, thỉnh thoảng mỉm cười và tham gia vào câu chuyện."

Lăng Phong huynh định đi đâu tiếp theo?"

Lâm Vũ Điệp hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cậu.Lăng Phong suy nghĩ một lát.

"Ta muốn tiếp tục đi du lịch, rèn luyện bản thân và tìm kiếm những cơ duyên mới."

Lâm Vũ Điệp reo lên: "Hay quá!

Bọn muội cũng vậy.

Hay là chúng ta cứ đi cùng nhau đi!

Càng đông càng vui mà, tỷ tỷ thấy sao?"

Lâm Thanh Tuyết nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn đứa em gái đang hào hứng của mình.

Nàng khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại chứa đựng ý cười.

"Cũng được.

Dù sao, đi cùng nhau cũng an toàn hơn."

Lăng Phong mỉm cười.

Cậu biết rằng, cuộc hành trình sắp tới của mình sẽ không còn đơn độc nữa.

Hai cô gái này, một trầm tĩnh một hoạt bát, đã trở thành những người bạn đồng hành bất ngờ và cậu mong chờ cuộc hành trình mới tiếp theo.
 
Back
Top Bottom