Siêu Nhiên Khởi Nguyên Hải Kỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400256001-256-k836038.jpg

Khởi Nguyên Hải Kỷ
Tác giả: khoinguyenhaiky
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dị năng Phiêu Lưu Về ( có sai ở đâu nhớ bình luần mình thấy nha ) Tags: khoinguyenhaiduong​
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Nhân Đô


Trên pháo đài Củ Sa, trong ngày Tẩy Hỏa rộn ràng, khi mọi người đang bận rộn treo cờ, dựng giàn lửa, thì ở mép bắc pháo đài, bảy cậu bé lại đang nghịch dại trên đường ống rỉ sét chằng chịt.

“Keng… rắc!” – một đoạn ống mục vỡ, hai cậu nhóc và một bé gái rơi thẳng xuống dòng cống thải đen ngòm.

Tiếng hét vang lên, hòa lẫn trong tiếng trống lễ xa xa.

May thay, một bóng dáng to béo, khuôn mặt hiền từ nhưng lấm lem dầu mỡ, vội vã vớt bọn nhỏ lên.

Đốc Mô – chú nuôi của một trong hai cậu bé – thở phì phò, la lớn:

– Chơi thì cũng phải coi chừng chứ, muốn mất mạng cả lũ à!

Rồi chú lại cằn nhằn nhưng vẫn lúi húi cùng bọn trẻ kéo đoạn ống gãy lên.

Trưa đến, lễ hội bắt đầu.

Tiếng kèn biển rộn vang, hòa cùng tiếng trống, làm không khí thêm phần sôi động.

Những dãy cờ xanh đỏ tung bay trong gió mặn, hương cá nướng và rượu biển lan tỏa khắp quảng trường.

Người chủ lễ – một lão già cao gầy với giọng khàn khàn như sóng vỗ đá ngầm – bước lên bục gỗ.

Ông giơ cao chiếc vỏ sò khắc phù văn, khom mình rồi cất lời cầu nguyện:

– Thưa vị thần của biển khơi, ngài là ánh sáng dẫn lối chúng con ra khỏi bóng tối, là bức tường che chở qua muôn vàn thủy quái tấn công.

Con cầu xin ngài, ban cho chúng con một năm bình yên, ra khơi thuận lợi, mùa thu đầy ắp, và không ai bị thất lạc bởi biển xa…

Đám đông im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng sóng rì rầm dưới chân pháo đài.

Ở phương xa, một luồng gió nhẹ thổi ngang qua, khiến những ngọn cờ rung động, như thể chính biển cả đang lắng nghe lời khẩn cầu.

Hoàng hôn dần buông, nhuộm cả bầu trời một màu đỏ tươi, cũng là dấu chấm hết cho buổi lễ hội tưng bừng.

Quán xá lần lượt đóng cửa, tiếng cười đùa tan dần vào bóng đêm, để lại những con đường loang loáng ánh đèn biển.

Đốc Kha Lam theo chú nuôi Đốc Mô trở về ngôi nhà gỗ nhỏ nơi góc pháo đài.

Dù đơn sơ, nhưng bếp lửa ấm áp và tiếng chú càm ràm quen thuộc khiến nó trở thành chốn bình yên hiếm hoi giữa thế giới lênh đênh này.

Đêm phủ xuống, bầu trời khoác màu áo đen đặc quánh.

Những ánh sáng từ pháo đài soi chiếu xuống biển trong, gợn lên như đang tìm kiếm một bí mật nào đó.

Ở bãi cát ẩm ướt ngoài thành, một bóng hình nhỏ bé lặng lẽ ngồi nhìn về phía chân trời xa xăm.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Xa Cách


Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu xuống pháo đài Củ Sa.

Tiếng chuông kim loại vang lên báo hiệu một ngày mới.

Người dân hối hả chuẩn bị thuyền bè để ra khơi, kẻ thì mang cá ra chợ đổi lấy sa va ( một loại tiền tệ ở thế giới này ).

Cũng có những đứa trẻ thức dậy tràn đầy năng lượng cho một ngày mới Đốc Kha Lam thức dậy muộn hơn thường ngày.

Cậu vẫn còn nhớ như in cảm giác lạ lùng tối qua, nhưng khi nhìn thấy chú Đốc Mô đang lúi húi nấu bữa sáng, cậu lại chẳng nói được gì.“Dậy rồi à?

Ăn nhanh còn phụ ta kéo lưới và đến ông gi-ốt.” – Đốc Mô nói, giọng nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm.

Kha Lam im lặng gật đầu.

Trong lòng cậu, có một nỗi lo sợ mơ hồ, nhưng đồng thời cũng không muốn làm chú thêm phiền.

Hôm nay là ngày nhiều gia đình trong pháo đài tiễn người thân ra biển xa.

Cảnh tượng ấy vốn quen thuộc, nhưng với Kha Lam, lại gợi lên cảm giác xa cách đến nghẹn lòng.Trên bến gỗ, những người cha, người anh vác theo lưới lớn, những cậu bé đồng trang lứa cậu thì háo hức đi theo cha tập đánh bắt.

Còn Kha Lam và một số bé trai bé gái khác chỉ có thể đứng nhìn, lặng lẽ ôm chặt cái mũ đi đến nhà ông gi-ốt.Một người bạn trong nhóm hôm trước, thằng bé Tư Sa do có sức nên được gia đình cho đi theo, vẫy tay cười:“Kha Lam, tao đi rồi, nhớ giữ chỗ chơi cho tao nhé!”

Kha Lam chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng chùng xuống.

Cậu biết, biển cả không phải lúc nào cũng lặng im trả lại những người nó đã nuốt đi.Trên đường đến nhà ông gi-ốt để học cách sống và làm quen với biển khơi.

Tới đêm, Kha Lam lại ra bãi cát.

Không còn tiếng thì thầm, cũng chẳng có ánh sáng kỳ lạ.

Chỉ có khoảng trống mênh mông của biển, khiến cậu cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Cậu thì thầm một mình:“Bao giờ mình mới đủ lớn để ra biển như họ?

Hay là cả đời này chỉ đứng nhìn từ xa?”

Bóng đêm phủ xuống, sóng biển vẫn vỗ về.

Xa cách – không chỉ với bạn bè, mà còn với cả thế giới rộng lớn ngoài kia.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Bóng hình Trong Biển


Chiều hôm đó, bầu trời phủ đầy mây xám, gió gào thét trên những bức tường gỉ sét của pháo đài Củ Sa.

Người dân lo sợ một cơn bão sắp ập đến, vội vàng thu lưới, đóng chặt cửa nhà.Đốc Kha Lam vừa tan buổi học đầu tiên từ nhà ông Gi-ốt.

Lời ông già cụt tay vẫn văng vẳng:

“Biển là cha, nhưng cũng là vực thẳm.

Ai coi nó chỉ là nơi kiếm ăn, sớm muộn sẽ bị nó nuốt chửng.”

Kha Lam lững thững ra bờ cát, lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Khi màn đêm phủ xuống, cơn bão thực sự kéo đến.

Sóng đánh ầm ầm vào bờ, tia chớp xé toạc màn mưa.

Nhưng trong cơn hỗn loạn ấy, Kha Lam bỗng nhận ra có gì đó khác lạ – nước biển không còn xanh, mà dần chuyển sang đen kịt như mực, loang dần ra từ phía xa khơi.Tim cậu đập thình thịch.

Ánh chớp tiếp theo rạch ngang trời, soi xuống mặt biển đen ngòm ấy: một bóng khổng lồ đang chuyển động chậm chạp dưới làn sóng, to lớn đến mức mặt nước dâng lên thành những gợn sóng kỳ quái.Trong khoảnh khắc, Kha Lam thấy rõ một con mắt khổng lồ mở ra, ánh sáng đỏ như than hồng le lói trong nước đen, nhìn về phía pháo đài.

Rồi sóng dữ ập đến, che khuất tất cả.Cậu ngã quỵ xuống cát, bàn tay siết chặt mảnh gỗ khắc xoắn ốc nhặt được ban sáng.

Lời ông Gi-ốt vang lên trong đầu như tiếng sấm:

“Biển luôn báo trước… cho ai dám đối diện nó.”

Kha Lam run rẩy, nhìn mặt biển cuồn cuộn đen ngòm.

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy biển không chỉ xa cách… mà còn đang ẩn giấu một bí mật khủng khiếp.

Đêm về, ngồi ăn tối cùng chú, Kha Lam vẫn lặng im.

Miếng cá trong miệng nhạt thếch, chỉ còn hình ảnh con mắt đỏ rực in hằn trong đầu.

Nửa đêm, cậu bật dậy giữa cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Trong bóng tối, đôi môi cậu run rẩy thì thầm:

“...Nó đã thấy ta… nó sẽ quay lại.”
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Khởi Đầu Đau Thương


Cơn bão kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Khi mặt trời ló dạng, pháo đài Củ Sa hiện lên tiêu điều, gỗ mục rơi rụng, những con đường nhỏ ngập đầy nước mặn.

Người dân tất bật sửa sang, nhưng ai nấy đều thấy trong lòng bất an.Chiều hôm đó, từ xa khơi trôi dạt vào một con tàu vỡ nát.

Người trong pháo đài hò hét kéo nó vào bến, mong tìm được dấu hiệu của sự sống.

Nhưng khi nhìn lên boong, tất cả chết lặng: nơi ấy trống rỗng, chỉ còn sự tĩnh mịch rợn người, như thể toàn bộ thủy thủ đoàn đã tan biến vào màn đêm.Rồi họ phát hiện ra một người – kẻ sống sót cuối cùng.

Ông ta được khiêng xuống bến trong tình trạng kiệt quệ, vai rách toạc như từng bị thứ gì sắc bén xé qua, quần áo tả tơi.

Đôi mắt đờ đẫn mở to, run rẩy bám chặt lấy Đốc Mô, hơi thở đứt quãng:“Con mắt… nó đã mở ra… biển… không còn là biển nữa… tất cả…

đã bị nuốt… cả con của tôi cũng…”

Sau đó, ông ta ngất lịm, không còn nói thêm lời nào.Kha Lam đứng từ xa, toàn thân lạnh toát.

Trong đầu cậu vang vọng hình bóng đôi mắt đỏ khổng lồ dưới làn nước đen đêm bão, như một sự xác nhận đáng sợ.Đêm ấy, cả pháo đài chìm trong lặng im.

Không ai dám nhắc đến con tàu kia nữa, những nỗi lo âu lặng lẽ len vào từng ngôi nhà.Trong căn phòng nhỏ, Kha Lam không sao ngủ được.

Câu nói của người đàn ông kia cứ dội đi dội lại trong tâm trí:

“Biển… không còn là biển nữa…”

Sáng hôm sau, những mảnh vải được dệt từ thực vật biển được nhuộm trắng, treo khắp nơi để tưởng nhớ những người đã bị đại dương cướp đi.

Cả pháo đài chìm trong bầu không khí tang tóc, u ám đến nghẹt thở.

Khi màn đêm buông xuống, Đốc Mô ngồi bên bếp lửa, hạ giọng kể cho Kha Lam nghe về một loài thủy quái cổ xưa có tên “Vực Ma”, từng được nhắc đến trong những ghi chép của kỷ nguyên đã mất.

Ông vừa nói vừa lặng lẽ nhìn biển, ánh mắt phảng phất sự dè chừng.

Kha Lam chưa kịp nghe trọn thì bỗng cảm thấy có ai đó nắm chặt lấy tay mình, bịt ngang tai.

Cậu giật mình quay lại – không một bóng người.Ngay lúc ấy, từ trong làng vang lên một tiếng trầm đục, như hồi chuông báo động, kéo dài và nặng nề.

Cả pháo đài như nín thở…
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Diệt Thành


Tiếng trầm đục từ ngôi làng vang lên kéo dài, chấn động cả pháo đài Củ Sa.

Người dân ùa ra, tưởng là hồi chuông báo bão, nhưng bầu trời khi ấy lại lặng gió, chỉ còn mặt biển phẳng lì đến đáng sợ.Đốc Mô siết chặt tay Kha Lam, thì thầm:

“Không phải bão… là thứ khác.”

Mặt đất bỗng rung lên, như thể có một sinh vật khổng lồ đang di chuyển dưới lớp sóng.

Từ ngoài khơi, những cột nước khổng lồ dựng lên, rồi đổ ập xuống bờ thành.

Tường đá cũ kỹ của Củ Sa rung chuyển, nứt vỡ từng mảng.

Người dân hoảng loạn bỏ chạy, tiếng la hét vang dậy khắp nơi.Giữa làn nước đen cuồn cuộn, nó hiện ra.

Một thân hình tựa cá khổng lồ, nhưng lại mọc ra bốn chi to khỏe như những chân thú, quẫy mạnh khiến mặt biển dậy sóng.

Lưng nó phủ vảy xám ánh bạc, từng mảng vỡ nát hằn dấu sẹo như chứng tích của thời đại xa xưa.Đôi mắt đỏ rực mở ra, soi thẳng về phía pháo đài.

Trong nháy mắt, con quái vật cất tiếng gầm trầm đục – giống tiếng đá núi vỡ vụn, khiến nhiều người ôm đầu quỵ xuống.Nó lao tới.

Chỉ bằng cú quật của chiếc đuôi khổng lồ, cầu cảng gãy làm đôi, những thuyền bè vỡ tan như cọng rơm.

Một cú vung từ chi trước của nó đã nghiền nát dãy tường chắn biển, tạo nên cơn sóng khủng khiếp cuốn phăng cả một khu chợ.Người dân gào khóc:

“Thành… thành sắp mất rồi!”

Đốc Mô kéo Kha Lam chạy về hướng quảng trường, nhưng khắp nơi chỉ thấy biển đen tràn vào.

Trong tuyệt vọng, Kha Lam chợt thấy mảnh gỗ xoắn ốc trong tay mình nóng rực.

Một quầng sáng yếu ớt phát ra, hòa vào tiếng tim đập dồn dập.Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi sóng dữ nuốt chửng tất cả, cậu kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ của con cá bốn chi đang nhìn chằm chằm vào mình – như kẻ chọn ra “người chứng kiến”.Cả pháo đài Củ Sa chìm vào biển đen.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Bước Hoặc


Khi tỉnh dậy, Kha Lam thấy toàn thân ê ẩm, quần áo rách nát, mặn chát vì nước biển.

Cậu không chìm dưới sóng, mà đang nằm vắt vẻo trên một mảnh ván lớn – có lẽ vỡ ra từ con tàu hay từ chính pháo đài Củ Sa đã bị hủy diệt.Xung quanh, chỉ có biển rộng mênh mông.

Mặt nước loang lổ vệt đen, như vết mực loang dần trên tấm lụa xanh.

Không một cánh buồm, không một bờ đất, chỉ có tiếng sóng và gió rít qua tai.Cậu cố gắng ngồi dậy, bàn tay siết chặt lấy mảnh gỗ xoắn ốc – thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn, ánh sáng nhạt nhòa run rẩy trong lòng bàn tay.“Chú… mọi người…” – giọng cậu khàn đặc, nghẹn trong cổ họng.

Không một tiếng đáp lại.Mặt trời dần lặn, ánh sáng đỏ loang xuống mặt nước.

Và chính lúc ấy, từ xa, một cột sóng lớn dựng lên, kéo theo bóng đen khổng lồ.

Nó trườn qua mặt biển, bốn chi vẫy mạnh như muốn xé tan cả đại dương.

Đôi mắt đỏ rực lóe sáng, quét qua mặt biển – dừng lại đúng nơi Kha Lam đang lênh đênh.Trái tim cậu như ngừng đập.Nhưng bất ngờ, mảnh gỗ xoắn ốc trên tay phát sáng dữ dội, ánh sáng bao trùm lấy cả váng gỗ, khiến sóng xung quanh chững lại.

Từ lòng biển, giọng nói trầm vang vọng:“Người được chọn.

Sống, hoặc chìm.

Bước đi, hoặc ở lại mãi nơi này.”

Sóng biển lại cuộn trào.

Kha Lam ôm chặt lấy váng gỗ, cảm thấy trước mắt mình mở ra một ngã rẽ không thể lùi.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Trò Chơi


Kha Lam choàng tỉnh giữa biển đêm.

Toàn thân ướt sũng, cậu đang nằm chênh vênh trên một mảnh váng gỗ trôi dạt.

Xung quanh chỉ là sóng gào, bầu trời tối đen, mặt nước nhuốm mùi máu tanh.Một bóng đen khổng lồ lại trỗi dậy từ lòng biển – chính con quái ngư bốn chi, đôi mắt đỏ rực như hừng than, thân hình to lớn như muốn nuốt trọn cả bầu trời.

Nó rống lên, tạo thành cột sóng chực ập xuống cậu.Trong khoảnh khắc sinh tử, mảnh gỗ xoắn ốc trong tay Kha Lam sáng bừng.

Một luồng ánh sáng thiêng liêng phóng thẳng vào tim cậu, vẽ nên những đường vân thần thánh trên cánh tay.

Lời thì thầm bí ẩn vang vọng:“Dấu ấn của Thần Biển…

đã chọn ngươi.”

Kha Lam hét lớn, dồn toàn lực phóng ra một ngọn giáo ánh sáng xanh, xuyên thủng ngực con quái.

Nó gào lên đau đớn, quẫy đuôi tạo thành sóng thần, rồi từ từ chìm vào vực sâu.

Mặt biển yên ắng trở lại, chỉ còn máu loang đỏ ngầu.Cậu kiệt sức, rơi gục xuống váng gỗ.

Dấu ấn trên tay vẫn còn đỏ rực, nhói buốt như muốn thiêu đốt.

Trong mơ hồ, Kha Lam lẩm bẩm:

“Ta…

đã… sống sót…”

Tiếng mái chèo bỗng vang lên, phá vỡ tĩnh lặng.

Ánh đuốc từ xa hắt lại, ngày một gần hơn.

Một giọng người trầm ổn cất lên:“Có một đứa trẻ ở kia!

Mau kéo nó lên thuyền!”

Kha Lam mơ màng cảm nhận đôi tay mạnh mẽ nhấc mình khỏi váng gỗ.

Cậu mở mắt lần cuối, nhìn thấy những bóng người khoác áo choàng đen, trên vai mang phù hiệu hình móng vuốt đan xen với sóng biển.

Bên cạnh họ, những sinh vật kì lạ như sói nước và chim cá mập đứng ngoan ngoãn.Một người trong nhóm khẽ nói:

“Thằng bé này mang dấu ấn…

Đưa nó về trạm thu nhận.

Có thể đây chính là kẻ mà Thần Biển đã để lại.”

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Kha Lam lại nghe loáng thoáng giọng một người phụ nữ trong đoàn:

“Cũng thật tội cho cậu bé này…

Nếu không vì tên thành chủ kia, trong cơn say rượu mà lỡ tay thả Vực Ma ra, thì bao người đã không bỏ mạng.

Giờ chúng ta phải truy tìm nó, nhưng còn chưa thấy tung tích.”

Tiếng thì thầm ấy như xuyên thẳng vào đầu, khiến Kha Lam lạnh sống lưng.

Nhưng đôi mí nặng trĩu kéo cậu rơi hẳn vào hôn mê, không thể phân biệt đâu là thực, đâu là mộng.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Im Lặng


Khi Kha Lam tỉnh lại, ánh sáng mờ nhạt len qua khe cửa sổ gỗ.

Hơi mặn của biển vẫn còn phảng phất, nhưng thay vì sóng gió, trước mắt cậu là một căn phòng ấm áp, với những dải vải treo khô và mùi thuốc thảo dược hăng hắc.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, toàn thân vẫn đau nhức.

Nhìn xuống cánh tay, Kha Lam giật mình khi thấy những đường vân đỏ xanh vẫn hằn rõ như khắc sâu vào da thịt, như thể một sức mạnh xa lạ vẫn ngủ yên trong cơ thể.

Cánh cửa bật mở.

Một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng đen với phù hiệu móng vuốt và sóng biển bước vào.

Theo sau ông là một con sói nước, lông ánh xanh lam, mắt sáng như thủy tinh.

“Ngươi đã tỉnh.” – Ông trầm giọng – “Ta là Hạ Dương, chỉ huy đội thu nhận ngự thú.

Ngươi được chúng ta tìm thấy ngoài khơi, sau trận chiến… với thứ mà chẳng ai ngờ còn tồn tại.”

Kha Lam không đáp, chỉ nhìn xuống hai bàn tay run rẩy.

Hình ảnh con quái khổng lồ và ánh giáo xuyên thủng nó vẫn in hằn trong đầu.

Nhưng điều khiến cậu sợ hãi hơn cả không phải con Vực Ma… mà là giọng nói nửa tỉnh nửa mê mà cậu nghe thấy trước khi ngất đi:

“Tên thành chủ kia… chính hắn đã thả Vực Ma ra…”

Cậu biết đó không phải ảo giác.

Trong thâm tâm, Kha Lam hiểu bi kịch của pháo đài Củ Sa không chỉ đến từ biển cả, mà còn từ một bàn tay người đang giấu trong bóng tối.

Nhưng ngay lúc này, giữa doanh trại xa lạ, bao quanh là những ngự thú và những chiến binh lạ mặt, Kha Lam chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nếu lỡ để lộ rằng mình biết sự thật, rất có thể cậu sẽ trở thành kẻ bị “xóa sổ” tiếp theo.

Cậu hít sâu, rồi gượng gạo mỉm cười, gật đầu với Hạ Dương, tỏ vẻ như chỉ là một đứa trẻ sống sót tình cờ.

Bên ngoài, tiếng bước chân rộn ràng.

Một vài người lính trẻ đi ngang, mỗi người đều dắt theo một sinh vật dị thường: chim cá mập, cá voi nhỏ có cánh, thậm chí cả một loài rắn biển ánh bạc cuộn tròn trong thùng nước di động.

Kha Lam vừa sợ vừa tò mò, nhưng ánh mắt cậu nhanh chóng cụp xuống, che giấu sự cảnh giác.

“Đây là doanh trại của chúng ta – nơi những kẻ được chọn và những sinh vật biển cùng tồn tại.” – Hạ Dương nói, giọng trầm hùng. – “Nếu đúng như ta nghĩ, ngươi… không còn là một đứa trẻ bình thường nữa.”

Tim Kha Lam đập mạnh.

Trong lòng, cậu gào lên: “Ta biết… nhưng ta sẽ không nói gì cả.

Ta phải sống.

Ta phải chờ…”

Ngoài xa, tiếng kèn vang lên báo hiệu.

Đội ngự thú tập hợp.

Và Kha Lam biết, hành trình mới của mình vừa bắt đầu – một hành trình mà cậu phải mang theo bí mật chết người, giả vờ như chẳng biết gì.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Nơi Ở Mới


Biển cả trải dài mênh mông, những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau vỗ nhẹ vào mạn thuyền sắt đen thẫm.

Tàu chiến của đội Ngự Thú lướt đi trên mặt nước, để lại sau lưng một vệt dài trắng xóa.

Kha Lam đứng tựa lan can, áo choàng ướt sũng hơi mặn, mắt chăm chú nhìn về phía chân trời – nơi một cái bóng khổng lồ dần hiện ra.“Đó là… pháo đài mới sao?” – cậu khẽ thốt.Không ai trả lời, nhưng chỉ cần ánh mắt của những người lính trên tàu cũng đủ để hiểu: đây không chỉ là một pháo đài, mà là trái tim quyền lực của cả hải vực.Khi tàu tiến lại gần, toàn bộ khung cảnh mở ra khiến Kha Lam nghẹn thở.Một dãy tường thành đen sẫm sừng sững như vách núi, cao đến mức mây vờn quanh những tháp canh.

Pháo đài này rộng mênh mông, lớn gấp hai mươi ba lần Củ Sa cũ – một thành phố nổi khổng lồ trên biển, với những bến cảng nối liền nhau như mạng nhện, đủ để neo hàng trăm chiến thuyền cùng lúc.Từ xa, Kha Lam đã thấy những bóng dáng khổng lồ chuyển động trong làn sương biển: rồng nước quấn quanh tháp canh, cá voi bọc giáp trồi lên mặt sóng, và những loài sinh vật mà cậu chưa từng tưởng tượng đến, tất cả đều được gắn dấu ấn của Ngự Thú Sư.Tàu cập bến.

Kha Lam bị dẫn qua một cây cầu thép rộng bằng cả con đường lớn, bên dưới là vực biển sâu không thấy đáy.

Tiếng sóng dội vào thân thành vang vọng như tiếng trống trận, khiến trái tim cậu nặng trĩu.“Hoan nghênh đến Thủy Thành Viễn Hải.” – Một nữ tướng trẻ tuổi với bộ giáp xanh bạc đứng chờ, giọng lạnh như sương. – “Từ giờ, đây là nơi cậu sẽ sống… và học cách kiểm soát sức mạnh mà biển cả đã ban.”

Kha Lam cúi đầu, cố che giấu ánh mắt cảnh giác.

Cậu vẫn nhớ rõ lời thì thầm trong cơn mê: “Tên thành chủ kia… chính hắn đã thả Vực Ma.”

Giờ đây, cậu đang đứng ngay giữa nơi ấy – trung tâm quyền lực, cũng là nơi khởi nguồn của thảm họa.Bước chân Kha Lam vang vọng trên sàn đá ướt lạnh, hai bên là hàng dài tượng đài và bia đá khắc tên những người ngự thú đã ngã xuống vì biển cả.

Nhưng thay vì sự yên bình, không khí ở đây lại căng như dây đàn.Pháo đài mới quá lớn, quá đồ sộ, và quá im lặng.

Nó như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trên mặt nước, quan sát từng hơi thở của những kẻ đặt chân đến.Trong lòng Kha Lam, nỗi sợ hãi và sự tò mò hòa lẫn.

Cậu biết từ khoảnh khắc này, con đường trở về bình yên đã bị cắt đứt hoàn toàn.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Căn Phòng Củ


Cánh cửa thép kêu “két” một tiếng trầm đục khi được mở ra.

Người lính dẫn đường khẽ gật đầu với Kha Lam:“Phòng của cậu.

Tạm thời cứ nghỉ ngơi, mai sẽ có người đến hướng dẫn.”

Căn phòng không lớn, nhưng đủ để một đứa trẻ như cậu cảm thấy xa lạ.

Tường lát đá xanh sẫm, khung cửa sổ tròn dày bằng thép, bên ngoài là biển sâu mờ mịt.

Một chiếc giường gỗ tối màu, một bàn học nhỏ, và trên tường treo tấm bản đồ hải vực với những ký hiệu lạ mắt.

Tất cả gọn gàng, lạnh lẽo – giống như chính pháo đài này.

Kha Lam đi vào ngồi xuống giường, hít một hơi sâu.

Căn phòng vẫn phảng phất mùi muối biển và mùi dầu máy, khiến cậu cảm giác như mình vẫn đang ở trên boong tàu.

Cậu nhìn ra cửa sổ: những tia sáng xanh nhạt từ đèn biển chiếu xuyên màn sương, phản chiếu lên sóng nước như những con mắt lặng lẽ theo dõi.

“Đây sẽ là nhà của mình…?” – Cậu thì thầm, giọng run nhẹ.

Nhưng nghỉ ngơi không phải là điều Kha Lam muốn.

Trái tim cậu vẫn dồn dập sau những gì nghe thấy trong cơn mê: “Tên thành chủ kia…

đã thả Vực Ma…”

Cậu bước ra khỏi phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.

Hành lang dài và vắng lặng, ánh đèn thủy tinh treo trên tường hắt ra thứ ánh sáng nhạt như ánh trăng.

Thỉnh thoảng, từng giọt nước mặn từ mái vòm nhỏ xuống sàn đá, tạo nên tiếng “tách tách” rợn người.

Kha Lam len lỏi qua những lối đi uốn lượn, lắng nghe âm thanh vang vọng của pháo đài.

Tiếng gió biển hú rít ngoài xa hòa với tiếng động cơ trầm trầm từ đâu đó bên dưới – cả pháo đài như một cỗ máy khổng lồ đang thở.

Cậu đi ngang qua những căn phòng khép kín, cánh cửa khắc hình các loài quái thú biển.

Một phòng sáng đèn hé cửa, thoáng thấy bóng một Ngự Thú Sư đang quỳ trước một bể kính khổng lồ, trong đó lấp ló bóng một con rắn biển bọc giáp đang lượn chậm.

Cảnh tượng ấy khiến cậu lùi lại, tim đập mạnh.

Tiếp tục đi, Kha Lam đến một khu cầu nối rộng lớn.

Trên cao, những cây cầu thép chồng chéo như mạng nhện, bên dưới là khoảng trống khổng lồ nơi nước biển đen sâu thẳm chảy qua.

Từng đoàn lính mặc giáp xanh bạc đi tuần, những sinh vật khổng lồ được dắt theo, móng vuốt gõ lạch cạch trên nền đá.

Cậu rùng mình, cảm giác bản thân chỉ là một hạt cát giữa cơ cấu khổng lồ và lạnh lùng.

“Đây không chỉ là một pháo đài… mà là cả một thành phố sống…” – Kha Lam nghĩ, mắt dõi theo những tòa tháp cao khuất trong mây mù.

Đang mải nhìn, Kha Lam chợt nhận ra một bóng áo choàng đen đứng im lặng ở cuối hành lang, dường như đang quan sát cậu.

Cậu khựng lại, nhưng khi nháy mắt, bóng người ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Kha Lam hít sâu, siết chặt mảnh gỗ khắc xoắn ốc trong túi áo – vật duy nhất nhắc nhở cậu về biển cả đêm bão.

Lần đầu tiên, cậu hiểu rằng nơi này không chỉ chứa đựng quyền lực và sự bảo vệ… mà còn là mê cung của bí mật và nguy hiểm.

Cậu quay về phòng khi đêm đã xuống hẳn.

Sóng biển vỗ vào thành, tiếng rền vang vọng khắp pháo đài như một khúc nhạc báo hiệu cho một tương lai mà Kha Lam chưa kịp hình dung.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Lớp Học


Sáng sớm, tiếng chuông đồng vang vọng khắp pháo đài, kéo Kha Lam tỉnh dậy.

Ánh sáng xanh nhạt xuyên qua cửa sổ tròn dày, phản chiếu lên tường đá lạnh lẽo.

Cậu khoác bộ đồng phục mới được phát: áo choàng dài màu lam sẫm, ngực thêu biểu tượng một vòng tròn xoắn ốc – dấu hiệu của học viện Ngự Thú.

Lính gác dẫn Kha Lam băng qua hành lang khổng lồ.

Cậu nhìn quanh, mọi thứ đều khắc nghiệt nhưng uy nghi: tường thép sáng bóng, những bộ giáp trưng bày trên giá, và thỉnh thoảng có những tiếng rống trầm đục vang từ đâu đó trong lòng pháo đài.

Cánh cửa lớn khắc hình thủy quái mở ra.

Bên trong là một giảng đường hình tròn rộng như sân đấu, mái vòm bằng kính dày nhìn thẳng ra biển sâu.

Hàng chục học viên mặc áo choàng lam đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt háo hức.

Giữa lớp là một bể thủy tinh khổng lồ.

Bên trong, một sinh vật giống cá mập nhưng có đôi cánh mỏng màu bạc bơi chậm rãi.

Nó quay đầu, ánh mắt sáng lên như những viên đá quý.

Một tiếng rùng rợn dội qua lớp, làm không khí như đặc quánh lại.

“Ngồi đi, tân binh,” – Một giọng nam vang lên.

Người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc bước ra từ cuối lớp, trên vai đeo thanh thương đen khắc những vết tích bị mài mòn.“Ta là Giảng sư Rôven.

Hôm nay, các ngươi sẽ hiểu vì sao chúng ta tồn tại.”

Ông gõ nhẹ đầu thương xuống sàn, ánh sáng nhạt lan ra.“Ngự Thú là những sinh vật kết hợp sức mạnh thiên nhiên và linh hồn.

Chúng không chỉ là vũ khí – chúng là đồng minh, là một phần của chúng ta.

Nhưng để điều khiển chúng… phải đánh đổi.”

Một nữ trợ giảng trẻ đưa tay.

Từ tay cô, một vòng sáng bạc xuất hiện, rồi một con chim nhỏ bằng lửa bay ra, lượn một vòng quanh lớp trước khi tan biến thành bụi sáng.

Cả lớp ồ lên.

“Đó là Kết Ấn Linh Hồn.

Chỉ những ai có đủ ý chí và sức mạnh mới chịu nổi,” – Rôven nói, ánh mắt sắc như dao.

“Còn những kẻ thất bại… sẽ bị chính linh thú của mình nuốt chửng.”

Không khí trong lớp chùng xuống.

Kha Lam vô thức nắm chặt mảnh gỗ xoắn ốc trong túi áo.

Cậu cảm thấy có gì đó trong lời nói kia như đang ám chỉ mình.

Rôven tiếp tục, giọng vang dội:“Còn về Dị Năng Giả…”

Ngay lập tức, cả lớp nín thở.

Rôven đưa mắt nhìn từng người, giọng trầm hơn:“Họ là những cá nhân hiếm hoi mà linh hồn đã kết hợp với sức mạnh siêu nhiên ngay từ khi sinh ra.

Số người có dị năng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Họ là vũ khí tối thượng của Đế Quốc, và cũng là hiểm họa lớn nhất.”

Một bức màn lớn hạ xuống, chiếu hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông với đôi mắt phát sáng màu đỏ nhạt, trên lưng mọc ra đôi cánh nước.

Lũ học viên thì thầm, vừa kính sợ, vừa khiếp hãi.

Rôven khép bức màn, nói chậm rãi:“Nhưng hôm nay, các ngươi chưa cần quan tâm đến họ.

Hãy sống sót qua kỳ sát hạch đầu tiên… rồi mới nói đến chuyện lớn hơn.”

Tiếng trống vang lên, báo hiệu buổi học thực chiến đầu tiên.

Học viên đứng dậy, từng nhóm được dẫn đi.

Kha Lam đi cuối hàng, mắt dõi theo bể thủy tinh.

Con cá mập bạc quay đầu, ánh mắt nó dừng lại ở cậu lâu hơn bình thường, rồi biến mất vào làn nước tối.

Một dự cảm khó tả len lỏi trong lòng Kha Lam.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Những Người Bạn


Ngày thứ hai tại pháo đài mới.

Kha Lam bước vào lớp, trong lòng vẫn còn dư âm nặng nề từ bài giảng hôm qua.

Nhưng hôm nay không còn giảng đường rộng lớn và bể thủy tinh khổng lồ nữa – mà là một phòng huấn luyện dạng vườn sinh thái, cây leo phủ khắp tường, bầu trời được chiếu giả bằng kết giới ánh sáng, và giữa sân là nhiều lồng kính chứa những sinh vật nhỏ kỳ lạ.Ngồi xuống chiếc bàn tròn gỗ, Kha Lam chợt nghe một giọng nói rộn rã bên cạnh:“Ê, cậu là tân binh hôm qua bị thầy Rôven nhìn chằm chằm đúng không?

Ghê thật đó!”

Kha Lam quay lại, thấy một cậu bé tóc ngắn màu nâu đỏ, nụ cười rạng rỡ.

Cậu ta tự giới thiệu:

“Ta là Trác Viêm!

Mọi người bảo ta lắm mồm, nhưng mà thôi kệ.

Từ giờ cùng nhóm nhé!”

Chưa kịp phản ứng, một giọng lạnh lùng vang lên từ phía đối diện:

“Ồn ào quá.

Ngự Thú không phải trò đùa.

Nếu không tập trung, cậu sẽ chết trước khi kết ấn xong.”

Người vừa nói là một cô bé tóc dài màu xanh đậm, đôi mắt lạnh lẽo như mặt biển mùa đông.

Tên cô là Tĩnh Nguyệt, nổi tiếng là thiên tài trong lớp.Ngay lúc không khí sắp căng thẳng, một tiếng cười lớn vang lên, một thiếu niên cao to vỗ mạnh vào lưng Kha Lam suýt ngã:

“Ha!

Đừng để ý, Tĩnh Nguyệt nói vậy thôi.

Ta là Bạch Dực – mạnh nhất lớp này, nhớ tên đó!”

Bốn người – bốn tính cách, ngồi chung một bàn.

Từ hôm đó, nhóm nhỏ của Kha Lam được thành lập.Giảng viên phụ trách buổi này là một phụ nữ trung niên tên Giảng sư Hạ Tư.

Bà dẫn cả lớp đến trước những lồng kính.

Trong mỗi lồng là một sinh vật khác nhau: chim bằng gió, cá thạch anh, rắn lửa nhỏ… tất cả đều là ngự thú sơ cấp – loài dễ điều khiển nhất.“Các em sẽ học bài học đầu tiên: cảm nhận nhịp thở của linh thú.

Nếu các em cưỡng ép, chúng sẽ phản kháng.

Nếu các em buông bỏ, chúng sẽ coi thường.

Chỉ khi hai bên chấp nhận, kết ấn mới hình thành.”

Nói rồi, bà mở khóa lồng kính.

Cả lớp im phăng phắc, tim đập loạn nhịp.Trác Viêm hăng hái bước tới trước tiên, đưa tay về phía con chim bằng gió.

Con chim kêu “chíp” một tiếng, gió xoáy nhẹ quanh bàn tay cậu.

Mọi người vỗ tay ầm ầm.Tĩnh Nguyệt bước đến lồng cá thạch anh, chỉ khẽ chạm ngón tay xuống mặt nước.

Con cá lấp lánh bơi vòng quanh tay cô, ánh sáng lan tỏa như những vì sao.

Mọi người trầm trồ.Bạch Dực thì chẳng nói chẳng rằng, mở lồng rắn lửa rồi… nhấc bổng nó lên.

Con rắn quấn lấy cánh tay cậu, nhưng rồi cũng nằm yên, lưỡi thè ra, phát sáng đỏ rực.

Cả lớp há hốc miệng.Đến lượt Kha Lam, cậu bước đến lồng kính còn lại.

Bên trong chỉ có một con ốc biển nhỏ, vỏ màu đen xoắn ốc.

Nhìn chẳng hề oai vệ như ba con kia.

Cả lớp cười ầm lên.Nhưng khi Kha Lam đặt tay lên mặt kính, con ốc nhúc nhích, phát ra một tiếng “cộc” rất nhỏ – như một tiếng vọng từ lòng biển.

Tim Kha Lam chấn động.

Không ai khác để ý, nhưng cậu biết: nó đã đáp lại mình.Hạ Tư nhìn cậu lâu hơn bình thường, đôi mắt lóe sáng rồi im lặng.Buổi học kết thúc, Trác Viêm bá vai Kha Lam cười to:

“Ha!

Đừng buồn, mai mốt con ốc kia có khi lại mạnh nhất cũng nên!”

Kha Lam chỉ cười nhạt.

Nhưng trong lòng, cậu cảm thấy một sợi dây vô hình đã nối mình với biển sâu.
 
Khởi Nguyên Hải Kỷ
Dấu Ấn Định Mệnh


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua các ô cửa kính kết giới của giảng đường.

Kha Lam bước vào, đã quen hơn với nhịp sinh hoạt ở đây.

Cậu thấy Trác Viêm đang gãi đầu cười với Tĩnh Nguyệt, còn Bạch Dực thì đã đứng dựa vào tường, mắt nhắm hờ như đang thiền.Hạ Tư bước vào, tay cầm một quyển sách da dày.

Bà đặt nó xuống bàn cái “cộp”, âm thanh vang vọng cả phòng.“Hôm qua các em đã tiếp xúc với Ngự Thú sơ cấp.

Hôm nay, chúng ta học ‘Ấn Kết Sơ’ – cách ký kết tạm thời để điều khiển Ngự Thú trong thời gian ngắn.”

Bà phẩy tay, một vòng sáng hiện lên giữa phòng.

Trong đó hiện ra các ký hiệu cổ xưa, chậm rãi xoay tròn như những cánh buồm ngoài khơi.“Đầu tiên là cảm nhận dòng khí của bản thân.

Nếu tâm loạn, ấn sẽ vỡ.

Nếu cưỡng ép, thú sẽ phản kháng.

Để ý lời ta nói: chúng không phải công cụ, chúng là đồng minh.”

Hạ Tư ra hiệu.

Các học viên lần lượt ngồi xuống theo vòng tròn, trước mặt là những sinh vật mình đã chọn hôm qua.Trác Viêm hít sâu, nhắm mắt, tay đặt lên con chim bằng gió.

Một luồng gió xoáy nhỏ bay quanh hai người.

“Được!”

Hạ Tư gật đầu.Tĩnh Nguyệt chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay xuống nước, ánh sáng xanh tỏa ra, cá thạch anh lượn vòng thành hình dấu ấn.

Cả lớp trầm trồ.Bạch Dực đặt tay lên rắn lửa, miệng khẽ lẩm bẩm, lửa bùng lên nhưng lại thu lại ngoan ngoãn quanh cậu.Đến lượt Kha Lam, cậu nhìn con ốc biển đen bé xíu của mình.

Thoạt trông nó chỉ nằm yên.

Cậu khép mắt, tưởng tượng tiếng sóng hôm bão, tiếng gọi mơ hồ của biển sâu.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc cột sống, rồi một tia sáng mảnh như sợi chỉ xuất hiện giữa tay cậu và con ốc.“Cộc…” – con ốc lại phát ra âm thanh ấy.

Vòng ấn mờ mờ hiện ra, như một xoáy nước nhỏ.

Không ai chú ý, nhưng Hạ Tư nheo mắt quan sát lâu hơn, gật gù.“Khá lắm.

Đừng vội.

Hãy giữ tâm thế này, nếu không sẽ bị cuốn trôi.”

Buổi học tiếp tục với việc luyện tập điều khiển Ngự Thú di chuyển đơn giản: chim bay quanh, cá bơi theo hình tròn, rắn bò tạo chữ.

Con ốc biển của Kha Lam… chỉ khẽ xoay vỏ theo nhịp của sóng vô hình.

Nhỏ bé, nhưng cậu cảm nhận rõ một sức mạnh đang ngủ trong đó.Khi buổi học kết thúc, Hạ Tư nói:

“Các em đã học Ấn Kết Sơ.

Còn nhiều thứ phải luyện.

Ba ngày nữa chúng ta sẽ ra bãi huấn luyện bên ngoài pháo đài để thực hành.

Chuẩn bị tinh thần cho ta.”

Trác Viêm huých khuỷu tay vào Kha Lam:

“Ra ngoài thật rồi kìa!

Lúc đó cậu nhớ đừng bỏ tụi này nha!”

Kha Lam mỉm cười.

Trong lòng cậu vừa hồi hộp vừa chờ đợi – vừa muốn tiến bộ, vừa muốn tìm hiểu bí mật của chính mình.
 
Back
Top Bottom