Ngày thứ hai tại pháo đài mới.
Kha Lam bước vào lớp, trong lòng vẫn còn dư âm nặng nề từ bài giảng hôm qua.
Nhưng hôm nay không còn giảng đường rộng lớn và bể thủy tinh khổng lồ nữa – mà là một phòng huấn luyện dạng vườn sinh thái, cây leo phủ khắp tường, bầu trời được chiếu giả bằng kết giới ánh sáng, và giữa sân là nhiều lồng kính chứa những sinh vật nhỏ kỳ lạ.Ngồi xuống chiếc bàn tròn gỗ, Kha Lam chợt nghe một giọng nói rộn rã bên cạnh:“Ê, cậu là tân binh hôm qua bị thầy Rôven nhìn chằm chằm đúng không?
Ghê thật đó!”
Kha Lam quay lại, thấy một cậu bé tóc ngắn màu nâu đỏ, nụ cười rạng rỡ.
Cậu ta tự giới thiệu:
“Ta là Trác Viêm!
Mọi người bảo ta lắm mồm, nhưng mà thôi kệ.
Từ giờ cùng nhóm nhé!”
Chưa kịp phản ứng, một giọng lạnh lùng vang lên từ phía đối diện:
“Ồn ào quá.
Ngự Thú không phải trò đùa.
Nếu không tập trung, cậu sẽ chết trước khi kết ấn xong.”
Người vừa nói là một cô bé tóc dài màu xanh đậm, đôi mắt lạnh lẽo như mặt biển mùa đông.
Tên cô là Tĩnh Nguyệt, nổi tiếng là thiên tài trong lớp.Ngay lúc không khí sắp căng thẳng, một tiếng cười lớn vang lên, một thiếu niên cao to vỗ mạnh vào lưng Kha Lam suýt ngã:
“Ha!
Đừng để ý, Tĩnh Nguyệt nói vậy thôi.
Ta là Bạch Dực – mạnh nhất lớp này, nhớ tên đó!”
Bốn người – bốn tính cách, ngồi chung một bàn.
Từ hôm đó, nhóm nhỏ của Kha Lam được thành lập.Giảng viên phụ trách buổi này là một phụ nữ trung niên tên Giảng sư Hạ Tư.
Bà dẫn cả lớp đến trước những lồng kính.
Trong mỗi lồng là một sinh vật khác nhau: chim bằng gió, cá thạch anh, rắn lửa nhỏ… tất cả đều là ngự thú sơ cấp – loài dễ điều khiển nhất.“Các em sẽ học bài học đầu tiên: cảm nhận nhịp thở của linh thú.
Nếu các em cưỡng ép, chúng sẽ phản kháng.
Nếu các em buông bỏ, chúng sẽ coi thường.
Chỉ khi hai bên chấp nhận, kết ấn mới hình thành.”
Nói rồi, bà mở khóa lồng kính.
Cả lớp im phăng phắc, tim đập loạn nhịp.Trác Viêm hăng hái bước tới trước tiên, đưa tay về phía con chim bằng gió.
Con chim kêu “chíp” một tiếng, gió xoáy nhẹ quanh bàn tay cậu.
Mọi người vỗ tay ầm ầm.Tĩnh Nguyệt bước đến lồng cá thạch anh, chỉ khẽ chạm ngón tay xuống mặt nước.
Con cá lấp lánh bơi vòng quanh tay cô, ánh sáng lan tỏa như những vì sao.
Mọi người trầm trồ.Bạch Dực thì chẳng nói chẳng rằng, mở lồng rắn lửa rồi… nhấc bổng nó lên.
Con rắn quấn lấy cánh tay cậu, nhưng rồi cũng nằm yên, lưỡi thè ra, phát sáng đỏ rực.
Cả lớp há hốc miệng.Đến lượt Kha Lam, cậu bước đến lồng kính còn lại.
Bên trong chỉ có một con ốc biển nhỏ, vỏ màu đen xoắn ốc.
Nhìn chẳng hề oai vệ như ba con kia.
Cả lớp cười ầm lên.Nhưng khi Kha Lam đặt tay lên mặt kính, con ốc nhúc nhích, phát ra một tiếng “cộc” rất nhỏ – như một tiếng vọng từ lòng biển.
Tim Kha Lam chấn động.
Không ai khác để ý, nhưng cậu biết: nó đã đáp lại mình.Hạ Tư nhìn cậu lâu hơn bình thường, đôi mắt lóe sáng rồi im lặng.Buổi học kết thúc, Trác Viêm bá vai Kha Lam cười to:
“Ha!
Đừng buồn, mai mốt con ốc kia có khi lại mạnh nhất cũng nên!”
Kha Lam chỉ cười nhạt.
Nhưng trong lòng, cậu cảm thấy một sợi dây vô hình đã nối mình với biển sâu.