Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khói Nghiêng Lưng Trời

Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 9: Người lớn khóc nhè


Châu không giỏi giữ gìn những thứ cũ kĩ, đặc biệt là tuổi thơ.

Thời gian giống như chiếc xích đu bằng gỗ bố mắc ở gốc mơ.

Nó ru khẽ tuổi thơ, luồn lách qua những năm tháng non nớt, trong chớp mắt lại đẩy Châu một cái thật mạnh về phía trước.

Con bé ngã chỏng quèo, đau điếng.

Cây mơ cười rung cành.

Mấy quả mơ vàng ươm rơi lộp độp, trúng cả đầu nó.

Châu đứng dậy, đạp mấy cái vào gốc cây.

Lúc bấy giờ, anh trai nó đứng ở cửa nhà nhìn ra, cười khành khạch:- Mày bị khùng hả Châu, đang yên đang lành đấm đá cái cây?Châu ngồi lại xích đu, đưa mắt lườm hắn.

Tự dưng, nó thấy tủi thân quá đỗi.

Nó mếu máo khóc.

Hắn thấy vậy, càng cười to hơn:- Á à, con Châu sắp mười bốn tuổi rồi còn khóc nhè nhá!Lòng Châu bứt rứt, hoảng loạn.

Nó khóc nấc lên.

Nếu là lúc trước, nó chắc chắn sẽ gân cổ lên cãi lại hắn.

Nó sẽ đi xăm xăm ra đầu ngõ, hái mấy quả mua rồi lén bôi vào quần áo của hắn, để mẹ mắng hắn mấy trận.

Có như vậy thì nó đã hởi lòng hởi dạ rồi.

Vậy mà, ngay lúc này, Châu không còn trông coi và nắm bắt được cái cảm xúc bức bối đang dùng dằng trong lồng ngực.

Nó cứ thế nhảy xổ ra như muốn làm vua làm chúa ở thế giới bên ngoài nhưng nó nào đã làm được.

Nó chỉ biết xấu hổ rồi cum cúp quay về nơi lồng ngực vẫn thường vỗ về nó.

Nó nằm đó.

Khóc.Anh Bảo không trêu Châu nữa.

Hắn biết Châu khóc thật thì tặc lưỡi:- Chán thì về nhà tao cho mượn điện thoại chơi này.Châu gạt nước mắt, không thèm trả lời hắn.

Nó chỉ muốn được nói chuyện với Bắc.

Nghĩ thế, nó liền chui ô đá rỗng sang tìm cậu ngay lập tức.Đứng trước cửa nhà Bắc, Châu nín khóc.

Nó thấy cậu đang cắm cúi làm bài tập hè.

Có lẽ vì gặp phải câu khó, cậu chần chừ mãi vẫn không viết tiếp được.

Châu đi vào nhà, khịt mũi:- Mày đang làm bài tập gì thế, để tao giải cho.Nước mắt trên mặt khô cong queo.

Nó vừa nói vừa cảm nhận khuôn mặt của mình như đang nứt vỡ thành từng mảng.Bắc đang làm bài tập môn Sinh học.

Liếc thấy Châu, cậu ngừng cắn bút.

Châu bước nhanh đến đối diện Bắc và ngồi xổm trước chiếc bàn gấp bằng gỗ.

Nó xoay quyển sách về phía mình, nhìn căm căm đề bài hơn mười phút nhưng không có một đáp án hay thậm chí hướng giải nào xuất hiện trong đầu cả!

Bắc cứ nhìn Châu chằm chằm.

Nó thẹn:- Ừm...không phải tao không biết làm đâu.

Do câu này dễ quá, tao muốn để mày tự nghĩ thêm một...- Mày vừa khóc à?

- Cậu ngắt lời nó.Châu bĩu môi, không nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.- Tại anh Bảo đánh tao.Bắc nhoẻn miệng:- Ồ!Cậu thừa biết Châu nói dối, nhưng không vạch trần nó.

Cậu biết nó ngại.

Châu không muốn nói với Bắc rằng nó đã khóc chỉ vì mấy câu trêu ghẹo của anh trai.

Song nó cũng tò mò, không biết cậu có giống như nó, giống như những đứa trẻ nửa vời ngoài kia.Năm trước, mẹ thường thỏ thẻ với nó về tuổi dậy thì, về những thay đổi của cơ thể và tinh thần trong khoảng thời gian này.

Mẹ bảo rằng nó đã lớn, giống như thằng Phú ngày nào còn lùn tịt lại đột nhiên cao lên hay con Thơ với khuôn mặt lấm tấm những nốt mụn.Châu lớn sau đám trẻ làng một chút và ngạc nhiên khi thấy chúng nó đã kháo nhau về trường cấp ba trên thị trấn huyện.

Có đứa được bố mẹ mua cho điện thoại, thường đăng những bức ảnh thể hiện cá tính lên mạng xã hội.

Một số đứa bắt đầu yêu sớm.

Tất cả chúng nó đều có những ước mơ lớn hơn, không phải là bắt được con chuồn chuồn ớt ngoài đồng hay hái trộm được một bọc áo đầy nhót trong vườn nhà ông Tứ nữa.

Làng Đồng Tâm nhỏ bé và tuổi thơ vụng về không còn bao bọc được sự tò mò của những thiếu niên đối với xã hội và thế giới bên ngoài.

Ừ, đấy!

Đứa trẻ nào cũng phải lớn.Nghe ra giọng nói ồm ồm của Bắc, Châu hỏi:- Mày vỡ giọng rồi à?Cậu không hiểu:- Vỡ giọng gì?Châu ngó nghiêng rồi ghé sát vào tai cậu thì thầm:- Giọng mày như vịt đực ấy!Bắc nhăn mặt, ngả người lại phía sau.

Cậu chẳng thèm đáp lại nó.Châu chống cằm lên bàn học, thở một hơi dài thườn thượt:- Thế là... sắp lớn thật rồi sao?Chợ sáng sắp tan.

Dịp Tết Thanh minh, bánh bán hết sớm và đắt hàng hơn thường ngày.

Ngoài cửa nhà, dì Liên đang gánh quang gánh rỗng huếch, lật đật đi vào cổng.

Bà thở phì phò, đưa tay gỡ nón lá xuống phe phẩy mấy cái.

Mồ hôi chảy ướt cả mảng áo trước ngực và sau lưng bà.

Đứng ở cổng, dì Liên gọi Bắc: "Thằng Bắc, mày đã đốt đống lá hôm qua chưa?"

Chững lại mấy giây, Bắc đứng dậy:- Chưa đâu.Nắng hè bừng bừng chảy xuống nền sân.

Cậu đi chân đất ra đón quang gánh của dì.

Châu nhìn theo bước chân chấp chới ấy, không rõ cậu trả lời nó hay dì Liên.***Năm cuối cấp, học sinh sốt sắng đi học thêm kiến thức để thi đỗ nguyện vọng trường cấp 3 của mỗi đứa.

Không để con gái thua kém ai, mẹ cũng đăng ký cho Châu đi học đủ cả ba môn Toán, Văn, Anh.Ăn tối xong, Châu chui ô đá sang hỏi chuyện học thêm với Bắc.

Quái gở thế nào, nó lại bị mắc kẹt ở ngay giữa ô đá.

Lúc bấy giờ, nó mới nhận ra, Châu đã lớn thật, không lớn về mặt này thì lớn về mặt kia.

Châu phải dùng hết sức lay thân mình mới lọt qua ô đá.

Vừa nhổm dậy, nó vừa tự nhủ rằng ngày mai ngày kia, nhất định nó sẽ đục thêm tường để mở rộng ô đá này.

Lão Lộ về nhà từ chiều.

Tiếng ọc ạch vọt ra từ cửa nhà Bắc:- Tiền mày lại giấu ở đâu rồi!- Làm gì có tiền để giấu!

Mấy ngày bán ế có thêm thắt được đồng nào đâu.Lần này, lão Lộ không say rượu.

- Mày không phải vòng vo lừa tao.Lão rít một hơi thuốc lào kin kít, rống lên:- Không có tiền thì cho thằng Bắc nghỉ học.

Học nhiều có làm được cái quái gì, chỉ tổ tốn tiền.

Châu sững sờ, không nghĩ cậu có một người bố, tệ bạc đến thế là cùng!Dì Liên cũng thảng thốt:- Ông nuôi nó ăn học được ngày nào mà bảo tốn kém chứ?Tiếng ống điếu nện mạnh xuống nền nhà khiến Châu giật mình.

- Đã ở nhà của tao thì là tốn kém, mày hiểu không?Lão nói tiếp:- Mày ăn nhờ ở đậu nhà tao quen rồi thì quên mất ngày xưa bám víu theo tao về bằng được hả?

Mày làm gì có nhà, đến bố mẹ mày là ai mày còn không biết.

Hừ, vừa già vừa không biết đẻ, tao chưa đuổi mày đi còn may cho mày đấy.Không khí im ắng.

Châu chỉ nghe được tiếng lửa cháy lách tách.

Dì Liên không nói thêm gì.- Càng nhìn lũ chúng mày càng ngứa mắt.Lão Lộ chửi một câu rồi đi phăng phăng ra ngoài.

Chiếc điếu cày bị lão đá bay xuống sân.

Nước trong điếu văng tứ tung.

Cả không khí nồng nặc thứ mùi thum thủm.

Lão đi lạch bạch ra chỗ chiếc xe Cup rồi nổ máy.

Đêm nay, lão không ở nhà.Dì Liên chạy xuống sân nhặt chiếc điếu cày.

Lúc này, bà mới khó khăn cất giọng:- Ít nhất cũng phải cho nó học hết lớp 12.Lão Lộ không đáp, phóng xe đi thẳng.

Từ đầu đến cuối, Bắc vẫn luôn ở trong bếp.

Cậu ngồi trên chiếc ghế con bằng gỗ, để cằm tì xuống cụm đầu gối.

Ánh lửa hắt vào mặt, đỏ bừng.

Cậu nhìn bếp củi đang cháy.

Nước trong nồi sôi ùng ục, mùi bánh tro lan khắp bếp.Châu vào nhà chính, chào dì Liên một tiếng rồi chạy xuống bếp với Bắc.Cậu đang mở thêm nước vào nồi bánh tro.

Nhìn thấy Châu, cậu liền cười:- Sao thế?Nụ cười xấu hoắc!

Bắc không còn giống hồi cậu còn bé nữa.

Hồi đó, cậu không cười nhiều.

Cuộc sống của cậu như thế nào thì khuôn mặt chính là như vậy.

Cậu không khóc và cũng không bao giờ gượng cười cả.

Từ ngày lão Lộ đi huyện, Bắc mới biết cười.

Cậu cười đẹp lắm!

Nhưng đôi lúc, Châu như cảm thấy cậu lạm dụng nụ cười.

Cậu cười kể cả khi đám thằng Phú bắn súng phốc vào người, lúc cô giáo cho cậu điểm 0, lúc lão Lộ đánh cậu bầm tím khắp người.

Bắc dùng nụ cười để bao bọc nguyên dạng cảm xúc của mình, giấu nhẹm đi, không muốn để ai biết, bao gồm cả Châu.

Những lúc như vậy, Bắc đâu còn là Bắc nữa.Châu tìm một chiếc ghế khác rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, bắt đầu dặt dè:- Mấy đứa trong làng đi học trước kiến thức ở nhà cô giáo Thạnh...Bắc chớp mắt:- Thì sao?Châu mím môi:- Thì mày có muốn đi học thêm cùng tao không?Cậu đáp ngay:- Không được đâu, nhà nhiều việc!Châu đã biết trước câu trả lời của cậu nhưng lòng vẫn bồn chồn không yên.

Châu không muốn cậu nghỉ học.

Nó nói thẳng:- Năm sau, chúng mình học lớp 9, tao muốn thi vào lớp chọn ở trường cấp 3 trên thị trấn huyện.

Mày ôn thi cùng tao không?Bắc cúi mặt thấp hơn, tay cầm que củi gẩy gẩy tro bếp.

Mùi tro bếp ngai ngái xộc vào mũi Châu.

Cậu lại cười:- Tao cũng không biết được.Châu quay sang nhìn Bắc thật lâu, bắt đầu tỉ tê:- Nói mày nghe, hồi còn bé, tao không thích đi học đâu.

Tao chỉ thích lên núi hái sim, thích xem chuồn chuồn bay sau bụi tre giữa đồng, thích chơi đuổi bắt ở bãi nương trên triền núi.

Tao chỉ ước còn bé mãi.Bắc nhìn Châu, ánh mắt cậu nóng bỏng.

- Nhưng mà, tao vẫn phải lớn, bước ra góc núi này là một thế giới khác.

Ở đó, tụi mình sẽ được học nhiều hơn, có cái nhìn to lớn hơn về cuộc sống.

Ở đó, cũng có thể thay đổi được nhiều thứ.

Tao với mày có thể thực hiện được nhiều ước mơ.Thật ra, Châu cũng giống như Bắc, cũng thay đổi.

Một năm trước, Châu chẳng thèm muốn lớn nhanh như đám trẻ ranh ở trong làng và chẳng mộng mơ gì về cuộc sống ở trường cấp 3 cả.

Nó cãi lời bố mẹ và vùng vằng không muốn đi học thêm, không muốn rời xa tuổi thơ cùng đám bạn dù tụi nó đã bỏ đi xa lắc xa lơ.Ngày Châu đem kể với bà ngoại suy nghĩ ấu trĩ đó, bà cười nắc nẻ rồi cốc đầu nó một cái rõ đau.

Châu ôm đầu hỏi bà: "Vì sao càng lớn, cháu càng phải học nhiều vậy cơ chứ?".

Bà ngoại xoa xoa đầu của nó, trả lời: "Làng và tuổi thơ là điểm gốc của nhân sinh quan nhưng nhân sinh quan của cháu không thể co quắp vỏn vẹn trong đó.

Con người luôn có rất nhiều cách để mở rộng nhân sinh quan và thay đổi cuộc sống nhưng bước ra ngoài, học hành các thứ chính là con đường có vẻ an tâm và đúng đắn nhất".Kỳ diệu biết bao, đó là lần đầu tiên Châu hiểu được ý nghĩa trong câu nói của bà.

Để đến bây giờ, nó tha thiết muốn truyền đạt điều đó cho Bắc.Và Châu đã nói với cậu thật.

Nhưng cậu lại không nhìn nó.

Cậu chỉ đáp "ừ" khiến nó không biết cậu nghĩ gì.Châu nói, nửa đùa nửa thật:- Mày mà không học cấp 3 cùng tao là tao không chơi với mày nữa đâu!Bắc vẫn chẳng đáp.

Nồi bánh tro đã chín hẳn.

Châu cùng cậu khiêng xuống đất.

Cậu mở vung ra, hơi nước bay mịt mù.

Rất lâu sau, Bắc mới quay sang nhìn Châu, cất giọng ồm ồm:- Mày đi học thêm rồi cho tao mượn vở ghi chép được không?

Buổi tối tao học.Châu gật đầu như trống bỏi:- Thế buổi tối tao mang vở sang rồi hai đứa học cùng nhau.Những ngày hè cặm cụi học thêm của Châu và Bắc trôi nhanh.

Mùa mưa dầm dề nép lại sau lưng đám học trò, đẩy tụi nó vào một năm học mới mà với những đứa học đến cuối cấp hai như Châu, năm học này mới mệt mỏi làm sao!Ngày khai giảng, trời thu trong vời vợi như cái ngày đầu tiên Châu và Bắc cùng nhau đi học.

Trên vòm trời được núi rừng bao bọc, một chiếc máy bay thong dong lướt qua.

Hai đứa đập cổ tay cho nhau.

Hình như Châu đã có hơn bảy mươi cái đập cổ tay.

Và Bắc, có sáu mươi bảy cái.

Châu không biết điều ước trong lòng cậu có giống như điều ước của nó hay không.

Hy vọng là có.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 10: Tám mươi tám và tám mươi tư


Châu ngồi bên cạnh Bắc.

Sắc trời ảm đạm dù mới bây chỉ gần năm giờ chiều.

Châu không nhìn rõ được đồng làng trước mặt.

Và tiếng kin kít của rặng tre đung đưa khiến lòng nó phát bực.

Nó ghét mùa đông kinh khủng, cái mùa bức bối, chật chội và con người thì chỉ muốn lười biếng, chây lì.Bắc mặc một chiếc áo khoác gió mỏng tong tanh, dưới chân cậu là đôi dép tổ ong, mu bàn chân nứt nẻ, tróc đầy bụi trắng.

Cậu không đi tất.

Châu ngó lên mặt cậu, thấy hai má đã đỏ ửng và đôi môi thì nứt toác, có viền đỏ bao quanh.

Mấy mùa đông đều vậy, cậu chẳng thể nào bỏ được cái tật liếm môi khi bị nẻ.

Châu lấy từ trong túi áo bông của mình ra một thỏi son dưỡng, đưa cho Bắc.- Này, bôi môi đi.

Đừng có liếm nữa, càng liếm càng nẻ đấy!Bắc nhận lấy, rồi lại liếm môi theo thói quen.

Châu tức muốn chết.

Thật nhanh mà!

Học kỳ đầu năm cuối cấp đã kết thúc.

Bắc học giỏi hơn Châu nhiều.

Cậu đứng thứ hai ở lớp và môn Sinh học đạt điểm trung bình tuyệt đối.

Còn nó, cố gắng học đều tất cả các môn như mẹ dặn, đến cuối cùng vẫn chẳng biết bản thân thực sự thích học cái gì.

Châu cúi đầu, vân vê tay áo:- Chắc là lên cấp 3, tao sẽ không học cùng lớp với mày nữa.Bắc chớp mắt, quay sang hỏi Châu:- Mày thích học môn xã hội hơn đúng không?Nó hỉnh mũi:- Tao cũng không biết.Cậu bặm bặm môi:- Không biết học gì cũng không sao, dần sẽ ổn thôi.

Nếu như lên cấp 3 không cùng lớp thì vẫn là bạn bè, là hàng xóm bình thường.

Gió rét lùa một trận khiến hai đứa co rúm lại.

Châu chỉ gật đầu, không muốn nói mãi chuyện học tập nữa.

Qua một lúc lâu, Bắc đột nhiên hỏi đến anh Châu:- Anh mày...

đang bận ôn thi vào đại học đúng không?Châu cười cười:- Ừ, hình như bắt đầu ôn thi nghiêm túc rồi, chắc là cũng muốn được học ở Hà Nội.Bắc "ồ" một tiếng lại cười cười.

Châu hỏi sang chuyện nhà cậu:- Mà sao dạo tao không thấy dì Liên ở nhà nhiều nữa, dì đi đâu à?Bắc nhún vai:- Ừ, tao thấy dì bảo tìm thêm được một việc mới.

Buổi chiều hoặc hôm nào không có chợ thì dì đi theo một đoàn thợ xây ở trên huyện làm phụ hồ với cả nấu cơm.

Châu gật gù.

Thật ra, nó còn muốn hỏi cậu, vì sao lão Lộ ở nhà gần một tuần rồi nhưng vẫn chưa đi làm lại.

Nhưng nó không dám hỏi.

Trời tờ mờ tối.

Châu đứng dậy, vỗ vỗ sau mông rồi đưa tay đến trước mặt Bắc:- Đi về thôi.Bắc mỉm cười, đặt bàn tay lạnh ngắt vào tay nó.

Cái lạnh tê tái khiến nó giật mình rụt tay lại.

Cậu cười thành tiếng rồi tự mình chống tay đứng dậy.

Châu vừa đi vừa khụt khịt mũi nhẩm tính.

Tám mươi tám và tám mươi tư.

Gần một tháng nữa là qua Tết, mùa xuân mới sẽ đến nhanh thôi.***Trước kỳ nghỉ Tết đôi ngày, mấy đứa học sinh đứa nào đứa nấy đều không thiết tha học hành gì nữa.

Tết của học sinh chỉ kéo dài vỏn vẹn một tuần nhưng không khí háo hức đã phấp phới, nhộn nhạo từ cả tháng cả tuần trước Tết.

Ai cũng mong ngóng Tết đến thật nhanh để được nghỉ học và vui chơi thỏa thích.Sáng sớm, trời hẵng còn tối.

Mưa phùn lất phất và sương giăng mờ ngõ.

Cây mơ trước hiên nhà đã nhập nhoạng tỉnh giấc sau mùa đông dài.

Vài chồi non xanh e thẹn ngó ra, có những cánh hoa mơ nở sớm đã mong manh rơi theo làn mưa nhỏ, phủ phục dưới gốc cây.

Cái xích đu gỗ ướt nhẹp, dính trên đó được hai ba cánh hoa trắng.

Châu hít hà một hơi, thích thú nhìn khói nước bay bay.

Hôm nay, Châu không tự mình đi học như mọi khi.

Trời mưa và lạnh nên bố đã chở nó đi học.

Châu sợ Bắc nghĩ nó đi học trước mà không rủ cậu nên đã chạy sang nhà cậu để báo lại.

Thế nhưng, Châu gọi mãi gọi hoài vẫn không thấy cậu trả lời một câu.

Lúc nó vẫn còn đinh ninh rằng, cậu đã ngủ quên trong chăn ấm thì nghe được tiếng lão Lộ vọt ra:- Gọi cái đéo gì, đi từ sáu giờ rồi.Trên đường đi học, Châu ngồi sau lưng bố.

Chiếc áo mưa lớn bao trùm cả người, tách nó khỏi không gian mùa xuân ở bên ngoài.

Và thế là lòng nó trở nên ngột ngạt, tức tưởi.

Lúc đến lớp, Châu chắc mẩm sẽ không nói chuyện với Bắc trong một thời gian ngắn.

Châu hơi giận Bắc và thực sự muốn cậu phải tự bắt chuyện và giải thích.

Châu bước đi hừng hực vào lớp, ném mạnh cặp vào ngăn bàn rồi gục mặt cái "phịch" xuống bàn.

Nó làm một loạt những hành động trông có vẻ rất bực tức để cậu chú ý và hỏi han nó.

Gần mười phút trôi qua mà Bắc vẫn im lìm.

Châu quay mặt sang, ti hí nhìn cậu.

Nhưng hình ảnh trước mắt khiến nó phải giật mình bật dậy.

Mặt cậu sưng húp, một bên má bầm tím.

Đôi mắt long sòng sọc và khóe môi khô cứng, nứt nẻ tươm máu.

Người cậu run run, hai tay bấu chặt lấy vạt áo gió.

Lúc bấy giờ, Châu không màng giận dỗi gì Bắc nữa.

Vì, lão Lộ lại đánh cậu rồi.Châu vội vã nghiêng người đến gần Bắc, muốn hỏi cậu mấy câu nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.

Đột nhiên, nó thấy trong lòng phẳng lặng.

Nó đã nhìn thấy dáng vẻ này của Bắc từ lúc nào rồi?

Nó đã có mấy mươi lần hỏi cậu có đau không, có cần bôi thuốc không và đều nhận được câu trả lời "không sao mà".

Lão Lộ đánh cậu không phải lần một lần hai, đâu phải Châu không biết và không thương cậu.

Nhưng lớn đến ngần này, Châu nhận ra, dường như con người sẽ dần trở nên chai lì với những điều xảy ra thường xuyên, bắt gặp nhiều lần.

Châu không nói gì, chỉ lục tìm trong cặp một chiếc băng cá nhân và đẩy sang bên bàn học của cậu.

Nó đoán, sau tiết học đầu, tâm trạng của cậu sẽ trở lại bình thường.

Bao giờ cũng vậy.Tiếng trống ra chơi vang lên.

Châu thấp thỏm trong cả tiết học, rồi phát hiện bản thân nó đã đoán sai.

Tâm trạng của Bắc kỳ lạ hơn Châu vẫn thường hiểu về cậu.

Cả một tiết ấy, cậu đều ngồi trơ trơ như thể một khúc gỗ mục.

Lâu lâu, Bắc lại run lên một cơn.

Lúc bấy giờ, Châu mới biết cậu bị sốt.

Nó vội tháo khăn len quàng cổ, đưa cho cậu.

Thế nhưng, cậu không nhận.

Cậu đứng bật dậy rồi lao ra ngoài cửa lớp.

Châu ngơ ngác nhìn theo.Cả buổi học hôm ấy, Bắc không quay trở lại.

Giữa tiết thứ hai, Châu xin cô giáo ra ngoài, sốt sắng đi tìm cậu nhưng không tìm được.

Cậu bỏ học, về nhà hoặc đi đâu đó.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 11: Lủi xuống đáy tro nồng


Tết đến mà Châu vẫn buồn rười rượi.

Bắc "bơ" nó từ cái ngày cậu nghỉ học giữa buổi ấy.

Cậu cứ ro ró trong bếp suốt cả mấy ngày.

Châu thử bắt chuyện, nhưng cậu cũng chỉ ậm ừ rồi lảng tránh đi một mình.

Tối nào nhìn từ cửa sổ, Châu cũng thấy cậu ngồi cuộn thành một cục, co quắp như một bức tượng cổ nghìn năm mới được đào lên từ dưới đất.

Ở trên cao, Châu không nhìn rõ mắt của cậu và kể cả nó có ở bên cạnh cậu, chắc nó cũng chẳng nhìn thấy gì trong đôi mắt ấy.

Tâm hồn cậu có mở đâu.

Cậu chẳng buồn nói chuyện gì với Châu.Châu bĩu môi, lại lẹp kẹp đi xuống nhà.

Ti vi mở hài Tết.

Tiếng cười nói của mẹ và dì út lớn đến mức nó chỉ mới bước ra khỏi phòng đã nghe thấy được.

Lúc đi đến đầu cầu thang, nó nghe tiếng dì út chép miệng:- Chị có biết cái vụ của lão Lộ không?Mẹ Châu hỏi vội:- Vụ gì?

Tao có biết đâu, mấy hôm nay thấy lão ở nhà nhiều thì tưởng được nghỉ Tết sớm.Dì Châu cắn hạt hướng dương tanh tách:- Làm gì nghỉ Tết!

Hôm qua, em nói chuyện với con Nhàn cùng làng mình làm ở quán hát ấy, nó kể là lão bị đuổi việc.

Hình như là vì đánh nhau với khách ở quán.Mẹ Châu ngạc nhiên:- Thật á!Dì gật đầu chắc nịch:- Ừ, xong mấy ngày hôm nay về nhà.

Cơ mà mới về đã tụ tập cùng mấy thằng nghiện, ngày nào cũng dấm dúi hút chích trên núi Lãng ấy.

Mẹ Châu lại hỏi:- Thế không báo công an à?Dì Châu lắc đầu:- Chịu, ai mà dám dây vào...Nghe dì nói, mẹ chép miệng:- Sợ thật đấy!

Tao phải bảo con bé Châu nhà tao ít lởn vởn sang cái nhà kia mới được.Châu ngồi sụp ở cầu thang, không muốn đi xuống, vừa sợ vừa căm ghét lão Lộ.

Cuối cùng, lão lại trở về nhà, lại đạp đổ nồi bánh tro của dì Liên, lại thường xuyên đánh đập Bắc.Lão dắt theo Bắc, lủi xuống đáy tro nồng. ***Ra Tết, dì Liên đi làm lại ở công trường và không còn làm bánh đem ra chợ bán.

Chỉ khi nào có người đặt bánh trước, dì mới sắp xếp chút ít thời gian để tranh thủ làm.

Dì đi phụ hồ cả ngày, phải đến tối muộn mới trở về.

Sau giờ cơm tối, mẹ dặn Châu sang nhà Bắc đặt mua một chục bánh tro để làm quà cho bác họ sắp đến chơi.

Nhưng vừa nói dứt câu, dường như mẹ nhớ ra điều gì đó, cuối cùng lại sửa lời:- À mà thôi!

Để thằng Bảo đi đi.Anh Châu chưng hửng:- Sao mẹ không bảo con Châu đi ấy, nó hay sang đấy chơi còn gì?Mẹ Châu trừng mắt:- Mẹ bảo mày đi thì mày cứ đi.

Không có sao trăng gì hết!Châu ngỏ lời:- Thế mẹ cho con đi cùng anh với?Mẹ nó không nói gì, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh sang bộ phim truyền hình yêu thích.

Châu thấy thế liền bám tay mẹ nài nỉ, lắc qua lắc lại.

Bà đành tặc lưỡi.Trời mưa nhỏ.

Hơn mười phút sau, Châu mới đội ô cùng anh Bảo đi sang nhà Bắc.

Ra khỏi cổng, anh Bảo hỏi nó:- Mày với thằng Bắc ghét nhau rồi à?

Mấy hôm nay đi học lại không thấy hai đứa mày đi cùng nhau.Châu thở dài:- Em không biết nữa!

Nó như kiểu không muốn nói chuyện với em.Anh Bảo cười hề hề:- Chết, em gái tao lại bị nó "trap" à?Nó quay sang hỏi:- "Trap" là gì?Hắn không trả lời, đột nhiên dúi đèn pin và ô vào tay Châu:- Thế mày sang đấy nói chuyện thì đặt bánh luôn, tao qua nhà bà ngoại một lúc.Châu nhún vai, mặc kệ hắn.

Cổng tre nhà Bắc không đóng.

Châu đi thẳng vào, vừa đi vừa gọi dì Liên.

Ánh lửa bếp lờ mờ, không có ai đáp lại cả.

Châu đoán dì Liên đi làm vẫn chưa về nên chuyển sang gọi Bắc.

Vậy mà cậu cũng không thèm trả lời.Châu nhón nhén đi đến gần bếp thì nghe được tiếng chửi mắng và những âm thanh giằng co hỗn tạp.

Một bóng người vụt đến, Châu giật mình ngã ngửa xuống đất.

Bắc lao ra khỏi bếp như tên bắn.

Cậu loạng choạng kéo nhanh vài bước rồi ngã sụp xuống trước người Châu.

Đối diện Châu là một khuôn mặt vừa xa lạ vừa thân thuộc.

Một khuôn mặt với đôi mắt một mí đỏ ửng và sưng húp, nước mắt quyện cùng tro bếp, dính hết lên một bên má tăm tối.

Cậu mím chặt đôi môi đang run rẩy kịch liệt.

Và nước mắt thì không ngừng tuôn ra.

Lần đầu tiên, Châu thấy Bắc khóc.Châu nhìn lên cửa bếp và thấy lão Lộ đã đứng đó.

Lão hằn học nhìn Châu và gọi Bắc:- Mày thử lết một bước nữa ra ngoài đấy tao xem!Bắc nhìn nó.

Mắt cậu ánh lên vẻ hoảng loạn.

Châu cố gắng nhìn thật sâu hơn nữa nhưng cũng chỉ có thể hiểu được ngần ấy cảm xúc trong đôi mắt của cậu.

- Còn cái con ranh con kia, mày sang nhà tao giờ này để làm gì?

Lão Lộ xông ra ngoài và thét lớn khiến Châu vội vàng lùi lại.

Nó chống tay đứng lên, nhìn vào mắt Bắc lần nữa, ấp úng:- Mẹ... mẹ tao muốn đặt một chục bánh tro, mày bảo lại dì giúp tao.

Vừa nói dứt câu, Châu cuống quýt quay người bỏ chạy, bỏ luôn cả ô và đèn pin ở nhà cậu.

Lúc chấp chới ngoảnh lại, Châu nghe được tiếng "ừ" be bé của cậu, hòa trong mùi bùn đất và khói đục tản ra từ đống than củi ẩm thấp.Châu vừa chạy về nhà vừa khóc thút thít.

Cả người bẩn thỉu và xấu xí.

Anh Bảo bị mẹ mắng một trận vì đã bỏ Châu lại một mình.Đêm đó, Châu trằn trọc khó ngủ, nằm gối đầu ở bàn học và nhìn sang nhà bên cạnh.

Nó lại khóc.

Nó khóc và nói với mẹ rằng Bắc bị đánh nhưng mẹ chỉ bảo "đó là chuyện nhà người ta, nhà mình không quản được".

Châu đi sang hỏi anh Bảo nhưng hắn lại thờ ơ và tức giận nói, "mày thấy mẹ mắng tao như thế còn chưa đủ à?".

Nước mắt Châu chảy ướt tay áo.

Trong giấc ngủ chập chờn vài tiếng, Châu đã mơ thấy nó và Bắc dắt tay nhau bước vào cổng trường cấp ba.

Nắng thu trong veo và bầu trời không một gợn mây bạc...
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 12: Tuổi thơ đóng lại


Sáng hôm sau, Bắc không đi học.

Châu có đứng ở trước cổng nhà cậu gọi bao nhiêu lần thì cậu vẫn không trả lời.

Đáp lại nó, chỉ có tiếng chửi tục và đuổi mắng của lão Lộ.

Cả buổi sáng, Châu không học vào đầu được chữ nào.

Giữa trưa, khi tiết học cuối cùng kết thúc, nó thu dọn sách vở và đạp xe về thật nhanh.

Nó phóng thẳng qua nhà mình và dựng chân chống xe đạp ở trước nhà lão Lộ.

Châu lại tiếp tục gọi cậu, gọi đến mức khản cả giọng cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ bếp.

Bắc xách ấm siêu đi đến giếng.

Cậu bước nhỏ và chậm, người ngả nghiêng như sắp đổ.

Châu gọi cậu lần nữa:- Bắc!Đợi đến lúc xả đầy nước trong ấm, cậu mới quay mặt lại nhìn Châu.

Cậu đặt ấm ở sân giếng và đi từ từ ra cổng.

Bắc nói, vẻ lạnh nhạt:- Có chuyện gì?Châu chất vấn:- Sao sáng giờ tao gọi mày không trả lời?

Hôm nay cô chủ nhiệm bảo mày không xin cô nghỉ học, mày bị ốm hay sốt mà không nói với dì à?

Hoặc ít nhất mày cũng nói với tao để tao xin phép cô cho mày chứ!Nhìn cậu lặng thinh, Châu bối rối, ngần ngừ:- Ừm... thì... nếu ngày mai mày đỡ hơn rồi thì tao sang rủ mày đi học.

Mày đừng tự ý nghỉ...Tiếng máy bay ù ù làm lời nói của Châu dở dang.

Theo thói quen, Châu đưa tay đến trước mặt Bắc, cũng cuộn tay kia lại để chuẩn bị đập vào cổ tay cậu.Châu hối:- Máy bay kìa, đập đi.Châu giơ tay trước mặt cậu rất lâu và đến khi máy bay đã bay mất dạng, cậu vẫn đứng im thin thít.

Nó chớp mắt nhìn cậu.Mấy giây sau, Bắc cất giọng:- Thôi.

Bánh tro của nhà mày chiều mai có thể lấy được rồi.

Tao vào nhà đây.Bắc quay lại sân giếng và xách ấm siêu đi thẳng vào bếp.

Khói lảng vảng lên trời.

Cảnh bếp quen thuộc và gần gũi còn cậu thì lạ lẫm và xa vời.

Châu nhận ra, người bạn quan trọng, người bạn duy nhất mà Châu những tưởng sẽ cùng nó trưởng thành cho đến khi năm tháng hóa màu gạo cội đang dần tan biến trong làn khói nhạt.

Người ta hay bảo tình yêu thời niên thiếu thường yếu ớt, khó giữ gìn.

Song, có ai nói với nó rằng, tình bạn cũng có lúc mỏng manh, dễ gãy như đôi cánh bé bỏng của chuồn chuồn vậy đâu.Bắc đã chọn vứt bỏ tình bạn của hai đứa.

Cậu dứt khoát và lạnh lùng, hệt như lúc cậu còn bé.

Bấy giờ thì Châu mới thấy lại hình ảnh một cậu bé mười tuổi, thoang thoáng quen thuộc trong ký ức của ngày đầu tiên nó muốn làm bạn với cậu.Bố nói đúng, nó có thể nhớ mãi một ký ức đặc biệt về một người nào đó vì ký ức thì luôn nằm nguyên vẹn trong quá khứ.

Nhưng, những con người xuất hiện trong ký ức thì lại luôn phải vẫy vùng theo dòng chảy thời gian của họ.

Để không chết đuối, họ buộc phải thay đổi và thích nghi.

Khi ấy, những người không còn chung mục tiêu, lý tưởng, quan điểm sống, cách trở địa lý hay bận bịu này kia, có thể lựa chọn không gắn bó với nhau nữa.

Và như vậy, con người sẽ luôn có một số người bạn đồng hành nhất định trên mỗi chặng đời khác nhau.Châu hiểu đó nhưng hồn nó thì vẫn chao đảo, ngả nghiêng.

Vì nó nhận ra, Bắc là hóa thân cho một phần tuổi thơ trọng đại của nó.

Khi cậu chọn đi đường khác, nó biết tuổi thơ của nó sắp đóng lại thật rồi.

Phải, đâu có con chuồn chuồn nào chỉ bay mãi một chỗ chứ!***Cuối tháng tư, mùa hạ gõ cửa.

Cơn nắng mới mơn man chảy xuống từng khe gạch sứt nứt của sân trường cấp hai.

Những tán cây bằng lăng xanh mướt, nay đã có vài chùm hoa tím rịm chớm nở.

Châu nằm gần cửa sổ lớp học, mắt lim dim và cảm nhận nắng gió đầu hạ khoan khoái như đang vỗ về đưa tiễn người bạn mùa xuân thân yêu của chúng.Trong một thoáng ấy, Châu bỗng chốc nhớ tới người bạn thân cũ của nó.

Bắc đã xin cô chủ nhiệm chuyển chỗ đến ngồi mới.

Nó ngoái cổ nhìn xuống cuối lớp.

Hôm nay, cậu lại không đến trường.

Nó bình thản quay lên và chẳng ngạc nhiên hay lo lắng như hai tháng trước.

Đã lâu Châu không còn ghé nhà Bắc.

Ô đá rỗng đã bị mẹ bịt kín lại.

Xế chiều hôm ấy, nó lọ mọ sang nhà bên.Cổng tre nhà Bắc không đóng.

Khói ở góc sân nhỏ trước bếp phấp phới.

Nó đứng ngó nghiêng một hồi rồi đi thẳng vào.Thấy mấy cành lá còn chưa đốt hết, Châu vơ thành nắm rồi ném vào đống lửa.

Tiếng lửa cháy lách tách.

Cửa bếp đằng sau đóng kín.

Không có người nào ở nhà.Châu ngồi bần thần ở đó một hồi lâu.

Lửa cháy lớn.

Bắc đứng sau cánh cửa bếp, nhòm qua khe gỗ nứt, thấy bả vai nó run rẩy.

Bất chợt, nó đứng lên, quay phắt người lại, hét lớn:- Thằng hèn.Trong một thoáng, Bắc bỗng trở nên ngu ngơ, ngờ nghệch.Dải nắng tà tà mỏng manh vờn qua một nửa thân người Châu, nhè nhẹ, như sắp tan ra trong đống lửa còn đang cháy phập phừng.

Mắt nó óng ánh.

Nó khóc.

Nước mắt giàn giụa.

Nhưng xinh đẹp, dung dị.

Mái tóc đen láy của nó được bện lại thành một bím tóc dài và dày, để thả xuống trước ngực trái.

Mấy sợi tóc mai rơi lòa xòa trên trán.

Phía sau nó, những sợi khói chen chúc, chờn vờn quanh thềm đất.

Chúng quấn quýt lấy nhau một hồi mới chịu bảng lảng lên trời.Ấy là một khung cảnh có vẻ mông lung và mơ màng.

Nhưng, sống đến hết đời, Bắc vẫn nhớ.Vài giây ngắn ngủi trôi qua, cơn gió tàn ác thổi bay biến cái khung cảnh mờ ảo ấy đi đâu mất.

Nắng chiều tắt ngúm.

Làn khói đâm ngang, ào ào rã ra.

Châu quay đầu lau nước mắt.Bắc sực tỉnh.

Cậu chẳng thể phủ nhận rằng, càng lớn Châu càng xinh.

Nhưng còn cậu, càng lớn càng có những suy nghĩ kỳ lạ với người bạn thuở ban sơ ấy.

Tình cảm của cậu dành cho nó chẳng còn non nớt, đơn sơ nữa.

Cậu biết rõ, lòng cậu đã đổi thay.

Thích một người là như thế nào?

Đối với Bắc, đó vẫn là một khái niệm chưa tròn vành rõ chữ.

Nhưng cậu nhận thức rõ mồn một rằng, cậu không thể, càng không được phép để thứ tình cảm biến chất ấy bừng lên như đống lửa kia.

Thứ tình cảm trông thì có vẻ trong trẻo, thuần khiết và đáng nhớ nhưng nó cũng mỏng manh và mông lung quá đỗi.

Bắc nghĩ, nếu bộc bạch ra, rồi cũng có một ngày nó cháy thành tro bụi dưới gót chân Châu.

Nguội ngắt.

Lạnh tanh.

Vị của nước mắt mặn chát.

Nên là, Châu không khóc nữa.

Nó khịt mũi, nghẹn ngào móc từ túi quấn ra một tờ mười nghìn.

Ánh mắt nhìm chằm chằm vào cửa bếp:- Trả mày.

Nói xong, nó đặt tiền xuống bên cạnh đống tro vừa đốt, quay gót chân về nhà.Bắc cắn chặt môi, không hé răng một lời.

Đến cuối cùng, Châu hiểu rằng, nó chẳng thể làm gì hơn ngoài việc mặc kệ cậu.

Dòng đời ngắn ngủi, chỉ hy vọng, đứa con trai bất kham thuở nhỏ ấy đừng đi vào ngõ cụt.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 13: Khói thuốc


Thời gian lầm lũi trôi qua mấy tháng.

Bảo thi xong đại học, xách ba lô đi Hà Nội ngay dù chẳng biết có đỗ được trường nào hay không.

Hắn không muốn ở làng, ở tỉnh chờ đợi, hắn cứ đi trước đã.Còn Châu, nó thi lên cấp ba, điểm vừa đủ đỗ lớp chọn Anh.

Mẹ không cho nó ở lại làng nữa, muốn nó ở gần trường để chuyên tâm học hành nên đã gửi nó ra ngoài phố huyện ở cùng với nhà cậu mợ.

Nhưng trước đó, không ai trong nhà nói với nó về dự định to lớn này cả.

Bố mẹ cứ lẳng lặng như vậy, cứ hoài coi tri giác của nó những còn bé bỏng, giản đơn.

Đâu biết rằng, nó còn lắm những giấc chiêm bao chưa kịp kể với bà ngoại.

Nó hãy còn nhiều mùa hè chưa kịp ngó trông những cánh chuồn ươm nắng đậu lên rặng tre xanh cút kít của làng.

Cánh diều chiều nao vẫn còn no gió, phút chốc đứt thật rồi!Châu nhất quyết ở lại làng với bà ngoại cho đến hết mùa hè năm ấy.

Trong suốt cả những buổi chiều cuối tuổi thơ, nó cứ ngồi bần thần ở gốc tre già để đợi chờ tiếng máy bay ù ù lướt qua mép núi.

Lâu lâu, nó sẽ nhớ đến Bắc.

Làm sao mà không nhớ được?

Nhưng mười lăm tuổi, nó cũng ý thức được vài điều gì đó, rằng giữa nam và nữ, vẫn nên có một khoảng cách nhất định.

Vậy nên, nó không tìm đến nhà bên cạnh bao giờ nữa.Ngày đầu nhập học cấp ba đánh dấu ngày đầu tiên nó bay ra khỏi vòm trời tuổi thơ, nhưng nó không còn tâm trạng háo hức như bao ngày đến trường cấp một, cấp hai.

Nó hơi sợ.

Trong lớp, chỉ có con Thơ là người quen của nó.

Tất cả đều xa lạ.Những thiếu niên mới lớn như chim sổ lồng, như cá thả biển, tha hồ vùng vẫy.

Nó vừa thấy ngưỡng mộ, vừa thấy áp lực.

Không biết cần mấy mươi ngày sau, một tháng, hai tháng hay ba tháng, trái tim ủ ê của nó mới trở lại nồng nhiệt để đối đáp với cuộc sống mới này?***Mười lăm rồi mười sáu tuổi.

Những lần nhớ đến đến Bắc nhỏ giọt dần.

Châu đem những tư niệm năm tuổi trẻ non nớt ém chặt xuống.

Một năm ấy, nó nhìn thấy Bắc được khoảng đôi ba lần gì đó.

Trong lòng không dấy lên nỗi buồn nào nữa, nó âm ỉ thế thôi, rồi hình như tắt hẳn.

Sớm thu năm lớp mười một, lớp của Châu chuyển lên tầng 3.

Ngày đầu tiên của năm học mới, nó đã suýt soát đi học muộn chỉ vì nhớ nhầm lớp và còn phải leo đến ba tầng cầu thang.

Con Thơ năm nay ngồi cùng bàn với nó, thấy nó thở không ra hơi lúc bước vào lớp thì cười như được mùa.

Mấy đứa con gái vẫy tay gọi nó.

Nhưng mãi đến khi bò vào được chỗ ngồi, nó mới vuốt vuốt ngực để có thể đáp thành tiếng.Ngày đầu tiên của năm học mới có vô số những câu chuyện chưa kể.

Con Thơ quay xuống bàn dưới, lại thầm thì to nhỏ với đám bạn dù chuông vào lớp đã reo.Châu vừa soạn sách vở cho tiết học đầu tiên, vừa nghe ngóng được mang máng, hình như con Thơ đang thầm thương trộm nhớ một bạn nam ở lớp chọn Toán mà vẫn chưa xin được "in4" của bạn nam đó.

Nó nghĩ ngợi một chút, cảm thấy tình yêu tuổi học trò thật kỳ diệu.

Có cái gì đó như thể không quang minh chính đại lắm nhưng lại kích thích vô cùng.

Có cái gì đó như thể ma quỷ dẫn đường nhưng vẫn muốn đâm đầu vào thử.

Dòng suy nghĩ bị chặn ngang.

Có cái gì đó ở trong ngăn bàn.

Nó mò mẫm một hồi rồi lôi dưới đó ra một hộp sữa xanh lè xanh lét, đính kèm một tờ giấy ghi chú màu hồng sến súa: "Mày uống cho mau lớn nha!"

Con Thơ bấy giờ mới quay lên, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt đang co rúm lại của Châu.

Lát sau, nó nhìn xuống hộp sữa, rồi tự dưng nở một nụ cười trông có vẻ kỳ quặc hết sức.

- Á à, á à, ai cho mày, ai cho mày đây?Mấy đứa con gái nháy mắt với nhau lia lịa.

Chúng nó cười tíu tít làm Châu đỏ cả mặt.

Cầm chặt hộp sữa, Châu đảo mắt quanh lớp một vòng và thấy một bạn nam ất ơ ngồi ở bàn cuối đang chống cằm chăm chăm nhìn nó.

Thằng Phú nháy mắt với nó một cái, cười nhăn nhở.

Đám con gái cười lăn cười bò.

Châu thấy rờn rợn, liền đút hộp sữa sang ngăn bàn con Thơ.

Nó thấy thế, vẫn cố trêu:- Ơ, sao lại cho tao.

Mày không uống cho mau lớn à?Tiếng cười càng lớn hơn nhưng không át được tiếng bước chân lộp cộp ngoài hành lang.

Con Thơ gọi với cả lớp:- Cô vào, cô vào.Môn học đầu tiên của năm học mới lại là Vật Lý.

Châu lơ đễnh nhìn những con số trắng trên bảng.

Nó không hiểu gì cả.

Ừ đấy, môn Lý là môn nó chúa ghét.

Nên nó có bao giờ hiểu được, từ những năm cấp hai...Châu hơi giật mình.

Nó hình như sắp nhớ lại một câu chuyện xa lắc xa lơ.

Tán bàng xanh mướt ngoài cửa sổ đung đưa.

Nhưng không phải là cây bàng của trường nó.

Đó là giống bàng Đài Loan, cây vươn cao chứ không thấp và xòe tán rộng như cây bàng của trường nó.

Là trường nghề của huyện, cây bàng ấy mọc lên từ đó.Dóng theo thân cây bàng đi xuống, Châu nhìn thấy một khu nhà vệ sinh cũ kỹ.

Học sinh vẫn tụ tập ầm ĩ ngay cả khi trống vào lớp đã vang lên từ lâu.

Chủ yếu là con trai, học lớp mười một, mười hai gì đó.Châu nhíu mày, phát hiện hai quả đầu xanh đầu đỏ vô cùng nổi bật đang nhấp nhô ở sát tường nhà vệ sinh.

Đầu đỏ lôi từ trong túi quần ra một bao thuốc lá.

Hắn bỏ một điếu vào miệng ngậm rồi đưa một điếu cho đầu xanh.

Miệng làu bàu câu gì đó mà Châu nghe được.Lúc sau, một nam sinh từ nhà vệ sinh đi ra, vòng đến chỗ đầu xanh đầu đỏ đang đứng.

Châu không nhìn rõ mặt của cậu, chỉ thấy một quả đầu đen trông có vẻ bình thường nhất.

Nhưng cái dáng người dong dỏng, chắc cao hơn đầu xanh đầu đỏ đến nửa cái đầu màu hóa chất kia lại khiến Châu tò mò hơn một chút.

Nó muốn biết mặt của cậu.Đầu đen vừa đến, đầu đỏ đã quẳng cho cậu bao thuốc.

Chờ cậu nhét điếu thuốc vào miệng, đầu xanh liền châm lửa.

Khói thuốc mịt mù.

Đầu đen đột nhiên ngẩng mặt.

Cậu vuốt ngược mấy lọn tóc ướt dính trên mắt, nhìn xoáy lên phía lớp học của trường bên cạnh.

Đôi mắt một mí sắc lẹm như muốn tước người đang nhìn trộm cậu ở trên đó ra từng sợi.Hai người đối mắt chừng mấy giây.

Không ai quay mặt đi, không ai ngại ngùng lẩn tránh.

Vì ai cũng muốn nhìn rõ dáng vẻ lâu ngày không gặp của người quen cũ.

Bắc nhả ra một hơi khói thuốc, lại nghiêng đầu nhìn Châu.

Ngông không để đâu cho hết.Châu nghiến răng, nó không thèm nhìn cậu nữa.

Khói rơi ra từ điếu thuốc khác hẳn làn khói vươn lên từ đống tro tàn mang làm bánh...Tán bàng rập rờn qua lại, che mất ô cửa sổ.

Đầu xanh đầu đỏ hướng mắt nhìn theo Bắc.

Một thằng hỏi:- Nhìn gì đấy!Bắc bóp tắt đầu điếu thuốc.

Cậu không trả lời mà đi thẳng về lớp học.Giáo viên đứng trên, cứ viết rồi viết.

Học sinh ngồi dưới, cứ nói rồi nói.

Lớp học ồn như cái chợ.

Hai dãy bàn cuối lớp trống không.

Bắc đi vào từ cửa sau, nằm đổ xuống bàn, đợi năm tiết học nặng nề trôi qua.

Trong lúc ấy, cậu nhớ về Châu.

Nhìn từ xa, khuôn mặt nó bé xíu.

Tóc của nó hình như đã dài thêm một chút.

Và ánh mắt cũng dữ dằn thêm.Bắc nghĩ đến vậy rồi tự dưng bật cười.

Đã lâu không gặp, cô bé ngày nào còn lon ton chạy theo chân con nghé nhà cậu, bây giờ đã lớn thật rồi.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 14: "Bao nhiêu mùa mưa là bấy nhiêu mùa nhớ"


Châu hiếm khi nào đối mặt với Bắc như ngày hôm đó.

Sao nhỉ?

Hoặc là nó vô tình nhìn thấy cậu khi trở về nhà vào cuối tuần, hoặc là cậu cũng nhìn thấy nó ở đâu đó nhưng cố tình lơ đi như cách nó làm với cậu.

Và không biết có phải là vô thức hay không mà tiết học nào, sáng hay chiều, Châu đều ngó xuống tường nhà vệ sinh của trường bên cạnh.

- Châu!

Ngó nghiêng cái gì ở ngoài cửa số đấy?Nó giật thon thót.

Lớp phụ đạo học sinh giỏi chỉ có năm bảy đứa học sinh.

Nhưng Châu cảm thấy như có đến cả mấy mươi con mắt đang nhìn về phía nó.

Cô giáo lại nói:- Chú ý vào đi!

- Các em chép đề luyện này về viết rồi buổi sau nộp lại cho cô.Châu luống cuống quay người nhìn lên bảng.

Tiếng bút sột soạt vang lên.

Với nó, tiết học Văn bình thường hay kể cả dành cho học sinh giỏi cũng đều tẻ nhạt như nhau.

Tan học, trường vắng hoe.

Nắng chiều nghiêng ngả.

Châu đeo ba lô đi ra nhà xe, một mình trở về nhà cậu mợ.Lúc đi qua cổng trường bên cạnh, nó đi chậm hơn một chút, cốt là để dòm xem trong đó còn có bóng dáng của ai hay không.

Và có thật, có cả một nhóm học sinh nam đứng ngay cổng trường.

Tụi nó nhìn thấy gái đi ngang qua, hú lên:- Em ơi!

Hú hú, em ơi!Mặt Châu như vo thành một cục, vít vội xe điện đi qua, bỏ lại đằng sau những tiếng gào rú kinh dị "sao đi nhanh thế", "vào đây chơi với bọn anh".Đường về làng cách trường khoảng 6km, đi xe điện thì về nhanh lắm!

Nhưng làng bây giờ rất loạn.

Mẹ nó bảo thế.

Nó không biết loạn như thế nào, chỉ biết rằng, năm sau, khi bố nó thuyên chuyển công tác đến trường mới, cả nhà cũng sẽ chuyển ra phố huyện sống.

Gia đình nó bỏ làng, có lẽ vậy.Mắt nó thiu thiu, cảm nhận cơn gió chiều đang vỗ lên da mặt.

Nó không muốn về nhà ở với cậu mợ.

Nó muốn về làng.

Bà đã nói với nó, làng là điểm gốc của nhân sinh quan.

Nơi đó chứa vạch xuất phát của nó, có những người bạn thuở ấu thơ, và có cả Bắc.Nhưng thật sự, nó cũng phải cay đắng chấp nhận sự biến hóa khôn lường của cuộc đời.

Châu sắp khóc đến nơi thì đột nhiên, trước mặt nó hiện ra một hình bóng quen thuộc.

Nó thả tay xe chậm lại, nhìn rất lâu mới nhận ra Bắc.

Cậu mặc một chiếc áo phông đen, đầu đội một chiếc mũ lưỡi chai màu nâu sậm.

Lưng cậu trống không, vắt ngang hông là chiếc túi đeo chéo, trông nó nhẹ tênh, chắc đựng được hai ba quyển vở gì đó.

Lúc bấy giờ, không hiểu sao, trái tim của Châu lại đập rộn ràng.

Nó cứ rề rà đi sau cậu như vậy.

Trong mấy phút, đầu nó nảy ra vô số ý nghĩ xung đột, nên chào hay không chào, nên vượt hay không vượt, nên tỏ ra quen biết hay không quen biết,...Sau một hồi đắn đo thì cuối cùng, nó mới thảng thốt nhận ra rằng, nó vẫn ghét Bắc.

Lẽ dĩ nhiên là nó phải chọn mặc kệ cậu.Châu cố gắng làm ra khuôn mặt bình tĩnh, rồi xé gió vượt lên.

Nó không dám liếc nhìn cậu lấy một cái, chỉ sợ trong một giấy ngắn ngủi nào đó, cậu sẽ phát hiện ra nó.

Mà Bắc, cậu thừa quen thuộc để nhận ra người vừa lướt qua mình là ai.***Vòng qua một khúc cua, Châu mới dám ngoái đầu nhìn lại.

Nó thở phào một hơi rồi chợt hoảng.

Chiếc xe điện chầm chậm dừng lại.

Dù nó có vặn tay lái bao nhiêu lần thì cũng không thể đi tiếp.Châu gạt chân chống, xuống xe xem thử.

Nó ngồi xổm trước bình xe, mân mê một hồi rồi cũng không biết xe bị gì, có lẽ là đã sử dụng quá lâu, từ ba bốn năm trước lúc anh Bảo còn học cấp ba, rồi để lại cho nó dùng đến bây giờ.

Cũ quá rồi.Thời tiết tháng chín thất thường.

Đỉnh đầu hãy còn vương nắng mà sau lưng, đằng ven trời đã tối thui.

Lũ quái vật "bồng bềnh" chẳng biết từ đâu kéo đến nhanh chóng, bám đen kịt cả nửa bầu trời.

Còn hơn 1km nữa là về đến nhà cậu mợ.

Nếu xe không hỏng, chắc nó sẽ về kịp trước khi trời mưa.

Tiếc là...

Châu tặc lưỡi, đành dắt bộ đi về.

Tiếng xe đạp lách cách lách cách to dần, Châu thấy chột dạ ghê gớm.

Biết vậy, vừa rồi nó đã không phóng lên trước Bắc.

Nó nhắm chặt mắt, đợi chờ chiếc xe đáng ghét ấy lướt qua.

Thời gian giãn ra.

Một giây, hai giây, ba giây,...Cái chạm vai nhè nhẹ khiến Châu giật bắn.

Nó vội vã quay đầu lại.

Khoảnh khắc gần kề khuôn mặt của Bắc, không hiểu sao, mắt nó lại đỏ lên.

Sao mà nó thấy nhớ nhung quá thể!

Cái khuôn mặt ấy giống hệt con "ma núi" năm nào.

Con ma núi đã từng dọa nó kinh hồn bạt vía, làm nó khóc bù lu bù loa.

Cũng là con ma núi đã cõng nó từ trên núi Lãng về, một đoạn đường dài thật dài.Bắc nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước của Châu, đáy lòng cuộn sóng.

Chính cậu cũng không biết vì sao lại bản thân lại dừng lại.

Chính cậu lúc còn cách khoảng đôi ba mét vẫn còn đinh ninh, phải vượt qua, phải mặc kệ.

Giờ đây, tất cả những kìm nén cố kết trong lòng, ở trước mặt Châu, đều hóa công cốc.Ánh mắt Bắc lưỡng lự.

Cậu cất giọng:- Xe bị sao?Châu vẫn còn bần thần.

Đến khi nghe thấy giọng của Bắc, nó mới ngẩng mặt lên trời, nhất định không để chảy ra một giọt nước mắt nào.Bắc đợi mà không thấy Châu đáp lại.

Mãi sau, cậu mới thấy nó lắc đầu.Sấm đánh ầm ầm.

Bắc không rảnh để hỏi thêm nó nữa.

Cậu dựng xe đạp lại ven đường rồi nói với nó:- Đứng đây một lúc, tao dắt đi sửa cho.

Châu nghe thế, lí nhí:- Không, nhỡ mày đem xe tao đi bán thì sao?

Bắc đang khom người kiểm tra bình xe, không nghe rõ Châu nói gì.

Cậu đứng thẳng lên, hỏi lại:- Cái gì cơ?Châu ngậm miệng.Năm phút sau, khi mây đen đã phủ gần kín bầu trời thì Bắc mới quay trở lại.

Châu lấy ba lô ra ôm trước ngực, híp mắt nhìn cậu chạy về phía nó.Vừa chạy, Bắc vừa cởi chiếc túi chéo ra, đến nơi liền đặt lên ghế sau của xe đạp.

Cậu thở hổn hển:- Ngồi lên đi, tao chở mày về.

Châu vẫn mặc váy đồng phục trường từ ban sáng.

Xe cậu không có chỗ để chân cho người ngồi sau nên nó loay hoay mãi mới trèo lên được.

Gió tát chan chát vào mặt nhưng Bắc vẫn cố gắng đạp nhanh hết sức.

Trên đường đi, cậu thuật lại cho Châu những gì bác thợ sửa xe vừa nói:- Xe bị hỏng bình ắc quy, phải mai mới sửa xong.Tai Châu ù ù.

Nó không nghe rõ Bắc đang nói gì, chỉ biết đại khái rằng, mai mới lấy xe được.

Mưa bắt đầu rơi nhỏ.

Bắc sốt ruột hỏi Châu:- Này, mày ở đâu đấy?

Có gần đây không?Trên cả chặng đường, Châu cứ cúi gằm mặt.

Sườn má áp sau tấm lưng rộng của cậu khô rang.

Mưa gió lao đến bao nhiêu, cậu đều che chắn hết bấy nhiêu.

Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tất cả những gì liên quan đến nó, bao gồm cả thể xác, bao gồm cả tâm hồn giống như đã được bao bọc lại rồi đem cất giữ cẩn thận vào trong một chiếc túi nhỏ.

Là vì một ngày học quá dài, quá mệt mỏi hay vì người chắn trước mặt tạo cho nó cảm giác quá an toàn nên nó mới chìm sâu như vậy?

Nó không biết, cũng không muốn trả lời.Hỏi đi hỏi lại vài lần nhưng vẫn không thấy có người đáp, Bắc phanh xe, quay người lại nhìn Châu.

Theo quán tính, đầu nó đập mạnh vào lưng cậu rồi cả người chao đảo như sắp ngã.

Bắc vươn tay ra sau, cuống quýt kéo lưng Châu lại.

Trông nó như người trên mây, cậu vuốt hết nước mưa trên mặt, buông một câu châm chọc:- Mày đi với ai cũng mơ mơ màng màng như này à?Rời xa tấm lưng của Bắc, mặt Châu liền ướt nhẹp.

Nó tỉnh táo hơn đôi phần.Bắc hỏi lại lần nữa, giọng cứng rắn hơn:- Đưa mày về đâu?Châu xoa xoa đôi mắt dính đầy nước, trả lời ngắn gọn:- Quán tạp hóa bên cạnh đường vào làng mình.Ánh mắt Bắc hướng lên phía trước đường.

Xuyên qua màn mưa, cậu thấy một người đàn ông độ hơn bốn mươi tuổi đang dọn lại mấy kệ treo bim bim.

Người phụ nữa trạc tuổi, có vẻ là vợ, đứng ôm con ở trước cửa quán.

Gương mặt lo lắng vô cùng.

Bắc liếm môi, sau đó thở hắt ra một hơi:- Đến rồi đấy!

Còn mấy mét nữa, mày đi bộ được đúng không?Châu nghiêng người, thấy cậu mợ đều ở ngoài nên vội nhảy xuống xe.

Nó quay đầu nhìn cậu, lắp bắp:- Ừm...

Trời... trời vẫn đang mưa to, hay là mày vào nhà cậu mợ tao trú tạm, tạnh rồi đi.Bắc từ chối:- Không cần, tao về luôn.- Mai lấy xe ở ngã tư đằng sau rẽ phải.

- Bắc vừa nói vừa đeo lại túi.Châu còn chưa kịp đáp đã thấy cậu lao người, đạp xe rẽ vào con ngõ bên cạnh.

Đó là đường vào làng Đồng Tâm.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 15: Không thể thích


Trời tối dần.

Bắc về đến nhà mà mưa vẫn chưa ngớt.

Mùi không khí âm ẩm luồn lách trong khoang mũi.

Cạnh gian nhà chính tối om có ánh lửa đỏ lập lờ.

Bắc cất xong túi thì đi xuống bếp, thấy dì Liên đang ngồi đun nước vối.

Cậu vò vò mái tóc ướt sũng, hỏi dì:- Bố chưa về ạ?Dì Liền không buồn ngó Bắc lấy một cái.

Đợi lửa bùng lớn hơn một chút, bà liền đứng dậy, bưng mâm cơm đặt lên hai chiếc ghế con bằng gỗ ở giữa bếp.- Đi lấy bát đây.Bắc biết, cậu chỉ cần lấy hai chiếc là đủ.Sau cơn mưa, ếch nhái ngoài đồng kêu dai dẳng, miệt mài.

Bắc sửa soạn lại chiếc túi đeo chéo, đem vắt lên cuối giường rồi kéo quạt điện về phía đó, bật mức to nhất.

Trong cơn ngủ chưa sâu, Bắc nghe được tiếng xe máy chạy rì rì vào cổng nhà.

Tiếng khạc nhổ rõ to và xen cả những câu chửi văng vẳng.

Lão Lộ đạp cửa đi vào buồng ngủ phía trong.

Bắc lật người, úp khuôn mặt nhăn nhó xuống gối.

Cửa sổ lộng gió, hồn cậu cũng từ từ chìm vào giấc miên man.

Nhưng, một đêm mơ không tròn.

Tờ mờ sáng, Bắc mở mắt.

Cậu sờ tìm chiếc điện thoại cũ rích ở bên gối.

Màn hình chói lóa hắt lên đôi mắt vẫn còn kèm nhèm của cậu.

Mới gần 5 giờ sáng.

Bắc ngồi bật dậy, cố gắng tìm kiếm hơi thở ổn định.

Những âm thanh đều đều phát ra từ buồng ngủ bên trong khiến Bắc hoảng loạn tột cùng.

Suýt nữa thì, những âm thanh ấy đã đi vào giấc mơ vừa tàn của cậu.

Lỡ dây bẩn nó, cậu sẽ phát điên mất.Đi ra giếng đánh răng, rửa mặt, không cả ăn sáng, Bắc đạp xe đến trường luôn.

Đường làng sắp vào mùa gặt thơm thơm mùi lúa chín.

Sương sớm trôi trên từng mảng ruộng.

Bắc chống chân xuống nền đường, nhìn về phía chân núi, khói củi leo lên từ ngôi nhà ngói đỏ.

Đời cậu ở đây, đẹp nhưng sao ám ảnh quá!Vì phải đi lấy xe nên hôm nay Châu dậy sớm hơn thường ngày.

Mặt trời chưa ló dạng, học sinh đến trường mới chỉ có mấy mống.

Châu dựng xe trước quán ăn nhỏ bên cổng trường rồi mua một chiếc bánh bao.

Quán vắng, nó ngồi ở đó cạp nhanh mấy miếng cho hết.

Thú thực, từ ngày lên cấp ba, nó chưa bao giờ nán lại bất cứ một hàng quán nào ở cổng trường cả.

Bao giờ mua xong, nó cũng lẩn nhanh khỏi đám người đang rôm rả hóng hớt.

Cái tụ điểm này không phải chỉ dành riêng cho học sinh của trường nó.Hồi nhỏ nó táo tợn bao nhiêu mà bây giờ lại ru rú như gà mắc bệnh bấy nhiêu.

Con Thơ có mấy lần nói với nó như vậy.

Song, nó vẫn mặc kệ.

Cổng trường bên cạnh còn chưa mở.

Châu lấy điện thoại từ ba lô ra, xem lại thời khóa biểu của ngày hôm nay.

Trong lúc đang cố nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, nó thoáng nghe được mấy giọng nói quen quen nên nghển cổ lên xem.- Đm sao hôm nay rủ đi học sớm thế!

Tao còn đang định trốn học rồi đấy!- Mày nhìn xem, trường còn chưa mở cổng kìa.

Đầu đỏ nói liên hồi mà Bắc chỉ đáp đúng một câu:- Hôm nay trực nhật còn gì.- Trực nhật cái chó gì?

Đến lớp quét ba quét là xong, làm đéo gì phải đi học sớm.Bắc vừa dừng xe đã liếc thấy một cô nhóc ở trong quán đang nhìn mình.

Châu đột nhiên mắc nghẹn.

Nó mở to mắt, hai má phồng lên.

Cậu trông nó buồn cười hết sức.

Đầu đỏ cũng nhìn vào quán, hắn rủ rê: - Hay vào đây ngồi tí, chờ cổng mở đã xem nào.Châu nghe thấy thế, vội vàng ôm cặp đứng dậy.

Vừa đi nó vừa lầm bầm: "Sao cả năm trước, không chạm mặt nhau lấy một cái nào cơ mà...?"

Thấy thằng bạn cứ dõi theo mãi cô gái vừa rời đi, đầu đỏ hất hàm:- Gu mày à?Bắc cười cười:- Không.Không thể thích.***Chiều thứ Bảy, Châu về làng đón sinh nhật 16 tuổi.

Nó đi cùng con Thơ và dắt theo hai đứa bạn trong lớp.

Dọc đường, con Thơ ngồi sau xe nó, nói liến thoắng tất thảy những thứ liên quan đến làng Đồng Tâm.

- Chỗ này ngày xưa bọn tao hay ra chăn trâu chăn bò này.- Bãi tha ma vừa đi qua ấy, mẹ tao bảo có nhiều ma lắm!- Chúng mày có nhìn thấy cái nhà ba tầng đằng kia không, nhà thằng Phù đấy.

Giàu vãi.- Ối, tao với con Châu hồi bé từng vào nhà này trộm nhót á.

Hồi đấy trẻ trâu điên.Nói thôi không đủ, con Thơ còn vỗ vai Châu mấy cái thật mạnh làm cả người nó siêu vẹo, suýt thì mất lái.

Châu cảnh cáo:- Mày ngồi yên đi, tí tao cho mày đi bộ đấy!Con Thơ bĩu môi.Băng qua lũy tre làng, một đứa con gái trong hội đột nhiên quay sang hỏi con Thơ:- Uầy, làng mày cũng có trai đẹp à?- Có á?

Đâu, đâu?

- Con Thơ cũng lần đầu biết.Nhỏ bạn nhướng mày, hướng ánh mắt về con đường mòn dẫn từ chân núi Lãng đi ra.

Mắt con Thơ sáng quắc, tay lại vỗ vai Châu:- Bắc kìa mày!

Dừng, dừng, dừng.Một lần nữa nhìn thấy người kia, Châu sắp hóa dại rồi.

Nó còn không dám nhìn thẳng bóng dáng cậu.

Nó chỉ biết, hình như cậu vừa đi hái lá từ trên núi về.

Và tay cậu đang cầm một chùm quả gì đó xanh xanh đỏ đỏ.

Hai chiếc xe cùng dừng lại.

Dàn trước mặt Bắc là ba, bốn đứa con gái, cậu tất nhiên không sợ nhưng cảm thấy hơi ngột ngạt.

Vì Châu cũng ở trong đó.Con Thơ tiến lên hỏi thăm:- Mày đi đâu đấy?Bắc vẫn đang nhai bã quả trong miệng.

Cậu lùi lại một bước, nhẹ giọng đáp:- Hái lá cho dì tao.Nói xong, cậu định đi luôn.

Nhưng con Thơ nhanh hơn.

Nó nhảy tót xuống xe, nhăm nhe chùm quả trong tay cậu:- Ô, dâu da xoan hả?

Ngon thế!

Chia mấy đứa tao một ít được không?Bắc quay lưng, nhìn ánh mắt lấp lánh của bọn con gái.

Qua một hồi trầm ngâm, cậu cởi dây đeo bên phải, đẩy gùi về phía trước ngực, sau đó ôm ra một túm dâu da xoan to đùng.

Bắt đầu từ con Thơ và cuối cùng là Châu, Bắc đưa mỗi người một chùm nhỏ.

Con Thơ nhìn chùm quả của Châu thì châm chọc:-Sao mày chia không đều gì thế?

Chùm của ai đó thì rõ đỏ.Châu nghe con Thơ nói mới nhìn kỹ lại phần của mình.

Vừa rồi, nó cứ cắm mặt xuống đất chứ có dám quay đi đâu.

Nó giơ tay lên xem, đúng là, quả to và đỏ hơn bình thường.Bắc đáp:- Thì chùm cuối chín hơn thôi!

- Rồi cậu đeo gùi đi về.Ý Bắc là, cậu đã chia đều rồi, chỉ đến lượt Châu thì tình cờ được phần ngon hơn thôi.

Cậu không có thiên vị ai.Châu ngẫm nghĩ trong lòng.

Ngố thế không biết, rõ ràng cậu có thể ném cả chùm cho mấy đứa tự chia nhau cơ mà!Con Thơ chẹp miệng, leo lên yên xe điện:- Đẹp nhưng mà học trường bổ túc bên cạnh trường mình ấy, nên là đừng có ngu mà dây vào.- Chúng mày không biết đâu.

Hồi cấp hai, Châu chơi thân với Bắc nhất á!

Tao còn không thân với nó bằng Bắc luôn mà.

Chẳng qua lên cấp ba...Hai nhỏ kia dỏng tai hóng hớt không sót một chữ nào.

Nghe đến đấy, Châu liền vặt mấy quả dâu da xoan, thồn hết vào miệng con Thơ.

Dẫu thế nào nó cũng không để con nhỏ này luyên thuyên tiếp.

Sinh nhật của Châu tổ chức tương đối đơn giản, quanh quẩn cũng chỉ có bố mẹ và vài ba người bạn thân thiết trong lớp.

Anh Bảo đi học ở Hà Nội, hiếm khi về nhà ăn được bữa cơm.

Còn ông bà ngoại, vì tối muộn nên hai người cũng không tiện sang chơi.

Nhưng từ sáng, bà ngoại đã gửi quà sinh nhật cho nó.

Đó là một chiếc vòng tay làm bằng bạc, đặc ruột, có màu sáng đục, miệng vòng còn có đôi vệt ố đen, trông quá đỗi bình dị nhưng đối với Châu lại được xem là một món quà vô giá.

Bởi chiếc vòng đó chứa đựng tuổi thơ đen nhẻm của nó, gắn với những lần cạo gió khóc lên khóc xuống khi nó bị ốm.

Rồi mỗi lần nằm trên đùi bà, nó đều nắm tay bà mà mè nheo: "Bà ơi!

Sau này lớn, bà cho cháu cái vòng này được không?".

Những lúc đó, bà lại đùa: "Cho là cho thế nào được, đưa bà năm triệu thì bà bán."

Châu đeo chiếc vòng vào tay, tỉ mỉ ngắm nghía.

Mẹ nó cười tít mắt: "Bà bảo cho con, coi như bùa giữ bình an, giữ sức khỏe.

Thành con gái rồi, bà không cạo gió mãi cho được nữa."

Nó mếu miệng.

Tâm trạng nhộn nhạo đến mức khuôn mặt cũng biến dạng một cách kỳ quặc.

Nó hết cười rồi lại khóc, mặc kệ con Thơ vẫn trêu nó suốt cả buổi.Sau bữa cơm, bố dắt xe máy ra cổng, kèm nhóm bạn của nó về nhà.

Châu cùng mẹ dọn dẹp rồi lên tầng chuẩn bị đi ngủ.

Qua đêm nay, nó mười sáu tuổi.Nhưng cả đêm đó, Châu không ngủ được.

Nó lăn qua lăn lại trên giường đến hơn một giờ sáng.

Ngoài cửa sổ, trăng lên cao.

Châu gối tay, nằm nghiêng người.

Chùm dâu da xoan ngược sáng hằn trong mắt nó một cái bóng đen ngòm.

Nó nuốt nước bọt, miệng hơi mấp máy.

Từ khi được Bắc chia cho, nó vẫn chưa dám ăn quả nào.

Bây giờ thì nó không kìm được nữa, nó đứng dậy quờ quạng lại gần bàn học.

Mò đến nơi, nó liền bứt một quả cho vào miệng.

Đầu lưỡi thấm vị ngọt dịu, sau khi nhai một lúc mới cảm nhận được hậu vị chan chát, chua nhẹ.

Lòng nó khấp khởi nhớ về chuyện buổi chiều hôm qua, hẳn là Bắc cố tình chọn cho nó, nhất định là như thế.

Nó ngồi ăn, rồi tự cười như một con dở.Thực ra, sống ở đời, ai cũng có những tâm tư nhỏ, mộng ước lớn.

Với một số người chưa thể đạt được điều mà họ mong muốn, hiện thực giản đơn thường sẽ thăng hoa trong tâm trí họ đến những viễn cảnh tươi đẹp nhất.

Người ta cho bạn một viên kẹo, bạn sẽ nghĩ viên kẹo đó đặc biệt hơn vô vàn những viên kẹo cũng được đem cho khác.

Người ta nở một nụ cười thân thiện với bạn, bạn sẽ nghĩ ngay đến lúc hai người ở bên nhau, yêu đương hạnh phúc như nào.

Người ta ở bên lau nước mắt cho bạn trong một khắc, bạn nghĩ cả đời này chỉ có thể lấy người này làm vợ làm chồng, nếu không phải thì không thể là ai khác.

Tuy nhiên, những ảo tưởng như vậy, khi thoát li, hiện thực sẽ càng trở nên khốc liệt hơn.Châu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ và ngó xuống căn bếp nhà bên vẫn còn đỏ lửa, lại thôi cười.

Đã mấy năm trôi qua, làm sao cậu còn nhớ sinh nhật của nó nữa!
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 16: "Em yêu"


Làng họp chợ vào ngày rằm.

Cả Bắc và dì Liên đều không ngủ.

Trăng tròn vành vạnh.

Bắc cúi người kề sát miệng giếng, tay vờn qua vờn lại để nước tràn vào gàu.

Lát sau, cậu rướn ngực, kéo lên một đường dây thừng rồi chộp mạnh lấy quai gỗ.

Trăng đổ ào ào xuống nồi bánh tro mới gói.

Dì Liên ngồi trên sạp tre, nhặt nhẹm lại mấy chiếc lá chít thừa, hỏi cậu:- Ngày mấy thì đóng học phí?Bắc đứng tần ngần một lúc mới đáp lại dì:- Con đóng rồi.

Lấy tiền hồi hè đi làm thêm ở quán bida đóng.Đêm khuya khoắt, tiếng thở kéo dài hơn.

Dì Liên đứng dậy, móc từ túi vải giắt lưng quần ra một nhúm tiền mười, hai mươi nghìn đồng.

Bà đi mấy bước lại gần giếng, đưa đến trước mặt cậu:- Này, mua lấy cái áo mới mà mặc đi học.Nước tràn, Bắc đổ đi một ít mới đậy vung.

Cậu vừa bê nồi bánh vào bếp, vừa từ chối: - Con vẫn còn thừa tiền làm thêm.Bắc lẩn nhanh.

Sự thật là sau khi mua lại chiếc điện thoại cũ từ tay đầu xanh, cậu chẳng có lấy một đồng bạc lẻ nào nữa cả.

Dì Liên chầm chậm thu vén lại mấy đồng tiền.

Sao mà ngu thế!

Ngu đến mức này thì có chó mới nuôi được?

Bà quở quang Bắc trong lòng, rồi đi lên gian nhà chính.

Ừ, cũng có phải con của bà đâu mà bà thương!Trong lúc đợi bánh chín, Bắc nằm nghiêng trên sạp tre nghịch điện thoại.

Không có internet, cậu chỉ có thể chơi mấy trò chơi ngoại tuyến chán ngắt.

Muỗi vo ve càng khiến Bắc phát cáu.

Cậu quẳng điện thoại sang một bên, nằm thẳng người.

Trăng sao trên trời khiến cậu nguôi lòng một chút.- Tao sinh vào ngày rằm.

Mày không biết đâu, đêm đấy trăng tròn như viên ngọc luôn nên bố mới đặt tên tao là Châu.Khóe miệng Bắc khẽ nhếch lên.

Làm sao cậu lại quên sinh nhật của con bé nhà bên được?

Nhớ năm đầu tiên nó với cậu làm bạn, bố mẹ nó bận việc nên qua đêm ở quê nội, để nó với anh trai ở nhà rồi quên cả tổ chức sinh nhật cho nó.

Thế là, nó chui tường sang với cậu, ngồi trong bếp kể lể cả buổi tối.

Chưa kể hết thì nó đã bắt đầu khóc.

Mà trẻ con mau nước mắt, cậu dỗ mãi cũng không được.

Cuối cùng, Bắc phải xin của dì hai chiếc bánh rán, đặt chồng lên nhau để chúc mừng sinh nhật nó.

Lúc ấy, vì không có nến nên cậu đã lấy một que đóm, châm lửa rồi cắm vào giữa bánh.

Bấy giờ thì cậu mới dỗ được nó.

Vừa thổi "nến", nó vừa cười toe toét, mặc kệ cả nước mắt nước mũi vẫn còn lem trên má.

Hồi đó nhỏ, cậu có thể cho nó một chiếc bánh tro, hai chiếc bánh rán, bởi tình bạn của những đứa trẻ thường rất đơn giản, dễ xuất phát từ những câu chuyện ngô nghê nhất.

Nhưng khi cậu lớn lên, những chiếc bánh đó dần dà thu nhỏ lại, bé đến mức cậu nhận ra bản thân mình thật ki bo, bủn xỉn.

Đến bây giờ, món quà sinh nhật duy nhất mà cậu có thể tặng cho nó, vẫn chỉ có thể là một chùm dâu da xoan.Bắc nhìn lên cửa sổ nhà bên.

Cái khoảng cách trông thì gần nhưng phân tách rõ ràng, một trên - một dưới, một đủ đầy - một thiếu thốn, một xán lạn - một tối tăm.

Rõ ràng như thế, có ai mà không nhìn ra được.

Cơ mà sự đối lập ấy sao lại dã man quá!

Nó sắp bóp chết tâm can của cậu rồi.

Đau.

Đau thật đấy!***Mùa đông năm đó dường như lạnh hơn mọi năm.

Trong những ngày rét buốt, học sinh không cần phải mặc đồng phục khi đến trường.

Đứa nào đứa nấy đều quấn người kín mít từ bốn đến năm lớp quần áo.

Trời chiều âm u.

Chuông reo, học sinh lần lượt ra về, không náo nhiệt hay ồn ã như mọi khi.

Một mình Châu lật đật đi ra cổng trường.

Con Thơ phải ở lại ôn đội tuyển môn Địa lý nên không thể về cùng nó.Châu rúc nửa mặt vào khăn len, hai tay run cầm cập bấu chặt lấy nếp vải của túi áo phao.

Bụng nó đau âm ỉ, "đến tháng" vào mùa lạnh đúng là cực hình.

Lết qua cổng trường, Châu vẫn cúi gằm mặt vì sợ gió.

Một tiếng "kít" dí sát người làm nó hơi ngẩng đầu lên.

Thằng Phú dừng xe ngay trước mặt nó, nhướng mày hỏi:- Nay Châu không đi xe à?

Về không, tao lai về?Châu bước sang bên cạnh, thều thào đáp lại:- Không cần, tao bắt xe buýt về được rồi.Phú lại nhích xe lên chặn, vì không nghe rõ nên hắn hỏi lại:- Há?

Bụng quặn lên, Châu thấy hơi khó chịu.

Nó sang ngang rồi lết đi tiếp, mặc kệ thằng Phú.Nhưng thằng Phú không chịu bỏ buộc.

Hắn vặn tay lái, rề rề đi bên cạnh nó, miệng vẫn không ngừng nói:- Thôi mà, lên xe đi.

- Được đưa về chả thích bỏ mẹ ra.

Mày ngại à?Vừa đau bụng vừa phải nghe thằng Phú lải nhải, Châu có thể phát rồ mất.

Nó dừng chân, bật cả khuôn mặt khỏi khăn len rồi xổ ra một tràng:- Mày điếc à!

Tao đã bảo là tao đi xe buýt rồi còn gì!Hơi nước từ miệng của Châu quẩn quanh trong không khí, chưa kịp tan hết.

Thằng Phú ngớ cả người.

Thế mà hắn không thấy sợ.

Dễ thương như thế thì ai sợ.Châu muốn đấm thằng này nhưng bây giờ nó đã lớn, không thể tùy tiện như khi còn bé nữa.

Nên nó đành nhịn.

Song thằng Phú thì vẫn mất dạy như hồi nhỏ.

Hắn xuống xe, đột nhiên kéo lấy cánh tay Châu:- Sao cứ phải ngại nhờ!Châu bị kéo nghiêng người.

Nó trợn mắt nhìn bàn tay còn chưa kịp ấm lên của mình bị lôi ra ngoài túi áo.

Cái lạnh cắt da cắt thịt làm mặt nó tái mét.

Thôi rồi, thôi rồi, nó nhất định phải đấm thằng điên này!Bàn tay bật ra lại không phải là của Châu.

Bắc thình lình xuất hiện đằng sau nó lúc nào không hay.

Cậu hất mạnh tay của Phú, chửi tục:- Não mày chứa cứt à?Châu ngoái mặt lại, thấy Bắc chen dần lên giữa.

Nó để ý đến chiếc áo khoác trường mỏng tanh của cậu.

Lớp áo bên trong dường như cũng chỉ có đúng một chiếc áo giữ nhiệt màu đen.

Thằng Phú nheo mắt nhìn Bắc, thái độ thù hằn ra mặt:- Mày làm gì ở đây?

Hả?Bắc không trả lời mà hỏi tiếp:- Mày không nghe thấy nó đéo thích đi cùng mày à?Thằng Phú nghe thế bắt đầu sửng cồ lên:- Thích hay không thích liên quan đéo gì đến mày?Châu thấy tình hình căng thẳng hơn liền rụt cổ vào khăn.

Nó lùi từng chút, từng chút ra đằng sau Bắc, đến khi lưng cậu đã che khuất mọi thứ mới cảm thấy an tâm hơn.

Bắc nghiêng mặt nhìn đỉnh đầu người ở sau lưng, rồi lại tiến lên đôi bước.

Châu giật mình vội bám theo gót chân đằng trước.

Thằng Phú nghiến răng:- Mày...Không muốn đôi co thêm, Bắc đưa tay lên che miệng, vừa ngáp vừa nói:- Tao với bạn tao đi về, phải xin phép mày à?Đầu xanh, đầu đỏ đứng ở cổng trường bổ túc phía trước, hóng xong chuyện liền gọi Bắc:- Đm, mày có đi không đấy!Phát hiện ra Bắc còn có đồng bọn, thằng Phú không dám ho he nữa.

Hắn ngồi lên xe, chửi thầm một câu "mẹ nó" rồi phóng đi.

Lúc xe vụt qua trường bổ túc, đầu xanh còn hú theo:- Xe đẹp thế em giai ơi.Hai thằng cười ha hả.

Lúc này, Châu lại không dám đi quá gần người phía trước.

Nó cách dần ra đến tầm chục bước, rồi... vẫn bám theo cậu.Đầu xanh, đầu đỏ cùng liếc lại phía sau Bắc rồi nháy mắt với nhau liên tục.

Chúng nó biết nhưng cũng không trêu, sợ "em yêu" của bạn ngại quá lại chạy mất.

Mấy thằng con trai vừa đi vừa nói chuyện:- Bảo đi nhà tao chơi bida mà đm tốn hơi nhiều thời gian rồi đấy.- Quán nhà mày gần trường vãi ra, đi mấy chục mét đến rồi còn gì?- Tốn thời gian để chơi ấy, thằng ngu!

Vì cách khá xa nên Châu nghe mang máng câu được câu mất.

Khi đi đến ngã ba, Bắc bỗng rẽ phải làm nó hơi bối rối, vì đường đi ra bến xe là rẽ trái.

Nhưng nó cũng chỉ chần chừ được mấy giây, sau đó vẫn quyết định nối gót cậu.

Nó nghĩ, chắc là cậu có chuyện cần làm trước khi về nhà.Đầu đỏ để ý "em yêu" của Bắc vẫn đi cùng đường liền huých vai thằng bạn mình:- Mày rủ cả em nó đi chơi bida à?Bắc tù mù, quay đầu lại xem.

Lúc này, cậu mới phát hiện con bé ngốc kia vẫn theo sau cậu từ nãy đến giờ.

Đầu cậu rối tung rối mù.

Điên rồi!Cậu bước liền mấy bước đến gần nó, lớn tiếng quát:- Mày đi theo tao làm gì?Cả người Châu run lên.

Nó khựng lại, nhận ra Bắc đang hỏi mình.

Thế rồi, nó đáp, một lời ngây thơ vô số tội:- Không phải vừa nãy mày bảo tao cùng mày về à?Bầu không khí lặng tờ.

Một lúc sau, Bắc đưa tay lên ôm mặt, không che nổi nụ cười sắp kéo dài đến tận mang tai.

Đầu xanh, đầu đỏ cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên.

Châu ngơ ngác, giờ thì nó mới vỡ ra, câu nói "Tao với bạn tao đi về, phải xin phép mày à?" vốn là dành cho đám bạn của Bắc.

Khuôn mặt của nó từ tái nhợt vì đau bụng chuyển sang đỏ bừng.

Đầu xanh cười ngặt nghẹo:- Ha ha ha.

Bắc, mày đào đâu ra em gái thú vị vãi luôn!Chuyện này buồn cười lắm hả?

Châu thật sự rất muốn hỏi mấy thằng con trai ở trước mặt.

Nhưng nó im và lùi xuống một bước.

Con người biết ngại thì cũng biết tủi.

Sau khi hít vào một hơi khí lạnh, nó nhẹ nhàng giải thích với Bắc:- À... thế là tao nghe nhầm.

Lòng dạ đều phơi bày ra cho người ta xem hết rồi, có gì mà phải ngại mãi chứ!

Chỉ là, một trận gió rét lùa qua, nó lại thấy buốt đến tận xương tủy, nên có khi nó phải gói kín lại thôi.Bây giờ thì nó ghét Bắc còn hơn cả thằng Phú, dù có vẻ như cậu chẳng làm gì sai với nó cả.

Tất cả mọi nỗi đau, tất cả những uất ức, bực bội mà nó dồn nén bấy lâu, đột ngột trào ra theo dòng nước mắt.

Nó không ngăn được nữa rồi.

Làm sao ngăn được?

Nói xong, Châu xoay người, tìm đường về nhà.
 
Back
Top Bottom