Siêu Nhiên Kho điều ước

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
394437278-256-k210308.jpg

Kho Điều Ước
Tác giả: thz_dui
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kho Điều Ước là câu chuyện học đường pha chút kỳ ảo, kể về Diệp - cô học sinh lớp 12 từng bị cuốn vào những mâu thuẫn, hiểu lầm, và những vết thương lòng tưởng đã lãng quên.

Giữa những ngày tưởng chừng không thể tiếp tục, cô vô tình bước vào một căn kho cũ trong trường - nơi cô gặp một chàng trai bí ẩn cùng chú mèo nhỏ, và cũng là nơi chứa những điều ước chưa từng được nói ra.

Tại đây, Diệp bắt đầu hành trình chữa lành, không phải bằng phép màu, mà bằng sự thấu hiểu, lắng nghe, và dũng cảm đối diện với chính mình.

Câu chuyện là bản hòa âm nhẹ nhàng giữa tình bạn, những tổn thương tuổi học trò, và khát vọng tìm lại lý do ta từng yêu thương điều gì đó - dù chỉ là một buổi sáng đến trường.​
 
Kho Điều Ước
Chương 1: Gặp gỡ


"Dậy đi!

Sáu giờ rồi, không dậy đi học à?!"

Tiếng mẹ tôi vang lên như còi báo động, xé toạc cả giấc mơ dang dở.

Tôi lật người, kéo chăn trùm đầu, mong níu thêm vài phút bình yên.

Nhưng đời mà, đâu dễ dãi vậy.Thật lòng mà nói, tôi không muốn tới trường.

Chẳng phải vì lười học — dù đúng là có chút — mà vì... tôi ghét cái lớp ấy.Năm lớp 11, tôi chuyển lớp với tâm thế háo hức như bắt đầu một hành trình mới.

Nhưng chưa kịp thích nghi thì đời tặng ngay cho tôi một cú tát.

Tôi chơi thân với một nhỏ bạn giữa tâm điểm của đủ thứ thị phi, và như một lẽ hiển nhiên, tôi bị kéo vào vòng xoáy ấy — vô tình trở thành "nền phụ" cho những trận chiến không phải của mình.Tôi từng hoang mang không biết ai là bạn, ai là vai diễn.

Những nụ cười nửa miệng, những câu chào gượng gạo, những ánh mắt liếc xéo phía sau lưng...

Tôi đã sống giữa một sân khấu, mà tôi — không kịch bản, không đạo cụ — cứ thế bước ra giữa ánh đèn.Giờ thì tôi đã lớp 12, tưởng đâu sóng yên biển lặng.

Nhưng không — tôi vẫn ở lại lớp cũ.

Người từng gây ra mớ rối rắm thì đã chuyển sang khối xã hội.

Còn tôi, vì không đủ điều kiện chuyển lớp, đành ở lại chiến đấu với đống dư chấn hậu drama.Tôi từng định chuyển.

Thực sự muốn trốn khỏi cái lớp này.

Nhưng Vân — người bạn duy nhất còn lại — ngăn tôi.

"Thôi, cố đi.

Giờ là lớp 12 rồi, ai còn để ý mấy chuyện cũ.

Tập trung học đi.

Với lại, mày chuyển khối làm gì?

Tự nhiên mới là đường mày mà."

Vân nói đơn giản, nhưng tôi biết bạn ấy lo cho tôi.Chúng tôi từng là bộ ba — tôi, Vân và nhỏ bạn kia.

Sau drama, chỉ còn tôi và Vân.

Cũng có lúc tôi trách bản thân vì không đủ bản lĩnh để giữ gìn tình bạn, nhưng rồi tôi học cách chấp nhận: có những người chỉ đi cùng mình một đoạn.Tôi từng buồn đến mức đêm nào cũng khóc, thấy bản thân lạc lõng giữa đám đông.

Tôi bắt đầu sợ đi học.

Lớp học không còn là nơi để trưởng thành, mà là nơi khiến tôi co lại, tự vệ, và... mệt mỏi.May mà còn Vân.

Có hôm tôi không chịu nổi nữa, nhắn tin cho bạn ấy lúc gần nửa đêm.

Chúng tôi nói chuyện rất lâu.

Không khuyên nhủ, không dạy đời, chỉ là... nghe nhau nói.

Và thế là tôi ở lại lớp, vì ít nhất, tôi không còn hoàn toàn một mình.Nhỏ bạn cũ thì sao?

Chúng tôi cắt đứt hẳn.

Trước đó có kinh doanh chung, bạn ấy còn giành khách của tôi.

Tôi hỏi thẳng, bạn im lặng.

Vậy là đủ hiểu.Kể từ đó, tôi học cách tỉnh táo hơn: biết người biết mặt, chưa chắc biết lòng.

Tôi không còn kỳ vọng vào tình bạn mù quáng.

Tôi học cách chọn lọc, cách rời đi.

Và quan trọng nhất, tôi học cách bình thản."

Dậy chưa?

Còn nằm đó nữa trễ học bây giờ!!"

Tiếng mẹ lại vọng lên, kéo tôi về hiện thực.

Tôi bật dậy, đánh răng rửa mặt như robot lập trình, rồi ăn vội mấy miếng cơm nguội.Trời sáng trong.

Gió nhẹ, nắng ấm.

Một buổi sáng tưởng như yên bình... nếu không tính chuyện tôi sắp học Toán và Hóa.

Hai môn khiến tôi hoài nghi nhân sinh.

— "Nam mô A Di Đà Phật, hôm nay đừng gọi tên con lên bảng..."

Tôi thì thầm như đọc thần chú, mong cả vũ trụ nghe thấy.

Tới trường, tôi nhìn đồng hồ: 6h45.

Còn 5 phút.

Tôi phóng vào lớp như vận vận động viên Olympic về đích.Tiếng trống vừa vang lên, tôi kịp trượt xuống ghế.

Nhỏ Phương quay xuống:

— "Mày làm bài Toán với Hóa chưa?"

Tôi thở hổn hển:

— "Rồi... mà không chắc đúng..."

Nó phì cười, giật vở:

— "Không sao đâu, không ai gọi tới mình đâu!"

Tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng đời mà...Tiết Toán bắt đầu.

GVCN dạy — thầy vừa hiền vừa dữ, kiểu khó đoán.

Tôi ngồi cạnh Tuân — học giỏi, ít nói, ánh mắt luôn như muốn "xoáy não" người khác.

Bên kia là Lan — học sinh mới chuyển lớp, xinh và nói chuyện khéo, đặc biệt là với con trai.Tôi ngồi lọt thỏm giữa hai thế giới: một người như núi băng, một người như ánh đèn sân khấu.

Còn tôi — nền xám lặng lẽ.

— "Diệp, lên trả lời câu này."

Giọng thầy vang lên.

Tim tôi đập loạn.

Tôi liếc vở, liếc bảng, rồi liều đại:

— "Dạ...

C ạ.

Làm theo công thức đạo hàm vi phân."

Thầy nhìn tôi, khẽ gật.

— "Được.

Nhưng nhớ học kỹ hơn nhé.

Lớp 12 rồi."

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhẹ người.

Cảm ơn Tuân đã thì thầm đáp án.

Nó chỉ nhếch mép:

— "Ừ."

Tiết Hóa tiếp theo.

Tôi không sợ môn, chỉ sợ thầy.

Thầy có kiểu tính... lạ.

Gọi học sinh là thích lườm, hay mỉa mai.Có lần thầy bắt tôi...

"quýnh" thằng ngồi dưới vì nó không làm bài.

Tôi sợ nó "hẹn cổng trường" nên đứng đực ra.

Cuối cùng, tôi run run hỏi:

— "Dạ... sao em phải quýnh ạ?"

Thầy nhìn tôi như thể tôi hỏi gì đó từ hành tinh khác.

Nhưng đúng lúc đó — tiếng trống vang lên, cứu mạng tôi ngoạn mục.Ra chơi, Phương hớt hải kéo tôi:

— "Tập thể dục lẹ đi, sao đỏ đang ghi tên!"

Tôi uể oải lê ra sân.

Vừa vung tay lên xuống, vừa nghĩ:

— "Mỗi ngày đến trường là một ngày chiến đấu thiệt sự."

Tan học.

Hôm nay tổ tôi trực nhật nên tôi dọn qua loa rồi ra cổng đợi Vân.

Nhắn tin hoài không thấy.

Gần 12h, Vân mới nhắn lại:

— "Tao về trước rồi, mẹ tao tới đón.

Hôm sau tao đền ăn!"

Tôi đọc tin, cười khẽ.

Đồ ăn là cứu cánh, tôi tha thứ hết.

Đang ngồi lướt Facebook thì thấy một bé mèo nhỏ lông trắng lấm tấm xám tiến lại gần, dụi đầu vào chân tôi.

Tôi ôm bé lên, suýt xoa:

— "Ủa, bé dễ thương quá vậy?

Ai làm rơi báu vật vậy nè..."

Nhưng chưa kịp rải đường mật thì bé mèo vùng ra, chạy về hướng... nhà kho.

Tôi hoảng, vội chạy theo.Nhà kho trường tôi cũ kỹ, vắng vẻ, đồn có ma.

Tôi dừng trước cửa, tim đập lạ lạ.

Nhưng nghĩ tới con mèo, tôi hít một hơi, đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng mờ mờ xuyên qua khe cửa sổ bụi bặm.

Và giữa căn phòng đó... có một chàng trai đang ngồi.

Ánh sáng hắt lên mái tóc, chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, gương mặt nghiêng nghiêng với nụ cười nhàn nhạt.Trên đùi anh là bé mèo khi nãy.

Anh nhìn tôi:

— "Em tìm gì à?"

Tôi lúng túng:

— "Dạ... em thấy mèo chạy vào, sợ lạc nên theo...

Ai ngờ..."

Anh gật nhẹ:

— "Không sao, mèo của anh.

Cảm ơn em."

Tôi khẽ gật đầu, định quay đi thì anh hỏi tiếp:

— "Em có vẻ đang mệt mỏi.

Có điều ước nào không?"

Tôi bật cười:

— "Nếu ước được, em muốn chuyển tổ.

Mệt mỏi quá.

Nhưng cũng không dám chuyển lớp... vì crush em học ở đây..."

Tôi cười, ngồi xuống chiếc ghế cũ gần cửa:

— "Anh là người thứ hai em kể điều này.

Tại thấy anh đẹp trai nên... dễ tin."

Anh nhìn tôi, cười — nụ cười rất lạ.

Không hẳn là buồn, không hẳn là thương hại.

Chỉ là... dịu dàng.Anh nhìn tôi, cười dịu dàng, rồi khẽ vuốt ve con mèo trong lòng như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất xa xăm.

— "Crush hả?"

Anh ngẩng lên, mắt lấp lánh như phản chiếu ánh sáng của một chiều sâu khác.

— "Nếu em thật sự muốn, thì thử ước đi.

Biết đâu..."

Tôi nheo mắt.

— "Anh là thần đèn hả?

Hay là...

Doraemon phiên bản người?"

— "Không."

Anh cười khẽ.

"Anh là người giữ kho."

— "Kho gì mà đẹp trai dữ vậy?"

Tôi buột miệng rồi giật mình.

"Ý em là... kho này... chứa gì?"

Anh không trả lời.

Chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như xuyên qua tôi:

— "Kho này... chứa những điều từng bị lãng quên.

Cả những điều ước chưa kịp nói ra."

Tôi cứng họng trong một giây.

Trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ — vừa như lạnh sống lưng, vừa như...

được an ủi.Tôi ngồi thẳng lưng, nghiêm túc:

— "Nếu thật sự ước được... thì em ước mình đủ mạnh mẽ để không bị mấy chuyện cũ kéo lùi nữa.

Và... nếu có thể... em muốn tìm lại lý do vì sao em từng thích trường học này."

Anh gật đầu.

— "Điều ước chấp nhận."

— "Ủa... nói vậy là xong á hả?"

— "Ừ, xong."

Anh nháy mắt.

— "Vậy có xác nhận không?

Giấy chứng nhận?

Biên lai chuyển khoản tâm linh?"

Anh phá lên cười.

— "Không cần đâu.

Từ giờ, chỉ cần em sống thật với chính mình, thì mọi điều sẽ bắt đầu thay đổi."

Tôi nhìn anh, nửa tin nửa nghi.

— "Anh tên gì vậy?"

— "Cứ gọi anh là Nhật."

— "Nhật... như 'nhật ký' hay là 'mặt trời'?"

— "Tuỳ em hiểu."

Anh lại cười, đôi mắt như giấu một bí mật không lời.Tôi đứng dậy, phủi bụi quần:

— "Thôi em đi về đây.

Gặp anh... cũng lạ lắm, nhưng mà... vui."

Tôi quay đi được vài bước thì nghe tiếng anh vọng lại:

— "Lần sau em ghé lại, nhớ mang theo một điều ước mới nhé."

Tôi không quay lại, chỉ giơ tay vẫy:

— "Nếu em còn tìm được lối vô kho nữa!"

Ra đến cổng trường, tôi quay đầu nhìn lại — nhưng kho đã khoá kín, như chưa từng có ai mở.

Không có dấu vết mèo, cũng không có bóng người.

Tôi bước đi, vừa lẩm bẩm:

— "Lẽ nào mình bị nắng nóng đến mức ảo giác?"

Nhưng lòng tôi... lạ thay, thấy nhẹ hơn.

Như thể vừa trút được một mớ suy nghĩ cũ.

Và giữa trưa nắng chang chang, tôi lại mỉm cười.

Tối hôm đó, tôi nằm dài trên giường, bật đèn ngủ màu vàng nhạt.

Tay lướt điện thoại, chợt dừng lại ở một bài viết:

"Một điều ước thật lòng, đôi khi không cần thành hiện thực ngay.

Nhưng nó sẽ đưa bạn đến đúng nơi bạn cần đến."

Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu.

Và bất giác, tôi nghĩ đến chàng trai lạ trong kho trường học.
 
Back
Top Bottom