Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 20



"Tuệ Tuệ, đừng trách mẹ nhé.

Thu Vũ Miên Miên

Mỗi lần anh muốn đi tìm em, anh lại bị ốm, bệnh tình của anh ngày càng nghiêm trọng.

Trên đường ra sân bay, anh đã gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng, mẹ sợ hãi lắm...

Bà ấy coi Trì Hạ như liều thuốc cứu mạng của anh, em đừng trách bà ấy..."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 21



"Tuệ Tuệ, hôm nay anh mơ một giấc mơ.

Anh mơ thấy ngày khai giảng năm lớp mười một, em không ngồi cạnh anh, mà lại ngồi ở hàng ghế đầu.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng chú ý đến em.

Em luôn một mình ngồi đọc sách, không thích cười, không thích nói chuyện, giống như một cây lúa mì băng giá, đáng yêu vô cùng.

Anh gọi em là bạn học Lúa Mì, em vẫn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đó nhìn anh.

Anh rất thích thú, không nhịn được cười.

Câu chuyện sau đó chắc hẳn em cũng biết, anh vẫn yêu bạn học Lúa Mì.

Thu Vũ Miên Miên

Thật kỳ lạ, rõ ràng anh dễ dàng bị bạn học Lúa Mì thu hút như vậy, tại sao năm lớp mười anh lại hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của em nhỉ?

Chắc chắn là ông trời đã dùng thuật che mắt với chúng ta.

Nhưng ông trời không biết rằng.

Cho dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần, cho dù khởi đầu của chúng ta như thế nào, chỉ cần bạn học Lúa Mì xuất hiện.

Anh sẽ yêu bạn học Lúa Mì vô số lần."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 22



"Tuệ Tuệ, anh lại thấy em ho ra máu.

Thu Vũ Miên Miên

Cố Giác nói, vì chúng ta đã chống lại cốt truyện, nên đây là hình phạt dành cho chúng ta.

Thì ra em cũng đang nỗ lực chạy về phía anh.

Lẽ ra anh nên vui mừng, nhưng cứ nghĩ đến việc em đang chịu khổ, anh lại chẳng thể nào vui nổi.

Mẹ hoàn toàn không phân biệt được anh và Cố Giác nữa, như vậy cũng tốt.

Nhưng đôi lúc anh lại tự hỏi, liệu em có nhận ra người đó không phải là anh không?

Anh vừa mong em nhận ra, lại vừa mong em không nhận ra.

Năm năm rồi, anh thật sự rất muốn gặp lại em, nhưng hình như không còn kịp nữa, em đã phải vào phòng cấp cứu.

Cốt truyện sắp đi đến hồi kết, ý chí thế giới muốn anh đưa ra lựa chọn.

Đúng là nói nhảm, chẳng lẽ nó còn không biết, từ đầu đến cuối lựa chọn duy nhất của anh chỉ có mình em thôi sao.

Chỉ là, tha thứ cho anh, Tuệ Tuệ, có lẽ anh phải bỏ lại em một mình rồi.

Tha thứ cho anh.

Anh không thể tham dự hôn lễ của chúng ta nữa."

...

Những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký, từng đoạn, từng đoạn lộn xộn, chẳng thành câu chữ.

Giống như một người bệnh nặng sắp lìa đời đang nắm chặt cây bút không nghe lời, giãy giụa níu kéo những điều không thể níu kéo.

Giữa những nét chữ nguệch ngoạc, tôi cố gắng ghép lại dòng chữ cuối cùng mà Bùi Sầm để lại, là:

"Gặp chữ như gặp người, mong Tuệ Tuệ của anh,

Sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng bình an."

...

Tôi ôm cuốn nhật ký, cuộn tròn bên cạnh thùng rác, cuối cùng cũng bật khóc nức nở.

Bùi Sầm ơi là Bùi Sầm.

Nếu có cơ hội cướp anh đi, dù anh có bị thần kinh, có thay đổi tính tình, có mất trí nhớ, có thay lòng đổi dạ... Dù anh có ra sao, em cũng chấp nhận.

Chỉ cần có một chút cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất, em cũng nhất định sẽ làm nữ phụ phản diện đó.

Nhưng mà, Bùi Sầm.

Anh đã không nói cho em biết, đối thủ của em là số phận.

Anh cũng đã không nói cho em biết.

Khi em hoàn toàn mất anh, em phải làm sao để giữ lại một người vốn dĩ đã không còn tồn tại.

Em thật vô dụng.

Chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng cầu xin hết lần này đến lần khác:

Ông trời ơi, xin hãy rủ lòng thương.

Hãy trả lại Bùi Sầm cho con.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 23



Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.

Tôi chỉ biết trái tim mình đau quá, đau đến mức ý thức dần chìm vào bóng tối và chỉ muốn ngủ.

Một tiếng thở dài bỗng vang lên từ hành lang:

"Biết trước em sẽ khóc dữ dội như vậy, anh đã không viết nhật ký."

Thu Vũ Miên Miên

Tôi mơ màng mở mắt ra, lờ mờ lại nhìn thấy Bùi Sầm.

Anh ấy đang ngồi xổm trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau lòng dỗ dành:

"Ngoan nào Tuệ Tuệ, đừng khóc nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

Tôi ngây người nhìn anh ấy một lúc, rồi bất chợt mỉm cười:

"Anh là Bùi Sầm giả, anh đang lừa em."

Bùi Sầm cũng bất lực cười theo, nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc:

"Hôm nay là ngày giỗ đầu của anh. Anh là thật, anh về thăm Tuệ Tuệ của anh."

"Là anh không tốt, để Tuệ Tuệ của anh phải chờ đợi quá lâu."

Tôi chưa bao giờ là một cô gái thích làm nũng.

Nhưng trước mặt Bùi Sầm, tôi luôn vô thức trở nên kêu căng.

Anh ấy vừa xin lỗi, tôi lại càng cảm thấy tủi thân hơn.

"Rõ ràng anh đã hứa sẽ đợi em về, hôm nay đáng lẽ phải là hôn lễ của chúng ta, sao anh có thể bỏ rơi em một mình..."

"Là anh không tốt."

Bùi Sầm đưa tay định chạm vào mặt tôi, nhưng lại dừng lại ngay khi sắp chạm tới.

Tôi buồn bã mím môi, trước khi anh ấy kịp rụt tay về, tôi nghiêng đầu tựa nhẹ má vào lòng bàn tay anh ấy.

Bùi Sầm lập tức dịu dàng mỉm cười.

"Lần sau, Tuệ Tuệ, lần sau anh nhất định sẽ cưới em thật sớm, không đợi đến năm hai mươi hai tuổi nữa..."

"Vẫn còn lần sau sao?"

"Ừ. Đây là điều thế giới này nợ anh."

Bùi Sầm khẽ véo má tôi:

"Nhưng trước khi lần sau đến, Tuệ Tuệ phải sống thật tốt, sống thật vui vẻ, sống thật lâu."

"Nếu em xảy ra chuyện, thế giới này sẽ đổ lỗi cho anh, đến lúc đó nó không cho anh cơ hội làm lại nữa thì phải làm sao?"

Tôi cảm thấy Bùi Sầm nhất định đang lừa tôi, anh ấy muốn lừa tôi sống tiếp.

Nhưng mà, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cho dù tất cả những điều này đều là giả.

Thì làm sao tôi có thể từ chối anh ấy chứ?

"Bùi Sầm, anh thật tàn nhẫn với em."

"Xin lỗi, Tuệ Tuệ, đừng khóc nữa..."

"Em vẫn chưa đoán ra chủ đề của đám cưới này là gì đúng không? Anh đã giấu đáp án trong những bông lúa mì bên tường sảnh tiệc, em đứng dậy đi xem thử nhé, được không?"

Tôi muốn nói rằng tôi đã đoán ra rồi, tôi không muốn đi, cũng không muốn xem.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt cầu xin và yếu ớt của Bùi Sầm, tôi lập tức hiểu ra.

Tôi nhìn Bùi Sầm thật kỹ, nhìn lông mày, nhìn đôi mắt của anh ấy, từng chút, từng chút một, không nỡ rời mắt.

Như thể đã qua một thế kỷ, lại như chỉ trong nháy mắt.

Tôi lau nước mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, gượng cười:

"Được, em đi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 24



Hôn lễ đã bắt đầu.

Tôi bước vào sảnh tiệc qua cửa phụ như một bóng ma, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Trên sân khấu, cô dâu chú rể đứng đối diện nhau, chú rể sắp đọc lời thề nguyện của mình.

Từ góc trang trí bên tường, tôi nhìn thấy một bông lúa mì treo một mặt trăng nhỏ.

Đỉnh mặt trăng nối với một sợi dây, cuối sợi dây treo một tấm thiệp.

Tôi lật tấm thiệp ra, cuối cùng cũng nhìn thấy câu trả lời mà Bùi Sầm đã giấu kín năm năm trước.

Đó là một bức thư được trích dẫn từ Vương Tiểu Ba ——

"Lúa mì đã chín

Ngày nào cũng nóng nực

Chờ đến sáng mai

Anh sẽ đi thu hoạch

Tình yêu của anh cũng đã chín

Nóng bỏng là trái tim anh

Mong rằng em

Bạn học Lúa Mì thân yêu

Chính là người thu hoạch"

...

Tôi run rẩy nắm chặt tấm thiệp, bên tai bỗng vang lên tiếng rè rè của micro.

Tôi đột ngột quay người, nhìn về phía sân khấu.

Khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy Bùi Sầm thời trai trẻ đang đứng trên đó.

Khóe môi anh ấy nở nụ cười ngang tàng, ánh mắt xuyên qua đám đông ồn ào náo nhiệt, chỉ nhìn về phía tôi.

Anh ấy đang nói với tôi:

"Anh muốn trao trái tim rộng mở của mình, cùng với cánh đồng lúa mì được bảo vệ, những hạt lúa chín vàng, và một bản thân nhỏ bé của anh...

Thu Vũ Miên Miên

Anh muốn dâng hiến tất cả những điều này cho em.

Em có đồng ý chấp nhận không?

Bạn học Lúa Mì thân yêu của anh."

Mọi thứ như trở lại điểm khởi đầu của câu chuyện.

Trong thư viện năm mười bảy tuổi ấy, tôi và Bùi Sầm đã mở ra cuốn sách đó.

Bùi Sầm tức giận đến mức đêm khuya trốn vào chăn, cố gắng viết tôi thành nữ chính của anh ấy.

Anh ấy đã không thể dùng cả đời để hoàn thành nó, nhưng anh ấy đã viết sẵn câu chuyện của chúng tôi ngay từ đầu.

Đó là một cuốn sách.

Tên cuốn sách là — Yêu Em Như Yêu Sự Sống.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 25: Hoàn



Năm mười bảy tuổi, tôi yêu một chàng trai tên là Bùi Sầm.

Anh ấy nói đợi đến khi lúa mì chín, sẽ mang theo mùa màng bội thu đến cưới tôi.

Năm hai mươi hai tuổi, trước khi lúa mì chín, tôi ra nước ngoài.

Giữa sân bay đông đúc người qua lại, tôi muốn anh ấy đợi tôi trở về.

Thu Vũ Miên Miên

Hai mươi bảy tuổi, tôi đã trở về.

Trở về để nói với anh ấy: "Bùi Sầm, em đồng ý."

Trở về để tham dự, tang lễ của anh ấy.

(Hết)
 
Back
Top Bottom