Ngôn Tình Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
286,455
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpeVEa75e4NdQMyAX1DJQL8V9S_niFtRxnOtUR_X9LUV5EKYud7fle510-V8F12mHAr5sXMhu5TUwsiuwRPY_jBejvEKAEAG2GUIJO_PXD7ueTQbt-urXu156Ssps0Q7GU6CyjMlVHQRBCV9dVC84K=w215-h322-s-no-gm

Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Tác giả: Sơn Quỷ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Khi Mạch Tử Chín

Tác giả: Sơn Quỷ

Thể loại: Ngôn tình, SE, Huyền huyễn, Ngược tâm, Hiện đại

Số chương: 25 chương

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

Giới thiệu:

Mười bảy tuổi năm ấy, tôi và Bùi Sầm phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Anh ấy là nam chính trong truyện, còn tôi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt.

Bùi Sầm tức giận xé nát cuốn sách, nói với tôi rằng: "Tớ chẳng thèm làm nam chính gì đó, tớ sẽ không bao giờ thích người khác đâu!"

Năm hai mươi hai tuổi, đúng như những gì được viết trong sách, tôi phải ra nước ngoài.

Bùi Sầm vuốt ve mái tóc tôi, hứa hẹn: "Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

Hai mươi bảy tuổi, tôi trở về nước.

Trở về để tham dự hôn lễ của Bùi Sầm và nữ chính.​
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 1


Còn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.

Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.

"Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."

Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.

Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —

"Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."

Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.

"Cậu đang xem gì vậy?"

Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.

Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.

"Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"

Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"

Thu Vũ Miên Miên

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."

Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cuốn sách lấy bối cảnh Bùi Sầm hai mươi hai tuổi làm nam chính, kể về câu chuyện tình lãng mạn giữa anh ấy và nữ chính.

Mọi thứ trong sách, ngoại trừ phần tương lai, đều hoàn toàn trùng khớp với hiện thực.

Còn Tuệ Tuệ của anh ấy, chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong những đoạn hồi tưởng.

"Tớ chẳng thèm làm nam chính gì đó, tớ sẽ không bao giờ thích người khác đâu!"

Bùi Sầm tức giận đến mức vành mắt đỏ hoe, run rẩy xé nát cuốn sách.

"Tuệ Tuệ, cậu đừng tin những gì trong đó, người đó chắc chắn không phải là tớ..."

Tôi không nói gì cả.

Bùi Sầm mười bảy tuổi ôm tôi, vừa nghẹn ngào vừa giận dỗi nói: "Tớ ghét mùa hè."

"Tuệ Tuệ, sau này thứ tớ ghét nhất chính là mùa hè.”

... Tiếng khóc thút thít của cậu thiếu niên dần bị tiếng ồn ào xung quanh át đi.

Tôi bừng tỉnh, nhận ra ánh nắng đã chạm đến đầu vai mình.

Theo tia nắng ấy, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chợt hiểu ra.

Bây giờ là mùa hè rồi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 2


"Trời nóng thế này mà lại tổ chức đám cưới, nóng c.h.ế.t người mất."

Một bà cô vừa bước vào khách sạn vừa lau mồ hôi, than thở với người bạn đi cùng: “Bà xem lịch chưa? Hôm nay đâu phải ngày lành tháng tốt gì, nhà họ Bùi nghĩ gì vậy trời..."

"Thằng nhóc Bùi Sầm sốt ruột cưới vợ chứ sao. Nghe nói nó cầu hôn con bé kia tận năm lần, con bé mới chịu gật đầu đấy!"

Gương mặt người bạn của bà cô ấy đầy vẻ tự hào vì biết được chuyện hậu trường: "Hôn lễ này, nhà họ Bùi đã chuẩn bị từ mấy năm trước rồi, cho nên vừa được nhà gái gật đầu cái là bảy ngày sau tổ chức luôn."

"Chà chà, thằng bé Bùi Sầm thích con bé tên Trì Hạ kia đến vậy cơ à..."

Tiếng trầm trồ của bà cô lẫn vào tiếng bước chân xa dần.

Tôi không nhịn được mà bắt đầu hồi tưởng theo.

Trong sách, Bùi Sầm thích Trì Hạ đến mức nào nhỉ?

Thu Vũ Miên Miên

Thích đến mức mới quen cô ấy nửa năm đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới.

Thích đến mức rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng vì nhút nhát, anh ấy phải từng bước một, mất năm năm ròng mới bước chân vào thế giới của cô ấy.

Dù rõ ràng anh ấy là người thiếu kiên nhẫn, tính tình vốn dĩ ngang tàng và bốc đồng, không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Thích đến mức, anh ấy đã hoàn toàn quên mất...

Năm mười bảy tuổi ấy, anh ấy đã nhặt một mảnh giấy bị xé rách từ cuốn sách lên.

Trên khoảng trống của mảnh giấy, anh ấy viết một cách trẻ con: "Tôi, Bùi Sầm, xin cảnh cáo tất cả những tác giả viết truyện: Thứ nhất, Bùi Sầm không muốn làm nam chính; Thứ hai, người mà Bùi Sầm thích chỉ có duy nhất một cái tên là Thời Tuệ; Thứ ba..."

"Không gì có thể thay đổi được, Bùi Sầm mãi mãi, chỉ thích mình Thời Tuệ!"

...

"Mẹ ơi, trên này viết gì vậy ạ?"

Một bé gái đang đứng trước tường đón khách, chỉ tay vào một dòng chữ trên đó.

Tôi nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, mới thấy trên đó có một câu: "Mượn buổi lễ long trọng này, kính mời quý vị cùng chứng kiến quyết định nắm tay nhau đi hết cuộc đời của chúng tôi. — Bùi Sầm & Trì Hạ"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 3


Mười lăm phút trôi qua.

Tôi vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, không đủ can đảm bước vào.

Thu Vũ Miên Miên

"Tuệ Tuệ."

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.

Vừa quay đầu lại, tay tôi đã bị kéo lấy.

"Thật sự là con... Tuệ Tuệ, cuối cùng con cũng về rồi."

Tôi được ôm vào một vòng tay thoang thoảng hương thơm, bên tai nghe thấy tiếng nghẹn ngào không thành lời.

Cổ họng dâng lên vị đắng, tôi khó khăn mở miệng: "... Dì."

Mẹ Bùi thất thố bật ra tiếng nức nở, vội vàng lấy tay che miệng: "Là, là dì, xin lỗi con..."

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vào lễ trưởng thành mười tám tuổi của Bùi Sầm.

Anh ấy lấy cớ tổ chức sinh nhật để mời tôi đến nhà họ Bùi.

Vừa bước vào cửa, chúng tôi đã chạm mặt mẹ anh ấy.

"Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ, Thời Tuệ."

Bùi Sầm khoác vai tôi, tự hào nói: "Thời Tuệ, đây là mẹ của chúng ta, mẹ chồng tương lai của em... Ưm ưm!"

Tôi nhón chân bịt miệng Bùi Sầm, mẹ Bùi đúng lúc giáng một cái cốc đầu lên trán anh ấy.

Trong tiếng kêu đau của Bùi Sầm, chúng tôi đều ngẩn người, sau đó nhìn nhau bật cười.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ Bùi.

Nhưng nó cũng đặt nền móng cho mỗi lần gặp gỡ sau này ——

Bùi Sầm nghịch ngợm, tôi kiềm chế, mẹ Bùi đứng ra dọn dẹp.

Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều bật cười.

Vào sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, mẹ Bùi đã tặng tôi chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà họ Bùi.

Bà trịnh trọng hứa hẹn: "Tuệ Tuệ, sau này nếu thằng nhóc Bùi Sầm dám phụ bạc con, dì sẽ đuổi nó ra khỏi nhà, không bao giờ nhận nó làm con nữa!"

Vậy mà hôm nay, mẹ Bùi lại nói lời xin lỗi với tôi.

Tôi ôm bà, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng bà.

Cũng chỉ có thể đáp lại bà một câu nhạt nhòa: "Dì, không phải lỗi của dì."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 4


Mẹ Bùi là người buông tay trước.

"Tuệ Tuệ, đây không phải là nơi để ôn chuyện."

Bà nhanh chóng lau khô nước mắt, lấy lại vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành tiếp đón khách: "Ngoài kia nóng lắm, mau vào trong ngồi đi."

Tôi cúi đầu, được bà nắm tay dắt đi, cứ thế bước vào sảnh tiệc mà không kịp đề phòng.

Vừa đi được hai bước, mẹ Bùi đột nhiên dừng lại, giọng nói lo lắng: "Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm..."

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khung cảnh trang trí của lễ cưới.

Những bông lúa mì vàng óng xen lẫn hoa hướng dương, được tô điểm bởi đủ loại hoa lá mùa thu, tạo nên một khung cảnh đồng quê lãng mạn.

Bù nhìn đứng canh giữ hai bên, những chiếc giỏ tre và rau củ quả được bày biện theo phong cách đồng quê, một vầng trăng khuyết treo trên sân khấu...

Giống như một bức tranh sơn dầu của Van Gogh.

Cứ như từ mùa hè, bỗng chốc bước vào mùa thu.

Hơi thở của tôi như ngừng lại.

"Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ gấp gáp quá, cách bài trí này là do thằng bé Bùi Sầm làm từ mấy năm trước, không kịp thay đổi nên..."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Bùi, đột ngột cắt ngang lời bà: "Dì, bây giờ Bùi Sầm đang ở đâu ạ?"

"Tuệ Tuệ..."

Tôi nhìn chằm chằm vào chóp vầng trăng trên sân khấu, nơi có một bông lúa mì nở rộ bất ngờ.

Biết đâu, có một hạt lúa mì nào đó vô tình trượt khỏi lòng bàn tay của Chúa, rồi theo gió bay đến đây?

Thu Vũ Miên Miên

Với một tia hy vọng mong manh không nên có, tôi cố chấp hỏi lại lần nữa: "Dì, bây giờ Bùi Sầm đang ở đâu ạ?"

Mẹ Bùi im lặng.

Một lúc lâu sau, bà thở dài:

"Nó đang chụp ảnh cưới với Trì Hạ... Hai đứa nó ở phòng 1019."

Tôi quay người, không chút do dự chạy ra ngoài.

Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt lướt qua vội vã, tôi bỗng nảy sinh một ảo giác.

Bùi Sầm mười bảy tuổi đang đợi tôi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 5


Nhưng thực ra, mọi sự giao thoa giữa tôi và Bùi Sầm đều bắt đầu từ năm mười sáu tuổi.

Lớp mười một, ngày đầu tiên khai giảng.

Tôi đến lớp từ sớm, theo thói quen định ngồi ở hàng ghế đầu.

Một mùi hương hoa mộc lan bỗng nhiên thoảng qua chóp mũi, như có một sợi dây vô hình dẫn lối.

Tôi đổi ý, không ngồi chỗ cũ nữa mà chọn một chỗ gần cây hoa mộc lan hơn, ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.

Lớp học dần trở nên ồn ào, tôi vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh.

"Rầm" một tiếng, Bùi Sầm ném cặp sách lên bàn.

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn xuống tôi từ trên cao, nhướng mày lười biếng hỏi tôi.

"Bạn học, cậu tên gì thế?"

Biểu cảm và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút ý xấu.

Tôi khó hiểu, liếc nhìn anh ấy một cái.

"Thời Tuệ."

Bùi Sầm cười khẩy một tiếng:

"Tôi hỏi tên cậu, chứ không phải hỏi tuổi."

"..."

Tôi cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lúc đó là: Người này thật vô học.

Thu Vũ Miên Miên

Đến phần tự giới thiệu.

Tôi đứng trên bục giảng nói: "Mình tên là Thời Tuệ."

Anh ấy ngồi dưới lớp, dựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ, hỏi với vẻ khiêu khích:

"Tuệ nào?"

Tôi lại liếc nhìn anh ấy một cái, không biểu cảm.

"Tuệ của bông lúa mì."

Anh ấy như bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ ~"

Tôi khó hiểu quay trở về chỗ ngồi, thì thấy anh ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi.

"Chào cậu."

Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong: "Bạn học Lúa Mì."

Tôi bị vấp chân bàn.

Cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhận ra rằng:

Tôi đã trở thành bạn cùng bàn với một người vô học.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 6


Sau này tôi mới biết.

Hóa ra Bùi Sầm chính là tên đại ca khét tiếng của trường trung học số 1.

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế cuối mặc định là chỗ của anh ấy, còn tôi đã "cướp" mất chỗ đó.

Câu hỏi tên của Bùi Sầm lúc đó, thực chất là đang hỏi:

"Bạn học, sao cậu dám ngồi vào chỗ của ông đây?"

Tôi thấy thật trẻ con.

Có lẽ vì ba mẹ tôi thường xuyên làm việc ở nước ngoài, nên từ năm lớp mười tôi đã sống một mình.

Tôi trưởng thành sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa, lại có tính cách lạnh nhạt nên không có bạn bè.

Tôi rất không giỏi ứng phó với kiểu người như Bùi Sầm.

Anh ấy có thể rất tự nhiên bắt chuyện với tôi:

"Bạn học Lúa Mì, cho tớ chép bài tập với."

Anh ấy cũng có thể sau khi chơi bóng rổ xong, len qua đám đông, tự nhiên đi về phía tôi.

Cười cười chỉ vào chai nước khoáng chưa uống của tôi:

"Bạn học Lúa Mì, cho tớ xin chai nước, cậu không phiền chứ?"

Thái độ và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng không hề tỏ ra đường đột hay thất lễ.

Ngược lại, cứ như thể anh ấy rất thân thiết với bạn vậy.

Trong lòng, tôi âm thầm tổng kết đặc điểm này của anh ấy là: Sức hút của một tên sở khanh.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy anh ấy từ chối chai nước của một bạn nữ khác trên sân thể dục.

Lý do anh ấy đưa ra là:

"Xin lỗi nhé, tớ không bao giờ nhận đồ của con gái, sợ gây hiểu lầm."

Cô gái kia không phục:

"Nhưng cậu nhận nước của bạn cùng bàn cậu mà!"

"Đó là tớ hỏi mượn cô ấy."

Bùi Sầm nghiêng đầu, cười nói:

"Hơn nữa, tớ và cô ấy không tính là hiểu lầm."

Có ý gì?

Tôi đứng c.h.ế.t lặng ở cách đó không xa, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch.

Nhưng ngay khoảnh khắc quay sang nhìn thấy tôi, nụ cười của Bùi Sầm lại lan đến tận khóe mắt.

Anh ấy từng bước thong thả đi đến gần.

Thu Vũ Miên Miên

"Bạn học Lúa Mì, bây giờ cậu có phải đang nghĩ: Hình như Bùi Sầm đối xử với mình hơi đặc biệt không?"

Anh ấy hơi cúi người xuống, hai tay chống gối, từ dưới lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Không cần phải nghĩ nữa."

Khuôn mặt anh ấy tỏa sáng dưới ánh nắng, anh ấy nói:

"Bạn học Lúa Mì, cậu chính là người đặc biệt."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 7


Tôi lao vào thang máy như một kẻ mất trí, bấm nút số 10.

Khoảnh khắc thang máy từ từ đi lên, trước mắt tôi hiện ra muôn vàn hình ảnh kỳ ảo.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm mười sáu tuổi, lười biếng dựa vào cửa sổ lớp học.

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cười hỏi:

"Bạn học Lúa Mì, tớ đang theo đuổi cậu đấy, cậu không nhận ra sao?"

*

Thang máy lên đến tầng 3.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm mười bảy tuổi, đang thì thầm vào tai tôi trong giờ Ngữ văn.

Thầy giáo đang giảng giải về danh từ trong văn ngôn, anh ấy ghé sát tai tôi hỏi:

"Bạn học Lúa Mì, cậu có biết danh từ "yêu ai yêu cả đường đi lối về" nên giải thích thế nào không?"

Chưa để tôi kịp trả lời, anh ấy đã đưa cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết:

"Yêu ai yêu cả đường đi lối về chính là — vì thích bạn học Lúa Mì, nên tớ yêu tất cả những hạt kê được kết tinh từ bông lúa mì."

Bùi Sầm "vô học", năm mười bảy tuổi đã viết nên câu tỏ tình đẹp nhất thế gian.

*

Thang máy lên đến tầng 6.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm hai mươi hai tuổi, giữa sân bay đông đúc người qua lại.

Anh ấy dịu dàng ôm tôi, v**t v* mái tóc tôi và hứa hẹn:

"Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

*

Thang máy lên đến tầng 9.

Tất cả những hình ảnh cuối cùng đều dừng lại ở ngày hôm đó.

Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi và Bùi Sầm bước ra khỏi thư viện.

"Không được, càng nghĩ anh càng tức."

Bùi Sầm kéo tôi vào một góc tường, cúi người xuống véo má tôi, nghiến răng hỏi:

"Tuệ Tuệ, em nói xem, sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, nhận được lời oán trách đầy tủi thân của anh ấy:

"Sao em có thể làm một nhân vật phụ mờ nhạt như thế? Nếu anh bị thần kinh mà đi theo người phụ nữ khác, sao em có thể thờ ơ được chứ?"

Anh ấy cắn nhẹ lên cằm tôi, hung dữ đe dọa:

"Anh không cho phép em làm nhân vật phụ, em phải làm nữ phụ phản diện, đến cướp chú rể! Phải đến cướp anh đó!"

"Em hứa với anh, nhất định phải đến cướp lấy kẻ đã phạm sai lầm là anh, được không?"

Tôi muốn cười anh ấy ngốc nghếch, nhưng khi chạm phải ánh mắt hoảng sợ của anh ấy, tôi lại lập tức mềm lòng.

"Được, em hứa với anh, dù có phải đối đầu với cả thế giới, em cũng sẽ cướp anh về."

Để xoa dịu cảm xúc của anh ấy, tôi nói đùa:

"Đến lúc đó anh nhớ cho em một ám hiệu nhé... Hay là chúng ta đập vỡ cốc làm ám hiệu?"

"Không đập vỡ cốc."

Bùi Sầm cọ cọ vào mặt tôi, nói:

"Anh sẽ đặt một bông lúa mì lên mặt trăng."

"Tuệ Tuệ, tên của em, chính là ám hiệu của chúng ta."

*

Một tiếng “ting” tàn nhẫn xé toạc những ký ức thời niên thiếu.

Tôi thoát ra khỏi hồi ức.

Thu Vũ Miên Miên

Nhìn thấy thang máy đã đến tầng 10.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 8


Kim đồng hồ của thời gian quay trở về hiện tại.

Tôi bỗng chốc không dám bước ra khỏi cánh cửa đó.

Cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang, mang theo ngữ điệu lười biếng pha chút cười cợt:

"Mọi người làm ơn tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn chụp ảnh cho cô dâu của mình thôi mà, có tội gì đâu chứ?"

Trong phút chốc, tôi như mất hồn.

Thu Vũ Miên Miên

Ngày trước, mỗi khi chơi bóng bị thương, Bùi Sầm lại giở trò mè nheo với tôi:

"Bạn học Lúa Mì làm ơn đi mà, giúp tớ dán băng cá nhân với."

Ngày trước, mỗi khi không nỡ xa tôi, Bùi Sầm lại làm nũng với tôi:

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ, làm ơn đi mà, đừng bỏ tớ một mình."

"..."

"Ai bảo cậu chụp Trì Hạ xấu thế chứ, đây là hình phạt đấy."

Tiếng cười đùa của phù rể phù dâu vọng ra từ trong phòng, vang vọng khắp hành lang:

"Chờ bọn tôi chụp đủ rồi sẽ cho cậu vào, chú rể, cậu cứ ở ngoài đợi đi nhé!"

Tôi bước ra ngoài trong trạng thái mơ màng.

Ánh đèn hành lang lờ mờ, tôi nhìn thấy người bị nhốt bên ngoài cách đó không xa.

Anh ấy mặc vest chỉnh tề, nghiêng người dựa vào cánh cửa, lắc đầu mỉm cười bất lực.

Tôi ngây người nhìn anh ấy.

Như cảm nhận được điều gì đó, anh ấy quay đầu lại. Cách nhau chỉ mười mấy mét, cách nhau năm năm dài đằng đẵng.

Ánh mắt chạm nhau, chỉ một thoáng, chỉ một cái liếc mắt.

Tôi bỗng nhiên nhận ra một cách rõ ràng hơn bao giờ hết —

Anh ấy không còn là Bùi Sầm của tôi nữa rồi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 9


Từ mười bảy đến hai mươi hai tuổi.

Tôi và Bùi Sầm đã cùng nhau trải qua quãng thời gian từ khi còn cắp sách đến trường cho đến khi tốt nghiệp, ra mắt ba mẹ hai bên, sống chung hai năm, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến được bến bờ hôn nhân.

Đêm trước ngày tôi ra nước ngoài, Bùi Sầm đã bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng tôi.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng rồi ba tôi ở nước ngoài đột ngột gặp chuyện không may, nguy hiểm đến tính mạng.

Chúng tôi thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt, đã phải vội vã chia tay nhau ở sân bay.

Câu nói cuối cùng Bùi Sầm để lại cho tôi, chính là:

"Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

Tôi không ngờ rằng, lần đi này, lại khiến tôi hoàn toàn mất liên lạc với anh ấy.

Tôi đã cố gắng trở về, nhưng mỗi chuyến bay tôi đặt đều bị hủy, mỗi chiếc xe tôi đi đều gặp sự cố, ngay cả khi đi bộ tôi cũng ngất xỉu.

Thế giới của tôi trông có vẻ vẫn bình thường, nhưng chỉ cần tôi cố gắng tìm đến Bùi Sầm, xung quanh tôi sẽ lập tức biến thành một hoang đảo.

Ý chí của thế giới này đang ngăn cản tôi.

Từ hai mươi hai đến hai mươi bảy tuổi.

Giữa tôi và Bùi Sầm, là một khoảng trống hoàn toàn.

Cho đến ngày hôm qua, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn đầu tiên mà Bùi Sầm gửi đến sau năm năm.

"Anh sắp kết hôn rồi, em có về không?"

Tôi đã trở về.

Vượt qua muôn trùng núi non biển cả của năm năm, tôi bước đến trước mặt Bùi Sầm xa lạ với một diện mạo hoàn toàn khác.

Anh ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.

"Tuệ... Thời Tuệ."

Giọng nói của anh ấy, xa xôi như vọng lại từ một thế giới khác.

Anh ấy nói:

"Xin lỗi... Em đến muộn rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 10


Chỉ còn ba mươi phút nữa là hôn lễ bắt đầu.

Hình như là muộn đến mức không thể muộn hơn được nữa rồi.

Không hiểu sao tôi lại bật cười, cứ thế cười một cách khó hiểu.

"Không muộn đâu, vẫn còn kịp để nói với anh một tiếng chúc mừng."

Bùi Sầm ở phía đối diện sững người lại, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi bỗng nhiên trở nên hoạt bát.

"Phải là tôi xin lỗi mới đúng, tôi quên mất chưa tặng quà cho hai người."

"À đúng rồi, có một chiếc vòng, có một chiếc vòng phải tặng cho con dâu nhà họ Bùi, tôi không thể đeo nữa, trả lại cho anh."

Tôi cúi đầu lục tìm chiếc vòng ngọc trong túi xách, nhưng lại phát hiện ra trên người mình không có gì cả.

"Túi của tôi đâu rồi, sao không thấy đâu nữa?"

Tôi hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, lo lắng đến mức sắp khóc.

Thu Vũ Miên Miên

"Tôi luôn mang theo bên mình mà, sao lại không thấy đâu nữa, chắc chắn là ở đây hoặc đâu đó..."

Khi tôi định lục cả thùng rác ở hành lang, Bùi Sầm đã nắm lấy tay tôi.

"Thời Tuệ..."

Như bị điện giật, tôi phản xạ hất tay anh ấy ra.

Lần này đến lượt tôi không dám nhìn mặt anh ấy.

Tôi vội vàng lùi lại hai bước.

"Chắc chắn là để quên trong khách sạn rồi, tôi, tôi đi tìm..."

Tôi quay đầu, loạng choạng chạy về phía sau.

"Thời Tuệ!"

Bùi Sầm gọi tên tôi từ phía sau.

Nhưng anh ấy không đuổi theo.

Vì cửa phòng 1019 đã mở, có người gọi anh ấy:

"Bùi Sầm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta..."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 11


Tôi chạy vào lối thoát hiểm, không còn nghe thấy tiếng động gì từ hành lang nữa.

Tôi cứ chạy, chạy một cách hoảng loạn, không biết đường đi lối về.

Không biết đã chạy bao lâu, tôi vấp ngã, lăn lộn xuống cầu thang một cách thảm hại, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất trên tầng.

Lòng bàn tay bị trầy xước, cánh tay bầm tím, đầu gối chảy máu...

Tôi từ từ quỳ xuống đất, ôm lấy tay lẩm bẩm:

"Bùi Sầm, em đau quá."

Một bàn tay thô ráp ấm áp xoa xoa lòng bàn tay tôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng trách móc vừa đau lòng vừa tức giận của Bùi Sầm:

"Ngốc ạ, em chạy làm cái gì?"

Anh ấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lòng bàn tay tôi, động tác dịu dàng, nhưng miệng lại cứng rắn:

"Chỉ là một cái vòng thôi mà, mất thì mất, ai thèm chứ."

"Chỉ cần anh chưa chết, ai bắt nạt em, anh sẽ bảo vệ em, em sợ cái gì?"

"Anh không ở bên cạnh em nên không thể lau nước mắt cho em, em không được khóc!"

Tôi ngẩng đầu lên, định phản bác: "Em có khóc đâu..."

Nhưng lại sững người khi nhìn thấy cầu thang trống không.

Vết thương trên lòng bàn tay vẫn đầy bụi bẩn, chỉ là có thêm vài vệt nước.

Tôi đưa tay lên lau mặt, cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay.

Những giọt nước mắt kìm nén suốt năm năm, vỡ òa như cơn lũ.

Cơn đau thấu tim gan khiến tôi run rẩy, ho ra một ngụm máu.

Năm năm qua, tôi đã tiễn đưa ba, tạm biệt mẹ, một mình lặn lội nơi đất khách quê người.

Mang trong mình đầy bệnh tật, chỉ sống sót nhờ một ý niệm duy nhất —

Bùi Sầm đang đợi tôi.

Sao anh ấy có thể, không đợi tôi chứ?

Thu Vũ Miên Miên

"Hôm nay là ngày anh kết hôn, em không thể khóc."

Tôi vừa khóc vừa cười, đang lau nước mắt lẩm bẩm một mình.

Không ngờ đã có người đi đến phía sau, cẩn thận đưa cho tôi một tấm khăn voan trắng:

"Xin lỗi... Cô ổn chứ?"

Đó là khăn voan của cô dâu.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 12


Tôi nhìn theo tấm khăn voan trắng ấy.

Bắt gặp một gương mặt rạng rỡ tươi tắn.

Lông mày cong cong như trăng non, đôi mắt hạnh trong veo, dù không trang điểm đậm nét như những cô dâu khác, nhưng vẫn đủ ngọt ngào xinh đẹp.

Giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết.

"Tôi không mang theo khăn giấy... Vết thương của cô, tốt hơn hết là nên xử lý càng sớm càng tốt."

Trì Hạ áy náy giải thích một câu, rồi lại đưa tấm khăn voan cho tôi:

"Tôi không cần dùng cái này, cô cứ dùng tạm nhé?"

Tôi há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng.

Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

"Chắc hẳn bây giờ cô đang rất buồn, tôi hiểu... Không, có lẽ tôi không thể hiểu được, tôi chưa từng mất đi người mình yêu như cô."

Thấy tôi không có phản ứng, Trì Hạ lập tức nắm lấy tay tôi.

Thu Vũ Miên Miên

"Hơn nữa, người cô mất đi lại là Bùi Sầm, người như anh ấy..."

Trì Hạ thở dài lắc đầu, nắm lấy một góc khăn voan, nhẹ nhàng lau đi những hạt cát trên lòng bàn tay tôi.

Sợ tôi đau, cô ấy còn thổi nhẹ vào vết thương:

"Tuy không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng... Xin lỗi."

"Mấy năm nay cô chắc hẳn đã rất vất vả phải không? Bùi Sầm nói anh ấy từng mơ thấy cô, mơ thấy cô ho ra máu... Cô cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm sao?"

Đâu chỉ là nguy hiểm.

Để trở về, tôi đã "chết" hai mươi bảy lần.

Mới bảy ngày trước, tôi còn vừa bị đưa vào phòng cấp cứu vì cố gắng trở về nước.

Lúc đó, tôi đã nghĩ mình c.h.ế.t chắc rồi.

Nhưng giờ phút này, nghe thấy lời cảm thán của Trì Hạ, tôi chỉ chú ý đến chữ "cũng" trong câu nói của cô ấy.

"Bùi Sầm, anh ấy đã gặp chuyện gì?"

Tôi kích động nắm lấy tay Trì Hạ qua lớp vải, nhìn cô ấy với ánh mắt cầu xin.

Cuối cùng cũng khó khăn hỏi ra câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi:

"Anh ấy... còn có thể quay về không?"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 13


Thực ra tất cả những điều này tôi đã lường trước được từ lâu.

Năm năm bặt vô âm tín, một nhân vật phụ mờ nhạt như tôi còn phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực.

Bùi Sầm là nam chính, nếu muốn chống lại số phận, e rằng sẽ phải chịu đựng những đau khổ gấp bội.

Tôi đã từng ôm một tia hy vọng mong manh.

Nhưng vào khoảnh khắc nhận được tin nhắn Bùi Sầm sắp kết hôn.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi đã nhận được phán quyết từ số phận —

Bùi Sầm của tôi không còn nữa.

Tôi loay hoay đứng trước cổng khách sạn, mãi mà không dám tiến lại gần. Cứ nghĩ rằng nếu tôi không đến, liệu có thể giả vờ như là Bùi Sầm vẫn còn ở đó không.

Sau khi nhìn thấy bông lúa mì trên vầng trăng, tôi lại nhen nhóm một tia hy vọng.

Nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt của Bùi Sầm ở hành lang khách sạn, tôi đã hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Người đó không phải là Bùi Sầm của tôi.

Mười năm trước, sau khi xem cuốn sách đó, Bùi Sầm đã tức giận phản bác: "Người đó chắc chắn không phải là anh."

Lời nói năm xưa vô tình ứng nghiệm.

Giờ đây, người đó thật sự không phải là anh ấy nữa.

Vậy Bùi Sầm của tôi đã đi đâu?

Tôi không dám hỏi, tôi muốn giả vờ như anh ấy chính là Bùi Sầm, tôi muốn giả vờ như Bùi Sầm chỉ là thay lòng đổi dạ, tôi muốn giả vờ như... Bùi Sầm vẫn còn sống.

Nhưng tôi đã gục ngã, tôi lại nhìn thấy Bùi Sầm trong ảo giác.

Như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tôi khàn giọng hỏi lại lần nữa:

"Bùi Sầm, anh ấy... còn có thể quay về không?"

Trì Hạ dừng động tác, mím môi nhìn tôi, thở dài một cách thương cảm:

"Anh ấy đang đợi cô ở cuối con đường thời gian."

Tôi sững sờ, trên cầu thang bỗng vang lên một tiếng quát lớn:

"Trì Hạ!"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 14


Nam chính đứng trên bậc thang.

Gương mặt anh ta khuất trong bóng tối, ánh mắt lướt qua tôi rồi nhanh chóng dừng lại trên người Trì Hạ.

"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi thôi."

Trì Hạ trợn mắt, không thèm để ý đến anh ta.

"Cô xem, mấy năm nay loại người diễn cùng tôi chính như thế này đấy, diễn vai thì giống y như thật, nhưng thực ra vừa hung dữ vừa vô tình, kém xa Bùi Sầm của cô."

"Bùi Sầm không hề phản bội cô, ngược lại, anh ấy vì cô mà..."

"Trì Hạ, đủ rồi!"

Nam chính bước xuống bậc thang, trên mặt là vẻ lạnh lùng mà Bùi Sầm không bao giờ có.

"Hung dữ cái gì! Chỉ nói vài câu thôi mà, có c.h.ế.t ai đâu."

Khóe miệng Trì Hạ rỉ ra một tia máu, cô ấy thản nhiên lau đi, đứng dậy.

"Chết thì càng tốt, tôi vốn chẳng muốn nhận nhiệm vụ chia rẽ đôi uyên ương thế này, bao nhiêu lần..."

Nam chính giật lấy tấm khăn voan trong tay cô ấy, vo tròn lại rồi nhét vào miệng cô ấy không chút biểu cảm.

"Ưm ưm ưm!"

Trì Hạ hoảng sợ trợn to mắt, quên cả phản ứng.

Thu Vũ Miên Miên

Nam chính ngồi xổm xuống, đặt đôi dép lê đang xách trên tay xuống đất, vỗ nhẹ vào bắp chân cô ấy qua lớp váy cưới.

"Tự đi hay để tôi giúp?"

Lúc này tôi mới để ý,Trì Hạ đang đi chân trần trong bộ váy cưới nặng nề để chạy ra tìm tôi.

Trì Hạ vừa khóc vừa nhanh chóng xỏ chân vào dép.

Trước khi cô ấy kịp nổi giận, nam chính đột nhiên quay sang hỏi tôi:

"Làm sao cô nhận ra?"

Nhận ra anh ta không phải là Bùi Sầm bằng cách nào?

Tôi ngây người nhìn gương mặt quen thuộc đó, khẽ cười:

"Không cần phải nhận ra."

Tình yêu là một loại trực giác không thể diễn tả bằng lời.

Anh ta gật đầu, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:

"Lần thứ sáu rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 15


Tôi không hiểu ý anh ta là gì.

Hình như cả anh ta và Trì Hạ đều không được tiết lộ thiên cơ, nếu không sẽ bị ý chí của thế giới trừng phạt.

Nhưng câu "lần thứ sáu" của anh ta, dường như lại tiếp nối câu "bao nhiêu lần" mà Trì Hạ vừa nói.

Nó có nghĩa là gì?

Những năm này, Bùi Sầm đã phải trải qua những gì?

"Hôn lễ này là do cốt truyện sắp đặt, nhưng cũng là do anh ấy để lại cho cô."

Nam chính đột nhiên tháo chiếc ghim cài áo vest, đặt vào lòng bàn tay tôi:

"Nếu cô muốn biết anh ấy đã để lại gì, thì tự mình xem đi."

Nói xong, anh ta lạnh lùng đứng dậy.

"Cố Giác, anh..."

Trì Hạ vừa kinh ngạc thốt lên, đã bị Cố Giác bịt miệng.

"Đi thôi, đến giờ làm lễ rồi."

Anh ta kéo Trì Hạ đi lên cầu thang rồi dần dần biến mất trong bóng tối.

Chỉ còn lại tiếng kêu kinh hãi của Trì Hạ:

"Ai thèm cưới anh chứ... A! Sao anh lại ho ra máu!"

...

Tôi nhìn chiếc ghim cài áo hình bông lúa mì nhỏ xíu trên tay, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.

Hôn lễ này, vốn dĩ là do Bùi Sầm chuẩn bị cho tôi.

Năm năm trước, ngay sau khi chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh ấy đã âm thầm chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.

Anh ấy luôn trốn trong phòng làm việc viết vẽ gì đó trên giấy, nhất quyết không cho tôi xem.

Thu Vũ Miên Miên

Đêm trước ngày tôi ra nước ngoài, tôi vẫn còn mè nheo hỏi anh ấy.

"Xem trước thì hết bất ngờ."

Tôi năn nỉ đủ kiểu, Bùi Sầm mới chịu tiết lộ một chút:

"Thôi được rồi, anh chỉ nói cho em biết, chủ đề là tên một cuốn sách, còn lại em tự đoán đi."

Mặc dù Bùi Sầm luôn gọi tôi là bạn học Lúa Mì, hoặc là Tuệ Tuệ.

Nhưng tôi đã đoán hoa hồng của Neruda, đoán mặt trăng của Dư Quang Trung, đoán dải ngân hà của Marguerite Yourcenar...

Chỉ duy nhất không đoán ra, chủ đề hôn lễ mà Bùi Sầm sử dụng là lúa mì.

Lúa mì rẻ tiền làm sao lãng mạn bằng hoa hồng chứ?

Mãi đến bây giờ, tôi mới hiểu, Bùi Sầm đã trích dẫn câu nói nào.

Có lẽ là "Tình yêu chín cùng lúa mì" trong "Người chăn cừu trên cánh đồng hoang" của Stendhal.

... Tôi nắm chặt chiếc ghim cài áo, siết chặt đến mức vết thương trên tay đau nhói.

Ngay sau đó, tôi bỗng phát hiện ra một mảnh giấy rất nhỏ được giấu trong móc cài của chiếc ghim.

Tim đập nhanh, tôi vội vàng mở ra, chỉ thấy bốn chữ:

"Thùng rác tầng mười."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 16


Tôi lôi ra từ thùng rác một cuốn nhật ký.

Cuốn sổ đã ngả màu ố vàng, các trang giấy cong vênh, dường như đã bị lật giở vô số lần.

Như một lời tuyên thệ thầm lặng, trên bìa cuốn nhật ký, viết một dòng chữ —

"Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Thời Tuệ."

Tôi run rẩy lật mở trang đầu tiên, nét chữ quen thuộc phóng khoáng hiện ra trước mắt.

Là một lời tựa ngắn gọn —

"Gửi Thời Tuệ mười bảy tuổi:

Tuệ Tuệ, anh là Bùi Sầm mười bảy tuổi.

Hôm nay chúng ta đã đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kỳ lạ, lấy tên của anh, anh rất tức giận.

Mặc dù em đã hứa với anh, sẽ không tin những gì viết trong cuốn sách đó, cũng hứa với anh, nếu anh phạm sai lầm, em sẽ đến cướp anh đi.

Nhưng bây giờ đã ba giờ sáng rồi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện này, trằn trọc không ngủ được.

Thôi được rồi, anh vẫn còn đang giận dỗi. Anh là một người nhỏ nhen.

Anh ghét trò đùa quái ác này của ông trời, ghét việc nó dám coi em là nhân vật phụ của anh, càng ghét câu chuyện của nó!

Thật nực cười! Chẳng lẽ chỉ có nó mới được viết sách sao?

Thu Vũ Miên Miên

Anh rất tức giận! Vì vậy, anh cũng phải tự viết một cuốn sách!

Viết một câu chuyện đẹp chỉ có hai chúng ta, từ thời học sinh đến khi mặc áo cưới, từ mười bảy tuổi đến chín mươi bảy tuổi, yêu thương nhau không rời xa.

Anh hy vọng cuốn sách này sẽ được viết bởi anh và bạn học Lúa Mì, và dự định sẽ dùng cả đời để viết xong nó.

Vì vậy, anh muốn hỏi trước một câu:

Bạn học Lúa Mì, em có đồng ý làm nữ chính của anh không?"

...

Sau một khoảng lặng im ắng.

Ở cuối trang giấy, đột ngột xuất hiện một đoạn chữ nhỏ được viết đi viết lại, thể hiện sự rối bời và hoảng loạn.

"A! Mình đang viết gì thế này... Mình đang cầu hôn sao... Mới mười bảy tuổi có phải là quá sớm không, Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ không tin vào quyết tâm của mình..."

"Thôi được rồi, mình có thể đợi thêm... Đợi chúng ta lớn hơn một chút, đợi... đợi đến khi lúa mì chín."

"Tuệ Tuệ, tớ sẽ không nuốt lời đâu!"

Nhưng mà, nhưng mà.

Tôi lật qua trang tựa, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt.

Là do Bùi Sầm hai mươi hai tuổi viết:

"Tuệ Tuệ, xin lỗi em, có lẽ anh phải nuốt lời rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 17


"Hôm nay là ngày thứ ba em rời đi, anh vẫn không liên lạc được với em.

Anh đã cử người đến địa chỉ bệnh viện mà em đưa, nhưng mọi thông tin về em dường như đều biến mất, không ai tìm thấy em.

Anh muốn đi tìm em, nhưng trong cơ thể anh như có một người khác nhập vào.

Thu Vũ Miên Miên

Anh không biết hắn ta đã làm gì khi chiếm lấy cơ thể anh, sau khi em rời đi, anh thường xuyên cảm thấy đầu óc mơ hồ, trí nhớ lẫn lộn... Chẳng lẽ anh bị tâm thần phân liệt rồi sao?

Nếu bị tâm thần phân liệt thì không thể cưới em được rồi, vậy thì Tuệ Tuệ nhất định phải tha thứ cho anh...

Không đúng, tha thứ có nghĩa là không quan tâm, vậy thì Tuệ Tuệ nhất định đừng tha thứ cho anh.

Nhìn anh xem, chắc là anh thật sự bị bệnh rồi, nói năng lộn xộn hết cả lên.

...

Mẹ vừa đến đưa thuốc cho anh.

Anh mới biết mình đã nhầm, hóa ra hôm nay đã là ngày thứ mười em rời đi rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 18


"Tuệ Tuệ, anh đã gặp cô gái tên Trì Hạ đó rồi.

Cô ấy đến công ty thực tập, ngày đầu tiên đã làm đổ cà phê lên áo vest của anh.

Một khởi đầu cũ rích như vậy... Tất nhiên là anh bắt cô ấy phải trả tiền giặt ủi, còn cấm cô ấy không bao giờ được bước vào văn phòng của anh nữa.

Thế nhưng, thật kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt, cô ấy bỗng dưng trở thành trợ lý của anh.

Thu Vũ Miên Miên

Chắc chắn là do kẻ trong cơ thể anh làm chuyện tốt rồi!

Tuệ Tuệ, anh tức giận lắm! Nhưng anh không thể đuổi hắn ta đi!

Tuệ Tuệ, hãy đến trong giấc mơ của anh, dỗ dành anh đi.

Ít nhất hãy cho anh biết, em có bình an hay không."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 19


"Tuệ Tuệ, trước đây năm nào em cũng hỏi anh, đã ước điều gì trong ngày sinh nhật.

Anh vốn không muốn nói cho em biết, anh sợ nói ra thì điều ước sẽ không thành hiện thực.

Nhưng bây giờ... Anh rất muốn cho em biết.

Điều ước sinh nhật của anh hàng năm đều giống nhau —

Đợi đến khi lúa mì chín, anh sẽ cưới Tuệ Tuệ của anh.

Anh rất muốn cho em biết.

Bùi Sầm trong sách có lẽ đã cầu hôn nữ chính năm lần.

Nhưng Bùi Sầm thuộc về em, từ mười bảy tuổi đến hai mươi hai tuổi, tất cả những điều ước của anh ấy đều là em.

Thu Vũ Miên Miên

Cho đến tận hôm nay, anh sắp đón sinh nhật hai mươi ba tuổi rồi.

Tha thứ cho anh vì năm nay đã thay đổi điều ước sinh nhật.

Nếu em muốn biết điều ước mới của anh là gì, thì hãy nhanh chóng quay về hỏi anh nhé.

Em còn không về, anh không biết mình còn có thể đợi được bao lâu nữa...

Thôi được rồi, anh sẽ lén ghi điều ước vào đây cho em xem.

Mong rằng vị thần nào đi ngang qua hãy nhắm một mắt mở một mắt, làm ơn tha cho anh.

Điều ước sinh nhật hai mươi ba tuổi của Bùi Sầm là: Cầu mong Tuệ Tuệ bình an."
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom