Siêu Nhiên Khi địa ngục nở hoa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
370938509-256-k283516.jpg

Khi Địa Ngục Nở Hoa
Tác giả: LumineRavi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thế giới nơi chúng ta phải sinh tồn giữa hoa, máu và cái chết.

"Nguyện cho ánh sáng soi rọi đường chúng con đi, cầu yên nghỉ cho những đồng đội đã ngã xuống, hướng tới nơi tận cùng của thế giới, cầu xin xám hối vì những tội lỗi của mình."​
 
Khi Địa Ngục Nở Hoa
Chương 1


“TRƯỚC KHI NHỮNG ĐÓA HOA NỞ RỘ, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ TỰ DO BAO BIỆN TRƯỚC KHI BỊ TRỪNG PHẠT.”

Thời điểm những dòng chữ kỳ lạ chiếm lấy toàn bộ những màn hình lớn nơi quảng trường công cộng ngay khi vừa bước sang ngày mới, con người lại được dịp sôi trào trước nguồn tin nóng hổi nhưng lại không đầu không đuôi này.Có những người nói rằng đó là một trò chơi khăm của đám tin tặc mạng, có những người lại khẳng định rằng đó là ý chỉ của thánh thần hoặc vị chúa trời của họ, rằng vị thần mà họ trông chờ bao lâu nay đã quay trở lại và ngài sẽ chọn lấy người xứng đáng để đi theo ngài.

Chúng lạc quan ngây thơ tin tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội, thật nực cười làm sao nhưng với kẻ giàu có kệch cỡm thì những điều ấy chẳng hề quan trọng, bởi cơ hội kiếm tiền dâng lên trước mặt đây rồi.

Những kẻ vốn luôn tự nhận mình là một con chiên ngoan đạo, mặc trên người chiếc áo của thầy tu để rồi liên tục kích động những tín đồ ngu muội trong giáo phái của mình, đưa ra những lời đe dọa vô căn cứ để tống tiền hợp pháp như thường lệ hòng đòi lễ cúng tiền thêm với cái danh nghĩa hoa mỹ là để “sám hối cho những tội lỗi của mình, đức thánh trên cao sẽ mang đi những kẻ biết thành tâm hối lỗi” khiến bao kẻ nông cạn phải tin sái cổ.

Trong câu chuyện hài này có lẽ chỉ còn thiếu điều bịa ra đủ bảy bảy bốn chín loại câu chuyện về việc vị thần của tôn giáo này là con là cháu dây mơ rễ má sinh sau đẻ muộn của một vị thần được gán cho cái mác là tối cao trong đức tin của đám giáo chúng khác mà thôi.

Suy cho cùng dẫu mọi sự việc có phải là thật hay không thì nào có quan trọng đến vậy, bởi thế giới hiện tại có khác gì địa ngục đâu.Chính phủ thì cố gắng ổn định những người dân hiếu kỳ của mình còn những đám người tôn giáo thì liên tục kích động những tín đồ của họ.

Trên đường phố, trên sóng phát những con người đứng ở mọi ngóc ngách kêu gào dân chúng đi theo tiếng gọi của thánh thần, thì cũng có những người làm ở bộ đối nội chính phủ đứng lên chỉ trích những kẻ điên cuồng làm rối loạn trật tự công cộng cùng với tiếng kêu hét thất thanh của những người bị đàn áp bởi lực lực trị an.

Dẫu mặt ngoài cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh là vậy nhưng nội bộ bên trong chính phủ cũng sôi trào lên cùng với áp lực lên những bộ óc thiên tài đứng đầu cả nước và dù họ có đưa ra được nguyên do hay không, những chiếc xe bọc thép vẫn được bí mật lăn bánh tới địa điểm tối mật an toàn nhất của quốc gia và những kế hoạch "tận thế” được chính thức khởi động.Trên mạng xã hội, những kẻ vô thần thì liên tục nổ ra vô số những thuyết âm mưu cùng với đủ loại trích dẫn trong những cuốn sách bịa đặt chính thống, không cái nào trùng với cái nào, thu hút những cái nhìn tám chuyện dẫu chẳng thực sự quan tâm.

Những kẻ có khả năng hơn thì cố gắng tìm ra nguyên nhân của những dòng chữ kỳ lạ, chúng đến từ đâu và xuất hiện bằng cách nào.

Nhưng cho dù có truy cập bao nhiêu nguồn dữ liệu cá nhân đi chăng nữa cũng chỉ có thể tìm thấy một đầu mối đứt đoạn một cách kỳ lạ, đến mức khiến họ phải tự nghi hoặc rằng liệu đó có phải là do một nền văn minh cao cấp ngoài vũ trụ đang thao túng hay không.

Có lẽ khoảnh khắc này sẽ mang đến cho nhân loại một cơ hội mới chăng?

Với vô số kẻ mộng mơ thì những nội dung bí ẩn đó mang lại cho họ sự chờ mong nhiều hơn là sợ hãi, ai mà chẳng mong chờ mình sẽ trở thành nhân vật chính chứ, đâu ai đánh thuế giấc mơ đâu.

Ngay cả kẻ vô dụng nhất cũng phải hâm nóng xác thịt mục rữa của mình mà rạo rực chờ đợi chuyện gì sẽ xảy đến, nữ thần may mắn có thể mỉm cười với bất cứ người nào mà.Vậy nhưng, cái bụng không thể tự no cũng như lòng tham thì chẳng bao giờ có thể lấp đầy được, những điều phải làm thì không thể ngừng lại được.

Dường như chỉ có cái chết mới có thể ngừng lại được những cỗ máy vô tri trong cái xã hội vô nghĩa này.Trong khuôn viên một trường đại học ở thành phố Hà Nội, nơi được mệnh danh là thủ đô của đất nước Việt Nam, trong một phòng học nơi diễn ra những bài giảng quốc phòng nhàm chán mà chẳng có một sinh viên nào thực sự lắng nghe hay quan tâm.

Khi mà vị giảng viên đang thể hiện sự hiểu biết của mình bằng việc nói rằng "do Quang Trung quật mồ nhà Nguyễn Ánh nên mới bị ông tiên gõ đầu mà lăn ra đột tử” và dẫu tự nhận mình là người cực kỳ hiểu biết và yêu thích Nguyễn Huệ bằng những dẫn chứng như "Quang Trung máu lạnh tàn nhẫn thích thị uy với thuộc hạ”, "thích bôi photpho lên mắt để mắt sáng trưng” và "mặt rỗ da đen” nhưng lại khen Nguyễn Ánh là "kỳ tài ngoại giao” hay "chân mệnh thiên tử” thì chợt, một tiếng phì cười vang lên, trong khung cảnh vắng lặng của lớp học thì âm thanh đó là rõ ràng đến lạ."

Bạn nào?!

Đứng lên cho tôi!”

Đám sinh viên im lặng, ánh mắt láo liên liếc tìm chủ nhân của tiếng cười "dũng cảm” đó.

Một nam thanh niên với mái tóc dài lòe xòe che cả mắt từ từ đứng dậy, với thái độ kiêu căng cùng ánh mắt như khiêu khích mà nhìn thẳng mặt vị thầy giáo."

Em tên gì tổ nào lớp trưởng mau ghi lại cho tôi.

Thái độ không ra cái thể thống gì cả, em có tin tôi cho em trượt môn này không?!”

Nếu là đám sinh viên bình thường chỉ cần nghe được từ "trượt môn” thôi đã giật bắn cả người thì chàng trai này lại không như vậy, cậu ta càng cười lớn hơn rồi dùng giọng điệu cợt nhả để hỏi ngược lại vị giảng viên đáng kính."

Khoan khoan đã nào, trước đó thì thầy giải thích cho em chút, thầy nấp dưới gầm giường của vua Quang Trung hay sao mà thầy biết hay thế?

Em cũng tò mò lắm luôn ấy.”

"Tôi…

Tôi tất nhiên là-”Nhưng chẳng chờ ngài giảng viên bao biện thành câu thì nam thanh niên ấy đã xách cặp bước thẳng ra khỏi phòng học, chỉ để lại câu nói, "Thầy cứ từ từ suy nghĩ đi nhé!” rồi vẫy tay đi thẳng, để lại một bóng lưng tiêu sái cùng với lớp học khốn khổ phải chịu đựng sự phẫn nộ đến từ vị giảng viên uyên bác.Việc đầu tiên mà cậu ta làm đó chính là tự cắt lại mái tóc cho gọn gàng hết mức có thể và tiêu sạch sẽ số tiền chi tiêu tháng này của mình, sau khi vác một đống đồ đạc trở về căn phòng trong kí túc xá của mình cũng là lúc bạn cùng phòng của cậu ta trở về.“Mẹ nó cậu gan vãi chưởng!

Cậu không biết đâu cái lão đó sau khi cậu đi đã nói năng khó nghe thế nào đâu!

Mai cậu mà đi thì chúng nó sẽ đập cậu trước đấy!

Đến tui còn bị vạ lây nữa đây này!

Người anh em à cậu nay bị ma nhập hả!”

Sau một tràng liên thanh bắn liên tục thì cuối cùng cậu ta mới nhận ra bạn mình khác lạ chỗ nào.“What?!

Cậu cắt tóc à?!

Oh men nay trời đổ mưa giông hay gì à?

Bảo bao lâu nay mà có chịu cắt đâu?

Sao nay tự dưng cắt thế?”

“Chưa xem tin tức ngày hôm nay à?”

Đáp lại cậu ta là một câu hỏi ngược không đầu không đuôi.“Tin tức gì á?”

Sau khi mở điện thoại lên tìm kiếm thông tin một lúc cậu ta mới “A” lên một tiếng.

“Cậu mà cũng tin cái trò nhảm nhí này hả.

Ôi trời ơi thôi kiếp này cậu xong rồi đấy, lão kia sẽ không tha cho cậu đâu.”

Dưới ánh mắt lo lắng quan tâm của bạn cùng phòng, cậu ta cũng chỉ đáp một tiếng “Thế à.” rồi vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp, không quên nói thêm một câu, “Đừng có gọi tớ dậy.”

Đáp lại cậu ta là một tiếng thở dài, “Biết biết.”

Rõ ràng là bạn cậu ta chẳng hề quan tâm mình có bị trượt môn học này hay thậm chí là bị đuổi học hay không.

Cậu ta hoang mang lướt tin tức trên điện thoại của mình, một tin tức nhảm nhí đến vậy có thể khiến một người thay đổi đến như vậy hay sao?

Rốt cuộc cậu ta phải làm gì để cứu bạn cùng phòng của mình trở lại con đường chính quy đây?Trong khi cậu ta đang vắt óc suy ngẫm xem có nên vác người đang ngủ trên giường kia đi khám bác sĩ tâm lý hay không mà chẳng hay biết người còn lại nhanh chóng thoải mái chìm vào giấc ngủ với suy nghĩ, “Mẹ kiếp, sắp lụi tay nghề đến nơi rồi.”

Đêm khuya tại bệnh viện thành phố New York, Mỹ.

Các nhân viên y tế đang phải tất bật với số lượng bệnh nhân nhiều khủng khiếp chưa từng có, dẫu có là tiền viện phí cao ngất ngưởng cũng không thể làm chậm lại được dòng người.

Tất cả những người bệnh đều có một triệu chứng chung: bất tỉnh, làn da tái xanh kèm những cơn run liên tục.

Kết quả xét nghiệm cũng không thể chỉ rõ được đây là triệu chứng của căn bệnh nào, số người thì liên tục tăng lên nhưng lại không thể xác định được rõ ràng dịch tễ của căn bệnh.

Thời điểm mà các chuyên gia hàng đầu cùng chính phủ phải vào cuộc là khi trên toàn thế giới cũng báo cáo lên những trường hợp tương tự như vậy với số ca bệnh không có dấu hiệu ngừng lại.

Thậm chí họ còn phải để bệnh nhân ở ngoài bệnh viện mà bất lực không thể làm gì.

Những bộ não hàng đầu đã được tập hợp từ sớm, nhưng họ cũng không thể ngờ sự kiện bắt đầu một cách đột ngột và bất ngờ đến như vậy.

Những gì mà họ có thể phân tích được là trong cơ thể người bệnh vừa có một loại virus biến dị vừa có một loại nấm lạ, nhưng việc hai thứ này gây ra những tác động như thế nào hay bằng cách nào thì nhất thời họ không thể tìm ra được.

Và khi liên tưởng tới những dòng chữ kỳ lạ ban sáng, chính phủ thậm chí còn đưa ra ý kiến bỏ mặc những kẻ còn lại.

Có một bộ phận học giả tỏ ý phản đối, nhưng họ đều đồng ý rằng hiện tại bản thân mình không thể thay đổi được chuyện gì hơn.

Tình hình càng tệ hại hơn khi hơn khi gần một nửa các nhà khoa học được tập hợp đã ngã gục vì thư bệnh kỳ quái này.Những dãy số liệu liên tục thông báo về những ca bệnh mới chạy ngang qua màn hình, vô số máy tính được huy động để phân tích về chủng loại virus cùng loại nấm đột biến này.

Bất chợt có một ai đó nói, “Vô dụng thôi.”

Một âm thanh nhẹ bẫng vang lên vậy mà lại có thể khiến căn phòng vốn rôm rả tiếng bàn luận im lặng trong khoảnh khắc, nhưng dường như cục đá này chẳng thể làm gợn nước lan được bao xa.

Có lẽ những người vốn có trí tuệ hơn người luôn tự hào rằng không gì có thể làm khó được mình, hoặc có lẽ họ coi thường những kẻ chưa bắt đầu đã bỏ cuộc.

Vị giáo sư già Jamie Oliver dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát cậu học trò trước mặt mình.

“Lâm à, sao em lại nói như vậy.”

Trước mặt ông ta là một vị nghiên cứu sinh trẻ tuổi, một hạt giống tốt mà ông ta nhanh tay đoạt được từ tay đám đồng liêu của mình, vậy nhưng khi cậu nhóc này nói ra những lời ấy không khỏi khiến ông bàng hoàng thất vọng.Cậu ta lắc đầu như thể rằng ông sẽ không tin những lời mà cậu ta nói, “Chắc hẳn thầy sẽ không tin em nhưng những thứ này không thể giải quyết bằng khoa học đơn thuần đâu.

Có lẽ thầy sẽ có nhiều nghi hoặc lắm, nhưng nếu thầy tin em thì sáng mai thầy sẽ có câu trả lời.

Còn giờ thì em xin phép có chút việc cá nhân.”

Chào một tiếng rồi cậu ta quay lưng rời đi, để lại giáo sư Jamie với ánh mắt nghiền ngẫm phức tạp.

Ngay rạng sáng khi mặt trời vừa ló mặt, vô số những thành phố đã thất thủ.

Thông tin đó ào lên như một cơn lũ quét ngang qua mọi sinh vật tồn tại trên trái đất.

Bắt đầu từ khu vực bệnh viện lan tỏa ra toàn thành phố.

Khu vực có người sống giảm nhanh nhất bắt đầu từ những thành phố lớn nơi mật độ dân cư đông đúc với những chính sách sai lầm thả cửa cho dân chúng tứ xứ đổ về sống trong những con hẻm xập xệ cùng một căn nhà chưa đến một mét vuông.

Thật lòng mà nói, sự diệt vong này tất yếu sẽ xảy đến thôi, chỉ là không đột ngột như vậy.Trong tiếng gào thét thê lương của con người, một chủng loài sinh vật mới được tạo ra, bởi cả bàn tay thần thánh và ác quỷ, một kỷ nguyên mới được bắt đầu.
 
Khi Địa Ngục Nở Hoa
Chương 2


Nơi khiến con người sợ hãi và đau khổ, gọi là địa ngục.

Chúng có thể là thực tại, có thể là một người, cũng có thể là chính bản thân chúng ta.

Ngôi nhà nơi mà chúng ta được sinh ra cũng có thể trở thành địa ngục, chỉ cần có những bậc trưởng bối khó hiểu mà được.

Xã hội hòa bình cũng có thể trở thành địa ngục, nếu để những thằng ngu cầm quyền là được.

Đất nước cũng có thể trở thành địa ngục, miễn là người dân của chúng chẳng còn biết gì về lịch sử tổ quốc là được.

Phá hủy thế giới có hai cách, hủy diệt hoàn toàn hoặc hủy diệt một nửa.

Vậy nhưng dù hủy diệt từ gốc hay ngọn, nếu không phải bóp chết hoàn toàn thì thật khó để hoàn toàn hủy diệt một giống loài có trí thông minh, bởi dù cách nào chúng cũng sẽ tìm được cách để thích nghi và quay trở lại, cứ như là gián vậy.

Nhưng nếu không như vậy thì còn gì là vui nữa.Long trố mắt nhìn cậu bạn cùng phòng của mình đang đánh nhau với điệu bộ cực kỳ hăng hái dưới tầng.

Phòng kí túc của bọn họ nằm ở tầng bốn, có một cửa sổ để nhìn xuống con đường phía dưới, nơi đang diễn ra cuộc ẩu loạn một chiều.

Khung cảnh kỳ quái đến mức mà cậu ta phải dụi mắt mình rất nhiều lần thậm chí còn nghĩ rằng có phải mình bị hoa mắt hay không, những con quái vật vây quanh cậu ta bị đập như thể chúng bằng bông vậy.

Đến mức tạo ra ảo giác cho những kẻ xung quanh khác cũng mon men đi ra để rồi nhận phải là quả đắng.

Và dẫu có kêu cứu cầu xin cỡ nào người bạn của cậu ta cũng không quay người lại, cứ như thể con người trước mặt kia thật xa lạ biết bao.Chỉ vài tiếng trước thôi thế giới vẫn còn bình thường an yên như cái cách mà nó vẫn vận hành hàng trăm năm nay, nhưng những vệt sao băng kia đã phá hủy hết thảy.

Những vệt sao băng bất ngờ lóe lên trên bầu trời, xuyên qua bầu khí quyển và đáp xuống nơi nào đó trên trái đất tựa như tên lửa vậy.

Chính phủ vẫn kịp đưa tin trước khi bị ngắt đoạn, về những hỗn loạn xảy ra khắp mọi nơi, về sự biến đổi kỳ quái của nhân loại, về những nơi bị đáp xuống trở thành một bình địa; và cố gắng trấn an lòng người dân mặc dù chẳng có bao nhiêu tác dụng, cùng với thông tin về những quân khu an toàn.

Gần hai phần ba số nhân loại đã bị biến chất, những người còn sống sót thì cứ giảm liên tục, những hy vọng về sự cứu vớt dường như càng xa vời hơn bao giờ hết.Thiếu niên nhẹ nhàng đi trong khuôn viên trường học hỗn loạn tựa như thể đang dạo chơi vậy, mục đích của cậu ta rất đơn giản, rời khỏi nơi này.

Trên cung đường lớn ngay bên cạnh khuôn viên trường, cậu ta có thể quan sát được rất nhiều thứ, dòng người hỗn loạn xô đẩy nhau, từ những chiếc xe máy cho đến những chiếc ô tô, cậu ta đang cân nhắc tìm kiếm một chiếc xe vừa ý mình.

Lựa đại một chiếc, sau khi kiểm tra lại trong xe một lượt, cậu ta vẫy tay lên lầu gọi bạn cùng phòng của mình xuống.

Cậu cũng đã nói cho bạn mình rồi, cậu ta có năm phút để xuống đi cùng cậu ta hoặc lựa chọn ở lại trong phòng, tùy ý sống sót.

Tiếng mở cửa xe vang lên kèm theo tiếng thở hổn hển do gắng sức, Long vẫn bước lên xe mặc cho sự nghi hoặc dành cho người bạn của mình.

Chiếc xe lăn bánh mặc cho những tiếng gọi với chậm rãi vang lên đằng sau.

Long nuốt nước bọt liếc nhìn gương chiếu hậu, có những người đang cố gắng chạy theo chiếc xe của họ, cậu ta há miệng như muốn nói điều gì đó xong lại ngậm lại.

Như thể biết được cậu ta đang suy nghĩ điều gì, thiếu niên kia nhẹ nhàng mỉm cười.“Tôi đã xử lý sạch sẽ đám lởn vởn xung quanh khu này rồi, họ sẽ an toàn thôi.”

Nhìn thiếu niên trước mặt quần áo sạch sẽ chỉnh tề, vẫn là nụ cười hiền lành quen thuộc như trước, cậu ta như được tiếp thêm sự quen thuộc, lấy dũng khí mà mở miệng.

“Cậu…”

Khẽ làm dấu với ngón trỏ trên môi, đôi mắt thiếu niên cong cong tựa vầng trăng khuyết, nhưng đáy mắt lại lạnh băng tựa như đáy hồ tăm tối, “Cậu biết đấy, tò mò thì hại chết mèo.”

Không khí trong xe đông cứng trong sự im lặng cùng với tiếng động cơ vang lên.

Ô tô có lẽ không phải là sự lựa chọn để di chuyển trong thành phố tốt nhất, nhưng hiện tại nó là phương tiện có vẻ như là an toàn nhất.

Chiếc xe chậm rãi di chuyển trên tuyến đường lớn.Trên đường đi họ có thể nhìn thấy vô số cảnh sắc, máu bắn ra ở mọi nơi, tiếng kêu thảm thiết như thể một bản hòa ca vang lên không dứt.

Có những người trốn được ở trong nhà, sợ hãi mà nhìn cảnh vật đáng sợ ngoài kia.

Có những kẻ xấu số hơn, cố gắng chạy thoát khỏi những nanh vuốt đang hướng tới mình càng lúc càng nhiều.

Tuy rằng tốc độ của những thứ không còn là người kia không quá nhanh, nhưng việc chúng bất chợt ùa ra từ một ngõ ngách nào đó khi lần theo tiếng hét càng lúc càng nhiều khiến việc hoảng sợ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

Trong một cuộc rượt đuổi, rõ ràng tâm thái của con mồi luôn yếu thế hơn.“Chúng rốt cuộc là từ đâu ra cơ chứ?”

Không nhịn được mà hỏi, câu trả lời nhận được không quá xa lạ nhưng lại khiến rợn cả tóc gáy.“Chịu, chỉ biết là thứ đó được một người tạo ra, không thể đảo ngược quá trình, chỉ nhằm một mục tiêu duy nhất là hủy diệt loài người.”

Cậu ta nói bằng giọng điệu nhẹ bẫng như thể bản thân mình không nằm trong quá trình chết chóc đó vậy.Long trợn mắt há hốc miệng như thể chuyện này vừa khó hiểu vừa không có sức thuyết phục.

“Bằng cách nào cơ?!

Một người á?

Làm sao mà làm được?”

Cậu ta không trả lời mà chăm chú nhìn con đường phía trước, lâu lâu lại đạp chân ga đâm đi xẹt qua một cánh tay đang với lên trước mặt.

Xung quanh họ là tiếng la hét thảm thiết không ngừng cùng với mặt kính thoang thoảng mùi tanh nồng.

Máu trộn lẫn với dịch nhầy đen tạo ra những vết xước mờ trên tầm nhìn.

Gạt đi những khung cảnh sẽ dần trở nên hiển nhiên trong tương lai ấy, hai người họ tiếp tục lên đường.

Mục tiêu đầu tiên là đi tới siêu thị gần đây nhất.Khu vực đông những sinh vật quái dị nhất là khu vực xung quanh bệnh viện, chúng bắt đầu lấy vị trí đó làm trung tâm tỏa dần ra mọi hướng.

Vậy nên có thể nói siêu thị tạm thời là nơi an toàn.

Chẳng mấy chốc họ dừng xe lại.

Xung quanh siêu thị có lác đác vài bóng dài vất vưởng đi lại, hiển nhiên là chúng chạy theo ai đó tới đây.

“Nghe này, nhìn thì chúng trông nguy hiểm thật đấy, nhưng im lặng và thành thật đi sau tớ, được chứ.

Cố gắng đừng lại gần chúng nó là được.”

Sau khi dặn dò bạn cùng phòng của mình, cậu thiếu niên dẫn đầu đi xuống xe trước.

“À quên không nói,” Bất thình lình cậu ta quay người lại làm cho hành động đang tháo đai an toàn của Long giật nảy cả lên, suýt nữa một tiếng kinh hô bật ra khỏi miệng, “Cậu lấy được bao nhiêu thì là của cậu, không cần chia.”

Rồi xoay người thực sự rời khỏi xe.

Long vừa theo sát người trước mặt vừa rón rén nhẹ nhàng đi vào cửa siêu thị.

Rõ ràng những sinh vật kia mang hình hài hết sức quái dị, tuy rằng chúng không mang những hình thái xấu xí tựa như trong phim ảnh thường miêu tả, nhưng mùi máu tanh tưởi trên người chúng lại nồng nặc không thể chịu được.

Đôi mắt của chúng đờ đẫn với đồng tử đen kịt cùng làn da tái xanh nhợt nhạt, những móng vuốt còn đang nhỏ máu cùng với, thấp thoáng có thể nhìn thấy những vết đốm màu xanh lá kỳ lạ trên cơ thể chúng.

Phần lớn chúng vẫn còn khá là nguyên vẹn, tuy rằng có một con với phần bàn chân bị nát bét cùng vài con có những cánh tay với hình thái vặn vẹo kỳ lạ, không thể phủ nhận rằng chúng từng là một con người cùng chủng tộc với bọn họ.

Cửa siêu thị được khóa lại một cách thô sơ bằng một sợi xích to cùng vài cái khóa, nhưng cũng đủ khiến một người bình thường phải bỏ cuộc ngay khi vừa nhìn thấy thì chỉ nghe một tiếng cạch vang lên, toàn bộ khóa trên cửa được mở ra và theo sau đó là tiếng dây xích chảy xuống dưới đất vang lên những âm thanh nhẹ nhàng một cách bất ngờ.

Chuyện này khó tin đến mức ngay cả những người ở bên trong cũng phải trố mắt một cách kinh hãi.

Vừa bước vào cửa cậu ta liền rảo bước đi ngay tới những nơi mình cần, mặc cho bạn cùng phòng của mình đừng lắp bắp trước những ánh mắt soi xét kia.

Những tầm nhìn ấy khiến cậu ta đứng lúng túng mãi mà không thể di chuyển một bước, khuôn mặt đỏ bừng chẳng vì lý do nào cả mãi đến lúc cậu ta lấy hết can đảm nhắm chặt mắt mà rời đi, dẫu vậy cậu ta vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ sau gáy của mình.Cố gắng bỏ vào nhiều nhất chỗ thức ăn được đóng gói vào trong túi cặp mang theo bên người, thậm chí còn lôi ra cả túi ni lông dự trữ vốn dùng để đựng rác thường ngày ra để nhét thật nhiều đồ đạc vào.

Ngay khi cậu ta đang cân nhắc xem có còn chỗ trống nào để cậu ta có thể nhét thêm đồ vào không thì một giọng nữ vang lên kèm theo một mùi hương ngọt ngào như đường mật, nhưng nhanh chóng biến mất như thể chưa từng xuất hiện.“Cậu, cậu ơi, làm ơn cho mình hỏi chút được không?”

Ánh nhìn của cậu ta va vào một thiếu nữ với ngoại hình ưa nhìn với phong cách dễ thương dịu dàng, lúc này cô gái ấy đang dùng ánh mắt chớp chớp long lanh của mình như thể đang van nài cậu ta vậy.

Đã là thằng đàn ông thì ai mà chịu đựng được cơ chứ.

Khuôn mặt cậu ta đỏ lên trông thấy, khẽ đưa tay khụ một tiếng để làm ổn định nhịp tim bắt đầu đập loạn vì xấu hổ của mình, cậu ta gật đầu.

“Ừm, được, nếu mình, mình biết thì mình sẽ nói.”

“Thật làm phiền cậu quá.

Nhưng mọi việc diễn ra đột quá, mình chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nữa.

Lúc ấy mình chỉ hoảng loạn chạy may mà vào được nơi này thôi.”

Thiếu nữ với vẻ buồn rầu, cái đầu nho nhỏ khẽ cúi xuống, “Mình có nhắn tin cho bạn mình mà còn chưa thấy cô ấy trả lời lại, mình lo lắm không biết cô ấy thế nào rồi.

Nhưng mình lại không dám ra ngoài.”

Đứng trước thiếu nữ nhỏ nhắn thế này thật khó mà cứng rắn cho được.

“Bên ngoài giờ đang loạn lắm, mình cũng chỉ biết bây giờ có vô số người bị biến thành sinh vật kỳ dị không còn ý thức tự chủ mà thôi.

Hy vọng là bạn của cậu không sao.”

Ngập ngừng một lát, sau khi cân nhắc đắn đo một hồi cậu ta mới nói tiếp.

“Chỗ cậu có gần đây không, nếu được chút nữa tớ sẽ hỏi bạn của mình, nếu được có thể đưa cậu đi tìm bạn của cậu.”

Ánh mắt của thiếu nữ khi nghe được câu nói này như thể gặp được cứu tinh của đời mình vậy, đôi mắt ấy tỏa sáng rực rỡ sự biết ơn chân thành cùng với những giọt nước mắt cảm động, như thể trong vô thức đôi bàn tay mềm mại của cô ấy nắm lấy bàn tay Long.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, nãy mình sợ lắm luôn, cảm ơn cậu nhiều lắm, mình cứ sợ cậu sẽ từ chối cơ!”

Lắp bắp nói lời cảm ơn, lúc này đôi tay thiếu nữ mới ngừng run rẩy vì lo lắng.

Khi cậu ta vừa trò chuyện cùng thiếu nữ vừa đảo mắt đi tìm bạn mình thì chỉ chợt thấy bên má mình một làn gió mát rượi, thiếu nữ nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh bay vút ra đằng sau cùng với những kệ đồ rơi loảng xoảng, to đến mức dường như chấn kinh cả đám sinh vật đang đứng im như tượng ở bên ngoài cửa kính.

“Mấy người làm cái quái gì vậy hả?”

Tiếng hét của ai đó lôi kéo cậu ta trở về với thực tại.

Lúc này Long mới bàng hoàng nhận ra thứ vừa gây ra sự việc vừa rồi lại là người bạn của mình, đến mức mà cậu ta chỉ có thể trừng mắt phát ra những âm thanh, “Cậu, cậu…” một cách ngắt quãng.

Một ông chú trung niên dáng người tầm trung nhanh chóng chạy lại, che chở cho thiếu nữ bị đạp đến ngã sõng xoài trên mặt đất cùng với vài chị gái nhanh chóng chạy tới kiểm tra vết thương cho cô bé xấu số đó.“Cậu nghĩ cái gì mà lại làm thế hả?

Mẹ nó cái loại vô đạo đức vô giáo dục, cậu vào đây lấy đồ chúng tôi đã không nói gì thì thôi sao lại vô duyên vô cớ đánh người thế hả?

Cậu nghĩ cậu có chút sức lực nên đã muốn làm gì thì làm hay gì?”

Ông chú tức giận đến đỏ bừng cả mặt, không thể ngờ được rằng chỉ là mới có chút việc kỳ quái xảy ra thôi mà đã gặp phải loại người như thế này, như thể nghĩ rằng vào thời điểm xã hội có chút loạn lạc là có thể thích làm gì thì làm.Thiếu nữ đó cũng rơm rớm nước mắt cố gắng nén khóc, đau đến mức không thể nói được thành lời, những lời vừa há đến miệng nhanh chóng được các chị nhân viên xung quanh đó chặn lại, “Đừng nói nữa, để xem em bị thương sao rồi.”

Một người tốt bụng nhắc nhở.“Cậu đấy, mau cút đi, đừng có hòng ở lại chỗ này.

Nơi này không có chỗ cho loại độc ác máu lạnh như các cậu!”

“Khoan đã, bọn cháu…”

Khi Long cố gắng muốn hòa giải trong sự bất lực thì chỉ nghe bạn cậu ta nhẹ nhàng đáp một câu, tựa như mở một chốt ngòi nổ vậy.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp.”

Nghe được câu nói này khiến cho não bộ của Long như khựng lại, cậu ta vừa nói cái gì ấy nhỉ.

“Là, là sao…”

“Hầy, thật mất mặt làm sao.”

Chỉ thấy bạn cậu ta vặn nắp một chai nước đổ xuống dưới sàn, nhưng thay vì những dòng nước chảy xuống đất cùng tiếng róc rách như bình thường, chúng lại từ từ cuộn lên tạo thành từng viên bóng nhỏ xoay xung quanh cánh tay còn lại.

Cảnh tượng lúc này chẳng khác khi đang xem một bộ phim viễn tưởng là bao, nhưng lúc này những người xem lại ao ước rằng giá mà nó không chân thật đến vậy.

Khi những giọt nước từ từ ngưng kết lại thành những chiếc đinh băng, cậu ta tươi cười nhắc nhở những người trước mặt.

“Tôi nghĩ mọi người nên tránh ra càng sớm càng tốt.”

Ngay khi họ do dự, chỉ thấy một âm thanh phát ra từ lồng ngực mình, tựa như một tảng thịt lợn bị xỏ treo trên gác bếp.

Mùi của máu tươi dần dần lan tỏa trong không khí mang theo hương vị độc nhất của mình, cùng với âm thanh tong tong khi va chạm sàn nhà, để lại những cái xác chết không nhắm mắt.
 
Khi Địa Ngục Nở Hoa
Chương 3


Lúc này không thể kiềm chế được cơn chua âp đến từ trong dạ dày của mình, Long vịn tay vào giá để đồ mà nôn thốc nôn tháo bữa sáng ít ỏi của mình.

Vậy mà trong lúc này bạn cậu ta vẫn có thể nhẹ nhàng nói một câu rằng, “Nhìn nhiều sẽ quen thôi, cố gắng lên nào.” khiến cậu ta chỉ muốn quay lại và chửi ầm lên một trận.

Sự tức giận và sợ hãi đan xen trong cổ họng, thiêu đốt lấy cả thanh quản cùng với dịch vị đắng ngắt cả miệng, nó như xộc lên cả mũi và mắt, khiên tầm nhìn cậu ta nhòe đi.

Thứ duy nhất cậu ta còn nghe rõ là tiếng gào thét chói tai thường thấy ở những thiếu nữ, tiếng lao vun vút của thứ gì đó rồi bị im bặt bởi âm thanh như thể một vật gì đó bị bắn đến nổ tung.

Trong cơn hoảng loạn, như thể cậu ta nhìn thấy nụ cười thoải mái của bạn mình vậy.

Đến khi nôn đủ, khi định thần lại thứ cậu ta nhìn thấy là một cái xác thiếu nữ bị đóng đinh lên tường bởi những thứ lấp lánh ánh sáng tựa như là băng châm.

Với cái đầu bị nứt toác cùng với những sợi dây leo rũ xuống từ trong quần áo vẫn còn dính máu tươi.

Cái xác xám xịt nằm ở đó, chảy ra những dòng máu đen hòa lẫn vào thân xác những kẻ xấu số nằm trên sàn.

Lác đác có thể nhìn thấy những bông hoa kỳ lạ màu trắng tinh đến lóa mắt dần bị nhuộm đỏ bởi máu.

Nếu nhìn kỹ hơn thì thật ra sẽ nhìn thấy cuống hoa không phải là một màu cây xanh như thường thấy mà nó vặn vẹo màu đỏ thẫm, cứ như thể con mắt của ai đó bị biến thành hoa vậy.

Đến lúc này chúng vẫn còn đang run rẩy phun ra thứ mùi hương ngọt như ngào đường.Có lẽ vì hình ảnh quá mức kích thích đại não, hoặc như bạn cậu ta đã nói nhìn nhiều sẽ quen, hoặc đơn giản là trong dạ dày chẳng còn gì nữa, lúc này cậu ta chẳng thể lôi thêm ra được thứ gì nữa từ trong cơ thể rỗng tuếch của mình.

Thứ duy nhất mà cậu ta còn có thể tiếp nhận được là giọng nói của bạn mình, loáng thoáng vài chữ một cách đứt đoạn.“...

đừng ngửi…

Cậu… thay…”

Cho đến khi trở lại trên xe, cậu ta mới cảm nhận được mình đã bất tri bất giác thay một bộ độ lạ hoắc còn chưa giật mác, chúng lủng lẳng trước ngực cậu ta như thể để khẳng định rằng sự kiện vừa rồi không phải là ảo giác.

Đầu óc cậu ta hỗn loạn, trong mũi tràn ngập mùi máu tươi trộn lẫn với vị ngọt nồng xông lên từ não khiến thái dương đau đớn khôn tả, từng mạch máu co giật trên trán như thể cố gắng giành giật lại chút tỉnh táo cuối cùng vậy.

Nhưng những gì mà cậu ta có thể làm bây giờ là cố gắng ngừng lại những dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình, nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.Thời điểm cậu ta tỉnh lại cũng là lúc bọn họ ngừng lại ở một khách sạn thường thấy tại thành phố Hà Nội, nó vẫn được bật điện sáng choang nhưng lại chẳng có lễ tân tiếp đón, lờ mờ có thể nhìn thấy những vết máu trên tường cùng những vết cào nông sâu khác biệt.

Có lẽ từng có một cuộc hỗn chiến ở đây, dù biết là có nguy hiểm nhưng cậu ta vẫn cắn răng đi theo bạn mình lên lầu.

Bọn họ chọn một căn phòng ở tầng hai, cả khách sạn như chìm vào im lặng ngoại trừ tiếng mở cửa của hai người.

Hiện tại điện nước vẫn còn chạy được bình thường, vậy nên bọn họ pha mì mỗi người một góc ăn trong sự im lặng.

“Này, chuyện ban sáng ấy, là sao?”

Cậu ta là người phá vỡ sự trầm mặc, rốt cuộc cũng không thể kìm nổi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, có lẽ thay vì suy nghĩ lung tung tào lao thì hỏi thẳng một cách trực tiếp luôn tốt hơn nhiều.Đáp lại cậu ta ban đầu là sự trầm mặc trong giây lát cùng với một ánh nhìn suy xét hướng về mình, ngay khi Long cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu thì người đối diện chợt mở miệng, khiến cậu ta giật mình đến mức sặc cả nước bọt của chính mình.

Sau những tiếng ho sặc sụa kết thúc, cậu ta mới nghe rõ được những lời giải thích của bạn mình.“Chúng giống đám quái vật mà cậu thường thấy kia, nhưng đã bắt đầu cao cấp hơn nhiều.”

“Ý cậu là sao, chúng còn có thể tiến hóa á?”

Long há hốc mồm trước câu trả lời ấy, những đám quái vật bây giờ dù có là thanh niên trai tráng như cậu còn thấy sợ hãi huống chi là cái thứ sinh vật ban sáng.

“Không sao, mấy chuyện này rồi sẽ ổn thôi.

Mấy thứ sau này còn đáng sợ hơn thế này nhiều.”

Chỉ mỗi câu đầu tiên thôi đã khiến cậu ta muốn chửi thề rằng thế này thì ổn thế quái nào được, nhưng câu sau càng khiến cậu ta hối hận vì đã hỏi.

Không hỏi thì suy nghĩ vẩn vơ, hỏi rồi thì càng sầu não hơn, mới thế này đã đáng sợ như vậy lại còn có sau đó nữa, thế này thì nhân loại xếp hàng nằm thẳng à.Sau một hồi tiêu hóa, Long mới đưa ra nghi vấn của mình.

“Nhưng làm sao mà cậu biết được?

Rõ ràng là…”

Những hình ảnh ban sáng hiện lên rõ ràng trong đại não cậu ta, lần lượt chạy tựa như một cuộn phim nhựa từ khung cảnh một nữ sinh viên đáng yêu tuổi đôi mươi cho đến hình ảnh con quái vật hình thù dị dạng, đến mức dẫu cho trong phòng chỉ có hơi lạnh đến từ điều hòa thì một mùi hương ngọt ngấy đến nhức đầu vẫn vẩn vương nơi chóp mũi.

Và rồi tiếng nôn quen thuộc lại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, kèm một tiếng cười nhẹ trầm thấp đến rợn người."

Giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Biết cái gì cơ?

Biết cái gì chứ?Dẫu chửi đổng một hồi trong lòng như vậy, cậu ta vẫn không thể ngăn được đống thức ăn cứ như có chân đang chạy ào ào khỏi dạ dày của mình.Sau khi nôn một hồi, đến mức thứ còn lại trong dạ dày cũng chỉ còn dịch trắng đắng ngắt thì cậu ta cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn tiếp nửa cốc mì còn lại nữa.

Dẫu biết rằng giá trị của nó tương lai sẽ ra sao nhưng cũng không thể cứ vậy mà nhét vào trong họng được.

Ít ra lúc này là như vậy.Cuộn người ngồi trên ghế, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt sinh lý của Long hướng về tấm cửa sổ phản chiếu lại bầu trời đen như mực ngoài kia với đủ loại suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Liệu có ai sẽ vui vẻ vì biết rằng ảo tưởng của mình đã thành hiện thực rồi hay không?“Nếu chúng như vậy thì không phải chúng ta lộ liễu thế này sẽ rất nguy hiểm sao?”

Nặng nề hé miệng, ánh nhìn của Long chuyển đến cậu bạn kỳ lạ của mình.

Người trước mặt thật sự rất lạ, nhưng lại rất quen thuộc.

Cứ như thể bấy lâu nay cậu ta cố tình bỏ qua sự kỳ lạ này vậy.Chỉ thấy người đối diện cười một tiếng, vành mắt cong cong, giọng nói vui vẻ.

“Năm mươi năm mươi, đen thôi đỏ quên đi.”

Lúc này như thể bọn họ quay trở lại thời học sinh yên bình của mình vậy, có lẽ trong lúc ấy khi đùa với nhau như vậy họ sẽ nhìn nhau cười khoái trá, nhưng lúc này trong căn phòng lặng im chẳng còn lấy những lời trò chuyện thân thuộc.Long nhìn thấy bạn mình lôi từ trong balo một chiếc máy tính, lúc này mới nghi hoặc mà suy nghĩ tại sao cậu ta mang mỗi cái cặp thôi vậy.

Cậu ta còn nhớ mình để lại trong xe tận ba túi đồ ăn mà chỉ thấy bạn mình theo đúng một cái cặp.

Đến mức cậu ta tự cười vì hoài nghi không biết có phải bạn mình còn có dị năng không gian hay không.

Chả lẽ bạn cậu ta là nhân vật chính chắc, thế có phải cậu ta có cơ hội được ôm đùi rồi hay không.

Ít ra thì bằng vài suy nghĩ vẩn vơ như vậy, cậu ta đã tự xốc lên được tinh thần của mình.“Cậu có muốn về tìm cha mẹ không?”

Bất chợt bị hỏi một câu như vậy khiến cậu ta giật nảy cả mình, bát mì suýt chút nữa trào ra ngoài, Long ngạc nhiên nhìn về phía người vừa hỏi mình.

Thú thật cậu ta rất muốn về tìm bố mẹ của mình, nhưng cậu ta thực sự không dám.

Không một ai trả lời lại cuộc gọi của cậu ta vào lúc sáng nay, một tin nhắn cũng không có, cậu ta thực sự không muốn đối mặt với tình huống không mong muốn ấy.

Hơn nữa, cậu ta cũng biết mình có thể làm được gì.

Cậu ta không phải là siêu nhân, cũng càng không có thực lực như bạn mình, có nóng vội rời đi cũng không phải là cách tốt.

Vậy nên cậu ta vốn muốn chuẩn bị thật tốt rồi trở về quê tìm cha mẹ mình, chi ít là bản thân còn phải có hy vọng đã.

“Có, nhưng nếu cậu có việc vậy thì chúng ta sẽ chia ra, sẽ không làm phiền đến cậu đâu.”

Cậu ta cũng không thể mặt dày ăn bám bạn mình thế được, nếu là thế giới của tiểu thuyết thì hay đấy, nhưng đây lại là hiện thực tàn khốc.“Không cần đâu, tôi cũng không định đi đâu cả, về tìm bố mẹ cậu cũng được.

Biết đâu có bất ngờ thì sao.”

Lần đầu tiên trong đời cậu ta thấy âm thành bạn mình dễ nghe đến như vậy, trong mắt cậu ta người trước mặt cứ như thể được phủ lên vòng hào quang của thiên sứ vậy, khiến sống mũi cậu ta cay cay, giọng nói cũng theo thế mà nghẹn đi vài phần.

“Tôi, tôi phải cảm ơn cậu thế nào cho hết đây.”

Lúc này cậu ta càng thêm chắc nịch người trước mắt mình là nam chính thế giới này, chứ không sao lại tốt bụng đến như vậy được.

Nếu có thể, cậu ta muốn ôm cái đùi vàng này đến hết cuộc đời, cho dù phải làm trâu làm ngựa cũng được.“Vậy thì chờ tôi nghĩ ra đã nhé.”

Bỏ lại câu đấy rồi cậu ta xoay người đi vào phòng tắm.

Đến tận khi có tiếng nước vang lên, Long mới nhận hoàn hồn nhận ra được vấn đề.

“Khoan đã, thế còn bố mẹ của cậu thì sao?”

Đáp lại cậu ta là sự trầm mặc, đến nỗi cậu ta nghĩ có khi nào người bên trong không nghe được hay không, nhưng cậu ta có cảm giác mình không nên hỏi vào vấn đề này.Khi đi qua màn hình máy tính, cậu ta nhìn thấy trên màn hình led đang hiện lên bản đồ của vùng Vân Nam, cùng với mảnh giấy ghi chú: đây là vùng đất xưa của Đại Lý.

Thật khó để biết được ý nghĩa của những từ này, có lẽ đối với những con người mù về lịch sử như Long mà nói, những từ này còn khó hiểu hơn.

Một ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn kết thúc bằng một đêm khó ngủ, với tiếng gào thét đinh tai của thần chết khi ngài dạo quanh những nơi từng tràn ngập sự phồn hoa đô thị.

Đô thành hoa lệ, hoa cho quỷ lệ cho người.

Cứ như thể thế giới chẳng có gì thay đổi vậy.
 
Khi Địa Ngục Nở Hoa
Chương 4


Mưa rơi, đập vào mặt đất vang lên những tiếng lộp độp.

Chúng thật nên thơ khi tạo ra những bọt hoa nở rộ trên những vũng máu.

Lác đác là chân, lung lay những cánh tay nằm vắt vẻo.

Chúng nằm ngang dọc, đè lên những cái thân xác có thể còn nguyên vẹn, có những cái lại thủng lỗ chỗ.

Mưa mang theo máu chảy thành từng dòng chảy xuống cống.

Mùi hương của máu thoang thoảng trong không khí lẫn dần với mùi hương của mưa, mùi ngai ngái của đất và mùi tanh hôi của giòi bọ.

Xác mới xác cũ nằm chất lên nhau.

Nơi đây không hẳn là một bãi chiến trường, nhưng nó gần giống như vậy.Một đứa bé đứng đó, giữa những đống xác không còn rõ đó là đến từ người hay quái vật, đôi mắt vô thần của nó hướng về người trước mặt, tựa như chăm chú cũng tựa nhưng lại chẳng phản chiếu bóng dáng của người trước mặt.

Thiếu nữ đối diện nhìn lại bóng dáng đứa bé nhỏ nhắn trước mặt, đôi mắt của cô ấy dường như cũng lâm vào trong sự trầm tư.

Trong ánh nhìn của cô ấy cứ như hiện lên sự hoài niệm chẳng nên xuất hiện ở độ tuổi đôi mươi đẹp nhất, có lẽ đó là một ký ức xưa cũ nhưng chẳng vui vẻ.

Gió thổi lay động mái tóc được cắt ngắn một cách lởm chởm, mang theo mùi hương của mưa và giường như là cả giọng nói xa xăm của cô ấy.

“Đi đi.”

Giọng của thiếu nữ giống như người lâu ngày không không giao tiếp, âm thanh khàn khàn tựa như bị ai đó bóp cổ với những âm tiết đứt quãng gần như khó có thể nghe được.

“Đi đi.”

Cô lặp lại với cô bé ấy, lại giống như tự nói với chính mình.

Vậy nhưng cô cứ đi được một bước cô bé đằng sau lại lẽo đẽo bước theo sau, với khoảng cách chẳng gần cũng chẳng xa, bằng đôi giày bệt đã thấm đẫm nước bùn và máu, đóng thành từng mảng lớn xung quanh đế giày.

Thở dài một tiếng, một lớn một nhỏ lại cùng nhau bước đi trên con đường vô định của bọn họ, để lại những dấu chân đè lên nhau qua làn mưa rào.Cơn mưa càng lúc càng lớn, cho tới khi làn mưa gần như che trắng xóa tất cả cảnh vật, thiếu nữ mới quyết đừng ngừng lại bước chân.

Bọn họ ngó quanh, tìm thấy một tòa khách sạn tầm trung, những bậc thang cao vừa cùng một cánh cửa kính lớn.

Cánh cửa bị khóa lại từ bên trong, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy lác đác có vài ánh mắt đã nhìn thấy người trước cửa.Thiếu nữ gõ gõ lên tấm kính ra hiệu cho bọn họ mở cửa.

Trong ánh mắt do dự của những người khác, một cô gái mặc quần áo lễ tân của khách sạn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ngay khi cô lễ tân định đóng cửa ngay khi thiếu nữ bước vào, một bóng dáng nho nhỏ chạy vụt tới chen qua khe cửa kính.

Suýt chút nữa hét lên trong hoảng loạn, lúc này cô gái ấy mới nhận ra người chạy vào là một đứa bé.Đầu tóc con bé rối tung rối mù một cách rũ rượi, dính cả nước mưa và cả bùn, chúng chảy theo giọt nước nhỏ thành từng tiếng vang lên trên sàn.

Có lẽ nhận thấy sự dơ bẩn của mình với sàn nhà sạch sẽ bóng loáng, cô bé ấy có vẻ lúng túng khi cố gắng đứng nép vào một góc phòng với đôi giày chẳng biết đã được cởi ra từ lúc nào đang cầm trên tay.“Có phòng không?”

Không khí vốn có vẻ ngột ngạt trong khách sạn như thể nhiễm thêm mùi của mưa mát lạnh vậy.“Có có!”

Cô lễ tân nhanh chóng gật đầu, đưa chiếc chìa khóa cho hai vị khách không mời mà tới.

Trong lúc quay trở lại chỗ những đồng nghiệp của mình, cô ấy thỉnh thoảng nhìn theo bóng lưng dần dời lên lầu của hai vị khách kỳ lạ này.Trong một căn phòng sạch sẽ rộng rãi với hai chiếc giường nằm cách nhau, mùi thơm của chăn và ga hòa quyện với mùi mưa trong không khí khiến con người ta bất giác cảm thấy dường như bao nhiêu mệt mỏi bỗng ùa về nặng trĩu trên đôi mắt.Đưa cho cô bé một bộ quần áo chẳng vừa người, bọn họ tựa như đã ở chung với nhau rất lâu vậy, mỗi người im lặng làm việc của mình.

“Vứt mấy thứ kia đi.”

Thiếu nữ nhắc nhở cô bé xong liền quay người đi, cũng chẳng cần cô bé đó đáp lại.

Sau khi tắm rửa một cách sạch sẽ mới có thể nhìn thấy hình dạng của cô bé ra sao.

Một khuôn mặt nhỏ gầy ẩn mình trong đám tóc cũng bị cắt lởm chởm chẳng ra hình dáng nào như thiếu nữ trước mặt, bộ quần áo rộng thùng thình càng khiến chân tay thêm nhỏ gầy như que củi với những vết bầm tím loang lổ trên thân mình.

Ánh mắt thiếu nữ lướt qua những vết thương ấy, hiện lên sự hiểu rõ nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cô ấy lại tiếp tục ngẩn người nhìn về màn mưa.

Đứa bé ngồi trên chiếc giường êm ái, đôi tay nó sờ miết qua những góc chăn sạch sẽ, chạm vào túi bánh được đặt trên giường.

Có lẽ do thói quen, hoặc có lẽ do lo lắng mà nó chỉ ăn vài miếng bánh rồi lại gói túi bánh lại, ôm vào trong lòng.“Ngủ đi.”

Cô bé nằm xuống giường với đôi mắt nhắm chặt, như thể là đã ngủ say với những hơi thở đều đều êm dịu.“Ngủ đi, đến giờ sẽ gọi nhóc dậy.”

Chỉ khẽ thấy lông mi của cô bé run rẩy một chút, rồi căn phòng hoàn toàn chìm vào trong sự tĩnh lặng.Mưa rơi nặng hạt cho đến ngày hôm sau, mang đến những vị khách không mời mà tới.

Những chiếc xe jeep đen dừng lại trước cửa khách sạn, dẫn theo đoàn người đi tìm chỗ trú mưa.

Họ lịch sự gõ vào cửa kính chờ người bên trong mở cửa cho bọn họ.

Những người bên trong có lẽ đã làm tư tưởng chuẩn bị từ ngày hôm qua, tuy vẫn còn nhiều lo ngại song vẫn mở cửa cho đoàn người bước vào.Đoàn người này có nam có nữ, điểm đáng chú ý nhất có lẽ là phần lớn trong đoàn đều là những dáng người mạnh mẽ mặc lên bộ đồ đen gọn gàng với đủ chiếc túi quanh người nhằm mục đích đựng đầy ắp những thứ vũ khí chết người của họ; và thêm một điều chắc chắn họ không phải là người của quân đội.

Trong đoàn còn kèm theo những người khác mà chắc chắn là trước đó họ không liên quan đến đám người có lai lịch rõ ràng là bất thường kia; chỉ nhìn về khuôn mặt cũng có thể đại khái đoán được bọn họ là sinh viên, có lẽ trong lúc loạn lạc mà gặp nhau cùng lập thành một nhóm đội.Từ trong đoàn người bước ra một nam thanh niên đeo kính thoạt nhìn có vẻ tri thức, anh ta đi tới nhóm những nữ tiếp viên lịch sự bày tỏ muốn trò chuyện cùng.

Cuộc trò chuyện kỳ thực rất đơn giản, đầu tiên là ngỏ ý hỏi liệu khách sạn có còn phòng hay không cho bọn họ trú mưa, sau đó hỏi rằng liệu có những vị khách khác vãng lai qua nơi này không và cuối cùng ngỏ ý muốn mời những người này đi cùng về nơi căn cứ được quân đội chính phủ thành lập.

Có lẽ vì lời nói trông rất chân thành hoặc do tâm lý thở phào nhẹ nhõm vì đám người đó không dùng vũ lực để trấn áp họ; hơn nữa những việc anh ta hỏi đều không phải là những việc riêng tư cho nên tuy rằng còn nhiều sự nghi ngại nhưng nhân viên khách sạn đều cẩn thận trả lời.

Khách sạn này nói lớn không lớn, nhưng không phải là nhỏ, từng người này vẫn còn có thể dư dả phòng.

Thế giới chỉ mới xảy ra chuyện được hai ngày cho nên nguồn điện và nước sạch vẫn có thể được coi là dư dả, vậy nên bọn họ cũng chẳng cảm thấy lo ngại gì bởi dù có dùng hay không thì rồi cũng đều sẽ hết mà thôi.

Hơn nữa việc trốn trong khách sạn này ngoại trừ việc không thể ra ngoài khiến bọn họ thoáng chốc có ảo tưởng xem nhẹ về tình huống mà bọn họ đang phải đối mặt.

Bởi tuy có thể nhìn thấy những đám sinh vật lảng vảng bên ngoài đường nhưng chúng lại chẳng tấn công vào trong khách sạn, cùng lắm chỉ là nhìn chòng chọc vào bên trong cửa kính vậy nên tổng quan mà nói chẳng đem lại chút nguy hiểm nào ngoài thỉnh thoảng vài cơn sởn tóc gáy khi nhìn vào ánh mắt của chúng.

Những đôi mắt lờ đờ đục ngầu, cứ như thể chúng chẳng nhìn thấy bạn nhưng lại như thể chúng đang nhìn chằm chằm bạn như thể một gã thợ săn lão luyện vậy.

Số lượng thực phẩm được khách sạn dự trữ hằng ngày vẫn còn dư dả nhiều, nhưng thời gian càng dài thì nguy cơ càng lớn.

Vậy nên khi bọn họ bắt đầu lo lắng về vấn đề thức ăn thì cứ như thể ông trời nghe thấy mà đem tới cơ hội cho bọn họ vậy.

Dù sao xét về việc nguy cơ bị chết đói với nguy cơ bị làm mồi cho quái vật thì bọn họ cảm thấy việc bị chết đói đáng sợ hơn nhiều.Đến giữa trưa những vị khách trú tại trong khách sạn lần lượt tụ họp lại trong phòng ăn.

Bên cạnh những đoàn người mới đến, trước đó ở tại khách sạn còn có ba gia đình vì chạy loạn mà trú tại đây cùng một đoàn có ba nam ba nữ khác, bọn họ cảnh giác nhìn đoàn người mới tới nhưng vẫn lịch sự mà đi tới giới thiệu nhau.

“Xin chào, tôi là Đoan Nghiêu, thay mặt cho đoàn đội của chúng tôi ở đây xin chào mọi người.”

Nam nhân đeo kính tự xưng tên lịch sự chào hỏi mọi người.

Đoàn người lúc này cũng không còn vẻ đằng đằng sát khí như ban sáng, những vũ khí lạnh lẽo cũng được khôn khéo che đậy dưới lớp vải vậy nên dễ khiến những nhóm người kia cảm thấy dễ gần hơn nhiều.

Rất nhanh chóng thông tin lý lịch những người này đều được công khai.

Nữ tiếp tân ngó nghiêng quanh đám người giống như đang tìm kiếm một ai đó, khiến vài người phải ghé mắt chú ý.

“Ngó cái gì đấy?”

Một người đồng nghiệp vỗ vai cô ta hỏi, vẻ mặt hơi lo ngại.

Dù sao đám người này lý lịch cũng không đơn giản, ai mà biết được bọn họ có lỡ may đắc tội với ai không.

Dù sao biết người biết mặt không biết lòng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.“Không thấy hai vị khách hôm qua xuống.

Tối qua cũng không thấy họ xuống ăn luôn.”

Tuy rằng hai người thì thầm với nhau, vậy nhưng vẫn có kẻ thấy được.

“Xin hỏi còn có hai vị khách nào nữa sao?”

Giọng nói vang lên từ phía sau lưng khiến hai nữ phục vụ giật bắn cả người, quay người lại có thể thấy được nụ cười thân sĩ cùng ánh mắt nheo nheo không rõ ý nghĩ của Đoan Nghiêu.Bọn họ nghi ngại nhìn nhau, xong thành thực kể ra những chuyện mà mình biết.

“Tối hôm qua có hai vị khách cũng đi tới nơi này, sau khi vào phòng cũng không nhìn thấy họ đi ra nữa.

Chúng tôi cũng không rõ như thế nào.”

Nghe được đáp án, anh ta xoa xoa cằm rồi đáp một câu “Là vậy sao.”

Sau đó liếc nhìn về một hướng trong giây láy, anh ta nói với hai người.

“Có thể làm phiền dẫn tôi đi tới phòng của hai vị khách đó không.

Các cô biết mà, càng nhiều người thì càng có nhiều cơ hội sống sót.

Huống chi sau khi mọi người rời đi định để hai người đó ở lại hay sao.

Dù sao cũng phải đi chào hỏi một chút, nếu như hai vị khách đó có vấn đề gì thì chúng tôi có thể kịp thời xử lý.”

Như thể được khai thông sương mù, hai nữ nhân viên nhanh chóng đồng ý.

Bọn họ thầm tự trách vậy mà bản thân lại bỏ ngơ chuyện nguy hiểm như vậy.Căn phòng nằm ở tầng ba, sau khi gõ cửa vài lần mới chậm chạp có tiếng bước chân lại gần cửa, như thể vị khách đó không chào đón bọn họ vậy.

Cánh cửa được bật mở, từ trong bóng tối hiện ra đầu tiên là bàn chân trắng bệch rồi kế tiếp là một mái tóc được cắt ngắn chẳng ra hình thù, cứ như thể chủ nhân của nó cắt trong cơn mê sảng vậy.

Khuôn mặt nhợt nhạt ẩn dưới đám tóc lộn xộn, cô ấy hướng đôi mắt trông có vẻ mệt mỏi nhìn về những người xa lạ trước mặt, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Rõ ràng trông như một cô gái trói gà còn không chặt, nhưng bản năng của Đoan Nghiêu nhắc nhở anh ta rằng cô gái trước mặt không vô hại như bề ngoài.

“Khách sạn đang làm bữa trưa ở phòng ăn, vậy nên chúng tôi muốn mời cô xuống cũng tiện thể để bàn vài công chuyện mà thôi.”

Anh ta lịch sự chào hỏi người trước mặt.

“Thật thất lễ, tôi là Đoan Nghiêu, nhóm của chúng tôi mới đến vào sáng nay.”

Thiếu nữ gật đầu ra hiệu đã biết, cũng chẳng tự giới thiệu mà chỉ đáp cụt lủn một câu.

“Vài phút nữa sẽ xuống.

Chào.”

Rồi đóng sập cửa lại.

Thái độ cứ như thể mấy đứa trẻ đang trong độ tuổi nổi loạn vậy, khiến cho người ngoài cửa phải nhìn nhau mà nghi ngại tự hỏi rằng liệu quyết định tới đây có đúng hay không.Cho đến thời điểm thiếu nữ uể oải dắt theo cái đuôi nhỏ của mình đi xuống phòng ăn dưới tầng 1 thì tất cả mọi người đều đã ăn xong bữa trưa của mình, nếu lắng tai có thể nghe được vài người đang thấp giọng phàn nàn về việc sao còn chưa giải tán.

Bọn họ tuy cũng nhìn thấy được người mới tới ở phía cửa nhưng cũng không để ý nhiều.

Cho đến tận khi có một giọng nói thảng thốt vang lên.“Chị?!”
 
Back
Top Bottom