Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNUbxjx9ELd5P8NbyDotoAgfitPfFnpWZTVUBgJFerlJFLpZvIbgsrsfFGtwSwZ9kaKZU9oC83a6_ypRxm9_pK08CY_IjOIe_egQ7SI_CqjEjwIqzuHeMqWApXWZkgkEHzwReDGAVHruDnHue0bkXxB=w215-h322-s-no-gm

Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Tác giả: Hà Hiểu Ngư
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hà Hiểu Ngư

Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: HE, Vả mặt, Hiện đại

Độ dài: 19

Giới thiệu

Mẹ chồng ở nhà trút giận lên người con gái tôi, ngày hôm sau tôi báo công an đưa bà ta vào tù!​
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 1: Chương 1



Quan hệ của tôi và mẹ chồng cực kỳ không tốt, chủ yếu do thai đầu của tôi sinh ra là con gái.

Lúc ấy tôi mới vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh đã nghe được mẹ chồng chê bai “Sinh ra cái đồ nuôi tốn tiền”.

Bà ta chẳng thèm nhìn cháu một cái, ném lại một câu “Sớm sinh bộ ấm chén”, tối đó bà ta về quê luôn.

Mấy năm trước tôi đưa con gái về quê ăn tết, Điềm Điềm hơi ầm ĩ tí xíu, bà ta đã trừng mắt mặt lạnh răn dạy và mắng chửi.

Thế cho nên Điềm Điềm nhìn thấy bà ta hoặc là nghe được tiếng bà ta đều có phản ứng cực kỳ sợ hãi.

Hiện giờ đã qua 5 năm, con gái đã đi nhà trẻ, dưới sự khuyên bảo của chồng và bạn bè, đầu năm nay tôi mới có bầu bé thứ hai.

Tôi vốn muốn thuê người giúp việc, nhưng chồng tôi lại không rên một tiếng đón mẹ chồng lên, làm tôi trở tay không kịp.

Tôi ôm con gái về phòng ngủ chính, gọi điện thoại cho chồng mắng chửi anh ta một trận: “Sao anh đón mẹ lên?”

Chồng tôi nói vô cùng nhẹ nhàng: “Đó là mẹ anh. Bà ấy muốn đến, anh còn có thể đuổi đi chắc? Em đừng chuyện bé xé ra to.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi Điềm Điềm vào cửa nhìn thấy mẹ ngồi trên sofa bị dọa sợ đến khóc! Anh còn cảm thấy em chuyện bé xé ra to à?”

“Đấy không phải do em chiều quá, con bé mới không thân cận với bà nội à?”

Tôi nghe anh ta nói xong, lập tức giận đến đau ngực, dứt khoát cúp máy.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 2: Chương 2



Buổi tối, tôi ôm bụng nấu cơm trong phòng bếp.

Điềm Điềm nắm góc áo tôi một giây không rời, chỉ loanh quanh trong phòng bếp.

Con bé thích nhất xem phim hoạt hình mà cũng không dám về phòng khách xem.

Trên bàn cơm, mẹ chồng Cát Tú Lan mới nếm một miếng canh thịt bò Tây Hồ đã phun ra “Phì phì phì”.

“Tôn Giai Di, cô muốn hại chết tôi phải không! Sao canh này ngọt vậy? Cô không biết tôi có bệnh tiểu đường à? Cố ý chứ gì!”

Bà ta đột nhiên ném cái thìa vào trong bát canh, trợn mắt nổi bão với tôi.

Tôi cũng bị dọa rồi, nhưng không đợi tôi bừng tỉnh, con gái Điềm Điềm đã “Òa” khóc.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Cái đồ nuôi tốn tiền, mày gào tang gì!”

Tôi vội vàng ôm con gái, trấn an cảm xúc của con bé, mới phát hiện cánh tay con gái bị canh nóng bắn vào, đỏ lên một khoảng.

Tôi cũng không còn lòng dạ nào cãi nhau với mẹ chồng, vội vàng ôm Điềm Điềm đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa.

“Gào, gào, gào, cũng chỉ biết khóc. Còn khóc là tao vứt mày ra đống rác! Phế vật vô dụng!”

Trong phòng khách vẫn truyền đến tiếng mắng của Cát Tú Lan, phiền nhiễu không ngăn nổi lọt vào lỗ tai tôi.

“Nuôi cho lắm cũng chỉ là đồ tốn tiến! Tôi bị mù mắt mới có thể để hai đứa hàng rách mẹ con cô vào cửa! Đáng thương cho thằng Tần nhà tôi, bốn đời hương khói đơn truyền, sẽ phải hủy ở trên tay hai đống thịt nát chúng mày.”

Điềm Điềm ôm cổ tôi nơm nớp lo sợ, đến tiếng khóc đều nghẹn về.

Nhìn ánh mắt lo lắng hãi hùng khủng hoảng của con gái, tôi cảm thấy phẫn nộ đến cực độ.

Tôi ôm con gái đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn mẹ chồng vừa mắng vừa mồm to gắp đồ ăn dùng bữa.

“Canh chỉ thả chút hành tây khử tanh, nấu chín có chứa vị ngọt. Mẹ không thích thì đừng ăn, không cần trừng mắt hù dọa trẻ con. Con bé là cháu gái của mẹ, cũng là con gái của anh Tần, không phải kẻ thù của mẹ.”

Cát Tú Lan sửng sốt một lát, lập tức “Bốp” một tiếng vỗ đũa xuống mặt bàn.

“Cô nói cái gì? Cô còn dám tranh luận! Đồ đ ĩ không sinh được con trai còn dám lên mặt cho tao xem à? Xem tao có đánh chết mày không!”

Đúng lúc bà ta muốn xông lên thì chồng tôi gọi video về.

Tôi tức muốn hộc máu mở video, hô lên với chồng ở bên kia màn hình: “Tần Thư Viễn, đây là mẹ anh!

Anh nhìn xem mẹ anh muốn đánh chết mẹ con tôi này!”

Tôi chuyển điện thoại qua, muốn cho chồng thấy rõ ràng khuôn mặt dữ tợn kia của Cát Tú Lan.

Trong phút chốc Cát Tú Lan biến sắc mặt như kịch đổi mặt, cướp lấy di động của tôi.

Khuôn mặt già nhăn nheo kia biến thành dáng vẻ khóc lóc, nặn ra nước mắt từ đôi mắt cá chết, khóe miệng méo xệch ch ảy nước miếng.

“Con ơi, tâm can của mẹ ơi! Mẹ bị vợ con bắt nạt đến lòng uất ức. Con không ở nhà, vợ con còn muốn đuổi mẹ đi.

Con ơi! Mẹ bị bệnh tiểu đường, vợ con còn cố ý cho đường vào canh, muốn mưu sát mẹ đây này.”
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 3: Chương 3



Buổi tối, tôi ầm ĩ với mẹ chồng đến trong lòng nghẹn muốn chết.

Một đêm không ngủ ngon, buổi sáng mơ màng rời giường đưa con gái đi nhà trẻ.

Chờ tôi trở lại, cơm thừa canh cặn tối hôm qua trên bàn còn chưa dọn, bữa sáng càng không thấy bóng dáng.

Tôi liếc về cửa phòng ngủ phụ, cũng không biết bà già kia đã dậy sớm ra ngoài thể dục hay vẫn là nằm ở trong phòng.

Tôi không muốn ở lại trong nhà bèn hẹn bạn thân đi dạo phố.

Mãi đến khi nhà trẻ tan học, tôi mới vội vàng đi đón con gái Điềm Điềm.

“Mẹ, mình có thể đừng về nhà không?” Điềm Điềm ôm tôi, trên mặt mang theo do dự và hoảng loạn.

Tôi mềm giọng nhẹ nhàng an ủi Điềm Điềm: “Làm sao vậy, Điềm Điềm? Con muốn đi đâu chơi à?”

“Bà nội… bà nội ở nhà, con sợ.”

Nghe con gái nói, trái tim tôi thắt lại đau đớn.

Tôi hôn lên mặt con gái một cái, lập tức nói: “Vậy chúng ta tạm không về nhà nhé. Mẹ đưa con đi công viên giải trí chơi.”

Vì suy xét đến cảm xúc của con gái, tôi đưa con bé đến trung tâm thương mại, công viên trò chơi, cơm chiều cũng ăn ở trung tâm thương mại, mãi đến hơn 8 giờ mới về nhà.

Nhưng mà tôi không nghĩ tới, khi chúng tôi đứng ở cửa nhà, lại vào không được nhà.

Cho dù tôi xoay chìa khóa thế nào thì đều không đút vào được ổ khóa.

Tôi gọi điện thoại cho bên quản lý tòa nhà, đợi trong chốc lát, bên quản lý tòa nhà phái một bảo vệ trực ban đến.

“À, là nhà cô.” Dường như bảo vệ trực ban biết gì đó, trên mặt mang theo biểu cảm kỳ lạ: “Buổi chiều, bà cụ nhà cô nói với bên quản lý là mất chìa khóa, anh Tần đặc biệt gọi điện thoại để bên quản lý tòa nhà tìm thợ sửa khóa đến thay khoá cửa. Cô không làm mất chìa khóa nữa đấy chứ?”

Bà cụ nhà tôi? Mất chìa khóa? Thay khoá cửa?

Mấy từ này đập về phía tôi lập tức làm tôi hiểu được hóa ra bà già Cát Tú Lan này lại giở trò!

Chờ bảo vệ đi rồi, tôi tức giận đá cửa phòng, gọi Cát Tú Lan mở cửa.

Gọi bảy tám phút, trong phòng vẫn không hề có động tĩnh.

Tôi gọi điện thoại cho Tần Thư Viễn, lại không ai nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Tôi tức giận đưa con gái đi thuê phòng khách sạn ở khu gần đó.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 4: Chương 4



Ngày hôm sau tôi nhận được điện thoại của Tần Thư Viễn giục tôi về nhà.

Sau khi anh ta nhìn thấy tôi và Điềm Điềm thì oán giận: “Anh mới đi công tác, hai người đã ầm ĩ túi bụi. Có thể để anh bớt phiền lòng tí không?”

Nghe Tần Thư Viễn trách cứ, trong lòng tôi bốc lên một ngọn lửa vô danh.

“Anh đã từng thấy mẹ chồng nào đuổi cháu gái, đuổi con dâu của mình ra khỏi cửa nhà, khóa ở ngoài cửa chưa?”

Tần Thư Viễn không thể tin nổi nhìn tôi, quát lớn: “Mẹ anh nói lúc ra ngoài đi dạo làm mất chìa khóa rồi.”

“Em cũng thật là…, bụng vậy rồi còn ra bên ngoài đi dạo. Mẹ anh lại không có điện thoại của em, không tìm thấy em, không tìm thợ khóa đổi khóa thì em bảo một bà lão như mẹ anh phải đi đâu? Nếu trong nhà có trộm cướp vào thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh…” Tôi tức giận đến gào to, không ngờ Cát Tú Lan lại trả đũa như này.

Cảm xúc của tôi lập tức bùng cháy, nói không lựa lời: “Bà ta điếc hay liệt? Tối hôm qua tôi gõ cửa lâu như vậy mà có ra mở cửa đâu.”

Tần Thư Viễn nhăn mày lại, chỉ vào tôi mắng: “Ngang ngược! Tôn Giai Di, cô quả nhiên là đồ đàn bà đanh đá độc miệng!”

Tôi độc miệng? Tôi đanh đá? Tôi đang muốn châm chọc lại thì nghe thấy con gái khóc nức nở: “Bố mẹ ơi, đừng cãi nhau nữa.”

Tôi lại vội vàng trấn an cảm xúc của Điềm Điềm, không quan t@m đến Tần Thư Viễn nữa.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 5: Chương 5



Vừa đẩy cửa nhà ra, tôi đã nhìn thấy Cát Tú Lan ngồi trên valy đồ lau nước mắt.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tần Thư Viễn vội vàng nhào qua giữ chặt cánh tay Cát Tú Lan.

Cát Tú Lan khóc khan hai tiếng nói: “Đều do mẹ không tốt, mẹ sai, làm các con cãi nhau, để các con phiền lòng.

Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi chỉ cần con trai của mẹ sống tốt, cho dù mẹ ở nông thôn cô độc chết già cũng không làm bố con thất vọng, không làm liệt tổ liệt tông nhà họ Tần thất vọng.”

Bà tay cầm tay Tần Thư Viễn vuốt v3: “Nhưng mà, trước khi đi mẹ còn muốn dặn dò con một câu. Con trai à, con là độc đinh bốn đời nhà họ Tần. Nhà họ Tần không thể đoạn tuyệt hương khói trên tay con được.”

Trong đôi mắt cá chết của Cát Tú Lan ngấn nước mắt, đứng dậy xách túi dưới mông lên muốn đi ra cửa.

“Mẹ.” Tần Thư Viễn vội vàng cản lại, ôm cánh tay Cát Tú Lan hét lên giận dữ với tôi.

“Tôn Giai Di, rốt cuộc cô muốn làm gì! Nhất định phải ép mẹ tôi dập đầu nhận sai với cô à?”

“Già mà không chết là xảo trá”, chiêu “Lấy lui làm tiến” này, Cát Tú Lan diễn rất đạt!

Tôi lạnh lùng nhìn Cát Tú Lan biểu diễn, không muốn dây dưa với bà ta. Bà ta muốn đi hay ở, tùy bà ta thôi.

Tôi mặc kệ Tần Thư Viễn, ôm Điềm Điềm về phòng ngủ chính.

Tối hôm qua ở khách sạn một đêm với con gái, tôi còn chưa tắm rửa thay quần áo cho con bé.

Chờ tôi cầm quần áo tắm rửa, ôm Điềm Điềm vào phòng vệ sinh rửa mặt, đã không thấy Cát Tú Lan ở phòng khách.

Cửa phòng ngủ phụ khép hờ, tôi nghe được Cát Tú Lan và Tần Thư Viễn dùng giọng địa phương thì thầm nói chuyện.

Tuy rằng tôi không biết tiếng địa phương của bọn họ, nhưng kết hôn bảy tám năm với Tần Thư Viễn, tôi vẫn có thể nghe hiểu một vài từ.

Chỉ nghe Cát Tú Lan nói tướng mạo, bát tự, đoán mệnh, cháu trai gì đó.

Tôi âm thầm phỉ nhổ mụ già này, mê tín lại ngang ngược!
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 6: Chương 6



Mấy ngày tiếp đó, tôi và Cát Tú Lan chưa từng có sắc mặt tốt với nhau.

Điềm Điềm cũng không dám ở chung một mình với Cát Tú Lan, mỗi đêm đều phải ngủ với tôi mới an tâm.

Thai được hai mươi tuần, Tần Thư Viễn lái xe đưa tôi đến bệnh viện làm sàng lọc bệnh Down và kiểm tra máu thường kỳ.

Chẳng qua Cát Tú Lan cũng muốn đi theo đồng hành, làm tôi cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Lấy máu xong ở phòng xét nghiệm, Tần Thư Viễn ân cần cầm tăm bông giúp tôi đè vết kim.

Anh ta chân tay vụng về, đè vết kim còn chảy máu không ít, bông đều bị máu nhuộm đỏ.

Tôi tức giận đập vào cánh tay anh ta, đẩy anh ta ra, xoay người xin điều dưỡng miếng bông khác tự mình ấn.

Chờ tôi xoay người, lại nhìn thấy Cát Tú Lan nghiêng ngả chạy xa, theo thang cuốn đi xuống.

“Mẹ anh làm gì đấy?” Tôi nghi hoặc hỏi một câu.

Trên mặt Tần Thư Viễn hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ: “À à, bụng mẹ khó chịu, đi phòng vệ sinh.”

Tôi không nghĩ nhiều, còn mấy mục kiểm tra thai kỳ nữa, tôi lười quan t@m đến Cát Tú Lan.

Tần Thư Viễn đi theo tôi vào phòng siêu âm thai.

Bác sĩ cầm đầu dò siêu âm vừa rà quét vừa giải thích bộ phận và vị trí của thai nhi.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình trên trên vách tường đối diện, bên trong đang truyền đến tiếng tim thai.

Cho dù đây là lần thứ hai tôi mang thai, nhưng nhìn thấy con ở trong cơ thể, tôi vẫn cảm thấy rất thần kỳ, rất kỳ diệu.

“Thai nhi phát triển bình thường, mẹ bầu phải giữ tâm trạng tốt, như vậy thai nhi mới càng khỏe mạnh.”

Bác sĩ thu đầu dò siêu âm lại, đưa cho tôi mấy tờ giấy để lau gel bôi trơn trên bụng.

“Bác sĩ, anh xem con của chúng tôi về sau sẽ nghịch ngợm hay là dịu dàng?”

Tần Thư Viễn ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Tôi hơi kinh ngạc, còn chưa rõ lắm thì đã nghe bác sĩ nói: “Khỏe mạnh là quan trọng nhất với bé con.”

Tôi nhìn Tần Thư Viễn, lại nhìn bác sĩ, không hé răng.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 7: Chương 7



Từ sau khi đi khám về, mấy ngày liền sắc mặt Tần Thư Viễn không thích hợp.

Tôi cho rằng anh ta gặp phải khó khăn gì trong công việc, hỏi anh ta, anh ta lại nói không có việc gì.

Thứ năm tôi đưa Điềm Điềm đi nhà trẻ. Hơn 10 giờ, tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi nói bệnh tình của bố tôi chuyển biến xấu, nằm viện.

Tôi là con gái một trong nhà, sau kết hôn thì không sống cùng một thành phố với bố mẹ.

Sau khi cúp điện thoại, tôi chạy tới ga tàu cao tốc, ngồi hai tiếng mới về đến quê, lại “ngựa không ngừng vó” chạy tới bệnh viện.

Đến bệnh viện, thấy bố tôi nằm ở trên giường bệnh, tôi chua xót rơi lệ.

Lúc trẻ bố tôi quá phấn đấu, sau khi tôi kết hôn thì khám ra bệnh viêm dạ dày mãn tính. Mấy năm nay mẹ tôi vẫn luôn ở nhà chăm sóc, điều trị thân thể cho ông.

Tuy rằng bệnh viêm dạ dày mãn tính có xác suất thành ung thư thấp, nhưng nếu tiến thêm một bước phát triển thành viêm teo dạ dày thì xác suất sẽ rất lớn.

May mà chỉ sợ bóng sợ gió một trận. Bác sĩ nghiêm giọng dặn dò bố tôi cai thuốc lá, kiêng rượu, lại ở viện theo dõi hai ba ngày mới có thể xuất viện.

Biết bố không có việc gì, tôi lại nghĩ tới Điềm Điềm, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thư Viễn bảo anh ta đón con gái tan học về.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 8: Chương 8



Hơn 7 giờ tối, Tần Thư Viễn gọi video tới.

Tôi nhận máy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tủi thân của Điềm Điềm xuất hiện ở màn hình.

“Mẹ ơi, khi nào mẹ về?”

Tôi nhìn Điềm Điềm rơi nước mắt, trong lòng cũng không chịu nổi.

“Điềm Điềm ngoan, ông ngoại bị ốm, mẹ ở đây chăm sóc ông ngoại. Con phải nghe bố, biết không?”

Nhìn con gái tủi thân rưng rưng, tôi lập tức muốn bay về, ôm con gái vào lòng an ủi.

“Bố đâu?” Tôi không thấy Tần Thư Viễn cũng không nghe được giọng anh ta.

Điềm Điềm cẩn thận liếc ra ngoài màn hình, nói nhỏ: “Mẹ ơi, bố với bà nội đang nói chuyện trong phòng.”

“Con gọi bố ra đây. Mẹ bảo bố ngày mai đưa con đến nhà ông bà ngoại ở hai ngày, được chứ?”

Điềm Điềm lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, nói: “Thật ạ? Bố ơi, bố ơi…”

Cách màn hình, nhìn hình ảnh đong đưa, tôi đoán được Điềm Điềm đang cầm di động chạy đi tìm Tần Thư Viễn.

Hình ảnh video hiện lên, tôi nhìn thấy bản mặt già quái gở của Cát Tú Lan, còn cả Tần Thư Viễn với ánh mắt âm trầm. Tôi không nghĩ quá nhiều, nói với Tần Thư Viễn: “Thư Viễn, hai ngày này bố em nằm viện, em tạm không về.

Ngày mai tan học ở nhà trẻ, anh lái xe đưa Điềm Điềm qua bên mẹ em ở hai ngày, bố mẹ em cũng rất nhớ cháu gái.”

Tôi nhìn vẻ mặt Tần Thư Viễn như đang đè nén sự tức giận, sắc mặt đỏ lên.

“Còn việc gì không? Không có việc gì thì cúp đây.”

Thái độ của Tần Thư Viễn lạnh nhạt không hề có tình cảm. Điều này làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.

Tôi còn muốn nói thêm với Điềm Điềm vài câu, anh ta đã tắt video.

Chờ tôi gọi lại thì không ai nghe máy nữa.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 9: Chương 9



Buổi chiều thứ sáu, tôi gọi điện thoại cho Tần Thư Viễn, vẫn không ai nghe máy.

Bất đắc dĩ, tôi lại gửi voice chat cho cô giáo mần non của Điềm Điềm.

“Mẹ Điềm Điềm, hôm nay Điềm Điềm xin nghỉ không đến nhà trẻ. Chị không biết à?”

Nghe cô giáo gửi voice chat lại, tâm thần tôi không yên.

Tối hôm qua đã nói rồi, sau khi Điềm Điềm tan học sẽ đưa qua bên bố mẹ tôi. Sao đột nhiên lại xin nghỉ?

Tôi hơi luống cuống, lại không dám nói tình hình thực tế với bố mẹ bèn nói dối cuối tuần phải đi khám thai nên về trước một chuyến.

Chờ tôi vội vàng đi tàu cao tốc về đến nhà thì không nhìn thấy Tần Thư Viễn, Điềm Điềm cũng không ở nhà, Cát Tú Lan cũng không thấy.

Cả nhà đều không ở nhà, điện thoại còn không liên lạc được, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Tôi lập tức muốn đến công ty của Tần Thư Viễn tìm anh ta.

Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn tâm thần hoảng hốt, có lẽ công việc không thuận lợi nên dẫn Điềm Điềm đến công ty tăng ca.

Tôi đứng ở cửa chung cư chờ xe công nghệ đến, liếc mắt nhìn đám người nhảy ở quảng trường gần đó, đột nhiên cảm thấy có bóng dáng rất giống Cát Tú Lan.

Tôi bước nhanh qua, nhìn kỹ lại đúng là bà ta!

“Mẹ, Điềm Điềm đâu?” Tôi vọt vào, nôn nóng kéo tay bà ta.

“Làm gì đấy?” Cát Tú Lan nhìn thấy tôi kéo bà ta, mặt lập tức dài ra.

Tôi bất chấp thái độ ác liệt của bà ta, lại lần nữa hỏi: “Điềm Điềm đâu?”

Ánh đèn trên quảng trường u ám, dường như tôi nhìn thấy sắc mặt bà ta hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại bị che giấu đi.

Trong mắt bà ta toát ra vẻ hận thù, quát lớn: “Mẹ nào con đấy, đều là đồ vứt đi, đồ đê tiện! Có lòng tốt đưa nó đi tắm rửa, vậy mà không nghe lời còn cắn tôi. Nuôi con chó nó còn biết vẫy đuôi làm cho người ta thích, quả thực là đồ sói mắt trắng!

Con nhóc chết tiệt kia, tối hôm qua ầm ĩ mãi, tự mình không cẩn thận bị đập đầu, con trai tôi đã đưa đi viện rồi.”

Nghe Cát Tú Lan chửi rủa, còn cả tin tức Điềm Điềm bị thương, lo âu và lửa giận trong lòng xông lên đầu.

Tôi tức giận đến tát cho bà ta một cái: “Bà nói cái gì?!”

Tôi bóp cánh tay bà ta, mắt đỏ ngầu quát: “Sao con bé bị thương? Vì sao lại bị thương? Đi bệnh viện nào?”

Cát Tú Lan bị tôi tát, cả người đều ngây ra.

Bà ta chợt ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đưa đám gào to: “Ối dồi ôi… Mọi người đến mà xem, đây là con dâu tôi đấy.

Tôi có lòng tốt trông con cho nó, cực khổ không cần báo đáp mà nó ức h**p tôi. Nó tát tôi còn muốn bóp ch3t tôi. Người mẹ chồng đáng thương tôi đây hận không thể móc tim gan ra hầu hạ chúng nó, nó còn không hài lòng.”

Người vây xem càng nhiều, bà ta nói càng hăng say, lại vỗ đùi mình kêu “Ái ái”.

“Ôi trời ơi, ông trời không có mắt! Chồng tôi chết sớm, tôi vất vả tay phân tay nước tiểu nuôi con trai lớn. Không ngờ người đàn bà này quá ác độc, không nói việc cướp con trai tôi, vậy mà còn muốn tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nó! Tôi mệnh khổ mà, ông trời không có mắt mà! Còn không bằng cho tôi liều thuốc sâu chết luôn đi, đỡ phải bị người đàn bà này tra tấn đến chết, con trai khó xử…”

Cát Tú Lan dựa vào chỉ là lời ba xạo, bôi nhọ, chửi rủa và la lối khóc lóc, nhưng cách làm không biết xấu hổ này lại khiến tôi nhiều lần không đỡ được.

Đám người vây xem không biết chân tướng, ánh mắt nhìn về phía tôi lại tràn ngập khiển trách và chán ghét, làm tôi cảm thấy lưng như bị kim châm.

Lúc này tài xế xe công nghệ gọi điện thoại tới, tôi vội vàng đẩy đám người ra, nhanh chóng lên xe tìm Điềm Điềm.
 
Back
Top Bottom