Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kết Thúc Của Một Tội Buôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,735
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNQ5SdpIN5x3flalonkSMj2fSjfmY4f7yq7coIMs0rm7IMjmfrX0qxM4whoAiKp1UkqKld_3dkJAc_BGrg7OSJKg1xVb_V196m0er7l1BGaVo3FKpPZ0cIQQ3Q7qYFISPAtmRvemRrIXmnhe0zID9Mc=w215-h322-s-no-gm

Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Tác giả: Hàn Đàm Hạt Ảnh
Thể loại: Đô Thị, Trinh Thám
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là một kẻ buôn người, tôi thường đặt con mèo của mình ở cửa nhà người dân.

Tiếng mèo kêu sẽ thu hút chủ nhà mở cửa ra xem.

Chỉ cần họ mở cửa thì mục đích của tôi đã đạt được.

Phương pháp này chưa bao giờ thất bại, cho đến chiều nay, tôi phát hiện người mở cửa cho tôi...là một t.h.i t.h.ể!​
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 1



1

Sáu giờ chiều, tôi đến trước cửa căn 801 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên.

Tôi đã canh gác ở đây ba ngày rồi.

Nhà này có hai người ở.

Một người phụ nữ trẻ và con gái 5 tuổi của cô ta.

Mục tiêu lần này của tôi chính là cô bé 5 tuổi trong nhà.

Mới vừa rồi, người phụ nữ trong nhà đã ra ngoài.

Vì bên ngoài đang mưa nên tôi thấy người phụ nữ khoác một chiếc áo mưa.

Thông thường giờ này, cô ta sẽ xuống nhà vứt rác.

Nhân tiện ghé phòng bảo vệ lấy kiện hàng.

Còn con gái thì bị cô ta để lại một mình trong nhà.

Người phụ nữ này thường chỉ đi mất khoảng 5 phút từ lúc ra ngoài đến lúc về.

Vì vậy thời gian dành cho tôi chỉ có 5 phút.

2

Tôi lấy một con mèo con từ trong túi ra, sau đó đặt con mèo trước cửa căn 801.

Đây là một con mèo rất thích kêu.

Hơn nữa tiếng kêu trong trẻo và mềm mại khiến người ta không kìm được lòng yêu mến.

Tôi dùng nó để thu hút trẻ con mở cửa là hiệu quả nhất.

Về điểm này, tôi có thừa kinh nghiệm.

3

Sau khi đặt mèo xong, tôi nấp ở một bên cửa lặng lẽ chờ đợi.

Rất nhanh, tôi nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng sột soạt.

Đột nhiên, tôi chỉ nghe một tiếng "cạch" rồi cánh cửa mở ra một khe hở.

Tôi kích động không thôi, chuẩn bị hành động.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy từ dưới khe cửa lại thò ra một bàn tay dính máu.

Đó là bàn tay của người trưởng thành.

Ngay sau đó, một người phụ nữ đầu tóc bù xù, toàn thân đẫm m.á.u bò ra từ trong khe cửa.

Người phụ nữ vừa bò ra ngoài vừa ngẩng đầu lên.

Dùng khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trừng mắt nhìn tôi.

Tôi sợ hãi liên tục lùi về sau, cả trái tim như nhảy lên cổ họng.

“Cứu... Cứu tôi!”

Người phụ nữ đột nhiên há to miệng đầy m.á.u rồi hướng về phía tôi thốt ra lời cầu cứu.

Tôi run lẩy bẩy, không dám lại gần.

May là người phụ nữ vừa thò nửa người ra khỏi khe cửa thì không còn động đậy nữa.

Cô ta... đã chết!

4

Tôi nhìn thấy trên lưng người phụ nữ cắm một con d.a.o nhọn.

Lượng lớn m.á.u tươi không ngừng trào ra dọc theo vết thương.

Mặt người phụ nữ úp xuống đất, đôi mắt sung huyết vẫn chưa khép lại.

Người phụ nữ đã c.h.ế.t trước mặt chính là chủ căn hộ 801.

Khoảnh khắc này khiến tôi hoàn toàn sững sờ.

Không phải cô ta vừa mới ra ngoài vứt rác à?

Sao lại đột nhiên c.h.ế.t trong nhà mình được?

Tôi nghĩ đến đây thì trong đầu chợt sáng bừng.

Người lúc nãy ra ngoài mặc áo mưa trên người nên tôi không nhìn rõ mặt.

Người đó hoàn toàn không phải chủ căn hộ 801. Rất có thể là kẻ đã g.i.ế.c người phụ nữ đó!

Tôi cũng quá xui xẻo rồi, lại lỡ bước vào hiện trường án mạng.

Tôi vội vàng bắt mèo bỏ lại vào túi, sau đó chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng tôi vừa mới đi đến cửa cầu thang, một giọng nói phía sau bất ngờ gọi tôi lại.

5

“Chú ơi, chú đưa cháu đi cùng được không?”

Tôi lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một cô bé đang đứng ở cửa căn 801, là con gái của người đã c.h.ế.t và cũng là mục tiêu chuyến đi này của tôi.

Cô bé lại còn sống.

“Chú ơi, cháu sợ quá, chú đưa cháu đi cùng được không?”

Cô bé nhìn t.h.i t.h.ể mẹ mình trước mặt rồi nức nở cầu cứu tôi.

Tôi do dự một lát, thầm nghĩ không thể để mình đi công cốc được.

Hơn nữa mẹ cô bé cũng bị người ta g.i.ế.c rồi.

Tôi bắt cóc cô bé vào lúc này, vừa khéo có thể đổ hết cho kẻ g.i.ế.c người.

Thế là tôi gật đầu, lập tức đồng ý lời cầu xin của cô bé.

Tôi vội vàng đi tới bế cô bé lên, rồi dọc theo cầu thang nhanh chóng đi xuống.

Dọc đường đi, tôi dặn cô bé đừng lên tiếng.

Cô bé cũng rất ngoan, dùng bàn tay nhỏ xíu của mình bịt chặt miệng lại.

Chúng tôi nhanh chóng đi đến tầng hầm.

Tôi cố ý né camera giám sát và đi đường vòng đến trước xe của tôi.

Tôi nhét cô bé vào xe rồi lái xe đi thẳng về phía bắc, nhanh chóng ra khỏi thành phố và chạy sâu vào trong núi lớn.

6

Tôi bán cô bé đến một thôn nhỏ hẻo lánh trên núi.

Ở đó có một người đàn ông trung niên không con cái.

Đó là người mua mà tôi đã liên hệ trước.

Tôi cũng bỏ lại con mèo đáng yêu kia trong núi, cứ để nó làm bạn với cô bé đi.

So với bé trai thì giá bé gái thấp hơn hai mươi phần trăm.

Để cho chắc ăn thì chúng tôi sử dụng giao dịch tiền mặt.

Số tiền kiếm được tôi cũng không để trên người.

Tôi có nơi cất giấu tiền bạc cố định.

Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng mà tôi tự thiết lập cho mình.

Bởi vì cho dù một ngày nào đó tôi bị cảnh sát bắt.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 2



Chỉ cần cảnh sát không tìm thấy bằng chứng giao dịch mua bán của chúng tôi, chỉ cần tôi một mực khẳng định tôi chỉ gửi nuôi bé gái ở nhà người khác, chắc chắn pháp luật sẽ không thể xử lý theo tội “Lừa bán trẻ em”, cùng lắm chỉ tính tôi tội “Lừa gạt trẻ em”.

“Lừa bán” và “lừa gạt” tuy chỉ khác một chữ, nhưng án phạt lại khác nhau một trời một vực.

Về điểm này, tôi cũng có thừa kinh nghiệm.

7

Bốn giờ rưỡi sáng, tôi quay về nơi ở tạm thời của mình.

Căn 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên.

Đúng vậy, ngay dưới tầng căn 801.

Trước khi vào nhà, tôi còn cố ý lên tầng liếc nhìn.

Thi thể người phụ nữ trong khe cửa căn 801 vẫn giữ nguyên trạng lúc tôi rời đi.

Chắc phải đợi đến sáng t.h.i t.h.ể mới bị người ta phát hiện.

Tôi xem xong hiện trường thì lặng lẽ xuống tầng đến cửa căn 701.

Tôi lấy chìa khóa từ dưới tấm thảm chùi chân ở cửa rồi mở cửa đi vào nhà.

Tuy nơi ở này của tôi rất gần hiện trường vụ án, nhưng tôi không hề có ý định chuyển đi nơi khác.

Bởi vì tôi còn có chuyện chưa làm xong.

8

Nhưng tôi vừa mới vào nhà không được bao lâu, hình như nghe thấy ở hành lang bên ngoài… truyền đến tiếng mèo kêu!

Tôi theo bản năng sững sờ.

Bởi vì tiếng kêu vừa rồi trong trẻo và mềm mại, nghe rất quen tai, giống hệt con mèo vừa mới bị tôi bỏ hôm nay.

Tôi tưởng mình bị ảo giác, thế là tôi nín thở áp tai vào cửa lắng nghe.

Đột nhiên tôi lại nghe thấy hai tiếng mèo kêu.

Lần này tiếng kêu rất gần, gần như ngay trước cửa.

Hơn nữa từ âm thanh tôi có thể khẳng định, chắc chắn đây là con mèo mà tôi đã vứt bỏ vào hôm nay.

Lẽ nào con mèo đó tự chạy về sao?

Sao có thể?

Tôi đã bỏ nó lại trong núi lớn cách đây hơn một trăm cây số cơ mà.

9

Thật ra trong khoảnh khắc này, tôi rất muốn mở cửa ra để kiểm tra xem sao.

Nhưng tôi vừa nghĩ đến việc thường ngày mình dựa vào trò lừa gạt này để thu hút người thuê nhà mở cửa.

Tôi lập tức nhụt chí.

Tôi nghĩ tốt nhất mình không nên mắc phải loại sai lầm sơ đẳng này.

Đúng lúc tôi không biết phải làm thế nào, đột nhiên thấy ở dưới cánh cửa, có thứ gì đó bị người ta nhét vào từ khe cửa.

Tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện đó lại là một tấm ảnh.

Nội dung tấm ảnh là:

Một người mặc đồ đen dắt theo một con mèo đang ngồi xổm trước cửa một căn hộ. Trong lòng hắn còn ôm một cô bé, trông như đang chuẩn bị rời đi. Mà trong khe cửa bên cạnh người mặc đồ đen có một t.h.i t.h.ể phụ nữ be bét m.á.u me đang nằm sấp ngay cửa.

Tôi sững sờ vì người mặc đồ đen trong ảnh chính là tôi! Cô bé trong lòng chính là bé gái vừa bị tôi bắt cóc không lâu trước đó. Còn t.h.i t.h.ể người phụ nữ trong khe cửa chính là mẹ của bé gái trên tầng phòng 801.

Lại có người chụp ảnh lúc tôi bắt cóc bé gái.

Điều khiến tôi cảm thấy dựng tóc gáy hơn là góc chụp của tấm ảnh, không ngờ lại chụp từ trong khe cửa căn 801.

Nói cách khác, ngay lúc đó, còn có người trốn trong căn phòng 801.

Hắn trốn trong khe cửa nhìn tôi!

Thế này thì không ổn rồi, bằng chứng phạm tội của tôi đã rơi vào tay kẻ khác.

Nếu tấm ảnh này rơi vào tay cảnh sát, không chỉ thân phận kẻ buôn người của tôi bị bại lộ, thậm chí tôi còn có khả năng bị kết tội là kẻ g.i.ế.c người.

Tôi vội vàng nhìn qua mắt mèo ra ngoài cửa.

Bên ngoài là một hành lang trống hoác, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Ngay cả tiếng mèo kêu trước đó cũng không nghe thấy nữa.

10

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay rất lâu.

Bao gồm cả mặt trước và mặt sau của tấm ảnh.

...

Không biết lại qua bao lâu nữa, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Tôi nghe thấy bên ngoài cửa có người đang gọi.

“Đồ ăn đặt của quý khách đã tới, xin mời nhận đồ ăn.”

Tôi nghe xong thì sững lại, tôi đặt đồ ăn hồi nào?

Tôi vội vàng áp mắt vào mắt mèo nhìn một cái.

Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy bên ngoài cửa có một anh shipper đang đứng.

Trong tay anh shipper thật sự đang xách một phần đồ ăn.

Anh ta tiếp tục vừa gõ cửa, vừa gọi vào trong nhà.

Tôi không còn cách nào nên vội vàng từ chối qua cửa: “Anh có nhầm không, tôi không có đặt đồ ăn mà.”

Anh shipper cúi đầu nhìn đơn đồ ăn rồi lập tức nói: “Không nhầm đâu ạ, địa chỉ là nhà quý khách, căn 701 tòa nhà số 4 khu dân dân Cúc Viên.”

Tôi nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi: “Có khi nào người khác điền nhầm địa chỉ không?”

Anh shipper nghe xong cũng sững lại.

Ngay sau đó tôi nhìn qua mắt mèo thấy anh shipper chuẩn bị gọi điện cho khách hàng để xác minh địa chỉ.

Ai ngờ anh ta vừa mới bấm số điện thoại của khách hàng.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 3



Tôi đã nghe thấy một hồi chuông điện thoại trong trẻo vang lên và tiếng chuông điện thoại đó lại phát ra từ sau lưng tôi!

11

Tôi lập tức quay đầu lại và tìm theo âm thanh, phát hiện tiếng chuông điện thoại lại phát ra từ trong tủ quần áo ở góc tường.

Hiển nhiên anh shipper bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh.

Anh ta lại gõ cửa.

“Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại rồi, có phải anh đang đùa giỡn tôi không?”

Trong lòng tôi cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Lẽ nào có người trốn trong tủ quần áo của tôi, còn đặt một phần đồ ăn?

Tôi cũng không do dự mà lập tức lao đến trước tủ quần áo rồi mở cửa tủ ra.

Đập vào mắt tôi là một t.h.i t.h.ể bị dây thừng siết chặt cổ!

Thi thể đó cuộn tròn trong tủ quần áo, mặt mũi dữ tợn, miệng há to và chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh, lại bị nhét vào trong miệng thi thể.

Tôi trấn an bản thân rồi lấy điện thoại từ trong miệng t.h.i t.h.ể ra.

Sau đó tôi đóng kỹ cửa tủ quần áo, giả vờ bình tĩnh quay lại cửa rồi mở cửa phòng.

“Xin lỗi, đúng là tôi đã đặt đồ ăn, vừa nãy tôi chỉ đùa anh chút thôi.”

Anh shipper nhìn chiếc điện thoại vẫn đang reo trong tay tôi.

Vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn tôi.

Anh ta nhét đồ ăn vào tay tôi rồi lẩm bẩm chửi rủa bỏ đi.

Tôi nhìn phần đồ ăn trong tay.

Đó là một phần đồ ăn đêm.

Thời gian đặt hiển thị trên đơn hàng là nửa tiếng trước.

12

Sau khi tôi tiễn anh shipper đi xong thì vội vàng đóng kỹ cửa phòng và quay vào nhà.

Chắc chắn người trong tủ quần áo tôi đã chết.

Vậy thì phần đồ ăn này là hắn đặt trước khi chết.

Tôi vội vàng thu dọn lại căn phòng một chút.

Rất nhanh, trời đã sáng.

Trong cầu thang bên ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng người ồn ào.

Cuối cùng t.h.i t.h.ể người phụ nữ trên tầng cũng bị người ta phát hiện.

Không lâu sau, rất nhiều cảnh sát cũng đến.

Cảnh sát ngoài việc khám nghiệm hiện trường, còn bắt đầu đến từng nhà hỏi thăm các hộ dân tầng trên tầng dưới.

Không lâu sau, cửa phòng tôi đã bị cảnh sát gõ.

Đây là lần đầu tiên cảnh sát chủ động đến nhà.

Tôi vội vàng giả vờ như vừa mới ngủ dậy.

Tôi mắt nhắm mắt mở mở cửa phòng, thấy ở hành lang ngoài cửa có rất nhiều trinh sát hình sự.

Họ giới thiệu sơ qua với tôi tình hình trên tầng, sau đó họ hỏi tôi rằng tối qua có nghe thấy trên tầng có động tĩnh gì không.

Tôi nghe họ hỏi như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra tấm ảnh đó hiện tại vẫn chưa đến tay cảnh sát.

Nếu không thì tôi đã bị họ bắt ngay lập tức rồi.

Tôi nói với cảnh sát tối qua tôi đeo tai nghe nghe nhạc rồi ngủ thiếp đi, cho nên không chú ý đến động tĩnh trên tầng.

May mà cảnh sát chỉ hỏi thăm theo thủ tục nên rất nhanh đã bị tôi qua mặt được.

Tôi tiễn cảnh sát đi xong, cũng ra ngoài giải quyết công việc.

Lúc ra ngoài, tôi tiện tay mang theo phần đồ ăn đó.

Tôi xuống tầng rồi vứt phần đồ ăn ở ven đường cho chó hoang ăn.

Đợi tôi giải quyết xong việc quay lại lần nữa, đã là buổi trưa.

Tôi lại đi đến trước tủ quần áo và nhìn t.h.i t.h.ể bên trong.

Tôi im lặng rất lâu, lập tức hạ quyết tâm nào đó.

13

Hai giờ chiều, tôi đến cục cảnh sát tự thú.

Tôi nói với cảnh sát rằng tôi là một kẻ buôn người.

14

Cảnh sát vừa nghe xong lời trình bày của tôi thì đã có cảnh sát nhận ra tôi là hộ dân căn 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên.

Bởi vì sáng nay họ từng đến hỏi thăm tôi về vụ án mạng ở căn 801, cũng chính vì mối liên hệ này mà cảnh sát rất coi trọng tôi.

Rất nhanh tôi bị họ đưa vào phòng hỏi cung để lấy lời khai.

Theo đúng thủ tục, trước hết cảnh sát bắt đầu hỏi thông tin thân phận của tôi.

Người phụ trách hỏi cung là một trinh sát hình sự trẻ tuổi.

“Xin cho biết họ tên?”

Tôi hơi do dự một chút rồi đáp: “Tôi tên Giả Minh.”

“Xin vui lòng xuất trình căn cước công dân.”

Tôi nuốt nước bọt rồi nói: “Xin lỗi, tôi vừa làm mất căn cước công dân hôm qua.”

Viên cảnh sát hỏi cung liếc nhìn tôi, rõ ràng anh ta không tin lời tôi nói.

“Thế anh vẫn nhớ số căn cước công dân chứ.”

Tôi lắc đầu.

“Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm nên không nhớ rõ.”

“Anh cố ý chơi khăm chúng tôi phải không?”

Viên cảnh sát vừa nói vừa tức giận đứng dậy đi đến trước mặt tôi.

“Chúng tôi cần lấy dấu vân tay của anh để thuận tiện cho việc xác minh thân phận của anh.”

Tôi nhíu mày rồi lập tức mở hai lòng bàn tay ra.

“Cái này e là hơi khó đấy, tôi quanh năm sống bằng nghề thu mua phế liệu, toàn làm những việc nặng nhọc nên dấu vân tay đều mòn hết rồi.”

15

Hai viên cảnh sát nhìn mười đầu ngón tay nhẵn nhụi của tôi, lập tức đều im lặng.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 4



Họ thấy tạm thời chưa thể xác minh được thân phận của tôi, đành dự định bắt đầu hỏi về chi tiết vụ án.

Đúng lúc này, một trinh sát hình sự trung niên để râu quai nón bước vào phòng hỏi cung.

Sáng nay tôi từng gặp ông ấy ở cửa.

Ông ấy họ Thái, tôi nghe họ đều gọi ông ấy là đội trưởng Thái, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Thái đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng tôi: "Cậu nói cậu là kẻ buôn người? Vậy cậu nói cụ thể xem cậu đã làm những gì."

Tôi gật đầu rồi nói: "Chiều hôm qua, tôi đã bắt đi bé gái ở nhà 801, tòa nhà số 4, khu chung cư Cúc Viên."

Đội trưởng Thái vừa nghe tôi nhắc đến căn 801 thì lập tức cảnh giác cao độ.

"Hôm qua cậu đã đến 801 à? Vậy cậu đã g.i.ế.c nữ chủ nhà ở căn 801 sao?"

Tôi vội vàng phủ nhận: "Không, tôi không g.i.ế.c người đó. Trước khi tôi bắt bé gái đi thì mẹ của bé gái đã c.h.ế.t rồi."

Đội trưởng Thái nặng nề nhìn tôi.

"Mẹ của bé gái ư? Nhưng theo chúng tôi điều tra được thì nạn nhân nữ ở căn 801 là một phụ nữ độc thân, cô ấy không có con và luôn sống một mình. Vậy trong nhà lấy đâu ra bé gái?"

Tôi nghe xong thì sửng sốt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển rồi lập tức phản bác lại: "Nhưng tôi đã rình rập ở đó ba ngày rồi, nhà cô ấy thực sự có một bé gái."

Tôi sợ đội trưởng Thái không tin, sau đó lấy ra tấm ảnh đó từ trong túi.

Tấm ảnh tôi dắt theo con mèo ôm bé gái ngồi xổm trước cửa phòng 801.

"Đây chính là tấm ảnh lúc đó khi tôi bắt bé gái đi."

Đội trưởng Thái nhận lấy tấm ảnh xem một lúc rồi đột nhiên hỏi tôi: "Tấm ảnh này là do ai chụp?"

Tôi nhún vai cố ý lắc đầu.

"Đây là một câu hỏi hay bởi vì tôi cũng muốn biết, có lẽ là hung thủ g.i.ế.c người chăng."

16

Đội trưởng Thái tiếp tục nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay rất lâu, bao gồm cả mặt trước lẫn mặt sau của tấm ảnh.

Ông ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: "Hình như mặt sau của tấm ảnh này có chữ gì đó... bị cạo mất rồi, đúng không?"

Tôi suy tư nhìn chằm chằm mặt sau tấm ảnh: "Thật sao, vậy thì tôi lại không để ý lắm."

Đội trưởng Thái nghe xong đột nhiên nheo mắt lại.

Ông ấy dùng một ánh mắt khác thường nhìn tôi rất lâu.

Sau đó mới xoay người đưa tấm ảnh cho nhân viên kỹ thuật xử lý.

Đội trưởng Thái quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm tôi và hỏi: "Bé gái đã bị cậu bắt đi đó hiện đang ở đâu?"

Tôi cúi đầu xuống, cố ý tránh đi ánh mắt của đội trưởng Thái.

"Đã được tôi gửi nuôi ở nhà một người thân xa, hiện cô bé đang sống rất tốt."

"Tôi hỏi là VỊ TRÍ CỤ THỂ!"

Tôi lắc đầu: "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định nói cho các ông biết."

17

Lời nói của tôi khiến đội trưởng Thái dần cau mày.

Có lẽ thấy tôi rất không hợp tác nên ông ấy đột nhiên đổi giọng.

"Tại sao lại đến tự thú?"

Tôi thở dài nói: "Tôi nói lương tâm trỗi dậy thì các ông có tin không?"

"Đừng nói nhảm, tôi thấy cậu muốn che đậy sự thật là cậu đã g.i.ế.c người thì có."

Tôi tiếp tục lắc đầu: "Thật ra, tôi chỉ là vì muốn sống sót."

"Ý gì?"

Tôi im lặng một lát rồi nói ra những lời sau đây: "Ba năm trước, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư m.á.u mãn tính. Bây giờ bệnh tình đã tiến triển đến giai đoạn tăng tốc. Tôi đã thử rất nhiều loại thuốc nhưng đều không có hiệu quả. Toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi cũng đều đổ hết vào căn bệnh này. Bây giờ tôi đối mặt với hai lựa chọn. Một là đổi sang thuốc nhập khẩu đắt tiền hơn. Hai là ghép tế bào gốc tạo máu. Nhưng dù là lựa chọn nào thì tôi cũng không có tiền. Bây giờ tôi có thể mất mạng bất cứ lúc nào vì bệnh tình ngày càng xấu đi. Thế nên, tôi chọn trở thành kẻ buôn người rồi đến sở cảnh sát tự thú. Cho dù tội ác của tôi có tày trời thì các anh cũng sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu! Cho dù sau này tôi sẽ vào tù, tôi nghĩ chắc là bệnh của tôi đã có chỗ trông cậy rồi."

18

Những lời này của tôi hoàn toàn khiến các cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều im lặng.

Tuy đội trưởng Thái nửa tin nửa ngờ nhưng vì nhân đạo vẫn quyết định đưa tôi đến bệnh viện chỉ định để kiểm tra vào ngày mai.

Dù sao thì họ vẫn còn trông cậy tôi giúp họ phá án.

Buổi thẩm vấn tạm dừng khoảng mười phút.

Đội trưởng Thái quay lại tiếp tục hỏi tôi: "Cậu đã dám thừa nhận là kẻ buôn người, cho dù bệnh tình của cậu là thật, cho dù chúng tôi sẽ giúp cậu chữa bệnh nhưng cậu không sợ mình phải ngồi tù cả đời sao?"

Tôi bĩu môi: "Chắc là... không bị giam lâu đến thế đâu nhỉ."

"Nếu cậu phạm tội lừa bán trẻ em thật, cho dù cậu không liên quan đến án mạng, tôi cũng đảm bảo cậu sẽ phải ở tù hết quãng đời còn lại."
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 5



Tôi nghe xong lập tức cuống lên: "Không phải lừa bán, chỉ là lừa gạt thôi."

"Có gì khác biệt sao?"

"Đương nhiên là có, về mức án có sự khác biệt khá lớn."

Tôi dừng một chút tiếp tục nói: "Tôi đưa bé gái gửi nuôi ở nhà một người họ hàng xa của tôi. Người đó không có con cái. Tôi thấy ông ấy đáng thương, nên mới đưa bé gái cho ông ấy nuôi dưỡng. Toàn bộ quá trình không có giao dịch tiền bạc. Bởi vì mục đích của tôi không phải là để bán. Thế nên pháp luật chỉ có thể kết tội tôi là “Lừa gạt trẻ em”. Theo luật hình sự, cùng lắm tôi chỉ có thể bị kết án 5 năm. Chỉ mong rằng trong 5 năm này, bệnh tình của tôi có thể thuyên giảm. Sau 5 năm mãn hạn tù được thả, tôi lại là một người đàn ông dũng mãnh!"

19

Đội trưởng Thái nghe xong lời tôi nói thì tức đến xanh mặt.

Ngay lúc này, đội trưởng Thái đột nhiên ra ngoài nghe điện thoại.

Đến khi ông ấy quay lại lần nữa, rõ ràng sắc mặt đã nặng nề hơn nhiều.

"Mới vừa rồi, chúng tôi đã khám xét nơi ở của cậu, phát hiện trong tủ quần áo của cậu có một t.h.i t.h.ể nam giới, cậu giải thích thế nào đây?"

Tôi nghe xong thì im lặng không nói gì, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười nhạt.

Cuối cùng họ cũng phát hiện ra t.h.i t.h.ể rồi.

Xem ra vở kịch hay sắp sửa bắt đầu rồi.

Đội trưởng Thái đập mạnh xuống bàn quát lên: "Cậu cười cái gì?"

Tôi giật mình, vội vàng thu lại nụ cười hỏi: "Xin lỗi đội trưởng Thái, ông vừa nói phát hiện t.h.i t.h.ể ở đâu?"

"Trong tủ quần áo nhà cậu."

"Tủ quần áo? Nhà tôi ư? Không thể nào!"

Đội trưởng Thái chống nạnh nói: "Bây giờ đồng nghiệp của tôi đang ở phòng số 701, tòa nhà số 4, khu chung cư Cúc Viên, cậu có muốn tôi đưa cậu đến đó xem không?"

Tôi lập tức xua tay.

"Cái đó thì không cần đâu, chỉ là phòng 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên không phải là nhà của tôi."

20

Đội trưởng Thái nghe xong lập tức xích lại gần tôi chất vấn: "Sáng nay lúc chúng tôi đến điều tra vụ án, rõ ràng đã thấy cậu ở 701."

Tôi gật đầu rồi bắt đầu hỏi ngược lại ông ấy: "Có khả năng nào tôi chỉ là một tên trộm thôi không? Vừa hay lúc tôi đột nhập vào nhà ăn trộm, đụng phải các ông đang điều tra vụ án. Các ông không điều tra kỹ lưỡng nên nhận nhầm tôi là chủ nhà của 701, đó là sự tắc trách của các ông."

Đội trưởng Thái bị tôi chọc tức đến mức râu dựng ngược trợn mắt.

Ông ấy tự biết mình đuối lý trước, cũng không tiện tranh cãi với tôi thêm nữa.

"Cho dù thế nào đi nữa, cậu cũng từng xuất hiện ở hiện trường án mạng. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cậu liên quan đến hai vụ án mạng ở phòng 701 và 801. Cậu cứ chờ đấy."

Đội trưởng Thái nói xong thì đập cửa bỏ đi.

Tôi biết ông ấy vội vàng đến hiện trường án mạng rồi.

Sau khi đội trưởng Thái đi, tôi tiếp tục bị các cảnh sát khác thẩm vấn.

Họ bắt đầu hỏi đi hỏi lại tôi tung tích của bé gái đó.

Lúc đầu tôi còn vòng vo với họ, sau đó, tôi thật sự mệt mỏi rồi đành giữ im lặng dưỡng sức chờ thời.

21

Đến khi đội trưởng Thái quay lại phòng thẩm vấn lần nữa đã hơn 8 giờ tối.

Lần này ông ấy mang theo một xấp tài liệu đi vào.

Ông ấy ném xấp tài liệu lên bàn rồi bắt đầu nói: "Chúng tôi đã điều tra rõ thân phận của t.h.i t.h.ể nam giới trong tủ quần áo ở phòng 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên rồi. Cậu ta tên là Chu Hải, là chủ nhà thật sự của căn phòng đó."

Tôi gật đầu, ra hiệu cho ông ấy tiếp tục nói.

"Chu Hải cũng từng là kẻ buôn người, chúng tôi điều tra được cậu ta có tiền án và mới được thả ra không lâu. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cậu là đồng bọn của Chu Hải."

Tôi lập tức phủ nhận: "Tôi đây thích một mình một cõi, từ trước đến nay chưa từng có đồng bọn."

Tôi ngồi thẳng người lên rồi tiếp tục nói: "Nhưng anh ta và tôi đã cùng làm một nghề thì có thể kể cho tôi nghe những chuyện về anh ta không? Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm một chút."

Đội trưởng Thái bực dọc nói: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, Chu Hải từng vì thiếu bằng chứng cứ ‘lừa bán’ mà chỉ bị kết án 5 năm về tội ‘lừa gạt trẻ em’, cậu định bắt chước cậu ta để từ đó được tuyên án nhẹ hơn!"

Tôi vô thức nhướng mày: "Đúng vậy, bị ông nhìn thấu rồi."

Đội trưởng Thái cười khinh miệt: "Nhưng mới vừa rồi, cuối cùng chúng tôi cũng điều tra ra bằng chứng cậu ta ‘lừa bán trẻ em’ vào 5 năm trước từ điện thoại của cậu ta. Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát."

Tôi nghe xong thì liên tục gật đầu, thậm chí không kìm được mà giơ ngón tay cái lên với ông ấy.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 6



"Hay cho câu lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát! Nhưng Chu Hải này không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Cho dù tòa án dựa vào tội ‘lừa bán trẻ em’ để kết án lại, chẳng lẽ các ông còn có thể lại nhốt t.h.i t.h.ể của anh ta vào tù à?"

Đội trưởng Thái cúi người xuống, trừng mắt nhìn tôi: "Đúng là Chu Hải đã c.h.ế.t rồi nhưng với tư cách là đồng bọn của cậu ta thì cậu vẫn còn sống!"

Ánh mắt tôi và đội trưởng Thái giao nhau.

"Các ông... có bằng chứng tôi ‘lừa bán’ không?"

Đội trưởng Thái đứng thẳng người dậy đi về phía cửa.

Trước khi đi còn không quên quăng lại một câu: "Chúng tôi đã tra ra người mua là ai từ điện thoại của Chu Hải rồi, bằng chứng nhanh chóng sẽ có thôi."

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng đội trưởng Thái rời đi.

"Được thôi, vậy tôi chờ tin của ông nhưng tốt nhất đừng để tôi chờ quá lâu nhé."

22

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bị cảnh sát đưa đến bệnh viện chỉ định gần đó để kiểm tra sức khỏe.

Họ cho bác sĩ kiểm tra toàn diện cho tôi.

Trong đó mục quan trọng nhất là xét nghiệm chọc tủy và định tính gen hợp nhất.

Do thân phận tôi đặc biệt, cảnh sát yêu cầu bệnh viện xử lý khẩn cấp.

Chiều cùng ngày, kết quả kiểm tra đã có rồi.

Giống như bệnh tình tôi tự khai.

Bệnh ung thư m.á.u mãn tính giai đoạn tăng tốc.

Dựa theo tình hình dùng thuốc trước đây của tôi.

Bác sĩ trực tiếp kê cho tôi thuốc nhập khẩu thế hệ thứ ba.

Nếu hiệu quả điều trị vẫn không lý tưởng, có thể cần áp dụng các biện pháp điều trị như ghép tế bào gốc tạo máu.

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy.

Cho dù với cảnh sát hay với bệnh viện thì tôi đều vô cùng cảm kích.

Dường như tôi đã có thể sống lần thứ hai, ít nhất là tạm thời tôi sẽ không c.h.ế.t nữa.

Xem ra chuyến tự thú này của tôi là đúng đắn.

23

Chiều về lại sở cảnh sát, đội trưởng Thái lại một lần nữa đến gặp tôi.

Sắc mặt ông ấy khó coi hơn trước đây nhiều.

Sau khi gặp mặt, tôi không đợi ông ấy nói mà đã hỏi ông ấy trước ba câu hỏi.

"Đã tìm thấy người mua chưa? Bé gái mất tích đã tìm thấy chưa? Bằng chứng tôi ‘lừa bán’ đã tìm thấy chưa?"

Đội trưởng Thái đập mạnh xuống bàn rồi gầm lên về phía tôi: "Người mua sớm đã bị cậu diệt khẩu rồi đúng không? Rốt cuộc cậu đã giấu bé gái đó ở đâu hả?"

Tôi thở hắt ra rồi nói: "Đáp án... đều ở trong điện thoại của Chu Hải mà."

Đội trưởng Thái nghe xong lập tức chìm vào suy tư.

Ông ấy đột nhiên lao đến trước mặt tôi rồi túm lấy cổ áo của tôi mà hỏi: "Chẳng lẽ mấy người thật sự chôn bé gái vào trong mỏ quặng sao? Đám súc sinh các người!"

Gương mặt đội trưởng Thái dữ tợn, trán nổi gân xanh, cứ như muốn nuốt chửng tôi vậy.

Tôi run rẩy nói: "Đội trưởng Thái, ông không thể thô lỗ như thế, hiện tôi đang là một bệnh nhân."

Ngay sau đó các cảnh sát bên cạnh cũng tiến lên kéo đội trưởng Thái lại. Họ sợ ông ấy sẽ làm gì đó thô lỗ hơn với tôi.

Đội trưởng Thái bất đắc dĩ buông tôi ra, đập cửa bỏ đi lần nữa.

Tôi nghe thấy ông ấy gầm lên một câu với người bên ngoài cửa: "Thật không hiểu nổi tại sao chúng ta lại phải chữa bệnh cho một kẻ cặn bã!"

24

Trong mấy ngày tiếp theo, một mỏ quặng bỏ hoang cách ngoại ô phía đông huyện thành một trăm kilomet đã phá vỡ sự yên bình ngày thường.

Nơi đó chào đón một lượng lớn nhân viên cứu hộ và các loại thiết bị tìm kiếm cứu nạn.

Tôi cũng được cảnh sát đưa đến mỏ quặng ngay lập tức để xác nhận hiện trường.

Do mấy ngày liên tục có mưa lớn, rất nhiều nơi đều có dấu hiệu sạt lở ở các mức độ khác nhau.

Tôi chỉ vào một khu vực sạt lở, ý bảo nơi đó chính là chỗ tôi giấu bé gái.

Do nhân viên tìm kiếm cứu nạn ở hiện trường đông đảo và quy mô lớn.

Các giới truyền thông cũng ào ào kéo đến tranh nhau đưa tin.

Tất nhiên tôi cũng trở thành tiêu điểm dưới vô số ống kính.

Khi nhân viên tìm kiếm cứu nạn đào được chiếc giày của bé gái trong lớp bùn đất.

Tất cả ống kính xông lên tới tấp, hiện trường lập tức xôn xao.

Điều đáng tiếc là sau cả một ngày tìm kiếm, họ chỉ tìm thấy một chiếc giày của bé gái.

Mấy ngày tiếp theo, kết quả vẫn y như vậy.

Theo thời gian trôi qua từng ngày, mọi người đều biết hy vọng sống sót của bé gái đó ngày càng nhỏ dần.

Nhưng việc tìm kiếm cứu nạn vẫn tiếp tục, họ nói mạng người là trên hết!

25

Trong khoảng thời gian công việc tìm kiếm cứu nạn tiếp tục diễn ra.

Hàng ngày tôi ở trong trại tạm giam ăn cơm, uống thuốc đúng giờ và đúng giờ nhận đánh giá bệnh tình của tôi từ bác sĩ.

Những ngày này, tôi sống rất ý nghĩa, rất bình yên và cũng rất yên tâm.

Cho đến nửa tháng sau, mỏ quặng đó gần như đã bị họ san bằng.

Cuối cùng vụ án cũng có tiến triển mới.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 7



Nhưng lại không giống như những gì cảnh sát và truyền thông đã dự kiến.

26

Tin tức mới vẫn là do đội trưởng Thái là người đầu tiên nói cho tôi biết.

Trong trại tạm giam, đội trưởng Thái nói với tôi.

Họ đào được một bộ hài cốt trong mỏ quặng.

Một bộ hài cốt của bé gái.

Một bộ hài cốt bé gái đã c.h.ế.t 5 năm rồi.

Lúc nghe thấy tin tức này, tôi bình tĩnh lạ thường.

Tôi chỉ hỏi đội trưởng Thái một câu: "Có phải bàn chân trái của bộ hài cốt đó có sáu đốt ngón chân đúng không?"

Đội trưởng Thái không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Hình như trong biểu cảm không mấy ngạc nhiên.

Tôi cúi đầu xuống, khẽ hỏi: "Có thể cho tôi nhìn bộ hài cốt đó một chút không?"

27

Trên bàn khám nghiệm trong nhà xác, tôi đã thấy bộ hài cốt bé gái đã c.h.ế.t 5 năm đó.

Cô bé yên lặng nằm ở đó, toàn thân đen thẫm, không nhúc nhích.

Tôi nhớ lần cuối cùng gặp cô bé, vẫn là ngày sinh nhật cô bé năm năm trước.

Hôm đó tôi mua bánh kem, váy mới và cả giày mới cho cô bé nữa.

Cô bé mặc quần áo mới và giày mới rồi nhảy nhót xung quanh tôi.

Chúng tôi cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật và cùng nhau ăn bánh kem.

Cô bé còn ước nguyện sinh nhật.

Tôi nhớ nguyện vọng của cô bé là: "Bố và con mãi mãi không rời xa nhau!"

...

Tôi nghĩ đến cảnh tượng ngày đó mà nước mắt đột nhiên làm nhòe tầm nhìn.

Năm năm rồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy con gái mình!

28

Hai ngày sau, tôi đã trình bày toàn bộ sự việc với cảnh sát.

Dưới đây là lời khai của tôi.



Năm năm trước, con gái 5 tuổi của tôi bị bọn buôn người bắt đi.

Kẻ đã bắt cóc con gái tôi chính là Chu Hải, tên buôn người sống ở phòng 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên.

Năm đó, cảnh sát đã điều tra và truy tìm trong vài tháng.

Dù đã bắt giữ tên buôn người Chu Hải nhưng cuối cùng lại vì thiếu bằng chứng "lừa bán" nên tòa án chỉ có thể kết tội Chu Hải phạm tội "lừa gạt trẻ em" và tuyên phạt 5 năm tù giam.

Đây đã là mức phạt cao nhất cho tội danh này.

Do không có bằng chứng về hành vi mua bán nên đầu mối tiêu thụ của Chu Hải là Vương Quân đã đường đường chính chính trở thành bố nuôi của con gái tôi mà không bị kết án.

Đáng hận hơn nữa, khi cảnh sát truy hỏi tung tích con gái tôi từ Vương Quân thì nhận được câu trả lời là con bé lại bị thất lạc khi đang chơi trước cửa nhà.

Từ đó, tung tích con bé trở nên bí ẩn.

Còn Chu Hải và Vương Quân thì cứ thế thoát khỏi bản án đáng lẽ phải nhận.

Về phần tôi từ giây phút đó, đã bắt đầu con đường đi tìm con gái.

29

Suốt những năm qua, tôi đã đi khắp nam bắc.

Giấy tìm người của tôi dán khắp các con phố ngõ hẻm trên cả nước.

Chỉ chưa đầy hai năm, tôi đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm.

Thế nhưng kết quả vẫn là con số không.

Để mưu sinh, để có thể tiếp tục tìm con gái, tôi bắt đầu làm nghề nhặt ve chai.

Thế rồi một ngày nọ cách đây hai năm, tôi ngất xỉu trong một đống rác.

Người tốt bụng đã gọi xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi lại nhận được một tin còn tuyệt vọng hơn.

Tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư m.á.u mãn tính.

Trong cái rủi có cái may, căn bệnh này sẽ không cướp đi mạng sống của tôi ngay lập tức.

Thế nhưng chi phí điều trị tiếp theo vẫn là một tảng đá đè nặng lên người tôi.

Tuy nhiên vì tìm con gái, dù có thế nào đi nữa tôi cũng phải giữ lại mạng sống này, chí ít tôi cũng phải đợi đến khi tên buôn người Chu Hải ra tù.

Dù có c.h.ế.t tôi cũng phải kéo hắn theo cùng.

30

Tôi cứ mang bệnh như thế đi tìm con gái suốt năm năm.

Chu Hải cũng an nhàn ngồi tù năm năm.

Một tháng trước, Chu Hải ra tù.

Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện mỉa mai làm sao.

Tên buôn người bắt cóc con gái tôi đã mãn hạn tù và được thả rồi.

Thế mà con gái tôi đến giờ vẫn chưa tìm thấy!

Thế giới này quá bất công!

31

Từ ngày Chu Hải ra tù, tôi luôn bám theo hắn.

Sau khi ra tù, Chu Hải trở về căn hộ của mình là phòng 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên.

Ngày nào hắn cũng chẳng có việc gì làm và thích đi lang thang khắp nơi.

Tôi chú ý đến một chi tiết nhỏ.

Mỗi lần ra ngoài, hắn đều có thói quen đặt chìa khóa dưới tấm lót giày ở cửa.

Hơn nữa, sau khi đi dạo một vòng về, hắn lại sang nhà hàng xóm ở tầng trên chơi.

Tầng trên, ở phòng 801, có một người phụ nữ sống ở đó.

Dường như Chu Hải đã quen biết cô ta từ rất lâu rồi.

Ban đầu tôi cứ nghĩ họ chỉ là hàng xóm bình thường.

Mãi sau này, khi lén nghe cuộc nói chuyện của họ tôi mới phát hiện.

Cô ta cũng là một kẻ buôn người và từng là đồng bọn của Chu Hải.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 8



Cô ta cũng có phần trong vụ bắt cóc con gái tôi năm đó.

Sau khi ra tù, Chu Hải định làm lại nghề cũ.

Thế nên, hắn tìm đến đồng bọn cũ của mình.

Rất nhanh, bọn chúng đã lên kế hoạch cho một phi vụ mới.

Chúng phân công rõ ràng.

Chu Hải phụ trách tìm đầu ra, cô ta phụ trách tìm hàng.

Mục tiêu lần này của cô ta là một bé gái 5 tuổi ở tòa nhà bên cạnh, cùng khu chung cư.

Cô ta lợi dụng lúc bé gái ở nhà một mình mà dùng một con mèo để dụ con bé mở cửa rồi bắt đi.

Sau khi ra tay thành công, cô ta ta đưa bé gái về nhà và chuẩn bị để Chu Hải liên hệ với đầu mối tiêu thụ.

Thế nhưng đúng lúc này, hai người lại xảy ra tranh chấp.

Cô ta thấy mình bỏ công sức nhiều hơn nên đòi tăng thù lao.

Còn Chu Hải thì cảm thấy mình đã ngồi tù năm năm mà không khai ra cô ta nên giờ thấy không đáng.

Trong lúc cãi vã, hai người đã xảy ra xô xát.

Chu Hải nổi giận đã dùng d.a.o gọt hoa quả đ.â.m cô ta một nhát rồi bỏ chạy thục mạng.

Lúc đó, tôi đang mai phục ở cầu thang ngay ngoài cửa phòng 801.

Cô ta bị đ.â.m một nhát nhưng không c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Cô ta vật lộn mở cửa phòng và thấy tôi ở ngoài cửa.

Cô ta kêu cứu tôi thảm thiết, còn tôi lại thờ ơ không động lòng.

Tôi trơ mắt nhìn m.á.u cô ta chảy cạn, cho đến khi cô ta tắt thở c.h.ế.t ngay trước mặt tôi.

32

Sau khi cô ta chết, tôi bế bé gái đi.

Tôi đưa con bé về nhà.

Trước khi đi, tôi mượn con bé một chiếc giày.

Từ khoảnh khắc đó, tôi giả dạng thành thân phận của một kẻ buôn người.

Đây là một mắt xích quan trọng trong toàn bộ kế hoạch của tôi.

Tiếp đó, tôi quay lại hiện trường vụ án.

Chu Hải vì g.i.ế.c người nên không dám về nhà.

Tôi lợi dụng chiếc chìa khóa hắn để dưới tấm lót giày để mở cửa vào nhà hắn.

Tôi cố gắng tìm kiếm trong nhà hắn một vài manh mối liên quan đến con gái tôi.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu vọng lại từ ngoài cửa.

Ngay sau đó, một tấm ảnh được nhét qua khe cửa vào trong.

Nội dung tấm ảnh là cảnh tôi bế bé gái đi.

Tôi còn phát hiện ở mặt sau tấm ảnh có một dòng chữ: "Tôi biết anh là ai, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch."

Tôi biết kẻ ngoài cửa chắc chắn là Chu Hải.

Tôi cũng biết hắn đã nhận ra tôi.

Tôi bèn gậy ông đập lưng ông mà mở cửa phòng, vốn dĩ tôi còn muốn xem hắn định giở trò gì.

Ai ngờ sau khi gặp mặt, những lời hắn nói đã chạm thẳng đến giới hạn chịu đựng của tôi.

Hắn nói bé gái bị tôi bế đi rất giống con gái tôi.

Hắn còn bảo tôi nhận nuôi con bé đó làm con gái.

Giây phút đó, tôi không thể kìm nén được ngọn lửa giận dữ trong lòng nữa.

Tôi vớ lấy gạt tàn thuốc trên bàn rồi đập mạnh vào sau gáy hắn.

Tiếp đó, tôi tìm dây thừng siết chặt cổ hắn. Mặc cho hắn cầu xin thế nào tôi cũng không buông tay.

Hắn càng vùng vẫy dữ dội, tôi càng siết chặt hơn.

Tất cả oán hận và sự bất mãn tích tụ trong lòng tôi bấy lâu nay đều bùng nổ vào khoảnh khắc này.

33

Sau khi g.i.ế.c Chu Hải, tôi giấu xác hắn vào trong tủ quần áo.

Tôi tìm thấy điện thoại của hắn ở trong túi.

Đây là tia hy vọng cuối cùng của tôi để tìm con gái.

Tôi phát hiện trên điện thoại của Chu Hải có một phần mềm theo dõi.

Thì ra để giám sát đồng bọn của mình, hắn đã lắp camera theo dõi trong nhà cô ta ở phòng 801 tầng trên từ rất lâu rồi.

Camera đó được lắp ở vị trí gần cửa ra vào.

Tiếng mèo kêu tôi nghe thấy ngoài cửa lúc trước là âm thanh được thu lại trong video từ camera.

Tấm ảnh được chụp qua khe cửa đó cũng là ảnh chụp màn hình từ camera.

Tôi cạo bỏ dòng chữ ở mặt sau tấm ảnh.

Vì dòng chữ này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau đó của tôi.

Điều ngoài ý muốn là trước khi về nhà Chu Hải còn gọi một suất đồ ăn mang về qua điện thoại.

Đúng lúc đó, anh shipper đã gõ cửa phòng.

Ban đầu tôi định đuổi anh shipper đi, ai ngờ anh ta lại gọi điện cho Chu Hải.

Tôi bất đắc dĩ phải mở cửa thừa nhận suất đồ ăn là do tôi gọi.

Đáng lẽ suất đồ ăn này là bữa tối cuối cùng của Chu Hải.

Nào ngờ sự xuất hiện của tôi đã khiến suất đồ ăn này bị mang đi cho chó ăn.

34

Trên điện thoại của Chu Hải, tôi tìm thấy tin nhắn gần đây của hắn với người phụ nữ ở tầng trên và với đầu mối tiêu thụ.

Thật trùng hợp làm sao, cái gọi là đầu mối tiêu thụ này lại chính là Vương Quân, kẻ năm đó đã được coi là bố nuôi của con gái tôi.

Thế là tôi dùng điện thoại của Chu Hải và giả làm hắn nhắn tin cho Vương Quân để moi tin.

Ban đầu, tôi và hắn ta chỉ nói chi tiết về phi vụ giao "hàng" lần này và vấn đề thù lao.
 
Kết Thúc Của Một Tội Buôn
Chương 9



Khi hắn đã hoàn toàn coi tôi là Chu Hải, tôi lập tức dùng giọng điệu của Chu Hải hỏi hắn ta rằng nhỡ đâu phi vụ lần này thất bại thì phải làm thế nào.

Từ tin nhắn trả lời của hắn ta, cuối cùng tôi cũng biết được sự thật về vụ con gái tôi mất tích năm đó.

Vương Quân đã trả lời: "Cùng lắm thì cũng giống như năm năm trước. Giết người rồi chôn ở mỏ hoang Đông Giao để phi tang chứng cứ, rồi lại bị kết tội ‘lừa gạt trẻ em’ để giảm nhẹ hình phạt. Cho dù có đi tù thêm năm năm nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Năm năm sau ra tù lại là một người đàn ông dũng mãnh."



Giây phút này, lòng tôi nguội lạnh như tro tàn.

Thì ra đứa con gái mà tôi tìm kiếm suốt năm năm đã c.h.ế.t từ năm năm trước rồi.

Còn kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t con gái tôi đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.



Sau khi trời sáng, cảnh sát đến tận nơi điều tra vì vụ án mạng ở phòng 801.

Tôi với thân phận chủ nhà lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đi, tôi ra ngoài làm một việc.

Tôi tìm đến nhà Vương Quân và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Tiếp đó, tôi đến khu mỏ hoang mà bọn họ đã nhắc đến.

Sau năm năm, khu mỏ đã sạt lở nhiều lần.

Chỉ dựa vào sức một mình tôi mà muốn tìm được một bộ hài cốt 5 năm trước đó, nói thì dễ chứ làm sao dễ dàng được.

Cho nên, tôi nhất định phải mượn sức của cảnh sát.

Thế là, tôi chôn chiếc giày mượn từ bé gái đó ở một khu vực sạt lở.

35

Vốn dĩ tôi định nói hết sự thật cho cảnh sát.

Nhưng cảnh sát từ khi lập án đến khi điều tra sự thật vụ án mạng rồi đến việc tìm kiếm một bộ hài cốt đã c.h.ế.t năm năm, chỉ riêng việc hoàn thành thủ tục thôi cũng không biết phải đợi bao lâu.

Hơn nữa, chắc chắn cảnh sát sẽ phát hiện thời gian Chu Hải c.h.ế.t mâu thuẫn với thời gian hắn nhắn tin với Vương Quân, từ đó suy ra tin nhắn là giả.

Một khi đoạn tin nhắn này không thể làm chứng cứ thì không chỉ sự thật về việc chúng bắt cóc, buôn bán và chôn xác năm đó không thể đưa ra ánh sáng mà ngay cả việc tìm hài cốt con gái tôi cũng không thể tiến hành.

Huống hồ tôi đã sớm không còn một xu dính túi, ngay cả tiền chữa bệnh để duy trì mạng sống cũng không có.

Để có thể tiếp tục tìm con gái, để có thể giữ lại mạng sống này.

Tôi đã giả dạng thành một kẻ buôn người đến đồn cảnh sát tự thú.

Tôi bịa ra một câu chuyện về việc mình đã bắt cóc một bé gái.

Dù vì phá án hay vì nhân đạo thì cảnh sát cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Sau khi cảnh sát tra được thông tin của Chu Hải, đương nhiên sẽ cho rằng tôi là đồng bọn của hắn.

Trong tin nhắn trên điện thoại của Chu Hải có bằng chứng về việc con gái tôi bị bắt cóc, buôn bán và chôn xác.

Cho dù đoạn tin nhắn này bị phát hiện là giả.

Cho dù sự thật về việc con gái bị bắt cóc, buôn bán và chôn xác năm đó không thể đưa ra ánh sáng.

Chí ít cảnh sát nhất định sẽ đến khu mỏ hoang đó để truy tìm tung tích bé gái bị tôi bắt cóc.

Dù sao đi nữa, con gái tôi đã c.h.ế.t rồi, sự thật đã không còn quan trọng đến thế.

Đối với tôi thì tìm được con bé mới là chuyện quan trọng nhất.

Dù thủ đoạn của tôi có hơi đê tiện nhưng mục đích của tôi đã đạt được.

Quả nhiên cảnh sát đã huy động một lực lượng lớn để đào núi tìm người.

Họ thật sự đã giúp tôi tìm được con gái.



Con gái tôi chỉ đi xa một chuyến thôi.

36

Đội trưởng Thái nghe xong lời trình bày của tôi thì im lặng.

Ông ấy bày tỏ sự đồng cảm với những gì tôi đã trải qua.

Nhưng dù thế nào, tôi cũng mang trên mình vài mạng người, cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự phán xét của pháp luật.

Tuy nhiên về căn bệnh của tôi, tôi đã quyết định từ bỏ điều trị rồi.

Trước đây vì tìm con gái, tôi đã cố gắng mọi cách để sống tiếp.

Giờ con gái đã được tìm thấy nên tôi không cần phải sống khổ sở như vậy nữa.

Cuối cùng, tôi đã nhờ đội trưởng Thái hứa với tôi một điều.

Đó là sau khi tôi chết, hy vọng ông ấy có thể giúp tôi chôn tôi và con gái.

Như vậy, tôi và con gái sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

37

Trước khi đội trưởng Thái rời đi, ông ấy hỏi tôi câu cuối cùng: "Dù việc bắt cóc bé gái chỉ là câu chuyện do cậu bịa ra nhưng tại sao cậu cứ liên tục nhấn mạnh rằng mình chỉ ‘lừa gạt’ chứ không phải ‘lừa bán’?"

Tôi cúi đầu, chậm rãi nói: "Đây là điều tôi cố tình làm để những người làm luật thấy. Coi như là tiếng kêu gào của tôi về việc tội ‘lừa gạt’ và tội ‘lừa bán’ không thể bị xử cùng tội danh vậy. Ông cũng có thể hiểu đó là một sự châm biếm."

Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại ông ấy: "Tại sao pháp luật khi cân nhắc hình phạt lại còn phải phân biệt sự khác nhau giữa ‘lừa gạt’ và ‘lừa bán’? Hai tội danh này không thể xử cùng tội sao? Lẽ nào kẻ buôn người còn cần được xem xét giảm nhẹ?"

Đội trưởng Thái suy nghĩ rất lâu mới nói: "Từ trước đến nay, pháp luật vẫn luôn quy định như vậy, xưa nay vẫn thế!"

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười cay đắng: "Xưa nay vẫn thế là đúng sao?"

- Hết -
 
Back
Top Bottom