Tâm Linh Kẹo Chanh Không Đường

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
348916057-256-k409808.jpg

Kẹo Chanh Không Đường
Tác giả: Karyy_Zz
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

_Không có gì để nói cả,nó ngược_
_OE_
_Cấm chuyển ver,sao chép_ Tags: blbuonoetaamlinh​
 
Kẹo Chanh Không Đường
1.


Kẹo Chanh Không Đường 1

"Tình yêu có phân biệt Âm Dương ?"

___________

Thế giới tiếp tục Reset,mọi thứ lặp lại như một khoảng ác mộng đen tối không có cái kết.Sinh viên năm 3 chuyên ngành Thiết kế,Dương Lạc An.Mỗi đêm tôi đều nhìn thấy hắn ta,chẳng nhẽ ông trời muốn kết duyên cho tôi và hắn sao ?Hắn ta có ngoại hình rất đẹp,mang khí chất lạnh lùng,băng lãnh,nhưng hắn rất ấm áp,chăm sóc tôi từng điều.Cho đến đêm qua,tôi mới nhận thức được rằng hắn nguy hiểm mức nào,hay chính xác rằng tôi đã bị vong theo rồi.

Hiện giờ đây,tôi không phải đi học mà là đi tìm thầy pháp theo lời giới thiệu của cô bạn thân.Đứng trước cửa một ngôi nhà,đây là lần đầu tiên tôi phải lưỡng lự khi bấm chuông cửa ai đó.

"Đến rồi,vào đi"

Chiếc giọng ấm áp thốt lên từ bên trong mời gọi tôi vào.Bên trong mọi thứ chẳng có gì đặc biệt cả,vậy....tôi có bị lừa không ?

"Cậu không bị lừa,mà cậu đến đây muốn gì ?"

Ôi trời,dường như anh ta đọc được suy nghĩ của tôi vậy,có lẽ...tôi không bị lừa.

"Tôi muốn cắt duyên âm"

"Hửm...?"

Thầy pháp nhướng mày nhìn tôi một lúc rồi lại như cũ.

"Vong hồn này....theo cậu được bao lâu rồi ?"

"3 năm"

"3 năm ?Cậu chịu đựng được sao ?"

"Là do hắn không những không phá tôi mà ngược lại còn đi theo bảo vệ tôi nên tôi chủ quan"

"Vậy sao ?"

"Tốt vậy sao cậu muốn cắt ?"

"Là vì cái đêm định mệnh ấy đã cho tôi biết"

"Tôi cần phải tránh xa hắn !!"

"Vì sao ?"

"Vì hắn muốn kéo tôi theo,thậm chí còn muốn quan hệ với tôi !!"

"Ồ...tôi hiểu rồi..."

"Mỗi đêm hắn ta thường đến vào lúc mấy giờ ?"

"Ừm...khoảng 12 giờ"

"Được,tầm 11:30 tôi sẽ đến"

"Trong khoảng thời gian cậu vừa về,trước khi vào nhà gõ cửa 3 lần,tiếp đó không được ra ngoài,vào trong thì hãy giữ tâm trạng như bình thường,đừng hoảng sợ hay lo lắng,hắn sẽ phát hiện,nghe rõ chứ ?"

"Ừm..."

Tíc tắc...tíc tắc...thời gian cứ vậy mà trôi,tôi cố giữ tâm trạng như bình thường,chứ nói thật,tôi đang rất lo lắng và sợ hãi đấy.1 phút,2 phút,3 phút...Kim dài chỉ vào số sáu,tiếng chuông cửa vang lên,tôi vội vàng chạy ra mở cửa,nhìn anh ta,quả thực uy tín đấy chứ.Anh ta chẳng chần chừ mà bước nhanh vào nhà,dán hai lá bùa ở cửa,kêu tôi mau dọn dẹp chiếc bàn ở giữa ra chỗ khác,mang bàn ăn từ trong nhà bếp mà dải chiếc khăn có hình âm dương,tiếp theo là tắt đèn để thắp nến lên,căn nhà chìm vào một khoảng lặng thinh,im ắng đến đáng sợ.Anh ta cứa dao vào tay mình lấy vài giọt máu viết mấy chữ rồi kêu tôi làm theo.Tiếng đồng hồ cổ điển vang lên điểm 12 giờ,có một làm khói đen lao tới.Những ngọn nến tắt đi trong làn gió đó.

"Tch !!"

"Không phải vong mà là quỷ !!"

"Hắn ta là cái thế lực gì mà đỡ được phong ấn vậy !?"

Thầy pháp lấy chiếc bút lông có mấy giọt máu của tôi mà vẽ lại phong ấn đã bị phá.

"Đứng ra sau lưng,nhanh !!"

Khi làm lại,làn khói có vẻ đã biến mất,vừa nãy thật khiến người khác rùng mình mà...Bỗng nhưng có tiếng hét vang lên !!

"Aaaaaa !!"

Phải...tôi bị bắt rồi.

"Hừ...đừng phung phí thời giờ nữa,ngươi không phải đối thủ của ta đâu"

"Cũng đừng cố chia rẽ ta và em ấy làm gì"

"Lạc An và ta sẽ ở bên nhau mãi mãi !!"

Nói rồi hắn kéo hồn tôi xuống cửa âm,ở trên,anh ta đang niệm chú để cố gắng giữ nửa phần hồn của tôi,cuối cùng nửa phần hồn đó vẫn chỉ có thể ở lại trước cửa dương chưa lên được.Còn anh ta thì hộc máu vì bị mất nhiều dương khí và sinh lực nên đã ngất lịm đi.

_Hết_
 
Kẹo Chanh Không Đường
2.


Kẹo Chanh Không Đường 2

"Promise are sweastest lies..."

__________

Tỉnh dậy trong một căn nhà lạ làm tôi đơ một lúc.Thầy pháp ở chap 1,Hàn Trấn Nghi.Tôi mơ màng chưa hiểu gì thì nhớ về đêm qua liền tức tốc chạy về nhà mình.Vào nhà,có 2 bóng dáng quen thuộc ngồi trên sofa bình thản uống trà chờ đợi tôi về,lúc đó có một trong hai cất giọng lên.

"Hôm qua đi đâu vậy,để nhà vắng tanh"

Đó là Mộc Hoán Nhi,một cô gái cá tính,xinh đẹp và đầy quyến rũ,hiện đang làm CEO của công ty thiết kế thời trang nổi tiếng,cũng là bạn thân tôi.

"Chắc không sợ mất của"

Tiếp đó là Lâm Danh Minh,một cậu bạn thân thuở lớp 3 của tôi,đang làm nhà sản xuất âm nhạc hot nhất thị trường Trung Quốc.

"Nào có,tôi nào có dư giả như các cậu đâu"

"Ây dzaa...Trấn Nghi à,cậu khiêm tốn quá rồi đó"

"Tính ra cũng là Chủ tịch của công ty âm nhạc nổi tiếng mà"

"Ừm..."

"À,đúng rồi"

Tôi lấy điện thoại ra mà gọi cho một người.Nhấc máy,vẫn là chiếc giọng uể oải mất tinh thần ấy.

"Alo....Gọi làm gì ?"

"Có việc mới gọi,mà này,có cách nào kéo được linh hồn nào đó lên lại dương gian không ?"

"Ừm...có"

"Cách này tốn nhiều âm khí lắm,con người vốn dĩ có hai thái cực dung hòa là âm khí và dương khí,nếu mất đi một trong hai sẽ chết bất đắc kỷ tử không hay đấy"

"Mà có linh hồn nào sao ?"

"Ừm..."

Tôi kể hết tất tần tật về đêm qua cho cậu ta.

"Là Lưu Mộ Thần"

"Vốn dĩ đã lên cấp hung rồi"

"Mấy cái đó chỉ đơn giản với hắn thôi"

"Cấp hung rồi sao ?Vậy thì khó xơi rồi"

"Còn cậu trai tên Lạc An kia,chắc là duyên nợ rồi"

Phải...Duyên nợ trong giới tâm linh chắc chắn phải trả,không giống như duyên âm,muốn là cắt được.Duyên nợ là có lời hứa,hẹn ước với người chết nhưng không thể hoàn thành được,vậy nên linh hồn đã chết sẽ vậy mà đi theo như vong hồn đợi người kia thực hiện lời hứa với mình.Xui xẻo lắm mới dính phải tên quỷ cấp hung này.

"Aizzz..."

"Được rồi"

"3 giờ sáng đến lại căn nhà đó,nhớ đem theo dây chuyền có lá bùa hộ mệnh của tôi để ở ngăn kéo trong phòng,mang khoảng 2 lá bùa "Mệnh Tử" đi dán ở trước cửa.Trước khi bước vào hãy đi loanh quanh trong sân 2 vòng rồi gõ cửa 3 lần"

"Khi bước vào phải đeo ngay lá bùa hộ mệnh lên cổ,nhất định phải im lặng,đừng tạo tiếng động mạnh.Sau đó,mở ti vi để qua đêm,đi ngủ thì phải ngủ ở phòng số 3 từ cuối dãy đếm lên."

"Trước khi ngủ phải niệm chú "Tâm Hòa" 2 lần liên tục,không dừng lại,5 giờ phải dậy,dậy xong thì cởi lá bùa ra,nếu không có làn gió lạnh thì hoàn thành kéo hồn rồi,nếu có thì phải đeo lại lá bùa và chạy nhanh ra ngoài,trước khi chạy ra phải tắt ti vi,nghe rõ chứ ?"

"Nếu không hoàn thành thì nhớ gọi tôi,để tôi xử lí,còn nếu hoàn thành rồi thì nhớ giữ lá bùa thật cẩn thận,cấm được mở,nhớ kĩ mấy điều này,bất cẩn một chút thôi thì hắn sẽ giết chết cậu đấy"

"Được rồi"

"Ừm,nhớ thông báo cho tôi nữa đấy"

Tút...tút...tút

"Kì này mệt rồi đây..."

_Hết_
 
Kẹo Chanh Không Đường
3.


Kẹo Chanh Không Đường 3

"Vết hôn đã mất nhưng vẫn còn vương vấn trong trái tim tôi"

____________

3 giờ sáng,tôi đứng chôn chân ở trước cửa nhà của Lạc An,cuối cùng vẫn là bước vào,tôi làm như lời dặn mà đi quanh sân 2 vòng,gõ cửa 3 lần.Đi nhẹ nhàng từ tốn vào,bật ti vi lên rồi tôi cũng vào phòng số ba từ cuối dãy đếm lên để ngủ vì phải thức từ chiều đến giờ nên cũng mệt,bỗng dưng tôi cảm thấy lo lắng nên đã kiểm tra lại lần nữa.Bùa đeo ok,ti vi bật ok,vòng sân 2 lần ok,gõ cửa 3 lần ok.Tôi yên tâm mà ngủ rồi......

Tỉnh dậy,4:59 rồi,hên quá trời quá đất.5 giờ đến,không có làn gió lạnh,tôi được độ rồi...tôi vội vã chạy xuống nhà không tạo ra tiếng động,tắt ti vi đi và ra khỏi nhà.Về nhà tôi,bước vào thì thấy có người ngồi đấy,là Lạc Tử Phong,người chuyên gia về tâm linh,khả năng ngoại cảm hiếm người có được nên tâm linh đã rõ từ nhỏ,cũng là người bày cách cho tôi hôm qua.

"Tử Phong ?"

"Cậu về từ khi nào ?"

"Tầm khoảng cậu vừa đi ra khỏi nhà 3 phút"

"Vãi !"

"Dẹp chuyện đấy sang một bên đi,lá bùa mà cậu đeo đâu rồi ?"

"Đây ?"

"Đưa tôi"

"Ờ...."

Cậu ta cầm vào nhíu mày nhìn tôi

"Nửa linh hồn thôi à ?"

Ừ ha,cậu ta không những thế mà có cả đôi mắt có thể nhìn thấy âm dương nữa,tôi quên mất.

"Ừm...chỉ kéo được một nửa hôm ấy thôi"

"Ồ..."

"Lên phòng tôi"

"Ok"

Bước vào phòng cậu ta,màu chủ đạo của tường là màu đen,đúng với tính cách cậu ta là bí ẩn,lạnh lùng,kiệm lời,ý chang luôn.

"Cậu làm gì vậy ?"

"Cách Nghị Xuân"

"Cái gì !?Cái đó thất truyền lâu rồi mà,với lại nó tốn nhiều dương khí lắm,dễ chết đó !!"

"Hừ...nhằm nhò gì chứ ?"

Cậu ta vốn dĩ dương khí và âm khí hơn người thường rất nhiều,sinh lực cũng gấp vạn lần.Cậu ta lấy gói thuốc lá trong túi ra,hút một điếu rồi ném nó vào gạt tàn,mái tóc màu bạch tự nhiên đó,rất giống phu nhân Lạc....một người thiếu nữ xin đẹp...Ánh mắt của Tử Phong như chất chứa nhiều ưu phiền và chịu đựng,cậu ấy nhìn ra cửa sổ mà suy tư hồi lâu...

"Này,cậu đã bao giờ cảm giác muốn rời khỏi nhân thế này không ?"

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy sự mệt mỏi và dường như đã muốn buông bỏ,gục ngã.Mắt của Tử Phong rất đặc biệt,mang một màu xanh lục của mẹ nhưng cũng chính nó khiến cậu phải đau đớn từ nhỏ khi mà lúc nào cũng nghe lời sỉ nhục,chế giễu từ những người bạn đồng trang lứa...

"Ừm...chưa,cậu biết đó,tôi là người tích cực mà"

Cậu ấy nhìn tôi cười khẩy một cái rồi bắt đầu nghi thức "Cách Nghị Xuân",cậu ấy muốn rời khỏi thế gian này rồi...Một lúc sau,cuối cũng cũng xong,cậu ấy bước ra đưa lá bùa cho tôi,tự dưng nước mắt cậu rơi không ngừng.

"....Tôi muốn chết...."

"Tôi chịu đủ rồi...."

"Mẹ tôi...tại sao bà ấy phải chết chỉ vì một gã tồi chứ !?"

Lạc Trác Vy,một người phụ nữ đầy sự xinh đẹp nhưng phải chết vì người chồng tồi của mình,trên người cô mang đầy những vết xẹo đầy đau đớn nhưng vẫn mang cho mình nụ cười xinh xắn,đến cuối đời vẫn là cười...

"Cậu giết tôi đi...!"

"Giết chết tôi đi..."

"Thế giới này mang cho tôi đầy sự ghét bỏ và khinh bỉ..."

"Tôi sống làm gì ?Để làm một trò tiêu khiển mua vui cho nhân loại ?"

Sâu thẳm bên trong đôi mắt đó là sự hận thù, sự mệt mỏi và muốn gục ngã,đáng nó ra rất cuốn hút,bí ẩn nhưng chủ nhân của nó lại quá bất hạnh,chủ nhân nó không đẹp như chính nó...

"Cậu bình tĩnh,nói tôi nghe,cậu đã nhìn thấy những gì ?"

"Tôi nhìn thấy bản thân..."

"Bản thân ?"

"Không...mẹ tôi..."

"Tôi nợ bà ấy..."

_Hết_
 
Back
Top Bottom